Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 292 - Chương 292BƯƠM BƯỚM TẬP KÍCH
Chương 292BƯƠM BƯỚM TẬP KÍCH
Từ sau khi chồng qua đời, vợ Vương Ma Tử - Vương Như Vân đã khóc suốt ba ngày ba đêm, khóc mãi tới khi ngất đi mới thôi. Cô ấy ngủ một giấc liền 24 tiếng, đã vài ngày không ăn không uống, tinh thần và thân thể cô ấy đã chịu đựng tới cực hạn, giấc ngủ trở thành liều thuốc tốt nhất để chữa trị thể xác và tinh thần cô ấy.
Cuối cùng, khi cô ấy bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngoại trừ nước mắt ướt đẫm gối đầu ra thì Vương Như Vân gần như đã quên mình trải qua ba bốn ngày vừa rồi như thế nào, hiện tại cô ấy đã biết chồng mình Vương Ma Tử đã chết, chết không rõ ràng, nhưng sau khi trải qua cảm giác đau tới mức tê tâm phế liệt thì chỉ còn lại chết lặng mà thôi.
Vương Như Vân cảm thấy vô cùng đói bụng, cho nên đứng dậy định đi nấu cơm. Nhưng do đã mấy ngày không ăn uống gì nên cơ thể căn bản chịu không nổi, khi cô ấy vừa xuống giường đã lập tức ngã ngồi xuống sàn. Tiếng vang kinh động tới bác Nghiêm đang phơi quần áo ngoài sân, làm hàng xóm, ngày nào bác Nghiêm cũng qua thăm Vương Như Vân, nhất là từ sau khi cô ấy ngủ mê mệt, bác Nghiêm không yên tâm Vương Như Vân ở nhà một mình, nên dứt khoát đem hết việc nhà qua đây làm, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc cô ấy hơn.
Quả nhiên, bác Nghiêm vừa nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền lập tức chạy vào, đỡ Vương Như Vân ngồi lên giường: “Như Vân à, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, bác lo cho cháu lắm đấy. Bây giờ Ma Tử đã mất rồi, cháu phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Vương Như Vân vô lực dựa vào bức tường cạnh giường: “Cảm ơn bác, mấy ngày nay cháu đã làm phiền bác rồi.”
Tuy nói Vương Như Vân không nhớ rõ mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra bóng dáng của bác Nghiêm, hơn nữa trừ bác Nghiêm ra hình như còn có người khác nữa, chẳng qua mình không nhận ra mà thôi.
“Ôi, chúng ta đều là hàng xóm với nhau, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, vốn nên chăm sóc nhau mà. Bây giờ cháu đừng đi đâu cả, đã mấy ngày không ăn không uống rồi, để bác đi nấu cho cháu tô mì, cháu đừng đi đâu đấy!” Bác Nghiêm tốt bụng dặn dò Vương Như Vân vài câu, sau đó đi xuống bếp.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, Vương Như Vân cảm thấy trong lòng trống rỗng, so với bụng đói còn trống rỗng hơn, chồng không còn nữa, gia đình này của cô ấy cho dù đã tan vỡ, thế nhưng bây giờ Vương Như Vân vẫn còn một chấp niệm để chống đỡ bản thân, đó chính là lấy lại công bằng cho chồng mình.
Sau khi ăn xong một tô mì lớn, cuối cùng Vương Như Vân cũng có sức lực, cô ấy cảm thấy ở trong nhà quá buồn bực cho nên định ra ngoài một chút. Bác Nghiêm lo lắng nên cứ muốn đi cùng, Vương Như Vân không từ chối, nhờ bác Nghiêm mua ít vàng mã, sau đó tới ngồi bên bờ hồ gần đó.
Hồ nước này chính là nơi Vương Như Vân và Vương Ma Tử xác định tình cảm, năm năm trước, Vương Ma Tử ngây ngô dẫn mình tới đây, Vương Như Vân lập tức bị phong cảnh nơi này hấp dẫn. Bên cạnh mỏ than lại có một hồ nước lớn như vậy, bên cạnh hồ nước còn có cây cối, thảm cỏ và nguồn nước thì đúng là hiếm thấy, cũng vào một ngày nào đó tại nơi này, cô ấy đồng ý sự theo đuổi của Vương Ma Tử vốn vẫn còn hai bàn tay trắng, quyết định sống cùng người đàn ông này.
