• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần (128 Viewers)

  • Chương 1866-1870

Chương 1866: Trên đài Y Thánh

Cả thiên cung Trường Sinh trở nên sục sôi.

Sáng sớm, mặt trời mới nhô lên...

Thiên cung bình thường vốn tĩnh lặng thì nay trở nên vô cùng ồn ào.

“Chuyện gì vậy?”, Tam tôn trưởng vừa bước ra thì đã thấy đám đệ tử nhốn nháo cả lên, ông ta chau mày: “Hôm nay có kế hoạch gì sao? Sao những đệ tử này lại xôn xao cả lên như thế?”

“Bẩm Tam tôn trưởng, nghe nói Lâm Chính khiêu chiến với hai người Tiết Tường và Từ Tài Quang, dâng lên giấy báo đấu y sinh tử. Truyền này truyền ra đã trở thành chủ đề bán tán của các đệ tử”, một người thanh niên ở phía sau mỉm cười nói.

“Lâm Chính sao? Là cậu nhóc đã giao ra mười giọt Lạc Linh Huyết đấy hả?”

“Đúng ạ”.

“Tôi nghe nói trước đây cậu ta chỉ học ở thiên cung có vài tháng rồi bị đuổi ra ngoài. Hơn nữa cậu ta cũng ít tuổi, theo lý mà nói, đấu y sẽ không phải là đối thủ của Tiết Tương. Tại sao còn dám ngông cuồng đòi đấu với cả Từ Tài Quang thế?”, Tam trưởng lão vuốt râu, tỏ vẻ nghi ngờ.

“Có lẽ người này có tài năng gì đó”.

“Có tài thì cũng chẳng làm gì được. Tiết Tường nhập môn được một thời gian rồi, những gì cậu ta sở hữu đều là y thuật chính tông của thiên cung. Sao Lâm Chính có thể so sánh được. Huống hồ dù thắng được Tiết Tường thì cũng sao có thể thắng được Từ Tài Quang”, rõ ràng là Tam trưởng lão cho rằng Lâm Chính không thể thắng.

“Vẫn còn một tiếng nữa thì buổi quyết đấu sinh tử sẽ được diễn ra, Tam trưởng lão có thể tới nơi quan sát, xem Lâm Chính rốt cuộc là có thủ đoạn gì”, người thanh niên nói.

“Vậy sao?”, Tam tôn trưởng lắc đầu: “Nếu mà rảnh rang thì đi xem cũng được. Nhưng giờ nhiều việc quá, chẳng có thời gian. Giả Sinh, cậu đi xem thế nào”.

Người thanh niên bèn nói thêm: “Tôn trưởng, vẫn là làm những việc đó sao?”

“Chứ còn sao nữa”, ông ta hừ giọng, quay người rời đi.

Người thanh niên bặm môi: “Thực ra tôn trưởng, nếu tôn trưởng muốn thì có thể bớt chút thời gian đi xem mà”.

“Nếu Lâm Chính chiến đấu hai trận liên tiếp mà không mất vài tiếng thì sao có thể kết thúc được. Thực sự là tôi không có thời gian”, ông cụ lắc đầu.

“Không! Tôn trưởng, thực ra Lâm Chính chỉ cần đấu một trận là kết thúc rồi”, người đàn ông đột nhiên nói.

“Một trận là kết thúc rồi sao?”

Tôn trưởng bất ngờ, quay qua nhìn anh ta: “Ý của cậu là gì?”

Người đàn ông nói tiếp: “Thực ra...lúc Lâm Chính đưa đơn lên thì cậu ta gộp hai đơn làm một”.

“Gộp đơn?”

Tôn trưởng trố tròn mắt: “Cậu chắc chứ? Cả trăm năm nay thiên cung Trường Sinh chưa từng có ai gộp đơn như thế. Lâm Chính lẽ nào chán sống rồi sao?”

“Tôn trưởng, có thể đúng như những gì tôn trưởng nói, Lâm Chính có con át chủ bài nào đó. Tôn trưởng đi xem sao”, người đàn ông nói tiếp.

Tôn trưởng bèn trầm giọng: “Mấy giờ bắt đầu?”

“8h ạ”.

“Được, đừng khiến Ngũ tôn trưởng kinh động. Chúng ta đi thôi”.

“Dạ”.

...

Mặt trời lên cao dần. Tại một đài Y Thánh bên phải thiên cung Trường Sinh. Lúc này, có không ít các đệ tử của thiên cung đã tập trung ở đây. Đám đông kích động, ai cũng ngóng chờ. Bọn họ túm năm tụm ba.

“Thật hay giả vậy? Tên họ Lâm đó đã khiêu chiến với cả Tiết Tường và Từ sư huynh sao?”

“Đương nhiên là thật rồi. Thư mời được gửi lên từ hai tiếng trước. Không thể giả được”.

“Cậu ta điên rồi sao?”

“Điên gì mà điên. Có mà điếc không sợ súng thì có. Cậu ta biết không đánh lại được Tiết Tường nên mới cứng miệng mà thôi”.

“Hừ, còn có cả người như vậy cơ à? Cậu ta ngốc thật hay ngốc giả vờ thế?”

