-
Chương 1885-1890
Chương 1885: Đây là một yêu nghiệt
Sau trận bạo loạn, cả thiên cung Trường Sinh liền trải qua một đợt kiểm tra nghiêm ngặt với quy mô lớn chưa từng thấy.
Bởi vì tính chất quá nghiêm trọng.
Trận bạo loạn này có ít nhất mấy trăm đệ tử thiên cung Trường Sinh bỏ mạng, hàng nghìn người bị thương, tổn thất không thể đong đếm được. Nghe nói ngay cả Vô Dục Cung cũng bị liên lụy.
Đại tôn trưởng nổi trận lôi đình, xin lệnh của cung chủ, phái Nhị tôn trưởng đích thân ra ngoài cung điều tra bắt người, còn Đại tôn trưởng toàn quyền phụ trách trong cung, điều tra những người khả nghi.
Thu Phiến sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cả ngày ru rú trong phòng, không dám đi đâu, gặp ai cũng lo lắng căng thẳng.
Tuy cô ấy không phải là người ra tay, nhưng theo quan niệm của cô ấy thì mình cũng được coi là tòng phạm.
Còn Lâm Chính cứ như không có chuyện gì xảy ra, cần làm gì thì làm nấy.
Anh tận dụng những thần dược có được để trị thương ở trong phòng, giải trừ Hoạt Độc.
Tìm được cơ hội, anh liền mang dược liệu đến ngôi nhà tranh, trị thương cho Liễu Như Thi và bà cụ Ôn.
Trong nhà tranh.
“Trời ơi, đây là cỏ Hóa Mệnh Hoạt Sinh!”.
“Đây… lẽ nào đây chính là hoa Tam Chỉ Thần trong truyền thuyết?”.
“Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Không ngờ bà lão này lại có phúc được thấy! Đời này coi như không còn gì hối tiếc!”.
“Không ngờ cậu ta lại thu thập được nhiều thần dược bá đạo như vậy ở Từ Bi Thất… Đúng là ghê gớm! Ghê gớm!”.
Bà cụ Ôn nhìn những thần dược Lâm Chính mang tới, tròng mắt suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Một lát sau bà ấy mới hoàn hồn lại.
“Cậu Lâm, những thứ này… đều do cậu lấy sao?”.
“Vâng, bà Ôn, những thứ này chắc là đủ cứu Như Thi rồi chứ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Đủ! Đủ! Có cỏ Hóa Mệnh Hoạt Sinh và Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên là đủ rồi! Nhưng… chỉ dựa vào số thuốc này chỉ đủ cứu Như Thi, chưa đủ để cứu cậu!”, bà cụ Ôn nhìn anh một cái đầy sâu xa.
Tuy tính mạng của Liễu Như Thi như mành treo chuông, nằm trên giường chẳng khác nào xác chết, còn Lâm Chính khỏe mạnh đứng đây, nhìn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế thì tình hình của Lâm Chính cũng không khá hơn Liễu Như Thi bao nhiêu.
Hoạt Độc trong người anh quá đáng sợ.
Nếu không kịp thời giải độc, một khi Hoạt Độc lan khắp người, cho dù Lâm Chính ăn thần dược như cơm thì cũng mất mạng.
“Tôi biết, chỉ dựa vào những thứ này thì không thể loại bỏ hoàn toàn Hoạt Độc trong người tôi. Thực ra trong Từ Bi Thất kia vẫn còn rất nhiều dược liệu hiếm có, đáng tiếc tôi không có đủ thời gian, nếu không đã mang hết đi rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Không có đủ thời gian? Chẳng phải cậu lẻn vào lấy trộm những thần dược này sao? Nếu không bị phát hiện thì thừa thời gian! Từ Bi Thất không phải ai cũng có thể vào được, trừ cung chủ thì không ai được phép tùy tiện vào đó cả”, bà cụ Ôn kỳ quái hỏi.
“Tôi không vào đó lấy trộm”.
“Không vào lấy trộm? Vậy cậu có được những thần dược này bằng cách nào?”, bà cụ Ôn kinh ngạc hỏi.
“Tôi vào đó cướp”, Lâm Chính bình thản đáp.
Bà cụ Ôn sửng sốt, rồi bật cười: “Cậu Lâm câu chuyện cười này của cậu chẳng buồn cười chút nào. Cướp? Cậu nghĩ Từ Bi Thất là nơi nào hả?”.
Lâm Chính không giải thích nhiều, chỉ nói: “Bà Ôn, tóm lại tôi giao số thuốc này cho bà đấy, hi vọng bà có thể chữa khỏi cho Như Thi. Còn bà, tôi nghĩ bà tạm thời đừng chữa trị vết thương của mình, nếu bị người của thiên cung phát hiện ra thì sẽ gặp rắc rối”.
“Cậu yên tâm, tôi hiểu mà! Như Thi đã không sao rồi, nhưng bản thân cậu… phải làm sao đây?”.
“Tôi đã đến Từ Bi Thất một lần thì sẽ đến lần hai! Nhưng thời gian này tôi vẫn chưa có ý định hành động. Tôi đọc được không ít sách ở Từ Bi Thất, trong đó có mấy cách khá hay chữa được Hoạt Độc, tôi muốn thử trước đã”.
“Ồ? Cậu còn đọc sách ở Từ Bi Thất sao? Bí tịch trong đó đều là những y thuật hàng đầu của thiên cung, chỉ có cung chủ và Đại tôn trưởng được đọc! Nếu cậu có thể nhớ được một hai quyển là đủ dùng cả đời rồi!”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã đọc hết một lượt rồi”.
“Hết?”.
Bà cụ Ôn thấy hơi kỳ quái, anh nói thế nghĩa là sao? Anh đã đọc hết rồi? Sao có thể chứ?
Nhưng đúng lúc bà ta định hỏi tiếp thì bên ngoài nhà tranh vang lên mấy tiếng bước chân.
Bà cụ Ôn hơi biến sắc, lập tức kéo rèm, che Liễu Như Thi ở trên giường, rồi nháy mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý, nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Cạch!
Cửa bị đẩy ra, mấy đệ tử thiên cung bước vào nhà tranh.
Nhìn thấy bà cụ Ôn nằm trên giường, mấy đệ tử đều nhíu mày.
“Chào bà Ôn”, người dẫn đầu cũng coi như khách khí.
“Sao vậy?”, bà cụ Ôn mặt không cảm xúc hỏi.
“Chuyện là thế này, tôn trưởng lệnh cho chúng tôi đến hỏi han điều tra, xem có người nào khả nghi xuống núi bằng bậc thềm Trường Sinh hay không…”
“Người khả nghi? Sao nào? Thiên cung xảy ra chuyện hả?”, bà cụ Ôn hừ mũi, hỏi với giọng điệu khinh bỉ.
“Xảy ra chuyện lớn, Từ Bị Thất bị cướp”, đệ tử kia đáp.
“Cái gì?”.
Bà cụ Ôn kêu lên thất thanh, suýt nữa nhảy dựng lên, may là hai chân bà ta đã gãy.
“Sao thế bà Ôn? Sao bà lại kích động như vậy?”.
Các đệ tử tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ Ôn sửng sốt, biết mình đã thất thố, vội nhỏ giọng đáp: “Sao tôi lại không kích động cho được? Từ Bi Thất là nơi nào chứ? Chỗ đó canh phòng cẩn mật, sao lại bị cướp được? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”.
Mấy đệ tử đều tỏ vẻ lúng túng, đệ tử dẫn đầu lập tức nói: “Bà Ôn, bà chỉ cần nói cho chúng tôi biết có ai khả nghi xuống núi không, những việc còn lại đừng hỏi nhiều”.
“Không! Mà tôi thấy mấy cậu rất đáng nghi, mau biến cho khuất mắt tôi! Tôi muốn nghỉ ngơi!”, bà cụ Ôn hừ mũi đáp, tâm trạng có vẻ bực bội.
Nhưng đó chỉ là giả vờ, chứ thực ra lúc này trong lòng bà ấy đang rối như tơ vò.
“Bà…”
Các đệ tử tức điên lên, nhưng chẳng còn cách nào khác, tuy bà cụ Ôn bị phạt, nhưng vai vế vẫn cao hơn bọn họ, sao bọn họ dám làm càn chứ?
“Thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì chúng tôi xin phép, nhưng nếu có ai đáng nghi, mong bà hãy nhanh chóng báo lên!”.
Các đệ tử hừ một tiếng rồi tức giận rời đi.
Bà cụ Ôn nhìn cánh cửa nhà tranh đang dần khép lại, đôi mắt già nua lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động.
“Lâm Chính… cướp Từ Bi Thất thật sao? Cậu ta không nói dối?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Sao cậu ta có thể làm được chứ?”.
Hơi thở của bà cụ Ôn trở nên gấp gáp, cảm thấy thật khó tin.
Bỗng bà ấy nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ.
“Đã đọc hết một lượt… cậu ta nói… cậu ta đã đọc hết một lượt!”.
“Khoan đã, cậu Lâm Chính kia… chắc không phải… đã đọc hết bí tịch trong Từ Bi Thất đấy chứ?”.
Đầu óc bà cụ Ôn trở nên trống rỗng, kinh ngạc tột độ.
“Yêu nghiệt… Đây là yêu nghiệt!”.
“Thiên cung Trường Sinh! Có yêu nghiệt đến rồi!”.
Chương 1886: Thần Ngạo Tập
Việc kiểm tra nghiêm ngặt của thiên cung Trường Sinh kéo dài tròn một tuần.
Cũng trong tuần này, Hoạt Độc trong người Lâm Chính đã giải được một phần ba, nhưng để tránh Ngũ tôn trưởng phát hiện ra sơ hở, Lâm Chính phải ngụy trang một chút, đó là hạ một loại độc khác vào người, giả làm Hoạt Độc.
Dù sao nếu ở bên ngoài thì người nào ở thiên cung Trường Sinh cũng được coi là bác sĩ hàng đầu, muốn giấu bọn họ thì không dễ chút nào.
Trong đình viện.
Khụ khụ khụ...
Lâm Chính trưng ra khuôn mặt trắng bệch, ho khù khụ không ngừng, mặt đầy mồ hôi.
Ngũ tôn trưởng liếc anh một cái, rồi thu châm bạc lại.
"Ngũ tôn trưởng, đệ tử cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém đi, cứ tiếp tục thế này thì e là đệ tử không cầm cự được bao lâu nữa", Lâm Chính ôm lồng ngực, yếu ớt nói.
"Yên tâm đi, cậu sẽ khỏe lại thôi", Ngũ tôn trưởng trả lời qua quýt.
"Nhưng tôn trưởng chỉ châm cứu cho đệ tử mà không dùng thuốc, Ngũ tôn trưởng, có gì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, có phải thiên cung sắp bỏ mặc đệ tử không?", Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ tôn trưởng nói.
"Hỗn xược!".
Ngũ tôn trưởng lòng rối như tơ vò, lập tức quát lớn: "Cậu đang nghi ngờ tôi sao?".
"Lâm Chính không dám, nhưng tôn trưởng từng lập lời thề trước mặt các đệ tử, hi vọng tôn trưởng sẽ không quên", Lâm Chính trầm giọng nói.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngũ tôn trưởng tỏ vẻ lúng túng, bà ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không quên! Chỉ là dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện. Cậu cũng biết đấy, Từ Bi Thất vừa mới bị cướp, những thần dược chuẩn bị cho cậu cũng không còn, thế nên bên cậu mới phải để thêm, mong cậu hiểu cho".
"Đệ tử hiểu ạ, nhưng đệ tử không muốn ngồi im chờ chết, nên mong Ngũ tôn trưởng hãy cho đệ tử một đặc quyền".
"Đặc quyền? Đặc quyền gì?".
"Đệ tử trước giờ là người hiếu thắng, không bao giờ gửi gắm tất cả hi vọng vào người khác, nên đệ tử mong mình có thể đến Tàng Thư Các của thiên cung để đọc sách cổ, tìm cách chữa trị Hoạt Độc", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đọc sách cổ? Hừ, cậu tưởng những người làm tôn trưởng như chúng tôi chưa từng đọc vài lần sách cổ trong Tàng Thư Các sao? Nếu sách cổ có cách thì chúng tôi đã dùng cho cậu từ lâu rồi, cậu cần gì phải lãng phí thời gian chứ?", Ngũ tôn trưởng khinh bỉ nói.
"Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau, huống hồ đệ tử du lịch bên ngoài, học được không ít y thuật ngoài thiên cung, đệ tử nghĩ một số phương pháp trong sách cổ kết hợp với y thuật của đệ tử, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Ngũ tôn trưởng, lẽ nào ngay cả yêu cầu nhỏ bé này mà tôn trưởng cũng không thể đáp ứng sao", vẻ mặt Lâm Chính đầy khẩn thiết.
Ngũ tôn trưởng trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu, bình thản nói: "Được, nếu cậu đã cố chấp muốn đến đó, thì tôi cho phép! Của cậu đây!".
Bà ta đưa một tấm lệnh bài đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy.
"Đây là lệnh bài của tôi, có nó thì cậu sẽ được vào Tàng Thư Các thỏa mái, không ai ngăn cản cậu. Cậu muốn đọc thì đến đó đọc đi, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem cậu rồi", Ngũ tôn trưởng nói.
"Cảm ơn Ngũ tôn trưởng", Lâm Chính lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa làm xong đã ho dữ dội.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi".
Ngũ tôn trưởng đứng dậy rời đi.
"Cung tiễn Ngũ tôn trưởng".
Lâm Chính cao giọng hô.
Ngũ tôn trưởng đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại.
"Tại sao tôn trưởng lại cho anh ta đặc quyền này?".
Đệ tử đi theo phía sau cảm thấy vô cùng khó hiểu, dè dặt hỏi.
"Coi như là tôi bồi thường cho cậu ta đi", Ngũ tôn trưởng thở dài, bình thản nói: "Tôi vốn định chữa khỏi cho cậu ta, nhưng bên trên lại tiếc thần dược. Hình như Hoạt Độc trong người cậu ta lại mạnh hơn trước rồi, cứ thế này thì cậu ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Cậu ta là người sắp chết, có yêu cầu nhỏ này thì cứ đồng ý đi".
"Hóa ra là vậy, tôn trưởng nói chí phải".
"Về thôi".
"Vâng".
Mấy người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng chuông gấp gáp và dữ dội bỗng vang lên từ xa.
Ai nấy đều biến sắc.
"Là chuông cảnh báo của thiên cung! Tôn trưởng, xảy ra chuyện rồi!", một đệ tử cuống quýt kêu lên.
"Đi xem thế nào".
Ngũ tôn trưởng dẫn ngay người chạy về phía cổng thiên cung.
"Có chuyện gì vậy?".
Lâm Chính ở trong đình viện cũng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chuông thì khó hiểu hỏi.
"Đây là chuông cảnh báo! Chuông này vang lên thì tất cả các tôn trưởng điện chủ đều phải đến Anh Hoa Điện! Chắc là có người ngoài đến kiếm chuyện!", Thu Phiến nhíu mày đáp.
"Thế thì không liên quan đến tôi, tôi đến Tàng Thư Các đây. Thu Phiến, có chuyện gì thì nói với tôi nhé".
Lâm Chính bình thản nói, rồi rời khỏi đình viện, đi về phía Tàng Thư Các.
"Lâm..."
Thu Phiến định gọi, nhưng lại không biết nói gì, chần chừ một lát rồi thở dài một tiếng, chạy tới Anh Hoa Điện.
Là đệ tử của thiên cung, cô ấy cũng có nghĩa vụ phải đến.
Lúc này, trong ngoài Anh Hoa Điện đã chen chúc.
Chuông cảnh báo vừa gióng lên, người của thiên cung Trường Sinh liền vây kín nơi này.
Tam tôn trưởng đến trước.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng lần lượt đến sau, ngoài ra còn sáu điện chủ, một đám tinh nhuệ, chấp sự của 10 điện.
Tam tôn trưởng đứng ở cửa điện, nhìn chằm chằm một đám nam nữ mặc áo trắng viền xanh bên ngoài.
Những người này xếp thành hàng ngang, đi thẳng về phía Anh Hoa Điện.
Sắc mặt ai nấy tỏ vẻ ngạo mạn và cười cợt, cho dù xung quanh có hơn chục nghìn cường giả thiên cung, nhưng bọn họ vẫn thong dong bình thản.
"Đứng lại!".
Tam tôn trưởng quát.
Giọng nói như sấm rền.
"Bái kiến Tam tôn trưởng".
Những người này lần lượt dừng bước, dẫn đầu là một cô gái mặc kiếm phục, buộc tóc đuôi ngựa, và một người đàn ông đẹp như tượng tạc, tóc dài đến eo. Hai người cùng bước tới, cúi người hành lễ với Tam tôn trưởng.
Tuy hành động lời nói tỏ vẻ rất cung kính, nhưng lại không khiến người ta cảm nhận được sự cung kính.
"Đang yên đang lành, Tử Huyền Thiên các cậu đến thiên cung Trường Sinh chúng tôi làm gì? Hơn nữa, tôi còn nghe nói các cậu đánh đệ tử đi tuần núi của chúng tôi bị thương! Các cậu to gan gớm nhỉ? Tưởng rằng thiên cung chúng tôi không dám giết các cậu sao?", Tam tôn trưởng mặt không cảm xúc nói.
"Nếu Tam tôn trưởng muốn giết chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ không phản kháng, cũng không nửa lời oán hận. Nhưng chúng tôi đến thiên cung lại bị người của thiên cung các ông coi là phường trộm cướp, chúng tôi không nhịn được nên mới ra tay đấy chứ", cô gái dẫn đầu mỉm cười nói.
Tam tôn trưởng nghe xong liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chắc là các đệ tử đi điều tra đã coi bọn họ là người tình nghi phạm tội.
Người của Tử Huyền Thiên đều rất ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.
"Đừng nhiều lời nữa, gần đây thiên cung chúng tôi không tiện tiếp khách, các cô đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì mau về đi!", Tam tôn trưởng xua tay, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.
"Tam tôn trưởng muốn hạ lệnh đuổi khách sao? Ha ha, chúng tôi cũng không muốn ở đây, nhưng nếu Tam tôn trưởng trả cho chúng tôi đồ của Tử Huyền Thiên, thì chúng tôi sẽ đi ngay!".
"Đồ của các cô? Đồ gì cơ?".
"Tam tôn trưởng biết rõ mà còn giả vờ à? Đương nhiên là "Thần Ngạo Tập" của Tử Huyền Thiên chúng tôi rồi, nó ở ngay trong Tàng Thư Các của các ông! Mong Tam tôn trưởng hãy trả lại cho chúng tôi!", cô gái nheo mắt cười nói.
"Thần Ngạo Tập?", sắc mặt Tam tôn trưởng bỗng chốc trở nên khó coi.
Chương 1887: Ông muốn đánh thế nào?
Thu Phiến cũng đến bên ngoài Anh Hoa Điện, chứng kiến mọi chuyện.
Khi nghe thấy "Thần Ngạo Tập" trong miệng cô gái, cô ấy và rất nhiều người đều ù ù cạc cạc.
"Sư huynh, "Thần Ngạo Tập" là cái gì vậy?", Thu Phiến không nhịn được, hỏi một đệ tử tinh nhuệ ở bên cạnh.
Đệ tử kia vốn định mặc kệ, nhưng thấy Thu Phiến xinh xắn khả ái, liền kiên nhẫn giải thích.
"Thần Ngạo Tập là một cuốn sách cổ tuyệt thế, ba tháng trước được Nhị tôn trưởng phát hiện trong mộ Kỳ Lân ở Lĩnh Nam, rồi mang về. Nhưng người của Tử Huyền Thiên lại nói khu vực Lĩnh Nam là địa bàn của bọn họ, Thần Ngạo Tập đáng lẽ là của bọn họ, nên nhiều lần đến thiên cung chúng ta để đòi. Mấy lần thương lượng trước đó, các tôn trưởng đều phớt lờ mặc kệ, không ngờ lần này bọn họ lại dẫn người đến", đệ tử kia đáp.
Những người xung quanh cũng hiểu ra.
Có người hừ mũi nói: "Chỉ là một lũ oắt con, có gì phải sợ chứ? Dám chạy đến thiên cung chúng ta làm càn, thì phải cho bọn chúng biết tay!".
"Đúng vậy, tưởng thiên cung chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?".
Các đệ tử nhao nhao nói, ai nấy tỏ vẻ khinh miệt, không thèm coi những người này ra gì.
Tam tôn trưởng nhíu mày, nhìn đám nam thanh nữ tú này, sau đó phất tay, bình thản nói: "Bổn tôn trưởng không thèm chấp đám oắt con miệng còn hôi sữa như các cô. Thần Ngạo Tập do chúng tôi phát hiện thì đương nhiên là của chúng tôi. Muốn đòi Thần Ngạo Tập thì bảo mấy lão già của Tử Huyền Thiên đến đây! Các cô không có tư cách nói chuyện với tôi!".
Các đệ tử nghe thấy thế là biết thái độ của Tam tôn trưởng, đang định đuổi đám người này đi.
Nhưng nghĩ cũng phải, bọn họ quả thực không cần phải nhiều lời với những người này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng khoác áo choàng màu đen, đội mũ trùm đầu bước ra khỏi đội ngũ của Tử Huyền Thiên.
Bóng dáng kia thẳng tắp, đi tới trước đám người mới dừng lại, sau đó bỏ mũ xuống, nhìn Tam tôn trưởng: "Tam tôn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ ông lại cậy già lên mặt như vậy".
"Ơ? Ông là... Chấn Hám Sơn?".
Tam tôn trưởng lập tức nhận ra người kia, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chấn Hám Sơn?".
"Chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên?".
"Ông ta cũng đến sao?".
"Lần... lần này thì gay rồi! Mau đi mời Đại tôn trưởng đến!".
"Hôm qua Đại tôn trưởng lại đi bế quan, gấp thế này e là không mời ra được!".
"Nhị tôn trưởng đâu?".
"Nhị tôn trưởng đã ra ngoài điều tra kẻ cướp Từ Bi Thất, chắc là cũng không về ngay được!".
"Làm sao bây giờ?".
Mấy điện chủ châu đầu ghé tai, sắc mặt của ai cũng tỏ vẻ khó coi.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng cũng đanh mặt lại, ai cũng bất ngờ khi người này đến.
"Tam tôn trưởng, ông nói những tiểu bối này không có tư cách nói chuyện với ông, vậy họ Chấn này chắc là đủ tư cách nhỉ?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Chấn đại nhân đến đây cũng là vì Thần Ngạo Tập sao?", Tam tôn trưởng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên".
"Tôi đã nói rồi, Thần Ngạo Tập là của thiên cung chúng tôi! Không liên quan gì đến Tử Huyền Thiên! Nếu ông đến để nói đạo lý, thì câu nói này chính là đạo lý của chúng tôi, nếu đến để nói võ lực thì mời ông ra chiêu!", Tam tôn trưởng vào thẳng vấn đề, ra oai phủ đầu đối phương.
Nhưng đương nhiên người của Tử Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước mới đến.
"Chúng tôi chỉ có mấy chục người, nếu thiên cung Trường Sinh định xông hết lên, thì tôi nghĩ chúng tôi chắc chắn sẽ tan xác. Nhưng đổi lại là thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Tôi nghĩ dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Tam tôn trưởng, ông thấy sao?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Vậy các ông có ý gì?", Tam tôn trưởng lạnh lùng hỏi.
"Lần này chúng tôi đến là muốn giải quyết vấn đề sở hữu của Thần Ngạo Tập bằng phương thức hòa bình", Chấn Hám Sơn đáp.
"Phương thức hòa bình?".
"Đúng, mấy người này là đệ tử được Tử Huyền Thiên chúng tôi bồi dưỡng, bọn họ sẽ đại diện cho Tử Huyền Thiên khiêu chiến người của thiên cung các ông. Tam tôn trưởng, hãy thử đi. Nếu đệ tử của các ông có thể đánh bại bọn họ, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về các ông. Nếu người của các ông không thắng được đệ tử của Tử Huyền Thiên, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về chúng tôi", Chấn Hám Sơn lớn tiếng nói.
Ông ta cố ý dùng khí kình, để tất cả hơn vạn đệ tử ở xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tam tôn trưởng nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức nhận ra mình đã trúng kế.
Chắc hẳn người của Tử Huyền Thiên đã có kế hoạch này từ trước.
Bọn họ cố ý gây sự ở ngoài núi, khí thế hùng hổ xông vào thiên cung Trường Sinh, ép ông ta gióng chuông cảnh báo, tập hợp các đệ tử của thiên cung đến.
Sau đó gửi lời khiêu chiến đến thiên cung Trường Sinh trước mặt tất cả các đệ tử.
Lúc này, Tam tôn trưởng không muốn nhận lời cũng không được.
Nếu không nhận lời thì không những mất mặt mà còn khiến mọi người mất lòng tin.
Cộng thêm trước đó Từ Bi Thất bị cướp, nếu bây giờ từ chối đối phương, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Nhưng nếu nhận lời thì sẽ trúng kế của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Tam tôn trưởng do dự.
Nhưng trong lúc ông ta do dự, thì không ít đệ tử trong đám người xung quanh đã phẫn nộ lên tiếng.
"Đánh thì đánh! Tưởng chúng tôi sợ ông chắc?".
"Lại đây! Đánh đi!".
"Xem chúng tôi có đánh cho răng rụng đầy đất không!".
"Tử Huyền Thiên tép riu mà cũng dám huênh hoang ở thiên cung Trường Sinh à?".
"Cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta đi!".
"Đánh!".
"Đánh!".
"Đánh!".
…
Tiếng hô không dứt.
Tam tôn trưởng thấy thế, nắm tay siết chặt, chỉ có thể cắn răng đáp: "Ông muốn đánh thế nào?".
