-
Chương 1861-1865
Chương 1861: Tất cả dừng tay cho tôi
Lâm Chính ngủ rất say, đương nhiên cũng rất thoải mái.
Dược hiệu của Huyền Thiên Đan đã phân giải hết trong người anh, được anh hấp thụ.
Giờ phút này, Lâm Chính cảm giác toàn thân như được thay da đổi thịt, lớn như tứ chi, nhỏ như sợi tóc, tất cả đều có cảm giác thông thấu.
Anh chưa mở mắt ra ngay, mà thở hắt một hơi, toàn thân duỗi mạnh một cái, sau đó phát ra tiếng rên thoải mái, rồi mới chậm rãi mở mắt.
Tuy Hoạt Độc chưa được giải hết, nhưng mọi nơi trên cơ thể anh đều hồi phục rất tốt, dù không bì được với thời kỳ đỉnh cao, thì ít nhất cũng lấy lại được sáu bảy phần thể lực.
Có thể khiến một cơ thể bị Hoạt Độc tàn phá đến mức thân tàn ma dại khôi phục đến mức độ này chỉ trong vài ngày, e rằng đây cũng là một chuyện rất ghê gớm đối với người của thiên cung Trường Sinh.
Nhưng Lâm Chính vừa ngồi dậy, một bóng dáng bỗng lao tới bên giường như lốc xoáy.
Chính là Thu Phiến.
"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi", Thu Phiến kích động kêu lên.
"Sao vậy?", Lâm Chính nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sư muội Liễu Như Thi sắp bị hỏi tội chém đầu rồi!", Thu Phiến gào lên.
"Cái gì?".
Lâm Chính suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Anh túm lấy bả vai Thu Phiến, gấp gáp nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!".
Thu Phiến lập tức kể lại chuyện Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường.
Lâm Chính nghe xong, đầu óc như muốn nổ tung.
Sao anh có thể không đoán ra được suy nghĩ của Liễu Như Thi chứ?
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết thuốc chữa!".
Lâm Chính cuống đến mức giậm chân, khẽ gầm lên: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?".
"Thiên Hình Cung! Anh Lâm, tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng đi tìm Ngũ tôn trưởng thì hơn! Chỉ có Ngũ tôn trưởng ra mặt mới cứu được Liễu sư muội! Anh cho Ngũ tôn trưởng năm giọt Lạc Linh Huyết, có khi Ngũ tôn trưởng nể tình chuyện này mà tha mạng cho Liễu sư muội!", Thu Phiến nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe hết câu nói của Thu Phiến, đã tông cửa chạy về phía Thiên Hình Cung.
"Anh Lâm? Haizz! Anh Lâm..."
Thu Phiến cuống quýt gọi rồi vội vàng chạy theo.
…
Ở Thiên Hình Cung.
Người đàn ông mặc áo dài màu trắng kia nở nụ cười tự tin đi tới giữa cung điện.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt sang nhìn anh ta, khuôn mặt ngập tràn sự kính phục và sùng bái.
"Từ sư huynh!".
"Chào Từ sư huynh!".
"Tham kiến Từ sư huynh!".
Các đệ tử nhao nhao chào hỏi, một số người còn tỏ vẻ vô cùng kích động.
Liễu Như Thi hơi ngước đôi mắt bình thản lên, nhìn người đang đi tới.
Tuy cô ấy không biết anh ta, nhưng từ lời bàn tán xôn xao của các đệ tử thì vẫn biết người này là ai.
Từ Tài Quang.
Đệ tử tinh nhuệ trẻ tuổi nhất.
Cũng là một trong năm đệ tử kiệt xuất nhất của thiên cung.
Đương nhiên, anh ta còn một thân phận nữa, đó là anh nuôi của Tiết Tường.
Không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả anh ta.
Liễu Như Thi khẽ hít vào một hơi, quay sang nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, bà đừng tham gia vào chuyện này nữa, Như Thi cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả đều là cháu tự chọn, cháu không muốn làm liên lụy đến bà".
"Con bé ngốc nghếch này, đừng nói nữa, tất cả đã có bà đây", bà cụ Ôn nhỏ giọng đáp lại.
"Bà Ôn...", Liễu Như Thi rưng rưng nước mắt.
Chỉ thấy Từ Tài Quang bước tới một bước, mỉm cười nói: "Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng rành rành ra đó rồi mà còn không xử quyết cô gái này? Chẳng lẽ mấy câu nói của bà Ôn có thể lật lại được vụ án này sao?".
"Sao nào? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à", Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.
"Đệ tử không dám, chỉ là nơi này đang có bao nhiêu đệ tử nhìn vào, nếu Tứ tôn trưởng không xử lý công bằng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì e là uy nghiêm của Thiên Hình Cung... sẽ bị suy giảm. Đến lúc đó ngay cả pháp quy của thiên cung Trường Sinh chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Nếu chuyện phát triển đến mức đó thì phiền phức to", Từ Tài Quang cười nói.
Sắc mặt của Tứ tôn trưởng hơi đen lại.
Tuy ông ta rất không thích nghe những lời Từ Tài Quang nói, nhưng nó lại có lý.
Vào lúc này, ông ta không được làm việc thiên tư.
"Chém đi!", Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.
Liễu Như Thi không nói gì.
"Tôn trưởng", bà cụ Ôn vội kêu lên: "Chuyện này vẫn phải điều tra đã".
"Bà Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, còn điều tra cái gì nữa? Lẽ nào phạm nhân nói điêu, các đệ tử này nhìn nhầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng?", Tứ tôn trưởng mất kiên nhẫn nói.
Khuôn mặt già nua của bà cụ Ôn cứng đờ.
"Chém!".
Tứ tôn trưởng lại quát.
Lần này, giọng điệu của ông ta rất kiên quyết.
Không ai dám phản bác.
Hình Đường Phủ lại giơ đao lên.
Vô số cặp mắt ở xung quanh đều nhìn chằm chằm.
Không ai nói gì.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Liễu Như Thi quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại.
"Bà Ôn, cảm ơn bà...", cô ấy thì thào nói, vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đúng lúc thanh đao trong tay Hình Đường Thủ sắp hạ xuống, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang khắp Thiên Hình Cung.
"Tất cả dừng tay cho tôi!".
Chương 1862: Đổi trắng thay đen
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đổ dồn mắt về phía cửa.
Là Lâm Chính.
Sắc mặt anh lạnh lùng, hốc mắt như muốn nứt ra, sải bước tiến vào.
"Anh Lâm?", ánh mắt của Liễu Như Thi dại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lâm Chính đi tới, đẩy các Hình Đường Thủ ra, đỡ Liễu Như Thi dậy.
Nhìn Liễu Như Thi vết thương chi chít, cả người đầy máu, Lâm Chính lòng đau như cắt.
Nhất là hai tay cô ấy gần như nát bét, không ngón tay nào còn lành lặn.
Rốt cuộc phải trải qua cực hình như thế nào nó mới trở nên như vậy?
Lâm Chính không dám tin.
Anh chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện này.
Cũng may anh tỉnh sớm, nếu muộn một bước thôi thì e là Lâm Chính sẽ phải day dứt cả đời.
"Như Thi, em thấy sao rồi?".
Lâm Chính vừa quan tâm hỏi vừa lấy châm bạc ra, đâm vào người Liễu Như Thi.
"Phù!".
Liễu Như Thi thở dài khoan khoái, sau khi được đâm mấy châm, nỗi đau đớn trên người cô giảm hẳn, nhưng hai tay hai chân vẫn rất đau, cả người run lên nhè nhẹ.
"Anh Lâm, sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến anh...", Liễu Như Thi lo lắng nói.
"Như Thi, sao em lại làm chuyện dại dột này?", Lâm Chính không ngừng trách hỏi.
"Anh Lâm..."
"Em đừng nói gì nữa, chuyện còn lại để anh".
Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.
"Cậu là ai? Dám to gan phá rối ở Thiên Hình Cung?".
Tứ tôn trưởng ở bên trên tỏ vẻ bất mãn, lập tức đứng dậy quát lớn.
Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.
Ông ta vừa dứt lời, 36 Hình Đường Thủ đều tuốt đao kiếm ra, bao vây Lâm Chính.
Đằng đằng sát khí!
"Tứ tôn trưởng làm gì vậy? Tại sao tôn trưởng lại vu oan cho người tốt, giết nhầm người vô tội?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, ngẩng phắt đầu lên nói với Tứ tôn trưởng.
"Khốn kiếp! Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Tứ tôn trưởng à? Cậu có biết đây là đâu không?", Lý Đào nổi giận quát.
"Đúng vậy! Mà này Lâm Chính, cậu nói cái gì mà vu oan cho người tốt? Cái gì mà giết nhầm người vô tội? Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chuyện này Liễu Như Thi đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường cũng lên tiếng, giọng điệu khinh bỉ.
"Tôi sẽ không đổi trắng thay đen, nhưng trắng bị nói thành đen thì tôi không thể để yên được", Lâm Chính sẵng giọng.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày.
Tiết Tường nhảy dựng lên chửi rủa: "Lâm Chính! Mẹ kiếp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Trước mặt mọi người, Liễu Như Thi định giết tôi! Chuyện này ai cũng nhìn thấy! Sao có thể oan được? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa!".
"Hỗn xược!".
Lâm Chính ngoảnh phắt đầu lại quát lớn: "Tôn trưởng đang ở đây, sao anh dám ồn ào như vậy chứ? Anh coi thường sự trang nghiêm và thần thánh của Thiên Hình Cung sao? Hay là anh vốn không coi tôn trưởng ra gì?".
"Cậu...", Tiết Tường biến sắc, có chút ấp úng nói: "Sao tôi dám coi thường tôn trưởng chứ? Tôi chỉ hơi kích động nên mới to tiếng chút, chứ đâu giống cậu, xông hẳn vào làm loạn Thiên Hình Cung! Nếu nói đến hỗn xược thì người đó chính là cậu!".
"Tôi chỉ là không muốn để tôn trưởng đưa ra quyết định sai lầm nên mới lỗ mãng tiến cung. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Thiên Hình Cung, cho tôn trưởng, sao anh lại nói là hỗn xược chứ?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Cậu... cậu nói hươu nói vượn! Rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn!", Tiết Tường càng ngày càng kích động hơn.
"Tiết Tường, bình tĩnh đi, đừng để cậu ta dắt mũi".
Đúng lúc này, Từ Tài Quang mỉm cười lên tiếng, ngăn cản Tiết Tường đang mất khống chế.
"Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em", Tiết Tường vội kêu lên.
"Em yên tâm, có tôn trưởng ở đây, dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thay đổi được sự thực".
Từ Tài Quang nhếch môi, nói với Lâm Chính: "Lâm sư đệ, theo lời cậu vừa nói thì cậu nghĩ Liễu Như Thi vô tội đúng không?".
"Đương nhiên".
"Nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta cầm dao đâm em trai tôi là Tiết Tường, lẽ nào mắt của mọi người đều có vấn đề sao?", Từ Tài Quang cười nói.
"Chắc cậu ta nghĩ chúng ta là đồ ngốc".
"Phải đấy, chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?".
"Tôi thấy chắc chắn đầu óc của Lâm Chính này có vấn đề".
"Đúng vậy".
Các đệ tử đang có mặt đều bật cười, hoặc là khinh miệt hoặc là chế giễu.
Bởi vì Từ Tài Quang ở đây nên không ai muốn đứng về phía Lâm Chính.
Ai nấy hừ mũi cười thầm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Các anh nói anh ta bị Liễu Như Thi đâm bị thương, xin hỏi là đâm vào đâu vậy?".
"Thừa lời, đương nhiên là đâm vào ngực tôi rồi, cậu xem, vẫn còn chảy máu đây này", Tiết Tường chỉ vào lồng ngực mình nói.
"Anh mặc áo thế này, ai biết được da thịt sau lớp áo có bị làm sao hay không", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Mẹ kiếp... Ha ha! Buồn cười thật đấy!", Tiết Tường bị lời nói của Lâm Chính làm cho tức quá hóa cười: "Sao nào? Cậu không tin hả? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?".
"Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy lồng ngực anh đúng là có vết dao, thì tôi sẽ tin lời anh nói", Lâm Chính gật đầu nói.
"Được! Được! Nếu cậu muốn kiểm tra vết thương, thì ông đây cho cậu toại nguyện! Cho cậu xem rốt cuộc con khốn này đã làm những gì!".
Dứt lời, Tiết Tường đang định vén áo lên.
"Không cần, tôi đích thân kiểm tra là được rồi".
Lâm Chính đi tới, ngăn hành động của Tiết Tường lại, tự vạch áo chỗ lồng ngực của hắn ra rồi nhìn vào.
"Sao nào? Tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này, đau chết đi được! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được coi là chứng cứ, các cậu không chối được đâu!", Tiết Tường tức giận mắng mỏ, nói những lời rất khó nghe.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ hắn, chỉ mải xem vết thương, anh còn thò tay vào trong áo, hình như đang kiểm tra miệng vết thương.
"Tôi không nhìn rõ lắm, anh có thể ra kia đứng dưới ánh đèn để tôi xem kĩ hơn không?", đúng lúc này, Lâm Chính nói.
"Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?", Tiết Tường nổi giận.
"Sư huynh, anh nghe cậu ta đi, cho cậu ta hết hi vọng, chúng ta không sợ", Lý Đào khinh bỉ cười khẩy.
Tiết Tường nghe thấy thế liền gật đầu nói: "Được, anh sẽ cho cậu ta hết hi vọng luôn".
Dứt lời, liền đi theo Lâm Chính đi tới đứng dưới ánh đèn bên cạnh.
Lâm Chính lại tiếp tục kiểm tra, nhưng quay lưng về phía mọi người.
Các đệ tử có mặt đều tỏ vẻ nghi hoặc.
"Có cần phải thế không?".
"Vết thương này nhìn một cái là thấy, sao tên Lâm Chính này kiểm tra kĩ thế?".
"Đúng là lãng phí thời gian của mọi người".
"Lâm Chính, cậu giở trò gì vậy?".
"Có phải cậu đang kéo dài thời gian không?".
Một số đệ tử bất mãn, bắt đầu la ó.
Tiết Tường cũng cực kỳ mất kiên nhẫn, tỏ vẻ chán ghét nói: "Được chưa vậy? Lâm Chính, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa! Cậu kiểm tra xong chưa?".
"Xong rồi!".
Lâm Chính rụt tay lại, khẽ gật đầu.
"Nếu đã kiểm tra xong, thì chắc hẳn kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?", Tiết Tường mỉm cười, quay đầu lại nói: "Tứ tôn trưởng, tôn trưởng có thể tuyên bố kết quả phán quyết, rồi lập tức hành hình được rồi".
"Ừ".
Tứ tôn trưởng gật đầu, đang định lên tiếng.
Nhưng Lâm Chính bỗng hỏi: "Tuyên bố kết quả gì?".
"Đương nhiên là kết quả tội cố ý mưu sát của Liễu Như Thi rồi", Lý Đào cười khẩy.
"Cố ý mưu sát? Ăn nói vô căn cứ", Lâm Chính hừ mũi nói.
"Lâm Chính, vừa nãy cậu cũng đã kiểm tra vết thương rồi còn gì! Sao nào? Lẽ nào cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường hừ mũi.
"Đổi trắng thay đen gì chứ? Rõ ràng ngực anh không có vết thương, nhưng lại nói Liễu sư muội đâm anh! Tôi thấy người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người là anh mới đúng!", Lâm Chính đáp trả.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Cậu nói cái gì? Lồng ngực tôi không có vết thương?".
"Đúng".
"Ha ha ha, cậu bị điên à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đây, xem vết thương ở lồng ngực tôi có phải do con khốn Liễu Như Thi này đâm không!".
Tiết Tường cười lớn rồi giật áo ra, để lộ vết thương ở lồng ngực trước mặt mọi người.
"Mọi người cũng nhìn đi, xem có phải là con chó này đang nói hươu nói vượn không!".
Nhưng... mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng lên nhìn, sau đó sửng sốt.
"Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?".
Tiết Tường vạch áo ra, xoay một vòng trưng vết thương ra trước mặt mọi người, sau đó lại giơ về phía Tứ tôn trưởng, đắc ý cười nói: "Tứ tôn trưởng, vết thương ở đây, chứng cứ vững chắc! Những lời Lâm Chính nói tuyệt đối không đáng tin! Mong Tứ tôn trưởng ngoài trừng trị Liễu Như Thi, cũng trừng trị Lâm Chính tội làm loạn Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!".
Tiết Tường nói đầy đanh thép.
Nhưng... cả Thiên Hình Cung không ai đáp lại hắn.
Mọi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.
Tiết Tường thấy thế, nụ cười đắc ý trên mặt cũng dần đông cứng lại.
Nhìn vẻ mặt mọi người, tim hắn không khỏi run lên, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Chương 1863: Tử lao
“Đại nhân?”
Tiết Tường thấy Tứ tôn trưởng thì thận trọng lên tiếng. Thế nhưng Tứ tôn trưởng coi như không nhìn thấy hắn và cũng không nói gì.
“Điều này...”, Tiết Tường cuối cùng cũng nhận thức được tình hình bất ổn, vội vàng nhìn xung quanh. Sắc mặt của các đệ tử trông vô cùng cổ quái. Họ xì xầm như đang bàn tán điều gì đó.
“Sư huynh! Anh mau coi...ngực của anh”, lúc này Lý Đào bừng tỉnh, chỉ vào ngực của Tiết Tường và hét lớn.
Tiết Tường vội vàng cúi đầu. Đúng lúc này, mặt hắn tái nhợt Ngực hắn lành lặn không có lấy một vết thương.
“Không...thể nào? Vết thương ở ngực của tôi đâu...mất rồi?", Tiết Tường bàng hoàng hét lên và sờ lên ngực của mình. Thế nhưng chẳng có thứ gì cả.
“Tại sao lại như thế....?”, Tiết Tường trố tròn mắt.
“Tôi nghĩ mọi người đều thấy rồi phải không? Ngực của Tiết Tường căn bản không hề có bất kỳ vết thương nào! Anh nói Liễu Như Thi đâm anh, vậy vết thương đâu?”, Lâm Chính chất vấn.
Tiết Tường toát mồ hôi hột, lắp bắp không biết trả lời như thế nào. Lý Đào nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta tận mắt nhìn thấy con dao đó đâm vào ngực của Tiết Tường. Máu chảy nhiều như vậy có thể là giả được sao?
Thế nhưng những gì lúc này mọi người nhìn thấy cũng là thật mà!Ngực của Tiết Tường vô cùng lành lặng.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ bị ảo giác?
“Vì vậy tôi nói rồi, tất cả là do Tiết Tường tự biên tự diễn để vu oan cho người khác mà thôi! Tứ tôn trưởng, ông cũng thấy rồi đấy, Tiết Tường không hề bị thương, nhưng trên áo lại có vết máu. Có thể thấy, máu là do anh ta tự tạo ra, dùng để vu oan cho Liễu Như Thi. Mong Tứ tôn trưởng chứng giám”, Lâm Chính đanh giọng.
“Không hề! Đệ tử không hề làm vậy! Oan uổng quá”, Tiết Tường vội vàng quỳ xuống trước mặt Tứ tông trưởng.
Tứ tôn trưởng chau mày, im lặng. Mọi thứ thật quá quỷ dị. Giờ này đến ngay cả ông ta cũng không biết phải tin ai nữa. Tứ tôn trưởng không nói gì, thế là Tiết Tường vội vàng nhìn Từ Tài Quang: “Đại ca ơi!”
“Đồ vô dụng này”, Từ Tài Quang thầm chửi rủa, sau đó đứng dậy chắp tay: “Tôn trưởng, chuyện này rất nhiều đồng môn cũng đã nhìn thấy, có thể là con dao không đâm trúng nhưng hành động của Liễu Như Thi thì ai cũng nhìn thấy cả, không thể nào là giả được. Các vị đồng môn ở đây chắc cũng đồng ý làm chứng thôi”.
“Đệ tử đồng ý làm chứng, chứng minh Liễu Như Thi mưu hại sư huynh Tiết Tường, mong tôn trưởng minh giám”, Lý Đào vội đứng dậy.
Những đệ tử khác thấy vậy thì đồng loạt đứng lên
“Đệ tử cũng đồng ý làm chứng, mong tôn trưởng minh giám”.
“Cả đệ tử nữa”.
“Đệ tử cũng vậy”.
Giọng nói vang lên không ngớt. Tiết Tường thấy vậy thì vui lắm. Có Từ Tài Quang ra mặt, những người đệ tử kia đương nhiên là sẽ giúp hắn.
Tứ tôn trưởng suy nghĩ. Một lúc sau ông ta phất tay: “Tiết Tường”.
“Đệ tử có mặt”.
“Cậu tới đây”
“Vâng!”, Tiết Tường vội vàng chạy tới.
Tứ tôn trưởng lão vén áo hắn ra và kiểm tra vùng ngực. Sắc mặt của ông ta biến hóa không lường: “Chỗ da này dường như mới được mọc ra”.
“Lẽ nào...”, Tứ tôn trưởng nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này có người có thể chữa lành vết thương của người khác chỉ trong vài phút ngắn ngủi sao!”, Tứ tôn trưởng lão lầm bầm, sắc mặt tái mét.
Những người bên dưới thấy vậy thì hoang mang: “Tứ tôn trưởng, sao thế?”
“Không biết”.
Có người ghé tới kiểm tra, một lúc sau Tứ tôn trưởng lên tiếng: “Đúng là trên người Tiết Tường không hề có vết thương. Bản tôn cần phải điều tra thêm”.
Dứt lời, hiện trường trở nên sôi sục: “Sao có thể như vậy được?”
“Chứng cứ rành rành như vậy cơ mà”.
“Tôn trưởng, mong tôn trưởng suy xét”.
Đám đông thất kinh. Lý Đào, Tiết Tường cũng cảm thấy không cam tâm. Liễu Như Thi và bà cụ Ôn thở phào.
Sự việc vẫn còn điều tra thì chưa chắc họ dính tội. Như vậy thì tạm thời Liễu Như Thi được an toàn rồi.
“Cảm ơn anh, Lâm Chính”, Liễu Như Thi nói và tỏ ra áy náy. Lần này, cô ấy lại khiến Lâm Chính bị liên lụy rồi.
Liễu Như Thi tự trách mình.
“Cảm ơn vẫn hơi sớm, sự việc vẫn chưa kết thúc đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Liễu Như Thi im lặng gật đầu.
Lâm Chính lên tiếng: “Tôn trưởng, chuyện này cần điều tra thì tạm thời Liễu Như Thi vô tội đúng không?”
“Đúng”.
“Vậy thì cho phép đệ tử đưa cô ấy về dưỡng thương, đợi điều tra kết thúc sẽ tiếp tục phối hợp”.
“Được!”, Tứ tôn trưởng đồng ý.
Đúng lúc này, Từ Tài Quang đột nhiên lên tiếng: “Tôn trưởng, Liễu Như Thi giết người giữa đám đông là điều không phải bàn cãi. Dù trên người Tiết Tường không có vết thương hoặc là cô ta không đâm trúng Tiết Tường nhưng nếu cứ thế thả cô ta ra thì chẳng ai có thể đảm bảo cô ta có hãm hại các đệ tử khác hay không. Vì vậy đệ tử xin tôn trưởng giam cô ta vào tử lao. Nếu không, những đệ tử khác e rằng sẽ ăn ngủ không ngon mất”.
Dứt lời, Liễu Như Thi tái mặt. Lâm Chính cũng vội nhìn Từ Tài Quang.
Các đệ tử khác cũng đồng loạt đứng dậy.
“Xin tôn trưởng giam Liễu Như Thi vào tử lao. Nếu không, đệ tử chúng thần sẽ ăn ngủ không yên...”
Chương 1864: Bàn đạp
Tử lao sao? Lâm Chính biết đó thường là nơi giam giữ chung thân dành cho người phạm tội của thiên cung Trường Sinh.
Tử lao không chỉ được canh chừng nghiêm ngặt mà môi trường cũng vô cùng khốc liệt. Bất luận là ai, một khi vào tử lao thì chắc chắc là sống không bằng chết. Họ sẽ rơi vàng trạng thái đau đớn và khổ sở. Dù là một người bình thường mà bước vào đó một ngày thôi cũng không còn ra hình người nữa.
“Không được”, Lâm Chính đáp lại: “Việc này vẫn chưa điều tra xong, sao có thể bắt Liễu Như Thi vào tử lao chứ? Như vậy liệu có công bằng không?”
“Công bằng sao? Cô ta mà cũng xứng à! Một kẻ mưu sát đồng môn, táng tận lương tâm mà cũng xứng nói tới hai chữ công bằng sao?”
Từ Tài Quang cười lạnh lùng, chắp tay với Tứ tôn trưởng: “Tôn trưởng, hành động mưu sát của Liễu Như Thi ai cũng thấy. Nếu để cô ta rời khỏi Thiên Hình Cung thì sẽ tạo cảm giác lo sợ cho các đệ tử khác. Tới khi đó cả nội cung sẽ đại loạn. Tới lúc đó Đại tôn trưởng mà trách cứ thì chẳng ai có thể gánh được. Vì vậy đệ tử đề xuất chuyện này cũng là vì sự an toàn cho thiên cung Trường sinh chứ hoàn toàn không về tư lợi cá nhân. Mong tứ tôn trưởng cân nhắc thêm”.
Dứt lời, tất cả các đệ tử đều chắp tay và hét lớn: “Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi và tử lao”.
“Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi vào tử lao”.
Tiếng hô vang lên không ngớt như sóng trào, vọng khắp cả Thiên Hình Cung. Liễu Như Thi tái mặt
“Khốn nạn, một lũ khốn nạn”, bà cụ Ôn tức run.
Tứ tôn trưởng cúi đầu suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Từ Tài Quang, cậu nói có lý. Chuyện của Liễu Như Thi lớn cũng không phải lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Nếu như chuyện này không điều tra rõ mà thả cô ta ra thì đúng là sẽ tạo sự sợ hãi cho cả nội cung. Mọi người đã nói như vậy thì bản tôn tạm thời nhốt Liễu Như Thi lại. Đợi chân tướng sự việc được điều tra thì sẽ đưa ra phán quyết tiếp”.
“Tôn trưởng lão anh minh”, Từ Tài Quang hô lớn.
Tiết Tường, Lý Đào cùng ngoác miệng cười và vội vàng nói: “Tôn trưởng anh minh”.
Còn Lâm Chính thì tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Tôn trưởng lão! Ý của ông là gì? Giam là được rồi, tại sao phải vào tử lao?”, bà cụ Ôn tức giận hét lớn.
“Bà cụ Ôn, trong Thiên Hình Cung, sự tôn nghiêm là điều quan trọng nhất. Bà đừng làm loạn”, tôn trưởng cũng không dễ gì bị lọt hố. Ông ta lạnh lùng nói.
“Tôi mặc kệ! Các người có thể nhốt Liễu Như Thi nhưng tôi nói cho ông biết, bỏ ngay việc nhốt vào tử lao đi. Nếu như con bé bị mất một cọng lông thôi khi ở trong tử lao thì...tôi sẽ tìm ông ấy”, bà cụ Ôn mặt đỏ bừng bừng tức giận nói.
“Tôi đã nói rồi, thiên cung Trường Sinh không ai được tư lợi. Tội phạm bên trong tử lao cũng vậy. Vậy nên người vào tử lao thì cũng vẫn tốt, chỉ là môi trường ác liệt hơn chút thôi. Được rồi, chuyện này cứ thế đi, mọi người giải tán”, Tứ tôn trưởng đứng dậy: “Áp tải kẻ tình nghi đi đi”.
“Vâng”, người của Hình Đường Thủ lập tức bước tới và còng tay Liễu Như Thi.
“Cung tiễn tôn trưởng”, Từ Tài Quang vội vàng chắp tay. Lâm Chính đứng tại chỗ bằng vẻ vô cảm.
“Ha ha, Lâm Chính, thế nào? Dễ chịu chứ? Không phải là cậu rất ngầu sao? Người đâu? Cứu với! Ha ha...”, Tiết Tường cười ha ha, nói bằng vẻ chế nhạo.
“Nghe nói tử lao vô cùng đáng sợ, hơn nữa phạm nhân bị nhốt ở trong đó không được ăn, được uống. Bọn họ muốn không bị chết đói thì phải ăn chuột ở trong đó. Một cô gái như Liễu Như Thi có chịu ăn những con chuột dơ bẩn không đây”, Lý Đào cười khinh bỉ.
Đám đông bật cười ha ha. Lâm Chỉnh lẳng lặng nhìn bọn họ.
“Nhóc, cậu yên tâm, có tôi ở đây, con bé sẽ không sao đâu. Giờ tôi đi tìm Tứ tôn trưởng”, bà cụ Ôn hừ giọng.
Lâm Chính không phản ứng, chỉ quay qua nhìn Từ Tường Quang.
“Có vẻ cậu không phục nhỉ?”, Từ Tài Quang nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười: “Cậu có biết tại sao cậu không thể nào thay đổi được mọi thứ không? Lý do rất đơn giản. Chúng tôi đông người, cậu ít người. Chúng tôi có quyền phát ngôn còn cậu chỉ là một kẻ vô danh. Tất cả mọi người đều hướng về tôi, chẳng ai hướng về cậu cả. Vì vậy, tôi nói Liễu Như Thi bị nhốt vào tử lao thì nhất định mọi người sẽ ủng hộ tôi. Còn cậu, chẳng có ai quan tâm cả. Rõ chưa?"
Lời nói nghe không khác gì một lời khiêu chiến.
“Vì vậy, nếu tôi có thể thiết lập được uy thế của tôi thì mọi người sẽ đồng tình với tôi đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng, Tiết Tường là một cơ hội dành cho cậu. Cậu đánh bại Tiết Tường thì chắc chắn sẽ tạo được danh tiếng, nhưng e rằng cậu không có khả năng đó đầu”, Từ Tài Quang mỉm cười.
“Tôi không có hứng”, Lâm Chính trả lời.
“Ồ? Ý của cậu là gì? Cậu hối hận à? Không muốn đấu y với Tiết Tường nữa hay sao? Ha ha, từ chối thì hậu quả thế nào chắc cậu biết rồi đấy”, Từ Tài Quang mỉm cười.
“Tôi nói không có hứng không có nghĩa là tôi từ bỏ. Tôi và Tiết Tường đấu y vẫn diễn ra bình thường. Tôi cảm thấy không có hứng thú là vì chỉ dựa vào Tiết Tường thì tôi không thể nào tạo được danh tiếng, các đệ tử vẫn không tâm phục tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy sao? Vậy cậu muốn dựa vào ai để nâng cao danh tiếng?”, Từ Tài Quang mỉm cười hỏi.
“Anh”, Lâm Chính lập tức đáp lại.
“Cái gì??”, Từ Tài Quang giật mình. Đám đông xung quanh cũng nín thở.
“Tôi muốn đăng ký một tờ đơn đấu y sinh tử, sau bốn tiếng đồng hồ, Từ Tài Quang, tôi muốn khiêu chiến với anh. Tôi muốn có được uy lực của anh. Tôi cảm thấy anh chính là bàn đạp khá tốt cho tôi”, Lâm Chính nói.
Chương 1865: Nghe mệnh lệnh của tôi
Lời nói của Lâm Chính khiến cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn anh. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.
Khiêu chiến Từ Tài Quang sao? Cậu ta bị điên rồi chắc? Còn không biết gã này có chiến thắng nổi Tiết Tường hay không mà giờ lại đi đối phó với Tài Từ Quang?
“Rốt cuộc gã này đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi thấy đầu óc cậu ta bị mất tỉnh táo rồi!”
“Điên rồi, chắc chắn gã này điên rồi”.
“Tôi thấy cậu ta chơi bài liều đấy nên cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều".
“Có lẽ là như vậy”, đám đông nhao nhao lên bàn tán.
“Lâm Chính, cậu...khiêu chiến sinh tử với tôi sao?”, Từ Tài Quang bừng tỉnh, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
“Tôi nghĩ tai các vị không có vấn đề mới phải chứ. Lát nữa tôi sẽ đích thân đăng ký. Nếu như Từ sư huynh không tin thì có thể đi cùng tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra cậu đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì rồi. Cậu đã muốn làm vậy thì cứ đi đi. Có điều trước đó, cậu phải thắng được sư đệ Tiết Tường đã rồi tính tiếp. Nếu đến cả sư đệ tiết tường mà cậu cũng không thắng được thì lời nói này của cậu có khác gì trò cười không".
“Ha ha...”, đám đông bật cười. Điệu cười nhạo báng.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh chỉ điềm đạm nói: “Sao? Các người không tin tôi có thể thắng được Từ Tài Quang?”
“Ha ha, thắng được cái rắm mà thắng”.
“Con nít mới tin cậu”, nếu cậu có thể thắng được Từ sư huynh thì tôi sẽ chặt đầu tôi đưa cho cậu”.
“Tôi nghĩ rằng đến cả Tiết Tường cậu cũng không thắng nổi đâu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi thắng được Từ sư huynh?”
“Đúng là nực cười”, đám đông khịt mũi, chế nhạo.
“Các vị đã không tin thì chúng ta cá cược? Thế nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả đều cảm thấy có hứng thú.
“Một người chết thì có gì đáng cược. Anh có thời gian làm trò đó thì nên đi lo cho hậu sự của mình trước đi”, Lý Đào không nhịn được.
“Đừng nói sớm quá. Tôi có thể dùng mười giọt lạc linh huyết để thiên cung trị thương cho tôi đấy. Các người cho rằng tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đám đông nghe thấy vậy thì nín thở.
“Cái gì? Cậu vẫn còn những bảo bối khác sao?”, Tiết Tường vội vàng nói.
Lâm Chính lấy từ trong người ra một bông hoa, bày ra trước mặt đám đông.
“Đây là thứ gì vậy?”, đám đông kêu lên.
“Đây là Lam Huyết Hoa! Chắc các vị từng nghe qua đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Lam Huyết Hoa sao?”
“Đây...chính là Lam Huyết Hoa à?”
“Nghe nói thứ này có thể luyện được Trường Sinh Đan đấy”.
“Trường Sinh Đan đã là gì? Tôi nghe nói còn giải được hàng ngàn loại độc, có tác dùng đối với cả cơ thể đã bị hoại tử đấy”.
“Không thể ngờ”, đám đông kinh hãi kêu lên.
“Sao? Lâm Chính, ý của cậu là nếu cậu thua thì sẽ giao bông hoa này cho chúng tôi?", hơi thở của Tiết Tường trở nên dồn dập. Hắn vội vàng hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ mang theo nó bên mình, nếu tôi chết thì các người lấy từ cơ thể tôi là được”.
“Quá tốt”, Tiết Tường vui mừng, vội vàng vỗ tay.
Từ Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không biết tại sao mà anh ta bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Đối phương hào sảng như vậy, e rằng cũng có vấn đề. Nhưng một kẻ mà mới học được có vài tháng rồi bị đuổi đi thế này thì có gì mà họ phải sợ.
“Chắc là do mình nghĩ nhiều quá thôi”, Từ Tài Quang thầm lắc đầu.
“Nếu đã vậy thì cứ thế đi. Lâm Chính, cậu lau sạch cổ đợi tôi chém đi, ha ha...”, Tiết Tường bật cười, xoay bàn tay. Hắn thật chỉ muốn lao lên ngay đấu một trận với Lâm Chính.
Đúng lúc này, Lâm Chính hô lớn: “Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu các người thua thì sẽ thế nào mà”.
“Tôi không thể nào thua được”, Tiết Tường hừ giọng, lắc đầu.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại: “Tôi không nói với anh, tôi nói với Từ Tài Quang. Từ Tài Quang, chúng ta cứ nói trước đi, nếu anh thua thì thế nào?”
Nghe thấy vậy, đám đông cảm thấy bất ngờ. Từ Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính một lúc và nói: “Cậu cứ thắng Tiết Tường đi rồi tính”.
“Sao? Từ sư huynh sợ à? Không dám cá sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu đang khích tướng tôi đấy à? Hay là cậu căn bản không rõ thực lực của bản thân?”, Từ Tài Quang nói bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn.
“Vậy là sư huynh không dám rồi? Nếu đã vậy thì thôi khỏi cá cược đi, Lam Huyết Hoa tôi tặng cho sư muội Thu Phiến của tôi vậy”, Lâm Chính đưa bông hoa tới trước mặt Thu Phiến. Thu Phiến giật mình, thật không ngờ chủ đề lại được chuyển qua mình. Cô gái đứng ngây ra.
“Từ từ đã”, Từ Tài Quang hét lên.
“Sao thế Từ sư huynh”, Lâm Chính quay qua.
“Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu tặng hoa cho tôi thì sao tôi lại từ chối chứ?”
“Vậy nếu anh thua thì sao?”
“Nếu tôi thua thì tôi chết, cậu muốn sao cũng được”, Từ Tài Quang thản nhiên nói.
“Tôi không có hứng thú với anh”
“Ồ? Vậy cậu có hứng thú với ai?”
“Những người bên cạnh anh”, Lâm Chính nói. Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình.
“Trước đó tôi nghe Thu Phiến nói, anh rất có uy thế trong số những người đệ tử này. Dù là đệ tử chính thức của thiên cung Trường Sinh thì cũng phải kính nể anh vài phần. Vì vậy tôi hi vọng sau khi anh chết, những đệ tử chính thức kia sẽ nghe theo lời của tôi”, Lâm Chính nói.
Từ Tài Quang bật cười ha ha: “Ha ha, Lâm Chính, tôi hiểu rồi. Cậu muốn những người đệ tử này nghe theo lời cậu, sau đó sẽ bảo họ cùng lên tiếng yêu cầu Tứ tôn trưởng thả Liễu Như Thi ra phải không?”
“Đúng?”, Lâm Chính không hề phủ nhận.
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Liễu Như Thi thế. Xem ra cô gái đó rất quan trọng với cậu nhỉ. Chỉ đáng tiếc, cậu vì một cô gái mà quên đi mất mình đang làm cái gì. Đúng là một kẻ đại ngốc”, Từ Tài Quang bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Nếu đã ngốc như vậy thì thôi vậy, tôi đồng ý với cậu”.
“Cứ vậy đi”, Lâm Chính trầm giọng.
Từ Tài Quang không hề phản bác, chỉ quay người nhìn đám đệ tử sau lưng mình.
“Như vậy đi”, những người này đồng loạt hô vang. Lâm Chính quay người rời khỏi Thiên Hình Cung.
“Sớm chuẩn bị quan tài đi, đồ ngu”.
“Còn dám khiêu chiến với cả Từ sư huynh, riêng Tiết sư huynh đã đủ giết chết cậu ta rồi”.
“Não úng tới mức đó mà cũng được coi là thiên tài”.
“Đúng là nực cười”.
Các thể loại chửi rủa từ phía sau lưng Lâm Chính vọng tới. Thế nhưng anh coi như không nghe thấy gì, chỉ đanh mặt đi ra ngoài.
Giấy đăng ký trận y đấu sinh tử nhanh chóng được gửi lên. Cả thiên cung Trường Sinh chấn động...
Lâm Chính ngủ rất say, đương nhiên cũng rất thoải mái.
Dược hiệu của Huyền Thiên Đan đã phân giải hết trong người anh, được anh hấp thụ.
Giờ phút này, Lâm Chính cảm giác toàn thân như được thay da đổi thịt, lớn như tứ chi, nhỏ như sợi tóc, tất cả đều có cảm giác thông thấu.
Anh chưa mở mắt ra ngay, mà thở hắt một hơi, toàn thân duỗi mạnh một cái, sau đó phát ra tiếng rên thoải mái, rồi mới chậm rãi mở mắt.
Tuy Hoạt Độc chưa được giải hết, nhưng mọi nơi trên cơ thể anh đều hồi phục rất tốt, dù không bì được với thời kỳ đỉnh cao, thì ít nhất cũng lấy lại được sáu bảy phần thể lực.
Có thể khiến một cơ thể bị Hoạt Độc tàn phá đến mức thân tàn ma dại khôi phục đến mức độ này chỉ trong vài ngày, e rằng đây cũng là một chuyện rất ghê gớm đối với người của thiên cung Trường Sinh.
Nhưng Lâm Chính vừa ngồi dậy, một bóng dáng bỗng lao tới bên giường như lốc xoáy.
Chính là Thu Phiến.
"Anh Lâm, cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi", Thu Phiến kích động kêu lên.
"Sao vậy?", Lâm Chính nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
"Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Sư muội Liễu Như Thi sắp bị hỏi tội chém đầu rồi!", Thu Phiến gào lên.
"Cái gì?".
Lâm Chính suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Anh túm lấy bả vai Thu Phiến, gấp gáp nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!".
Thu Phiến lập tức kể lại chuyện Liễu Như Thi ám sát Tiết Tường.
Lâm Chính nghe xong, đầu óc như muốn nổ tung.
Sao anh có thể không đoán ra được suy nghĩ của Liễu Như Thi chứ?
"Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đúng là ngốc hết thuốc chữa!".
Lâm Chính cuống đến mức giậm chân, khẽ gầm lên: "Bây giờ cô ấy đang ở đâu?".
"Thiên Hình Cung! Anh Lâm, tôi nghĩ anh vẫn nên nhanh chóng đi tìm Ngũ tôn trưởng thì hơn! Chỉ có Ngũ tôn trưởng ra mặt mới cứu được Liễu sư muội! Anh cho Ngũ tôn trưởng năm giọt Lạc Linh Huyết, có khi Ngũ tôn trưởng nể tình chuyện này mà tha mạng cho Liễu sư muội!", Thu Phiến nói.
Nhưng Lâm Chính không nghe hết câu nói của Thu Phiến, đã tông cửa chạy về phía Thiên Hình Cung.
"Anh Lâm? Haizz! Anh Lâm..."
Thu Phiến cuống quýt gọi rồi vội vàng chạy theo.
…
Ở Thiên Hình Cung.
Người đàn ông mặc áo dài màu trắng kia nở nụ cười tự tin đi tới giữa cung điện.
Tất cả mọi người đều đổ dồn mắt sang nhìn anh ta, khuôn mặt ngập tràn sự kính phục và sùng bái.
"Từ sư huynh!".
"Chào Từ sư huynh!".
"Tham kiến Từ sư huynh!".
Các đệ tử nhao nhao chào hỏi, một số người còn tỏ vẻ vô cùng kích động.
Liễu Như Thi hơi ngước đôi mắt bình thản lên, nhìn người đang đi tới.
Tuy cô ấy không biết anh ta, nhưng từ lời bàn tán xôn xao của các đệ tử thì vẫn biết người này là ai.
Từ Tài Quang.
Đệ tử tinh nhuệ trẻ tuổi nhất.
Cũng là một trong năm đệ tử kiệt xuất nhất của thiên cung.
Đương nhiên, anh ta còn một thân phận nữa, đó là anh nuôi của Tiết Tường.
Không ngờ chuyện này làm kinh động đến cả anh ta.
Liễu Như Thi khẽ hít vào một hơi, quay sang nhỏ giọng nói: "Bà Ôn, bà đừng tham gia vào chuyện này nữa, Như Thi cảm ơn ý tốt của bà, nhưng tất cả đều là cháu tự chọn, cháu không muốn làm liên lụy đến bà".
"Con bé ngốc nghếch này, đừng nói nữa, tất cả đã có bà đây", bà cụ Ôn nhỏ giọng đáp lại.
"Bà Ôn...", Liễu Như Thi rưng rưng nước mắt.
Chỉ thấy Từ Tài Quang bước tới một bước, mỉm cười nói: "Tứ tôn trưởng, tại sao chân tướng rành rành ra đó rồi mà còn không xử quyết cô gái này? Chẳng lẽ mấy câu nói của bà Ôn có thể lật lại được vụ án này sao?".
"Sao nào? Cậu đang dạy tôi cách làm việc đấy à", Tứ tôn trưởng trầm giọng nói.
"Đệ tử không dám, chỉ là nơi này đang có bao nhiêu đệ tử nhìn vào, nếu Tứ tôn trưởng không xử lý công bằng, chuyện này mà đồn ra ngoài thì e là uy nghiêm của Thiên Hình Cung... sẽ bị suy giảm. Đến lúc đó ngay cả pháp quy của thiên cung Trường Sinh chúng ta cũng sẽ bị người ta chỉ trích. Nếu chuyện phát triển đến mức đó thì phiền phức to", Từ Tài Quang cười nói.
Sắc mặt của Tứ tôn trưởng hơi đen lại.
Tuy ông ta rất không thích nghe những lời Từ Tài Quang nói, nhưng nó lại có lý.
Vào lúc này, ông ta không được làm việc thiên tư.
"Chém đi!", Tứ tôn trưởng lạnh lùng nói.
Liễu Như Thi không nói gì.
"Tôn trưởng", bà cụ Ôn vội kêu lên: "Chuyện này vẫn phải điều tra đã".
"Bà Ôn, phạm nhân đã nhận tội rồi, còn điều tra cái gì nữa? Lẽ nào phạm nhân nói điêu, các đệ tử này nhìn nhầm, chỉ có suy đoán của bà là đúng?", Tứ tôn trưởng mất kiên nhẫn nói.
Khuôn mặt già nua của bà cụ Ôn cứng đờ.
"Chém!".
Tứ tôn trưởng lại quát.
Lần này, giọng điệu của ông ta rất kiên quyết.
Không ai dám phản bác.
Hình Đường Phủ lại giơ đao lên.
Vô số cặp mắt ở xung quanh đều nhìn chằm chằm.
Không ai nói gì.
Hiện trường vô cùng yên tĩnh.
Liễu Như Thi quỳ dưới đất, nhắm hai mắt lại.
"Bà Ôn, cảm ơn bà...", cô ấy thì thào nói, vẻ mặt coi cái chết nhẹ tựa lông hồng.
Đúng lúc thanh đao trong tay Hình Đường Thủ sắp hạ xuống, một tiếng gầm phẫn nộ bỗng vang khắp Thiên Hình Cung.
"Tất cả dừng tay cho tôi!".
Chương 1862: Đổi trắng thay đen
Tất cả mọi người đều sửng sốt, đổ dồn mắt về phía cửa.
Là Lâm Chính.
Sắc mặt anh lạnh lùng, hốc mắt như muốn nứt ra, sải bước tiến vào.
"Anh Lâm?", ánh mắt của Liễu Như Thi dại ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Lâm Chính đi tới, đẩy các Hình Đường Thủ ra, đỡ Liễu Như Thi dậy.
Nhìn Liễu Như Thi vết thương chi chít, cả người đầy máu, Lâm Chính lòng đau như cắt.
Nhất là hai tay cô ấy gần như nát bét, không ngón tay nào còn lành lặn.
Rốt cuộc phải trải qua cực hình như thế nào nó mới trở nên như vậy?
Lâm Chính không dám tin.
Anh chỉ ngủ một giấc mà đã xảy ra chuyện này.
Cũng may anh tỉnh sớm, nếu muộn một bước thôi thì e là Lâm Chính sẽ phải day dứt cả đời.
"Như Thi, em thấy sao rồi?".
Lâm Chính vừa quan tâm hỏi vừa lấy châm bạc ra, đâm vào người Liễu Như Thi.
"Phù!".
Liễu Như Thi thở dài khoan khoái, sau khi được đâm mấy châm, nỗi đau đớn trên người cô giảm hẳn, nhưng hai tay hai chân vẫn rất đau, cả người run lên nhè nhẹ.
"Anh Lâm, sao anh lại đến đây? Anh mau đi đi, chuyện này không liên quan đến anh...", Liễu Như Thi lo lắng nói.
"Như Thi, sao em lại làm chuyện dại dột này?", Lâm Chính không ngừng trách hỏi.
"Anh Lâm..."
"Em đừng nói gì nữa, chuyện còn lại để anh".
Liễu Như Thi muốn nói lại thôi.
"Cậu là ai? Dám to gan phá rối ở Thiên Hình Cung?".
Tứ tôn trưởng ở bên trên tỏ vẻ bất mãn, lập tức đứng dậy quát lớn.
Giọng nói lạnh lùng uy nghiêm khiến người ta ngạt thở.
Ông ta vừa dứt lời, 36 Hình Đường Thủ đều tuốt đao kiếm ra, bao vây Lâm Chính.
Đằng đằng sát khí!
"Tứ tôn trưởng làm gì vậy? Tại sao tôn trưởng lại vu oan cho người tốt, giết nhầm người vô tội?".
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, ngẩng phắt đầu lên nói với Tứ tôn trưởng.
"Khốn kiếp! Lâm Chính, cậu là cái thá gì chứ? Dám dùng giọng điệu đó để nói chuyện với Tứ tôn trưởng à? Cậu có biết đây là đâu không?", Lý Đào nổi giận quát.
"Đúng vậy! Mà này Lâm Chính, cậu nói cái gì mà vu oan cho người tốt? Cái gì mà giết nhầm người vô tội? Cậu nói hươu nói vượn cái gì vậy? Chuyện này Liễu Như Thi đã thừa nhận, nhân chứng vật chứng đầy đủ, cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường cũng lên tiếng, giọng điệu khinh bỉ.
"Tôi sẽ không đổi trắng thay đen, nhưng trắng bị nói thành đen thì tôi không thể để yên được", Lâm Chính sẵng giọng.
Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhíu mày.
Tiết Tường nhảy dựng lên chửi rủa: "Lâm Chính! Mẹ kiếp, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Trước mặt mọi người, Liễu Như Thi định giết tôi! Chuyện này ai cũng nhìn thấy! Sao có thể oan được? Cậu đừng nói hươu nói vượn nữa!".
"Hỗn xược!".
Lâm Chính ngoảnh phắt đầu lại quát lớn: "Tôn trưởng đang ở đây, sao anh dám ồn ào như vậy chứ? Anh coi thường sự trang nghiêm và thần thánh của Thiên Hình Cung sao? Hay là anh vốn không coi tôn trưởng ra gì?".
"Cậu...", Tiết Tường biến sắc, có chút ấp úng nói: "Sao tôi dám coi thường tôn trưởng chứ? Tôi chỉ hơi kích động nên mới to tiếng chút, chứ đâu giống cậu, xông hẳn vào làm loạn Thiên Hình Cung! Nếu nói đến hỗn xược thì người đó chính là cậu!".
"Tôi chỉ là không muốn để tôn trưởng đưa ra quyết định sai lầm nên mới lỗ mãng tiến cung. Mọi việc tôi làm đều là muốn tốt cho Thiên Hình Cung, cho tôn trưởng, sao anh lại nói là hỗn xược chứ?", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Cậu... cậu nói hươu nói vượn! Rõ ràng là cậu nói hươu nói vượn!", Tiết Tường càng ngày càng kích động hơn.
"Tiết Tường, bình tĩnh đi, đừng để cậu ta dắt mũi".
Đúng lúc này, Từ Tài Quang mỉm cười lên tiếng, ngăn cản Tiết Tường đang mất khống chế.
"Anh, anh phải lấy lại công bằng cho em", Tiết Tường vội kêu lên.
"Em yên tâm, có tôn trưởng ở đây, dù miệng lưỡi sắc bén đến đâu cũng không thay đổi được sự thực".
Từ Tài Quang nhếch môi, nói với Lâm Chính: "Lâm sư đệ, theo lời cậu vừa nói thì cậu nghĩ Liễu Như Thi vô tội đúng không?".
"Đương nhiên".
"Nhưng mọi người đều nhìn thấy cô ta cầm dao đâm em trai tôi là Tiết Tường, lẽ nào mắt của mọi người đều có vấn đề sao?", Từ Tài Quang cười nói.
"Chắc cậu ta nghĩ chúng ta là đồ ngốc".
"Phải đấy, chúng ta tận mắt nhìn thấy, sao có thể là giả được?".
"Tôi thấy chắc chắn đầu óc của Lâm Chính này có vấn đề".
"Đúng vậy".
Các đệ tử đang có mặt đều bật cười, hoặc là khinh miệt hoặc là chế giễu.
Bởi vì Từ Tài Quang ở đây nên không ai muốn đứng về phía Lâm Chính.
Ai nấy hừ mũi cười thầm.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng lên tiếng: "Các anh nói anh ta bị Liễu Như Thi đâm bị thương, xin hỏi là đâm vào đâu vậy?".
"Thừa lời, đương nhiên là đâm vào ngực tôi rồi, cậu xem, vẫn còn chảy máu đây này", Tiết Tường chỉ vào lồng ngực mình nói.
"Anh mặc áo thế này, ai biết được da thịt sau lớp áo có bị làm sao hay không", Lâm Chính lắc đầu nói.
"Mẹ kiếp... Ha ha! Buồn cười thật đấy!", Tiết Tường bị lời nói của Lâm Chính làm cho tức quá hóa cười: "Sao nào? Cậu không tin hả? Có phải cậu muốn kiểm tra vết thương không?".
"Đương nhiên, nếu tôi tận mắt nhìn thấy lồng ngực anh đúng là có vết dao, thì tôi sẽ tin lời anh nói", Lâm Chính gật đầu nói.
"Được! Được! Nếu cậu muốn kiểm tra vết thương, thì ông đây cho cậu toại nguyện! Cho cậu xem rốt cuộc con khốn này đã làm những gì!".
Dứt lời, Tiết Tường đang định vén áo lên.
"Không cần, tôi đích thân kiểm tra là được rồi".
Lâm Chính đi tới, ngăn hành động của Tiết Tường lại, tự vạch áo chỗ lồng ngực của hắn ra rồi nhìn vào.
"Sao nào? Tôi không lừa cậu chứ? Bây giờ vẫn còn chảy máu đây này, đau chết đi được! Tôi nói cho cậu biết, đây cũng được coi là chứng cứ, các cậu không chối được đâu!", Tiết Tường tức giận mắng mỏ, nói những lời rất khó nghe.
Nhưng Lâm Chính mặc kệ hắn, chỉ mải xem vết thương, anh còn thò tay vào trong áo, hình như đang kiểm tra miệng vết thương.
"Tôi không nhìn rõ lắm, anh có thể ra kia đứng dưới ánh đèn để tôi xem kĩ hơn không?", đúng lúc này, Lâm Chính nói.
"Mẹ kiếp, cậu có thôi đi không?", Tiết Tường nổi giận.
"Sư huynh, anh nghe cậu ta đi, cho cậu ta hết hi vọng, chúng ta không sợ", Lý Đào khinh bỉ cười khẩy.
Tiết Tường nghe thấy thế liền gật đầu nói: "Được, anh sẽ cho cậu ta hết hi vọng luôn".
Dứt lời, liền đi theo Lâm Chính đi tới đứng dưới ánh đèn bên cạnh.
Lâm Chính lại tiếp tục kiểm tra, nhưng quay lưng về phía mọi người.
Các đệ tử có mặt đều tỏ vẻ nghi hoặc.
"Có cần phải thế không?".
"Vết thương này nhìn một cái là thấy, sao tên Lâm Chính này kiểm tra kĩ thế?".
"Đúng là lãng phí thời gian của mọi người".
"Lâm Chính, cậu giở trò gì vậy?".
"Có phải cậu đang kéo dài thời gian không?".
Một số đệ tử bất mãn, bắt đầu la ó.
Tiết Tường cũng cực kỳ mất kiên nhẫn, tỏ vẻ chán ghét nói: "Được chưa vậy? Lâm Chính, đừng làm lãng phí thời gian của mọi người nữa! Cậu kiểm tra xong chưa?".
"Xong rồi!".
Lâm Chính rụt tay lại, khẽ gật đầu.
"Nếu đã kiểm tra xong, thì chắc hẳn kết quả đã rất rõ ràng rồi nhỉ?", Tiết Tường mỉm cười, quay đầu lại nói: "Tứ tôn trưởng, tôn trưởng có thể tuyên bố kết quả phán quyết, rồi lập tức hành hình được rồi".
"Ừ".
Tứ tôn trưởng gật đầu, đang định lên tiếng.
Nhưng Lâm Chính bỗng hỏi: "Tuyên bố kết quả gì?".
"Đương nhiên là kết quả tội cố ý mưu sát của Liễu Như Thi rồi", Lý Đào cười khẩy.
"Cố ý mưu sát? Ăn nói vô căn cứ", Lâm Chính hừ mũi nói.
"Lâm Chính, vừa nãy cậu cũng đã kiểm tra vết thương rồi còn gì! Sao nào? Lẽ nào cậu còn định đổi trắng thay đen sao?", Tiết Tường hừ mũi.
"Đổi trắng thay đen gì chứ? Rõ ràng ngực anh không có vết thương, nhưng lại nói Liễu sư muội đâm anh! Tôi thấy người đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người là anh mới đúng!", Lâm Chính đáp trả.
Mọi người nghe thấy thế đều kinh ngạc.
"Cậu nói cái gì? Lồng ngực tôi không có vết thương?".
"Đúng".
"Ha ha ha, cậu bị điên à? Mở to mắt chó của cậu ra mà nhìn cho kĩ đây, xem vết thương ở lồng ngực tôi có phải do con khốn Liễu Như Thi này đâm không!".
Tiết Tường cười lớn rồi giật áo ra, để lộ vết thương ở lồng ngực trước mặt mọi người.
"Mọi người cũng nhìn đi, xem có phải là con chó này đang nói hươu nói vượn không!".
Nhưng... mọi người xung quanh đồng loạt ngẩng lên nhìn, sau đó sửng sốt.
"Nhìn thấy chưa? Nhìn thấy chưa?".
Tiết Tường vạch áo ra, xoay một vòng trưng vết thương ra trước mặt mọi người, sau đó lại giơ về phía Tứ tôn trưởng, đắc ý cười nói: "Tứ tôn trưởng, vết thương ở đây, chứng cứ vững chắc! Những lời Lâm Chính nói tuyệt đối không đáng tin! Mong Tứ tôn trưởng ngoài trừng trị Liễu Như Thi, cũng trừng trị Lâm Chính tội làm loạn Thiên Hình Cung, ngậm máu phun người, đổi trắng thay đen!".
Tiết Tường nói đầy đanh thép.
Nhưng... cả Thiên Hình Cung không ai đáp lại hắn.
Mọi ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào lồng ngực hắn.
Tiết Tường thấy thế, nụ cười đắc ý trên mặt cũng dần đông cứng lại.
Nhìn vẻ mặt mọi người, tim hắn không khỏi run lên, một dự cảm không lành dâng lên trong lòng.
Chương 1863: Tử lao
“Đại nhân?”
Tiết Tường thấy Tứ tôn trưởng thì thận trọng lên tiếng. Thế nhưng Tứ tôn trưởng coi như không nhìn thấy hắn và cũng không nói gì.
“Điều này...”, Tiết Tường cuối cùng cũng nhận thức được tình hình bất ổn, vội vàng nhìn xung quanh. Sắc mặt của các đệ tử trông vô cùng cổ quái. Họ xì xầm như đang bàn tán điều gì đó.
“Sư huynh! Anh mau coi...ngực của anh”, lúc này Lý Đào bừng tỉnh, chỉ vào ngực của Tiết Tường và hét lớn.
Tiết Tường vội vàng cúi đầu. Đúng lúc này, mặt hắn tái nhợt Ngực hắn lành lặn không có lấy một vết thương.
“Không...thể nào? Vết thương ở ngực của tôi đâu...mất rồi?", Tiết Tường bàng hoàng hét lên và sờ lên ngực của mình. Thế nhưng chẳng có thứ gì cả.
“Tại sao lại như thế....?”, Tiết Tường trố tròn mắt.
“Tôi nghĩ mọi người đều thấy rồi phải không? Ngực của Tiết Tường căn bản không hề có bất kỳ vết thương nào! Anh nói Liễu Như Thi đâm anh, vậy vết thương đâu?”, Lâm Chính chất vấn.
Tiết Tường toát mồ hôi hột, lắp bắp không biết trả lời như thế nào. Lý Đào nghe như sét đánh ngang tai. Cô ta tận mắt nhìn thấy con dao đó đâm vào ngực của Tiết Tường. Máu chảy nhiều như vậy có thể là giả được sao?
Thế nhưng những gì lúc này mọi người nhìn thấy cũng là thật mà!Ngực của Tiết Tường vô cùng lành lặng.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Lẽ nào bọn họ bị ảo giác?
“Vì vậy tôi nói rồi, tất cả là do Tiết Tường tự biên tự diễn để vu oan cho người khác mà thôi! Tứ tôn trưởng, ông cũng thấy rồi đấy, Tiết Tường không hề bị thương, nhưng trên áo lại có vết máu. Có thể thấy, máu là do anh ta tự tạo ra, dùng để vu oan cho Liễu Như Thi. Mong Tứ tôn trưởng chứng giám”, Lâm Chính đanh giọng.
“Không hề! Đệ tử không hề làm vậy! Oan uổng quá”, Tiết Tường vội vàng quỳ xuống trước mặt Tứ tông trưởng.
Tứ tôn trưởng chau mày, im lặng. Mọi thứ thật quá quỷ dị. Giờ này đến ngay cả ông ta cũng không biết phải tin ai nữa. Tứ tôn trưởng không nói gì, thế là Tiết Tường vội vàng nhìn Từ Tài Quang: “Đại ca ơi!”
“Đồ vô dụng này”, Từ Tài Quang thầm chửi rủa, sau đó đứng dậy chắp tay: “Tôn trưởng, chuyện này rất nhiều đồng môn cũng đã nhìn thấy, có thể là con dao không đâm trúng nhưng hành động của Liễu Như Thi thì ai cũng nhìn thấy cả, không thể nào là giả được. Các vị đồng môn ở đây chắc cũng đồng ý làm chứng thôi”.
“Đệ tử đồng ý làm chứng, chứng minh Liễu Như Thi mưu hại sư huynh Tiết Tường, mong tôn trưởng minh giám”, Lý Đào vội đứng dậy.
Những đệ tử khác thấy vậy thì đồng loạt đứng lên
“Đệ tử cũng đồng ý làm chứng, mong tôn trưởng minh giám”.
“Cả đệ tử nữa”.
“Đệ tử cũng vậy”.
Giọng nói vang lên không ngớt. Tiết Tường thấy vậy thì vui lắm. Có Từ Tài Quang ra mặt, những người đệ tử kia đương nhiên là sẽ giúp hắn.
Tứ tôn trưởng suy nghĩ. Một lúc sau ông ta phất tay: “Tiết Tường”.
“Đệ tử có mặt”.
“Cậu tới đây”
“Vâng!”, Tiết Tường vội vàng chạy tới.
Tứ tôn trưởng lão vén áo hắn ra và kiểm tra vùng ngực. Sắc mặt của ông ta biến hóa không lường: “Chỗ da này dường như mới được mọc ra”.
“Lẽ nào...”, Tứ tôn trưởng nhìn Lâm Chính và lắc đầu.
“Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Trên đời này có người có thể chữa lành vết thương của người khác chỉ trong vài phút ngắn ngủi sao!”, Tứ tôn trưởng lão lầm bầm, sắc mặt tái mét.
Những người bên dưới thấy vậy thì hoang mang: “Tứ tôn trưởng, sao thế?”
“Không biết”.
Có người ghé tới kiểm tra, một lúc sau Tứ tôn trưởng lên tiếng: “Đúng là trên người Tiết Tường không hề có vết thương. Bản tôn cần phải điều tra thêm”.
Dứt lời, hiện trường trở nên sôi sục: “Sao có thể như vậy được?”
“Chứng cứ rành rành như vậy cơ mà”.
“Tôn trưởng, mong tôn trưởng suy xét”.
Đám đông thất kinh. Lý Đào, Tiết Tường cũng cảm thấy không cam tâm. Liễu Như Thi và bà cụ Ôn thở phào.
Sự việc vẫn còn điều tra thì chưa chắc họ dính tội. Như vậy thì tạm thời Liễu Như Thi được an toàn rồi.
“Cảm ơn anh, Lâm Chính”, Liễu Như Thi nói và tỏ ra áy náy. Lần này, cô ấy lại khiến Lâm Chính bị liên lụy rồi.
Liễu Như Thi tự trách mình.
“Cảm ơn vẫn hơi sớm, sự việc vẫn chưa kết thúc đâu”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. Liễu Như Thi im lặng gật đầu.
Lâm Chính lên tiếng: “Tôn trưởng, chuyện này cần điều tra thì tạm thời Liễu Như Thi vô tội đúng không?”
“Đúng”.
“Vậy thì cho phép đệ tử đưa cô ấy về dưỡng thương, đợi điều tra kết thúc sẽ tiếp tục phối hợp”.
“Được!”, Tứ tôn trưởng đồng ý.
Đúng lúc này, Từ Tài Quang đột nhiên lên tiếng: “Tôn trưởng, Liễu Như Thi giết người giữa đám đông là điều không phải bàn cãi. Dù trên người Tiết Tường không có vết thương hoặc là cô ta không đâm trúng Tiết Tường nhưng nếu cứ thế thả cô ta ra thì chẳng ai có thể đảm bảo cô ta có hãm hại các đệ tử khác hay không. Vì vậy đệ tử xin tôn trưởng giam cô ta vào tử lao. Nếu không, những đệ tử khác e rằng sẽ ăn ngủ không ngon mất”.
Dứt lời, Liễu Như Thi tái mặt. Lâm Chính cũng vội nhìn Từ Tài Quang.
Các đệ tử khác cũng đồng loạt đứng dậy.
“Xin tôn trưởng giam Liễu Như Thi vào tử lao. Nếu không, đệ tử chúng thần sẽ ăn ngủ không yên...”
Chương 1864: Bàn đạp
Tử lao sao? Lâm Chính biết đó thường là nơi giam giữ chung thân dành cho người phạm tội của thiên cung Trường Sinh.
Tử lao không chỉ được canh chừng nghiêm ngặt mà môi trường cũng vô cùng khốc liệt. Bất luận là ai, một khi vào tử lao thì chắc chắc là sống không bằng chết. Họ sẽ rơi vàng trạng thái đau đớn và khổ sở. Dù là một người bình thường mà bước vào đó một ngày thôi cũng không còn ra hình người nữa.
“Không được”, Lâm Chính đáp lại: “Việc này vẫn chưa điều tra xong, sao có thể bắt Liễu Như Thi vào tử lao chứ? Như vậy liệu có công bằng không?”
“Công bằng sao? Cô ta mà cũng xứng à! Một kẻ mưu sát đồng môn, táng tận lương tâm mà cũng xứng nói tới hai chữ công bằng sao?”
Từ Tài Quang cười lạnh lùng, chắp tay với Tứ tôn trưởng: “Tôn trưởng, hành động mưu sát của Liễu Như Thi ai cũng thấy. Nếu để cô ta rời khỏi Thiên Hình Cung thì sẽ tạo cảm giác lo sợ cho các đệ tử khác. Tới khi đó cả nội cung sẽ đại loạn. Tới lúc đó Đại tôn trưởng mà trách cứ thì chẳng ai có thể gánh được. Vì vậy đệ tử đề xuất chuyện này cũng là vì sự an toàn cho thiên cung Trường sinh chứ hoàn toàn không về tư lợi cá nhân. Mong tứ tôn trưởng cân nhắc thêm”.
Dứt lời, tất cả các đệ tử đều chắp tay và hét lớn: “Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi và tử lao”.
“Mong tôn trưởng nhốt Liễu Như Thi vào tử lao”.
Tiếng hô vang lên không ngớt như sóng trào, vọng khắp cả Thiên Hình Cung. Liễu Như Thi tái mặt
“Khốn nạn, một lũ khốn nạn”, bà cụ Ôn tức run.
Tứ tôn trưởng cúi đầu suy nghĩ. Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “Từ Tài Quang, cậu nói có lý. Chuyện của Liễu Như Thi lớn cũng không phải lớn mà nhỏ cũng không phải nhỏ. Nếu như chuyện này không điều tra rõ mà thả cô ta ra thì đúng là sẽ tạo sự sợ hãi cho cả nội cung. Mọi người đã nói như vậy thì bản tôn tạm thời nhốt Liễu Như Thi lại. Đợi chân tướng sự việc được điều tra thì sẽ đưa ra phán quyết tiếp”.
“Tôn trưởng lão anh minh”, Từ Tài Quang hô lớn.
Tiết Tường, Lý Đào cùng ngoác miệng cười và vội vàng nói: “Tôn trưởng anh minh”.
Còn Lâm Chính thì tối sầm mặt, siết chặt nắm đấm.
“Tôn trưởng lão! Ý của ông là gì? Giam là được rồi, tại sao phải vào tử lao?”, bà cụ Ôn tức giận hét lớn.
“Bà cụ Ôn, trong Thiên Hình Cung, sự tôn nghiêm là điều quan trọng nhất. Bà đừng làm loạn”, tôn trưởng cũng không dễ gì bị lọt hố. Ông ta lạnh lùng nói.
“Tôi mặc kệ! Các người có thể nhốt Liễu Như Thi nhưng tôi nói cho ông biết, bỏ ngay việc nhốt vào tử lao đi. Nếu như con bé bị mất một cọng lông thôi khi ở trong tử lao thì...tôi sẽ tìm ông ấy”, bà cụ Ôn mặt đỏ bừng bừng tức giận nói.
“Tôi đã nói rồi, thiên cung Trường Sinh không ai được tư lợi. Tội phạm bên trong tử lao cũng vậy. Vậy nên người vào tử lao thì cũng vẫn tốt, chỉ là môi trường ác liệt hơn chút thôi. Được rồi, chuyện này cứ thế đi, mọi người giải tán”, Tứ tôn trưởng đứng dậy: “Áp tải kẻ tình nghi đi đi”.
“Vâng”, người của Hình Đường Thủ lập tức bước tới và còng tay Liễu Như Thi.
“Cung tiễn tôn trưởng”, Từ Tài Quang vội vàng chắp tay. Lâm Chính đứng tại chỗ bằng vẻ vô cảm.
“Ha ha, Lâm Chính, thế nào? Dễ chịu chứ? Không phải là cậu rất ngầu sao? Người đâu? Cứu với! Ha ha...”, Tiết Tường cười ha ha, nói bằng vẻ chế nhạo.
“Nghe nói tử lao vô cùng đáng sợ, hơn nữa phạm nhân bị nhốt ở trong đó không được ăn, được uống. Bọn họ muốn không bị chết đói thì phải ăn chuột ở trong đó. Một cô gái như Liễu Như Thi có chịu ăn những con chuột dơ bẩn không đây”, Lý Đào cười khinh bỉ.
Đám đông bật cười ha ha. Lâm Chỉnh lẳng lặng nhìn bọn họ.
“Nhóc, cậu yên tâm, có tôi ở đây, con bé sẽ không sao đâu. Giờ tôi đi tìm Tứ tôn trưởng”, bà cụ Ôn hừ giọng.
Lâm Chính không phản ứng, chỉ quay qua nhìn Từ Tường Quang.
“Có vẻ cậu không phục nhỉ?”, Từ Tài Quang nhìn Lâm Chính và nhếch miệng cười: “Cậu có biết tại sao cậu không thể nào thay đổi được mọi thứ không? Lý do rất đơn giản. Chúng tôi đông người, cậu ít người. Chúng tôi có quyền phát ngôn còn cậu chỉ là một kẻ vô danh. Tất cả mọi người đều hướng về tôi, chẳng ai hướng về cậu cả. Vì vậy, tôi nói Liễu Như Thi bị nhốt vào tử lao thì nhất định mọi người sẽ ủng hộ tôi. Còn cậu, chẳng có ai quan tâm cả. Rõ chưa?"
Lời nói nghe không khác gì một lời khiêu chiến.
“Vì vậy, nếu tôi có thể thiết lập được uy thế của tôi thì mọi người sẽ đồng tình với tôi đúng không?”, Lâm Chính thản nhiên nói.
“Đúng, Tiết Tường là một cơ hội dành cho cậu. Cậu đánh bại Tiết Tường thì chắc chắn sẽ tạo được danh tiếng, nhưng e rằng cậu không có khả năng đó đầu”, Từ Tài Quang mỉm cười.
“Tôi không có hứng”, Lâm Chính trả lời.
“Ồ? Ý của cậu là gì? Cậu hối hận à? Không muốn đấu y với Tiết Tường nữa hay sao? Ha ha, từ chối thì hậu quả thế nào chắc cậu biết rồi đấy”, Từ Tài Quang mỉm cười.
“Tôi nói không có hứng không có nghĩa là tôi từ bỏ. Tôi và Tiết Tường đấu y vẫn diễn ra bình thường. Tôi cảm thấy không có hứng thú là vì chỉ dựa vào Tiết Tường thì tôi không thể nào tạo được danh tiếng, các đệ tử vẫn không tâm phục tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Vậy sao? Vậy cậu muốn dựa vào ai để nâng cao danh tiếng?”, Từ Tài Quang mỉm cười hỏi.
“Anh”, Lâm Chính lập tức đáp lại.
“Cái gì??”, Từ Tài Quang giật mình. Đám đông xung quanh cũng nín thở.
“Tôi muốn đăng ký một tờ đơn đấu y sinh tử, sau bốn tiếng đồng hồ, Từ Tài Quang, tôi muốn khiêu chiến với anh. Tôi muốn có được uy lực của anh. Tôi cảm thấy anh chính là bàn đạp khá tốt cho tôi”, Lâm Chính nói.
Chương 1865: Nghe mệnh lệnh của tôi
Lời nói của Lâm Chính khiến cả hiện trường im phăng phắc. Tất cả đều há mồm trợn mắt nhìn anh. Ai cũng tưởng mình nghe nhầm.
Khiêu chiến Từ Tài Quang sao? Cậu ta bị điên rồi chắc? Còn không biết gã này có chiến thắng nổi Tiết Tường hay không mà giờ lại đi đối phó với Tài Từ Quang?
“Rốt cuộc gã này đang nghĩ cái gì vậy?”
“Tôi thấy đầu óc cậu ta bị mất tỉnh táo rồi!”
“Điên rồi, chắc chắn gã này điên rồi”.
“Tôi thấy cậu ta chơi bài liều đấy nên cũng chẳng buồn nghĩ ngợi nhiều".
“Có lẽ là như vậy”, đám đông nhao nhao lên bàn tán.
“Lâm Chính, cậu...khiêu chiến sinh tử với tôi sao?”, Từ Tài Quang bừng tỉnh, nhìn anh bằng vẻ không dám tin.
“Tôi nghĩ tai các vị không có vấn đề mới phải chứ. Lát nữa tôi sẽ đích thân đăng ký. Nếu như Từ sư huynh không tin thì có thể đi cùng tôi”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Ha ha, xem ra cậu đúng là kẻ không biết trời cao đất dày là gì rồi. Cậu đã muốn làm vậy thì cứ đi đi. Có điều trước đó, cậu phải thắng được sư đệ Tiết Tường đã rồi tính tiếp. Nếu đến cả sư đệ tiết tường mà cậu cũng không thắng được thì lời nói này của cậu có khác gì trò cười không".
“Ha ha...”, đám đông bật cười. Điệu cười nhạo báng.
Lâm Chính liếc nhìn bọn họ. Anh chỉ điềm đạm nói: “Sao? Các người không tin tôi có thể thắng được Từ Tài Quang?”
“Ha ha, thắng được cái rắm mà thắng”.
“Con nít mới tin cậu”, nếu cậu có thể thắng được Từ sư huynh thì tôi sẽ chặt đầu tôi đưa cho cậu”.
“Tôi nghĩ rằng đến cả Tiết Tường cậu cũng không thắng nổi đâu. Cậu dựa vào cái gì mà đòi thắng được Từ sư huynh?”
“Đúng là nực cười”, đám đông khịt mũi, chế nhạo.
“Các vị đã không tin thì chúng ta cá cược? Thế nào?”, Lâm Chính điềm đạm nói.
Dứt lời, tất cả đều cảm thấy có hứng thú.
“Một người chết thì có gì đáng cược. Anh có thời gian làm trò đó thì nên đi lo cho hậu sự của mình trước đi”, Lý Đào không nhịn được.
“Đừng nói sớm quá. Tôi có thể dùng mười giọt lạc linh huyết để thiên cung trị thương cho tôi đấy. Các người cho rằng tôi chỉ có Lạc Linh Huyết thôi sao?”, Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. Đám đông nghe thấy vậy thì nín thở.
“Cái gì? Cậu vẫn còn những bảo bối khác sao?”, Tiết Tường vội vàng nói.
Lâm Chính lấy từ trong người ra một bông hoa, bày ra trước mặt đám đông.
“Đây là thứ gì vậy?”, đám đông kêu lên.
“Đây là Lam Huyết Hoa! Chắc các vị từng nghe qua đúng không?”, Lâm Chính nói.
“Cái gì? Lam Huyết Hoa sao?”
“Đây...chính là Lam Huyết Hoa à?”
“Nghe nói thứ này có thể luyện được Trường Sinh Đan đấy”.
“Trường Sinh Đan đã là gì? Tôi nghe nói còn giải được hàng ngàn loại độc, có tác dùng đối với cả cơ thể đã bị hoại tử đấy”.
“Không thể ngờ”, đám đông kinh hãi kêu lên.
“Sao? Lâm Chính, ý của cậu là nếu cậu thua thì sẽ giao bông hoa này cho chúng tôi?", hơi thở của Tiết Tường trở nên dồn dập. Hắn vội vàng hỏi.
“Đương nhiên”, Lâm Chính gật đầu: “Tôi sẽ mang theo nó bên mình, nếu tôi chết thì các người lấy từ cơ thể tôi là được”.
“Quá tốt”, Tiết Tường vui mừng, vội vàng vỗ tay.
Từ Tài Quang cũng khẽ gật đầu nhưng không biết tại sao mà anh ta bỗng cảm thấy lo lắng không yên. Đối phương hào sảng như vậy, e rằng cũng có vấn đề. Nhưng một kẻ mà mới học được có vài tháng rồi bị đuổi đi thế này thì có gì mà họ phải sợ.
“Chắc là do mình nghĩ nhiều quá thôi”, Từ Tài Quang thầm lắc đầu.
“Nếu đã vậy thì cứ thế đi. Lâm Chính, cậu lau sạch cổ đợi tôi chém đi, ha ha...”, Tiết Tường bật cười, xoay bàn tay. Hắn thật chỉ muốn lao lên ngay đấu một trận với Lâm Chính.
Đúng lúc này, Lâm Chính hô lớn: “Đừng vội, tôi còn chưa nói nếu các người thua thì sẽ thế nào mà”.
“Tôi không thể nào thua được”, Tiết Tường hừ giọng, lắc đầu.
Thế nhưng Lâm Chính chỉ đáp lại: “Tôi không nói với anh, tôi nói với Từ Tài Quang. Từ Tài Quang, chúng ta cứ nói trước đi, nếu anh thua thì thế nào?”
Nghe thấy vậy, đám đông cảm thấy bất ngờ. Từ Tài Quang cũng vậy, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Chính một lúc và nói: “Cậu cứ thắng Tiết Tường đi rồi tính”.
“Sao? Từ sư huynh sợ à? Không dám cá sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại.
“Cậu đang khích tướng tôi đấy à? Hay là cậu căn bản không rõ thực lực của bản thân?”, Từ Tài Quang nói bằng vẻ vô cảm. Đôi mắt anh ta ánh lên vẻ ngạo mạn.
“Vậy là sư huynh không dám rồi? Nếu đã vậy thì thôi khỏi cá cược đi, Lam Huyết Hoa tôi tặng cho sư muội Thu Phiến của tôi vậy”, Lâm Chính đưa bông hoa tới trước mặt Thu Phiến. Thu Phiến giật mình, thật không ngờ chủ đề lại được chuyển qua mình. Cô gái đứng ngây ra.
“Từ từ đã”, Từ Tài Quang hét lên.
“Sao thế Từ sư huynh”, Lâm Chính quay qua.
“Ai nói với cậu là tôi không dám? Cậu tặng hoa cho tôi thì sao tôi lại từ chối chứ?”
“Vậy nếu anh thua thì sao?”
“Nếu tôi thua thì tôi chết, cậu muốn sao cũng được”, Từ Tài Quang thản nhiên nói.
“Tôi không có hứng thú với anh”
“Ồ? Vậy cậu có hứng thú với ai?”
“Những người bên cạnh anh”, Lâm Chính nói. Đám đông nghe thấy vậy thì giật mình.
“Trước đó tôi nghe Thu Phiến nói, anh rất có uy thế trong số những người đệ tử này. Dù là đệ tử chính thức của thiên cung Trường Sinh thì cũng phải kính nể anh vài phần. Vì vậy tôi hi vọng sau khi anh chết, những đệ tử chính thức kia sẽ nghe theo lời của tôi”, Lâm Chính nói.
Từ Tài Quang bật cười ha ha: “Ha ha, Lâm Chính, tôi hiểu rồi. Cậu muốn những người đệ tử này nghe theo lời cậu, sau đó sẽ bảo họ cùng lên tiếng yêu cầu Tứ tôn trưởng thả Liễu Như Thi ra phải không?”
“Đúng?”, Lâm Chính không hề phủ nhận.
“Giờ là lúc nào rồi mà cậu còn nghĩ cho Liễu Như Thi thế. Xem ra cô gái đó rất quan trọng với cậu nhỉ. Chỉ đáng tiếc, cậu vì một cô gái mà quên đi mất mình đang làm cái gì. Đúng là một kẻ đại ngốc”, Từ Tài Quang bật cười, đôi mắt ánh lên vẻ khinh thường: “Nếu đã ngốc như vậy thì thôi vậy, tôi đồng ý với cậu”.
“Cứ vậy đi”, Lâm Chính trầm giọng.
Từ Tài Quang không hề phản bác, chỉ quay người nhìn đám đệ tử sau lưng mình.
“Như vậy đi”, những người này đồng loạt hô vang. Lâm Chính quay người rời khỏi Thiên Hình Cung.
“Sớm chuẩn bị quan tài đi, đồ ngu”.
“Còn dám khiêu chiến với cả Từ sư huynh, riêng Tiết sư huynh đã đủ giết chết cậu ta rồi”.
“Não úng tới mức đó mà cũng được coi là thiên tài”.
“Đúng là nực cười”.
Các thể loại chửi rủa từ phía sau lưng Lâm Chính vọng tới. Thế nhưng anh coi như không nghe thấy gì, chỉ đanh mặt đi ra ngoài.
Giấy đăng ký trận y đấu sinh tử nhanh chóng được gửi lên. Cả thiên cung Trường Sinh chấn động...
Bình luận facebook