Nhà ở quê nơi tôi ở là kiểu cổng vào rất hẹp nhưng lại rất sâu, có hai tầng, ánh sáng không tốt lắm nên lúc nào cũng trông có vẻ hơi u ám.
Ở giữa nhà có một cái giếng trời, là loại rất nhỏ, bên cạnh giếng trời là phòng của bà nội tôi. Bà nội đi lại không tiện cho nên sống ở tầng một, phòng của bà là căn lớn nhất ở trong nhà, nhưng cũng chỉ có một cánh cửa sổ, sức khỏe bà nội không tốt, không thể để gió lạnh vào người, cho nên cánh cửa này giống như một vật trang trí vậy, trước giờ chưa từng mở ra.
Phòng của bà nội khá trống trải, bố tôi nói là sợ bà đụng phải thứ này thứ nọ, cho nên chỉ để lại vỏn vẹn một cái giường gỗ cũ kĩ, nhưng mà ở thời của bà, cũng xem như là rất có giá trị rồi.
Bà nội bị bệnh từ khi tôi còn rất nhỏ.
Bệnh đến nỗi chỉ có thể ngồi trên ghế dựa, không cử động được. Còn nhớ có một lần tôi bị ngã, cánh tay chảy máu ròng ròng, bà nội ngồi ở trước mặt, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể nhìn.
Cơn đau khiến tôi òa khóc nức nở, bà nội thậm chí còn không thể an ủi được câu nào, cứ mấp máy môi nhưng không thể mở miệng, thực ra bà tôi lúc đó ngay cả thuốc cũng không uống nổi.
Sau đó bệnh của bà càng lúc càng nặng, cuối cùng đến việc ngồi cũng trở nên khó khăn. Người lớn trong nhà đều nói, bà nội không xong rồi.
Thế nào là không xong rồi? Lúc đó tôi còn nhỏ, không hiểu được…
Bố bảo tôi phải ở bên bà nội nhiều hơn, vì thế tôi đã kê một cái ghế dựa, ngồi ở bên giường của bà, dùng tay đỡ đầu, liên tục chớp mắt vì mỏi, tay lại không ngừng xoa bóp cánh tay chẳng khác nào một cành cây khô của bà.
Lúc bà nội tỉnh táo sẽ nhìn tôi một lát, sau đó lại nhắm mắt tiếp tục nghỉ ngơi. Đôi mắt của bà rất to, nhưng bởi vì đau bệnh con ngươi màu xám tro đã hơi đục, khuôn mặt vốn dĩ tròn trịa cũng trở nên hốc hác, để lộ ra hai bên xương gò má.
Có một hôm, bà nội đột nhiên mở đôi mắt cứng đờ ra nhìn chằm chằm tôi, khiến tôi sợ đến mức khóc chết sống, lúc bố nghe được chạy đến, bà đã mất rồi. Tôi vậy mà lại không hay biết gì cả...
Bà nội được khoác lên người bộ trường sam mà bà yêu thích nhất.
Là bạch nguyệt, rất đoan trang. Cô của tôi giúp bà chải tóc, búi lại cẩn thận, nhuộm đen đôi lông mày đã thưa thớt, tô son, bà được khiêng ra khỏi giường, đặt ở giữa sảnh, phủ một tấm vải trắng, trước mặt là một bức ảnh đen trắng rất lớn, cô và bố tôi lần lượt quỳ xuống, khóc rất to.
Tôi đứng một bên ngẩn ra.
Mẹ kéo tôi ra ngoài, sợ tôi hoảng loạn.
Bà con họ hàng ở quê đều đến chia buồn, người đến người đi hết đợt này đến đợt khác. Sau đó bà ngoại đến cạnh tôi, kêu tôi về ở với bà ít ngày, tôi không biết là vì sao, sau đó mới biết, bố tôi đã mời về một đạo sĩ, ông ta nói bát tự của tôi xung khắc với bà nội, người cuối cùng bà nội thấy trước lúc chết cũng là tôi, lại là lúc đại hung, không thích hợp ở lại trong tang lễ...
Lúc chôn cất bà nội, tôi là đứa cháu gái họ nội duy nhất không có mặt ở đó, đúng là không nói nên lời.
