-
Chương 1876-1880
Chương 1876: Liễu Như Thi mất tích
Lâm Chính dừng bước, ngoái đầu nhìn Tam tôn trưởng.
“Tôn trưởng còn gì phân phó sao?”.
Tam tôn trưởng không nói gì, đi tới trước mặt Lâm Chính, quan sát anh một lúc, rồi mới trầm giọng quát: “Lúc trước khi cậu và Từ Tài Quang giao đấu, tôi thấy y thuật mà cậu dùng đều là y thuật của thiên cung chúng tôi, hơn nữa thủ pháp sử dụng cũng rất thành thạo. Tôi nhớ cậu chỉ học tập ở thiên cung mấy tháng, tại sao lại có thể nắm được những y thuật này một cách thành thạo như vậy được?”.
“Chắc là do bình thường tôi chăm chỉ tập luyện đó, dù sao từ lúc tiếp xúc với những y thuật này đến bây giờ cũng đã là rất nhiều năm rồi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Chăm chỉ tập luyện quả thực có thể quen tay hay việc, nhưng có những thứ không có người chuyên môn chỉ dẫn thì không thể nắm vững được”, Tam tôn trưởng nói đầy thâm ý.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.
“Chuyện hôm nay không có ai đúng ai sai, mọi chuyện chấm dứt tại đây, cậu đến thiên cung là để trị thương, đừng gây chuyện thị phi nữa”.
Dứt lời, Tam tôn trưởng liền xoay người rời đi.
Lâm Chính nhìn bóng lưng rời đi của Tam tôn trưởng, dường như có chút suy nghĩ. Một lát sau anh mới hoàn hồn, vội vàng chạy xuống dưới đài Y Thánh.
“Anh Lâm, chờ em với!”.
Thu Phiến đuổi theo.
Đám Lý Đào đã tiu nghỉu rời đi từ lâu.
Còn Tử Diễu kia vẫn đứng dưới cây hoa đào nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, cũng tỏ vẻ trầm tư, đến lúc mọi người đã giải tán hết vẫn còn đứng đó.
Rời khỏi đài Y Thánh, Lâm Chính hùng hục chạy thẳng đến Thiên Hình Cung.
Vừa đến cửa Thiên Hình Cung, anh liền thấy người thanh niên bên cạnh Tam tôn trưởng đi ra.
"Là anh?", Lâm Chính nhận ra người thanh niên.
"Ồ, Lâm Chính à? Sao anh lại đến đây?", người thanh niên đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, nghe thấy lời Lâm Chính nói thì ngẩng phắt đầu lên, nở nụ cười hơi gượng gạo.
"Tôi đến đón Liễu sư muội, cô ấy đâu?", Lâm Chính hỏi.
"Cô ta... À... cô ta đã được phóng thích rồi...", người thanh niên sững lại rồi vội đáp.
Vẻ mặt rất lúng túng.
"Vậy sao? Lúc nào thế?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Mới thôi, mới thôi..."
"Nói vậy thì chắc là cô ấy về rồi".
Lâm Chính suy nghĩ một lát, ôm quyền với người thanh niên rồi xoay người rời đi.
Vẻ mặt người thanh niên rất kỳ quái, nhìn Lâm Chính rồi nhanh chân bỏ đi.
Không lâu sau.
Tại nơi ở của Tam tôn trưởng.
"Cái gì? Tứ tôn trưởng làm ăn cái kiểu gì vậy? Tại sao lại qua loa như vậy chứ?", sắc mặt Tam tôn trưởng âm trầm, đập mạnh tay xuống bàn.
"Tôn trưởng, đâu phải tôn trưởng không biết tính tình của Tứ tôn trưởng, ông ấy trước giờ chí công vô tư, làm việc dứt khoát. Theo điều tra của ông ấy, Liễu Như Thi quả thực định giết Tiết Tường, có video làm chứng, Tứ tôn trưởng chỉ làm theo đúng phép công", người thanh niên thở dài đáp.
Tam tôn trưởng hấp háy mắt, khàn giọng nói: "Vậy là Lâm Chính vẫn chưa biết chuyện này đúng không?".
"Vâng".
"Hôm nay tôi đã hứa sẽ phóng thích Liễu Như Thi trước mặt mọi người, nếu để người ta biết Liễu Như Thi xảy ra chuyện, thì chắc chắn uy nghiêm của thiên cung chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chúng ta cũng bị cười nhạo..."
"Cũng khó ăn nói với Lâm Chính".
"Phía Lâm Chính thì không lo, khó ăn nói thì tạm thời không nói! Chuyện này cứ tạm ém xuống, chờ thiên cung chúng ta giải quyết xong nguy cơ trước mắt rồi tính!".
"Vậy nếu Lâm Chính không tìm thấy Liễu Như Thi thì phải làm sao ạ?".
"Cứ nói cô ta về rồi! Lâm Chính muốn giải độc thì phải ở đây ít nhất một tháng nữa, tạm thời không liên lạc được với Liễu Như Thi cũng là bình thường".
"Việc này... Thôi được rồi, nếu đã vậy thì cứ làm theo ý của tôn trưởng".
…
Lâm Chính trở về chỗ ở, trong lòng đầy mong chờ và lo lắng.
Liễu Như Thi có bị thương không?
Cô ấy ở tử lao có bị bắt nạt không?
Vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?
Lâm Chính mang theo một đống câu hỏi bước vào sân.
Nhưng không thấy bóng dáng Liễu Như Thi đâu.
"Như Thi! Như Thi!".
Lâm Chính gọi lớn, lại chạy đến phòng Liễu Như Thi tìm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu.
"Sao thế anh Lâm?", Thu Phiến đuổi tới, nghi hoặc hỏi.
"Không biết Như Thi đi đâu, tôi không tìm thấy cô ấy, cô tìm giúp tôi với", Lâm Chính đáp.
"Được".
Thu Phiến gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc lại lộn quay về.
"Anh Lâm, tôi hỏi được rồi! Bọn họ nói Liễu sư muội đã xuống núi!", Thu Phiến kêu lên.
"Xuống núi?".
Lâm Chính sửng sốt, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng anh, anh lập tức chạy đi.
"Anh Lâm, anh đi đâu vậy?", Thu Phiến vội gọi.
"Tôi đi tìm Như Thi!".
"Chẳng phải cô ấy đã đi rồi sao?".
"Không, với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, cô ấy gặp chuyện rồi!", Lâm Chính trầm giọng nói: "Bà Ôn là người canh gác ở bậc thềm Trường Sinh, nếu Như Thi rời đi thật thì chắc chắn bà ấy sẽ biết! Bây giờ tôi đi tìm bà Ôn, hỏi cho rõ ràng là sẽ biết tung tích của Như Thi".
Dứt lời, anh liền xông ra khỏi thiên cung...
Chương 1877: Thi thể lạnh lẽo
"Lâm sư huynh, anh đi đâu vậy?".
"Lâm sư huynh, khoan đã..."
"Lâm sư huynh..."
Dọc đường đi có không ít đệ tử cuống quýt gọi Lâm Chính, ý đồ ngăn anh lại.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, xông ra ngoài cửa cung, men theo bậc thềm Trường Sinh dốc đứng đi xuống dưới.
Không ai đuổi kịp anh.
Không đến 10 phút, Lâm Chính đã đi hết bậc thềm Trường Sinh như thang trời này.
Dưới bậc thềm có một ngôi nhà tranh, nằm trên một tảng đá lớn.
Nhìn từ xa thấy vô cùng lẻ loi.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã ở thiên cung Trường Sinh được rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm thì không ai biết, chức trách của bà ấy là trông coi bậc thềm Trường Sinh này, nắng cũng như mưa, chưa bao giờ rời.
Có người nói lai lịch của bà ấy thậm chí còn cao hơn mấy điện chủ.
Nhưng cao hơn thì sao chứ? Vẫn chỉ là một người canh núi, sao có thể so với người của thiên cung được?
"Bà Ôn! Bà Ôn! Bà có đây không?".
Lâm Chính nhảy lên bục đá, gọi với vào nhà tranh.
Nhưng trong nhà không có bất cứ hồi âm nào.
Lâm Chính lòng nóng như lửa đốt, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức xông tới định đẩy cửa ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến, thì cánh cửa nhà tranh đột ngột mở ra.
Bà cụ Ôn sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa.
"Cậu muốn làm gì?", bà ấy lạnh lùng hỏi.
"Bà Ôn, bà có nhìn thấy Như Thi không?", Lâm Chính vội hỏi.
"Không thấy!".
Bà cụ Ôn lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu mau biến đi, về thiên cung mà chữa Hoạt Độc của cậu, đừng đến làm phiền tôi nữa".
Dứt lời liền đóng sầm cửa lại.
"Bà... "
Lâm Chính đang định gọi, nhưng cửa đã đóng im ỉm.
Anh nhíu mày trầm ngâm, nhưng không cam lòng, lại gõ cửa liên tiếp.
Nhưng lần này bà cụ Ôn không có ý định mở cửa nữa.
"Bà Ôn! Bà không mở cửa là tôi xông vào đấy nhé!", Lâm Chính cũng cuống lên, lập tức hét lớn.
Anh lờ mờ nhận ra hình như bà cụ Ôn biết chuyện gì đó.
Rầm rầm rầm...
Cánh cửa phòng vốn cũ nát, bị Lâm Chính đập rầm rầm, liền lung lay muốn sập.
Cứ tiếp tục thế này thì e là ngôi nhà tranh sẽ bị Lâm Chính dỡ mất.
Bà cụ Ôn thực sự không nhịn nổi nữa, mở phắt cửa ra, nghiêm giọng quát: "Cậu Lâm! Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Đừng tưởng cậu quen con bé là tôi hạ thủ lưu tình với cậu! Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Bà Ôn, xin lỗi đã mạo phạm, tôi chỉ muốn biết tung tích của Như Thi", Lâm Chính vội vàng hành lễ, nói đầy khẩn thiết.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nó đi rồi! Về rồi! Cậu bị điếc à?", bà cụ Ôn quát mắng.