Chương 1888: Đánh gục trong nháy mắt
“Ha ha, đơn giản! Hai bên chúng ta tôi phái vài đệ tử, ông phái vài đệ tử, dùng y võ làm cơ sở tiến hành chiến đấu ở đây. Nếu đệ tử bên tôi không ai có thể chiến đấu, chúng tôi thất bại thì sẽ không hỏi tới “Thần Ngạo Tập” của thiên cung ông nữa. Nếu thiên cung các ông không ai có thể chiến thắng các đệ tử của tôi thì các ông phải giao ra Thần Ngạo Tập!”, Chấn Hám Sơn cười nhạt, nói.
Vừa dứt lời, tất cả ồ lên.
“Các người chỉ có hai mươi mấy người lại dám đấu với bao nhiêu người chúng tôi như vậy?”.
“Các người muốn chết sao?”.
“Thiên cung chúng tôi có muôn vàn thành viên, đứng đây để các người chém cũng mệt chết các người!”.
“Tưởng người của thiên cung Trường Sinh chúng tôi là lợn hay sao?”.
Các đệ tử phẫn nộ gào lên, tràn đầy căm phẫn, ai nấy dâng tràn ý chí chiến đấu, chỉ muốn xông lên đánh nhau với bên kia ngay lập tức.
Nhưng các tôn trưởng và điện chủ của thiên cung lại vô cùng lo lắng.
“Chấn Hám Sơn không phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào số đệ tử đó mà có thể đánh bại tất cả đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Chuyện này là không thể, chắc chắn bọn họ có mưu kế gì đó. Tam tôn trưởng, phải cẩn thận!”, Ngũ tôn trưởng đi tới, khẽ giọng nói.
“Ngũ tôn trưởng nói không sai! Tam tôn trưởng, chúng ta tranh cãi với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ đi là được. Bọn họ ít người, không gây ra được sóng gió gì”, Trịnh Thông Viễn cũng đi tới, lên tiếng.
“Đuổi đi? Bây giờ dân ý là lực chiến! Nếu tôi đuổi bọn họ đi có nghĩa chúng ta sợ bọn họ, chúng ta sẽ mất lòng dân, làm vậy sao được?”, Tam tôn trưởng bực dọc nói.
“Vậy ý của tôn trưởng là…”.
“Nếu phải chiến thì cứ chiến thôi, thiên cung có nhiều đệ tử như vậy, không lý nào lại sợ hai mươi mấy người bọn họ! Trịnh Thông Viễn, để đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện các ông lên trước, dò xem nội tình của bọn họ!”, Tam tôn trưởng hạ giọng nói.
“Được!”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, nghiêng đầu sang: “Miêu A Mao!”.
“Có đệ tử!”, đệ tử tên Miêu A Mao lập tức bước ra khỏi đám đông.
“So tài giao lưu với những người bạn từ Tử Huyền Thiên một chút!”.
“Vâng, sư phụ!”.
Miêu A Mao lập tức nhảy vọt lên bãi đất trống ở giữa, chắp tay với đám người Tử Huyền Thiên: “Các vị, xin chỉ giáo!”.
“A Nhàn! Con lên đi!”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.
“Binh tôm tướng tép!”.
Một cô gái tóc ngắn đi ra khỏi hàng, đến trước trận, miệng phát ra tiếng hừ khinh thường.
Giọng cô ta không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
“Cái gì? Binh tôm tướng tép? Cô đang xem thường tôi sao?”, Miêu A Mao tức giận.
“Thì sao? Anh không phục? Loại như anh không phải binh tôm tướng tép thì là gì? Đó là coi trọng anh rồi!”, A Nhàn khinh thường nói.
“Khốn kiếp! Tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của công pháp thiên cung Trường Sinh chúng tôi!”.
Miêu A Mao gào lên, lấy châm bạc đâm lên người.
Vù vù vù!
Những dòng khí khủng khiếp đột nhiên bùng phát từ trên người hắn, lực khí kình của hắn điên cuồng dâng tràn. Không lâu sau, cả người hắn giống như chiến thần, khí thế ngút trời, không thể chống đỡ.
“A!”.
Hắn gào lên thành tiếng, xông về phía A Nhàn.
Vèo!
Nhưng khi hắn vừa đến gần, A Nhàn đột nhiên chuyển động.
Ầm!
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, cơ thể Miêu A Mao bỗng nhiên bay đi như viên đạn, đập mạnh lên tượng đá điêu khắc ở phía sau.
Rắc!
Tượng đá ngoài cửa Anh Hoa Điện nổ tan nát tại chỗ, Miêu A Mao ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc!
Đánh gục trong nháy mắt!
Đúng là đánh gục trong nháy mắt!
Cô A Nhàn này thật là đáng sợ!
Tất cả mọi người không rét mà run!
Tam tôn trưởng cũng sa sầm mặt.
“Tôi đã nói rồi mà, binh tôm tướng tép, chạy lên đây rước nhục làm gì?”, A Nhàn cười khẩy, nói.
Chấn Hám Sơn cực kỳ hài lòng, khẽ gật gù, sau đó nghiêng đầu sang, hờ hững nói: “Tam tôn trưởng, nếu đã là tỷ võ thì hi vọng ông có thể chú trọng một chút, đừng tùy tiện phái vài đệ tử xoàng xĩnh lên đây. Làm vậy không những làm mất mặt thiên cung Trường Sinh ông, mà còn xem thường Tử Huyền Thiên tôi! Nếu vậy mặt mũi của tôi và ông đều mất hết, không phải sao?”.
Tam tôn trưởng nghe vậy, nắm đấm siết chặt.
Các điện chủ tức đến xì khói.
“Khốn nạn! Chung Minh! Lên cho tôi!”, Trịnh Thông Viễn nổi giận, lập tức gào lên.
“Vâng, sư phụ!”.
Một người đàn ông tràn đầy khí khái nhảy vọt lên, đáp xuống bãi đất trống ở giữa, chắp tay với A Nhàn: “Xin chỉ giáo!”.
“Sư huynh cố lên!”.
“Sư huynh! Cho cô ta biết mặt đi!”.
“Cố lên sư huynh!”.
“Đánh bại cô ta!”.
Đệ tử Nguyên Thánh Tâm Điện đồng loạt hét lên, cổ vũ cho Chung Minh.
Nhưng A Nhàn vẫn lắc đầu khinh thường: “Lại thêm một kẻ binh tôm tướng tép!”.
“Có phải cô ngông cuồng quá rồi không? Tôi là đại sư huynh của Nguyên Thánh Tâm Điện, có phải binh tôm tướng tép hay không vẫn phải thử xem!”.
Chung Minh hừ lạnh, cũng không do dự, xông tới ra tay trước.
Hắn không dám chậm trễ, cũng biết thực lực người kia không tầm thường, đâm châm vào người tăng cường, sau đó rút trường kiếm ở thắt lưng ra, giết về phía người kia.
Kiếm như điện chớp, khí xông thẳng tầng mây, không thể ngăn cản.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhưng khi hắn vừa đến gần…
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Kiếm trong tay Chung Minh đột nhiên bị chém gãy.
“Cái gì?”.
Chung Minh kinh hãi.
Hắn thậm chí còn không nhìn thấy người kia đánh gãy kiếm của mình như thế nào.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại, một luồng sáng hung ác đột nhiên xẹt qua trước mặt hắn.
Xoẹt!
Tiếng da thịt bị cắt đứt vang lên.
Cả người Chung Minh co giật, sau đó xoay một vòng, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, hai cánh tay của hắn không biết đã gãy từ lúc nào, máu phun ra rải đầy mặt đất…
Chương 1889: Con ma bệnh?
Bên ngoài Anh Hoa Điện im lặng như chết.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, sững sờ nhìn Chung Minh nằm trên mặt đất. Lúc này dù là ai cũng không phản ứng lại được.
Chung Minh lại thất bại như vậy?
Người đó là đại đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đấy!
Nếu ngay cả hắn cũng không phải đối thủ dưới một chiêu của người tên A Nhàn kia thì cả thiên cung có mấy ai đối phó được cô ta?
Nhất thời tất cả mọi người đều hiểu ra!
Không phải người của Tử Huyền Thiên quá ngông cuồng!
Mà là bọn họ quá mạnh!
Dù chỉ là hai mươi mấy người, e rằng đệ tử thiên cung cũng không thể địch lại.
“Sao lại như vậy?”.
Trịnh Thông Viễn tái mặt, kinh hoảng đến mức suýt đứng không vững.
“Xem ra bọn họ có chuẩn bị mới đến”, Tam tôn trưởng nói: “Nếu động vào những người này thì chỉ có thể gọi những đệ tử nhập thất của Đại tôn trưởng, những đệ tử khác lên cũng chỉ bị thương vô nghĩa!”.
“Phải, mặc dù bọn họ không giết đệ tử chúng ta, nhưng cứ phái đệ tử lên sẽ chỉ bị bọn họ chém tay chém chân, bị cô ta đánh tàn phế, điều đó không đáng”, Ngũ tôn trưởng đi tới, nói.
“Chém tay chân thì đã sao? Với y thuật của thiên cung chúng ta, trị chút vết thương như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay?”, Tứ tôn trưởng nói.
“Vết thương cơ thể có thể trị, nhưng về tinh thần thì sao? Nếu chúng ta tiếp tục phái những đệ tử bình thường giao đấu với họ, bị họ đánh bại thê thảm, vậy sẽ chỉ khiến sĩ khí giảm mạnh, lòng người hoảng hốt. Đến lúc đó, đệ tử thiên cung chúng ta đều cho rằng thiên cung Trường Sinh không bằng Tử Huyền Thiên. Tử Huyền Thiên sẽ nhân cơ hội đó dụ dỗ đệ tử rời khỏi thiên cung, gia nhập Tử Huyền Thiên, vậy thì chẳng phải thiên cung chúng ta… sẽ bị tổn thương nguyên khí, bị Tử Huyền Thiên đạp lên đầu?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói.
Ông ta dứt lời, đám người Tứ tôn trưởng đều biến sắc, không lên tiếng nữa.
Không ai ngờ được tình hình lại nghiêm trọng như vậy…
“Từ lúc nào Tử Huyền Thiên lại có những kẻ khủng khiếp như vậy?”, Ngũ tôn trưởng không khỏi cảm khái.
“Tôi chưa từng nghe nói tới”.
“Có lẽ những người này đã dùng dược vật nào đó để tăng cường thực lực, cũng có thể là Tử Huyền Thiên bí mật bồi dưỡng những người siêu phàm. Dù thế nào, đây cũng không phải những người mà đệ tử bình thường có thể chống lại”.
Mọi người bàn bạc.
“Mau gọi những đệ tử nhập thất tới đi, xem bọn họ có đối phó với đám thiên tài yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên được không”, Tam tôn trưởng nói.
“Vâng, tôn trưởng!”.
Một đệ tử chắp tay, quay người rời đi.
Lúc này, Trịnh Thông Viễn vội gọi: “Khoan đã!”.
Đệ tử kia dừng bước.
“Trịnh điện chủ, sao vậy?”, Tam tôn trưởng nghiêng đầu hỏi.
“Tôn trưởng, tôi nghĩ dù ông có gọi tinh nhuệ của thiên cung chúng ta tới cũng vô ích!”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Sao lại nói vậy?”.
“Tam tôn trưởng, ông cũng nghe rồi đấy, bọn họ đưa những đệ tử này đến khiêu chiến đệ tử thiên cung chúng ta, thua rồi thì sẽ không nhắm tới Thần Ngạo Tập nữa, có thể nói bọn họ lấy Thần Ngạo Tập làm vật cược để đấu với chúng ta. Nếu bọn họ không ngốc thì chắc chắn sẽ có thủ đoạn để chiến thắng chúng ta. Nếu không, thua rồi không những sẽ mất Thần Ngạo Tập mãi mãi, mà mặt mũi của Tử Huyền Thiên bọn họ cũng mất hết! Tôi nghĩ dù ông có phái đệ tử tinh nhuệ nhất của thiên cung đến, e rằng cũng chỉ làm chuyện vô ích, khó mà đối phó bọn họ”, Trịnh Thông Viễn nghiêm túc nói.
Tam tôn trưởng im lặng.
Những người khác cũng không nói gì.
Trịnh Thông Viễn nói đúng.
Nếu dựa vào đệ tử tinh nhuệ của mình là có thể đánh bại đối phương dễ dàng thì chắc chắn không thực tế. Người ta đã dám đến thì chắc chắn nắm chắc phần thắng, dù thực lực đệ tử thiên cung mạnh mẽ, e rằng để thắng trận quyết đấu này cũng phải trả cái giá thê thảm.
“Vậy ông có cách gì tốt hơn không?”.
Tam tôn trưởng hơi phiền lòng, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi.
“Cách thì có, vả lại cũng rất đơn giản”, Trịnh Thông Viễn cười híp mắt.
“Ồ? Mau nói nghe xem”, Tam tôn trưởng nói, người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Trịnh Thông Viễn.
Trịnh Thông Viễn không hoảng loạn, mỉm cười nói với Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tôi nhớ trước kia bà từng nói trạng thái của Lâm Chính càng ngày càng tệ, cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ không chống chịu được một tháng, có phải không?”.