“Cũng phải, nếu không phải ngốc thì sao lại đi khiêu chiến với Từ sư huynh chứ?”

“Thôi kệ đi, chúng ta đi xem kịch hay là được rồi”.

“OK la! He he!”, những lời bình luận xôn xao vang lên. Võ đài trước giờ vốn im lìm thì nay lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Chuyện gì vậy? Tại sao hôm nay lại ồn ào thế”.

Lúc này, một giọng nói xa lạ vọng tới. Tất cả đều quay qua nhìn. Một cô gái mặt áo trắng với mái tóc đen bước lại gần.

“Tử sư tỷ”, có người kêu lên.

“Tử sư tỷ? Tử Diễu sao? Người xếp thứ 4 trong ngũ đại đệ tử kiệt xuất?”

“Ôi trời, chính là cô ấy à?”

“Quả nhiên danh đúng như đồn, nghiêng nước nghiêng thành thật đấy”.

“Nghe nói Tử Diễu sư tỷ mỗi sáng sớm đều luyện công ở đây. Hôm nay đài Y Thánh tập trung đông người như vậy, đương nhiên là cô ấy cũng ngạc nhiên rồi”.

Có không ít các đệ tử bàn tán và bước tới chào hỏi Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu coi như không nghe thấy gì. Cô ta định rời đi.

“Những nơi ồn ào huyên náo thế này, tốt nhất nên rời đi thì hơn”, cô ta lầm bầm, định đi thẳng. Đúng lúc này có một điệu cười vang lên.

“Tử Diễu sư tỷ, cô đã tới rồi, không xem kịch hay mà lại bỏ đi luôn sao?”

Một đám người ở phía sau bước tới. Đó chính là đám người Từ Tài Quang và Tiết Tường.
Chương 1867: Lâm Chính ở đây

“Từ sư huynh tới rồi”.

“Chào Từ sư huynh”.

“Đã lâu không gập, gần đây Từ sư huynh có khỏe không?”

“Chào Từ sư huynh”.

Đám đệ tử đồng loạt bước tới. Tất cả đều nhìn anh ta bằng vẻ hào hứng và tôn sùng. Từ Tài Quang là một trong những đệ tử giỏi giang nhất, thành tựu của anh ta khiến cho không ít người cảm thấy ngưỡng vọng. Anh ta trở thành mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người.

Thực ra khi chuyện này được truyền ra ngoài thì rất nhiều người không dám tin. Bọn họ không cho rằng Từ Tài Quang lại đi phối hợp với một kẻ như Lâm Chính để làm trò hề cho thiên hạ xem.

Nhưng giờ thì thế nào cũng được. Vì chắc chắn là Từ sư huynh sẽ dạy dỗ Lâm Chính một trận ra trò. Ai cũng háo hức.

“Các vị sư huynh, sư muội, xin chào”, Từ Tài Quang mỉm cười, thái độ trông vô cùng ngạo nghễ. Tiết Tường, Lý Đào ở bên cạnh cũng được thơm lây, được dịp ra oai với những đệ tử khác.

Tử Diễu không quan tâm, chỉ nhìn họ rồi rời đi. Thế nhưng Từ Tài Quang đã vội vàng ngăn lại.

“Tử Diễu sư tỷ, sao phải vội vàng vậy?”, Từ Tài Quang dịu dàng nói.

Những người bên cạnh thấy vậy cũng hùa theo. Có ngốc cũng nhận ra Từ Tài Quang thích Tử Diễu. Thế nhưng Tử Diễu trước giờ luôn không thích tiếp xúc với người khác. Ngoài sư tôn và tôn trưởng ra thì cô ta không coi bất cứ ai trong sư môn ra gì. Từ Tài Quang khổ sở theo đuổi nhưng cũng không có cơ hội.

“Ồn ào quá”, Tử Diễu nói đúng ba từ.

Từ Tài Quang biết chỉ dựa vào lời nói thì không thể giữ được Tử Diễu, cũng không thể tạo ra được cơ hội cho bản thân, thế là anh ta lên tiếng: “Tử Diễu sư tỷ, chắc cô không biết, Lâm Chính đấu với Tiết Tường sư đệ lần này là một người có y thuật thần kỳ hiếm có khó tìm đấy. Nếu cô đi thì sẽ tiếc lắm. Ở lại xem thế nào”.

“Y thuật thần kỳ sao?”, Tử Diễu khẽ chau mày.

Từ Tài Quang biết Tử Diễu rất thích những thứ y thuật kỳ lạ và cũng có sự nghiên cứu về lĩnh vực này nên anh ta biết nói tới sẽ có tác dụng. Thế nhưng Tử Diễu chỉ khẽ lắc đầu: “Từ Tài Quang, anh tưởng tôi chưa từng nghe qua về Lâm Chính sao? Anh ta chỉ là một người mới tới học ở thiên cung được vài tháng, còn chưa bằng cả đệ tử chính thức nữa".

