-
Chương 2281-2285
Chương 2281: Tô Nhu nghi ngờ
Phù! Phù!
Bên ngoài hội đấu giá, Tô Nhu toát mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt đầy kinh hoảng kéo Lâm Chính chạy ra ngoài.
Cứ chạy mãi đến nơi gần trung tâm thành phố mới dừng lại, không ngừng vỗ ngực.
“Nguy hiểm quá, đáng sợ quá, sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Tô Nhu sợ hãi.
“Xem ra các ông lớn Thương Minh đã trở mặt với nhau, đây là định dồn đối phương vào chỗ chết mà”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ buổi đấu giá quy cách cao như vậy lại xảy ra chuyện ghê gớm thế, may là chúng ta chạy nhanh, nếu bị liên lụy thì nguy to”.
Tô Nhu tái mặt, lấy điện thoại ra: “Chúng ta báo cảnh sát đi!”.
“Tiểu Nhu, báo cảnh sát thì không cần, chuyện trong Thương Minh cứ để bọn họ tự xử lý. Ngoài ra, anh nghĩ chắc sẽ có người báo cảnh sát, những chuyện thế này em đừng can thiệp vào”, Lâm Chính ngăn lại.
Tô Nhu nghe vậy khẽ gật đầu: “Anh nói đúng”.
Nhưng khi cô định cất điện thoại đi, một tin báo hiện lên trên màn hình.
Tô Nhu sững sờ, lập tức mở ra, không khỏi há hốc miệng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm… Lâm Chính… Anh nhìn này…”, Tô Nhu kinh ngạc đưa điện thoại tới.
Lâm Chính xem qua, giả vờ kinh ngạc: “Trời ạ, đây là đơn xin gia nhập Thương Minh? Tiểu Nhu, Thương Minh mời em gia nhập rồi?”.
“Hình… Hình như vậy…”, Tô Nhu cũng mở to mắt, không tin nổi.
“Chúc mừng em, Tô Nhu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi sững sờ, nhưng nghi ngờ nhiều hơn.
Vô duyên vô cớ sao Thương Minh lại gửi lời mời cô gia nhập?
Cô và người của Thương Minh hoàn toàn không có qua lại gì cả.
Chuyện này là sao?
Tô Nhu rất nghi hoặc, tầm nhìn dừng trên người Lâm Chính.
Hình như anh có quen biết với ông cụ Dịch, chẳng lẽ là anh giới thiệu?
Tô Nhu không cảm thấy thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan có thể lọt vào mắt của Thương Minh. Trong cả nước, công ty tập đoàn mạnh hơn Quốc tế Duyệt Nhan không biết nhiều đến bao nhiêu, Thương Minh hoàn toàn có thể cân nhắc đến bọn họ, cần gì phải gửi lời mời cho mình.
Nhất định là có người âm thầm giúp đỡ.
Tô Nhu không quen biết nhiều nhân vật lớn, chỉ có mỗi thần y Lâm, nhưng bình thường Tô Nhu cũng sẽ không nói với thần y Lâm. Huống hồ, Dương Hoa của thần y Lâm cũng không gia nhập Thương Minh, sao đến lượt Quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng… nếu nói là Lâm Chính làm…
Không thể nào chứ?
Anh biết chút y thuật, cũng kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn chưa đến mức để Thương Minh nể mặt như vậy.
Tô Nhu hơi nghi hoặc.
Hình như gần đây người chồng của mình trở nên rất khác thường.
Nói cách khác là đã trở nên lợi hại hơn.
“Tiểu Nhu, tuy buổi đấu giá lần này không thành công nhưng cũng không tính là uổng công đi một chuyến. Em mau về khách sạn điền đơn đăng kí, thương lượng với người của Thương Minh đi”.
“Anh đi đâu?”.
“À, anh vừa mới nhận được tin, Úc Thành có bệnh nhân tìm anh, anh phải đi khám bệnh cho người đó”.
“Thế à… Được, em ở khách sạn đợi anh, chúng ta đặt vé ngày mai về Giang Thành đi”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, Tô Nhu bắt xe taxi trở về.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó quay người rời đi.
Nhưng xe taxi chưa đi được bao xa thì đột nhiên quay đầu, dừng ở bên đường.
Tô Nhu trả tiền xe cho tài xế, nhìn Lâm Chính đi xa, lặng lẽ đi theo.
Lúc này, trong hội đấu giá hai bên đã đánh đến mức không thể tách rời, người của ông Đồng và Hoa An đều đã đến.
Hiện trường không phải mưa bom bão đạn thì là các cao thủ võ giả điên cuồng đánh nhau.
Khách khứa đã chạy mất bóng, hiện trường của buổi đấu giá đã biến thành chiến trường.
Lâm Chính bước đi vội vã, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng của hội đấu giá.
Ở đó, Dịch Tiên Thiên đã dẫn theo một nhóm người đứng đợi ở đó.
“Cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên nhìn thấy Lâm Chính đi đến, lập tức mừng rỡ, chắp tay chào.
“Người đâu rồi?”.
“Ở bên trong, chúng ta có cần vào trong ra tay ngay bây giờ không, hay là đợi bọn họ đánh đến khi thương vong nặng nề mới xuất hiện?”, Dịch Tiên Thiên cười hỏi.
Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Tôi rất muốn đợi bọn đánh đến mức thương vong nặng nề rồi mới ra tay, nhưng thời gian không cho phép. Thương Minh xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nội bộ đã không thể xử lý, tất nhiên sẽ có người đi thông báo cho đại hội. Đại hội ở mỗi thành phố đều có một bộ phận cao thủ, tôi đoán đại hội đã nhận được tin, đồng thời phái cao thủ đến đó trấn áp. Vì vậy, chúng ta phải khống chế cục diện, xử lý ông Đồng và Hoa An trước khi cao thủ của đại hội đến”.
“Mọi thứ nghe theo mệnh lệnh của Chủ tịch Lâm!”, Dịch Tiên Thiên vội nói.
“Theo tôi vào trong”.
Lâm Chính hô khẽ, bước nhanh vào trong.
Bọn họ vừa rời đi, Tô Nhu lại thò đầu ra ở góc đường.
“Sao Lâm Chính lại chạy đến đây? Hơn nữa… sao anh ấy lại đi cùng ông cụ Dịch? Anh ấy và Thương Minh… có quan hệ gì?”, Tô Nhu vô cùng kinh ngạc, mắt mở to.
Chương 2282: Trai cò đánh nhau
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng…
Hiện trường đấu giá, ông Đồng đứng trên bục cao dùng súng bắn về phía Hoa An.
Đạn không ngừng trút xuống, nhưng trước mặt Hoa An có một võ giả cầm kiếm, nhanh chóng huơ kiếm chém vào đạn. Dù ông Đồng có bắn thế nào cũng không thể làm bị thương đến Hoa An.
“Giết ông ta cho tôi!”, Hoa An chỉ vào ông Đồng hét lớn.
Người cầm kiếm thoáng chốc nhảy vọt lên, giống như sao băng đánh về phía ông Đồng.
Ông Đồng kinh hãi: “Bảo vệ tôi!”.
Ngay lập tức có một người đàn ông đeo găng tay bằng sắt lao ra từ bên cạnh, đấm một quyền vào người cầm kiếm.
Keng!
Kiếm sắc bén bị đánh ra.
Hai người lao vào chiến đấu với nhau.
“Khốn nạn!”.
Ông Đồng cắn răng, cầm súng xông tới, định đích thân giải quyết Hoa An.
Keng!
Ông ta còn chưa chạy được mấy bước, một luồng kiếm quang đã bay tới. Sau đó, người đàn ông đeo găng tay sắt giữ chân người đàn ông cầm kiếm thay ông ta đột nhiên rùng mình, đứng khựng tại chỗ, không tấn công thêm nữa.
Chốc lát sau, đầu hắn chậm rãi lăn xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, vung vãi khắp nơi.
Hắn lại bị chặt đầu bởi một nhát kiếm…
Ông Đồng vô cùng kinh ngạc, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Người ông ta mời đều là cao thủ đương thời, thế mà lại bị người ta dùng một kiếm giết chết?
“Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”.
Ông Đồng run rẩy nói.
Người cầm kiếm lộ ra nụ cười giảo quyệt, sau đó đột nhiên di chuyển ra xung quanh.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Trạng thái trước kia của người đó thay đổi, lao nhanh đi như tia chớp, lại vung kiếm cắt cổ họng. Trong chớp mắt, cao thủ bên phía ông Đồng đã chết mất mấy người.
“Ông… ông là ai?”.
Ông Đồng sợ đến mức liên tục lùi về sau, mắt mở to.
Hoa An ở bên này cũng sửng sốt.
“Ông Lôi Thần! Kiếm thuật của ông đã đến trình độ này rồi sao? Tốt quá rồi! Ha ha, tốt quá rồi!”, Hoa An mừng rỡ, liên tục vỗ tay.
Kiếm sĩ tên là Lôi Thần đó đột nhiên gây rối loạn, người của ông Đồng hầu như bị áp chế nghiêng về một phía. Trong chớp mắt, chỉ còn lại hai người lùi về đến bên cạnh ông Đồng, người bên cạnh Hoa An cũng bao vây ông ta.
