Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 268 - Chương 268THƯƠNG LƯỢNG KHÔNG THÀNH
Chương 268THƯƠNG LƯỢNG KHÔNG THÀNH
Hai ngày sau, Đào Tam Thắng lại được đưa đến bệnh viện, lần này không phải vì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà là gãy xương. Chính xác mà nói thì ông bị người ta đánh gãy ba cái xương sườn, sau đó được đám công nhân đưa tới đây.
Sau khi tiến hành điều tra hầm mỏ, mọi người có mặt ở đó đều có thể chứng minh, Vương Ma Tử và Đào Tam Thắng vốn vì chút việc vặt mà xảy ra tranh chấp, tiếp đó Đào Tam Thắng ra tay đánh Vương Ma Tử, sau đó thì hai người nhào vào đánh nhau, những người khác đến can cũng bị quấn vào đó. Cuối cũng kết luận là Đào Tam Thắng chủ động gây chuyện trước, cho nên phải chịu trách nhiệm, lập tức bị đuổi; Vương Ma Tử phòng vệ chính đáng, nhưng làm tổ trưởng mà lại đi đánh nhau, bị giáng chức làm công nhân bình thường.
Đào Tam Thắng ngậm quả đắng, chỉ có thể nói cho con gái thứ hai Đào Muội nghe, nhưng vấn đề là ông chủ động đánh người ta trước. Chỉ riêng điều này thôi đã muốn mạng ông rồi, rất nhiều người có thể làm chứng, về phần nguyên nhân thì chỉ có tự mình biết, cái này đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Ông đã bị mỏ than đuổi việc, bị mất việc làm, còn bị gãy ba cái xương sườn xem như bồi thường!
Bởi vì mỏ than không chịu chi tiền thuốc men, trong nhà Đào Tam Thắng lại không có tiền (vẫn chưa lấy được tiền bồi thường của mỏ than về vụ nổ lần trước), không thể phẫu thuật được, nằm trong bệnh viện hết một ngày, lại vì không đủ viện phí để nằm viện nên trực tiếp bị đuổi về nhà. Đào Tam Thắng cố nhịn cơn đau ở ngực, không biết đó là cơn đau do xương gãy hay do đau lòng, tóm lại cả ngày như người mất hồn, ngoại trừ ngẫu nhiên nói mấy câu với Đào Muội ra thì khi người khác tới tìm, ông đều không chịu mở miệng, cả người dường như thay đổi.
Hồi trước, vợ của Đào Tam Thắng bị bệnh, không thể đi làm, sau khi khỏe hơn thì ở nhà chăm con, đôi con trai con gái đều do bà ấy chăm, bây giờ đứa nào cũng đã trưởng thành, nhưng đứa con Đào Cẩm Vinh lại không nên thân, hơn hai mươi tuổi rồi mà còn ở nhà ăn bám cha mẹ, bây giờ thì trụ cột của gia đình là chồng lại đột nhiên suy sụp, bà ấy thật sự không biết phải làm thế nào. Vì vậy bà ấy bảo đứa con gái thứ hai Đào Muội đang nấu ăn ở mỏ than tìm lãnh đạo của mỏ thương lượng một chút, ít nhất cũng phải phẫu thuật xương sườn cho chồng đã rồi tính sau.
Đào Muội biết chuyện này không dễ dàng gì, nhưng trừ cách này ra thì không còn cách nào khác cả, đành phải tìm một người. Anh ta là con trai của tổng quản lý Trâu Tề, cũng là người bạn đã quen biết từ nhỏ của Đào Muội, tên là Trâu Thiệu Đường.
Trâu Thiệu Đường tốt nghiệp từ một trường cao đẳng hệ chính quy, tuy không phải trường đại học danh tiếng gì nhưng đối với Đào Muội thì đó đã là nhân vật cao tới mức không thể với tới, bởi vậy sau khi Trâu Thiệu Đường học xong quay về đây, mình đã bắt đầu xa lánh người bạn này, thế nhưng Trâu Thiệu Đường không ngại tình huống nhà Đào Muội, nhiều lần chủ động tìm Đào Muội giao lưu tình cảm, không hề có ý ghét bỏ.