Về sau, khi Vương Ma Tử thăng chức tổ trưởng thì bọn họ kết hôn, tuy cuộc sống hơi khó khăn nhưng vẫn có thể vượt qua. Vương Như Vân ở nhà làm mấy đồ thủ công để phụ giúp gia đình, điều kiện kinh tế của hai người tốt hơn rất nhiều, chỉ cần đứa con nữa thôi, chỉ tiếc bây giờ chồng đã mất, đứa con sẽ không thể có nữa.
Hồ nước này là nơi chứng kiến tình yêu của họ bắt đầu, hiện giờ người đã mất, nó cũng nên là nơi chứng kiến họ kết thúc, cô ấy hy vọng có thể cảm giác được chồng mình vẫn tồn tại, có thể nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua tại nơi đây.
Vương Như Vân mang vàng mã đến đây đốt, chậm rãi rắc vào hồ nước, dùng nó để tế cho Vương Ma Tử, cô ấy đã không thể khóc nổi nữa, nước mắt chỉ có thể lặng yên rơi từ khóe mắt xuống khuôn mặt, sau đó rơi xuống đất hóa thành mưa tương tư.
Bác Nghiêm nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng đau lòng, sự ân ái giữa Vương Như Vân và Vương Ma Tử, bà đều nhìn thấy cả. Đôi vợ chồng này chưa bao giờ ầm ĩ, cuộc sống hằng ngày thật sự rất hài hòa, cũng chính vì thế mà tình cảm của bọn họ trở thành hình mẫu trong miệng mọi người, chính bà cũng đã từng hâm mộ tình cảm giữa Vương Ma Tử và Vương Như Vân, không giống con trai và con dâu mình suốt ngày cãi nhau đòi ly hôn.
Thấy dáng vẻ thương tâm của Vương Như Vân, bác Nghiêm cũng nhớ tới cháu gái mình Nghiêm Bảo Bình, bây giờ xem ra, vận mệnh của hai người phụ nữ đều tương tự nhau. Chồng họ đều làm việc ở mỏ than, đều đảm nhiệm chức tổ trưởng, nhưng bọn họ đều là trung niên tang chồng, giờ đây đều sống trong quẫn cảnh nhà tan cửa nát. Lần trước mình tới bệnh viện thăm Nghiêm Bảo Bình, cháu gái ngoại trừ khóc và thở dài ra thì không nói gì nữa, quả thật lại càng đáng thương hơn.
Bác Nghiêm đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, chuyện của Vương Như Vân và Nghiêm Bảo Bình quá giống nhau, gần như là từ một khuôn khắc ra. Bên trong chuyện này liệu có bí ẩn gì không? Bản thân nghĩ không ra, có lẽ nên tìm người nào đó biết rõ chuyện này, ví dụ như cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đã tới nhà họ Vương hỏi mình hôm đó.
“Như Vân à, cháu đừng đau lòng nữa, cảnh sát nhất định sẽ tìm ra chân tướng, đòi lại công bằng cho Ma Tử.” Bác Nghiêm an ủi Vương Như Vân.
“Cảm ơn bác đã quan tâm cháu, chỉ là mấy ngày qua, hình như cháu không thấy có ai quan tâm đến chuyện này cả!” Trong trí nhớ của Vương Như Vân, cô ấy không hề nhớ gì đến chuyện bị mời đi hỗ trợ điều tra.
“Hả? Cháu quên rồi sao, chẳng phải lần trước có một cô gái trẻ tuổi tới thăm cháu sao, còn hỏi cháu vài vấn đề nữa, chỉ là lúc đó cháu bị đả kích quá mức nên không thể nói rõ ràng.” Bác Nghiêm nhắc nhở.
Nói đến cô gái trẻ tuổi, Vương Như Vân quả thật nhớ rõ đúng là có chuyện như vậy, nhờ lời nhắc của bác Nghiêm mà cô ấy chậm rãi nhớ lại, đúng là có một cô gái đã tới nhà mình, nhưng tình huống hôm đó ra sao cô ấy quả thật không nhớ rõ lắm: “Bác Nghiêm, cô gái bác nói là ai? Là người bên cảnh sát sao?”
Bác Nghiêm lắc đầu: “Không phải cảnh sát, bác nghe cô ấy nói hình như là người của văn phòng thám tử gì đó, rất nổi tiếng nhưng bác lại không nhớ rõ, dù sao thì cách nói chuyện và làm việc của cô gái kia có vẻ lợi hại lắm. Đúng rồi, còn có một cậu trai tới cùng cô ấy nữa, chắc cậu ta cũng là thám tử, bọn họ vẫn đang xử lý vụ án Tào Hồng Vĩ, người này cũng làm việc ở mỏ than với Ma Tử, nghe nói đã phá xong, Tào Hồng Vĩ thật sự bị mỏ than khai man!”
Đối với chuyện Tào Hồng Vĩ bị mỏ than khai man, Vương Như Vân không có hứng thú lắm, nhưng nghe lời nói của bác Nghiêm, cộng thêm ấn tượng của mình, dường như cô gái kia đúng là không tồi, thật ra cô ấy hy vọng mình có thể gặp lại người đó, có lẽ, vài manh mối mà mình cung cấp sẽ giúp đối phương mau chóng phá án.
Lúc Vương Như Vân ngồi suy tư bên hồ nước thì đột nhiên có vài con bướm bay tới bay lui giữa không trung. Mặt hồ hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng, chúng nó nhanh chóng bay tới đó, hơn nữa còn thường xuyên liệng qua Vương Như Vân và bác Nghiêm.
Vương Như Vân đột nhiên trở nên căng thẳng, hai mắt cô ấy chăm chú nhìn theo con bướm bay qua bay lại, nhìn theo thân bướm lúc thì bay thấp, lúc lại hướng lên cao, cả người cô bỗng nhiên run lên. Bác Nghiêm chú ý tới vẻ bất thường của cô ấy, quan tâm hỏi: “Như Vân, cháu sao vậy? Có phải trong người lại khó chịu không? Bác thấy chúng ta nên về nhà sớm một chút thì tốt hơn!”
Nhưng lời nói của bác Nghiêm lại không hề được đáp lại, Vương Như Vân kích động đứng bật dậy, trong mắt chỉ nhìn thấy mấy con bướm kia, không hề nhìn thấy thứ gì xung quanh nữa. Lực chú ý của cô ấy hoàn toàn bị mấy con bướm này hấp dẫn, tất cả những thứ khác đều tự động bị chắn đi.
Đột nhiên, những con bướm kia dường như phát hiện ra bản thân mình bị người khác nhìn chằm chằm, không hẹn mà cùng nhau lao về phía Vương Như Vân. Càng bay càng thấp, càng bay càng gần, Vương Như Vân thấy ánh mắt của những con bướm kia vậy mà lại trống rỗng, chỗ đó chỉ có hai cái động đen trống rỗng, chỉ chốc lát sau, ngũ quan trên mặt đều biến mất hết, tất cả đều biến thành một cái động đen.
Vương Như Vân bỗng nhiên ngồi xổm xuống, né tránh sự tập kích của con bướm đầu đàn, khi cô ấy hoảng loạn xoay người sang chỗ khác thì vẫn nhìn thấy những con bướm kia lại quay đầu bay về phía mình, mà lúc này, những con bướm đã không còn rực rỡ sắc màu như ban đầu nữa mà toàn thân đều đã biến thành màu đen. Ngay sau đó, cánh bướm bỗng trở nên rách nát, cả cơ thể giống như bị thoát nước, sau đó trên thân bướm xuất hiện vô số lỗ đen chi chít khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Vương Như Vân hét to một tiếng rồi liên tục lùi lại nhưng con bướm vẫn tiếp tục bay về phía cô ấy, cuối cùng, Vương Như Vân không nhịn được nữa mà xoay người bỏ chạy, bác Nghiêm không giữ lại được, Vương Như Vân trực tiếp lao vào hồ nước, vô số bọt nước bắn tung tóe.
Bác Nghiêm hoảng sợ, mãi đến khi Vương Như Vân bắt đầu giãy giụa trong nước thì bà mới định thần lại, chỉ là bà không biết bơi, hơn nữa lại lớn tuổi, tất nhiên không thể xuống nước cứu người, nhưng ở thôn quê này lại không nhìn thấy bất cứ ai. Bác Nghiêm chỉ có thể liều mạng la “Cứu! Cứu!” rồi vội vàng tìm một cây gậy trúc dài hoặc là cái gì đó tương tự, nhưng chỗ này không có thứ gì hữu dụng, mà tiếng kêu cứu của bà cũng không có ai đáp lại.
Con bướm bay đi, Vương Như Vân dần chìm xuống, bác Nghiêm lực bất tòng tâm, gần như sắp hôn mê bất tỉnh. Nhưng vào lúc này lại đột nhiên có một thân ảnh nhỏ gầy nhảy ra từ phía sau tảng đá, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bờ hồ, sau đó nhảy xuống, bơi về phía Vương Như Vân.
Cơ thể dù nhỏ nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, cậu bé nhanh chóng bơi tới bên cạnh Vương Như Vân, ôm lấy Vương Như Vân từ phía sau. Vương Như Vân vẫn còn trong cơn hoảng loạn nên không ngừng giãy giụa, điều này khiến cho Tiểu Quả Viên vốn đã nhỏ bé không đủ sức vô cùng mệt mỏi, lôi kéo hồi lâu mới miễn cưỡng đẩy Vương Như Vân lên mặt nước. Nguồn : Vietwriter.vn
Lại mất thêm rất nhiều sức lực, cộng thêm sự giúp đỡ của bác Nghiêm bên bờ hồ nên Tiểu Quả Viên mới đẩy được thân thể Vương Như Vân lên bờ, chính cậu bé cũng rất mệt mỏi, suýt nữa thì bị chuột rút.
Tiểu Quả Viên luôn đi theo phía sau Vương Như Vân, cũng nhìn thấy phản ứng quỷ dị của cô ấy khi bị mấy con bướm tập kích, nhưng Tiểu Quả Viên sợ lộ thân phận nên không dám tùy tiện xuất hiện, đây cũng là điểm mấu chốt trong việc giám thị trong bóng tối. Nhưng khi Vương Như Vân lao xuống hồ, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Quả Viên tất nhiên biết rõ mạng người quan trọng hơn, đành phải mạo hiểm nguy cơ bại lộ thân phận mà ra tay cứu giúp, còn suýt nữa khiến mình bị chết đuối theo.
Từ sau khi chồng qua đời, vợ Vương Ma Tử - Vương Như Vân đã khóc suốt ba ngày ba đêm, khóc mãi tới khi ngất đi mới thôi. Cô ấy ngủ một giấc liền 24 tiếng, đã vài ngày không ăn không uống, tinh thần và thân thể cô ấy đã chịu đựng tới cực hạn, giấc ngủ trở thành liều thuốc tốt nhất để chữa trị thể xác và tinh thần cô ấy.
Cuối cùng, khi cô ấy bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, ngoại trừ nước mắt ướt đẫm gối đầu ra thì Vương Như Vân gần như đã quên mình trải qua ba bốn ngày vừa rồi như thế nào, hiện tại cô ấy đã biết chồng mình Vương Ma Tử đã chết, chết không rõ ràng, nhưng sau khi trải qua cảm giác đau tới mức tê tâm phế liệt thì chỉ còn lại chết lặng mà thôi.
Vương Như Vân cảm thấy vô cùng đói bụng, cho nên đứng dậy định đi nấu cơm. Nhưng do đã mấy ngày không ăn uống gì nên cơ thể căn bản chịu không nổi, khi cô ấy vừa xuống giường đã lập tức ngã ngồi xuống sàn. Tiếng vang kinh động tới bác Nghiêm đang phơi quần áo ngoài sân, làm hàng xóm, ngày nào bác Nghiêm cũng qua thăm Vương Như Vân, nhất là từ sau khi cô ấy ngủ mê mệt, bác Nghiêm không yên tâm Vương Như Vân ở nhà một mình, nên dứt khoát đem hết việc nhà qua đây làm, có chuyện gì cũng tiện chăm sóc cô ấy hơn.
Quả nhiên, bác Nghiêm vừa nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền lập tức chạy vào, đỡ Vương Như Vân ngồi lên giường: “Như Vân à, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi, bác lo cho cháu lắm đấy. Bây giờ Ma Tử đã mất rồi, cháu phải biết tự chăm sóc bản thân.”
Vương Như Vân vô lực dựa vào bức tường cạnh giường: “Cảm ơn bác, mấy ngày nay cháu đã làm phiền bác rồi.”
Tuy nói Vương Như Vân không nhớ rõ mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô ấy vẫn có thể nhận ra bóng dáng của bác Nghiêm, hơn nữa trừ bác Nghiêm ra hình như còn có người khác nữa, chẳng qua mình không nhận ra mà thôi.
“Ôi, chúng ta đều là hàng xóm với nhau, tục ngữ nói bà con xa không bằng láng giềng gần, vốn nên chăm sóc nhau mà. Bây giờ cháu đừng đi đâu cả, đã mấy ngày không ăn không uống rồi, để bác đi nấu cho cháu tô mì, cháu đừng đi đâu đấy!” Bác Nghiêm tốt bụng dặn dò Vương Như Vân vài câu, sau đó đi xuống bếp.
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô ấy, Vương Như Vân cảm thấy trong lòng trống rỗng, so với bụng đói còn trống rỗng hơn, chồng không còn nữa, gia đình này của cô ấy cho dù đã tan vỡ, thế nhưng bây giờ Vương Như Vân vẫn còn một chấp niệm để chống đỡ bản thân, đó chính là lấy lại công bằng cho chồng mình.
Sau khi ăn xong một tô mì lớn, cuối cùng Vương Như Vân cũng có sức lực, cô ấy cảm thấy ở trong nhà quá buồn bực cho nên định ra ngoài một chút. Bác Nghiêm lo lắng nên cứ muốn đi cùng, Vương Như Vân không từ chối, nhờ bác Nghiêm mua ít vàng mã, sau đó tới ngồi bên bờ hồ gần đó.
Hồ nước này chính là nơi Vương Như Vân và Vương Ma Tử xác định tình cảm, năm năm trước, Vương Ma Tử ngây ngô dẫn mình tới đây, Vương Như Vân lập tức bị phong cảnh nơi này hấp dẫn. Bên cạnh mỏ than lại có một hồ nước lớn như vậy, bên cạnh hồ nước còn có cây cối, thảm cỏ và nguồn nước thì đúng là hiếm thấy, cũng vào một ngày nào đó tại nơi này, cô ấy đồng ý sự theo đuổi của Vương Ma Tử vốn vẫn còn hai bàn tay trắng, quyết định sống cùng người đàn ông này.
Về sau, khi Vương Ma Tử thăng chức tổ trưởng thì bọn họ kết hôn, tuy cuộc sống hơi khó khăn nhưng vẫn có thể vượt qua. Vương Như Vân ở nhà làm mấy đồ thủ công để phụ giúp gia đình, điều kiện kinh tế của hai người tốt hơn rất nhiều, chỉ cần đứa con nữa thôi, chỉ tiếc bây giờ chồng đã mất, đứa con sẽ không thể có nữa.
Hồ nước này là nơi chứng kiến tình yêu của họ bắt đầu, hiện giờ người đã mất, nó cũng nên là nơi chứng kiến họ kết thúc, cô ấy hy vọng có thể cảm giác được chồng mình vẫn tồn tại, có thể nhớ lại những kỷ niệm đẹp đã qua tại nơi đây.
Vương Như Vân mang vàng mã đến đây đốt, chậm rãi rắc vào hồ nước, dùng nó để tế cho Vương Ma Tử, cô ấy đã không thể khóc nổi nữa, nước mắt chỉ có thể lặng yên rơi từ khóe mắt xuống khuôn mặt, sau đó rơi xuống đất hóa thành mưa tương tư.
Bác Nghiêm nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy vô cùng đau lòng, sự ân ái giữa Vương Như Vân và Vương Ma Tử, bà đều nhìn thấy cả. Đôi vợ chồng này chưa bao giờ ầm ĩ, cuộc sống hằng ngày thật sự rất hài hòa, cũng chính vì thế mà tình cảm của bọn họ trở thành hình mẫu trong miệng mọi người, chính bà cũng đã từng hâm mộ tình cảm giữa Vương Ma Tử và Vương Như Vân, không giống con trai và con dâu mình suốt ngày cãi nhau đòi ly hôn.
Thấy dáng vẻ thương tâm của Vương Như Vân, bác Nghiêm cũng nhớ tới cháu gái mình Nghiêm Bảo Bình, bây giờ xem ra, vận mệnh của hai người phụ nữ đều tương tự nhau. Chồng họ đều làm việc ở mỏ than, đều đảm nhiệm chức tổ trưởng, nhưng bọn họ đều là trung niên tang chồng, giờ đây đều sống trong quẫn cảnh nhà tan cửa nát. Lần trước mình tới bệnh viện thăm Nghiêm Bảo Bình, cháu gái ngoại trừ khóc và thở dài ra thì không nói gì nữa, quả thật lại càng đáng thương hơn.
Bác Nghiêm đột nhiên cảm thấy nghi ngờ, chuyện của Vương Như Vân và Nghiêm Bảo Bình quá giống nhau, gần như là từ một khuôn khắc ra. Bên trong chuyện này liệu có bí ẩn gì không? Bản thân nghĩ không ra, có lẽ nên tìm người nào đó biết rõ chuyện này, ví dụ như cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đã tới nhà họ Vương hỏi mình hôm đó.
“Như Vân à, cháu đừng đau lòng nữa, cảnh sát nhất định sẽ tìm ra chân tướng, đòi lại công bằng cho Ma Tử.” Bác Nghiêm an ủi Vương Như Vân.
“Cảm ơn bác đã quan tâm cháu, chỉ là mấy ngày qua, hình như cháu không thấy có ai quan tâm đến chuyện này cả!” Trong trí nhớ của Vương Như Vân, cô ấy không hề nhớ gì đến chuyện bị mời đi hỗ trợ điều tra.
“Hả? Cháu quên rồi sao, chẳng phải lần trước có một cô gái trẻ tuổi tới thăm cháu sao, còn hỏi cháu vài vấn đề nữa, chỉ là lúc đó cháu bị đả kích quá mức nên không thể nói rõ ràng.” Bác Nghiêm nhắc nhở.
Nói đến cô gái trẻ tuổi, Vương Như Vân quả thật nhớ rõ đúng là có chuyện như vậy, nhờ lời nhắc của bác Nghiêm mà cô ấy chậm rãi nhớ lại, đúng là có một cô gái đã tới nhà mình, nhưng tình huống hôm đó ra sao cô ấy quả thật không nhớ rõ lắm: “Bác Nghiêm, cô gái bác nói là ai? Là người bên cảnh sát sao?”
Bác Nghiêm lắc đầu: “Không phải cảnh sát, bác nghe cô ấy nói hình như là người của văn phòng thám tử gì đó, rất nổi tiếng nhưng bác lại không nhớ rõ, dù sao thì cách nói chuyện và làm việc của cô gái kia có vẻ lợi hại lắm. Đúng rồi, còn có một cậu trai tới cùng cô ấy nữa, chắc cậu ta cũng là thám tử, bọn họ vẫn đang xử lý vụ án Tào Hồng Vĩ, người này cũng làm việc ở mỏ than với Ma Tử, nghe nói đã phá xong, Tào Hồng Vĩ thật sự bị mỏ than khai man!”
Đối với chuyện Tào Hồng Vĩ bị mỏ than khai man, Vương Như Vân không có hứng thú lắm, nhưng nghe lời nói của bác Nghiêm, cộng thêm ấn tượng của mình, dường như cô gái kia đúng là không tồi, thật ra cô ấy hy vọng mình có thể gặp lại người đó, có lẽ, vài manh mối mà mình cung cấp sẽ giúp đối phương mau chóng phá án.
Lúc Vương Như Vân ngồi suy tư bên hồ nước thì đột nhiên có vài con bướm bay tới bay lui giữa không trung. Mặt hồ hấp dẫn lực chú ý của bọn chúng, chúng nó nhanh chóng bay tới đó, hơn nữa còn thường xuyên liệng qua Vương Như Vân và bác Nghiêm.
Vương Như Vân đột nhiên trở nên căng thẳng, hai mắt cô ấy chăm chú nhìn theo con bướm bay qua bay lại, nhìn theo thân bướm lúc thì bay thấp, lúc lại hướng lên cao, cả người cô bỗng nhiên run lên. Bác Nghiêm chú ý tới vẻ bất thường của cô ấy, quan tâm hỏi: “Như Vân, cháu sao vậy? Có phải trong người lại khó chịu không? Bác thấy chúng ta nên về nhà sớm một chút thì tốt hơn!”
Nhưng lời nói của bác Nghiêm lại không hề được đáp lại, Vương Như Vân kích động đứng bật dậy, trong mắt chỉ nhìn thấy mấy con bướm kia, không hề nhìn thấy thứ gì xung quanh nữa. Lực chú ý của cô ấy hoàn toàn bị mấy con bướm này hấp dẫn, tất cả những thứ khác đều tự động bị chắn đi.
Đột nhiên, những con bướm kia dường như phát hiện ra bản thân mình bị người khác nhìn chằm chằm, không hẹn mà cùng nhau lao về phía Vương Như Vân. Càng bay càng thấp, càng bay càng gần, Vương Như Vân thấy ánh mắt của những con bướm kia vậy mà lại trống rỗng, chỗ đó chỉ có hai cái động đen trống rỗng, chỉ chốc lát sau, ngũ quan trên mặt đều biến mất hết, tất cả đều biến thành một cái động đen.
Vương Như Vân bỗng nhiên ngồi xổm xuống, né tránh sự tập kích của con bướm đầu đàn, khi cô ấy hoảng loạn xoay người sang chỗ khác thì vẫn nhìn thấy những con bướm kia lại quay đầu bay về phía mình, mà lúc này, những con bướm đã không còn rực rỡ sắc màu như ban đầu nữa mà toàn thân đều đã biến thành màu đen. Ngay sau đó, cánh bướm bỗng trở nên rách nát, cả cơ thể giống như bị thoát nước, sau đó trên thân bướm xuất hiện vô số lỗ đen chi chít khiến người ta cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Vương Như Vân hét to một tiếng rồi liên tục lùi lại nhưng con bướm vẫn tiếp tục bay về phía cô ấy, cuối cùng, Vương Như Vân không nhịn được nữa mà xoay người bỏ chạy, bác Nghiêm không giữ lại được, Vương Như Vân trực tiếp lao vào hồ nước, vô số bọt nước bắn tung tóe.
Bác Nghiêm hoảng sợ, mãi đến khi Vương Như Vân bắt đầu giãy giụa trong nước thì bà mới định thần lại, chỉ là bà không biết bơi, hơn nữa lại lớn tuổi, tất nhiên không thể xuống nước cứu người, nhưng ở thôn quê này lại không nhìn thấy bất cứ ai. Bác Nghiêm chỉ có thể liều mạng la “Cứu! Cứu!” rồi vội vàng tìm một cây gậy trúc dài hoặc là cái gì đó tương tự, nhưng chỗ này không có thứ gì hữu dụng, mà tiếng kêu cứu của bà cũng không có ai đáp lại.
Con bướm bay đi, Vương Như Vân dần chìm xuống, bác Nghiêm lực bất tòng tâm, gần như sắp hôn mê bất tỉnh. Nhưng vào lúc này lại đột nhiên có một thân ảnh nhỏ gầy nhảy ra từ phía sau tảng đá, dùng tốc độ nhanh nhất để chạy tới bờ hồ, sau đó nhảy xuống, bơi về phía Vương Như Vân.
Cơ thể dù nhỏ nhưng tốc độ lại cực kỳ nhanh, cậu bé nhanh chóng bơi tới bên cạnh Vương Như Vân, ôm lấy Vương Như Vân từ phía sau. Vương Như Vân vẫn còn trong cơn hoảng loạn nên không ngừng giãy giụa, điều này khiến cho Tiểu Quả Viên vốn đã nhỏ bé không đủ sức vô cùng mệt mỏi, lôi kéo hồi lâu mới miễn cưỡng đẩy Vương Như Vân lên mặt nước. Nguồn : Vietwriter.vn
Lại mất thêm rất nhiều sức lực, cộng thêm sự giúp đỡ của bác Nghiêm bên bờ hồ nên Tiểu Quả Viên mới đẩy được thân thể Vương Như Vân lên bờ, chính cậu bé cũng rất mệt mỏi, suýt nữa thì bị chuột rút.
Tiểu Quả Viên luôn đi theo phía sau Vương Như Vân, cũng nhìn thấy phản ứng quỷ dị của cô ấy khi bị mấy con bướm tập kích, nhưng Tiểu Quả Viên sợ lộ thân phận nên không dám tùy tiện xuất hiện, đây cũng là điểm mấu chốt trong việc giám thị trong bóng tối. Nhưng khi Vương Như Vân lao xuống hồ, vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, Tiểu Quả Viên tất nhiên biết rõ mạng người quan trọng hơn, đành phải mạo hiểm nguy cơ bại lộ thân phận mà ra tay cứu giúp, còn suýt nữa khiến mình bị chết đuối theo.
Bình luận facebook