-
Bạn đã từng tự mình trải qua một chuyện kinh dị nào chưa? - 匿名用户
Tôi là sinh viên Học Viện Cảnh Sát phía Bắc. Trong khu vực trường học mới xây dựng, kí túc xá rất kì quái, là một kiểu kí túc hình chữ E, phòng kí túc của chúng tôi là phòng 249 nằm ở ngay chỗ lõm trên đầu chữ E, kí túc xá ở vị trí đó có rất nhiều phòng, nhưng phòng 249 là phòng duy nhất đối diện với cửa phòng giặt đồ, một cặp vợ chồng đã thuê lại phòng giặt đồ phía đối diện đó, đây là toàn bộ khuôn viên trường học. Vào mùa hè trời mát mẻ, chúng tôi luôn mở cửa phòng, bên phòng giặt cũng thường hay mở cửa sổ ra cho nên không khí có thể được lưu thông từ Bắc tới Nam. Nghe nói, nước hấp thụ âm khí, với kinh nghiệm ở kí túc xá của chúng tôi, điểm này đã được xác nhận.
Xin nhắc lại lần nữa, đây là trải nghiệm thực tế của tôi, không phải một câu chuyện.
Kí túc xá có 8 người, đều là thanh niên trai tráng cả, theo cách nói mê tín thì âm khí khá nặng, những thứ không sạch sẽ hẳn là ghê gớm hơn nhiều so với bình thường. Vấn đề xảy ra trên một chiếc giường tầng gần ban công, chiếc giường này vô cùng kì quái, người nào nằm lên đó đều sẽ lập tức ngủ gà ngủ gật. Đây là chỗ nằm của một cậu sinh viên năm nhất người Thượng Hải, cậu ấy là một người hoạt bát, cơ thể cũng rất khoẻ mạnh, nhưng kể từ lúc đến trường này học thì cứ luôn không muốn xuống giường, lúc nào ngủ li bì. Trường hợp nào cũng ngủ được, ví dụ như những ngày cuối tuần cậu ấy sẽ ngủ một giấc đến hơn 10h trưa, vừa ăn xong là có thể ngủ một mạch đến tận sáng hôm sau. Cậu sinh viên Thượng Hải này cứ như vậy đến hơn một năm, người trong nhà rất lo lắng, cho rằng cậu ấy bị bệnh, đi đến bệnh viện khám cũng không kiểm tra được gì, nhưng cứ về đến phòng là lại tiếp tục ngủ li bì. Học kì 2 năm thứ 2, cậu tự ý bỏ học trở về Thượng Hải, nói rằng bản thân cũng không biết phải làm sao, nhưng cứ tiếp tục ngủ thế này cũng không phải là cách.
Sau khi cậu ấy đi, chiếc giường bị bỏ trống. Có những đêm chúng tôi trò chuyện đến rất khuya, vẫn chưa thích ứng được với việc cậu bạn Thượng Hải đã rời đi, có lúc nói chuyện một hồi lâu mới ý thức được trên chiếc giường đó đã không còn ai nằm nữa. Giường dưới là một chàng trai người Giang Tô, buổi sáng thức dậy cậu ấy nói rằng dường như đêm qua có người nằm ở giường trên, hệt như lúc XY còn ở vậy. Chúng tôi không quá quan tâm đến vấn đề này, ai nấy đều cho rằng cậu bạn này cảm giác lầm vậy thôi. Thật ra cậu ấy không hề lầm, sau này tất cả chúng tôi đều cảm nhận được. Bởi vì khi nói chuyện sẽ có những lúc dừng lại đột ngột, sinh viên của trường đại học thường hay nằm tán gẫu với nhau có lẽ đã từng gặp phải chuyện này, kiểu như vào một thời điểm nhất định mọi thứ đột nhiên chìm vào yên lặng vậy. Chính ngay khoảng lặng đó, chiếc giường tầng đó cả trên lẫn dưới đột nhiên phát ra tiếng động, hệt như tiếng cót két khi có người trở mình trên giường vậy, nhưng lúc đó cậu bạn Giang Tô ở tầng dưới không hề nhúc nhích, cậu ấy nói, lần này mọi người tin rồi chứ? Bởi vì đều là những thanh niên trai tráng, cho nên ai nấy đều không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí còn có chút kích thích, mọi người bắt đầu trêu chọc thứ đang tồn tại ở tầng trên, như kiểu này bọn tao phát hiện ra rồi nhé, mau lộ diện đi nào vậy. Sau đó chúng tôi còn xem chiếc giường trống ở tầng trên đó như một người bạn cùng phòng và đặt tên cho nó là “quỷ lười”. Trong mỗi cuộc trò chuyện vui đùa vào buổi đêm, mỗi khi nói xong một chủ đề nào đó, chúng tôi sẽ hỏi này “quỷ lười” cậu cảm thấy câu chuyện thế nào, rồi trêu chọc nó. Thỉnh thoảng sẽ có tiếng người trở mình trên giường phát ra. Giang Tô ở tầng dưới cũng nói có lúc cậu ấy còn nghe được tiếng thở phát ra từ tầng trên, chúng tôi đã quen rồi, không quá để tâm, trong lòng cảm thấy thứ này dù sao cũng không hại người là được.
Năm ba vừa mới bắt đầu đã có một tên lưu ban được phân vào kí túc xá, là người Tạng Hán, tức là người dân tộc Tạng nhưng ngoại hình lại giống người Hán. Tên là XUF. Tên này là một thanh niên nghiện internet, quên ăn quên ngủ ở quán net, một năm rớt 13 môn nên bị lưu ban. Học viện cảnh sát tương đối coi trọng vai vế, đàn anh lưu ban dù sao vẫn là đàn anh, cho nên khi anh ta chuyển đến kí túc xá, theo quy tắc chúng tôi phải giúp thu dọn đồ đạc. Chiếc giường ở tầng trên kia đã một thời gian không có người sử dụng, đệm phủ một lớp bụi, Thiểm Tây (trưởng phòng kí túc) trèo lên giúp anh ta phủi sạch đống bụi bám trên đó, chúng tôi giúp anh ta thu dọn những thứ khác, lúc này, trưởng phòng kí túc từ trên giường trượt xuống, không phải té ngã mà là thuận theo cầu thang trên giường trượt xuống, kiểu không còn chút sức lực nào cứ thế cả người trượt xuống nằm dài ở chiếc giường tầng dưới. Lúc chúng tôi chú ý đến mới phát hiện mặt cậu ấy đang tái mét, trên trán lấm tấm mồ hôi, sao thế nhỉ, cả đám chúng tôi lập tức dừng mọi việc trong tay lại, vội vàng chạy đến đỡ cậu ấy, nhưng thật sự là cả người mềm nhũn, tôi không biết mọi người đã từng trải qua chuyện giống vậy hay chưa, chính là cảm giác rất nặng nề, rõ ràng có thể thấy cậu ấy không còn một chút sức lực nào cả. Qua mấy phút sau cậu ấy mới nói chuyện được, chỉ vào tầng trên nói là cậu ấy đã chạm mặt “quỷ lười”. Chúng tôi đều cảm thấy rất kì quái, ban ngày ban mặt, vả lại cũng chẳng có gì sao lại chạm mặt được. Sơn Đông lập tức bước đến, kìm nén cảm giác sợ hãi mà trưởng phòng kí túc xá mang lại, cậu trèo lên mở tấm đệm ra, sau đó sững lại một giây, nhìn mấy người chúng tôi ở bên dưới gật gật đầu. Sau đó chúng tôi tháo tấm đệm ra, trên chiếc ván giường đó có một hình người màu nâu sẫm. Bên mép ngoài có hơi mờ, nhưng thoạt nhìn giống hình dáng của một người đang nằm. Chúng tôi đều là người theo chủ nghĩa vô thần, nhưng lúc đó tất cả đều bị sốc. Thứ đó đã bị người quản lí kí túc xá mang đi, ông ấy không tin những gì chúng tôi nói, ông cảm thấy nhất định có người vào mùa hè cứ luôn nằm ngủ suốt trên đó, làm ván giường bị bẩn. Sau đó đã đem đến một tấm ván giường mới. Tây Tạng sắp xếp đồ đạc xong xuôi thì ngủ ở trên chiếc giường tầng đó, mặc dù chúng tôi biết ván giường đã được đổi nhưng “quỷ lười” vẫn chưa đi, bởi vì từ lúc Tây Tạng ngủ trên chiếc giường đó, anh ta không còn chạy ra quán net ngồi cả đêm nữa, mà giống hệt như Thượng Hải trước kia, cứ luôn ngủ li bì, có thể ngủ thành bộ dạng thế nào? Bạn gái ở Thanh Hải chạy đến tìm anh ta, anh ta cũng lười dậy, kì thi tiếng anh cấp 4, cấp 6, thi cuối kì anh ta cũng không chịu dậy, cứ như vậy mà bỏ thi. Cuối cùng lại lưu ban thêm một năm, nhưng Tây Tạng vẫn ở trong phòng kí túc xá của chúng tôi.
Vì để xua đuổi tà ma, chúng tôi đã nghĩ ra một số phương pháp chẳng hạn như đá Thái Sơn, đốt pháo các kiểu, nhưng lại không có tác dụng gì. Mỗi người chúng tôi ít nhiều đều từng trải qua cảm giác về sự tồn tại của “quỷ lười”. Vào một buổi sáng mùa đông, mọi người ở ngoại tỉnh đều đã trở về nhà để tận hưởng kì nghỉ đông cả rồi, tôi thức dậy thật sớm để chuẩn bị ngồi xe khách trở về, hành lý đã mang theo đầy đủ, tôi tắt đèn, buổi sáng mùa đông ở miền Bắc trời khá tối, lúc đang định đóng cửa, đột nhiên, tôi nghe thấy rõ ràng ở bên trong phòng truyền đến một tiếng ho, vị trí chính là ở gần chiếc giường đó, lúc này lông tóc tôi đã dựng cả lên, tôi lập tức mở lại đèn lần nữa, bởi vì âm thanh đó nghe rất rõ ràng. Bên trong không có ai, cũng không thể có ai được, tôi thậm chí còn ra ngoài ban công xem thử, bên dưới cũng không có người qua lại, rất vắng vẻ. Tôi đã kể lại chuyện này với từng người một trong phòng kí túc, một là quá sợ hãi, hai là để nhắc nhở bọn họ sau này đừng ở trong kí túc xá một mình. Bọn họ ngược lại còn cười tôi, nói là trong phòng có “quỷ lười” còn chẳng có gì đáng ngại, nó cũng hệt như những lần một trong số họ nói rằng đã gặp “quỷ lười” và tôi thì lại làm như không có chuyện gì vậy.
“Quỷ lười” tuy rằng không có gì ghê gớm lắm, nhưng dù sao cũng có cảm xúc. Năm cuối cấp tương đối nhàn hạ, quản lý kí túc cũng không dám quản chúng tôi nữa, cả đám ở trong phòng không có việc gì làm thì đánh mạt chược, hút thuốc phì phèo, Tây Tạng vẫn ở trên giường ngủ suốt, có ồn ào thế nào anh ta cũng vẫn ngủ rất ngon. Có lần chúng tôi đánh đến nửa đêm, khoảng một hai giờ sáng, Tây Tạng đang ngủ thì bị ngã xuống dưới đất, bàn mạt chược ở ngay bên dưới, cho dù anh ta trở mình lúc rơi xuống cũng chỉ có thể ngã vào vị trí ngồi của mấy người chúng tôi, nhưng anh ta lại ngã ngay vào chính giữa bàn mạt chược, điều này không phù hợp với nguyên lý cơ bản trong vật lý. Trừ khi anh ta nhảy qua đó, nếu không thì không thể nào, Tây Tạng đang ngủ rất ngon, không thể sinh ra một lực mạnh đến vậy khi nằm được. Bàn mạt chược bị gãy, những thẻ bài vương vãi khắp nơi, nhưng Tây Tạng lại không bị gì cả, một vết trầy trên da cũng không có. Kì lạ nhất là không làm sao tìm thấy được quân nhị đồng, lật tung cả gầm giường, gầm tủ cũng không thấy. Không đủ bài thì không đánh được. Việc chơi mạt chược phải dừng lại. Chúng tôi phân tích, có lẽ là do “quỷ lười” ghét ồn ào.
Một năm sau khi tốt nghiệp, tôi quay về trường làm thoả thuận, tiện thể thăm lại kí túc xá một chuyến, căn phòng 249 vậy mà lại không có người ở nữa. Đàn em thấy tôi quay lại thì rất nhiệt tình, buổi tối mời tôi ra ngoài ăn cơm. Tôi hỏi sao phòng kí túc xá của chúng ta lại biến thành phòng đựng đồ rồi? Cậu ấy nói anh không biết gì sao? Sau khi các anh đi, phòng chúng ta lại có sinh viên mới vào ở, có một cậu sinh viên năm nhất vào một đêm nọ đã chạy xuống tầng dưới hứng nước tiểu và bị bắt. Hứng nước tiểu? Đúng, không ít sinh viên ở kí túc xá ban đêm lười đến nhà vệ sinh liền ở ban công?? Tiểu xuống dưới, cậu ta núp ở tầng dưới dùng tay hứng nước tiểu, bị phát hiện, cả đám người chạy xuống tầng dưới chặn lại, bắt lên phòng bảo vệ.
Mẹ tôi ơi, sau đó xử lý thế nào?
Lúc đưa đến phòng bảo vệ cậu ta liền la lên là thả ra, nói muốn quay về, còn nói cậu ta buồn ngủ rồi, phải đi ngủ. Giáo viên đến cậu ta vẫn nói như vậy. Chủ nhiệm khoa bước qua dòng người đang đứng xem náo nhiệt, đóng cửa lại kế đó cùng cậu ta nói chuyện rất lâu. Sau khi nói xong thì ông ấy yêu cầu dọn dẹp căn phòng 249 và không cho phép ai vào ở nữa.
Bảo vệ nói cậu ấy đã bị ma ám. Cậu sinh viên năm nhất đó nói bản thân ở tổ mấy số mấy làng Hoàng Câu Câu, Quý Châu, không thể về nhà, mà vẫn luôn ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, kiếm tiền để về quê xây nhà, bởi vì mưu sinh quá vất vả cho nên cứ luôn trong trạng thái buồn ngủ, lúc nào cũng muốn ngủ cả.
Điều kì lạ chính là nơi mà cậu ấy nói nó có thật, thật sự có một nơi như vậy, ở đó có một người dân đã chết khi đang xây dựng trường học.
Đây không phải là một câu chuyện.
Những người ở phòng 249 chúng tôi đều đã rời khỏi trường mười mấy năm rồi, có lúc chúng tôi nói chuyện với nhau trên Wechat hồi tưởng lại những chuyện nhỏ nhặt khi còn ở kí túc xá đều rất xúc động, thời đại học là khoảng thời gian rất vui vẻ trong cuộc đời mỗi người chúng tôi.
Anh ấy đã ở cùng chúng tôi suốt 4 năm, tạm thời cứ gọi là vậy đi, cũng là một sự tồn tại khó quên, cho dù anh ấy thật sự là một linh hồn, nhưng quả thật cũng chưa từng có ác ý gì, trước đây có lẽ anh ấy là một người công nhân trung thực, chưa kịp hưởng thụ điều gì đã sớm rời đi rồi, sau khi mất đi bởi vì lúc còn sống quá mệt mỏi cho nên cứ luôn muốn ngủ, là một người rất đáng thương, có lẽ tuổi tác cũng cỡ chúng tôi khi đó, không lớn hơn là bao, cái tuổi mà lúc nào cũng có cảm giác thiếu ngủ.
Thế đấy, tôi đã kể xong rồi, chúc mọi người ngủ ngon nhé.