Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 264 - Chương 264GIÁO DỤC THỰC SỰ
Chương 264GIÁO DỤC THỰC SỰ
Cảm xúc của Lưu Tử Thần rõ ràng đã bị ảnh hưởng, nhưng đa số vẫn là xúc động.
Trần Thiên Vũ tất nhiên có thể nhận ra, cho nên ông cố ý tìm thời điểm rảnh rỗi để hẹn Lưu Tử Thần đi uống cà phê, lời tiên đoán Thần Chết của Liễu Tiểu Quyền đã kết thúc bằng một sự tuyệt vọng như vậy đấy, trước khi đáp án hoàn toàn được công bố, gần như tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Trần Thiên Vũ nhìn Lưu Tử Thần buồn bã, không yên lòng mà quấy cà phê đắng Ireland, dưới đáy lòng ông nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tử Thần, tâm tình em không tốt à?” Ông chỉ có thể tỏ ra thuận miệng hỏi.
Lưu Tử Thần ngẩng đầu, chị quả thật có chuyện muốn nói: “Thiên Vũ, anh nói xem, bọn trẻ bây giờ làm sao vậy? Chẳng lẽ trong quan niệm của chúng, cái này gọi là quân pháp bất vị thân* sao? Em ngẫm nghĩ cả sự kiện từ đầu tới đuôi mà đến bây giờ, cả người vẫn lạnh buốt.”
* Quân pháp bất vị thân: tức là pháp luật của vua không thiên vị ai. Một người dân vi phạm pháp luật thì sẽ phải chịu hình phạt thích đáng, dù là ai là người có chức vụ nào đi nữa.
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ chúng đã chủ động ngăn chặn tất cả cảm xúc bình thường, cảm thấy tất cả đều là hợp lý, nên mới có thể máu lạnh như vậy.”
“Trong hệ thống giáo dục của chúng ta, mấu chốt nằm ở nơi nào? Em quả thật hơi hồ đồ.” Lưu Tử Thần nói thật.
Trần Thiên Vũ trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: “Em hỏi anh cũng vô dụng thôi. Thật ra anh nghĩ, điểm xuất phát cơ bản hẳn vẫn là tốt, giáo dục toàn dân mà... Còn về mục đích, các bậc cha mẹ ai cũng có suy nghĩ riêng, xét đến cùng, vẫn là muốn cho con mình trở nên nổi bật, đa số người vẫn muốn có hiệu quả nhanh chóng. Còn tình huống như Liễu Nhứ Nhi đúng là một trường hợp rất cực đoan, nhưng thực sự đã cảnh báo một nhóm người.”
Ông không đợi Lưu Tử Thần trả lời đã nói ngay: “Tử Thần, em đừng vội, về vấn đề lý niệm giáo dục, không phải chỉ một hai câu của chúng ta là có thể nói rõ được. Chúng ta hãy nói những chuyện mà có thể nắm trong tay thực tế đi, từ rất lâu trước kia, anh đã có một ý tưởng, chờ khi nào rảnh rỗi, anh muốn đi khắp thế giới một lượt, xem cách giáo dục của người ta như thế nào, em có bằng lòng đi dạo cùng anh không?”
Hai mắt Lưu Tử Thần sáng ngời, nhưng nhanh chóng lại tắt đi: “Ý tưởng này thì tốt, nhưng thật ra, lý niệm giáo dục của chúng ta bây giờ đã là hàng ngoại nhập rồi, hình thức giáo dục chỉ sợ không khác các quốc gia khác đâu.”
Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Thứ bị sao chép thì cùng lắm chỉ giống nhau bề ngoài mà thôi. Vốn không phải là hệ thống bài bản, phù hợp với lý niệm trong nước, hơn nữa trình độ khác nhau trong suy nghĩ của các bậc cha mẹ cũng ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích, không lệch lạc mới là lạ. Nhưng chuyện giáo dục lại không thể có một chút hiệu quả và lợi ích nào được, cái gọi là ‘vật cực tất phản’, tự nhiên có đạo lý của nó.” Ông dừng một chút rồi nhắc nhở: “Tử Thần, trước kia em từng nảy ý định tự mình làm giáo dục, bây giờ em còn có ý muốn ấy không?”
* Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Lưu Tử Thần gật đầu: “Em vẫn luôn có, nhưng khi thấy tình hình bây giờ thì em thật sự hơi nản lòng.”
“Vậy thì đừng. Năng lực của chúng ta có hạn, mọi việc không thể cưỡng cầu, nhưng mà anh bỗng nhiên có một ý kiến nho nhỏ, không biết em có đồng ý hay không.” Trần Thiên Vũ mỉm cười, ông khẳng định Tử Thần sẽ có hứng thú.
Lưu Tử Thần nhanh chóng hiểu ra: “Anh muốn chuẩn bị mở đại học à?”
Trần Thiên Vũ thở dài: “Người hiểu anh nhất đúng là Tử Thần.” Ông lập tức hưng phấn mà nói: “Nếu có thể, anh muốn du lịch quanh đây, không hạn chế là quốc gia như thế nào cả, anh sẽ thay em sưu tầm các ý kiến về giáo dục; em thì sao, nếu em bằng lòng theo anh lưu lạc khắp nơi thì chúng ta cùng nhau đi nhé, khi nào mệt rồi, em hãy yên tâm xây dựng nền móng; sau đó dựa vào năng lực kinh tế hiện có của chúng ta, thử khởi đầu một ngôi trường đại học phù hợp với mong muốn chung của chúng ta, có lẽ, tương lai có thể tránh được bi kịch tương tự tái diễn. Em cảm thấy thế nào? Được không...”
Lưu Tử Thần lại nghĩ tới một vấn đề: “Anh không biết là giáo dục trung học thật ra cũng rất quan trọng à.”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Đó là đương nhiên, nhưng mà trước mắt thì tình hình thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc sẽ còn diễn ra rất lâu, người sống sờ sờ như chúng ta không thể bị nước tiểu nghẹn chết được. Các quy tắc trong giáo dục trung học vẫn còn tương đối công bằng, thay đổi quy tắc lại càng không phải chuyện dễ dàng, nó cần khí phách và quyết tâm như tráng sĩ chặt cổ tay vậy, lại càng không phải thứ mà em hay anh có thể chi phối được. Đại học thì khác, em thấy sao, Tử Thần...”
Lưu Tử Thần cũng có chút sôi trào khí thế, chị hơi gật đầu: “Em cũng thấy mình nên thử một lần.”
“Không chỉ vì cái trước mắt, anh không hề nói trái lòng khi nói câu này, hai chúng ta vẫn có đủ khả năng.” Trần Thiên Vũ có vẻ ngẫm nghĩ: “Tóm lại tương lai sẽ luôn tuyệt vời, không phải sao?”
Lưu Tử Thần mỉm cười một cái: “Được rồi, em nghe lời anh.”
Hai người nhìn nhau cười, không vì gì cả, chỉ vì sự ăn ý được trời ưu ái, và cùng nhau nỗ lực theo đuổi ấy.
***
Kết thúc quyển 4, còn tiếp!
Quyển tiếp theo có tên “Bí mật cánh bướm”
Lời cuối của quyển Final Destination
Được các loại cảm xúc phức tạp cổ vũ, lại gặp phải kích thích liên tục trong khoảng thời gian này, Bố Y viết quyển “Final Destination” vốn khó có thể tưởng tượng này, có thể nói là một lỗi lầm bất chấp cả thiên hạ này.
Ngay lúc mà toàn dân đều đánh trống reo hò và tích cực tham dự giáo dục tinh anh, giáo dục kiểu quý tộc, dạy sớm, dạy từ trong thai, Trong làn sóng mãnh liệt của một số người có ý đồ riêng đang thúc đẩy mạnh cái gọi là “giáo dục chất lượng quốc gia” (chủ trương không tồi, nhưng hương vị khi nhấm nháp thật kĩ lại không ổn, ít nhất có vẻ giống treo đầu dê bán thịt chó), viết một vụ án do giáo dục quá mức mà gây ra máu chảy đầm đìa kỳ dị như vậy, không khỏi không biết thức thời, e rằng còn có người sẽ nói đây là một quyển thánh mẫu: ăn rau muống bàn chuyện chính trị!
Nhưng nguyện vọng muốn viết quyển sách này đã có từ lâu, giờ này ngày này thật sự không nhịn được, nên đã cầm bút viết ngay, hơn nữa còn hoàn thành thuận lợi.
Về đề tài giáo dục, thật ra tôi viết rất nghiêm túc, cũng rất nặng nề, và lần nào cũng khiến tôi phải trằn trọc:
Có phải từng người bình thường đều bồi dưỡng thành tinh anh, quý tộc, thì tố chất chỉnh thể công dân trong xã hội này sẽ được nâng cao, bay vọt hay không, tôi cho rằng không cần thiết. Huống chi, chỉ vì cái trước mắt mà anh tranh tôi đoạt, mù quáng so sánh nhau, liệu mô hình giáo dục không muốn chịu thua ai và những ý nghĩ cố chấp có thể nuôi dưỡng ra tinh anh, quý tộc hay thậm chí là một số lượng lớn công dân có trình độ thực sự hay không, tôi bày tỏ hoài nghi rất nhiều.
Cho tới nay, tôi cực kỳ ủng hộ giáo dục công dân, nhưng công dân mà tôi hiểu là: tính cách độc lập, tinh thần tự do (những lớp người đi trước đã sớm nói từ lâu). Chẳng lẽ không đúng sao?
Ngày nay, có rất nhiều lý do chính đáng, lý luận có hệ thống có thể bác bỏ quan điểm của tôi, kẻ hèn này cũng thừa nhận, nhưng nếu nói giáo dục công dân đồng nghĩa với việc biến thành nhồi cho vịt ăn, học càng sớm càng tốt, thì tôi lại hoàn toàn không dám gật bừa; sự kiến giải mà thua ngay ở vạch xuất phát thì thật không thể nào khen tặng. Trong thế hệ chơi bùn mà lớn lên, thế hệ mà lên núi xuống làng, khai hoang canh tác đất đai, không ít người đã trở thành một trong những trụ cột trong xã hội ngày nay, thành những nhà lãnh đạo quốc gia kiệt xuất, bọn họ đã được hưởng bao nhiêu nguồn tài nguyên giáo dục sớm và có chất lượng tốt chứ? Tôi khe khẽ phỏng đoán một chút, hẳn là có rất nhiều người khinh bỉ thế hệ chơi bùn ấy từ đáy lòng, nếu không thì tại sao không cho con mình có một thơ ấu được chơi bùn, tự do tùy tính chứ?
Sự tham lam của bản chất con người quả thực đã hiển lộ cực kỳ rõ trong việc thiếu thốn các tài nguyên giáo dục.
Tôi đoán, có người sẽ hỏi, ngoài đời thực sự sẽ có vụ án như trong sách sao? Hình như không có mà. Điều mà Bố Y càng quan tâm chính là tương lai có thể có không, liệu có khả năng không? Khó mà nói, nhưng tôi cả gan cho rằng không thể bài trừ khả năng ấy.
Nếu có dấu hiệu ban đầu thì đúng là một chuyện rất đáng sợ!
Được rồi, tôi xin cảm khái một chút như vậy thôi, chỉ là muốn bộc lộ hết sự khó chịu trong lòng mà thôi.
Dựa theo lệ thường, Bố Y sẽ tiến hành giải đáp một vài nghi vấn trọng điểm về quyển sách này, lời cuối của phần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên, điều khiến mọi người rất hoang mang chắc là chuyện tuổi tác của Liễu Nhứ Nhi.
Bố Y có thể đoán được nghi vấn chung của đa số các bạn đọc, đại BOSS Liễu Nhứ Nhi trong sách sắp trưởng thành, tin tức về thân phận của cô bé thật sự có thể làm giả đến mức không chút sơ hở, dễ dàng giấu giếm đến thế sao? Mọi người đều biết, trong thời đại phủ sóng Internet cao, thông tin lai lịch người dân từ lâu đã thành mạng lưới trên toàn quốc (cụ thể được hoàn thành năm nào thì tôi không nhớ rõ lắm), giấu giếm tuổi thật của một người chỉ sợ cực kỳ không dễ dàng. Tôi nghĩ đây cũng là tình huống thực tế như vậy, nhưng thường thường có một số việc không thể nào nói rõ, có vài thứ luôn luôn có ma lực có thể bẻ gãy, nghiền nát, ví dụ như tiền tài chẳng hạn; đương nhiên là giờ đã có rất ít thành phố đen tối như vậy! “Điểm đáo tức chỉ*” thôi, nói nhiều hơn cũng không tốt.
* Điểm đáo tức chỉ: đối người thông minh, không cần nhiều lời, chỉ cần nói một chút thì sẽ hiểu rõ
Thật lòng mà nói thì tôi muốn xốc nổi, viết Liễu Nhứ Nhi thành một cô bé chỉ mười tuổi, cô bé ấy vẫn có năng lực hoàn thành một vụ án lớn được bố trí tuyệt diệu như vậy, căn bản không thể nghi ngờ rằng thời nay thật sự quá nhiều cái gọi là “thần đồng”, những người “ngọa hổ tàng long” còn trâu bò hơn Liễu Nhứ Nhi vẫn còn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nhưng tại sao cuối cùng tôi lại viết thành nhân vật có chứng bệnh, gần như “vẽ rắn thêm chân” như vậy (mãi không lớn lên được), có ba nguyên nhân sau:
Thứ nhất là tôi không muốn bọn trẻ vì một quyển tiểu thuyết mà bị thương tổn, mặc dù lực ảnh hưởng không lớn, chỉ là một quyển tiểu thuyết ngắn ngủn chưa đến hai mươi nghìn chữ mà thôi (mọi người hẳn là có thể cảm nhận được một ít từ chuyện Đồng Dương Dương được cứu lên, nói thật, khả năng mà cô bé được cứu lên gần như bằng không, tại sao tôi lại tính sai số người tử vong chứ, đương nhiên là bởi vì sửa chữa kịch bản giữa chừng mà có, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của nội dung tiểu thuyết, khiến cô bé “của về chủ cũ”).
Thứ hai là bởi vì tình cảm âm thầm của Trịnh Tinh và Liễu Nhứ Nhi, tôi không muốn vì chuyện này mà làm bẩn sự hồn nhiên của bọn trẻ, cố ý lảng tránh chuyện họ đã phát dục, trưởng thành sớm, cho nên Bố Y đã viết đoạn tình cảm dị dạng này thành chuyện giữa những người sắp trưởng thành, tránh khiến mấy kẻ đê hèn nảy ra suy nghĩ bậy bạ.
Thứ ba là tôi vẫn luôn tin tưởng và hy vọng vào con em chúng ta, bất luận gặp phải đau khổ hay bất công nào, chúng cũng sẽ không cực đoan đến mức này, vẫn có thể đúng lúc ý thức được đúng và sai cơ bản nhất, biết được một vừa hai phải. Đương nhiên, đây là chuyện “gánh nặng, đường xa”, là nhiệm vụ thiêng liêng mà ngành giáo dục nên được trao cho.
Nói hơn nữa cũng chỉ muốn khóc thôi, tạm nghỉ trước đã nhé.
Tiếp theo chính là những dòng giải thích chi tiết cụ thể về cách tiến hành các vụ án mưu sát. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nếu Bố Y nói thẳng: Tôi cũng không biết làm thế nào có thể thực hiện được những vụ giết người siêu nhiên ấy, có lẽ rất nhiều bạn đọc sẽ chuyển phát nhanh lưỡi dao cho tôi nhỉ. Đúng vậy, nếu bản thân tác giả cũng không biết làm thế nào để thực hiện các vụ mưu sát ấy, vậy độc giả làm thế nào mới phân tích được lý do xem ai là kẻ giết người đây? Nói thật ra, lúc vừa mới bắt đầu viết, Bố Y thuần túy chỉ là “thiên mã hành không*”, mục đích chỉ là muốn khiến các vụ mưu sát trông vô cùng siêu tự nhiên, còn về chuyện nên giải thích như thế nào thì cứ tính sau.
* Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Kết quả thì sao, đương nhiên là không giải thích được, vậy phải làm sao bây giờ?
Bố Y cho là như vậy:
Bất kỳ bố cục nào có chủ ý trước, có ý định mô phỏng vụ giết người thành siêu tự nhiên không phải là không thể hoàn thành. Đặc biệt trong sách có một vài vụ mưu sát nữa, thật ra quá trình không quan trọng, bởi vì quá trình này vẫn chưa hề đẩy người ta vào chỗ chết, chỉ là vì thu hút ánh mắt thôi. Ví dụ như vụ án Đồng Minh Hải, thứ cuối cùng dẫn đến cái chết của Đồng Minh Hải thật ra chính là cột nước của đài phun nước âm nhạc, mà nếu muốn hoàn thành chi tiết này thì phải bật đài phun nước vào đúng thời điểm thích hợp nhất mới được, quá trình quỷ dị này thật ra đều là thủ thuật che mắt, dời lực chú ý đi mà thôi. Nói cách khác, có thể có vô số phương pháp khiến Đồng Minh Hải rơi trúng vào đài phun nước quảng trường, chỉ là trong sách đã chọn cách ấy mà thôi, không biết mọi người có chấp nhận lời giải thích ấy của tôi hay không.
Nói trắng ra thì quyển này giống như sảng văn, tức là các vụ mưu sát đó có thể được cho là mượn ông trời mà giết người, lợi dụng đầy đủ hoàn cảnh và điều kiện ngay lúc đó, nắm thời cơ ứng biến mà tiến hành mưu sát, mục tiêu rất rõ ràng, chính là giết chết, một nửa do người làm, một nửa do ý trời.
Chỉ có thể giải thích đến như vậy thôi, nếu không chỉ sợ càng bôi càng đen.
Bố Y xin thở một cái, quá trình viết tiểu thuyết này rất tốn sức, giải thích cũng không nhẹ nhàng gì.
Còn có một nguyên nhân nữa, chính là nếu giáo dục quá mức thì rất có thể tạo thành hậu quả xấu, như vấn đề không khí vườn trường, vấn đề đạo đức nghề giáo, vấn đề bạo lực lạnh, giáo dục theo xu thế buôn bán hóa, sự phó mặc và ý muốn so sánh con trẻ của các bậc cha mẹ, do những hạn chế của việc sắp xếp cốt truyện, độ dài lại ngắn ngủn, không thể mù quáng mà yêu cầu cao, nên mọi người tự não bổ chắc cũng không khó.
Ở đây, Bố Y đặc biệt muốn nhắc tới chuyện bạo lực lạnh, đối với bọn trẻ có gia cảnh khá giàu có mà nói thì có lẽ có nhận thức không sâu, thậm chí còn được lợi (đương nhiên trong tương lai có thể sẽ phải trả giá lớn vì cái lợi này); nhưng đối với những nhà có gia cảnh bình thường, không có biện pháp tham gia hoạt động thế này thế kia (chi phí rất cao, gánh vác quá nặng, tổ chức quá thường xuyên), không có năng lực mua đạo cụ thế này trang phục thế kia, không thể đủ để mua quà tặng kiểu này kiểu kia để “hiếu kính thầy cô” mà nói, chỉ sợ không hề ít trẻ bị bạo lực lạnh.
Bố Y không dám tưởng tượng, những đứa trẻ quanh năm suốt tháng bị coi thường như vậy, tương lai chúng sẽ dùng cách gì để trả thù xã hội, trả thù thầy cô, hình tượng của thầy cô ghê tởm đến thế nào qua ánh mắt non nớt mà trong sáng của bọn chúng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp rồi!
Tương lai thuộc về bọn họ, các thầy cô hôm nay có thể trở nên già cả rồi, tương lai bọn trẻ sẽ biến thành giáo viên, hoặc là người có được năng lực lớn hơn nữa, bọn họ sẽ truyền thừa cái gì đây? Bố Y dùng một vụ án khá cực đoan để miêu tả chuyện này, có lẽ có vẻ khá giống bắn tiếng đe dọa, nhưng mục đích thực sự là chân thành hy vọng chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Còn điều kiện tiên quyết ấy à, đương nhiên chính là: từng giáo viên, từng phụ huynh, từng quan chức giáo dục và từng nhà lãnh đạo trường học đang bị cuốn vào vòng xoáy kinh doanh, xin đừng mù quáng theo phong trào, hãy tỉnh táo một chút.
Trăm năm trồng người, đại đa số người không sống được đến trăm năm sau, người sống đến lúc ấy chỉ có bọn trẻ mà hiện giờ chúng ta hiểu rõ nhất, yêu thương nhất, hãy tích điểm âm đức đi.
Được rồi, tôi không phải thánh mẫu gì, tự cầu nhiều phúc đi nhé!
Giải đáp nghi vấn liền kết thúc ở đây, kế tiếp…
Thông báo trước: quyển tiếp theo là vụ án bí mật cánh bướm, Bố Y muốn viết một quyển thuộc thể loại tiểu bạch, sảng văn, nguyên nhân chỉ là Bố Y đã quá mệt mỏi và hao tâm tốn sức để viết bốn bộ đầu rồi, rất muốn viết một vụ án không phải động não gì nhiều, gần như là tùy tay viết nguệch ngoạc, tùy hứng làm liều, nghĩ đến đâu viết đến đấy, càng trắng ra càng tốt; như vậy thì “hậu quả xấu” chính là không khó đoán ra hung thủ, ưu đãi duy nhất chính là tránh để tế bào não của các bạn đọc bị sát thương không giới hạn.
Hãy nhìn về phía trước, cuộc đời con người chung quy vẫn luôn tốt đẹp, mặc dù dưới ngòi bút của Bố Y hầu hết đều đáng ghê tởm, nhưng vẫn hoàn toàn không che giấu được chân - thiện - mỹ.
Các bạn Bắc Đình, cố lên!
Chúc mọi người ngủ ngon nhé!
Tác giả: Bố Y Đình Úy
Chủ nhật, ngày 31 tháng 12 năm 2017
Cảm xúc của Lưu Tử Thần rõ ràng đã bị ảnh hưởng, nhưng đa số vẫn là xúc động.
Trần Thiên Vũ tất nhiên có thể nhận ra, cho nên ông cố ý tìm thời điểm rảnh rỗi để hẹn Lưu Tử Thần đi uống cà phê, lời tiên đoán Thần Chết của Liễu Tiểu Quyền đã kết thúc bằng một sự tuyệt vọng như vậy đấy, trước khi đáp án hoàn toàn được công bố, gần như tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Trần Thiên Vũ nhìn Lưu Tử Thần buồn bã, không yên lòng mà quấy cà phê đắng Ireland, dưới đáy lòng ông nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Tử Thần, tâm tình em không tốt à?” Ông chỉ có thể tỏ ra thuận miệng hỏi.
Lưu Tử Thần ngẩng đầu, chị quả thật có chuyện muốn nói: “Thiên Vũ, anh nói xem, bọn trẻ bây giờ làm sao vậy? Chẳng lẽ trong quan niệm của chúng, cái này gọi là quân pháp bất vị thân* sao? Em ngẫm nghĩ cả sự kiện từ đầu tới đuôi mà đến bây giờ, cả người vẫn lạnh buốt.”
* Quân pháp bất vị thân: tức là pháp luật của vua không thiên vị ai. Một người dân vi phạm pháp luật thì sẽ phải chịu hình phạt thích đáng, dù là ai là người có chức vụ nào đi nữa.
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ mà sờ sờ cái mũi, một lúc lâu sau mới nói: “Có lẽ chúng đã chủ động ngăn chặn tất cả cảm xúc bình thường, cảm thấy tất cả đều là hợp lý, nên mới có thể máu lạnh như vậy.”
“Trong hệ thống giáo dục của chúng ta, mấu chốt nằm ở nơi nào? Em quả thật hơi hồ đồ.” Lưu Tử Thần nói thật.
Trần Thiên Vũ trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: “Em hỏi anh cũng vô dụng thôi. Thật ra anh nghĩ, điểm xuất phát cơ bản hẳn vẫn là tốt, giáo dục toàn dân mà... Còn về mục đích, các bậc cha mẹ ai cũng có suy nghĩ riêng, xét đến cùng, vẫn là muốn cho con mình trở nên nổi bật, đa số người vẫn muốn có hiệu quả nhanh chóng. Còn tình huống như Liễu Nhứ Nhi đúng là một trường hợp rất cực đoan, nhưng thực sự đã cảnh báo một nhóm người.”
Ông không đợi Lưu Tử Thần trả lời đã nói ngay: “Tử Thần, em đừng vội, về vấn đề lý niệm giáo dục, không phải chỉ một hai câu của chúng ta là có thể nói rõ được. Chúng ta hãy nói những chuyện mà có thể nắm trong tay thực tế đi, từ rất lâu trước kia, anh đã có một ý tưởng, chờ khi nào rảnh rỗi, anh muốn đi khắp thế giới một lượt, xem cách giáo dục của người ta như thế nào, em có bằng lòng đi dạo cùng anh không?”
Hai mắt Lưu Tử Thần sáng ngời, nhưng nhanh chóng lại tắt đi: “Ý tưởng này thì tốt, nhưng thật ra, lý niệm giáo dục của chúng ta bây giờ đã là hàng ngoại nhập rồi, hình thức giáo dục chỉ sợ không khác các quốc gia khác đâu.”
Trần Thiên Vũ lắc đầu: “Thứ bị sao chép thì cùng lắm chỉ giống nhau bề ngoài mà thôi. Vốn không phải là hệ thống bài bản, phù hợp với lý niệm trong nước, hơn nữa trình độ khác nhau trong suy nghĩ của các bậc cha mẹ cũng ảnh hưởng đến hiệu quả và lợi ích, không lệch lạc mới là lạ. Nhưng chuyện giáo dục lại không thể có một chút hiệu quả và lợi ích nào được, cái gọi là ‘vật cực tất phản’, tự nhiên có đạo lý của nó.” Ông dừng một chút rồi nhắc nhở: “Tử Thần, trước kia em từng nảy ý định tự mình làm giáo dục, bây giờ em còn có ý muốn ấy không?”
* Vật cực tất phản: sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại.
Lưu Tử Thần gật đầu: “Em vẫn luôn có, nhưng khi thấy tình hình bây giờ thì em thật sự hơi nản lòng.”
“Vậy thì đừng. Năng lực của chúng ta có hạn, mọi việc không thể cưỡng cầu, nhưng mà anh bỗng nhiên có một ý kiến nho nhỏ, không biết em có đồng ý hay không.” Trần Thiên Vũ mỉm cười, ông khẳng định Tử Thần sẽ có hứng thú.
Lưu Tử Thần nhanh chóng hiểu ra: “Anh muốn chuẩn bị mở đại học à?”
Trần Thiên Vũ thở dài: “Người hiểu anh nhất đúng là Tử Thần.” Ông lập tức hưng phấn mà nói: “Nếu có thể, anh muốn du lịch quanh đây, không hạn chế là quốc gia như thế nào cả, anh sẽ thay em sưu tầm các ý kiến về giáo dục; em thì sao, nếu em bằng lòng theo anh lưu lạc khắp nơi thì chúng ta cùng nhau đi nhé, khi nào mệt rồi, em hãy yên tâm xây dựng nền móng; sau đó dựa vào năng lực kinh tế hiện có của chúng ta, thử khởi đầu một ngôi trường đại học phù hợp với mong muốn chung của chúng ta, có lẽ, tương lai có thể tránh được bi kịch tương tự tái diễn. Em cảm thấy thế nào? Được không...”
Lưu Tử Thần lại nghĩ tới một vấn đề: “Anh không biết là giáo dục trung học thật ra cũng rất quan trọng à.”
Trần Thiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Đó là đương nhiên, nhưng mà trước mắt thì tình hình thiên quân vạn mã đi cầu độc mộc sẽ còn diễn ra rất lâu, người sống sờ sờ như chúng ta không thể bị nước tiểu nghẹn chết được. Các quy tắc trong giáo dục trung học vẫn còn tương đối công bằng, thay đổi quy tắc lại càng không phải chuyện dễ dàng, nó cần khí phách và quyết tâm như tráng sĩ chặt cổ tay vậy, lại càng không phải thứ mà em hay anh có thể chi phối được. Đại học thì khác, em thấy sao, Tử Thần...”
Lưu Tử Thần cũng có chút sôi trào khí thế, chị hơi gật đầu: “Em cũng thấy mình nên thử một lần.”
“Không chỉ vì cái trước mắt, anh không hề nói trái lòng khi nói câu này, hai chúng ta vẫn có đủ khả năng.” Trần Thiên Vũ có vẻ ngẫm nghĩ: “Tóm lại tương lai sẽ luôn tuyệt vời, không phải sao?”
Lưu Tử Thần mỉm cười một cái: “Được rồi, em nghe lời anh.”
Hai người nhìn nhau cười, không vì gì cả, chỉ vì sự ăn ý được trời ưu ái, và cùng nhau nỗ lực theo đuổi ấy.
***
Kết thúc quyển 4, còn tiếp!
Quyển tiếp theo có tên “Bí mật cánh bướm”
Lời cuối của quyển Final Destination
Được các loại cảm xúc phức tạp cổ vũ, lại gặp phải kích thích liên tục trong khoảng thời gian này, Bố Y viết quyển “Final Destination” vốn khó có thể tưởng tượng này, có thể nói là một lỗi lầm bất chấp cả thiên hạ này.
Ngay lúc mà toàn dân đều đánh trống reo hò và tích cực tham dự giáo dục tinh anh, giáo dục kiểu quý tộc, dạy sớm, dạy từ trong thai, Trong làn sóng mãnh liệt của một số người có ý đồ riêng đang thúc đẩy mạnh cái gọi là “giáo dục chất lượng quốc gia” (chủ trương không tồi, nhưng hương vị khi nhấm nháp thật kĩ lại không ổn, ít nhất có vẻ giống treo đầu dê bán thịt chó), viết một vụ án do giáo dục quá mức mà gây ra máu chảy đầm đìa kỳ dị như vậy, không khỏi không biết thức thời, e rằng còn có người sẽ nói đây là một quyển thánh mẫu: ăn rau muống bàn chuyện chính trị!
Nhưng nguyện vọng muốn viết quyển sách này đã có từ lâu, giờ này ngày này thật sự không nhịn được, nên đã cầm bút viết ngay, hơn nữa còn hoàn thành thuận lợi.
Về đề tài giáo dục, thật ra tôi viết rất nghiêm túc, cũng rất nặng nề, và lần nào cũng khiến tôi phải trằn trọc:
Có phải từng người bình thường đều bồi dưỡng thành tinh anh, quý tộc, thì tố chất chỉnh thể công dân trong xã hội này sẽ được nâng cao, bay vọt hay không, tôi cho rằng không cần thiết. Huống chi, chỉ vì cái trước mắt mà anh tranh tôi đoạt, mù quáng so sánh nhau, liệu mô hình giáo dục không muốn chịu thua ai và những ý nghĩ cố chấp có thể nuôi dưỡng ra tinh anh, quý tộc hay thậm chí là một số lượng lớn công dân có trình độ thực sự hay không, tôi bày tỏ hoài nghi rất nhiều.
Cho tới nay, tôi cực kỳ ủng hộ giáo dục công dân, nhưng công dân mà tôi hiểu là: tính cách độc lập, tinh thần tự do (những lớp người đi trước đã sớm nói từ lâu). Chẳng lẽ không đúng sao?
Ngày nay, có rất nhiều lý do chính đáng, lý luận có hệ thống có thể bác bỏ quan điểm của tôi, kẻ hèn này cũng thừa nhận, nhưng nếu nói giáo dục công dân đồng nghĩa với việc biến thành nhồi cho vịt ăn, học càng sớm càng tốt, thì tôi lại hoàn toàn không dám gật bừa; sự kiến giải mà thua ngay ở vạch xuất phát thì thật không thể nào khen tặng. Trong thế hệ chơi bùn mà lớn lên, thế hệ mà lên núi xuống làng, khai hoang canh tác đất đai, không ít người đã trở thành một trong những trụ cột trong xã hội ngày nay, thành những nhà lãnh đạo quốc gia kiệt xuất, bọn họ đã được hưởng bao nhiêu nguồn tài nguyên giáo dục sớm và có chất lượng tốt chứ? Tôi khe khẽ phỏng đoán một chút, hẳn là có rất nhiều người khinh bỉ thế hệ chơi bùn ấy từ đáy lòng, nếu không thì tại sao không cho con mình có một thơ ấu được chơi bùn, tự do tùy tính chứ?
Sự tham lam của bản chất con người quả thực đã hiển lộ cực kỳ rõ trong việc thiếu thốn các tài nguyên giáo dục.
Tôi đoán, có người sẽ hỏi, ngoài đời thực sự sẽ có vụ án như trong sách sao? Hình như không có mà. Điều mà Bố Y càng quan tâm chính là tương lai có thể có không, liệu có khả năng không? Khó mà nói, nhưng tôi cả gan cho rằng không thể bài trừ khả năng ấy.
Nếu có dấu hiệu ban đầu thì đúng là một chuyện rất đáng sợ!
Được rồi, tôi xin cảm khái một chút như vậy thôi, chỉ là muốn bộc lộ hết sự khó chịu trong lòng mà thôi.
Dựa theo lệ thường, Bố Y sẽ tiến hành giải đáp một vài nghi vấn trọng điểm về quyển sách này, lời cuối của phần này tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Đầu tiên, điều khiến mọi người rất hoang mang chắc là chuyện tuổi tác của Liễu Nhứ Nhi.
Bố Y có thể đoán được nghi vấn chung của đa số các bạn đọc, đại BOSS Liễu Nhứ Nhi trong sách sắp trưởng thành, tin tức về thân phận của cô bé thật sự có thể làm giả đến mức không chút sơ hở, dễ dàng giấu giếm đến thế sao? Mọi người đều biết, trong thời đại phủ sóng Internet cao, thông tin lai lịch người dân từ lâu đã thành mạng lưới trên toàn quốc (cụ thể được hoàn thành năm nào thì tôi không nhớ rõ lắm), giấu giếm tuổi thật của một người chỉ sợ cực kỳ không dễ dàng. Tôi nghĩ đây cũng là tình huống thực tế như vậy, nhưng thường thường có một số việc không thể nào nói rõ, có vài thứ luôn luôn có ma lực có thể bẻ gãy, nghiền nát, ví dụ như tiền tài chẳng hạn; đương nhiên là giờ đã có rất ít thành phố đen tối như vậy! “Điểm đáo tức chỉ*” thôi, nói nhiều hơn cũng không tốt.
* Điểm đáo tức chỉ: đối người thông minh, không cần nhiều lời, chỉ cần nói một chút thì sẽ hiểu rõ
Thật lòng mà nói thì tôi muốn xốc nổi, viết Liễu Nhứ Nhi thành một cô bé chỉ mười tuổi, cô bé ấy vẫn có năng lực hoàn thành một vụ án lớn được bố trí tuyệt diệu như vậy, căn bản không thể nghi ngờ rằng thời nay thật sự quá nhiều cái gọi là “thần đồng”, những người “ngọa hổ tàng long” còn trâu bò hơn Liễu Nhứ Nhi vẫn còn đang rục rịch muốn ngóc đầu dậy. Nhưng tại sao cuối cùng tôi lại viết thành nhân vật có chứng bệnh, gần như “vẽ rắn thêm chân” như vậy (mãi không lớn lên được), có ba nguyên nhân sau:
Thứ nhất là tôi không muốn bọn trẻ vì một quyển tiểu thuyết mà bị thương tổn, mặc dù lực ảnh hưởng không lớn, chỉ là một quyển tiểu thuyết ngắn ngủn chưa đến hai mươi nghìn chữ mà thôi (mọi người hẳn là có thể cảm nhận được một ít từ chuyện Đồng Dương Dương được cứu lên, nói thật, khả năng mà cô bé được cứu lên gần như bằng không, tại sao tôi lại tính sai số người tử vong chứ, đương nhiên là bởi vì sửa chữa kịch bản giữa chừng mà có, ảnh hưởng xấu đến sự phát triển của nội dung tiểu thuyết, khiến cô bé “của về chủ cũ”).
Thứ hai là bởi vì tình cảm âm thầm của Trịnh Tinh và Liễu Nhứ Nhi, tôi không muốn vì chuyện này mà làm bẩn sự hồn nhiên của bọn trẻ, cố ý lảng tránh chuyện họ đã phát dục, trưởng thành sớm, cho nên Bố Y đã viết đoạn tình cảm dị dạng này thành chuyện giữa những người sắp trưởng thành, tránh khiến mấy kẻ đê hèn nảy ra suy nghĩ bậy bạ.
Thứ ba là tôi vẫn luôn tin tưởng và hy vọng vào con em chúng ta, bất luận gặp phải đau khổ hay bất công nào, chúng cũng sẽ không cực đoan đến mức này, vẫn có thể đúng lúc ý thức được đúng và sai cơ bản nhất, biết được một vừa hai phải. Đương nhiên, đây là chuyện “gánh nặng, đường xa”, là nhiệm vụ thiêng liêng mà ngành giáo dục nên được trao cho.
Nói hơn nữa cũng chỉ muốn khóc thôi, tạm nghỉ trước đã nhé.
Tiếp theo chính là những dòng giải thích chi tiết cụ thể về cách tiến hành các vụ án mưu sát. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez . com
Nếu Bố Y nói thẳng: Tôi cũng không biết làm thế nào có thể thực hiện được những vụ giết người siêu nhiên ấy, có lẽ rất nhiều bạn đọc sẽ chuyển phát nhanh lưỡi dao cho tôi nhỉ. Đúng vậy, nếu bản thân tác giả cũng không biết làm thế nào để thực hiện các vụ mưu sát ấy, vậy độc giả làm thế nào mới phân tích được lý do xem ai là kẻ giết người đây? Nói thật ra, lúc vừa mới bắt đầu viết, Bố Y thuần túy chỉ là “thiên mã hành không*”, mục đích chỉ là muốn khiến các vụ mưu sát trông vô cùng siêu tự nhiên, còn về chuyện nên giải thích như thế nào thì cứ tính sau.
* Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp.
Kết quả thì sao, đương nhiên là không giải thích được, vậy phải làm sao bây giờ?
Bố Y cho là như vậy:
Bất kỳ bố cục nào có chủ ý trước, có ý định mô phỏng vụ giết người thành siêu tự nhiên không phải là không thể hoàn thành. Đặc biệt trong sách có một vài vụ mưu sát nữa, thật ra quá trình không quan trọng, bởi vì quá trình này vẫn chưa hề đẩy người ta vào chỗ chết, chỉ là vì thu hút ánh mắt thôi. Ví dụ như vụ án Đồng Minh Hải, thứ cuối cùng dẫn đến cái chết của Đồng Minh Hải thật ra chính là cột nước của đài phun nước âm nhạc, mà nếu muốn hoàn thành chi tiết này thì phải bật đài phun nước vào đúng thời điểm thích hợp nhất mới được, quá trình quỷ dị này thật ra đều là thủ thuật che mắt, dời lực chú ý đi mà thôi. Nói cách khác, có thể có vô số phương pháp khiến Đồng Minh Hải rơi trúng vào đài phun nước quảng trường, chỉ là trong sách đã chọn cách ấy mà thôi, không biết mọi người có chấp nhận lời giải thích ấy của tôi hay không.
Nói trắng ra thì quyển này giống như sảng văn, tức là các vụ mưu sát đó có thể được cho là mượn ông trời mà giết người, lợi dụng đầy đủ hoàn cảnh và điều kiện ngay lúc đó, nắm thời cơ ứng biến mà tiến hành mưu sát, mục tiêu rất rõ ràng, chính là giết chết, một nửa do người làm, một nửa do ý trời.
Chỉ có thể giải thích đến như vậy thôi, nếu không chỉ sợ càng bôi càng đen.
Bố Y xin thở một cái, quá trình viết tiểu thuyết này rất tốn sức, giải thích cũng không nhẹ nhàng gì.
Còn có một nguyên nhân nữa, chính là nếu giáo dục quá mức thì rất có thể tạo thành hậu quả xấu, như vấn đề không khí vườn trường, vấn đề đạo đức nghề giáo, vấn đề bạo lực lạnh, giáo dục theo xu thế buôn bán hóa, sự phó mặc và ý muốn so sánh con trẻ của các bậc cha mẹ, do những hạn chế của việc sắp xếp cốt truyện, độ dài lại ngắn ngủn, không thể mù quáng mà yêu cầu cao, nên mọi người tự não bổ chắc cũng không khó.
Ở đây, Bố Y đặc biệt muốn nhắc tới chuyện bạo lực lạnh, đối với bọn trẻ có gia cảnh khá giàu có mà nói thì có lẽ có nhận thức không sâu, thậm chí còn được lợi (đương nhiên trong tương lai có thể sẽ phải trả giá lớn vì cái lợi này); nhưng đối với những nhà có gia cảnh bình thường, không có biện pháp tham gia hoạt động thế này thế kia (chi phí rất cao, gánh vác quá nặng, tổ chức quá thường xuyên), không có năng lực mua đạo cụ thế này trang phục thế kia, không thể đủ để mua quà tặng kiểu này kiểu kia để “hiếu kính thầy cô” mà nói, chỉ sợ không hề ít trẻ bị bạo lực lạnh.
Bố Y không dám tưởng tượng, những đứa trẻ quanh năm suốt tháng bị coi thường như vậy, tương lai chúng sẽ dùng cách gì để trả thù xã hội, trả thù thầy cô, hình tượng của thầy cô ghê tởm đến thế nào qua ánh mắt non nớt mà trong sáng của bọn chúng, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khủng khiếp rồi!
Tương lai thuộc về bọn họ, các thầy cô hôm nay có thể trở nên già cả rồi, tương lai bọn trẻ sẽ biến thành giáo viên, hoặc là người có được năng lực lớn hơn nữa, bọn họ sẽ truyền thừa cái gì đây? Bố Y dùng một vụ án khá cực đoan để miêu tả chuyện này, có lẽ có vẻ khá giống bắn tiếng đe dọa, nhưng mục đích thực sự là chân thành hy vọng chuyện như vậy vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
Còn điều kiện tiên quyết ấy à, đương nhiên chính là: từng giáo viên, từng phụ huynh, từng quan chức giáo dục và từng nhà lãnh đạo trường học đang bị cuốn vào vòng xoáy kinh doanh, xin đừng mù quáng theo phong trào, hãy tỉnh táo một chút.
Trăm năm trồng người, đại đa số người không sống được đến trăm năm sau, người sống đến lúc ấy chỉ có bọn trẻ mà hiện giờ chúng ta hiểu rõ nhất, yêu thương nhất, hãy tích điểm âm đức đi.
Được rồi, tôi không phải thánh mẫu gì, tự cầu nhiều phúc đi nhé!
Giải đáp nghi vấn liền kết thúc ở đây, kế tiếp…
Thông báo trước: quyển tiếp theo là vụ án bí mật cánh bướm, Bố Y muốn viết một quyển thuộc thể loại tiểu bạch, sảng văn, nguyên nhân chỉ là Bố Y đã quá mệt mỏi và hao tâm tốn sức để viết bốn bộ đầu rồi, rất muốn viết một vụ án không phải động não gì nhiều, gần như là tùy tay viết nguệch ngoạc, tùy hứng làm liều, nghĩ đến đâu viết đến đấy, càng trắng ra càng tốt; như vậy thì “hậu quả xấu” chính là không khó đoán ra hung thủ, ưu đãi duy nhất chính là tránh để tế bào não của các bạn đọc bị sát thương không giới hạn.
Hãy nhìn về phía trước, cuộc đời con người chung quy vẫn luôn tốt đẹp, mặc dù dưới ngòi bút của Bố Y hầu hết đều đáng ghê tởm, nhưng vẫn hoàn toàn không che giấu được chân - thiện - mỹ.
Các bạn Bắc Đình, cố lên!
Chúc mọi người ngủ ngon nhé!
Tác giả: Bố Y Đình Úy
Chủ nhật, ngày 31 tháng 12 năm 2017
Bình luận facebook