-
Chương 1881-1884
Chương 1881: Tôi chuẩn bị cướp!
Sau khi sự việc ở đài Y Thánh kết thúc, Đại tôn trưởng xuất quan thì bà cụ Ôn cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng chuyện này không gây ra vấn đề gì lớn ở thiên cung. Có lẽ các vị tôn trưởng ở đã ém tin xuống. Chỉ hai ngày thôi mà thiên cung đã trở lại bình thường rồi.
Chỉ có Lâm Chính là vẫn không thể bình thường được. Từ chỗ bà cụ Ôn quay về, mỗi ngày anh đều dưỡng thương ở trong viện. Thu Phiến cũng có tâm sự nhưng không dám làm phiền anh, chỉ phụ trách chăm sóc mỗi ngày cho Lâm Chính.
Ngày thứ ba, hoạt độc trong người Lâm Chính lại phát tác dụng, Thu Phiến vội vàng đi tìm Ngũ tôn trưởng. Ngũ tôn trưởng lại tới muộn và giống như lần trước, lần này bà ta cũng chỉ kiểm soát chứ không thề thải độc.
Lâm Chính có thể khẳng định thiên cung đúng là không định chữa khỏi cho anh. Bọn họ kéo dài thời gian, đợi đến khi hoạt độc ngấm hết vào tận xương cốt của anh thì sẽ tuyên bố là từ bỏ, không thể cứu chữa. Tới khi đó bên ngoài sẽ chỉ cho rằng thiên cũng không chữa được vì đúng là trên thực tế không thể chữa được mà thôi.
“Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân thật”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn Ngũ trưởng lão rời đi và nói: “Thu Phiến, đưa tôi ra ngoài một chút”.
“Hả? Đi đâu?
“Đi dạo xung quanh thiên cung Trường Sinh”.
“Lâm đại ca, không phải tôi không muốn đưa anh đi mà thực sự địa vị của tôi và anh ở trong cung thấp quá, rất nhiều nơi không thể đi được”.
“Không sao! Đi những nơi mà chúng ta có thể đi được”, thấy Lâm Chính kiên quyết, Thu Phiến đành phải đồng ý. Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi đây nhiều năm nhưng mọi thứ ở đây vẫn như thế, không có gì thay đổi.
Điều khiến Thu Phiến cảm thấy kỳ lạ là ở mỗi một địa điểm Lâm Chính đều dừng lại khá lâu, quan sát xung quanh. Tới chạng vạng họ mới trở về.
“Lâm đại ca đừng làm chuyện ngốc nghếch đấy”, Thu Phiến ý thức được điều gì đó bèn thận trọng nói. Rõ ràng là dù cô ấy bị gọi ra ngoài nhưng do căn nhà của bà cụ Ôn cách âm không được tốt cho lắm nên chắc là cô gái vẫn mập mờ nghe được thứ gì đó.
Lâm Chính nhìn cô ấy: “Không cần lo lắng, tôi biết mình làm gì. Phải rồi, thuốc để khống chế hoạt độc mà Ngũ tôn trưởng mang tới để ở đâu? Đưa cho tôi”.
“Trong nhà bếp, tôi chuẩn bị sắc cho anh”.
“Thôi không phiền cô nữa. Thu Phiến, giai đoạn này cô luôn chăm sóc tôi, cô vất vả rồi, hôm nay tôi cảm thấy khá ổn, tôi sẽ tự sắc thuốc".
“Điều này...”
“Lẽ nào cô cho rằng khả năng sắc thuốc của cô hơn tôi”, Lâm Chính nói.
“Không không, tôi không có ý đó...Lâm đại ca đã nói như vậy...thì tôi đi nghỉ trước vậy”, Thu Phiến vội vàng lên tiếng, rồi cúi đầu đi về phòng.
Lâm Chính đi vào nhà bếp, tìm dược liệu và tự sắc thuốc. Cho tới đêm khuya anh mới dừng lại. Ngày hôm sau, anh dạy sớm và bảo Thu Phiến đưa mình đi dạo tiếp. Thế nhưng đi được một lúc thì anh bắt đầu thở gấp, mặt đổ mồi hôi và tái nhợt.
“Lâm đại ca, anh không sao chứ?”
“Không sao...về thôi...về nghỉ ngơi”, Lâm Chính yếu ớt nói.
“Được”, Thu Phiến đưa Lâm Chính về trong dáng vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng hai người còn chưa bước vào trong thì.
Phụt! Một ngọn lửa trọc trời phun lên vô cùng hung dữ
“Bị cháy rồi”.
Thu Phiến tái mặt, vội vàng hét lớn: “Cháy! Cháy rồi! Mau đi dập lửa!”
Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử xung quanh lập tức chạy tới. Thế nhưng khi bên này vừa mới bốc hỏa...Thì phía bên Lang Gia Điện cũng có một cột khói bốc lên.
“Cháy rồi!”
“Lang Gia Điện cũng cháy rồi. Mọi người mau đi dập lửa”.
Tiếng hô hào vang lên bốn phía, có không ít các đệ tử chạy về hướng Lang Gia Điện. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, trong một thời gian ngắn, phía Nam, Bắc, Tây đều bốc khói. Tất cả đều vô cùng đột ngột.
“Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có nhiều nơi bị cháy thế này chứ?", Thu Phiến sững sờ.
Cô ấy phát hiện ra những nơi này không chỉ bị cháy mà còn truyền tới những âm thanh của tiếng đồ đạc va chạm và có cả tiếng chém giết.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thu Phiến run rẩy nhìn Lâm Chính: “Lâm đại ca chúng ta vào trong thôi, không biết là chuyện gì mà tình hình lại trở nên hỗn loạn như thế này”.
Thế nhưng cô ấy vừa nói xong thì một đệ tử toàn thân đẫm máu đã chạy tới.
“Á”, Thu Phiến hét lớn, nhận ra người này vội nói: “Trương sư huynh...anh...anh sao thế này?”
“Sư muội, điên rồi, tất cả bị điên rồi”, người họ Trương kia vừa ôm đầu sợ hãi vừa gào lên: “Rất nhiều các đệ tử bên trong đều phát điên rồi. Bọn họ đột nhiên phóng hỏa, đột nhiên giết người loạn xạ. Giờ phía bên đó máu chảy thành sông rồi, tôi may mắn thoát ra được. Cứu với. Cứu với”.
Nói xong người này mặc kệ Thu Phiến, cứ thế cắm đầu bỏ chạy. Thu Phiến sững sờ.
“Không phải chúng ta vừa từ đó trở về sao? Lúc nãy vẫn còn đang yên đang lành cơ mà...sao đột nhiên lại thành ra thế này chứ?”, cô gái lầm bầm, không dám tin.
Bỗng có một giọng nói vang lên: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chẳng qua tôi không muốn dựa vào việc ăn trộm để có được thứ tôi cần. Giờ tôi chuẩn bị cướp".
Thu Phiên giật bắn người. Người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
Chương 1882: Võ thuật của thiên cung Trường Sinh
Cướp sao?
Thu Phiến sững sờ nhìn Lâm Chính, đầu óc ong ong.
“Lâm đại ca, ý của anh…là gì…lẽ nào..mọi chuyện đều do anh làm sao?”, cô ấy chất vấn.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính không hề giấu diếm: “Tôi bảo cô đưa tôi đi dạo quanh thiên cung là vì muốn ghim châm cho những người đó, tạo nên sự hỗn loạn. Tôi biết phương pháp thi triển “Vô Hình Châm”, có thể lẳng lặng phóng châm. Đồng thời sử dụng những loại thuốc của Ngũ tôn trưởng tạo ra được loại độc khiến người ta phát điên tạm thời và bôi lên mỗi cây châm. Các đệ tử bị đâm trúng sẽ không cảm nhận được bất cứ điều gì. Dưới sự ảnh hưởng của độc tố, bọn họ sẽ phát điên, tàn sát lẫn nhau. Cô không cần lo lắng, những người ở quanh chỗ này thì tôi không hề làm gì họ hết”.
“Cái gì?”, Thu Phiến bàng hoàng.
Cô ấy chưa từng nghe thấy chuyện nào khủng khiếp như thế. Chẳng trách Lâm Chính lần nào đi một lượt về xong cũng toát mồ hôi hột, mặt tái mét. Có lẽ là do việc phóng châm gây hao tốn quá nhiều sức lực.
“Lâm đại ca, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Từ Bi Thất được canh chừng hết sức nghiêm ngặt, dù tôi biết cách xâm nhập vào thì việc làm đó cũng khó như lên trời. Nhưng giờ thì khác rồi. Thiên cung Trường Sinh đã trở nên hỗ loạn, giờ là lúc xâm nhập vào một cách thích hợp nhất. Tôi không định ăn trộm nhưng lúc này việc xông vào Từ Bi Thất đúng là lựa chọn tuyệt vời”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Anh điên rồi! Xông vào Từ Bi Thất sao? Anh chán sống rồi à! Anh...anh...rốt cuộc anh định làm gì vậy! Lâm đại ca, nếu anh làm vậy...thì...thì tôi sẽ nói cho các vị tôn trưởng biết đấy”, Thu Phiến cuống cả lên.
“Vậy cô đi nói đi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại: “Để xem lúc đó kết cục của cô sẽ thế nào”.
“Tôi sao?"
“Đến cả bà Ôn còn bị xử lý như vậy, giờ cô đi tố cao bọn họ sẽ cho rằng chuyện này có liên quan tới cô và tới khi đó chắc chắn cô cũng sẽ không tốt hơn bà cụ Ôn chút nào đâu. Chuyện này không hề nhỏ, sau này họ nhất định sẽ điều tra và xử lý nghiêm ngặt. Cô là người chăm sóc tôi, tới khi đó cô cũng bị liên lụy, tính mạng chắc cũng không giữ được đâu”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Thu Phiến vội vàng lùi lại, hai chân mềm nhũn. Lúc này cô ấy mới ý thức được rằng mình đã rơi vào kế hoạch của Lâm Chính.
Lâm Chính chết thì cô ấy cũng không thể sống được...
“Thu Phiến, cô ở đây đợi tôi về”, Lâm Chính nói, sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ. Thu Phiến chưa từng nhìn thấy chiếc mặt nạ này và cũng không biết Lâm Chính lấy từ đâu. Anh đeo mặt nạ lên.
“Lâm...”, Thu Phiến kêu lên. Thế nhưng Lâm Chính đã bước đi rất nhanh, một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.
“Phải làm sao? Phải làm sao đây?”
Thu Phiến cuống cả lên. Chuyện tới nước này thì cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải quay về phòng.
Lâm Chính đeo mặt nạ đi về hướng Từ Bi Thất. Trên đường đi, khắp nơi đều là lửa, ngoài ra còn có tiếng chém giết, gào thét.
Mặt đất nằm đầy những thi thể. Máu chảy thành sông. Cả thiên cung trở nên vô cùng hỗn loạn.
Có một lượng lớn các đệ tử được phân công tới các điểm có hỏa hoạn. Đối với người đeo mặt nạ thì chẳng ai thèm quan tâm. Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng đi dập lửa.
Thế là Lâm Chính tới được Từ Bi Thất một cách rất thuận lợi. Mặc dù bên ngoài vô cùng hỗn loạn nhưng bên trong Từ Bi Thất đội cận vệ vẫn canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Lâm Chính bước tới trước cửa của Từ Bi Thất. Từ Bi Thất nằm ở dưới chân một ngọn núi. Cửa cao tới năm mét, rộng tám mét, vô cùng hùng vĩ.
“Ai?”, người canh gác để ý thấy có người bước tới bèn lập tức hét lớn.
Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ rảo bước đi nhanh hơn.
“Đứng lại!”, người canh gác một tay cầm kiếm một tay cầm châm hét lớn. Một giây sau, Lâm Chính đã rút châm của mình ra, ghim vào cơ thể và trong nháy mắt tóc anh chuyển thành màu trắng, đôi mắt biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh tăng lên vùn vụt.
“Giết”.
Người canh gác do dự nhưng cũng ngay lập tức ghim châm vào cơ thể của mình để gia tăng sức mạnh. Sau đó vung kiếm lên chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật ngược bàn tay, bổ xuống. Keng! Tất cả những thanh kiếm đều bị gãy. Dùng tay chặt kiếm sao? Đám thủ vệ thất kinh.
“Nào, để tôi cho các người biết võ thuật thật sự của thiên cung Trường Sinh là như thế nào”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó ghim châm vào trán của mình. Trong nháy mắt, dường như có một tia sáng thần thánh xuất hiện và phóng thẳng lên trời...
Chương 1883: Đơn thương độc mã
Khí tức hóa thành cột khí, xông thẳng lên trời.
Tất cả mọi người của thiên cung Trường Sinh đều nhìn thấy.
Vô số người ngước mắt lên, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Các đệ tử bình thường nhìn thấy cột khí này còn tưởng là dị tượng gì.
Nhưng các tôn trưởng, điện chủ của thiên cung đều biến sắc.
"Đây là..."
"Là thánh trụ đại thành? Đây chẳng phải là dị...
Chương 1884: Hỗn loạn chấm dứt
Mọi người kinh hãi.
Lúc này kẻ xấu không bỏ chạy, mà lại còn ra tay với Tam tôn trưởng?
Hắn có ý gì?
Tưởng rằng Tam tôn trưởng dễ giết sao? Coi mọi người là đồ trang trí chắc?
“Khốn kiếp! Chán sống à?”.
“Bảo vệ Tam tôn trưởng!”.
“Bắt sống kẻ không biết trời cao đất dày này lại!”.
Tất cả mọi người đều nổi giận, ùa về phía Tam tôn trưởng như...
Sau khi sự việc ở đài Y Thánh kết thúc, Đại tôn trưởng xuất quan thì bà cụ Ôn cũng bị trừng phạt nghiêm khắc.
Thế nhưng chuyện này không gây ra vấn đề gì lớn ở thiên cung. Có lẽ các vị tôn trưởng ở đã ém tin xuống. Chỉ hai ngày thôi mà thiên cung đã trở lại bình thường rồi.
Chỉ có Lâm Chính là vẫn không thể bình thường được. Từ chỗ bà cụ Ôn quay về, mỗi ngày anh đều dưỡng thương ở trong viện. Thu Phiến cũng có tâm sự nhưng không dám làm phiền anh, chỉ phụ trách chăm sóc mỗi ngày cho Lâm Chính.
Ngày thứ ba, hoạt độc trong người Lâm Chính lại phát tác dụng, Thu Phiến vội vàng đi tìm Ngũ tôn trưởng. Ngũ tôn trưởng lại tới muộn và giống như lần trước, lần này bà ta cũng chỉ kiểm soát chứ không thề thải độc.
Lâm Chính có thể khẳng định thiên cung đúng là không định chữa khỏi cho anh. Bọn họ kéo dài thời gian, đợi đến khi hoạt độc ngấm hết vào tận xương cốt của anh thì sẽ tuyên bố là từ bỏ, không thể cứu chữa. Tới khi đó bên ngoài sẽ chỉ cho rằng thiên cũng không chữa được vì đúng là trên thực tế không thể chữa được mà thôi.
“Đúng là vẫn phải dựa vào bản thân thật”.
Lâm Chính hít một hơi thật sâu, nhìn Ngũ trưởng lão rời đi và nói: “Thu Phiến, đưa tôi ra ngoài một chút”.
“Hả? Đi đâu?
“Đi dạo xung quanh thiên cung Trường Sinh”.
“Lâm đại ca, không phải tôi không muốn đưa anh đi mà thực sự địa vị của tôi và anh ở trong cung thấp quá, rất nhiều nơi không thể đi được”.
“Không sao! Đi những nơi mà chúng ta có thể đi được”, thấy Lâm Chính kiên quyết, Thu Phiến đành phải đồng ý. Mặc dù Lâm Chính đã rời khỏi đây nhiều năm nhưng mọi thứ ở đây vẫn như thế, không có gì thay đổi.
Điều khiến Thu Phiến cảm thấy kỳ lạ là ở mỗi một địa điểm Lâm Chính đều dừng lại khá lâu, quan sát xung quanh. Tới chạng vạng họ mới trở về.
