Dượng cả của tôi là tài xế lái xe tải, vốn dĩ đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc với dì tôi, bởi vì mặc dù công việc lái xe có chút mệt mỏi, nhưng dù sao thu nhập vẫn rất khá, chỉ là vào mùa đông nọ có một chuyện đã xảy đến với họ.
Năm đó dượng của tôi lái xe trở về, ở nhà nghỉ ngơi, đến ngày thứ ba, hôm ấy tuyết rơi đầy trời, dượng dậy từ sớm bắt đầu quét tuyết, vừa mới quét xong khoảng sân, lúc ra quét dọn ở con đường ngoài cửa, đột nhiên một chiếc xe lớn lao nhanh qua, đâm phải dượng và lôi ông đi một khoảng rất xa, từ đó, dượng của tôi cũng không bao giờ quay về nữa.
Đoạn đường đó không có camera giám sát, người tài xế sau khi đụng phải dượng tôi thì đã chọn cách bỏ chạy. Có người nhìn thấy chiếc xe lớn đó, nhưng lại không nhìn rõ được biển số xe, sau đó chúng tôi vội vã đưa dượng vào bệnh viện, trên đường đến bệnh viện thì dượng đã vĩnh viễn rời xa chúng tôi rồi.
Dì tôi có hai đứa con, một đứa vừa mới 6 tuổi, đứa lớn 9 tuổi. Dì cảm thấy tương lai phía trước vô cùng mịt mờ, không biết nên làm thế nào? Mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
Tôi nhớ dì đã nói rằng, trong vòng ba năm sau khi chuyện xảy ra, dì tôi mỗi ngày đều đi đến cục giao thông, đồn cảnh sát để trình báo và hỏi thăm tình hình. Thế nhưng, chiếc xe gây tai nạn vẫn không được tìm thấy.
Vì để lo liệu chi phí trong nhà, dì đã phải làm rất nhiều việc. Sau này, bởi vì tuổi tác, dì phải đi làm nhân viên lau dọn nhà vệ sinh trong một quán ăn.
Sáu năm sau ngày xảy ra vụ việc, khi đó đứa con lớn trong nhà dì đã nghỉ học, theo người khác đến Thâm Quyến làm ăn, sau đó bị lừa, còn phải ngồi tù.
Tối hôm đứa lớn vào tù, dì tôi cả đêm không ngủ được, dì khóc rất nhiều, chúng tôi đều nhìn thấy nhưng lại không thể làm gì được, đêm đó tôi từ nhà dì trở về đã là hơn 11 giờ khuya, sáng hôm sau dì tôi nói tối qua lúc 12 giờ rưỡi, dì nghe thấy tiếng dượng tôi gọi ở phía hành lang, trong căn phòng tân hôn lúc trước của hai người, những thùng đồ trong phòng di chuyển loạn xạ, dì còn nghe thấy tiếng của dượng bảo là đừng khóc nữa, anh ở bên đó đã biết rõ mọi chuyện rồi, nếu như em sống quá mệt mỏi, vậy thì đi cùng anh đi.
Kể từ đó mỗi đêm, chỉ cần dì tôi khóc vì nhớ con thì sẽ luôn nghe thấy tiếng của dượng đang gọi dì. Bởi vì quá sợ hãi, dì không còn dám ngủ trong căn nhà đó nữa, cho nên đã đổi sang nhà khác, thậm chí dì còn đem một căn phòng trong nhà cho thuê lại, và sống chung trong nhà với người ở thuê. Chuyện kéo dài suốt 6 năm ròng.
Sáu năm sau, đứa nhỏ nhà dì tôi vừa tròn 18 tuổi, vào đêm vừa qua sinh nhật nó, dì đã mơ một giấc mơ rất kì lạ. Mơ thấy dượng tôi đang ngồi trên một chiếc xe, chiếc xe rất sang trọng, đậu ở trước cửa nhà gọi dì tôi: “Lên xe đi, đi với anh, anh ở bên đó một mình rất buồn, anh lạnh, anh muốn có người nấu cơm, có người lo lắng cho anh, anh thương em như vậy, yêu em như vậy, em đi với anh đi, các con đều đã lớn cả rồi, nhanh đi với anh nào!”. Ở trong giấc mơ, lần nào dì tôi cũng lên xe, cùng dượng đi rất xa rất xa, nhưng đột nhiên ý thức dì bắt đầu tỉnh táo lại, dì nói không được, em không thể đi cùng anh được, anh đợi em thêm vài năm nữa, đợi con mình lớn rồi, em sẽ đi cùng anh, đợi đến lúc chúng nó lấy vợ, em sẽ đi với anh!
Khoảng thời gian đó cứ cách một tuần dượng lại về trong giấc mơ của dì một lần, mỗi lần như vậy dì đều xe lên xe đi với dượng một đoạn, sau đó dượng lại đưa dì quay về. Bởi vì dì đã thương lượng với dượng, nói rằng phải chăm sóc các con, cho nên dượng mới buông tha cho dì.
Sau này, dì cũng kể lại chuyện xảy ra cho cả nhà chúng tôi nghe, mọi người đều nói dì nhất định phải kiên quyết hơn, không thể đi cùng dượng được, nếu như đi rồi, những đứa trẻ phải làm sao?
Về sau dì tôi lại mơ một giấc mơ giống hệt lúc trước, lúc dì ngồi lên xe cùng dượng đi một đoạn rất xa, dì đột nhiên tỉnh táo lại và nói với dượng: “Không được, em không thể đi với anh được, anh là ma, em là người, chúng ta vốn đã âm dương cách biệt, anh ở dưới anh phủ sống tốt đời ma của anh, em ở lại dương gian sống đời người của em, em sẽ cố gắng chăm sóc thật tốt cho con của chúng ta, anh ở dưới đó hãy phù hộ cho mẹ con em nhé!” Thế nhưng dượng lại nói: “Anh ở bên đó rất lạnh, rất đau khổ, cô hồn dã quỷ không cần ở cõi âm ty, em mau theo anh đi đi!” Dì tôi cảm thấy tình hình không ổn, kiên quyết vùng ra khỏi tay của dượng, sau đó vội vã nhảy xuống xe chạy về nhà.
Dì cứ luôn mơ như vậy, cho đến cuối cùng, dì tôi cũng tìm được một người đàn ông rất yêu thương dì, sau khi ở bên nhau được một năm, dì mới không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.
Có một đêm, dì lại mơ thấy dượng đang kéo một thứ gì đó trên xe, ánh vàng lấp lánh, sau đó dượng nói với dì: “Một năm rồi, anh cũng không đến thăm em nữa, người đó của em, dương khí rất mạnh, anh sợ anh ta! Nhưng anh cũng đã đến quê nhà của anh ta xem thử, anh nghe ngóng được một chút, biết được người nhà bên đó nhìn nhận về em rất tốt! Mọi người nhận xét về anh ta cũng không tệ! Một năm qua anh vẫn luôn ở trong nhà quan sát anh ta, thấy anh ta đối tốt với em, anh cũng yên tâm rồi, anh thật sự đi đây, anh đến để gặp em lần cuối!”
Từ đó về sau dì tôi thật sự không còn mơ thấy giấc mơ đó thêm lần nào nữa.
(Hết)
Bình luận facebook