"Không! Bà lừa tôi! Như Thi sẽ không về một cách vô duyên vô cớ như vậy! Cho dù cô ấy đi, thì chắc chắn sẽ báo cho tôi biết! Cô ấy tuyệt đối không thể đi một cách lặng lẽ như vậy được! Chắc chắn là có nội tình!", Lâm Chính trầm giọng quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Nghĩ tới cô gái cõng anh đang bị thương nặng, bước từng bước trên bậc thềm Trường Sinh này, bị Lý Đào, Tiết Tường sỉ nhục đủ điều vẫn không chịu từ bỏ, trong lòng Lâm Chính lại trăm mối đan xen.
Bây giờ cô ấy không rõ tung tích, không rõ sống chết, lại càng khiến anh lòng đau như cắt.
Dù có thế nào...
Dù phải trả cái giá như thế nào thì Lâm Chính cũng phải tìm bằng được Liễu Như Thi.
Bà cụ Ôn nhìn khuôn mặt kiên định và nghiêm túc của Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia an ủi, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị che giấu, thay vào đó là phẫn nộ và chán ghét.
"Lâm Chính, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu tin hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm, đừng ở đây làm phiền tôi nữa! Nếu cậu còn tiếp tục lằng nhằng, có tin bây giờ tôi đánh gãy tay chân cậu không hả?".
Bà cụ Ôn gầm lên, ánh mắt đầy hung ác và tàn bạo.
Giờ phút này, dù là ai nhìn thấy bà ấy cũng phải rợn tóc gáy.
Quả nhiên, Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn bà cụ Ôn, một lát sau mới cúi người thật thấp, nhỏ giọng nói: "Nếu bà Ôn quả thực không biết tung tích của Như Thi thì thôi, Lâm Chính không làm phiền bà nữa. Bà Ôn, tôi xin lỗi vì đã mạo phạm, Lâm Chính... xin cáo từ".
Nhưng bà cụ Ôn không thèm đếm xỉa, xoay người đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa lại đóng sập trước mũi Lâm Chính.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi Lâm Chính rời đi được một lúc, cánh cửa nhà tranh bỗng lại bật mở.
Bà cụ Ôn chậm rãi đi ra.
Bà ấy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, đứng bất động một lúc lâu, rồi xoay người về nhà tranh.
Nhà tranh không lớn, ánh sáng tối tăm.
Lúc này, một "thi thể" sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát đang nằm trên giường.
Đó chính là Liễu Như Thi.
Lúc này, hai tay hai chân, thậm chí là đầu cô ấy, đều có từng chiếc ống trong suốt nối liền, toàn thân cắm đầy châm bạc, một số chất lỏng kỳ quái đang truyền vào người Liễu Như Thi qua những chiếc ống kia. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy tràn ngập đau đớn.
"Nhóc con, cháu không nhìn nhầm, thằng bé kia đúng là người nặng tình nặng nghĩa, chỉ đáng tiếc... tạo hóa trêu ngươi, cậu ta không thể gặp được cháu nữa. Nếu để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cháu, bà lo cậu ta sẽ làm chuyện dại dột mất".
Bà cụ Ôn nói đến đây, thở dài thườn thượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thầm lau nước mắt.
Ngặt nỗi "thi thể" ở trên giường không nghe thấy những lời than vãn này.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình thản vang lên sau lưng bà ấy.
"Bà Ôn, bà hãy nói cho tôi biết, cô ấy... bị làm sao vậy?".
Cả người bà cụ Ôn run lên, ngoảnh phắt đầu lại, thấy người mới rời đi không lâu trước đó không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
"Lâm Chính?".
Bà cụ Ôn đứng bật dậy, nhìn anh với ánh mắt khó tin: "Sao... sao cậu lại quay lại? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?".
Nhưng Lâm Chính không trả lời bà ấy, mà đi tới bên giường, nhìn Liễu Như Thi đang nằm trên đó, cả người đờ đẫn như mất hồn.
Ánh mắt bà cụ Ôn đầy bất lực và đau khổ.
Bà ấy thở dài, khàn giọng nói: "Cậu... đừng quá kích động..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Lâm Chính quay phắt lại, trừng mắt nhìn bà cụ Ôn, khẽ gầm lên chất vấn.
Lúc này, đôi mắt anh đỏ ngầu như máu.
Khiến người ta không rét mà run.
"Nếu đã không thể giấu được thì tôi kể hết mọi chuyện cho cậu biết vậy".
Bà cụ Ôn chỉ đành kể lại mọi chuyện.
Lâm Chính nghe xong, nắm tay siết chặt, cảm giác căm hận trào dâng trong lòng.
"Sau khi Như Thi xảy ra chuyện, tôi dùng quan hệ đưa thi thể nó về đây, dùng một số dược liệu tốt tôi cất giữ bao nhiêu năm nay để kéo dài mạng sống cho nó, nhưng... tôi cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc. Muốn cứu sống nó e là khó hơn lên trời...", bà cụ Ôn lắc đầu, khàn giọng đáp.
Lâm Chính nghe xong, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Anh giơ tay lên, run rẩy sờ vào cổ tay Liễu Như Thi.
Khoảnh khắc chạm vào làn da cô ấy, Lâm Chính cảm giác trái tim mình như run lên.
Lạnh!
Vô cùng lạnh lẽo!
Đây là khí tức và nhiệt độ chỉ người chết mới có.
Nhưng... cô ấy vẫn còn chút mạch đập.
Mạch đập khẽ đến mức gần như không thấy.
Là kết quả bà cụ Ôn dùng những dược liệu này để cố gắng kéo dài sự sống.
Nhưng số dược liệu này không thể duy trì cho cô ấy cả đời được.
Một khi dùng hết dược liệu, thì cô ấy vẫn phải bỏ mạng, thần tiên cũng không cứu được.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, ngón tay nhón châm, đâm vào ấn đường của Liễu Như Thi.
Một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Món nợ này tôi đã ghi lại! Nếu Thiên Hình Cung không trả lại công bằng cho tôi, tôi sẽ bắt thiên cung Trường Sinh trả!".
Chương 1878: Thần dược?
“Lâm Chính đừng kích động. Thực ra vẫn cứu được Liễu Như Thi”, bà cụ Ôn vội vàng khuyên can Lâm Chính, lo lắng anh sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Lâm Chính lúc này trông vô cùng điềm tĩnh. Có thể là bà cụ Ôn không nhìn thấy sự phẫn nộ bên trong anh.
Anh rút châm nhìn chăm chăm và siết chặt nắm tay. Khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo. Anh nghiến chặt môi: “Toàn bộ những cơ quan trong cơ thể Như Thi đều bị hủy hoại, lúc phủ ngũ tạng bị hỏng, muốn cứu cô ấy...thật sự là khó vô cùng”, Lâm Chính vô cùng đau khổ. Anh gào ầm lên: “Rốt cuộc là loại độc gì mà hủy hoại cô ấy thành ra thế này?”
“Độc của thiên cung Trường Sinh tôi không dám nói là loại độc mạnh nhất thế giới nhưng ít nhất là cũng rất khủng khiếp. Cậu cũng từng học ở Thiên Cung một thời gian, chắc cậu rõ y thuật của Thiên Cung. Độc dược bình thường giết chết người khác thì y thuật của Thiên Cung có thể cứu được người đó. Còn độc dược mà Thiên Cung tạo ra thì chắc chắn là một khi đã chết sẽ không thể nào cứu sống lại được. Nó có thể giết được cả thần tiên”, bà cụ Ôn lạnh lùng nói.
“Như Thi như thế này thì có thể duy trì được bao lâu?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cùng lắm…một tuần!”
“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng.
“Tôi chỉ có thể cố gắng giữ được mệnh mạch cho cô ấy. Nếu như không thể tìm được thần dược tạo lại máu và xương thì da và các cơ quan của cô ấy sẽ nhanh chóng bị lão hóa, khô héo thành bột và chết. Tới khi đó, dù cậu có y thuật thông thiên thì cũng không thể nào cứu sống được cô ấy”, bà cụ Ôn nói.
“Nếu đã vậy thì tại sao bà…còn cố gắng duy trì mệnh mạch cho Như Thi vậy…Lẽ nào bà có thể tìm được loại thần dược đó sao?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Đương nhiên có thể tìm được”.
“Ở đâu?”
“Trên đầu ấy”.
“Trên đầu?”, Lâm Chính giật mình, lập tức hiểu ra ý của bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, ý của bà là…thiên cung Trường Sinh?”
“Tôi đã nghe chuyện ở đài Y Thánh rồi. Mặc dù cậu đắc tội với Trịnh điện chủ nhưng Từ Tài Quang và Tiết Tường đã bị cậu giết, Tam tôn trưởng cũng đồng ý thả Như Thi ra và dù con bé đã chết nhưng tôi muốn lấy chuyện này làm lý do để tìm kiếm thần dược cứu Như Thi. Ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan. Tôi sẽ vào cung gặp Đại tôn trưởng. Chỉ cần Đại tôn trưởng gật đầu, đưa cho thần dược thì Như Thi sẽ bình an vô sự”, bà cụ Ôn nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì mừng lắm, vội vàng chắp tay, cúi người trước bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, nếu có thể cứu được Như Thi thì tôi sẽ không bao giờ quên đại ơn của bà, dù có thịt nát xương tan thì cũng nhất định sẽ báo ơn”.
“Đồ ngốc này, cứu con bé đó không phải vì cậu mà vì tôi thích sự lương thiện của con bé. Nó dũng cảm, đơn thuần, chỉ đáng tiếc cuộc đời vô thường, ép nó vào tình cảnh khốn khổ và không đáng phải đối mặt”, bà cụ Ôn thở dài.
“Lâm Chính, cậu về nghỉ ngơi. Nghe này, chuyện của Như Thi cậu không cần lo lắng. Mục đích tôi tới Thiên Cung là để giải hoạt độc cho cậu, không thể vì chuyện của Như Thi mà mất mạng mình, rõ chưa?”
“Điều này…”
“Mặc dù tôi tiếp xúc với cậu không nhiều nhưng tôi có thể nhận ra tính cách của cậu. Trước đó tôi không chịu nói, còn đuổi cậu đi là vì sợ cậu sẽ kích động, gây phiền phức ở Thiên Cung, như vậy sẽ không giải được hoạt động trong người cậu. Lâm Chính, Như Thi mạo hiểm như vậy cũng là vì muốn cậu có thể sống tốt. Cậu không nghe lời tôi thì ít nhất cũng nghĩ cho Như Thi đúng không?”, bà cụ Ôn khuyên can.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn bà cụ Ôn một lần nữa: “Bà nói đúng, đã để bà phải lo lắng rồi. Tôi về cung nghỉ ngơi, nhưng ngày mai đi tìm thần dược, nhất định phải cho người thông báo với tôi, để tôi yên tâm. Ngoài ra nếu như có việc gì cần thì bà cứ nói, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”
“Được! Được! Cậu mau về nghỉ đi”, bà cụ cười nói.
Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Anh cứ vừa đi vừa ngoái lại. Bước chân trở nên vô cùng nặng nề.
Anh không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. Xem ra là do anh đã hại chết Như Thi rồi. Mong là ngày mai mọi việc đều thuận lợi.
Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa đi về phía đình viện của mình. Vừa về tới nơi thì…Phụt! Lâm Chính lập tức nôn ra máu và ngã ra đất.
"Lâm đại ca!”, Thu Phiến vội vàng chạy ra đỡ Lâm Chính.
“Anh không sao chứ?”, Thu Phiến vội hỏi.
“Tôi không sao…do hoạt độc phát tác dụng. Huyền Thiên Đan Dược mất tác dụng rồi, tác dụng phụ sản sinh, tôi phải tính dưỡng. Thu Phiến, phiền cô đi thông báo cho Ngũ tôn trưởng, để tôn trưởng nhanh chóng tiến hành châm cứu cho tôi”, Lâm chính yếu ớt nói.
“Được”, Thu Phiến gật đầu, đưa Lâm Chính vào trong phòng và vội vàng chạy đi.
Chương 1879: Chấn động
Khoảng ba tiếng xong, Ngũ tôn trưởng mới có mặt. Lâm Chính toát mồ hôi lạnh, mặt tối đen, nằm trên giường bất động.
Trên người anh ghim đầy châm bạc. Đó là châm do bà ta thi triển. Nhưng chỉ dựa vào châm cứu vẫn không giải quyết được gì, cần phải có những loại dược liệu phù hợp để khống chế hoạt độc.
Ngũ tôn trưởng liếc nhìn Lâm Chính, lấy ra loại thuốc mà bà ta mang theo, bảo Thu Phiến đi sắc sau đó lại tiếp tục châm cứu cho anh.
Sau một đợt châm cứu đơn giản nữa thì Thu Phiến cũng mang thuốc vào bón cho anh. Sắc mặt của Lâm Chính tốt lên không ít. Thế nhưng anh khẽ chau mày. Anh nhìn phần cặn thuốc còn lại trong bát, nói giọng khàn khàn: "Ngũ tôn trưởng, tại sao hôm nay thuốc cho tôi chỉ có những loại này. Những loại này chỉ có thể khống chế được hoạt độc trong người tôi chứ đâu có thể thải chúng ra được”.
“Điều này….”
Ngũ tôn trưởng tái mặt, vội nói: "Tôi thấy cơ thể cậu khá yếu, không dám dùng những loại thuốc quá mạnh. Lâm Chính, lẽ nào cậu nghi ngờ y thuật của cung Trường Sinh?”
“Lâm Chính không dám”, anh vội nói nhưng anh không phải là kẻ ngốc.
Không phải là cơ thể anh yếu mà là sau khi sử dụng Thuyền Thiên Dan, hoạt độc phát tác mạnh hơn. Nếu như không dùng thuốc liều mạnh thì sao có thể kiểm soát được. Rõ ràng là Ngũ tôn trưởng nói dối. Thế nhưng Lâm Chính cũng không thể vạch mặt.
Ngũ trưởng lão chữa trị qua loa xong đứng dậy định rời đi.
“Tôn trưởng, lần sau tiến thành thải độc là lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.
Ngũ tôn trưởng dừng lại: “Đợi thông báo".
Nói xong bà ta đi thẳng.
“Cung tiễn Ngũ tôn trưởng”, Thu Phiến vội hành lễ.
Lâm Chính chỉ im lặng không nói gì. Đợi ngũ tôn trưởng rời đi thì Thu Phiến mới quay đầu lại: “Lâm Chính, giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có ổn không?”
“Hoạt độc được không chế đôi chút, nhưng so với lần trước thi không là gì cả”, Lâm Chính nói.
“Độc này khủng khiếp như vậy thì cũng phải từ từ mà”, Thu Phiến cười nói.
“Hiện tại là lúc thải độc tốt nhất, nếu không thì tôi đã không bảo cô đi gọ Ngũ tôn trưởng. Nhưng bà ta tới chỉ khống chế nó, không hề có ý định thải độc cho tôi…tôi lo rằng Ngũ tôn trưởng không muốn chữa trị cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Không thể nào, Ngũ tôn trưởng đã từng thề rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh mà”, Thu Phiến không tin.
“Có thể người không muốn chữa khỏi cho tôi không phải là Ngũ tôn trưởng mà là người phía trên”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, Thu Phiến khẽ giật mình. Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Tại sao chứ?”
“Rất đơn giản, cái giá để chữa trị là giá trên trời. Hoạt độc không dễ thải ra như vậy đâu. Dù là thiên cung Trường Sinh thì cũng sẽ phải tiêu tốn không ít những loại thảo dược quý giá. Mặc dù những loại thảo dược này chẳng là gì so với Lạc Linh Huyết nhưng giờ mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi đã nằm trong tay thiên cung rồi, bọn họ đã lấy được thứ cần lấy thì đương nhiên không muốn chữa trị cho tôi nữa. Vì tôi cũng chẳng phải là nhân vật gì ghê gớm. Dù không chữa được cho tôi cũng sẽ chẳng có hậu quả gì, cùng lắm thì bị người đời chửi cho vài câu là xong”, Lâm Chính trả lời.
“Sao có thể như vậy được”, Thu Phiến không thể chấp nhận được.
“Giờ đang ở nhà người ta, không thể không cúi đầu được. Tôi cũng bất lực. Nếu không phải vì hoạt độc phát tác dụng, độc dược đã lan ra toàn bộ cơ thể thì tôi cũng đã không vội giao Lạc Linh Huyết cho bọn họ rồi. Giờ họ nuốt lời, tôi cũng hết cách” Lâm Chính lắc đầu, thở dài.
“Lâm Chính, chuyện gì cũng nên nghĩ theo hướng tốt. Có thể…Ngũ tôn trưởng không có ý đó”, Thu Phiến cũng không biết phải nói gì. Cô ấy chỉ biết an ủi như vậy.
“Hi vọng là như vậy”, Lâm Chính đáp lại. Thu Phiến chỉ im lặng. Lâm Chính ngồi trên giường tiếp tục tự châm cứu cho mình. Thu Phiến rảnh rang bèn đọc sách y.
“Phải rồi Lâm đại ca, có một chuyện tôi quên không nói với anh. Nếu không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cung, nghe nói bên ngoài không được yên bình cho lắm”, Thu Phiến bỗng lên tiếng.
“Sao lại không được yên bình cho lắm?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không rõ, chỉ mới nghe vài người sư huynh sư tỷ nói vậy. Có thể là sẽ phong bế thiên cung.
“Ồ?”, Lâm Chính khẽ chau mày, một lúc sau anh lên tiếng: “Thu Phiến cô giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi nghe nói ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan, cô có thể qua đó xem giúp tôi không?”
“Xem cái gì?”
“Quan sát bà cụ Ôn là được”, Lâm Chính không nói ra chuyện của Liễu Như Thi. Vì dù sao việc bà cụ Ôn giấu thi thể của Như Thi cũng là làm trái với quy định của thiên cung, càng ít người biết càng tốt.
“Không thành vấn đề”, Thu Phiến gật đầu.
Lâm Chính thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối đó, Lâm Chính ngủ trong đau đớn. Mặc dù hoạt độc được khống chế nhưng nửa đêm lại đột nhiên phát tác dụng, tấn công lục phủ ngũ tạng và xương tủy của anh.
Lâm Chính run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi ứa ra, vô cùng khổ sở. Anh bị hành hạ cả đêm tới mức không còn giữ được tỉnh táo nữa. Cũng không biết mất bao lâu Lâm Chính mới ngủ thiếp đi được.
“Lâm đại ca, anh tỉnh lại rồi. Tốt quá rồi”, Thu Phiến mang một chậu nước tới lau mặt cho anh.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”, Lâm Chính mơ hồ ngồi dậy.
“Giờ là buổi trưa ngày thứ hai rồi, hình như anh gặp ác mộng, cả tối cứ nói lảm nhảm, trông vô cùng đau khổ.
“Vậy sao?”, Lâm Chính ôm trán, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Đại tôn trưởng xuất quan, cô đã đi chưa?”
“Anh bị thương nặng như vậy đương nhiên tôi đâu dám bỏ đi”, Thu Phiến nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy vội ngồi dậy mặc quần áo.
“Lâm đại cả, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm bà cụ Ôn”.
“Anh yếu như vậy đừng có đi lung tung. Hôm qua tôi nói rồi, bên ngoài cung không được an toàn”.
“Không sao!”, Lâm Chính vẫn kiên quyết đi ra ngoài.
Thu Phiến không khuyên được đành phải đi theo. Hai người ra khỏi cung, bước xuống bậc thềm Trường Sinh và tới một căn nhà khác.
Nhưng khi Lâm Chính định gõ cửa thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn và giật mình. Họ thấy hai người đệ tử lôi bà cụ Ôn người đẫm máu tới bậc thềm và vứt ở đó.
Bụp! Cơ thể bà cụ Ôn đổ ra đất, hai chân bà ta đã bị gãy…
Chuowng 1880: Uất hận
“Bà Ôn”, Thu Phiến thất kinh, vội vàng chạy tới đỡ bà cụ dậy. Lâm Chính cũng lập tức châm cứu.
“Thu Phiến sư muội, sao cô lại ở đây?”, một người đàn ông để tóc ngắn với cái mũi hếch nhìn thấy Thu Phiến bèn hỏi.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy, các người đã làm gì bà Ôn thế?”, Thu Phiến bặm môi, tức giận hỏi.
“Sư muội hiểu lầm rồi. Chúng tôi nào dám động vào bà cụ. Bà ta bị như vậy là vì tự bà ta gây ra thôi, không trách ai được”.
“Tự mình gây ra sao…vậy có nghĩa là gì?”, Thu Phiến ngạc nhiên.
“Xem ra cô không biết gì rồi. Để tôi nói cho cô biết. Sáng nay Đại tôn trưởng xuất quan, các vị tôn trưởng và điện chủ đều tới thiên cung để bái kiến Đại tôn trưởng, đồng thời bẩm báo tình hình của thiên cung. Bà cụ Ôn cũng có mặt, bà ta vào Vô Dục Cung, đưa ra những yêu cầu vô lễ, Đại trưởng lão không đồng ý thế là bà ta định làm loạn. Đại tôn trưởng không phải là người mà ai cũng có thể động vào được. Bà ta dám làm loạn thì đương nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế là bà ta bị đánh gãy hai chân để cảnh cáo, đồng thời Đại tôn trưởng còn dặn dù là ai thì cũng không tiến hành chữa trị cho bà cụ, nếu không cũng sẽ bị phạm tội”, người này nói.
Hai người nghe thấy vậy bèn tái mặt.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, Thu Phiến thất thần.
“Sư muội, tôi thấy cô mau rời đi đi. Mặc dù tôi không biết chuyện xảy ra trong Vô Dục Cung là gì nhưng tôi thấy các bị tôn trưởng khác có vẻ cũng không thích bà cụ Ôn. Bà ta lúc nào cũng cậy già lên mặt, đó là điều cấm kỵ đối với các tôn trưởng khác”.
Nói xong hai người vội rời đi. Thu Phiến sợ hãi nhưng cô ấy mặc kệ, vội vàng dìu bà cụ vào trong.
Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng khó coi. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đặt bà cụ lên giường, lập tức lấy châm ra tiến hành châm cứu cho bà cụ.
“Lâm đại ca, không được đâu. Thiên cung đã ra lệnh rồi, không ai được phép chữa trị cho bà cụ, nếu như họ biết được thì chúng ta sẽ thê thảm lắm”, Thu Phiến vội ngăn Lâm Chính lại.
“Giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó. Bà cụ Ôn bị thương nặng, nếu không kịp thời cầm máu thì sẽ chết mất. Còn không ra tay thì chỉ có nước lo hậu sự cho bà ấy mà thôi”.
“Điều này…”
Lâm Chính vẫn châm cứu. Thu Phiến tái mặt, vội vàng chạy ra cửa canh chừng như sợ ai đó sẽ nhìn này.
Tầm 10 phút sau, Lâm Chính cũng cất châm đi. Bà cụ Ôn cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Tôi…đang ở đâu vậy?”, bà cụ Ôn yếu ớt nói.
“Bà Ôn, bà không sao chứ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Là cậu…Lâm Chính à…”
“Bà Ôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bà đi gặp Đại tôn trưởng xin được ban thuốc sao? Sao lại…”, anh lên tiếng nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
“Tôi ngốc quá”, không đợi Lâm Chính nói hết thì bà cụ Ôn đã cắt ngang lời anh.
“Bà Ôn…”
"Tôi sống ở thiên cung đã lâu như vậy, tưởng là sẽ có nhiều người ủng hộ mình không ngờ bọn họ lại có tâm địa xấu xa như vậy. Đôi mắt tôi chẳng thể nhìn thấu tâm can họ”, bà cụ thở dài: “Tôi vốn đơn thuần chỉ muốn xin được thuốc. Thế nhưng khi tôi báo cáo tình hình của Liễu Như Thi thì không một ai trong bọn họ đồng ý, tất cả đồng loạt phản đối. Tôi cãi lại, nói họ vu oan cho người tốt, thế là họ tức giận, đuổi tôi ra ngoài, đánh gãy hai chân tôi, chửi tôi làm loạn Vô Dục Cung…Ha ha, thật nực cười, vô liêm sỉ”.
Bà cụ Ôn bật cười. Nụ cười vô cùng thê lương. Bà ta không ngờ thiên cung mà cả đời bà ta nguyện cống hiến lại đối xử với bà ta như vậy. Những vết thương trên người này nào có thể đau bằng vết thương lòng.
“Xin lỗi Lâm Chính. Tôi đã phụ mọi người rồi”, bà cụ Ôn khẽ nói.
“Bà Ôn đừng nói vậy. Không phải lỗi của bà”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Người của Thiên Cung tiếc những loại thần dược đó thôi. Vì dù sao thì cũng là đồ quý hiếm mà. Bọn họ hẹp hòi hơn chúng ta nghĩ nhiều”.
“Có lẽ không chỉ mỗi thần dược, mà giờ Ngũ tôn trưởng cũng không tiến hành thải độc cho tôi nữa rồi, chỉ tìm cách khống chế thôi. Tôi thấy, thiên cung định nuốt lời, nuốt luôn mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi và không chữa bệnh cho tôi nữa", Lâm Chính lắc đầu.
“Tất cả bọn họ đều vụ lợi, bọn họ không xứng được gọi là tôn trưởng”, bà cụ Ôn bặm môi.
Lâm Chính không có tâm trạng đi so đo với họ. Anh nhìn Liễu Như Thi nằm ở bên cạnh, khẽ nghiến răng, định nói gì đó nhưng chẳng thể nói nên lời. Anh khẽ siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sát khí và vẻ oán hận.
Dòng suy nghĩ bỗng dưng bị đứt mạch. Sao anh có thể không đau lòng cho được?
“Lâm đại ca…”, Thu Phiến nhìn Liễu Như Thi, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ đứng đó run rẩy.
“Lâm Chính, tôi biết lúc này cậu đang tức giận lắm nhưng lúc này tuyệt đối không được kích động. Nghe này, mặc dù tôi thất bại lần này nhưng con bé vẫn có thể được cứu. Cậu không được từ bỏ”, bà cụ Ôn vội nói.
“Vẫn có thể cứu được sao? Cứu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Bà cụ Ôn không trả lời, chỉ nhìn Thu Phiến: “Tôi không muốn lôi cô bé vào chuyện này, cô mau ra ngoài đi”.
“Vâng, thưa bà", Thu Phiến gật đầu, rời khỏi căn chòi.
Bà cụ Ôn nghiêm túc nói với Lâm Chính: “Rất đơn giản, một chữ thôi: ‘trộm”.
“Trộm sao?”
“Mặc dù cách này không hay ho gì nhưng cũng hết cách rồi. Mạng người quan trọng nên không thể nào mà cân nhắc được quá nhiều. Thiên cung mà không đưa thuốc thì chúng ta chỉ có thể trộm thôi”, bà cụ Ôn nói tiếp: “Dưới gầm giường của tôi có ít thuốc, là một người quan trọng của cuộc đời tôi để lại cho tôi. Người này bảo thuốc này có thể gia tăng tuổi thọ, giữ được thanh xuân. Nhưng để tưởng nhớ người ấy, tôi không hề dùng. Cậu lấy ra, sắc thuốc cho Như Thi uống, có thể giữ được con bé ba tháng, để cho cậu có thời gian vào trong thiên cung Trường Sinh ăn trộm thuốc”.
Lâm Chính bừng tỉnh. Mặc dù thiên cung không định chữa trị cho anh nhưng giờ anh vẫn đang ở trong thiên cung, với mối quan hệ của bà cụ Ôn thì việc lấy trộm thuốc có thể sẽ không khó.
“Toàn bộ thuốc của thiên cung đều được để trong Từ Bi Thất. Chỉ có cung chủ mới có thể vào được đây, người thường không được phép. Có điều tôi cũng là người ở đây lâu rồi nên biết cách vào. Nhóc, cậu nghe tôi, tôi sẽ giúp cậu vào Từ Bi Thất, cậu lấy thuốc cậu cần, thứ nhất, có thể chữa trị được cho con bé Như Thi, thứ hai cũng có thể tìm được loại thuốc để chữa trị cho chính cậu. Cậu đừng lo lắng gì, thiên cung nợ cậu, cậu cứ đi lấy đi”, bà cụ Ôn kiên định nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Được bà Ôn, tôi sẽ làm theo lời bà nói.
“Được được, giờ tôi sẽ nói cho cậu biết cách đi tới đó. Cậu lập tức về cung, đừng tới chỗ tôi nữa, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ, rõ chưa?”
“Nhưng…bà Ôn”.
“Yên tâm, cậu cầm máu cho tôi, tạm thời tôi không chết được đâu. Chỉ cần tôi còn sống thì Như Thi sẽ không sao hết. cậu mau về đi, tính mạng của Như Thi nằm trong tay cậu đấy”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Chỉ một từ thôi nhưng đã thể hiện rõ quyết tâm của anh…
Lâm Chính dừng bước, ngoái đầu nhìn Tam tôn trưởng.
“Tôn trưởng còn gì phân phó sao?”.
Tam tôn trưởng không nói gì, đi tới trước mặt Lâm Chính, quan sát anh một lúc, rồi mới trầm giọng quát: “Lúc trước khi cậu và Từ Tài Quang giao đấu, tôi thấy y thuật mà cậu dùng đều là y thuật của thiên cung chúng tôi, hơn nữa thủ pháp sử dụng cũng rất thành thạo. Tôi nhớ cậu chỉ học tập ở thiên cung mấy tháng, tại sao lại có thể nắm được những y thuật này một cách thành thạo như vậy được?”.
“Chắc là do bình thường tôi chăm chỉ tập luyện đó, dù sao từ lúc tiếp xúc với những y thuật này đến bây giờ cũng đã là rất nhiều năm rồi”, Lâm Chính bình thản đáp.
“Chăm chỉ tập luyện quả thực có thể quen tay hay việc, nhưng có những thứ không có người chuyên môn chỉ dẫn thì không thể nắm vững được”, Tam tôn trưởng nói đầy thâm ý.
Lâm Chính nhíu mày, không nói gì.
“Chuyện hôm nay không có ai đúng ai sai, mọi chuyện chấm dứt tại đây, cậu đến thiên cung là để trị thương, đừng gây chuyện thị phi nữa”.
Dứt lời, Tam tôn trưởng liền xoay người rời đi.
Lâm Chính nhìn bóng lưng rời đi của Tam tôn trưởng, dường như có chút suy nghĩ. Một lát sau anh mới hoàn hồn, vội vàng chạy xuống dưới đài Y Thánh.
“Anh Lâm, chờ em với!”.
Thu Phiến đuổi theo.
Đám Lý Đào đã tiu nghỉu rời đi từ lâu.
Còn Tử Diễu kia vẫn đứng dưới cây hoa đào nhìn bóng lưng rời đi của Lâm Chính, cũng tỏ vẻ trầm tư, đến lúc mọi người đã giải tán hết vẫn còn đứng đó.
Rời khỏi đài Y Thánh, Lâm Chính hùng hục chạy thẳng đến Thiên Hình Cung.
Vừa đến cửa Thiên Hình Cung, anh liền thấy người thanh niên bên cạnh Tam tôn trưởng đi ra.
"Là anh?", Lâm Chính nhận ra người thanh niên.
"Ồ, Lâm Chính à? Sao anh lại đến đây?", người thanh niên đang cúi đầu suy nghĩ gì đó, nghe thấy lời Lâm Chính nói thì ngẩng phắt đầu lên, nở nụ cười hơi gượng gạo.
"Tôi đến đón Liễu sư muội, cô ấy đâu?", Lâm Chính hỏi.
"Cô ta... À... cô ta đã được phóng thích rồi...", người thanh niên sững lại rồi vội đáp.
Vẻ mặt rất lúng túng.
"Vậy sao? Lúc nào thế?", Lâm Chính nghi hoặc hỏi.
"Mới thôi, mới thôi..."
"Nói vậy thì chắc là cô ấy về rồi".
Lâm Chính suy nghĩ một lát, ôm quyền với người thanh niên rồi xoay người rời đi.
Vẻ mặt người thanh niên rất kỳ quái, nhìn Lâm Chính rồi nhanh chân bỏ đi.
Không lâu sau.
Tại nơi ở của Tam tôn trưởng.
"Cái gì? Tứ tôn trưởng làm ăn cái kiểu gì vậy? Tại sao lại qua loa như vậy chứ?", sắc mặt Tam tôn trưởng âm trầm, đập mạnh tay xuống bàn.
"Tôn trưởng, đâu phải tôn trưởng không biết tính tình của Tứ tôn trưởng, ông ấy trước giờ chí công vô tư, làm việc dứt khoát. Theo điều tra của ông ấy, Liễu Như Thi quả thực định giết Tiết Tường, có video làm chứng, Tứ tôn trưởng chỉ làm theo đúng phép công", người thanh niên thở dài đáp.
Tam tôn trưởng hấp háy mắt, khàn giọng nói: "Vậy là Lâm Chính vẫn chưa biết chuyện này đúng không?".
"Vâng".
"Hôm nay tôi đã hứa sẽ phóng thích Liễu Như Thi trước mặt mọi người, nếu để người ta biết Liễu Như Thi xảy ra chuyện, thì chắc chắn uy nghiêm của thiên cung chúng ta sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện này mà đồn ra ngoài, thì chúng ta cũng bị cười nhạo..."
"Cũng khó ăn nói với Lâm Chính".
"Phía Lâm Chính thì không lo, khó ăn nói thì tạm thời không nói! Chuyện này cứ tạm ém xuống, chờ thiên cung chúng ta giải quyết xong nguy cơ trước mắt rồi tính!".
"Vậy nếu Lâm Chính không tìm thấy Liễu Như Thi thì phải làm sao ạ?".
"Cứ nói cô ta về rồi! Lâm Chính muốn giải độc thì phải ở đây ít nhất một tháng nữa, tạm thời không liên lạc được với Liễu Như Thi cũng là bình thường".
"Việc này... Thôi được rồi, nếu đã vậy thì cứ làm theo ý của tôn trưởng".
…
Lâm Chính trở về chỗ ở, trong lòng đầy mong chờ và lo lắng.
Liễu Như Thi có bị thương không?
Cô ấy ở tử lao có bị bắt nạt không?
Vết thương của cô ấy vẫn ổn chứ?
Lâm Chính mang theo một đống câu hỏi bước vào sân.
Nhưng không thấy bóng dáng Liễu Như Thi đâu.
"Như Thi! Như Thi!".
Lâm Chính gọi lớn, lại chạy đến phòng Liễu Như Thi tìm, nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu.
Cô ấy đi đâu rồi nhỉ?
Lâm Chính cảm thấy rất khó hiểu.
"Sao thế anh Lâm?", Thu Phiến đuổi tới, nghi hoặc hỏi.
"Không biết Như Thi đi đâu, tôi không tìm thấy cô ấy, cô tìm giúp tôi với", Lâm Chính đáp.
"Được".
Thu Phiến gật đầu rồi chạy ra ngoài.
Chẳng mấy chốc lại lộn quay về.
"Anh Lâm, tôi hỏi được rồi! Bọn họ nói Liễu sư muội đã xuống núi!", Thu Phiến kêu lên.
"Xuống núi?".
Lâm Chính sửng sốt, một dự cảm không lành bỗng dâng lên trong lòng anh, anh lập tức chạy đi.
"Anh Lâm, anh đi đâu vậy?", Thu Phiến vội gọi.
"Tôi đi tìm Như Thi!".
"Chẳng phải cô ấy đã đi rồi sao?".
"Không, với tính cách của cô ấy thì chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ rời đi, cô ấy gặp chuyện rồi!", Lâm Chính trầm giọng nói: "Bà Ôn là người canh gác ở bậc thềm Trường Sinh, nếu Như Thi rời đi thật thì chắc chắn bà ấy sẽ biết! Bây giờ tôi đi tìm bà Ôn, hỏi cho rõ ràng là sẽ biết tung tích của Như Thi".
Dứt lời, anh liền xông ra khỏi thiên cung...
Chương 1877: Thi thể lạnh lẽo
"Lâm sư huynh, anh đi đâu vậy?".
"Lâm sư huynh, khoan đã..."
"Lâm sư huynh..."
Dọc đường đi có không ít đệ tử cuống quýt gọi Lâm Chính, ý đồ ngăn anh lại.
Nhưng Lâm Chính phớt lờ bọn họ, xông ra ngoài cửa cung, men theo bậc thềm Trường Sinh dốc đứng đi xuống dưới.
Không ai đuổi kịp anh.
Không đến 10 phút, Lâm Chính đã đi hết bậc thềm Trường Sinh như thang trời này.
Dưới bậc thềm có một ngôi nhà tranh, nằm trên một tảng đá lớn.
Nhìn từ xa thấy vô cùng lẻ loi.
Đây là nơi ở của bà cụ Ôn.
Bà cụ Ôn đã ở thiên cung Trường Sinh được rất nhiều năm, cụ thể bao nhiêu năm thì không ai biết, chức trách của bà ấy là trông coi bậc thềm Trường Sinh này, nắng cũng như mưa, chưa bao giờ rời.
Có người nói lai lịch của bà ấy thậm chí còn cao hơn mấy điện chủ.
Nhưng cao hơn thì sao chứ? Vẫn chỉ là một người canh núi, sao có thể so với người của thiên cung được?
"Bà Ôn! Bà Ôn! Bà có đây không?".
Lâm Chính nhảy lên bục đá, gọi với vào nhà tranh.
Nhưng trong nhà không có bất cứ hồi âm nào.
Lâm Chính lòng nóng như lửa đốt, cũng không quan tâm được nhiều nữa, lập tức xông tới định đẩy cửa ra.
Nhưng tay anh còn chưa chạm đến, thì cánh cửa nhà tranh đột ngột mở ra.
Bà cụ Ôn sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa.
"Cậu muốn làm gì?", bà ấy lạnh lùng hỏi.
"Bà Ôn, bà có nhìn thấy Như Thi không?", Lâm Chính vội hỏi.
"Không thấy!".
Bà cụ Ôn lạnh lùng hừ một tiếng: "Cậu mau biến đi, về thiên cung mà chữa Hoạt Độc của cậu, đừng đến làm phiền tôi nữa".
Dứt lời liền đóng sầm cửa lại.
"Bà... "
Lâm Chính đang định gọi, nhưng cửa đã đóng im ỉm.
Anh nhíu mày trầm ngâm, nhưng không cam lòng, lại gõ cửa liên tiếp.
Nhưng lần này bà cụ Ôn không có ý định mở cửa nữa.
"Bà Ôn! Bà không mở cửa là tôi xông vào đấy nhé!", Lâm Chính cũng cuống lên, lập tức hét lớn.
Anh lờ mờ nhận ra hình như bà cụ Ôn biết chuyện gì đó.
Rầm rầm rầm...
Cánh cửa phòng vốn cũ nát, bị Lâm Chính đập rầm rầm, liền lung lay muốn sập.
Cứ tiếp tục thế này thì e là ngôi nhà tranh sẽ bị Lâm Chính dỡ mất.
Bà cụ Ôn thực sự không nhịn nổi nữa, mở phắt cửa ra, nghiêm giọng quát: "Cậu Lâm! Rốt cuộc cậu muốn làm gì hả? Đừng tưởng cậu quen con bé là tôi hạ thủ lưu tình với cậu! Đừng ép tôi phải ra tay!".
"Bà Ôn, xin lỗi đã mạo phạm, tôi chỉ muốn biết tung tích của Như Thi", Lâm Chính vội vàng hành lễ, nói đầy khẩn thiết.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Nó đi rồi! Về rồi! Cậu bị điếc à?", bà cụ Ôn quát mắng.
"Không! Bà lừa tôi! Như Thi sẽ không về một cách vô duyên vô cớ như vậy! Cho dù cô ấy đi, thì chắc chắn sẽ báo cho tôi biết! Cô ấy tuyệt đối không thể đi một cách lặng lẽ như vậy được! Chắc chắn là có nội tình!", Lâm Chính trầm giọng quát, ánh mắt đầy sốt ruột.
Nghĩ tới cô gái cõng anh đang bị thương nặng, bước từng bước trên bậc thềm Trường Sinh này, bị Lý Đào, Tiết Tường sỉ nhục đủ điều vẫn không chịu từ bỏ, trong lòng Lâm Chính lại trăm mối đan xen.
Bây giờ cô ấy không rõ tung tích, không rõ sống chết, lại càng khiến anh lòng đau như cắt.
Dù có thế nào...
Dù phải trả cái giá như thế nào thì Lâm Chính cũng phải tìm bằng được Liễu Như Thi.
Bà cụ Ôn nhìn khuôn mặt kiên định và nghiêm túc của Lâm Chính, đôi mắt đục ngầu lóe lên một tia an ủi, nhưng cảm xúc này nhanh chóng bị che giấu, thay vào đó là phẫn nộ và chán ghét.