“Tử Diễu sư tỷ, nếu nghĩ vậy thì không đúng rồi. Đúng là Lâm Chính chỉ học ở thiên cung có vài tháng nhưng nhiều năm trước tôi nghe nói sau khi rời khỏi thiên cung thì cậu ta đã gặp được không ít cao nhân, nắm giữ không ít y pháp thần kỳ, vô cùng lợi hại. Sao cậu ta dám khiêu chiến với Tiết Tường chứ, hơn nữa còn dám khiêu chiến với cả tôi nữa. Nếu như không có gì chắc chắn thì sao lại tự làm khó mình như thế được”, Từ Thài Quang nói.

Tử Diễu nghe thấy vậy thì suy nghĩ và gật đầu: “Anh nói có lý! Được! Nếu đã vậy thì tôi sẽ ở lại xem, nhưng hi vọng là nó sẽ không quá vô vị”.

Nói xong cô ta đi tới bên cạnh một cây đào và chờ đợi. Cô gái đứng đó, xinh đẹp như tiên tử giáng trần.

Các đệ tử khác không dám tiếp cận, chỉ lẳng lặng nhìn từ xa. Từ Tài Quang đang định bước tới nói gì đó thì lúc này đã có tiếng hô vang lên trên đài Y Thánh.

“Ngũ tôn trưởng đã tới”.

Tất cả các đệ tử đều quay qua nhìn. Một loạt những người đệ tử mặc áo màu trắng bước vào đài Y Thánh.

Đi đầu chính là Ngũ tôn trưởng, người đã châm cứu lúc ban đầu cho Lâm Chính.

“Bái kiến Ngũ tôn trưởng”.

“Bái kiến Ngũ Tôn Trưởng”.

Tất cả các đệ tử đều quỳ xuống, hành lễ với Ngũ tôn trưởng, đến cả Tử Diễu cũng vậy. Người phụ nữ với vẻ mặt vô cảm dẫn đoàn đệ tử tới trước một bức tượng cực lớn ở đài Y Thánh và ngồi xuống.

Bên dưới bức tượng có xếp bàn ghế cho các vị tôn trưởng ngồi.

“Đứng dậy cả đi”, bà ta lên tiếng.

“Tạ ơn Ngũ tôn trưởng”.

Tiếng hô vang lên, tất cả đồng loạt đứng dậy. Cả hiện trưởng lại trở nên ồn ào. Bà ta đột nhiên lên tiếng: “Tòan bộ đệ tử, ngồi thành hình tròn, không được lên tiếng, không được quấy nhiễu, rõ chưa?”

Dứt lời, tất cả các đệ tử đều ngồi xuống cạnh đài Y Thánh, họ im lặng như một bức tượng. Y đấu sinh tử vừa tôn nghiêm vừa thần thánh, không ai được phá vỡ quy tắc đó. Nếu không hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.

“Thời gian tới chưa?”, người phụ nữ liếc nhìn người đệ tử bên cạnh và hỏi.

“Bẩm tôn trưởng, còn 5 phút nữa là tới rồi”, người đệ tử đáp.

“5 phút sao, đệ tử cửa trận đấu lần này đâu?”, người phụ nữ hỏi.

“Đệ tử ở đây”, Tiết Tường lập tức bước tới trung tâm của đài Y Thánh.

“Còn Lâm Chính?”, người phụ nữ hỏi.

Đám đông nhìn nhau nhưng không thấy bóng dáng Lâm Chính đâu.

“Có khi nào không dám tới không?”

“Có lẽ là vậy rồi”.

Có người khẽ cười. Đúng lúc này, ngay vị trí lối vào vang lên một giọng nói: “Lâm Chính ở đây”.

Anh đã tới.
Chương 1868: Chiến đấu với cả hai

Trong nhà lao u ám.

Liễu Như Thi bất lực nằm trên đất.

Vết thương trên người cô ấy không được xử lý kịp thời, trong nhà lao lại u ám ẩm thấp, vi khuẩn sinh sôi, cô ấy đã bị nhiễm bệnh cũng không có gì lạ.

Trong sự đói rét khốn khổ, cô ấy chỉ có thể run rẩy nằm co trong góc.

Mấy con chuột không sợ người chạy tới chạy lui ở xung quanh, dường như đã quen với người ở trong nhà lao này.

“Có thể… cho tôi ly nước không?”.

Cuối cùng, Liễu Như Thi không chịu nổi nữa ngẩng đầu lên, yếu ớt gọi cai ngục ở ngoài nhà giam.

“Nước? Ha, vào nơi này rồi còn có nhiều yêu cầu như vậy? Đừng đùa nữa, biết đây là đâu không? Tử lao! Người đến đây đều phải chết! Uống nước? Uống nước tiểu đi!”, cai ngục cười lớn, hoàn toàn không quan tâm đến Liễu Như Thi.

“Anh…”, Liễu Như Thi tức tối, còn định nói gì đó nhưng vì tâm trạng kích động mà ho dữ dội không ngừng.

Khụ khụ khụ…

Phụt!

Trong cơn ho kịch liệt, cô ấy phun ra ngụm máu.

Nhưng đám cai ngục hoàn toàn không quan tâm.

Dường như trong mắt bọn họ đó là một chuyện rất bình thường.

“Cô nhóc”.

Lúc này, một giọng nói sốt sắng vang lên.

Sau đó một bà cụ nhanh chân bước vào trong nhà tù.

“Ai đó?”.

Cai ngục dừng cười, lập tức quát lớn.