Lần này ông Đồng có mọc cánh cũng khó thoát.
“Hay! Hay lắm! Ha ha ha, họ Đồng kia, lần này xem ông còn trốn thoát thế nào được!”.
Hoa An cười lớn, cất bước đi tới, trong mắt tràn ngập sát ý và điên cuồng, đắc ý nhìn ông Đồng: “Họ Đồng kia, ông cũng xứng để đấu với tôi? Lần này ông còn có gì để nói không?”.
“Hoa An, ông giỏi lắm, còn mời được cao thủ như vậy… Coi như ông giỏi! Muốn chém muốn giết tùy ông, đừng có lằng nhằng, ra tay đi!”.
Ông Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhìn chằm chằm Hoa An, không cúi đầu.
Ông ta biết lần này ông ta không thoát được nữa, chuyện đến nước này chỉ đành ngoan ngoãn nhận thua.
“Gấp cái gì? Đồ chó má! Từ khi Bạch minh chủ mất tích, trong Thương Minh chỉ có ông chống đối tôi! Nếu không phải ông, tôi đã ngồi lên vị trí minh chủ lâu rồi! Ông đối đầu với tôi lâu như vậy, bây giờ thua rồi lại muốn chết đi cho xong chuyện? Ha ha, ông nghĩ nhiều rồi! Tôi không cho ông được chết nhẹ nhàng vậy đâu, tôi phải lóc thịt ông ra từng chút một, khiến ông sống không được chết không xong! Để ông biết được kết cục của việc đối đầu với tôi!”.
“Khốn nạn!”.
Ông Đồng nổi giận, đâu thể nào chịu được sự sỉ nhục như vậy, ông ta gào lên một tiếng, muốn xông tới liều mạng với Hoa An, nhưng người bên cạnh giữ ông ta lại.
“Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi!”, Hoa An cười nhạt, sau đó vung tay nói: “Lôi Thần, chém hai chân hai tay của ông ta xuống trước cho tôi!”.
“Không thành vấn đề, ông Hoa!”.
Người tên Lôi Thần đó nhếch khóe miệng, đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt, sau đó đột nhiên rút kiếm.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Âm thanh quỷ dị của da thịt bị cắt xuống vang lên.
Tiếp đó, tám cao thủ xung quanh Hoa An bị kiếm cắt ngang cổ, đầu rơi xuống đất. Máu bắn tung tóe, nhuộm cả người Hoa An thành màu đỏ.
Hoa An sững sờ.
Ông Đồng cũng sững sờ.
Mấy người họ ngơ ngác nhìn cao thủ bên cạnh Hoa An ngã xuống đất chết đi, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Ông… Ông làm gì vậy? Ông giết lầm người rồi!”.
Hoa An sốt ruột, liên tục gào lên: “Lôi Thần, ông muốn tạo phản sao?”.
“Tạo phản? Hoa An, Thương Minh này không phải Thương Minh của một mình ông, ông nói tạo phản là sao?”, Lôi Thần cầm kiếm nhuốm máu, mỉm cười quay người, cười nhẹ nói.
“Ông… Ông có ý gì?”, Hoa An ngạc nhiên.
“Để tôi giải thích rõ ràng cho ông một lần nữa, Hoa đại nhân!”.
Lúc này, một tiếng cười vang lên từ phòng trong, một người đàn ông trung niên để râu quai nón xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cái gì? Hình Hổ?”, ông Đồng và Hoa An đều kinh ngạc.
“Hình Hổ! Không phải ông được phái đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Vì sao… ông lại ở đây?”, Hoa An sửng sốt hỏi.
“Khi tôi biết được Bạch minh chủ mất tích, tôi đã âm thầm quay lại! Vì tôi biết hai người nhất định sẽ đánh nhau vì vị trí minh chủ, cho nên tôi đã nuôi dưỡng sức mạnh của nhóm Lôi Thần từ sớm, để bọn họ thâm nhập vào bên cạnh các người, làm việc cho tôi. Hai kẻ ngu xuẩn các người chưa nghe chuyện trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao? Hôm nay các người liều mạng đấu nhau ngươi sống ta chết, giờ tôi sẽ giải quyết hai người, sau đó ngồi lên vị trí minh chủ, ha ha ha ha…”.
Hình Hổ cười lớn, phất tay, sau đó ra hiệu cho Lôi Thần xử lý hai người này.
“Hình Hổ! Tên khốn nhà ông!”.
“Ông dám giết tôi? Tôi sẽ diệt cả gia tộc của ông!”.
“Hình Hổ, ông đợi đấy cho tôi!”.
Hai người mắng chửi, thế nhưng Hình Hổ hoàn toàn không để tâm.
Lôi Thần mỉm cười giơ đồ đao lên, chuẩn bị xử quyết hai người dẫn đầu Thương Minh này.
Lúc đó, bên ngoài hội đấu giá bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân…
Chương 2283: Trường sinh bất lão
Nghe thấy tiếng bước chân, Hình Hổ chau mày, lập tức ra hiệu cho Lôi Thần. Lôi Thần lao tới, còn tưởng bên ngoài là người của Hoa An hoặc là ông Đồng nên định thanh trừng. Thật không ngờ vừa mới lao ra thì...Cả người Lôi Thần bay bật trở lại, đập mạnh xuống đất.
Đám đông ngạc nhiên, phát hiện toàn thân Lôi Thần là máu. Lôi Thần co giật, tứ chi bị gãy, tầm ba giây sau thì bất động.
Chết rồi.
“Hả?”, Hình Hổ thất kinh. Ông Đồng và Hoa An cũng ngạc nhiên.
Lôi Thần là một cao thủ tầm cỡ vậy mà bị đối phương giải quyết trong nháy mắt sao? Là ai vậy? Tất cả sợ hãi nhìn ra cửa.
Họ thấy Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên bước vào.
“Ông Dịch", ông Đồng mừng lắm.
Sắc mặt Hoa An trông khá khó coi. Mặc dù ông ta và Dịch Tiên Thiên không có thù địch gì nhưng cũng không qua lại nhiều. Người này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên nhân.
Dịch Tiên Thiên đanh mặt, nhìn đám đông sau đó chỉ vào ba người và quát; “Hoa An, Đồng Chung, Hình Hổ các người dám tạo mưu gây bất lợi cho Thương Minh, giờ tôi sẽ xử lý các người theo quy tắc”.
“Xử lý sao?”, Hoa An tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt ông Đồng cũng cứng lại. Ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện và bật cười.
“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, hóa ra chính là ông đã sắp xếp giết Chính Phong ở buổi đấu giá trước đó. Tôi hiểu rồi. Ha ha…”
“Người giết Chính Phong không phải là người của ông sao?”, Hoa An quay qua trố tròn mắt.
“Sao có thể là người của tôi được? Tôi hỏi ông, tại sao Chính Phong vừa chết thì ông lại tới ngay vậy?”, ông Đồng đanh mắt.
“Có người nói với tôi là Chính Phong bị ông bắn chết nên tôi tới”, Hoa An chau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Triều Chính Phong vừa chết, ông đã xuất hiện ở cửa, ông không cảm thấy quá nhanh à? Rõ ràng là có người đã nói trước cho ông biết là Triều Chính Phong đã chết, sau đó ông vội tới đây, vừa hay gặp đúng là Chính Phong bị giết chết thật nên ông tưởng là tôi làm”, ông Đồng cười lạnh, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Dịch Tiên Thiên, tất cả đều là do ông sắp xếp đúng không?”, Hoa An nghiến răng.
“Nói đúng là là do cậu Lâm sắp xếp”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Cậu Lâm”, bọn họ quay qua nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm nào?”
“Thần y Lâm của Giang Thành. Các vị chưa nghe nói bao giờ à?"
“Cái gì? Thần y Lâm…”
“Dịch Tiên Thiên, ông cấu kết với thần y Lâm. Ông là kẻ phản bội của Thương Minh", bọn họ chửi rủa.
Hoa An thì khá bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ nói: “Thần y Lâm, chúng ta không thù không oán, tại sao cậu phải châm ngòi đề tạo ra thù địch giữa tôi và ông Đồng. Lẽ nào cậu muốn trừ khử bọn tôi để trở thành minh chủ?”
“Tôi không có hứng thú. Hơn nữa cũng không làm được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông Dịch đức cao vọng trong, các người không xứng. Nếu như để ông ấy trở thành minh chủ thì tôi thấy tương lai của Thương Minh sẽ càng sáng hơn”.
“Cậu…", giờ thì mọi người đã hiểu. Lâm Chính định thông qua Dịch Tiên Thiên để kiểm soát Thương Minh
Bỉ ổi!
“Thương Minh quyết không rơi vào tay đám các người đâu. Ông Đồng, Hình Hổ, chúng ta liên thủ cùng xử lý bọn họ, thanh trừng môn hộ thì thế nào?”, Hoa An nghiến răng.
“Được”.
“Quyết định vậy nhé”, ông Đồng Và Hình Hổ gật đầu. Ba người chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, bọn họ đồng loạt quay đầu bỏ chạy...
Hóa ra bọn họ không định liều mạng với Lâm Chính mà ai cũng hi vọng hai người còn lại sẽ giữ chân được anh, còn mình thì nhân cơ hội tháo chạy.
