-
Doạ nhau chút không - 三更半夜故事会
- Tác giả
- NHIỀU TÁC GIẢ
- Thể loại
- Truyện Ma
- Trinh Thám
- Đô Thị
- Linh Dị
- Tình trạng
- Hoàn thành
- Số chương
- Nhiều
- Nguồn
- Người dịch: Công Tử Đừng Đợi Nữa - 公子别等了
- Lượt đọc
- 13,416
- Cập nhật
1.
Một vị bác sĩ sau khi khám bệnh xong thì trời đã sụp tối, đang chuẩn bị về nhà. Đến cửa thang máy, gặp được một nữ y tá, họ cùng nhau bước vào trong đi xuống lầu, nhưng thang máy đi đến tầng một vẫn không dừng lại, tiếp tục đi xuống. Lúc đến tầng B3, cửa thang máy mở ra, một cô bé xuất hiện trước mặt họ, cúi đầu nói muốn vào thang máy cùng. Bác sĩ thấy vậy vội vàng đóng cửa thang máy lại, y tá cảm thấy rất lạ bèn hỏi: "Tại sao không cho cô bé vào?". Bác sĩ nói: "Tằng B3 ở bệnh viện của chúng ta chính là nhà xác, mỗi một thi thể ở đó đều sẽ được buộc một sợi dây ruy băng màu đỏ vào tay phải, tay phải của cô bé ấy, tay phải của cô bé ấy có một sợi dây đỏ. Y tá nghe xong, chậm rãi đưa tay phải ra, nở nụ cười ghê rợn, nói: "Có phải là...sợi dây buộc màu đỏ giống vậy không?"
2.
Bạn của tôi là người Philippines đến Canada du học, lúc học ở Canada, cậu ấy ở cùng với mẹ trong một gian nhà nhỏ. Bàn học của bạn tôi được đặt ở một góc trong phòng, bên cạnh cửa sổ. Bạn tôi là một người vô cùng chăm chỉ, nhưng sau khi chuyển vào căn nhà này không bao lâu, mỗi khi cậu ấy ngồi vào bàn chuyên tâm học bài thì luôn cảm thấy như có thứ gì đó cứ khẽ chọc vào sau gáy mình. Thoạt đầu cậu ấy cho rằng có lẽ do thần kinh bản thân nhạy cảm nên không để ý lắm, nhưng dần dà loại cảm giác này cứ luôn tồn tại, chỉ cần cậu ấy ngồi trước bàn học thì sẽ không ngừng cảm thấy có thứ gì đó chọc vào sau gáy, nhưng cứ vừa rời khỏi bàn thì loại cảm giác ấy lại biến mất. Thế là bạn của tôi quyết định đem sự việc kể lại cho mẹ, mẹ cậu ấy liền tìm gặp thầy bói để nhờ xem giúp, thầy bói nói với cậu ấy, có rất nhiều thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường nhưng camera có thể bắt được hình ảnh, thế nên ông kêu cậu ấy lần sau nếu loại cảm giác đó lại xuất hiện hãy lập tức lấy máy ảnh ra chụp lại, nói không chừng có thể giải mã được bí ẩn. Bạn tôi bán tín bán nghi, sau khi trở về nhà liền ngồi vào bàn học, một lúc sau lại có cảm giác thứ gì đó chọc vào gáy, mẹ của cậu ấy lập tức chụp lại một tấm ảnh rồi nhanh chóng mang đến tiệm rửa. Lúc nhận ảnh, cả hai người đều tái mặt vì sợ hãi, trong ảnh, bên cạnh bạn tôi là một đôi chân đang treo lơ lửng, hóa ra thứ mà bạn tôi luôn cảm thấy chính là đôi chân của một người treo cổ tự sát, bởi vì đu đưa trong không trung nên cứ chạm phải gáy của cậu ấy.
Có một số mopper nói câu chuyện này không có gì đáng sợ, thế nhưng mèo nhỏ lần đầu nhìn thấy nó đã mất ngủ mấy đêm liền, thế nên cũng được liệt kê vào đây.
(mopper: (MOP) là một trang web mạng xã hội và diễn đàn trực tuyến có ảnh hưởng của Trung Quốc được thành lập vào tháng 10 năm 1997 và sau đó được đổi lại thành Maopu, mopper ý chỉ thành viên sử dụng trang web này.)
3.
Váy đỏ
Câu chuyện này được một người bạn đóng góp trên Maopu, kể về kí túc xá ở trường anh ấy:
Trường của chúng tôi là một trường ngoại ngữ, thỉnh thoảng vào buổi tối sẽ có một người phụ nữ mặc váy đỏ đến bán hàng vào đêm khuya, cũng không biết cô ấy làm cách nào trốn được chốt kiểm tra dưới lầu. Mỗi đêm đều tới, gõ cửa từng phòng, nếu như có người mở cửa thì liền hỏi: "Có muốn một chiếc váy màu đỏ không?" Bởi vì các nữ sinh bị làm ồn đều rất tức giận, nên tất cả đều hét lên là không muốn, mấy đêm liền đều như vậy. Có một đêm, người phụ nữ đó lại đến. Cạch! Cạch! Cửa mở ra, một cô gái từ bên trong xông ra hét vào mặt người phụ nữ: "Váy đỏ nào? Tôi muốn tất. Bao nhiêu tiền?" Người phụ nữ đó cười một cái, quay lưng bỏ đi, cũng không đưa cho cô gái cái váy đỏ nào, tối đó mọi người đều ngủ rất ngon, không có ai lại đến gõ cửa nữa. Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều thức dậy, chỉ có cô gái hôm trước xông cửa bước ra mắng người phụ nữ váy đỏ là vẫn còn ngủ, bạn học đến vén chăn của cô ấy ra, cô ấy, cô ấy toàn thân đều là màu đỏ, lớp da trên người đã bị lột ra. Máu chảy khắp cả người, nhìn rất giống như đang mặc một bộ váy màu đỏ.
4.
Giấy trong nhà vệ sinh nữ.
Đây cũng là câu chuyện trong kí túc xá nữ.
Có một cô gái nửa đêm đi vệ sinh. Bởi vì trời đã khuya lắm rồi, cô ấy một mình đi vệ sinh, trong lòng vô cùng sợ hãi. Nhưng vì lúc tối ăn phải thứ gì đó, bụng rất khó chịu, lại không thể cầm cự được, buộc lòng phải mang theo sợ hãi mà đi.
Nhà vệ sinh này là một cái nhà vệ sinh cũ được xây dựng phía sau trường học, cô ấy vừa ngồi chưa được bao lâu, ở phía sau đã xuất hiện một bàn tay trắng nhợt đưa tới. Cô gái sợ chết khiếp, chỉ thấy trên bàn tay đó có 2 tờ giấy, 1 trắng 1 vàng. Một giọng nói đáng sợ cất lên: "Chọn một tờ đi, màu trắng hay là màu vàng?"
Cô gái sợ hãi hỏi: "Ai vậy?"
"Màu trắng hay là màu vàng?"
"Tại sao phải chọn?"
"Chọn một tờ đi."
Cô gái không còn cách nào khác, chỉ đành chọn đại tờ màu trắng.
Một điệu cười vang lên: "Màu trắng 3 ngày, màu vàng 7 ngày.” Rồi biến mất.
Cô gái mở cửa, thế nhưng bên ngoài không có gì cả. Cô vô cùng sợ hãi, vội vã chạy về kí túc xá, kể cho bạn bè nghe sự việc, mọi người cười nói cô ấy căng thẳng quá rồi, thần kinh có vấn đề. Cô ấy vẫn khăng khăng nói bản thân lúc đó rất tỉnh táo. Mọi người thảo luận một lúc, kết quả là không có chuyện gì.
Thế nhưng 3 ngày sau, cô gái đột nhiên qua đời.
Không ai biết lí do vì sao cô ấy chết, trên giấy chứng tử của cô ấy ghi là nguyên nhân cái chết không rõ ràng.
Chỉ có những người bạn của cô ấy biết rằng chuyện gì đã xảy ra, từ đó về sau không còn ai dám đi vệ sinh một mình vào ban đêm nữa.
5.
Chiếc gương trong nhà xác.
Có một ngôi trường y, vì để đào tạo ra được những sinh viên có tố chất đã quy định mỗi một học sinh đến kì thi cuối kì phải ở một mình trong nhà xác một đêm. Mặc dù hình thức thi này trông có vẻ rất vô nhân đạo, thế nhưng nhà trường vẫn kiên trì thực hiện nó.
Lần này, đến lượt A Mỹ người tự xưng là có lá gan rất lớn, A Mỹ luôn cho rằng mình là người dạn dĩ trong trường, hơn nữa cô còn là người đã viết rất nhiều câu chuyện ma trên Maopu cũng như các diễn đàn khác, lấy việc dọa chết khiếp bạn bè trên mạng làm thú vui. Cô ấy từng nói loại khảo nghiệm này thật ra cũng không có gì, thế nhưng khi nhà trường thông báo đến lượt cô, A Mỹ vẫn sợ đến toát mồ hôi lạnh. Điều kiện bắt buộc chính là chỉ có một người ở trong nhà xác tối đen cả một đêm, còn không được phép thắp đèn...
Đêm đó, A Mỹ được dẫn vào trong nhà xác, ầm một tiếng, cửa đã đóng lại. Cả căn phòng tối đen như mực, không nhìn thấy được gì. A Mỹ thu mình vào trong một góc phòng, khi cô nghĩ đến xung quanh toàn là người đã chết, da đầu chợt ngứa ran lên...Một lát sau, ánh trăng tràn vào trong phòng, A Mỹ nhờ thứ ánh sáng leo lét đó, phát hiện ra trên bức tường bên trong nhà xác vậy mà lại có một tấm gương. Thế là, A Mỹ đứng đối diện tấm gương bắt đầu hát một bài. Cô ấy cứ liên tục hát không ngừng, hát đến khi trời hửng sáng.
Ngày hôm sau, A Mỹ được đưa ra ngoài với một cái cổ họng sưng phù, cô ấy đắc ý nói với mọi người rằng không có gì to tát cả, đối với bản thân mà nói đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Mọi người đều rất khâm phục A Mỹ, lúc này, có một bạn học hỏi cô ấy rằng tại sao cổ họng cô lại bị sưng như vậy? A Mỹ nói bản thân đã đứng nhìn vào gương trong nhà xác hát liên tục cả một đêm, đến sáng mới dừng lại. Lúc này mặt của tất cả mọi người đều biến sắc, A Mỹ vẫn không hiểu là có chuyện gì xảy ra, qua một lúc lâu sau, một người bạn sắc mặt trắng bệch nói với cô ấy.
Trong nhà xác làm gì có gương!
6. Cây nến.
Anh và cô là bạn từ khi còn rất nhỏ, cứ ngỡ có thể cùng dắt tay nhau ngắm hoàng hôn.
Vậy mà đến năm 35 tuổi, cô bị chẩn đoán mắc ung thư phổi. Cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, khóc rồi lại cười, cười rồi lại khóc. Không hút thuốc, không có bất cứ thói quen xấu nào, có thể mắc ung thư phổi được sao?
Cô đến văn phòng của anh, nhìn thấy trên bàn làm việc có một túi hoa quả khô mà ngày thường cô thích ăn nhất, bên cạnh còn đặt một lọ thuốc, khiến cô nhìn mà đau lòng. Cô bất giác rơi nước mắt.
Ba ngày sau, cô khóc vì đã đốt nến sinh nhật cho anh nhưng anh không ở đây.
Cô thắp 34 cây nến dài và 1 cây nến ngắn, cúi đầu cười nói: "Anh thật sự gầy đi rồi, không đủ làm thành cây nến thứ 35 nữa."
Lần đầu đọc câu chuyện này, tôi cảm thấy không có gì để nói về nó, lại đọc lần nữa, đọc hiểu rồi, sau lưng liền có cảm giác rùng mình ớn lạnh. Có hơi khó hiểu, mọi người đọc có hiểu không?
7. Có chết cũng không để cô chết ở Bắc Kinh.
Có một đôi nam nữ là bạn học cấp 3 của nhau, hai người họ rất thân thiết, lực học cũng giỏi, luôn giúp đỡ nhau trong học tập lẫn ngoài đời sống, cùng nhau tiến bộ. Sau đó cậu con trai đến học tại một trường đại học ở Nam Kinh, tìm kiếm được số tài khoản Wechat công khai địa ngục đêm kinh hoàng, sau đó mỗi ngày đều xảy ra những chuyện không giống nhau. Cô gái theo học một trường đại học ở Bắc Kinh. Bọn họ chính thức trở thành người yêu. Cả 2 hẹn nhau đợi sau khi tốt nghiệp đại học xong sẽ quay về quê nhà làm việc, kết hôn rồi sinh con.
Thế nhưng thời gian có năng lực thay đổi một con người, cô gái ở Bắc Kinh không thể vượt qua được cám dỗ, vì để được ở lại nơi này, cô cặp kè với một ông chủ lớn hơn mình rất nhiều, bèn quyết định dùng cách này để ở lại Bắc Kinh, trở thành người Bắc Kinh. Sau khi bạn trai biết được đã đến Bắc Kinh hẹn gặp cô gái để nói rõ. Thế nhưng cô gái rất tuyệt tình, muốn chia tay với chàng trai, hoàn toàn cắt đứt với cậu ấy. Chàng trai nhất thời kích động dùng dao gọt trái cây cắt cổ tay mình. Cô gái không những không ngăn cản, thậm chí cũng không gọi xe cấp cứu mà chỉ đứng đó nhìn chàng trai không ngừng chảy máu, đang co giật và chết dần trong tuyệt vọng. Cho đến lúc chết, cậu ấy vẫn nhìn chằm chằm cô gái, mong đợi cô quay lại.
Không lâu sau đó, cô gái có thai, sinh được một cậu con trai, thế nhưng đứa trẻ này cứ luôn quấy khóc rất dữ dội. Cô gái không còn cách nào khác, quyết định đem đứa trẻ về gởi cho bà ngoại. Nói ra cũng thật kì lạ, kể từ khi cô đưa ra quyết định này, đứa trẻ không còn quấy phá nữa.
Cảm giác về nhà thật tốt, tiếc là buổi đêm từ điểm cuối của trạm xe đến nhà vẫn còn cách một đoạn nữa. Cô ôm đứa trẻ đi bộ về nhà, đột nhiên cô nhìn thấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào cô và đang nhai gì đó, cô lật tay áo lên nhìn mới thấy đứa trẻ đang gặm tay của nó, bàn tay đã bị gặm đến nát nhừ. Cô gái sợ chết khiếp, lảo đảo ngã xuống đất, đứa trẻ bắt đầu nhào tới cắn vào động mạch cảnh của cô rồi nhìn cô chằm chằm. Cái nhìn đó vô cùng quen thuộc.
Đứa trẻ sau khi cắn đứt động mạch cảnh của cô gái đã bì bõm nói: "Có chết cũng không để cô chết ở Bắc Kinh!"
8. Không có ai giành với tôi.
Có một cậu học sinh buổi tối phải ngồi xe buýt trở về nhà, thế nhưng hôm đó bởi vì lúc đến trạm chờ đã là quá muộn rồi, cậu cũng không biết là còn chuyến xe nào nữa không...Lại không muốn đi bộ về bởi vì nhà của cậu ấy rất xa, cũng rất hẻo lánh, cho nên chỉ có thể đợi nhỡ đâu vẫn còn chuyến xe cuối cùng nữa thì sao, cậu cứ đợi cứ đợi, lúc cậu cho rằng có lẽ không còn xe nữa rồi, đột nhiên nhìn thấy ở phía xa có một chiếc xe chạy tới, cậu phấn khởi chạy đến chắn trước xe. Lên xe rồi cậu mới phát hiện chuyến xe cuối này thật kỳ quái, theo lý mà nói chuyến xe cuối cùng bởi vì đường xá xa xôi thường không có nhiều người như vậy, thế nhưng trên đây lại chật kín người, chỉ còn dư lại một ghế trống, hơn nữa mọi người lại im lặng không một tiếng nói. Cảm thấy có chút kì lạ, thế nhưng cậu vẫn đi đến chỗ ghế còn trống rồi ngồi xuống, bên cạnh có một cô gái đang ngồi, đợi cậu ngồi xuống cô gái đột nhiên nhỏ giọng nói: "Cậu không nên ngồi trên chuyến xe này." Đang lúc cậu ấy cảm thấy khó hiểu, cô gái lại tiếp tục nói: "Chuyến xe này, không phải để cho người sống ngồi. Một khi cậu lên xe, họ (những người ngồi trên xe) sẽ bắt cậu làm kẻ chết thay cho họ." Cậu học sinh bắt đầu sợ hãi, nhưng lại không biết nên làm thế nào mới được, kết quả cô gái đó nói với cậu: "Không sao, tôi có thể giúp cậu trốn thoát."
Vì vậy, cô kéo cậu học sinh mở cửa sổ nhảy xuống, lúc bọn họ nhảy xuống, cậu ấy vẫn nghe được trên xe có tiếng chửi bới: "Vậy mà lại để thằng nhóc đó chạy mất rồi." Đợi đến lúc cậu ổn định lại, mới phát hiện 2 người họ đang đứng trên một sườn dốc hoang vu, cậu thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội nói cảm ơn với cô gái. Cô gái đột nhiên lộ ra một nụ cười quỷ dị nói: "Bây giờ không còn ai tranh cậu với tôi nữa rồi."
9. Người tình trong mơ.
Dạo gần đây Ninh cứ luôn mơ cùng một giấc mơ, trong mơ có một người đàn ông nói với cô: "Em đến rồi sao, em đến tìm anh sao, anh đợi em..." Cuối cùng, Ninh nhịn không được nữa cho nên hỏi anh ta: "Anh là ai? Tôi phải làm thế nào mới có thể tìm thấy anh đây?", anh ta nói: "12 giờ trưa ngày mai hãy đến tìm anh ở cửa sân ga phía công viên xx, anh có một nốt ruồi ở đây." Người đàn ông lấy tay chỉ vào cằm anh ta. Tỉnh lại, Ninh vội vã chạy đi tìm bạn thân của cô và kể lại những chuyện vừa xảy ra, người bạn thân đồng ý đi cùng với cô. 11 giờ 55 phút trưa hai người bọn họ đã đến chờ ở chỗ hẹn nhưng không thấy người đàn ông nào xuất hiện, thời tiết rất nóng, Ninh nói với bạn thân mình: "Nóng quá, mình sang phía đối diện mua 2 que kem nha, cậu ở đây đợi mình." nói xong Ninh bước sang đường. Đúng lúc này, một chiếc xe từ đâu lao tới, rầm một tiếng, bạn thân chạy đến đã thấy Ninh nằm trên một vũng máu. Lúc mở cửa xe sửa soạn chở Ninh đến bệnh viện mới phát hiện đây là một chiếc xe tang. Mà trên xe còn có một quan tài bằng kính trong suốt, nằm trong đó là một người đàn ông, trên cằm anh ta có nốt ruồi... Cô bạn thân chợt bừng tỉnh nhìn đồng hồ trên tay mình, bây giờ là 12 giờ đúng. Cô đưa tay lên kiểm tra hơi thở của Ninh lần nữa, đã dừng hẳn rồi.