-
Chương 16-20
Chương 16 Tâm tư của ác đồ (Hạ)
[Ting — nhận được 35 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 350 điểm công đức.]
Lục Châu khẽ gật đầu, thấp giọng nói nhỏ, trẻ con đúng là dễ dạy.
Minh Thế Nhân không có đi tầm hoa vấn liễu mà tiếp tục bay về hướng Tây. Bay nửa ngày mới hạ xuống một cánh rừng ở ngoài thành Ích Châu.
“Mãnh Hổ Cương, hẳn là ở đây.”
Hắn lấy trong ngực ra một bản địa đồ, nhìn kỹ một lát rồi cất vào.
Phong cảnh tú lệ, thanh u yên tĩnh.
Sương mù váng vất mờ mịt như ẩn như hiện, lại lộ ra cảm giác nguy hiểm.
Bất kỳ một xó xỉnh nào đều có thể đột ngột xuất hiện hung thú đáng sợ, nhưng những thứ này đối với cường giả Thần Đình cảnh thì chẳng có chút tính doạ dẫm nào. Hung thú thông thường không có cách nào chống lại cường giả Thần Đình cảnh.
“Lão bát, sư huynh của ngươi tới thăm ngươi này…”
Hắn vừa nói vừa bước đi, một bước mười trượng, phiêu dật bước vào trong dãy núi rừng như quỷ mị.
Trong Mãnh Hổ Cương.
Trại chủ Chư Hồng Cộng đang ngây ngốc chìm vào giấc ngủ.
“Trại chủ, bên ngoài sơn trại có tu hành giả cầu kiến.”
“Bảo hắn xéo đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của lão tử!”
“Người đó nói là.. là…”
“Nói cái gì mà nói, đem hắn đi thiến rồi đút cho hung thú ăn đi!”
“…”
Một trận cười ha hả từ bên ngoài truyền đến.
Sóng âm chấn động cả sơn trại, đây hiển nhiên là do một tu hành giả có tu vi cường đại làm ra.
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên mở to mắt, miệng méo xệch, chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia người đến đây thanh lý môn hộ? Ôi mẹ ơi…
Hai chân hắn mềm nhũn té khỏi ghế.
Mấy ngày nay hắn chẳng thể ngủ ngon, cả ngày đều nơm nớp lo sợ, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện.
“Ha ha… Lão bát, sao mà sợ hãi dữ vậy?”
Thân ảnh Minh Thế Nhân phiên nhiên bay vào.
Đám sơn tặc của Mãnh Hổ Cương tuy đa phần là tu hành giả nhưng nào có thể chống lại kẻ cường đại như Minh Thế Nhân.
“Sư huynh?” Chư Hồng Cộng vỗ vỗ ngực, thở phào một cái. “Hù chết ta, còn tưởng là sư phụ lão nhân gia đến chứ! Thì ra là tứ sư huynh.”
“Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư huynh?” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng cười nhẹ một tiếng. “Hắc hắc, sư huynh, huynh đến chỗ ta là để đầu nhập vào Mãnh Hổ Cương sao? Ta đã sớm nói Kim Đình Sơn không thể ở được, chỗ đó không phải nơi cho người sống, chỉ cần huynh đến, ta cho huynh chức Phó trại chủ!”
“Bớt đi.”
“A?”
“Cái chỗ chết tiệt này của ngươi mà muốn ta đầu nhập hả? Không có cửa đâu.”
Minh Thế Nhân nghênh ngang bước tới, tiểu đệ sơn trại đứng hai bên ngăn lại, bị hắn trừng mắt một cái, sợ đến lui về sau liên tiếp mấy bước.
Minh Thế Nhân đi đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, mắng: “Tránh ra!”
“Hắc hắc, mời sư huynh ngồi.”
“Ta có nhiệm vụ trong người, đến chỗ ngươi điều tra.”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Trong lòng Chư Hồng Cộng lập tức hoảng hốt.
“Vụ án bắt cóc tống tiền người của Từ gia ở An Dương Thành, có phải do ngươi làm?” Minh Thế Nhân ngồi vào ghế Trại chủ, ánh mắt ngạo nghễ nói.
“Nào có! Không liên quan đến ta!”
“Thật sự không liên quan?”
“Thật mà! Ta thề… Từ gia là tộc nhân của tiểu sư muội, ta có súc sinh đến mức nào cũng không có khả năng sẽ động đến tiểu sư muội nha!” Chư Hồng Cộng giơ lên ba ngón tay thề thốt.
“Ta đã giết sạch bọn mã tặc kia. Đồng loã của chúng là một tên tu hành giả Ngưng Thức Cảnh, trước khi chết khai ra Mãnh Hổ Cương. Chẳng lẽ là ta vu oan cho ngươi?”
Chư Hồng Cộng nghe vậy liền nhíu mày nói: “Từ khi ta lập ra Mãnh Hổ Cương, vì để có chỗ đứng nên đã đắc tội không ít tu hành giả phe chính đạo, ta nghi ngờ có người muốn hãm hại ta.”
“Ta mặc kệ! Ngươi phải cùng ta trở về gặp sư phụ!”
Nhắc tới sư phụ, gương mặt béo tròn của Chư Hồng Cộng lập tức run lên, cả người ngã phịch xuống đất.
Hắn nghẹn ngào níu tay Minh Thế Nhân: “Đừng mà tứ sư huynh, sư phụ người không phải đang bị thương sao? Huynh nhắm một mắt bỏ qua cho ta đi, cần gì phải làm việc nghiêm túc vậy chứ, dù sao sớm muộn gì huynh cũng sẽ rời khỏi Kim Đình Sơn mà.”
“Câm miệng!” Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Cái loại khi sư diệt tổ như ngươi còn có can đảm đứng trước mặt ta nói mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy?! Quỳ xuống cho ta!”
Phịch phịch!
Chư Hồng Cộng lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống.
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch 200 điểm công đức, xin tiếp tục dạy dỗ…]
Lục Châu hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tây, vuốt râu nói: “Lão tứ này, đúng là thú vị.”
“Tứ sư huynh… ta sai rồi.” Chư Hồng Cộng vội vàng quỳ sấp xuống không dám nhiều lời.
“Mới mấy ngày trước sư phụ còn đánh bại thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh, ngươi hẳn cũng có nghe thấy. Chỉ dựa vào điểm ấy thôi… mà ngươi còn dám bất kính với sư phụ?” Trong lời nói của hắn mang nhiều ẩn ý, vừa để cảnh cáo lão bát, vừa nói hắn biết, tu vi của sư phụ hoàn toàn không bị thối lui mà ngược lại còn tăng lên, những ngày an nhàn của các ngươi phải chấm dứt rồi.
Chư Hồng Cộng lấy trong ngực ra một phong thư, đưa cho Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh, đây là thư của thất sư huynh, hẳn là huynh ấy có thể cho huynh một ít nhắc nhở.”
Minh Thế Nhân nghi ngờ mở thư ra xem.
Đọc được một nửa, chân mày hắn nhíu chặt.
Chư Hồng Cộng tiếp tục nói: “Thất sư huynh nói, cảnh giới của sư phụ là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn. Hai trăm năm trước người đã muốn đột phá vài lần nhưng không thành công. Khi gặp vây công của thập đại cao thủ, có người tận mắt nhìn thấy sư phụ bị thương, vậy tu vi của người làm sao có thể khôi phục?”
“Ý của lão thất là, sư phụ đang sử dụng một loại bí dược nào đó?” Minh Thế Nhân cau mày.
“Không sai!”
Chư Hồng Cộng chậm rãi đứng lên, ho khan nói: “Tứ sư huynh, tu vi của đại sư huynh chúng ta đều biết rõ, hoàn toàn không kém hơn sư phụ, nhưng nhiều năm như vậy vì cái gì đại sư huynh chưa từng dám ra tay với sư phụ?”
Minh Thế Nhân ném thư đi, nói: “Trong tay sư phụ còn giấu rất nhiều chiêu sát thủ mà chúng ta không biết!”
“Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài bao lâu nữa… Mặc kệ lão nhân gia người có bao nhiêu con át chủ bài, cuối cùng thì ông ta cũng vô pháp vượt qua được đại nạn thọ mệnh! Sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ chết.” Chư Hồng Cộng nói.
“Ha ha, lão bát, những lời này trong thư lão thất không hề đề cập đến, là ai nói với ngươi? Loại đầu heo như ngươi mà cũng nghĩ được như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn Chư Hồng Cộng.
“Tứ sư huynh, huynh vũ nhục ta như vậy là không đúng. Ta cũng có một chút đầu óc mà!”
“Thôi đi thôi đi, nói ngươi đầu heo là đang vũ nhục con heo thì có…” Minh Thế Nhân tức giận nói. “Là lục sư muội hay là nhị sư huynh?”
“Thật sự là do ta nghĩ mà!” Chư Hồng Cộng vô tội nói.
“Được rồi, không muốn nói thì thôi! Xem bộ dạng sợ hãi của ngươi kìa.”
Minh Thế Nhân bước xuống bậc thang, cười tủm tỉm nói: “Những lời trong thư ta đều đã nghĩ tới, chỉ là ta khác với các ngươi… ta vẫn là kẻ tôn sư trọng đạo.”
Chư Hồng Cộng: “???”
“Khoảng thời gian này sư phụ vẫn luôn thanh tu trên núi, ta đoán người tạm thời sẽ không rời đi, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong Mãnh Hổ Cương, đừng có gây sự khắp nơi. Cũng may cho ngươi là sư phụ không hạ lệnh bảo ta tru sát ngươi đấy!” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng vui mừng quá đỗi, khom người nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
“Còn nữa, chuyện của mã tặc ngươi phải điều tra cho rõ ràng, để ta còn có cái báo cáo lại với sư phụ.”
“Sư huynh nói có lý, ta nhất định sẽ điều tra tường tận.”
Minh Thế Nhân bước đi một bước mười trượng, chỉ để lại một vệt tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất vô tung.
“Cung tiễn sư huynh!”
Chương 17 Dạy bảo
Minh Thế Nhân vừa rời khỏi Mãnh Hổ Cương.
Chư Hồng Cộng run rẩy một trận, hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, hai chân cũng không ngừng run. Nguy hiểm thật, thất sư huynh nói rất đúng!
Một tên thuộc hạ thấy thế, vội vàng hô:
“Trại chủ, người làm sao vậy?”
“Nhanh, nhanh đỡ Trại chủ đi thay quần!”
Cùng lúc đó.
Lục Châu ngồi xếp bằng tu luyện trong lương đình, hắn thử tu luyện đã nửa ngày nay.
Hắn phát hiện công pháp của đồ đệ vốn không thích hợp với hắn, không cách nào sinh ra năng lượng.
Nói cách khác, những công pháp Hệ thống cho đều chỉ thích hợp với từng tên đồ đệ. Hắn cùng đường, đành phải lắc đầu, kinh nghiệm về công pháp của bọn đồ đệ trong đầu chẳng có tác dụng gì lớn với hắn cả.
Lục Châu cũng nghĩ tới, liệu có phải là do thân phận người xuyên không của hắn không? Nhưng hắn rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này. Thân thể vẫn là thân thể già nua của Cơ Thiên Đạo, kinh mạch, đan điền hay khí hải đều không có vấn đề, sao có thể vô pháp sinh ra năng lượng?
Có thể là do tuổi tác đã cao, cách vận chuyển kinh mạch phát sinh biến hoá lớn so với lúc trước.
Cơ Thiên Đạo cũng vì vấn đề tuổi tác nên thực lực mới không ngừng hạ xuống, lực uy hiếp với đồ đệ cũng giảm bớt nên mới bị bọn chúng phản bội đó thôi.
Hầy.
Ta mẹ nó là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, lại cứ phải giả vờ thành một ông lão lọm khọm tâm trí vững vàng, ra vẻ ông cụ non suốt, khó chịu chết ta rồi.
Thế nhưng không giả vờ không được. Trông hắn thế này mà nhảy nhót khắp nơi như một đứa trẻ mới là không bình thường.
“Xem ra phải dành dụm thật nhiều điểm sinh mệnh lực mới được.” Lục Châu đoán nguyên do là thọ mệnh quá ngắn.
Nhìn xem còn bao nhiêu điểm công đức.
Lục Châu mở bảng hệ thống ra ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền cảnh, Nhãn khiếu
Điểm công đức: 1.004
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động).
Còn có một ngàn điểm công đức.
Vẫn hơi ít. Theo tốc độ tích luỹ điểm như hiện tại thì muốn khôi phục lại bộ dáng tuổi trẻ, sợ là hơi khó.
Hắn nhớ tới trước đó khi lão tứ đánh giết mã tặc điểm công đức tăng lên không ít, lại còn được người khác thành kính quỳ bái, Hệ thống ban thưởng rất nhiều điểm
công đức.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Từ hôm nay trở đi, Đại Viêm thiên hạ có xảy ra đại sự gì thì con phải kịp thời báo cáo cho ta.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi trong lòng nghi hoặc, sư phụ người luôn không hỏi đến thế sự, sao nay đột nhiên lại quan tâm đến đại sự trong thiên hạ?
“Sư phụ, đồ nhi cả ngày đều ở trên Kim Đình Sơn, vô pháp biết được chuyện trong thiên hạ. Chuyện này e là chỉ có thất sư huynh mới am hiểu, ám võng của huynh ấy trải rộng khắp thiên hạ, đã hình thành các tụ điểm liên lạc trao đổi thông tin ở các nơi.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Gần Kim Đình Sơn nhất có một trấn tên là Canh Tử… nơi đó có một dịch trạm, thường xuyên có tu hành giả dừng lại nghỉ ngơi, mà tu hành giả cũng thường hay chia sẻ tin tức với nhau, có người còn bỏ tiền ra mua tin tức. Sau này hàng ngày con có thể đến đó ngồi nửa ngày.”
Nghe nói có thể rời khỏi Kim Đình Sơn, Tiểu Diên Nhi cực kỳ vui vẻ, chắp tay nói: “Sư phụ, là thật sao?”
“Con vui vẻ như vậy, chẳng lẽ ở trên núi làm con uỷ khuất lắm à?” Lục Châu liếc nàng.
“Không có không có! Đồ nhi chỉ là đã lâu không được ra ngoài nên hơi buồn bực.”
“Vậy thì đi đi… Nhớ kỹ, không được tuỳ ý để lộ thân phận của mình, cũng không được tự tiện giết người.” Lục Châu phân phó.
“Nếu người khác khi dễ con thì sao?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định phạm người. Hiểu chưa?”
“Đồ nhi minh bạch!”
“Vậy thì đi đi.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ như Bách Linh Điểu vọt khỏi Kim Đình Sơn.
Lục Châu không khỏi ao ước, đến khi nào hắn mới có thể ngự không mà đi giống như nàng?
Trong lương đình lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì… Kim Đình Sơn nơi này tuy là hang ổ của đại ma đầu, nhưng chưa chắc sẽ không có những kẻ muốn ám sát hắn như Chu Kỷ Phong xuất hiện.
Đúng lúc này, tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng dưới bậc thang của lương đình, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi đã chữa trị ba khu trận pháp, còn có năm khu cần được chữa trị…”
“Còn năm khu…” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Vốn hắn muốn ba tên đồ đệ cùng nhau chữa trị, nhưng bây giờ hai đứa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình lão tam, đúng là có hơi khó khăn.
Trận pháp cần năng lượng rất mạnh, tuy Đoan Mộc Sinh có tu vi cực cao nhưng cũng không thể để cho toàn bộ tám khu trận pháp không ngừng hấp thu năng lượng của hắn.
“sư phụ, với cái tốc độ này… Một mình đồ nhi sợ là vô pháp hoàn thành nhiệm vụ.” Đoan Mộc Sinh nói, đồng thời hơi ngẩng đầu, vụng trộm dò xét thái độ của sư phụ.
Giọng của Lục Châu đột nhiên trở nên băng lãnh.
“Các ngươi ngỗ nghịch vi sư, vi sư phạt các ngươi chữa trị trận pháp, chẳng lẽ nội tâm không phục?”
“Đồ nhi không dám!”
“Một năm chữa không được thì chữa hai năm. Hai năm vẫn không được thì ba năm! Nếu còn tiếp tục dị nghị, vi sư nhất quyết không khoan dung.” Lục Châu nói.
“Là đồ nhi lười biếng, đồ nhi biết sai. Đồ nhi tiếp tục đi chữa trị trận pháp.”
Lúc đối mặt với thập đại cao thủ, bọn hắn chỉ nhởn nhơ đứng xem kịch vui.
Bây giờ phạt bọn hắn chữa trị trận pháp là đã rất nhẹ nhàng rồi, còn có dũng khí oán thán.
Lục Châu cũng hiểu rõ, trong những thời điểm như thế này hắn quyết không thể mềm yếu…
Dạy bảo đồ đệ cũng giống với việc kiếp trước hắn quản lý cấp dưới của mình, bản chất đều như nhau.
Sau khi Đoan Mộc Sinh rời đi.
Lục Châu lại mở bảng hệ thống ra lần nữa.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.”
“….”
Hắn lại rút thêm 10 lần nữa.
Đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Hao phí hết 500 điểm công đức.
Chân mày Lục Châu cau lại.
Điểm may mắn đã lên được 18 điểm.
“Hệ thống, ngươi có lương tâm một chút được không? Ngươi hố nhiều điểm công đức của ta như vậy, một chút áy náy cũng không có hả?”
Hệ thống không thèm trả lời.
Hiện tại hắn chỉ còn lại có 500 điểm công đức.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà mở ra Thương thành.
“Mua một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 500 điểm công đức, thu hoạch một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
Chỉ loáng một cái, hắn còn lại có 4 điểm công đức.
Hay thật đấy.
“Sử dụng.”
Sau nhiều lần sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu đã trở nên vô cùng bình thản.
Hắn nhìn vào bảng điểm sinh mệnh, quả nhiên tuổi thọ tăng lên thành 1.509 ngày.
“Tiêu hết điểm rồi, khỏi có lo nghĩ nữa! Rồi bây giờ nằm không chờ chết à?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Bộ xương già này của hắn muốn làm chuyện gì cũng khó.
Chẳng giống kiếp trước, người già đi dạo trong công viên còn có thể chơi cờ, đánh bài hay dắt chó đi dạo.
Hầy…
[Ting — nhiệm vụ xúi giục Chu Kỷ Phong hoàn thành, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
[Ting — giá trị cừu hận của Chu Kỷ Phong về 0, độ trung thành 10%.]
[Ting — đánh giết hai vị trưởng lão, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Hai mắt Lục Châu toả sáng.
“Chiêu Nguyệt làm không tệ!”
Đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh!
Ngay lúc hắn đang vui vẻ, một thân ảnh lướt đi trên không từ dưới núi lên đến đỉnh.
Lục Châu nhìn sang, là Minh Thế Nhân trở về.
“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo với sư phụ.”
Chương 18 Minh Thế Nhân thăm dò
Khi Lục Châu nhìn thấy Minh Thế Nhân, chân mày hắn cau lại.
Độ trung thành của hắn vậy mà rớt xuống còn có 58%.
Rõ ràng là có vấn đề.
Lục Châu bất động thanh sắc, yên lặng nghe đồ đệ báo cáo sự tình.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Sau khi đánh giết mã tặc, đồ nhi đã gửi thư về báo tin, rồi đến Mãnh Hổ Cương gặp bát sư đệ… à không, đi gặp tên phản đồ Chư Hồng Cộng! Đồ nhi đã giáo huấn hắn một trận.”
Sau khi báo cáo xong, hắn im lặng chờ Lục Châu đáp lại.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt như đang suy tư điềm gì, hắn nói thêm: “Câu nào của đồ nhi cũng là lời nói thật, tuyệt không dám hoang ngôn.”
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ không tệ.”
“Tạ ơn sư phụ khích lệ.”
“Nhưng mà…”
Hai chữ này vừa thốt ra.
Minh Thế Nhân lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng run lên bần bật nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu nói tiếp: “Sự tình bắt cóc tộc nhân của tiểu sư muội điều tra đến đâu rồi?”
“Chuyện này còn đang điều tra. Chư Hồng Cộng nói hắn không có tham dự vào việc này. Đồ nhi nghĩ lại, đúng là hắn không có lý do gì để làm vậy, huống hồ đó còn là tộc nhân của tiểu sư muội. Tuy hắn phản bội sư môn nhưng đồ nhi cảm thấy hắn sẽ không dám làm ra loại chuyện súc sinh này.”
Lục Châu gật gật đầu.
“Ngươi nói có lý. Còn gì nữa?”
“Đồ nhi đã giao cho Chư Hồng Cộng phải điều tra rõ ràng, nếu không đồ nhi sẽ không tha cho hắn!”
“Còn gì nữa?”
“A?”
“Ngươi đến chỗ lão bát, hẳn là không chỉ nói mấy chuyện này.”
Trong lòng Minh Thế Nhân vô cùng căng thẳng, chẳng lẽ sư phụ có thông thiên nhãn, nhìn thấy tất cả mọi chuyện trên đời? Chuyện này sao có thể?
Bản thân hắn tu vi cũng cao thâm, không thể nào không phát hiện ra.
“Sư phụ, thật sự không còn gì.” Minh Thế Nhân rất rõ ràng, chuyện gì hắn cũng có thể thừa nhận, duy chỉ có lòng phản bội là hắn thà chết cũng phải che giấu!
Nghe nói như thế.
Lục Châu cũng biết hắn sẽ không dễ dàng khai ra, bèn lắc đầu nói: “Thôi, ngươi đã không muốn nói, vi sư không ép ngươi! Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành không tệ, đi giúp tam sư huynh của ngươi chữa trị trận pháp đi. Có việc cần vi sư sẽ gọi các ngươi đến.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Tiểu Diên Nhi, đang định lui ra, hắn bỗng ngừng lại hỏi: “Tiểu sư muội đâu rồi ạ?”
“Chuyện không liên quan đến ngươi thì đừng hỏi đến.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu cầm một bản điển tịch trên bàn trà lên xem. Đây là đồ trong Ma Thiên Các, trừ việc này ra hắn cũng chả làm được cái gì khác.
Nhưng Minh Thế Nhân không lập tức lui ra ngoài.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn, đúng thật độ trung thành của hắn đang hạ xuống.
Gia hoả này, trong lòng có quỷ!
Hiện tại Lục Châu vẫn còn Đỡ Đòn Chí Mạng và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn định bắt chước Chu Kỷ Phong làm ra chuyện hành thích sư phụ sao?
“Minh Thế Nhân, ngươi còn có chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân bước tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói: “Sư phụ, Thanh Mộc Tâm Pháp của đồ nhi đã luyện đến tầng cuối cùng, nhưng dù con có luyện thế nào cũng không thể lĩnh ngộ được tinh tuý của tầng cuối này. Xin sư phụ chỉ rõ.”
Đây là cố ý muốn dò xét hắn.
Lục Châu biết Cơ Thiên Đạo cố ý không dạy cho Minh Thế Nhân toàn bộ khẩu quyết của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Nếu nói cho hắn, với thiên phú của đám ác đồ này thì không bao lâu sau sẽ đột phá.
Đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là mình.
Lục Châu ho khan nói: “Lão tứ, con đường tu luyện kỵ nhất là phập phồng không yên. Những người đã tu luyện đến đại thành, có ai không mất hàng mấy trăm năm tu hành buồn tẻ, có ai không chịu đựng dày vò suốt bao năm trời? Vi sư nhớ rõ ngươi vừa mới đột phá chưa tới 60 năm, chưa gì đã gấp gáp muốn một bước lên trời rồi?”
“Chuyện này…”
“Hơn nữa, càng về sau tu luyện càng cần đến ngộ tính. Ngộ tính của ngươi không tệ, đừng để bản thân lạc lối, suốt ngày lo lắng không yên.”
Minh Thế Nhân nghe vậy liền quỳ gối xuống nói: “Đa tạ sư phụ khai ngộ, là đồ nhi ngu dốt.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, nói tiếp: “Đồ nhi còn có một chiêu quyền pháp, gần đây cứ thấy không ổn chỗ nào, xin sư phụ chỉ điểm một hai.”
Hả?
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Tên ác đồ kia hẳn là đã nghe được mấy lời sàm ngôn từ chỗ lão bát nên đem lòng sinh nghi, trở về đây thăm dò ta.
Lục Châu bây giờ làm gì có thủ đoạn nào, cũng không thể chỉ vì muốn biểu diễn vài đường quyền pháp mà phải lãng phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong quý giá.
Nhưng nếu từ chối, sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
Nếu đồng ý, thì phải chỉ điểm như thế nào?
Bảo Thông Huyền Cảnh chỉ điểm cho Thần Đình cảnh? Khác nào bảo một đứa trẻ đánh lộn với người trưởng thành.
“Sư phụ?”
Minh Thế Nhân lại gọi.
Lục Châu nói: “Không ổn chỗ nào?”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Quyền pháp này của con luôn cảm thấy không cách nào thi triển ra uy lực lớn nhất, lúc đánh ra luôn có cảm giác bị kềm kẹp.”
Lục Châu gật gật đầu. “Đi ra ngoài lương đình đánh cho vi sư xem.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân chậm rãi đứng dậy.
Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, mái tóc dài phiêu đãng trong gió, trông có vẻ bắt mắt.
Hắn đứng thẳng người, mũi chân điểm nhẹ một cái, toàn thân bay ra ngoài lương đình nhẹ nhàng như chim yến, cực kỳ tiêu sái tuấn dật.
Minh Thế Nhân trên không trung đánh ra từng quyền như gió cuốn lưu lại tàn ảnh, một quyền trái, một quyền phải.
Cuồn cuộn khí lãng phóng ra.
Toàn bộ bầu trời đều ẩn chứa nguồn năng lượng to lớn.
Sau khi đánh ra mấy quyền, Minh Thế Nhân trôi nổi giữa không trung, nói: “Sư phụ, chính là quyền này!”
Lục Châu không hề nhúc nhích.
Ngươi có can đảm đánh về phía lão tử sao?
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Ngàn vạn quyền ảnh trên không trung hội tụ lại vào một chỗ, tấn công trực diện về một nơi!
Ầm!
Cỗ năng lượng đập vào vách núi, đá vụn văng tứ tung, vách núi trống hoác ra một lỗ hổng cực lớn.
Thật là một quyền mạnh mẽ!
Minh Thế Nhân đáp xuống đất, một lúc lâu sau đá núi mới thôi rơi vãi, trả lại sự yên tĩnh cho lương đình.
“Xin sư phụ chỉ giáo sai lầm của con…”
Nói thật.
Lục Châu căn bản chẳng thấy rõ ràng, tu vi hiện tại của hắn sao có thể nhìn rõ tốc độ ra quyền của Minh Thế Nhân.
Tốc độ đó phải nói là quá nhanh, một giây đã đánh ra mấy trăm quyền.
Hắn làm sao mà chỉ điểm?
Lục Châu bắt đầu lục soát ký ức bên trong não hải.
Bộ quyền pháp này đúng là do Cơ Thiên Đạo truyền thụ cho Minh Thế Nhân. Đương nhiên, Cơ Thiên Đạo cũng giữ lại một tầng khẩu quyết cuối cùng.
Quyền này của Minh Thế Nhân chẳng có vấn đề gì, mà là do khuyết thiếu bộ khẩu quyết cuối phụ trợ nên uy lực mới giảm mạnh.
Suy cho cùng, đây là vấn đề của việc lựa chọn.
Nếu dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói.
Lục Châu trầm tư một lát rồi thản nhiên nói: “Quyền này của ngươi đã tu luyện đến tinh tuý, không có vấn đề gì.”
“A?”
“Lão tứ, ngươi biết sai chưa?”
Phịch!
Minh Thế Nhân vội quỳ xuống nói: “Đồ nhi… đồ nhi không biết.”
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Vi sư dạy các ngươi tu hành, nhưng không dạy các ngươi cách làm người… Những trò vặt này của ngươi đem đi lừa gạt trẻ con còn được, dám can đảm lừa gạt vi sư?!”
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi tuyệt đối không có can đảm lừa gạt sư phụ!” Minh Thế Nhân dập đầu.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng áo.
Tất cả đều bị nhìn thấu. Minh Thế Nhân luôn cảm thấy mọi hành vi hắn làm ở chỗ lão bát đều rơi vào trong mắt Lục Châu.
“Lão tam!” Lục Châu dùng một ít năng lượng dồn vào giọng nói.
Quả nhiên.
Đoan Mộc Sinh ở gần đó khẽ bước ra.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đã đến thì cứ quang minh chính đại mà nhìn. Trốn trong góc tưởng là vi sư không biết sao?”
“Đồ nhi biết sai!”
Đoan Mộc Sinh cũng chột dạ quỳ trên mặt đất.
Nhìn hai người run lẩy bẩy.
Lục Châu mới biết được Cơ Thiên Đạo đã gieo hạt giống sợ hãi vào đầu bọn họ sâu sắc tới mức nào. Nếu là một tên ma đầu bình thường, chỉ sợ đã sớm nhảy dựng lên phản kháng.
Chương 19 Thế cục thiên hạ
“Lão tam, ngươi tới cũng tốt, lão tứ có chút vấn đề về quyền pháp, ngươi cùng hắn tìm hiểu xem.” Lục Châu thản nhiên nói.
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ, dạy dỗ tứ đồ đệ Minh Thế Nhân, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
Vậy cũng được nữa hả?
Đoan Mộc Sinh nghe vậy, vui mừng quá đỗi.
Vội vàng chắp tay nói: “Đồ nhi tuân mệnh, đồ nhi nhất định sẽ giúp tứ sư đệ tìm ra vấn đề.”
Hắn đứng lên, nhìn về phía Minh Thế Nhân đang trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Minh Thế Nhân khóc không thành tiếng.
Sư phụ lại còn có chiêu này…
Hắn có thể cự tuyệt không? Có thể không?
Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của tam sư huynh mà!
Sư phụ lão nhân gia người đúng là càng ngày càng xảo quyệt. Trước kia đều là tự tay đánh người, bây giờ còn biết mượn tay sư huynh đánh hắn!
“Lão tứ… Đi!”
“Ách… Sư huynh, nhẹ tay chút.”
Hai người rời khỏi lương đình.
Trong lương đình cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh.
Lục Châu ngồi xếp bằng tiếp tục nghỉ ngơi.
Rốt cuộc Minh Thế Nhân cũng nổi lòng nghi ngờ…
Cứ cái đà này, Minh Thế Nhân sớm muộn cũng sẽ kiếm cớ luận bàn với hắn. Đến lúc đó không thể tránh né thì lại lãng phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Có một lần, sẽ có lần thứ hai.
Cơ Thiên Đạo có thể đứng ở vị trí không ai đạt tới, không chỉ vì hắn tu vi cao thâm mà còn phải dựa vào những đòn sát thủ và át chủ bài do Hệ thống cung cấp.
Đây mới là thứ mà chín tên đồ đệ và phe chính đạo trong thiên hạ kiêng kỵ.
Chỉ tiếc…
Bây giờ trừ hai tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là át chủ bài ra, hắn chẳng còn vật gì khác.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt.
Buổi chiều.
Tiểu Diên Nhi trở về, đến lương đình phục mệnh.
“Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống phía đối diện.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, ngồi xuống trước mặt hắn, chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi ngồi nửa ngày ở dịch trạm trong Canh Tử trấn, đúng là đã thu hoạch được không ít tin tức.”
“Nói.”
“Sau khi sư phụ đánh lui thập đại cao thủ, thập đại môn phái đều đang xảy ra nội loạn, nghe nói gần đây chẳng ai dám thu đệ tử! Sau khi Lạc Trường Phong chết, Thiên Kiếm Môn cũng loạn lên như rắn mất đầu, đại đệ tử Chu Kỷ Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn!”
Những điều này đều nằm trong dự liệu của Lục Châu.
“Tiếp tục.”
“Những môn phái khác đều trở nên ngoan ngoãn. Duy chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh… ấy, phi phi phi, là Giáo chủ U Minh Giáo phái người khắp nơi tìm hiểu về tin tức của Kim Đình Sơn.” Tiểu Diên Nhi lè lưỡi nói.
“Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải hình như rất cảnh giác với sư phụ.”
Nghe đến đó.
Lục Châu hừ nhẹ cười nói: “Vi sư dạy hắn nhiều thứ như vậy, khiến hắn trở thành Giáo chủ U Minh Giáo người người sợ hãi, tu vi cũng đạt tới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn. Nhưng hắn lại không làm gì được vi sư.”
“Sư phụ thật tuyệt!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.
Lời này hắn cố ý nói lớn tiếng để cho Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân nghe thấy.
Dù sao hai tên này cũng là những kẻ dễ nảy sinh lòng nghi ngờ nhất.
Lúc cần thiết phải gõ tỉnh bọn hắn một chút.
“Diên Nhi, nói tiếp đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bắt đầu kể lại các tin tức mà nàng đã thuộc như lòng bàn tay.
Chẳng hạn như, nhà ai cháy, chó nhà ai đi lạc,...
Càng nghe Lục Châu càng không ngừng nhíu mày.
“Diên Nhi.”
“Dạ?”
“Nói chuyện quan trọng liên quan đến tu hành giả thôi. Chuyện của thế tục không cần báo cáo.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi ngẫm nghĩ rồi nói một số chuyện đại sự phát sinh gần đây.
Chẳng hạn như môn phái nào đó trong tu chân giới bị huỷ diệt, quốc gia nào đó vì quá nhỏ yếu nên bị chiếm đoạt, hoặc là một số cao thủ bị người cướp giết…
Nàng báo cáo mất đủ hai mươi phút.
Lục Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì trí nhớ của Tiểu Diên Nhi. Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ mà trí nhớ kinh người, khả năng thích nghi lại cực cao.
Cũng còn may chưa bị học xấu, nếu không Lục Châu đúng là chẳng còn người đáng tin để dùng.
“Gọi các sư huynh của con tới đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bước ra khỏi lương đình.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ Minh Thế Nhân, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Dạy dỗ đồ đệ đúng là gánh nặng đường xa.
Chương 20 Đồ đệ rời đi
Lục Châu đứng dậy, tay chắp sau lưng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình.
Thật không rõ việc xuyên không tới đây là phúc hay là hoạ.
Nếu cử hành một đại hội những người xuyên không thê thảm nhất, Lục Châu tin rằng mình có thể đoạt giải quán quân.
Không bao lâu sau.
Tiểu Diên Nhi dẫn theo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước vào lương đình.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Lục Châu xoay người lại nhìn về phía hai tên đồ đệ.
Hắn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân vẫn là 59%, có thể thấy trận dạy dỗ vừa rồi tạm thời khiến hắn tâm phục, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi sư phụ.
Đoan Mộc Sinh tốt hơn một chút, độ trung thành của hắn vẫn duy trì ổn định ở mức 65%.
Chỉ có độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là vẫn khá cao.
Lục Châu cũng rất yên tâm với nàng.
“Vi sư gọi các ngươi tới vì có vài việc muốn các ngươi đi làm.”
“Xin sư phụ phân phó. Đồ nhi nhất định cúc cung tận tuỵ.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.
Lục Châu nói: “Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn đã làm phản, ngươi phụ trách theo dõi và điều tra hắn. Với thân phận và địa vị bây giờ của hẳn, m uốn gia nhập một môn phái mới cũng không hề khó. Nếu có tin tức thì tuỳ thời báo cáo.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: giám sát Chu Kỷ Phong, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao cho ngươi một nhiệm vụ tương đối đặc thù… Cả đời này của vi sư nghiệp chướng rất nhiều, tội ác chồng chất, dạy dỗ ra chín tên ác đồ các ngươi tội ác danh chấn thiên hạ, bị thế nhân thoá mạ. Vi sư muốn ngươi đi thanh lý môn hộ.”
“Thanh lý môn hộ?!”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Sư phụ, đồ nhi tuy có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn kém rất xa đại sư huynh Vu Chính Hải và nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung… Ngay cả sư muội Diệp Thiên Tâm nắm trong tay bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn giết người vô số, sợ là cũng đã đạt tới Thần Đình cảnh đỉnh phong!”
Lục Châu biết hắn nói thật.
Lúc trước mấy tên đồ đệ phản bội sư môn này chính vì ỷ vào vũ khí trong tay, lại thêm tu vi khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật, chiếm cứ thế lực một phương rồi trở thành ma đầu danh chấn thiên hạ như ngày nay. Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không rời đi đơn giản là vì lúc trước Cơ Thiên Đạo cố ý lưu lại một chiêu, không cho bọn hắn vũ khí và tâm pháp hoàn chỉnh.
Lão đại Vu Chính Hải nắm giữ bảo vật thiên giai Bích Ngọc Đao, chém sắt như chém bùn. Cho dù gặp phải kẻ địch có pháp thân cùng giai cũng có thể đem Bích Ngọc Đao phát huy đến cực hạn, thậm chí phá vỡ pháp thân kẻ đó!
Lão nhị Ngu Thượng Nhung nắm giữ bảo vật thiên giai Trường Sinh Kiếm, nghe nói kiếm này hễ giết một người là sinh ra một tia năng lượng, càng ngày càng cường đại. Sau khi nhân kiếm hợp nhất thậm chí có khả năng khám phá được bí ẩn của việc Trường Sinh.
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm nắm giữ bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn. Trước đây khi Tiểu Diên Nhi còn chưa nhập môn, Diệp Thiên Tâm là đồ đệ được Cơ Thiên Đạo yêu thích nhất, lão tam lão tứ đều không có bảo vật, nhưng Cơ Thiên Đạo bất công, lại cho nàng một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn. Ngày nay Diệp Thiên Tâm đã là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung.
So sánh với ba tên ác đồ này thì Minh Thế Nhân đúng là không xử lý nổi.
“Lão bát chỉ mới là Thần Đình cảnh Ngự đạo, ngươi là Thần Đình cảnh Hoá đạo, vậy bắt đầu xử lý từ hắn đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“A?”
Thần Đình cảnh có ba cấp: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo.
Hoá đạo là cao nhất.
Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng chỉ là Thần Đình cảnh Ngự đạo, lại không có bảo vật thiên giai hộ thân.
“Không phải người vừa gặp qua bát đồ đệ rồi sao?” Lục Châu hỏi.
“Đúng là đồ nhi đã đến Mãnh Hổ Cương, chỉ là… lão bát là kẻ ngu dốt, đồ nhi nghi ngờ hắn bị đại sư huynh và nhị sư huynh mê hoặc nên mới phản bội sư môn, tội hắn không đáng chết!” Minh Thế Nhân nói ra.
Trong lương đình lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không lập tức nói chuyện, hắn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Minh Thế Nhân.
Một lát sau, Lục Châu mới từ từ xoay người lại nhìn Minh Thế Nhân, giọng nói không chút tình cảm: “Ngươi lại đây.”
“Sư… sư phụ…” Toàn thân Minh Thế Nhân run lên.
Hắn không thể không đứng lên, bước về phía Lục Châu.
Càng đi tâm trạng càng căng thẳng, hai chân như nhũn ra.
Mãi đến khi hắn đứng trước mặt Lục Châu.
“Nhìn vào mắt vi sư…”
“Sư phụ…”
Tim Minh Thế Nhân đập thình thịch, mặt đỏ lên.
“Ánh mắt của ngươi đảo nhanh không cố định, ngươi đang rất căng thẳng… Trên người ngươi có cương khí lưu động. Ngươi đang sợ vi sư ra tay với ngươi sao?”
Phịch!
Minh Thế Nhân quỳ xuống.
“Cầu sư phụ khoan hồng. Tu vi sư phụ thâm bất khả trắc, đồ nhi tự biết mình không phải là đối thủ, hành động đề phòng chỉ là bản năng, không hề cố ý!”
Trán hắn chảy đầy mồ hôi.
Hắn thật sự bị Lục Châu doạ sợ.
Lục Châu nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi cảm khái… Phương pháp dạy dỗ trước kia của lão ma đầu chỉ có một, chính là đánh đập!
Với tư cách là một người hiện đại, Lục Châu rất rõ ràng hành vi đó sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Vừa sợ hãi vừa căm hận!
Cho đến một ngày nào đó khi đồ đệ đã có đủ năng lực chống lại sư phụ, rất có thể bọn hắn sẽ giết chết sư phụ mình.
Ở thế kỷ 21 có rất nhiều vụ đứa trẻ bị nuôi dạy bằng bạo lực gia đình, khi lớn lên sẽ vứt bỏ cha mẹ.
Cho nên…
Lục Châu không có bao nhiêu tức giận đối với những đồ đệ đã phản bội.
“Vi sư biết suy nghĩ trong lòng ngươi… Hiện tại vi sư cho ngươi một cơ hội.”
Hắn chỉ vào trang giấy bên cạnh bàn trà, tiếp tục nói: “Trên giấy là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh mộc Tâm Pháp, vi sư giao nó cho ngươi. Có bộ tâm pháp này, tu vi của ngươi sẽ tiến thêm một bước, chưa biết chừng có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, hai mắt mở to.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin, nhìn lên mảnh giấy trên bàn trà…
Nội tâm hắn không ngừng suy nghĩ có nên cầm lên hay không.
Nếu là sáo lộ trước kia, hắn dám cầm, ít nhất cũng bị đánh cho gãy tay.
Nhưng từ sau khi sư phụ đánh lui thập đại cao thủ, tính tình đại biến, sáo lộ cũng đổi mới mất rồi.
Như vậy có nghĩa là… hắn được phép lấy?
Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt, vừa định đứng lên.
Lục Châu đã cầm mảnh giấy lên quăng đến trước mặt hắn.
Tuy thực lực Lục Châu chưa khôi phục nhưng vẫn có thể thoải mái khống chế một mảnh giấy.
Minh Thế Nhân thấy đúng là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu nói: “Tạ sư phụ thành toàn! Đồ nhi nhất định dốc toàn lực thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Độ trung thành tăng lên 10%, biến thành 69%.
Lục Châu rất hài lòng gật gật đầu.
[Ting — quản giáo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Lục Châu không nghe tiếng Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thanh lý môn hộ, có thể thấy là năng lực trước mắt của Minh Thế Nhân không cách nào hoàn thành nhiệm vụ này.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều lộ ra biểu tình hâm mộ.
Ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía Lục Châu.
Hai người đều rất muốn có một kiện vũ khí, nhưng đạo cụ của Cơ Thiên Đạo đều đã biến mất toàn bộ, Lục Châu cũng vô pháp ban thưởng, đành nói:
“Hoàn thành nhiệm vụ vi sư giao phó, vi sư tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Đoan Mộc Sinh ôm quyền chắp tay, rời khỏi lương đình.
Cho đến khi thân ảnh bọn hắn biến mất, Tiểu Diên Nhi mới dẩu môi nói: “Sư phụ, con cũng muốn đi chấp hành nhiệm vụ!”
“Con còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm lịch duyệt, cứ ở bên cạnh vi sư đi đã.” Lục Châu còn phải trông cậy nàng che chở cho mình.
“Sư phụ, nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong không phải do Chiêu Nguyệt sư tỷ thi hành sao?”
“Phong cách làm việc của Chiêu Nguyệt quá mức tuỳ hứng, không đủ cẩn trọng… Nó đã hoàn thành nhiệm vụ được hai ngày mà vẫn chưa trở về, không thể tiếp tục giao nhiệm vụ.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi sợ hãi, không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ sư tỷ… sư tỷ không trở lại nữa?”
[Ting — nhận được 35 người thành kính quỳ bái, thu hoạch 350 điểm công đức.]
Lục Châu khẽ gật đầu, thấp giọng nói nhỏ, trẻ con đúng là dễ dạy.
Minh Thế Nhân không có đi tầm hoa vấn liễu mà tiếp tục bay về hướng Tây. Bay nửa ngày mới hạ xuống một cánh rừng ở ngoài thành Ích Châu.
“Mãnh Hổ Cương, hẳn là ở đây.”
Hắn lấy trong ngực ra một bản địa đồ, nhìn kỹ một lát rồi cất vào.
Phong cảnh tú lệ, thanh u yên tĩnh.
Sương mù váng vất mờ mịt như ẩn như hiện, lại lộ ra cảm giác nguy hiểm.
Bất kỳ một xó xỉnh nào đều có thể đột ngột xuất hiện hung thú đáng sợ, nhưng những thứ này đối với cường giả Thần Đình cảnh thì chẳng có chút tính doạ dẫm nào. Hung thú thông thường không có cách nào chống lại cường giả Thần Đình cảnh.
“Lão bát, sư huynh của ngươi tới thăm ngươi này…”
Hắn vừa nói vừa bước đi, một bước mười trượng, phiêu dật bước vào trong dãy núi rừng như quỷ mị.
Trong Mãnh Hổ Cương.
Trại chủ Chư Hồng Cộng đang ngây ngốc chìm vào giấc ngủ.
“Trại chủ, bên ngoài sơn trại có tu hành giả cầu kiến.”
“Bảo hắn xéo đi, đừng quấy rầy giấc ngủ của lão tử!”
“Người đó nói là.. là…”
“Nói cái gì mà nói, đem hắn đi thiến rồi đút cho hung thú ăn đi!”
“…”
Một trận cười ha hả từ bên ngoài truyền đến.
Sóng âm chấn động cả sơn trại, đây hiển nhiên là do một tu hành giả có tu vi cường đại làm ra.
Chư Hồng Cộng bỗng nhiên mở to mắt, miệng méo xệch, chẳng lẽ sư phụ lão nhân gia người đến đây thanh lý môn hộ? Ôi mẹ ơi…
Hai chân hắn mềm nhũn té khỏi ghế.
Mấy ngày nay hắn chẳng thể ngủ ngon, cả ngày đều nơm nớp lo sợ, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, không ngờ lại xảy ra chuyện.
“Ha ha… Lão bát, sao mà sợ hãi dữ vậy?”
Thân ảnh Minh Thế Nhân phiên nhiên bay vào.
Đám sơn tặc của Mãnh Hổ Cương tuy đa phần là tu hành giả nhưng nào có thể chống lại kẻ cường đại như Minh Thế Nhân.
“Sư huynh?” Chư Hồng Cộng vỗ vỗ ngực, thở phào một cái. “Hù chết ta, còn tưởng là sư phụ lão nhân gia đến chứ! Thì ra là tứ sư huynh.”
“Ngươi còn có mặt mũi gọi ta là sư huynh?” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng cười nhẹ một tiếng. “Hắc hắc, sư huynh, huynh đến chỗ ta là để đầu nhập vào Mãnh Hổ Cương sao? Ta đã sớm nói Kim Đình Sơn không thể ở được, chỗ đó không phải nơi cho người sống, chỉ cần huynh đến, ta cho huynh chức Phó trại chủ!”
“Bớt đi.”
“A?”
“Cái chỗ chết tiệt này của ngươi mà muốn ta đầu nhập hả? Không có cửa đâu.”
Minh Thế Nhân nghênh ngang bước tới, tiểu đệ sơn trại đứng hai bên ngăn lại, bị hắn trừng mắt một cái, sợ đến lui về sau liên tiếp mấy bước.
Minh Thế Nhân đi đến bên cạnh Chư Hồng Cộng, mắng: “Tránh ra!”
“Hắc hắc, mời sư huynh ngồi.”
“Ta có nhiệm vụ trong người, đến chỗ ngươi điều tra.”
“Nhiệm vụ? Nhiệm vụ gì?” Trong lòng Chư Hồng Cộng lập tức hoảng hốt.
“Vụ án bắt cóc tống tiền người của Từ gia ở An Dương Thành, có phải do ngươi làm?” Minh Thế Nhân ngồi vào ghế Trại chủ, ánh mắt ngạo nghễ nói.
“Nào có! Không liên quan đến ta!”
“Thật sự không liên quan?”
“Thật mà! Ta thề… Từ gia là tộc nhân của tiểu sư muội, ta có súc sinh đến mức nào cũng không có khả năng sẽ động đến tiểu sư muội nha!” Chư Hồng Cộng giơ lên ba ngón tay thề thốt.
“Ta đã giết sạch bọn mã tặc kia. Đồng loã của chúng là một tên tu hành giả Ngưng Thức Cảnh, trước khi chết khai ra Mãnh Hổ Cương. Chẳng lẽ là ta vu oan cho ngươi?”
Chư Hồng Cộng nghe vậy liền nhíu mày nói: “Từ khi ta lập ra Mãnh Hổ Cương, vì để có chỗ đứng nên đã đắc tội không ít tu hành giả phe chính đạo, ta nghi ngờ có người muốn hãm hại ta.”
“Ta mặc kệ! Ngươi phải cùng ta trở về gặp sư phụ!”
Nhắc tới sư phụ, gương mặt béo tròn của Chư Hồng Cộng lập tức run lên, cả người ngã phịch xuống đất.
Hắn nghẹn ngào níu tay Minh Thế Nhân: “Đừng mà tứ sư huynh, sư phụ người không phải đang bị thương sao? Huynh nhắm một mắt bỏ qua cho ta đi, cần gì phải làm việc nghiêm túc vậy chứ, dù sao sớm muộn gì huynh cũng sẽ rời khỏi Kim Đình Sơn mà.”
“Câm miệng!” Minh Thế Nhân trừng mắt nhìn hắn, mắng: “Cái loại khi sư diệt tổ như ngươi còn có can đảm đứng trước mặt ta nói mấy lời đại nghịch bất đạo như vậy?! Quỳ xuống cho ta!”
Phịch phịch!
Chư Hồng Cộng lập tức ngoan ngoãn quỳ xuống.
[Ting — dạy dỗ Chư Hồng Cộng, thu hoạch 200 điểm công đức, xin tiếp tục dạy dỗ…]
Lục Châu hơi ngẩng đầu nhìn về phía Tây, vuốt râu nói: “Lão tứ này, đúng là thú vị.”
“Tứ sư huynh… ta sai rồi.” Chư Hồng Cộng vội vàng quỳ sấp xuống không dám nhiều lời.
“Mới mấy ngày trước sư phụ còn đánh bại thập đại cao thủ Nguyên Thần cảnh, ngươi hẳn cũng có nghe thấy. Chỉ dựa vào điểm ấy thôi… mà ngươi còn dám bất kính với sư phụ?” Trong lời nói của hắn mang nhiều ẩn ý, vừa để cảnh cáo lão bát, vừa nói hắn biết, tu vi của sư phụ hoàn toàn không bị thối lui mà ngược lại còn tăng lên, những ngày an nhàn của các ngươi phải chấm dứt rồi.
Chư Hồng Cộng lấy trong ngực ra một phong thư, đưa cho Minh Thế Nhân. “Tứ sư huynh, đây là thư của thất sư huynh, hẳn là huynh ấy có thể cho huynh một ít nhắc nhở.”
Minh Thế Nhân nghi ngờ mở thư ra xem.
Đọc được một nửa, chân mày hắn nhíu chặt.
Chư Hồng Cộng tiếp tục nói: “Thất sư huynh nói, cảnh giới của sư phụ là Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn. Hai trăm năm trước người đã muốn đột phá vài lần nhưng không thành công. Khi gặp vây công của thập đại cao thủ, có người tận mắt nhìn thấy sư phụ bị thương, vậy tu vi của người làm sao có thể khôi phục?”
“Ý của lão thất là, sư phụ đang sử dụng một loại bí dược nào đó?” Minh Thế Nhân cau mày.
“Không sai!”
Chư Hồng Cộng chậm rãi đứng lên, ho khan nói: “Tứ sư huynh, tu vi của đại sư huynh chúng ta đều biết rõ, hoàn toàn không kém hơn sư phụ, nhưng nhiều năm như vậy vì cái gì đại sư huynh chưa từng dám ra tay với sư phụ?”
Minh Thế Nhân ném thư đi, nói: “Trong tay sư phụ còn giấu rất nhiều chiêu sát thủ mà chúng ta không biết!”
“Nhưng chuyện này sẽ không kéo dài bao lâu nữa… Mặc kệ lão nhân gia người có bao nhiêu con át chủ bài, cuối cùng thì ông ta cũng vô pháp vượt qua được đại nạn thọ mệnh! Sớm muộn gì sư phụ cũng sẽ chết.” Chư Hồng Cộng nói.
“Ha ha, lão bát, những lời này trong thư lão thất không hề đề cập đến, là ai nói với ngươi? Loại đầu heo như ngươi mà cũng nghĩ được như vậy?” Minh Thế Nhân kinh ngạc nhìn Chư Hồng Cộng.
“Tứ sư huynh, huynh vũ nhục ta như vậy là không đúng. Ta cũng có một chút đầu óc mà!”
“Thôi đi thôi đi, nói ngươi đầu heo là đang vũ nhục con heo thì có…” Minh Thế Nhân tức giận nói. “Là lục sư muội hay là nhị sư huynh?”
“Thật sự là do ta nghĩ mà!” Chư Hồng Cộng vô tội nói.
“Được rồi, không muốn nói thì thôi! Xem bộ dạng sợ hãi của ngươi kìa.”
Minh Thế Nhân bước xuống bậc thang, cười tủm tỉm nói: “Những lời trong thư ta đều đã nghĩ tới, chỉ là ta khác với các ngươi… ta vẫn là kẻ tôn sư trọng đạo.”
Chư Hồng Cộng: “???”
“Khoảng thời gian này sư phụ vẫn luôn thanh tu trên núi, ta đoán người tạm thời sẽ không rời đi, ngươi hãy ngoan ngoãn ở trong Mãnh Hổ Cương, đừng có gây sự khắp nơi. Cũng may cho ngươi là sư phụ không hạ lệnh bảo ta tru sát ngươi đấy!” Minh Thế Nhân nói.
Chư Hồng Cộng vui mừng quá đỗi, khom người nói: “Đa tạ tứ sư huynh.”
“Còn nữa, chuyện của mã tặc ngươi phải điều tra cho rõ ràng, để ta còn có cái báo cáo lại với sư phụ.”
“Sư huynh nói có lý, ta nhất định sẽ điều tra tường tận.”
Minh Thế Nhân bước đi một bước mười trượng, chỉ để lại một vệt tàn ảnh, trong chớp mắt đã biến mất vô tung.
“Cung tiễn sư huynh!”
Chương 17 Dạy bảo
Minh Thế Nhân vừa rời khỏi Mãnh Hổ Cương.
Chư Hồng Cộng run rẩy một trận, hắn lau mồ hôi lạnh trên mặt, hai chân cũng không ngừng run. Nguy hiểm thật, thất sư huynh nói rất đúng!
Một tên thuộc hạ thấy thế, vội vàng hô:
“Trại chủ, người làm sao vậy?”
“Nhanh, nhanh đỡ Trại chủ đi thay quần!”
Cùng lúc đó.
Lục Châu ngồi xếp bằng tu luyện trong lương đình, hắn thử tu luyện đã nửa ngày nay.
Hắn phát hiện công pháp của đồ đệ vốn không thích hợp với hắn, không cách nào sinh ra năng lượng.
Nói cách khác, những công pháp Hệ thống cho đều chỉ thích hợp với từng tên đồ đệ. Hắn cùng đường, đành phải lắc đầu, kinh nghiệm về công pháp của bọn đồ đệ trong đầu chẳng có tác dụng gì lớn với hắn cả.
Lục Châu cũng nghĩ tới, liệu có phải là do thân phận người xuyên không của hắn không? Nhưng hắn rất nhanh đã phủ định suy nghĩ này. Thân thể vẫn là thân thể già nua của Cơ Thiên Đạo, kinh mạch, đan điền hay khí hải đều không có vấn đề, sao có thể vô pháp sinh ra năng lượng?
Có thể là do tuổi tác đã cao, cách vận chuyển kinh mạch phát sinh biến hoá lớn so với lúc trước.
Cơ Thiên Đạo cũng vì vấn đề tuổi tác nên thực lực mới không ngừng hạ xuống, lực uy hiếp với đồ đệ cũng giảm bớt nên mới bị bọn chúng phản bội đó thôi.
Hầy.
Ta mẹ nó là một thanh niên mới hơn hai mươi tuổi, lại cứ phải giả vờ thành một ông lão lọm khọm tâm trí vững vàng, ra vẻ ông cụ non suốt, khó chịu chết ta rồi.
Thế nhưng không giả vờ không được. Trông hắn thế này mà nhảy nhót khắp nơi như một đứa trẻ mới là không bình thường.
“Xem ra phải dành dụm thật nhiều điểm sinh mệnh lực mới được.” Lục Châu đoán nguyên do là thọ mệnh quá ngắn.
Nhìn xem còn bao nhiêu điểm công đức.
Lục Châu mở bảng hệ thống ra ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền cảnh, Nhãn khiếu
Điểm công đức: 1.004
Tuổi thọ còn lại: 1.209 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 3 (bị động).
Còn có một ngàn điểm công đức.
Vẫn hơi ít. Theo tốc độ tích luỹ điểm như hiện tại thì muốn khôi phục lại bộ dáng tuổi trẻ, sợ là hơi khó.
Hắn nhớ tới trước đó khi lão tứ đánh giết mã tặc điểm công đức tăng lên không ít, lại còn được người khác thành kính quỳ bái, Hệ thống ban thưởng rất nhiều điểm
công đức.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Từ hôm nay trở đi, Đại Viêm thiên hạ có xảy ra đại sự gì thì con phải kịp thời báo cáo cho ta.” Lục Châu thản nhiên nói.
Tiểu Diên Nhi trong lòng nghi hoặc, sư phụ người luôn không hỏi đến thế sự, sao nay đột nhiên lại quan tâm đến đại sự trong thiên hạ?
“Sư phụ, đồ nhi cả ngày đều ở trên Kim Đình Sơn, vô pháp biết được chuyện trong thiên hạ. Chuyện này e là chỉ có thất sư huynh mới am hiểu, ám võng của huynh ấy trải rộng khắp thiên hạ, đã hình thành các tụ điểm liên lạc trao đổi thông tin ở các nơi.”
Lục Châu thản nhiên nói: “Gần Kim Đình Sơn nhất có một trấn tên là Canh Tử… nơi đó có một dịch trạm, thường xuyên có tu hành giả dừng lại nghỉ ngơi, mà tu hành giả cũng thường hay chia sẻ tin tức với nhau, có người còn bỏ tiền ra mua tin tức. Sau này hàng ngày con có thể đến đó ngồi nửa ngày.”
Nghe nói có thể rời khỏi Kim Đình Sơn, Tiểu Diên Nhi cực kỳ vui vẻ, chắp tay nói: “Sư phụ, là thật sao?”
“Con vui vẻ như vậy, chẳng lẽ ở trên núi làm con uỷ khuất lắm à?” Lục Châu liếc nàng.
“Không có không có! Đồ nhi chỉ là đã lâu không được ra ngoài nên hơi buồn bực.”
“Vậy thì đi đi… Nhớ kỹ, không được tuỳ ý để lộ thân phận của mình, cũng không được tự tiện giết người.” Lục Châu phân phó.
“Nếu người khác khi dễ con thì sao?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng nói.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Nếu người phạm ta, ta nhất định phạm người. Hiểu chưa?”
“Đồ nhi minh bạch!”
“Vậy thì đi đi.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”
Tiểu Diên Nhi vui vẻ như Bách Linh Điểu vọt khỏi Kim Đình Sơn.
Lục Châu không khỏi ao ước, đến khi nào hắn mới có thể ngự không mà đi giống như nàng?
Trong lương đình lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu bắt đầu suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì… Kim Đình Sơn nơi này tuy là hang ổ của đại ma đầu, nhưng chưa chắc sẽ không có những kẻ muốn ám sát hắn như Chu Kỷ Phong xuất hiện.
Đúng lúc này, tam đồ đệ Đoan Mộc Sinh đứng dưới bậc thang của lương đình, khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi đã chữa trị ba khu trận pháp, còn có năm khu cần được chữa trị…”
“Còn năm khu…” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Vốn hắn muốn ba tên đồ đệ cùng nhau chữa trị, nhưng bây giờ hai đứa ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, chỉ còn lại một mình lão tam, đúng là có hơi khó khăn.
Trận pháp cần năng lượng rất mạnh, tuy Đoan Mộc Sinh có tu vi cực cao nhưng cũng không thể để cho toàn bộ tám khu trận pháp không ngừng hấp thu năng lượng của hắn.
“sư phụ, với cái tốc độ này… Một mình đồ nhi sợ là vô pháp hoàn thành nhiệm vụ.” Đoan Mộc Sinh nói, đồng thời hơi ngẩng đầu, vụng trộm dò xét thái độ của sư phụ.
Giọng của Lục Châu đột nhiên trở nên băng lãnh.
“Các ngươi ngỗ nghịch vi sư, vi sư phạt các ngươi chữa trị trận pháp, chẳng lẽ nội tâm không phục?”
“Đồ nhi không dám!”
“Một năm chữa không được thì chữa hai năm. Hai năm vẫn không được thì ba năm! Nếu còn tiếp tục dị nghị, vi sư nhất quyết không khoan dung.” Lục Châu nói.
“Là đồ nhi lười biếng, đồ nhi biết sai. Đồ nhi tiếp tục đi chữa trị trận pháp.”
Lúc đối mặt với thập đại cao thủ, bọn hắn chỉ nhởn nhơ đứng xem kịch vui.
Bây giờ phạt bọn hắn chữa trị trận pháp là đã rất nhẹ nhàng rồi, còn có dũng khí oán thán.
Lục Châu cũng hiểu rõ, trong những thời điểm như thế này hắn quyết không thể mềm yếu…
Dạy bảo đồ đệ cũng giống với việc kiếp trước hắn quản lý cấp dưới của mình, bản chất đều như nhau.
Sau khi Đoan Mộc Sinh rời đi.
Lục Châu lại mở bảng hệ thống ra lần nữa.
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.”
“Rút thưởng.”
[Ting — tiêu hao 50 điểm công đức, cảm ơn quý khách đã tham gia trò chơi, điểm may mắn +1.”
“….”
Hắn lại rút thêm 10 lần nữa.
Đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Hao phí hết 500 điểm công đức.
Chân mày Lục Châu cau lại.
Điểm may mắn đã lên được 18 điểm.
“Hệ thống, ngươi có lương tâm một chút được không? Ngươi hố nhiều điểm công đức của ta như vậy, một chút áy náy cũng không có hả?”
Hệ thống không thèm trả lời.
Hiện tại hắn chỉ còn lại có 500 điểm công đức.
Lục Châu không tiếp tục rút thưởng mà mở ra Thương thành.
“Mua một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.”
[Ting — tiêu hao 500 điểm công đức, thu hoạch một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
Chỉ loáng một cái, hắn còn lại có 4 điểm công đức.
Hay thật đấy.
“Sử dụng.”
Sau nhiều lần sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển, Lục Châu đã trở nên vô cùng bình thản.
Hắn nhìn vào bảng điểm sinh mệnh, quả nhiên tuổi thọ tăng lên thành 1.509 ngày.
“Tiêu hết điểm rồi, khỏi có lo nghĩ nữa! Rồi bây giờ nằm không chờ chết à?” Lục Châu đột nhiên cảm thấy nhàm chán.
Bộ xương già này của hắn muốn làm chuyện gì cũng khó.
Chẳng giống kiếp trước, người già đi dạo trong công viên còn có thể chơi cờ, đánh bài hay dắt chó đi dạo.
Hầy…
[Ting — nhiệm vụ xúi giục Chu Kỷ Phong hoàn thành, ban thưởng 1.000 điểm công đức.]
[Ting — giá trị cừu hận của Chu Kỷ Phong về 0, độ trung thành 10%.]
[Ting — đánh giết hai vị trưởng lão, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Hai mắt Lục Châu toả sáng.
“Chiêu Nguyệt làm không tệ!”
Đúng là đang buồn ngủ gặp chiếu manh!
Ngay lúc hắn đang vui vẻ, một thân ảnh lướt đi trên không từ dưới núi lên đến đỉnh.
Lục Châu nhìn sang, là Minh Thế Nhân trở về.
“Đồ nhi may mắn không làm nhục mệnh, đã hoàn thành nhiệm vụ, quay về báo cáo với sư phụ.”
Chương 18 Minh Thế Nhân thăm dò
Khi Lục Châu nhìn thấy Minh Thế Nhân, chân mày hắn cau lại.
Độ trung thành của hắn vậy mà rớt xuống còn có 58%.
Rõ ràng là có vấn đề.
Lục Châu bất động thanh sắc, yên lặng nghe đồ đệ báo cáo sự tình.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Sau khi đánh giết mã tặc, đồ nhi đã gửi thư về báo tin, rồi đến Mãnh Hổ Cương gặp bát sư đệ… à không, đi gặp tên phản đồ Chư Hồng Cộng! Đồ nhi đã giáo huấn hắn một trận.”
Sau khi báo cáo xong, hắn im lặng chờ Lục Châu đáp lại.
Thấy vẻ mặt Lục Châu lạnh nhạt như đang suy tư điềm gì, hắn nói thêm: “Câu nào của đồ nhi cũng là lời nói thật, tuyệt không dám hoang ngôn.”
“Ngươi hoàn thành nhiệm vụ không tệ.”
“Tạ ơn sư phụ khích lệ.”
“Nhưng mà…”
Hai chữ này vừa thốt ra.
Minh Thế Nhân lập tức trở nên khẩn trương, trong lòng run lên bần bật nhìn về phía sư phụ.
Lục Châu nói tiếp: “Sự tình bắt cóc tộc nhân của tiểu sư muội điều tra đến đâu rồi?”
“Chuyện này còn đang điều tra. Chư Hồng Cộng nói hắn không có tham dự vào việc này. Đồ nhi nghĩ lại, đúng là hắn không có lý do gì để làm vậy, huống hồ đó còn là tộc nhân của tiểu sư muội. Tuy hắn phản bội sư môn nhưng đồ nhi cảm thấy hắn sẽ không dám làm ra loại chuyện súc sinh này.”
Lục Châu gật gật đầu.
“Ngươi nói có lý. Còn gì nữa?”
“Đồ nhi đã giao cho Chư Hồng Cộng phải điều tra rõ ràng, nếu không đồ nhi sẽ không tha cho hắn!”
“Còn gì nữa?”
“A?”
“Ngươi đến chỗ lão bát, hẳn là không chỉ nói mấy chuyện này.”
Trong lòng Minh Thế Nhân vô cùng căng thẳng, chẳng lẽ sư phụ có thông thiên nhãn, nhìn thấy tất cả mọi chuyện trên đời? Chuyện này sao có thể?
Bản thân hắn tu vi cũng cao thâm, không thể nào không phát hiện ra.
“Sư phụ, thật sự không còn gì.” Minh Thế Nhân rất rõ ràng, chuyện gì hắn cũng có thể thừa nhận, duy chỉ có lòng phản bội là hắn thà chết cũng phải che giấu!
Nghe nói như thế.
Lục Châu cũng biết hắn sẽ không dễ dàng khai ra, bèn lắc đầu nói: “Thôi, ngươi đã không muốn nói, vi sư không ép ngươi! Nhiệm vụ lần này ngươi hoàn thành không tệ, đi giúp tam sư huynh của ngươi chữa trị trận pháp đi. Có việc cần vi sư sẽ gọi các ngươi đến.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân liếc mắt nhìn chung quanh, không thấy bóng dáng Tiểu Diên Nhi, đang định lui ra, hắn bỗng ngừng lại hỏi: “Tiểu sư muội đâu rồi ạ?”
“Chuyện không liên quan đến ngươi thì đừng hỏi đến.”
“Đồ nhi minh bạch.”
Lục Châu cầm một bản điển tịch trên bàn trà lên xem. Đây là đồ trong Ma Thiên Các, trừ việc này ra hắn cũng chả làm được cái gì khác.
Nhưng Minh Thế Nhân không lập tức lui ra ngoài.
Lục Châu liếc mắt nhìn hắn, đúng thật độ trung thành của hắn đang hạ xuống.
Gia hoả này, trong lòng có quỷ!
Hiện tại Lục Châu vẫn còn Đỡ Đòn Chí Mạng và Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, hắn định bắt chước Chu Kỷ Phong làm ra chuyện hành thích sư phụ sao?
“Minh Thế Nhân, ngươi còn có chuyện gì?” Lục Châu thản nhiên nói.
Minh Thế Nhân bước tới, quỳ rạp xuống đất, chắp tay nói: “Sư phụ, Thanh Mộc Tâm Pháp của đồ nhi đã luyện đến tầng cuối cùng, nhưng dù con có luyện thế nào cũng không thể lĩnh ngộ được tinh tuý của tầng cuối này. Xin sư phụ chỉ rõ.”
Đây là cố ý muốn dò xét hắn.
Lục Châu biết Cơ Thiên Đạo cố ý không dạy cho Minh Thế Nhân toàn bộ khẩu quyết của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Nếu nói cho hắn, với thiên phú của đám ác đồ này thì không bao lâu sau sẽ đột phá.
Đến lúc đó người gặp nguy hiểm sẽ là mình.
Lục Châu ho khan nói: “Lão tứ, con đường tu luyện kỵ nhất là phập phồng không yên. Những người đã tu luyện đến đại thành, có ai không mất hàng mấy trăm năm tu hành buồn tẻ, có ai không chịu đựng dày vò suốt bao năm trời? Vi sư nhớ rõ ngươi vừa mới đột phá chưa tới 60 năm, chưa gì đã gấp gáp muốn một bước lên trời rồi?”
“Chuyện này…”
“Hơn nữa, càng về sau tu luyện càng cần đến ngộ tính. Ngộ tính của ngươi không tệ, đừng để bản thân lạc lối, suốt ngày lo lắng không yên.”
Minh Thế Nhân nghe vậy liền quỳ gối xuống nói: “Đa tạ sư phụ khai ngộ, là đồ nhi ngu dốt.”
Minh Thế Nhân ngẩng đầu, nói tiếp: “Đồ nhi còn có một chiêu quyền pháp, gần đây cứ thấy không ổn chỗ nào, xin sư phụ chỉ điểm một hai.”
Hả?
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Minh Thế Nhân.
Tên ác đồ kia hẳn là đã nghe được mấy lời sàm ngôn từ chỗ lão bát nên đem lòng sinh nghi, trở về đây thăm dò ta.
Lục Châu bây giờ làm gì có thủ đoạn nào, cũng không thể chỉ vì muốn biểu diễn vài đường quyền pháp mà phải lãng phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong quý giá.
Nhưng nếu từ chối, sẽ khiến hắn càng thêm nghi ngờ.
Nếu đồng ý, thì phải chỉ điểm như thế nào?
Bảo Thông Huyền Cảnh chỉ điểm cho Thần Đình cảnh? Khác nào bảo một đứa trẻ đánh lộn với người trưởng thành.
“Sư phụ?”
Minh Thế Nhân lại gọi.
Lục Châu nói: “Không ổn chỗ nào?”
Minh Thế Nhân khom người nói: “Quyền pháp này của con luôn cảm thấy không cách nào thi triển ra uy lực lớn nhất, lúc đánh ra luôn có cảm giác bị kềm kẹp.”
Lục Châu gật gật đầu. “Đi ra ngoài lương đình đánh cho vi sư xem.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Minh Thế Nhân chậm rãi đứng dậy.
Hắn mặc một thân trường bào màu xanh, mái tóc dài phiêu đãng trong gió, trông có vẻ bắt mắt.
Hắn đứng thẳng người, mũi chân điểm nhẹ một cái, toàn thân bay ra ngoài lương đình nhẹ nhàng như chim yến, cực kỳ tiêu sái tuấn dật.
Minh Thế Nhân trên không trung đánh ra từng quyền như gió cuốn lưu lại tàn ảnh, một quyền trái, một quyền phải.
Cuồn cuộn khí lãng phóng ra.
Toàn bộ bầu trời đều ẩn chứa nguồn năng lượng to lớn.
Sau khi đánh ra mấy quyền, Minh Thế Nhân trôi nổi giữa không trung, nói: “Sư phụ, chính là quyền này!”
Lục Châu không hề nhúc nhích.
Ngươi có can đảm đánh về phía lão tử sao?
Ánh mắt hắn nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Ngàn vạn quyền ảnh trên không trung hội tụ lại vào một chỗ, tấn công trực diện về một nơi!
Ầm!
Cỗ năng lượng đập vào vách núi, đá vụn văng tứ tung, vách núi trống hoác ra một lỗ hổng cực lớn.
Thật là một quyền mạnh mẽ!
Minh Thế Nhân đáp xuống đất, một lúc lâu sau đá núi mới thôi rơi vãi, trả lại sự yên tĩnh cho lương đình.
“Xin sư phụ chỉ giáo sai lầm của con…”
Nói thật.
Lục Châu căn bản chẳng thấy rõ ràng, tu vi hiện tại của hắn sao có thể nhìn rõ tốc độ ra quyền của Minh Thế Nhân.
Tốc độ đó phải nói là quá nhanh, một giây đã đánh ra mấy trăm quyền.
Hắn làm sao mà chỉ điểm?
Lục Châu bắt đầu lục soát ký ức bên trong não hải.
Bộ quyền pháp này đúng là do Cơ Thiên Đạo truyền thụ cho Minh Thế Nhân. Đương nhiên, Cơ Thiên Đạo cũng giữ lại một tầng khẩu quyết cuối cùng.
Quyền này của Minh Thế Nhân chẳng có vấn đề gì, mà là do khuyết thiếu bộ khẩu quyết cuối phụ trợ nên uy lực mới giảm mạnh.
Suy cho cùng, đây là vấn đề của việc lựa chọn.
Nếu dạy hết cho đệ tử thì sư phụ chết đói.
Lục Châu trầm tư một lát rồi thản nhiên nói: “Quyền này của ngươi đã tu luyện đến tinh tuý, không có vấn đề gì.”
“A?”
“Lão tứ, ngươi biết sai chưa?”
Phịch!
Minh Thế Nhân vội quỳ xuống nói: “Đồ nhi… đồ nhi không biết.”
Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, thở dài nói: “Vi sư dạy các ngươi tu hành, nhưng không dạy các ngươi cách làm người… Những trò vặt này của ngươi đem đi lừa gạt trẻ con còn được, dám can đảm lừa gạt vi sư?!”
“Đồ nhi biết sai! Đồ nhi tuyệt đối không có can đảm lừa gạt sư phụ!” Minh Thế Nhân dập đầu.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng áo.
Tất cả đều bị nhìn thấu. Minh Thế Nhân luôn cảm thấy mọi hành vi hắn làm ở chỗ lão bát đều rơi vào trong mắt Lục Châu.
“Lão tam!” Lục Châu dùng một ít năng lượng dồn vào giọng nói.
Quả nhiên.
Đoan Mộc Sinh ở gần đó khẽ bước ra.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đã đến thì cứ quang minh chính đại mà nhìn. Trốn trong góc tưởng là vi sư không biết sao?”
“Đồ nhi biết sai!”
Đoan Mộc Sinh cũng chột dạ quỳ trên mặt đất.
Nhìn hai người run lẩy bẩy.
Lục Châu mới biết được Cơ Thiên Đạo đã gieo hạt giống sợ hãi vào đầu bọn họ sâu sắc tới mức nào. Nếu là một tên ma đầu bình thường, chỉ sợ đã sớm nhảy dựng lên phản kháng.
Chương 19 Thế cục thiên hạ
“Lão tam, ngươi tới cũng tốt, lão tứ có chút vấn đề về quyền pháp, ngươi cùng hắn tìm hiểu xem.” Lục Châu thản nhiên nói.
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ, dạy dỗ tứ đồ đệ Minh Thế Nhân, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
Vậy cũng được nữa hả?
Đoan Mộc Sinh nghe vậy, vui mừng quá đỗi.
Vội vàng chắp tay nói: “Đồ nhi tuân mệnh, đồ nhi nhất định sẽ giúp tứ sư đệ tìm ra vấn đề.”
Hắn đứng lên, nhìn về phía Minh Thế Nhân đang trưng ra vẻ mặt khó chịu.
Minh Thế Nhân khóc không thành tiếng.
Sư phụ lại còn có chiêu này…
Hắn có thể cự tuyệt không? Có thể không?
Hắn hoàn toàn không phải là đối thủ của tam sư huynh mà!
Sư phụ lão nhân gia người đúng là càng ngày càng xảo quyệt. Trước kia đều là tự tay đánh người, bây giờ còn biết mượn tay sư huynh đánh hắn!
“Lão tứ… Đi!”
“Ách… Sư huynh, nhẹ tay chút.”
Hai người rời khỏi lương đình.
Trong lương đình cuối cùng cũng khôi phục lại yên tĩnh.
Lục Châu ngồi xếp bằng tiếp tục nghỉ ngơi.
Rốt cuộc Minh Thế Nhân cũng nổi lòng nghi ngờ…
Cứ cái đà này, Minh Thế Nhân sớm muộn cũng sẽ kiếm cớ luận bàn với hắn. Đến lúc đó không thể tránh né thì lại lãng phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Có một lần, sẽ có lần thứ hai.
Cơ Thiên Đạo có thể đứng ở vị trí không ai đạt tới, không chỉ vì hắn tu vi cao thâm mà còn phải dựa vào những đòn sát thủ và át chủ bài do Hệ thống cung cấp.
Đây mới là thứ mà chín tên đồ đệ và phe chính đạo trong thiên hạ kiêng kỵ.
Chỉ tiếc…
Bây giờ trừ hai tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là át chủ bài ra, hắn chẳng còn vật gì khác.
Cứ tiếp tục như vậy không phải là biện pháp tốt.
Buổi chiều.
Tiểu Diên Nhi trở về, đến lương đình phục mệnh.
“Sư phụ.”
Lục Châu gật đầu, ra hiệu cho nàng ngồi xuống phía đối diện.
Tiểu Diên Nhi hiểu ý, ngồi xuống trước mặt hắn, chắp tay nói: “Sư phụ, đồ nhi ngồi nửa ngày ở dịch trạm trong Canh Tử trấn, đúng là đã thu hoạch được không ít tin tức.”
“Nói.”
“Sau khi sư phụ đánh lui thập đại cao thủ, thập đại môn phái đều đang xảy ra nội loạn, nghe nói gần đây chẳng ai dám thu đệ tử! Sau khi Lạc Trường Phong chết, Thiên Kiếm Môn cũng loạn lên như rắn mất đầu, đại đệ tử Chu Kỷ Phong đã rời khỏi Thiên Kiếm Môn!”
Những điều này đều nằm trong dự liệu của Lục Châu.
“Tiếp tục.”
“Những môn phái khác đều trở nên ngoan ngoãn. Duy chỉ có đại sư huynh và nhị sư huynh… ấy, phi phi phi, là Giáo chủ U Minh Giáo phái người khắp nơi tìm hiểu về tin tức của Kim Đình Sơn.” Tiểu Diên Nhi lè lưỡi nói.
“Giáo chủ U Minh Giáo Vu Chính Hải hình như rất cảnh giác với sư phụ.”
Nghe đến đó.
Lục Châu hừ nhẹ cười nói: “Vi sư dạy hắn nhiều thứ như vậy, khiến hắn trở thành Giáo chủ U Minh Giáo người người sợ hãi, tu vi cũng đạt tới Nguyên Thần cảnh đỉnh phong đại viên mãn. Nhưng hắn lại không làm gì được vi sư.”
“Sư phụ thật tuyệt!” Tiểu Diên Nhi vỗ tay.
Lời này hắn cố ý nói lớn tiếng để cho Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân nghe thấy.
Dù sao hai tên này cũng là những kẻ dễ nảy sinh lòng nghi ngờ nhất.
Lúc cần thiết phải gõ tỉnh bọn hắn một chút.
“Diên Nhi, nói tiếp đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bắt đầu kể lại các tin tức mà nàng đã thuộc như lòng bàn tay.
Chẳng hạn như, nhà ai cháy, chó nhà ai đi lạc,...
Càng nghe Lục Châu càng không ngừng nhíu mày.
“Diên Nhi.”
“Dạ?”
“Nói chuyện quan trọng liên quan đến tu hành giả thôi. Chuyện của thế tục không cần báo cáo.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi ngẫm nghĩ rồi nói một số chuyện đại sự phát sinh gần đây.
Chẳng hạn như môn phái nào đó trong tu chân giới bị huỷ diệt, quốc gia nào đó vì quá nhỏ yếu nên bị chiếm đoạt, hoặc là một số cao thủ bị người cướp giết…
Nàng báo cáo mất đủ hai mươi phút.
Lục Châu không khỏi cảm thấy kinh ngạc vì trí nhớ của Tiểu Diên Nhi. Tiểu nha đầu này tuổi còn nhỏ mà trí nhớ kinh người, khả năng thích nghi lại cực cao.
Cũng còn may chưa bị học xấu, nếu không Lục Châu đúng là chẳng còn người đáng tin để dùng.
“Gọi các sư huynh của con tới đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi bước ra khỏi lương đình.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ dạy dỗ Minh Thế Nhân, ban thưởng 200 điểm công đức.]
Dạy dỗ đồ đệ đúng là gánh nặng đường xa.
Chương 20 Đồ đệ rời đi
Lục Châu đứng dậy, tay chắp sau lưng ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài lương đình.
Thật không rõ việc xuyên không tới đây là phúc hay là hoạ.
Nếu cử hành một đại hội những người xuyên không thê thảm nhất, Lục Châu tin rằng mình có thể đoạt giải quán quân.
Không bao lâu sau.
Tiểu Diên Nhi dẫn theo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh bước vào lương đình.
“Sư phụ.”
“Sư phụ.”
Lục Châu xoay người lại nhìn về phía hai tên đồ đệ.
Hắn thấy độ trung thành của Minh Thế Nhân vẫn là 59%, có thể thấy trận dạy dỗ vừa rồi tạm thời khiến hắn tâm phục, nhưng trong lòng vẫn hoài nghi sư phụ.
Đoan Mộc Sinh tốt hơn một chút, độ trung thành của hắn vẫn duy trì ổn định ở mức 65%.
Chỉ có độ trung thành của Tiểu Diên Nhi là vẫn khá cao.
Lục Châu cũng rất yên tâm với nàng.
“Vi sư gọi các ngươi tới vì có vài việc muốn các ngươi đi làm.”
“Xin sư phụ phân phó. Đồ nhi nhất định cúc cung tận tuỵ.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.
Lục Châu nói: “Chu Kỷ Phong của Thiên Kiếm Môn đã làm phản, ngươi phụ trách theo dõi và điều tra hắn. Với thân phận và địa vị bây giờ của hẳn, m uốn gia nhập một môn phái mới cũng không hề khó. Nếu có tin tức thì tuỳ thời báo cáo.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ: giám sát Chu Kỷ Phong, người thi hành: Đoan Mộc Sinh.]
“Lão tứ.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư giao cho ngươi một nhiệm vụ tương đối đặc thù… Cả đời này của vi sư nghiệp chướng rất nhiều, tội ác chồng chất, dạy dỗ ra chín tên ác đồ các ngươi tội ác danh chấn thiên hạ, bị thế nhân thoá mạ. Vi sư muốn ngươi đi thanh lý môn hộ.”
“Thanh lý môn hộ?!”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, vội vàng quỳ rạp xuống đất nói: “Sư phụ, đồ nhi tuy có tu vi Thần Đình cảnh nhưng vẫn kém rất xa đại sư huynh Vu Chính Hải và nhị sư huynh Ngu Thượng Nhung… Ngay cả sư muội Diệp Thiên Tâm nắm trong tay bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn giết người vô số, sợ là cũng đã đạt tới Thần Đình cảnh đỉnh phong!”
Lục Châu biết hắn nói thật.
Lúc trước mấy tên đồ đệ phản bội sư môn này chính vì ỷ vào vũ khí trong tay, lại thêm tu vi khiến người ta nghe thấy đã sợ mất mật, chiếm cứ thế lực một phương rồi trở thành ma đầu danh chấn thiên hạ như ngày nay. Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không rời đi đơn giản là vì lúc trước Cơ Thiên Đạo cố ý lưu lại một chiêu, không cho bọn hắn vũ khí và tâm pháp hoàn chỉnh.
Lão đại Vu Chính Hải nắm giữ bảo vật thiên giai Bích Ngọc Đao, chém sắt như chém bùn. Cho dù gặp phải kẻ địch có pháp thân cùng giai cũng có thể đem Bích Ngọc Đao phát huy đến cực hạn, thậm chí phá vỡ pháp thân kẻ đó!
Lão nhị Ngu Thượng Nhung nắm giữ bảo vật thiên giai Trường Sinh Kiếm, nghe nói kiếm này hễ giết một người là sinh ra một tia năng lượng, càng ngày càng cường đại. Sau khi nhân kiếm hợp nhất thậm chí có khả năng khám phá được bí ẩn của việc Trường Sinh.
Lục đồ đệ Diệp Thiên Tâm nắm giữ bảo vật thiên giai Đa Tình Hoàn. Trước đây khi Tiểu Diên Nhi còn chưa nhập môn, Diệp Thiên Tâm là đồ đệ được Cơ Thiên Đạo yêu thích nhất, lão tam lão tứ đều không có bảo vật, nhưng Cơ Thiên Đạo bất công, lại cho nàng một bảo vật thiên giai là Đa Tình Hoàn. Ngày nay Diệp Thiên Tâm đã là Cung chủ Diễn Nguyệt Cung.
So sánh với ba tên ác đồ này thì Minh Thế Nhân đúng là không xử lý nổi.
“Lão bát chỉ mới là Thần Đình cảnh Ngự đạo, ngươi là Thần Đình cảnh Hoá đạo, vậy bắt đầu xử lý từ hắn đi.” Lục Châu thản nhiên nói.
“A?”
Thần Đình cảnh có ba cấp: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo.
Hoá đạo là cao nhất.
Bát đồ đệ Chư Hồng Cộng chỉ là Thần Đình cảnh Ngự đạo, lại không có bảo vật thiên giai hộ thân.
“Không phải người vừa gặp qua bát đồ đệ rồi sao?” Lục Châu hỏi.
“Đúng là đồ nhi đã đến Mãnh Hổ Cương, chỉ là… lão bát là kẻ ngu dốt, đồ nhi nghi ngờ hắn bị đại sư huynh và nhị sư huynh mê hoặc nên mới phản bội sư môn, tội hắn không đáng chết!” Minh Thế Nhân nói ra.
Trong lương đình lại trở nên yên tĩnh.
Lục Châu không lập tức nói chuyện, hắn chắp tay sau lưng, quay lưng về phía Minh Thế Nhân.
Một lát sau, Lục Châu mới từ từ xoay người lại nhìn Minh Thế Nhân, giọng nói không chút tình cảm: “Ngươi lại đây.”
“Sư… sư phụ…” Toàn thân Minh Thế Nhân run lên.
Hắn không thể không đứng lên, bước về phía Lục Châu.
Càng đi tâm trạng càng căng thẳng, hai chân như nhũn ra.
Mãi đến khi hắn đứng trước mặt Lục Châu.
“Nhìn vào mắt vi sư…”
“Sư phụ…”
Tim Minh Thế Nhân đập thình thịch, mặt đỏ lên.
“Ánh mắt của ngươi đảo nhanh không cố định, ngươi đang rất căng thẳng… Trên người ngươi có cương khí lưu động. Ngươi đang sợ vi sư ra tay với ngươi sao?”
Phịch!
Minh Thế Nhân quỳ xuống.
“Cầu sư phụ khoan hồng. Tu vi sư phụ thâm bất khả trắc, đồ nhi tự biết mình không phải là đối thủ, hành động đề phòng chỉ là bản năng, không hề cố ý!”
Trán hắn chảy đầy mồ hôi.
Hắn thật sự bị Lục Châu doạ sợ.
Lục Châu nhìn bộ dạng của hắn, không khỏi cảm khái… Phương pháp dạy dỗ trước kia của lão ma đầu chỉ có một, chính là đánh đập!
Với tư cách là một người hiện đại, Lục Châu rất rõ ràng hành vi đó sẽ gây ra hậu quả như thế nào.
Vừa sợ hãi vừa căm hận!
Cho đến một ngày nào đó khi đồ đệ đã có đủ năng lực chống lại sư phụ, rất có thể bọn hắn sẽ giết chết sư phụ mình.
Ở thế kỷ 21 có rất nhiều vụ đứa trẻ bị nuôi dạy bằng bạo lực gia đình, khi lớn lên sẽ vứt bỏ cha mẹ.
Cho nên…
Lục Châu không có bao nhiêu tức giận đối với những đồ đệ đã phản bội.
“Vi sư biết suy nghĩ trong lòng ngươi… Hiện tại vi sư cho ngươi một cơ hội.”
Hắn chỉ vào trang giấy bên cạnh bàn trà, tiếp tục nói: “Trên giấy là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh mộc Tâm Pháp, vi sư giao nó cho ngươi. Có bộ tâm pháp này, tu vi của ngươi sẽ tiến thêm một bước, chưa biết chừng có thể bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Minh Thế Nhân nghe vậy, hai mắt mở to.
Trên mặt hắn tràn đầy vẻ không thể tin, nhìn lên mảnh giấy trên bàn trà…
Nội tâm hắn không ngừng suy nghĩ có nên cầm lên hay không.
Nếu là sáo lộ trước kia, hắn dám cầm, ít nhất cũng bị đánh cho gãy tay.
Nhưng từ sau khi sư phụ đánh lui thập đại cao thủ, tính tình đại biến, sáo lộ cũng đổi mới mất rồi.
Như vậy có nghĩa là… hắn được phép lấy?
Minh Thế Nhân nuốt một ngụm nước bọt, vừa định đứng lên.
Lục Châu đã cầm mảnh giấy lên quăng đến trước mặt hắn.
Tuy thực lực Lục Châu chưa khôi phục nhưng vẫn có thể thoải mái khống chế một mảnh giấy.
Minh Thế Nhân thấy đúng là khẩu quyết tầng cuối cùng của Thanh Mộc Tâm Pháp, lập tức vui mừng khôn xiết, vội vàng dập đầu nói: “Tạ sư phụ thành toàn! Đồ nhi nhất định dốc toàn lực thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Độ trung thành tăng lên 10%, biến thành 69%.
Lục Châu rất hài lòng gật gật đầu.
[Ting — quản giáo Minh Thế Nhân, thu hoạch được 200 điểm công đức.]
Lục Châu không nghe tiếng Hệ thống tuyên bố nhiệm vụ thanh lý môn hộ, có thể thấy là năng lực trước mắt của Minh Thế Nhân không cách nào hoàn thành nhiệm vụ này.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Minh Thế Nhân ngoan ngoãn lui ra ngoài.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều lộ ra biểu tình hâm mộ.
Ánh mắt bọn họ đều đổ dồn về phía Lục Châu.
Hai người đều rất muốn có một kiện vũ khí, nhưng đạo cụ của Cơ Thiên Đạo đều đã biến mất toàn bộ, Lục Châu cũng vô pháp ban thưởng, đành nói:
“Hoàn thành nhiệm vụ vi sư giao phó, vi sư tự nhiên sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Đoan Mộc Sinh ôm quyền chắp tay, rời khỏi lương đình.
Cho đến khi thân ảnh bọn hắn biến mất, Tiểu Diên Nhi mới dẩu môi nói: “Sư phụ, con cũng muốn đi chấp hành nhiệm vụ!”
“Con còn nhỏ, thiếu kinh nghiệm lịch duyệt, cứ ở bên cạnh vi sư đi đã.” Lục Châu còn phải trông cậy nàng che chở cho mình.
“Sư phụ, nhiệm vụ liên quan tới Chu Kỷ Phong không phải do Chiêu Nguyệt sư tỷ thi hành sao?”
“Phong cách làm việc của Chiêu Nguyệt quá mức tuỳ hứng, không đủ cẩn trọng… Nó đã hoàn thành nhiệm vụ được hai ngày mà vẫn chưa trở về, không thể tiếp tục giao nhiệm vụ.”
“A?”
Tiểu Diên Nhi sợ hãi, không dám tin hỏi: “Chẳng lẽ sư tỷ… sư tỷ không trở lại nữa?”