Lâm Chính lắc đầu, phóng ra ba châm châm. Ba cây châm đâm về hướng của ba người kia. Cả ba người cùng bị châm ghim trúng cùng một lúc. Họ đồng loạt ngã xuống, bất động. Dịch Tiên Thiên nín thở, cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
“Tiếp theo chắc là không cần tôi nói nữa nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu Lâm yên tâm. Giờ ông Đồng, Hoa An đã không còn, không ai ở Thương Minh có uy quyền bằng tôi. Chỉ cần tôi lên được vị trí cao nhất thì bọn họ chắc chắn sẽ để tôi làm minh chủ”, Dịch Tiên Thiên chắp tay.
“Yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cho ông. Lần này ông làm đẹp lắm. Cầm lấy”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược.
Dịch Tiên Thiên mừng rỡ nhận lấy, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Ông ta biết trong đó có một viên giúp hòa hoãn độc tố trong cơ thể, còn một viên…
“Đại nhân, đây là gì vậy?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thuốc tăng tuổi thọ, dùng để cải thiện sức khỏe của ông, đồng thời giúp ông sống thọ thêm một năm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Dịch Tiên Thiên vô cùng kích động, vội vàng nuốt viên thuốc. Trong nháy mắt thuốc tăng tuổi thọ đã phát huy tác dụng. Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh vô tận sôi lên trong cơ thể. Sức mạnh này còn hơn cả lúc thanh niên nữa.
“Cảm ơn đại nhân”, Dịch Tiên Thiên vội quỳ xuống, rưng rưng nước mắt.
Ông ta không thiếu tiền. Giờ sắp trở thành minh chủ thì quyền cũng không thiếu.
Thế nhưng tuổi thọ thì ông ta lại quá thiếu. Ông ta tuổi đã cao, tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. viên thuốc này thì chính là thứ ông ta cần nhất vào lúc này rồi.
“Đứng dậy đi, làm việc cho tôi. Chỉ cần ông đi theo tôi thì tôi đảm bảo ông có thể sóng được hơn trăm tuổi. Sau này nếu y thuật của tôi có được sự đột phá thì có thể khiến ông trường sinh bất lão nữa đấy”.
Dịch Tiên Thiên như muốn phát điên.
Trường sinh bất lão sao? Trường sinh bất lão đấy. Nếu đúng là như vậy thì sao ông ta có thể phản bội Lâm Chính được.
“Đại nhân yên tâm, từ ngày hôm nay, Tiên Thiên sẽ một lòng một dạ phục vụ cậu. Sau này tôi sẽ là con chó của cậu, chỉ trung thành với cậu”, Dịch Tiên Thiên khấu đầu, nước mắt lưng tròng.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra là vẽ một miếng bánh ngon thôi. Trường sinh bất lão sao? Làm gì có chuyện đó...
Những đại y trong truyền thuyết thời cổ đại còn không làm được, Lâm Chính dựa vào cái gì để nghiên cứu ra chứ?
Thế mà Dịch Tiên Thiên vẫn tin. Vì dù sao thì y thuật cua Lâm Chính đã được truyền đi khắp nơi rồi. Anh giống như quỷ thần vậy. Cộng thêm việc nội bộ Thương Minh cũng đã từng đánh giá về y thuật của Lâm Chính, họ từng cho rằng y thuật của anh là tuyệt thế vô song. Do đó đương nhiên là Dịch Tiên Thiên tin tưởng tuyệt đối.
“Được rồi, ở đây giao cho ông xử lý. Tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ với tôi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lập tức rời đi.
“Cậu đi thong thả”, Dịch Tiên Thiên lại khấu đầu, trông vô cùng cung kính.
Rời đi, Lâm Chính thở phào, anh đang định bắt xe về khách sạn thì bỗng có người xuất hiện ngay sau cột điện.
Rõ ràng là đó Tô Nhu. Lâm Chính ngạc nhiên. “Tô Nhu, sao em lại ở đây…?”
Chương 2284: Nói ra sự thật
Sự xuất hiện của Tô Nhu khiến Lâm Chính bất ngờ. Tại sao cô ấy lại ở đây? Lẽ nào…cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ rồi? Lâm Chính toát mồ hôi. Anh cảm thấy hơi sợ hãi vì không biết sẽ phải giải thích thế nào.
“Câu này nên là em hỏi anh chứ. Lâm Chính, tại sao anh lại tới đây?”, Tô Nhu đanh mặt.
“Anh…Thì…”, Lâm Chính á khẩu.
“Thẳng thắn với em rồi đúng không? Lâm Chính, anh nói rõ xem anh quen… Dịch Tiên Thiên phải không? Hai người không phải là mối quan hệ bệnh nhân bình thường đấy chứ?”, Tô Nhu bước tới.
Lâm Chính biết là không giấu được đành thở dài, gật đầu: “Tô Nhu, đúng như những gì em nghĩ, anh và dịch Tiên Thiên không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân”.
“Em biết ngay mà, vô duyên vô cớ tại sao em lại nhận được lời mời gia nhập Thương Minh chứ. Chắc chắn là anh đã nói với Dịch Tiên Thiên nên ông ấy mới mời em…Lâm Chính, Dịch Tiên Thiên tại sao lại nể anh thế? Rốt cuộc thân phận của anh thế nào?”, Tô Nhu trầm giọng.
Nghe tới đây Lâm Chính bèn giật mình. Xem ra cô nhóc vẫn chưa biết chuyện anh là thần y Lâm.
Anh suy nghĩ rồi sau đó quyết định chưa vội nói ra sự thật để tránh cô nghi ngờ. Anh nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Nhu thực ra anh là người của Thương Minh”.
“Cái gì? Anh là người của Thương Minh sao?", Tô Nhu thất kinh, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc: “Anh không có công ty, sao có thể gia nhập Thương Minh được?”
“Tô Nhu, em có nhầm không? Gia nhập Thương Minh không nhất thiết phải có công ty, chỉ cần có đủ kiến thức và bản lĩnh về kinh doanh là được. Anh nói với em thế này vậy, số tiền trong thẻ của anh không phải toàn bộ là tiền kiếm được từ khám bệnh mà là anh sử dụng sự thông minh của mình để kiếm tiền. Chính vì vậy anh nhận được sự đánh giá cao từ Thương Minh và họ để anh gia nhập”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu há hốc miệng, trố tròn mắt. Cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Ôi trời, anh gia nhập hội Thương Minh rồi sao...Không thể nào...”
“Tô Nhu, ý của em là gì? Cứ như chồng của em không xứng gia nhập vào hội Thương Minh vậy”.
“Em không có ý đó, chỉ là...thật bất ngờ. Phải rồi, anh gia nhập hội từ khi nào thế?”
“Đầu năm nay. Anh cũng tình cờ tiếp xúc với hội Thương Minh, sau đó ông Dịch giới thiệu anh vào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tô Nhu vẫn không thể tin. Cô khẽ gật đầu, nhếch miệng cười: “Không nhận ra là Lâm Chính của chúng ta lại lợi hại như vậy. Nhưng chuyện này anh giấu em làm gì?”
“Anh sợ em không tin mà. Nói ra thì em lại cho rằng anh chém gió”, Lâm Chính nhún vai.
Tô Nhu đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng: “Sau này em sẽ không thế nữa, sau này anh nói gì em cũng tin”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên”.
“Vậy anh nói với em một chuyện, thực ra anh là thần y Lâm”.
“Chuyện này thì hơi quá rồi nha” Tô Nhu trừng mắt.
“Đấy em xem, lại không tin”, Lâm Chính bất lực.
“Được được, em tin. Dù sao anh cũng biết về y thuật mà, gọi là thần y Lâm cũng không sai”, Tô Nhu làm bộ dỗ dành, mỉm cười nhưng rõ ràng là cô không tin. Lâm Chính thở dài.
“Phải rồi Lâm Chính, lần này anh quay lại tìm ông Dịch có chuyện gì vậy?”
“Thương Minh đại loạn, anh cùng ông Dịch xử lý”.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Rất tệ. Ông Đồng và Hoa An liên thủ làm phản, hai người chết rồi”.
“Cái gì?”, Tô Nhu thất kinh.
“Tô Nhu, không cần lo lắng. Ông Dịch đã xử lý xong mọi chuyện. Có ông ấy chúng ta không cần phải lo lắng nhiều. Về thôi”, Lâm Chính cười.
“Ừm”, Tô Nhu khẽ gật đầu. Thế nhưng cô gái vẫn lộ vẻ lo lắng. Cô thật không ngờ Thương Minh cũng lại xảy ra những chuyện như thế.
Hai người bắt xe quay về khách sạn. Trên đường về, Lâm Chính lấy điện thoại, lẳng lặng gửi tin cho Dịch Tiên Thiên để ông ta sắp xếp cho mình một thân phận ở Thương Minh Hội. Dịch Tiên Thiên chẳng khác gì gián điệp của anh.
Mặc dù sự việc xảy ra khiến Tô Nhu thay đổi cách nhìn nhận không tốt lắm về Thương Minh nhưng cô phải thừa nhận việc trở thành thành viên của hội sẽ mang đến rất nhiều lợi lạc.
Bắt đầu từ giờ trở đi, cô chỉ cần nói mình là thành viên của hội Thương Minh thôi thì mọi thương vụ hợp tác đều có thể thành công. Bởi vì những người có thể là thành viên của hội này thì công ty của họ cũng có ưu thế nhất định đó.
Đó chính là nguồn vốn. Một khi nguồn vốn của các thành viên không đủ thì hội Thương Minh sẽ đích thân hỗ trợ bù vào. Vì vậy Tô Nhu từ bây giờ sẽ không phải lo lắng khi đầu tư vào bất kỳ hạng mục nào.
Nghĩ tới đây, Tô Nhu bỗng cảm thấy vui mừng tới mức không ngủ được. Cô là một cô gái không ngừng nỗ lực.
Chỉ hi vọng có một ngày có thể làm nên sự nghiệp.
Cô cố gắng mỗi ngày nhưng vì nhiều nguyên do mà sự nghiệp cứ gập ghềnh. Giờ có hội giúp đỡ, cô tin có thể tạo ra được một doanh nghiệp như Dương Hoa.
Lâm Chính nằm trên giường và cảm thấy vô vị. Anh xem điện thoại một lúc rồi chuẩn bị ngủ. Thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì anh lại liếc thấy tấm lưng nõn nà của Tô Nhu. Cô mặc áo ngủ buộc dây, trông vô cùng gợi cảm, khiến Lâm Chính không khỏi thấy rạo rực.
Thế nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Lâm Chính thì không ngại gì, chỉ có điều Tô Nhu luôn giữ chừng mực, nếu không thì đã không tới mức thuê phòng hai giường đơn.
Haizz...Lâm Chính thầm thở dài. Anh đắp chăn định ngủ một giấc.
Đúng lúc này, Tô Nhu lên tiếng: “Anh thở dài gì vậy?”
“Không có gì”.
“Thì...nếu anh muốn thì qua bên này ngủ đi..”, Tô Nhu do dự nhưng vẫn lên tiếng.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trố tròn mắt, nhìn cô bằng vẻ không dám tin.
Chương 2285: Thương Minh đã nằm trong tay tôi
“Tô Nhu, em nghiêm túc đấy chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Ngủ thôi mà, không làm chuyện linh tinh đâu nhé”, Tô Nhu cuộn mình vào trong chăn, nói lý nhí.
Mặt cô đỏ lựng, vô cùng xấu hổ. Những câu nói kiểu này có một sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông. Lâm Chính cũng vậy, nghe thấy thôi là anh đã hừng hực máu lửa rồi. Anh chuẩn bị bước xuống.
Nằm với nhau rồi mà anh có động tay động chân thì Tô Nhu cũng làm gì được. Thế nhưng khi anh vừa định đi tới thì thấy Tô Nhu đang cuộn mình trong chăn khẽ run rẩy. Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày, sau đó lại quay về giường của mình.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu thò đầu ra trông vô cùng dễ thương.
“Không có gì, anh mệt rồi. Ngủ thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu mím môi, khẽ nói: “Xin lỗi”.
“Xin lỗi gì cơ?"
“Em biết là anh không muốn em bị tổn thương...”
“Em nói gì vậy, anh chỉ muốn lao lên ăn em luôn ấy chứ. Cái gì mà không muốn làm em tổn thương?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em biết, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn như người dưng. Như vậy là không công bằng với anh nhưng mà...em chuẩn bị không tốt, em thực ra...có chút hoảng sợ về vấn đền đó. Anh cho em ít thời gian, để em từ từ thích ứng, có được không?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười: “Ừm”.
Tô Nhu thở phào. Thực ra Lâm Chính biết đó không phải là sự sợ hãi mà là tình cảm của Tô nhu dành cho anh chưa đủ.
Mặc dù hai người kết hôn nhưng khi đó chẳng qua là ghép đôi. Hai người vốn chưa có tình cảm. Cho tới gần đây, Tô Nhu mới từ từ trở nên thân thiện hơn với Lâm Chính và từ từ chấp nhận anh.
Đây là chuyện tốt, Lâm Chính cũng không vội.
“Ngủ thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Thế nhưng một lúc sau bên tai anh vang lên một tiếng động lạ. Sau đó, một cơ thể mềm mại luồn vào trong chăn của Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, vội mở mắt. Anh thấy Tô Nhu đang ôm mình và nhắm mắt lại. Cô khẽ nói: “Ngủ thôi".
Lâm Chính khẽ run người, sự rạo rực trong anh bỗng lắng xuống dần, chỉ còn lại sự ấm áp và mềm mại: “Ừm, ngủ đi”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tức dậy thì thấy Tô Nhu đã nằm cả lên người mình. Hương thơm của cô phả lên mũi anh. Có lẽ cô coi anh là cái gối ôm. Lâm Chính khóc dở mếu dở.
Có vẻ là cảm nhận được sự khác thường, Tô Nhu từ từ mở mắt. Cô sững sờ nhìn Lâm Chính rồi hét lớn, vội vàng bò xuống, chui vào nhà vệ sinh.
“Vợ chồng cả rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Lâm Chính bật cười.
“Anh thèm làm vợ chồng với anh chứ?”, giọng của Tô Nhu từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
Hai người đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong, Tô Nhu đã lại trở về dáng vẻ của một nữ cường nhân. Họ ăn uống đơn giản sau đó đi tới sân bay, chuẩn bị quay về Giang Thành.
“Lâm Chính, người của Thương Minh đã nhìn thấy được tài năng của anh thì hay là anh tới công ty của em đi. Em để anh làm phó giám đốc, chúng ta cùng vận hành Duyệt Nhan, được không?”, trên đường đi, Tô Nhu quay qua nói với Lâm Chính.
“Hả....điều này...thôi. Thực ra anh cũng không có hứng thú. Hơn nữa bình thường anh cũng khá bận. Khám bệnh rồi này nọ”, Lâm Chính cười trừ.
Anh làm gì có thiên phú về kinh thế, là anh chém gió thôi.
“Vậy sao?”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô cũng không miễn cưỡng.
“Vậy mấy ngày này anh đi đâu?”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nếu anh không bận thì về nhà ăn cơm. Em sẽ nấu ăn, tối không bận thì về nhà ngủ”, Tô Nhu xấu hổ nói.
Lâm Chính giật mình, nhìn cô một hồi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa: “Được được, không thành vấn đề”.
Tô Nhu lập tức quay đầu qua một bên, không nhìn anh nữa. Bình thường toàn là Lâm Chính mặt dày vác mặt về nhà. Tô Nhu chủ động thế này thật hiếm khi.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa tôi nhu tới Duyệt Nhan, còn anh thì trở về khu nhà giam dưới lòng đất của mình.
Lúc này, Bạch Họa Thủy vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách. Rõ ràng là bà ta trẻ hơn nhiều so với trước đó.
“Xem ra thuốc của tôi không tệ nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là như vậy”, Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, nói bằng giọng khàn khàn.
Bà ta thực ra không muốn phản bội lại Thương Minh và đại hội nhưng cùng với việc thuốc của Lâm Chính càng lúc càng có hiệu thì cuối cùng bà ta cũng đã bị dao động. Sự trung thành và vẻ đẹp...thật khó lựa chọn.
“Bà không cần phải dằn vặt. Lần này tôi tới là để nói với bà một chuyện”, Lâm Chính có vẻ nhìn thấu tâm cam của Bạch Họa Thủy nên đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh đã nằm trong tay tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Phù! Phù!
Bên ngoài hội đấu giá, Tô Nhu toát mồ hôi ròng ròng, vẻ mặt đầy kinh hoảng kéo Lâm Chính chạy ra ngoài.
Cứ chạy mãi đến nơi gần trung tâm thành phố mới dừng lại, không ngừng vỗ ngực.
“Nguy hiểm quá, đáng sợ quá, sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Tô Nhu sợ hãi.
“Xem ra các ông lớn Thương Minh đã trở mặt với nhau, đây là định dồn đối phương vào chỗ chết mà”, Lâm Chính nói.
“Không ngờ buổi đấu giá quy cách cao như vậy lại xảy ra chuyện ghê gớm thế, may là chúng ta chạy nhanh, nếu bị liên lụy thì nguy to”.
Tô Nhu tái mặt, lấy điện thoại ra: “Chúng ta báo cảnh sát đi!”.
“Tiểu Nhu, báo cảnh sát thì không cần, chuyện trong Thương Minh cứ để bọn họ tự xử lý. Ngoài ra, anh nghĩ chắc sẽ có người báo cảnh sát, những chuyện thế này em đừng can thiệp vào”, Lâm Chính ngăn lại.
Tô Nhu nghe vậy khẽ gật đầu: “Anh nói đúng”.
Nhưng khi cô định cất điện thoại đi, một tin báo hiện lên trên màn hình.
Tô Nhu sững sờ, lập tức mở ra, không khỏi há hốc miệng.
“Sao vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Lâm… Lâm Chính… Anh nhìn này…”, Tô Nhu kinh ngạc đưa điện thoại tới.
Lâm Chính xem qua, giả vờ kinh ngạc: “Trời ạ, đây là đơn xin gia nhập Thương Minh? Tiểu Nhu, Thương Minh mời em gia nhập rồi?”.
“Hình… Hình như vậy…”, Tô Nhu cũng mở to mắt, không tin nổi.
“Chúc mừng em, Tô Nhu”, Lâm Chính cười nói.
Tô Nhu hơi sững sờ, nhưng nghi ngờ nhiều hơn.
Vô duyên vô cớ sao Thương Minh lại gửi lời mời cô gia nhập?
Cô và người của Thương Minh hoàn toàn không có qua lại gì cả.
Chuyện này là sao?
Tô Nhu rất nghi hoặc, tầm nhìn dừng trên người Lâm Chính.
Hình như anh có quen biết với ông cụ Dịch, chẳng lẽ là anh giới thiệu?
Tô Nhu không cảm thấy thực lực của Quốc tế Duyệt Nhan có thể lọt vào mắt của Thương Minh. Trong cả nước, công ty tập đoàn mạnh hơn Quốc tế Duyệt Nhan không biết nhiều đến bao nhiêu, Thương Minh hoàn toàn có thể cân nhắc đến bọn họ, cần gì phải gửi lời mời cho mình.
Nhất định là có người âm thầm giúp đỡ.
Tô Nhu không quen biết nhiều nhân vật lớn, chỉ có mỗi thần y Lâm, nhưng bình thường Tô Nhu cũng sẽ không nói với thần y Lâm. Huống hồ, Dương Hoa của thần y Lâm cũng không gia nhập Thương Minh, sao đến lượt Quốc tế Duyệt Nhan.
Nhưng… nếu nói là Lâm Chính làm…
Không thể nào chứ?
Anh biết chút y thuật, cũng kiếm được không ít tiền, nhưng vẫn chưa đến mức để Thương Minh nể mặt như vậy.
Tô Nhu hơi nghi hoặc.
Hình như gần đây người chồng của mình trở nên rất khác thường.
Nói cách khác là đã trở nên lợi hại hơn.
“Tiểu Nhu, tuy buổi đấu giá lần này không thành công nhưng cũng không tính là uổng công đi một chuyến. Em mau về khách sạn điền đơn đăng kí, thương lượng với người của Thương Minh đi”.
“Anh đi đâu?”.
“À, anh vừa mới nhận được tin, Úc Thành có bệnh nhân tìm anh, anh phải đi khám bệnh cho người đó”.
“Thế à… Được, em ở khách sạn đợi anh, chúng ta đặt vé ngày mai về Giang Thành đi”.
“Được!”.
Lâm Chính gật đầu, Tô Nhu bắt xe taxi trở về.
Lâm Chính vẫy tay, sau đó quay người rời đi.
Nhưng xe taxi chưa đi được bao xa thì đột nhiên quay đầu, dừng ở bên đường.
Tô Nhu trả tiền xe cho tài xế, nhìn Lâm Chính đi xa, lặng lẽ đi theo.
Lúc này, trong hội đấu giá hai bên đã đánh đến mức không thể tách rời, người của ông Đồng và Hoa An đều đã đến.
Hiện trường không phải mưa bom bão đạn thì là các cao thủ võ giả điên cuồng đánh nhau.
Khách khứa đã chạy mất bóng, hiện trường của buổi đấu giá đã biến thành chiến trường.
Lâm Chính bước đi vội vã, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng của hội đấu giá.
Ở đó, Dịch Tiên Thiên đã dẫn theo một nhóm người đứng đợi ở đó.
“Cậu Lâm!”.
Dịch Tiên Thiên nhìn thấy Lâm Chính đi đến, lập tức mừng rỡ, chắp tay chào.
“Người đâu rồi?”.
“Ở bên trong, chúng ta có cần vào trong ra tay ngay bây giờ không, hay là đợi bọn họ đánh đến khi thương vong nặng nề mới xuất hiện?”, Dịch Tiên Thiên cười hỏi.
Lâm Chính xem đồng hồ, nói: “Tôi rất muốn đợi bọn đánh đến mức thương vong nặng nề rồi mới ra tay, nhưng thời gian không cho phép. Thương Minh xảy ra chuyện lớn như vậy, trong nội bộ đã không thể xử lý, tất nhiên sẽ có người đi thông báo cho đại hội. Đại hội ở mỗi thành phố đều có một bộ phận cao thủ, tôi đoán đại hội đã nhận được tin, đồng thời phái cao thủ đến đó trấn áp. Vì vậy, chúng ta phải khống chế cục diện, xử lý ông Đồng và Hoa An trước khi cao thủ của đại hội đến”.
“Mọi thứ nghe theo mệnh lệnh của Chủ tịch Lâm!”, Dịch Tiên Thiên vội nói.
“Theo tôi vào trong”.
Lâm Chính hô khẽ, bước nhanh vào trong.
Bọn họ vừa rời đi, Tô Nhu lại thò đầu ra ở góc đường.
“Sao Lâm Chính lại chạy đến đây? Hơn nữa… sao anh ấy lại đi cùng ông cụ Dịch? Anh ấy và Thương Minh… có quan hệ gì?”, Tô Nhu vô cùng kinh ngạc, mắt mở to.
Chương 2282: Trai cò đánh nhau
Pằng! Pằng! Pằng! Pằng! Pằng…
Hiện trường đấu giá, ông Đồng đứng trên bục cao dùng súng bắn về phía Hoa An.
Đạn không ngừng trút xuống, nhưng trước mặt Hoa An có một võ giả cầm kiếm, nhanh chóng huơ kiếm chém vào đạn. Dù ông Đồng có bắn thế nào cũng không thể làm bị thương đến Hoa An.
“Giết ông ta cho tôi!”, Hoa An chỉ vào ông Đồng hét lớn.
Người cầm kiếm thoáng chốc nhảy vọt lên, giống như sao băng đánh về phía ông Đồng.
Ông Đồng kinh hãi: “Bảo vệ tôi!”.
Ngay lập tức có một người đàn ông đeo găng tay bằng sắt lao ra từ bên cạnh, đấm một quyền vào người cầm kiếm.
Keng!
Kiếm sắc bén bị đánh ra.
Hai người lao vào chiến đấu với nhau.
“Khốn nạn!”.
Ông Đồng cắn răng, cầm súng xông tới, định đích thân giải quyết Hoa An.
Keng!
Ông ta còn chưa chạy được mấy bước, một luồng kiếm quang đã bay tới. Sau đó, người đàn ông đeo găng tay sắt giữ chân người đàn ông cầm kiếm thay ông ta đột nhiên rùng mình, đứng khựng tại chỗ, không tấn công thêm nữa.
Chốc lát sau, đầu hắn chậm rãi lăn xuống.
Máu tươi bắn tung tóe, vung vãi khắp nơi.
Hắn lại bị chặt đầu bởi một nhát kiếm…
Ông Đồng vô cùng kinh ngạc, cứ ngỡ mình nhìn lầm.
Người ông ta mời đều là cao thủ đương thời, thế mà lại bị người ta dùng một kiếm giết chết?
“Không thể nào… tuyệt đối không thể nào!”.
Ông Đồng run rẩy nói.
Người cầm kiếm lộ ra nụ cười giảo quyệt, sau đó đột nhiên di chuyển ra xung quanh.
Soạt! Soạt! Soạt! Soạt…
Trạng thái trước kia của người đó thay đổi, lao nhanh đi như tia chớp, lại vung kiếm cắt cổ họng. Trong chớp mắt, cao thủ bên phía ông Đồng đã chết mất mấy người.
“Ông… ông là ai?”.
Ông Đồng sợ đến mức liên tục lùi về sau, mắt mở to.
Hoa An ở bên này cũng sửng sốt.
“Ông Lôi Thần! Kiếm thuật của ông đã đến trình độ này rồi sao? Tốt quá rồi! Ha ha, tốt quá rồi!”, Hoa An mừng rỡ, liên tục vỗ tay.
Kiếm sĩ tên là Lôi Thần đó đột nhiên gây rối loạn, người của ông Đồng hầu như bị áp chế nghiêng về một phía. Trong chớp mắt, chỉ còn lại hai người lùi về đến bên cạnh ông Đồng, người bên cạnh Hoa An cũng bao vây ông ta.
Lần này ông Đồng có mọc cánh cũng khó thoát.
“Hay! Hay lắm! Ha ha ha, họ Đồng kia, lần này xem ông còn trốn thoát thế nào được!”.
Hoa An cười lớn, cất bước đi tới, trong mắt tràn ngập sát ý và điên cuồng, đắc ý nhìn ông Đồng: “Họ Đồng kia, ông cũng xứng để đấu với tôi? Lần này ông còn có gì để nói không?”.
“Hoa An, ông giỏi lắm, còn mời được cao thủ như vậy… Coi như ông giỏi! Muốn chém muốn giết tùy ông, đừng có lằng nhằng, ra tay đi!”.
Ông Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại nhìn chằm chằm Hoa An, không cúi đầu.
Ông ta biết lần này ông ta không thoát được nữa, chuyện đến nước này chỉ đành ngoan ngoãn nhận thua.
“Gấp cái gì? Đồ chó má! Từ khi Bạch minh chủ mất tích, trong Thương Minh chỉ có ông chống đối tôi! Nếu không phải ông, tôi đã ngồi lên vị trí minh chủ lâu rồi! Ông đối đầu với tôi lâu như vậy, bây giờ thua rồi lại muốn chết đi cho xong chuyện? Ha ha, ông nghĩ nhiều rồi! Tôi không cho ông được chết nhẹ nhàng vậy đâu, tôi phải lóc thịt ông ra từng chút một, khiến ông sống không được chết không xong! Để ông biết được kết cục của việc đối đầu với tôi!”.
“Khốn nạn!”.
Ông Đồng nổi giận, đâu thể nào chịu được sự sỉ nhục như vậy, ông ta gào lên một tiếng, muốn xông tới liều mạng với Hoa An, nhưng người bên cạnh giữ ông ta lại.
“Không lãng phí thời gian nữa, chúng ta bắt đầu đi!”, Hoa An cười nhạt, sau đó vung tay nói: “Lôi Thần, chém hai chân hai tay của ông ta xuống trước cho tôi!”.
“Không thành vấn đề, ông Hoa!”.
Người tên Lôi Thần đó nhếch khóe miệng, đột nhiên lộ ra nụ cười xảo quyệt, sau đó đột nhiên rút kiếm.
Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt…
Âm thanh quỷ dị của da thịt bị cắt xuống vang lên.
Tiếp đó, tám cao thủ xung quanh Hoa An bị kiếm cắt ngang cổ, đầu rơi xuống đất. Máu bắn tung tóe, nhuộm cả người Hoa An thành màu đỏ.
Hoa An sững sờ.
Ông Đồng cũng sững sờ.
Mấy người họ ngơ ngác nhìn cao thủ bên cạnh Hoa An ngã xuống đất chết đi, đầu óc trở nên trống rỗng.
“Ông… Ông làm gì vậy? Ông giết lầm người rồi!”.
Hoa An sốt ruột, liên tục gào lên: “Lôi Thần, ông muốn tạo phản sao?”.
“Tạo phản? Hoa An, Thương Minh này không phải Thương Minh của một mình ông, ông nói tạo phản là sao?”, Lôi Thần cầm kiếm nhuốm máu, mỉm cười quay người, cười nhẹ nói.
“Ông… Ông có ý gì?”, Hoa An ngạc nhiên.
“Để tôi giải thích rõ ràng cho ông một lần nữa, Hoa đại nhân!”.
Lúc này, một tiếng cười vang lên từ phòng trong, một người đàn ông trung niên để râu quai nón xuất hiện trước mắt mọi người.
“Cái gì? Hình Hổ?”, ông Đồng và Hoa An đều kinh ngạc.
“Hình Hổ! Không phải ông được phái đi nước ngoài chấp hành nhiệm vụ sao? Vì sao… ông lại ở đây?”, Hoa An sửng sốt hỏi.
“Khi tôi biết được Bạch minh chủ mất tích, tôi đã âm thầm quay lại! Vì tôi biết hai người nhất định sẽ đánh nhau vì vị trí minh chủ, cho nên tôi đã nuôi dưỡng sức mạnh của nhóm Lôi Thần từ sớm, để bọn họ thâm nhập vào bên cạnh các người, làm việc cho tôi. Hai kẻ ngu xuẩn các người chưa nghe chuyện trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi sao? Hôm nay các người liều mạng đấu nhau ngươi sống ta chết, giờ tôi sẽ giải quyết hai người, sau đó ngồi lên vị trí minh chủ, ha ha ha ha…”.
Hình Hổ cười lớn, phất tay, sau đó ra hiệu cho Lôi Thần xử lý hai người này.
“Hình Hổ! Tên khốn nhà ông!”.
“Ông dám giết tôi? Tôi sẽ diệt cả gia tộc của ông!”.
“Hình Hổ, ông đợi đấy cho tôi!”.
Hai người mắng chửi, thế nhưng Hình Hổ hoàn toàn không để tâm.
Lôi Thần mỉm cười giơ đồ đao lên, chuẩn bị xử quyết hai người dẫn đầu Thương Minh này.
Lúc đó, bên ngoài hội đấu giá bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân…
Chương 2283: Trường sinh bất lão
Nghe thấy tiếng bước chân, Hình Hổ chau mày, lập tức ra hiệu cho Lôi Thần. Lôi Thần lao tới, còn tưởng bên ngoài là người của Hoa An hoặc là ông Đồng nên định thanh trừng. Thật không ngờ vừa mới lao ra thì...Cả người Lôi Thần bay bật trở lại, đập mạnh xuống đất.
Đám đông ngạc nhiên, phát hiện toàn thân Lôi Thần là máu. Lôi Thần co giật, tứ chi bị gãy, tầm ba giây sau thì bất động.
Chết rồi.
“Hả?”, Hình Hổ thất kinh. Ông Đồng và Hoa An cũng ngạc nhiên.
Lôi Thần là một cao thủ tầm cỡ vậy mà bị đối phương giải quyết trong nháy mắt sao? Là ai vậy? Tất cả sợ hãi nhìn ra cửa.
Họ thấy Lâm Chính và Dịch Tiên Thiên bước vào.
“Ông Dịch", ông Đồng mừng lắm.
Sắc mặt Hoa An trông khá khó coi. Mặc dù ông ta và Dịch Tiên Thiên không có thù địch gì nhưng cũng không qua lại nhiều. Người này đột nhiên xuất hiện, chắc chắn là có nguyên nhân.
Dịch Tiên Thiên đanh mặt, nhìn đám đông sau đó chỉ vào ba người và quát; “Hoa An, Đồng Chung, Hình Hổ các người dám tạo mưu gây bất lợi cho Thương Minh, giờ tôi sẽ xử lý các người theo quy tắc”.
“Xử lý sao?”, Hoa An tái mặt. Nụ cười trên khuôn mặt ông Đồng cũng cứng lại. Ông ta lập tức hiểu ra mọi chuyện và bật cười.
“Tôi hiểu rồi! Tôi hiểu rồi, hóa ra chính là ông đã sắp xếp giết Chính Phong ở buổi đấu giá trước đó. Tôi hiểu rồi. Ha ha…”
“Người giết Chính Phong không phải là người của ông sao?”, Hoa An quay qua trố tròn mắt.
“Sao có thể là người của tôi được? Tôi hỏi ông, tại sao Chính Phong vừa chết thì ông lại tới ngay vậy?”, ông Đồng đanh mắt.
“Có người nói với tôi là Chính Phong bị ông bắn chết nên tôi tới”, Hoa An chau mày, mơ hồ nhận ra điều gì đó.
“Triều Chính Phong vừa chết, ông đã xuất hiện ở cửa, ông không cảm thấy quá nhanh à? Rõ ràng là có người đã nói trước cho ông biết là Triều Chính Phong đã chết, sau đó ông vội tới đây, vừa hay gặp đúng là Chính Phong bị giết chết thật nên ông tưởng là tôi làm”, ông Đồng cười lạnh, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ tức giận.
“Dịch Tiên Thiên, tất cả đều là do ông sắp xếp đúng không?”, Hoa An nghiến răng.
“Nói đúng là là do cậu Lâm sắp xếp”, Dịch Tiên Thiên nói.
“Cậu Lâm”, bọn họ quay qua nhìn Lâm Chính.
“Cậu Lâm nào?”
“Thần y Lâm của Giang Thành. Các vị chưa nghe nói bao giờ à?"
“Cái gì? Thần y Lâm…”
“Dịch Tiên Thiên, ông cấu kết với thần y Lâm. Ông là kẻ phản bội của Thương Minh", bọn họ chửi rủa.
Hoa An thì khá bình tĩnh. Ông ta chỉ khẽ nói: “Thần y Lâm, chúng ta không thù không oán, tại sao cậu phải châm ngòi đề tạo ra thù địch giữa tôi và ông Đồng. Lẽ nào cậu muốn trừ khử bọn tôi để trở thành minh chủ?”
“Tôi không có hứng thú. Hơn nữa cũng không làm được”, Lâm Chính lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông Dịch đức cao vọng trong, các người không xứng. Nếu như để ông ấy trở thành minh chủ thì tôi thấy tương lai của Thương Minh sẽ càng sáng hơn”.
“Cậu…", giờ thì mọi người đã hiểu. Lâm Chính định thông qua Dịch Tiên Thiên để kiểm soát Thương Minh
Bỉ ổi!
“Thương Minh quyết không rơi vào tay đám các người đâu. Ông Đồng, Hình Hổ, chúng ta liên thủ cùng xử lý bọn họ, thanh trừng môn hộ thì thế nào?”, Hoa An nghiến răng.
“Được”.
“Quyết định vậy nhé”, ông Đồng Và Hình Hổ gật đầu. Ba người chuẩn bị ra tay.
Đúng lúc này, bọn họ đồng loạt quay đầu bỏ chạy...
Hóa ra bọn họ không định liều mạng với Lâm Chính mà ai cũng hi vọng hai người còn lại sẽ giữ chân được anh, còn mình thì nhân cơ hội tháo chạy.
Lâm Chính lắc đầu, phóng ra ba châm châm. Ba cây châm đâm về hướng của ba người kia. Cả ba người cùng bị châm ghim trúng cùng một lúc. Họ đồng loạt ngã xuống, bất động. Dịch Tiên Thiên nín thở, cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
“Tiếp theo chắc là không cần tôi nói nữa nhỉ”, Lâm Chính lên tiếng.
“Cậu Lâm yên tâm. Giờ ông Đồng, Hoa An đã không còn, không ai ở Thương Minh có uy quyền bằng tôi. Chỉ cần tôi lên được vị trí cao nhất thì bọn họ chắc chắn sẽ để tôi làm minh chủ”, Dịch Tiên Thiên chắp tay.
“Yên tâm, tôi sẽ trợ giúp cho ông. Lần này ông làm đẹp lắm. Cầm lấy”, Lâm Chính lấy ra hai viên đan dược.
Dịch Tiên Thiên mừng rỡ nhận lấy, nhưng đôi mắt ánh lên vẻ nghi ngờ. Ông ta biết trong đó có một viên giúp hòa hoãn độc tố trong cơ thể, còn một viên…
“Đại nhân, đây là gì vậy?”, Dịch Tiên Thiên thận trọng hỏi.
“Thuốc tăng tuổi thọ, dùng để cải thiện sức khỏe của ông, đồng thời giúp ông sống thọ thêm một năm”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Dịch Tiên Thiên vô cùng kích động, vội vàng nuốt viên thuốc. Trong nháy mắt thuốc tăng tuổi thọ đã phát huy tác dụng. Ông ta cảm thấy có một luồng sức mạnh vô tận sôi lên trong cơ thể. Sức mạnh này còn hơn cả lúc thanh niên nữa.
“Cảm ơn đại nhân”, Dịch Tiên Thiên vội quỳ xuống, rưng rưng nước mắt.
Ông ta không thiếu tiền. Giờ sắp trở thành minh chủ thì quyền cũng không thiếu.
Thế nhưng tuổi thọ thì ông ta lại quá thiếu. Ông ta tuổi đã cao, tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu nữa. viên thuốc này thì chính là thứ ông ta cần nhất vào lúc này rồi.
“Đứng dậy đi, làm việc cho tôi. Chỉ cần ông đi theo tôi thì tôi đảm bảo ông có thể sóng được hơn trăm tuổi. Sau này nếu y thuật của tôi có được sự đột phá thì có thể khiến ông trường sinh bất lão nữa đấy”.
Dịch Tiên Thiên như muốn phát điên.
Trường sinh bất lão sao? Trường sinh bất lão đấy. Nếu đúng là như vậy thì sao ông ta có thể phản bội Lâm Chính được.
“Đại nhân yên tâm, từ ngày hôm nay, Tiên Thiên sẽ một lòng một dạ phục vụ cậu. Sau này tôi sẽ là con chó của cậu, chỉ trung thành với cậu”, Dịch Tiên Thiên khấu đầu, nước mắt lưng tròng.
Lâm Chính mỉm cười, không nói gì. Thực ra là vẽ một miếng bánh ngon thôi. Trường sinh bất lão sao? Làm gì có chuyện đó...
Những đại y trong truyền thuyết thời cổ đại còn không làm được, Lâm Chính dựa vào cái gì để nghiên cứu ra chứ?
Thế mà Dịch Tiên Thiên vẫn tin. Vì dù sao thì y thuật cua Lâm Chính đã được truyền đi khắp nơi rồi. Anh giống như quỷ thần vậy. Cộng thêm việc nội bộ Thương Minh cũng đã từng đánh giá về y thuật của Lâm Chính, họ từng cho rằng y thuật của anh là tuyệt thế vô song. Do đó đương nhiên là Dịch Tiên Thiên tin tưởng tuyệt đối.
“Được rồi, ở đây giao cho ông xử lý. Tôi đi trước đây, có việc gì thì liên hệ với tôi”, Lâm Chính nhìn đồng hồ rồi lập tức rời đi.
“Cậu đi thong thả”, Dịch Tiên Thiên lại khấu đầu, trông vô cùng cung kính.
Rời đi, Lâm Chính thở phào, anh đang định bắt xe về khách sạn thì bỗng có người xuất hiện ngay sau cột điện.
Rõ ràng là đó Tô Nhu. Lâm Chính ngạc nhiên. “Tô Nhu, sao em lại ở đây…?”
Chương 2284: Nói ra sự thật
Sự xuất hiện của Tô Nhu khiến Lâm Chính bất ngờ. Tại sao cô ấy lại ở đây? Lẽ nào…cô ấy đã nhìn thấy mọi thứ rồi? Lâm Chính toát mồ hôi. Anh cảm thấy hơi sợ hãi vì không biết sẽ phải giải thích thế nào.
“Câu này nên là em hỏi anh chứ. Lâm Chính, tại sao anh lại tới đây?”, Tô Nhu đanh mặt.
“Anh…Thì…”, Lâm Chính á khẩu.
“Thẳng thắn với em rồi đúng không? Lâm Chính, anh nói rõ xem anh quen… Dịch Tiên Thiên phải không? Hai người không phải là mối quan hệ bệnh nhân bình thường đấy chứ?”, Tô Nhu bước tới.
Lâm Chính biết là không giấu được đành thở dài, gật đầu: “Tô Nhu, đúng như những gì em nghĩ, anh và dịch Tiên Thiên không chỉ đơn giản là mối quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân”.
“Em biết ngay mà, vô duyên vô cớ tại sao em lại nhận được lời mời gia nhập Thương Minh chứ. Chắc chắn là anh đã nói với Dịch Tiên Thiên nên ông ấy mới mời em…Lâm Chính, Dịch Tiên Thiên tại sao lại nể anh thế? Rốt cuộc thân phận của anh thế nào?”, Tô Nhu trầm giọng.
Nghe tới đây Lâm Chính bèn giật mình. Xem ra cô nhóc vẫn chưa biết chuyện anh là thần y Lâm.
Anh suy nghĩ rồi sau đó quyết định chưa vội nói ra sự thật để tránh cô nghi ngờ. Anh nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Nguyên nhân rất đơn giản, Tô Nhu thực ra anh là người của Thương Minh”.
“Cái gì? Anh là người của Thương Minh sao?", Tô Nhu thất kinh, nhìn Lâm Chính với vẻ kinh ngạc: “Anh không có công ty, sao có thể gia nhập Thương Minh được?”
“Tô Nhu, em có nhầm không? Gia nhập Thương Minh không nhất thiết phải có công ty, chỉ cần có đủ kiến thức và bản lĩnh về kinh doanh là được. Anh nói với em thế này vậy, số tiền trong thẻ của anh không phải toàn bộ là tiền kiếm được từ khám bệnh mà là anh sử dụng sự thông minh của mình để kiếm tiền. Chính vì vậy anh nhận được sự đánh giá cao từ Thương Minh và họ để anh gia nhập”, Lâm Chính nói.
Tô Nhu há hốc miệng, trố tròn mắt. Cô cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Một lúc sau cô mới hoàn hồn: “Ôi trời, anh gia nhập hội Thương Minh rồi sao...Không thể nào...”
“Tô Nhu, ý của em là gì? Cứ như chồng của em không xứng gia nhập vào hội Thương Minh vậy”.
“Em không có ý đó, chỉ là...thật bất ngờ. Phải rồi, anh gia nhập hội từ khi nào thế?”
“Đầu năm nay. Anh cũng tình cờ tiếp xúc với hội Thương Minh, sau đó ông Dịch giới thiệu anh vào”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Tô Nhu vẫn không thể tin. Cô khẽ gật đầu, nhếch miệng cười: “Không nhận ra là Lâm Chính của chúng ta lại lợi hại như vậy. Nhưng chuyện này anh giấu em làm gì?”
“Anh sợ em không tin mà. Nói ra thì em lại cho rằng anh chém gió”, Lâm Chính nhún vai.
Tô Nhu đỏ mặt, cảm thấy ngượng ngùng: “Sau này em sẽ không thế nữa, sau này anh nói gì em cũng tin”.
“Thật sao?”
“Đương nhiên”.
“Vậy anh nói với em một chuyện, thực ra anh là thần y Lâm”.
“Chuyện này thì hơi quá rồi nha” Tô Nhu trừng mắt.
“Đấy em xem, lại không tin”, Lâm Chính bất lực.
“Được được, em tin. Dù sao anh cũng biết về y thuật mà, gọi là thần y Lâm cũng không sai”, Tô Nhu làm bộ dỗ dành, mỉm cười nhưng rõ ràng là cô không tin. Lâm Chính thở dài.
“Phải rồi Lâm Chính, lần này anh quay lại tìm ông Dịch có chuyện gì vậy?”
“Thương Minh đại loạn, anh cùng ông Dịch xử lý”.
“Tình hình thế nào rồi?”
“Rất tệ. Ông Đồng và Hoa An liên thủ làm phản, hai người chết rồi”.
“Cái gì?”, Tô Nhu thất kinh.
“Tô Nhu, không cần lo lắng. Ông Dịch đã xử lý xong mọi chuyện. Có ông ấy chúng ta không cần phải lo lắng nhiều. Về thôi”, Lâm Chính cười.
“Ừm”, Tô Nhu khẽ gật đầu. Thế nhưng cô gái vẫn lộ vẻ lo lắng. Cô thật không ngờ Thương Minh cũng lại xảy ra những chuyện như thế.
Hai người bắt xe quay về khách sạn. Trên đường về, Lâm Chính lấy điện thoại, lẳng lặng gửi tin cho Dịch Tiên Thiên để ông ta sắp xếp cho mình một thân phận ở Thương Minh Hội. Dịch Tiên Thiên chẳng khác gì gián điệp của anh.
Mặc dù sự việc xảy ra khiến Tô Nhu thay đổi cách nhìn nhận không tốt lắm về Thương Minh nhưng cô phải thừa nhận việc trở thành thành viên của hội sẽ mang đến rất nhiều lợi lạc.
Bắt đầu từ giờ trở đi, cô chỉ cần nói mình là thành viên của hội Thương Minh thôi thì mọi thương vụ hợp tác đều có thể thành công. Bởi vì những người có thể là thành viên của hội này thì công ty của họ cũng có ưu thế nhất định đó.
Đó chính là nguồn vốn. Một khi nguồn vốn của các thành viên không đủ thì hội Thương Minh sẽ đích thân hỗ trợ bù vào. Vì vậy Tô Nhu từ bây giờ sẽ không phải lo lắng khi đầu tư vào bất kỳ hạng mục nào.
Nghĩ tới đây, Tô Nhu bỗng cảm thấy vui mừng tới mức không ngủ được. Cô là một cô gái không ngừng nỗ lực.
Chỉ hi vọng có một ngày có thể làm nên sự nghiệp.
Cô cố gắng mỗi ngày nhưng vì nhiều nguyên do mà sự nghiệp cứ gập ghềnh. Giờ có hội giúp đỡ, cô tin có thể tạo ra được một doanh nghiệp như Dương Hoa.
Lâm Chính nằm trên giường và cảm thấy vô vị. Anh xem điện thoại một lúc rồi chuẩn bị ngủ. Thế nhưng vừa đặt điện thoại xuống thì anh lại liếc thấy tấm lưng nõn nà của Tô Nhu. Cô mặc áo ngủ buộc dây, trông vô cùng gợi cảm, khiến Lâm Chính không khỏi thấy rạo rực.
Thế nhưng họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, Lâm Chính thì không ngại gì, chỉ có điều Tô Nhu luôn giữ chừng mực, nếu không thì đã không tới mức thuê phòng hai giường đơn.
Haizz...Lâm Chính thầm thở dài. Anh đắp chăn định ngủ một giấc.
Đúng lúc này, Tô Nhu lên tiếng: “Anh thở dài gì vậy?”
“Không có gì”.
“Thì...nếu anh muốn thì qua bên này ngủ đi..”, Tô Nhu do dự nhưng vẫn lên tiếng.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn trố tròn mắt, nhìn cô bằng vẻ không dám tin.
Chương 2285: Thương Minh đã nằm trong tay tôi
“Tô Nhu, em nghiêm túc đấy chứ?”, Lâm Chính giật mình.
“Ngủ thôi mà, không làm chuyện linh tinh đâu nhé”, Tô Nhu cuộn mình vào trong chăn, nói lý nhí.
Mặt cô đỏ lựng, vô cùng xấu hổ. Những câu nói kiểu này có một sức hấp dẫn đặc biệt với đàn ông. Lâm Chính cũng vậy, nghe thấy thôi là anh đã hừng hực máu lửa rồi. Anh chuẩn bị bước xuống.
Nằm với nhau rồi mà anh có động tay động chân thì Tô Nhu cũng làm gì được. Thế nhưng khi anh vừa định đi tới thì thấy Tô Nhu đang cuộn mình trong chăn khẽ run rẩy. Lâm Chính giật mình, khẽ chau mày, sau đó lại quay về giường của mình.
“Anh sao thế?”, Tô Nhu thò đầu ra trông vô cùng dễ thương.
“Không có gì, anh mệt rồi. Ngủ thôi”, Lâm Chính mỉm cười.
Tô Nhu mím môi, khẽ nói: “Xin lỗi”.
“Xin lỗi gì cơ?"
“Em biết là anh không muốn em bị tổn thương...”
“Em nói gì vậy, anh chỉ muốn lao lên ăn em luôn ấy chứ. Cái gì mà không muốn làm em tổn thương?”, Lâm Chính mỉm cười.
“Em biết, chúng ta kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn như người dưng. Như vậy là không công bằng với anh nhưng mà...em chuẩn bị không tốt, em thực ra...có chút hoảng sợ về vấn đền đó. Anh cho em ít thời gian, để em từ từ thích ứng, có được không?”, Tô Nhu thận trọng hỏi.
Lâm Chính mỉm cười: “Ừm”.
Tô Nhu thở phào. Thực ra Lâm Chính biết đó không phải là sự sợ hãi mà là tình cảm của Tô nhu dành cho anh chưa đủ.
Mặc dù hai người kết hôn nhưng khi đó chẳng qua là ghép đôi. Hai người vốn chưa có tình cảm. Cho tới gần đây, Tô Nhu mới từ từ trở nên thân thiện hơn với Lâm Chính và từ từ chấp nhận anh.
Đây là chuyện tốt, Lâm Chính cũng không vội.
“Ngủ thôi”, Lâm Chính vừa nói vừa nhắm mắt lại.
Thế nhưng một lúc sau bên tai anh vang lên một tiếng động lạ. Sau đó, một cơ thể mềm mại luồn vào trong chăn của Lâm Chính.
Lâm Chính giật mình, vội mở mắt. Anh thấy Tô Nhu đang ôm mình và nhắm mắt lại. Cô khẽ nói: “Ngủ thôi".
Lâm Chính khẽ run người, sự rạo rực trong anh bỗng lắng xuống dần, chỉ còn lại sự ấm áp và mềm mại: “Ừm, ngủ đi”.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Chính tức dậy thì thấy Tô Nhu đã nằm cả lên người mình. Hương thơm của cô phả lên mũi anh. Có lẽ cô coi anh là cái gối ôm. Lâm Chính khóc dở mếu dở.
Có vẻ là cảm nhận được sự khác thường, Tô Nhu từ từ mở mắt. Cô sững sờ nhìn Lâm Chính rồi hét lớn, vội vàng bò xuống, chui vào nhà vệ sinh.
“Vợ chồng cả rồi có gì mà phải ngại chứ?”, Lâm Chính bật cười.
“Anh thèm làm vợ chồng với anh chứ?”, giọng của Tô Nhu từ trong nhà vệ sinh vọng ra.
Hai người đánh răng rửa mặt, sửa soạn xong, Tô Nhu đã lại trở về dáng vẻ của một nữ cường nhân. Họ ăn uống đơn giản sau đó đi tới sân bay, chuẩn bị quay về Giang Thành.
“Lâm Chính, người của Thương Minh đã nhìn thấy được tài năng của anh thì hay là anh tới công ty của em đi. Em để anh làm phó giám đốc, chúng ta cùng vận hành Duyệt Nhan, được không?”, trên đường đi, Tô Nhu quay qua nói với Lâm Chính.
“Hả....điều này...thôi. Thực ra anh cũng không có hứng thú. Hơn nữa bình thường anh cũng khá bận. Khám bệnh rồi này nọ”, Lâm Chính cười trừ.
Anh làm gì có thiên phú về kinh thế, là anh chém gió thôi.
“Vậy sao?”, Tô Nhu tỏ vẻ thất vọng. Cô cũng không miễn cưỡng.
“Vậy mấy ngày này anh đi đâu?”
“Sao thế?”
“Không có gì, chỉ là nếu anh không bận thì về nhà ăn cơm. Em sẽ nấu ăn, tối không bận thì về nhà ngủ”, Tô Nhu xấu hổ nói.
Lâm Chính giật mình, nhìn cô một hồi mới phản ứng lại. Anh gật đầu lia lịa: “Được được, không thành vấn đề”.
Tô Nhu lập tức quay đầu qua một bên, không nhìn anh nữa. Bình thường toàn là Lâm Chính mặt dày vác mặt về nhà. Tô Nhu chủ động thế này thật hiếm khi.
Về tới Giang Thành, Lâm Chính đưa tôi nhu tới Duyệt Nhan, còn anh thì trở về khu nhà giam dưới lòng đất của mình.
Lúc này, Bạch Họa Thủy vẫn đang ở trong phòng nghỉ ngơi đọc sách. Rõ ràng là bà ta trẻ hơn nhiều so với trước đó.
“Xem ra thuốc của tôi không tệ nhỉ”, Lâm Chính cười nói.
“Đúng là như vậy”, Bạch Họa Thủy đặt sách xuống, nói bằng giọng khàn khàn.
Bà ta thực ra không muốn phản bội lại Thương Minh và đại hội nhưng cùng với việc thuốc của Lâm Chính càng lúc càng có hiệu thì cuối cùng bà ta cũng đã bị dao động. Sự trung thành và vẻ đẹp...thật khó lựa chọn.
“Bà không cần phải dằn vặt. Lần này tôi tới là để nói với bà một chuyện”, Lâm Chính có vẻ nhìn thấu tâm cam của Bạch Họa Thủy nên đã lên tiếng.
“Chuyện gì vậy?”, Bạch Họa Thủy nói.
“Thương Minh đã nằm trong tay tôi rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Bình luận facebook