-
Chương 2256-2260
Chương 2256: Không chữa sẽ rất nghiêm trọng
"Xin người ta chữa bệnh mà có thái độ thế sao?", Lâm Chính nhíu mày nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung, nhưng bề ngoài cô ta vẫn không có gì thay đổi, cô ta chần chừ một lát rồi cởi áo ngoài ra.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
"Được".
Lâm Chính bắt tay vào chuẩn bị.
Sắc mặt của Thánh Nữ vô cùng khó coi, đôi môi khẽ cắn, đôi mắt long lanh, dường như đang đấu tranh tư tưởng, rồi mới đặt tay lên bộ quần áo mỏng dính trên người...
Lâm Chính chuẩn bị xong xuôi mới quay lại.
Một cảnh tượng còn đẹp hơn tranh bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Chính.
Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ đang quay lưng về phía anh, quỳ ngồi trên tấm thảm đã được trải từ trước, quần áo cởi hững hờ, tấm lưng trắng muốt như ngọc lộ ra, làn da không tì vết kia đúng là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp với mái tóc dài đỏ rực, đẹp đến ngạt thở...
Cho dù là Lâm Chính đã nhìn người đẹp quen mắt, thì lúc này cũng có chút thất thần.
"Anh ngây ra đó làm gì? Còn không mau châm cứu đi?", Thần Hỏa Thánh Nữ nhắm hai mắt lại, sẵng giọng nói.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới, lấy Dung Nham Châm đã dùng nham thạch tôi luyện ra, bắt đầu đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Lúc đầu anh còn có chút bồn chồn.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể tự khống chế được, suýt nữa cắm nhầm châm, khiến Thần Hỏa Thánh Nữ đau đến mức hít vào khí lạnh, cả người khẽ run rẩy.
Nhưng cô ta chỉ nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, không rên tiếng nào.
Lâm Chính thấy thế, tâm thần bỗng trở nên sáng suốt, thủ pháp châm cứu cũng trở nên linh hoạt trôi chảy.
Dần dần, Thần Hỏa Thánh Nữ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Ngược lại, toàn thân còn có cảm giác tê dại.
Cô ta cảm thấy khó hiểu, do dự một lát rồi vẫn chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính đang rất nghiêm túc châm cứu ở cánh tay cô ta.
Anh nhìn chằm chằm vào một huyệt vị trên cánh tay cô ta, lấy khí bọc châm, Dung Nham Châm tỏa ra ánh sáng kì dị, vô cùng thần kì, sau đó đâm vào huyệt vị một cách chuẩn xác.
Bởi vì là Dung Nham Châm, Lâm Chính lại dùng thêm khí kình vào châm, nên hai ngón tay của anh bị bỏng rách da. Nhưng anh vẫn phớt lờ, mồ hôi nhễ nhại tiếp tục châm cứu.
Dáng vẻ tập trung nghiêm túc đó khiến Thần Hỏa Thánh Nữ không khỏi sửng sốt.
Cô ta nhìn đôi mắt Lâm Chính, nó không có bất cứ chút tà niệm, tạp niệm nào, vô cùng trong sáng vô tư.
Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn đôi mắt Lâm Chính, một lúc lâu sau thì thở phào nhẹ nhõm.
Dường như thoải mái hơn rất nhiều...
Đây là một bác sĩ đúng tiêu chuẩn!
Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ.
"Xong rồi!".
Lâm Chính thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nói.
Quần áo của anh đã ướt sũng.
Mười ngón tay bị bỏng máu tươi đầm đìa.
Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn anh, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh nói: "Vết thương trên tay anh không là gì với anh đâu nhỉ?".
"Không sao, tôi về bôi chút thuốc, ngày mai sẽ khỏi", Lâm Chính nặn ra một nụ cười đáp.
"Tốt lắm".
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như đang vận khí, một lát sau cô ta mở bừng mắt ra: "Y thuật của anh quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, tôi đã không cảm nhận được hỏa độc trong người nữa rồi! Tốt! Tốt lắm!".
"Về mặt y thuật thì tôi cũng có chút nghiên cứu, vấn đề nhỏ của cô đương nhiên là giải quyết được, nhưng... vẫn chưa trị được tận gốc", Lâm Chính lau mồ hôi, cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày: "Anh nói gì cơ?".
"Tôi nói là bệnh của cô vẫn chưa được chữa khỏi".
"Khốn kiếp! Đã bảo anh chữa, tại sao anh chỉ chữa một nửa?".
"Thánh Nữ đại nhân, cô đang đùa tôi sao? Có bệnh khó chữa nào có thể chữa khỏi bằng một liệu trình chứ? Trước đó ở bữa tiệc chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bệnh của cô cần hai liệu trình! Bây giờ mới chỉ làm xong một liệu trình, vẫn còn một liệu trình nữa", Lâm Chính cãi lại.
"Lúc nào thì làm liệu trình tiếp theo?".
"Việc này... phải xem tôi còn mạng để làm cho cô không đã", Lâm Chính ngồi dưới đất cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Sao nào? Anh muốn uy hiếp tôi sao? Muốn tôi bảo vệ tính mạng của anh, không để sư tôn giết anh?".
"Tôi không nghĩ như vậy, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả sắp xuất quan rồi, nếu ông ta biết tôi giết trò cưng của mình, thì chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Thế nên cho dù tôi muốn làm liệu trình thứ hai cho cô thì cũng không thể, Thánh Nữ đại nhân, chuyện này không thể trách tôi được", Lâm Chính nhún vai nói.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lạnh lùng bật cười: "Thần y Lâm, nếu anh muốn dựa vào chuyện này để tôi bảo vệ anh, thì anh nhầm to rồi. Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nếu anh không muốn chữa, thì khỏi chữa, tôi không ép anh, cùng lắm tháng nào cũng chịu sự giày vò này. Anh tưởng tôi sợ đau sao?".
Thần Hỏa Thánh Nữ có vẻ rất tức giận.
Đại khái là những lời Lâm Chính nói khiến cô ta rất không vui.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, mỉm cười đáp: "Thánh Nữ đại nhân, chắc là cô không biết bây giờ chữa hay không chữa có sự khác biệt lớn đến mức nào... Nếu cô chữa, thì có lẽ sẽ mang lại thay đổi rất lớn cho cuộc đời cô. Tốt nhất cô hãy suy nghĩ kĩ càng rồi cho tôi câu trả lời".
Chương 2257: Xuất quan
Dứt lời, Thánh Nữ bàng hoàng.
“Ý của anh…là gì?”, Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, khẽ nói.
“Sao thế? Thánh Nữ đại nhân thông minh như vậy mà không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói thẳng vậy. Nếu như những di chứng trên cơ thể cô không được chữa khỏi thì sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời cô chứ không chỉ riêng về vấn đề sức khỏe đâu”, anh nói tiếp: “Tôi đoán, di chứng này thực ra không chỉ có cô bị mà cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng bị đúng không?”
Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, không nói gì.
“Thần Hỏa Tôn Giả trước đó bế quan một thời gian dài. Tôi nghĩ, thực ra không phải là vì đột phá cảnh giới, đi tìm tới cảnh giới thần tiên mà là vì muốn khống chế di chứng trong cơ thể, không để chúng gây nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
“Anh đúng là không hề đơn giản. Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”, Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
“Xem ra tôi đã nói đúng”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy: “Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, sau này cô vẫn tiếp tục luyện thuật Hỏa Viêm chứ?”
“Đương nhiên”, Thánh Nữ trả lời không chút do dự.
“Nếu cô có thể trị được tận gốc căn bệnh trên người mình thì sau này luyện thuật Hỏa Viêm sẽ không còn để lại bất kỳ di chứng nào nữa”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”, hai mắt Thánh Nữ sáng rực, cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thực ra đây cũng là điều mà cô ta lo lắng. Giờ có thể chữa khỏi, sau này tu luyện không bị di chứng nữa thì chẳng phải là rât tốt sao?
“Sao thế, cô không tin lời tôi à?”, Lâm Chính mỉm cười.
Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ, sau đó trầm giọng: “Nếu đã vậy thì anh có thể chữa được di chứng của sư tôn đúng không? Nếu anh có thể giúp sư tôn trừ được tận gốc thì tôi sẽ không giết anh”.
“E rằng rất khó…”
“Anh không chịu giúp?”, Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày.
“Không phải tôi không muốn. Nếu tôi có thể chữa khỏi thi đương nhiên mối quan hệ giữa tôi và Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tốt lên nhiều, như vậy tôn giả sẽ đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi được rất nhiều điều lo lắng, quan trọng nhất là có thể giữ được tính mạng. Nhưng trên thực tế tôi không làm được. Tôi chữa di chứng trên người cô đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Giờ tôi lấy đâu ra để trị cho Thần Hỏa Tôn Giả đây?”, Lâm Chính lắc đầu.
Thần Hỏa Thánh Nữ thầm gật đầu: “Thực lực của sư tôn rất mạnh. Mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Vết thương của tôn giả người bình thường chắc chắn cũng không thể chữa được. Nếu anh dốc sức chữa thì cũng kiệt sức mà chết mất”.