“Đúng! Hoạt Độc của cậu ta đã đi vào huyết quản gân mạch, bước tiếp theo sẽ xâm nhập vào xương tủy. Nếu xương tủy cũng bị xâm nhập thì thế gian này không còn cách nào chữa khỏi cho cậu ta”, Ngũ tôn trưởng đáp.
“Nếu Hoạt Độc đã vào đến huyết quản gân mạch đồng nghĩa Lâm Chính không thể vận khí, một khi vận khí là Hoạt Độc sẽ phát tác, lập tức lấy mạng cậu ta có phải không?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“À… Phải…”, Ngũ tôn trưởng do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Vậy được! Mong Ngũ tôn trưởng hãy gọi Lâm Chính đến đây, để cậu ta thay thiên cung chúng ta chiến đấu với Tử Huyền Thiên!”, Trịnh Thông Viễn nói.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy? Ông muốn trả thù Lâm Chính sao? Cậu ta đã là người sắp chết, ông cần gì phải làm chuyện dư thừa? Cậu ta sẽ chết trong tay người của Tử Huyền Thiên mà thôi!”, có người không nhìn nổi nữa, nói mấy câu.
Nhưng Trịnh Thông Viễn lại cười lớn: “Các vị, tôi đang muốn Lâm Chính chết trong tay Tử Huyền Thiên!”.
“Hả?”.
Đám người Ngũ tôn trưởng ngạc nhiên.
Tam tôn trưởng dường như hiểu ra được gì đó, nhìn về phía ông ta, khẽ nói: “Trịnh điện chủ, lẽ nào ông… muốn trở mặt với người của Tử Huyền Thiên?”.
“Đúng!”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười nói: “Không phải tôi muốn lấy việc công trả thù riêng, mà tôi chỉ nghĩ cho thiên cung thôi! Lâm Chính trúng Hoạt Độc, độc đã vào huyết mạch. Nếu phái cậu ta lên, cậu ta nhất định sẽ đẩy lực vận khí. Đến lúc đó, cậu ta độc phát tử vong, nổ chết tại chỗ, chúng ta có thể nói là người của Tử Huyền Thiên hại chết Lâm Chính! Trước kia, Tử Huyền Thiên đã nói bạn tốt so tài không thể để xảy ra án mạng. Bây giờ Lâm Chính chết, chúng ta có thể trở mặt, dẫn người bắt hết đám Chấn Hám Sơn. Lúc đó, ai cũng không thể lên án thiên cung Trường Sinh chúng ta, ngay cả Tử Huyền Thiên cũng không thể nói gì được. Hoạt Độc của Lâm Chính đã vô cùng nghiêm trọng, không thể cứu chữa được nữa. Nếu cậu ta sớm muộn cũng phải chết thì vì sao không cống hiến chút gì cho thiên cung chúng ta?”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh đều sáng mắt, liên tục tán thán.
“Kế hay! Kế hay!”.
“Bọn họ ép chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta khiến trận quyết đấu không thành, thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận bắt đám người Chấn Hám Sơn. Nếu vậy, công thủ đảo ngược, mọi nguy cơ cũng sẽ được giải quyết!”, Tứ tôn trưởng nói, không ngừng gật đầu với Trịnh Thông Viễn.
“Vậy được! Cứ làm theo lời ông nói, Trịnh điện chủ! Mau gọi Lâm Chính đến đây!”, Tam tôn trưởng cho rằng chuyện này có thể, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thanh niên bên cạnh ông ta đi tới.
“Tôn trưởng! Nếu người cứ phái Lâm Chính lên như vậy thì chẳng phải sẽ khiến các đệ tử xấu hổ hay sao? Lẽ nào thiên cung rộng lớn chúng ta lại không có ai có thể chiến đấu, cứ phải gọi một con ma bệnh lên đấu? Thế chẳng khiến người ta thất vọng?”, thanh niên nghiêm túc nói.
“Ồ… Ý cậu là?”.
“Xin tôn trưởng cho đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn khiêu chiến với cao thủ của Tử Huyền Thiên!”, thanh niên lập tức chắp tay.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Tam tôn trưởng cũng im lặng.
Nhưng ông ta không phản đối, một lúc lâu sau mới nói: “Hãy cẩn thận!”.
“Vâng!”.
Thanh niên mừng rỡ, không quay đầu mà nhảy thẳng xuống dưới…
Chương 1890: Nhờ cậu cứu vớt thiên cung!
Trong Tàng Thư Các, Lâm Chính đang đọc sách một cách say sưa ở khu sách cấm phía trong cùng.
Bởi vì có lệnh bài của Ngũ tôn trưởng, Lâm Chính đã vào được khu sách cấm, người canh giữ Tàng Thư Các hoàn toàn không ngăn được.
Thế là suốt ngày anh đắm chìm trong Tàng Thư Các ở thiên cung, bước chân không muốn rời đi. Nếu không phải trên người có bệnh, anh thậm chí còn muốn ở luôn trong này.
Khu sách cấm là nơi chỉ có tôn trưởng mới được vào, Lâm Chính tất nhiên biết cơ hội lần này hiếm có, cho nên cũng không biết mệt mỏi dốc sức đọc mỗi một cuốn sách, nhớ kỹ nó trong đầu.
Anh đọc rất nhanh, dù sao anh xem qua là không quên, chỉ trong vòng nửa ngày, một nửa sách khu cấm đã được anh đọc hết.
“Thần Ngạo Tập?”.
Lâm Chính nhìn một cuốn sách cổ ở giá sách trước mặt, lập tức lấy xuống đọc.
Nhưng anh chưa đọc bao lâu thì người quản lý Tàng Thư Các ở lối vào khu sách cấm như phát hiện ra gì đó, lập tức bước nhanh tới, cướp lại Thần Ngạo Tập trong tay Lâm Chính.
“Cậu không được đọc cuốn sách này!”, người quản lý quát lên.
“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Cuốn sách này khá đặc biệt, tôn trưởng có lệnh đặt nó ở đây chỉ để cất giữ, người khác không được xem! Dù là Ngũ tôn trưởng cũng vậy! Cho nên cậu không được xem”, người quản lý hừ lạnh.
“Là mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao?’, Lâm Chính hỏi.
“Không sai!”.
“Mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao lại áp đặt lên Ngũ tôn trưởng? Theo tôi biết, năm vị tôn trưởng ở thiên cung địa vị như nhau, quyền lực như nhau, Đại tôn trưởng nói không được xem là không được xem? Anh chỉ nghe lệnh của Đại tôn trưởng, không nghe lời của Ngũ tôn trưởng đúng không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Anh dứt lời, người quản lý đó tái mặt: “Anh… Anh nói gì?”.
“Đưa tôi! Nếu không, tôi sẽ nói Ngũ tôn trưởng trị tội anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Cậu…”, người quản lý nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.
Năm vị tôn trưởng ở thiên cung đúng là có địa vị và quyền lực như nhau, nhưng kinh nghiệm và thực lực khác nhau. Ví như Tam tôn trưởng kinh nghiệm dày dặn nhất, Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng đều nghe lời ông ta, còn Nhị tôn trưởng thực lực cao nhất, mọi người cũng tôn kính ông ta, nghe lời ông ta.
Đại tôn trưởng thì càng đặc biệt!
Ông ấy là người có quyền lực cao nhất chỉ dưới cung chủ, cho dù năm người ngang hàng, bốn tôn trưởng còn lại cũng sẽ nghe theo lệnh ủa Đại tôn trưởng.
Vì vậy, những lời Lâm Chính nói cũng không sai, nhưng hàm ý lại khác.
Nhưng Lâm Chính làm gì quan tâm nhiều như vậy?
“Đưa đây!”.
Anh cướp lại Thần Ngạo Tập, mặc kệ tất cả ngồi xuống một bên, đọc một cách say sưa.
“Được! Được! Lâm Chính, cậu hãy đợi đấy! Tôi sẽ đi thông báo cho Đại tôn trưởng, để Đại tôn trưởng trị tội cậu! Cậu đợi đấy!”.
Người quản lý tức đến mức xì khói, lập tức quay đầu chạy ra ngoài Tàng Thư Các.
Lâm Chính không muốn quan tâm đến anh ta, tiếp tục đọc sách của mình.
Không lâu sau, vài người đột nhiên xông vào trong khu cấm của Tàng Thư Các.
“Cậu là Lâm Chính?”, người đi đầu hỏi.
“Đến nhanh thế à?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
Người của Đại tôn trưởng hiệu suất làm việc cũng nhanh thật!
“Cái gì đến nhanh? Lâm Chính, bớt nhiều lời, hãy đi theo chúng tôi một chuyến! Thiên cung cần có cậu cứu giúp!”, người đó nghiêm nghị quát lên.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khó tin nhìn người đó, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói ai cần cứu giúp?”.
“Đương nhiên là thiên cung Trường Sinh! Lâm Chính, bây giờ thiên cung Trường Sinh đang ở bờ vực sinh tử tồn vong, các vị tôn trưởng lệnh chúng tôi nhất định phải mời cậu qua đó! Đừng nhiều lời nữa! Mau đi cùng chúng tôi đi!”, người đó sốt ruột, định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng Lâm Chính đánh tay người đó ra.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy?”, người đó ngạc nhiên, trong mắt chứa đựng sự giận dữ.
“Sống chết của thiên cung liên quan gì đến tôi? Tôi là người sắp chết, bản thân mình còn không cứu được, làm sao cứu người khác? Các người tự nghĩ cách đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người đó sửng sốt, cũng hiểu ra gì đó, suy nghĩ chốc lát rồi hạ giọng nói: “Lâm Chính, tôi biết trong lòng cậu có oán hận. Thế này, các vị tôn trưởng hứa chỉ cần cậu chịu ra tay lần này, thiên cung Trường Sinh chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức giải Hoạt Độc trên người cậu!”.
“Anh nghĩ tôi còn tin các người được sao? Các người đã lấy cả Lạc Linh Huyết của tôi đi rồi, làm sao tôi tin được?”.
“Lâm Chính, nói như vậy là cậu không chịu phối hợp với chúng tôi?”.
Trong mắt người đó lộ ra sự lạnh lẽo, hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính không hoảng, thản nhiên nói: “Hoạt Độc tự tôi có thể giải, nhưng tôi thiếu dược liệu. Bây giờ anh nói các vị tôn trưởng chuẩn bị cho tôi vài cây thuốc thần, trả lại mười giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, tôi sẽ đồng ý ra tay giúp thiên cung các người, thế nào?”.
“Chuyện đó…”, người đó do dự.
“Anh có thể đi xin chỉ thị của tôn trưởng!”, Lâm Chính nói: “Tôi đợi các người”.
“Được!”.
Người đó cũng không do dự, quay đầu chạy đi.
Lâm Chính tiếp tục đọc Thần Ngạo Tập.
Khoảng mười phút sau.
“Lâm Chính! Các vị tôn trưởng đã đồng ý!”.
Người đó chạy vào, lớn tiếng hét.
Sau trận bạo loạn, cả thiên cung Trường Sinh liền trải qua một đợt kiểm tra nghiêm ngặt với quy mô lớn chưa từng thấy.
Bởi vì tính chất quá nghiêm trọng.
Trận bạo loạn này có ít nhất mấy trăm đệ tử thiên cung Trường Sinh bỏ mạng, hàng nghìn người bị thương, tổn thất không thể đong đếm được. Nghe nói ngay cả Vô Dục Cung cũng bị liên lụy.
Đại tôn trưởng nổi trận lôi đình, xin lệnh của cung chủ, phái Nhị tôn trưởng đích thân ra ngoài cung điều tra bắt người, còn Đại tôn trưởng toàn quyền phụ trách trong cung, điều tra những người khả nghi.
Thu Phiến sợ đến mức hồn vía lên mây.
Cả ngày ru rú trong phòng, không dám đi đâu, gặp ai cũng lo lắng căng thẳng.
Tuy cô ấy không phải là người ra tay, nhưng theo quan niệm của cô ấy thì mình cũng được coi là tòng phạm.
Còn Lâm Chính cứ như không có chuyện gì xảy ra, cần làm gì thì làm nấy.
Anh tận dụng những thần dược có được để trị thương ở trong phòng, giải trừ Hoạt Độc.
Tìm được cơ hội, anh liền mang dược liệu đến ngôi nhà tranh, trị thương cho Liễu Như Thi và bà cụ Ôn.
Trong nhà tranh.
“Trời ơi, đây là cỏ Hóa Mệnh Hoạt Sinh!”.
“Đây… lẽ nào đây chính là hoa Tam Chỉ Thần trong truyền thuyết?”.
“Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên! Không ngờ bà lão này lại có phúc được thấy! Đời này coi như không còn gì hối tiếc!”.
“Không ngờ cậu ta lại thu thập được nhiều thần dược bá đạo như vậy ở Từ Bi Thất… Đúng là ghê gớm! Ghê gớm!”.
Bà cụ Ôn nhìn những thần dược Lâm Chính mang tới, tròng mắt suýt nữa thì rơi ra ngoài.
Một lát sau bà ấy mới hoàn hồn lại.
“Cậu Lâm, những thứ này… đều do cậu lấy sao?”.
“Vâng, bà Ôn, những thứ này chắc là đủ cứu Như Thi rồi chứ?”, Lâm Chính vội hỏi.
“Đủ! Đủ! Có cỏ Hóa Mệnh Hoạt Sinh và Thiên Sơn Thánh Tuyết Liên là đủ rồi! Nhưng… chỉ dựa vào số thuốc này chỉ đủ cứu Như Thi, chưa đủ để cứu cậu!”, bà cụ Ôn nhìn anh một cái đầy sâu xa.
Tuy tính mạng của Liễu Như Thi như mành treo chuông, nằm trên giường chẳng khác nào xác chết, còn Lâm Chính khỏe mạnh đứng đây, nhìn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng thực tế thì tình hình của Lâm Chính cũng không khá hơn Liễu Như Thi bao nhiêu.
Hoạt Độc trong người anh quá đáng sợ.
Nếu không kịp thời giải độc, một khi Hoạt Độc lan khắp người, cho dù Lâm Chính ăn thần dược như cơm thì cũng mất mạng.
“Tôi biết, chỉ dựa vào những thứ này thì không thể loại bỏ hoàn toàn Hoạt Độc trong người tôi. Thực ra trong Từ Bi Thất kia vẫn còn rất nhiều dược liệu hiếm có, đáng tiếc tôi không có đủ thời gian, nếu không đã mang hết đi rồi”, Lâm Chính lắc đầu đáp.
“Không có đủ thời gian? Chẳng phải cậu lẻn vào lấy trộm những thần dược này sao? Nếu không bị phát hiện thì thừa thời gian! Từ Bi Thất không phải ai cũng có thể vào được, trừ cung chủ thì không ai được phép tùy tiện vào đó cả”, bà cụ Ôn kỳ quái hỏi.
“Tôi không vào đó lấy trộm”.
“Không vào lấy trộm? Vậy cậu có được những thần dược này bằng cách nào?”, bà cụ Ôn kinh ngạc hỏi.
“Tôi vào đó cướp”, Lâm Chính bình thản đáp.
Bà cụ Ôn sửng sốt, rồi bật cười: “Cậu Lâm câu chuyện cười này của cậu chẳng buồn cười chút nào. Cướp? Cậu nghĩ Từ Bi Thất là nơi nào hả?”.
Lâm Chính không giải thích nhiều, chỉ nói: “Bà Ôn, tóm lại tôi giao số thuốc này cho bà đấy, hi vọng bà có thể chữa khỏi cho Như Thi. Còn bà, tôi nghĩ bà tạm thời đừng chữa trị vết thương của mình, nếu bị người của thiên cung phát hiện ra thì sẽ gặp rắc rối”.
“Cậu yên tâm, tôi hiểu mà! Như Thi đã không sao rồi, nhưng bản thân cậu… phải làm sao đây?”.
“Tôi đã đến Từ Bi Thất một lần thì sẽ đến lần hai! Nhưng thời gian này tôi vẫn chưa có ý định hành động. Tôi đọc được không ít sách ở Từ Bi Thất, trong đó có mấy cách khá hay chữa được Hoạt Độc, tôi muốn thử trước đã”.
“Ồ? Cậu còn đọc sách ở Từ Bi Thất sao? Bí tịch trong đó đều là những y thuật hàng đầu của thiên cung, chỉ có cung chủ và Đại tôn trưởng được đọc! Nếu cậu có thể nhớ được một hai quyển là đủ dùng cả đời rồi!”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi đã đọc hết một lượt rồi”.
“Hết?”.
Bà cụ Ôn thấy hơi kỳ quái, anh nói thế nghĩa là sao? Anh đã đọc hết rồi? Sao có thể chứ?
Nhưng đúng lúc bà ta định hỏi tiếp thì bên ngoài nhà tranh vang lên mấy tiếng bước chân.
Bà cụ Ôn hơi biến sắc, lập tức kéo rèm, che Liễu Như Thi ở trên giường, rồi nháy mắt với Lâm Chính.
Lâm Chính hiểu ý, nhảy ra ngoài bằng đường cửa sổ.
Cạch!
Cửa bị đẩy ra, mấy đệ tử thiên cung bước vào nhà tranh.
Nhìn thấy bà cụ Ôn nằm trên giường, mấy đệ tử đều nhíu mày.
“Chào bà Ôn”, người dẫn đầu cũng coi như khách khí.
“Sao vậy?”, bà cụ Ôn mặt không cảm xúc hỏi.
“Chuyện là thế này, tôn trưởng lệnh cho chúng tôi đến hỏi han điều tra, xem có người nào khả nghi xuống núi bằng bậc thềm Trường Sinh hay không…”
“Người khả nghi? Sao nào? Thiên cung xảy ra chuyện hả?”, bà cụ Ôn hừ mũi, hỏi với giọng điệu khinh bỉ.
“Xảy ra chuyện lớn, Từ Bị Thất bị cướp”, đệ tử kia đáp.
“Cái gì?”.
Bà cụ Ôn kêu lên thất thanh, suýt nữa nhảy dựng lên, may là hai chân bà ta đã gãy.
“Sao thế bà Ôn? Sao bà lại kích động như vậy?”.
Các đệ tử tỏ vẻ khó hiểu.
Bà cụ Ôn sửng sốt, biết mình đã thất thố, vội nhỏ giọng đáp: “Sao tôi lại không kích động cho được? Từ Bi Thất là nơi nào chứ? Chỗ đó canh phòng cẩn mật, sao lại bị cướp được? Các cậu làm ăn kiểu gì vậy?”.
Mấy đệ tử đều tỏ vẻ lúng túng, đệ tử dẫn đầu lập tức nói: “Bà Ôn, bà chỉ cần nói cho chúng tôi biết có ai khả nghi xuống núi không, những việc còn lại đừng hỏi nhiều”.
“Không! Mà tôi thấy mấy cậu rất đáng nghi, mau biến cho khuất mắt tôi! Tôi muốn nghỉ ngơi!”, bà cụ Ôn hừ mũi đáp, tâm trạng có vẻ bực bội.
Nhưng đó chỉ là giả vờ, chứ thực ra lúc này trong lòng bà ấy đang rối như tơ vò.
“Bà…”
Các đệ tử tức điên lên, nhưng chẳng còn cách nào khác, tuy bà cụ Ôn bị phạt, nhưng vai vế vẫn cao hơn bọn họ, sao bọn họ dám làm càn chứ?
“Thôi bỏ đi, nếu đã vậy thì chúng tôi xin phép, nhưng nếu có ai đáng nghi, mong bà hãy nhanh chóng báo lên!”.
Các đệ tử hừ một tiếng rồi tức giận rời đi.
Bà cụ Ôn nhìn cánh cửa nhà tranh đang dần khép lại, đôi mắt già nua lộ vẻ vô cùng kinh ngạc và chấn động.
“Lâm Chính… cướp Từ Bi Thất thật sao? Cậu ta không nói dối?”.
“Sao có thể chứ?”.
“Sao cậu ta có thể làm được chứ?”.
Hơi thở của bà cụ Ôn trở nên gấp gáp, cảm thấy thật khó tin.
Bỗng bà ấy nhớ tới một chuyện cực kỳ đáng sợ.
“Đã đọc hết một lượt… cậu ta nói… cậu ta đã đọc hết một lượt!”.
“Khoan đã, cậu Lâm Chính kia… chắc không phải… đã đọc hết bí tịch trong Từ Bi Thất đấy chứ?”.
Đầu óc bà cụ Ôn trở nên trống rỗng, kinh ngạc tột độ.
“Yêu nghiệt… Đây là yêu nghiệt!”.
“Thiên cung Trường Sinh! Có yêu nghiệt đến rồi!”.
Chương 1886: Thần Ngạo Tập
Việc kiểm tra nghiêm ngặt của thiên cung Trường Sinh kéo dài tròn một tuần.
Cũng trong tuần này, Hoạt Độc trong người Lâm Chính đã giải được một phần ba, nhưng để tránh Ngũ tôn trưởng phát hiện ra sơ hở, Lâm Chính phải ngụy trang một chút, đó là hạ một loại độc khác vào người, giả làm Hoạt Độc.
Dù sao nếu ở bên ngoài thì người nào ở thiên cung Trường Sinh cũng được coi là bác sĩ hàng đầu, muốn giấu bọn họ thì không dễ chút nào.
Trong đình viện.
Khụ khụ khụ...
Lâm Chính trưng ra khuôn mặt trắng bệch, ho khù khụ không ngừng, mặt đầy mồ hôi.
Ngũ tôn trưởng liếc anh một cái, rồi thu châm bạc lại.
"Ngũ tôn trưởng, đệ tử cảm thấy tình trạng của mình càng ngày càng kém đi, cứ tiếp tục thế này thì e là đệ tử không cầm cự được bao lâu nữa", Lâm Chính ôm lồng ngực, yếu ớt nói.
"Yên tâm đi, cậu sẽ khỏe lại thôi", Ngũ tôn trưởng trả lời qua quýt.
"Nhưng tôn trưởng chỉ châm cứu cho đệ tử mà không dùng thuốc, Ngũ tôn trưởng, có gì chúng ta cứ thẳng thắn với nhau đi, có phải thiên cung sắp bỏ mặc đệ tử không?", Lâm Chính ngẩng đầu lên, nhìn Ngũ tôn trưởng nói.
"Hỗn xược!".
Ngũ tôn trưởng lòng rối như tơ vò, lập tức quát lớn: "Cậu đang nghi ngờ tôi sao?".
"Lâm Chính không dám, nhưng tôn trưởng từng lập lời thề trước mặt các đệ tử, hi vọng tôn trưởng sẽ không quên", Lâm Chính trầm giọng nói.
Anh vừa dứt lời, sắc mặt Ngũ tôn trưởng tỏ vẻ lúng túng, bà ta hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Cậu yên tâm, tôi sẽ không quên! Chỉ là dạo này trong cung xảy ra nhiều chuyện. Cậu cũng biết đấy, Từ Bi Thất vừa mới bị cướp, những thần dược chuẩn bị cho cậu cũng không còn, thế nên bên cậu mới phải để thêm, mong cậu hiểu cho".
"Đệ tử hiểu ạ, nhưng đệ tử không muốn ngồi im chờ chết, nên mong Ngũ tôn trưởng hãy cho đệ tử một đặc quyền".
"Đặc quyền? Đặc quyền gì?".
"Đệ tử trước giờ là người hiếu thắng, không bao giờ gửi gắm tất cả hi vọng vào người khác, nên đệ tử mong mình có thể đến Tàng Thư Các của thiên cung để đọc sách cổ, tìm cách chữa trị Hoạt Độc", Lâm Chính khàn giọng nói.
"Đọc sách cổ? Hừ, cậu tưởng những người làm tôn trưởng như chúng tôi chưa từng đọc vài lần sách cổ trong Tàng Thư Các sao? Nếu sách cổ có cách thì chúng tôi đã dùng cho cậu từ lâu rồi, cậu cần gì phải lãng phí thời gian chứ?", Ngũ tôn trưởng khinh bỉ nói.
"Mỗi người đều có cách hiểu khác nhau, huống hồ đệ tử du lịch bên ngoài, học được không ít y thuật ngoài thiên cung, đệ tử nghĩ một số phương pháp trong sách cổ kết hợp với y thuật của đệ tử, có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Ngũ tôn trưởng, lẽ nào ngay cả yêu cầu nhỏ bé này mà tôn trưởng cũng không thể đáp ứng sao", vẻ mặt Lâm Chính đầy khẩn thiết.
Ngũ tôn trưởng trầm mặc một lúc lâu, sau đó gật đầu, bình thản nói: "Được, nếu cậu đã cố chấp muốn đến đó, thì tôi cho phép! Của cậu đây!".
Bà ta đưa một tấm lệnh bài đến trước mặt Lâm Chính.
Lâm Chính nhận lấy.
"Đây là lệnh bài của tôi, có nó thì cậu sẽ được vào Tàng Thư Các thỏa mái, không ai ngăn cản cậu. Cậu muốn đọc thì đến đó đọc đi, có thể lĩnh ngộ được bao nhiêu thì phải xem cậu rồi", Ngũ tôn trưởng nói.
"Cảm ơn Ngũ tôn trưởng", Lâm Chính lập tức đứng dậy hành lễ, nhưng còn chưa làm xong đã ho dữ dội.
"Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi".
Ngũ tôn trưởng đứng dậy rời đi.
"Cung tiễn Ngũ tôn trưởng".
Lâm Chính cao giọng hô.
Ngũ tôn trưởng đi thẳng, đầu cũng không ngoảnh lại.
"Tại sao tôn trưởng lại cho anh ta đặc quyền này?".
Đệ tử đi theo phía sau cảm thấy vô cùng khó hiểu, dè dặt hỏi.
"Coi như là tôi bồi thường cho cậu ta đi", Ngũ tôn trưởng thở dài, bình thản nói: "Tôi vốn định chữa khỏi cho cậu ta, nhưng bên trên lại tiếc thần dược. Hình như Hoạt Độc trong người cậu ta lại mạnh hơn trước rồi, cứ thế này thì cậu ta cũng chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Cậu ta là người sắp chết, có yêu cầu nhỏ này thì cứ đồng ý đi".
"Hóa ra là vậy, tôn trưởng nói chí phải".
"Về thôi".
"Vâng".
Mấy người định đi.
Nhưng đúng lúc này.
Keng! Keng! Keng!
Những tiếng chuông gấp gáp và dữ dội bỗng vang lên từ xa.
Ai nấy đều biến sắc.
"Là chuông cảnh báo của thiên cung! Tôn trưởng, xảy ra chuyện rồi!", một đệ tử cuống quýt kêu lên.
"Đi xem thế nào".
Ngũ tôn trưởng dẫn ngay người chạy về phía cổng thiên cung.
"Có chuyện gì vậy?".
Lâm Chính ở trong đình viện cũng ngẩng đầu lên, nghe thấy tiếng chuông thì khó hiểu hỏi.
"Đây là chuông cảnh báo! Chuông này vang lên thì tất cả các tôn trưởng điện chủ đều phải đến Anh Hoa Điện! Chắc là có người ngoài đến kiếm chuyện!", Thu Phiến nhíu mày đáp.
"Thế thì không liên quan đến tôi, tôi đến Tàng Thư Các đây. Thu Phiến, có chuyện gì thì nói với tôi nhé".
Lâm Chính bình thản nói, rồi rời khỏi đình viện, đi về phía Tàng Thư Các.
"Lâm..."
Thu Phiến định gọi, nhưng lại không biết nói gì, chần chừ một lát rồi thở dài một tiếng, chạy tới Anh Hoa Điện.
Là đệ tử của thiên cung, cô ấy cũng có nghĩa vụ phải đến.
Lúc này, trong ngoài Anh Hoa Điện đã chen chúc.
Chuông cảnh báo vừa gióng lên, người của thiên cung Trường Sinh liền vây kín nơi này.
Tam tôn trưởng đến trước.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng lần lượt đến sau, ngoài ra còn sáu điện chủ, một đám tinh nhuệ, chấp sự của 10 điện.
Tam tôn trưởng đứng ở cửa điện, nhìn chằm chằm một đám nam nữ mặc áo trắng viền xanh bên ngoài.
Những người này xếp thành hàng ngang, đi thẳng về phía Anh Hoa Điện.
Sắc mặt ai nấy tỏ vẻ ngạo mạn và cười cợt, cho dù xung quanh có hơn chục nghìn cường giả thiên cung, nhưng bọn họ vẫn thong dong bình thản.
"Đứng lại!".
Tam tôn trưởng quát.
Giọng nói như sấm rền.
"Bái kiến Tam tôn trưởng".
Những người này lần lượt dừng bước, dẫn đầu là một cô gái mặc kiếm phục, buộc tóc đuôi ngựa, và một người đàn ông đẹp như tượng tạc, tóc dài đến eo. Hai người cùng bước tới, cúi người hành lễ với Tam tôn trưởng.
Tuy hành động lời nói tỏ vẻ rất cung kính, nhưng lại không khiến người ta cảm nhận được sự cung kính.
"Đang yên đang lành, Tử Huyền Thiên các cậu đến thiên cung Trường Sinh chúng tôi làm gì? Hơn nữa, tôi còn nghe nói các cậu đánh đệ tử đi tuần núi của chúng tôi bị thương! Các cậu to gan gớm nhỉ? Tưởng rằng thiên cung chúng tôi không dám giết các cậu sao?", Tam tôn trưởng mặt không cảm xúc nói.
"Nếu Tam tôn trưởng muốn giết chúng tôi thì chúng tôi nhất định sẽ không phản kháng, cũng không nửa lời oán hận. Nhưng chúng tôi đến thiên cung lại bị người của thiên cung các ông coi là phường trộm cướp, chúng tôi không nhịn được nên mới ra tay đấy chứ", cô gái dẫn đầu mỉm cười nói.
Tam tôn trưởng nghe xong liền lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chắc là các đệ tử đi điều tra đã coi bọn họ là người tình nghi phạm tội.
Người của Tử Huyền Thiên đều rất ngạo mạn, đương nhiên sẽ không nhẫn nhục chịu đựng.
"Đừng nhiều lời nữa, gần đây thiên cung chúng tôi không tiện tiếp khách, các cô đến đây làm gì? Nếu không có chuyện gì thì mau về đi!", Tam tôn trưởng xua tay, tỏ vẻ rất mất kiên nhẫn.
"Tam tôn trưởng muốn hạ lệnh đuổi khách sao? Ha ha, chúng tôi cũng không muốn ở đây, nhưng nếu Tam tôn trưởng trả cho chúng tôi đồ của Tử Huyền Thiên, thì chúng tôi sẽ đi ngay!".
"Đồ của các cô? Đồ gì cơ?".
"Tam tôn trưởng biết rõ mà còn giả vờ à? Đương nhiên là "Thần Ngạo Tập" của Tử Huyền Thiên chúng tôi rồi, nó ở ngay trong Tàng Thư Các của các ông! Mong Tam tôn trưởng hãy trả lại cho chúng tôi!", cô gái nheo mắt cười nói.
"Thần Ngạo Tập?", sắc mặt Tam tôn trưởng bỗng chốc trở nên khó coi.
Chương 1887: Ông muốn đánh thế nào?
Thu Phiến cũng đến bên ngoài Anh Hoa Điện, chứng kiến mọi chuyện.
Khi nghe thấy "Thần Ngạo Tập" trong miệng cô gái, cô ấy và rất nhiều người đều ù ù cạc cạc.
"Sư huynh, "Thần Ngạo Tập" là cái gì vậy?", Thu Phiến không nhịn được, hỏi một đệ tử tinh nhuệ ở bên cạnh.
Đệ tử kia vốn định mặc kệ, nhưng thấy Thu Phiến xinh xắn khả ái, liền kiên nhẫn giải thích.
"Thần Ngạo Tập là một cuốn sách cổ tuyệt thế, ba tháng trước được Nhị tôn trưởng phát hiện trong mộ Kỳ Lân ở Lĩnh Nam, rồi mang về. Nhưng người của Tử Huyền Thiên lại nói khu vực Lĩnh Nam là địa bàn của bọn họ, Thần Ngạo Tập đáng lẽ là của bọn họ, nên nhiều lần đến thiên cung chúng ta để đòi. Mấy lần thương lượng trước đó, các tôn trưởng đều phớt lờ mặc kệ, không ngờ lần này bọn họ lại dẫn người đến", đệ tử kia đáp.
Những người xung quanh cũng hiểu ra.
Có người hừ mũi nói: "Chỉ là một lũ oắt con, có gì phải sợ chứ? Dám chạy đến thiên cung chúng ta làm càn, thì phải cho bọn chúng biết tay!".
"Đúng vậy, tưởng thiên cung chúng ta dễ bị bắt nạt lắm sao?".
Các đệ tử nhao nhao nói, ai nấy tỏ vẻ khinh miệt, không thèm coi những người này ra gì.
Tam tôn trưởng nhíu mày, nhìn đám nam thanh nữ tú này, sau đó phất tay, bình thản nói: "Bổn tôn trưởng không thèm chấp đám oắt con miệng còn hôi sữa như các cô. Thần Ngạo Tập do chúng tôi phát hiện thì đương nhiên là của chúng tôi. Muốn đòi Thần Ngạo Tập thì bảo mấy lão già của Tử Huyền Thiên đến đây! Các cô không có tư cách nói chuyện với tôi!".
Các đệ tử nghe thấy thế là biết thái độ của Tam tôn trưởng, đang định đuổi đám người này đi.
Nhưng nghĩ cũng phải, bọn họ quả thực không cần phải nhiều lời với những người này.
Đúng lúc đó, một bóng dáng khoác áo choàng màu đen, đội mũ trùm đầu bước ra khỏi đội ngũ của Tử Huyền Thiên.
Bóng dáng kia thẳng tắp, đi tới trước đám người mới dừng lại, sau đó bỏ mũ xuống, nhìn Tam tôn trưởng: "Tam tôn trưởng, đã lâu không gặp, không ngờ ông lại cậy già lên mặt như vậy".
"Ơ? Ông là... Chấn Hám Sơn?".
Tam tôn trưởng lập tức nhận ra người kia, kêu lên thất thanh.
"Cái gì? Chấn Hám Sơn?".
"Chưởng kiếm giả của Tử Huyền Thiên?".
"Ông ta cũng đến sao?".
"Lần... lần này thì gay rồi! Mau đi mời Đại tôn trưởng đến!".
"Hôm qua Đại tôn trưởng lại đi bế quan, gấp thế này e là không mời ra được!".
"Nhị tôn trưởng đâu?".
"Nhị tôn trưởng đã ra ngoài điều tra kẻ cướp Từ Bi Thất, chắc là cũng không về ngay được!".
"Làm sao bây giờ?".
Mấy điện chủ châu đầu ghé tai, sắc mặt của ai cũng tỏ vẻ khó coi.
Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng cũng đanh mặt lại, ai cũng bất ngờ khi người này đến.
"Tam tôn trưởng, ông nói những tiểu bối này không có tư cách nói chuyện với ông, vậy họ Chấn này chắc là đủ tư cách nhỉ?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Chấn đại nhân đến đây cũng là vì Thần Ngạo Tập sao?", Tam tôn trưởng hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi.
"Đương nhiên".
"Tôi đã nói rồi, Thần Ngạo Tập là của thiên cung chúng tôi! Không liên quan gì đến Tử Huyền Thiên! Nếu ông đến để nói đạo lý, thì câu nói này chính là đạo lý của chúng tôi, nếu đến để nói võ lực thì mời ông ra chiêu!", Tam tôn trưởng vào thẳng vấn đề, ra oai phủ đầu đối phương.
Nhưng đương nhiên người của Tử Huyền Thiên đã có chuẩn bị từ trước mới đến.
"Chúng tôi chỉ có mấy chục người, nếu thiên cung Trường Sinh định xông hết lên, thì tôi nghĩ chúng tôi chắc chắn sẽ tan xác. Nhưng đổi lại là thiên cung Trường Sinh và Tử Huyền Thiên sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung. Tôi nghĩ dù là Tử Huyền Thiên hay thiên cung Trường Sinh cũng không muốn nhìn thấy điều này. Tam tôn trưởng, ông thấy sao?", Chấn Hám Sơn bình thản nói.
"Vậy các ông có ý gì?", Tam tôn trưởng lạnh lùng hỏi.
"Lần này chúng tôi đến là muốn giải quyết vấn đề sở hữu của Thần Ngạo Tập bằng phương thức hòa bình", Chấn Hám Sơn đáp.
"Phương thức hòa bình?".
"Đúng, mấy người này là đệ tử được Tử Huyền Thiên chúng tôi bồi dưỡng, bọn họ sẽ đại diện cho Tử Huyền Thiên khiêu chiến người của thiên cung các ông. Tam tôn trưởng, hãy thử đi. Nếu đệ tử của các ông có thể đánh bại bọn họ, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về các ông. Nếu người của các ông không thắng được đệ tử của Tử Huyền Thiên, thì Thần Ngạo Tập sẽ thuộc về chúng tôi", Chấn Hám Sơn lớn tiếng nói.
Ông ta cố ý dùng khí kình, để tất cả hơn vạn đệ tử ở xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Tam tôn trưởng nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức nhận ra mình đã trúng kế.
Chắc hẳn người của Tử Huyền Thiên đã có kế hoạch này từ trước.
Bọn họ cố ý gây sự ở ngoài núi, khí thế hùng hổ xông vào thiên cung Trường Sinh, ép ông ta gióng chuông cảnh báo, tập hợp các đệ tử của thiên cung đến.
Sau đó gửi lời khiêu chiến đến thiên cung Trường Sinh trước mặt tất cả các đệ tử.
Lúc này, Tam tôn trưởng không muốn nhận lời cũng không được.
Nếu không nhận lời thì không những mất mặt mà còn khiến mọi người mất lòng tin.
Cộng thêm trước đó Từ Bi Thất bị cướp, nếu bây giờ từ chối đối phương, thì chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng lớn.
Nhưng nếu nhận lời thì sẽ trúng kế của đối phương.
Làm sao bây giờ?
Tam tôn trưởng do dự.
Nhưng trong lúc ông ta do dự, thì không ít đệ tử trong đám người xung quanh đã phẫn nộ lên tiếng.
"Đánh thì đánh! Tưởng chúng tôi sợ ông chắc?".
"Lại đây! Đánh đi!".
"Xem chúng tôi có đánh cho răng rụng đầy đất không!".
"Tử Huyền Thiên tép riu mà cũng dám huênh hoang ở thiên cung Trường Sinh à?".
"Cho bọn họ nếm thử sự lợi hại của chúng ta đi!".
"Đánh!".
"Đánh!".
"Đánh!".
…
Tiếng hô không dứt.
Tam tôn trưởng thấy thế, nắm tay siết chặt, chỉ có thể cắn răng đáp: "Ông muốn đánh thế nào?".
