• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Hot Truyện Đông Phương thần thám (2 Viewers)

  • Chương 270 - Chương 270PHÁT HIỆN MANH MỐI

Chương 270PHÁT HIỆN MANH MỐI

Khang Thoa không thấy có gì không thể thích ứng, có điều lúc xuống hầm quả thật như bị đè nén, bởi vì Lưu Tử Thần tạm thời không thể bình phục, Tần Vũ liền chủ động ở lại chăm sóc chị, một mình Khang Thoa và Cao Khả Hoa cùng nhau đi tới nơi xảy ra vụ nổ.



Khang Thoa phát hiện, đúng như lời Trâu Tề nói, chỗ đó đã bị phong tỏa, đến chỗ ngoặt thì không thể đi vào được nữa, có một tảng đá lớn đã chặn đường đi lại. Sau khi xem xét một phen, Khang Thoa không phát hiện được gì cả, có điều anh ta vẫn ghi nhớ địa hình, bố cục và nơi sắp xếp thiết bị của khu vực vào đầu, phòng bất cứ khi nào cần.



Ngoại trừ bên ngoài bị phong tỏa, ở những đường hầm khác, Khang Thoa gặp vài công nhân hình như muốn rời đi để thay ca. Khang Thoa gọi bọn họ lại, muốn hỏi chút chuyện lúc xảy ra vụ nổ vào ngày mùng tám nhưng bọn họ đều nói lúc đó mình đang ở nhà ăn Tết, chưa tới đây làm việc nên hoàn toàn không biết gì về vụ nổ.



Khang Thoa lại tìm thêm vài người để hỏi nhưng kết quả bọn họ đều trả lời giống nhau, dường như ngày mùng tám không có ai đến làm việc cả, sao có thể như vậy được chứ? Anh ta thầm suy đoán, có thể là những công nhân đó không muốn gặp phải rắc rối nên dứt khoát thoái thác nói không biết, dù sao bản thân họ vẫn phải làm việc ở đây để kiếm tiền. Nếu không công nhân nào bằng lòng nói thật, vậy đành phải hỏi phó quản lý mỏ bên cạnh.



“Phó quản lý Cao, chắc ngày mùng tám, anh cũng tới đây làm việc chứ?” Khang Thoa quay đầu lại hỏi Cao Khả Hoa đi phía sau.



“Không!” Cao Khả Hoa bị người phía trước đột nhiên quay đầu lại hỏi khiến ông ta hoảng sợ, buột miệng phủ nhận.



“Sao thế? Ngày đầu năm mới khởi công, anh làm lãnh đạo mà không cần tới sao?”



Cao Khả Hoa tự hỏi một lúc, nhớ lại tình hình ngày hôm đó, thật ra ông ta không cố ý nói dối, chỉ là theo bản năng không muốn dính dáng gì tới chuyện này thôi, ông ta nói chi tiết cho Khang Thoa: “Hôm đó tôi vốn cũng muốn đi làm nhưng nhóm công nhân lại đến đây trước, lúc xảy ra vụ nổ, tôi vẫn chưa tới đây. Sau lại nghe nói dưới hầm xảy ra chuyện, tới mới cùng quản lý Mai tới đây, việc giải quyết hậu quả sau đó cũng là do tôi phụ trách.”



Khang Thoa nhạy bén nghe ra được manh mối trong lời ông ta, nếu Cao Khả Hoa phụ trách giải quyết hậu quả, như vậy những chuyện như bồi thường, trấn an, ông ta phải biết rõ như lòng bàn tay mới đúng, còn cuối cùng tại sao tạo ra nhiều thương vong đến thế, ông ta hẳn càng phải hiểu rõ hơn.



Nhưng Khang Thoa không trực tiếp hỏi thẳng, anh ta lo Cao Khả Hoa sẽ khai man, như thế sẽ tạo thành vấn đề cho mình, nhất định sẽ không nói thật, còn có thể đánh rắn động cỏ, dẫn tới tiêu hủy chứng cứ, cho nên Khang Thoa chỉ bâng quơ hỏi một câu: “Phó quản lý Cao, những người chết trong sự cố nổ gas được bồi thường thế nào?”



“Đều dựa theo quy định thôi, ngoại trừ mấy nghìn đồng phí mai táng thì trợ cấp cho mỗi người hai trăm nghìn.” Lần này thì Cao Khả Hoa thành thật trả lời.



“Vậy thì bồi thường tổng cộng hết bao nhiêu tiền?” Hai mắt Khang Thoa tùy ý nhìn chung quanh, tùy tiện hỏi.



“Đại khái hết hơn một triệu ba trăm nghìn.” Cao Khả Hoa vừa nói xong đã biết mình bị lừa, vội vàng sửa miệng: “Không không, đại khái hơn một triệu một chút.”



Khang Thoa dùng chiến lược tâm lý, chiến lược này lại rất có hiệu quả, mỗi người hai trăm nghìn, đã chết năm người, vậy thì phải là một triệu, tại sao lại là một triệu ba trăm nghìn chứ? Xem ra bên trong có gì đó không ổn, lời nói vô ý thường là lời chân thật nhất, huống chi Cao Khả Hoa còn lập tức sửa miệng, điều đó lại càng chứng minh trong lòng ông ta có quỷ.



Cao Khả Hoa cũng biết mình nói hớ nên không dám nhìn thẳng vào mắt Khang Thoa nữa, ông ta vốn là người thành thật, không biết ăn nói, nếu không sẽ không dễ dàng bị chọc thủng như vậy. Nhưng trả tiền nhiều hay ít, báo bao nhiêu người chết đều không liên quan gì tới mình, chuyện sau đó ông ta chỉ thấy trong tin tức mà thôi, không phải ông ta cố ý khai man. Tình huống bây giờ, ông ta đành làm người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể tiếp tục im lặng.



Lưu Tử Thần nghỉ ngơi một lúc đã nhanh chóng khôi phục lại bình thường, sau khi chị và Khang Thoa rời khỏi khu vực khai vực khai thác thì không quay về thành phố mà là tới một hộ gia đình trong thôn gần mỏ than, cũng chính là nhà của Đào Tam Thắng. Căn cứ vào tư liệu mà chính quyền cung cấp, Đào Tam Thắng là người duy nhất sống sót trong vụ nổ gas ngày mùng tám, cũng có thể xem là nhân chứng duy nhất dưới hầm, cho nên bằng chứng của ông ấy sẽ trợ giúp rất nhiều cho bọn họ.



Đào Tam Thắng đã nằm trên giường vài ngày, do không có tiền nên bị bệnh viện đuổi về nhà, ông không muốn nói chuyện với bất cứ ai, hơn nữa cũng không muốn nhắc tới chuyện nổ gas nữa. Đối với ông mà nói, gãy xương sườn chỉ là chuyện nhỏ, mất việc mới là chuyện lớn, còn phải nuôi sống cả nhà nữa, mấy ngày nay ông sầu tới mức bạc đầu, nhưng cố tình đứa con Đào Cẩm Vinh lại không hiểu, nói ông tự chuốc lấy phiền não, đã sớm bảo ông không cần phải mạo hiểm xuống hầm mà.



Cho nên khi Lưu Tử Thần và Khang Thoa xuất hiện trước mặt ông, Đào Tam Thắng liền tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ông cũng chưa từng nghe qua cái gì mà văn phòng thám tử Bắc Đình, chỉ biết lúc trước Cục Giám sát An toàn và cảnh sát đến điều tra sau khi hỏi mình xong thì không nói gì nữa, ông cũng chưa từng nghe qua văn phòng thám tử bên ngoài, không có hứng thú, cũng không muốn phí lời.



Con gái lớn của nhà họ Đào là Đào Nga đang đi làm công trong thành phố không có ở nhà, con gái thứ hai Đào Muội tới mỏ than nấu cơm, con trai út Đào Cẩm Vinh thì ra ngoài tụ tập với bạn bè, chỉ có vợ Đào Tam Thắng ở nhà chăm sóc ông. Khang Thoa vẫn cẩn thận ghi nhớ tình hình nhà họ Đào, anh ta phát hiện căn nhà này người nhiều phòng ít, vách tường đã mục nát, trang hoàng trong nhà lại càng đơn giản, tivi, tủ lạnh và máy giặt đều là những nhãn hiệu đã bị đào thải từ nhiều năm trước, tổng thể khiến Khang Thoa có cảm giác nhà họ Đào rất nghèo nàn, ngày qua ngày thật sự rất thê thảm.



Bởi vì chủ nhà không chào đón, Khang Thoa và Lưu Tử Thần cũng không quấy rầy, sau khi gặp phải trắc trở ở nhà họ Đào, Khang Thoa kể lại cuộc nói chuyện giữa mình và Cao Khả Hoa cho Lưu Tử Thần nghe. Hai người cảm thấy Cao Khả Hoa biết nội tình, nhưng không có chứng cứ, ông ta sẽ không dễ dàng mở miệng, cục diện trước mắt, dường như rất khó đi sâu vào từ bên ngoài, chỉ sợ không dễ gì tìm được điểm đột phá. Vì thế, Lưu Tử Thần chỉ có thể báo cáo chi tiết lại cho Lý Nhất Đình, tuy tin tức không nhiều, cũng không rõ ràng, nhưng Lý Nhất Đình ở xa nghìn dặm đã nhanh chóng xác nhận, vụ nổ ở mỏ than quả thật tồn tại rất nhiều bí mật không muốn người khác biết, lời nói của người cung cấp tin tức trên Liên minh Vi không phải không có lý.



Cùng lúc đó, Thẩm Minh Nguyệt không có thời gian rảnh nhưng vẫn đang tìm tư liệu về mỏ than trên mạng, phát hiện trước đó, gần như hằng năm đều sẽ xảy ra sự cố ở cùng một nơi, nhưng không nghiêm trọng như năm nay, đa số thợ mỏ đều chỉ bị thương, tỷ lệ tử vong rất ít, cho nên không khiến bộ ngành liên quan để ý. Sau khi nhận được tin tức từ điều tra sơ bộ của Lưu Tử Thần, cô lập tức lên trang web Liên minh Vi, không ngừng liên lạc với người cung cấp tin tức, hy vọng có thể thuyết phục đối phương cung cấp nhiều manh mối hơn, hỗ trợ Bắc Đình điều tra.



Nói đến cũng khéo, người cung cấp tin tức cũng ở trên mạng sốt ruột hỏi tiến triển điều tra vụ án, cho nên trong lúc vô thức, anh ta đã để lộ một chi tiết, chính là muốn biết sau khi văn phòng thám tử Bắc Đình đến điều tra nhà Đào Tam Thắng có phát hiện gì không. Vấn đề này khiến Thẩm Minh Nguyệt chú ý, bởi vì chuyện tới nhà Đào Tam Thắng chỉ có người trong văn phòng thám tử Bắc Đình biết mà thôi, hành động dò hỏi của Lưu Tử Thần và Khang Thoa cũng không báo cho khu vực khai thác, cũng không thông báo cho Cục Giám sát An toàn hoặc cảnh sát, vậy tại sao người cung cấp tin tức này lại biết được?



Lý Nhất Đình dựa vào đó làm phân tích sơ bộ, ông cảm thấy người cung cấp tin tức có thể chính là người nhà họ Đào, cho nên mới biết lần hành động bí mật này. Nhưng lúc ấy ngoại trừ vợ chồng Đào Tam Thắng ra thì không có ai ở nhà, như vậy chỉ có thể là ở gần nhà họ Đào, hoặc là vẫn luôn theo dõi Đào Tam Thắng, tóm lại người này, nhất định là có quen biết hoặc có quan hệ gì đó với Đào Tam Thắng.



Thẩm Minh Nguyệt hỏi thân phận đối phương nhưng người cung cấp tin tức vẫn không tiết lộ, chỉ nói mình là người bênh vực kẻ yếu mà thôi, anh ta không có liên quan gì đến vụ án nổ gas ở mỏ than, chỉ cảm thấy tình huống nhà họ Đào trước sắp không ổn. Anh ta đã từng nghe về những vụ án mà văn phòng thám tử Bắc Đình đã phá, mến mộ danh tiếng nên mới nhờ vả, hy vọng có thể sớm ngày điều tra chân tướng, lấy lại công bằng cho người bị hại.



Nếu muốn người đó nói ra, Lý Nhất Đình lập tức chỉ thị Thẩm Minh Nguyệt nói rõ cho đối phương biết không thu hoạch được gì ở nhà họ Đào, như thế sẽ kích thích tới người cung cấp tin tức, khiến anh ta tiến thêm một bước giúp đỡ. Quả nhiên sau khi nghe thấy tin này, đối phương gửi qua một chuỗi icon buồn, sau đó im lặng một lúc. Cuối cùng anh ta nhắc tới một người, nói là nếu muốn biết tình hình thực tế ở mỏ than thì đến hỏi người này.



Người mà người cung cấp tin tức nhắc đến chính là đứa con gái thứ hai đang nấu cơm ở mỏ than: Đào Muội!



Thẩm Minh Nguyệt sốt ruột không thể nhịn nổi, cô trực tiếp nói với Lý Nhất Đình: “Anh Lý, anh cho em tới hiện trường đi, em đi tìm Đào Muội, nhất định có thể tìm ra manh mối.”



Lý Nhất Đình cũng là người có quyết tâm, lịch sử đen tối của mỏ than này ông đã sớm nghe qua, ít nhiều gì cũng biết một chút tin tức, chỉ là, khổ nỗi không có thể nào xuống tay. Hiển nhiên, việc này thật sự không đơn giản như những gì tin tức đã đưa, nhưng để một mình Thẩm Minh Nguyệt đi hình như vẫn không đủ, hơn nữa ông là một người suy nghĩ tỉ mỉ chu đáo, tất nhiên không thể tùy tiện nhúng tay: “Minh Nguyệt, em đừng vội, cho dù Đào Muội có thể chứng minh khai man danh sách người chết, nhưng nói miệng không bằng chứng, có thể làm gì đây? Hơn nữa, cô ấy là con gái người bị thương, đứng ở góc độ người bị hại để nói, nhất định sẽ rất phiến diện, chúng ta không thể chỉ nghe lời nói của một người đã kết luận mỏ than có vấn đề.”



“Vậy phải làm sao đây? Nhà Đào Tam Thắng đã rất thảm rồi, không lẽ chúng ta không quản sao?” Thẩm Minh Nguyệt không vui nói.



“Tất nhiên là phải quản, nhưng cần phải bàn bạc kĩ hơn, hơn nữa Đào Muội cũng chỉ là người nấu cơm trong mỏ than, không hề xuống hầm, cô ấy không thể nào biết nguyên nhân thật sự của vụ nổ được, chúng ta phải điều tra cẩn thận về phương diện này mới được.” Lý Nhất Đình bình tĩnh nói.



Thẩm Minh Nguyệt biết rõ phải làm vậy, nhưng cô lo lắng hỏi: “Chị Tử Thần đã tới hầm mỏ tra xét rồi, không phải cũng không có phát hiện gì sao? Em nghe ý của chị ấy thì hình như người ở khu vực khai thác đều ngậm miệng không nói.”



Trần Thiên Vũ vẫn luôn trầm mặc không nói suy tư một lúc, cuối cùng mới mở miệng nói: “Cho nên chúng ta tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ, đánh rắn động cỏ, nếu muốn thành công thì chỉ có thể nghĩ cách hòa nhập vào bọn họ, thu được tình huống thật sự! Thế này đi, Nhất Đình, cậu bảo Kinh Nam đi theo chúng ta một chuyến. Nhất Đình, lập tức đặt cho bảy người chúng ta vé tàu gần nhất, tất cả mọi người bắt tay vào điều tra vụ án này.”



Lúc này Thẩm Minh Nguyệt mới thở ra một hơi, cô rất đồng tình với tình cảnh mà nhà họ Đào gặp phải, khổ nỗi lại nằm ngoài tầm với, hiện tại cuối cùng cũng có thể đích thân tới hiện trường. Cô không đợi Lý Nhất Đình đặt vé đã lập tức đặt xong hết vé trên mạng, cũng báo cho người cung cấp tin tức để anh ta tận lực phối hợp điều tra với Bắc Đình.



Lý Nhất Đình cười khổ nói: “Tứ ca, anh xác định chúng ta phải bỏ lại mọi thứ, chạy tới Tây Bắc nghìn dặm xa xôi, lỡ như... chỉ là chuyện nhỏ thì sao.” Ông muốn nói lại thôi.



Trần Thiên Vũ vỗ vai ông, cười nói: “Tôi biết cậu cũng không bỏ chuyện này xuống được, thay vì đoán mò, không bằng làm một lần cho tốt.” Ông tất nhiên hiểu rõ Lý Nhất Đình, người này luôn cân nhắc chính thứ, nhưng thông qua vài lần nói chuyện với Lưu Tử Thần, ông đã có một suy đoán, có lẽ, sự việc nhìn qua chỉ nhỏ nhặt không đáng kể này, một khi vạch trần sẽ là một chuyện kinh thiên động địa. Vietwriter.vn



Mà sứ mệnh của Bắc Đình chính là vén bức màn bí mật, còn thiên phú của Trần Thiên Vũ chính là có trực giác ở mọi nơi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom