Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 297 - Chương 297CÓ MIỆNG KHÓ NÓI
Chương 297CÓ MIỆNG KHÓ NÓI
Tổng quản lý điều phối Trâu Tề gần đây rất bận, từ khi trở lại làm việc, quản lý Mai Viễn Chinh đề xuất phải tập trung vào an toàn trong sản xuất, sau này, ông ta đã lập ra kế hoạch quản giáo tường tận, đồng thời xung phong dẫn đầu, tự mình xuống hầm thực hiện. Sáng sớm mỗi ngày, ông ta sẽ đến phòng giám sát và điều khiển trong mỏ, đầu tiên là đặt ra các loại máy móc, đồng thời tổng hợp số liệu ngày đó trước khi ca sáng bắt đầu, sau khi tự mình phân tích rồi mới báo cáo lên phòng làm việc của quản lý để đề phòng thẩm tra, sau đó, ông ta sẽ đích thân xuống hầm, đi mỗi một cấp độ để tuần sát thiết bị và trang bị của các công nhân, bảo đảm tất cả đều được thực hiện dựa theo quy định, mỗi ngày trước khi tan ca, ông ta còn phải triệu tập tổ trưởng các tổ để họp và nghe báo cáo, tổng kết tình hình công việc ngày đó.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày khi trời chưa sáng, Trâu Tề đã ra ngoài đi làm, đến khi trời tối mới có thể quay về, cực kỳ mệt mỏi, chỉ sau khi tuần tra ca trưa kết thúc, ông ta mới có thể đi ăn cơm, sau đó lại trở lại phòng giám sát và điều khiển để nghỉ ngơi một lát.
Dựa vào ghế, nhìn đủ loại số liệu giám sát trước mắt, Trâu Tề mệt chỉ muốn ngủ, cơ thể ông ta không những mệt mỏi mà về mặt tinh thần càng mệt mỏi hơn, có thể nói là cả người đều mệt mỏi. Bởi vì một mặt, giám đốc tự mình giám sát an toàn trong sản xuất, mặt khác phó quản lý Tiết Khôi lại lệnh cho ông ta, cho người của gã tới tầng hầm bỏ hoang để vận chuyển vật liệu, cũng chính là than đá ra ngoài. Trâu Tề biết rõ đây là chuyện trái phép phạm tội, nhưng dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Tiết Khôi, ông ta đành phải làm theo. Bản thân ông ta cũng từng nghĩ đến chuyện từ chối, nhưng sau một hai lần, do dự đến cuối cùng lại biến thành thói quen, muốn quay đầu lại thì đã quá muộn, không biết từ lúc nào, ông ta phát hiện mình đã trở thành của kẻ tiếp tay cho chuyện này, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như thế nào cũng không biết.
Từ sau vụ nổ hơi gas mùng tám năm nay xảy ra, Trâu Tề chưa từng ngủ một giấc nào ngon, Tiết Khôi muốn ông ta báo cáo sai số người chết, chuyện này đã khiến ông ta vô cùng nhức đầu. Kết quả đợi đến sau khi điều tra ra, Tiết Khôi vẫn bình yên vô sự, Trâu Tề lập tức cảm thấy người đứng sau người này có thể còn cứng hơn so với tưởng tượng của ông ta, thế là ông ta lại càng không dám đắc tội, về chuyện mà gã giao, ông ta không thể không làm theo, khiến ông ta luôn phải lo lắng và sợ hãi.
Lúc đang mơ mơ màng màng, cửa phòng giám sát và điều khiển bị người ta dùng sức gõ từ bên ngoài, vì để nghỉ trưa nên Trâu Tề đã khóa trái cửa.
Lúc này, ai lại đến tìm mình chứ?
Trâu Tề vừa nghĩ vừa đi tới cạnh cửa, bây giờ ông ta rất sợ gặp người khác, cho dù là Tiết Khôi, Mai Viễn Chinh hay là Lưu Tử Thần của Bắc Đình, ông ta đều sợ, bởi vì ở trước mặt người khác, ông ta luôn phải ngụy trang, có lúc thì ngụy trang thành thuận theo, có lúc là che giấu chân tướng.
Cửa dần được mở ra, một người trẻ tuổi đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy rõ thì lòng Trâu Tề mới cảm thấy nhẹ nhõm, ông ta thở phào một tiếng, bởi vì người đến là con trai ông ta - Trâu Thiệu Đường.
Trâu Thiệu Đường bị dáng vẻ của cha dọa đến mức nhảy dựng lên, không những trên mặt Trâu Tề bị tro than làm cho bẩn thỉu mà đôi mắt còn thâm đen, có bọng mắt vừa dày vừa nặng, sắc mặt vô cùng tiều tụy. Anh ta không yên tâm hỏi: “Cha à, cha sao vậy?”
Trâu Tề bất lực cười khổ một tiếng, xoay người ngồi lên ghế: “Không sao không sao, chỉ hơi mệt thôi, bây giờ trong mỏ đang tập trung an toàn sản xuất, ngày nào cha cũng phải xuống hầm đốc thúc, dẫu sao thì năm tháng đâu bỏ qua cho con người bao giờ!”
Trâu Thiệu Đường thấy cha vất vả như vậy thì rất đau lòng: “Cha cũng đừng để mình quá mệt mỏi, quản lý Mai bảo chú ý an toàn trong sản xuất dĩ nhiên là điều cần thiết, nhưng mà cha cũng phải chú ý sức khỏe của mình chứ! Dù sao bây giờ con cũng không bận bịu việc gì, sau này con sẽ thay cha xuống hầm kiểm tra thêm, cha cứ ở lại đây theo dõi là được rồi.”
Trâu Tề nghe con trai nói như vậy, nỗi buồn khổ trong lòng thoáng được giảm đi một ít, nhưng ông ta không muốn để con trai tham gia vào: “Không được! Có câu nói như thế này, ở vị trí nào thì quản việc ở vị trí đó, cha đã làm công việc này thì phải làm tốt mới được, con đâu phải người trong mỏ, đừng thường xuyên chạy đến đây.”
“Cha, sao hôm nay cha lại kỳ lạ như vậy? Trước kia cha vẫn thường xuyên khuyên con đến mỏ nhiều hơn, nói là phải tích lũy kinh nghiệm mà.” Trâu Thiệu Đường nghi hoặc không thôi, lúc anh ta lên đại học, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè được về nhà, Trâu Tề đều bắt anh ta đến trong mỏ ở lại gần một tháng, nói là thực tập trước, nhưng bây giờ anh ta đã tốt nghiệp rồi, thế mà ông ta lại không cho anh ta đến đây nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ôi! Cha làm ở đây lâu như vậy, biết làm ngành này nhiều khổ cực, nếu như có cơ hội thì con cứ ra ngoài rèn luyện đi!”
Thái độ của Trâu Tề thay đổi một trăm tám mươi độ, trước đây, ông ta vẫn luôn muốn để con trai thay thế vị trí của mình, thế nên ngay cả đại học mà ông ta cũng bảo Trâu Thiệu Đường đăng ký chuyên ngành thăm dò địa chất. Nhưng hai, ba năm nay, Trâu Tề phát hiện mình đã không giống như lúc vừa tới nơi này, trước đây là dựa vào kỹ năng chuyên ngành, dựa vào cố gắng làm việc để leo đến vị trí này, nhưng bây giờ đã biến thành kẻ không bàn đến đúng sai, chỉ chấp hành mệnh lệnh của phía trên, bây giờ ông ta kính nghiệp như vậy, cũng xem như là đền bù cho một số chuyện mình làm. Cái nghề này, hoặc ít nhất là cái mỏ than đá này, bây giờ dường như đã phủ kín vô số vụ việc bất hợp pháp, Trâu Tề bị mắc kẹt sâu bên trong, không thể tự thoát khỏi, ông ta chỉ không muốn lại để con trai bước chân vào đó.
Đối mặt với sự do dự của cha, Trâu Thiệu Đường nhìn ra trong lòng ông ta có lời, nhưng không muốn nói ra mà thôi. Trâu Thiệu Đường biết cha nhất định là vì tốt cho mình, nên không tiếp tục tra hỏi nữa, anh ta tới đây là muốn giúp Trâu Tề làm việc, mấy ngày nay lúc cha trở về nhà, quả thật trông rất mệt mỏi. Nhưng nếu cha không muốn anh ta nhúng tay thì Trâu Thiệu Đường cũng không kiên trì nữa, sau khi trò chuyện với cha mấy câu, để Trâu Tề có thể có thời gian nghỉ ngơi, anh ta bèn chủ động rời đi.
Sau đó, Trâu Thiệu Đường lập tức đi đến phòng ăn, nơi này ngoài cha anh ta ra, còn có cô gái anh ta yêu nữa. Lần trước, sau khi giao lưu với Đào Tam Tam Thắng ở nhà họ Đào, quan hệ của anh ta và Đào Muội đã thân thiết hơn rất nhiều, bây giờ là lúc nên tiếp tục cố gắng theo đuổi hạnh phúc.
Điều trùng hợp là anh ta vừa mới đến trước phòng ăn thì Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt vừa nói vừa cười từ bên trong đi ra, ba người lập tức gặp nhau ở cửa. Có thể là bởi vì chuyện lần trước mà Đào Muội và Trâu Thiệu Đường đều rõ lòng nhau hơn, nhưng lại không còn tùy ý như trước đây, hai người đều không biết nên mở miệng thế nào mới tốt. Nhưng vẫn không thành vấn đề, bởi vì có Thẩm Minh Nguyệt ở đây, không khí sẽ không yên lặng một cách kỳ quặc.
“Ôi chao, anh đến đúng lúc thế, có phải là đặc biệt tới đón Đào Muội của chúng tôi tan ca không!” Thẩm Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.
Nghe thấy vậy, Đào Muội không biết nên làm gì, dứt khoát lấy tay đập bả vai Thẩm Minh Nguyệt, “Đừng nói bậy bạ được không, cẩn thận chị đánh em đấy.”
Trâu Thiệu Đường nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Hai người tan ca rồi à? Tôi chỉ là đến thăm hai người thôi, chứ đâu biết đã tan làm rồi, hay là chúng ta cùng về đi?”
“Không phải chúng tôi chứ? Tôi thì có gì đáng để xem, anh cứ trông Đào Muội đi, tôi đi trước nhé!” Nói xong, Thẩm Minh Nguyệt biết điều mà đi trước, không muốn quấy rầy đôi tình nhân nhỏ phía sau. Nhưng cũng không biết có phải vì gặp mặt quá mức đường đột, hay vì đang ở nơi không hề lãng mạn như trong mỏ mà Đào Muội và Trâu Thiệu Đường không trò chuyện gì với nhau.
Tổng quản lý điều phối Trâu Tề gần đây rất bận, từ khi trở lại làm việc, quản lý Mai Viễn Chinh đề xuất phải tập trung vào an toàn trong sản xuất, sau này, ông ta đã lập ra kế hoạch quản giáo tường tận, đồng thời xung phong dẫn đầu, tự mình xuống hầm thực hiện. Sáng sớm mỗi ngày, ông ta sẽ đến phòng giám sát và điều khiển trong mỏ, đầu tiên là đặt ra các loại máy móc, đồng thời tổng hợp số liệu ngày đó trước khi ca sáng bắt đầu, sau khi tự mình phân tích rồi mới báo cáo lên phòng làm việc của quản lý để đề phòng thẩm tra, sau đó, ông ta sẽ đích thân xuống hầm, đi mỗi một cấp độ để tuần sát thiết bị và trang bị của các công nhân, bảo đảm tất cả đều được thực hiện dựa theo quy định, mỗi ngày trước khi tan ca, ông ta còn phải triệu tập tổ trưởng các tổ để họp và nghe báo cáo, tổng kết tình hình công việc ngày đó.
Khoảng thời gian này, mỗi ngày khi trời chưa sáng, Trâu Tề đã ra ngoài đi làm, đến khi trời tối mới có thể quay về, cực kỳ mệt mỏi, chỉ sau khi tuần tra ca trưa kết thúc, ông ta mới có thể đi ăn cơm, sau đó lại trở lại phòng giám sát và điều khiển để nghỉ ngơi một lát.
Dựa vào ghế, nhìn đủ loại số liệu giám sát trước mắt, Trâu Tề mệt chỉ muốn ngủ, cơ thể ông ta không những mệt mỏi mà về mặt tinh thần càng mệt mỏi hơn, có thể nói là cả người đều mệt mỏi. Bởi vì một mặt, giám đốc tự mình giám sát an toàn trong sản xuất, mặt khác phó quản lý Tiết Khôi lại lệnh cho ông ta, cho người của gã tới tầng hầm bỏ hoang để vận chuyển vật liệu, cũng chính là than đá ra ngoài. Trâu Tề biết rõ đây là chuyện trái phép phạm tội, nhưng dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của Tiết Khôi, ông ta đành phải làm theo. Bản thân ông ta cũng từng nghĩ đến chuyện từ chối, nhưng sau một hai lần, do dự đến cuối cùng lại biến thành thói quen, muốn quay đầu lại thì đã quá muộn, không biết từ lúc nào, ông ta phát hiện mình đã trở thành của kẻ tiếp tay cho chuyện này, cuối cùng sẽ rơi vào kết cục như thế nào cũng không biết.
Từ sau vụ nổ hơi gas mùng tám năm nay xảy ra, Trâu Tề chưa từng ngủ một giấc nào ngon, Tiết Khôi muốn ông ta báo cáo sai số người chết, chuyện này đã khiến ông ta vô cùng nhức đầu. Kết quả đợi đến sau khi điều tra ra, Tiết Khôi vẫn bình yên vô sự, Trâu Tề lập tức cảm thấy người đứng sau người này có thể còn cứng hơn so với tưởng tượng của ông ta, thế là ông ta lại càng không dám đắc tội, về chuyện mà gã giao, ông ta không thể không làm theo, khiến ông ta luôn phải lo lắng và sợ hãi.
Lúc đang mơ mơ màng màng, cửa phòng giám sát và điều khiển bị người ta dùng sức gõ từ bên ngoài, vì để nghỉ trưa nên Trâu Tề đã khóa trái cửa.
Lúc này, ai lại đến tìm mình chứ?
Trâu Tề vừa nghĩ vừa đi tới cạnh cửa, bây giờ ông ta rất sợ gặp người khác, cho dù là Tiết Khôi, Mai Viễn Chinh hay là Lưu Tử Thần của Bắc Đình, ông ta đều sợ, bởi vì ở trước mặt người khác, ông ta luôn phải ngụy trang, có lúc thì ngụy trang thành thuận theo, có lúc là che giấu chân tướng.
Cửa dần được mở ra, một người trẻ tuổi đứng ở bên ngoài, sau khi nhìn thấy rõ thì lòng Trâu Tề mới cảm thấy nhẹ nhõm, ông ta thở phào một tiếng, bởi vì người đến là con trai ông ta - Trâu Thiệu Đường.
Trâu Thiệu Đường bị dáng vẻ của cha dọa đến mức nhảy dựng lên, không những trên mặt Trâu Tề bị tro than làm cho bẩn thỉu mà đôi mắt còn thâm đen, có bọng mắt vừa dày vừa nặng, sắc mặt vô cùng tiều tụy. Anh ta không yên tâm hỏi: “Cha à, cha sao vậy?”
Trâu Tề bất lực cười khổ một tiếng, xoay người ngồi lên ghế: “Không sao không sao, chỉ hơi mệt thôi, bây giờ trong mỏ đang tập trung an toàn sản xuất, ngày nào cha cũng phải xuống hầm đốc thúc, dẫu sao thì năm tháng đâu bỏ qua cho con người bao giờ!”
Trâu Thiệu Đường thấy cha vất vả như vậy thì rất đau lòng: “Cha cũng đừng để mình quá mệt mỏi, quản lý Mai bảo chú ý an toàn trong sản xuất dĩ nhiên là điều cần thiết, nhưng mà cha cũng phải chú ý sức khỏe của mình chứ! Dù sao bây giờ con cũng không bận bịu việc gì, sau này con sẽ thay cha xuống hầm kiểm tra thêm, cha cứ ở lại đây theo dõi là được rồi.”
Trâu Tề nghe con trai nói như vậy, nỗi buồn khổ trong lòng thoáng được giảm đi một ít, nhưng ông ta không muốn để con trai tham gia vào: “Không được! Có câu nói như thế này, ở vị trí nào thì quản việc ở vị trí đó, cha đã làm công việc này thì phải làm tốt mới được, con đâu phải người trong mỏ, đừng thường xuyên chạy đến đây.”
“Cha, sao hôm nay cha lại kỳ lạ như vậy? Trước kia cha vẫn thường xuyên khuyên con đến mỏ nhiều hơn, nói là phải tích lũy kinh nghiệm mà.” Trâu Thiệu Đường nghi hoặc không thôi, lúc anh ta lên đại học, hàng năm nghỉ đông và nghỉ hè được về nhà, Trâu Tề đều bắt anh ta đến trong mỏ ở lại gần một tháng, nói là thực tập trước, nhưng bây giờ anh ta đã tốt nghiệp rồi, thế mà ông ta lại không cho anh ta đến đây nữa.
Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
“Ôi! Cha làm ở đây lâu như vậy, biết làm ngành này nhiều khổ cực, nếu như có cơ hội thì con cứ ra ngoài rèn luyện đi!”
Thái độ của Trâu Tề thay đổi một trăm tám mươi độ, trước đây, ông ta vẫn luôn muốn để con trai thay thế vị trí của mình, thế nên ngay cả đại học mà ông ta cũng bảo Trâu Thiệu Đường đăng ký chuyên ngành thăm dò địa chất. Nhưng hai, ba năm nay, Trâu Tề phát hiện mình đã không giống như lúc vừa tới nơi này, trước đây là dựa vào kỹ năng chuyên ngành, dựa vào cố gắng làm việc để leo đến vị trí này, nhưng bây giờ đã biến thành kẻ không bàn đến đúng sai, chỉ chấp hành mệnh lệnh của phía trên, bây giờ ông ta kính nghiệp như vậy, cũng xem như là đền bù cho một số chuyện mình làm. Cái nghề này, hoặc ít nhất là cái mỏ than đá này, bây giờ dường như đã phủ kín vô số vụ việc bất hợp pháp, Trâu Tề bị mắc kẹt sâu bên trong, không thể tự thoát khỏi, ông ta chỉ không muốn lại để con trai bước chân vào đó.
Đối mặt với sự do dự của cha, Trâu Thiệu Đường nhìn ra trong lòng ông ta có lời, nhưng không muốn nói ra mà thôi. Trâu Thiệu Đường biết cha nhất định là vì tốt cho mình, nên không tiếp tục tra hỏi nữa, anh ta tới đây là muốn giúp Trâu Tề làm việc, mấy ngày nay lúc cha trở về nhà, quả thật trông rất mệt mỏi. Nhưng nếu cha không muốn anh ta nhúng tay thì Trâu Thiệu Đường cũng không kiên trì nữa, sau khi trò chuyện với cha mấy câu, để Trâu Tề có thể có thời gian nghỉ ngơi, anh ta bèn chủ động rời đi.
Sau đó, Trâu Thiệu Đường lập tức đi đến phòng ăn, nơi này ngoài cha anh ta ra, còn có cô gái anh ta yêu nữa. Lần trước, sau khi giao lưu với Đào Tam Tam Thắng ở nhà họ Đào, quan hệ của anh ta và Đào Muội đã thân thiết hơn rất nhiều, bây giờ là lúc nên tiếp tục cố gắng theo đuổi hạnh phúc.
Điều trùng hợp là anh ta vừa mới đến trước phòng ăn thì Đào Muội và Thẩm Minh Nguyệt vừa nói vừa cười từ bên trong đi ra, ba người lập tức gặp nhau ở cửa. Có thể là bởi vì chuyện lần trước mà Đào Muội và Trâu Thiệu Đường đều rõ lòng nhau hơn, nhưng lại không còn tùy ý như trước đây, hai người đều không biết nên mở miệng thế nào mới tốt. Nhưng vẫn không thành vấn đề, bởi vì có Thẩm Minh Nguyệt ở đây, không khí sẽ không yên lặng một cách kỳ quặc.
“Ôi chao, anh đến đúng lúc thế, có phải là đặc biệt tới đón Đào Muội của chúng tôi tan ca không!” Thẩm Minh Nguyệt trêu ghẹo nói.
Nghe thấy vậy, Đào Muội không biết nên làm gì, dứt khoát lấy tay đập bả vai Thẩm Minh Nguyệt, “Đừng nói bậy bạ được không, cẩn thận chị đánh em đấy.”
Trâu Thiệu Đường nhất thời cũng không biết nên nói gì: “Hai người tan ca rồi à? Tôi chỉ là đến thăm hai người thôi, chứ đâu biết đã tan làm rồi, hay là chúng ta cùng về đi?”
“Không phải chúng tôi chứ? Tôi thì có gì đáng để xem, anh cứ trông Đào Muội đi, tôi đi trước nhé!” Nói xong, Thẩm Minh Nguyệt biết điều mà đi trước, không muốn quấy rầy đôi tình nhân nhỏ phía sau. Nhưng cũng không biết có phải vì gặp mặt quá mức đường đột, hay vì đang ở nơi không hề lãng mạn như trong mỏ mà Đào Muội và Trâu Thiệu Đường không trò chuyện gì với nhau.
Bình luận facebook