Nhưng bà cụ không quan tâm đến cai ngục, đứng ở cửa nhà tù nhìn Liễu Như Thi.

“Khốn nạn!”.

Cai ngục thầm chửi mắng, định tiến tới nhưng bị người bên cạnh níu lại.

“Cậu muốn chết à? Người đó là bà cụ Ôn!”, người bên cạnh quát khẽ.

“Bà cụ Ôn?”, cai ngục đó biến sắc, nhờ vào ánh sáng lờ mờ mới nhìn rõ người này, không dám lên tiếng nữa.

Người bên cạnh thì khẽ quát: “Bà cụ Ôn, người này đã bị Tứ tôn trưởng cho vào tử lao, bà chỉ có thể đến thăm, đừng làm chúng tôi khó xử!”.

“Tôi có mấy câu muốn nói với con bé này cũng không được sao?”, bà cụ Ôn sầm mặt, nghiêng đầu quát.

Vẻ mặt cai ngục rất túng quẫn, không dám nhiều lời, chỉ nhỏ giọng nói: “Chỉ mấy câu thôi, nói nhiều hơn, chúng tôi cũng khó xử…”.

“Khó xử? Vậy thì đừng làm gì cả! Nghe đây, mau chuẩn bị nước và thức ăn nóng cho con bé này! Đi mau!”, bà cụ Ôn quát lên.

“Bà cụ Ôn, chuyện này mà để Tứ tôn trưởng biết thì chúng tôi tiêu đời”.

Các cai ngục rất khó xử.

“Các người sợ Tứ tôn trưởng, không sợ tôi? Mau cút đi làm cho tôi! Có chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm!”, bà cụ Ôn quát giận.

“Chuyện đó…”.

Hai người do dự không quyết định được.

Đúng lúc này, loạt tiếng bước chân gấp rút vang lên từ trong tử lao.

Mấy người đồng loạt nhìn về hướng tiếng bước chân truyền tới, lúc này mới thấy một nhóm đệ tử của Thiên Hình Cung đi tới.

Đệ tử đi đầu còn cầm một thứ như sắc lệnh trong tay.

Khi nhìn thấy nó, sắc mặt bà cụ Ôn không mấy tự nhiên, rất khó coi.

Bọn họ đi đến đây, đồng loạt hành lễ với bà cụ Ôn.

“Cậu là Nghiêm Khoan? Các người đến đây làm gì?”, bà cụ Ôn hỏi.

“Thưa bà Ôn, chúng tôi đến để đọc lệnh xử quyết của Tứ tôn trưởng!”, Nghiêm Khoan nói.

“Lệnh xử quyết?”.

“Phải, Tứ tôn trưởng đã phái người đến kí túc xá đệ tử điều tra, kết quả điều tra đã có, chứng thực đệ tử Liễu Như Thi đã có hành vi mưu sát đệ tử Tiết Tường, cho nên chúng tôi đến để đọc kết quả xử quyết cô ta”, Nghiêm Khoan không biểu lộ cảm xúc gì mà nói.

Anh ta dứt lời, bà cụ Ôn và Liễu Như Thi đều trợn to mắt, đầy vẻ kinh ngạc.

“Kết quả? Sao… Sao có thể? Điều tra rõ ràng hay chưa?”.

“Bà cụ Ôn có điều không biết, trong các đệ tử có người vừa mua một chiếc điện thoại, dự định quay cảnh ban đêm, tình cờ quay lại toàn bộ sự việc. Lúc chúng tôi điều tra, đệ tử đó đã cung cấp video cho chúng tôi, nên kết quả đã rõ”, Nghiêm Khoan nói.

Bà cụ Ôn há hốc miệng.

Người tên Nghiêm Khoan lấy giấy xử quyết ra, đọc to.

“Đệ tử Liễu Như Thi, ý đồ mưu sát đệ tử Tiết Tường, làm trái quy tắc của tông môn, khinh thường pháp luật, khinh thường sự uy nghiêm của thiên cung. Nay dựa theo quy tắc của Thiên Hình Cung xử quyết đệ tử Liễu Như Thi! Lấy đó răn đe! Củng cố uy nghiêm của thiên cung!”.

Nói xong, Nghiêm Khoan gập giấy xử quyết lại, ném vào trong nhà lao.

Liễu Như Thi trợn tròn mắt.

Bà cụ Ôn cũng ngây người.

“Liễu Như Thi, cô còn gì để nói nữa không?”, Nghiêm Khoan lạnh lùng hỏi.

“Tôi… Tôi không còn gì để nói…”, hai mắt Liễu Như Thi trống rỗng, miệng lẩm bẩm.

“Vậy được”.

Nghiêm Khoan lấy một gói thuốc bột từ trong túi ra, ném vào nhà lao.

“Tứ tôn trưởng nói, xét đến tình cảm của bà cụ Ôn nên sẽ không xử chém cô! Cho cô được toàn thây!”, Nghiêm Khoan bình tĩnh nói.

“Không!”.

Bà cụ Ôn hét lên thê lương, định kéo cửa phòng giam ra, nhưng cai ngục vội vàng xông tới, bắt lấy bà ấy.

“Bà cụ Ôn, tử lao trọng địa, không được làm càn, đưa bà ấy đi!”, Nghiêm Khoan quát lên.

Đệ tử Thiên Hình Cung định đưa bà cụ Ôn đi.

“Thả tôi ra! Tôi muốn gặp Tứ tôn trưởng! Thả tôi ra!”, bà cụ Ôn hét lớn.

Nhưng không có tác dụng gì.

Chẳng mấy chốc, bà ấy đã bị đưa đi khỏi tử lao.

“Cảm ơn bà, bà Ôn!”.

Liễu Như Thi nhìn theo hướng bà cụ Ôn bị đưa đi, yếu ớt nói, sau đó nhìn gói thuốc ở trên mặt đất, giọng khàn đặc: “Nếu mình chết, Lâm Chính cũng sẽ không còn gì vướng mắc… Mọi thứ cũng nên kết thúc rồi nhỉ?”.

Nói xong, cô ấy mở gói thuốc ra, uống hết thuốc bột ở bên trong.



Trên đài Y Thánh.

Lâm Chính và Thu Phiến bước vào trong.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều hội tụ trên người họ.

“Lâm Chính đến rồi!”.

Có người khẽ hô lên.

“Cậu ta lại đến thật kìa!”.

“Cậu ta đến đây chịu chết sao?”.

“Tôi còn tưởng cậu ta sẽ lén trốn khỏi thiên cung Trường Sinh, tìm một nơi sống tạm bợ”.

“Nếu đã đến đây thì hôm nay cậu ta chắc chắn sẽ phải chết ở đây”.

Bọn họ bàn tán xôn xao.

“Bái kiến Ngũ tôn trưởng!”.

Lâm Chính đi đến trung tâm đài Y Thánh, chắp tay chào người phụ nữ xinh đẹp ở bên trên.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Lâm Chính, đấu y sinh tử là do cậu đề ra, tất cả hậu quả cũng sẽ do cậu tự chịu trách nhiệm, sống hay chết phải dựa vào bản thân cậu”.

“Đệ tử đã rõ”, Lâm Chính gật đầu đáp.

“Hi vọng cậu thật sự hiểu rõ, nhưng theo tôi thấy, cậu hoàn toàn không biết mình đang làm gì”, Tiết Tường ở bên này cười nhạt, ánh mắt sâu xa.

“Câu nói này tôi cũng có thể tặng lại cho anh”, Lâm Chính nghiêng đầu nói.

“Ha ha, được thôi, chúng ta mau chóng bắt đầu đi. Tôi không muốn nhìn thêm thái độ khiến người ta buồn nôn của cậu nữa”, Tiết Tường cười khẩy, trong mắt đầy vẻ nham hiểm.

“Không vội”, Lâm Chính bình tĩnh nói.

“Ồ? Cậu còn có chiêu trò gì nữa?”, Tiết Tường khó hiểu.

“Người vẫn chưa đến đủ kia”, Lâm Chính nói.

“Chưa đến đủ?”.

Tiết Tường khó hiểu.

Ngũ tôn trưởng lại nói: “Còn một đệ tử nữa đâu? Vì sao không lên?”.

Tất cả mọi người sửng sốt.

“Còn một đệ tử nữa?”.

“Chuyện này là sao?”.

“Ngũ tôn trưởng, lần này không phải đấu y sinh tử giữa hai người Tiết Tường và Lâm Chính sao? Bây giờ hai người đều đã lên sân, chưa thể bắt đầu sao?”, có đệ tử đứng lên đưa ra nghi vấn.

Nhưng Ngũ tôn trưởng lại lắc đầu.

“Đơn đăng ký Lâm Chính đưa lên là một đơn đăng ký hợp nhất. Nói cách khác, hai trận đấu y sinh tử của cậu ta sẽ hợp lại làm một, cậu ta sẽ đồng thời khiêu chiến với hai người Tiết Tường và… Từ Tài Quang!”, Ngũ tôn trưởng nghiêm túc nói.

Bà ta vừa dứt lời, tất cả mọi người cùng ồ lên.
Chương 1869: Người người chú ý

Đài Y Thánh xôn xao.

Tất cả đệ tử đều kinh ngạc.

Hợp nhất đấu y?

Đồng thời chiến đấu với hai người?

Lâm Chính làm gì vậy?

Anh tự tin đến vậy sao?

Bọn họ mở to mắt, cứ ngỡ mình nghe lầm.

Từ Tài Quang cũng vậy.

Vẻ mặt anh ta vô cùng khoa trương, trợn mắt há mồm một lúc lâu mới nghiêng đầu nói: “Ngũ tôn trưởng vừa mới nói gì? Đơn đăng ký hợp nhất?”.

“Phải sư huynh, hình như là hai người anh và Tiết Tường cùng… đấu y sinh tử với Lâm Chính”, Lý Đào ở cạnh lắp bắp nói.

“Đó là ý gì?”.

Từ Tài Quang phản ứng lại, đột nhiên nổi giận: “Đây là xem thường tôi sao?”.

“Sư huynh, Lâm Chính sỉ nhục anh như vậy, thực sự không thể chịu được! Anh không thể tha thứ cho cậu ta dễ dàng được!”, đệ tử ở phía sau nhao nhao nói.

“Đúng vậy! Phải dùng cách tàn nhẫn nhất để giết cậu ta!”.

“Đây là cậu ta đang tìm chết!”.

“Sư huynh, anh phải lập uy! Phải lấy mạng cậu ta ra lập uy!”.

Mọi người reo hò.

Từ Tài Quang tràn đầy căm hận, đi thẳng vào chính giữa đài Y Thánh.

Đổi lại là lúc trước, anh ta sẽ không có hứng thú với người như Lâm Chính.

Nhưng bây giờ anh ta đột nhiên muốn chiến đấu một trận!

Anh ta phải dùng cách bá đạo nhất để giải quyết Lâm Chính!

Nếu không, Từ Tài Quang anh ta sao có được trọng lượng trong lòng những đệ tử này?

Vô số ánh mắt của các đệ tử hội tụ trên người Từ Tài Quang, ai cũng cảm thấy khó tin, hoảng hốt vô cùng.

Từ Tài Quang ôm một bụng lửa giận đi thẳng tới trước, chắp tay: “Tôn trưởng, đệ tử đã đến!”.

“Ừ!”.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu, nói: “Từ Tài Quang, tôi biết trong lòng cậu rất tức giận, nhưng Lâm Chính đã dám đề nghị hợp nhất quyết đấu thì tôi nghĩ chắc hẳn cậu ta có chỗ dựa nào đó. Cậu vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn”.

“Tôn trưởng, một kẻ không biết trân trọng sinh mạng mình thì cần phải chú ý cái gì? Cậu ta đề nghị hợp nhất quyết đấu là đang sỉ nhục đệ tử, vì vậy đệ tử không định nương tay. Đợi lát nữa có cảnh tượng gì không đúng chuẩn mực hoặc không thích hợp xuất hiện, mong tôn trưởng tha thứ”, Từ Tài Quang chắp tay nói, giọng nói lạnh lùng.

Ai cũng có thể nghe ra được sự phẫn nộ từ trong giọng nói của anh ta.

“Quyết đấu sinh tử ý nghĩa tại sinh tử, các cậu xảy ra chuyện gì đó là quyết định của bản thân các cậu, người ngoài sẽ không can thiệp!”, người phụ nữ xinh đẹp nói.

“Vâng, tôn trưởng”, Từ Tài Quang lại chắp tay, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: “Chỉ tiếc trên đài Y Thánh thần thánh này sẽ nhuốm máu của kẻ đê tiện dơ bẩn như Lâm Chính! Thật khiến người ta tiếc hận”.

“Vậy là anh mặc nhận tôi sẽ thua?”, Lâm Chính bình tĩnh hỏi.

“Một kẻ chỉ mới học y thuật của thiên cung mấy tháng như cậu, tôi muốn đánh bại cậu còn không dễ như trở bàn tay?”, Từ Tài Quang lắc đầu.

“Sư huynh, nói nhiều với kẻ sắp chết đó làm gì? Lát nữa anh chỉ cần đứng bên xem là được, em sẽ tự tay giết chết cậu ta!”, Tiết Tường phẫn nộ nói.

“Được, em chơi đùa với cậu ta trước đi!”, Từ Tài Quang nói.

Tiết Tường xoa tay, muốn ra tay ngay.

Lúc này, một tiếng chuông du dương lan ra khắp thiên cung Trường Sinh.

Tiếng chuông vang lên ở thời điểm này có nghĩa buổi học sáng đã bắt đầu.

Buổi học sáng ở thiên cung Trường Sinh thường bắt đầu vào lúc tám giờ sáng.

“Tôn trưởng, đến giờ rồi!”, đệ tử ở bên cạnh nhắc nhở.

“Được! Tôi tuyên bố trận quyết đấu bắt đầu!”.

Người phụ nữ xinh đẹp lập tức đứng dậy, lớn tiếng hô.

Bà ta dứt lời, tất cả mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Dưới cây hoa đào, Tử Diểu nghiêng mắt nhìn.

Trên tảng đá phía Nam, hai bóng người cũng đang quan sát từ xa.

“Người đó chính là Lâm Chính sao?”.

“Bẩm tôn trưởng, đúng ạ”.

“Người đó… sao lại có cảm giác quen thuộc thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu đó?”, ông lão nói giọng khàn khàn.

“Lẽ nào là con cháu một vị cố nhân nào đó của tôn trưởng, cho nên mới cảm thấy quen thuộc?”, thanh niên ở cạnh khẽ cười nói.

“Không, chắc chắn không phải! Cảm giác này không phải cảm giác quen thuộc của con cháu cố nhân… Tôi cũng không nói rõ được là cảm giác gì…”.

“Vậy tôn trưởng tiếp tục xem xem, có lẽ lát nữa nhớ ra được thì sao”.

Hiện trường yên tĩnh lại.

Tất cả mọi người đều nín thở, chăm chú nhìn ba người ở chính giữa đài Y Thánh.

Từ Tài Quang đứng ở một bên.

Để Tiết Tường và Lâm Chính đứng đối diện nhau.

Ngũ tôn trưởng dứt lời, bây giờ đã là trận đấu y sinh tử.