Chương 1888: Đánh gục trong nháy mắt
“Ha ha, đơn giản! Hai bên chúng ta tôi phái vài đệ tử, ông phái vài đệ tử, dùng y võ làm cơ sở tiến hành chiến đấu ở đây. Nếu đệ tử bên tôi không ai có thể chiến đấu, chúng tôi thất bại thì sẽ không hỏi tới “Thần Ngạo Tập” của thiên cung ông nữa. Nếu thiên cung các ông không ai có thể chiến thắng các đệ tử của tôi thì các ông phải giao ra Thần Ngạo Tập!”, Chấn Hám Sơn cười nhạt, nói.
Vừa dứt lời, tất cả ồ lên.
“Các người chỉ có hai mươi mấy người lại dám đấu với bao nhiêu người chúng tôi như vậy?”.
“Các người muốn chết sao?”.
“Thiên cung chúng tôi có muôn vàn thành viên, đứng đây để các người chém cũng mệt chết các người!”.
“Tưởng người của thiên cung Trường Sinh chúng tôi là lợn hay sao?”.
Các đệ tử phẫn nộ gào lên, tràn đầy căm phẫn, ai nấy dâng tràn ý chí chiến đấu, chỉ muốn xông lên đánh nhau với bên kia ngay lập tức.
Nhưng các tôn trưởng và điện chủ của thiên cung lại vô cùng lo lắng.
“Chấn Hám Sơn không phải kẻ ngốc, chỉ dựa vào số đệ tử đó mà có thể đánh bại tất cả đệ tử của thiên cung Trường Sinh chúng ta? Chuyện này là không thể, chắc chắn bọn họ có mưu kế gì đó. Tam tôn trưởng, phải cẩn thận!”, Ngũ tôn trưởng đi tới, khẽ giọng nói.
“Ngũ tôn trưởng nói không sai! Tam tôn trưởng, chúng ta tranh cãi với bọn họ làm gì, đuổi bọn họ đi là được. Bọn họ ít người, không gây ra được sóng gió gì”, Trịnh Thông Viễn cũng đi tới, lên tiếng.
“Đuổi đi? Bây giờ dân ý là lực chiến! Nếu tôi đuổi bọn họ đi có nghĩa chúng ta sợ bọn họ, chúng ta sẽ mất lòng dân, làm vậy sao được?”, Tam tôn trưởng bực dọc nói.
“Vậy ý của tôn trưởng là…”.
“Nếu phải chiến thì cứ chiến thôi, thiên cung có nhiều đệ tử như vậy, không lý nào lại sợ hai mươi mấy người bọn họ! Trịnh Thông Viễn, để đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện các ông lên trước, dò xem nội tình của bọn họ!”, Tam tôn trưởng hạ giọng nói.
“Được!”.
Trịnh Thông Viễn gật đầu, nghiêng đầu sang: “Miêu A Mao!”.
“Có đệ tử!”, đệ tử tên Miêu A Mao lập tức bước ra khỏi đám đông.
“So tài giao lưu với những người bạn từ Tử Huyền Thiên một chút!”.
“Vâng, sư phụ!”.
Miêu A Mao lập tức nhảy vọt lên bãi đất trống ở giữa, chắp tay với đám người Tử Huyền Thiên: “Các vị, xin chỉ giáo!”.
“A Nhàn! Con lên đi!”, Chấn Hám Sơn lên tiếng.
“Binh tôm tướng tép!”.
Một cô gái tóc ngắn đi ra khỏi hàng, đến trước trận, miệng phát ra tiếng hừ khinh thường.
Giọng cô ta không nhỏ, người xung quanh đều nghe thấy.
“Cái gì? Binh tôm tướng tép? Cô đang xem thường tôi sao?”, Miêu A Mao tức giận.
“Thì sao? Anh không phục? Loại như anh không phải binh tôm tướng tép thì là gì? Đó là coi trọng anh rồi!”, A Nhàn khinh thường nói.
“Khốn kiếp! Tôi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của công pháp thiên cung Trường Sinh chúng tôi!”.
Miêu A Mao gào lên, lấy châm bạc đâm lên người.
Vù vù vù!
Những dòng khí khủng khiếp đột nhiên bùng phát từ trên người hắn, lực khí kình của hắn điên cuồng dâng tràn. Không lâu sau, cả người hắn giống như chiến thần, khí thế ngút trời, không thể chống đỡ.
“A!”.
Hắn gào lên thành tiếng, xông về phía A Nhàn.
Vèo!
Nhưng khi hắn vừa đến gần, A Nhàn đột nhiên chuyển động.
Ầm!
Người xung quanh còn chưa kịp phản ứng là chuyện gì, cơ thể Miêu A Mao bỗng nhiên bay đi như viên đạn, đập mạnh lên tượng đá điêu khắc ở phía sau.
Rắc!
Tượng đá ngoài cửa Anh Hoa Điện nổ tan nát tại chỗ, Miêu A Mao ngất xỉu, bất tỉnh nhân sự.
“Cái gì?”.
Mọi người kinh ngạc!
Đánh gục trong nháy mắt!
Đúng là đánh gục trong nháy mắt!
Cô A Nhàn này thật là đáng sợ!
Tất cả mọi người không rét mà run!
Tam tôn trưởng cũng sa sầm mặt.
“Tôi đã nói rồi mà, binh tôm tướng tép, chạy lên đây rước nhục làm gì?”, A Nhàn cười khẩy, nói.
Chấn Hám Sơn cực kỳ hài lòng, khẽ gật gù, sau đó nghiêng đầu sang, hờ hững nói: “Tam tôn trưởng, nếu đã là tỷ võ thì hi vọng ông có thể chú trọng một chút, đừng tùy tiện phái vài đệ tử xoàng xĩnh lên đây. Làm vậy không những làm mất mặt thiên cung Trường Sinh ông, mà còn xem thường Tử Huyền Thiên tôi! Nếu vậy mặt mũi của tôi và ông đều mất hết, không phải sao?”.
Tam tôn trưởng nghe vậy, nắm đấm siết chặt.
Các điện chủ tức đến xì khói.
“Khốn nạn! Chung Minh! Lên cho tôi!”, Trịnh Thông Viễn nổi giận, lập tức gào lên.
“Vâng, sư phụ!”.
Một người đàn ông tràn đầy khí khái nhảy vọt lên, đáp xuống bãi đất trống ở giữa, chắp tay với A Nhàn: “Xin chỉ giáo!”.
“Sư huynh cố lên!”.
“Sư huynh! Cho cô ta biết mặt đi!”.
“Cố lên sư huynh!”.
“Đánh bại cô ta!”.
Đệ tử Nguyên Thánh Tâm Điện đồng loạt hét lên, cổ vũ cho Chung Minh.
Nhưng A Nhàn vẫn lắc đầu khinh thường: “Lại thêm một kẻ binh tôm tướng tép!”.
“Có phải cô ngông cuồng quá rồi không? Tôi là đại sư huynh của Nguyên Thánh Tâm Điện, có phải binh tôm tướng tép hay không vẫn phải thử xem!”.
Chung Minh hừ lạnh, cũng không do dự, xông tới ra tay trước.
Hắn không dám chậm trễ, cũng biết thực lực người kia không tầm thường, đâm châm vào người tăng cường, sau đó rút trường kiếm ở thắt lưng ra, giết về phía người kia.
Kiếm như điện chớp, khí xông thẳng tầng mây, không thể ngăn cản.
Mọi người ngạc nhiên.
Nhưng khi hắn vừa đến gần…
Keng!
Một tiếng động vang lên.
Kiếm trong tay Chung Minh đột nhiên bị chém gãy.
“Cái gì?”.
Chung Minh kinh hãi.
Hắn thậm chí còn không nhìn thấy người kia đánh gãy kiếm của mình như thế nào.
Đợi đến khi hắn phản ứng lại, một luồng sáng hung ác đột nhiên xẹt qua trước mặt hắn.
Xoẹt!
Tiếng da thịt bị cắt đứt vang lên.
Cả người Chung Minh co giật, sau đó xoay một vòng, nặng nề ngã xuống đất.
Mọi người nhìn lại, hai cánh tay của hắn không biết đã gãy từ lúc nào, máu phun ra rải đầy mặt đất…
Chương 1889: Con ma bệnh?
Bên ngoài Anh Hoa Điện im lặng như chết.
Tất cả mọi người đều mở to mắt, sững sờ nhìn Chung Minh nằm trên mặt đất. Lúc này dù là ai cũng không phản ứng lại được.
Chung Minh lại thất bại như vậy?
Người đó là đại đệ tử của Nguyên Thánh Tâm Điện đấy!
Nếu ngay cả hắn cũng không phải đối thủ dưới một chiêu của người tên A Nhàn kia thì cả thiên cung có mấy ai đối phó được cô ta?
Nhất thời tất cả mọi người đều hiểu ra!
Không phải người của Tử Huyền Thiên quá ngông cuồng!
Mà là bọn họ quá mạnh!
Dù chỉ là hai mươi mấy người, e rằng đệ tử thiên cung cũng không thể địch lại.
“Sao lại như vậy?”.
Trịnh Thông Viễn tái mặt, kinh hoảng đến mức suýt đứng không vững.
“Xem ra bọn họ có chuẩn bị mới đến”, Tam tôn trưởng nói: “Nếu động vào những người này thì chỉ có thể gọi những đệ tử nhập thất của Đại tôn trưởng, những đệ tử khác lên cũng chỉ bị thương vô nghĩa!”.
“Phải, mặc dù bọn họ không giết đệ tử chúng ta, nhưng cứ phái đệ tử lên sẽ chỉ bị bọn họ chém tay chém chân, bị cô ta đánh tàn phế, điều đó không đáng”, Ngũ tôn trưởng đi tới, nói.
“Chém tay chân thì đã sao? Với y thuật của thiên cung chúng ta, trị chút vết thương như vậy chẳng phải dễ như trở bàn tay?”, Tứ tôn trưởng nói.
“Vết thương cơ thể có thể trị, nhưng về tinh thần thì sao? Nếu chúng ta tiếp tục phái những đệ tử bình thường giao đấu với họ, bị họ đánh bại thê thảm, vậy sẽ chỉ khiến sĩ khí giảm mạnh, lòng người hoảng hốt. Đến lúc đó, đệ tử thiên cung chúng ta đều cho rằng thiên cung Trường Sinh không bằng Tử Huyền Thiên. Tử Huyền Thiên sẽ nhân cơ hội đó dụ dỗ đệ tử rời khỏi thiên cung, gia nhập Tử Huyền Thiên, vậy thì chẳng phải thiên cung chúng ta… sẽ bị tổn thương nguyên khí, bị Tử Huyền Thiên đạp lên đầu?”, Tam tôn trưởng lạnh lùng nói.
Ông ta dứt lời, đám người Tứ tôn trưởng đều biến sắc, không lên tiếng nữa.
Không ai ngờ được tình hình lại nghiêm trọng như vậy…
“Từ lúc nào Tử Huyền Thiên lại có những kẻ khủng khiếp như vậy?”, Ngũ tôn trưởng không khỏi cảm khái.
“Tôi chưa từng nghe nói tới”.
“Có lẽ những người này đã dùng dược vật nào đó để tăng cường thực lực, cũng có thể là Tử Huyền Thiên bí mật bồi dưỡng những người siêu phàm. Dù thế nào, đây cũng không phải những người mà đệ tử bình thường có thể chống lại”.
Mọi người bàn bạc.
“Mau gọi những đệ tử nhập thất tới đi, xem bọn họ có đối phó với đám thiên tài yêu nghiệt của Tử Huyền Thiên được không”, Tam tôn trưởng nói.
“Vâng, tôn trưởng!”.
Một đệ tử chắp tay, quay người rời đi.
Lúc này, Trịnh Thông Viễn vội gọi: “Khoan đã!”.
Đệ tử kia dừng bước.
“Trịnh điện chủ, sao vậy?”, Tam tôn trưởng nghiêng đầu hỏi.
“Tôn trưởng, tôi nghĩ dù ông có gọi tinh nhuệ của thiên cung chúng ta tới cũng vô ích!”, Trịnh Thông Viễn nói.
“Sao lại nói vậy?”.
“Tam tôn trưởng, ông cũng nghe rồi đấy, bọn họ đưa những đệ tử này đến khiêu chiến đệ tử thiên cung chúng ta, thua rồi thì sẽ không nhắm tới Thần Ngạo Tập nữa, có thể nói bọn họ lấy Thần Ngạo Tập làm vật cược để đấu với chúng ta. Nếu bọn họ không ngốc thì chắc chắn sẽ có thủ đoạn để chiến thắng chúng ta. Nếu không, thua rồi không những sẽ mất Thần Ngạo Tập mãi mãi, mà mặt mũi của Tử Huyền Thiên bọn họ cũng mất hết! Tôi nghĩ dù ông có phái đệ tử tinh nhuệ nhất của thiên cung đến, e rằng cũng chỉ làm chuyện vô ích, khó mà đối phó bọn họ”, Trịnh Thông Viễn nghiêm túc nói.
Tam tôn trưởng im lặng.
Những người khác cũng không nói gì.
Trịnh Thông Viễn nói đúng.
Nếu dựa vào đệ tử tinh nhuệ của mình là có thể đánh bại đối phương dễ dàng thì chắc chắn không thực tế. Người ta đã dám đến thì chắc chắn nắm chắc phần thắng, dù thực lực đệ tử thiên cung mạnh mẽ, e rằng để thắng trận quyết đấu này cũng phải trả cái giá thê thảm.
“Vậy ông có cách gì tốt hơn không?”.
Tam tôn trưởng hơi phiền lòng, hừ một tiếng, lạnh lùng hỏi.
“Cách thì có, vả lại cũng rất đơn giản”, Trịnh Thông Viễn cười híp mắt.
“Ồ? Mau nói nghe xem”, Tam tôn trưởng nói, người xung quanh cũng nhìn chằm chằm Trịnh Thông Viễn.
Trịnh Thông Viễn không hoảng loạn, mỉm cười nói với Ngũ tôn trưởng: “Ngũ tôn trưởng, tôi nhớ trước kia bà từng nói trạng thái của Lâm Chính càng ngày càng tệ, cứ tiếp tục như vậy cậu ta sẽ không chống chịu được một tháng, có phải không?”.
“Đúng! Hoạt Độc của cậu ta đã đi vào huyết quản gân mạch, bước tiếp theo sẽ xâm nhập vào xương tủy. Nếu xương tủy cũng bị xâm nhập thì thế gian này không còn cách nào chữa khỏi cho cậu ta”, Ngũ tôn trưởng đáp.
“Nếu Hoạt Độc đã vào đến huyết quản gân mạch đồng nghĩa Lâm Chính không thể vận khí, một khi vận khí là Hoạt Độc sẽ phát tác, lập tức lấy mạng cậu ta có phải không?”, Trịnh Thông Viễn lại hỏi.
“À… Phải…”, Ngũ tôn trưởng do dự một lúc, khẽ gật đầu.
“Vậy được! Mong Ngũ tôn trưởng hãy gọi Lâm Chính đến đây, để cậu ta thay thiên cung chúng ta chiến đấu với Tử Huyền Thiên!”, Trịnh Thông Viễn nói.
Ông ta dứt lời, tất cả mọi người đều kinh ngạc.
“Trịnh điện chủ, ông làm gì vậy? Ông muốn trả thù Lâm Chính sao? Cậu ta đã là người sắp chết, ông cần gì phải làm chuyện dư thừa? Cậu ta sẽ chết trong tay người của Tử Huyền Thiên mà thôi!”, có người không nhìn nổi nữa, nói mấy câu.
Nhưng Trịnh Thông Viễn lại cười lớn: “Các vị, tôi đang muốn Lâm Chính chết trong tay Tử Huyền Thiên!”.
“Hả?”.
Đám người Ngũ tôn trưởng ngạc nhiên.
Tam tôn trưởng dường như hiểu ra được gì đó, nhìn về phía ông ta, khẽ nói: “Trịnh điện chủ, lẽ nào ông… muốn trở mặt với người của Tử Huyền Thiên?”.
“Đúng!”, Trịnh Thông Viễn mỉm cười nói: “Không phải tôi muốn lấy việc công trả thù riêng, mà tôi chỉ nghĩ cho thiên cung thôi! Lâm Chính trúng Hoạt Độc, độc đã vào huyết mạch. Nếu phái cậu ta lên, cậu ta nhất định sẽ đẩy lực vận khí. Đến lúc đó, cậu ta độc phát tử vong, nổ chết tại chỗ, chúng ta có thể nói là người của Tử Huyền Thiên hại chết Lâm Chính! Trước kia, Tử Huyền Thiên đã nói bạn tốt so tài không thể để xảy ra án mạng. Bây giờ Lâm Chính chết, chúng ta có thể trở mặt, dẫn người bắt hết đám Chấn Hám Sơn. Lúc đó, ai cũng không thể lên án thiên cung Trường Sinh chúng ta, ngay cả Tử Huyền Thiên cũng không thể nói gì được. Hoạt Độc của Lâm Chính đã vô cùng nghiêm trọng, không thể cứu chữa được nữa. Nếu cậu ta sớm muộn cũng phải chết thì vì sao không cống hiến chút gì cho thiên cung chúng ta?”.
Ông ta dứt lời, người xung quanh đều sáng mắt, liên tục tán thán.
“Kế hay! Kế hay!”.
“Bọn họ ép chúng ta quyết đấu, bây giờ chúng ta khiến trận quyết đấu không thành, thậm chí còn có thể danh chính ngôn thuận bắt đám người Chấn Hám Sơn. Nếu vậy, công thủ đảo ngược, mọi nguy cơ cũng sẽ được giải quyết!”, Tứ tôn trưởng nói, không ngừng gật đầu với Trịnh Thông Viễn.
“Vậy được! Cứ làm theo lời ông nói, Trịnh điện chủ! Mau gọi Lâm Chính đến đây!”, Tam tôn trưởng cho rằng chuyện này có thể, lập tức đồng ý.
Đúng lúc này, thanh niên bên cạnh ông ta đi tới.
“Tôn trưởng! Nếu người cứ phái Lâm Chính lên như vậy thì chẳng phải sẽ khiến các đệ tử xấu hổ hay sao? Lẽ nào thiên cung rộng lớn chúng ta lại không có ai có thể chiến đấu, cứ phải gọi một con ma bệnh lên đấu? Thế chẳng khiến người ta thất vọng?”, thanh niên nghiêm túc nói.
“Ồ… Ý cậu là?”.
“Xin tôn trưởng cho đệ tử một cơ hội, đệ tử muốn khiêu chiến với cao thủ của Tử Huyền Thiên!”, thanh niên lập tức chắp tay.
Người xung quanh đồng loạt nhìn về phía anh ta.
Tam tôn trưởng cũng im lặng.
Nhưng ông ta không phản đối, một lúc lâu sau mới nói: “Hãy cẩn thận!”.
“Vâng!”.
Thanh niên mừng rỡ, không quay đầu mà nhảy thẳng xuống dưới…
Chương 1890: Nhờ cậu cứu vớt thiên cung!
Trong Tàng Thư Các, Lâm Chính đang đọc sách một cách say sưa ở khu sách cấm phía trong cùng.
Bởi vì có lệnh bài của Ngũ tôn trưởng, Lâm Chính đã vào được khu sách cấm, người canh giữ Tàng Thư Các hoàn toàn không ngăn được.
Thế là suốt ngày anh đắm chìm trong Tàng Thư Các ở thiên cung, bước chân không muốn rời đi. Nếu không phải trên người có bệnh, anh thậm chí còn muốn ở luôn trong này.
Khu sách cấm là nơi chỉ có tôn trưởng mới được vào, Lâm Chính tất nhiên biết cơ hội lần này hiếm có, cho nên cũng không biết mệt mỏi dốc sức đọc mỗi một cuốn sách, nhớ kỹ nó trong đầu.
Anh đọc rất nhanh, dù sao anh xem qua là không quên, chỉ trong vòng nửa ngày, một nửa sách khu cấm đã được anh đọc hết.
“Thần Ngạo Tập?”.
Lâm Chính nhìn một cuốn sách cổ ở giá sách trước mặt, lập tức lấy xuống đọc.
Nhưng anh chưa đọc bao lâu thì người quản lý Tàng Thư Các ở lối vào khu sách cấm như phát hiện ra gì đó, lập tức bước nhanh tới, cướp lại Thần Ngạo Tập trong tay Lâm Chính.
“Cậu không được đọc cuốn sách này!”, người quản lý quát lên.
“Vì sao?”, Lâm Chính khó hiểu hỏi.
“Cuốn sách này khá đặc biệt, tôn trưởng có lệnh đặt nó ở đây chỉ để cất giữ, người khác không được xem! Dù là Ngũ tôn trưởng cũng vậy! Cho nên cậu không được xem”, người quản lý hừ lạnh.
“Là mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao?’, Lâm Chính hỏi.
“Không sai!”.
“Mệnh lệnh của Đại tôn trưởng sao lại áp đặt lên Ngũ tôn trưởng? Theo tôi biết, năm vị tôn trưởng ở thiên cung địa vị như nhau, quyền lực như nhau, Đại tôn trưởng nói không được xem là không được xem? Anh chỉ nghe lệnh của Đại tôn trưởng, không nghe lời của Ngũ tôn trưởng đúng không?”, Lâm Chính trầm giọng hỏi.
Anh dứt lời, người quản lý đó tái mặt: “Anh… Anh nói gì?”.
“Đưa tôi! Nếu không, tôi sẽ nói Ngũ tôn trưởng trị tội anh!”, Lâm Chính nghiêm túc nói.
“Cậu…”, người quản lý nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.
Năm vị tôn trưởng ở thiên cung đúng là có địa vị và quyền lực như nhau, nhưng kinh nghiệm và thực lực khác nhau. Ví như Tam tôn trưởng kinh nghiệm dày dặn nhất, Tứ tôn trưởng và Ngũ tôn trưởng đều nghe lời ông ta, còn Nhị tôn trưởng thực lực cao nhất, mọi người cũng tôn kính ông ta, nghe lời ông ta.
Đại tôn trưởng thì càng đặc biệt!
Ông ấy là người có quyền lực cao nhất chỉ dưới cung chủ, cho dù năm người ngang hàng, bốn tôn trưởng còn lại cũng sẽ nghe theo lệnh ủa Đại tôn trưởng.
Vì vậy, những lời Lâm Chính nói cũng không sai, nhưng hàm ý lại khác.
Nhưng Lâm Chính làm gì quan tâm nhiều như vậy?
“Đưa đây!”.
Anh cướp lại Thần Ngạo Tập, mặc kệ tất cả ngồi xuống một bên, đọc một cách say sưa.
“Được! Được! Lâm Chính, cậu hãy đợi đấy! Tôi sẽ đi thông báo cho Đại tôn trưởng, để Đại tôn trưởng trị tội cậu! Cậu đợi đấy!”.
Người quản lý tức đến mức xì khói, lập tức quay đầu chạy ra ngoài Tàng Thư Các.
Lâm Chính không muốn quan tâm đến anh ta, tiếp tục đọc sách của mình.
Không lâu sau, vài người đột nhiên xông vào trong khu cấm của Tàng Thư Các.
“Cậu là Lâm Chính?”, người đi đầu hỏi.
“Đến nhanh thế à?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
Người của Đại tôn trưởng hiệu suất làm việc cũng nhanh thật!
“Cái gì đến nhanh? Lâm Chính, bớt nhiều lời, hãy đi theo chúng tôi một chuyến! Thiên cung cần có cậu cứu giúp!”, người đó nghiêm nghị quát lên.
“Cái gì?”.
Lâm Chính ngẩng đầu lên, khó tin nhìn người đó, ngạc nhiên hỏi: “Anh nói ai cần cứu giúp?”.
“Đương nhiên là thiên cung Trường Sinh! Lâm Chính, bây giờ thiên cung Trường Sinh đang ở bờ vực sinh tử tồn vong, các vị tôn trưởng lệnh chúng tôi nhất định phải mời cậu qua đó! Đừng nhiều lời nữa! Mau đi cùng chúng tôi đi!”, người đó sốt ruột, định kéo Lâm Chính đi.
Nhưng Lâm Chính đánh tay người đó ra.
“Lâm Chính, cậu làm gì vậy?”, người đó ngạc nhiên, trong mắt chứa đựng sự giận dữ.
“Sống chết của thiên cung liên quan gì đến tôi? Tôi là người sắp chết, bản thân mình còn không cứu được, làm sao cứu người khác? Các người tự nghĩ cách đi”, Lâm Chính lạnh lùng nói.
Người đó sửng sốt, cũng hiểu ra gì đó, suy nghĩ chốc lát rồi hạ giọng nói: “Lâm Chính, tôi biết trong lòng cậu có oán hận. Thế này, các vị tôn trưởng hứa chỉ cần cậu chịu ra tay lần này, thiên cung Trường Sinh chúng tôi sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức giải Hoạt Độc trên người cậu!”.
“Anh nghĩ tôi còn tin các người được sao? Các người đã lấy cả Lạc Linh Huyết của tôi đi rồi, làm sao tôi tin được?”.
“Lâm Chính, nói như vậy là cậu không chịu phối hợp với chúng tôi?”.
Trong mắt người đó lộ ra sự lạnh lẽo, hơi mất kiên nhẫn.
Lâm Chính không hoảng, thản nhiên nói: “Hoạt Độc tự tôi có thể giải, nhưng tôi thiếu dược liệu. Bây giờ anh nói các vị tôn trưởng chuẩn bị cho tôi vài cây thuốc thần, trả lại mười giọt Lạc Linh Huyết cho tôi, tôi sẽ đồng ý ra tay giúp thiên cung các người, thế nào?”.
“Chuyện đó…”, người đó do dự.
“Anh có thể đi xin chỉ thị của tôn trưởng!”, Lâm Chính nói: “Tôi đợi các người”.
“Được!”.
Người đó cũng không do dự, quay đầu chạy đi.
Lâm Chính tiếp tục đọc Thần Ngạo Tập.
Khoảng mười phút sau.
“Lâm Chính! Các vị tôn trưởng đã đồng ý!”.
Người đó chạy vào, lớn tiếng hét.
Bình luận facebook