-
Chương 6-10
Chương 6 Bản tọa chỉ chơi đại chiêu
Thập đại cao thủ đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong cuộc chiến một tháng trước, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân lấy một địch mười, nhưng sau đó hắn ta không thể thi triển thêm được chiêu thức nào cường đại nữa.
Thế nhưng lần này lão ma đầu thi triển đại chiêu liên tục như thể đang liều mạng.
Điều làm bọn họ càng thêm kiêng kỵ chính là lão ma đầu thi triển đại chiêu mà trông vẫn rất nhẹ nhàng.
Đúng vậy, rất nhẹ nhàng.
Lục Châu phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thú vị. Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, điểm mấu chốt chính là ở hai chữ ‘Đỉnh Phong’. Mỗi khi hắn tiêu xài năng lượng trong cơ thể thì chỉ một giây sau năng lượng lại ngập tràn trong cơ thể hắn, trở về trạng thái đỉnh phong ban đầu.
Hoàn toàn xứng danh với cái tên Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của nó.
Đạo cụ này thực sự khiến người ta phải kinh diễm.
Lục Châu quyết định phải sử dụng tiết kiệm, dù sao hắn cũng chỉ có ba tấm thẻ.
Vậy thì… phải tận dụng thời gian.
Một kiếm Thiên Quyến Hữu Khuyết chém giết mấy trăm tên tu hành giả.
Những tên tu hành giả tôm tép đều sợ đến hồn phi phách tán, sợ vãi cả ra quần.
Ngay cả thập đại cao thủ đều phải rút lui thì những người khác làm sao còn đủ dũng khí lưu lại đây chơi trò trang bức.
Cả đám người lập tức giải tán.
Lục Châu cũng chỉ có một mình, hắn không có phân thân thuật.
Giết quân tôm tép không có ý nghĩa, hắn đặt mục tiêu trên người thập đại cao thủ trước mặt.
“Muốn đi sao? Đáng tiếc, quá chậm!”
Thân hình Lục Châu nhanh như thiểm điện.
Lưu lại giữa không trung từng đạo tàn ảnh.
Mấy tên ác đồ trợn tròn mắt nhìn.
Đoan Mộc Sinh lộ vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm: “Là đại thần thông thuật của sư phụ, Thiên Lý Truy.”
“Tam… tam… sư huynh, bây giờ… bây giờ… phải làm sao?” Minh Thế Nhân vốn là kẻ sáng suốt nhưng lúc này lại sợ hãi đến mí mắt cũng run rẩy.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
“Hay là trốn đi…” Chiêu Nguyệt đưa ra một phương án to gan.
Cửu đồ đệ vội vàng nói: “Sư huynh sư tỷ, xin nghe lời khuyên của muội, hãy thành thật ở lại đây đi… Sư phụ người có đại thần thông thuật Thiên Lý Truy, các sư huynh sư tỷ trốn không thoát đâu.”
“…”
Trong lòng bọn hắn nảy sinh cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Thiên Lý Truy là đại thần thông bởi vì chiêu này có thể đuổi kịp mục tiêu trong một khoảng thời gian cực ngắn. Khuyết điểm duy nhất của nó là cực kỳ tổn hao năng lượng.
Sư phụ liên tiếp sử dụng nhiều đại chiêu đã khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.
Không nghĩ tới người còn có thể tung ra thêm một đại thần thông nữa.
Ác đồ nhóm ngây ngốc ngồi đó, nghĩ mãi chẳng hiểu nổi tại sao sư phụ rõ ràng có thực lực mạnh như vậy lại phải che giấu, mặc cho bọn người dưới chân núi nhục mạ suốt cả tháng trời, lại bỏ qua cho đám sư huynh đã phản bội sư môn mà rời núi?
Không phải chỉ có mỗi mình bọn họ nghĩ mãi không hiểu.
“Gừng càng già càng cay. Thì ra sư phụ vẫn luôn diễn trò để gạt chúng ta!”
“Chẳng lẽ… sư phụ người thấy sáo lộ cũ chơi chán rồi nên muốn đổi sang trò khác?”
Ba tên ác đồ đưa ra đủ loại phỏng đoán, đoán không ra duyên cớ còn bị chính tưởng tượng của mình doạ đến mức giật mình.
Trong khoảnh khắc Lục Châu thi triển Thiên Lý Truy, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân cũng tiêu tán theo.
Mười phút sau.
Lạc Trường Phong đạp gió mà đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn chung quanh.
Đám người danh môn chính đạo như một đám cừu non vô tội trông thấy lão sói già, cả bầy hoảng hốt chạy trốn tứ tung.
“A? Bản toạ chờ ngươi nãy giờ, sao mới chạy đến đây vậy?”
Trước mặt hắn có một thân ảnh đang trôi nổi giữa không trung.
Lạc Trường Phong thắng gấp lại, nói: “Lão ma đầu? Nhanh thật…”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, lão gia hoả này sao không đuổi theo người khác mà cứ đuổi theo ta mãi vậy!
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Lục Châu trêu ghẹo nói: “Khí phách lúc nãy của ngươi đi đâu cả rồi?”
“Ngươi… đừng có ép người quá đáng!” Lạc Trường Phong trợn tròn mắt nói.
“Ép ngươi quá đáng thì làm sao?”
“…”
Lạc Trường Phong cố nén nỗi sợ hãi, tiếp tục nói: “Ngươi đã sử dụng ba lần đại thần thông cấp Nguyên Thần cảnh, nếu còn tiếp tục tiêu hao… Ngươi xem Thiên Lý Truy là cơm trắng hay sao?... A!... Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân, Thiên Lý Truy!...”
Lời chỉ nói được một nửa.
Trong chớp mắt Lục Châu đã vọt đến trước mặt hắn, đồng thời ở sau lưng lại xuất hiện chiêu thức quen thuộc Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.
Kim liên là tiêu chí đặc thù của Bách Kiếp Động Minh, mở được bao nhiêu cánh là phải xem tu vi của kẻ đó, mà người mở được kim liên tám cánh chỉ có Cơ Thiên Đạo!
Số lượng tu hành giả có thể tu luyện thành công Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân trong tu chân giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà tám lá sen vàng kia lại thêm một lá đang chậm rãi hé mở… Bát diệp kim liên sẽ biến thành cửu diệp kim liên… Khi lá sen thứ mười nở ra cũng là lúc pháp thân đủ tiêu chuẩn để bước lên thiên giới…
“Bản toạ chỉ chơi đại chiêu.” Thanh âm Lục Châu truyền đến.
Lạc Trường Phong quên cả chống cự.
Hắn đã thi triển pháp thân một lần.
Thất diệp Bách Kiếp Động Minh của hắn cách xa một trời một vực so với bát diệp… Hắn lại còn thi triển Thiên Kiếm Nhất Thiểm. Thái Nhất và Thiên Nhất không chỉ hơn kém nhau có một chút.
Hiện tại hắn có thể chạy xa được như vậy… đã là dốc hết toàn lực.
Sao có thể ngăn nổi lão ma đầu không ngừng thi triển đại chiêu?
“Ngừng đi.” Lạc Trường Phong giơ tay lên.
“Thật xin lỗi… Ngừng không được rồi.”
“A?”
Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân như một toà núi nguy nga đè ép xuống cơ thể hắn.
Ầm!
Đất trời rung động.
Gần như không có lực phản kháng, đơn giản như nghiền chết một con kiến.
Lạc Trường Phong tiêu tán giữa thiên địa, đến cặn bã cũng không còn lưu lại.
Lục Châu nhìn thoáng qua thời gian còn thừa.
5 phút.
Không cần đuổi theo những người khác nữa.
Cho dù có đuổi cũng chỉ là giết thêm mấy người mà thôi. Sau khi hiệu quả của tấm thẻ biến mất thì hắn thảm rồi.
Trả qua sự kiện lần này, Lục Châu mới nhận thức được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trân quý đến cỡ nào.
Thứ này có thể nghịch chuyển khốn cảnh, quyết không thể tuỳ tiện lãng phí.
Lục Châu lại thi triển Thiên Lý Truy trở về Kim Đình Sơn.
Đám tu hành giả chạy tứ tán như chó nhà có tang, trông chật vật không chịu nổi.
Cửu đại cao thủ chia thành chín phương hướng khác nhau mà chạy.
Như vậy mới có thể gia tăng xác suất còn sống lên mức cao nhất.
Bọn hắn đều không phải là lũ người ngu xuẩn.
Nhìn thấy phía xa chân trời xuất hiện Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân một lần nữa, cửu đại cao thủ đều ý thức được một đồng bọn của mình xảy ra chuyện rồi.
Một lúc lâu sau, thiên địa không còn xuất hiện thêm động tĩnh nào khác.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, điểm công đức về 0.]
[Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Dạy Dỗ Lại Ác Đồ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kẻ phản bội sư môn là đại nghịch bất đạo, kẻ nổi dị tâm còn không bằng loài
heo chó. Hãy dạy dỗ lại đồ đệ của ngươi, gia tăng độ trung thành của bọn hắn.]
[Nhiệm vụ 1: Gia tăng độ trung thành của đồ đệ Diên Nhi đạt 80% trở lên.]
[Nhiệm vụ 2: Trừng trị ba tên ác đồ, không cho chúng tiếp tục làm chuyện ác.]
“Hệ thống này muốn chơi ta mà. Đánh lui mấy chục ngàn tên tu hành giả cũng không có ban thưởng gì, đến một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không có, không thể nào nói nổi.”
[Nhắc nhở 1: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đạo cụ trân quý, vì cân nhắc đến việc ký chủ quá yếu mới phát quà tân thủ, xin ký chủ sử dụng thận trọng.]
[Nhắc nhở 2: Xin ký chủ cố gắng gia tăng thực lực.]
[Nhắc nhở 3: Hiệu lực của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong kết thúc.]
Lục Châu cảm thấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình biến mất trong nháy mắt.
Cái cảm giác cường đại này thật là thoải mái.
Không biết muốn dựa vào bản thân tu hành thì bao lâu mới đạt tới cảnh giới đó.
Đạo cụ rốt cuộc cũng chỉ là đạo cụ, không phải là thực lực chân chính của bản thân.
Không có tấm thẻ đó, trừ người bình thường ra, ai cũng có thể đánh thắng hắn.
Một lão già họm hẹm có thể đánh nổi ai chứ? Giả vờ té trước đầu xe người ta để đòi tiền thì may ra.
Nhìn thấy ba tên đồ đệ bị thương và Tiểu Diên Nhi đang thành thật quỳ gối ở lối vào Kim Đình Sơn, Lục Châu mới bình phục lại tâm tình.
Phải tỏ ra ổn trọng, vững vàng, không được thể hiện như những người trẻ tuổi, như vậy quá ngây thơ.
Lão luyện thành thục sao…
Lục Châu nghĩ đến từ này liền chắp hai tay ra sau lưng.
Thong thả bước tới.
Như vậy trông có thật sự giống với Cơ Thiên Đạo trước kia hay không hắn cũng không thèm quan tâm.
Việc đã đến nước này, có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Chương 7 Bắt đầu dạy dỗ
Lục Châu bước đến trước mặt bốn tên đồ đệ.
Ánh mắt hắn nhìn từ Đoan Mộc Sinh sang Minh Thế Nhân, rồi đến Chiêu Nguyệt.
“Tiểu Diên Nhi.”
Đám người Đoan Mộc Sinh bị doạ đến mức toàn thân run rẩy.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Có đồ nhi.”
“Con đứng lên đi.”
“Vâng!”
Lục Châu để ý thấy độ trung thành của nàng đã tăng lên 65%.
Độ trung thành của Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không tiếp tục hạ xuống mà tăng trở lại.
30%, 20%, 40%...
Độ trung thành còn thiếu rất nhiều.
Lục Châu không nói nhiều, chỉ bảo: “Vi sư mệt rồi, dìu ta trở về.”
Tiểu Diên Nhi mừng thầm bước đến bên cạnh hắn, tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn như một nha hoàn, nàng đỡ Lục Châu bước lên trên núi.
Để lại đám Đoan Mộc Sinh ba người nhìn nhau.
Sư phụ không bảo bọn hắn đứng lên, bọn hắn đương nhiên không dám động đậy.
Lại thêm một chưởng của sư phụ đánh cho bị thương, hiện tại ba người đều rất khổ sở.
“Lão tứ, đệ hại ta thê thảm rồi…” Đoan Mộc Sinh than thở.
“Chuyện này sao trách ta được chứ? Ta đã cẩn thận phân tích mới cho rằng sư phụ bị thương.” Minh Thế Nhân nói.
“Phân tích mà thế à? Huynh phân tích thật là chuẩn nha.” Chiêu Nguyệt cũng oán trách theo. Nếu không phải tứ sư huynh thay đổi thái độ, nàng cũng sẽ không bắt chước hắn ngỗ nghịch với sư phụ.
“Ai mà biết chuyện sẽ thành thế này? Ngàn tính vạn tính, lại tính sót một điều…”
“Tính sót cái gì?”
“Có lẽ, đại khái là sư phụ người đã chơi chán sáo lộ cũ nên bây giờ chuyển qua chiêu trò mới…”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt mặt mày xám xịt.
“Hay là bây giờ chúng ta trốn đi!” Chiêu Nguyệt thấp giọng nói.
“Trốn? Trốn làm sao? Muội không thấy vừa rồi sư phụ thi triển Thiên Lý Truy?”
“Vừa rồi sư phụ đuổi theo thập đại cao thủ, hình như đã sử dụng pháp thân hai lần và Thiên Quyết Hữu Khuyết một lần, ít nhất một lần Thiên Lý Truy. Đề nghị của sư muội cũng có thể cân nhắc…” Minh Thế Nhân khẽ gật đầu.
“Cân nhắc cái rắm! Sư phụ muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thì còn chờ tới bây giờ sao?”
Cho dù lão tứ nói gì thì Đoan Mộc Sinh cũng không tin hắn nữa.
