• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (1 Viewer)

  • Chương 296 - Chương 296ĐẦU MỐI QUAN TRỌNG

Chương 296ĐẦU MỐI QUAN TRỌNG

Trần Thiên Vũ vừa bất ngờ vừa hoan nghênh thái độ chủ động như vậy của Mai Viễn Chinh, trước đây ông không sốt ruột đi thẳng xuống hầm kiểm tra là vì sợ gây trễ nải và ảnh hưởng đến công việc của hầm mỏ, dẫn đến sự phản đối của cấp lãnh đạo khu vực khai thác mỏ. Dẫu sao, bọn họ cũng là người đến điều tra án, không hề có quyền quản lý trực tiếp ở mỏ than đá, không tồn tại vấn đề ai lãnh đạo ai, trước khi tình tiết vụ án được điều tra rõ, tốt hơn là cố gắng đừng ảnh hưởng đến công việc thường ngày của đối phương.



Nếu Mai Viễn Chinh đã tự mình đến trước, còn nói ra nghi ngờ về mối quan hệ giữa bướm quỷ và vụ nổ thì Trần Thiên Vũ sẽ nhân cơ hội đưa ra yêu cầu này, đây vốn là chuyện mình vẫn luôn muốn làm, nếu như có thể dùng góc độ khoa học để phân tích cái gọi là cơ thể bướm quỷ, tất nhiên sẽ có lợi ích rất lớn trong việc điều tra chân tướng về nó.



Trần Thiên Vũ tỏ ý cảm ơn về chuyện này: “Quản lý Mai, hôm nay làm phiền ngài tự mình đi một chuyến và cho chúng tôi nhiều thông tin như vậy, chúng tôi thật sự cảm ơn ngài đã phối hợp với công việc của chúng tôi, thế này đi, bây giờ tôi sẽ bảo Kinh Nam qua đó với ngài, đi xuống dưới hầm xem thử.”



Mai Viễn Chinh khoát tay lia lịa, khiêm tốn nói, “Ha ha, trưởng phòng Trần khách sáo rồi, tôi đã sớm nghe về danh tiếng của văn phòng thám tử Bắc Đình rồi! Lần này, các anh có thể ra tay trợ giúp chúng tôi điều tra nguyên nhân vụ nổ thế này, tôi tin tưởng nhất định các anh sẽ thành công, chỉ cần tra ra được là chúng tôi đã sẽ lập tức sửa chữa, bảo đảm an toàn cho các thợ mỏ và việc thuận lợi sản xuất. Nhưng...”



Nói tới đây, Mai Viễn Chinh dừng một chút, sau đó liếc nhìn Hứa Kinh Nam đang chuẩn bị rời đi cùng ông ta.



Trần Thiên Vũ vốn có kinh nghiệm phong phú, lập tức đã hiểu ý của ông ta, dùng ánh mắt, bảo Hứa Kinh Nam ra ngoài trước, đồng thời đóng cửa phòng lại.



“Quản lý Mai, còn có chuyện gì thì ngài cứ nói, đừng ngại!” Trần Thiên Vũ ngồi xuống, tiếp tục nghe ông ta kể lại.



“Ôi, tôi thật sự không biết nên nói chuyện này thế nào mới phải.” Mục đích mà Mai Viễn Chinh tới đây, ngoài muốn cung cấp đầu mối về con bướm mặt quỷ ra, chuyện muốn nói phía sau mới là trọng điểm: “Trưởng phòng Trần, có lẽ ngài không biết, mỏ than này là tôi một tay gây dựng nên, nên nó cũng giống như nhà của tôi vậy. Nhưng tôi gặp chút phiền phức mấy năm gần đây, rất nhiều chuyện đã không còn do tôi kiểm soát nữa, thậm chí tôi nghi ngờ rằng tai nạn cháy nổ có liên quan đến những chuyện này.”



Lời nói khó hiểu của Mai Viễn Chinh khiến Trần Thiên Vũ nhíu mày, ông không hiểu ngụ ý của đối phương lắm.



Mai Viễn Chinh đang do dự không biết có nên nói tiếp không, ông ta vẫn luôn ngấm ngầm chịu đựng đến nay, chính là sợ họa từ miệng mà ra. Nhưng bài học kinh nghiệm xương máu từ vụ nổ lần này khiến ông ta kiên quyết tin tưởng dự tính ban đầu của Bắc Đình, nếu như không thể cứu vãn cục diện được nữa thì mỏ than đá sẽ thật sự sẽ bị hủy hoại, thế là ông ta quyết tâm mở miệng: “Chuyện là thế này, mặc dù tôi là quản lý, nhưng ba năm nay, quyền lực của tôi đã càng lúc càng bị hạn chế, công việc cụ thể trong mỏ đều là do phó quản lý Tiết Khôi và Cao Khả Hoa phụ trách. Tôi chủ yếu là liên hệ đối ngoại và báo cáo công việc với cấp trên, trên thực tế đã rất ít tham gia quản lý, có lúc tôi đưa ra chỉ thị mà người bên dưới đều không thực hiện, tôi lại không thể cứ tự mình chạy xuống dưới hầm để sắp xếp đúng không? Không còn cách nào khác, chỉ cần không xảy ra chuyện thì tôi cũng đành phải mặc cho bọn họ khống chế, nếu ban đầu, Tiết Khôi là quản lý chính, năng lực mạnh hơn tôi, nếu như có ích với sự phát triển của mỏ than thì tôi không có ý kiến gì, nhưng gần đây liên tục xảy ra chuyện, tôi còn bị lừa chẳng biết gì, nên tôi thật sự không chịu nổi nữa!”



Trần Thiên Vũ nghe được đầu mối từ bên trong logic tương đối hỗn loạn của ông ta, ý mà Mai Viễn Chinh muốn nói là mình bị Cao Khả Hoa và Tiết Khôi cho đi tàu bay giấy, mặc dù có chức vụ quản lý, nhưng lại không có thực quyền.



“Quản lý Mai, về chuyện ngài gặp phải, tôi rất thông cảm, nhưng dẫu sao đây cũng là chuyện trong mỏ, chúng tôi là văn phòng thám tử, hình như không tiện nhúng tay thì phải? “Trần Thiên Vũ tò mò hỏi, không hiểu động cơ mà Mai Viễn Chinh nói với mình điều này.



“Không không, có liên quan đấy, bởi vì tôi nghi ngờ có kẻ lợi dụng tai nạn cháy nổ để đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá, phất lên từ tiền của phi nghĩa!” Cuối cùng, Mai Viễn Chinh cũng nói ra mối nghi ngờ ẩn giấu trong lòng mình suốt gần ba năm.



Trần Thiên Vũ vô cùng bất ngờ, nếu như chuyện trước mắt vẫn tính là lời đáng tin, Mai Viễn Chinh vạch trần nội tình đen tối thế này ra, hình như không phải chuyện mà một người quản lý sẽ bằng lòng làm, bởi vì chuyện này sẽ gây ảnh hưởng đến số phận của chính bản thân ông ta và mỏ than đá.

Nguồn : Vietwriter.vn

Có thể Mai Viễn Chinh không biết văn phòng thám tử Bắc Đình lúc trước đã tra ra một ít manh mối về chuyện ông ta nghi ngờ, đây đều là công lao của Lý Nhất Đình và Vạn Vĩnh Khôn. Trong thời gian nằm vùng, bọn họ phát hiện có công nhân lạ mặt xuống hầm để vận chuyển tài nguyên than đá, lúc ấy, Lý Nhất Đình còn tưởng là mình vừa mới tới nên không quen họ, nhưng khi hỏi người khác thì ai cũng đều nói là chưa từng thấy bọn họ, không biết họ từ đâu tới. Phải biết rằng chuyện xuống hầm vận chuyển than đá không hề đơn giản, đòi hỏi quy trình kỹ thuật đầy đủ, không có sự đồng ý và sắp xếp của người phụ trách có liên quan trong mỏ thì dù đang kéo xe than đá cũng không ra khỏi cửa được.



Chỉ là tình hình cụ thể còn phải đợi điều tra sâu hơn, Lý Nhất Đình chỉ từng nói qua chuyện này với Trần Thiên Vũ, chứ không hề có bất cứ chứng cứ nào, chỉ là không ngờ, là quản lý mà Mai Viễn Chinh lại chủ động nói ra sự hoài nghi này, quả thật rất không bình thường.



Trần Thiên Vũ thuận theo hỏi: “Quản lý Mai, ngài nói có người đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá, ngài có bằng chứng không?”



Mai Viễn Chinh thở dài: “Ôi, nếu như tôi có bằng chứng thì đã sớm đi tố cáo bọn họ rồi, thứ bọn họ trộm vốn không là than của Mai Viễn Chinh tôi, mà là tài nguyên của quốc gia, đây là chuyện trái phép phạm tội! Đáng tiếc, ngoài nghe được chút tin đồn ra, từ đầu đến cuối, tôi đều không tra được bằng chứng, hầm mỏ bền chắc như thép, dù tôi là Quản lý nhưng rất khó chen chân vào. Thế nên, tôi nói cho các anh biết chuyện này là hy vọng các anh có thể điều tra, xem thử có phải như vậy không.”



“Ngài cứ yên tâm đi, về đầu mối mà ngài nói, chúng tôi sẽ tiến hành điều tra nhanh nhất có thể, chúng tôi cũng sẽ giữ bí mật cho ngài.” Trần Thiên Vũ trịnh trọng trả lời.



“Vậy thì cảm ơn, bây giờ tôi sẽ dẫn vị pháp y lúc nãy về mỏ để làm rõ chuyện bướm quỷ trước, nếu như có thể tra ra nguyên nhân vụ nổ, lại có thể tóm được phần tử tội phạm thì tôi không còn gì tiếc nuối nữa.” Giọng Mai Viễn Chinh có vẻ bi tráng, càng nhiều hơn là không biết làm sao.



Tiễn Mai Viễn Chinh đi, Trần Thiên Vũ rơi vào trầm tư, truyền thuyết về bướm quỷ ở trong mỏ càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả cấp lãnh đạo trong mỏ cũng nửa tin nửa ngờ, xem ra nhất định phải đặt trọng điểm lên phương diện này. Trần Thiên Vũ đương nhiên không tin con bướm có thể gây nổ được, nhưng dù không tin thì vẫn cần căn cứ khoa học để loại bỏ sạch thứ gây nhiễu này.



Còn chuyện đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá mà Mai Viễn Chinh nói, hình như rất có thể liên hệ được với các vụ nổ, bây giờ xem ra thì vụ nổ dẫn đến cần niêm phong lớp quặng, khiến phần tử ngoài vòng luật pháp có cơ hội lợi dụng, lấy trộm và vận chuyển tài nguyên lớp quặng đang bị niêm phong mà không bị phát hiện, cuối cùng lại đem ra ngoài tiêu thụ, kiếm được món lãi kếch xù. Nếu quả thật như Mai Viễn Chinh nói thì chuyện này chỉ có thể là hành vi phạm tội dưới sự sắp xếp của một vị lãnh đạo trong khu vực khai thác mỏ, trong lúc vô ý, số vụ án mà bọn họ tới đây điều tra lại tăng thêm một vụ, đó là đầu cơ trục lợi tài nguyên than đá trái phép.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom