Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 294 - Chương 294CUỘC GẶP KỲ LẠ TRONG KHE NÚI
Chương 294CUỘC GẶP KỲ LẠ TRONG KHE NÚI
Đào Tam Thắng được quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đồng ý cho vay tiền để trị thương, hơn nữa, sau khi vết thương lành, còn được cho phép quay lại làm việc, nhìn chung cũng khá đáng mừng, từ sau khi xảy ra vụ nổ vào ngày mùng tám, từng chuyện từng chuyện bi thảm cứ kéo tới bao trùm Đào Tam Thắng, bây giờ thì tốt quá, dường như đã có chút hy vọng rồi.
Có lẽ tâm trạng tốt sẽ khiến vết thương mau lành hơn, trải qua hơn mười ngày chữa trị và điều dưỡng, sức khỏe của Đào Tam Thắng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần không vận động quá mạnh thì vết thương trước ngực sẽ không đau nữa. Ông cảm thấy vận xui của nhà họ Đào biến mất có liên quan tới người kia, chính là người đang theo đuổi Đào Muội - Trâu Thiệu Đường. Từ khi Trâu Thiệu Đường tới nhà ông, hơn nữa còn tán gẫu với mình, công việc của Đào Muội dường như trở nên thoải mái hơn, còn mình thì lại được mỏ than quan tâm một lần nữa, thậm chí ông còn nghi ngờ là Trâu Thiệu Đường đã nói lời hay với cha anh ta là Trâu Tề nên mới khiến nhà họ Đào như được vực dậy lần nữa.
Đào Tam Thắng thoải mái dễ chịu mà đi tới mỏ than, sau khi rời đi một thời gian, bản thân ông lại thấy không quen, ông vẫn quen với chuyện hằng ngày xuống hầm đào than hơn, ông thầm chê cười mình là mệnh lao khổ, không quen nổi với chuyện rảnh rỗi quá lâu. Lần này đến đây, ngoại trừ muốn đến tìm lại cảm giác làm việc ra, ông còn muốn tử mình đi gặp tổng quản lý Trâu Tề. Ông có hai mục đích, một là cảm ơn ông ta đã giúp đỡ nhà họ Đào, Đào Tam Thắng cho rằng nhất định là Trâu Tề đã giúp đỡ nên mới khiến cho mỏ than thay đổi thái độ; hai là tìm Trâu Tề để nói chuyện của tụi nhỏ, trải qua chuyện lần này, Đào Tam Thắng đã suy nghĩ thông suốt, ông nên vì đứa con gái Đào Muội mà ông yêu thương nhất tranh thủ hạnh phúc, hơn nữa thằng nhóc Trâu Thiệu Đường này vốn không tệ, đoán rằng người có thể cản trở hai đứa đến với nhau chỉ có Trâu Tề. Đào Tam Thắng biết rõ thái độ của Trâu Tề, nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn quyết tâm muốn đưa quà cáp đến chạm ngõ, muốn tới tìm Trâu Tề nói một câu, cho dù có phải mình cũng phải suy nghĩ cho con gái.
Nhưng không may là lúc Đào Tam Thắng tới lại là thời gian công nhân ca sáng làm việc dưới hầm lò, mà người của ca trưa vẫn chưa đến, cho nên khu vực khai thác mỏ vô cùng yên tĩnh. Càng về sau, mỏ than lại càng tăng cường giám sát an toàn, Trâu Tề cũng phải thường xuyên tới nơi làm việc để kiểm tra, cho nên trong phòng điều hành chỉ có công nhân trực ban, bản thân ông ta không ở đó nên Đào Tam Thắng không tìm được ông ta.
Vòng vo hơn nửa ngày cũng không thấy người quen nào, Đào Tam Thắng thầm nghĩ mình tới thật không đúng lúc, dứt khoát tới căn tin xem con gái Đào Muội thế nào. Kết quả là lúc ông tới căn tin thì phát hiện cửa nẻo đều bị khóa kín, thử gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng gì, lúc này Đào Tam Thắng mới nhớ giờ này hẳn là giờ đi mua đồ ăn, chắc là con gái không ở đây.
Đào Tam Thắng cảm thấy choáng váng đầu óc, chỉ mới hơn mười ngày không tới mỏ than thôi mà đã bị thời gian làm cho rối lên, ngay cả thời gian xuống hầm cũng không tính cho tốt, thậm chí còn không nhớ được thời gian làm việc của con gái, xem ra không nên ở nhà quá lâu. Ông hơi mất vui, không công chạy tới đây một chuyến, lại không muốn chờ đợi nên định quay về dọn dẹp nhà cửa, nếu qua mấy ngày nữa, sức khỏe tốt hơn thì có thể quay lại mỏ than làm việc, dù sao cũng là vay tiền của mỏ than để trị thương, ông vẫn nên quay lại làm việc sớm một chút để sớm ngày trả nợ.
Ngay lúc ông rời khỏi cổng khu vực khai thác không xa thì thoáng gặp qua một người đàn ông khoác áo bành tô dài, Đào Tam Thắng vốn không để ý đến nhưng lại cảm thấy có chút ấn tượng với bóng người kia cho nên quay đầu lại nhìn đối phương.
Thì ra là một ông lão tóc hoa râm, nhưng trừ cái đó ra thì ông không nhìn ra bất cứ điều gì nữa, bởi vì đối phương trùm kín người từ đầu đến chân, mặc đồ rất dày cho nên không thấy rõ khuôn mặt.
Nhìn thấy ông lão kia nhanh chóng rời đi, lòng hiếu kỳ của Đào Tam Thắng bị khơi dậy, ông vẫn cảm thấy mình đã gặp ông lão này ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được. Khẳng định duy nhất chính là người này không phải người của mỏ than, bởi vì dù là người làm việc ở mỏ than chỉ được vài ngày thì ông vẫn nhận ra được, huống chi tuổi tác và dáng vẻ gầy yếu của ông lão này vốn không giống công nhân có thể xuống hầm.
Thật kỳ lạ, người sống gần khu vực mỏ than đều là thợ mỏ và người nhà của họ, một không đồng ruộng, hai không nhà xưởng, ông lão này chạy tới đây để làm gì?
Cũng không biết tại sao Đào Tam Thắng lại nổi lên hứng thú với ông lão này nên quay đầu lại theo dõi ông ta. Ông lão cũng không để tới tình hình phía sau, ông ta vẫn đi rất nhanh, phỏng chừng không có tâm tư bận tâm những chuyện khác, dường như đang sốt ruột đi xử lý chuyện gì.
Đi theo cách đó không xa, Đào Tam Thắng phát hiện ông lão đi vào một khe núi, bởi vì phía trước không có vật che chắn, cũng xem như là có suy nghĩ nên Đào Tam Thắng không tiếp tục đi theo mà là đứng quan sát từ xa. Ông lão tiếp tục đi vào, sau đó đột nhiên tiến vào hang giữa khe núi trong nháy mắt.
Đào Tam Thắng biết nơi này nhưng không thường xuyên đến đây, bởi vì nơi này không có nhà cửa, cũng không có người nào sinh sống, hoàn toàn là một khe núi hoang vu, lại không nghĩ rằng nơi đây còn có một hang núi, lại càng không đoán ra ông lão kia vậy mà lại đi vào hang động.
Đào Tam Thắng tuy tò mò nhưng không phải kẻ ngốc, không đi vào hang núi bên dưới, ông vốn là kiêng dè những vụ án giết người xảy ra gần đây, nhất là vụ Vương Ma Tử chết ở hầm lò số hai, hiềm nghi của ông vẫn chưa được rửa sạch, nhất thiết không được gây ra tai họa gì nữa. Cho nên ông chỉ đứng bên ngoài nhìn hang động để xem ông lão vào hang động làm gì, thậm chí, ông còn nghi ngờ là ông lão sống trong hang động đó.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, ít nhất cũng đã hai tiếng đồng hồ, gần tới giữa trưa nên tất nhiên bắt đầu cảm thấy đói bụng, cuối cùng, Đào Tam Thắng cũng không kiên trì nổi nữa, định về nhà ăn cơm trước rồi quay lại theo dõi hang động này sau. Nhưng ngay lúc ông định rời đi thì trong hang động xuất hiện động tĩnh, mà động tĩnh này là do một đàn bướm lớn bay ra.
Đào Tam Thắng cực kỳ kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên ông nhìn thấy nhiều bướm như vậy. Màu sắc rực rỡ của chúng nhanh chóng tràn ra khắp khe núi, thậm chí có con còn bay tới sườn núi, rồi bay tới gần chỗ Đào Tam Thắng đang ẩn nấp. Ông có thể thấy rõ những con bướm đủ màu sắc không ngừng bay nhảy qua lại.
Mấy con bướm cách gần ông nhất bay tới đối diện Đào Tam Thắng, sau đó lắc lư cơ thể giống như đang chào hỏi Đào Tam Thắng vậy. Đào Tam Thắng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa mà là cảm thấy sợ hãi, ông biết rất rõ về truyền thuyết bướm quỷ ở mỏ than, những con bướm trước mắt khiến ông điên cuồng, thật sự có rất nhiều bướm, nhất là mấy con bướm ở gần chỗ ông, Đào Tam Thắng mơ hồ cảm thấy trên người chúng có rất nhiều lỗ. Mắc dù ông biết đây chỉ là ảo giác mà thôi, con bướm đang êm đẹp bay trước mắt tất nhiên sẽ không như vậy nhưng Đào Tam Thắng vẫn vô cùng sợ hãi, không dám ở lại chỗ này nữa mà gần như là trốn vào đồng hoang, đâm đầu chạy về phía nhà mình.
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt lên trấn trên mua thức ăn về, dọc đường đi vừa nói vừa cười, sau khi quay lại căn tin làm việc lại nhận được thêm tiền, tất nhiên lúc mua đồ lại càng thích, không cần phải tính toán chi li giống lúc trước, chỉ sợ tiền mà cấp trên không đủ để nấu cho các công nhân ăn.
Hôm nay sau khi mua đồ ăn xong, họ không cần phải cuống cuồng quay về nấu cơm giống như trước kia mà là ở trấn trên đi dạo một vòng. Con gái mà, đi dạo phố đã là tính cách bẩm sinh rồi, cho dù chợ ở trấn trên không có nhiều cao ốc nhưng mấy cửa hàng nhỏ bên đường và mấy sạp vỉa hè vẫn rất có lực hấp dẫn. Bởi vậy họ mới về trễ, cuối cùng phải chạy vội trở về, sợ trễ giờ nấu cơm khiến cho các thợ mỏ bị đói.
Vừa khéo là các cô vừa chạy tới của mỏ than thì đụng phải Đào Tam Thắng từ khe núi chạy ra. Hơn nữa vì chạy trốn nên vẻ mặt của Đào Tam Thắng có hơi đau đớn, tay còn ôm ngực, khập khiễng chạy về phía này.
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không hiểu tại sao Đào Tam Thắng lại chạy từ bên kia về, hơn nữa chỉ lo nhìn đường mà vẫn chưa nhìn thấy người.
“Cha, cha sao vậy? Bác sĩ nói cha không thể vận động mạnh mà!” Đào Muội bất mãn gọi cha mình.
Đào Tam Thắng lại bị dọa một cái, lập tức dừng lại ngay khiến xương cốt lại càng đau hơn, suýt chút nữa thì ngã xuống, may mà người đối diện vươn tay ra đỡ mình. Qua mấy giây, ông mới đứng thẳng lên được, lúc này mới phát hiện người đứng trước mặt chính là con gái mình và Minh Nguyệt, lúc này ông mới thở ra một hơi, ôm người cắn răng nói: “Là hai đứa à! Làm cha sợ chết đi được, làm cha sợ chết đi được!”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Cha, cha nói cái gì? Cái gì dọa chết cha? Con đáng sợ đến thế sao?” Đào Muội không hiểu gì cả, vẻ mặt của cha mình quả thật không bình thường chút nào.
Đào Tam Thắng khom lưng khoát tay áo, nghĩ tới ông lão đi vào hang động đầy bướm, ông liền nói cho con gái: “Không phải cha đang nói con, hai đứa này, trong… trong khe núi bên kia có một kẻ điên. Hai đứa phải nhớ kĩ, sau này không được tới khe núi bên kia nữa, đáng sợ lắm.”
Nhìn bộ dạng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi của ông ấy, Thẩm Minh Nguyệt phát hiện Đào Tam Thắng hiển nhiên đã bị dọa sợ, biểu hiện liên tục nói lặp đi lặp lại đã chứng minh điều này, vì thế cô tiếp tục hỏi: “Khe núi bên kia sao vậy chú? Sao lại không được qua đó chứ?”
“Không được đi là không được đi, hai đứa vẫn còn nhỏ, không hiểu được đâu!” Đào Tam Thắng hiếm khi dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Hai đứa mua đồ ăn về rồi thì mau chóng đi nấu cơm đi, không được chạy loạn đấy.”
Dứt lời, không đợi Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục mở miệng, Đào Tam Thắng đã đi về phía nhà mình.
Đào Muội dường như không để ý chuyện này lắm: “Tiểu Nguyệt, em đừng để ý đến cha chị, từ khi ông ấy bị thương thì trở nên rất kỳ lạ, chúng ta vẫn nhanh chóng nấu cơm thì hơn, công nhân ca sáng sắp được nghỉ rồi.”
“À, à, vâng!”
Thẩm Minh Nguyệt không nói gì nhưng trước khi đi, cô vẫn theo bản năng nhìn về phía con đường Đào Tam Thắng vừa chạy ra. Đường bên này là đường chính để ra vào mỏ than, là con đường bọn họ thường đi, mà đường bên kia hình như rất hoang vu, không có ai đi lại cả, Thẩm Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy tò mò, phải là chuyện đáng sợ thế nào mới có thể khiến một người đàn ông một mét bảy như Đào Tam Thắng phải hoảng sợ đến thế chứ?
Còn kẻ điên trong miệng ông ấy là sao? Hay là trong khe núi bên kia có kẻ điên? Nhưng kẻ điên có đáng sợ đến vậy không? Thẩm Minh Nguyệt cố ý nhớ kỹ chuyện này, định khi nào có thời gian rảnh lại tới đó xem sao.
Đào Tam Thắng được quản lý mỏ Mai Viễn Chinh đồng ý cho vay tiền để trị thương, hơn nữa, sau khi vết thương lành, còn được cho phép quay lại làm việc, nhìn chung cũng khá đáng mừng, từ sau khi xảy ra vụ nổ vào ngày mùng tám, từng chuyện từng chuyện bi thảm cứ kéo tới bao trùm Đào Tam Thắng, bây giờ thì tốt quá, dường như đã có chút hy vọng rồi.
Có lẽ tâm trạng tốt sẽ khiến vết thương mau lành hơn, trải qua hơn mười ngày chữa trị và điều dưỡng, sức khỏe của Đào Tam Thắng đã tốt hơn rất nhiều, chỉ cần không vận động quá mạnh thì vết thương trước ngực sẽ không đau nữa. Ông cảm thấy vận xui của nhà họ Đào biến mất có liên quan tới người kia, chính là người đang theo đuổi Đào Muội - Trâu Thiệu Đường. Từ khi Trâu Thiệu Đường tới nhà ông, hơn nữa còn tán gẫu với mình, công việc của Đào Muội dường như trở nên thoải mái hơn, còn mình thì lại được mỏ than quan tâm một lần nữa, thậm chí ông còn nghi ngờ là Trâu Thiệu Đường đã nói lời hay với cha anh ta là Trâu Tề nên mới khiến nhà họ Đào như được vực dậy lần nữa.
Đào Tam Thắng thoải mái dễ chịu mà đi tới mỏ than, sau khi rời đi một thời gian, bản thân ông lại thấy không quen, ông vẫn quen với chuyện hằng ngày xuống hầm đào than hơn, ông thầm chê cười mình là mệnh lao khổ, không quen nổi với chuyện rảnh rỗi quá lâu. Lần này đến đây, ngoại trừ muốn đến tìm lại cảm giác làm việc ra, ông còn muốn tử mình đi gặp tổng quản lý Trâu Tề. Ông có hai mục đích, một là cảm ơn ông ta đã giúp đỡ nhà họ Đào, Đào Tam Thắng cho rằng nhất định là Trâu Tề đã giúp đỡ nên mới khiến cho mỏ than thay đổi thái độ; hai là tìm Trâu Tề để nói chuyện của tụi nhỏ, trải qua chuyện lần này, Đào Tam Thắng đã suy nghĩ thông suốt, ông nên vì đứa con gái Đào Muội mà ông yêu thương nhất tranh thủ hạnh phúc, hơn nữa thằng nhóc Trâu Thiệu Đường này vốn không tệ, đoán rằng người có thể cản trở hai đứa đến với nhau chỉ có Trâu Tề. Đào Tam Thắng biết rõ thái độ của Trâu Tề, nhưng cho dù là như vậy, ông vẫn quyết tâm muốn đưa quà cáp đến chạm ngõ, muốn tới tìm Trâu Tề nói một câu, cho dù có phải mình cũng phải suy nghĩ cho con gái.
Nhưng không may là lúc Đào Tam Thắng tới lại là thời gian công nhân ca sáng làm việc dưới hầm lò, mà người của ca trưa vẫn chưa đến, cho nên khu vực khai thác mỏ vô cùng yên tĩnh. Càng về sau, mỏ than lại càng tăng cường giám sát an toàn, Trâu Tề cũng phải thường xuyên tới nơi làm việc để kiểm tra, cho nên trong phòng điều hành chỉ có công nhân trực ban, bản thân ông ta không ở đó nên Đào Tam Thắng không tìm được ông ta.
Vòng vo hơn nửa ngày cũng không thấy người quen nào, Đào Tam Thắng thầm nghĩ mình tới thật không đúng lúc, dứt khoát tới căn tin xem con gái Đào Muội thế nào. Kết quả là lúc ông tới căn tin thì phát hiện cửa nẻo đều bị khóa kín, thử gõ cửa nhưng bên trong không có phản ứng gì, lúc này Đào Tam Thắng mới nhớ giờ này hẳn là giờ đi mua đồ ăn, chắc là con gái không ở đây.
Đào Tam Thắng cảm thấy choáng váng đầu óc, chỉ mới hơn mười ngày không tới mỏ than thôi mà đã bị thời gian làm cho rối lên, ngay cả thời gian xuống hầm cũng không tính cho tốt, thậm chí còn không nhớ được thời gian làm việc của con gái, xem ra không nên ở nhà quá lâu. Ông hơi mất vui, không công chạy tới đây một chuyến, lại không muốn chờ đợi nên định quay về dọn dẹp nhà cửa, nếu qua mấy ngày nữa, sức khỏe tốt hơn thì có thể quay lại mỏ than làm việc, dù sao cũng là vay tiền của mỏ than để trị thương, ông vẫn nên quay lại làm việc sớm một chút để sớm ngày trả nợ.
Ngay lúc ông rời khỏi cổng khu vực khai thác không xa thì thoáng gặp qua một người đàn ông khoác áo bành tô dài, Đào Tam Thắng vốn không để ý đến nhưng lại cảm thấy có chút ấn tượng với bóng người kia cho nên quay đầu lại nhìn đối phương.
Thì ra là một ông lão tóc hoa râm, nhưng trừ cái đó ra thì ông không nhìn ra bất cứ điều gì nữa, bởi vì đối phương trùm kín người từ đầu đến chân, mặc đồ rất dày cho nên không thấy rõ khuôn mặt.
Nhìn thấy ông lão kia nhanh chóng rời đi, lòng hiếu kỳ của Đào Tam Thắng bị khơi dậy, ông vẫn cảm thấy mình đã gặp ông lão này ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được. Khẳng định duy nhất chính là người này không phải người của mỏ than, bởi vì dù là người làm việc ở mỏ than chỉ được vài ngày thì ông vẫn nhận ra được, huống chi tuổi tác và dáng vẻ gầy yếu của ông lão này vốn không giống công nhân có thể xuống hầm.
Thật kỳ lạ, người sống gần khu vực mỏ than đều là thợ mỏ và người nhà của họ, một không đồng ruộng, hai không nhà xưởng, ông lão này chạy tới đây để làm gì?
Cũng không biết tại sao Đào Tam Thắng lại nổi lên hứng thú với ông lão này nên quay đầu lại theo dõi ông ta. Ông lão cũng không để tới tình hình phía sau, ông ta vẫn đi rất nhanh, phỏng chừng không có tâm tư bận tâm những chuyện khác, dường như đang sốt ruột đi xử lý chuyện gì.
Đi theo cách đó không xa, Đào Tam Thắng phát hiện ông lão đi vào một khe núi, bởi vì phía trước không có vật che chắn, cũng xem như là có suy nghĩ nên Đào Tam Thắng không tiếp tục đi theo mà là đứng quan sát từ xa. Ông lão tiếp tục đi vào, sau đó đột nhiên tiến vào hang giữa khe núi trong nháy mắt.
Đào Tam Thắng biết nơi này nhưng không thường xuyên đến đây, bởi vì nơi này không có nhà cửa, cũng không có người nào sinh sống, hoàn toàn là một khe núi hoang vu, lại không nghĩ rằng nơi đây còn có một hang núi, lại càng không đoán ra ông lão kia vậy mà lại đi vào hang động.
Đào Tam Thắng tuy tò mò nhưng không phải kẻ ngốc, không đi vào hang núi bên dưới, ông vốn là kiêng dè những vụ án giết người xảy ra gần đây, nhất là vụ Vương Ma Tử chết ở hầm lò số hai, hiềm nghi của ông vẫn chưa được rửa sạch, nhất thiết không được gây ra tai họa gì nữa. Cho nên ông chỉ đứng bên ngoài nhìn hang động để xem ông lão vào hang động làm gì, thậm chí, ông còn nghi ngờ là ông lão sống trong hang động đó.
Thời gian trôi qua một lúc lâu, ít nhất cũng đã hai tiếng đồng hồ, gần tới giữa trưa nên tất nhiên bắt đầu cảm thấy đói bụng, cuối cùng, Đào Tam Thắng cũng không kiên trì nổi nữa, định về nhà ăn cơm trước rồi quay lại theo dõi hang động này sau. Nhưng ngay lúc ông định rời đi thì trong hang động xuất hiện động tĩnh, mà động tĩnh này là do một đàn bướm lớn bay ra.
Đào Tam Thắng cực kỳ kinh ngạc, đây chính là lần đầu tiên ông nhìn thấy nhiều bướm như vậy. Màu sắc rực rỡ của chúng nhanh chóng tràn ra khắp khe núi, thậm chí có con còn bay tới sườn núi, rồi bay tới gần chỗ Đào Tam Thắng đang ẩn nấp. Ông có thể thấy rõ những con bướm đủ màu sắc không ngừng bay nhảy qua lại.
Mấy con bướm cách gần ông nhất bay tới đối diện Đào Tam Thắng, sau đó lắc lư cơ thể giống như đang chào hỏi Đào Tam Thắng vậy. Đào Tam Thắng không còn cảm thấy kinh ngạc nữa mà là cảm thấy sợ hãi, ông biết rất rõ về truyền thuyết bướm quỷ ở mỏ than, những con bướm trước mắt khiến ông điên cuồng, thật sự có rất nhiều bướm, nhất là mấy con bướm ở gần chỗ ông, Đào Tam Thắng mơ hồ cảm thấy trên người chúng có rất nhiều lỗ. Mắc dù ông biết đây chỉ là ảo giác mà thôi, con bướm đang êm đẹp bay trước mắt tất nhiên sẽ không như vậy nhưng Đào Tam Thắng vẫn vô cùng sợ hãi, không dám ở lại chỗ này nữa mà gần như là trốn vào đồng hoang, đâm đầu chạy về phía nhà mình.
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt lên trấn trên mua thức ăn về, dọc đường đi vừa nói vừa cười, sau khi quay lại căn tin làm việc lại nhận được thêm tiền, tất nhiên lúc mua đồ lại càng thích, không cần phải tính toán chi li giống lúc trước, chỉ sợ tiền mà cấp trên không đủ để nấu cho các công nhân ăn.
Hôm nay sau khi mua đồ ăn xong, họ không cần phải cuống cuồng quay về nấu cơm giống như trước kia mà là ở trấn trên đi dạo một vòng. Con gái mà, đi dạo phố đã là tính cách bẩm sinh rồi, cho dù chợ ở trấn trên không có nhiều cao ốc nhưng mấy cửa hàng nhỏ bên đường và mấy sạp vỉa hè vẫn rất có lực hấp dẫn. Bởi vậy họ mới về trễ, cuối cùng phải chạy vội trở về, sợ trễ giờ nấu cơm khiến cho các thợ mỏ bị đói.
Vừa khéo là các cô vừa chạy tới của mỏ than thì đụng phải Đào Tam Thắng từ khe núi chạy ra. Hơn nữa vì chạy trốn nên vẻ mặt của Đào Tam Thắng có hơi đau đớn, tay còn ôm ngực, khập khiễng chạy về phía này.
Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt hai mặt nhìn nhau, không hiểu tại sao Đào Tam Thắng lại chạy từ bên kia về, hơn nữa chỉ lo nhìn đường mà vẫn chưa nhìn thấy người.
“Cha, cha sao vậy? Bác sĩ nói cha không thể vận động mạnh mà!” Đào Muội bất mãn gọi cha mình.
Đào Tam Thắng lại bị dọa một cái, lập tức dừng lại ngay khiến xương cốt lại càng đau hơn, suýt chút nữa thì ngã xuống, may mà người đối diện vươn tay ra đỡ mình. Qua mấy giây, ông mới đứng thẳng lên được, lúc này mới phát hiện người đứng trước mặt chính là con gái mình và Minh Nguyệt, lúc này ông mới thở ra một hơi, ôm người cắn răng nói: “Là hai đứa à! Làm cha sợ chết đi được, làm cha sợ chết đi được!”
Nguồn : Vietwriter.vn
“Cha, cha nói cái gì? Cái gì dọa chết cha? Con đáng sợ đến thế sao?” Đào Muội không hiểu gì cả, vẻ mặt của cha mình quả thật không bình thường chút nào.
Đào Tam Thắng khom lưng khoát tay áo, nghĩ tới ông lão đi vào hang động đầy bướm, ông liền nói cho con gái: “Không phải cha đang nói con, hai đứa này, trong… trong khe núi bên kia có một kẻ điên. Hai đứa phải nhớ kĩ, sau này không được tới khe núi bên kia nữa, đáng sợ lắm.”
Nhìn bộ dạng thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi của ông ấy, Thẩm Minh Nguyệt phát hiện Đào Tam Thắng hiển nhiên đã bị dọa sợ, biểu hiện liên tục nói lặp đi lặp lại đã chứng minh điều này, vì thế cô tiếp tục hỏi: “Khe núi bên kia sao vậy chú? Sao lại không được qua đó chứ?”
“Không được đi là không được đi, hai đứa vẫn còn nhỏ, không hiểu được đâu!” Đào Tam Thắng hiếm khi dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Hai đứa mua đồ ăn về rồi thì mau chóng đi nấu cơm đi, không được chạy loạn đấy.”
Dứt lời, không đợi Thẩm Minh Nguyệt tiếp tục mở miệng, Đào Tam Thắng đã đi về phía nhà mình.
Đào Muội dường như không để ý chuyện này lắm: “Tiểu Nguyệt, em đừng để ý đến cha chị, từ khi ông ấy bị thương thì trở nên rất kỳ lạ, chúng ta vẫn nhanh chóng nấu cơm thì hơn, công nhân ca sáng sắp được nghỉ rồi.”
“À, à, vâng!”
Thẩm Minh Nguyệt không nói gì nhưng trước khi đi, cô vẫn theo bản năng nhìn về phía con đường Đào Tam Thắng vừa chạy ra. Đường bên này là đường chính để ra vào mỏ than, là con đường bọn họ thường đi, mà đường bên kia hình như rất hoang vu, không có ai đi lại cả, Thẩm Minh Nguyệt nhất thời cảm thấy tò mò, phải là chuyện đáng sợ thế nào mới có thể khiến một người đàn ông một mét bảy như Đào Tam Thắng phải hoảng sợ đến thế chứ?
Còn kẻ điên trong miệng ông ấy là sao? Hay là trong khe núi bên kia có kẻ điên? Nhưng kẻ điên có đáng sợ đến vậy không? Thẩm Minh Nguyệt cố ý nhớ kỹ chuyện này, định khi nào có thời gian rảnh lại tới đó xem sao.
Bình luận facebook