Ngã một lần tất sẽ khôn lên, sư phụ không xuống tay với bọn họ, có nghĩa là bọn họ vẫn còn đường sống.
Nếu thật sự bỏ trốn thì bọn họ chẳng khác nào đám người đại sư huynh.
Trong lương đình.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi tu vi hắn khôi phục lại cấp Thối Thể cửu trọng thì việc lên xuống núi không thành vấn đề.
“Tiểu Diên Nhi, con lên núi được bao lâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Bẩm sư phụ, Diên Nhi đi theo sư phụ đã được năm năm.”
“Năm năm…”
Năm năm mà tu vi đã đạt tới Thần Đình cảnh.
Lão già Cơ Thiên Đạo này thu đám đệ tử đều là quái vật nghịch thiên.
Lục Châu đoán là trước khi Hệ thống chính thức xuất hiện, Cơ Thiên Đạo cũng đã được Hệ thống cung cấp cho một ít đạo cụ giúp đỡ nên mới được như bây giờ.
“Con biết sai chưa?” Lục Châu cảm khái nói.
Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống, miệng lẩm bẩm.
“Sư phụ… Diên Nhi biết sai rồi, Diên Nhi không nên tin lời của sư huynh! Sư phụ xin người hãy tin tưởng Diên Nhi, con luôn rất ngoan rất nghe lời người.”
“Vi sư không nói chuyện này.”
“A?”
“Hồi cuối năm, con tự tiện rời khỏi Kim Đình Sơn đi đoạt công pháp tu luyện của hai đại môn phái, có phải không?” Lục Châu nói.
“Đồ nhi biết sai rồi.”
“Tại sao phải làm thế?”
Lục Châu tìm kiếm ký ức trong não hải nhưng không tìm được động cơ khiến Diên Nhi phải làm vậy.
Tiểu Diên Nhi le lưỡi nói: “Tứ sư huynh nói, không vào được Hắc Bảng thì không xứng là đệ tử của Kim Đình Sơn! Cho nên… cho nên… con mới đi.”
“Hắc Bảng?” Lục Châu không có tin tức gì về thứ này.
“Đây là một bảng xếp hạng của giới tu hành giả. Những người có tên trên bảng đều là tu hành giả làm nhiều việc ác. Các sư huynh sư tỷ đều ở trong ba mươi vị trí đầu… sư phụ… sư phụ…”
“Nói.”
“Sư phụ người đứng thứ nhất.”
Lục Châu: “…”
Thấy sư phụ lâm vào trầm tư, Tiểu Diên Nhi không dám tiếp tục nói chuyện mà chỉ len lén quan sát hắn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khiến Tiểu Diên Nhi không dám thở mạnh.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Châu mới nói: “Thôi… Con hư thân là lỗi của cha, dạy không nghiêm là do thầy lười nhác. Là lỗi của vi sư đã không dạy các ngươi đàng hoàng.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy ánh mắt liền trở nên phức tạp. Nàng liếc trộm sư phụ.
Tuy nàng chỉ mới gia nhập sơn môn trong khoảng thời gian rất ngắn, thua xa những vị sư huynh sư tỷ khác, nhưng nàng cũng hiểu được một chút về con người của lão nhân trước mắt này.
Sư phụ bây giờ là sao đây?
Lục Châu cũng cảm thấy sự nghi ngờ của nàng, hắn nói: “Diên Nhi, con là đệ tử ta yêu thương nhất. Từ nay về sau không được làm chuyện ác nữa, biết chưa?”
“Vâng.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi được sư phụ thông cảm nên hết sức vui mừng.
“Hì hì, sư phụ người là tốt nhất… Diên Nhi bóp vai cho người nha.” Tiểu Diên Nhi như con thỏ chạy đến sau lưng Lục Châu.
Trong lòng Lục Châu thầm cảm thán. Lão già Cơ Thiên Đạo này, tuy dạy ra tám tên ác đồ, nhưng cũng may còn có một đứa có lương tâm biết hiếu thuận. Nếu hắn không kịp thời xuyên không đến thì chắc không lâu sau đồ đệ nhỏ nhất này cũng sẽ hắc hoá.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Tuy là Tiểu Diên Nhi tính tình tinh quái, nhưng tâm tính nàng rất đơn thuần, dễ bị người ta dạy hư.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ, độ trung thành của Diên Nhi đã đạt 80%, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, xác nhận độ trung thành đã đạt 80%, hắn mới hài lòng gật đầu rồi nói: “Gọi ba đứa kia tới đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi nhanh nhẹn chạy xuống núi như một chú khỉ.
Lục Châu thở dài một hơi.
“Hệ thống, có biện pháp nào thích hợp để trừng trị ác đồ không?”
Kiếp trước hắn là quản lý cấp cao của công ty, tuy nói hắn không có lịch duyệt ngàn năm như Cơ Thiên Đạo, nhưng cũng biết chút phương pháp để dạy bảo nhân viên của mình, mà đồ đệ thì cũng tương tự như thế.
Càng trừng phạt bọn họ, càng dễ dẫn tới phản kháng.
Nói cho cùng, những tên ác đồ này ác như vậy cũng do Cơ Thiên Đạo đã dạy dỗ bọn chúng, có hận cũng nên hận Cơ Thiên Đạo. Bây giờ Lục Châu hắn đã thay thế Cơ Thiên Đạo, vậy thì không thể tiếp tục đi theo con đường này nữa.
Hệ thống không trả lời.
“Nếu không nói gì thì ta sẽ làm theo ý của mình.” Lục Châu nói.
Không bao lâu sau.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cúi thấp đầu bước lên núi trong bộ dạng sợ sệt. Tiểu Diên Nhi đứng ở một bên.
Vào trong lương đình, cả đám toàn bộ quỳ xuống.
“Sư phụ tha mạng!”
“Sư phụ thứ tội!”
“Sư phụ tha mạng!”
Độ trung thành của ba người lần lượt là 40%, 35%, 42%.
Vẫn còn rất thấp. Độ trung thành này chỉ cần một chút biến động thôi, bọn hắn sẽ như cỏ mọc đầu tường nghiêng về phía khác.
Trong lương đình lặng ngắt như tờ.
Lục Châu không nói, bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Vô thanh thắng hữu thanh.
Bầu không khí càng yên tĩnh, ba người bọn họ càng cảm thấy lo lắng bất an, sống lưng lạnh ngắt.
Một khắc trôi qua.
Lục Châu vẫn không nói chuyện.
Thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Cuối cùng.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt không chịu được bầu không khí quỷ dị này nữa, bèn quỳ rạp xuống đất vừa khóc vừa nói: “Sư phụ, là do đồ nhi nhất thời hồ đồ! Từ lúc vào sơn môn đến nay đồ nhi chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội sư phụ! Khẩn cầu sư phụ thông cảm!”
Có người dẫn đầu, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cũng liên tiếp cầu xin tha thứ.
“Sư phụ, đồ nhi nhập môn đã được trăm năm! Trong trăm năm này… coi như không có công lao cũng có khổ lao… Cầu xin sư phụ nể tình đồ nhi đi theo người trăm năm mà tha cho đồ nhi một mạng!”
“Sư phụ, đồ nhi nhập môn sáu mươi năm rồi, trong sáu mươi năm này chưa từng ngỗ nghịch với người. Đồ nhi bị mỡ heo làm mê muội tâm trí nên mới phạm sai lầm lớn như vậy! Cầu sư phụ tha mạng!”
Chương 8 Rút thưởng và Thương thành
Ánh mắt Lục Châu lướt qua người bọn họ. Ban nãy bị hắn đánh một chưởng, bọn họ rất đau đớn.
Muốn đứng lên cũng thấy gian nan.
Tiểu Diên Nhi cực kỳ hiểu chuyện, nàng chạy tới đỡ Lục Châu, khi Lục Châu đứng vững nàng mới nép qua một bên.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không nhìn bọn họ mà đi đến bên rìa lương đình đứng nhìn dãy núi phía xa.
Sương mù trôi nổi lượn lờ trong không trung.
Không có tầng bình chướng, Kim Đình Sơn mang thêm chút sắc thái thần bí.
“Lão tam.”
“Có đồ nhi.” Đoan Mộc Sinh run lên, đầu cúi thấp.
“Ngươi xếp hạng bao nhiêu trên Hắc Bảng?”
“Chuyện này… đồ nhi xếp hạng mười tám.”
“Còn lão tứ?”
“Đồ nhi… không bằng sư huynh, xếp hạng hai mươi lăm.”
Chiêu Nguyệt không đợi sư phụ mở lời đã đáp. “Đồ nhi may mắn được xếp hạng hai mươi tám.”
“May mắn?”
Giọng Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Đúng là đồ nhi ngoan của vi sư… Từ khi nào mà chuyện có mặt trên Hắc Bảng lại đáng khoe khoang như vậy? Mặt mũi của vi sư đều bị các ngươi làm mất hết!”
“Đồ nhi biết sai!” Trong lòng Chiêu Nguyệt run lên.
Mới giáo huấn được hai câu, Lục Châu chợt nhớ tới lời Tiểu Diên Nhi, chẳng phải chính mình đang đứng đầu Hắc Bảng hay sao? Mặt mũi mình bị mình đánh mất trước tiên chứ ai…
Xấu hổ.
Mặc kệ, đâm lao đành phải theo lao.
“Nếu đã biết sai… thì phải sửa đổi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Sửa đổi?
Sửa như thế nào?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ tự nhận mình đều đi theo con đường của sư phụ, tất cả phong cách hành sự của họ đều là học của sư phụ chứ đâu!
“Từ nay về sau, các ngươi không được tiếp tục làm việc ác nữa. Các ngươi có làm được hay không?” Lục Châu gằn từng chữ.
Ba người sửng sốt.
Bọn họ nhìn sư phụ mình bằng vẻ không thể hiểu nổi.
Nhưng cả đám vẫn trăm miệng một lời đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lương đình lại rơi vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Lục Châu nhìn phong cảnh phía xa, thở dài nói: “Cái sai lớn nhất đời vi sư là chỉ dạy các ngươi tu hành mà không dạy cách làm người.”
“Vi sư sai nên mới dạy ra đám nghiệt đồ đại nghịch bất đạo như các ngươi!”
Không cần nói tới hành vi của bọn họ trong tu chân giới, chỉ nói riêng việc họ ngỗ nghịch sư phụ, có lòng phản bội thì đã là đại nghịch bất đạo.
Bốn người không ai dám lên tiếng.
Ai dám nói sư phụ sai chứ?
“Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.” Hai người đồng thời đáp.
“Hôm nay bình chướng Kim Đình Sơn đã bị phá, vi sư phạt các ngươi phải chữa trị bình chướng, không được rời khỏi Kim Đình Sơn nửa bước. Khi nào chữa trị hoàn thành, vi sư tha cho các ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Cấm túc chẳng khác nào trói buộc tự do của bọn hắn, chữa trị bình chướng không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều, không mất tám năm mười năm là không xong. Kiểu trừng phạt này xem như hợp lý.
So với việc giết bọn hắn thì tốt hơn nhiều.
Hai người đều vui mừng quá đỗi.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt.”
“Có đồ nhi.”
“Tam sư huynh và tứ sư huynh của ngươi phải ở lại trên núi, cho nên… vi sư phạt ngươi xuống núi chuộc tội. Ngươi có ý kiến gì không?”
Chuộc tội?
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt phủ phục trên đất, thấp giọng nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, không dám có bất kỳ ý kiến gì. Chỉ là…”
“Nói.”
“Đồ nhi không biết phải chuộc tội như thế nào?”
Lục Châu lắc đầu.
Những ác đồ này quanh năm đi theo Cơ Thiên Đạo nên đã bị lão ma đầu phá huỷ tam quan hoàn toàn, mất đi năng lực phán đoán đúng sai.
Lục Châu không lập tức mở miệng nói chuyện mà xoay người lại, bước ngang qua người bọn hắn.
Trên người Lục Châu không có khí tức ba động nhưng vẫn làm cho ba tên ác đồ run rẩy một trận.
“Diên Nhi, ngươi nói xem, cái gì là thiện, cái gì là ác?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Tiểu Diên Nhi giật mình, chắp tay nói: “Lợi người là thiện, hại người là ác?”
Đây cũng là thuyết pháp nàng vừa nghĩ ra, nhưng cũng không biết điều này có đúng không.
Nghe câu trả lời của nàng, Lục Châu lắc đầu. “Lão tam, ngươi nói đi.”
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Làm việc thiện tích đức là thiện, giết người đốt nhà cướp của là ác?”
Lục Châu lại lắc đầu.
“Lão tứ.”
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân hồi đáp. “Vì nước vì dân là thiện, nối giáo cho giặc là ác?”
Lục Châu vẫn lắc đầu.
Câu trả lời của bọn họ quá mức dối trá.
Đó không phải là đáp án hắn muốn.
Thấy sư phụ không ngừng lắc đầu, vẻ mặt bốn người đều tràn đầy nghi hoặc.
Lục Châu chắp tay nói: “Người sống một đời, không nhất định phải làm việc thiện để tích đức hay vì nước vì dân… Không cần phải làm hài lòng người khác, chỉ cần không thẹn với lương tâm.”
Bốn người ngẩng đầu.
Ánh mắt phức tạp nhìn sư phụ.
Bọn họ đột nhiên cảm giác được sư phụ bây giờ rất khác so với trước kia.
Một tháng trước sư phụ còn nói, bất kể là ai, thấy không vừa mắt thì cứ giết…
Mà hôm nay, người lại nói ra những lời khiến người khác không thể không kinh ngạc.
“Không thẹn với lương tâm… đồ nhi hiểu rồi. Đồ nhi nhất định sẽ giết sạch đám người đã nhục mạ sư phụ…” Chiêu Nguyệt cắn răng nói.
“…”
Đúng là tốn công vô ích mà!
Lục Châu dở khóc dở cười.
“Thôi, ngươi cũng ở lại trên núi đi, cùng các sư huynh chịu phạt.” Lục Châu lắc đầu.
Chiêu Nguyệt giật mình nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Dù sao ba tên ác đồ này đã đi theo Cơ Thiên Đạo quá lâu.
Thể xác, tinh thần và tam quan đều đã có nhận thức thâm căn cố đế, không thể chỉ vì vài ba câu nói của hắn mà thay đổi được.
Hở ra một chút là đòi giết người, để nàng xuống núi thì nguy.
Trước mắt tu vi Lục Châu vẫn còn rất thấp, nguy cơ còn đó.
Còn có một đám ác đồ phản bội sư môn vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Lục Châu lại liếc nhìn bọn hắn.
Độ trung thành đã tăng lên thành 50%, 45%, 52%.
Ba tên ác đồ này thật là ngoan cố.
Vấn đề tư duy thiện ác trong lúc nhất thời không giải quyết được, nhưng độ trung thành của bọn hắn nhất định phải tăng lên trên 60%.
Có vẻ như hình phạt này vẫn còn chưa đủ.
Lục Châu chậm rãi xoay người về lại lương đình rồi ngồi xếp bằng.
“Từ hôm nay trở đi, vi sư mặc kệ trước kia các ngươi đã từng làm gì, ta sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ… Nhưng nếu sau này lại tái phạm, bất trung bất nghĩa, ngỗ nghịch ta, vi sư quyết không khoan dung lần nữa.”
Lần này đến cả Tiểu Diên Nhi cũng quỳ xuống.
Nàng không dám nói một lời.
Độ trung thành của ba tên ác đồ quả nhiên tăng 5%.
Đã dùng roi quất thì phải đưa cà rốt ra.
“Các ngươi là đồ đệ của bản toạ, là người của Kim Đình Sơn, bản toạ sẽ che chở cho các ngươi…”
Độ trung thành lần này tăng thêm tận 10%, của Tiểu Diên Nhi tăng 2%.
Lục Châu âm thầm gật đầu, cái danh che chở này đã đề cao không ít lòng trung thành của bọn họ.
Trong thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, danh môn chính đạo tuy nhiều nhưng bọn tiểu nhân âm hiểm cũng không ít. Thế đạo gian nan, lòng người hiểm ác, đáng sợ nhất không phải chân tiểu nhân mà là giả thiện nhân. Trong tu chân giới, ngươi lừa thì ta gạt, lục đục với nhau suốt ngày, có một chỗ để nương thân chính là điều may mắn trong cuộc đời người đó.
Ban đầu khi bọn họ lên núi bái sư cũng đều chỉ mong như vậy mà thôi…
[Ting — Hoàn thành nhiệm vụ trừng trị ba tên ác đồ, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Tiếng Hệ thống vang lên nhắc nhở.
Lục Châu lạnh nhạt nói. “Lui ra đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Bốn người đều rời khỏi lương đình.
Trong nội tâm mặc dù có bất an lo lắng, nhưng phần nhiều là kinh ngạc và khó hiểu.
Nhất là ba tên ác đồ, bọn hắn đại nghịch bất đạo, ngỗ nghịch phạm thượng, vậy mà sư phụ chỉ phạt cấm túc bọn hắn ở Kim Đình Sơn.
Điều này chẳng khác gì là một sự ban ơn vô cùng to lớn.
Nếu là trước khi, ít nhất bọn hắn cũng sẽ bị đánh đến trọng thương.
Sau khi toàn bộ đệ tử rời đi, Lục Châu mới thở dài một tiếng.
Mở ra bảng thông tin cá nhân.
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Pháp thân: Không
Điểm công đức: 200
Sinh mệnh còn lại: 312 ngày
Đạo cụ: Thẻ trạng thái đỉnh phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)
Công pháp: Không.
Đúng là yếu đến không nói nổi.
Lục Châu sau khi thể nghiệm qua cảm giác Trạng Thái Đỉnh Phong mới ý thức được thân thể này yếu ớt đến mức nào.
Thấy mình có 200 điểm công đức, Lục Châu thầm nghĩ. “Rút thưởng.”
[Ting — Mỗi lần rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức. Rút thưởng thất bại thu hoạch được 1 điểm may mắn.]
“Hố dữ vậy?”
“Thương thành.”
Giao diện trước mắt biến đổi thành Thương thành chứa vô số vũ khí và công pháp rực rỡ đủ màu.
“Đến pháp thân mà cũng bán?” Lục Châu không biết nói gì.
Pháp thân là một trong những chiêu thức mạnh nhất của tu hành giả. Khi tu hành giả tu luyện tới một cảnh giới nhất định sẽ ngưng tụ thần thức, hình thành pháp thân. Pháp thân càng to lớn thì chứng tỏ tu hành giả đó càng mạnh.
Đáng tiếc, hầu hết các vật phẩm trong Thương thành đều có màu đỏ, chứng tỏ không đủ điểm mua.
“Pháp thân sơ cấp ‘Thái Cực Sơ Thành’ giá 300 điểm công đức…”
“Pháp thân ‘Lưỡng Nghi Hoá Sinh’ giá 1.000 điểm công đức…”
Lục Châu thấy pháp thân cấp chí tôn ‘Vạn Lưu Chí Tôn’ là đồ cao cấp nhất, bên cột giá là một loạt đấu chấm hỏi.
“…”
Chương 9 Giao phó nhiệm vụ
Không nhìn tới thì không sao, vừa nhìn đã suýt lấy luôn cái mạng già của hắn.
Đến pháp thân sơ cấp hắn cũng không mua nổi.
Đắt đến đáng sợ.
Pháp thân tuy là một trong những chiêu thức cường đại nhất của tu hành giả, nhưng nó cũng đại biểu cho tu hành giả đó đang gặp phải bình cảnh.
Thường có rất nhiều tu hành giả vì không thể gia tăng đẳng cấp pháp thân mà bị vây ở một cảnh gtiới nào đó, có khi cả đời cũng không thể vượt qua.
“Không ghi giá là có ý gì?” Lục Châu hồ nghi.
Vạn Lưu Chí Tôn là pháp thân chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Trong giới tu hành hiện nay, đến lão ma đầu cường đại như Cơ Thiên Đạo cũng chỉ mới đạt tới bát diệp Bách Kiếp Động Minh.
Cho dù có đột phá tới thập diệp đi nữa thì cũng còn cách Vạn Lưu Chí Tôn một khoảng rất xa.
“Thôi được rồi, đừng nghĩ xa như vậy…”
Tu vi hắn đã hạ xuống Thối Thể cửu trọng thì phải có thái độ của kẻ yếu.
Không thể cứ mơ tưởng xa vời.
“Chơi rút thưởng đi.” Lục Châu thầm nghĩ.
[Ting — rút thưởng bắt đầu.]
[Ting — rút thưởng tốn 50 điểm công đức, thu hoạch được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
[Xin hỏi có rút thưởng tiếp không?]
Xác suất trúng thưởng cao như vậy sao? Không phải là thông báo ‘cảm ơn bạn đã tham gia trò chơi’.
Lục Châu cảm thấy thật bất ngờ.
Còn 150 điểm công đức, hắn quyết định giữ lại để dành mua pháp thân gia tăng cảnh giới tu hành.
Quá trình tu hành thông thường là Thối Thể cửu trọng phải đột phá được bình cảnh mới bước vào Thông Huyền cảnh, nắm giữ pháp thân sơ cấp.
Nhưng Hệ thống bán đầy pháp thân như thế này, rõ ràng ý nói hắn sẽ không phải lo về vấn đề bình cảnh.
“Xem bảng nhiệm vụ.”
[Nhiệm vụ chính tuyến hiện tại: Dạy Dỗ Lại Ác Đồ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kẻ phản bội sư môn là đại nghịch bất đạo, kẻ nổi dị tâm còn không bằng loài heo chó. Hãy dạy dỗ lại đồ đệ của ngươi, gia tăng độ trung thành của bọn hắn.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: gia tăng độ trung thành của Diên Nhi, đã hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: trừng trị ba tên ác đồ, đã hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 3: dạy dỗ Chư Hồng Cộng, đang tiến hành…]
Nhiệm vụ chi nhánh 4: diệt cỏ tận gốc, thay đổi tình cảnh, đang tiến hành…]
Thấy giao diện nhiệm vụ đã thay đổi, Lục Châu cảm thán một tiếng.
“Dạy dỗ bát đồ đệ, điều này có nghĩa là phải tìm ra hắn đã… Dựa vào tu vi bây giờ của ta e là dữ nhiều lành ít.” Lục Châu nói.
“Vẫn nên suy tính kỹ hơn đã.”
Hắn nghĩ tới ba tên ác đồ kia, nếu không cấm túc bọn hắn mà mang theo bên người thì chắc chắn sẽ gặp tai hoạ.
Giấy không gói được lửa.
Chỉ có Tiểu Diên Nhi là có thể tin cậy.
Tu vi của Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, độ trung thành cao nhất, lại nhỏ tuổi nhất, dẫn nàng theo bên người cực kỳ thích hợp, nhân tiện hắn có thể dạy dỗ nàng đạo lý làm người, một công đôi việc.
Nghĩ đến đây, Lục Châu chậm rãi đứng lên trở về Ma Thiên Các.
“Còn có một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, dùng luôn cho hết.”
Ma Thiên Các là nơi ở của Cơ Thiên Đạo và các đồ đệ trên đỉnh Kim Đình Sơn, thanh u yên tĩnh.
Ba ngày sau, tại tổng bộ Mãnh Hổ Cương sơn trại.
“Điều tra tình hình thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã phái người lái phi liễn suốt đêm đến Kim Đình Sơn. Tình hình chiến đấu ở đó quá kịch liệt, quân ta không dám tới gần. Nhưng mà.. nhưng mà có tu hành giả nói đã tận mắt thấy một toà pháp thân.”
(Chú thích: phi liễn = xe bay. Từ chương này mình sẽ để tên phi liễn mà không dịch ra.)
“Pháp thân? Là loại pháp thân nào?”
“Pháp thân đó cao mười trượng, rộng hai trượng, xung quanh có kim quang, bên dưới có bát diệp kim liên.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng ngã từ trên bảo toạ xuống.
Chẳng còn một chút khí tức vương giả nào.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hai chân không ngừng run rẩy.
“Trại chủ…”
“Nhanh, nhanh đỡ trại chủ đi nhà xí.”
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển xong, điểm sinh mệnh của hắn khôi phục được 613 ngày.
Thêm mấy ngày tịnh dưỡng, trạng thái tinh thần của hắn cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Một tấm thẻ được 300 ngày, hiệu quả hơi kém tấm thẻ đầu tiên một chút.” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Cả người hắn trở nên trẻ hơn một chút.
Dung mạo không thay đổi bao nhiêu, nhưng trên đầu đã có mấy sợi tóc đen, tinh thần diện mạo trông khoẻ khoắn hơn.
“Điểm công đức còn có 150… ít đến đáng thương.”
Lục Châu không định tu hành những công pháp loạn thất bát tao có sẵn trong não hải, kể cả những công pháp đã truyền thụ cho đồ đệ.
Hắn dự định hối đoái điểm công đức lấy công pháp trong Thương thành.
Hắn không muốn dẫm vào vết xe đổ của Cơ Thiên Đạo.
Tuy nói thiện hay ác là do người quyết định, nhưng đến cả đồ đệ cũng muốn phản bội kẻ như Cơ Thiên Đạo thì chắc chắn có liên quan không ít đến cách hắn làm người. Mà một kẻ có thể ác đến mức này không tránh khỏi có thiên ti vạn lũ quan hệ đến công pháp tu hành của hắn.
Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm.
“Sư phụ, Tiểu Diên Nhi cầu kiến.”
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi đẩy cửa phòng bước vào, thấy sư phụ đang ngồi đó liền cười hì hì nói: “Sư phụ, trông người lại trẻ ra rồi.”
“Chỉ biết nói ngọt.” Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng.
“Sư phụ bây giờ thật lợi hại.”
“Thật sao?”
“Dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ. Cả thiên hạ này cũng chỉ có mình người làm ra được.” Tiểu Diên Nhi sùng bái nói.
Lục Châu không nói gì.
Đây đều là công sức của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng đáng nhắc tới.
Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to, lại hỏi: “Sư phụ, trước kia người từng nói, chỉ cần thực lực mạnh mẽ thì muốn giết ai cứ giết… Vậy tại sao người lại không giết các sư huynh sư tỷ?”
“…”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Không ngờ nha đầu này lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Những đạo lý mà trước kia vi sư dạy các con, hãy quên hết toàn bộ đi. Tốt nhất là quên sạch không còn một mống…”
“Vâng, đồ nhi biết rồi.”
Thấy Tiểu Diên Nhi ấp úng muốn nói lại thôi.
Lục Châu lắc đầu nói: “Có lời gì cứ nói thẳng đi. Vi sư sẽ không trách con.”
“sư phụ, người từng hứa sẽ cho đồ nhi một thứ… Người quên rồi sao?” Tiểu Diên Nhi lấy hết dũng khí nói ra.
Lão ma đầu trước kia lại hứa hẹn lung tung cái gì rồi?
Lục Châu vội vàng lục tìm ký ức trong não hải.
Nhưng chẳng tìm được tin tức liên quan.
Xem ra khi hắn xuyên không vào thân thể của lão già hết hơi này, ký ức hắn nhận được cũng thiếu thốn không ít.
“Hứa hẹn?” Lục Châu hồ nghi.
“Sư phụ từng nói, chỉ cần đồ nhi đạt đến Thần Đình cảnh sẽ tặng Ngọc Phất Trần cho đồ nhi…”
Tuy không nhớ rõ việc hứa hẹn với đồ đệ.
Nhưng hắn vẫn biết Ngọc Phất Trần… đây là một bảo vật cấp thiên giai, có thể gia tăng uy lực cực lớn cho tu hành giả.
Chỉ là…
Khi Lục Châu xuyên tới, toàn bộ đạo cụ của Cơ Thiên Đạo đều đã biến mất, làm sao mà tặng được nữa?
Hắn cũng minh bạch vì sao lão ma đầu phải làm như vậy. Đồ đệ phản bội, khiêu chiến uy quyền của hắn, nếu hắn không tìm cách làm yếu đi thực lực của bọn đồ đệ thì sớm muộn gì chúng cũng bỏ hắn đi hết. Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Đương nhiên là ta quên mất rồi.”
Tiểu Diên Nhi tỏ ra rất thất vọng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng mà vi sư sẽ tặng cho ngươi một bảo vật thiên giai khác… Ngọc Phất Trần chỉ thích hợp cho tu hành giả tuổi đã cao sử dụng, một tiểu nha đầu như con mà dùng thì trông khó coi lắm.”
Diên Nhi nghe vậy cực kỳ vui sướng, vội vàng quỳ xuống: “Tạ ơn sư phụ!”
Lục Châu khẽ gật đầu. “Tiểu Diên Nhi, vi sư có một nhiệm vụ giao cho con đây.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Ở gần Kim Đình Sơn còn có một số tu hành giả ‘danh môn chính đạo’ ẩn nấp trong bóng tối để điều tra chúng ta. Con đi xử lý một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Đi đi.”
Tiểu Diên Nhi rời khỏi Ma Thiên Các, thân hình như chú chim yến chao lượn xuống núi.
Khoảng hơn mười phút sau.
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng thông báo của Hệ thống.
[Đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
….
Chương 10 Một kích chí mạng
Lục Châu ngơ ngác một chút, lập tức mừng thầm không thôi.
Đồ đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, sư phụ cũng thông qua đó mà thu hoạch được điểm công đức, rất hợp lý.
Hắn rất hài lòng.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Diên Nhi đã đánh giết được hơn mười tên tu hành giả gan to bằng trời.
Lục Châu kiểm tra bảng thông tin.
Điểm công đức của hắn đã tăng lên thành 300 rồi.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân ‘Thái Cực Sơ Thành’.”
[Ting — thu hoạch được pháp thân Thái Cực Sơ Thành.]
Trong giây lát thu hoạch được pháp thân, Lục Châu cảm thấy từ trong đan điền khô kiệt đã lâu bỗng tuôn ra một dòng nước suối.
Một đoàn năng lượng len lỏi toàn thân hắn.
Đột phá!
Hắn chân chính từ Thối Thể Cảnh bước vào Thông Huyền Cảnh.
Thối Thể Cảnh chỉ luyện gân xương và da, không thể sử dụng năng lượng như tu hành giả. Khi trở thành tu hành giả thực thụ, năng lực hắn tăng lên gấp bội.
“Đúng là không gặp phải bình cảnh.” Lục Châu cảm nhận biến hoá trong cơ thể mình.
Rất nhanh sau đó, thể nội yên tĩnh lại.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu
Điểm công đức: 0
Tuổi thọ còn lại: 613 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)
Pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh cần đến 1.000 điểm công đức.
Đúng là cái hố sâu không đáy mà!
Muốn đạt đến trình độ của Cơ Thiên Đạo hình như không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn.
Huống hồ bây giờ tạm thời còn chưa có công pháp thích hợp để hắn tu luyện.
“Hay là tu luyện các công pháp trước đây?”
Trong não hải Lục Châu có không ít các phương pháp tu luyện của Cơ Thiên Đạo và những tâm đắc của hắn, còn có phương pháp tu luyện và ưu khuyết điểm của chín tên đồ đệ. Có điều những công pháp đó đều được đo ni đóng giày cho bọn hắn chứ không thích hợp với bản thân mình.
Những công pháp của chính Cơ Thiên Đạo dường như vì thân thể hắn đã quá già cỗi nên việc tu luyện vẫn luôn trì trệ không tiến lên được.
Điều này có nghĩa là, phải gia tăng điểm sinh mệnh lực mới có thể xem xét việc tiếp tục tu luyện.
Trước khi đến lúc đó, hắn thà thiếu chứ không làm ẩu. Ráng chờ một thời gian vậy.
Điểm công đức cũng không còn tăng lên nữa.
“Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, đối phó với đám người tôm tép này vẫn dư sức.”
“Phải giao cho bọn hắn làm thêm nhiều việc khác mới được.”
Nếu các đồ đệ cũng có thể giúp mình thu hoạch điểm công đức thì hắn phải lợi dụng cho tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt.
Ngay sát na hắn vừa muốn bước ra khỏi cửa —
Một bóng đen đột nhiên lao tới.
Vù!
Hả?
Bóng đen đó nhanh như thiểm điện, lao vào phòng từ cửa sổ lầu các phía Tây, tay hắn cầm một thanh trường kiếm lấp loé hàn mang.
Với thực lực của Lục Châu hiện tại, chỉ cần liếc một cái đã biết đây là một tên cường giả…
Trên thanh kiếm mang theo một nguồn năng lượng to lớn, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Lục Châu.
Có nên hô cứu mạng không nhỉ?
Ầm!
Kiếm đã đâm vào ngực Lục Châu.
Không có bất kỳ một thương tổn nào!
Hiệu quả của Đỡ Đòn Chí Mạng đã được phát động.
Cũng chính lúc này, Lục Châu thấy rõ bộ dáng của người vừa đến.
“Đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, Chu Kỷ Phong?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Chu Kỷ Phong không ngờ chỉ trong giây lát đã bị người nhận ra, hắn cuống quýt rút kiếm bay ngược ra sau, rồi vận sức lần nữa đâm tới một kiếm.
“Chết đi!!!”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thông Huyền Cảnh chỉ là cảnh giới tu hành rác rưởi nhất, làm sao có thể địch lại Chu Kỷ Phong đã bước vào Thần Đình cảnh.
Người là dao thớt ta là thịt cá!
Cái tên Chu Kỷ Phong này rõ ràng là đến báo thù, hắn điên cuồng gan to bằng trời, đến mệnh cũng không cần nữa!
Ầm!
Chiêu nào cũng chí mạng.
Một kiếm này lại bị Lục Châu quỷ dị đỡ được.
Chu Kỷ Phong lăn lộn trên không, lảo đảo lui lại, cánh tay tê dại.
Điều này… sao có thể?
Ma Thiên Các yên tĩnh trở lại.
Hai mắt Chu Kỷ Phong trừng to, hắn nuốt một ngụm nước bọt… trong mắt đều là tia máu.
Trường kiếm trong tay hắn khẽ run rẩy, không biết có nên tiếp tục tấn công.
“Còn muốn tiếp tục không?” Hai mắt Lục Châu sáng như đuốc.
“…”
Hai chân Chu Kỷ Phong mềm nhũn, lảo đảo ngồi xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Lớn đến mức khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định tấn công.
“Không biết tự lượng sức.” Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi xoay người.
Phải ổn trọng.
Khí thế không được thua.
“Ngươi giết sư phụ ta… Cho dù phải chết ta cũng sẽ báo thù!” Chu Kỷ Phong nắm chặt trường kiếm.
“Phí công.”
Chu Kỷ Phong lại lần nữa cầm kiếm lên xông về phía hắn.
Tốc độ như gió.
Cường Thần Đình cảnh không phải tu hành giả tôm tép nào cũng có thể so sánh.
Ngay lúc này ——
“Sư phụ!”
Một bóng người mặc áo xanh từ bên ngoài lao tới.
Trong lòng Chu Kỷ Phong khẽ run lên, động tác trên tay chậm đi một nhịp.
Ầm!
Người áo xanh tung ra một đạo năng lượng đánh bay hắn.
Chu Kỷ Phong phun ra một ngụm máu, té xuống mặt đất.
“Tên không có mắt nào dám đánh lén sư phụ ta đó?”
Tiểu Diên Nhi thả người xuống đất, lộ ra hai răng nanh nhỏ, trong mắt đều là sát khí.
“Diên Nhi lui ra.”
“Sư phụ… hắn dám đánh lén người, đồ nhi muốn chặt hắn thành tám khối xả giận cho người…”
Nghe nói như thế.
Sắc mặt Chu Kỷ Phong trắng bệch.
Chín tên đệ tử của Ma Thiên Các quả nhiên đều rất hung tàn.
Những gì Chu Kỷ Phong biết về bọn hắn đều là lời đồn trong dân gian, mà lời đồn thì cũng có vài phần là giả.
Nay được tận mắt nhìn thấy một lần, ngay cả một tiểu cô nương tướng mạo xinh xắn đáng yêu như vậy mà cũng vô cùng đáng sợ!
Chu Kỷ Phong có hơi hối hận.
Hắn hối hận vì đã đến báo thù.
Ngoài mặt Lục Châu vững vàng trấn định.
Nhưng trong nội tâm lại không ngừng thở dài.
Bộ thân thể này đúng là yếu quá mức rồi.
Lúc ở trạng thái đỉnh phong, loại mặt hàng như Chu Kỷ Phong hắn còn chẳng thèm nhìn tới. Vậy mà bây giờ… tên này lại suýt tí nữa lấy mạng già của hắn. Cũng may tiểu đồ nhi đến kịp lúc, nếu không Đỡ Đòn Chí Mạng dùng sạch 5 lần thì hắn tiêu tùng. Đến lúc đó lại phải hao phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Kỷ Phong ——
Tính danh: Chu Kỷ Phong
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Thần Đình cảnh, tố đạo sơ kỳ
Trạng thái: Kẻ địch, giá trị thù hận 85%
“Bản toạ giết sư phụ ngươi, ngươi đến tìm bản toạ báo thù, hợp tình hợp lý.”
“Nhưng ngươi không biết tự lượng sức, không khác gì đi chịu chết, làm thế chẳng có chút ý nghĩa gì.”
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, tìm kiếm ký ức có liên quan đến Chu Kỷ Phong trong não hải.
Thật trùng hợp là, trước kia Cơ Thiên Đạo đúng là có chút liên quan đến tên Chu Kỷ Phong này.
“Ngươi tám tuổi bước vào Thối Thể Cảnh, chín tuổi vào Thông Huyền Cảnh, mười ba tuổi vào Ngưng Thức Cảnh, mười tám tuổi đạt Phạn Hải Cảnh, hai mươi tuổi tiến vào Thần Đình Cảnh. Trong tu chân giới cũng được xem là một nhân tài hiếm thấy. Ngươi hoàn toàn có thể chờ thêm vài năm mới đến báo thù. Tại sao cứ nhất định phải đi bây giờ để tìm tới cái chết?”
Chu Kỷ Phong hối hận gần chết.
Hắn là thiên tài, là thiên tài trong tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Môn.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm nói: “Sư phụ, như vậy mà cũng gọi là thiên tài hiếm thấy sao? Đồ nhi mười tuổi bái người làm sư, nay mới mười lăm đã là Thần Đình cảnh rồi nè…”
Lục Châu: “…”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, một điểm ngạo khí vừa mới xuất hiện đã bị đả kích đến không còn một mống.
“Không được nói lung tung.” Lục Châu trừng nàng một cái.
Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Chu Kỷ Phong, ngươi biết vì sao bản toạ không giết ngươi không?”
“Lão ma đầu đừng có giả nhân giả nghĩa, muốn chém muốn giết hay lóc xương lóc thịt ta thì cứ làm.” Chu Kỷ Phong tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Lục Châu lắc đầu.
“Ngươi thật sự cho rằng Lạc Trường Phong là kẻ chính nhân quân tử?”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Chu Kỷ Phong trừng to mắt.
“Người trẻ tuổi chưa biết trời cao đất rộng, khi bản toạ biết Lạc Trường Phong, ngươi còn chưa ra đời đâu.”
“Rốt cuộc ý ngươi là sao?”
“Nếu bản toạ nói với ngươi, kẻ thù giết cha của ngươi chính là Lạc Trường Phong, ngươi có tin không?” Lục Châu thản nhiên nói.
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh ẩn tàng, xúi giục Chu Kỷ Phong.]
[Nhắc nhở 1: giết người không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.]
[Nhắc nhở 2: tất cả các hành vi của ký chủ đều có thể phát động nhiệm vụ ẩn.]
Thập đại cao thủ đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong cuộc chiến một tháng trước, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân lấy một địch mười, nhưng sau đó hắn ta không thể thi triển thêm được chiêu thức nào cường đại nữa.
Thế nhưng lần này lão ma đầu thi triển đại chiêu liên tục như thể đang liều mạng.
Điều làm bọn họ càng thêm kiêng kỵ chính là lão ma đầu thi triển đại chiêu mà trông vẫn rất nhẹ nhàng.
Đúng vậy, rất nhẹ nhàng.
Lục Châu phát hiện ra một hiện tượng vô cùng thú vị. Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, điểm mấu chốt chính là ở hai chữ ‘Đỉnh Phong’. Mỗi khi hắn tiêu xài năng lượng trong cơ thể thì chỉ một giây sau năng lượng lại ngập tràn trong cơ thể hắn, trở về trạng thái đỉnh phong ban đầu.
Hoàn toàn xứng danh với cái tên Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của nó.
Đạo cụ này thực sự khiến người ta phải kinh diễm.
Lục Châu quyết định phải sử dụng tiết kiệm, dù sao hắn cũng chỉ có ba tấm thẻ.
Vậy thì… phải tận dụng thời gian.
Một kiếm Thiên Quyến Hữu Khuyết chém giết mấy trăm tên tu hành giả.
Những tên tu hành giả tôm tép đều sợ đến hồn phi phách tán, sợ vãi cả ra quần.
Ngay cả thập đại cao thủ đều phải rút lui thì những người khác làm sao còn đủ dũng khí lưu lại đây chơi trò trang bức.
Cả đám người lập tức giải tán.
Lục Châu cũng chỉ có một mình, hắn không có phân thân thuật.
Giết quân tôm tép không có ý nghĩa, hắn đặt mục tiêu trên người thập đại cao thủ trước mặt.
“Muốn đi sao? Đáng tiếc, quá chậm!”
Thân hình Lục Châu nhanh như thiểm điện.
Lưu lại giữa không trung từng đạo tàn ảnh.
Mấy tên ác đồ trợn tròn mắt nhìn.
Đoan Mộc Sinh lộ vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm: “Là đại thần thông thuật của sư phụ, Thiên Lý Truy.”
“Tam… tam… sư huynh, bây giờ… bây giờ… phải làm sao?” Minh Thế Nhân vốn là kẻ sáng suốt nhưng lúc này lại sợ hãi đến mí mắt cũng run rẩy.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai?”
“Hay là trốn đi…” Chiêu Nguyệt đưa ra một phương án to gan.
Cửu đồ đệ vội vàng nói: “Sư huynh sư tỷ, xin nghe lời khuyên của muội, hãy thành thật ở lại đây đi… Sư phụ người có đại thần thông thuật Thiên Lý Truy, các sư huynh sư tỷ trốn không thoát đâu.”
“…”
Trong lòng bọn hắn nảy sinh cảm giác tuyệt vọng sâu sắc.
Thiên Lý Truy là đại thần thông bởi vì chiêu này có thể đuổi kịp mục tiêu trong một khoảng thời gian cực ngắn. Khuyết điểm duy nhất của nó là cực kỳ tổn hao năng lượng.
Sư phụ liên tiếp sử dụng nhiều đại chiêu đã khiến bọn họ vô cùng bất ngờ.
Không nghĩ tới người còn có thể tung ra thêm một đại thần thông nữa.
Ác đồ nhóm ngây ngốc ngồi đó, nghĩ mãi chẳng hiểu nổi tại sao sư phụ rõ ràng có thực lực mạnh như vậy lại phải che giấu, mặc cho bọn người dưới chân núi nhục mạ suốt cả tháng trời, lại bỏ qua cho đám sư huynh đã phản bội sư môn mà rời núi?
Không phải chỉ có mỗi mình bọn họ nghĩ mãi không hiểu.
“Gừng càng già càng cay. Thì ra sư phụ vẫn luôn diễn trò để gạt chúng ta!”
“Chẳng lẽ… sư phụ người thấy sáo lộ cũ chơi chán rồi nên muốn đổi sang trò khác?”
Ba tên ác đồ đưa ra đủ loại phỏng đoán, đoán không ra duyên cớ còn bị chính tưởng tượng của mình doạ đến mức giật mình.
Trong khoảnh khắc Lục Châu thi triển Thiên Lý Truy, Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân cũng tiêu tán theo.
Mười phút sau.
Lạc Trường Phong đạp gió mà đi, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn chung quanh.
Đám người danh môn chính đạo như một đám cừu non vô tội trông thấy lão sói già, cả bầy hoảng hốt chạy trốn tứ tung.
“A? Bản toạ chờ ngươi nãy giờ, sao mới chạy đến đây vậy?”
Trước mặt hắn có một thân ảnh đang trôi nổi giữa không trung.
Lạc Trường Phong thắng gấp lại, nói: “Lão ma đầu? Nhanh thật…”
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên lưng.
Trong lòng hắn âm thầm kêu khổ, lão gia hoả này sao không đuổi theo người khác mà cứ đuổi theo ta mãi vậy!
Dường như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Lục Châu trêu ghẹo nói: “Khí phách lúc nãy của ngươi đi đâu cả rồi?”
“Ngươi… đừng có ép người quá đáng!” Lạc Trường Phong trợn tròn mắt nói.
“Ép ngươi quá đáng thì làm sao?”
“…”
Lạc Trường Phong cố nén nỗi sợ hãi, tiếp tục nói: “Ngươi đã sử dụng ba lần đại thần thông cấp Nguyên Thần cảnh, nếu còn tiếp tục tiêu hao… Ngươi xem Thiên Lý Truy là cơm trắng hay sao?... A!... Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân, Thiên Lý Truy!...”
Lời chỉ nói được một nửa.
Trong chớp mắt Lục Châu đã vọt đến trước mặt hắn, đồng thời ở sau lưng lại xuất hiện chiêu thức quen thuộc Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân.
Kim liên là tiêu chí đặc thù của Bách Kiếp Động Minh, mở được bao nhiêu cánh là phải xem tu vi của kẻ đó, mà người mở được kim liên tám cánh chỉ có Cơ Thiên Đạo!
Số lượng tu hành giả có thể tu luyện thành công Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân trong tu chân giới chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mà tám lá sen vàng kia lại thêm một lá đang chậm rãi hé mở… Bát diệp kim liên sẽ biến thành cửu diệp kim liên… Khi lá sen thứ mười nở ra cũng là lúc pháp thân đủ tiêu chuẩn để bước lên thiên giới…
“Bản toạ chỉ chơi đại chiêu.” Thanh âm Lục Châu truyền đến.
Lạc Trường Phong quên cả chống cự.
Hắn đã thi triển pháp thân một lần.
Thất diệp Bách Kiếp Động Minh của hắn cách xa một trời một vực so với bát diệp… Hắn lại còn thi triển Thiên Kiếm Nhất Thiểm. Thái Nhất và Thiên Nhất không chỉ hơn kém nhau có một chút.
Hiện tại hắn có thể chạy xa được như vậy… đã là dốc hết toàn lực.
Sao có thể ngăn nổi lão ma đầu không ngừng thi triển đại chiêu?
“Ngừng đi.” Lạc Trường Phong giơ tay lên.
“Thật xin lỗi… Ngừng không được rồi.”
“A?”
Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân như một toà núi nguy nga đè ép xuống cơ thể hắn.
Ầm!
Đất trời rung động.
Gần như không có lực phản kháng, đơn giản như nghiền chết một con kiến.
Lạc Trường Phong tiêu tán giữa thiên địa, đến cặn bã cũng không còn lưu lại.
Lục Châu nhìn thoáng qua thời gian còn thừa.
5 phút.
Không cần đuổi theo những người khác nữa.
Cho dù có đuổi cũng chỉ là giết thêm mấy người mà thôi. Sau khi hiệu quả của tấm thẻ biến mất thì hắn thảm rồi.
Trả qua sự kiện lần này, Lục Châu mới nhận thức được Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong trân quý đến cỡ nào.
Thứ này có thể nghịch chuyển khốn cảnh, quyết không thể tuỳ tiện lãng phí.
Lục Châu lại thi triển Thiên Lý Truy trở về Kim Đình Sơn.
Đám tu hành giả chạy tứ tán như chó nhà có tang, trông chật vật không chịu nổi.
Cửu đại cao thủ chia thành chín phương hướng khác nhau mà chạy.
Như vậy mới có thể gia tăng xác suất còn sống lên mức cao nhất.
Bọn hắn đều không phải là lũ người ngu xuẩn.
Nhìn thấy phía xa chân trời xuất hiện Bách Kiếp Động Minh Pháp Thân một lần nữa, cửu đại cao thủ đều ý thức được một đồng bọn của mình xảy ra chuyện rồi.
Một lúc lâu sau, thiên địa không còn xuất hiện thêm động tĩnh nào khác.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ ban đầu, điểm công đức về 0.]
[Phát động nhiệm vụ chính tuyến: Dạy Dỗ Lại Ác Đồ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kẻ phản bội sư môn là đại nghịch bất đạo, kẻ nổi dị tâm còn không bằng loài
heo chó. Hãy dạy dỗ lại đồ đệ của ngươi, gia tăng độ trung thành của bọn hắn.]
[Nhiệm vụ 1: Gia tăng độ trung thành của đồ đệ Diên Nhi đạt 80% trở lên.]
[Nhiệm vụ 2: Trừng trị ba tên ác đồ, không cho chúng tiếp tục làm chuyện ác.]
“Hệ thống này muốn chơi ta mà. Đánh lui mấy chục ngàn tên tu hành giả cũng không có ban thưởng gì, đến một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không có, không thể nào nói nổi.”
[Nhắc nhở 1: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đạo cụ trân quý, vì cân nhắc đến việc ký chủ quá yếu mới phát quà tân thủ, xin ký chủ sử dụng thận trọng.]
[Nhắc nhở 2: Xin ký chủ cố gắng gia tăng thực lực.]
[Nhắc nhở 3: Hiệu lực của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong kết thúc.]
Lục Châu cảm thấy toàn bộ năng lượng trong cơ thể mình biến mất trong nháy mắt.
Cái cảm giác cường đại này thật là thoải mái.
Không biết muốn dựa vào bản thân tu hành thì bao lâu mới đạt tới cảnh giới đó.
Đạo cụ rốt cuộc cũng chỉ là đạo cụ, không phải là thực lực chân chính của bản thân.
Không có tấm thẻ đó, trừ người bình thường ra, ai cũng có thể đánh thắng hắn.
Một lão già họm hẹm có thể đánh nổi ai chứ? Giả vờ té trước đầu xe người ta để đòi tiền thì may ra.
Nhìn thấy ba tên đồ đệ bị thương và Tiểu Diên Nhi đang thành thật quỳ gối ở lối vào Kim Đình Sơn, Lục Châu mới bình phục lại tâm tình.
Phải tỏ ra ổn trọng, vững vàng, không được thể hiện như những người trẻ tuổi, như vậy quá ngây thơ.
Lão luyện thành thục sao…
Lục Châu nghĩ đến từ này liền chắp hai tay ra sau lưng.
Thong thả bước tới.
Như vậy trông có thật sự giống với Cơ Thiên Đạo trước kia hay không hắn cũng không thèm quan tâm.
Việc đã đến nước này, có suy nghĩ nhiều cũng vô dụng.
Chương 7 Bắt đầu dạy dỗ
Lục Châu bước đến trước mặt bốn tên đồ đệ.
Ánh mắt hắn nhìn từ Đoan Mộc Sinh sang Minh Thế Nhân, rồi đến Chiêu Nguyệt.
“Tiểu Diên Nhi.”
Đám người Đoan Mộc Sinh bị doạ đến mức toàn thân run rẩy.
Tiểu Diên Nhi vội vàng nói: “Có đồ nhi.”
“Con đứng lên đi.”
“Vâng!”
Lục Châu để ý thấy độ trung thành của nàng đã tăng lên 65%.
Độ trung thành của Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt không tiếp tục hạ xuống mà tăng trở lại.
30%, 20%, 40%...
Độ trung thành còn thiếu rất nhiều.
Lục Châu không nói nhiều, chỉ bảo: “Vi sư mệt rồi, dìu ta trở về.”
Tiểu Diên Nhi mừng thầm bước đến bên cạnh hắn, tỏ ra cực kỳ ngoan ngoãn như một nha hoàn, nàng đỡ Lục Châu bước lên trên núi.
Để lại đám Đoan Mộc Sinh ba người nhìn nhau.
Sư phụ không bảo bọn hắn đứng lên, bọn hắn đương nhiên không dám động đậy.
Lại thêm một chưởng của sư phụ đánh cho bị thương, hiện tại ba người đều rất khổ sở.
“Lão tứ, đệ hại ta thê thảm rồi…” Đoan Mộc Sinh than thở.
“Chuyện này sao trách ta được chứ? Ta đã cẩn thận phân tích mới cho rằng sư phụ bị thương.” Minh Thế Nhân nói.
“Phân tích mà thế à? Huynh phân tích thật là chuẩn nha.” Chiêu Nguyệt cũng oán trách theo. Nếu không phải tứ sư huynh thay đổi thái độ, nàng cũng sẽ không bắt chước hắn ngỗ nghịch với sư phụ.
“Ai mà biết chuyện sẽ thành thế này? Ngàn tính vạn tính, lại tính sót một điều…”
“Tính sót cái gì?”
“Có lẽ, đại khái là sư phụ người đã chơi chán sáo lộ cũ nên bây giờ chuyển qua chiêu trò mới…”
Đoan Mộc Sinh và Chiêu Nguyệt mặt mày xám xịt.
“Hay là bây giờ chúng ta trốn đi!” Chiêu Nguyệt thấp giọng nói.
“Trốn? Trốn làm sao? Muội không thấy vừa rồi sư phụ thi triển Thiên Lý Truy?”
“Vừa rồi sư phụ đuổi theo thập đại cao thủ, hình như đã sử dụng pháp thân hai lần và Thiên Quyết Hữu Khuyết một lần, ít nhất một lần Thiên Lý Truy. Đề nghị của sư muội cũng có thể cân nhắc…” Minh Thế Nhân khẽ gật đầu.
“Cân nhắc cái rắm! Sư phụ muốn dồn chúng ta vào chỗ chết thì còn chờ tới bây giờ sao?”
Cho dù lão tứ nói gì thì Đoan Mộc Sinh cũng không tin hắn nữa.
Ngã một lần tất sẽ khôn lên, sư phụ không xuống tay với bọn họ, có nghĩa là bọn họ vẫn còn đường sống.
Nếu thật sự bỏ trốn thì bọn họ chẳng khác nào đám người đại sư huynh.
Trong lương đình.
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, không cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi tu vi hắn khôi phục lại cấp Thối Thể cửu trọng thì việc lên xuống núi không thành vấn đề.
“Tiểu Diên Nhi, con lên núi được bao lâu rồi?” Lục Châu hỏi.
“Bẩm sư phụ, Diên Nhi đi theo sư phụ đã được năm năm.”
“Năm năm…”
Năm năm mà tu vi đã đạt tới Thần Đình cảnh.
Lão già Cơ Thiên Đạo này thu đám đệ tử đều là quái vật nghịch thiên.
Lục Châu đoán là trước khi Hệ thống chính thức xuất hiện, Cơ Thiên Đạo cũng đã được Hệ thống cung cấp cho một ít đạo cụ giúp đỡ nên mới được như bây giờ.
“Con biết sai chưa?” Lục Châu cảm khái nói.
Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống, miệng lẩm bẩm.
“Sư phụ… Diên Nhi biết sai rồi, Diên Nhi không nên tin lời của sư huynh! Sư phụ xin người hãy tin tưởng Diên Nhi, con luôn rất ngoan rất nghe lời người.”
“Vi sư không nói chuyện này.”
“A?”
“Hồi cuối năm, con tự tiện rời khỏi Kim Đình Sơn đi đoạt công pháp tu luyện của hai đại môn phái, có phải không?” Lục Châu nói.
“Đồ nhi biết sai rồi.”
“Tại sao phải làm thế?”
Lục Châu tìm kiếm ký ức trong não hải nhưng không tìm được động cơ khiến Diên Nhi phải làm vậy.
Tiểu Diên Nhi le lưỡi nói: “Tứ sư huynh nói, không vào được Hắc Bảng thì không xứng là đệ tử của Kim Đình Sơn! Cho nên… cho nên… con mới đi.”
“Hắc Bảng?” Lục Châu không có tin tức gì về thứ này.
“Đây là một bảng xếp hạng của giới tu hành giả. Những người có tên trên bảng đều là tu hành giả làm nhiều việc ác. Các sư huynh sư tỷ đều ở trong ba mươi vị trí đầu… sư phụ… sư phụ…”
“Nói.”
“Sư phụ người đứng thứ nhất.”
Lục Châu: “…”
Thấy sư phụ lâm vào trầm tư, Tiểu Diên Nhi không dám tiếp tục nói chuyện mà chỉ len lén quan sát hắn.
Bầu không khí trở nên căng thẳng khiến Tiểu Diên Nhi không dám thở mạnh.
Không biết trôi qua bao lâu, Lục Châu mới nói: “Thôi… Con hư thân là lỗi của cha, dạy không nghiêm là do thầy lười nhác. Là lỗi của vi sư đã không dạy các ngươi đàng hoàng.”
Tiểu Diên Nhi nghe vậy ánh mắt liền trở nên phức tạp. Nàng liếc trộm sư phụ.
Tuy nàng chỉ mới gia nhập sơn môn trong khoảng thời gian rất ngắn, thua xa những vị sư huynh sư tỷ khác, nhưng nàng cũng hiểu được một chút về con người của lão nhân trước mắt này.
Sư phụ bây giờ là sao đây?
Lục Châu cũng cảm thấy sự nghi ngờ của nàng, hắn nói: “Diên Nhi, con là đệ tử ta yêu thương nhất. Từ nay về sau không được làm chuyện ác nữa, biết chưa?”
“Vâng.”
“Đứng lên đi.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi được sư phụ thông cảm nên hết sức vui mừng.
“Hì hì, sư phụ người là tốt nhất… Diên Nhi bóp vai cho người nha.” Tiểu Diên Nhi như con thỏ chạy đến sau lưng Lục Châu.
Trong lòng Lục Châu thầm cảm thán. Lão già Cơ Thiên Đạo này, tuy dạy ra tám tên ác đồ, nhưng cũng may còn có một đứa có lương tâm biết hiếu thuận. Nếu hắn không kịp thời xuyên không đến thì chắc không lâu sau đồ đệ nhỏ nhất này cũng sẽ hắc hoá.
Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Tuy là Tiểu Diên Nhi tính tình tinh quái, nhưng tâm tính nàng rất đơn thuần, dễ bị người ta dạy hư.
[Ting — hoàn thành nhiệm vụ, độ trung thành của Diên Nhi đã đạt 80%, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi, xác nhận độ trung thành đã đạt 80%, hắn mới hài lòng gật đầu rồi nói: “Gọi ba đứa kia tới đây.”
“Vâng.”
Tiểu Diên Nhi nhanh nhẹn chạy xuống núi như một chú khỉ.
Lục Châu thở dài một hơi.
“Hệ thống, có biện pháp nào thích hợp để trừng trị ác đồ không?”
Kiếp trước hắn là quản lý cấp cao của công ty, tuy nói hắn không có lịch duyệt ngàn năm như Cơ Thiên Đạo, nhưng cũng biết chút phương pháp để dạy bảo nhân viên của mình, mà đồ đệ thì cũng tương tự như thế.
Càng trừng phạt bọn họ, càng dễ dẫn tới phản kháng.
Nói cho cùng, những tên ác đồ này ác như vậy cũng do Cơ Thiên Đạo đã dạy dỗ bọn chúng, có hận cũng nên hận Cơ Thiên Đạo. Bây giờ Lục Châu hắn đã thay thế Cơ Thiên Đạo, vậy thì không thể tiếp tục đi theo con đường này nữa.
Hệ thống không trả lời.
“Nếu không nói gì thì ta sẽ làm theo ý của mình.” Lục Châu nói.
Không bao lâu sau.
Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Chiêu Nguyệt cúi thấp đầu bước lên núi trong bộ dạng sợ sệt. Tiểu Diên Nhi đứng ở một bên.
Vào trong lương đình, cả đám toàn bộ quỳ xuống.
“Sư phụ tha mạng!”
“Sư phụ thứ tội!”
“Sư phụ tha mạng!”
Độ trung thành của ba người lần lượt là 40%, 35%, 42%.
Vẫn còn rất thấp. Độ trung thành này chỉ cần một chút biến động thôi, bọn hắn sẽ như cỏ mọc đầu tường nghiêng về phía khác.
Trong lương đình lặng ngắt như tờ.
Lục Châu không nói, bọn họ cũng không dám lên tiếng.
Vô thanh thắng hữu thanh.
Bầu không khí càng yên tĩnh, ba người bọn họ càng cảm thấy lo lắng bất an, sống lưng lạnh ngắt.
Một khắc trôi qua.
Lục Châu vẫn không nói chuyện.
Thỉnh thoảng thở dài, thỉnh thoảng lại lắc đầu.
Cuối cùng.
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt không chịu được bầu không khí quỷ dị này nữa, bèn quỳ rạp xuống đất vừa khóc vừa nói: “Sư phụ, là do đồ nhi nhất thời hồ đồ! Từ lúc vào sơn môn đến nay đồ nhi chưa từng nghĩ tới chuyện phản bội sư phụ! Khẩn cầu sư phụ thông cảm!”
Có người dẫn đầu, Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân cũng liên tiếp cầu xin tha thứ.
“Sư phụ, đồ nhi nhập môn đã được trăm năm! Trong trăm năm này… coi như không có công lao cũng có khổ lao… Cầu xin sư phụ nể tình đồ nhi đi theo người trăm năm mà tha cho đồ nhi một mạng!”
“Sư phụ, đồ nhi nhập môn sáu mươi năm rồi, trong sáu mươi năm này chưa từng ngỗ nghịch với người. Đồ nhi bị mỡ heo làm mê muội tâm trí nên mới phạm sai lầm lớn như vậy! Cầu sư phụ tha mạng!”
Chương 8 Rút thưởng và Thương thành
Ánh mắt Lục Châu lướt qua người bọn họ. Ban nãy bị hắn đánh một chưởng, bọn họ rất đau đớn.
Muốn đứng lên cũng thấy gian nan.
Tiểu Diên Nhi cực kỳ hiểu chuyện, nàng chạy tới đỡ Lục Châu, khi Lục Châu đứng vững nàng mới nép qua một bên.
Lục Châu đứng chắp tay sau lưng, không nhìn bọn họ mà đi đến bên rìa lương đình đứng nhìn dãy núi phía xa.
Sương mù trôi nổi lượn lờ trong không trung.
Không có tầng bình chướng, Kim Đình Sơn mang thêm chút sắc thái thần bí.
“Lão tam.”
“Có đồ nhi.” Đoan Mộc Sinh run lên, đầu cúi thấp.
“Ngươi xếp hạng bao nhiêu trên Hắc Bảng?”
“Chuyện này… đồ nhi xếp hạng mười tám.”
“Còn lão tứ?”
“Đồ nhi… không bằng sư huynh, xếp hạng hai mươi lăm.”
Chiêu Nguyệt không đợi sư phụ mở lời đã đáp. “Đồ nhi may mắn được xếp hạng hai mươi tám.”
“May mắn?”
Giọng Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Đúng là đồ nhi ngoan của vi sư… Từ khi nào mà chuyện có mặt trên Hắc Bảng lại đáng khoe khoang như vậy? Mặt mũi của vi sư đều bị các ngươi làm mất hết!”
“Đồ nhi biết sai!” Trong lòng Chiêu Nguyệt run lên.
Mới giáo huấn được hai câu, Lục Châu chợt nhớ tới lời Tiểu Diên Nhi, chẳng phải chính mình đang đứng đầu Hắc Bảng hay sao? Mặt mũi mình bị mình đánh mất trước tiên chứ ai…
Xấu hổ.
Mặc kệ, đâm lao đành phải theo lao.
“Nếu đã biết sai… thì phải sửa đổi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Sửa đổi?
Sửa như thế nào?
Ba người đưa mắt nhìn nhau.
Bọn họ tự nhận mình đều đi theo con đường của sư phụ, tất cả phong cách hành sự của họ đều là học của sư phụ chứ đâu!
“Từ nay về sau, các ngươi không được tiếp tục làm việc ác nữa. Các ngươi có làm được hay không?” Lục Châu gằn từng chữ.
Ba người sửng sốt.
Bọn họ nhìn sư phụ mình bằng vẻ không thể hiểu nổi.
Nhưng cả đám vẫn trăm miệng một lời đáp: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
Lương đình lại rơi vào yên tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Lục Châu nhìn phong cảnh phía xa, thở dài nói: “Cái sai lớn nhất đời vi sư là chỉ dạy các ngươi tu hành mà không dạy cách làm người.”
“Vi sư sai nên mới dạy ra đám nghiệt đồ đại nghịch bất đạo như các ngươi!”
Không cần nói tới hành vi của bọn họ trong tu chân giới, chỉ nói riêng việc họ ngỗ nghịch sư phụ, có lòng phản bội thì đã là đại nghịch bất đạo.
Bốn người không ai dám lên tiếng.
Ai dám nói sư phụ sai chứ?
“Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.” Hai người đồng thời đáp.
“Hôm nay bình chướng Kim Đình Sơn đã bị phá, vi sư phạt các ngươi phải chữa trị bình chướng, không được rời khỏi Kim Đình Sơn nửa bước. Khi nào chữa trị hoàn thành, vi sư tha cho các ngươi.” Lục Châu thản nhiên nói.
Cấm túc chẳng khác nào trói buộc tự do của bọn hắn, chữa trị bình chướng không phải là chuyện có thể hoàn thành một sớm một chiều, không mất tám năm mười năm là không xong. Kiểu trừng phạt này xem như hợp lý.
So với việc giết bọn hắn thì tốt hơn nhiều.
Hai người đều vui mừng quá đỗi.
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh!”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt. “Chiêu Nguyệt.”
“Có đồ nhi.”
“Tam sư huynh và tứ sư huynh của ngươi phải ở lại trên núi, cho nên… vi sư phạt ngươi xuống núi chuộc tội. Ngươi có ý kiến gì không?”
Chuộc tội?
Ngũ đồ đệ Chiêu Nguyệt phủ phục trên đất, thấp giọng nói: “Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh, không dám có bất kỳ ý kiến gì. Chỉ là…”
“Nói.”
“Đồ nhi không biết phải chuộc tội như thế nào?”
Lục Châu lắc đầu.
Những ác đồ này quanh năm đi theo Cơ Thiên Đạo nên đã bị lão ma đầu phá huỷ tam quan hoàn toàn, mất đi năng lực phán đoán đúng sai.
Lục Châu không lập tức mở miệng nói chuyện mà xoay người lại, bước ngang qua người bọn hắn.
Trên người Lục Châu không có khí tức ba động nhưng vẫn làm cho ba tên ác đồ run rẩy một trận.
“Diên Nhi, ngươi nói xem, cái gì là thiện, cái gì là ác?” Lục Châu lạnh nhạt nói.
Tiểu Diên Nhi giật mình, chắp tay nói: “Lợi người là thiện, hại người là ác?”
Đây cũng là thuyết pháp nàng vừa nghĩ ra, nhưng cũng không biết điều này có đúng không.
Nghe câu trả lời của nàng, Lục Châu lắc đầu. “Lão tam, ngươi nói đi.”
Đoan Mộc Sinh cúi đầu nói: “Làm việc thiện tích đức là thiện, giết người đốt nhà cướp của là ác?”
Lục Châu lại lắc đầu.
“Lão tứ.”
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân hồi đáp. “Vì nước vì dân là thiện, nối giáo cho giặc là ác?”
Lục Châu vẫn lắc đầu.
Câu trả lời của bọn họ quá mức dối trá.
Đó không phải là đáp án hắn muốn.
Thấy sư phụ không ngừng lắc đầu, vẻ mặt bốn người đều tràn đầy nghi hoặc.
Lục Châu chắp tay nói: “Người sống một đời, không nhất định phải làm việc thiện để tích đức hay vì nước vì dân… Không cần phải làm hài lòng người khác, chỉ cần không thẹn với lương tâm.”
Bốn người ngẩng đầu.
Ánh mắt phức tạp nhìn sư phụ.
Bọn họ đột nhiên cảm giác được sư phụ bây giờ rất khác so với trước kia.
Một tháng trước sư phụ còn nói, bất kể là ai, thấy không vừa mắt thì cứ giết…
Mà hôm nay, người lại nói ra những lời khiến người khác không thể không kinh ngạc.
“Không thẹn với lương tâm… đồ nhi hiểu rồi. Đồ nhi nhất định sẽ giết sạch đám người đã nhục mạ sư phụ…” Chiêu Nguyệt cắn răng nói.
“…”
Đúng là tốn công vô ích mà!
Lục Châu dở khóc dở cười.
“Thôi, ngươi cũng ở lại trên núi đi, cùng các sư huynh chịu phạt.” Lục Châu lắc đầu.
Chiêu Nguyệt giật mình nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”
Dù sao ba tên ác đồ này đã đi theo Cơ Thiên Đạo quá lâu.
Thể xác, tinh thần và tam quan đều đã có nhận thức thâm căn cố đế, không thể chỉ vì vài ba câu nói của hắn mà thay đổi được.
Hở ra một chút là đòi giết người, để nàng xuống núi thì nguy.
Trước mắt tu vi Lục Châu vẫn còn rất thấp, nguy cơ còn đó.
Còn có một đám ác đồ phản bội sư môn vẫn đang nhìn hắn chằm chằm.
Lục Châu lại liếc nhìn bọn hắn.
Độ trung thành đã tăng lên thành 50%, 45%, 52%.
Ba tên ác đồ này thật là ngoan cố.
Vấn đề tư duy thiện ác trong lúc nhất thời không giải quyết được, nhưng độ trung thành của bọn hắn nhất định phải tăng lên trên 60%.
Có vẻ như hình phạt này vẫn còn chưa đủ.
Lục Châu chậm rãi xoay người về lại lương đình rồi ngồi xếp bằng.
“Từ hôm nay trở đi, vi sư mặc kệ trước kia các ngươi đã từng làm gì, ta sẽ bỏ qua tất cả chuyện cũ… Nhưng nếu sau này lại tái phạm, bất trung bất nghĩa, ngỗ nghịch ta, vi sư quyết không khoan dung lần nữa.”
Lần này đến cả Tiểu Diên Nhi cũng quỳ xuống.
Nàng không dám nói một lời.
Độ trung thành của ba tên ác đồ quả nhiên tăng 5%.
Đã dùng roi quất thì phải đưa cà rốt ra.
“Các ngươi là đồ đệ của bản toạ, là người của Kim Đình Sơn, bản toạ sẽ che chở cho các ngươi…”
Độ trung thành lần này tăng thêm tận 10%, của Tiểu Diên Nhi tăng 2%.
Lục Châu âm thầm gật đầu, cái danh che chở này đã đề cao không ít lòng trung thành của bọn họ.
Trong thiên hạ rộng lớn không thiếu cái lạ, danh môn chính đạo tuy nhiều nhưng bọn tiểu nhân âm hiểm cũng không ít. Thế đạo gian nan, lòng người hiểm ác, đáng sợ nhất không phải chân tiểu nhân mà là giả thiện nhân. Trong tu chân giới, ngươi lừa thì ta gạt, lục đục với nhau suốt ngày, có một chỗ để nương thân chính là điều may mắn trong cuộc đời người đó.
Ban đầu khi bọn họ lên núi bái sư cũng đều chỉ mong như vậy mà thôi…
[Ting — Hoàn thành nhiệm vụ trừng trị ba tên ác đồ, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
Tiếng Hệ thống vang lên nhắc nhở.
Lục Châu lạnh nhạt nói. “Lui ra đi.”
“Đồ nhi cáo lui.”
Bốn người đều rời khỏi lương đình.
Trong nội tâm mặc dù có bất an lo lắng, nhưng phần nhiều là kinh ngạc và khó hiểu.
Nhất là ba tên ác đồ, bọn hắn đại nghịch bất đạo, ngỗ nghịch phạm thượng, vậy mà sư phụ chỉ phạt cấm túc bọn hắn ở Kim Đình Sơn.
Điều này chẳng khác gì là một sự ban ơn vô cùng to lớn.
Nếu là trước khi, ít nhất bọn hắn cũng sẽ bị đánh đến trọng thương.
Sau khi toàn bộ đệ tử rời đi, Lục Châu mới thở dài một tiếng.
Mở ra bảng thông tin cá nhân.
Tên: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thối Thể cửu trọng
Pháp thân: Không
Điểm công đức: 200
Sinh mệnh còn lại: 312 ngày
Đạo cụ: Thẻ trạng thái đỉnh phong Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)
Công pháp: Không.
Đúng là yếu đến không nói nổi.
Lục Châu sau khi thể nghiệm qua cảm giác Trạng Thái Đỉnh Phong mới ý thức được thân thể này yếu ớt đến mức nào.
Thấy mình có 200 điểm công đức, Lục Châu thầm nghĩ. “Rút thưởng.”
[Ting — Mỗi lần rút thưởng tiêu hao 50 điểm công đức. Rút thưởng thất bại thu hoạch được 1 điểm may mắn.]
“Hố dữ vậy?”
“Thương thành.”
Giao diện trước mắt biến đổi thành Thương thành chứa vô số vũ khí và công pháp rực rỡ đủ màu.
“Đến pháp thân mà cũng bán?” Lục Châu không biết nói gì.
Pháp thân là một trong những chiêu thức mạnh nhất của tu hành giả. Khi tu hành giả tu luyện tới một cảnh giới nhất định sẽ ngưng tụ thần thức, hình thành pháp thân. Pháp thân càng to lớn thì chứng tỏ tu hành giả đó càng mạnh.
Đáng tiếc, hầu hết các vật phẩm trong Thương thành đều có màu đỏ, chứng tỏ không đủ điểm mua.
“Pháp thân sơ cấp ‘Thái Cực Sơ Thành’ giá 300 điểm công đức…”
“Pháp thân ‘Lưỡng Nghi Hoá Sinh’ giá 1.000 điểm công đức…”
Lục Châu thấy pháp thân cấp chí tôn ‘Vạn Lưu Chí Tôn’ là đồ cao cấp nhất, bên cột giá là một loạt đấu chấm hỏi.
“…”
Chương 9 Giao phó nhiệm vụ
Không nhìn tới thì không sao, vừa nhìn đã suýt lấy luôn cái mạng già của hắn.
Đến pháp thân sơ cấp hắn cũng không mua nổi.
Đắt đến đáng sợ.
Pháp thân tuy là một trong những chiêu thức cường đại nhất của tu hành giả, nhưng nó cũng đại biểu cho tu hành giả đó đang gặp phải bình cảnh.
Thường có rất nhiều tu hành giả vì không thể gia tăng đẳng cấp pháp thân mà bị vây ở một cảnh gtiới nào đó, có khi cả đời cũng không thể vượt qua.
“Không ghi giá là có ý gì?” Lục Châu hồ nghi.
Vạn Lưu Chí Tôn là pháp thân chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Trong giới tu hành hiện nay, đến lão ma đầu cường đại như Cơ Thiên Đạo cũng chỉ mới đạt tới bát diệp Bách Kiếp Động Minh.
Cho dù có đột phá tới thập diệp đi nữa thì cũng còn cách Vạn Lưu Chí Tôn một khoảng rất xa.
“Thôi được rồi, đừng nghĩ xa như vậy…”
Tu vi hắn đã hạ xuống Thối Thể cửu trọng thì phải có thái độ của kẻ yếu.
Không thể cứ mơ tưởng xa vời.
“Chơi rút thưởng đi.” Lục Châu thầm nghĩ.
[Ting — rút thưởng bắt đầu.]
[Ting — rút thưởng tốn 50 điểm công đức, thu hoạch được một tấm Thẻ Nghịch Chuyển.]
[Xin hỏi có rút thưởng tiếp không?]
Xác suất trúng thưởng cao như vậy sao? Không phải là thông báo ‘cảm ơn bạn đã tham gia trò chơi’.
Lục Châu cảm thấy thật bất ngờ.
Còn 150 điểm công đức, hắn quyết định giữ lại để dành mua pháp thân gia tăng cảnh giới tu hành.
Quá trình tu hành thông thường là Thối Thể cửu trọng phải đột phá được bình cảnh mới bước vào Thông Huyền cảnh, nắm giữ pháp thân sơ cấp.
Nhưng Hệ thống bán đầy pháp thân như thế này, rõ ràng ý nói hắn sẽ không phải lo về vấn đề bình cảnh.
“Xem bảng nhiệm vụ.”
[Nhiệm vụ chính tuyến hiện tại: Dạy Dỗ Lại Ác Đồ. Một ngày làm thầy cả đời làm cha, kẻ phản bội sư môn là đại nghịch bất đạo, kẻ nổi dị tâm còn không bằng loài heo chó. Hãy dạy dỗ lại đồ đệ của ngươi, gia tăng độ trung thành của bọn hắn.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 1: gia tăng độ trung thành của Diên Nhi, đã hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 2: trừng trị ba tên ác đồ, đã hoàn thành.]
[Nhiệm vụ chi nhánh 3: dạy dỗ Chư Hồng Cộng, đang tiến hành…]
Nhiệm vụ chi nhánh 4: diệt cỏ tận gốc, thay đổi tình cảnh, đang tiến hành…]
Thấy giao diện nhiệm vụ đã thay đổi, Lục Châu cảm thán một tiếng.
“Dạy dỗ bát đồ đệ, điều này có nghĩa là phải tìm ra hắn đã… Dựa vào tu vi bây giờ của ta e là dữ nhiều lành ít.” Lục Châu nói.
“Vẫn nên suy tính kỹ hơn đã.”
Hắn nghĩ tới ba tên ác đồ kia, nếu không cấm túc bọn hắn mà mang theo bên người thì chắc chắn sẽ gặp tai hoạ.
Giấy không gói được lửa.
Chỉ có Tiểu Diên Nhi là có thể tin cậy.
Tu vi của Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, độ trung thành cao nhất, lại nhỏ tuổi nhất, dẫn nàng theo bên người cực kỳ thích hợp, nhân tiện hắn có thể dạy dỗ nàng đạo lý làm người, một công đôi việc.
Nghĩ đến đây, Lục Châu chậm rãi đứng lên trở về Ma Thiên Các.
“Còn có một tấm Thẻ Nghịch Chuyển, dùng luôn cho hết.”
Ma Thiên Các là nơi ở của Cơ Thiên Đạo và các đồ đệ trên đỉnh Kim Đình Sơn, thanh u yên tĩnh.
Ba ngày sau, tại tổng bộ Mãnh Hổ Cương sơn trại.
“Điều tra tình hình thế nào rồi?”
“Thuộc hạ đã phái người lái phi liễn suốt đêm đến Kim Đình Sơn. Tình hình chiến đấu ở đó quá kịch liệt, quân ta không dám tới gần. Nhưng mà.. nhưng mà có tu hành giả nói đã tận mắt thấy một toà pháp thân.”
(Chú thích: phi liễn = xe bay. Từ chương này mình sẽ để tên phi liễn mà không dịch ra.)
“Pháp thân? Là loại pháp thân nào?”
“Pháp thân đó cao mười trượng, rộng hai trượng, xung quanh có kim quang, bên dưới có bát diệp kim liên.”
Phịch!
Chư Hồng Cộng ngã từ trên bảo toạ xuống.
Chẳng còn một chút khí tức vương giả nào.
Sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, hai chân không ngừng run rẩy.
“Trại chủ…”
“Nhanh, nhanh đỡ trại chủ đi nhà xí.”
Trên Ma Thiên Các.
Lục Châu sử dụng Thẻ Nghịch Chuyển xong, điểm sinh mệnh của hắn khôi phục được 613 ngày.
Thêm mấy ngày tịnh dưỡng, trạng thái tinh thần của hắn cũng trở nên tốt hơn nhiều.
“Một tấm thẻ được 300 ngày, hiệu quả hơi kém tấm thẻ đầu tiên một chút.” Lục Châu lẩm bẩm nói.
Cả người hắn trở nên trẻ hơn một chút.
Dung mạo không thay đổi bao nhiêu, nhưng trên đầu đã có mấy sợi tóc đen, tinh thần diện mạo trông khoẻ khoắn hơn.
“Điểm công đức còn có 150… ít đến đáng thương.”
Lục Châu không định tu hành những công pháp loạn thất bát tao có sẵn trong não hải, kể cả những công pháp đã truyền thụ cho đồ đệ.
Hắn dự định hối đoái điểm công đức lấy công pháp trong Thương thành.
Hắn không muốn dẫm vào vết xe đổ của Cơ Thiên Đạo.
Tuy nói thiện hay ác là do người quyết định, nhưng đến cả đồ đệ cũng muốn phản bội kẻ như Cơ Thiên Đạo thì chắc chắn có liên quan không ít đến cách hắn làm người. Mà một kẻ có thể ác đến mức này không tránh khỏi có thiên ti vạn lũ quan hệ đến công pháp tu hành của hắn.
Đang lúc hắn còn đang suy nghĩ.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm.
“Sư phụ, Tiểu Diên Nhi cầu kiến.”
“Vào đi.”
Tiểu Diên Nhi đẩy cửa phòng bước vào, thấy sư phụ đang ngồi đó liền cười hì hì nói: “Sư phụ, trông người lại trẻ ra rồi.”
“Chỉ biết nói ngọt.” Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng.
“Sư phụ bây giờ thật lợi hại.”
“Thật sao?”
“Dùng sức một người bức lui thập đại cao thủ. Cả thiên hạ này cũng chỉ có mình người làm ra được.” Tiểu Diên Nhi sùng bái nói.
Lục Châu không nói gì.
Đây đều là công sức của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, chẳng đáng nhắc tới.
Tiểu Diên Nhi chớp chớp đôi mắt to, lại hỏi: “Sư phụ, trước kia người từng nói, chỉ cần thực lực mạnh mẽ thì muốn giết ai cứ giết… Vậy tại sao người lại không giết các sư huynh sư tỷ?”
“…”
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Tiểu Diên Nhi.
Không ngờ nha đầu này lại có suy nghĩ nguy hiểm như vậy.
“Diên Nhi.”
“Có đồ nhi.”
“Những đạo lý mà trước kia vi sư dạy các con, hãy quên hết toàn bộ đi. Tốt nhất là quên sạch không còn một mống…”
“Vâng, đồ nhi biết rồi.”
Thấy Tiểu Diên Nhi ấp úng muốn nói lại thôi.
Lục Châu lắc đầu nói: “Có lời gì cứ nói thẳng đi. Vi sư sẽ không trách con.”
“sư phụ, người từng hứa sẽ cho đồ nhi một thứ… Người quên rồi sao?” Tiểu Diên Nhi lấy hết dũng khí nói ra.
Lão ma đầu trước kia lại hứa hẹn lung tung cái gì rồi?
Lục Châu vội vàng lục tìm ký ức trong não hải.
Nhưng chẳng tìm được tin tức liên quan.
Xem ra khi hắn xuyên không vào thân thể của lão già hết hơi này, ký ức hắn nhận được cũng thiếu thốn không ít.
“Hứa hẹn?” Lục Châu hồ nghi.
“Sư phụ từng nói, chỉ cần đồ nhi đạt đến Thần Đình cảnh sẽ tặng Ngọc Phất Trần cho đồ nhi…”
Tuy không nhớ rõ việc hứa hẹn với đồ đệ.
Nhưng hắn vẫn biết Ngọc Phất Trần… đây là một bảo vật cấp thiên giai, có thể gia tăng uy lực cực lớn cho tu hành giả.
Chỉ là…
Khi Lục Châu xuyên tới, toàn bộ đạo cụ của Cơ Thiên Đạo đều đã biến mất, làm sao mà tặng được nữa?
Hắn cũng minh bạch vì sao lão ma đầu phải làm như vậy. Đồ đệ phản bội, khiêu chiến uy quyền của hắn, nếu hắn không tìm cách làm yếu đi thực lực của bọn đồ đệ thì sớm muộn gì chúng cũng bỏ hắn đi hết. Đây cũng chỉ là bất đắc dĩ mà thôi.
“Đương nhiên là ta quên mất rồi.”
Tiểu Diên Nhi tỏ ra rất thất vọng.
Lục Châu tiếp tục nói: “Nhưng mà vi sư sẽ tặng cho ngươi một bảo vật thiên giai khác… Ngọc Phất Trần chỉ thích hợp cho tu hành giả tuổi đã cao sử dụng, một tiểu nha đầu như con mà dùng thì trông khó coi lắm.”
Diên Nhi nghe vậy cực kỳ vui sướng, vội vàng quỳ xuống: “Tạ ơn sư phụ!”
Lục Châu khẽ gật đầu. “Tiểu Diên Nhi, vi sư có một nhiệm vụ giao cho con đây.”
“Xin sư phụ phân phó.”
“Ở gần Kim Đình Sơn còn có một số tu hành giả ‘danh môn chính đạo’ ẩn nấp trong bóng tối để điều tra chúng ta. Con đi xử lý một chút.”
“Đồ nhi tuân mệnh.”
“Đi đi.”
Tiểu Diên Nhi rời khỏi Ma Thiên Các, thân hình như chú chim yến chao lượn xuống núi.
Khoảng hơn mười phút sau.
Bên tai Lục Châu vang lên tiếng thông báo của Hệ thống.
[Đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
[Đánh giết một tên ác đồ, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
….
Chương 10 Một kích chí mạng
Lục Châu ngơ ngác một chút, lập tức mừng thầm không thôi.
Đồ đệ có thể hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, sư phụ cũng thông qua đó mà thu hoạch được điểm công đức, rất hợp lý.
Hắn rất hài lòng.
Nửa canh giờ trôi qua, Tiểu Diên Nhi đã đánh giết được hơn mười tên tu hành giả gan to bằng trời.
Lục Châu kiểm tra bảng thông tin.
Điểm công đức của hắn đã tăng lên thành 300 rồi.
“Thương thành.”
“Mua pháp thân ‘Thái Cực Sơ Thành’.”
[Ting — thu hoạch được pháp thân Thái Cực Sơ Thành.]
Trong giây lát thu hoạch được pháp thân, Lục Châu cảm thấy từ trong đan điền khô kiệt đã lâu bỗng tuôn ra một dòng nước suối.
Một đoàn năng lượng len lỏi toàn thân hắn.
Đột phá!
Hắn chân chính từ Thối Thể Cảnh bước vào Thông Huyền Cảnh.
Thối Thể Cảnh chỉ luyện gân xương và da, không thể sử dụng năng lượng như tu hành giả. Khi trở thành tu hành giả thực thụ, năng lực hắn tăng lên gấp bội.
“Đúng là không gặp phải bình cảnh.” Lục Châu cảm nhận biến hoá trong cơ thể mình.
Rất nhanh sau đó, thể nội yên tĩnh lại.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Thông Huyền Cảnh, tâm khiếu
Điểm công đức: 0
Tuổi thọ còn lại: 613 ngày
Đạo cụ: Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong của Cơ Thiên Đạo x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 5 (bị động)
Pháp thân Lưỡng Nghi Hoá Sinh cần đến 1.000 điểm công đức.
Đúng là cái hố sâu không đáy mà!
Muốn đạt đến trình độ của Cơ Thiên Đạo hình như không hề dễ dàng như trong tưởng tượng của hắn.
Huống hồ bây giờ tạm thời còn chưa có công pháp thích hợp để hắn tu luyện.
“Hay là tu luyện các công pháp trước đây?”
Trong não hải Lục Châu có không ít các phương pháp tu luyện của Cơ Thiên Đạo và những tâm đắc của hắn, còn có phương pháp tu luyện và ưu khuyết điểm của chín tên đồ đệ. Có điều những công pháp đó đều được đo ni đóng giày cho bọn hắn chứ không thích hợp với bản thân mình.
Những công pháp của chính Cơ Thiên Đạo dường như vì thân thể hắn đã quá già cỗi nên việc tu luyện vẫn luôn trì trệ không tiến lên được.
Điều này có nghĩa là, phải gia tăng điểm sinh mệnh lực mới có thể xem xét việc tiếp tục tu luyện.
Trước khi đến lúc đó, hắn thà thiếu chứ không làm ẩu. Ráng chờ một thời gian vậy.
Điểm công đức cũng không còn tăng lên nữa.
“Tiểu Diên Nhi là Thần Đình cảnh, đối phó với đám người tôm tép này vẫn dư sức.”
“Phải giao cho bọn hắn làm thêm nhiều việc khác mới được.”
Nếu các đồ đệ cũng có thể giúp mình thu hoạch điểm công đức thì hắn phải lợi dụng cho tốt.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, hoạt động gân cốt.
Ngay sát na hắn vừa muốn bước ra khỏi cửa —
Một bóng đen đột nhiên lao tới.
Vù!
Hả?
Bóng đen đó nhanh như thiểm điện, lao vào phòng từ cửa sổ lầu các phía Tây, tay hắn cầm một thanh trường kiếm lấp loé hàn mang.
Với thực lực của Lục Châu hiện tại, chỉ cần liếc một cái đã biết đây là một tên cường giả…
Trên thanh kiếm mang theo một nguồn năng lượng to lớn, đâm thẳng vào nơi yếu hại của Lục Châu.
Có nên hô cứu mạng không nhỉ?
Ầm!
Kiếm đã đâm vào ngực Lục Châu.
Không có bất kỳ một thương tổn nào!
Hiệu quả của Đỡ Đòn Chí Mạng đã được phát động.
Cũng chính lúc này, Lục Châu thấy rõ bộ dáng của người vừa đến.
“Đại đệ tử của Thiên Kiếm Môn, Chu Kỷ Phong?” Lục Châu kinh ngạc nói.
Chu Kỷ Phong không ngờ chỉ trong giây lát đã bị người nhận ra, hắn cuống quýt rút kiếm bay ngược ra sau, rồi vận sức lần nữa đâm tới một kiếm.
“Chết đi!!!”
Lục Châu khẽ nhíu mày.
Thông Huyền Cảnh chỉ là cảnh giới tu hành rác rưởi nhất, làm sao có thể địch lại Chu Kỷ Phong đã bước vào Thần Đình cảnh.
Người là dao thớt ta là thịt cá!
Cái tên Chu Kỷ Phong này rõ ràng là đến báo thù, hắn điên cuồng gan to bằng trời, đến mệnh cũng không cần nữa!
Ầm!
Chiêu nào cũng chí mạng.
Một kiếm này lại bị Lục Châu quỷ dị đỡ được.
Chu Kỷ Phong lăn lộn trên không, lảo đảo lui lại, cánh tay tê dại.
Điều này… sao có thể?
Ma Thiên Các yên tĩnh trở lại.
Hai mắt Chu Kỷ Phong trừng to, hắn nuốt một ngụm nước bọt… trong mắt đều là tia máu.
Trường kiếm trong tay hắn khẽ run rẩy, không biết có nên tiếp tục tấn công.
“Còn muốn tiếp tục không?” Hai mắt Lục Châu sáng như đuốc.
“…”
Hai chân Chu Kỷ Phong mềm nhũn, lảo đảo ngồi xuống.
Chênh lệch quá lớn.
Lớn đến mức khiến hắn hoàn toàn từ bỏ ý định tấn công.
“Không biết tự lượng sức.” Lục Châu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi xoay người.
Phải ổn trọng.
Khí thế không được thua.
“Ngươi giết sư phụ ta… Cho dù phải chết ta cũng sẽ báo thù!” Chu Kỷ Phong nắm chặt trường kiếm.
“Phí công.”
Chu Kỷ Phong lại lần nữa cầm kiếm lên xông về phía hắn.
Tốc độ như gió.
Cường Thần Đình cảnh không phải tu hành giả tôm tép nào cũng có thể so sánh.
Ngay lúc này ——
“Sư phụ!”
Một bóng người mặc áo xanh từ bên ngoài lao tới.
Trong lòng Chu Kỷ Phong khẽ run lên, động tác trên tay chậm đi một nhịp.
Ầm!
Người áo xanh tung ra một đạo năng lượng đánh bay hắn.
Chu Kỷ Phong phun ra một ngụm máu, té xuống mặt đất.
“Tên không có mắt nào dám đánh lén sư phụ ta đó?”
Tiểu Diên Nhi thả người xuống đất, lộ ra hai răng nanh nhỏ, trong mắt đều là sát khí.
“Diên Nhi lui ra.”
“Sư phụ… hắn dám đánh lén người, đồ nhi muốn chặt hắn thành tám khối xả giận cho người…”
Nghe nói như thế.
Sắc mặt Chu Kỷ Phong trắng bệch.
Chín tên đệ tử của Ma Thiên Các quả nhiên đều rất hung tàn.
Những gì Chu Kỷ Phong biết về bọn hắn đều là lời đồn trong dân gian, mà lời đồn thì cũng có vài phần là giả.
Nay được tận mắt nhìn thấy một lần, ngay cả một tiểu cô nương tướng mạo xinh xắn đáng yêu như vậy mà cũng vô cùng đáng sợ!
Chu Kỷ Phong có hơi hối hận.
Hắn hối hận vì đã đến báo thù.
Ngoài mặt Lục Châu vững vàng trấn định.
Nhưng trong nội tâm lại không ngừng thở dài.
Bộ thân thể này đúng là yếu quá mức rồi.
Lúc ở trạng thái đỉnh phong, loại mặt hàng như Chu Kỷ Phong hắn còn chẳng thèm nhìn tới. Vậy mà bây giờ… tên này lại suýt tí nữa lấy mạng già của hắn. Cũng may tiểu đồ nhi đến kịp lúc, nếu không Đỡ Đòn Chí Mạng dùng sạch 5 lần thì hắn tiêu tùng. Đến lúc đó lại phải hao phí một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía Chu Kỷ Phong ——
Tính danh: Chu Kỷ Phong
Chủng tộc: Nhân tộc
Cảnh giới: Thần Đình cảnh, tố đạo sơ kỳ
Trạng thái: Kẻ địch, giá trị thù hận 85%
“Bản toạ giết sư phụ ngươi, ngươi đến tìm bản toạ báo thù, hợp tình hợp lý.”
“Nhưng ngươi không biết tự lượng sức, không khác gì đi chịu chết, làm thế chẳng có chút ý nghĩa gì.”
Lục Châu chậm rãi ngồi xuống, tìm kiếm ký ức có liên quan đến Chu Kỷ Phong trong não hải.
Thật trùng hợp là, trước kia Cơ Thiên Đạo đúng là có chút liên quan đến tên Chu Kỷ Phong này.
“Ngươi tám tuổi bước vào Thối Thể Cảnh, chín tuổi vào Thông Huyền Cảnh, mười ba tuổi vào Ngưng Thức Cảnh, mười tám tuổi đạt Phạn Hải Cảnh, hai mươi tuổi tiến vào Thần Đình Cảnh. Trong tu chân giới cũng được xem là một nhân tài hiếm thấy. Ngươi hoàn toàn có thể chờ thêm vài năm mới đến báo thù. Tại sao cứ nhất định phải đi bây giờ để tìm tới cái chết?”
Chu Kỷ Phong hối hận gần chết.
Hắn là thiên tài, là thiên tài trong tất cả đệ tử của Thiên Kiếm Môn.
Tiểu Diên Nhi lẩm bẩm nói: “Sư phụ, như vậy mà cũng gọi là thiên tài hiếm thấy sao? Đồ nhi mười tuổi bái người làm sư, nay mới mười lăm đã là Thần Đình cảnh rồi nè…”
Lục Châu: “…”
Chu Kỷ Phong nghe vậy, một điểm ngạo khí vừa mới xuất hiện đã bị đả kích đến không còn một mống.
“Không được nói lung tung.” Lục Châu trừng nàng một cái.
Tiểu Diên Nhi thè lưỡi, đứng sang một bên.
Lục Châu tiếp tục nói:
“Chu Kỷ Phong, ngươi biết vì sao bản toạ không giết ngươi không?”
“Lão ma đầu đừng có giả nhân giả nghĩa, muốn chém muốn giết hay lóc xương lóc thịt ta thì cứ làm.” Chu Kỷ Phong tỏ vẻ hiên ngang lẫm liệt.
Lục Châu lắc đầu.
“Ngươi thật sự cho rằng Lạc Trường Phong là kẻ chính nhân quân tử?”
“Ngươi nói vậy là ý gì?” Chu Kỷ Phong trừng to mắt.
“Người trẻ tuổi chưa biết trời cao đất rộng, khi bản toạ biết Lạc Trường Phong, ngươi còn chưa ra đời đâu.”
“Rốt cuộc ý ngươi là sao?”
“Nếu bản toạ nói với ngươi, kẻ thù giết cha của ngươi chính là Lạc Trường Phong, ngươi có tin không?” Lục Châu thản nhiên nói.
[Ting — phát động nhiệm vụ chi nhánh ẩn tàng, xúi giục Chu Kỷ Phong.]
[Nhắc nhở 1: giết người không phải là phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề.]
[Nhắc nhở 2: tất cả các hành vi của ký chủ đều có thể phát động nhiệm vụ ẩn.]