Đối với chuyện Đào Muội tới tìm mình với vẻ sợ hãi, Trâu Thiệu Đường cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì anh ta cũng nghe nói chuyện Đào Tam Thắng liên tục gặp phải chuyện không may ở mỏ than. Anh ta tất nhiên biết Đào Tam Thắng là cha của Đào Muội, vốn định giúp đỡ hỏi thăm một chút nhưng cha Trâu Tề làm tổng quản lý lại bảo anh ta bớt lo chuyện bao đồng. Nhưng anh ta không từ bỏ, đoán rằng sau khi Đào Tam Thắng bị đuổi việc, Đào Muội nhất định sẽ tới nhờ mình giúp đỡ nên cố ý ở nhà chờ cô, đợi đến khi Đào Muội đến, nói hai ba câu liền dẫn cô tới văn phòng làm việc của mỏ than.
Bọn họ vốn tới chỗ của Trâu Tề trước nhưng ông ta không có ở đó, Trâu Thiệu Đường không tin, bởi vì vị trí công tác nên bình thường cha không thể rời khỏi mỏ than. Anh ta đoán cha cố ý tránh mình nên lại kéo Đào Muội đi tìm phó quản lý mỏ Tiết Khôi.
“Là Thiệu Đường à, đến đây, mau ngồi đi.” Tiết Khôi vô cùng khách sáo với Trâu Thiệu Đường, ngoại trừ lý do anh ta là con của Trâu Tề ra thì còn có tính toán khác, nhưng hiện tại vẫn chưa tới lúc.
“Cháu chào chú Tiết.” Trâu Thiệu Đường lễ phép chào một tiếng, anh ta không phải người của mỏ than nên không cần cậu nệ chuyện chức vụ.
Lúc này Tiết Khôi cũng thấy Đào Muội đi cùng anh ta, trong lòng lập tức biết rõ mục đích tới đây của hai người này, thế nhưng ngoài mặt vẫn rất nhã nhặn, cũng gọi Đào Muội cùng vào.
Trâu Thiệu Đường mở miệng trước: “Chú Tiết, hôm nay bọn cháu đến là vì muốn hỏi chút chuyện về chú Đào Tam Thắng cha của Đào Muội, nghe nói chú ấy đánh nhau nên bị mỏ than đuổi việc, chuyện này có thể thương lượng được không?”
Tiết Khôi rít một hơi thuốc, gạt tàn thuốc rồi bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thiệu Đường à, tại sao cháu lại nhúng tay vào chuyện này?”
Trâu Thiệu Đường nhìn Đào Muội ở bên cạnh, nói thật: “Bởi vì Đào Muội là bạn nối khố của cháu, chúng cháu cùng nhau lớn lên, cho nên chuyện của cha cô ấy, cháu muốn hỏi giúp cô ấy vài câu.”
“Thì ra là vậy!” Tiết Khôi tỉnh ngộ, trước kia hình như gã đã từng nghe Trâu Tề kể chuyện này, hình như là nói con trai mình thích Đào Muội, nhưng xét thấy nhà họ Đào nghèo nàn như thế, Trâu Tề nói tuyệt đối không đồng ý cho con trai mình lấy Đào Muội.
Nếu Trâu Tề cũng không thích cô bé này thì mình cũng cần phải nể mặt ông ta quan tâm nhà họ Đào, vì thế Tiết Khôi tiếp tục nói: “Là thế này, dựa theo quy định của mỏ than, đánh nhau là phải bị xử phạt, mà bọn họ lại đánh nhau trong hầm mỏ, chuyện này lại càng làm trái kỷ luật và không an toàn, cho nên chú chỉ có thể đuổi Đào Tam Thắng để cảnh cáo thôi.”
Nghe thấy cách xử lý như vậy, Đào Muội nhịn không được nói thêm một câu: “Quản lý Tiết, nếu cha tôi đánh nhau nên bị đuổi việc, vậy còn Vương Ma Tử kia thì sao? Tại anh tại tôi, tại cả hai bên, tại sao hắn ta có thể ở lại, chỉ một mình cha tôi bị đuổi chứ?”
“Chuyện này đơn giản thôi, cha cô đánh người ta trước, ông ta chủ động gây chuyện, tất nhiên phải bị đuổi rồi. Còn Vương Ma Tử, rất nhiều người chứng minh anh ta sau khi bị đánh mới đánh trả lại, chúng tôi tất nhiên phải xử lý khác nhau, hơn nữa anh ta cũng đã bị phạt, bị giáng chức, tất cả đều làm theo quy định mà thôi.” Tiết Khôi nói có sách, mách có chứng, vì mặt mũi của Trâu Thiệu Đường, gã cũng coi như đã khách sáo lắm rồi.
Đào Muội tất nhiên không biết Tiết Khôi lại là một kẻ ranh ma đến thế, bị nói như thế, không thể nào nói tiếp nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương cầu xin Trâu Thiệu Đường giúp đỡ. Trước khi đến đây, Trâu Thiệu Đường cũng đã nghĩ tới chuyện này, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, chuyện đuổi việc Đào Tam Thắng là phù hợp với quy định, mục đích anh ta tới đây lần này, ngoại trừ muốn làm rõ chân tướng ra còn muốn đòi chút tiền bồi thường thay cho nhà họ Đào, ít nhất cũng phải để nhà ông ấy vượt qua chuyện này.
VÌ thế Trâu Thiệu Đường bày tỏ quan điểm của mình: “Chú Tiết, chú xem có thể trích chút tiền quỹ của mỏ than được không, tốt xấu gì cũng giúp Đào Tam Thắng đi khám bệnh, chú ấy là trụ cột của cả gia đình, bây giờ chú ấy lại nằm viện như vậy, nếu không nhanh chóng vực dậy thì cuộc sống của cả nhà sẽ gặp vấn đề mất.”
Tiết Khôi khoát tay áo tỏ vẻ không được, gã cảm thấy hôm nay mình đã cho Trâu Thiệu Đường đủ thể diện rồi, không muốn nói thêm gì nữa.
“Không được sao? Lần trước sau khi bị nổ, không phải mỏ than cũng thanh toán tiền phẫu thuật và tiền viện phí cho chú ấy sao?” Trâu Thiệu Đường tiếp tục nói.
“Lần này không giống! Lần đó là tai nạn lao động, xảy ra sự cố ở hầm mỏ, tất nhiên bọn chú phải chịu trách nhiệm. Nhưng lần này bọn họ tự ý đánh nhau dưới đó, không lẽ cũng muốn đơn vị trả tiền chữa trị cho họ sao? Bọn chú không truy cứu trách nhiệm ông ta làm ảnh hưởng đến công việc hằng này, gây mất trật tự đã là tốt lắm rồi!”
Nói tới đây, Tiết Khôi lại tức giận, bởi vì gã không chỉ phải trả tiền chữa trị cho Đào Tam Thắng mà còn bị uy hiếp, phải thanh toán thêm tiền bồi thường, vì chuyện này mà gã rất tức giận, cho nên cố ý dặn Trâu Tề sau này không được để Đào Tam Thắng tới làm việc nữa. Kết quả Trâu Tề lại làm trái lời mình, để Đào Tam Thắng tiếp tục xuống hầm, tuy rằng sau đó gã mới biết chuyện này là do Mai Viễn Chinh tự mình sắp xếp nhưng vẫn luôn không vui, bởi vì không thể gây xích mích với tổng quản lý nên gã đành phải nuốt giận.
Thương lượng không thành, Trâu Thiệu Đường đành phải rời khỏi mỏ than với Đào Muội, đến nhà họ Liễu hỏi thăm Đào Tam Thắng. Vietwriter.vn
***
Thẩm Minh Nguyệt ngày nào cũng nhìn trang web “Liên minh Vi” một lần xem có tin tức tức xin giúp đỡ nào mới không, ngày hôm nay, một bức thư báo cáo liên quan tới mỏ than ở thành phố DT khiến cô chú ý.
Thư báo cáo chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, chủ yếu nói mỏ than nhỏ bên đó gặp sự cố nổ khí gas, số người tử vong thực tế và số người tử vong đăng trên báo không trùng khớp. Nhưng sau đó còn xảy ra chuyện uy hiếp, chuyện nhân viên ẩu đả, bên đó hy vọng văn phòng thám tử Bắc Đình có thể ra mặt điều tra chân tướng, tìm lại công bằng cho người bị hại, lôi kẻ làm trái pháp luật ra ánh sáng.
Câu văn ngắn gọn, trọng điểm rõ ràng, rất dễ biết được mục đích và yêu cầu của người cung cấp tin tức, Thẩm Minh Nguyệt nhớ hình như mười ngày trước đã thấy tin tức này trên báo, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ rõ. Vì thế cô cố ý lên mạng tra lại, quả nhiên đúng như lời người cung cấp tin tức nói, ngày đó ở thành phố DT đã xảy ra một vụ nổ khí gas khiến năm người chết một người bị thương, nhưng hậu quả đã được giải quyết xong.
Thẩm Minh Nguyệt vô cùng phẫn nộ với hành vi cố ý giấu giếm, giết hại người lao động này, cô lập tức báo chuyện này cho Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình, hy vọng có thể tới nơi này tìm hiểu đến cùng.
Thế nhưng Lý Nhất Đình đang bận đến mức rối tinh rối mù, lại thấy đây không phải chuyện gì lớn, ông nói: “Minh Nguyệt, tin tức này anh cũng xem rồi, những người thợ mỏ đã chết đó quả thật rất đáng thương, nhưng bây giờ văn phòng thám tử của chúng ta cũng có rất nhiều việc cần giải quyết, chỉ sợ tạm thời không thể phụ trách chuyện bên đó!”
Không nghĩ tới Thẩm Minh Nguyệt trời sinh đã có hệ thống đồng tình lại cảm thấy chuyện này rất quan trọng: “Anh Lý, trên thư báo cáo chúng ta nhận được có nói, rõ ràng có sáu người chết nhưng trên tin tức chỉ báo có năm người, tuy chỉ ít hơn có một người nhưng đó cũng là mạng người mà! Hơn nữa xảy ra sự cố thế này, mỏ than không an ủi người bị hại thì thôi, lại còn gây khó dễ cho bọn họ nữa, nhất định là đám người này đã làm rất nhiều chuyện xấu, em thấy chúng ta nhất định phải phụ trách chuyện này!”
Thấy vẻ mặt kiên định của Thẩm Minh Nguyệt, Lý Nhất Đình không phản đối nữa: “Vậy thì để Tử Thần và thủ lĩnh chi thứ chín tới đó tìm hiểu trước đi, nếu không có vấn đề gì lớn thì giao cho cảnh sát địa phương là được, nhờ họ ra tay giúp đỡ chúng ta một chút, dù sao đó cũng là việc của đơn vị người ta, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.”
“Còn em thì sao? Em cũng phải đi!” Thẩm Minh Nguyệt vẫn nói muốn đích thân đi điều tra.
“Em phải ở lại đây, tiến hành liên lạc với người cung cấp tin tức đó, xem đối phương có thể cung cấp thêm nhiều manh mối hơn không, cũng tiện cho việc điều tra của chúng ta! Hơn nữa bên phòng hồ sơ gần đây bị thiếu người, hồ sơ đã chất thành núi rồi. Có Tử Thần và thủ lĩnh chi thứ chín qua đó là được rồi, em không yên tâm sao?”
Thật ra vì Thẩm Minh Nguyệt ngồi ở văn phòng chỉnh sửa hồ sơ quá lâu, buồn chán quá nên mới năm lần bảy lượt đòi đi, Lý Nhất Đình nói trúng tim đen khiến quyết tâm muốn ra ngoài của cô bị chết yểu.
Lúc này Thẩm Minh Nguyệt đành phải gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý. Nhưng lúc cô đáp lại tin nhắn trên mạng, tỏ vẻ thụ lý vụ án này thì người cung cấp tin tức chỉ đáp lại một câu “Cảm ơn” rồi không nói gì nữa. Sau đó bất kể Thẩm Minh Nguyệt có hỏi gì đi nữa cũng không nhận được hồi âm của người cung cấp tin tức. Điều này khiến Thẩm Minh Nguyệt nảy sinh nghi ngờ, không lẽ người cung cấp tin tức đã bị hãm hại, không thể liên lạc với mình sao? Hay là chuyện này vốn không tồn tại, bức thư báo này chỉ là giả? Mặc kệ thế nào đi nữa, sau khi nhận được mệnh lệnh, Lưu Tử Thần và Khang Thoa liền lập tức xuất phát, có bọn họ tự mình ra trận, Thẩm Minh Nguyệt tin chắc nhất định có thể điều tra ra chân tướng của sự việc.
Hai ngày sau, Đào Tam Thắng lại được đưa đến bệnh viện, lần này không phải vì bị ảnh hưởng bởi vụ nổ mà là gãy xương. Chính xác mà nói thì ông bị người ta đánh gãy ba cái xương sườn, sau đó được đám công nhân đưa tới đây.
Sau khi tiến hành điều tra hầm mỏ, mọi người có mặt ở đó đều có thể chứng minh, Vương Ma Tử và Đào Tam Thắng vốn vì chút việc vặt mà xảy ra tranh chấp, tiếp đó Đào Tam Thắng ra tay đánh Vương Ma Tử, sau đó thì hai người nhào vào đánh nhau, những người khác đến can cũng bị quấn vào đó. Cuối cũng kết luận là Đào Tam Thắng chủ động gây chuyện trước, cho nên phải chịu trách nhiệm, lập tức bị đuổi; Vương Ma Tử phòng vệ chính đáng, nhưng làm tổ trưởng mà lại đi đánh nhau, bị giáng chức làm công nhân bình thường.
Đào Tam Thắng ngậm quả đắng, chỉ có thể nói cho con gái thứ hai Đào Muội nghe, nhưng vấn đề là ông chủ động đánh người ta trước. Chỉ riêng điều này thôi đã muốn mạng ông rồi, rất nhiều người có thể làm chứng, về phần nguyên nhân thì chỉ có tự mình biết, cái này đúng là có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Ông đã bị mỏ than đuổi việc, bị mất việc làm, còn bị gãy ba cái xương sườn xem như bồi thường!
Bởi vì mỏ than không chịu chi tiền thuốc men, trong nhà Đào Tam Thắng lại không có tiền (vẫn chưa lấy được tiền bồi thường của mỏ than về vụ nổ lần trước), không thể phẫu thuật được, nằm trong bệnh viện hết một ngày, lại vì không đủ viện phí để nằm viện nên trực tiếp bị đuổi về nhà. Đào Tam Thắng cố nhịn cơn đau ở ngực, không biết đó là cơn đau do xương gãy hay do đau lòng, tóm lại cả ngày như người mất hồn, ngoại trừ ngẫu nhiên nói mấy câu với Đào Muội ra thì khi người khác tới tìm, ông đều không chịu mở miệng, cả người dường như thay đổi.
Hồi trước, vợ của Đào Tam Thắng bị bệnh, không thể đi làm, sau khi khỏe hơn thì ở nhà chăm con, đôi con trai con gái đều do bà ấy chăm, bây giờ đứa nào cũng đã trưởng thành, nhưng đứa con Đào Cẩm Vinh lại không nên thân, hơn hai mươi tuổi rồi mà còn ở nhà ăn bám cha mẹ, bây giờ thì trụ cột của gia đình là chồng lại đột nhiên suy sụp, bà ấy thật sự không biết phải làm thế nào. Vì vậy bà ấy bảo đứa con gái thứ hai Đào Muội đang nấu ăn ở mỏ than tìm lãnh đạo của mỏ thương lượng một chút, ít nhất cũng phải phẫu thuật xương sườn cho chồng đã rồi tính sau.
Đào Muội biết chuyện này không dễ dàng gì, nhưng trừ cách này ra thì không còn cách nào khác cả, đành phải tìm một người. Anh ta là con trai của tổng quản lý Trâu Tề, cũng là người bạn đã quen biết từ nhỏ của Đào Muội, tên là Trâu Thiệu Đường.
Trâu Thiệu Đường tốt nghiệp từ một trường cao đẳng hệ chính quy, tuy không phải trường đại học danh tiếng gì nhưng đối với Đào Muội thì đó đã là nhân vật cao tới mức không thể với tới, bởi vậy sau khi Trâu Thiệu Đường học xong quay về đây, mình đã bắt đầu xa lánh người bạn này, thế nhưng Trâu Thiệu Đường không ngại tình huống nhà Đào Muội, nhiều lần chủ động tìm Đào Muội giao lưu tình cảm, không hề có ý ghét bỏ.