“Lâm đại ca đừng làm chuyện ngốc nghếch đấy”, Thu Phiến ý thức được điều gì đó bèn thận trọng nói. Rõ ràng là dù cô ấy bị gọi ra ngoài nhưng do căn nhà của bà cụ Ôn cách âm không được tốt cho lắm nên chắc là cô gái vẫn mập mờ nghe được thứ gì đó.
Lâm Chính nhìn cô ấy: “Không cần lo lắng, tôi biết mình làm gì. Phải rồi, thuốc để khống chế hoạt độc mà Ngũ tôn trưởng mang tới để ở đâu? Đưa cho tôi”.
“Trong nhà bếp, tôi chuẩn bị sắc cho anh”.
“Thôi không phiền cô nữa. Thu Phiến, giai đoạn này cô luôn chăm sóc tôi, cô vất vả rồi, hôm nay tôi cảm thấy khá ổn, tôi sẽ tự sắc thuốc".
“Điều này...”
“Lẽ nào cô cho rằng khả năng sắc thuốc của cô hơn tôi”, Lâm Chính nói.
“Không không, tôi không có ý đó...Lâm đại ca đã nói như vậy...thì tôi đi nghỉ trước vậy”, Thu Phiến vội vàng lên tiếng, rồi cúi đầu đi về phòng.
Lâm Chính đi vào nhà bếp, tìm dược liệu và tự sắc thuốc. Cho tới đêm khuya anh mới dừng lại. Ngày hôm sau, anh dạy sớm và bảo Thu Phiến đưa mình đi dạo tiếp. Thế nhưng đi được một lúc thì anh bắt đầu thở gấp, mặt đổ mồi hôi và tái nhợt.
“Lâm đại ca, anh không sao chứ?”
“Không sao...về thôi...về nghỉ ngơi”, Lâm Chính yếu ớt nói.
“Được”, Thu Phiến đưa Lâm Chính về trong dáng vẻ nghi ngờ.
Thế nhưng hai người còn chưa bước vào trong thì.
Phụt! Một ngọn lửa trọc trời phun lên vô cùng hung dữ
“Bị cháy rồi”.
Thu Phiến tái mặt, vội vàng hét lớn: “Cháy! Cháy rồi! Mau đi dập lửa!”
Trong nháy mắt, rất nhiều đệ tử xung quanh lập tức chạy tới. Thế nhưng khi bên này vừa mới bốc hỏa...Thì phía bên Lang Gia Điện cũng có một cột khói bốc lên.
“Cháy rồi!”
“Lang Gia Điện cũng cháy rồi. Mọi người mau đi dập lửa”.
Tiếng hô hào vang lên bốn phía, có không ít các đệ tử chạy về hướng Lang Gia Điện. Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, trong một thời gian ngắn, phía Nam, Bắc, Tây đều bốc khói. Tất cả đều vô cùng đột ngột.
“Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại có nhiều nơi bị cháy thế này chứ?", Thu Phiến sững sờ.
Cô ấy phát hiện ra những nơi này không chỉ bị cháy mà còn truyền tới những âm thanh của tiếng đồ đạc va chạm và có cả tiếng chém giết.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thu Phiến run rẩy nhìn Lâm Chính: “Lâm đại ca chúng ta vào trong thôi, không biết là chuyện gì mà tình hình lại trở nên hỗn loạn như thế này”.
Thế nhưng cô ấy vừa nói xong thì một đệ tử toàn thân đẫm máu đã chạy tới.
“Á”, Thu Phiến hét lớn, nhận ra người này vội nói: “Trương sư huynh...anh...anh sao thế này?”
“Sư muội, điên rồi, tất cả bị điên rồi”, người họ Trương kia vừa ôm đầu sợ hãi vừa gào lên: “Rất nhiều các đệ tử bên trong đều phát điên rồi. Bọn họ đột nhiên phóng hỏa, đột nhiên giết người loạn xạ. Giờ phía bên đó máu chảy thành sông rồi, tôi may mắn thoát ra được. Cứu với. Cứu với”.
Nói xong người này mặc kệ Thu Phiến, cứ thế cắm đầu bỏ chạy. Thu Phiến sững sờ.
“Không phải chúng ta vừa từ đó trở về sao? Lúc nãy vẫn còn đang yên đang lành cơ mà...sao đột nhiên lại thành ra thế này chứ?”, cô gái lầm bầm, không dám tin.
Bỗng có một giọng nói vang lên: “Thực ra nguyên nhân rất đơn giản, chẳng qua tôi không muốn dựa vào việc ăn trộm để có được thứ tôi cần. Giờ tôi chuẩn bị cướp".
Thu Phiên giật bắn người. Người vừa lên tiếng chính là Lâm Chính.
Chương 1882: Võ thuật của thiên cung Trường Sinh
Cướp sao?
Thu Phiến sững sờ nhìn Lâm Chính, đầu óc ong ong.
“Lâm đại ca, ý của anh…là gì…lẽ nào..mọi chuyện đều do anh làm sao?”, cô ấy chất vấn.
“Đúng vậy”.
Lâm Chính không hề giấu diếm: “Tôi bảo cô đưa tôi đi dạo quanh thiên cung là vì muốn ghim châm cho những người đó, tạo nên sự hỗn loạn. Tôi biết phương pháp thi triển “Vô Hình Châm”, có thể lẳng lặng phóng châm. Đồng thời sử dụng những loại thuốc của Ngũ tôn trưởng tạo ra được loại độc khiến người ta phát điên tạm thời và bôi lên mỗi cây châm. Các đệ tử bị đâm trúng sẽ không cảm nhận được bất cứ điều gì. Dưới sự ảnh hưởng của độc tố, bọn họ sẽ phát điên, tàn sát lẫn nhau. Cô không cần lo lắng, những người ở quanh chỗ này thì tôi không hề làm gì họ hết”.
“Cái gì?”, Thu Phiến bàng hoàng.
Cô ấy chưa từng nghe thấy chuyện nào khủng khiếp như thế. Chẳng trách Lâm Chính lần nào đi một lượt về xong cũng toát mồ hôi hột, mặt tái mét. Có lẽ là do việc phóng châm gây hao tốn quá nhiều sức lực.
“Lâm đại ca, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Từ Bi Thất được canh chừng hết sức nghiêm ngặt, dù tôi biết cách xâm nhập vào thì việc làm đó cũng khó như lên trời. Nhưng giờ thì khác rồi. Thiên cung Trường Sinh đã trở nên hỗ loạn, giờ là lúc xâm nhập vào một cách thích hợp nhất. Tôi không định ăn trộm nhưng lúc này việc xông vào Từ Bi Thất đúng là lựa chọn tuyệt vời”, Lâm Chính nói bằng vẻ vô cảm.
“Anh điên rồi! Xông vào Từ Bi Thất sao? Anh chán sống rồi à! Anh...anh...rốt cuộc anh định làm gì vậy! Lâm đại ca, nếu anh làm vậy...thì...thì tôi sẽ nói cho các vị tôn trưởng biết đấy”, Thu Phiến cuống cả lên.
“Vậy cô đi nói đi”, Lâm Chính điềm đạm đáp lại: “Để xem lúc đó kết cục của cô sẽ thế nào”.
“Tôi sao?"
“Đến cả bà Ôn còn bị xử lý như vậy, giờ cô đi tố cao bọn họ sẽ cho rằng chuyện này có liên quan tới cô và tới khi đó chắc chắn cô cũng sẽ không tốt hơn bà cụ Ôn chút nào đâu. Chuyện này không hề nhỏ, sau này họ nhất định sẽ điều tra và xử lý nghiêm ngặt. Cô là người chăm sóc tôi, tới khi đó cô cũng bị liên lụy, tính mạng chắc cũng không giữ được đâu”, Lâm Chính nói.
Dứt lời, Thu Phiến vội vàng lùi lại, hai chân mềm nhũn. Lúc này cô ấy mới ý thức được rằng mình đã rơi vào kế hoạch của Lâm Chính.
Lâm Chính chết thì cô ấy cũng không thể sống được...
“Thu Phiến, cô ở đây đợi tôi về”, Lâm Chính nói, sau đó lấy ra một chiếc mặt nạ. Thu Phiến chưa từng nhìn thấy chiếc mặt nạ này và cũng không biết Lâm Chính lấy từ đâu. Anh đeo mặt nạ lên.
“Lâm...”, Thu Phiến kêu lên. Thế nhưng Lâm Chính đã bước đi rất nhanh, một lúc sau đã không thấy bóng dáng đâu.
“Phải làm sao? Phải làm sao đây?”
Thu Phiến cuống cả lên. Chuyện tới nước này thì cô ấy cũng không còn lựa chọn nào khác, đành phải quay về phòng.
Lâm Chính đeo mặt nạ đi về hướng Từ Bi Thất. Trên đường đi, khắp nơi đều là lửa, ngoài ra còn có tiếng chém giết, gào thét.
Mặt đất nằm đầy những thi thể. Máu chảy thành sông. Cả thiên cung trở nên vô cùng hỗn loạn.
Có một lượng lớn các đệ tử được phân công tới các điểm có hỏa hoạn. Đối với người đeo mặt nạ thì chẳng ai thèm quan tâm. Bọn họ chỉ muốn nhanh chóng đi dập lửa.
Thế là Lâm Chính tới được Từ Bi Thất một cách rất thuận lợi. Mặc dù bên ngoài vô cùng hỗn loạn nhưng bên trong Từ Bi Thất đội cận vệ vẫn canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Lâm Chính bước tới trước cửa của Từ Bi Thất. Từ Bi Thất nằm ở dưới chân một ngọn núi. Cửa cao tới năm mét, rộng tám mét, vô cùng hùng vĩ.
“Ai?”, người canh gác để ý thấy có người bước tới bèn lập tức hét lớn.
Thế nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ rảo bước đi nhanh hơn.
“Đứng lại!”, người canh gác một tay cầm kiếm một tay cầm châm hét lớn. Một giây sau, Lâm Chính đã rút châm của mình ra, ghim vào cơ thể và trong nháy mắt tóc anh chuyển thành màu trắng, đôi mắt biến thành màu đỏ máu. Sức mạnh tăng lên vùn vụt.
“Giết”.
Người canh gác do dự nhưng cũng ngay lập tức ghim châm vào cơ thể của mình để gia tăng sức mạnh. Sau đó vung kiếm lên chém về phía Lâm Chính.
Lâm Chính lật ngược bàn tay, bổ xuống. Keng! Tất cả những thanh kiếm đều bị gãy. Dùng tay chặt kiếm sao? Đám thủ vệ thất kinh.
“Nào, để tôi cho các người biết võ thuật thật sự của thiên cung Trường Sinh là như thế nào”.
Lâm Chính nói giọng khàn khàn, sau đó ghim châm vào trán của mình. Trong nháy mắt, dường như có một tia sáng thần thánh xuất hiện và phóng thẳng lên trời...
Chương 1883: Đơn thương độc mã
Khí tức hóa thành cột khí, xông thẳng lên trời.
Tất cả mọi người của thiên cung Trường Sinh đều nhìn thấy.
Vô số người ngước mắt lên, ai nấy đều rất kinh ngạc.
Các đệ tử bình thường nhìn thấy cột khí này còn tưởng là dị tượng gì.
Nhưng các tôn trưởng, điện chủ của thiên cung đều biến sắc.
"Đây là..."
"Là thánh trụ đại thành? Đây chẳng phải là dị...
Chương 1884: Hỗn loạn chấm dứt
Mọi người kinh hãi.
Lúc này kẻ xấu không bỏ chạy, mà lại còn ra tay với Tam tôn trưởng?
Hắn có ý gì?
Tưởng rằng Tam tôn trưởng dễ giết sao? Coi mọi người là đồ trang trí chắc?
“Khốn kiếp! Chán sống à?”.
“Bảo vệ Tam tôn trưởng!”.
“Bắt sống kẻ không biết trời cao đất dày này lại!”.
Tất cả mọi người đều nổi giận, ùa về phía Tam tôn trưởng như...
Bình luận facebook