Đội đưa tang rất hoành tráng, bố tôi mặc một chiếc áo tơi màu trắng đi phía trước, dẫn đầu là lão đạo sĩ kia, ông ta mặc đạo phục dài, trên tay cầm một chiếc đèn lồng bằng giấy màu trắng, bên trên viết chữ "Điện" bằng mực đen, vô cùng bắt mắt.
Nơi chôn cất bà nội ở khá xa.
Đạo sĩ nói bởi vì bà là vợ lẻ, mệnh cách cứng cỏi, sau khi chết sẽ trở thành linh hồn quỷ dữ, không được nhập vào mộ phần của gia tộc.
Bố tôi đành phải tìm một nơi khác, khá hẻo lánh.
Bà ngoại dắt tôi đến đứng ở phía xa xa, tôi nhìn thấy quan tài của bà nội được khiêng xuống dưới hố, đó là một cái hố rất sâu, nghe nói hố phải sâu một chút mới có thể trấn áp được tà khí.
Đạo sĩ đi vòng quanh hố vừa khua lá bùa vàng vừa niệm chú, mọi người cũng quỳ xuống khóc lóc thảm thương.
Sau đó....đạo sĩ này chết.
Ông ta ngã nhào xuống nơi mà ông đã đo đạc kĩ để hạ quan tài bà nội xuống, đầu bị đập vào quan tài, máu chảy dọc theo chiếc quan tài sẫm màu từng chút từng chút rơi xuống nền đất vàng, quỳ chết trong một tư thế vô cùng kì lạ.
Không ai biết ông ấy làm sao lại té ngã, người lớn trong nhà cũng hoảng sợ tột độ, luống cuống đỡ người đạo sĩ ấy lên, đôi mắt ông ta trừng to nhìn rất đáng sợ, tôi bị dọa đến phát khóc, làm ầm lên đòi về nhà.
Mọi người đều không hề biết, thật ra tôi đã nhìn thấy rồi, chính là đôi tay quen thuộc ấy, đôi tay gầy trơ như nhành cây khô đã kéo ông ta xuống! Bà ngoại cũng rất sợ hãi, bà vừa dỗ dành vừa mang tôi ra khỏi chỗ đó.
Việc xảy ra trong tang lễ, dĩ nhiên đã trở thành chủ đề thảo luận trong bữa ăn của gia đình, bầu không khí lúc đó không phải nặng nề thì cũng là rất cổ quái.
Tôi trốn ở cầu thang, lặng lẽ quan sát sắc mặt của họ, có lẽ do ánh sáng không tốt, sắc mặt của mỗi người đều ánh lên vẻ u ám.
Mẹ tôi bước đến, nhìn tôi đang đứng ngây ngốc ở đó, rồi tiến vào phòng bà nội, căn phòng này bây giờ đã trở thành một nhà kho tạm, dùng để chứa một số hoa quả khô.
“Viên Viên, vào đây giúp mẹ một lát” Bụng của mẹ tôi hiện cũng khá lớn rồi, không thể mang vác đồ nặng được.
Tôi chạy bước nhỏ vào phòng, mẹ đang đứng trên ghế cao, trên tay cầm một chiếc hộp, chăm chú lục tìm trong đó.
Di ảnh của bà nội được treo trên bức tường đối diện chỗ tôi đang đứng, đôi mắt trống rỗng nhợt nhạt của bà dường như đang cử động, chớp nháy một cách kì quái, tôi hoảng sợ òa khóc. Mẹ tôi giật mình ngã từ trên ghế xuống, máu nhuộm đỏ cả nền nhà.
Người lớn trong nhà vội chạy đến, cuống cuồng đỡ mẹ tôi dậy đưa đến bệnh viện, tôi khóc lóc đòi theo, bị bố giơ tay tát một cái. Ông ấy cho rằng bởi vì tôi mới khiến mẹ té ngã, thực ra không phải, tôi rõ ràng đã nhìn thấy một đôi tay gầy như cành khô từ trong bức ảnh thò ra, đẩy mẹ tôi xuống.
