Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 266 - Chương 266GIẤU TRỜI QUA BIỂN*
Chương 266GIẤU TRỜI QUA BIỂN*
* Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
“Căn cứ vào tin tức mới nhất mà đài chúng tôi có được, ngày hôm qua ở thành phố phía Bắc của chúng ta đã xảy ra một vụ nổ khí gas mỏ than. Tính đến thời điểm hiện tại đã có năm người chết và một người bị thương, nguyên nhân xảy ra tại nạn đang được điều tra làm rõ.”
Ngồi bên trong phòng làm việc, phó quản lý mỏ Tiết Khôi và Cao Khả Hoa đang xem truyền thông đưa tin về vụ nổ mỏ than xảy ra vào ngày hôm qua. Từ sau khi xảy ra sự việc, hai người cả ngày bận rộn cấp cứu người sống sót, đối phó truyền thông, hơn nữa còn phải báo cáo cho cấp trên, cho đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Cao Khả Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, lẩm bẩm: “Không đúng, phóng viên này sai rồi, ngày hôm qua không phải chết sáu người trong mỏ than sao?”
Tiết Khôi nhìn chằm chằm ông ta, lại hít một hơi thuốc lá: “Ông Cao này, phóng viên không hề sai, phía chúng ta là năm người chết.”
“Sao? Ông nói gì cơ?” Cao Khả Hoa cảm thấy bối rối, đích thân ông phụ trách giải quyết công việc, rõ ràng đưa sáu người chết và một người bị thương từ trong mỏ ra, làm sao đến lời Tiết Khôi nói lại chỉ có năm người chết?
“Ha ha, ông làm việc ở mỏ đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả những việc này mà cũng không hiểu sao?” Tiết Khôi dập tắt điếu thuốc trên bàn, đứng lên vỗ vai Cao Khả Hoa rồi nói: “Chúng ta đều là người một nhà cả, hiểu rõ lời nói chưa!”
Hóa ra là như vậy, Cao Khả Hoa biết Tiết Khôi là lão cáo già, để leo lên vị trí này cũng đã dùng không ít thủ đoạn. Việc lừa dối báo chí như vậy, Cao Khả Hoa biết vấn đề này vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng không dám nói nhiều, dẫu sao Tiết Khôi là người có thế lực, nếu làm trái lời gã, mình cũng không có lợi gì.
Người duy nhất bị thương còn sống sót chính là Đào Tam Thắng, ông nằm trên mặt đất ở thời điểm phát nổ, do đó đã cứu sống ông, ngoài ông ra, sáu người công nhân khác không được may mắn như thế, vụ nổ đã trực tiếp cướp đi tính mạng của họ.
Đào Tam Thắng kiệt sức mà nằm trên giường bệnh, tay ông lúc này đau nhức vô cùng, bởi vì lấy tay ôm phía sau gáy nên hai ngón tay trái của ông đã bị hỏng, đêm qua đã phải nhanh chóng phẫu thuật cắt bỏ. Nhưng ít ra ông vẫn giữ được tính mạng, cũng coi như có phước lành trong bất hạnh, cứ nghĩ về người anh thân thiết Tào Hồng Vĩ lại chết đi như vậy, trong lòng ông thấy còn đau đơn hơn cả vết thương ở trên tay.
Con gái thứ hai của ông là Đào Muội vốn đang làm việc trong mỏ, cô phụ trách việc nấu cơm cho những công nhân ở đây, khi nghe tin dưới mỏ xảy ra tai nạn, cô là người đầu tiên báo cho tổng quản lý Trâu Vệ, lúc đội cứu hộ mang từng xác người công nhân ra, Đào Muội còn tưởng cha mình đã chết, nên đã khóc đến mức ngất đi.
May mắn chính là Đào Tam Thắng còn sống, chẳng qua là thiếu đi hai ngón tay mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, Đào Muội đã đi mua hai miếng xương sườn về nhà hầm một nồi canh để đem đến bệnh viện.
“Cha, hai ngón tay của cha mới được phẫu thuật xong, cần bồi bổ thêm.” Đào Muội cẩn thận đỡ Đào Tam Thắng dậy, sau đó từ từ dùng thìa múc canh hầm xương cho cha uống.
Có một đứa con gái hiếu thảo như vậy, trong lòng Đào Tâm Thắng nguôi ngoai phần nào. Con gái của ông vốn rất ngỗ nghịch, không chịu ở nhà, thường xuyên xa nhà, cô ở phương Nam một vài năm, không biết đã gặp phải chuyện gì mà sau đó cô chủ động trở về nhà. Đào Tam Thắng không thể tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với con gái, nhưng nếu con gái đã về nhà thì ông vẫn rất vui mừng, sau đó ông tìm quản lý mỏ, nhờ nói giúp để con gái mình được nấu cơm ở mỏ, kiếm thêm thu nhập.
Đào Muội múc từng thìa canh cho cha ăn no, sau đó lấy chậu nước rửa mặt giúp cha, cô hỏi: “Cha à, tay cha còn đau lắm không? Có cần mời bác sĩ đến kiểm tra không ạ?”
Đào Tam Thắng xua xua tay phải lành lặn của mình: “Không cần đâu, có con gái ở cạnh nên không thấy đau. Đúng rồi, con có nghe nói trong mỏ định giải quyết chuyện này như thế nào chưa?”
Thật ra ông cũng chỉ muốn biết hậu sự của Tào Hồng Vĩ được sắp xếp ra sao, bởi vì nhà của tổ trưởng như ông ấy rất nghèo, vợ vẫn đang nằm liệt giường, bây giờ trụ cột của gia đình không còn, đáng lẽ ra ông phải là người đứng ra lo toan công việc cho gia đình người anh này.
“Còn có thế giải quyết như thế nào, đều là lấy tiền ra giải quyết giống như những lần trước cả thôi.” Đào Muội bất mãn trả lời.
Trước kia ở nơi này, mỏ than cứ cách một thời gian là lại xuất hiện một vài tai nạn nhỏ, nhưng đều không nghiêm trọng như lần này, hơn nữa đối với nghề này mà nói, những tai nạn là điều khó tránh khỏi, không phải lần nào cũng chết người nên không thông báo ra ngoài.
“Ôi, một mạng người hai trăm nghìn, thật đáng thương làm sao!” Đào Tam Thắng thương xót nói, dựa theo quy định thì chính là số tiền này.
“Nhưng mà cha ơi, sáng nay trên tin tức người ta nói có năm người chết, một người bị thương. Người bị thương tất nhiên là cha rồi, nhưng mà con nghe ông Trâu Vệ nói tổ cha không phải có bảy người sao?” Đào Muội không hiểu, hỏi cha.
“Đúng vậy, là bảy người, vậy ai còn sống nhỉ?” Đào Tam Thắng không hiểu lời con gái nói, ông còn tưởng rằng còn một người công nhân nào đó không chết, cũng không bị thương.
Đào Muội lắc đầu: “Không đâu, trong khu mỏ mà tổ của cha đi đến, ngoài cha còn sống ra thì không còn ai hết, hơn nữa lúc con đi tìm cha, con rõ ràng đếm được tổng cộng sáu thi thể.”
Lúc này Đào Tam Thắng mới tỉnh ngộ, ông vươn mạnh người về trước, dường như muốn ngồi thẳng dậy, nhưng không chú ý tới nên đập tay vào mép giường, bị đau đến mức toát mồ hôi.
“Cha, đừng kích động, trên tay còn có vết thương kìa!” Đào Muội đau lòng đỡ cổ tay cha, sau đó nhẹ nhàng để tay của ông trở lại.
Nhưng Đào Tam Thắng làm sao có thể bình tĩnh được, tổ mình rõ ràng có bảy người đi xuống, cuối cùng lại chỉ có năm người chết, một người bị thương, đây chẳng phải một người mất tích không có lý do gì sao?
Ông tuyệt nhiên không thể chấp nhận được việc này, lập tức nói với con gái: “Con à, con đi tìm danh sách người đã chết cho cha.”
Đào Muội ngay lập tức lấy điện thoại, mở trang tin tức ra cho cha xem: “Không cần tìm đâu cha, trên đây có công bố đấy, cha nhìn xem...”
Đào Tam Thắng đọc danh sách thật cẩn thận, Lý Đại Dương, Từ Vũ, Vương Tiến, Ngô Kiến Thành, Triệu Tam Hà...
Đúng thật là chỉ có năm người, mà cái tên còn thiếu lại đúng là tổ trưởng Tào Hồng Vĩ!
Đào Tam Thắng thất thần ngồi ngây ra, ông dù có ngu ngốc cũng ngay lập tức biết được việc gì đã xảy ra, rõ ràng tin tức đã bị hầm mỏ giấu giếm rồi!
Ông không nghe lời con gái khuyên ngăn, cầm cánh tay băng bó rời khỏi bệnh viện, Đào Muội không còn cách nào khác, đành bắt một chiếc xe taxi, không thể đường xa như vậy để cha đi một mình được, hơn nữa tay của ông cũng vừa mới phẫu thuật xong.
Bởi vì hôm qua vừa xảy ra vụ nổ nên trong mỏ giờ vắng tanh, trên đường đi không gặp bất cứ một người nào. Đến tòa nhà văn phòng mới gặp một thanh niên từ từ bước ra.
Người thanh niên cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, không chú ý đến Đào Tam Thắng cùng Đào Muội, suýt nữa va vào bọn họ.
“Này, cháu chẳng phải là Tào Bảo sao?” Đào Tam Thắng nhận ra anh ta, đó là con trai của Tào Hồng Vĩ, người vừa cưới vợ cách đây không lâu.
“Chú là?” Cậu thanh niên nhìn Đào Tam Thắng, nhíu mày suy nghĩ nhưng nhanh chóng nhận ra: “Chú là chú Đào phải không?”
“Đúng vậy, là chú đây, thật đúng cháu Tào Bảo rồi, mấy năm không gặp, chú cũng sắp không nhận ra cháu mất rồi” Đào Tam Thắng lập tức cho rằng cậu ta đến đây nhất định vì chuyện của cha mình: “Cháu vừa mới đi tìm quản lý à? Có phải là bọn họ làm khó dễ cháu không?”
Tào Bảo lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu, không biết làm thế nào cho phải.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, cháu nói với chú Đào của cháu đi chứ! Yên tâm, chú với cha cháu là anh em, chú cũng đang muốn giúp đòi lại công bằng cho gia đình cháu đây!” Đào Tam thắng kiên định nói.
“Không phải là làm khó, quản lý Tiết nói sẽ dựa theo quy định để phát tiền cho cháu, nhưng tên của cha cháu sẽ không nằm trong danh sách người tử nạn, chỉ coi như cha đã từ chức, không làm nữa.” Tào Bảo bất đắc dĩ nói.
“Đây là đạo lý gì cơ chứ?” Lúc này, Đào Tam Thắng chắc chắn rằng chính là Tiết Khôi đã giở thủ đoạn, ông đã sớm nhận ra gã là người không đáng tin cậy rồi. Ông nổi giận đùng đùng, kéo Tào Bảo vào trong phòng làm việc của Tiết Khôi.
Tiết Khôi bận rộn hai ngày nay đến mức hoa mày chóng mặt, vừa bị Tào Bảo quấy rối giấc ngủ trưa, tâm tình rất xấu. Gã ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân nhắm mắt ngủ, vừa mới đi vào giấc, phòng làm việc lại có người đẩy cửa bước vào.
Gã rất bất mãn, giận dữ đứng dậy, nhìn thấy Đào Tam Thắng thì rất ngạc nhiên: “Ấy chà, không phải anh đang bị thương sao? Tại sao còn chạy đến đây thế, mau trở lại bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt đi chứ!”
Đào Tam Thắng không để ý đến lời gã nói, ông dứt khoát hỏi: “Quản lý Tiết, tôi bị thương thế này không tính là gì, nhưng Tào Hồng Vĩ chết mà lại không để ai biết. Tôi rất muốn hỏi tại sao tên của anh ấy lại không nằm trong danh sách báo tử?”
Tiết Khôi nhìn Tào Bảo mà mình mới đuổi đi, gã phớt lờ vấn đề của Đào Tam Thắng, thay vào đó là trách cứ Tào Bảo: “Tôi đã nói với cậu rồi, ban nãy chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi hay sao? Tôi sẽ đưa cho cậu tiền, tại sao cậu còn đến đây làm loạn hả?”
“Quản lý Tiết, là tôi kéo cháu nó vào đây cùng nhau nói phải trái.” Đào Tam Thắng rất ít khi có chí khí như vậy, nhưng lần này là người anh em của ông chết, nên ông không thể mềm yếu được: “Vẫn là câu hỏi kia, người thì đã chết hết rồi, tại sao lại không có trong danh sách?”
“Hừm, anh Đào này, có rất nhiều điều anh không thể hiểu được đâu, tôi có nói anh cũng không hiểu. Dù sao thì tôi không viết tên Tào Hồng Vĩ trong danh sách, nhưng tôi vẫn đưa tiền cho gia đình anh ta mà, anh vẫn còn náo loạn ở đây như vậy, xem ra tiền chữa bệnh của anh khó nói lắm đấy.” Gã dùng giọng điệu thách thức trả lời như vậy, như bao lần khác, gã dùng thứ mà Đào Tam Thắng quan tâm nhất chính là tiền chữa bệnh để uy hiếp ông, đối phó với người nghèo, gã luôn có cách đối phó.
Đào Tam Thắng không quan tâm đến việc đó, vào lúc này, ông đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, Tào Hồng Vĩ chết, dưới mỏ không dám công bố tên của ông ấy ra, chính gã cũng sửa lại danh sách.
“Vây cũng được thôi, tôi sẽ lên đài truyền hình, nói với bọn họ rằng ngày hôm qua đã chết sáu người chứ không phải năm, tôi chính là nhân chứng!” Đào Tam Thắng vừa nói vừa đi ra cửa.
“Chờ đã...” Tiết Khôi vừa nghe thấy thế, ngay lập tức gọi ông lại, nhanh chóng đổi bộ mặt vui vẻ: “Anh Đào này, anh lợi hại thật đấy. Được rồi, tôi sợ anh rồi đấy, được chưa? Thế này đi, tiền của anh Tào vẫn chi như cũ, ngoài ra, tôi còn đưa thêm cho gia đình anh ta hai chục nghìn, đối với anh, phía mỏ có thể xem xét một khoản bồi thường bổ sung, như vậy đã được chưa nào?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đào Tam Thắng hiểu rõ chuyện danh sách này e rằng không thể thương lượng được, tên của Tào Hồng Vĩ không bao giờ có thể xuất hiện, nhưng nếu có nhiều tiền hơn cũng là tốt cho gia đình anh Tào và bản thân mình, ông và Tào Bảo bàn bạc một chút, lại đòi bồi thường thêm mười nghìn, coi như tạm thời đồng ý với điều kiện mà Tiết Khôi đưa ra.
* Giấu trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn, Gia Cát Lượng dùng một biến thể là kế thuyền cỏ mượn tên để lừa lấy tên của Tào Tháo trong trận Xích Bích.