Đối với chuyện Đào Muội tới tìm mình với vẻ sợ hãi, Trâu Thiệu Đường cũng cảm thấy bất ngờ, bởi vì anh ta cũng nghe nói chuyện Đào Tam Thắng liên tục gặp phải chuyện không may ở mỏ than. Anh ta tất nhiên biết Đào Tam Thắng là cha của Đào Muội, vốn định giúp đỡ hỏi thăm một chút nhưng cha Trâu Tề làm tổng quản lý lại bảo anh ta bớt lo chuyện bao đồng. Nhưng anh ta không từ bỏ, đoán rằng sau khi Đào Tam Thắng bị đuổi việc, Đào Muội nhất định sẽ tới nhờ mình giúp đỡ nên cố ý ở nhà chờ cô, đợi đến khi Đào Muội đến, nói hai ba câu liền dẫn cô tới văn phòng làm việc của mỏ than.
Bọn họ vốn tới chỗ của Trâu Tề trước nhưng ông ta không có ở đó, Trâu Thiệu Đường không tin, bởi vì vị trí công tác nên bình thường cha không thể rời khỏi mỏ than. Anh ta đoán cha cố ý tránh mình nên lại kéo Đào Muội đi tìm phó quản lý mỏ Tiết Khôi.
“Là Thiệu Đường à, đến đây, mau ngồi đi.” Tiết Khôi vô cùng khách sáo với Trâu Thiệu Đường, ngoại trừ lý do anh ta là con của Trâu Tề ra thì còn có tính toán khác, nhưng hiện tại vẫn chưa tới lúc.
“Cháu chào chú Tiết.” Trâu Thiệu Đường lễ phép chào một tiếng, anh ta không phải người của mỏ than nên không cần cậu nệ chuyện chức vụ.
Lúc này Tiết Khôi cũng thấy Đào Muội đi cùng anh ta, trong lòng lập tức biết rõ mục đích tới đây của hai người này, thế nhưng ngoài mặt vẫn rất nhã nhặn, cũng gọi Đào Muội cùng vào.
Trâu Thiệu Đường mở miệng trước: “Chú Tiết, hôm nay bọn cháu đến là vì muốn hỏi chút chuyện về chú Đào Tam Thắng cha của Đào Muội, nghe nói chú ấy đánh nhau nên bị mỏ than đuổi việc, chuyện này có thể thương lượng được không?”
Tiết Khôi rít một hơi thuốc, gạt tàn thuốc rồi bình tĩnh hỏi ngược lại: “Thiệu Đường à, tại sao cháu lại nhúng tay vào chuyện này?”
Trâu Thiệu Đường nhìn Đào Muội ở bên cạnh, nói thật: “Bởi vì Đào Muội là bạn nối khố của cháu, chúng cháu cùng nhau lớn lên, cho nên chuyện của cha cô ấy, cháu muốn hỏi giúp cô ấy vài câu.”
“Thì ra là vậy!” Tiết Khôi tỉnh ngộ, trước kia hình như gã đã từng nghe Trâu Tề kể chuyện này, hình như là nói con trai mình thích Đào Muội, nhưng xét thấy nhà họ Đào nghèo nàn như thế, Trâu Tề nói tuyệt đối không đồng ý cho con trai mình lấy Đào Muội.
Nếu Trâu Tề cũng không thích cô bé này thì mình cũng cần phải nể mặt ông ta quan tâm nhà họ Đào, vì thế Tiết Khôi tiếp tục nói: “Là thế này, dựa theo quy định của mỏ than, đánh nhau là phải bị xử phạt, mà bọn họ lại đánh nhau trong hầm mỏ, chuyện này lại càng làm trái kỷ luật và không an toàn, cho nên chú chỉ có thể đuổi Đào Tam Thắng để cảnh cáo thôi.”
Nghe thấy cách xử lý như vậy, Đào Muội nhịn không được nói thêm một câu: “Quản lý Tiết, nếu cha tôi đánh nhau nên bị đuổi việc, vậy còn Vương Ma Tử kia thì sao? Tại anh tại tôi, tại cả hai bên, tại sao hắn ta có thể ở lại, chỉ một mình cha tôi bị đuổi chứ?”
“Chuyện này đơn giản thôi, cha cô đánh người ta trước, ông ta chủ động gây chuyện, tất nhiên phải bị đuổi rồi. Còn Vương Ma Tử, rất nhiều người chứng minh anh ta sau khi bị đánh mới đánh trả lại, chúng tôi tất nhiên phải xử lý khác nhau, hơn nữa anh ta cũng đã bị phạt, bị giáng chức, tất cả đều làm theo quy định mà thôi.” Tiết Khôi nói có sách, mách có chứng, vì mặt mũi của Trâu Thiệu Đường, gã cũng coi như đã khách sáo lắm rồi.
Đào Muội tất nhiên không biết Tiết Khôi lại là một kẻ ranh ma đến thế, bị nói như thế, không thể nào nói tiếp nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương cầu xin Trâu Thiệu Đường giúp đỡ. Trước khi đến đây, Trâu Thiệu Đường cũng đã nghĩ tới chuyện này, bây giờ chứng cứ vô cùng xác thực, chuyện đuổi việc Đào Tam Thắng là phù hợp với quy định, mục đích anh ta tới đây lần này, ngoại trừ muốn làm rõ chân tướng ra còn muốn đòi chút tiền bồi thường thay cho nhà họ Đào, ít nhất cũng phải để nhà ông ấy vượt qua chuyện này.
VÌ thế Trâu Thiệu Đường bày tỏ quan điểm của mình: “Chú Tiết, chú xem có thể trích chút tiền quỹ của mỏ than được không, tốt xấu gì cũng giúp Đào Tam Thắng đi khám bệnh, chú ấy là trụ cột của cả gia đình, bây giờ chú ấy lại nằm viện như vậy, nếu không nhanh chóng vực dậy thì cuộc sống của cả nhà sẽ gặp vấn đề mất.”
Tiết Khôi khoát tay áo tỏ vẻ không được, gã cảm thấy hôm nay mình đã cho Trâu Thiệu Đường đủ thể diện rồi, không muốn nói thêm gì nữa.
“Không được sao? Lần trước sau khi bị nổ, không phải mỏ than cũng thanh toán tiền phẫu thuật và tiền viện phí cho chú ấy sao?” Trâu Thiệu Đường tiếp tục nói.
“Lần này không giống! Lần đó là tai nạn lao động, xảy ra sự cố ở hầm mỏ, tất nhiên bọn chú phải chịu trách nhiệm. Nhưng lần này bọn họ tự ý đánh nhau dưới đó, không lẽ cũng muốn đơn vị trả tiền chữa trị cho họ sao? Bọn chú không truy cứu trách nhiệm ông ta làm ảnh hưởng đến công việc hằng này, gây mất trật tự đã là tốt lắm rồi!”
Nói tới đây, Tiết Khôi lại tức giận, bởi vì gã không chỉ phải trả tiền chữa trị cho Đào Tam Thắng mà còn bị uy hiếp, phải thanh toán thêm tiền bồi thường, vì chuyện này mà gã rất tức giận, cho nên cố ý dặn Trâu Tề sau này không được để Đào Tam Thắng tới làm việc nữa. Kết quả Trâu Tề lại làm trái lời mình, để Đào Tam Thắng tiếp tục xuống hầm, tuy rằng sau đó gã mới biết chuyện này là do Mai Viễn Chinh tự mình sắp xếp nhưng vẫn luôn không vui, bởi vì không thể gây xích mích với tổng quản lý nên gã đành phải nuốt giận.
Thương lượng không thành, Trâu Thiệu Đường đành phải rời khỏi mỏ than với Đào Muội, đến nhà họ Liễu hỏi thăm Đào Tam Thắng. Vietwriter.vn
***
Thẩm Minh Nguyệt ngày nào cũng nhìn trang web “Liên minh Vi” một lần xem có tin tức tức xin giúp đỡ nào mới không, ngày hôm nay, một bức thư báo cáo liên quan tới mỏ than ở thành phố DT khiến cô chú ý.
Thư báo cáo chỉ có mấy dòng ngắn ngủi, chủ yếu nói mỏ than nhỏ bên đó gặp sự cố nổ khí gas, số người tử vong thực tế và số người tử vong đăng trên báo không trùng khớp. Nhưng sau đó còn xảy ra chuyện uy hiếp, chuyện nhân viên ẩu đả, bên đó hy vọng văn phòng thám tử Bắc Đình có thể ra mặt điều tra chân tướng, tìm lại công bằng cho người bị hại, lôi kẻ làm trái pháp luật ra ánh sáng.
Câu văn ngắn gọn, trọng điểm rõ ràng, rất dễ biết được mục đích và yêu cầu của người cung cấp tin tức, Thẩm Minh Nguyệt nhớ hình như mười ngày trước đã thấy tin tức này trên báo, nhưng nội dung cụ thể thì không nhớ rõ. Vì thế cô cố ý lên mạng tra lại, quả nhiên đúng như lời người cung cấp tin tức nói, ngày đó ở thành phố DT đã xảy ra một vụ nổ khí gas khiến năm người chết một người bị thương, nhưng hậu quả đã được giải quyết xong.
Thẩm Minh Nguyệt vô cùng phẫn nộ với hành vi cố ý giấu giếm, giết hại người lao động này, cô lập tức báo chuyện này cho Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình, hy vọng có thể tới nơi này tìm hiểu đến cùng.
Thế nhưng Lý Nhất Đình đang bận đến mức rối tinh rối mù, lại thấy đây không phải chuyện gì lớn, ông nói: “Minh Nguyệt, tin tức này anh cũng xem rồi, những người thợ mỏ đã chết đó quả thật rất đáng thương, nhưng bây giờ văn phòng thám tử của chúng ta cũng có rất nhiều việc cần giải quyết, chỉ sợ tạm thời không thể phụ trách chuyện bên đó!”
Không nghĩ tới Thẩm Minh Nguyệt trời sinh đã có hệ thống đồng tình lại cảm thấy chuyện này rất quan trọng: “Anh Lý, trên thư báo cáo chúng ta nhận được có nói, rõ ràng có sáu người chết nhưng trên tin tức chỉ báo có năm người, tuy chỉ ít hơn có một người nhưng đó cũng là mạng người mà! Hơn nữa xảy ra sự cố thế này, mỏ than không an ủi người bị hại thì thôi, lại còn gây khó dễ cho bọn họ nữa, nhất định là đám người này đã làm rất nhiều chuyện xấu, em thấy chúng ta nhất định phải phụ trách chuyện này!”
Thấy vẻ mặt kiên định của Thẩm Minh Nguyệt, Lý Nhất Đình không phản đối nữa: “Vậy thì để Tử Thần và thủ lĩnh chi thứ chín tới đó tìm hiểu trước đi, nếu không có vấn đề gì lớn thì giao cho cảnh sát địa phương là được, nhờ họ ra tay giúp đỡ chúng ta một chút, dù sao đó cũng là việc của đơn vị người ta, chúng ta không nên can thiệp quá nhiều.”
“Còn em thì sao? Em cũng phải đi!” Thẩm Minh Nguyệt vẫn nói muốn đích thân đi điều tra.
“Em phải ở lại đây, tiến hành liên lạc với người cung cấp tin tức đó, xem đối phương có thể cung cấp thêm nhiều manh mối hơn không, cũng tiện cho việc điều tra của chúng ta! Hơn nữa bên phòng hồ sơ gần đây bị thiếu người, hồ sơ đã chất thành núi rồi. Có Tử Thần và thủ lĩnh chi thứ chín qua đó là được rồi, em không yên tâm sao?”
Thật ra vì Thẩm Minh Nguyệt ngồi ở văn phòng chỉnh sửa hồ sơ quá lâu, buồn chán quá nên mới năm lần bảy lượt đòi đi, Lý Nhất Đình nói trúng tim đen khiến quyết tâm muốn ra ngoài của cô bị chết yểu.
Lúc này Thẩm Minh Nguyệt đành phải gật đầu, tỏ vẻ miễn cưỡng đồng ý. Nhưng lúc cô đáp lại tin nhắn trên mạng, tỏ vẻ thụ lý vụ án này thì người cung cấp tin tức chỉ đáp lại một câu “Cảm ơn” rồi không nói gì nữa. Sau đó bất kể Thẩm Minh Nguyệt có hỏi gì đi nữa cũng không nhận được hồi âm của người cung cấp tin tức. Điều này khiến Thẩm Minh Nguyệt nảy sinh nghi ngờ, không lẽ người cung cấp tin tức đã bị hãm hại, không thể liên lạc với mình sao? Hay là chuyện này vốn không tồn tại, bức thư báo này chỉ là giả? Mặc kệ thế nào đi nữa, sau khi nhận được mệnh lệnh, Lưu Tử Thần và Khang Thoa liền lập tức xuất phát, có bọn họ tự mình ra trận, Thẩm Minh Nguyệt tin chắc nhất định có thể điều tra ra chân tướng của sự việc.
Bình luận facebook