Thế nhưng những điều này bố hẳn là không biết, ông khóa trái cửa lại nhốt tôi bên trong căn phòng tràn ngập mùi máu tanh này, sau đó vội vã rời đi, hoàn toàn không để tâm đến tiếng gào khóc của tôi. Mãi đến khi không còn nghe được tiếng bước chân nữa, tôi mới bắt đầu ngưng lại, phải nói là tôi đã sợ đến mức quên cả khóc luôn rồi.
Bức ảnh đen trắng khổng lồ trên tường càng lúc càng lộ ra nụ cười quỷ dị, hai bên gò má vốn dĩ tròn trịa từng chút một dần hóp đi, dáng vẻ gầy nhom giống như lúc sắp chết, đôi mắt cũng càng ngày càng lòi ra, trợn trừng như sắp đòi mạng, bàn tay như nhánh cây khô lại rục rịch muốn thò ra.
Trong lúc sợ hãi cực độ, tôi vớ lấy hộp đựng bằng thủy tinh ở bên cạnh ném tới. Dòng máu đỏ tươi thấm vào bức ảnh, nhuộm đầy khung ảnh từ từ chảy xuống.
Gương mặt bị bao phủ bởi màu đỏ của máu càng trở nên hung tợn hơn!
Trong cơn hoảng loạn, tôi ngất đi.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã là nửa đêm, bố về rồi, căn phòng cũng được dọn dẹp lại sạch sẽ, bức ảnh vẫn được treo nguyên vẹn trên tường, còn tôi thì đang nằm trên chiếc giường gỗ đã cũ của bà nội.
Gương mặt bố lộ rõ vẻ mệt mỏi, ông vuốt vuốt tóc tôi, hỏi tôi có muốn đến thăm mẹ không?
Tôi gật đầu ngay lập tức, thực ra là bởi vì tôi đang rất sợ phải ở lại một mình trong căn phòng này.
Bố khẽ cười, nụ cười rất hiền từ, không thể nói ra được là có chỗ nào kì lạ, chỉ là lúc đó tôi đang rất gấp, cũng không có xem xét kĩ.
Thế là, bố chở tôi đến bệnh viện.
Tốc độ xe chạy rất nhanh, khiến tôi sợ hãi hơi lùi về sau, tôi ngẩng đầu lên nhìn bố, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào đầu của ông đã bị dập nát, máu không ngừng chảy ra.
“Bố..” vừa mở miệng tôi đã lập tức ngậm miệng lại. Bởi vì tôi nhìn thấy, bố ở trong kính chiếu hậu đang nở một nụ cười rất đau khổ.
Tôi theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy mẹ tôi, khuôn mặt tái nhợt, không chút sinh khí, đang ngồi đờ đẫn.
Mà khuôn mặt gầy trơ bên cạnh đó, tôi vĩnh viễn cũng không thể nào quên.
Tôi bắt đầu dần hiểu ra, lại quay đầu, nhưng đã quá muộn rồi, chiếc xe lao nhanh ra khỏi đường cái với tốc độ kinh người.
Các bạn nhất định cho rằng tôi chết là cái chắc đúng không, nhưng may mắn làm sao, tôi vẫn sống sót. Khoảnh khắc chiếc xe lao ra, cánh cửa xe đang bị khóa chặt bỗng mở tung ra, tôi văng ra ngoài, nguyên vẹn không hề bị thương.
Tôi quỳ bên vệ đường, không nén nổi sợ hãi, khóc lóc thảm thiết. Tiếng va chạm cực lớn đánh thức mọi người trong cơn say ngủ, có người lấy điện thoại ra báo cảnh sát, người khác gọi cho cấp cứu.
Lúc xe cấp cứu đến, bố mẹ tôi đã chết rồi, vô cùng thê thảm. Cú va chạm khiến cửa kính xe vỡ tan tành, bụng của mẹ tôi bị cứa thẳng vào hở ra một cách kì lạ, thai nhi cũng bị lòi ra ngoài.
Trên lớp da chết màu xám tro vẫn còn chảy máu, cuống rốn vẫn nối liền với cơ thể của mẹ, đu đưa bên ngoài thi thể mẹ tôi trong tư thế bị treo.
…là em trai của tôi.
Cảnh sát căng dây vàng lên.
Nghe tin bà ngoại nhanh chóng chạy đến run rẩy ôm chặt lấy tôi, tôi khóc lớn nói: “Là bà nội, con nhìn thấy rồi, là bà nội..”
Bà ngoại vội vã lấy tay bịt miệng tôi lại, nói là do tôi hoảng sợ quá độ.
Nhưng, trong đám đông vẫn có tiếng huyên náo, hướng mà chiếc xe lao ra, quả thật là từ chỗ mộ của bà nội.
Vụ tai nạn này được cảnh sát kết luận là ngoài ý muốn.
Tôi trở thành đứa trẻ mồ côi được bà ngoại nhận nuôi.
Nhà cũ không được sử dụng nữa, cửa lớn bị khóa lại, trải qua hàng loạt biến cố, hàng xóm đều truyền tai nhau nói rằng bà nội của tôi là ác quỷ, nhà cũ của tôi chính là một ngôi nhà ma ám. Cho nên cũng không có ai dám đến gần nơi này nữa…
Sau đó bà ngoại nói với tôi, bà nội lúc trước là một cô gái trẻ bị bọn buôn người lừa bắt tới đây, lúc bị bắt vẫn đang bụng mang dạ chửa, ông nội tôi lúc đó vừa góa vợ, lại mang theo hai đứa con nên đã bỏ tiền ra mua bà.
Bố tôi lúc đó còn rất nhỏ, ông nội vô cùng tàn nhẫn đã ép bà uống thuốc phá thai. Sau khi sự việc xảy ra bà nội đã làm ầm ĩ lên, ông nội không còn cách nào khác chỉ đành nhốt bà lại, qua một hai năm bà nội dần trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng càng ngày càng trầm mặc ít nói, nhưng bà vẫn giúp ông nuôi dưỡng hai đứa con khôn lớn.
Về sau, cả hai đều đã lớn tuổi rồi, ai cũng không ngờ tới bà nội lại uống lọ thuốc trừ sâu đó. Sau khi phát hiện mọi người trong nhà dốc sức cứu chữa, cuối cùng người cứu lại được rồi, nhưng lại trở nên bán thân bất toại.
“Ôi” Bà ngoại thở dài, “Nghiệp chướng, đứa con trong bụng bà nội con lúc đó đã thành hình rồi..bà ấy chắc chắn rất oán hận! Phương gia hại mẹ con bà ấy, bà ấy là đang trả thù.”
Hóa ra còn có một đoạn khúc mắc như vậy. Tôi trầm mặc hồi lâu, trải qua việc lần này, rất khó nói rằng ai đúng ai sai, chỉ mong sau này sẽ không xảy ra thêm chuyện gì nữa, hi vọng là vậy!
Thế nhưng...
Tôi đã đánh giá quá thấp lòng tham của con người rồi, cứ luôn muốn nhận được nhiều hơn, kể cả khi nó không thuộc về mình, cho dù phải trả giá bằng cả mạng sống...
Một hôm, cô của tôi từ thành phố trở về, còn mang theo một người em họ. Vội vã đến nhà bà ngoại, nói là phải trở về nhà cũ lấy đồ, muốn dẫn tôi theo. Bà ngoại đương nhiên không đồng ý, nói rằng nơi đó đã bị ma ám.
Cô không để ý đến bà ngoại, ra sức túm lấy tôi kéo đi. Bà ngoại muốn đuổi theo, cuối cùng vì tuổi già sức yếu, đuổi không kịp.
Cô kéo tôi đến nhà cũ, dỗ dành nói: "Viên Viên, con có muốn đến thành phố sống với cô không? Nói cho cô biết, bố con để giấy tờ nhà ở đâu?"
Tôi lắc đầu, thật sự không biết.
Cô tôi nghiến răng nói: "Bỏ đi, chúng ta vào trong tìm!" nói xong tiến đến mở khóa cửa, ra hiệu cho tôi bước vào.
Tôi sợ hãi lùi lại mấy bước, sống chết không chịu.
"Thứ vô dụng." Người phụ nữ đó nhìn tôi bằng ánh mắt gay gắt, phun ra một câu, sau đó xoay người đẩy cửa bước vào.
Cô em họ liếc nhìn tôi một cái rồi cũng bước vào theo, chiếc váy màu hồng phấn tung bay phấp phới. Tôi biết mình không thể ngăn cản, chỉ đành đứng ở phía xa xa ngoài cửa cầu nguyện cho họ không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng, chưa đến 10 phút, trong nhà truyền đến tiếng hét thất thanh của cô tôi, trái tim tôi lập tức co thắt lại...
Vẫn là xảy ra chuyện! Bà con hàng xóm nhanh chóng kéo tới vây xung quanh, chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không một ai dám bước vào trong.
Tôi run rẩy nhấc chân, bước qua ngưỡng cửa đi vào.
Mấy năm nay không có người dọn dẹp, khiến cả căn nhà chất đầy bụi bặm, lúc này cô tôi từ trong phòng lảo đảo chạy ra, đôi mắt tràn ngập vẻ sợ hãi, tôi chớp mắt nhìn về phía sau cô ấy, dưới ánh sáng mơ hồ, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc váy màu hồng phấn…
Cô em họ ngửa đầu ra sau, một sợi kim loại màu bạc sắc bén xuyên qua cổ treo nó cố định trên cầu thang, máu từ chiếc cổ trắng ngần như tuyết không ngừng chảy, rơi xuống đất tạo thành một vũng máu lớn. Một cơn gió thổi ngang qua, khiến cả người em họ khẽ lắc lư, tôi nhìn thấy khuôn mặt nó bởi sợ hãi tột độ mà trở nên vặn vẹo, bên cạnh em họ là một gương mặt gầy trơ rất quen thuộc.
Nỗi sợ hãi tột độ khiến tôi không thể di chuyển được, khi bà ngoại vội vã chạy tới, tôi đã đứng chết trân tại chỗ không nhúc nhích, bà dắt tay kéo tôi ra ngoài, trong đám đông ồn ào vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự run rẩy của tôi, bà ngoại ôm chặt lấy tôi.
Không biết là ai đã báo cảnh sát, đến xế chiều thì họ đến nơi.
Sợi dây ngăn cách màu vàng lần nữa được căng lên, một cảnh sát trẻ bước vào bên trong, chưa đầy một phút đã vội chạy ra, nhoài người về phía thùng rác bên sân nôn thốc nôn tháo. Đám đông vây đến xem vẫn chưa tản ra, cô của tôi còn đang trong cơn sợ hãi cực độ, hơi có động tĩnh là sẽ giật mình hoảng loạn, bà ngoại chỉ đành ôm lấy cô an ủi.
Cảnh sát nói phải đưa cô tôi về phối hợp điều tra, cô bỗng nhiên nhảy dựng lên, mở miệng niệm gì đó, tay không kiềm được vung loạn xạ, sau đó cô vùng ra khỏi người bà ngoại, nhảy lên bậc cửa, nhưng lại trượt chân ngã ngửa ra, đầu đập mạnh xuống nền nhà, máu từ nơi cô té ngã chảy tràn ra.
Đám đông nháo nhào như một chiếc nồi bị nổ tung, tôi ngất ngay tại chỗ.
Lúc tôi tỉnh lại thì đã ở nhà bà ngoại rồi, bà ngoại dường như đã già thêm mấy tuổi, nói với tôi, cô chết rồi...
Sau khi sự việc xảy ra, mọi người lại thêm một lần hoảng sợ, đến nước này cũng không còn ai dám bước chân vào căn nhà đó nữa. Bà ngoại không nhắc gì đến những chuyện này, tôi cũng ngầm hiểu không gợi không hỏi gì thêm, chúng tôi đều đang sợ, một thế lực vô hình nào đó đang bóp nghẹt chút can đảm cuối cùng còn sót lại...
Thời gian cứ thế trôi qua, may mắn vẫn luôn bình yên vô sự.
Mãi cho đến lễ xuất hoa viên mừng sinh nhật 15 tuổi của tôi. (một dạng lễ trưởng thành của người Tiều.)
Theo tục lệ, tôi phải thay quần áo mới, mang guốc gỗ đỏ ngồi trên bàn chính, trong nụ cười hiền hậu của bà ngoại, ăn món trứng ngâm mơ chua mà bà đưa cho. Bà ngoại vuốt ve má tôi: "Đã lớn thế này rồi, sau này nhất định sẽ bình an vô sự!"
Tôi nhìn bà ngoại sau đó gật gật đầu tự an ủi bản thân, bà khẽ thở dài, đưa cho tôi một phong bao lì xì màu đỏ, tượng trưng cho bình an.
Bà ngoại kêu tôi đi quanh xóm một vòng, để hưởng chút phúc khí.
Chúng tôi vừa bước ra khỏi cửa lớn đã va phải dượng của tôi, ông ấy đang say rượu, cả mặt đỏ bừng lên. Dượng đột nhiên túm lấy tôi, tức giận bừng bừng mà hét: "Mày là cái đồ sao chổi, chính mày hại chết cô mày, hại chết con gái tao..."
Tôi gắng sức vùng ra, chung quy cũng không đỡ nổi sức lực của một kẻ say xỉn.
Bà ngoại sốt ruột liên tục dậm chân, bảo ông ta không được làm càn.
Hàng xóm nghe thấy tiếng cãi nhau ồn ào liền vây đến, tới tấp khuyên nhủ: "Ông đang làm gì vậy? Đều đã qua lâu như vậy rồi, hơn nữa chuyện có thể trách Phương Viên được sao, tất cả đều là do bà lão đã chết nhà họ Phương gây ra..."
"Tránh ra..." Dượng nổi nóng, đôi mắt đỏ ngầu đầy tức giận, cầm lấy cây xẻng bằng sắt đang đặt ở kế bên thét lên: "Người chết là vợ tôi, là con gái tôi, các người ở đây nói nhảm cái gì."
"Tôi bức bối đến chết mất, cả nhà họ Phương đều đã chết hết rồi, tại sao nó vẫn còn ở lại đây miễn cưỡng mà sống?"
"Nó chính là sao chổi."
"Các người nói là do bà già nhà họ Phương gây ra đúng không? Được, ông đây hôm nay sẽ phá cả nhà họ Phương!" Nói xong ông ta liền túm lấy tôi lôi đến nhà cũ, còn vung cái xẻng trong tay không cho ai đến gần.
Ngôi nhà cũ đã được người dân trong làng rào lại vì sợ lại xảy ra phiền phức, không có ai dám đi vào, khiến cho nơi này trở nên vô cùng hoang vắng. Dượng tôi lấy chân đạp đổ hàng rào, giơ xẻng trong tay phá tan cửa lớn, sau một tiếng "ầm" nặng nề cái khoá đồng cũ nát lập tức rơi xuống đất, dượng phá cửa lôi tôi vào bên trong.
Bà ngoại chạy đến, khuỵ cả hai chân quỳ gối xuống đất, ôm lấy chân dượng tôi khóc lóc van xin, xin ông ấy đừng bước vào...
Thế nhưng một kẻ say xỉn đang nóng giận đến đỏ cả mắt, làm sao có thể nghe lọt tai lời khuyên nhủ của người khác? Ông ta dùng chân đạp bà ngoại ra, bà ngoại tuổi già sức yếu từ trên bậc thang ngã xuống, nếu lúc đó không có hàng xóm kịp thời đỡ được, hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Sau khi lôi tôi ném vào trong nhà xong dượng liền khoá trái cửa lại, mặc kệ tiếng la hét ngoài cửa, cũng mặc kệ cả tôi đang khóc lóc cầu xin, ông ta mang tôi đến chỗ cầu thang trói chặt lại.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đồ vật trong nhà đều trở nên hoang tàn, rõ ràng là dấu hiệu của việc đã lâu không có người ở. Dưới sàn nhà bên cạnh cầu thang vẫn còn lưu lại vết máu của vụ án mạng lần trước, ở phía đối diện cầu thang chính là phòng của bà nội tôi.
Nỗi sợ quen thuộc lại một lần nữa bao trùm lấy tôi, tôi run rẩy nhìn dượng đang vung xẻng trong tay, hung hăng đập phá đồ đạc.
Đập phá đến cuối cùng, ông ta chạy thẳng vào trong phòng của bà nội, chỉ vào di ảnh màu trắng đen trên tường, gào lên: "Mau bước ra, ông đây muốn xem thử bà già của nhà họ Phương có bao nhiêu bản lĩnh, chẳng qua cũng chỉ là một bà vợ lẻ..."
Góc độ nơi dượng đang đứng có lẽ không nhìn thấy, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng gương mặt trong bức ảnh đang từ từ nhếch khoé miệng, để lộ ra một nụ cười quái dị.
"Aaaa..."
Tôi không dằn được nỗi sợ trong lòng, hét ầm lên, dượng nghe thấy tiếng ồn quay đầu lại nhìn tôi, lập tức giống như vừa tỉnh rượu lảo đảo lùi lại, cái xẻng trong tay ông ta bị ném mạnh về phía trước.
Thế nhưng quá muộn rồi, kể từ khoảnh khắc bước chân vào căn nhà này mọi thứ đều đã quá muộn rồi.
Tôi trơ mắt nhìn bức ảnh lớn nhanh như chớp rơi ầm xuống, đập mạnh vào đầu của dượng. Tấm kính trong khung hình nháy mắt vỡ toang, những mảnh vụn thuỷ tinh mang theo vết máu văng tung toé khắp nơi. Nếu như nói, dượng của tôi chính là chết như vậy, tôi cũng sẽ không sợ hãi đến mức này...
Lạ là lúc cái xẻng bị ném đi đột nhiên lại đập vào vách tường bay ngược về phía dượng tôi, mũi xẻng sắc nhọn cắt ngang cổ ông ta, nháy mắt, máu bắn tung toé, phun lên vách tường tạo thành một hình thù kì quái.
Thời gian như ngừng lại, ngay cả tiếng gõ cửa liên tục ở bên ngoài cũng ngừng lại, tôi quên cả thở, cũng quên cả hét lên.
"Cọt kẹt..." Đây là âm thanh duy nhất còn tồn tại trên thế gian này.
Dượng tôi nghiêng người ngã xuống, đầu hoàn toàn đứt lìa, thuận thế lăn ra, rơi xuống chiếc tủ đối diện cầu thang, ngay đối diện tôi.
Đôi mắt mở to hết cỡ vì sợ hãi, khuôn mặt bị những mảnh vỡ thuỷ tinh cắt rất nhiều đường, vết máu loang lổ, thế nhưng khoé miệng lại nhếch lên một cách lạ thường.
"Aaaa..." Tiếng hét thảm thiết phá vỡ cơn sợ hãi, tôi cảm thấy đây là tiếng hét phải dùng nhiều sức lực nhất trong cuộc đời mình, tim đập nhanh đến nỗi khiến tôi như bị bóp nghẹt.
"Rầm!" Cửa đột ngột mở toang.
Cảnh sát tiến vào, bà ngoại cũng theo phía sau. Dường như tất cả mọi người đều bị chấn động bởi cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, khắp nơi trong nhà đều là máu, vết máu bắn lên tường lộ ra một dáng người kì dị, toàn bộ ngôi nhà tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Bà ngoại nói, tôi vẫn luôn trong cơn hoảng loạn cực độ, sau khi cởi trói xong cứ liên tục hét lên không ngừng, không cách nào ngăn được, sau đó bác sĩ đến nơi tiêm cho tôi một mũi thuốc an thần, tôi mới dần ngủ thiếp đi...
Vụ án này rốt cuộc cũng không được giải quyết, cảnh sát lại lần nữa kết luận là ngoài ý muốn. Họ cũng không giải thích được vì sao cái xẻng lại vòng lại hướng về phía dượng tôi, cuối cùng căn nhà cũ bị phong tỏa.
Có lẽ các bạn sẽ cảm thấy rất kì lạ.
Tại sao tôi là người duy nhất trong nhà họ Phương không chết? Thật ra tôi cũng không biết, những người lớn tuổi nói rằng tôi với bà nội bát tự tương khắc, bà ấy không đụng được đến tôi, lại có người nói bà nội vì nghĩ đến ân tình khi xưa tôi đã ở bên lúc bà sắp chết...
Cách nói nào cũng có, tóm lại tôi vẫn sống sót, có điều những người hàng xóm yếu bóng vía không muốn tôi sống ở đây nữa.
Người nhà họ Phương giống như một quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ gây ra những chuyện kinh hoàng, bầu không khí nơm nớp lo sợ này khiến mọi người rất mệt mỏi.
Vì thế, bà ngoại đã mang tôi đến nhà một người cậu ở thành phố.
Và không bao giờ quay lại nữa....
Bình luận facebook