“Căn cứ vào tin tức mới nhất mà đài chúng tôi có được, ngày hôm qua ở thành phố phía Bắc của chúng ta đã xảy ra một vụ nổ khí gas mỏ than. Tính đến thời điểm hiện tại đã có năm người chết và một người bị thương, nguyên nhân xảy ra tại nạn đang được điều tra làm rõ.”
Ngồi bên trong phòng làm việc, phó quản lý mỏ Tiết Khôi và Cao Khả Hoa đang xem truyền thông đưa tin về vụ nổ mỏ than xảy ra vào ngày hôm qua. Từ sau khi xảy ra sự việc, hai người cả ngày bận rộn cấp cứu người sống sót, đối phó truyền thông, hơn nữa còn phải báo cáo cho cấp trên, cho đến bây giờ vẫn chưa được nghỉ ngơi.
Cao Khả Hoa cảm thấy hơi kỳ lạ, lẩm bẩm: “Không đúng, phóng viên này sai rồi, ngày hôm qua không phải chết sáu người trong mỏ than sao?”
Tiết Khôi nhìn chằm chằm ông ta, lại hít một hơi thuốc lá: “Ông Cao này, phóng viên không hề sai, phía chúng ta là năm người chết.”
“Sao? Ông nói gì cơ?” Cao Khả Hoa cảm thấy bối rối, đích thân ông phụ trách giải quyết công việc, rõ ràng đưa sáu người chết và một người bị thương từ trong mỏ ra, làm sao đến lời Tiết Khôi nói lại chỉ có năm người chết?
“Ha ha, ông làm việc ở mỏ đã nhiều năm như vậy rồi, ngay cả những việc này mà cũng không hiểu sao?” Tiết Khôi dập tắt điếu thuốc trên bàn, đứng lên vỗ vai Cao Khả Hoa rồi nói: “Chúng ta đều là người một nhà cả, hiểu rõ lời nói chưa!”
Hóa ra là như vậy, Cao Khả Hoa biết Tiết Khôi là lão cáo già, để leo lên vị trí này cũng đã dùng không ít thủ đoạn. Việc lừa dối báo chí như vậy, Cao Khả Hoa biết vấn đề này vô cùng nghiêm trọng nhưng cũng không dám nói nhiều, dẫu sao Tiết Khôi là người có thế lực, nếu làm trái lời gã, mình cũng không có lợi gì.
Người duy nhất bị thương còn sống sót chính là Đào Tam Thắng, ông nằm trên mặt đất ở thời điểm phát nổ, do đó đã cứu sống ông, ngoài ông ra, sáu người công nhân khác không được may mắn như thế, vụ nổ đã trực tiếp cướp đi tính mạng của họ.
Đào Tam Thắng kiệt sức mà nằm trên giường bệnh, tay ông lúc này đau nhức vô cùng, bởi vì lấy tay ôm phía sau gáy nên hai ngón tay trái của ông đã bị hỏng, đêm qua đã phải nhanh chóng phẫu thuật cắt bỏ. Nhưng ít ra ông vẫn giữ được tính mạng, cũng coi như có phước lành trong bất hạnh, cứ nghĩ về người anh thân thiết Tào Hồng Vĩ lại chết đi như vậy, trong lòng ông thấy còn đau đơn hơn cả vết thương ở trên tay.
Con gái thứ hai của ông là Đào Muội vốn đang làm việc trong mỏ, cô phụ trách việc nấu cơm cho những công nhân ở đây, khi nghe tin dưới mỏ xảy ra tai nạn, cô là người đầu tiên báo cho tổng quản lý Trâu Vệ, lúc đội cứu hộ mang từng xác người công nhân ra, Đào Muội còn tưởng cha mình đã chết, nên đã khóc đến mức ngất đi.
May mắn chính là Đào Tam Thắng còn sống, chẳng qua là thiếu đi hai ngón tay mà thôi.
Sáng sớm hôm nay, Đào Muội đã đi mua hai miếng xương sườn về nhà hầm một nồi canh để đem đến bệnh viện.
“Cha, hai ngón tay của cha mới được phẫu thuật xong, cần bồi bổ thêm.” Đào Muội cẩn thận đỡ Đào Tam Thắng dậy, sau đó từ từ dùng thìa múc canh hầm xương cho cha uống.
Có một đứa con gái hiếu thảo như vậy, trong lòng Đào Tâm Thắng nguôi ngoai phần nào. Con gái của ông vốn rất ngỗ nghịch, không chịu ở nhà, thường xuyên xa nhà, cô ở phương Nam một vài năm, không biết đã gặp phải chuyện gì mà sau đó cô chủ động trở về nhà. Đào Tam Thắng không thể tìm hiểu được chuyện gì đã xảy ra với con gái, nhưng nếu con gái đã về nhà thì ông vẫn rất vui mừng, sau đó ông tìm quản lý mỏ, nhờ nói giúp để con gái mình được nấu cơm ở mỏ, kiếm thêm thu nhập.
Đào Muội múc từng thìa canh cho cha ăn no, sau đó lấy chậu nước rửa mặt giúp cha, cô hỏi: “Cha à, tay cha còn đau lắm không? Có cần mời bác sĩ đến kiểm tra không ạ?”
Đào Tam Thắng xua xua tay phải lành lặn của mình: “Không cần đâu, có con gái ở cạnh nên không thấy đau. Đúng rồi, con có nghe nói trong mỏ định giải quyết chuyện này như thế nào chưa?”
Thật ra ông cũng chỉ muốn biết hậu sự của Tào Hồng Vĩ được sắp xếp ra sao, bởi vì nhà của tổ trưởng như ông ấy rất nghèo, vợ vẫn đang nằm liệt giường, bây giờ trụ cột của gia đình không còn, đáng lẽ ra ông phải là người đứng ra lo toan công việc cho gia đình người anh này.
“Còn có thế giải quyết như thế nào, đều là lấy tiền ra giải quyết giống như những lần trước cả thôi.” Đào Muội bất mãn trả lời.
Trước kia ở nơi này, mỏ than cứ cách một thời gian là lại xuất hiện một vài tai nạn nhỏ, nhưng đều không nghiêm trọng như lần này, hơn nữa đối với nghề này mà nói, những tai nạn là điều khó tránh khỏi, không phải lần nào cũng chết người nên không thông báo ra ngoài.
“Ôi, một mạng người hai trăm nghìn, thật đáng thương làm sao!” Đào Tam Thắng thương xót nói, dựa theo quy định thì chính là số tiền này.
“Nhưng mà cha ơi, sáng nay trên tin tức người ta nói có năm người chết, một người bị thương. Người bị thương tất nhiên là cha rồi, nhưng mà con nghe ông Trâu Vệ nói tổ cha không phải có bảy người sao?” Đào Muội không hiểu, hỏi cha.
“Đúng vậy, là bảy người, vậy ai còn sống nhỉ?” Đào Tam Thắng không hiểu lời con gái nói, ông còn tưởng rằng còn một người công nhân nào đó không chết, cũng không bị thương.
Đào Muội lắc đầu: “Không đâu, trong khu mỏ mà tổ của cha đi đến, ngoài cha còn sống ra thì không còn ai hết, hơn nữa lúc con đi tìm cha, con rõ ràng đếm được tổng cộng sáu thi thể.”
Lúc này Đào Tam Thắng mới tỉnh ngộ, ông vươn mạnh người về trước, dường như muốn ngồi thẳng dậy, nhưng không chú ý tới nên đập tay vào mép giường, bị đau đến mức toát mồ hôi.
“Cha, đừng kích động, trên tay còn có vết thương kìa!” Đào Muội đau lòng đỡ cổ tay cha, sau đó nhẹ nhàng để tay của ông trở lại.
Nhưng Đào Tam Thắng làm sao có thể bình tĩnh được, tổ mình rõ ràng có bảy người đi xuống, cuối cùng lại chỉ có năm người chết, một người bị thương, đây chẳng phải một người mất tích không có lý do gì sao?
Ông tuyệt nhiên không thể chấp nhận được việc này, lập tức nói với con gái: “Con à, con đi tìm danh sách người đã chết cho cha.”
Đào Muội ngay lập tức lấy điện thoại, mở trang tin tức ra cho cha xem: “Không cần tìm đâu cha, trên đây có công bố đấy, cha nhìn xem...”
Đào Tam Thắng đọc danh sách thật cẩn thận, Lý Đại Dương, Từ Vũ, Vương Tiến, Ngô Kiến Thành, Triệu Tam Hà...
Đúng thật là chỉ có năm người, mà cái tên còn thiếu lại đúng là tổ trưởng Tào Hồng Vĩ!
Đào Tam Thắng thất thần ngồi ngây ra, ông dù có ngu ngốc cũng ngay lập tức biết được việc gì đã xảy ra, rõ ràng tin tức đã bị hầm mỏ giấu giếm rồi!
Ông không nghe lời con gái khuyên ngăn, cầm cánh tay băng bó rời khỏi bệnh viện, Đào Muội không còn cách nào khác, đành bắt một chiếc xe taxi, không thể đường xa như vậy để cha đi một mình được, hơn nữa tay của ông cũng vừa mới phẫu thuật xong.
Bởi vì hôm qua vừa xảy ra vụ nổ nên trong mỏ giờ vắng tanh, trên đường đi không gặp bất cứ một người nào. Đến tòa nhà văn phòng mới gặp một thanh niên từ từ bước ra.
Người thanh niên cúi đầu, vẻ mặt như đưa đám, không chú ý đến Đào Tam Thắng cùng Đào Muội, suýt nữa va vào bọn họ.
“Này, cháu chẳng phải là Tào Bảo sao?” Đào Tam Thắng nhận ra anh ta, đó là con trai của Tào Hồng Vĩ, người vừa cưới vợ cách đây không lâu.
“Chú là?” Cậu thanh niên nhìn Đào Tam Thắng, nhíu mày suy nghĩ nhưng nhanh chóng nhận ra: “Chú là chú Đào phải không?”
“Đúng vậy, là chú đây, thật đúng cháu Tào Bảo rồi, mấy năm không gặp, chú cũng sắp không nhận ra cháu mất rồi” Đào Tam Thắng lập tức cho rằng cậu ta đến đây nhất định vì chuyện của cha mình: “Cháu vừa mới đi tìm quản lý à? Có phải là bọn họ làm khó dễ cháu không?”
Tào Bảo lắc lắc đầu, sau đó lại gật đầu, không biết làm thế nào cho phải.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế, cháu nói với chú Đào của cháu đi chứ! Yên tâm, chú với cha cháu là anh em, chú cũng đang muốn giúp đòi lại công bằng cho gia đình cháu đây!” Đào Tam thắng kiên định nói.
“Không phải là làm khó, quản lý Tiết nói sẽ dựa theo quy định để phát tiền cho cháu, nhưng tên của cha cháu sẽ không nằm trong danh sách người tử nạn, chỉ coi như cha đã từ chức, không làm nữa.” Tào Bảo bất đắc dĩ nói.
“Đây là đạo lý gì cơ chứ?” Lúc này, Đào Tam Thắng chắc chắn rằng chính là Tiết Khôi đã giở thủ đoạn, ông đã sớm nhận ra gã là người không đáng tin cậy rồi. Ông nổi giận đùng đùng, kéo Tào Bảo vào trong phòng làm việc của Tiết Khôi.
Tiết Khôi bận rộn hai ngày nay đến mức hoa mày chóng mặt, vừa bị Tào Bảo quấy rối giấc ngủ trưa, tâm tình rất xấu. Gã ngậm điếu thuốc, vắt chéo chân nhắm mắt ngủ, vừa mới đi vào giấc, phòng làm việc lại có người đẩy cửa bước vào.
Gã rất bất mãn, giận dữ đứng dậy, nhìn thấy Đào Tam Thắng thì rất ngạc nhiên: “Ấy chà, không phải anh đang bị thương sao? Tại sao còn chạy đến đây thế, mau trở lại bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt đi chứ!”
Đào Tam Thắng không để ý đến lời gã nói, ông dứt khoát hỏi: “Quản lý Tiết, tôi bị thương thế này không tính là gì, nhưng Tào Hồng Vĩ chết mà lại không để ai biết. Tôi rất muốn hỏi tại sao tên của anh ấy lại không nằm trong danh sách báo tử?”
Tiết Khôi nhìn Tào Bảo mà mình mới đuổi đi, gã phớt lờ vấn đề của Đào Tam Thắng, thay vào đó là trách cứ Tào Bảo: “Tôi đã nói với cậu rồi, ban nãy chẳng phải chúng ta đã nói rõ ràng rồi hay sao? Tôi sẽ đưa cho cậu tiền, tại sao cậu còn đến đây làm loạn hả?”
“Quản lý Tiết, là tôi kéo cháu nó vào đây cùng nhau nói phải trái.” Đào Tam Thắng rất ít khi có chí khí như vậy, nhưng lần này là người anh em của ông chết, nên ông không thể mềm yếu được: “Vẫn là câu hỏi kia, người thì đã chết hết rồi, tại sao lại không có trong danh sách?”
“Hừm, anh Đào này, có rất nhiều điều anh không thể hiểu được đâu, tôi có nói anh cũng không hiểu. Dù sao thì tôi không viết tên Tào Hồng Vĩ trong danh sách, nhưng tôi vẫn đưa tiền cho gia đình anh ta mà, anh vẫn còn náo loạn ở đây như vậy, xem ra tiền chữa bệnh của anh khó nói lắm đấy.” Gã dùng giọng điệu thách thức trả lời như vậy, như bao lần khác, gã dùng thứ mà Đào Tam Thắng quan tâm nhất chính là tiền chữa bệnh để uy hiếp ông, đối phó với người nghèo, gã luôn có cách đối phó.
Đào Tam Thắng không quan tâm đến việc đó, vào lúc này, ông đã hoàn toàn hiểu rõ rồi, Tào Hồng Vĩ chết, dưới mỏ không dám công bố tên của ông ấy ra, chính gã cũng sửa lại danh sách.
“Vây cũng được thôi, tôi sẽ lên đài truyền hình, nói với bọn họ rằng ngày hôm qua đã chết sáu người chứ không phải năm, tôi chính là nhân chứng!” Đào Tam Thắng vừa nói vừa đi ra cửa.
“Chờ đã...” Tiết Khôi vừa nghe thấy thế, ngay lập tức gọi ông lại, nhanh chóng đổi bộ mặt vui vẻ: “Anh Đào này, anh lợi hại thật đấy. Được rồi, tôi sợ anh rồi đấy, được chưa? Thế này đi, tiền của anh Tào vẫn chi như cũ, ngoài ra, tôi còn đưa thêm cho gia đình anh ta hai chục nghìn, đối với anh, phía mỏ có thể xem xét một khoản bồi thường bổ sung, như vậy đã được chưa nào?”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Đào Tam Thắng hiểu rõ chuyện danh sách này e rằng không thể thương lượng được, tên của Tào Hồng Vĩ không bao giờ có thể xuất hiện, nhưng nếu có nhiều tiền hơn cũng là tốt cho gia đình anh Tào và bản thân mình, ông và Tào Bảo bàn bạc một chút, lại đòi bồi thường thêm mười nghìn, coi như tạm thời đồng ý với điều kiện mà Tiết Khôi đưa ra.
Bình luận facebook