"Lâm Chính, rốt cuộc tôi phải nói bao nhiêu lần thì cậu mới chịu tin hả? Tôi nói cho cậu biết, cậu muốn tìm ai thì tự đi mà tìm, đừng ở đây làm phiền tôi nữa! Nếu cậu còn tiếp tục lằng nhằng, có tin bây giờ tôi đánh gãy tay chân cậu không hả?".
Bà cụ Ôn gầm lên, ánh mắt đầy hung ác và tàn bạo.
Giờ phút này, dù là ai nhìn thấy bà ấy cũng phải rợn tóc gáy.
Quả nhiên, Lâm Chính trầm mặc.
Anh nhìn bà cụ Ôn, một lát sau mới cúi người thật thấp, nhỏ giọng nói: "Nếu bà Ôn quả thực không biết tung tích của Như Thi thì thôi, Lâm Chính không làm phiền bà nữa. Bà Ôn, tôi xin lỗi vì đã mạo phạm, Lâm Chính... xin cáo từ".
Nhưng bà cụ Ôn không thèm đếm xỉa, xoay người đóng cửa lại.
Rầm!
Cánh cửa lại đóng sập trước mũi Lâm Chính.
Lâm Chính lặng lẽ nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài một tiếng, xoay người bỏ đi.
Sau khi Lâm Chính rời đi được một lúc, cánh cửa nhà tranh bỗng lại bật mở.
Bà cụ Ôn chậm rãi đi ra.
Bà ấy nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu, đứng bất động một lúc lâu, rồi xoay người về nhà tranh.
Nhà tranh không lớn, ánh sáng tối tăm.
Lúc này, một "thi thể" sắc mặt trắng bệch, toàn thân lạnh toát đang nằm trên giường.
Đó chính là Liễu Như Thi.
Lúc này, hai tay hai chân, thậm chí là đầu cô ấy, đều có từng chiếc ống trong suốt nối liền, toàn thân cắm đầy châm bạc, một số chất lỏng kỳ quái đang truyền vào người Liễu Như Thi qua những chiếc ống kia. Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ấy tràn ngập đau đớn.
"Nhóc con, cháu không nhìn nhầm, thằng bé kia đúng là người nặng tình nặng nghĩa, chỉ đáng tiếc... tạo hóa trêu ngươi, cậu ta không thể gặp được cháu nữa. Nếu để cậu ta nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của cháu, bà lo cậu ta sẽ làm chuyện dại dột mất".
Bà cụ Ôn nói đến đây, thở dài thườn thượt, rồi ngồi xuống chiếc ghế ở bên cạnh, thầm lau nước mắt.
Ngặt nỗi "thi thể" ở trên giường không nghe thấy những lời than vãn này.
Đúng lúc đó, một giọng nói bình thản vang lên sau lưng bà ấy.
"Bà Ôn, bà hãy nói cho tôi biết, cô ấy... bị làm sao vậy?".
Cả người bà cụ Ôn run lên, ngoảnh phắt đầu lại, thấy người mới rời đi không lâu trước đó không biết đã xuất hiện ở cửa từ lúc nào.
"Lâm Chính?".
Bà cụ Ôn đứng bật dậy, nhìn anh với ánh mắt khó tin: "Sao... sao cậu lại quay lại? Chẳng phải cậu đã đi rồi sao?".
Nhưng Lâm Chính không trả lời bà ấy, mà đi tới bên giường, nhìn Liễu Như Thi đang nằm trên đó, cả người đờ đẫn như mất hồn.
Ánh mắt bà cụ Ôn đầy bất lực và đau khổ.
Bà ấy thở dài, khàn giọng nói: "Cậu... đừng quá kích động..."
"Rốt cuộc là có chuyện gì?".
Lâm Chính quay phắt lại, trừng mắt nhìn bà cụ Ôn, khẽ gầm lên chất vấn.
Lúc này, đôi mắt anh đỏ ngầu như máu.
Khiến người ta không rét mà run.
"Nếu đã không thể giấu được thì tôi kể hết mọi chuyện cho cậu biết vậy".
Bà cụ Ôn chỉ đành kể lại mọi chuyện.
Lâm Chính nghe xong, nắm tay siết chặt, cảm giác căm hận trào dâng trong lòng.
"Sau khi Như Thi xảy ra chuyện, tôi dùng quan hệ đưa thi thể nó về đây, dùng một số dược liệu tốt tôi cất giữ bao nhiêu năm nay để kéo dài mạng sống cho nó, nhưng... tôi cũng chỉ có thể kéo dài được một lúc. Muốn cứu sống nó e là khó hơn lên trời...", bà cụ Ôn lắc đầu, khàn giọng đáp.
Lâm Chính nghe xong, trong lòng như nổi sóng to gió lớn, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Anh giơ tay lên, run rẩy sờ vào cổ tay Liễu Như Thi.
Khoảnh khắc chạm vào làn da cô ấy, Lâm Chính cảm giác trái tim mình như run lên.
Lạnh!
Vô cùng lạnh lẽo!
Đây là khí tức và nhiệt độ chỉ người chết mới có.
Nhưng... cô ấy vẫn còn chút mạch đập.
Mạch đập khẽ đến mức gần như không thấy.
Là kết quả bà cụ Ôn dùng những dược liệu này để cố gắng kéo dài sự sống.
Nhưng số dược liệu này không thể duy trì cho cô ấy cả đời được.
Một khi dùng hết dược liệu, thì cô ấy vẫn phải bỏ mạng, thần tiên cũng không cứu được.
Sắc mặt Lâm Chính lạnh lùng, ngón tay nhón châm, đâm vào ấn đường của Liễu Như Thi.
Một lát sau, giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Món nợ này tôi đã ghi lại! Nếu Thiên Hình Cung không trả lại công bằng cho tôi, tôi sẽ bắt thiên cung Trường Sinh trả!".
Chương 1878: Thần dược?
“Lâm Chính đừng kích động. Thực ra vẫn cứu được Liễu Như Thi”, bà cụ Ôn vội vàng khuyên can Lâm Chính, lo lắng anh sẽ làm chuyện ngốc nghếch.
Lâm Chính lúc này trông vô cùng điềm tĩnh. Có thể là bà cụ Ôn không nhìn thấy sự phẫn nộ bên trong anh.
Anh rút châm nhìn chăm chăm và siết chặt nắm tay. Khuôn mặt anh trở nên vặn vẹo. Anh nghiến chặt môi: “Toàn bộ những cơ quan trong cơ thể Như Thi đều bị hủy hoại, lúc phủ ngũ tạng bị hỏng, muốn cứu cô ấy...thật sự là khó vô cùng”, Lâm Chính vô cùng đau khổ. Anh gào ầm lên: “Rốt cuộc là loại độc gì mà hủy hoại cô ấy thành ra thế này?”
“Độc của thiên cung Trường Sinh tôi không dám nói là loại độc mạnh nhất thế giới nhưng ít nhất là cũng rất khủng khiếp. Cậu cũng từng học ở Thiên Cung một thời gian, chắc cậu rõ y thuật của Thiên Cung. Độc dược bình thường giết chết người khác thì y thuật của Thiên Cung có thể cứu được người đó. Còn độc dược mà Thiên Cung tạo ra thì chắc chắn là một khi đã chết sẽ không thể nào cứu sống lại được. Nó có thể giết được cả thần tiên”, bà cụ Ôn lạnh lùng nói.
“Như Thi như thế này thì có thể duy trì được bao lâu?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Cùng lắm…một tuần!”
“Cái gì?”, Lâm Chính bàng hoàng.
“Tôi chỉ có thể cố gắng giữ được mệnh mạch cho cô ấy. Nếu như không thể tìm được thần dược tạo lại máu và xương thì da và các cơ quan của cô ấy sẽ nhanh chóng bị lão hóa, khô héo thành bột và chết. Tới khi đó, dù cậu có y thuật thông thiên thì cũng không thể nào cứu sống được cô ấy”, bà cụ Ôn nói.
“Nếu đã vậy thì tại sao bà…còn cố gắng duy trì mệnh mạch cho Như Thi vậy…Lẽ nào bà có thể tìm được loại thần dược đó sao?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Đương nhiên có thể tìm được”.
“Ở đâu?”
“Trên đầu ấy”.
“Trên đầu?”, Lâm Chính giật mình, lập tức hiểu ra ý của bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, ý của bà là…thiên cung Trường Sinh?”
“Tôi đã nghe chuyện ở đài Y Thánh rồi. Mặc dù cậu đắc tội với Trịnh điện chủ nhưng Từ Tài Quang và Tiết Tường đã bị cậu giết, Tam tôn trưởng cũng đồng ý thả Như Thi ra và dù con bé đã chết nhưng tôi muốn lấy chuyện này làm lý do để tìm kiếm thần dược cứu Như Thi. Ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan. Tôi sẽ vào cung gặp Đại tôn trưởng. Chỉ cần Đại tôn trưởng gật đầu, đưa cho thần dược thì Như Thi sẽ bình an vô sự”, bà cụ Ôn nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy thì mừng lắm, vội vàng chắp tay, cúi người trước bà cụ Ôn: “Bà cụ Ôn, nếu có thể cứu được Như Thi thì tôi sẽ không bao giờ quên đại ơn của bà, dù có thịt nát xương tan thì cũng nhất định sẽ báo ơn”.
“Đồ ngốc này, cứu con bé đó không phải vì cậu mà vì tôi thích sự lương thiện của con bé. Nó dũng cảm, đơn thuần, chỉ đáng tiếc cuộc đời vô thường, ép nó vào tình cảnh khốn khổ và không đáng phải đối mặt”, bà cụ Ôn thở dài.
“Lâm Chính, cậu về nghỉ ngơi. Nghe này, chuyện của Như Thi cậu không cần lo lắng. Mục đích tôi tới Thiên Cung là để giải hoạt độc cho cậu, không thể vì chuyện của Như Thi mà mất mạng mình, rõ chưa?”
“Điều này…”
“Mặc dù tôi tiếp xúc với cậu không nhiều nhưng tôi có thể nhận ra tính cách của cậu. Trước đó tôi không chịu nói, còn đuổi cậu đi là vì sợ cậu sẽ kích động, gây phiền phức ở Thiên Cung, như vậy sẽ không giải được hoạt động trong người cậu. Lâm Chính, Như Thi mạo hiểm như vậy cũng là vì muốn cậu có thể sống tốt. Cậu không nghe lời tôi thì ít nhất cũng nghĩ cho Như Thi đúng không?”, bà cụ Ôn khuyên can.
Lâm Chính lẳng lặng gật đầu, nhìn bà cụ Ôn một lần nữa: “Bà nói đúng, đã để bà phải lo lắng rồi. Tôi về cung nghỉ ngơi, nhưng ngày mai đi tìm thần dược, nhất định phải cho người thông báo với tôi, để tôi yên tâm. Ngoài ra nếu như có việc gì cần thì bà cứ nói, tôi nhất định sẽ dốc toàn lực!”
“Được! Được! Cậu mau về nghỉ đi”, bà cụ cười nói.
Lâm Chính gật đầu, quay người rời đi. Anh cứ vừa đi vừa ngoái lại. Bước chân trở nên vô cùng nặng nề.
Anh không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế này. Xem ra là do anh đã hại chết Như Thi rồi. Mong là ngày mai mọi việc đều thuận lợi.
Lâm Chính vừa suy nghĩ vừa đi về phía đình viện của mình. Vừa về tới nơi thì…Phụt! Lâm Chính lập tức nôn ra máu và ngã ra đất.
"Lâm đại ca!”, Thu Phiến vội vàng chạy ra đỡ Lâm Chính.
“Anh không sao chứ?”, Thu Phiến vội hỏi.
“Tôi không sao…do hoạt độc phát tác dụng. Huyền Thiên Đan Dược mất tác dụng rồi, tác dụng phụ sản sinh, tôi phải tính dưỡng. Thu Phiến, phiền cô đi thông báo cho Ngũ tôn trưởng, để tôn trưởng nhanh chóng tiến hành châm cứu cho tôi”, Lâm chính yếu ớt nói.
“Được”, Thu Phiến gật đầu, đưa Lâm Chính vào trong phòng và vội vàng chạy đi.
Chương 1879: Chấn động
Khoảng ba tiếng xong, Ngũ tôn trưởng mới có mặt. Lâm Chính toát mồ hôi lạnh, mặt tối đen, nằm trên giường bất động.
Trên người anh ghim đầy châm bạc. Đó là châm do bà ta thi triển. Nhưng chỉ dựa vào châm cứu vẫn không giải quyết được gì, cần phải có những loại dược liệu phù hợp để khống chế hoạt độc.
Ngũ tôn trưởng liếc nhìn Lâm Chính, lấy ra loại thuốc mà bà ta mang theo, bảo Thu Phiến đi sắc sau đó lại tiếp tục châm cứu cho anh.
Sau một đợt châm cứu đơn giản nữa thì Thu Phiến cũng mang thuốc vào bón cho anh. Sắc mặt của Lâm Chính tốt lên không ít. Thế nhưng anh khẽ chau mày. Anh nhìn phần cặn thuốc còn lại trong bát, nói giọng khàn khàn: "Ngũ tôn trưởng, tại sao hôm nay thuốc cho tôi chỉ có những loại này. Những loại này chỉ có thể khống chế được hoạt độc trong người tôi chứ đâu có thể thải chúng ra được”.
“Điều này….”
Ngũ tôn trưởng tái mặt, vội nói: "Tôi thấy cơ thể cậu khá yếu, không dám dùng những loại thuốc quá mạnh. Lâm Chính, lẽ nào cậu nghi ngờ y thuật của cung Trường Sinh?”
“Lâm Chính không dám”, anh vội nói nhưng anh không phải là kẻ ngốc.
Không phải là cơ thể anh yếu mà là sau khi sử dụng Thuyền Thiên Dan, hoạt độc phát tác mạnh hơn. Nếu như không dùng thuốc liều mạnh thì sao có thể kiểm soát được. Rõ ràng là Ngũ tôn trưởng nói dối. Thế nhưng Lâm Chính cũng không thể vạch mặt.
Ngũ trưởng lão chữa trị qua loa xong đứng dậy định rời đi.
“Tôn trưởng, lần sau tiến thành thải độc là lúc nào?”, Lâm Chính hỏi.
Ngũ tôn trưởng dừng lại: “Đợi thông báo".
Nói xong bà ta đi thẳng.
“Cung tiễn Ngũ tôn trưởng”, Thu Phiến vội hành lễ.
Lâm Chính chỉ im lặng không nói gì. Đợi ngũ tôn trưởng rời đi thì Thu Phiến mới quay đầu lại: “Lâm Chính, giờ anh cảm thấy thế nào rồi? Có ổn không?”
“Hoạt độc được không chế đôi chút, nhưng so với lần trước thi không là gì cả”, Lâm Chính nói.
“Độc này khủng khiếp như vậy thì cũng phải từ từ mà”, Thu Phiến cười nói.
“Hiện tại là lúc thải độc tốt nhất, nếu không thì tôi đã không bảo cô đi gọ Ngũ tôn trưởng. Nhưng bà ta tới chỉ khống chế nó, không hề có ý định thải độc cho tôi…tôi lo rằng Ngũ tôn trưởng không muốn chữa trị cho tôi”, Lâm Chính trầm giọng.
“Không thể nào, Ngũ tôn trưởng đã từng thề rằng sẽ chữa khỏi bệnh cho anh mà”, Thu Phiến không tin.
“Có thể người không muốn chữa khỏi cho tôi không phải là Ngũ tôn trưởng mà là người phía trên”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
Dứt lời, Thu Phiến khẽ giật mình. Một lúc lâu sau cô ấy mới lên tiếng: “Tại sao chứ?”
“Rất đơn giản, cái giá để chữa trị là giá trên trời. Hoạt độc không dễ thải ra như vậy đâu. Dù là thiên cung Trường Sinh thì cũng sẽ phải tiêu tốn không ít những loại thảo dược quý giá. Mặc dù những loại thảo dược này chẳng là gì so với Lạc Linh Huyết nhưng giờ mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi đã nằm trong tay thiên cung rồi, bọn họ đã lấy được thứ cần lấy thì đương nhiên không muốn chữa trị cho tôi nữa. Vì tôi cũng chẳng phải là nhân vật gì ghê gớm. Dù không chữa được cho tôi cũng sẽ chẳng có hậu quả gì, cùng lắm thì bị người đời chửi cho vài câu là xong”, Lâm Chính trả lời.
“Sao có thể như vậy được”, Thu Phiến không thể chấp nhận được.
“Giờ đang ở nhà người ta, không thể không cúi đầu được. Tôi cũng bất lực. Nếu không phải vì hoạt độc phát tác dụng, độc dược đã lan ra toàn bộ cơ thể thì tôi cũng đã không vội giao Lạc Linh Huyết cho bọn họ rồi. Giờ họ nuốt lời, tôi cũng hết cách” Lâm Chính lắc đầu, thở dài.
“Lâm Chính, chuyện gì cũng nên nghĩ theo hướng tốt. Có thể…Ngũ tôn trưởng không có ý đó”, Thu Phiến cũng không biết phải nói gì. Cô ấy chỉ biết an ủi như vậy.
“Hi vọng là như vậy”, Lâm Chính đáp lại. Thu Phiến chỉ im lặng. Lâm Chính ngồi trên giường tiếp tục tự châm cứu cho mình. Thu Phiến rảnh rang bèn đọc sách y.
“Phải rồi Lâm đại ca, có một chuyện tôi quên không nói với anh. Nếu không có chuyện gì thì đừng ra khỏi cung, nghe nói bên ngoài không được yên bình cho lắm”, Thu Phiến bỗng lên tiếng.
“Sao lại không được yên bình cho lắm?”, Lâm Chính hỏi.
“Tôi cũng không rõ, chỉ mới nghe vài người sư huynh sư tỷ nói vậy. Có thể là sẽ phong bế thiên cung.
“Ồ?”, Lâm Chính khẽ chau mày, một lúc sau anh lên tiếng: “Thu Phiến cô giúp tôi một chuyện được không?”
“Chuyện gì?”
“Tôi nghe nói ngày mai Đại tôn trưởng sẽ xuất quan, cô có thể qua đó xem giúp tôi không?”
“Xem cái gì?”
“Quan sát bà cụ Ôn là được”, Lâm Chính không nói ra chuyện của Liễu Như Thi. Vì dù sao việc bà cụ Ôn giấu thi thể của Như Thi cũng là làm trái với quy định của thiên cung, càng ít người biết càng tốt.
“Không thành vấn đề”, Thu Phiến gật đầu.
Lâm Chính thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi. Tối đó, Lâm Chính ngủ trong đau đớn. Mặc dù hoạt độc được khống chế nhưng nửa đêm lại đột nhiên phát tác dụng, tấn công lục phủ ngũ tạng và xương tủy của anh.
Lâm Chính run lẩy bẩy, mặt trắng bệch, mồ hôi ứa ra, vô cùng khổ sở. Anh bị hành hạ cả đêm tới mức không còn giữ được tỉnh táo nữa. Cũng không biết mất bao lâu Lâm Chính mới ngủ thiếp đi được.
“Lâm đại ca, anh tỉnh lại rồi. Tốt quá rồi”, Thu Phiến mang một chậu nước tới lau mặt cho anh.
“Tôi ngủ bao lâu rồi?”, Lâm Chính mơ hồ ngồi dậy.
“Giờ là buổi trưa ngày thứ hai rồi, hình như anh gặp ác mộng, cả tối cứ nói lảm nhảm, trông vô cùng đau khổ.
“Vậy sao?”, Lâm Chính ôm trán, đột nhiên anh nhớ ra điều gì đó bèn hỏi: “Đại tôn trưởng xuất quan, cô đã đi chưa?”
“Anh bị thương nặng như vậy đương nhiên tôi đâu dám bỏ đi”, Thu Phiến nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy vội ngồi dậy mặc quần áo.
“Lâm đại cả, anh đi đâu vậy?”
“Tôi đi tìm bà cụ Ôn”.
“Anh yếu như vậy đừng có đi lung tung. Hôm qua tôi nói rồi, bên ngoài cung không được an toàn”.
“Không sao!”, Lâm Chính vẫn kiên quyết đi ra ngoài.
Thu Phiến không khuyên được đành phải đi theo. Hai người ra khỏi cung, bước xuống bậc thềm Trường Sinh và tới một căn nhà khác.
Nhưng khi Lâm Chính định gõ cửa thì bỗng có tiếng bước chân dồn dập từ phía sau vọng tới. Lâm Chính quay lại nhìn và giật mình. Họ thấy hai người đệ tử lôi bà cụ Ôn người đẫm máu tới bậc thềm và vứt ở đó.
Bụp! Cơ thể bà cụ Ôn đổ ra đất, hai chân bà ta đã bị gãy…
Chuowng 1880: Uất hận
“Bà Ôn”, Thu Phiến thất kinh, vội vàng chạy tới đỡ bà cụ dậy. Lâm Chính cũng lập tức châm cứu.
“Thu Phiến sư muội, sao cô lại ở đây?”, một người đàn ông để tóc ngắn với cái mũi hếch nhìn thấy Thu Phiến bèn hỏi.
“Sư huynh, có chuyện gì vậy, các người đã làm gì bà Ôn thế?”, Thu Phiến bặm môi, tức giận hỏi.
“Sư muội hiểu lầm rồi. Chúng tôi nào dám động vào bà cụ. Bà ta bị như vậy là vì tự bà ta gây ra thôi, không trách ai được”.
“Tự mình gây ra sao…vậy có nghĩa là gì?”, Thu Phiến ngạc nhiên.
“Xem ra cô không biết gì rồi. Để tôi nói cho cô biết. Sáng nay Đại tôn trưởng xuất quan, các vị tôn trưởng và điện chủ đều tới thiên cung để bái kiến Đại tôn trưởng, đồng thời bẩm báo tình hình của thiên cung. Bà cụ Ôn cũng có mặt, bà ta vào Vô Dục Cung, đưa ra những yêu cầu vô lễ, Đại trưởng lão không đồng ý thế là bà ta định làm loạn. Đại tôn trưởng không phải là người mà ai cũng có thể động vào được. Bà ta dám làm loạn thì đương nhiên sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Thế là bà ta bị đánh gãy hai chân để cảnh cáo, đồng thời Đại tôn trưởng còn dặn dù là ai thì cũng không tiến hành chữa trị cho bà cụ, nếu không cũng sẽ bị phạm tội”, người này nói.
Hai người nghe thấy vậy bèn tái mặt.
“Sao có thể như vậy được chứ?”, Thu Phiến thất thần.
“Sư muội, tôi thấy cô mau rời đi đi. Mặc dù tôi không biết chuyện xảy ra trong Vô Dục Cung là gì nhưng tôi thấy các bị tôn trưởng khác có vẻ cũng không thích bà cụ Ôn. Bà ta lúc nào cũng cậy già lên mặt, đó là điều cấm kỵ đối với các tôn trưởng khác”.
Nói xong hai người vội rời đi. Thu Phiến sợ hãi nhưng cô ấy mặc kệ, vội vàng dìu bà cụ vào trong.
Sắc mặt Lâm Chính trông vô cùng khó coi. Ánh mắt anh lạnh như băng. Anh đặt bà cụ lên giường, lập tức lấy châm ra tiến hành châm cứu cho bà cụ.
“Lâm đại ca, không được đâu. Thiên cung đã ra lệnh rồi, không ai được phép chữa trị cho bà cụ, nếu như họ biết được thì chúng ta sẽ thê thảm lắm”, Thu Phiến vội ngăn Lâm Chính lại.
“Giờ không phải là lúc nghĩ tới chuyện đó. Bà cụ Ôn bị thương nặng, nếu không kịp thời cầm máu thì sẽ chết mất. Còn không ra tay thì chỉ có nước lo hậu sự cho bà ấy mà thôi”.
“Điều này…”
Lâm Chính vẫn châm cứu. Thu Phiến tái mặt, vội vàng chạy ra cửa canh chừng như sợ ai đó sẽ nhìn này.
Tầm 10 phút sau, Lâm Chính cũng cất châm đi. Bà cụ Ôn cuối cùng cũng mở mắt ra.
“Tôi…đang ở đâu vậy?”, bà cụ Ôn yếu ớt nói.
“Bà Ôn, bà không sao chứ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Là cậu…Lâm Chính à…”
“Bà Ôn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải bà đi gặp Đại tôn trưởng xin được ban thuốc sao? Sao lại…”, anh lên tiếng nhưng không biết phải hỏi như thế nào.
“Tôi ngốc quá”, không đợi Lâm Chính nói hết thì bà cụ Ôn đã cắt ngang lời anh.
“Bà Ôn…”
"Tôi sống ở thiên cung đã lâu như vậy, tưởng là sẽ có nhiều người ủng hộ mình không ngờ bọn họ lại có tâm địa xấu xa như vậy. Đôi mắt tôi chẳng thể nhìn thấu tâm can họ”, bà cụ thở dài: “Tôi vốn đơn thuần chỉ muốn xin được thuốc. Thế nhưng khi tôi báo cáo tình hình của Liễu Như Thi thì không một ai trong bọn họ đồng ý, tất cả đồng loạt phản đối. Tôi cãi lại, nói họ vu oan cho người tốt, thế là họ tức giận, đuổi tôi ra ngoài, đánh gãy hai chân tôi, chửi tôi làm loạn Vô Dục Cung…Ha ha, thật nực cười, vô liêm sỉ”.
Bà cụ Ôn bật cười. Nụ cười vô cùng thê lương. Bà ta không ngờ thiên cung mà cả đời bà ta nguyện cống hiến lại đối xử với bà ta như vậy. Những vết thương trên người này nào có thể đau bằng vết thương lòng.
“Xin lỗi Lâm Chính. Tôi đã phụ mọi người rồi”, bà cụ Ôn khẽ nói.
“Bà Ôn đừng nói vậy. Không phải lỗi của bà”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn.
“Người của Thiên Cung tiếc những loại thần dược đó thôi. Vì dù sao thì cũng là đồ quý hiếm mà. Bọn họ hẹp hòi hơn chúng ta nghĩ nhiều”.
“Có lẽ không chỉ mỗi thần dược, mà giờ Ngũ tôn trưởng cũng không tiến hành thải độc cho tôi nữa rồi, chỉ tìm cách khống chế thôi. Tôi thấy, thiên cung định nuốt lời, nuốt luôn mười giọt Lạc Linh Huyết của tôi và không chữa bệnh cho tôi nữa", Lâm Chính lắc đầu.
“Tất cả bọn họ đều vụ lợi, bọn họ không xứng được gọi là tôn trưởng”, bà cụ Ôn bặm môi.
Lâm Chính không có tâm trạng đi so đo với họ. Anh nhìn Liễu Như Thi nằm ở bên cạnh, khẽ nghiến răng, định nói gì đó nhưng chẳng thể nói nên lời. Anh khẽ siết chặt nắm đấm, đôi mắt ánh lên sát khí và vẻ oán hận.
Dòng suy nghĩ bỗng dưng bị đứt mạch. Sao anh có thể không đau lòng cho được?
“Lâm đại ca…”, Thu Phiến nhìn Liễu Như Thi, cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì, chỉ đứng đó run rẩy.
“Lâm Chính, tôi biết lúc này cậu đang tức giận lắm nhưng lúc này tuyệt đối không được kích động. Nghe này, mặc dù tôi thất bại lần này nhưng con bé vẫn có thể được cứu. Cậu không được từ bỏ”, bà cụ Ôn vội nói.
“Vẫn có thể cứu được sao? Cứu thế nào?”, Lâm Chính hỏi.
Bà cụ Ôn không trả lời, chỉ nhìn Thu Phiến: “Tôi không muốn lôi cô bé vào chuyện này, cô mau ra ngoài đi”.
“Vâng, thưa bà", Thu Phiến gật đầu, rời khỏi căn chòi.
Bà cụ Ôn nghiêm túc nói với Lâm Chính: “Rất đơn giản, một chữ thôi: ‘trộm”.
“Trộm sao?”
“Mặc dù cách này không hay ho gì nhưng cũng hết cách rồi. Mạng người quan trọng nên không thể nào mà cân nhắc được quá nhiều. Thiên cung mà không đưa thuốc thì chúng ta chỉ có thể trộm thôi”, bà cụ Ôn nói tiếp: “Dưới gầm giường của tôi có ít thuốc, là một người quan trọng của cuộc đời tôi để lại cho tôi. Người này bảo thuốc này có thể gia tăng tuổi thọ, giữ được thanh xuân. Nhưng để tưởng nhớ người ấy, tôi không hề dùng. Cậu lấy ra, sắc thuốc cho Như Thi uống, có thể giữ được con bé ba tháng, để cho cậu có thời gian vào trong thiên cung Trường Sinh ăn trộm thuốc”.
Lâm Chính bừng tỉnh. Mặc dù thiên cung không định chữa trị cho anh nhưng giờ anh vẫn đang ở trong thiên cung, với mối quan hệ của bà cụ Ôn thì việc lấy trộm thuốc có thể sẽ không khó.
“Toàn bộ thuốc của thiên cung đều được để trong Từ Bi Thất. Chỉ có cung chủ mới có thể vào được đây, người thường không được phép. Có điều tôi cũng là người ở đây lâu rồi nên biết cách vào. Nhóc, cậu nghe tôi, tôi sẽ giúp cậu vào Từ Bi Thất, cậu lấy thuốc cậu cần, thứ nhất, có thể chữa trị được cho con bé Như Thi, thứ hai cũng có thể tìm được loại thuốc để chữa trị cho chính cậu. Cậu đừng lo lắng gì, thiên cung nợ cậu, cậu cứ đi lấy đi”, bà cụ Ôn kiên định nói.
Lâm Chính nghe thấy vậy bèn gật đầu: “Được bà Ôn, tôi sẽ làm theo lời bà nói.
“Được được, giờ tôi sẽ nói cho cậu biết cách đi tới đó. Cậu lập tức về cung, đừng tới chỗ tôi nữa, nếu không sẽ khiến người khác nghi ngờ, rõ chưa?”
“Nhưng…bà Ôn”.
“Yên tâm, cậu cầm máu cho tôi, tạm thời tôi không chết được đâu. Chỉ cần tôi còn sống thì Như Thi sẽ không sao hết. cậu mau về đi, tính mạng của Như Thi nằm trong tay cậu đấy”.
“Được!”, Lâm Chính gật đầu. Chỉ một từ thôi nhưng đã thể hiện rõ quyết tâm của anh…
Bình luận facebook