“Đúng vậy. Mà cách chữa trị của tôi chưa chắc phù hợp với tôn giả. Cảnh giới của tôn giả cao như vậy, Nham Tương Châm chưa chắc đã ghim được lên da thịt nữa là. Mà dù có ghim được thì chưa chắc đã có tác dụng”, Lâm Chính nói tiếp
Thần Hỏa Thánh Nữ lại rơi vào im lặng. Một lúc sau cô ta lên tiếng: “Vậy được, tôi sẽ giữ tính mạng cho anh. Anh cố gắng hoàn thành liệu trình chữa trị lần hai cho tôi”.
“Không thành vấn đề”.
“Còn một chuyện nữa, anh phải nhớ kỹ, không được quên”.
“Chuyện gì?”
“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi, không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa từ. Nếu không, dù anh có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ băm vằm anh ra, quyết không tha cho anh”, Thánh Nữ hét lớn, đôi mắt trông lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Chính giật mình. Cô ta đang lo cho danh tiếng của mình đó sao?
“Điều này thì cô yên tâm. Giữ kín thông tin cho bệnh nhân là trách nhiệm của người làm bác sĩ mà".
“Anh biến ra ngoài đi”, Thần Hỏa Thánh Nữ ung dung mặc đồ vào và nói với anh bằng vẻ vô cảm. Lâm Chính mỉm cười, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ rời khỏi Thánh Nữ Đường, về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau vẫn khá yên ổn. Không có ai tới quấy rầy anh. Nhưng tương tự, anh cũng không được rời khỏi nơi ở nửa bước.
Lâm Chính đã hồi phục. Anh thấy nhàm chán, điện thoại cũng hết pin, đành ngồi trước cửa, nói chuyện với hai người canh gác để giết thời gian: “Này người bạn, các anh tới Thần Hỏa Đảo từ khi nào vậy?”, Lâm Chính cầm một nắm dưa, ngồi xuống vừa cắn vừa hỏi.
Hai người canh chừng liếc nhìn anh rồi hừ giọng, mặc kệ anh. Lâm Chính cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Người anh em, gần đây có vẻ mất ngủ nhỉ nên ban ngày không có tinh thần thế kia. Đến tối thì lại tinh thần phơi phới đúng không?”
Dứt lời, người đứng bên trái khẽ trố tròn mắt với vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Đùa nhau chắc? Các anh quên mất tôi là ai rồi sao?”
Hai người nghe thấy vậy thì nhìn nhau: “Nói xem, bệnh của tôi phải chữa trị như thế nào?”
“Rất đơn giản”, Lâm Chính mỉm cười, vừa nói chuyện vừa thăm dò thông tin liên quan tới Thần Hỏa Đảo.
Hai người biết người này là thần y nổi tiếng nên khi nói chuyện cũng chẳng có gì kiêng dè. Và thế là họ bị Lâm Chính lôi vào câu chuyện của mình mà không hề hay biết
Đúng lúc này...Ầm ầm…Thần Hỏa Đảo khẽ rung lên, sau đó là tiếng gào thét đau đớn phát ra từ Thánh Nữ Đường.
“Á”, tiếng hét vang vọng khắp đảoHai người canh gác chỗ ở của Lâm Chính cũng giật mình.
“Âm thanh gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thánh Nữ lại phát bệnh”, một người trầm giọng.
“Phát bệnh sao?”, Lâm Chính giật mình nhưng lập tức hiểu ra.
Có lẽ do Thánh Nữ cố tình làm vậy để lừa gạt những người trên đảo, giấu họ về tiến trình chữa bệnh của mình. Cô gái này mưu kế quá!
Nói chuyện một lúc, hai người nhận được phương thuốc của Lâm Chính thì vui mừng chạy đi bốc thuốc. Lâm Chính thấy không còn sớm nữa bèn về phòng đi ngủ.
Ngày thứ ba...Thần Hỏa Tôn Giả đã xuất quan.
Chương 2258: Thần Hỏa Tôn Giả khai chiến
Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan gây chấn động cả hòn đảo. Tất cả đều tập trung ở điện Thần Hỏa, cung kính đón Tôn Giả xuất quan.
Bên trong và bên ngoài điện có hàng nghìn người. Tất cả đều mặc đồ đỏ trông vô cùng hoành tráng.
Lâm Chính – người bị cho rằng giết chết đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả được gọi tới. Theo như Trương Thất Dạ miêu tả thì thực lực của Hỏa Thần Tôn Giả mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều lần. Nếu như hai bên mà đấu nhau thì Lâm Chính chết chắc.
Cũng may là đã xử lý được Thần Hỏa Thánh Nữ, nên anh tin rằng cô ta sẽ nói đỡ cho anh vài câu tốt đẹp khi ở bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.
“Thần y Lâm đã tới”, tiếng hô vang lên, Lâm Chính bước vào đại điện.
Anh ngước nhìn. Thần Hỏa Thánh Nữ đang đứng dưới, ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên ở trần, mặc một chiếc quần da màu đen với mái tóc đỏ rực lửa.
Người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp nổi cuồn cuộn, những đường hoa văn màu đỏ bao trùm cơ thể. Ông ta có nước da cũng màu đỏ và trên trán là hình một ngọn lửa. Trông ông ta vô cùng khí thế, giống như một vị thần lửa thời cổ đại vậy.
Biểu cảm của ông ta trông vô cùng uy nghiêm. Ông ta nhìn xuống, có cảm giác vô cùng áp lực, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hóa ra đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả.
“Bái kiến Tôn Giả”, Lâm Chính chắp tay.
“Ừm”
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Cậu là thần y Lâm?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì tốt”, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Lập tức bắt cậu ta lại, tùng xẻo cho tới chết rồi hỏa táng”.
“Tuân mệnh", hai cường giả của đảo Thần Hỏa phụng mệnh, bước tới định bắt Lâm Chính.
Anh khựng người, lập tức quay qua nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cô ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là cô ta không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại yêu cầu giết chết thần y LâmChuyện xảy ra đột ngột, Thần Hỏa Thánh Nữ đã lựa chọn im lặng. Cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không ai có thể khuyên được.
Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Anh bặm môi: “Dừng lại cho tôi”, người của đảo Thần Hỏa khẽ khựng bước.
“Tôn giả, tại sao lại giết tôi?”, Lâm Chính lạnh giọng hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
“Cậu giết đệ tử của tôi, còn hỏi tại sao tôi giết cậu. Cậu không cảm thấy nực cười sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
“Tôi giết đệ tử của ông lúc nào?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Giờ mà anh còn giảo biện à? Tất cả đã chứng kiến anh giết chết Trình sư huynh của bọn tôi mà anh còn không nhận?”, một đệ tử khác chỉ trích.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Trình sư huynh của các người không phải do tôi giết mà là do anh ta tự giết chính mình”.
“Anh nói cái gì?”.
“Ăn nói bậy bạ”.
“Đáng chết”, đám đông tức giận. Họ không buồn nghe Lâm Chính nói, cứ thế định lao lên.
Lâm Chính thấy vậy định phản công. Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ có hứng thú bèn nói: “Đừng vội, nghe cậu ta nói đã. Bản tôn muốn nghe xem cậu có thể nói gì".
Lúc này đám đông dừng tay.
“Thần y Lâm, bản tôn tính khí không tốt, cũng không kiên nhẫn được đâu nên không muốn lãng phí thời gian với cậu. Tôi cho cậu một phút, cậu nói ra lý do, nếu là giảo biện, tôi sẽ đích thân giết cậu, rõ chưa?”
“Lý do gì?”, Lâm Chính nói.
“Lý do đệ tử của tôi tự giết chết chính mình?”
“Rất đơn giản, 5 từ: 'học nghệ không tinh thông'. Anh ta quyết đấu với tôi, thực lực không có, bị thua, tôi thắng thì theo thỏa thuận anh ta phải chết. Vì vậy đó chẳng phải là anh ta tự sát thì là gì? Có liên quan gì tới tôi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Dứt lời, tất cả nín thở. Trình Ngạn Sinh là đệ tử của Tôn Giả đấy. Nói học nghệ của anh ta không tinh thông, thực lực không có…Vậy khác gì là tát vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả.
Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lần này chắc là Tôn Giả sẽ nổi giận. Thế nhưng ông ta chỉ im lặng một hồi lâu rồi phất tay ra hiệu cho đám đông tránh ra.
Đám người định lao lên nhìn nhau, cuối cùng rời đi. Lâm Chính thấy vậy thì khẽ thở dài.
“Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng cậu nói sự thật. Học nghệ của Trình Ngạn Sinh không tinh thông nên thua bởi cậu, chết là do tự chuốc lấy. Nhưng đó không phải là lỗi của bản tôn, những điều cần dạy thì bản tôn đã dạy cả rồi. Cậu ta không nỗ lực, thiên phú không có nên mới bị thua”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính im lặng.
Ông ta nói tiếp: “Hỏa Ưng”.
“Tôn Giả, Hỏa Ưng có mặt”, một người đàn ông chắp tay.
“Đưa theo 50 người tới nhà họ Trình thanh trừng. Già trẻ nam nữ giết sạch, không chừa một ai”, Thần Hoa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Những người khác cũng bàng hoàng nhưng họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Vâng”, người tên Hỏa Ưng đáp lại.
“Tôn Giả đang làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Trình Ngạn Sinh học nghệ không tinh thông, bị cậu đánh bại khiến tôi mất mặt nên phải bị trừng phạt. Thế nhưng cậu ta đã chết, bản tôn đành phải tìm người nhà cậu ta thôi. Sao thế? Cậu có ý kiến gì à?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo.
Nếu là những người khác thì nên biết giờ không phải lúc lo chuyện bao đồng. Lâm Chính lại khác.
“Tôi đương nhiên có ý kiến. Mặc dù tôi và Trình Ngạn Sinh có thù địch nhưng chuyện đó không liên quan gì tới người nhà anh ta hết. Tôn Giả làm vậy có phải là quá ngông cuồng không?”, Lâm Chính nói.
Lâm Chính chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng ân oán phân minh. Thể loại diệt tộc này vô cùng tàn nhẫn, anh là người học y sao có thể chấp nhận được?
Thế nhưng anh vừa lên tiếng thì cả hiện trường đã bùng nổ: “Đồ khốn nạn, anh dám lên án Tôn Giả sao?”
“Quá láo”.
“Tôn Giả, phải giết chết kẻ này, lột da rút gân của anh ta. Phải giết”.
“Đồ súc sinh! Khốn nạn! Chó má! Còn không mau quỳ xuống”.
“Đồ chán sống”.
Đám đông rầm rộ chửi rủa, ai cũng tức tới mức mặt đỏ linh căng, thật chỉ muốn lao lên giết chết anh. Đến cả Thánh Nữ cũng ngồi không yên.
“Thần y Lâm, anh hỗn quá, mau quỳ xuống nhận tội đi", Thánh Nữ đanh mặt.
Cô ta không thể để Lâm Chính chết được. Lúc này chỉ có quỳ xuống nhận tội thì mới có cơ hội sống mà thôi.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng thẳng người, không hề định quỳ xuống.
“Hỗn xược”, Thánh Nữ bốc hỏa, định ra tay ép anh quỳ xuống.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên giơ tay lên. Những người còn lại lập tức im lặng và nhìn ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Lương y như từ mẫu. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu lại có hành động như vậy. Thú vị đấy. Nếu đã vậy thì tôi cho cậu một cơ hội. Chúng ta đấu một trận, nếu cậu thắng thì tôi không những không giết nhà họ Trình mà còn thả cậu, để cậu rời khỏi đảo an toàn. Thế nào?”
Dứt lời, cả hiện trường sững sờ. Thần Hỏa Tôn Giả đề nghị quyết đấu sao?
Đấu cái dắm mà đấu? Đây khác gì phán tội tự hình cho Lâm Chính chứ?
Chương 2259: Đấu châm
Cả cung điện im phăng phắc. Đám đông như ngừng thở.
Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Anh nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và nói: “Tôn Giả muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, hà tất phải tìm lý do. Tôi quyết đấu với ông, liệu tôi có thể là đối thủ của ông không?”
Ngay lúc mới nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả thì Lâm Chính đã biết mình không phải là đối thủ của ông ta rồi. E rằng ngay cả Orochi đại nhân của nước Anh Hoa cũng không đỡ nổi 10 chiêu của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người này quá khủng khiếp. Giống như một ngọn núi chèn lên người khác vậy. Một khi đánh nhau thì Lâm Chính chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Đó là bỏ chạy. Có khi chạy còn có cơ hội sống sót.
Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì cần gì phải nói với cậu nhiều như vậy. Đệ tử của tôi kém cỏi, thua bởi cậu, nếu tôi không giết cậu sẽ bị người ngoài nói này nói kia. Hơn nữa người trên đảo cũng không phục. Vì vậy đệ tử làm mất thể diện thì người làm sư phụ như tôi phải lấy lại chứ”.
“Hóa ra là như vậy, vậy Tôn Giả muốn đấu gì với tôi? Tiếp tục đấu xem ai có thể chịu nhiệt à?”
“Đâu cái đó có thắng cũng không ai phục. Thần y Lâm, đấu thứ mà cậu giỏi đi”, Thần Hỏa Tôn Giản thản nhiên nói.
“Thứ tôi giỏi sao?”
“Đúng vậy! Cậu là một thần y, y thuật chắc chắn là điểm mạnh của cậu. Tôi và cậu đấu châm, thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh và nói.
“Châm? Ông cũng biết dùng châm sao?”, Lâm Chính cảm thấy kinh ngạc.
“Những thứ mà tôi không biết đúng là ít thật. Nghe này thần y Lâm, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu cậu thắng thì không ai phải chết cả. Cậu cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng nếu cậu thua thì nhà họ Trình sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ chết. Không chỉ vậy, cả Dương Hoa và toàn bộ những người liên quan tới cậu cũng đều phải chết, không một ai có thể sống sót. Cậu nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả điềm đạm nói.
Lâm Chính tỏ ra căng thẳng. Giờ anh bị ép tới nước này thì không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đấu đi”.
“Tôi biết cậu là một y võ, có thể thông qua việc châm cứu, dùng thuốc để gia tăng sức mạnh. Tôi cho cậu một tiếng để chuẩn bị. Sau một tiếng nữa tôi đợi cậu ở đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể khiến tôi bất ngờ chứ đừng đỡ được hai chiêu đã bại trận, như thế thì vô vị lắm”, Thần Hỏa Tôn Giả nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa.
Người bên trong điện cũng lần lượt rời đi. Thánh Nữ đi rất chậm, cô ta nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Đợi khi người khác đi gần hết thì cô ta mới khẽ nói: “Anh muốn chết như vậy cơ à?”
“Ai nói là tôi muốn chết’, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đã không muốn chết còn dám cãi lại lời của Tôn Giả. Anh có biết, trước đây dù là ai mà làm thế thì đều chết cả không. Chuyện sống chết của nhà họ Trình có liên quan gì tới anh. Anh lo chuyện bao đồng làm gì?”, Thánh Nữ hận thép không rèn được thành sắt.
Lâm Chính chỉ cười: "Thánh Nữ đại nhân. Cô không có tư cách chỉ trích tôi. Cô nói là sẽ bảo vệ tính mạng cho tôi vậy mà khi Thần Hỏa Tôn Giả đòi giết tôi thì cô đâu có làm tròn trách nhiệm đâu”.
Thánh Nữ để lộ vẻ không vui. Cô ta đanh giọng: “Sư tôn tính khí cổ quái, thâm sâu khó lường. Tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi mà anh không nghe. Nếu tôi tiếp tục nói đỡ cho anh nữa thì chỉ càng khiến ông ta nghi ngờ, khi đó đến mạng tôi khéo còn bị anh làm liên lụy mất. Lẽ nào anh không nhận ra?”
“Vậy sao? Vậy lẽ nào Thánh Nữ không biết chuyện tôi và Tôn Giả quyết đấu chỉ là vấn đề thời gian sao?”
“Ý anh là gì?”
“Sư tôn của cô trọng danh tiếng. Ông ta là người ngạo mạn, không cho phép bản thân bị mất thể diện. Trình Ngạn Sinh bị tôi giết, ông ta mất mặt nên muốn lấy lại. Dù tôi không đứng ra nói đỡ cho nhà họ Trình thì cuộc đấu này cũng không tránh khỏi”.
Thánh Nữ im lặng rồi gật đầu. Đúng là Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì. Thứ duy nhất mà ông ta coi trọng là thể diện.
“Anh có thể nhìn thấu mọi thứ thì sao khi nãy còn tỏ ra bàng hoàng và sợ hãi như vậy? Nếu anh đã sớm đoán ra một chuyện thì nên bình tĩnh mới phải chứ”, Thần Hỏa Thánh Nữ thản nhiên hỏi.
“Nếu tôi không tỏ ra sợ hãi thì Thần Hỏa Tôn Giả có nhường tôi không?"
“Đáng tiếc là dù có như vậy thì anh cũng không thắng nổi. Sư tôn không học y thuật nhưng đấu châm thì anh cũng khó mà thắng được. Bởi vì đến một đường châm của ông ta thôi, chưa chắc anh đã đỡ được. Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Ông ta và anh chẳng khác gì thần linh và người thường”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nói tiếp: “Dù sao hôm nay anh cũng sẽ chết. Nếu đã vậy thì nhanh chóng nói cho tôi biết liệu trình điều trị thứ hai đi. Anh nói cho tôi nghe thì có khi sau khi anh chết tôi có thể giúp anh giữ được thi thể nguyên vẹn và lo hậu sự cho anh”.
“Không cần, tôi không chết nổi đâu”.
“Anh…đúng là đồ cứng đầu”, Thánh Nữ tức lắm nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn anh rồi rời đi.
Lâm Chính mỉm cười, nhìn bốn bề không một bóng người. Anh lấy ra một cây châm ghim lên người mình ngay trong cung điện…
Chương 2260: Tôi để ông ra tay trước
Tại đỉnh núi Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ghế, vừa uống trà vừa nhìn ra biển lớn phía xa.
Bên ngoài toàn là những đệ tử tinh nhuệ. Bên dưới núi có không ít các đệ tử khác đang quan sát. Bọn họ không quá kỳ vọng vào trận đấu này bởi vì kết quả đã được định sẵn. Điều mà họ kỳ vọng là được chứng kiến Thần Hỏa Tôn Giả ra tay. Bọn họ muốn được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị thần này.
Thế nhưng chưa hết một tiếng mà Lâm Chính đã có mặt. Đám đông quay qua nhìn thì phát hiện ra anh không khác gì trước đó.
Lẽ nào người này không sử dụng y thuật để gia tăng thực lực sao? Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Anh bước tới, đám đông nhường đường.
“Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính đứng sau lưng Tôn Giả, điềm đạm lên tiếng.
“Nhanh vậy à? Tôi tưởng cậu sẽ kéo dài thời gian chứ”, Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính như nhìn con sâu cái kiến.
“Vậy đã là chậm lắm rồi đấy”, Lâm Chính nói.
“Tại sao không biết trân trọng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thế?”
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, chắp tay sau lưng và nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu cậu có thể ghim một cây châm lên người tôi thì tôi thua. Còn cậu, thì khỏi phải đưa ra quy tắc với tôi vì sợ rằng một châm của tôi thôi cũng đủ khiến cậu chết ngắc rồi”.
“Nếu tôi không chết thì sao?”
“Thì bản tôn vẫn thua”.
“Vậy chẳng phải là không công bằng”.
“Còn không công bằng sao? Vậy cậu muốn thế nào?”
“Mỗi người 10 châm đi, nếu tôi ghim trúng ông 10 châm thì ông thua. Còn ngược lại thì tôi thua, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông sững sờ nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.
Thánh Nữ cũng bàng hoàng, một lúc sau cô ta thầm hừ giọng. Đúng là chán sống.
Có vẻ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Thần Hỏa Tôn Giả chỉ bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu thật sự rất thú vị. Cậu có biết bị trúng 10 châm của tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Chắc là không chết được”.
“Ha ha, được! Xem ra cậu muốn trải nghiệm một cách chết khác người rồi. Tôi đồng ý. Chúng ta dùng 10 châm để phân thắng bại”.
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói sau đó lấy từ trong người ra một túi đứng châm, mở ra và ghim vào eo mình. Số châm đó có màu đen, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.
“Chất liệu làm châm của cậu thật đặc biệt”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Châm của Tôn Giả thì sao?"
“Châm của tôi à, lát nữa cần sẽ lấy ra, hà tất phải lo lắng”, ông ta mỉm cười rồi vung tay.
Phụt phụt…Miệng núi lửa bắt đầu bắn phụt lên, nóng rực. Đồng thời nham thạch cũng sôi lên sùng sục và bắt đầu tạo thành hàng nghìn cây châm theo một phương thức đặc biệt. Số châm này bay tới gần ông ta và lơ lửng trong không gian.
Đám đông trố tròn mắt. Nhìn số châm bằng nham thạch dày kín, ai cũng há hốc miệng.
Nếu chúng mà ghim trúng thì Lâm Chính không khác gì một cái tổ ong. Đây chính là thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Đúng là chẳng khác gì thần tiên…
“Thần y Lâm, cậu thấy châm của tôi thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả mỉm cười.
Lâm Chính nhìn và lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”
“Cái gì?”, câu nói của Lâm Chính khiến đám đông bất ngờ.
“Ồ”, Hòa Thần Tôn Giả cũng ngạc nhiên.
Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm ông ta và nghiêm túc nói: "Võ học thì tôi không bằng ông nhưng châm thuật thì tôi chưa từng sợ ai cả. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay, e rằng là ông thua mất rồi”.
Sự tự tin trước giờ chưa từng có tỏa ra từ Lâm Chính. Dù đối diện với một vị võ giả tuyệt đỉnh của Long Quốc thì Lâm Chính cũng chẳng sợ.
Đám đông cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đúng là điếc không sợ súng mà. Có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt Tôn Giả. Đó là một lời khiêu khích táo bạo.
Anh ta điên rồi. Thần y Lâm thật sự bị điên rồi.
Có rất nhiều người run bắn lên. Bọn họ kinh hãi nhìn Tôn Giả. Chắc chắn là ông ta đang giận lắm và lát nữa ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết thần y Lâm.
Thực tế đúng là như vậy. Thần Hỏa Tông GIả đứng im nhìn Lâm Chính. Nhưng sự im lặng đã đủ để thể hiện cơn lửa giận của ông ta.
Câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến đám đông sục sôi: “Tôn Giả, ông không hiểu về châm, tôi cũng không thể bắt nạt ông được, vì thế tôi nhường cho ông ra tay trước đấy”.
Dứt lời, đám đông tưởng đầu sắp nổ tung…
“Cậu…bảo tôi ra tay trước?”, Thần Hỏa Tôn Giả tức tới mức bật cười.
“Sao? Không được à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ha ha, được! Có thể chứ. Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Thần Hỏa Tôn Giả bật cười ha ha, phóng ra sát khí vô cùng hùng hậu. Ông ta không còn tỏ ra khách sáo nữa.
Vụt vụt…Vô số châm nham thạch lao về phía Lâm Chính như một cơn mưa…
"Xin người ta chữa bệnh mà có thái độ thế sao?", Lâm Chính nhíu mày nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ tức đến nỗi lồng ngực muốn nổ tung, nhưng bề ngoài cô ta vẫn không có gì thay đổi, cô ta chần chừ một lát rồi cởi áo ngoài ra.
"Chúng ta bắt đầu thôi".
"Được".
Lâm Chính bắt tay vào chuẩn bị.
Sắc mặt của Thánh Nữ vô cùng khó coi, đôi môi khẽ cắn, đôi mắt long lanh, dường như đang đấu tranh tư tưởng, rồi mới đặt tay lên bộ quần áo mỏng dính trên người...
Lâm Chính chuẩn bị xong xuôi mới quay lại.
Một cảnh tượng còn đẹp hơn tranh bỗng xuất hiện trước mắt Lâm Chính.
Lúc này, Thần Hỏa Thánh Nữ đang quay lưng về phía anh, quỳ ngồi trên tấm thảm đã được trải từ trước, quần áo cởi hững hờ, tấm lưng trắng muốt như ngọc lộ ra, làn da không tì vết kia đúng là kiệt tác của Thượng Đế, phối hợp với mái tóc dài đỏ rực, đẹp đến ngạt thở...
Cho dù là Lâm Chính đã nhìn người đẹp quen mắt, thì lúc này cũng có chút thất thần.
"Anh ngây ra đó làm gì? Còn không mau châm cứu đi?", Thần Hỏa Thánh Nữ nhắm hai mắt lại, sẵng giọng nói.
Lâm Chính hít sâu một hơi, lấy lại bình tĩnh rồi bước tới, lấy Dung Nham Châm đã dùng nham thạch tôi luyện ra, bắt đầu đâm vào người Thần Hỏa Thánh Nữ.
Lúc đầu anh còn có chút bồn chồn.
Dù sao anh cũng là một người đàn ông bình thường, đối mặt với cảnh tượng này cũng không thể tự khống chế được, suýt nữa cắm nhầm châm, khiến Thần Hỏa Thánh Nữ đau đến mức hít vào khí lạnh, cả người khẽ run rẩy.
Nhưng cô ta chỉ nhíu mày, nhắm chặt hai mắt, không rên tiếng nào.
Lâm Chính thấy thế, tâm thần bỗng trở nên sáng suốt, thủ pháp châm cứu cũng trở nên linh hoạt trôi chảy.
Dần dần, Thần Hỏa Thánh Nữ không còn cảm thấy đau đớn nữa.
Ngược lại, toàn thân còn có cảm giác tê dại.
Cô ta cảm thấy khó hiểu, do dự một lát rồi vẫn chậm rãi mở mắt ra.
Chỉ thấy lúc này, Lâm Chính đang rất nghiêm túc châm cứu ở cánh tay cô ta.
Anh nhìn chằm chằm vào một huyệt vị trên cánh tay cô ta, lấy khí bọc châm, Dung Nham Châm tỏa ra ánh sáng kì dị, vô cùng thần kì, sau đó đâm vào huyệt vị một cách chuẩn xác.
Bởi vì là Dung Nham Châm, Lâm Chính lại dùng thêm khí kình vào châm, nên hai ngón tay của anh bị bỏng rách da. Nhưng anh vẫn phớt lờ, mồ hôi nhễ nhại tiếp tục châm cứu.
Dáng vẻ tập trung nghiêm túc đó khiến Thần Hỏa Thánh Nữ không khỏi sửng sốt.
Cô ta nhìn đôi mắt Lâm Chính, nó không có bất cứ chút tà niệm, tạp niệm nào, vô cùng trong sáng vô tư.
Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn đôi mắt Lâm Chính, một lúc lâu sau thì thở phào nhẹ nhõm.
Dường như thoải mái hơn rất nhiều...
Đây là một bác sĩ đúng tiêu chuẩn!
Cứ như vậy nửa tiếng đồng hồ.
"Xong rồi!".
Lâm Chính thở hổn hển, đặt mông ngồi xuống đất, mồ hôi mồ kê nhễ nhại nói.
Quần áo của anh đã ướt sũng.
Mười ngón tay bị bỏng máu tươi đầm đìa.
Thần Hỏa Thánh Nữ lặng lẽ nhìn anh, sau đó mặc quần áo chỉnh tề, bình tĩnh nói: "Vết thương trên tay anh không là gì với anh đâu nhỉ?".
"Không sao, tôi về bôi chút thuốc, ngày mai sẽ khỏi", Lâm Chính nặn ra một nụ cười đáp.
"Tốt lắm".
Thần Hỏa Thánh Nữ gật đầu, sau đó nhắm mắt lại, dường như đang vận khí, một lát sau cô ta mở bừng mắt ra: "Y thuật của anh quả nhiên khiến người ta kinh ngạc, tôi đã không cảm nhận được hỏa độc trong người nữa rồi! Tốt! Tốt lắm!".
"Về mặt y thuật thì tôi cũng có chút nghiên cứu, vấn đề nhỏ của cô đương nhiên là giải quyết được, nhưng... vẫn chưa trị được tận gốc", Lâm Chính lau mồ hôi, cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày: "Anh nói gì cơ?".
"Tôi nói là bệnh của cô vẫn chưa được chữa khỏi".
"Khốn kiếp! Đã bảo anh chữa, tại sao anh chỉ chữa một nửa?".
"Thánh Nữ đại nhân, cô đang đùa tôi sao? Có bệnh khó chữa nào có thể chữa khỏi bằng một liệu trình chứ? Trước đó ở bữa tiệc chẳng phải tôi đã nói với cô rồi sao? Bệnh của cô cần hai liệu trình! Bây giờ mới chỉ làm xong một liệu trình, vẫn còn một liệu trình nữa", Lâm Chính cãi lại.
"Lúc nào thì làm liệu trình tiếp theo?".
"Việc này... phải xem tôi còn mạng để làm cho cô không đã", Lâm Chính ngồi dưới đất cười nói.
Thần Hỏa Thánh Nữ nghe thấy thế, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo: "Sao nào? Anh muốn uy hiếp tôi sao? Muốn tôi bảo vệ tính mạng của anh, không để sư tôn giết anh?".
"Tôi không nghĩ như vậy, nhưng Thần Hỏa Tôn Giả sắp xuất quan rồi, nếu ông ta biết tôi giết trò cưng của mình, thì chắc chắn sẽ không tha cho tôi. Thế nên cho dù tôi muốn làm liệu trình thứ hai cho cô thì cũng không thể, Thánh Nữ đại nhân, chuyện này không thể trách tôi được", Lâm Chính nhún vai nói.
Nhưng Thần Hỏa Thánh Nữ lại lạnh lùng bật cười: "Thần y Lâm, nếu anh muốn dựa vào chuyện này để tôi bảo vệ anh, thì anh nhầm to rồi. Tôi ghét nhất là bị người khác uy hiếp. Nếu anh không muốn chữa, thì khỏi chữa, tôi không ép anh, cùng lắm tháng nào cũng chịu sự giày vò này. Anh tưởng tôi sợ đau sao?".
Thần Hỏa Thánh Nữ có vẻ rất tức giận.
Đại khái là những lời Lâm Chính nói khiến cô ta rất không vui.
Nhưng Lâm Chính lại lắc đầu, mỉm cười đáp: "Thánh Nữ đại nhân, chắc là cô không biết bây giờ chữa hay không chữa có sự khác biệt lớn đến mức nào... Nếu cô chữa, thì có lẽ sẽ mang lại thay đổi rất lớn cho cuộc đời cô. Tốt nhất cô hãy suy nghĩ kĩ càng rồi cho tôi câu trả lời".
Chương 2257: Xuất quan
Dứt lời, Thánh Nữ bàng hoàng.
“Ý của anh…là gì?”, Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, khẽ nói.
“Sao thế? Thánh Nữ đại nhân thông minh như vậy mà không hiểu ý của tôi sao? Tôi nói thẳng vậy. Nếu như những di chứng trên cơ thể cô không được chữa khỏi thì sẽ ảnh hưởng tới cả cuộc đời cô chứ không chỉ riêng về vấn đề sức khỏe đâu”, anh nói tiếp: “Tôi đoán, di chứng này thực ra không chỉ có cô bị mà cả Thần Hỏa Tôn Giả cũng bị đúng không?”
Thánh Nữ Thần Hỏa nín thở, không nói gì.
“Thần Hỏa Tôn Giả trước đó bế quan một thời gian dài. Tôi nghĩ, thực ra không phải là vì đột phá cảnh giới, đi tìm tới cảnh giới thần tiên mà là vì muốn khống chế di chứng trong cơ thể, không để chúng gây nguy hiểm tới tính mạng”, Lâm Chính nói tiếp.
“Anh đúng là không hề đơn giản. Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh rồi”, Thánh Nữ Thần Hỏa nói.
“Xem ra tôi đã nói đúng”, Lâm Chính mỉm cười, đứng dậy: “Thánh Nữ đại nhân, tôi hỏi cô, sau này cô vẫn tiếp tục luyện thuật Hỏa Viêm chứ?”
“Đương nhiên”, Thánh Nữ trả lời không chút do dự.
“Nếu cô có thể trị được tận gốc căn bệnh trên người mình thì sau này luyện thuật Hỏa Viêm sẽ không còn để lại bất kỳ di chứng nào nữa”, Lâm Chính nói.
“Thật sao?”, hai mắt Thánh Nữ sáng rực, cô ta nhìn chăm chăm Lâm Chính. Thực ra đây cũng là điều mà cô ta lo lắng. Giờ có thể chữa khỏi, sau này tu luyện không bị di chứng nữa thì chẳng phải là rât tốt sao?
“Sao thế, cô không tin lời tôi à?”, Lâm Chính mỉm cười.
Thánh Nữ Thần Hỏa suy nghĩ, sau đó trầm giọng: “Nếu đã vậy thì anh có thể chữa được di chứng của sư tôn đúng không? Nếu anh có thể giúp sư tôn trừ được tận gốc thì tôi sẽ không giết anh”.
“E rằng rất khó…”
“Anh không chịu giúp?”, Thánh Nữ Thần Hỏa chau mày.
“Không phải tôi không muốn. Nếu tôi có thể chữa khỏi thi đương nhiên mối quan hệ giữa tôi và Thần Hỏa Tôn Giả sẽ tốt lên nhiều, như vậy tôn giả sẽ đứng về phía tôi, tôi sẽ bớt đi được rất nhiều điều lo lắng, quan trọng nhất là có thể giữ được tính mạng. Nhưng trên thực tế tôi không làm được. Tôi chữa di chứng trên người cô đã tốn rất nhiều sức lực rồi. Giờ tôi lấy đâu ra để trị cho Thần Hỏa Tôn Giả đây?”, Lâm Chính lắc đầu.
Thần Hỏa Thánh Nữ thầm gật đầu: “Thực lực của sư tôn rất mạnh. Mạnh hơn tôi không biết bao nhiêu lần. Vết thương của tôn giả người bình thường chắc chắn cũng không thể chữa được. Nếu anh dốc sức chữa thì cũng kiệt sức mà chết mất”.
“Đúng vậy. Mà cách chữa trị của tôi chưa chắc phù hợp với tôn giả. Cảnh giới của tôn giả cao như vậy, Nham Tương Châm chưa chắc đã ghim được lên da thịt nữa là. Mà dù có ghim được thì chưa chắc đã có tác dụng”, Lâm Chính nói tiếp
Thần Hỏa Thánh Nữ lại rơi vào im lặng. Một lúc sau cô ta lên tiếng: “Vậy được, tôi sẽ giữ tính mạng cho anh. Anh cố gắng hoàn thành liệu trình chữa trị lần hai cho tôi”.
“Không thành vấn đề”.
“Còn một chuyện nữa, anh phải nhớ kỹ, không được quên”.
“Chuyện gì?”
“Đó là chuyện anh chữa trị cho tôi, không được để lộ ra ngoài dù chỉ nửa từ. Nếu không, dù anh có chạy tới chân trời góc bể thì tôi cũng sẽ băm vằm anh ra, quyết không tha cho anh”, Thánh Nữ hét lớn, đôi mắt trông lạnh lẽo vô cùng.
Lâm Chính giật mình. Cô ta đang lo cho danh tiếng của mình đó sao?
“Điều này thì cô yên tâm. Giữ kín thông tin cho bệnh nhân là trách nhiệm của người làm bác sĩ mà".
“Anh biến ra ngoài đi”, Thần Hỏa Thánh Nữ ung dung mặc đồ vào và nói với anh bằng vẻ vô cảm. Lâm Chính mỉm cười, cũng không so đo nhiều với cô, chỉ rời khỏi Thánh Nữ Đường, về phòng nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau vẫn khá yên ổn. Không có ai tới quấy rầy anh. Nhưng tương tự, anh cũng không được rời khỏi nơi ở nửa bước.
Lâm Chính đã hồi phục. Anh thấy nhàm chán, điện thoại cũng hết pin, đành ngồi trước cửa, nói chuyện với hai người canh gác để giết thời gian: “Này người bạn, các anh tới Thần Hỏa Đảo từ khi nào vậy?”, Lâm Chính cầm một nắm dưa, ngồi xuống vừa cắn vừa hỏi.
Hai người canh chừng liếc nhìn anh rồi hừ giọng, mặc kệ anh. Lâm Chính cũng không hề tức giận, chỉ mỉm cười: “Người anh em, gần đây có vẻ mất ngủ nhỉ nên ban ngày không có tinh thần thế kia. Đến tối thì lại tinh thần phơi phới đúng không?”
Dứt lời, người đứng bên trái khẽ trố tròn mắt với vẻ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Đùa nhau chắc? Các anh quên mất tôi là ai rồi sao?”
Hai người nghe thấy vậy thì nhìn nhau: “Nói xem, bệnh của tôi phải chữa trị như thế nào?”
“Rất đơn giản”, Lâm Chính mỉm cười, vừa nói chuyện vừa thăm dò thông tin liên quan tới Thần Hỏa Đảo.
Hai người biết người này là thần y nổi tiếng nên khi nói chuyện cũng chẳng có gì kiêng dè. Và thế là họ bị Lâm Chính lôi vào câu chuyện của mình mà không hề hay biết
Đúng lúc này...Ầm ầm…Thần Hỏa Đảo khẽ rung lên, sau đó là tiếng gào thét đau đớn phát ra từ Thánh Nữ Đường.
“Á”, tiếng hét vang vọng khắp đảoHai người canh gác chỗ ở của Lâm Chính cũng giật mình.
“Âm thanh gì vậy?”, Lâm Chính tò mò hỏi.
“Thánh Nữ lại phát bệnh”, một người trầm giọng.
“Phát bệnh sao?”, Lâm Chính giật mình nhưng lập tức hiểu ra.
Có lẽ do Thánh Nữ cố tình làm vậy để lừa gạt những người trên đảo, giấu họ về tiến trình chữa bệnh của mình. Cô gái này mưu kế quá!
Nói chuyện một lúc, hai người nhận được phương thuốc của Lâm Chính thì vui mừng chạy đi bốc thuốc. Lâm Chính thấy không còn sớm nữa bèn về phòng đi ngủ.
Ngày thứ ba...Thần Hỏa Tôn Giả đã xuất quan.
Chương 2258: Thần Hỏa Tôn Giả khai chiến
Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan gây chấn động cả hòn đảo. Tất cả đều tập trung ở điện Thần Hỏa, cung kính đón Tôn Giả xuất quan.
Bên trong và bên ngoài điện có hàng nghìn người. Tất cả đều mặc đồ đỏ trông vô cùng hoành tráng.
Lâm Chính – người bị cho rằng giết chết đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả được gọi tới. Theo như Trương Thất Dạ miêu tả thì thực lực của Hỏa Thần Tôn Giả mạnh hơn Lâm Chính rất nhiều lần. Nếu như hai bên mà đấu nhau thì Lâm Chính chết chắc.
Cũng may là đã xử lý được Thần Hỏa Thánh Nữ, nên anh tin rằng cô ta sẽ nói đỡ cho anh vài câu tốt đẹp khi ở bên cạnh Thần Hỏa Tôn Giả.
“Thần y Lâm đã tới”, tiếng hô vang lên, Lâm Chính bước vào đại điện.
Anh ngước nhìn. Thần Hỏa Thánh Nữ đang đứng dưới, ở vị trí cao nhất là một người đàn ông trung niên ở trần, mặc một chiếc quần da màu đen với mái tóc đỏ rực lửa.
Người đàn ông vạm vỡ, cơ bắp nổi cuồn cuộn, những đường hoa văn màu đỏ bao trùm cơ thể. Ông ta có nước da cũng màu đỏ và trên trán là hình một ngọn lửa. Trông ông ta vô cùng khí thế, giống như một vị thần lửa thời cổ đại vậy.
Biểu cảm của ông ta trông vô cùng uy nghiêm. Ông ta nhìn xuống, có cảm giác vô cùng áp lực, khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hóa ra đây chính là Thần Hỏa Tôn Giả.
“Bái kiến Tôn Giả”, Lâm Chính chắp tay.
“Ừm”
Thần Hỏa Tôn Giả nhìn Lâm Chính rồi lên tiếng: “Cậu là thần y Lâm?”
“Đúng vậy”, Lâm Chính gật đầu.
“Vậy thì tốt”, Thần Hỏa Tôn Giả phất tay: “Lập tức bắt cậu ta lại, tùng xẻo cho tới chết rồi hỏa táng”.
“Tuân mệnh", hai cường giả của đảo Thần Hỏa phụng mệnh, bước tới định bắt Lâm Chính.
Anh khựng người, lập tức quay qua nhìn Thần Hỏa Thánh Nữ.
Cô ta cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là cô ta không ngờ Thần Hỏa Tôn Giả lại yêu cầu giết chết thần y LâmChuyện xảy ra đột ngột, Thần Hỏa Thánh Nữ đã lựa chọn im lặng. Cô ta biết sư tôn đã đưa ra quyết định thì không ai có thể khuyên được.
Lâm Chính ngạc nhiên lắm. Anh bặm môi: “Dừng lại cho tôi”, người của đảo Thần Hỏa khẽ khựng bước.
“Tôn giả, tại sao lại giết tôi?”, Lâm Chính lạnh giọng hỏi Thần Hỏa Tôn Giả.
“Cậu giết đệ tử của tôi, còn hỏi tại sao tôi giết cậu. Cậu không cảm thấy nực cười sao?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
“Tôi giết đệ tử của ông lúc nào?”, Lâm Chính hỏi tiếp.
“Giờ mà anh còn giảo biện à? Tất cả đã chứng kiến anh giết chết Trình sư huynh của bọn tôi mà anh còn không nhận?”, một đệ tử khác chỉ trích.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ lắc đầu: “Trình sư huynh của các người không phải do tôi giết mà là do anh ta tự giết chính mình”.
“Anh nói cái gì?”.
“Ăn nói bậy bạ”.
“Đáng chết”, đám đông tức giận. Họ không buồn nghe Lâm Chính nói, cứ thế định lao lên.
Lâm Chính thấy vậy định phản công. Lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả có vẻ có hứng thú bèn nói: “Đừng vội, nghe cậu ta nói đã. Bản tôn muốn nghe xem cậu có thể nói gì".
Lúc này đám đông dừng tay.
“Thần y Lâm, bản tôn tính khí không tốt, cũng không kiên nhẫn được đâu nên không muốn lãng phí thời gian với cậu. Tôi cho cậu một phút, cậu nói ra lý do, nếu là giảo biện, tôi sẽ đích thân giết cậu, rõ chưa?”
“Lý do gì?”, Lâm Chính nói.
“Lý do đệ tử của tôi tự giết chết chính mình?”
“Rất đơn giản, 5 từ: 'học nghệ không tinh thông'. Anh ta quyết đấu với tôi, thực lực không có, bị thua, tôi thắng thì theo thỏa thuận anh ta phải chết. Vì vậy đó chẳng phải là anh ta tự sát thì là gì? Có liên quan gì tới tôi chứ?”, Lâm Chính thản nhiên hỏi.
Dứt lời, tất cả nín thở. Trình Ngạn Sinh là đệ tử của Tôn Giả đấy. Nói học nghệ của anh ta không tinh thông, thực lực không có…Vậy khác gì là tát vào mặt Thần Hỏa Tôn Giả.
Đám đông đổ dồn ánh mắt về phía Thần Hỏa Tôn Giả. Lần này chắc là Tôn Giả sẽ nổi giận. Thế nhưng ông ta chỉ im lặng một hồi lâu rồi phất tay ra hiệu cho đám đông tránh ra.
Đám người định lao lên nhìn nhau, cuối cùng rời đi. Lâm Chính thấy vậy thì khẽ thở dài.
“Mặc dù nghe rất khó chịu nhưng cậu nói sự thật. Học nghệ của Trình Ngạn Sinh không tinh thông nên thua bởi cậu, chết là do tự chuốc lấy. Nhưng đó không phải là lỗi của bản tôn, những điều cần dạy thì bản tôn đã dạy cả rồi. Cậu ta không nỗ lực, thiên phú không có nên mới bị thua”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính im lặng.
Ông ta nói tiếp: “Hỏa Ưng”.
“Tôn Giả, Hỏa Ưng có mặt”, một người đàn ông chắp tay.
“Đưa theo 50 người tới nhà họ Trình thanh trừng. Già trẻ nam nữ giết sạch, không chừa một ai”, Thần Hoa Tôn Giả thản nhiên nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì giật mình. Những người khác cũng bàng hoàng nhưng họ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
“Vâng”, người tên Hỏa Ưng đáp lại.
“Tôn Giả đang làm gì vậy?”, Lâm Chính hỏi.
“Trình Ngạn Sinh học nghệ không tinh thông, bị cậu đánh bại khiến tôi mất mặt nên phải bị trừng phạt. Thế nhưng cậu ta đã chết, bản tôn đành phải tìm người nhà cậu ta thôi. Sao thế? Cậu có ý kiến gì à?”, Thần Hỏa Tôn Giả thản nhiên nói, đôi mắt ánh lên vẻ bá đạo.
Nếu là những người khác thì nên biết giờ không phải lúc lo chuyện bao đồng. Lâm Chính lại khác.
“Tôi đương nhiên có ý kiến. Mặc dù tôi và Trình Ngạn Sinh có thù địch nhưng chuyện đó không liên quan gì tới người nhà anh ta hết. Tôn Giả làm vậy có phải là quá ngông cuồng không?”, Lâm Chính nói.
Lâm Chính chẳng phải người tốt đẹp gì nhưng ân oán phân minh. Thể loại diệt tộc này vô cùng tàn nhẫn, anh là người học y sao có thể chấp nhận được?
Thế nhưng anh vừa lên tiếng thì cả hiện trường đã bùng nổ: “Đồ khốn nạn, anh dám lên án Tôn Giả sao?”
“Quá láo”.
“Tôn Giả, phải giết chết kẻ này, lột da rút gân của anh ta. Phải giết”.
“Đồ súc sinh! Khốn nạn! Chó má! Còn không mau quỳ xuống”.
“Đồ chán sống”.
Đám đông rầm rộ chửi rủa, ai cũng tức tới mức mặt đỏ linh căng, thật chỉ muốn lao lên giết chết anh. Đến cả Thánh Nữ cũng ngồi không yên.
“Thần y Lâm, anh hỗn quá, mau quỳ xuống nhận tội đi", Thánh Nữ đanh mặt.
Cô ta không thể để Lâm Chính chết được. Lúc này chỉ có quỳ xuống nhận tội thì mới có cơ hội sống mà thôi.
Thế nhưng Lâm Chính vẫn đứng thẳng người, không hề định quỳ xuống.
“Hỗn xược”, Thánh Nữ bốc hỏa, định ra tay ép anh quỳ xuống.
Đúng lúc này, Thần Hỏa Tôn Giả đột nhiên giơ tay lên. Những người còn lại lập tức im lặng và nhìn ông ta.
Thần Hỏa Tôn Giả chỉ nói bằng vẻ vô cảm: “Lương y như từ mẫu. Thần y Lâm, thật không ngờ cậu lại có hành động như vậy. Thú vị đấy. Nếu đã vậy thì tôi cho cậu một cơ hội. Chúng ta đấu một trận, nếu cậu thắng thì tôi không những không giết nhà họ Trình mà còn thả cậu, để cậu rời khỏi đảo an toàn. Thế nào?”
Dứt lời, cả hiện trường sững sờ. Thần Hỏa Tôn Giả đề nghị quyết đấu sao?
Đấu cái dắm mà đấu? Đây khác gì phán tội tự hình cho Lâm Chính chứ?
Chương 2259: Đấu châm
Cả cung điện im phăng phắc. Đám đông như ngừng thở.
Lâm Chính vẫn vô cùng điềm tĩnh. Anh nhìn Thần Hỏa Tôn Giả và nói: “Tôn Giả muốn giết tôi thì cứ ra tay là được, hà tất phải tìm lý do. Tôi quyết đấu với ông, liệu tôi có thể là đối thủ của ông không?”
Ngay lúc mới nhìn thấy Thần Hỏa Tôn Giả thì Lâm Chính đã biết mình không phải là đối thủ của ông ta rồi. E rằng ngay cả Orochi đại nhân của nước Anh Hoa cũng không đỡ nổi 10 chiêu của Thần Hỏa Tôn Giả.
Người này quá khủng khiếp. Giống như một ngọn núi chèn lên người khác vậy. Một khi đánh nhau thì Lâm Chính chỉ có một suy nghĩ duy nhất.Đó là bỏ chạy. Có khi chạy còn có cơ hội sống sót.
Thế nhưng Thần Hỏa Tôn Giả chỉ lắc đầu: “Nếu tôi thật sự muốn giết cậu thì cần gì phải nói với cậu nhiều như vậy. Đệ tử của tôi kém cỏi, thua bởi cậu, nếu tôi không giết cậu sẽ bị người ngoài nói này nói kia. Hơn nữa người trên đảo cũng không phục. Vì vậy đệ tử làm mất thể diện thì người làm sư phụ như tôi phải lấy lại chứ”.
“Hóa ra là như vậy, vậy Tôn Giả muốn đấu gì với tôi? Tiếp tục đấu xem ai có thể chịu nhiệt à?”
“Đâu cái đó có thắng cũng không ai phục. Thần y Lâm, đấu thứ mà cậu giỏi đi”, Thần Hỏa Tôn Giản thản nhiên nói.
“Thứ tôi giỏi sao?”
“Đúng vậy! Cậu là một thần y, y thuật chắc chắn là điểm mạnh của cậu. Tôi và cậu đấu châm, thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả nhìn anh và nói.
“Châm? Ông cũng biết dùng châm sao?”, Lâm Chính cảm thấy kinh ngạc.
“Những thứ mà tôi không biết đúng là ít thật. Nghe này thần y Lâm, cậu chỉ có một cơ hội. Nếu cậu thắng thì không ai phải chết cả. Cậu cũng có thể bảo vệ tính mạng của mình. Nhưng nếu cậu thua thì nhà họ Trình sẽ bị diệt tộc, cậu cũng sẽ chết. Không chỉ vậy, cả Dương Hoa và toàn bộ những người liên quan tới cậu cũng đều phải chết, không một ai có thể sống sót. Cậu nghe rõ chưa?”, Thần Hỏa Tôn Giả điềm đạm nói.
Lâm Chính tỏ ra căng thẳng. Giờ anh bị ép tới nước này thì không đồng ý cũng phải đồng ý.
“Được”.
Lâm Chính gật đầu: “Nếu đã vậy thì chúng ta đấu đi”.
“Tôi biết cậu là một y võ, có thể thông qua việc châm cứu, dùng thuốc để gia tăng sức mạnh. Tôi cho cậu một tiếng để chuẩn bị. Sau một tiếng nữa tôi đợi cậu ở đỉnh núi Thần Hỏa. Hi vọng cậu có thể khiến tôi bất ngờ chứ đừng đỡ được hai chiêu đã bại trận, như thế thì vô vị lắm”, Thần Hỏa Tôn Giả nói xong bèn đứng dậy, rời khỏi điện Thần Hỏa.
Người bên trong điện cũng lần lượt rời đi. Thánh Nữ đi rất chậm, cô ta nhìn Lâm Chính, đôi mắt ánh lên vẻ tức giận. Đợi khi người khác đi gần hết thì cô ta mới khẽ nói: “Anh muốn chết như vậy cơ à?”
“Ai nói là tôi muốn chết’, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Đã không muốn chết còn dám cãi lại lời của Tôn Giả. Anh có biết, trước đây dù là ai mà làm thế thì đều chết cả không. Chuyện sống chết của nhà họ Trình có liên quan gì tới anh. Anh lo chuyện bao đồng làm gì?”, Thánh Nữ hận thép không rèn được thành sắt.
Lâm Chính chỉ cười: "Thánh Nữ đại nhân. Cô không có tư cách chỉ trích tôi. Cô nói là sẽ bảo vệ tính mạng cho tôi vậy mà khi Thần Hỏa Tôn Giả đòi giết tôi thì cô đâu có làm tròn trách nhiệm đâu”.
Thánh Nữ để lộ vẻ không vui. Cô ta đanh giọng: “Sư tôn tính khí cổ quái, thâm sâu khó lường. Tôi đã nói với anh không biết bao nhiêu lần rồi mà anh không nghe. Nếu tôi tiếp tục nói đỡ cho anh nữa thì chỉ càng khiến ông ta nghi ngờ, khi đó đến mạng tôi khéo còn bị anh làm liên lụy mất. Lẽ nào anh không nhận ra?”
“Vậy sao? Vậy lẽ nào Thánh Nữ không biết chuyện tôi và Tôn Giả quyết đấu chỉ là vấn đề thời gian sao?”
“Ý anh là gì?”
“Sư tôn của cô trọng danh tiếng. Ông ta là người ngạo mạn, không cho phép bản thân bị mất thể diện. Trình Ngạn Sinh bị tôi giết, ông ta mất mặt nên muốn lấy lại. Dù tôi không đứng ra nói đỡ cho nhà họ Trình thì cuộc đấu này cũng không tránh khỏi”.
Thánh Nữ im lặng rồi gật đầu. Đúng là Thần Hỏa Tôn Giả vô cùng ngạo mạn, chẳng coi ai ra gì. Thứ duy nhất mà ông ta coi trọng là thể diện.
“Anh có thể nhìn thấu mọi thứ thì sao khi nãy còn tỏ ra bàng hoàng và sợ hãi như vậy? Nếu anh đã sớm đoán ra một chuyện thì nên bình tĩnh mới phải chứ”, Thần Hỏa Thánh Nữ thản nhiên hỏi.
“Nếu tôi không tỏ ra sợ hãi thì Thần Hỏa Tôn Giả có nhường tôi không?"
“Đáng tiếc là dù có như vậy thì anh cũng không thắng nổi. Sư tôn không học y thuật nhưng đấu châm thì anh cũng khó mà thắng được. Bởi vì đến một đường châm của ông ta thôi, chưa chắc anh đã đỡ được. Sự chênh lệch giữa hai người quá lớn. Ông ta và anh chẳng khác gì thần linh và người thường”.
Thần Hỏa Thánh Nữ nói tiếp: “Dù sao hôm nay anh cũng sẽ chết. Nếu đã vậy thì nhanh chóng nói cho tôi biết liệu trình điều trị thứ hai đi. Anh nói cho tôi nghe thì có khi sau khi anh chết tôi có thể giúp anh giữ được thi thể nguyên vẹn và lo hậu sự cho anh”.
“Không cần, tôi không chết nổi đâu”.
“Anh…đúng là đồ cứng đầu”, Thánh Nữ tức lắm nhưng cũng không muốn nói nhiều, chỉ trừng mắt nhìn anh rồi rời đi.
Lâm Chính mỉm cười, nhìn bốn bề không một bóng người. Anh lấy ra một cây châm ghim lên người mình ngay trong cung điện…
Chương 2260: Tôi để ông ra tay trước
Tại đỉnh núi Thần Hỏa. Thần Hỏa Tôn Giả ngồi ghế, vừa uống trà vừa nhìn ra biển lớn phía xa.
Bên ngoài toàn là những đệ tử tinh nhuệ. Bên dưới núi có không ít các đệ tử khác đang quan sát. Bọn họ không quá kỳ vọng vào trận đấu này bởi vì kết quả đã được định sẵn. Điều mà họ kỳ vọng là được chứng kiến Thần Hỏa Tôn Giả ra tay. Bọn họ muốn được tận mắt chứng kiến sự lợi hại của vị thần này.
Thế nhưng chưa hết một tiếng mà Lâm Chính đã có mặt. Đám đông quay qua nhìn thì phát hiện ra anh không khác gì trước đó.
Lẽ nào người này không sử dụng y thuật để gia tăng thực lực sao? Bọn họ cảm thấy nghi ngờ. Anh bước tới, đám đông nhường đường.
“Tôn Giả, chúng ta bắt đầu thôi”, Lâm Chính đứng sau lưng Tôn Giả, điềm đạm lên tiếng.
“Nhanh vậy à? Tôi tưởng cậu sẽ kéo dài thời gian chứ”, Thần Hỏa Tôn Giả từ từ đứng dậy, nhìn Lâm Chính như nhìn con sâu cái kiến.
“Vậy đã là chậm lắm rồi đấy”, Lâm Chính nói.
“Tại sao không biết trân trọng những giây phút cuối cùng của cuộc đời thế?”
Thần Hỏa Tôn Giả lắc đầu, chắp tay sau lưng và nói: “Quy tắc rất đơn giản, nếu cậu có thể ghim một cây châm lên người tôi thì tôi thua. Còn cậu, thì khỏi phải đưa ra quy tắc với tôi vì sợ rằng một châm của tôi thôi cũng đủ khiến cậu chết ngắc rồi”.
“Nếu tôi không chết thì sao?”
“Thì bản tôn vẫn thua”.
“Vậy chẳng phải là không công bằng”.
“Còn không công bằng sao? Vậy cậu muốn thế nào?”
“Mỗi người 10 châm đi, nếu tôi ghim trúng ông 10 châm thì ông thua. Còn ngược lại thì tôi thua, thế nào?”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, cả hiện trường im lặng như tờ. Đám đông sững sờ nhìn anh như nhìn một thằng ngốc.
Thánh Nữ cũng bàng hoàng, một lúc sau cô ta thầm hừ giọng. Đúng là chán sống.
Có vẻ tất cả mọi người đều cho rằng như vậy.
Thần Hỏa Tôn Giả chỉ bật cười ha ha: “Thú vị! Thú vị lắm! Thần y Lâm, cậu thật sự rất thú vị. Cậu có biết bị trúng 10 châm của tôi thì sẽ như thế nào không?”
“Chắc là không chết được”.
“Ha ha, được! Xem ra cậu muốn trải nghiệm một cách chết khác người rồi. Tôi đồng ý. Chúng ta dùng 10 châm để phân thắng bại”.
“Vậy chúng ta có thể bắt đầu được rồi”, Lâm Chính điềm đạm nói sau đó lấy từ trong người ra một túi đứng châm, mở ra và ghim vào eo mình. Số châm đó có màu đen, phát ra ánh sáng kỳ dị dưới ánh mặt trời.
“Chất liệu làm châm của cậu thật đặc biệt”, Thần Hỏa Tôn Giả liếc nhìn, tỏ vẻ nghi ngờ.
“Châm của Tôn Giả thì sao?"
“Châm của tôi à, lát nữa cần sẽ lấy ra, hà tất phải lo lắng”, ông ta mỉm cười rồi vung tay.
Phụt phụt…Miệng núi lửa bắt đầu bắn phụt lên, nóng rực. Đồng thời nham thạch cũng sôi lên sùng sục và bắt đầu tạo thành hàng nghìn cây châm theo một phương thức đặc biệt. Số châm này bay tới gần ông ta và lơ lửng trong không gian.
Đám đông trố tròn mắt. Nhìn số châm bằng nham thạch dày kín, ai cũng há hốc miệng.
Nếu chúng mà ghim trúng thì Lâm Chính không khác gì một cái tổ ong. Đây chính là thủ đoạn của Thần Hỏa Tôn Giả sao?
Đúng là chẳng khác gì thần tiên…
“Thần y Lâm, cậu thấy châm của tôi thế nào?”, Thần Hỏa Tôn Giả mỉm cười.
Lâm Chính nhìn và lắc đầu: “Chẳng ra làm sao”
“Cái gì?”, câu nói của Lâm Chính khiến đám đông bất ngờ.
“Ồ”, Hòa Thần Tôn Giả cũng ngạc nhiên.
Lâm Chính chỉ nhìn chăm chăm ông ta và nghiêm túc nói: "Võ học thì tôi không bằng ông nhưng châm thuật thì tôi chưa từng sợ ai cả. Thần Hỏa Tôn Giả, hôm nay, e rằng là ông thua mất rồi”.
Sự tự tin trước giờ chưa từng có tỏa ra từ Lâm Chính. Dù đối diện với một vị võ giả tuyệt đỉnh của Long Quốc thì Lâm Chính cũng chẳng sợ.
Đám đông cảm thấy đầu óc trống rỗng. Đúng là điếc không sợ súng mà. Có người dám ăn nói ngông cuồng như vậy trước mặt Tôn Giả. Đó là một lời khiêu khích táo bạo.
Anh ta điên rồi. Thần y Lâm thật sự bị điên rồi.
Có rất nhiều người run bắn lên. Bọn họ kinh hãi nhìn Tôn Giả. Chắc chắn là ông ta đang giận lắm và lát nữa ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết chết thần y Lâm.
Thực tế đúng là như vậy. Thần Hỏa Tông GIả đứng im nhìn Lâm Chính. Nhưng sự im lặng đã đủ để thể hiện cơn lửa giận của ông ta.
Câu nói tiếp theo của Lâm Chính lại khiến đám đông sục sôi: “Tôn Giả, ông không hiểu về châm, tôi cũng không thể bắt nạt ông được, vì thế tôi nhường cho ông ra tay trước đấy”.
Dứt lời, đám đông tưởng đầu sắp nổ tung…
“Cậu…bảo tôi ra tay trước?”, Thần Hỏa Tôn Giả tức tới mức bật cười.
“Sao? Không được à?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Ha ha, được! Có thể chứ. Vậy thì tôi không khách sáo nữa nhé”.
Thần Hỏa Tôn Giả bật cười ha ha, phóng ra sát khí vô cùng hùng hậu. Ông ta không còn tỏ ra khách sáo nữa.
Vụt vụt…Vô số châm nham thạch lao về phía Lâm Chính như một cơn mưa…
Bình luận facebook