“Nào, Lâm Chính, để tôi xem xem rốt cuộc cậu có bao nhiêu cân lượng! Ra tay đi!”, Tiết Tường nheo mắt cười, trong mắt ngập tràn vẻ sâu xa.

Hắn hoàn toàn không để anh vào mắt.

Lâm Chính lại lắc đầu: “Chỉ một mình anh hoàn toàn không đủ cho tôi đánh. Từ Tài Quang, anh không lên cùng sao?”.

Từ Tài Quang lại khẽ lắc đầu.

“Thật không biết điều! Đánh bại Tiết Tường trước rồi hãy nói”.

“Thôi được, nếu vậy thì tôi ra tay trước là được, chỉ hi vọng lát nữa anh đừng hối hận!”.

Lâm Chính nói, sau đó cất bước đi về phía Tiết Tường.
Chương 1870: Không sợ bất kỳ ai

Đấu y ở thiên cung không giống với đấu y truyền thống!

Đệ tử thiên cung Trường Sinh hầu như ai cũng là y võ, bọn họ tinh thông y thuật, cũng biết dùng y thuật giết người.

Đấu y ở đây sử dụng tất cả y thuật mình học được dồn đối phương vào chỗ chết.

Dùng châm!

Dùng độc!

Điểm huyệt!

Cắt đứt mạch!

Chỉ cần là có liên quan đến y thì đều có thể trở thành thủ đoạn lấy đi tính mạng của đối phương.

Đương nhiên, võ kỹ truyền thống không được sử dụng ở đây.

Một khi dùng võ kỹ truyền thống thì sẽ bị tuyên bố thất bại.

Lúc đó, sự sống chết của người vi phạm sẽ do thiên cung định đoạt!

Lâm Chính đương nhiên hiểu đạo lý này.

Anh cũng không cần phải dùng đến võ kỹ truyền thống!

Bởi vì thuật y đạo của anh không sợ bất kỳ ai!

“Muốn chết!”.

Tiết Tường cười nạt, cũng không vội ra tay mà chắp hai tay sau lưng, nhìn Lâm Chính tiến đến gần.

“Thế nào? Cậu dùng châm, điểm huyệt hay là cắt đứt mạch? Tới đi, bất cứ thủ đoạn nào của cậu cũng chỉ là thủ đoạn của trẻ con trong mắt tôi, đừng để tôi quá thất vọng! Ha ha ha…”, Tiết Tường cười lớn.

Lâm Chính đưa ngón tay lên, trên ngón tay có châm, phóng về phía Tiết Tường.

Vèo!

Châm bạc như sao băng bay thẳng về phía Tiết Tường.

“Nực cười, châm bạc chậm như vậy cũng có mặt mũi phóng ra!”, Tiết Tường cười khinh thường, dùng ngón tay kẹp lấy nó.

Trong nháy mắt, châm bạc bị Tiết Tường kẹp chặt trên ngón tay.

“Ồ!”.

Đệ tử xung quanh kinh ngạc kêu lên.

“Vậy là chặn được rồi sao?”.

“Ha, châm bạc của Lâm Chính chậm như vậy, Tiết sư huynh há lại không chặn được?”.

“Đúng là nực cười, thực lực như thế mà cũng dám khiêu chiến Tiết Tường sư huynh? Lâm Chính kia là tên ngốc à?”.

Không ít người khịt mũi khinh thường, lên tiếng chửi mắng.

“Chỉ vậy thôi sao?”.

Trên cây hoa đào, Tử Diểu nhíu mày, âm thầm hừ một tiếng, quay người rời đi.

Y thuật kỳ diệu cái gì, bây giờ xem ra cô ta đã bị lừa rồi! Chỉ làm lãng phí thời gian mà thôi!

Trên tảng đá.

“Lâm Chính chỉ có thủ đoạn như vậy thôi sao? Thật khiến người ta thất vọng”, thanh niên nhìn chằm chằm cảnh đó, cũng tỏ ra thất vọng.

Anh ta nghiêng đầu sang: “Tôn trưởng, nếu người bận thì về trước đi ạ. Lần này là tôi thất sách, không ngờ Lâm Chính này quả thật chỉ là kẻ tầm thường không biết trời cao đất dày như mọi người nói…”.

“Không! Cậu nói sai rồi, cũng nhìn lầm rồi!”.

Ông lão đột nhiên nói một cách nghiêm túc.

Thanh niên ngạc nhiên nhìn ông lão, lúc này mới phát hiện ông lão đang nhìn Tiết Tường với ánh mắt sáng rực.

Nói đúng hơn là nhìn cây châm bạc trong tay Tiết Tường.

“Tôn trưởng, sao vậy ạ?".

Thanh niên thắc mắc.

Nhưng ông lão lại im lặng không nói, chỉ nhìn chằm chằm cây châm bạc đó, cả mí mắt cũng không chớp.

Cuối cùng!

Ầm!

Một tiếng động quỷ dị vang lên từ trung tâm đài Y Thánh!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc!

Bàn tay giữ cây châm bạc của Tiết Tường đột nhiên nổ tung.

Máu thịt bắn tung tóe, năm ngón tay đều gãy, lòng bàn tay nứt ra, hình ảnh cực kỳ máu me.

“A!”.

Tiết Tường kêu lên thảm thiết, đau đến mức suýt ngã ra đất.

“Cái gì?”.

Từ Tài Quang sửng sốt.

Tử Diểu đang định rời đi cũng dừng bước, quay đầu nhìn.

Thu Phiến hết sức ngạc nhiên.

Hiện trường vang lên tiếng xôn xao.

“Sao có thể như vậy?”.

“Vì sao tay của Tiết Tường sư huynh… lại bị nổ?”.

Mọi người hết sức nghi hoặc.

Lý Đào đột nhiên hét lớn: “Võ kỹ! Là võ kỹ!”.

Cô ta vừa hét lên, hiện trường lập tức yên tĩnh lại.

Lý Đào chỉ tay vào Lâm Chính, hét lớn: “Cậu ta dùng võ kỹ! Con chó đó dùng võ kỹ làm Tiết Tường sư huynh bị thương! Cậu ta phạm quy rồi!”.

“Cái gì?”.

“Cậu ta lại dùng võ kỹ?”.

“Chết tiệt!”.

“Thật hèn hạ!”.

“Thứ dơ bẩn!”.

Các đệ tử chửi rủa, tràn đầy căm phẫn kích động.

Ngũ tôn trưởng ở bên trên đột nhiên đứng dậy, quát lớn: “Tất cả yên lặng!”.

Hiện trường lập tức yên tĩnh đi nhiều.

“Tôn trưởng! Lâm Chính phạm quy rồi! Xin hãy dừng quyết đấu, xử tử Lâm Chính!”, Lý Đào vội hét lên.

Ngũ tôn trưởng lại tỏ ra nghiêm túc, hạ giọng quát: “Lâm Chính không hề phạm quy, cậu ta không dùng võ kỹ, cậu ta chỉ dùng y thuật bình thường!”.

“Cái gì?”.

Lý Đào kinh ngạc.

“Sao có thể như thế?”.

“Y thuật… lại có hiệu quả như vậy được sao?".

Các đệ tử không tin.

Ông lão bên tảng đá bỗng nhiên lên tiếng: “Ngũ tôn trưởng nói không sai, Lâm Chính thật sự không dùng võ kỹ, cậu ta dùng y thuật thuần túy!”.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại, lập tức kinh ngạc không thôi.

“Tam tôn trưởng!”.

“Trời ạ, Tam tôn trưởng đến từ lúc nào vậy?”.

Mọi người vội vàng chắp tay hành lễ: “Bái kiến Tam tôn trưởng!”.

Hiện trường hơi hỗn loạn.

Người phụ nữ xinh đẹp cũng rất kinh ngạc, vội vàng đứng dậy: “Tam tôn trưởng sao lại đến đây? Mau lại đây ngồi đi!”.

“Không cần đâu Ngũ tôn trưởng, tôi chỉ đi ngang qua nên đến xem thế nào thôi. Tôi sẽ đứng đây, quyết đấu sinh tử trang nghiêm thần thánh, không thể quấy nhiễu! Mau mau để bọn họ tiếp tục quyết đấu đi!”, Tam tôn trưởng nói.

Người phụ nữ xinh đẹp gật đầu: “Quyết đấu tiếp tục!”.

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng mọi người lại vô cùng sợ hãi.

Rốt cuộc Lâm Chính này đã dùng thủ đoạn gì khiến tay Tiết Tường thành ra như thế?

Y thuật của anh dùng là gì?

Bọn họ nghi hoặc nhìn sang.

Lâm Chính đã đến gần Tiết Tường.

“Đồ chó! Tao sẽ giết mày!”.

Tiết Tường tức giận, cánh tay còn lại điên cuồng huơ múa.

Vèo vèo vèo vèo…

Một lượng lớn châm bạc bắn ra từ lòng bàn tay hắn, giống như tấm lưới lớn bao phủ về phía Lâm Chính.

Phập! Phập! Phập! Phập…

Tất cả châm bạc đều đâm lên người Lâm Chính.

Tiết Tường thấy vậy thì mừng như điên: “Ha ha ha ha, Lâm Chính, cậu thua rồi! Cậu chết rồi! Ha ha ha ha…”.

“Đây là Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp!”, một đệ tử kinh ngạc kêu lên.

“Bắc Đẩu Huyền Độc Châm Pháp, tổng cộng chín chín tám mốt cây châm, châm nào châm nấy đâm vào tử huyệt. Một khi bị đâm trúng, thần tiên cũng khó cứu. Tiết Tường sư huynh quá lợi hại, tám mươi mốt cây châm đều đâm trúng!”.

“Nói vậy là Lâm Chính chết chắc rồi?”.

“Không sai, e rằng ngay cả tôn trưởng cũng không cứu được! Thắng thua đã định!”.

Mọi người nhao nhao nói.

Những người tràn đầy kỳ vọng đối với Lâm Chính cũng vô cùng thất vọng.

Chỉ vậy đã kết thúc rồi?

Đúng thật là đầu voi đuôi chuột!

Nhưng giây sau, Lâm Chính đột nhiên lấy châm bạc ra đâm vài cái lên người mình, ngay giữa tám mươi mốt cây châm đó.

Trong nháy mắt, hiện trường trở nên im lặng!

Tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom