• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (124 Viewers)

  • Chương 2251-2255

Chương 2251: Địa ngục nham thạch

Không ai ngờ Lâm Chính lại đồng ý.

Vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.

Thánh Nữ cũng rất ngạc nhiên, đôi mắt to tròn đầy yêu mị nhìn Lâm Chính chằm chằm, đánh giá anh một lượt, cảm thấy rất tò mò.

Còn vẻ mặt Trình Ngạn Sinh thì ngẩn tò te.

Hắn không ngờ Lâm Chính lại đồng ý.

Phải biết rằng, nham thạch trong miệng núi lửa này không hề tầm thường, đây là núi lửa đang hoạt động.

Bởi vì Thần Hỏa Tôn Giả ở đây, nên mỗi khi một ngọn núi lửa sắp phun trào, thì Thần Hỏa Tôn Giả sẽ nhảy vào trong núi lửa, tận dụng nhiệt độ bên trong để tu luyện, đến mức nhiệt độ nham thạch bị rút sạch, núi lửa bị ép vào trạng thái ngủ đông.

Bây giờ ngọn núi lửa này lại hoạt động trở lại, nhiệt độ của nham thạch không phải là 900 đến 1200 độ nữa, mà lên đến hơn 1400 độ, và rất có khả năng tăng lên khoảng 1500 độ.

Nhiệt độ này... hòa tan một người chẳng khác nào làm bốc hơi một giọt nước, là chuyện chỉ trong chớp mắt.

Tuy Trình Ngạn Sinh đã tu luyện công pháp của Thần Hỏa Tôn Giả nhiều năm, tinh thông kĩ nghệ, nhưng nếu hắn nhảy vào thì cũng không dễ chịu gì.

Vậy mà Lâm Chính dám đồng ý?

Anh đang huênh hoang ra vẻ, hay là thực sự có thủ đoạn đặc biệt?

Giờ phút này thì không ai đoán được.

"Hừ, tôi không tin anh có thể chịu nhiệt được đến mức đó", Trình Ngạn Sinh không phục.

"Chúng ta bắt đầu thôi".

Lâm Chính thở hắt ra, nói: "Anh nói trước về quy tắc đi".

"Nhảy vào nham thạch nóng chảy, xem ai chịu nhiệt giỏi hơn, ai lên trước coi như người đó thua, ai chết trong đó thì hậu quả tự chịu", Trình Ngạn Sinh lạnh lùng nói.

"Đương nhiên rồi".

Lâm Chính đáp xong liền nhảy vào miệng núi lửa, đứng bên cạnh dòng nham thạch ở bên dưới.

Trình Ngạn Sinh thầm nuốt nước bọt, rồi cũng nhảy xuống.

Những người còn lại ùa tới vây quanh miệng núi lửa, cúi xuống nhìn hai người.

Thánh Nữ cũng ghé lại gần.

"Để Thánh Nữ đại nhân làm trọng tài đi", Lâm Chính kêu lên.

"Được".

Thánh Nữ gật đầu, bình tĩnh nói: "Hai người các anh đã chuẩn bị xong chưa?".

"Khoan đã, tôi mong các cô có thể chuẩn bị cho tôi một bộ quần áo sạch. Lát nữa lên bờ, chắc chắn quần áo sẽ bị thiêu rụi, lõa lồ ra đó thì mất thẩm mĩ lắm", Lâm Chính nói.

"Anh yên tâm, đã chuẩn bị xong cho các anh từ lâu rồi".

Thánh Nữ bình thản đáp.

Một người lập tức nhảy xuống, đặt hai bộ quần áo sạch sẽ ở phía xa xa.

Lâm Chính gật đầu: "Vậy thì có thể bắt đầu rồi".

"Cậu thì sao?", Thánh Nữ nhìn về phía Trình Ngạn Sinh.

"Tôi cũng có thể bắt đầu rồi", Trình Ngạn Sinh trầm giọng đáp.

"Được rồi, tôi xin tuyên bố, trận đấu chính thức bắt đầu! Hai người xuống dòng nham thạch đi!", Thánh Nữ quát.

Trình Ngạn Sinh nhìn Lâm Chính một cái đầy khiêu khích, sau đó tung người nhảy vào dòng nham thạch.

Ào!

Nham thạch nóng rẫy bắn tung tóe, cả người Trình Ngạn Sinh nhanh chóng chìm xuống, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

"Thần y Lâm, anh còn không mau xuống đi?", Thánh Nữ nghiêm giọng quát.

Lâm Chính thở hắt ra, điểm mũi chân rồi cũng nhảy xuống.

Trái tim Trương Thất Dạ vọt lên tận cổ họng.

Mọi người xung quanh cũng nhìn chăm chú.

Ùm!

Bóng dáng Lâm Chính cũng chìm xuống, không còn thấy tung tích đâu nữa.

"Bấm đồng hồ đếm giờ chưa?".

Thánh Nữ ngoảnh sang hỏi.

"Đã bắt đầu đếm giờ rồi ạ", người bên cạnh đáp.

"Được, chúng ta chờ thôi", Thánh Nữ bình thản nói: "Tôi đoán không được mấy phút là tên họ Lâm kia sẽ không chịu được mà lên trước thôi. Đến lúc đó, chúng ta sẽ xử lý anh ta theo quy củ của đảo Thần Hỏa!".

"Vâng, Thánh Nữ đại nhân!".

"Đại nhân, tôi nghĩ không chừng tên họ Lâm kia đã tan xương nát thịt trong đó luôn rồi", có người cười nói.

"Phải đấy, hắn không hiểu thuật Hỏa Viêm của đảo Thần Hỏa chúng ta, không thể đồng bộ nhiệt độ cơ thể mình với nham thạch. Hắn chỉ có bị dòng nham thạch nóng hổi này nuốt chửng thôi, nói không chừng lúc này hắn đã mất mạng rồi cũng nên".

"Ha ha ha..."

Đám người của đảo Thần Hỏa cười ầm lên.

Nhưng Thánh Nữ chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt bình tĩnh nhìn dòng nham thạch đang không ngừng sủi bọt, lặng lẽ chờ đợi.

Thấy Thánh Nữ không nói gì, những người còn lại cũng không dám bàn tán gì nữa.

Đôi mắt Trương Thất Dạ dần trở nên đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào dòng nham thạch.

"Mau ra đi... Mau ra đi...", ông ta không ngừng nhủ thầm, cũng không biết là mong chờ Lâm Chính sống sót, hay là hi vọng Trình Ngạn Sinh ra sớm một chút.

Thời gian dần trôi qua.

Dòng nham thạch nóng rẫy kia vẫn không có điều gì khác thường.

Đã 10 phút trôi qua.

Mọi người không ngừng nhìn thời gian rồi lại nhìn nham thạch, ai nấy dường như nín thở.

Đối với người của đảo Thần Hỏa thì thời gian này đã là rất dài.

Phải biết rằng, nếu người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh nhảy vào nham thạch thì cùng lắm chỉ được hai ba phút. Bọn họ cũng không phải là mình đồng da sắt, sở dĩ chịu đựng được hoàn toàn là nhờ công pháp khí kình, một khi khí kình cạn kiệt, thì vẫn bị dung nham hòa tan mà chết.

Vậy mà Trình Ngạn Sinh có thể cầm cự được 10 phút mà vẫn chưa lên...

"Thật là đáng sợ!".

Có người không nhịn được thở dài.

Nhưng đúng lúc này.

Ào!

Dòng nham thạch nóng chảy kia bỗng tung tóe bọt, sau đó một người đàn ông trần truồng, da thịt đỏ tươi nhảy ra, ngã khuỵu xuống vách núi lửa ở bên cạnh dòng nham thạch, lăn lộn kêu gào.

Kéo dài như vậy một lúc lâu mới thôi, hắn há miệng thở dốc, lông tóc đã bị thiêu trụi, trên người cũng có không ít vết bỏng, nhìn có vẻ rất thê thảm, nhưng dù sao vẫn còn sống.

Người của đảo Thần Hỏa ở xung quanh thấy thế thì vô cùng kích động.

"Thắng rồi!".

"Thần y Lâm kia vẫn không có động tĩnh gì, chắc chắn là đã chết trong dòng nham thạch rồi".

"Người thắng cuộc chính là Trình sư huynh!".

Mọi người cao giọng hô.
Chương 2252: Không chết

Người của đảo Thần Hỏa hoan hô nhảy múa, hoặc vỗ tay hoặc giơ quyền, ai nấy đều hò reo vì Trình Ngạn Sinh.

Về phần thần y Lâm...

Thì ai quan tâm chứ?

Chắc chắn anh đã chết trong dòng nham thạch!

Phải biết rằng, Trình Ngạn Sinh là đệ tử thân truyền của Thần Hỏa Tôn Giả, ngoài Thánh Nữ và sáu người kia thì thuật Hỏa Viêm hắn tu luyện là thuần túy nhất, không ai trên đảo Thần Hỏa có thể bì được.

Nếu ngay cả hắn cũng không thể cầm cự trong dòng nham thạch được nữa, thì sao thần y Lâm có thể tiếp tục trầm mình trong đó chứ?

Thế nên, thần y Lâm chắc chắn đã bị dung nham hòa tan.

"Cậu Lâm?".

Trương Thất Dạ hét lớn rồi nhảy xuống, ghé lại gần dòng nham thạch để gọi.

Ông ta rất muốn nhìn thấu dòng nham thạch đỏ rực nóng rẫy này để xem tình hình bên dưới, nhưng lại không có khả năng đó.

Người của đảo Thần Hỏa hoan hô ầm ĩ, còn vẻ mặt của ông ta đầy nôn nóng sốt ruột.

Chứng kiến thái độ của Trương Thất Dạ, rất nhiều người nở nụ cười chế giễu.

"Cậu Lâm? Hừ, cậu Lâm của ông đã chết rồi!", Trình Ngạn Sinh vừa mặc quần áo vừa cười khẩy đáp.

Đồng tử của Trương Thất Dạ co lại, miệng há ra, nhưng không biết nên nói gì.

"Thần y Lâm của ông đã chết rồi, tôi nghĩ ông cũng nhảy luôn xuống dưới đó cùng anh ta đi! Chẳng phải ông rất quan tâm đến thần y Lâm của ông sao? Xuống đó tìm đi!", Trình Ngạn Sinh đã mặc xong quần áo, nheo mắt cười nói.

Hắn không quen biết Trương Thất Dạ, cũng không quan tâm.

Chỉ cần là người có liên quan đến thần y Lâm, hắn sẽ đều không bỏ qua.

Hôm nay giết được thần y Lâm và Trương Thất Dạ, sau này hắn còn muốn đích thân đến Giang Thành, đuổi cùng giết tận tất cả những người có liên quan đến thần y Lâm, không tha một ai.

Đây là tác phong của hắn, cũng là nguyên tắc mà sư phụ hắn là Thần Hỏa Tôn Giả luôn sùng kính.

"Sao nào? Anh muốn giết tôi hả?".

Sự tức giận của Trương Thất Dạ bị kìm nén đã lâu dần được giải phóng, đôi mắt đen láy bỗng chuyển sang màu đỏ, sát khí cuồng bạo lan ra bốn phía.

Trình Ngạn Sinh hơi sửng sốt, cảm thấy không đúng lắm, lùi lại nửa bước rồi đánh giá lại Trương Thất Dạ.

Hắn tưởng Trương Thất Dạ chỉ là một cái đuôi đi theo Lâm Chính, thực lực không mạnh.

Nào ngờ Trương Thất Dạ vừa nổi giận, liền mang lại cảm giác ngạt thở trước nay chưa từng có cho hắn.

Trình Ngạn Sinh vừa ra khỏi dòng nham thạch, khí kình bị tiêu hao rất nhiều, cơ thể vô cùng yếu ớt. Nếu lúc này giao đấu với Trương Thất Dạ, thì sợ là sẽ bị đối phương giết chết.

Thế là hắn liền quát lớn: "Người đâu!".

Nhất thời, người của đảo Thần Hỏa ở miệng núi lửa lập tức nhảy xuống, bao vây lấy Trương Thất Dạ.

"Đây là đảo Thần Hỏa, tôi muốn giết ông, ông có thể có ý kiến gì được sao?", vẻ mặt Trình Ngạn Sinh đầy dữ tợn, lạnh lùng nói.

"Thú vị đấy, vậy để tôi xem các cậu có bản lĩnh đến đâu!".

Trong từ điển của Trương Thất Dạ không có từ sợ hãi, thấy đối phương chuẩn bị ra tay, sao ông ta có thể ngồi yên chờ chết, liền huy động khí ý định chém giết.

Nhưng đúng lúc hai bên đang giương cung bạt kiếm, một giọng nói bỗng vang lên.

"Thất Dạ! Đừng làm bừa!".

Trương Thất Dạ nghe thấy thế thì cả người chấn động, lập tức nhìn về phía dòng nham thạch cuồn cuộn ở bên cạnh.

Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều sửng sốt, vô thức nhìn theo Trương Thất Dạ.

Chỉ thấy dòng nham thạch vốn phẳng lặng bỗng tỏa ra rất nhiều bọt khí, ùng ục ùng ục, sau đó nham thạch cuồn cuộn, một bóng dáng đáng sợ dần lộ ra.

Đó... chính là Lâm Chính.

Anh chậm rãi đi ra khỏi dòng nham thạch, đặt chân lên bờ.

Nhưng lúc này, nhìn anh vô cùng đáng sợ.

Ngũ quan của anh không còn, mắt mũi miệng tai đều bị tàn phá, làn da toàn thân đã bị tuột ra, để lộ các tổ chức cơ thịt ghê rợn dưới da, có chỗ còn dính nham thạch. Thậm chí có bộ phận cơ thể còn bị nham thạch ăn mòn, để lộ xương trắng. Da thịt ở lồng ngực bị hủy hoại nặng nề nhất, bị hòa tan mấy lần, chỉ còn lại một lớp màng trong suốt.

Mọi người thậm chí có thể thông qua lớp màng kia nhìn thấy nội tạng của Lâm Chính...

Không ai dám tin người này vẫn còn sống trong tình huống như vậy.

Thậm chí... anh còn đi ra khỏi dòng nham thạch...

"Ma... ma... hắn... hắn là ma quỷ..."

"Quái... quái vật sao?".

"Rốt cuộc đây là người gì vậy?".

"Sao hắn vẫn chưa chết?".

Mọi người run lẩy bẩy, ai nấy đều bị dọa sợ, không khỏi lùi lại, không dám lại gần Lâm Chính và Trương Thất Dạ nữa.

Còn Trình Ngạn Sinh lúc này cũng bị dọa không nhẹ, sắc mặt tái mét.

"Thần y Lâm, cậu... cậu không sao chứ...", Trương Thất Dạ mở to mắt, ông ta chưa bao giờ thấy cảnh tượng nào ghê rợn như vậy, liền nuốt bước bọt rồi dè dặt hỏi.

Nhưng Lâm Chính không nói gì.

Thực ra tai của anh đã bị thiêu cháy, thính lực rất kém, còn đôi mắt cũng bị mù từ lâu.

Nhưng chuyện này không đáng lo, bởi vì lúc xuống dòng nham thạch, anh đã dùng khí kình bảo vệ một số cơ quan quan trọng.

Tuy dáng vẻ lúc này của anh rất đáng sợ, nhưng thực ra chỉ là những vết thương da thịt.

Lâm Chính vốn dĩ có thể dựa vào cơ thể võ thần để xuống dòng nham thạch mà không chút tổn hại, làm vậy thì đừng nói là da thịt, mà ngay cả quần áo của anh cũng không bị thiêu cháy.

Nhưng nếu làm vậy thì Lâm Chính sẽ phải tiêu hao rất nhiều khí kình, gây bất lợi cho trận chiến về sau. Nếu đám người Thánh Nữ nuốt lời, Lâm Chính không còn khí kình thì chẳng phải như cá nằm trên thớt, mặc người giết thịt sao?

Thế nên, Lâm Chính lựa chọn hi sinh phần lớn cơ thể, chỉ bảo vệ những phần quan trọng, tiết kiệm khí kình.

Anh đi đến vách núi lửa gần đó, cầm một số vật tùy thân đã bỏ xuống trước đó lên, lấy ra một chiếc bình nhỏ, đổ đan dược ra rồi nuốt vào bụng, sau đó lại mở túi châm ở bên cạnh, tự đâm vào người.

Một lát sau, cảnh tượng khiến tất cả mọi người kinh hãi xuất hiện.

Chỉ thấy những chỗ da thịt bị thiêu cháy của Lâm Chính bắt đầu nhanh chóng mọc ra da thịt mới. Không những vậy, ngũ quan trên mặt anh cũng bắt đầu mọc ra với tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường, mi mọc lông, đầu mọc tóc, môi và hai tai cũng mọc ra...

Một người đẹp như thiên sứ lại nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.

Ai nấy đều há hốc miệng.

Ngay cả Thánh Nữ ở miệng núi lửa cũng khựng lại, nhìn người bên dưới với ánh mắt khó tin.

"Các vị, hình như là Trình Ngạn Sinh lên bờ trước nhỉ? Vậy có phải là anh ta đã thua không?", Lâm Chính không nhanh không chậm mặc quần áo, bình tĩnh nói.

Câu nói này của anh khiến mọi người đều im phăng phắc.

Trình Ngạn Sinh sợ đến mức tái mặt, suýt nữa ngã ngồi xuống đất.

Theo thỏa thuận trước đó, anh ta thua thì phải chết...

"Thánh Nữ đại nhân, cô thấy sao?", Lâm Chính nhìn về phía Thánh Nữ, bình thản hỏi.

Thánh Nữ suy nghĩ một lúc lâu, mới lên tiếng: "Theo thỏa thuận, anh lên bờ trước, thế nên... anh là người thắng".

"Được".

Lâm Chính gật đầu rồi quát: "Thất Dạ! Còn không ra tay đi?".

"Rõ!".

Trương Thất Dạ quát lớn một tiếng, không chờ mọi người kịp phản ứng đã gầm lên, đánh về phía Trình Ngạn Sinh.

Ai nấy biến sắc.

Thánh Nữ kinh ngạc, lập tức hét lên: "Dừng tay!".

Nhưng... đã muộn.

Trình Ngạn Sinh đang yếu ớt, không kịp tránh né, Trương Thất Dạ lại gần hắn, tay hóa thành vuốt, chộp lấy đầu hắn, ném vào dòng nham thạch.

Đầu của Trình Ngạn Sinh nổi lềnh bềnh trên dòng nham thạch một lúc, rồi dần dần chìm xuống...
Chương 2253: Ở lại

Người của đảo Thần Hỏa đều chấn kinh.

Ai nấy trợn mắt há mồm, nhìn Lâm Chính và Trương Thất Dạ với ánh mắt khó tin.

Ai mà ngờ được Trương Thất Dạ nói giết là giết, đoạt mạng của Trình Ngạn Sinh trong chớp mắt như vậy chứ?

Đây có thể nói là giáng một cái tát rất mạng vào mặt mọi người của đảo Thần Hỏa, ngặt nỗi bọn họ không còn lời nào để nói...

"Được rồi, Trình Ngạn Sinh đã chết, mọi chuyện đã giải quyết xong, Thánh Nữ đại nhân, chúng tôi xin phép".

Lâm Chính bình thản nói, rồi tung người nhảy ra khỏi miệng núi lửa.

Trương Thất Dạ theo sát phía sau.

"Hẹn gặp lại!".

Lâm Chính ôm quyền, cũng không thèm đếm xỉa đến Thánh Nữ, quay đầu đi thẳng.

"Đứng lại!".

Thánh Nữ quát lớn.

Soạt soạt soạt...

Tất cả người của đảo Thần Hỏa đều hoàn hồn lại, bao vây chặt chẽ Lâm Chính và Trương Thất Dạ.

"Thánh Nữ đại nhân muốn nuốt lời sao?".

Lâm Chính ngoảnh sang hỏi.

"Nuốt lời? Đương nhiên là không rồi, nhưng việc thắng thua còn chưa được quyết định. Giữa chừng xảy ra sai sót, tôi không thể phán đoán được anh và Trình Ngạn Sinh ai thắng ai thua, nhưng anh tự ý giết Trình Ngạn Sinh thì đương nhiên không thể cứ thế rời đi được", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

"Là sao?", Lâm Chính nhíu mày.

"Sở dĩ Trình Ngạn Sinh ra khỏi dòng nham thạch trước là vì cậu ấy tưởng anh đã chết, nên mới ra trước thời hạn. Thực ra cậu ấy vẫn có thể tiếp tục ngâm mình trong nham thạch, nhưng phán đoán sai lầm đã khiến cậu ấy sơ sót. Nếu tiếp tục ở trong nham thạch, anh và cậu ấy ai thắng ai thua còn chưa biết đâu", Thánh Nữ nói.

"Cô rõ ràng là cả vú lấp miệng em!", Trương Thất Dạ tức giận mắng.

"Tôi là trọng tài chứ không phải các ông, các ông phải nghe tôi!", Thần Hỏa Thánh Nữ mặt không cảm xúc nói.

"Vậy cô muốn thế nào?", Lâm Chính hỏi.

"Đơn giản thôi, còn hai ngày nữa là sư tôn sẽ xuất quan, tôi sẽ báo cáo chuyện này lên sư tôn, việc thắng thua của các anh sẽ do sư tôn quyết định. Nếu sư tôn nghĩ là anh thắng, thì anh có thể bình an vô sự rời khỏi đây, nếu sư tôn cảm thấy thực lực của anh không bằng Trình Ngạn Sinh, thì anh phải chết", Thánh Nữ đáp.

Lâm Chính nghe xong thì bỗng hiểu ra, cười nói: "Hóa ra Thánh Nữ đại nhân muốn lấy tôi ra làm kẻ chết thay! Trình Ngạn Sinh là đồ đệ của Thần Hỏa Tôn Giả, anh ta chết rồi, cô không biết phải ăn nói với ông ta thế nào, nên mới giữ tôi lại để chịu tội chứ gì?".

Thần Hỏa Thánh Nữ cũng không phản bác, chỉ bình tĩnh đáp: "Quyền quyết định nằm trong tay anh, thần y Lâm, nếu anh muốn bình an vô sự thì ở lại hai ngày rồi hãy đi. Nếu anh không muốn thì cũng có thể rời đi, nhưng điều kiện là anh phải có năng lực rời khỏi đảo Thần Hỏa".

"Cái đảo vớ vẩn này của các cô, sao không rời đi nổi chứ? Có muốn nếm thử thủ đoạn của chúng tôi không?".

Trương Thất Dạ nổi lên ý định giết người, tức giận quát.

"Ông rất thú vị, tôi cũng muốn lĩnh giáo thủ đoạn của ông", Thần Hỏa Thánh Nữ liếc mắt nhìn Trương Thất Dạ nói.

Đường đường Ma Quân của Ám Ma Đạo, sao có thể chịu được sự khiêu khích như vậy? Mười ngón tay của ông ta siết chặt, đang định ra tay.

Nhưng lại bị Lâm Chính ngăn cản.

"Thất Dạ, bình tĩnh đi".

"Thần y Lâm, cậu vẫn nhịn được sao?".

"Không sao, ở hai ngày thì ở hai ngày, nếu như đánh nhau, cho dù chúng ta có thể rời khỏi đảo Thần Hỏa, thì cũng không được yên ổn. Chắc chắn người của đảo Thần Hỏa sẽ trả thù, dù chúng ta có về Giang Thành thì bọn họ cũng vẫn tìm tới. Nếu đã vậy thì hãy giải quyết luôn mọi chuyện ở đây đi! Thế này đi, ông cứ về trước, tôi ở lại đây! Chờ gặp được Thần Hỏa Tôn Giả tôi sẽ về Giang Thành!", Lâm Chính nói.

"Cái gì? Thế sao được?", Trương Thất Dạ không đồng ý.

Theo ông ta, đừng nói là ở lại hai ngày, dù Lâm Chính chỉ ở đây hai tiếng thôi thì cũng lành ít dữ nhiều.

"Ông cứ về đi, yên tâm, tôi chắc chắn sẽ không sao. Nếu bọn họ quả thực định ra tay với tôi, nhưng tôi muốn đi thì bọn họ cũng không giữ nổi tôi đâu", Lâm Chính cười đáp.

"Nhưng...", Trương Thất Dạ còn định nói gì đó, nhưng thấy vẻ mặt Lâm Chính rất bình thản và tự tin, chỉ đành thở dài: "Thôi được rồi, thần y Lâm, vậy tôi về trước, bảo người của Dương Hoa chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với tình hình đột xuất".

"Thế thì tốt quá!".

Dứt lời, Trương Thất Dạ liền ôm quyền, xoay người rời đi.

Còn Lâm Chính ở lại đảo Thần Hỏa, bình tĩnh chờ Thần Hỏa Tôn Giả xuất quan.

"Sắp xếp phòng ốc cho thần y Lâm, tiếp đãi chu đáo, ngoài ra cử hành tang lễ long trọng cho Trình sư đệ, đồng thời ghi lại tường tận chuyện này, để tôi trình cho sư tôn".

"Vâng, Thánh Nữ đại nhân".

Người bên cạnh đáp.

"Thần y Lâm, anh cứ yên tâm ở lại đây đi, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, thì chắc chắn sẽ bình an vô sự".

Thánh Nữ bình thản nói, rồi xoay người bỏ đi.
Chương 2254: Vô phương cứu chữa

Lâm Chính được đưa đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.

“Không có sự phân phó của Thánh Nữ thì không được tự ý ra khỏi cửa, nếu không giết không tha!”, người của đảo Thần Hỏa dẫn anh đến lạnh lùng nói một câu, rồi đóng cửa rời đi.

Lâm Chính lắc đầu, chẳng thèm đếm xỉa đến người này, tự lấy châm bạc và thuốc trên người ra, bắt đầu trị thương.

Sự bình phục thần tốc ở bên cạnh dòng nham thạch là nhờ dược hiệu của Tạo Thánh Đan mà Lâm Chính chuẩn bị trước. Đan dược này có thể khiến cơ năng trong người và khả năng hồi phục của Lâm Chính tăng vọt, thậm chí có thể khiến một số cơ quan không thể tái sinh mọc ra, nhưng cái giá phải trả rất đắt, sẽ khiến người ta trúng độc.

Thế nên không đến lúc quan trọng thì Lâm Chính sẽ không dùng tới thuốc này.

Sở dĩ anh dùng thuốc, một là muốn nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu, hai là muốn khiến người của đảo Thần Hỏa kinh ngạc sợ hãi.

Bây giờ xem ra hiệu quả rất tốt.

Sau khi bôi thuốc và châm cứu, Lâm Chính liền làm một giấc để nghỉ ngơi dưỡng sức.

Cho đến khi chạng vạng tối.

Rầm rầm rầm!

Tiếng gõ cửa ầm ĩ vang lên.

Lâm Chính đang say sưa giấc nồng bị tiếng ồn làm tỉnh, anh mở bừng mắt ra, nhìn về phía cửa: "Ai vậy?".

"Mở cửa, Thánh Nữ có lời mời", người ngoài cửa nói to.

Lâm Chính vô cùng khó hiểu, chạy ra mở cửa, chỉ thấy một người của đảo Thần Hỏa đang đứng bên ngoài, lạnh lùng nói: "Mau đi theo tôi, Thánh Nữ đã bày tiệc, muốn khoản đãi anh".

Nói xong liền xoay người rời đi.

"Khoản đãi tôi?", Lâm Chính vô cùng ngạc nhiên: "Đang yên đang lành, sao Thánh Nữ lại làm vậy?".

"Anh hỏi nhiều thế? Đi nhanh lên!", người kia mất kiên nhẫn quát.

Lâm Chính nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi vẫn đi theo.

Người kia nhanh chóng dẫn anh đến một tòa kiến trúc to lớn được xây ở sườn núi chính giữa đảo.

Lúc này trong tòa nhà, rượu thơm ngào ngạt, thịt thơm nức mũi.

Hai bên điện đường đã bày hai dãy bàn, thức ăn đầy ắp trên bàn, các tinh nhuệ cấp cao của đảo Thần Hỏa đều đang ngồi trước bàn nói chuyện phiếm, nhưng không ai động đũa, dường như đang chờ ai đó.

Còn Thần Hỏa Thánh Nữ vẫn mặc bộ đồ đỏ rực, ngồi ngay ngắn ở bên trên giống như nữ hoàng, tay cầm ly rượu, yên lặng quan sát mọi người bên dưới.

"Khởi bẩm Thánh Nữ đại nhân, thần y Lâm đã đến!", người của đảo Thần Hỏa bước tới ôm quyền.

"Ban ngồi".

"Vâng".

Người kia lại ôm quyền, rồi ngoảnh sang nói: "Mời!".

Lâm Chính nhìn vị trí, chỉ còn một chỗ bên cạnh Thánh Nữ, liền hỏi với vẻ khó hiểu: "Tôi ngồi ở đó sao?".

"Đương nhiên", Thánh Nữ gật đầu.

"Được".

Lâm Chính cũng không khách sáo, sải bước đi tới ngồi xuống.

Người của đảo Thần Hỏa ở hai bên đều thầm nhíu mày.

"Người này không chút khách sáo gì cả!".

"Cũng không thèm cảm ơn Thánh Nữ đại nhân, hắn không biết đây là ân điển của đại nhân sao?".

"Người ngông cuồng như vậy e là không rời khỏi đảo Thần Hỏa được rồi".

Mọi người xì xào bàn tán.

Nhưng Lâm Chính không thèm đếm xỉa tới bọn họ, mà ngoảnh sang cười nói: "Sao Thánh Nữ đại nhân lại mở tiệc khoản đãi tôi thế? Theo lý mà nói thì tôi và đảo Thần Hỏa vẫn đang trong mối quan hệ là kẻ thù thì phải?".

"Không có cái gì gọi là kẻ thù hay không kẻ thù cả, trước khi sư tôn quyết định kết quả, thì vẫn chưa thể xác lập mối quan hệ giữa chúng ta. Sở dĩ tôi mở tiệc khoản đãi thần y Lâm cũng là vì kính phục y thuật của thần y Lâm thôi", Thánh Nữ bình tĩnh đáp.

"Vậy sao?".

Lâm Chính đánh giá Thánh Nữ một lượt, khóe môi bỗng nhếch lên. Hình như anh hiểu ra gì đó, liền khẽ gật đầu: "Thú vị, thú vị..."

Thánh Nữ nghe thấy thế, đôi lông mày lá liễu liền nhíu lại, bình thản hỏi: "Thần y Lâm thấy thú vị vì chuyện gì vậy?".

"Thánh Nữ đại nhân biết rõ còn cố hỏi? Cô bày bữa tiệc này để làm gì, tôi đã đoán được ba phần rồi", Lâm Chính cười nói.

Thánh Nữ nghe thấy thế liền nổi hứng, cười nhạt nói: "Được, vậy anh nói tôi nghe xem nào".

Nụ cười của cô ta đúng chuẩn câu hồn đoạt phách, khiến trời đất thất sắc.

Ngay cả Lâm Chính cũng không khỏi có chút thất thần.

Nhan sắc này e là phải Tô Nhu mới so sánh được, hơn nữa Tô Nhu không có khí chất đặc biệt như cô ta, đó là khí chất mà người luyện võ đã trải qua phong ba sinh tử mới có...

Lâm Chính thở hắt ra một hơi, thầm kêu lợi hại, sau đó mới đáp: "Mục đích Thánh Nữ đại nhân bày tiệc chỉ là để khám bệnh".

"Tôi có bệnh gì?".

"Bệnh của cô rất không rõ ràng, tỳ, tâm, phế, cốt, thoạt nhìn không có vấn đề gì, nhưng nếu quan sát kĩ, thì vẫn có thể nhìn ra một chút manh mối. Đây là một loạt vật chất là độc mà không phải độc, theo tôi đoán thì có khả năng là di chứng gây ra do cô tu luyện thuật Hỏa Viêm của Thần Hỏa Tôn Giả trong nhiều năm. Thực ra, không chỉ có cô, mà tất cả những người ở đây đều bị vậy, nhưng bọn họ không bị nặng như cô", Lâm Chính nói.

Anh vừa dứt lời, đôi mắt Thánh Nữ liền sáng lên.

"Thần y Lâm không hổ là thần y hàng đầu đương thời, quả nhiên lợi hại. Đúng vậy, tôi quả thực bị bệnh, là di chứng để lại do luyện thuật Hỏa Viêm, cực kỳ khó loại bỏ. Mỗi tháng tôi sẽ phát bệnh một lần, mỗi lần đều cần sư tôn dùng khí kình trấn áp cho tôi mới có thể an toàn vượt qua, nếu không sẽ vô cùng đau đớn như bị xẻo thịt. Nếu không kịp thời trấn áp, thậm chí còn có khả năng mất mạng. Ngày mai chính là ngày tôi phát bệnh, thần y Lâm, anh có cách gì chữa được bệnh cho tôi không? Nếu anh chữa khỏi, tôi nhất định sẽ nói đỡ mấy lời với sư tôn, giữ mạng cho anh, được không?", Thần Hỏa Thánh Nữ nói rất nghiêm túc.

Lâm Chính suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Vô phương cứu chữa!".

"Anh nói cái gì?", Thần Hỏa Thánh Nữ lại nhíu mày, lạnh lùng nói: "Anh nhìn ra được bệnh của tôi nhưng lại không chữa được? Anh đang đùa tôi sao?".

"Thánh Nữ đại nhân, tôi đâu có gan đùa giỡn cô, tôi nói thật nhé, có một cách chữa, nhưng... chắc chắn cô sẽ không dùng cách này, nên thực ra đúng là vô phương cứu chữa", Lâm Chính bình thản đáp.
Chương 2255: Chữa bệnh cho Thánh Nữ

Thánh Nữ nghe thấy thế thì cực kỳ không vui.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lạnh tanh, nhìn Lâm Chính chằm chằm: "Thần y Lâm, tôi nói cho anh biết, mục đích tôi giữ anh ở lại cũng là để anh chữa khỏi bệnh cho tôi, nếu không anh nghĩ mình có thể sống được đến bây giờ sao? Người của đảo Thần Hỏa đều biết tôi không có tính kiên nhẫn. Bây giờ anh chỉ có một cơ hội, hoặc là dốc hết sức chữa khỏi bệnh cho tôi, hoặc là chờ sư tôn xuất quan, anh sẽ phải chôn cùng Trình Ngạn Sinh! Anh tự chọn đi!".

Lâm Chính bất đắc dĩ lắc đầu: "Thánh Nữ đại nhân muốn tôi khám bệnh, sao tôi dám làm trái lời chứ? Được, bây giờ tôi sẽ chữa trị cho cô, nhưng hi vọng Thánh Nữ đại nhân có thể phối hợp với tôi. Nếu cô không chịu phối hợp, thì cho dù là thần tiên cũng không chữa được cho cô đâu".

"Sao tôi có thể không phối hợp chứ?".

Thánh Nữ bình thản nói, nhưng dường như cô ta nghĩ ra gì đó, trầm ngâm một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: "Thần y Lâm, anh nói cách chữa trị của anh trước đi".

"Thải độc!".

"Thải độc? Thải kiểu gì?".

"Lấy độc trị độc, tôi thấy nham thạch trên đảo là môi trường tự nhiên để tôi luyện Dung Nham Châm. Tôi sẽ đến miệng núi lửa tôi luyện 100 cây Dung Nham Châm, tôi sẽ dùng khí bao bọc những cây châm này, thiêu cho nó đỏ bừng lên, giống như một cây châm được làm từ nham thạch nóng chảy vậy. Sau đó lại đâm chúng lên toàn thân Thánh Nữ, lợi dụng nhiệt độc trên những cây châm bạc này để ép độc tố trong người Thánh Nữ ra ngoài. Số độc tố này sẽ đào thải ra ngoài thông qua làn da của Thánh Nữ đại nhân. Lặp đi lặp lại hai liệu trình như vậy, thì Thánh Nữ đại nhân có thể hồi phục hoàn toàn", Lâm Chính nói.

"Như vậy thì có gì khó khăn chứ? Tôi còn tưởng là quá trình chữa trị khó khăn đến mức nào, khiến người ta khó chấp nhận đến mức nào chứ? Nếu vậy thì tại sao tôi lại không phối hợp với anh?", Thánh Nữ bình thản nói, hoàn toàn không để tâm đến chuyện này.

Lâm Chính ghé lại gần hơn, nhỏ giọng nói: "Thánh Nữ đại nhân, hình như cô vẫn chưa nghe rõ những lời tôi nói. Tôi nói là phải dùng châm bạc đâm khắp người cô, đồng thời phải để độc tố đào thải ra ngoài qua da, cô hiểu chưa?".

Thánh Nữ nghe thấy thế thì nhíu mày, lập tức hiểu ra.

Cô ta im lặng một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Thế nên... ý của anh là..."

"Trừ khi Thánh Nữ đại nhân đồng ý cởi bỏ hết quần áo, nếu không không thể tiến hành chữa trị được", Lâm Chính cười đáp.

"Khốn kiếp!".

Thánh Nữ nổi giận, bàn tay thon nhỏ trắng nõn đập mạnh xuống bàn.

Rắc!

Chiếc bàn cùng với đồ ăn thức uống lập tức biến thành bột mịn.

Sảnh tiệc vừa rồi còn ồn ào huyên náo lập tức im phăng phắc.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngoảnh sang nhìn Thánh Nữ, không ai biết có chuyện gì xảy ra, ai nấy đều không dám thở mạnh.

Nhưng Lâm Chính vẫn bình thản như không, tiếp tục uống rượu.

Thánh Nữ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Chính, cuối cùng chẳng nói chẳng rằng, phất tay áo bỏ đi.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, sau đó lại đổ dồn mắt về phía Lâm Chính.

"Chắc chắn là thằng chó chết này chọc giận Thánh Nữ đại nhân!".

"Chết tiệt!".

"Tại sao Thánh Nữ đại nhân không giết quách hắn đi?".

"Yên tâm đi, sớm muộn gì tên này cũng sẽ chết, hơn nữa tôi đảm bảo hắn sẽ chết rất khó coi".

Người của đảo Thần Hỏa bàn tán xôn xao, ai nấy trừng mắt lườm nguýt Lâm Chính, cực kỳ bất mãn.

Lâm Chính phớt lờ bọn họ, thản nhiên ngồi ăn thịt uống rượu.

Nhưng cơm no rượu say xong xuôi mới có người đi tới, ôm quyền nhỏ giọng nói: "Thần y Lâm, Thánh Nữ đại nhân mời anh đến Thánh Nữ Đường bàn chuyện quan trọng".

"Ồ".

Lâm Chính có chút ngạc nhiên, anh nhìn sắc trời dần tối, im lặng một lát rồi gật đầu nói: "Anh về bẩm với Thánh Nữ, tôi chuẩn bị một chút rồi qua".

"Được".

Người kia rời đi.

Lâm Chính xoay người trở về phòng, chuẩn bị châm bạc và thuốc thang, rồi mới đến Thánh Nữ Đường.

Nơi được gọi là Thánh Nữ Đường chính là chỗ ở của Thần Hỏa Thánh Nữ.

Cả Thánh Nữ Đường có 100 người hầu gái, đều dùng để hầu hạ Thánh Nữ.

Đây không phải là nơi mà người bình thường có thể vào, đệ tử mà Thần Hỏa Tôn Giả tự hào nhất là Thần Hỏa Thánh Nữ. Ông ta luôn coi cô ta như con gái để nuôi nấng dạy dỗ, điều kiện dành cho cô ta cũng hậu hĩnh nhất, không ai có thể sánh được, thế nên quy mô xây dựng của Thánh Nữ Đường không kém gì chính điện.

Lâm Chính là đàn ông, đương nhiên không được tùy tiện vào Thánh Nữ Đường, tuy có sự cho phép đặc biệt của Thánh Nữ, nhưng muốn vào vẫn phải soát người một lượt.

Sau khi chắc chắn không có gì, Lâm Chính mới được cho vào.

Nhưng Lâm Chính vừa đặt chân vào Thánh Nữ Đường.

Rầm!

Cánh cửa to lớn của Thánh Nữ Đường đóng sầm lại.

Sau đó bên trong đèn đuốc sáng trưng, một tuyệt sắc giai nhân mặc đồ đỏ rực đi ra.

Đó chính là Thần Hỏa Thánh Nữ.

Lâm Chính kinh ngạc nhìn cô ta: "Thánh Nữ đại nhân... cô nghĩ kĩ rồi sao?".

"Chẳng có gì là nghĩ kĩ hay không cả, để giữ mạng thì tôi bắt buộc phải chữa trị", Thánh Nữ bình thản đáp.

"Vậy thì tốt, cô yên tâm, những người làm bác sĩ như chúng tôi đối xử bình đẳng, tôn trọng sự riêng tư của bệnh nhân. Đương nhiên, bệnh nhân cũng không được giấu bệnh sợ thầy, càng đừng vì chút chuyện nhỏ mà không chịu phối hợp chữa trị, dù sao thân thể cũng là của mình", Lâm Chính cười nói.

"Thần y Lâm, những lời hoa mĩ thì khỏi cần nói nữa, tuy tôi tiếp nhận việc chữa trị, nhưng tôi không chấp nhận phương án chữa trị mà anh nói", Thần Hỏa Thánh Nữ lắc đầu nói.

Lâm Chính sửng sốt, lắc đầu nguầy nguậy.

"Nếu vậy thì cô phải mời người khác chữa cho rồi".

"E là không ai có thể chữa cho tôi được! Anh yên tâm, anh cần chữa thế nào thì cứ làm thế ấy, tôi chỉ cần anh thay đổi một chút thôi", Thần Hỏa Thánh Nữ bình thản nói.

"Thay đổi cái gì?".

"Cầm lấy".

Thần Hỏa Thánh Nữ ném cho anh một mảnh vải, bình thản nói: "Lát nữa anh hãy bịt mắt châm cứu cho tôi, rõ chưa?".

"Bịt mắt châm cứu?".

Lâm Chính sửng sốt, sau đó bật cười: "Thánh Nữ đại nhân đang nói đùa sao? Tuy bình thường khám bệnh tôi có thể bịt mắt, nhưng bệnh của cô không phải bệnh thông thường, mỗi một châm đều phải cực kỳ thận trọng. Bịt mắt? Nếu xảy ra sơ sót gì, cô có thể lập tức mất mạng, cô muốn dùng tính mạng của mình để đánh cược với y thuật của tôi sao?".

Ánh mắt của Thần Hỏa Thánh Nữ lạnh lùng: "Tôi là Thánh Nữ của đảo Thần Hỏa, là đệ tử của Thần Hỏa Tôn Giả! Nếu để anh nhìn hết thân thể thì đảo Thần Hỏa chúng tôi biết giấu mặt vào đâu? Sư tôn biết giấu mặt vào đâu? Tôi không thể chấp nhận được!".

"Vậy thì tôi xin phép!", Lâm Chính ôm quyền, xoay người định đi.

"Đứng lại!", Thần Hỏa Thánh Nữ quát lớn.

"Thánh Nữ đại nhân, cô không chịu phối hợp, mà còn bắt tôi chữa trị? Cô không cảm thấy là mình đang làm khó tôi sao? Tôi là bác sĩ, một khi ra tay là trong mắt chỉ có bệnh nhân, không có bất cứ tình cảm nam nữ gì cả! Cô muốn chữa thì chữa, nếu không muốn chữa thì để tôi đi, nếu không được thì cứ giết tôi đi, đừng sỉ nhục tôi như vậy nữa, được không?", Lâm Chính cũng mất kiên nhẫn quát lại.

Thần Hỏa Thánh Nữ vô cùng tức giận.

Chưa bao giờ có ai dám ăn nói với cô ta như vậy.

Nếu là bình thường thì cô ta đã xé xác đối phương, rồi giết cả nhà người ta rồi.

Nhưng bây giờ, cô ta không thể nổi giận được.

Nếu không chữa trị, ngày mai phát bệnh cô ta sẽ sống không bằng chết.

Huống hồ cô ta cũng có nỗi khổ khó nói, bởi vì nóng lòng sốt ruột, muốn nhanh chóng luyện võ thành tài, cô ta không chỉ tu luyện quá độ, mà còn đi đường tắt, khiến di chứng nặng nề hơn người khác nhiều. Thực ra sư tôn bảo cô ta dừng tu một năm trước khi bế quan, nhưng cô ta không nghe lời, mà vẫn tu luyện thuật Hỏa Viêm quá độ, đến mức di chứng đã trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Lần này có thể vượt qua được hay không cũng là vấn đề.

Nếu không chữa trị tận gốc, chỉ e vượt qua được lần này, thì lần sau cũng khó vượt qua...

Nghĩ đi nghĩ lại, Thần Hỏa Thánh Nữ cắn răng, lớn tiếng đáp: "Được! Tôi sẽ làm theo lời anh nói! Mau lăn lại đây chữa cho tôi đi!".
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom