-
Chương 41-45
Chương 41 Lão ma đầu trở về
Âm thanh trầm thấp mang theo lực áp bách kịch liệt.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình!
Bọn họ nhận ra chủ nhân của âm thanh này là một lão giả.
Nhưng nguyên khí ẩn chứa bên trong giọng nói đó lại không giống như là cao thủ.
Sóng âm truyền đi khắp Kim Đình Sơn.
Tu hành giả đứng đầy trên núi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung, Bạch Trạch đang đạp từng bước trên mây tiến tới.
Có toạ kỵ cấp truyền thuyết, lại mang theo luồng khí điềm lành, có thể là ai được chứ?
Đoan Mộc Sinh đang bị vây khốn trong Ma Thiên Các ngay lập tức nhận ra giọng nói của sư phụ, liền lớn tiếng nói:
“Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về!”
Lời nói của hắn tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, doạ các tu hành giả chính đạo đều toàn thân run rẩy.
Từng người đều mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra.
Khắp nơi trên núi đều đứng đầy tu hành giả.
Đoan Mộc Sinh đứng thẳng người, vững vàng bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Nhìn thấy Bạch Trạch ở phía chân trời, tinh thần hắn phấn khởi đến cực hạn.
Hắn thế mà lại nảy sinh một cảm giác tự hào… và tràn đầy tự tin.
“Không xong! Là lão ma đầu!”
“Đừng hoảng hốt! Có tin tình báo nội bộ rằng lão ma đầu đã cạn kiệt sức lực, vẫn luôn sử dụng Ma Nguyên bí dược để chống đỡ!”
“Bày trận! Cao thủ từ Thần Đình cảnh trở lên, toàn bộ tập hợp!”
Vù.
Vù.
Hơn mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh nhanh chóng tập hợp tại Ma Thiên Các.
Phương Tẫn Sơn và Chu Kỷ Phong cũng đuổi tới!
Trên mặt hai người đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía luồng khí mang điềm lành bên trên Ma Thiên Các.
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, ánh mắt đảo qua cả ngọn núi Kim Đình Sơn.
Đúng như lời Diệp Thiên Tâm đã nói, Kim Đình Sơn bị một đám tu hành giả không biết trời cao đất dày xâm chiếm.
Diệp Thiên Tâm muốn bật cười nhưng lại không cười nổi.
Trên suốt đoạn đường bôn ba, dưới sự tra tấn không ngừng của việc đan điền khí hải bị huỷ, nàng đã không thể nói nên lời. Nàng còn chống đỡ được tới lúc này chính là muốn nhìn xem lão ma đầu ứng phó trận thế này ra sao.
Lục Châu đúng thật là đang suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Hiện tại có hai biện pháp: một là sử dụng tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng, thế nhưng đây là con át chủ bài lớn nhất của hắn, sau khi dùng xong sẽ mất đi thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Hai là hắn khống chế Bạch Trạch trốn khỏi Kim Đình Sơn, dù sao Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều là ác đồ, chết cũng không đáng tiếc.
Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?
Hay là bỏ trốn?
Lúc nãy hắn sử dụng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong mà chỉ bắt được một mình Diệp Thiên Tâm là đã cảm thấy bị lỗ. Điều duy nhất xem như an ủi chính là sau khi chiến đấu xong, hắn thu hoạch được không ít điểm công đức.
Dường như nhìn ra Lục Châu đang trầm tư.
Diệp Thiên Tâm gian nan cất tiếng: “Thả… ta… Ngươi, ngươi không còn át chủ bài!”
Tiểu Diên Nhi giữ chặt Diệp Thiên Tâm, hừ nhẹ nói: “Ngươi nghĩ hay lắm.”
Các tu hành giả Chính Nhất Đạo sau khi tập hợp đầy đủ đều căng thẳng như lâm đại địch.
Những tu hành giả từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống đều rất thức thời nấp ở hậu phương.
Lục Châu đảo mắt nhìn đám người.
Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, toàn bộ trạng thái thù địch của các tu hành giả đều hiện rõ ràng.
Hả? Chu Kỷ Phong? Độ trung thành 15%? So với trước lúc hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn còn tăng thêm 5%?
Lục Châu có chút không hiểu.
Phương Tẫn Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão ma đầu Kim Đình Sơn… Đoan Mộc Sinh đã bị ta bắt sống, Minh Thế Nhân cũng bị chúng ta đánh trọng thương, Kim Đình Sơn bây giờ đã thuộc về Chính Nhất Đạo bọn ta! Mau xuống đây nhận lấy cái chết!”
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
Dù sao bọn họ cũng đang phải đối mặt với toạ kỵ cấp truyền thuyết, có thể đuổi kịp loại toạ kỵ này cũng chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Phép khích tướng của Phương Tẫn Sơn và lời kêu gào của bọn thuộc hạ rất rung động.
Chỉ cần lão ma đầu hạ xuống sẽ có cơ hội bắt lão lại.
Thật là khó xử…
Muốn tiết kiệm một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không được.
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Thôi được…”
Đúng lúc này.
Ầm!
Thân hình Chu Kỷ Phong như điện, bắn ra một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía Phương Tẫn Sơn đang đứng bên cạnh.
Ánh lửa văng khắp nơi, kiếm cương mãnh liệt khi đâm về phía trái tim Phương Tẫn Sơn lại bị một vật phẩm quỷ dị ngăn cản.
Đồng thời lực phản chấn kịch liệt khiến Chu Kỷ Phong bắn ngược ra sau.
Cánh tay hắn run lên, khí huyết cuồn cuộn chấn động tới mức Chu Kỷ Phong phải kêu lên một tiếng đau đớn!
Sao Phương Tẫn Sơn có thể mạnh như vậy?
“Chu Kỷ Phong? Ngươi làm gì đó?” Có người kinh hô.
Phương Tẫn Sơn lăng không lộn ngược ra sao tránh thoát một kích chí mạng này, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Kỷ Phong: “Chu Kỷ Phong… ngươi định giải thích như thế nào?”
Chu Kỷ Phong cũng không ngờ với khoảng cách ám sát gần đến như vậy mà hắn lại không thành công.
Lục Châu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn thú vị nhìn tình cảnh đang diễn ra bên dưới.
“Không ngờ ngươi có thể đỡ được một chiêu này của ta.” Chu Kỷ Phong nói ra.
Phương Tẫn Sơn cười ha hả. “Chẳng lẽ… không có người nào nói cho ngươi biết, tu hành giả có vũ khí thiên giai cách biệt một trời một vực với tu hành giả thông thường sao?”
“Vũ khí thiên giai?”
Chu Kỷ Phong phi thường tự tin vào một kiếm mà hắn đã ấp ủ thật lâu. Dưới khoảng cách gần như vậy, cho dù là cường giả đã bước vào Nguyên Thần cảnh cũng chưa chắc có thể đỡ nổi. Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đối phương có vũ khí thiên giai.
Rốt cuộc đó là vũ khí gì?
“Nếu không thì ngươi cho rằng Môn chủ dựa vào cái gì lại phái một tên Thần Đình cảnh như ta đến Kim Đình Sơn?” Phương Tẫn Sơn cười lạnh nói.
Tiểu Diên Nhi tức giận ôm quyền nói: “Sư phụ, thật sự là tức chết con rồi, một đám Thần Đình cảnh mà cũng dám càn rỡ ở đây!”
Lục Châu lắc đầu nhìn Phương Tẫn Sơn.
“Long Tâm Chi Thuẫn, gọi nó là chí bảo cấp thiên giai thì còn hơi miễn cưỡng.”
Phương Tẫn Sơn không khỏi chấn kinh.
“Ngươi biết Long Tâm Chi Thuẫn?”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn như thường.
Hắn không cần thiết phải phân cao thấp với một tên vãn bối.
Như vậy sẽ hạ thấp địa vị của hắn xuống cùng thân phận với kẻ đó.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Lúc sư phụ ta tung hoành, ngươi còn đang nghịch cát đấy.”
Đây cũng là lời nói thật.
Khi Cơ Thiên Đạo danh chấn thiên hạ, những kẻ có mặt ở đây đều chưa được sinh ra!
Trước mặt lão ma đầu, tất cả những người có mặt ở đây đều là những đứa trẻ lông chưa mọc đủ, chưa trải sự đời!
“Bản toạ cho các ngươi một cơ hội sống sót. Bỏ vũ khí trên tay xuống, chữa trị Kim Đình Sơn, đồng thời làm lao dịch trên núi ba năm.”
Lời hắn nói không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Người nói hữu ý, người nghe vô tâm.
Phương Tẫn Sơn cuồng tiếu cười ha ha, ngay cả mười tên Thần Đình cảnh đang bày trận trước mặt hắn cũng nở nụ cười.
Tựa như bọn họ vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
Lão ma đầu cải tà quy chính, không muốn giết người mà thả cho người ta một con đường sống, chữa trị Kim Đình Sơn, làm lao dịch ba năm, chuyện này mà không buồn cười sao?
Quá sức buồn cười!
“Bản toạ đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết quý trọng, vậy thì tất cả đều nằm lại tại đây đi.”
Cũng chính lúc này.
Diệp Thiên Tâm cố gắng mở mí mắt nặng nề lên.
Nàng nhìn thấy… một màn khiến người ta kinh ngạc.
Nàng thấy khí tức toàn thân lão ma đầu lại lần nữa phóng ra.
Đầu nàng nghiêng sang một bên, nàng rất muốn ngẩng đầu lên để nhìn cho kỹ… nhưng đáng tiếc, vừa nhìn thấy chung quanh lão ma đầu xuất hiện cửu diệp kim liên thì nàng đã kiệt sức ngất đi.
Đây chính là… pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp kim liên.
Thiên địa biến sắc.
Trên bầu trời Ma Thiên Các đã bị toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh nguy nga này chiếm lĩnh.
Đám tu hành giả bên dưới nghẹn họng nhìn trân trối, run rẩy nhìn toà pháp thân.
Cái này…
Vừa ra trận đã chơi đại chiêu là sao?
Phải đánh ra vài chiêu rồi mới xuất đại chiêu chứ?
“Sư phụ thần uy cái thế!” Đoan Mộc Sinh tỏ vẻ sùng bái.
Mồ hôi lạnh của Chu Kỷ Phong chảy ròng ròng, hắn vội vàng buông kiếm, quỳ rạp xuống đất: “Lão tiền bối thần uy cái thế!”
Độ trung thành của hai người đều tăng 5%.
Lục Châu không lựa chọn bỏ trốn.
Mà là bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng.
Khí hải đang khô quắt đột nhiên tràn đầy sung mãn. Một khắc này, Lục Châu biết… hắn lại lần nữa đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
Chương 42 Gừng càng già càng cay
Lục Châu không chọn cách tiết kiệm tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này.
Vào giây phút hắn xuyên không thành Cơ Thiên Đạo đã xác định hắn nhất định phải đi trên con đường này, tiếp tục tiến về phía trước.
Tại thế giới tu hành khó lường hiểm ác này, khắp nơi đều là cảnh ăn thịt người không nhả xương… chỉ có Kim Đình Sơn là hang ổ duy nhất của hắn, không thể để nó rơi vào tay người khác.
Trừ chuyện đó ra, Lục Châu còn có một dụng ý khác…
Hắn muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo người trong thiên hạ, cảnh cáo đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, rằng hắn không dựa dẫm vào bí dược mà đó là thực lực chân chính của hắn!
Chỉ có thực lực chân chính thuộc về bản thân mới có thể bộc phát không hề gián đoạn!
Trên thế gian không có một loại bí dược hay ngoại lực nào có thể làm được điều này.
Các đệ tử của Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn đều choáng váng.
Bị pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp khiến cho kinh sợ, dường như bọn họ đã quên mất phải cử động.
Phóng thích pháp thân ra ngoài còn có một tầng ý nghĩa, đó chính là chấn nhiếp địch nhân. Thực lực hai bên cách biệt càng lớn thì hiệu quả của việc chấn nhiếp càng rõ ràng.
Toàn bộ các tu hành giả dưới cảnh giới Thần Đình cảnh đều nằm rạp dưới đất run lẩy bẩy.
Ngay cả kẻ có thực lực mạnh nhất là Phương Tẫn Sơn cũng không thể không nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước.
Hắn sợ hãi.
Hắn bối rối.
Hắn muốn bỏ chạy.
Long Tâm Chi Thuẫn là biện pháp duy nhất có thể giúp hắn đào tẩu.
Hắn nhất định phải tìm được cơ hội!
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống quan sát đám người bên dưới, ánh mắt hắn nhìn tới Đoan Mộc Sinh.
“Đoan Mộc Sinh.”
“Có đồ nhi!” Đoan Mộc Sinh khom người.
“Tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết dùng được cho cả thương và kiếm, vi sư chỉ làm một lần, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”
Đoan Mộc Sinh cực kỳ vui sướng.
Sư phụ đây là muốn tự mình làm mẫu tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết cho hắn xem.
Đoan Mộc Sinh nhập môn khá sớm nhưng tư chất của hắn lại có phần thua kém những đồ đệ khác một chút. Tuy sư phụ đã truyền thụ toàn bộ Thiên Nhất Quyết cho hắn nhưng hắn vẫn chưa từng nắm được trọng điểm, trước giờ vẫn luôn tự mình mày mò tìm kiếm như thể người đi lạc trong bóng tối, tiến bộ rất chậm.
Hiện tại nghe sư phụ nói muốn trực tiếp truyền thụ, sao hắn có thể không vui sướng.
Lục Châu sử dụng kiếm.
Một đạo nguyên khí phát ra, ngưng tụ thành kiếm cương.
“Dùng chỉ làm kiếm, ngưng khí thành cương! Thiên Quyến Hữu Khuyết…”
Từ ngón trỏ và ngón giữa của hắn bắn ra một luồng năng lượng đáng sợ.
Chói loá cả mắt.
Kiếm chiêu này của Lục Châu bay thẳng xuống bên dưới.
Mục tiêu là Phương Tẫn Sơn.
Phương Tẫn Sơn trừng to mắt, hô lớn: “Không ——”
Toàn thân hắn bộc phát ra cương khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt thiên giai chí bảo bị kích phát, toả ra một vệt kim quang.
“Là thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn.”
Chức năng chủ yếu nhất của Long Tâm Chi Thuẫn là dùng để phòng ngự, khiến Phương Tẫn Sơn đứng ở thế bất bại.
Đây cũng là nguyên nhân Môn chủ Chính Nhất Đạo phái hắn đến Kim Đình Sơn. Cho dù có gặp phải cao thủ Nguyên Thần cảnh, hắn cũng có cơ hội chiến đấu một trận, nếu thắng không được thì vẫn có thể chạy thoát.
“Nhị trưởng lão!”
Các tu hành giả chung quanh chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm chiêu kia đánh xuống, quang mang sáng rực khiến bọn hắn không thể mở mắt nổi.
Một tiếng nổ vang thật lớn!
Đại chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết cực kỳ cường đại của Cơ Thiên Đạo phóng xuống.
Đám tu hành giả vẫn chưa kịp quan sát tràng cảnh do một chiêu này tạo nên, cũng chưa kịp để ý xem Phương trưởng lão rốt cuộc là còn sống hay đã chết…
Thì thanh âm uy nghiêm già dặn của Lục Châu đã vang lên:
“Dùng chưởng làm cơ sở, ngưng khí thành cương! Sóng trùng điệp ngàn trọng…”
Đây là hiệu quả khi thi triển Thiên Nhất Quyết theo hình thái ngọn thương.
Là một chiêu tấn công trên diện rộng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt các tu hành giả Thần Đình cảnh sắc đều đại biến.
“Không ổn rồi! Chạy mau!”
Bọn họ quyết định rất nhanh, mặc kệ cái trận pháp buồn cười vừa hợp thành, cả đám quay đầu bỏ chạy.
Đến cả Nguyên Thần cảnh cũng không dám tiếp một chiêu này.
Thật đáng sợ!
Chiêu này vẫn không đánh về đám tu hành giả đang bỏ chạy.
Mà tiếp tục hướng xuống vị trí của Phương Tẫn Sơn.
Ầm!
Ánh mắt mọi người trở nên mơ hồ.
Hoàn toàn nhìn không ra Phương Tẫn Sơn còn sống hay đã chết.
Một chiêu này tạo thành cơn sóng trùng điệp cả ngàn trọng, tựa như hàng ngàn bóng thương đánh xuống.
Phương Tẫn Sơn, kẻ nắm giữ thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn chịu nổi không?
Dư ba của cơn chấn động tiếp tục lan đi.
Đám tu hành giả Thần Đình cảnh vừa chạy chưa được bao xa đã bị đánh rơi xuống đất.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Ngay cả thiên tài tu hành Chu Kỷ Phong cũng bị dư ba đánh bay ngược ra sau, hắn phải sử dụng cương khí để ngăn trở dư uy, toàn thân mới miễn cưỡng dừng lại được.
Thật mạnh!
So với lúc trước bị thập đại cao thủ vây công tại Kim Đình Sơn còn cường đại hơn!
Là bởi vì Bách Kiếp Động Minh đã đạt tới cửu diệp?
Hắn có thể khẳng định một điều, Cơ Thiên Đạo đã mạnh hơn trước!
Chỉ là…
Đối phó với một tên Thần Đình cảnh nhỏ nhoi như Phương Tẫn Sơn cũng cần phải sử dụng đại chiêu biến thái như vậy sao?
Hắn có cảm giác như Cơ Thiên Đạo đang đánh đập một người đã chết!
Giết gà dùng dao mổ trâu!
Long Tâm Chi Thuẫn chịu được mấy đại chiêu này mới là lạ đó!
Hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì, ngay từ lúc gặp phải đại chiêu đầu tiên, kẻ mang thiên giai chí bảo đó đã ô hô ai tai mất rồi.
Lão tiền bối vẫn tiếp tục ra chiêu thì chỉ có hai khả năng, hoặc là đang hành hạ người chết, hoặc là đang chỉ dạy đồ đệ.
Hai chiêu kết thúc.
Vân đạm phong khinh, tro bụi và dư ba còn lại cũng từ từ tiêu tán.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thong dong, hắn đứng chắp tay sau lưng nhìn thoáng qua bảng thời gian của đạo cụ, chỉ mới trôi qua có ba phút mà thôi.
Nếu chỉ dùng để đối phó với đám tu hành giả trước mắt thì tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này đúng là xài lỗ rồi.
Nhưng mà…
Lục Châu đâu chỉ nghĩ tới mấy thứ này.
“Ngươi đã xem rõ chưa?”
Đoan Mộc Sinh quỳ lạy nói: “Đồ nhi đã xem rõ, sư phụ tự mình làm mẫu hiệu quả hơn hẳn đồ nhi khổ tu mười năm.”
“Rất tốt.”
Tầm mắt mọi người dần trở nên rõ ràng.
Dưới sức mạnh của pháp thân và đại chiêu, khoảng đất bên dưới đã bị đánh thành một hố sâu, nào còn có bóng dáng của Phương Tẫn Sơn, ngay cả một chút cặn
cũng không còn!
Đám tu hành giả hoảng hốt chạy tán loạn tứ phía.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi vội vàng hô, nàng chưa kịp xuất thủ đám người kia đã bỏ chạy!
Đám tu hành giả kia lại định áp dụng phương pháp bỏ chạy giống như lần trước vây công Kim Đình Sơn.
Ngươi lợi hại thì làm sao?
Chỉ cần cả đám chia nhau mà chạy, mỗi người một hướng, ngươi không có ba đầu sáu tay cũng không có thuật phân thân thì sẽ chẳng có cách nào bắt được toàn bộ bọn họ.
Hy sinh số ít để cứu lấy số đông, đây chính là sách lược hoàn mỹ bọn họ đã nghĩ kỹ trước khi đến Kim Đình Sơn.
Đánh không lại… thì bỏ chạy!
Bốn phương tám hướng trên Kim Đình Sơn đều có bóng dáng tu hành giả tháo chạy.
“Bản toạ đã nói… toàn bộ phải lưu lại. Vậy thì một kẻ cũng đừng hòng đi!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp toả sáng lập loè trên bầu trời.
Lục Châu điều khiển pháp thân khổng lồ bước vào trong trận nhãn của Kim Đình Sơn.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc đến ngây người, không rõ lão nhân gia người muốn làm gì.
Tiểu Diên Nhi cũng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Những tu hành giả kia đều chẳng dám quay đầu nhìn lại, chỉ liều mạng chạy!
Thế nhưng…
Bọn họ không phải tu hành giả Nguyên Thần cảnh, không có cách nào thi triển đại thần thông thuật để bỏ trốn.
Lục Châu đem toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải của mình rót sạch vào bên trong trận nhãn!
“Sư phụ muốn chữa trị bình chướng?”
“Chuyện này… sao người có thể làm được?”
Bình chướng của Kim Đình Sơn chính là do cao thủ các đời tạo ra, hấp thu nguyên khí trong thiên địa, phối hợp với thiên thời địa lợi, không ngừng bổ sung năng lượng mới tạo ra được bình chướng mạnh mẽ như ngày nay.
Lúc trước Lục Châu phạt lão tam, lão tứ và lão ngũ, tổng cộng ba người đồng thời chữa trị bình chướng ít nhất phải mất ba năm trở lên.
Muốn dùng lực lượng của một người để chữa trị bình chướng? Ít nhất cũng cần đến mười năm!
Sư phụ tuổi tác đã cao, không phải càng nên bảo trì thực lực hay sao?
Tại sao người phải làm như thế?
Ý định thực sự của Lục Châu chính là như vậy.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể không ngừng lấp đầy đan điền khí hải. Giải quyết Phương Tẫn Sơn chẳng mất bao nhiêu thời gian, sao không dùng thời gian còn lại để chữa trị bình chướng?
Lục Châu sao có thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
Nguồn năng lượng khổng lồ rót vào bên trong trận nhãn.
Bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện bình chướng trong suốt như pha lê.
Những tu hành giả đang bỏ trốn kia đều bị nhốt lại bên trong bình chướng!
Đoan Mộc Sinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Sư phụ đây là muốn… bắt ba ba trong rọ!
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Chương 43 Không còn át chủ bài, làm sao bây giờ?
Chu Kỷ Phong cũng bị nguồn năng lượng đáng sợ không có hạn chế này làm cho rung động.
Lúc trước hắn dẫn theo đám người đến đây để phá hỏng bình chướng này, dùng sức lực toàn thân cũng không cách nào làm bình chướng rung chuyển được nửa phân. Không ngờ chỉ một mình Cơ Thiên Đạo lại có thể chữa trị bình chướng!
Lục Châu không hề ngừng lại, liên tục rót năng lượng vào trận nhãn.
Chỉ khôi phục trong giây lát không phải là chân chính khôi phục bình chướng, mà phải tạo kết nối từ trận nhãn ra bốn phương tám hướng Kim Đình Sơn, liên tục rót vào năng lượng mới có thể khiến nó sinh sôi không ngừng.
Chính bản thân Lục Châu còn phải kinh ngạc trước lổ hổng có năng lượng xài mãi không hết của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Nếu không bị hạn chế bởi thời gian thì đạo cụ này đúng thật là vô địch, còn ai cần đề thăng tu vi làm gì nữa, chỉ cần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đã đủ rồi.
Lục Châu cũng không biết mình đã sử dụng hết bao nhiêu lần nguyên khí viên mãn trong đan điền khí hải. Hắn cũng chẳng có cách nào tính toán ra được, vì mỗi khi bị tiêu hao thì lập tức sẽ có năng lượng mới lấp đầy. Nói theo cách chơi game thì đây chính là có nguồn mana vô hạn!
Hơn hai mươi phút sau.
Bình chướng rốt cuộc cũng ổn định trở lại.
Khi chạm vào bình chướng sẽ có thể nhìn thấy những gợn sóng tràn ra như sóng biển ở điểm tiếp xúc.
Lục Châu hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía.
Đồng thời hắn cũng quan sát bảng thời gian. Hắn còn ba phút.
Lục Châu thong dong hạ lệnh. “Diên Nhi, những kẻ còn lại… một tên cũng không tha.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: xử lý kẻ xâm nhập, người thi hành: Tiểu Diên Nhi.]
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Phương Tẫn Sơn bị đánh tan không còn sót một chút cặn, những tu hành giả còn lại cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Ngự đạo.
Thần Đình cảnh phân thành tam đẳng: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo. Mỗi một đẳng cấp đều cách nhau rất xa, trong đó có và không có chí bảo lại càng khác biệt. Đem so sánh tu hành giả thông thường với cửu đại đồ đệ của Kim Đình Sơn thì cho dù tu vi ngang nhau, những tu hành giả này cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tiểu Diên Nhi vốn đã bụng đầy lửa giận, cuối cùng giờ phút này cũng được phát tiết.
Thân pháp Thất Tinh Thải Vân Bộ được nàng phát huy đến cực hạn, tu hành giả Phạn Hải cảnh cơ hồ đều là bị nàng một cước đạp chết. Những cường giả Thần Đình cảnh mới là đối tượng bị nàng truy đuổi.
Ma đầu trên Kim Đình Sơn thông thạo nhất chính là chuyện giết người.
Đám tu hành giả đã sợ vỡ mật, cho dù có chống cự cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn.
Bọn họ chẳng khác gì dê bị nhốt trong lồng chờ làm thịt, mà Tiểu Diên Nhi chính là tên đồ tể đang mài đao xoèn xoẹt.
Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập không gian.
Lục Châu không tham gia chiến đấu.
Hắn tiện tay vung lên, toà pháp thân to lớn biến mất.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh không chống đỡ nổi nữa, khoé miệng chảy ra một vệt máu.
Lục Châu nhìn về phía hắn.
Độ trung thành đã đạt đến 80%.
Chẳng qua chỉ là truyền thụ Thiên Nhất Quyết thôi đã tạo thành kết quả như vậy, khiến Lục Châu cũng hơi cảm thấy bất ngờ.
Nói thế nào đi nữa thì thêm một cánh tay đắc lực có độ trung thành cao vẫn là chuyện rất tốt.
Thương thế trên người Đoan Mộc Sinh hẳn là đã có từ lúc giao thủ với Phương Đầu Đà của Chính Nhất Đạo.
Có thể kiên trì được đến bây giờ đã là rất khó.
Đương nhiên cũng phải kể đến một chút công của Cơ Thiên Đạo lúc trước thường xuyên tra tấn nên bây giờ bọn hắn mới dẻo dai được như thế. Đổi lại là những tu hành giả khác thì đã không thể cử động nổi từ lâu rồi.
“Lão tứ đang ở đâu?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Lão tứ kịch chiến với đám người Phương Tẫn Sơn mấy hiệp, bọn họ người đông thế mạnh, lão tứ địch không lại nên đã bỏ chạy rồi.” Đoan Mộc Sinh nói đến đây, vội vàng bổ sung. “Bây giờ hắn đang ở đâu thì… đồ nhi cũng không biết.”
Lục Châu phất phất tay.
Bạch Trạch cõng Diệp Thiên Tâm đã hôn mê trên lưng đáp xuống khoảng sân của Ma Thiên Các, sau đó đằng không bay lên rồi biến mất tại chân trời.
“Lục… lục sư muội?” Trên mặt Đoan Mộc Sinh tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Thiên Tâm nắm giữ vũ khí thiên giai Đa Tình Hoàn, xếp hạng thứ chín trên Hắc Bảng, thế mà lại bị thương đến nông nỗi này.
Lần này thì hay rồi.
Lão tam, lão tứ, lão lục toàn bộ đều bị thương.
Chỉ còn Tiểu Diên Nhi vẫn hung mãnh như một con sói hoang không kiêng kỵ gì mà đại khai sát giới bên trong bình chướng. Tiếng điểm ban thưởng công đức vẫn không ngừng vang lên.
Lục Châu từ từ xoay người lại.
Toàn thân Chu Kỷ Phong run lên, hắn từ xa bước tới đến khoảng cách cách Lục Châu năm mét thì dừng lại, quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối nguyện đầu nhập làm môn hạ của Kim Đình Sơn, vì lão tiền bối mà ra sức!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ: Chu Kỷ Phong, Thần Đình cảnh, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Lục Châu chỉ tuỳ ý nhìn hắn một cái.
Không gật đầu cũng không lắc đầu, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Đi xử lý một chút.”
Lúc này Lục Châu không rảnh rỗi nghe Chu Kỷ Phong giải thích, cũng không quan tâm sau khi hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn đã xảy ra chuyện gì.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi.
“Tuân mệnh!”
Hắn vung tay lên, trường kiếm vút ra khỏi vỏ.
Chu Kỷ Phong tay cầm lợi kiếm, ánh mắt sắc bén lao về phía các tu hành giả Phạn Hải cảnh đang chạy tán loạn.
Kiếm khí tung hoành, máu tươi bắn lên tung toé…
Lục Châu xoay người bước vào Ma Thiên Các.
Bên trong Ma Thiên Các là nơi lúc trước Cơ Thiên Đạo chế tạo mật thất để bế quan tu luyện.
Do dù là Nguyên Thần cảnh muốn phá huỷ nơi này thì cũng phải mất một đoạn thời gian tương đối dài.
Lục Châu nhấn vào cơ quan, cánh cửa đá ầm ầm rung động rồi mở ra.
Sau khi đóng cửa lại.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Thời hạn của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng vừa lúc kết thúc.
Nguồn năng lượng khổng lồ bên trong đan điền khí hải như thuỷ triều rút đi mất chỉ trong khoảnh khắc.
Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh sáng trong căn phòng hầu như không có, chỉ có luồng hào quang yếu ớt trên đỉnh phòng rọi xuống.
Nơi này rất thích hợp để tu luyện.
Chuyện bên ngoài như thế nào Lục Châu không cần quan tâm nữa. Hiện tại hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận, tìm cách tạo ra con át chủ bài mới.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 6.674
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.509 ngày
Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động)
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Vũ khí: Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hóa lại lần nữa mới có thể sử dụng)
——
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong đã không còn lấy một tấm, chỉ còn lại 7 lần Đỡ Đòn Chí Mạng. Nếu gặp phải cường địch, trong một hơi thở thôi hắn đã có thể bị tấn công cả mười lần trăm lần, bảy lần quả thật chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Không còn át chủ bài, làm sao bây giờ?
Đại ma đầu số một ở Kim Đình Sơn, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn.
Lục Châu ngồi xếp bằng dưới luồng ánh sáng mờ nhạt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Bình chướng trên Kim Đình Sơn đã được chữa trị, cho dù có cường địch đến thì bình chướng vẫn có thể ngăn cản được mười ngày nửa tháng.
Huống hồ Lục Châu đã sử dụng liên tục hai lần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong để chấn nhiếp toàn bộ đám tu hành giả chính đạo. Cho dù bọn họ có ngu đến mấy thì cũng không dám xâm phạm Kim Đình Sơn như thế này nữa.
Hiện tại hắn có hơn sáu ngàn điểm công đức.
Đây là thu hoạch từ chuyến đi đến An Dương.
Suốt đoạn đường đi Lục Châu đã nghe được không ít tiếng thông báo của Hệ thống, tích luỹ được nhiều công đức như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Từ việc Từ gia bị bắt cóc đến thu phục Phan Trọng, bắt sống Diệp Thiên Tâm… đều cung cấp cho hắn điểm công đức. Còn số lượng người đã đánh giết thì hắn cũng không rảnh mà đi tính toán. Giết thì giết thôi.
Ngược lại Lục Châu không ngờ tới vũ khí thiên giai sau khi thu hồi còn có thể sử dụng được lần nữa.
Nhưng muốn luyện hoá một kiện thiên giai chí bảo thì nói dễ hơn làm. Thay đổi chủ nhân của thiên giai chí bảo là chuyện vô cùng gian nan, còn khó hơn việc thay đổi lòng dạ con người.
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Thần Đình cảnh, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Phạn Hải cảnh, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Lục Châu lắc đầu, chênh lệch một cảnh giới mà ban thưởng ít đi mười lần.
Điểm công đức thu được rồi.
Chuyện sau đó là phải sử dụng như thế nào.
Rút thưởng?
Có vẻ bài bạc quá.
Tuy nói không ngừng rút thưởng có thể tích luỹ điểm may mắn, nhưng lỡ như cứ liên tục xui xẻo thì phải làm sao đây?
Đợi một chút vậy.
Sau khi Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong dọn dẹp sạch sẽ đám tu hành giả còn sót lại thì sẽ tính tiếp.
Lục Châu đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía…
Dường như đã rất lâu Cơ Thiên Đạo chưa đến mật thất trong Ma Thiên Các, còn rất nhiều thứ sót lại ở nơi này.
Ánh sáng tuy ảm đạm nhưng vẫn đủ để hắn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Nơi đây cất giữ rất nhiều bí tịch tu hành của danh môn chính phái, như Thái Nhất Kiếm Pháp, Đạo Tâm Quyết, Thanh Tâm Chú… các loại. Theo trí nhớ của Lục Châu thì hình như không có đồ đệ nào tu luyện mấy thứ này.
Mà cũng đúng thôi, những bí tịch này sao có thể so sánh với công pháp do Hệ thống ban thưởng được.
Ngoại trừ đống bí tịch, trong mật thất còn có một ít vũ khí, đại đa số đều là vũ khí huyền giai và hoàng giai. Tu hành giả Nguyên Thần cảnh vốn chẳng thèm để ý đến loại đẳng cấp này, Lục Châu cũng thế, chỉ nhìn lướt qua hắn cũng không thấy hào hứng.
Trên mọi vật đều phủ một tầng bụi dày, hiển nhiên là đã lâu không có người động tới.
Niên đại của chúng đều đã rất lâu đời, đa số vật dụng trong này Lục Châu chẳng nhớ chúng đến từ đâu và làm thế nào để sử dụng.
Cùng lúc đó.
Trong sân Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm tỉnh lại từ cơn đau nhức kịch liệt dưới bụng, nàng khó khăn mở mắt nhìn xung quanh.
“Đây là… Ma Thiên Các?”
Nơi đây chính là Ma Thiên Các, là nơi lúc nàng bái nhập sơn môn đã dập đầu bái sư!
Chỉ một ánh nhìn nàng đã nhận ra.
Ký ức của nàng về nơi này vẫn còn rất mới mẻ, mỗi một gốc cây, mỗi một vách tường, mỗi một lối đi…
Cũng chính lúc này.
Một âm thanh có vẻ hư nhược truyền đến.
“Lục… lục sư muội?”
Diệp Thiên Tâm giật mình, vội vàng xoay người lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh…
Nàng nhìn thấy Minh Thế Nhân đầy người bụi đất, trên vùng ngực đều là máu đang lảo đảo bước tới.
“Tứ sư huynh?”
Minh Thế Nhân đặt mông ngồi xuống, lộ ra nụ cười mỏi mệt. “Sư muội, trở về… trở về là tốt rồi.”
“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày không sao hiểu nổi.
“Tập quen là được, tập quen là được. Đều là sáo lộ cả… khụ khụ…” Minh Thế Nhân ho khan, đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng.
Chương 44 Chấn chỉnh át chủ bài
Diệp Thiên Tâm chống người ngồi dậy, vừa buồn bã vừa có chút không thể hiểu nổi.
Sáo lộ?
Nhưng những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Minh Thế Nhân, trên người hắn ngoại trừ vết máu còn có không ít bùn đất.
Nơi ngực có một vết thương dài trông cực kỳ đáng sợ, dưới ánh nắng gay gắt vết thương vẫn chưa kết vảy.
Lũ ruồi ngửi thấy mùi máu tanh yêu thích, lập tức vo ve bay lại.
Đây chính là tứ sư huynh mà nhân gian vừa nghe đến tên đã sợ mất mật sao?
Là Minh Thế Nhân, cường giả Thần Đình cảnh Hoá đạo thật sao?
Là cao thủ tu hành giả nhưng đến ruồi cũng có thể bắt nạt…
Ha ha.
“Huynh cũng có ngày hôm nay.” Diệp Thiên Tâm khẽ hé môi nói. Ánh nắng gay gắt và không khí khô nóng khiến nàng hơi khó chịu.
Minh Thế Nhân vung tay lên huơ vài cái.
Không rõ là đang đuổi ruồi hay đang phủ định lời của Diệp Thiên Tâm. “Ta chỉ là hơi mệt…”
“Lão già bỏ các huynh lại trên núi chờ chết, vậy mà huynh còn tình nguyện ở lại bán mạng cho lão… Huynh, huynh bị điên rồi sao?” Diệp Thiên Tâm cười nhạo nói.
Minh Thế Nhân cảm thấy quá sức buồn ngủ, đến mí mắt cũng không nhấc lên nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng đáp lời nàng: “Muội không hiểu… ta và muội không giống nhau. Con người của ta… vẫn rất là… tôn sư trọng đạo…”
Vừa nói xong hắn đã nhắm tịt mắt lại, bắt đầu ngáy o o…
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện.
Ở mỗi ngóc ngách xung quanh Minh Thế Nhân mọc ra từng cành non nhỏ bé, nhanh chóng sinh trưởng bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Những cành non nhỏ có, lớn có phá đất chui ra, bao bọc toàn thân Minh Thế Nhân, ngăn cách hắn với ánh mặt trời bỏng cháy.
Toàn bộ lũ ruồi bị ngăn lại bên ngoài.
Diệp Thiên Tâm cau mày nhìn một màn này, trong lòng không dám tin tưởng.
“Đây là…”
Nàng rụt về sau theo bản năng.
Khoảng sân trước điện Ma Thiên Các rất lớn, đủ để chứa được cả ngàn người.
Nhưng nàng vẫn hơi lo sợ rụt người về phía sau.
Diệp Thiên Tâm cuối cùng hiểu ra, miệng lẩm bẩm: “Thanh Mộc Tâm Pháp… sư huynh đã nắm giữ toàn bộ rồi?”
Đây chính là điểm tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Tu luyện đến cực hạn.
Có thể tìm đường sống trong chỗ chết, có thể như sâu bướm phá kén chui ra tạo thành một sinh mệnh mới.
Điều này cũng có nghĩa là, nếu Minh Thế Nhân vượt qua được kiếp nạn này, hắn sẽ trở thành cao thủ cùng một cảnh giới với Diệp Thiên Tâm nàng.
Bước vào Nguyên Thần cảnh!
Lão ma đầu từ bao giờ lại trở nên rộng rãi như vậy?
Không biết đã qua bao lâu…
Bên ngoài Ma Thiên Các không còn một âm thanh nào.
Diệp Thiên Tâm vẫn nhìn về phía khu vực bị cây cối bao trùm, suy nghĩ đến xuất thần.
“Sư phụ!”
Một thân ảnh mặc thanh y từ trên trời hạ xuống sân Ma Thiên Các, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ trông thấy mình Diệp Thiên Tâm.
“Hừ! Kẻ phản bội, sư phụ ta đâu rồi?” Tiểu Diên Nhi chống hông hỏi Diệp Thiên Tâm, trong giọng nói mang theo một chút địch ý.
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn sư muội đáng yêu, khẽ lắc đầu: “Tiểu sư muội… muội lại đây…”
“Ta không thèm lại đó đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Muội nói cho sư tỷ nghe một chút, mấy năm nay lão già làm chuyện gì, có được không?”
Tiểu Diên Nhi khoanh tay lại, không thèm để ý tới nàng.
Điều này khiến Diệp Thiên Tâm nhướng mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Muốn lấy được tin tức liên quan tới lão ma đầu từ tiểu sư muội, sợ là rất khó.
“Tiểu sư muội…” Giọng nói của Đoan Mộc Sinh từ phía sau truyền tới.
“Tam sư huynh!”
Đoan Mộc Sinh cũng không mấy dễ chịu.
Toàn thân hắn quấn đầy xiềng xích, vết thương chồng chất, mặt mũi bầm dập.
Nhưng hắn vẫn có thể đi lại, vẫn còn chịu đựng được.
Diệp Thiên Tâm lại cười nhạo bọn họ lần nữa.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh sáng như đuốc… hắn trừng mắt một cái, Diệp Thiên Tâm lập tức tắt ngay nụ cười.
“Diệp Thiên Tâm… ngươi khi sư diệt tổ, gan to bằng trời, tâm tư ác độc khiến người người căm hận, lại còn dám cười?” Đoan Mộc Sinh không giống với Minh Thế Nhân, cũng không ngây thơ như Tiểu Diên Nhi.
Tính tình Đoan Mộc Sinh trầm ổn và cương liệt hơn bọn họ nhiều.
Kim Đình Sơn gặp phải kiếp nạn này có liên quan rất lớn đến Diệp Thiên Tâm.
“Sư huynh… chuyện đã đến nước này, huynh đừng ra vẻ đạo mạo nữa. Lão già đối xử với chúng ta như thế nào, chẳng lẽ trong lòng huynh còn không rõ?”
Đoan Mộc Sinh khẽ giật mình.
Hắn nhập môn từ sớm, đương nhiên rất rõ ràng sư phụ đối xử với đồ đệ như thế nào.
Nếu không phải vậy… thì sao có thể xuất hiện nhiều phản đồ như thế?
Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói: “Huynh nhìn lại bộ dạng của các huynh đi, chật vật biết bao nhiêu… Đại nạn của lão già sắp đến rồi, tới lúc đó hy vọng huynh còn có thể nói chuyện hiên ngang lẫm liệt như ngày hôm nay.”
“Câm miệng!”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt. “Diên Nhi, sư phụ không có đây, muội thay sư huynh tát nàng một bạt tai đi.”
“A?”
“Nghe lời ta!”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi chạy tới, nhắm hai mắt lại, giơ tay lên tát mạnh một cái. Tiếng vang thanh thuý, cái tát khiến gương mặt Diệp Thiên Tâm đau nhức không thôi.
Đoan Mộc Sinh khiển trách nói:
“Cái tát này là để ngươi ghi nhớ một điều, nơi này là Ma Thiên Các, là nơi ngươi đã từng bái sư học nghệ! Còn dám nói năng lỗ mãng thì đừng trách sư huynh hạ thủ vô tình!”
Sóng âm chấn động đến mức khiến Diệp Thiên Tâm khí huyết cuồn cuộn.
Tuy Đoan Mộc Sinh đã bị thương nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn phát ra sóng âm ở trình độ này.
Diệp Thiên Tâm không có tu vi, sao có thể ngăn cản được một chiêu này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này nàng đã hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
“Sư huynh… để ta giúp huynh giải khai xiềng xích.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Không cần đâu, đây là dây xích làm từ hàn thiết ngàn năm, trong thiên hạ này sợ là chỉ có Bích Ngọc Đao của đại sư huynh và Trường Sinh Kiếm của nhị sư huynh mới có thể chặt đứt.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu thở dài.
Nói tới đây.
Chu Kỷ Phong lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hơi khẩn trương bước tới.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào Ma Thiên Các.
Trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm bất an, tuy ba tên ma đầu đều đã bị thương nhưng hắn vẫn khẩn trương và sợ hãi.
Huống hồ nơi đây còn có một tiểu ma đầu vui giận thất thường.
“Đứng lại!” Tiểu Diên Nhi gọi to.
“Các vị… các vị tiền, tiền bối?” Chu Kỷ Phong chắp tay chào.
“Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Môn… Thiên Kiếm Môn dù sao cũng là danh môn chính đạo trong thiên hạ, ngươi gia nhập Kim Đình Sơn như vậy không sợ thế nhân cười nhạo?” Đoan Mộc Sinh nói.
Chu Kỷ Phong nghĩa chính ngôn từ nói: “Cái gì là chính, cái gì là tà? Nếu ta sợ bị chế nhạo thì đã không đứng ở chỗ này! Một khi đến đây thì lòng ta đã nghĩ thông suốt. Lão tiền bối hiện tại đang ở đâu… xin cho vãn bối một cơ hội giải thích!”
Nói xong hắn lập tức quỳ xuống.
Diệp Thiên Tâm nhìn Chu Kỷ Phong bằng ánh mắt phức tạp, nàng cười ha ha, nói thầm: “Điên, đều điên cả rồi… bao nhiêu người đều mong ước cách thật xa Kim Đình Sơn, ngươi lại làm ngược lại… bây giờ mà đòi gia nhập Kim Đình Sơn là muốn tìm chết sao?”
Chu Kỷ Phong không nhìn đến Diệp Thiên Tâm nhưng miệng vẫn đáp: “Lão tiền bối có ơn với ta…”
“Hả? Quá buồn cười… thật sự là quá buồn cười!”
Sau khi Lục Châu thăm dò đại khái các đồ vật trong mật thất bèn thở dài một hơi. Đều là đồ vật đã có từ rất lâu rồi.
Có một số đồ vẫn còn dùng tốt, có thể sau này sẽ cần dùng đến.
Điểm công đức đã ngừng tăng được một khoảng thời gian. Lục Châu quay lại chỗ ngồi, bắt đầu suy tính xem nên sử dụng điểm công đức như thế nào.
“7.540 điểm.”
Lục Châu xem điểm công đức rồi mở ra Thương thành.
“Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành, giá 2.000 điểm…” Lục Châu lắc đầu, mua món này cũng không đủ để bảo mệnh, Tứ Tượng Tung Hoành nhiều nhất cũng chỉ đề thăng tu vi hắn lên tới cảnh giới Ngưng Thức cảnh đỉnh phong. Còn pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên 3.000 điểm lại càng không thích hợp để mua.
“Vũ khí?”
Lục Châu nhìn vào giao diện vũ khí các loại: đao, thương, côn, kích,… món gì cũng có, chia thành tứ giai thiên, địa, huyền, hoàng.
Nhưng vấn đề là vũ khí cũng cần phải có tu vi cường đại mới có thể thi triển, nếu không thì cũng chỉ mang đến hoạ sát thân.
“Thẻ đạo cụ.”
Thẻ Nghịch Chuyển 500 điểm một tấm.
Đỡ Đòn Chí Mạng 100 điểm một tấm.
Quá đắt! Lại chưa đủ giá trị để trở thành át chủ bài!
Chương 45 Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công
Lục Châu lắc đầu, tiếp tục tìm trong bảng đạo cụ.
"Miễn Dịch Sát Thương?"
[Miễn Dịch Sát Thương, sau khi sử dụng sẽ ở trong trạng thái hoàn toàn miễn dịch với mọi loại sát thương trong vòng 10 giây, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
Tấm thẻ đạo cụ này cũng không tệ lắm.
Chẳng khác gì ở trong trạng thái vô địch.
Có điều thời gian quá ngắn, chỉ được có 10 giây.
Mười giây sau… vẫn sẽ bị người ta bắt được. Nếu không có thủ đoạn để phản kích lại thì thứ này còn không đáng giá bằng một tấm thẻ đạo cụ giúp chạy trốn. Đương nhiên, thứ này vẫn thích hợp với hắn, trong tình huống thực tế có thể kết hợp sử dụng với các loại thẻ khác.
Lục Châu không gấp gáp mua thẻ đạo cụ mà tiếp tục xem.
[Một Kích Chí Mạng, sau khi sử dụng sẽ thu hoạch được lực lượng mạnh mẽ không thể tả, tấn công mục tiêu một kích lập tức đoạt mạng kẻ đó, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
Lục Châu nghiêm túc đọc lời mô tả về tấm thẻ đạo cụ.
Với tư cách là một người chơi game lão làng, hắn biết khi đánh quái sẽ có khả năng ra đòn chí mạng, nhưng loại kỹ năng này thường luôn đi kèm với tỷ lệ chí mạng. Mà tấm thẻ này… lại không có hạn chế về mặt tỷ lệ?
Hắn nhìn trái ngó phải, vẫn không thấy có miêu tả nào khác!
Cũng không có hạn chế.
“Lực lượng mạnh mẽ không thể tả… là cái gì?” Lục Châu trầm tư.
Mặc kệ là loại lực lượng nào.
Tấm thẻ đạo cụ này có vẻ rất mạnh.
Trước mắt cứ xem tiếp đã.
[Nhất Đẳng Phòng Ngự, sau khi sử dụng giảm 90% sát thương nhận được trong vòng 30 giây, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
[Nhị Đẳng Phòng Ngự, sau khi sử dụng giảm 60% sát thương nhận được trong vòng 30 giây, mỗi tấm giá 100 điểm công đức.]
Hơn mười tấm thẻ đạo cụ tiếp theo đều là loại hình phòng ngự.
Dựa trên cảnh giới hiện tại của Lục Châu, khi Ngưng Thức Cảnh gặp phải cao thủ thì những tấm thẻ đạo cụ này cũng chẳng đem lại tác dụng gì lớn. Giảm 90% sát thương nhận được thì có ích gì, ngươi vẫn sẽ chết vì 10% sát thương còn lại thôi.
Hắn lắc đầu.
Mấy tấm thẻ này còn không hữu dụng bằng thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Chờ đã.
Sao lại toàn là thẻ phòng thủ thế này?
Muốn hắn làm con rùa đen rút đầu hay sao?
Đây không phải là phong cách của đại ma đầu tổ sư gia!
Hắn tiếp tục xem, thấy bên dưới chỉ còn lại mấy tấm thẻ hình dấu chấm hỏi, đến cả lời mô tả sử dụng cũng không có.
Hẳn là những thẻ này cũng tương tự như pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn của Huyền Thiên cảnh, giá cả và mô tả sử dụng đều bị ẩn đi.
Người chơi game lâu năm đều hiểu được đây là những món đồ cao cấp và lợi hại nhất.
Xem xong tất cả thẻ đạo cụ.
Lục Châu chọn mua ba tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Có cả tấn công lẫn phòng thủ.
Còn những tấm thẻ phòng ngự khác đều bị hắn bỏ qua.
Cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công.
Thoáng một cái hắn đã tiêu hết 3.000 điểm công đức.
Có điều…
Những tấm thẻ đạo cụ này hoàn toàn đáng giá, Lục Châu cũng không cảm thấy tiếc rẻ.
Thế thì, 4.540 điểm công đức còn lại xài như thế nào đây?
Lại mua thêm vài tấm Thẻ Nghịch Chuyển để gia tăng tuổi thọ?
Thân thể là điểm mấu chốt nhất gây trở ngại cho việc khôi phục tu vi của hắn, nhưng hơn bốn ngàn điểm công đức chỉ có thể mua được 9 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, tương đương khoảng 2.700 ngày tuổi thọ. Con số này vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thọ dài đằng đẵng cả ngàn năm của hắn.
Điều cần chú ý là, Thẻ Nghịch Chuyển quan trọng nhất ở hai chữ Nghịch Chuyển, có nghĩa là trẻ lại chứ không phải gia tăng tuổi thọ cho thân thể già nua hiện tại.
Vậy thì… rút thưởng?
Không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu hắn bị chạm, hai chữ Rút Thưởng lại từ từ hiện ra.
Có kinh nghiệm từ lần rút thưởng trước, Lục Châu cũng biết cái trò này hố người ta không đền mạng.
“Đề cao tu vi mới là chuyện quan trọng nhất…”
Lục Châu nhớ tới cảnh tượng lúc mình thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh, bát diệp kim liên bên dưới bỗng nhiên biến thành cửu diệp.
Đều là Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, tại sao lần này sử dụng lại cho ra một kết quả khác?
“Thiên Thư?”
Đây rốt cuộc là loại công pháp gì? Hoàn toàn không giống với bất kỳ loại công pháp nào có trong trí nhớ của hắn. Không có chiêu thức cụ thể, không có hô hấp thổ nạp, không có vận khí hay khẩu quyết…
“Thôi được rồi, đề cao tu vi là chuyện quan trọng nhất. Trước đó thì… rút thưởng chút đi.”
Cùng lúc đó, tại Bình Đô Sơn ở phía Tây Đại Viêm, phía Bắc Dự Châu.
Nơi này chính là tổng đàn của U Minh Giáo.
Trong U Minh đại điện.
“Giáo chủ, đã tra rõ ràng, tổ sư gia dùng lực lượng một người bắt sống Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, các cao thủ Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn tấn công Kim Đình Sơn đều không còn một ai sống sót.”
Trước mặt tên thuộc hạ, một đoàn khói đen lan toả trên vương toạ U Minh gây trở ngại tầm nhìn.
Giọng nói khàn khàn từ trong khói đen vọng ra như âm thanh đến từ địa ngục.
“Biết rồi.”
“Giáo chủ, Cung chủ Diễn Nguyệt Cung từng là sư muội của Giáo chủ, lần này nàng dẫn theo đám tu hành giả bao vây tổ sư gia bị thất bại thảm hại. Vân Tông, Thiên Tông, La Tông đều rất tức giận, thề phải đem toàn bộ người của Diễn Nguyệt Cung ra để bái tế cho những đệ tử đã chết. Người xem chúng ta có nên ra tay trợ giúp hay không?”
Trong U Minh đại điện yên tĩnh dị thường, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lát sau, trong khói đen truyền ra giọng nói ——
“Gieo gió gặt bão, không cần quan tâm.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Tên thuộc hạ khom người ôm quyền, tiếp tục nói. “Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói.”
“Giáo chủ, tai mắt do chúng ta sắp xếp bên trong hoàng thất vừa báo lại, Ngọc Phi mưu toan tấn công Kim Đình Sơn, thậm chí còn có ý đồ muốn thuyết phục Hoàng đế điều động cấm vệ quân.”
“Sau đó thì sao?”
“Hoàng đế Đại Viêm giáng tội Ngọc Phi, cấm túc ba tháng.”
Bên trong làn khói đen hoàn toàn yên tĩnh.
Dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lát sau.
“Chiến sự của Đại Viêm diễn ra không ngớt, cấm vệ quân chính là lực lượng hộ vệ ở Thành Đô, sao có thể tuỳ tiện điều động? Hành động lần này của Ngọc Phi chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình. Nhưng mà…”
Thanh âm kia dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Ngọc Phi đến từ Tây Vực, là dị tộc, cần phải giám sát nhất cử nhất động của nàng ta.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
“Ngoài ra…” Bên trong khói đen lại truyền ra tiếng nói, tên thuộc hạ vội vàng dừng chân đứng chắp tay lắng nghe. “Kiếm Si thích luận bàn võ thuật, cao thủ của Tịnh Minh Đạo tông rất đông đảo, bảo hắn đến đó luận bàn đi… Nếu gặp phải Kiếm Ma thì lập tức tránh xa.”
“Thuộc hạ đi làm ngay.”
Bên ngoài Ma Thiên Các.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đang gấp gáp chờ đợi, tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Mặt trời đã lặn về tây mà vẫn chưa thấy sư phụ xuất hiện.
“Sư phụ vừa mới chiến đấu một trận, cần phải tĩnh tâm tu dưỡng cũng là chuyện bình thường. Tiểu sư muội… dừng lại đi, ta nhìn muội đi qua đi lại mà váng cả đầu.”
Đoan Mộc Sinh day day thái dương.
Chu Kỷ Phong cung kính nói: “Lão tiền bối thần uy cái thế, chắc chắn không có việc gì. Nhìn tấm bình phong này mà xem, thật là sáng…”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Nói nhảm.”
Diệp Thiên Tâm khinh thường, khẽ nói: “Nếu ta là các ngươi thì đã vào trong xem thử rồi… tuổi tác đã cao, lỡ như xảy ra chuyện thì…”
Rầm rầm.
Trong Ma Thiên Các truyền đến tiếng cơ quan di chuyển.
Đồng thời giọng nói uy nghiêm quen thuộc kia lại vang lên:
“Vào trong rồi nói.”
Tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Diệp Thiên Tâm, mọi mỏi mệt đều biến mất sạch.
Tiểu Diên Nhi cười tủm tỉm bước tới chộp lấy bờ vai nàng. “Xem sư phụ phạt ngươi như thế nào!”
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, đứng chắp tay sau lưng trong Ma Thiên Các.
Đám người đồng loạt bước vào.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Vãn bối bái kiến lão tiền bối!”
Diệp Thiên Tâm bị ném xuống đất, nàng có chút không phục ngẩng đầu lên muốn nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Lục Châu không đáp lời.
Vừa đi lại vừa vuốt râu.
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi thận trọng gọi.
Đúng lúc này Lục Châu bỗng lẩm bẩm một câu: “Sao có thể không trúng lấy một lần được chứ?”
“A?”
Âm thanh trầm thấp mang theo lực áp bách kịch liệt.
Tất cả mọi người đều giật nảy mình!
Bọn họ nhận ra chủ nhân của âm thanh này là một lão giả.
Nhưng nguyên khí ẩn chứa bên trong giọng nói đó lại không giống như là cao thủ.
Sóng âm truyền đi khắp Kim Đình Sơn.
Tu hành giả đứng đầy trên núi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên không trung, Bạch Trạch đang đạp từng bước trên mây tiến tới.
Có toạ kỵ cấp truyền thuyết, lại mang theo luồng khí điềm lành, có thể là ai được chứ?
Đoan Mộc Sinh đang bị vây khốn trong Ma Thiên Các ngay lập tức nhận ra giọng nói của sư phụ, liền lớn tiếng nói:
“Đồ nhi cung nghênh sư phụ trở về!”
Lời nói của hắn tựa như tiếng sấm vang lên bên tai, doạ các tu hành giả chính đạo đều toàn thân run rẩy.
Từng người đều mang vẻ mặt hốt hoảng chạy ra.
Khắp nơi trên núi đều đứng đầy tu hành giả.
Đoan Mộc Sinh đứng thẳng người, vững vàng bước ra khỏi Ma Thiên Các.
Nhìn thấy Bạch Trạch ở phía chân trời, tinh thần hắn phấn khởi đến cực hạn.
Hắn thế mà lại nảy sinh một cảm giác tự hào… và tràn đầy tự tin.
“Không xong! Là lão ma đầu!”
“Đừng hoảng hốt! Có tin tình báo nội bộ rằng lão ma đầu đã cạn kiệt sức lực, vẫn luôn sử dụng Ma Nguyên bí dược để chống đỡ!”
“Bày trận! Cao thủ từ Thần Đình cảnh trở lên, toàn bộ tập hợp!”
Vù.
Vù.
Hơn mười tên tu hành giả Thần Đình cảnh nhanh chóng tập hợp tại Ma Thiên Các.
Phương Tẫn Sơn và Chu Kỷ Phong cũng đuổi tới!
Trên mặt hai người đều tràn đầy vẻ không thể tin nổi, mắt vẫn nhìn đăm đăm về phía luồng khí mang điềm lành bên trên Ma Thiên Các.
Lục Châu đứng trên lưng Bạch Trạch, ánh mắt đảo qua cả ngọn núi Kim Đình Sơn.
Đúng như lời Diệp Thiên Tâm đã nói, Kim Đình Sơn bị một đám tu hành giả không biết trời cao đất dày xâm chiếm.
Diệp Thiên Tâm muốn bật cười nhưng lại không cười nổi.
Trên suốt đoạn đường bôn ba, dưới sự tra tấn không ngừng của việc đan điền khí hải bị huỷ, nàng đã không thể nói nên lời. Nàng còn chống đỡ được tới lúc này chính là muốn nhìn xem lão ma đầu ứng phó trận thế này ra sao.
Lục Châu đúng thật là đang suy nghĩ biện pháp ứng phó.
Hiện tại có hai biện pháp: một là sử dụng tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng, thế nhưng đây là con át chủ bài lớn nhất của hắn, sau khi dùng xong sẽ mất đi thủ đoạn bảo vệ tính mạng. Hai là hắn khống chế Bạch Trạch trốn khỏi Kim Đình Sơn, dù sao Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân đều là ác đồ, chết cũng không đáng tiếc.
Sử dụng Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong?
Hay là bỏ trốn?
Lúc nãy hắn sử dụng một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong mà chỉ bắt được một mình Diệp Thiên Tâm là đã cảm thấy bị lỗ. Điều duy nhất xem như an ủi chính là sau khi chiến đấu xong, hắn thu hoạch được không ít điểm công đức.
Dường như nhìn ra Lục Châu đang trầm tư.
Diệp Thiên Tâm gian nan cất tiếng: “Thả… ta… Ngươi, ngươi không còn át chủ bài!”
Tiểu Diên Nhi giữ chặt Diệp Thiên Tâm, hừ nhẹ nói: “Ngươi nghĩ hay lắm.”
Các tu hành giả Chính Nhất Đạo sau khi tập hợp đầy đủ đều căng thẳng như lâm đại địch.
Những tu hành giả từ cảnh giới Phạn Hải cảnh trở xuống đều rất thức thời nấp ở hậu phương.
Lục Châu đảo mắt nhìn đám người.
Dưới tác dụng của Chân Thực Chi Nhãn, toàn bộ trạng thái thù địch của các tu hành giả đều hiện rõ ràng.
Hả? Chu Kỷ Phong? Độ trung thành 15%? So với trước lúc hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn còn tăng thêm 5%?
Lục Châu có chút không hiểu.
Phương Tẫn Sơn ngẩng đầu, lạnh lùng nói: “Ta còn tưởng là ai, thì ra là lão ma đầu Kim Đình Sơn… Đoan Mộc Sinh đã bị ta bắt sống, Minh Thế Nhân cũng bị chúng ta đánh trọng thương, Kim Đình Sơn bây giờ đã thuộc về Chính Nhất Đạo bọn ta! Mau xuống đây nhận lấy cái chết!”
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
“Xuống đây!”
Dù sao bọn họ cũng đang phải đối mặt với toạ kỵ cấp truyền thuyết, có thể đuổi kịp loại toạ kỵ này cũng chỉ có cao thủ Nguyên Thần cảnh. Phép khích tướng của Phương Tẫn Sơn và lời kêu gào của bọn thuộc hạ rất rung động.
Chỉ cần lão ma đầu hạ xuống sẽ có cơ hội bắt lão lại.
Thật là khó xử…
Muốn tiết kiệm một tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng không được.
Lục Châu lắc đầu, trầm giọng nói: “Thôi được…”
Đúng lúc này.
Ầm!
Thân hình Chu Kỷ Phong như điện, bắn ra một đạo kiếm quang đâm thẳng về phía Phương Tẫn Sơn đang đứng bên cạnh.
Ánh lửa văng khắp nơi, kiếm cương mãnh liệt khi đâm về phía trái tim Phương Tẫn Sơn lại bị một vật phẩm quỷ dị ngăn cản.
Đồng thời lực phản chấn kịch liệt khiến Chu Kỷ Phong bắn ngược ra sau.
Cánh tay hắn run lên, khí huyết cuồn cuộn chấn động tới mức Chu Kỷ Phong phải kêu lên một tiếng đau đớn!
Sao Phương Tẫn Sơn có thể mạnh như vậy?
“Chu Kỷ Phong? Ngươi làm gì đó?” Có người kinh hô.
Phương Tẫn Sơn lăng không lộn ngược ra sao tránh thoát một kích chí mạng này, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm Chu Kỷ Phong: “Chu Kỷ Phong… ngươi định giải thích như thế nào?”
Chu Kỷ Phong cũng không ngờ với khoảng cách ám sát gần đến như vậy mà hắn lại không thành công.
Lục Châu cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn thú vị nhìn tình cảnh đang diễn ra bên dưới.
“Không ngờ ngươi có thể đỡ được một chiêu này của ta.” Chu Kỷ Phong nói ra.
Phương Tẫn Sơn cười ha hả. “Chẳng lẽ… không có người nào nói cho ngươi biết, tu hành giả có vũ khí thiên giai cách biệt một trời một vực với tu hành giả thông thường sao?”
“Vũ khí thiên giai?”
Chu Kỷ Phong phi thường tự tin vào một kiếm mà hắn đã ấp ủ thật lâu. Dưới khoảng cách gần như vậy, cho dù là cường giả đã bước vào Nguyên Thần cảnh cũng chưa chắc có thể đỡ nổi. Ngàn tính vạn tính, lại không ngờ đối phương có vũ khí thiên giai.
Rốt cuộc đó là vũ khí gì?
“Nếu không thì ngươi cho rằng Môn chủ dựa vào cái gì lại phái một tên Thần Đình cảnh như ta đến Kim Đình Sơn?” Phương Tẫn Sơn cười lạnh nói.
Tiểu Diên Nhi tức giận ôm quyền nói: “Sư phụ, thật sự là tức chết con rồi, một đám Thần Đình cảnh mà cũng dám càn rỡ ở đây!”
Lục Châu lắc đầu nhìn Phương Tẫn Sơn.
“Long Tâm Chi Thuẫn, gọi nó là chí bảo cấp thiên giai thì còn hơi miễn cưỡng.”
Phương Tẫn Sơn không khỏi chấn kinh.
“Ngươi biết Long Tâm Chi Thuẫn?”
Vẻ mặt Lục Châu vẫn như thường.
Hắn không cần thiết phải phân cao thấp với một tên vãn bối.
Như vậy sẽ hạ thấp địa vị của hắn xuống cùng thân phận với kẻ đó.
Tiểu Diên Nhi khẽ nói: “Lúc sư phụ ta tung hoành, ngươi còn đang nghịch cát đấy.”
Đây cũng là lời nói thật.
Khi Cơ Thiên Đạo danh chấn thiên hạ, những kẻ có mặt ở đây đều chưa được sinh ra!
Trước mặt lão ma đầu, tất cả những người có mặt ở đây đều là những đứa trẻ lông chưa mọc đủ, chưa trải sự đời!
“Bản toạ cho các ngươi một cơ hội sống sót. Bỏ vũ khí trên tay xuống, chữa trị Kim Đình Sơn, đồng thời làm lao dịch trên núi ba năm.”
Lời hắn nói không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng bình tĩnh.
Người nói hữu ý, người nghe vô tâm.
Phương Tẫn Sơn cuồng tiếu cười ha ha, ngay cả mười tên Thần Đình cảnh đang bày trận trước mặt hắn cũng nở nụ cười.
Tựa như bọn họ vừa nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.
Lão ma đầu cải tà quy chính, không muốn giết người mà thả cho người ta một con đường sống, chữa trị Kim Đình Sơn, làm lao dịch ba năm, chuyện này mà không buồn cười sao?
Quá sức buồn cười!
“Bản toạ đã cho các ngươi cơ hội nhưng các ngươi không biết quý trọng, vậy thì tất cả đều nằm lại tại đây đi.”
Cũng chính lúc này.
Diệp Thiên Tâm cố gắng mở mí mắt nặng nề lên.
Nàng nhìn thấy… một màn khiến người ta kinh ngạc.
Nàng thấy khí tức toàn thân lão ma đầu lại lần nữa phóng ra.
Đầu nàng nghiêng sang một bên, nàng rất muốn ngẩng đầu lên để nhìn cho kỹ… nhưng đáng tiếc, vừa nhìn thấy chung quanh lão ma đầu xuất hiện cửu diệp kim liên thì nàng đã kiệt sức ngất đi.
Đây chính là… pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp kim liên.
Thiên địa biến sắc.
Trên bầu trời Ma Thiên Các đã bị toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh nguy nga này chiếm lĩnh.
Đám tu hành giả bên dưới nghẹn họng nhìn trân trối, run rẩy nhìn toà pháp thân.
Cái này…
Vừa ra trận đã chơi đại chiêu là sao?
Phải đánh ra vài chiêu rồi mới xuất đại chiêu chứ?
“Sư phụ thần uy cái thế!” Đoan Mộc Sinh tỏ vẻ sùng bái.
Mồ hôi lạnh của Chu Kỷ Phong chảy ròng ròng, hắn vội vàng buông kiếm, quỳ rạp xuống đất: “Lão tiền bối thần uy cái thế!”
Độ trung thành của hai người đều tăng 5%.
Lục Châu không lựa chọn bỏ trốn.
Mà là bóp nát tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cuối cùng.
Khí hải đang khô quắt đột nhiên tràn đầy sung mãn. Một khắc này, Lục Châu biết… hắn lại lần nữa đạt tới cảnh giới đỉnh phong.
Chương 42 Gừng càng già càng cay
Lục Châu không chọn cách tiết kiệm tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này.
Vào giây phút hắn xuyên không thành Cơ Thiên Đạo đã xác định hắn nhất định phải đi trên con đường này, tiếp tục tiến về phía trước.
Tại thế giới tu hành khó lường hiểm ác này, khắp nơi đều là cảnh ăn thịt người không nhả xương… chỉ có Kim Đình Sơn là hang ổ duy nhất của hắn, không thể để nó rơi vào tay người khác.
Trừ chuyện đó ra, Lục Châu còn có một dụng ý khác…
Hắn muốn mượn cơ hội này để cảnh cáo người trong thiên hạ, cảnh cáo đám người vẫn luôn nhìn chằm chằm Kim Đình Sơn, rằng hắn không dựa dẫm vào bí dược mà đó là thực lực chân chính của hắn!
Chỉ có thực lực chân chính thuộc về bản thân mới có thể bộc phát không hề gián đoạn!
Trên thế gian không có một loại bí dược hay ngoại lực nào có thể làm được điều này.
Các đệ tử của Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn đều choáng váng.
Bị pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp khiến cho kinh sợ, dường như bọn họ đã quên mất phải cử động.
Phóng thích pháp thân ra ngoài còn có một tầng ý nghĩa, đó chính là chấn nhiếp địch nhân. Thực lực hai bên cách biệt càng lớn thì hiệu quả của việc chấn nhiếp càng rõ ràng.
Toàn bộ các tu hành giả dưới cảnh giới Thần Đình cảnh đều nằm rạp dưới đất run lẩy bẩy.
Ngay cả kẻ có thực lực mạnh nhất là Phương Tẫn Sơn cũng không thể không nuốt một ngụm nước bọt, lui về sau một bước.
Hắn sợ hãi.
Hắn bối rối.
Hắn muốn bỏ chạy.
Long Tâm Chi Thuẫn là biện pháp duy nhất có thể giúp hắn đào tẩu.
Hắn nhất định phải tìm được cơ hội!
Lục Châu đứng trên cao nhìn xuống quan sát đám người bên dưới, ánh mắt hắn nhìn tới Đoan Mộc Sinh.
“Đoan Mộc Sinh.”
“Có đồ nhi!” Đoan Mộc Sinh khom người.
“Tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết dùng được cho cả thương và kiếm, vi sư chỉ làm một lần, ngươi hãy nhìn cho kỹ.”
Đoan Mộc Sinh cực kỳ vui sướng.
Sư phụ đây là muốn tự mình làm mẫu tầng cuối cùng của Thiên Nhất Quyết cho hắn xem.
Đoan Mộc Sinh nhập môn khá sớm nhưng tư chất của hắn lại có phần thua kém những đồ đệ khác một chút. Tuy sư phụ đã truyền thụ toàn bộ Thiên Nhất Quyết cho hắn nhưng hắn vẫn chưa từng nắm được trọng điểm, trước giờ vẫn luôn tự mình mày mò tìm kiếm như thể người đi lạc trong bóng tối, tiến bộ rất chậm.
Hiện tại nghe sư phụ nói muốn trực tiếp truyền thụ, sao hắn có thể không vui sướng.
Lục Châu sử dụng kiếm.
Một đạo nguyên khí phát ra, ngưng tụ thành kiếm cương.
“Dùng chỉ làm kiếm, ngưng khí thành cương! Thiên Quyến Hữu Khuyết…”
Từ ngón trỏ và ngón giữa của hắn bắn ra một luồng năng lượng đáng sợ.
Chói loá cả mắt.
Kiếm chiêu này của Lục Châu bay thẳng xuống bên dưới.
Mục tiêu là Phương Tẫn Sơn.
Phương Tẫn Sơn trừng to mắt, hô lớn: “Không ——”
Toàn thân hắn bộc phát ra cương khí mãnh liệt.
Trong nháy mắt thiên giai chí bảo bị kích phát, toả ra một vệt kim quang.
“Là thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn.”
Chức năng chủ yếu nhất của Long Tâm Chi Thuẫn là dùng để phòng ngự, khiến Phương Tẫn Sơn đứng ở thế bất bại.
Đây cũng là nguyên nhân Môn chủ Chính Nhất Đạo phái hắn đến Kim Đình Sơn. Cho dù có gặp phải cao thủ Nguyên Thần cảnh, hắn cũng có cơ hội chiến đấu một trận, nếu thắng không được thì vẫn có thể chạy thoát.
“Nhị trưởng lão!”
Các tu hành giả chung quanh chỉ có thể trơ mắt nhìn kiếm chiêu kia đánh xuống, quang mang sáng rực khiến bọn hắn không thể mở mắt nổi.
Một tiếng nổ vang thật lớn!
Đại chiêu Thiên Quyến Hữu Khuyết cực kỳ cường đại của Cơ Thiên Đạo phóng xuống.
Đám tu hành giả vẫn chưa kịp quan sát tràng cảnh do một chiêu này tạo nên, cũng chưa kịp để ý xem Phương trưởng lão rốt cuộc là còn sống hay đã chết…
Thì thanh âm uy nghiêm già dặn của Lục Châu đã vang lên:
“Dùng chưởng làm cơ sở, ngưng khí thành cương! Sóng trùng điệp ngàn trọng…”
Đây là hiệu quả khi thi triển Thiên Nhất Quyết theo hình thái ngọn thương.
Là một chiêu tấn công trên diện rộng.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt các tu hành giả Thần Đình cảnh sắc đều đại biến.
“Không ổn rồi! Chạy mau!”
Bọn họ quyết định rất nhanh, mặc kệ cái trận pháp buồn cười vừa hợp thành, cả đám quay đầu bỏ chạy.
Đến cả Nguyên Thần cảnh cũng không dám tiếp một chiêu này.
Thật đáng sợ!
Chiêu này vẫn không đánh về đám tu hành giả đang bỏ chạy.
Mà tiếp tục hướng xuống vị trí của Phương Tẫn Sơn.
Ầm!
Ánh mắt mọi người trở nên mơ hồ.
Hoàn toàn nhìn không ra Phương Tẫn Sơn còn sống hay đã chết.
Một chiêu này tạo thành cơn sóng trùng điệp cả ngàn trọng, tựa như hàng ngàn bóng thương đánh xuống.
Phương Tẫn Sơn, kẻ nắm giữ thiên giai chí bảo Long Tâm Chi Thuẫn chịu nổi không?
Dư ba của cơn chấn động tiếp tục lan đi.
Đám tu hành giả Thần Đình cảnh vừa chạy chưa được bao xa đã bị đánh rơi xuống đất.
Tiếng kêu thảm vang lên liên tục.
Ngay cả thiên tài tu hành Chu Kỷ Phong cũng bị dư ba đánh bay ngược ra sau, hắn phải sử dụng cương khí để ngăn trở dư uy, toàn thân mới miễn cưỡng dừng lại được.
Thật mạnh!
So với lúc trước bị thập đại cao thủ vây công tại Kim Đình Sơn còn cường đại hơn!
Là bởi vì Bách Kiếp Động Minh đã đạt tới cửu diệp?
Hắn có thể khẳng định một điều, Cơ Thiên Đạo đã mạnh hơn trước!
Chỉ là…
Đối phó với một tên Thần Đình cảnh nhỏ nhoi như Phương Tẫn Sơn cũng cần phải sử dụng đại chiêu biến thái như vậy sao?
Hắn có cảm giác như Cơ Thiên Đạo đang đánh đập một người đã chết!
Giết gà dùng dao mổ trâu!
Long Tâm Chi Thuẫn chịu được mấy đại chiêu này mới là lạ đó!
Hắn hoàn toàn không nghi ngờ gì, ngay từ lúc gặp phải đại chiêu đầu tiên, kẻ mang thiên giai chí bảo đó đã ô hô ai tai mất rồi.
Lão tiền bối vẫn tiếp tục ra chiêu thì chỉ có hai khả năng, hoặc là đang hành hạ người chết, hoặc là đang chỉ dạy đồ đệ.
Hai chiêu kết thúc.
Vân đạm phong khinh, tro bụi và dư ba còn lại cũng từ từ tiêu tán.
Vẻ mặt Lục Châu vẫn thong dong, hắn đứng chắp tay sau lưng nhìn thoáng qua bảng thời gian của đạo cụ, chỉ mới trôi qua có ba phút mà thôi.
Nếu chỉ dùng để đối phó với đám tu hành giả trước mắt thì tấm Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong này đúng là xài lỗ rồi.
Nhưng mà…
Lục Châu đâu chỉ nghĩ tới mấy thứ này.
“Ngươi đã xem rõ chưa?”
Đoan Mộc Sinh quỳ lạy nói: “Đồ nhi đã xem rõ, sư phụ tự mình làm mẫu hiệu quả hơn hẳn đồ nhi khổ tu mười năm.”
“Rất tốt.”
Tầm mắt mọi người dần trở nên rõ ràng.
Dưới sức mạnh của pháp thân và đại chiêu, khoảng đất bên dưới đã bị đánh thành một hố sâu, nào còn có bóng dáng của Phương Tẫn Sơn, ngay cả một chút cặn
cũng không còn!
Đám tu hành giả hoảng hốt chạy tán loạn tứ phía.
“Sư phụ!” Tiểu Diên Nhi vội vàng hô, nàng chưa kịp xuất thủ đám người kia đã bỏ chạy!
Đám tu hành giả kia lại định áp dụng phương pháp bỏ chạy giống như lần trước vây công Kim Đình Sơn.
Ngươi lợi hại thì làm sao?
Chỉ cần cả đám chia nhau mà chạy, mỗi người một hướng, ngươi không có ba đầu sáu tay cũng không có thuật phân thân thì sẽ chẳng có cách nào bắt được toàn bộ bọn họ.
Hy sinh số ít để cứu lấy số đông, đây chính là sách lược hoàn mỹ bọn họ đã nghĩ kỹ trước khi đến Kim Đình Sơn.
Đánh không lại… thì bỏ chạy!
Bốn phương tám hướng trên Kim Đình Sơn đều có bóng dáng tu hành giả tháo chạy.
“Bản toạ đã nói… toàn bộ phải lưu lại. Vậy thì một kẻ cũng đừng hòng đi!”
Pháp thân Bách Kiếp Động Minh cửu diệp toả sáng lập loè trên bầu trời.
Lục Châu điều khiển pháp thân khổng lồ bước vào trong trận nhãn của Kim Đình Sơn.
“Sư phụ…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc đến ngây người, không rõ lão nhân gia người muốn làm gì.
Tiểu Diên Nhi cũng nghi hoặc ngẩng đầu nhìn.
Những tu hành giả kia đều chẳng dám quay đầu nhìn lại, chỉ liều mạng chạy!
Thế nhưng…
Bọn họ không phải tu hành giả Nguyên Thần cảnh, không có cách nào thi triển đại thần thông thuật để bỏ trốn.
Lục Châu đem toàn bộ nguyên khí trong đan điền khí hải của mình rót sạch vào bên trong trận nhãn!
“Sư phụ muốn chữa trị bình chướng?”
“Chuyện này… sao người có thể làm được?”
Bình chướng của Kim Đình Sơn chính là do cao thủ các đời tạo ra, hấp thu nguyên khí trong thiên địa, phối hợp với thiên thời địa lợi, không ngừng bổ sung năng lượng mới tạo ra được bình chướng mạnh mẽ như ngày nay.
Lúc trước Lục Châu phạt lão tam, lão tứ và lão ngũ, tổng cộng ba người đồng thời chữa trị bình chướng ít nhất phải mất ba năm trở lên.
Muốn dùng lực lượng của một người để chữa trị bình chướng? Ít nhất cũng cần đến mười năm!
Sư phụ tuổi tác đã cao, không phải càng nên bảo trì thực lực hay sao?
Tại sao người phải làm như thế?
Ý định thực sự của Lục Châu chính là như vậy.
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong có thể không ngừng lấp đầy đan điền khí hải. Giải quyết Phương Tẫn Sơn chẳng mất bao nhiêu thời gian, sao không dùng thời gian còn lại để chữa trị bình chướng?
Lục Châu sao có thể lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
Nguồn năng lượng khổng lồ rót vào bên trong trận nhãn.
Bốn phương tám hướng lập tức xuất hiện bình chướng trong suốt như pha lê.
Những tu hành giả đang bỏ trốn kia đều bị nhốt lại bên trong bình chướng!
Đoan Mộc Sinh lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Sư phụ đây là muốn… bắt ba ba trong rọ!
Quả nhiên là gừng càng già càng cay.
Chương 43 Không còn át chủ bài, làm sao bây giờ?
Chu Kỷ Phong cũng bị nguồn năng lượng đáng sợ không có hạn chế này làm cho rung động.
Lúc trước hắn dẫn theo đám người đến đây để phá hỏng bình chướng này, dùng sức lực toàn thân cũng không cách nào làm bình chướng rung chuyển được nửa phân. Không ngờ chỉ một mình Cơ Thiên Đạo lại có thể chữa trị bình chướng!
Lục Châu không hề ngừng lại, liên tục rót năng lượng vào trận nhãn.
Chỉ khôi phục trong giây lát không phải là chân chính khôi phục bình chướng, mà phải tạo kết nối từ trận nhãn ra bốn phương tám hướng Kim Đình Sơn, liên tục rót vào năng lượng mới có thể khiến nó sinh sôi không ngừng.
Chính bản thân Lục Châu còn phải kinh ngạc trước lổ hổng có năng lượng xài mãi không hết của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong. Nếu không bị hạn chế bởi thời gian thì đạo cụ này đúng thật là vô địch, còn ai cần đề thăng tu vi làm gì nữa, chỉ cần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong là đã đủ rồi.
Lục Châu cũng không biết mình đã sử dụng hết bao nhiêu lần nguyên khí viên mãn trong đan điền khí hải. Hắn cũng chẳng có cách nào tính toán ra được, vì mỗi khi bị tiêu hao thì lập tức sẽ có năng lượng mới lấp đầy. Nói theo cách chơi game thì đây chính là có nguồn mana vô hạn!
Hơn hai mươi phút sau.
Bình chướng rốt cuộc cũng ổn định trở lại.
Khi chạm vào bình chướng sẽ có thể nhìn thấy những gợn sóng tràn ra như sóng biển ở điểm tiếp xúc.
Lục Châu hít sâu một hơi rồi nhìn quanh bốn phía.
Đồng thời hắn cũng quan sát bảng thời gian. Hắn còn ba phút.
Lục Châu thong dong hạ lệnh. “Diên Nhi, những kẻ còn lại… một tên cũng không tha.”
[Ting — tuyên bố nhiệm vụ thành công: xử lý kẻ xâm nhập, người thi hành: Tiểu Diên Nhi.]
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Phương Tẫn Sơn bị đánh tan không còn sót một chút cặn, những tu hành giả còn lại cao nhất cũng chỉ ở cảnh giới Ngự đạo.
Thần Đình cảnh phân thành tam đẳng: Tố đạo, Ngự đạo và Hoá đạo. Mỗi một đẳng cấp đều cách nhau rất xa, trong đó có và không có chí bảo lại càng khác biệt. Đem so sánh tu hành giả thông thường với cửu đại đồ đệ của Kim Đình Sơn thì cho dù tu vi ngang nhau, những tu hành giả này cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tiểu Diên Nhi vốn đã bụng đầy lửa giận, cuối cùng giờ phút này cũng được phát tiết.
Thân pháp Thất Tinh Thải Vân Bộ được nàng phát huy đến cực hạn, tu hành giả Phạn Hải cảnh cơ hồ đều là bị nàng một cước đạp chết. Những cường giả Thần Đình cảnh mới là đối tượng bị nàng truy đuổi.
Ma đầu trên Kim Đình Sơn thông thạo nhất chính là chuyện giết người.
Đám tu hành giả đã sợ vỡ mật, cho dù có chống cự cũng chỉ là kéo dài một chút hơi tàn.
Bọn họ chẳng khác gì dê bị nhốt trong lồng chờ làm thịt, mà Tiểu Diên Nhi chính là tên đồ tể đang mài đao xoèn xoẹt.
Tuyệt vọng và sợ hãi tràn ngập không gian.
Lục Châu không tham gia chiến đấu.
Hắn tiện tay vung lên, toà pháp thân to lớn biến mất.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các.
“Sư phụ!” Đoan Mộc Sinh không chống đỡ nổi nữa, khoé miệng chảy ra một vệt máu.
Lục Châu nhìn về phía hắn.
Độ trung thành đã đạt đến 80%.
Chẳng qua chỉ là truyền thụ Thiên Nhất Quyết thôi đã tạo thành kết quả như vậy, khiến Lục Châu cũng hơi cảm thấy bất ngờ.
Nói thế nào đi nữa thì thêm một cánh tay đắc lực có độ trung thành cao vẫn là chuyện rất tốt.
Thương thế trên người Đoan Mộc Sinh hẳn là đã có từ lúc giao thủ với Phương Đầu Đà của Chính Nhất Đạo.
Có thể kiên trì được đến bây giờ đã là rất khó.
Đương nhiên cũng phải kể đến một chút công của Cơ Thiên Đạo lúc trước thường xuyên tra tấn nên bây giờ bọn hắn mới dẻo dai được như thế. Đổi lại là những tu hành giả khác thì đã không thể cử động nổi từ lâu rồi.
“Lão tứ đang ở đâu?” Lục Châu nhàn nhạt hỏi.
“Lão tứ kịch chiến với đám người Phương Tẫn Sơn mấy hiệp, bọn họ người đông thế mạnh, lão tứ địch không lại nên đã bỏ chạy rồi.” Đoan Mộc Sinh nói đến đây, vội vàng bổ sung. “Bây giờ hắn đang ở đâu thì… đồ nhi cũng không biết.”
Lục Châu phất phất tay.
Bạch Trạch cõng Diệp Thiên Tâm đã hôn mê trên lưng đáp xuống khoảng sân của Ma Thiên Các, sau đó đằng không bay lên rồi biến mất tại chân trời.
“Lục… lục sư muội?” Trên mặt Đoan Mộc Sinh tràn đầy kinh ngạc.
Diệp Thiên Tâm nắm giữ vũ khí thiên giai Đa Tình Hoàn, xếp hạng thứ chín trên Hắc Bảng, thế mà lại bị thương đến nông nỗi này.
Lần này thì hay rồi.
Lão tam, lão tứ, lão lục toàn bộ đều bị thương.
Chỉ còn Tiểu Diên Nhi vẫn hung mãnh như một con sói hoang không kiêng kỵ gì mà đại khai sát giới bên trong bình chướng. Tiếng điểm ban thưởng công đức vẫn không ngừng vang lên.
Lục Châu từ từ xoay người lại.
Toàn thân Chu Kỷ Phong run lên, hắn từ xa bước tới đến khoảng cách cách Lục Châu năm mét thì dừng lại, quỳ một gối xuống nói: “Vãn bối nguyện đầu nhập làm môn hạ của Kim Đình Sơn, vì lão tiền bối mà ra sức!”
[Ting — thu hoạch được một tên bộ hạ: Chu Kỷ Phong, Thần Đình cảnh, ban thưởng 100 điểm công đức.]
Lục Châu chỉ tuỳ ý nhìn hắn một cái.
Không gật đầu cũng không lắc đầu, mà chỉ nhàn nhạt nói: “Đi xử lý một chút.”
Lúc này Lục Châu không rảnh rỗi nghe Chu Kỷ Phong giải thích, cũng không quan tâm sau khi hắn rời khỏi Thiên Kiếm Môn đã xảy ra chuyện gì.
Chu Kỷ Phong vui mừng quá đỗi.
“Tuân mệnh!”
Hắn vung tay lên, trường kiếm vút ra khỏi vỏ.
Chu Kỷ Phong tay cầm lợi kiếm, ánh mắt sắc bén lao về phía các tu hành giả Phạn Hải cảnh đang chạy tán loạn.
Kiếm khí tung hoành, máu tươi bắn lên tung toé…
Lục Châu xoay người bước vào Ma Thiên Các.
Bên trong Ma Thiên Các là nơi lúc trước Cơ Thiên Đạo chế tạo mật thất để bế quan tu luyện.
Do dù là Nguyên Thần cảnh muốn phá huỷ nơi này thì cũng phải mất một đoạn thời gian tương đối dài.
Lục Châu nhấn vào cơ quan, cánh cửa đá ầm ầm rung động rồi mở ra.
Sau khi đóng cửa lại.
Toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Thời hạn của Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong cũng vừa lúc kết thúc.
Nguồn năng lượng khổng lồ bên trong đan điền khí hải như thuỷ triều rút đi mất chỉ trong khoảnh khắc.
Lục Châu vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Ánh sáng trong căn phòng hầu như không có, chỉ có luồng hào quang yếu ớt trên đỉnh phòng rọi xuống.
Nơi này rất thích hợp để tu luyện.
Chuyện bên ngoài như thế nào Lục Châu không cần quan tâm nữa. Hiện tại hắn cần phải suy nghĩ cẩn thận, tìm cách tạo ra con át chủ bài mới.
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Ngưng Thức cảnh, Luyện Khí Hóa Thần
Điểm công đức: 6.674
Pháp thân: Tam Hoa Tụ Đỉnh
Tuổi thọ còn lại: 4.509 ngày
Đạo cụ: Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động)
Công pháp: Ba Quyển Thiên Thư
Vũ khí: Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hóa lại lần nữa mới có thể sử dụng)
——
Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong đã không còn lấy một tấm, chỉ còn lại 7 lần Đỡ Đòn Chí Mạng. Nếu gặp phải cường địch, trong một hơi thở thôi hắn đã có thể bị tấn công cả mười lần trăm lần, bảy lần quả thật chẳng có bao nhiêu tác dụng.
Không còn át chủ bài, làm sao bây giờ?
Đại ma đầu số một ở Kim Đình Sơn, có biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm hắn.
Lục Châu ngồi xếp bằng dưới luồng ánh sáng mờ nhạt, chìm đắm trong suy nghĩ.
Bình chướng trên Kim Đình Sơn đã được chữa trị, cho dù có cường địch đến thì bình chướng vẫn có thể ngăn cản được mười ngày nửa tháng.
Huống hồ Lục Châu đã sử dụng liên tục hai lần Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong để chấn nhiếp toàn bộ đám tu hành giả chính đạo. Cho dù bọn họ có ngu đến mấy thì cũng không dám xâm phạm Kim Đình Sơn như thế này nữa.
Hiện tại hắn có hơn sáu ngàn điểm công đức.
Đây là thu hoạch từ chuyến đi đến An Dương.
Suốt đoạn đường đi Lục Châu đã nghe được không ít tiếng thông báo của Hệ thống, tích luỹ được nhiều công đức như vậy cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Từ việc Từ gia bị bắt cóc đến thu phục Phan Trọng, bắt sống Diệp Thiên Tâm… đều cung cấp cho hắn điểm công đức. Còn số lượng người đã đánh giết thì hắn cũng không rảnh mà đi tính toán. Giết thì giết thôi.
Ngược lại Lục Châu không ngờ tới vũ khí thiên giai sau khi thu hồi còn có thể sử dụng được lần nữa.
Nhưng muốn luyện hoá một kiện thiên giai chí bảo thì nói dễ hơn làm. Thay đổi chủ nhân của thiên giai chí bảo là chuyện vô cùng gian nan, còn khó hơn việc thay đổi lòng dạ con người.
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Thần Đình cảnh, thu hoạch được 100 điểm công đức.]
[Ting — đánh giết một tên tu hành giả Phạn Hải cảnh, thu hoạch được 10 điểm công đức.]
Lục Châu lắc đầu, chênh lệch một cảnh giới mà ban thưởng ít đi mười lần.
Điểm công đức thu được rồi.
Chuyện sau đó là phải sử dụng như thế nào.
Rút thưởng?
Có vẻ bài bạc quá.
Tuy nói không ngừng rút thưởng có thể tích luỹ điểm may mắn, nhưng lỡ như cứ liên tục xui xẻo thì phải làm sao đây?
Đợi một chút vậy.
Sau khi Tiểu Diên Nhi và Chu Kỷ Phong dọn dẹp sạch sẽ đám tu hành giả còn sót lại thì sẽ tính tiếp.
Lục Châu đứng lên.
Nhìn quanh bốn phía…
Dường như đã rất lâu Cơ Thiên Đạo chưa đến mật thất trong Ma Thiên Các, còn rất nhiều thứ sót lại ở nơi này.
Ánh sáng tuy ảm đạm nhưng vẫn đủ để hắn nhìn thấy cảnh tượng xung quanh.
Nơi đây cất giữ rất nhiều bí tịch tu hành của danh môn chính phái, như Thái Nhất Kiếm Pháp, Đạo Tâm Quyết, Thanh Tâm Chú… các loại. Theo trí nhớ của Lục Châu thì hình như không có đồ đệ nào tu luyện mấy thứ này.
Mà cũng đúng thôi, những bí tịch này sao có thể so sánh với công pháp do Hệ thống ban thưởng được.
Ngoại trừ đống bí tịch, trong mật thất còn có một ít vũ khí, đại đa số đều là vũ khí huyền giai và hoàng giai. Tu hành giả Nguyên Thần cảnh vốn chẳng thèm để ý đến loại đẳng cấp này, Lục Châu cũng thế, chỉ nhìn lướt qua hắn cũng không thấy hào hứng.
Trên mọi vật đều phủ một tầng bụi dày, hiển nhiên là đã lâu không có người động tới.
Niên đại của chúng đều đã rất lâu đời, đa số vật dụng trong này Lục Châu chẳng nhớ chúng đến từ đâu và làm thế nào để sử dụng.
Cùng lúc đó.
Trong sân Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm tỉnh lại từ cơn đau nhức kịch liệt dưới bụng, nàng khó khăn mở mắt nhìn xung quanh.
“Đây là… Ma Thiên Các?”
Nơi đây chính là Ma Thiên Các, là nơi lúc nàng bái nhập sơn môn đã dập đầu bái sư!
Chỉ một ánh nhìn nàng đã nhận ra.
Ký ức của nàng về nơi này vẫn còn rất mới mẻ, mỗi một gốc cây, mỗi một vách tường, mỗi một lối đi…
Cũng chính lúc này.
Một âm thanh có vẻ hư nhược truyền đến.
“Lục… lục sư muội?”
Diệp Thiên Tâm giật mình, vội vàng xoay người lại tìm kiếm nơi phát ra âm thanh…
Nàng nhìn thấy Minh Thế Nhân đầy người bụi đất, trên vùng ngực đều là máu đang lảo đảo bước tới.
“Tứ sư huynh?”
Minh Thế Nhân đặt mông ngồi xuống, lộ ra nụ cười mỏi mệt. “Sư muội, trở về… trở về là tốt rồi.”
“Hả?” Diệp Thiên Tâm nhíu mày không sao hiểu nổi.
“Tập quen là được, tập quen là được. Đều là sáo lộ cả… khụ khụ…” Minh Thế Nhân ho khan, đưa tay lau đi máu tươi trên khoé miệng.
Chương 44 Chấn chỉnh át chủ bài
Diệp Thiên Tâm chống người ngồi dậy, vừa buồn bã vừa có chút không thể hiểu nổi.
Sáo lộ?
Nhưng những chuyện này cũng không còn quan trọng nữa.
Ánh mắt nàng nhìn về phía Minh Thế Nhân, trên người hắn ngoại trừ vết máu còn có không ít bùn đất.
Nơi ngực có một vết thương dài trông cực kỳ đáng sợ, dưới ánh nắng gay gắt vết thương vẫn chưa kết vảy.
Lũ ruồi ngửi thấy mùi máu tanh yêu thích, lập tức vo ve bay lại.
Đây chính là tứ sư huynh mà nhân gian vừa nghe đến tên đã sợ mất mật sao?
Là Minh Thế Nhân, cường giả Thần Đình cảnh Hoá đạo thật sao?
Là cao thủ tu hành giả nhưng đến ruồi cũng có thể bắt nạt…
Ha ha.
“Huynh cũng có ngày hôm nay.” Diệp Thiên Tâm khẽ hé môi nói. Ánh nắng gay gắt và không khí khô nóng khiến nàng hơi khó chịu.
Minh Thế Nhân vung tay lên huơ vài cái.
Không rõ là đang đuổi ruồi hay đang phủ định lời của Diệp Thiên Tâm. “Ta chỉ là hơi mệt…”
“Lão già bỏ các huynh lại trên núi chờ chết, vậy mà huynh còn tình nguyện ở lại bán mạng cho lão… Huynh, huynh bị điên rồi sao?” Diệp Thiên Tâm cười nhạo nói.
Minh Thế Nhân cảm thấy quá sức buồn ngủ, đến mí mắt cũng không nhấc lên nổi, nhưng hắn vẫn cố gắng đáp lời nàng: “Muội không hiểu… ta và muội không giống nhau. Con người của ta… vẫn rất là… tôn sư trọng đạo…”
Vừa nói xong hắn đã nhắm tịt mắt lại, bắt đầu ngáy o o…
Một cảnh tượng kỳ diệu xuất hiện.
Ở mỗi ngóc ngách xung quanh Minh Thế Nhân mọc ra từng cành non nhỏ bé, nhanh chóng sinh trưởng bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Những cành non nhỏ có, lớn có phá đất chui ra, bao bọc toàn thân Minh Thế Nhân, ngăn cách hắn với ánh mặt trời bỏng cháy.
Toàn bộ lũ ruồi bị ngăn lại bên ngoài.
Diệp Thiên Tâm cau mày nhìn một màn này, trong lòng không dám tin tưởng.
“Đây là…”
Nàng rụt về sau theo bản năng.
Khoảng sân trước điện Ma Thiên Các rất lớn, đủ để chứa được cả ngàn người.
Nhưng nàng vẫn hơi lo sợ rụt người về phía sau.
Diệp Thiên Tâm cuối cùng hiểu ra, miệng lẩm bẩm: “Thanh Mộc Tâm Pháp… sư huynh đã nắm giữ toàn bộ rồi?”
Đây chính là điểm tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp.
Tu luyện đến cực hạn.
Có thể tìm đường sống trong chỗ chết, có thể như sâu bướm phá kén chui ra tạo thành một sinh mệnh mới.
Điều này cũng có nghĩa là, nếu Minh Thế Nhân vượt qua được kiếp nạn này, hắn sẽ trở thành cao thủ cùng một cảnh giới với Diệp Thiên Tâm nàng.
Bước vào Nguyên Thần cảnh!
Lão ma đầu từ bao giờ lại trở nên rộng rãi như vậy?
Không biết đã qua bao lâu…
Bên ngoài Ma Thiên Các không còn một âm thanh nào.
Diệp Thiên Tâm vẫn nhìn về phía khu vực bị cây cối bao trùm, suy nghĩ đến xuất thần.
“Sư phụ!”
Một thân ảnh mặc thanh y từ trên trời hạ xuống sân Ma Thiên Các, nàng nhìn trái nhìn phải, chỉ trông thấy mình Diệp Thiên Tâm.
“Hừ! Kẻ phản bội, sư phụ ta đâu rồi?” Tiểu Diên Nhi chống hông hỏi Diệp Thiên Tâm, trong giọng nói mang theo một chút địch ý.
Diệp Thiên Tâm ngẩng đầu nhìn sư muội đáng yêu, khẽ lắc đầu: “Tiểu sư muội… muội lại đây…”
“Ta không thèm lại đó đâu.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Muội nói cho sư tỷ nghe một chút, mấy năm nay lão già làm chuyện gì, có được không?”
Tiểu Diên Nhi khoanh tay lại, không thèm để ý tới nàng.
Điều này khiến Diệp Thiên Tâm nhướng mày, bất đắc dĩ lắc đầu.
Muốn lấy được tin tức liên quan tới lão ma đầu từ tiểu sư muội, sợ là rất khó.
“Tiểu sư muội…” Giọng nói của Đoan Mộc Sinh từ phía sau truyền tới.
“Tam sư huynh!”
Đoan Mộc Sinh cũng không mấy dễ chịu.
Toàn thân hắn quấn đầy xiềng xích, vết thương chồng chất, mặt mũi bầm dập.
Nhưng hắn vẫn có thể đi lại, vẫn còn chịu đựng được.
Diệp Thiên Tâm lại cười nhạo bọn họ lần nữa.
Ánh mắt Đoan Mộc Sinh sáng như đuốc… hắn trừng mắt một cái, Diệp Thiên Tâm lập tức tắt ngay nụ cười.
“Diệp Thiên Tâm… ngươi khi sư diệt tổ, gan to bằng trời, tâm tư ác độc khiến người người căm hận, lại còn dám cười?” Đoan Mộc Sinh không giống với Minh Thế Nhân, cũng không ngây thơ như Tiểu Diên Nhi.
Tính tình Đoan Mộc Sinh trầm ổn và cương liệt hơn bọn họ nhiều.
Kim Đình Sơn gặp phải kiếp nạn này có liên quan rất lớn đến Diệp Thiên Tâm.
“Sư huynh… chuyện đã đến nước này, huynh đừng ra vẻ đạo mạo nữa. Lão già đối xử với chúng ta như thế nào, chẳng lẽ trong lòng huynh còn không rõ?”
Đoan Mộc Sinh khẽ giật mình.
Hắn nhập môn từ sớm, đương nhiên rất rõ ràng sư phụ đối xử với đồ đệ như thế nào.
Nếu không phải vậy… thì sao có thể xuất hiện nhiều phản đồ như thế?
Diệp Thiên Tâm tiếp tục nói: “Huynh nhìn lại bộ dạng của các huynh đi, chật vật biết bao nhiêu… Đại nạn của lão già sắp đến rồi, tới lúc đó hy vọng huynh còn có thể nói chuyện hiên ngang lẫm liệt như ngày hôm nay.”
“Câm miệng!”
Đoan Mộc Sinh trừng mắt. “Diên Nhi, sư phụ không có đây, muội thay sư huynh tát nàng một bạt tai đi.”
“A?”
“Nghe lời ta!”
“Nha.”
Tiểu Diên Nhi chạy tới, nhắm hai mắt lại, giơ tay lên tát mạnh một cái. Tiếng vang thanh thuý, cái tát khiến gương mặt Diệp Thiên Tâm đau nhức không thôi.
Đoan Mộc Sinh khiển trách nói:
“Cái tát này là để ngươi ghi nhớ một điều, nơi này là Ma Thiên Các, là nơi ngươi đã từng bái sư học nghệ! Còn dám nói năng lỗ mãng thì đừng trách sư huynh hạ thủ vô tình!”
Sóng âm chấn động đến mức khiến Diệp Thiên Tâm khí huyết cuồn cuộn.
Tuy Đoan Mộc Sinh đã bị thương nhưng không ảnh hưởng đến việc hắn phát ra sóng âm ở trình độ này.
Diệp Thiên Tâm không có tu vi, sao có thể ngăn cản được một chiêu này, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Lúc này nàng đã hoàn toàn trở nên ngoan ngoãn.
“Sư huynh… để ta giúp huynh giải khai xiềng xích.” Tiểu Diên Nhi nói.
“Không cần đâu, đây là dây xích làm từ hàn thiết ngàn năm, trong thiên hạ này sợ là chỉ có Bích Ngọc Đao của đại sư huynh và Trường Sinh Kiếm của nhị sư huynh mới có thể chặt đứt.” Đoan Mộc Sinh lắc đầu thở dài.
Nói tới đây.
Chu Kỷ Phong lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt hơi khẩn trương bước tới.
Đây là lần thứ hai hắn bước vào Ma Thiên Các.
Trong lòng hắn không khỏi thấp thỏm bất an, tuy ba tên ma đầu đều đã bị thương nhưng hắn vẫn khẩn trương và sợ hãi.
Huống hồ nơi đây còn có một tiểu ma đầu vui giận thất thường.
“Đứng lại!” Tiểu Diên Nhi gọi to.
“Các vị… các vị tiền, tiền bối?” Chu Kỷ Phong chắp tay chào.
“Ngươi là đệ tử Thiên Kiếm Môn… Thiên Kiếm Môn dù sao cũng là danh môn chính đạo trong thiên hạ, ngươi gia nhập Kim Đình Sơn như vậy không sợ thế nhân cười nhạo?” Đoan Mộc Sinh nói.
Chu Kỷ Phong nghĩa chính ngôn từ nói: “Cái gì là chính, cái gì là tà? Nếu ta sợ bị chế nhạo thì đã không đứng ở chỗ này! Một khi đến đây thì lòng ta đã nghĩ thông suốt. Lão tiền bối hiện tại đang ở đâu… xin cho vãn bối một cơ hội giải thích!”
Nói xong hắn lập tức quỳ xuống.
Diệp Thiên Tâm nhìn Chu Kỷ Phong bằng ánh mắt phức tạp, nàng cười ha ha, nói thầm: “Điên, đều điên cả rồi… bao nhiêu người đều mong ước cách thật xa Kim Đình Sơn, ngươi lại làm ngược lại… bây giờ mà đòi gia nhập Kim Đình Sơn là muốn tìm chết sao?”
Chu Kỷ Phong không nhìn đến Diệp Thiên Tâm nhưng miệng vẫn đáp: “Lão tiền bối có ơn với ta…”
“Hả? Quá buồn cười… thật sự là quá buồn cười!”
Sau khi Lục Châu thăm dò đại khái các đồ vật trong mật thất bèn thở dài một hơi. Đều là đồ vật đã có từ rất lâu rồi.
Có một số đồ vẫn còn dùng tốt, có thể sau này sẽ cần dùng đến.
Điểm công đức đã ngừng tăng được một khoảng thời gian. Lục Châu quay lại chỗ ngồi, bắt đầu suy tính xem nên sử dụng điểm công đức như thế nào.
“7.540 điểm.”
Lục Châu xem điểm công đức rồi mở ra Thương thành.
“Pháp thân Tứ Tượng Tung Hoành, giá 2.000 điểm…” Lục Châu lắc đầu, mua món này cũng không đủ để bảo mệnh, Tứ Tượng Tung Hoành nhiều nhất cũng chỉ đề thăng tu vi hắn lên tới cảnh giới Ngưng Thức cảnh đỉnh phong. Còn pháp thân Ngũ Khí Triều Nguyên 3.000 điểm lại càng không thích hợp để mua.
“Vũ khí?”
Lục Châu nhìn vào giao diện vũ khí các loại: đao, thương, côn, kích,… món gì cũng có, chia thành tứ giai thiên, địa, huyền, hoàng.
Nhưng vấn đề là vũ khí cũng cần phải có tu vi cường đại mới có thể thi triển, nếu không thì cũng chỉ mang đến hoạ sát thân.
“Thẻ đạo cụ.”
Thẻ Nghịch Chuyển 500 điểm một tấm.
Đỡ Đòn Chí Mạng 100 điểm một tấm.
Quá đắt! Lại chưa đủ giá trị để trở thành át chủ bài!
Chương 45 Cách phòng thủ tốt nhất là tấn công
Lục Châu lắc đầu, tiếp tục tìm trong bảng đạo cụ.
"Miễn Dịch Sát Thương?"
[Miễn Dịch Sát Thương, sau khi sử dụng sẽ ở trong trạng thái hoàn toàn miễn dịch với mọi loại sát thương trong vòng 10 giây, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
Tấm thẻ đạo cụ này cũng không tệ lắm.
Chẳng khác gì ở trong trạng thái vô địch.
Có điều thời gian quá ngắn, chỉ được có 10 giây.
Mười giây sau… vẫn sẽ bị người ta bắt được. Nếu không có thủ đoạn để phản kích lại thì thứ này còn không đáng giá bằng một tấm thẻ đạo cụ giúp chạy trốn. Đương nhiên, thứ này vẫn thích hợp với hắn, trong tình huống thực tế có thể kết hợp sử dụng với các loại thẻ khác.
Lục Châu không gấp gáp mua thẻ đạo cụ mà tiếp tục xem.
[Một Kích Chí Mạng, sau khi sử dụng sẽ thu hoạch được lực lượng mạnh mẽ không thể tả, tấn công mục tiêu một kích lập tức đoạt mạng kẻ đó, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
Lục Châu nghiêm túc đọc lời mô tả về tấm thẻ đạo cụ.
Với tư cách là một người chơi game lão làng, hắn biết khi đánh quái sẽ có khả năng ra đòn chí mạng, nhưng loại kỹ năng này thường luôn đi kèm với tỷ lệ chí mạng. Mà tấm thẻ này… lại không có hạn chế về mặt tỷ lệ?
Hắn nhìn trái ngó phải, vẫn không thấy có miêu tả nào khác!
Cũng không có hạn chế.
“Lực lượng mạnh mẽ không thể tả… là cái gì?” Lục Châu trầm tư.
Mặc kệ là loại lực lượng nào.
Tấm thẻ đạo cụ này có vẻ rất mạnh.
Trước mắt cứ xem tiếp đã.
[Nhất Đẳng Phòng Ngự, sau khi sử dụng giảm 90% sát thương nhận được trong vòng 30 giây, mỗi tấm giá 500 điểm công đức.]
[Nhị Đẳng Phòng Ngự, sau khi sử dụng giảm 60% sát thương nhận được trong vòng 30 giây, mỗi tấm giá 100 điểm công đức.]
Hơn mười tấm thẻ đạo cụ tiếp theo đều là loại hình phòng ngự.
Dựa trên cảnh giới hiện tại của Lục Châu, khi Ngưng Thức Cảnh gặp phải cao thủ thì những tấm thẻ đạo cụ này cũng chẳng đem lại tác dụng gì lớn. Giảm 90% sát thương nhận được thì có ích gì, ngươi vẫn sẽ chết vì 10% sát thương còn lại thôi.
Hắn lắc đầu.
Mấy tấm thẻ này còn không hữu dụng bằng thẻ Miễn Dịch Sát Thương.
Chờ đã.
Sao lại toàn là thẻ phòng thủ thế này?
Muốn hắn làm con rùa đen rút đầu hay sao?
Đây không phải là phong cách của đại ma đầu tổ sư gia!
Hắn tiếp tục xem, thấy bên dưới chỉ còn lại mấy tấm thẻ hình dấu chấm hỏi, đến cả lời mô tả sử dụng cũng không có.
Hẳn là những thẻ này cũng tương tự như pháp thân Vạn Lưu Chí Tôn của Huyền Thiên cảnh, giá cả và mô tả sử dụng đều bị ẩn đi.
Người chơi game lâu năm đều hiểu được đây là những món đồ cao cấp và lợi hại nhất.
Xem xong tất cả thẻ đạo cụ.
Lục Châu chọn mua ba tấm thẻ Miễn Dịch Sát Thương, ba tấm thẻ Một Kích Chí Mạng.
Có cả tấn công lẫn phòng thủ.
Còn những tấm thẻ phòng ngự khác đều bị hắn bỏ qua.
Cách phòng ngự tốt nhất chính là tấn công.
Thoáng một cái hắn đã tiêu hết 3.000 điểm công đức.
Có điều…
Những tấm thẻ đạo cụ này hoàn toàn đáng giá, Lục Châu cũng không cảm thấy tiếc rẻ.
Thế thì, 4.540 điểm công đức còn lại xài như thế nào đây?
Lại mua thêm vài tấm Thẻ Nghịch Chuyển để gia tăng tuổi thọ?
Thân thể là điểm mấu chốt nhất gây trở ngại cho việc khôi phục tu vi của hắn, nhưng hơn bốn ngàn điểm công đức chỉ có thể mua được 9 tấm Thẻ Nghịch Chuyển, tương đương khoảng 2.700 ngày tuổi thọ. Con số này vẫn nhỏ hơn rất nhiều so với tuổi thọ dài đằng đẵng cả ngàn năm của hắn.
Điều cần chú ý là, Thẻ Nghịch Chuyển quan trọng nhất ở hai chữ Nghịch Chuyển, có nghĩa là trẻ lại chứ không phải gia tăng tuổi thọ cho thân thể già nua hiện tại.
Vậy thì… rút thưởng?
Không biết sợi dây thần kinh nào trong đầu hắn bị chạm, hai chữ Rút Thưởng lại từ từ hiện ra.
Có kinh nghiệm từ lần rút thưởng trước, Lục Châu cũng biết cái trò này hố người ta không đền mạng.
“Đề cao tu vi mới là chuyện quan trọng nhất…”
Lục Châu nhớ tới cảnh tượng lúc mình thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh, bát diệp kim liên bên dưới bỗng nhiên biến thành cửu diệp.
Đều là Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong, tại sao lần này sử dụng lại cho ra một kết quả khác?
“Thiên Thư?”
Đây rốt cuộc là loại công pháp gì? Hoàn toàn không giống với bất kỳ loại công pháp nào có trong trí nhớ của hắn. Không có chiêu thức cụ thể, không có hô hấp thổ nạp, không có vận khí hay khẩu quyết…
“Thôi được rồi, đề cao tu vi là chuyện quan trọng nhất. Trước đó thì… rút thưởng chút đi.”
Cùng lúc đó, tại Bình Đô Sơn ở phía Tây Đại Viêm, phía Bắc Dự Châu.
Nơi này chính là tổng đàn của U Minh Giáo.
Trong U Minh đại điện.
“Giáo chủ, đã tra rõ ràng, tổ sư gia dùng lực lượng một người bắt sống Cung chủ Diễn Nguyệt Cung, các cao thủ Chính Nhất Đạo và Thiên Kiếm Môn tấn công Kim Đình Sơn đều không còn một ai sống sót.”
Trước mặt tên thuộc hạ, một đoàn khói đen lan toả trên vương toạ U Minh gây trở ngại tầm nhìn.
Giọng nói khàn khàn từ trong khói đen vọng ra như âm thanh đến từ địa ngục.
“Biết rồi.”
“Giáo chủ, Cung chủ Diễn Nguyệt Cung từng là sư muội của Giáo chủ, lần này nàng dẫn theo đám tu hành giả bao vây tổ sư gia bị thất bại thảm hại. Vân Tông, Thiên Tông, La Tông đều rất tức giận, thề phải đem toàn bộ người của Diễn Nguyệt Cung ra để bái tế cho những đệ tử đã chết. Người xem chúng ta có nên ra tay trợ giúp hay không?”
Trong U Minh đại điện yên tĩnh dị thường, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Lát sau, trong khói đen truyền ra giọng nói ——
“Gieo gió gặt bão, không cần quan tâm.”
“Cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
Tên thuộc hạ khom người ôm quyền, tiếp tục nói. “Thuộc hạ còn có một chuyện muốn bẩm báo.”
“Nói.”
“Giáo chủ, tai mắt do chúng ta sắp xếp bên trong hoàng thất vừa báo lại, Ngọc Phi mưu toan tấn công Kim Đình Sơn, thậm chí còn có ý đồ muốn thuyết phục Hoàng đế điều động cấm vệ quân.”
“Sau đó thì sao?”
“Hoàng đế Đại Viêm giáng tội Ngọc Phi, cấm túc ba tháng.”
Bên trong làn khói đen hoàn toàn yên tĩnh.
Dường như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Lát sau.
“Chiến sự của Đại Viêm diễn ra không ngớt, cấm vệ quân chính là lực lượng hộ vệ ở Thành Đô, sao có thể tuỳ tiện điều động? Hành động lần này của Ngọc Phi chẳng khác nào tự lấy đá đập vào chân mình. Nhưng mà…”
Thanh âm kia dừng lại một chút rồi nói tiếp. “Ngọc Phi đến từ Tây Vực, là dị tộc, cần phải giám sát nhất cử nhất động của nàng ta.”
“Thuộc hạ cẩn tuân dụ lệnh của Giáo chủ.”
“Ngoài ra…” Bên trong khói đen lại truyền ra tiếng nói, tên thuộc hạ vội vàng dừng chân đứng chắp tay lắng nghe. “Kiếm Si thích luận bàn võ thuật, cao thủ của Tịnh Minh Đạo tông rất đông đảo, bảo hắn đến đó luận bàn đi… Nếu gặp phải Kiếm Ma thì lập tức tránh xa.”
“Thuộc hạ đi làm ngay.”
Bên ngoài Ma Thiên Các.
Đám người Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đang gấp gáp chờ đợi, tựa như kiến bò trên chảo nóng.
Mặt trời đã lặn về tây mà vẫn chưa thấy sư phụ xuất hiện.
“Sư phụ vừa mới chiến đấu một trận, cần phải tĩnh tâm tu dưỡng cũng là chuyện bình thường. Tiểu sư muội… dừng lại đi, ta nhìn muội đi qua đi lại mà váng cả đầu.”
Đoan Mộc Sinh day day thái dương.
Chu Kỷ Phong cung kính nói: “Lão tiền bối thần uy cái thế, chắc chắn không có việc gì. Nhìn tấm bình phong này mà xem, thật là sáng…”
Tiểu Diên Nhi lườm hắn một cái. “Nói nhảm.”
Diệp Thiên Tâm khinh thường, khẽ nói: “Nếu ta là các ngươi thì đã vào trong xem thử rồi… tuổi tác đã cao, lỡ như xảy ra chuyện thì…”
Rầm rầm.
Trong Ma Thiên Các truyền đến tiếng cơ quan di chuyển.
Đồng thời giọng nói uy nghiêm quen thuộc kia lại vang lên:
“Vào trong rồi nói.”
Tất cả mọi người đều giật mình, bao gồm cả Diệp Thiên Tâm, mọi mỏi mệt đều biến mất sạch.
Tiểu Diên Nhi cười tủm tỉm bước tới chộp lấy bờ vai nàng. “Xem sư phụ phạt ngươi như thế nào!”
Lục Châu bước ra khỏi mật thất, đứng chắp tay sau lưng trong Ma Thiên Các.
Đám người đồng loạt bước vào.
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Đồ nhi bái kiến sư phụ!”
“Vãn bối bái kiến lão tiền bối!”
Diệp Thiên Tâm bị ném xuống đất, nàng có chút không phục ngẩng đầu lên muốn nhìn thấy gương mặt hắn, nhưng chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng.
Lục Châu không đáp lời.
Vừa đi lại vừa vuốt râu.
“Sư phụ?” Tiểu Diên Nhi thận trọng gọi.
Đúng lúc này Lục Châu bỗng lẩm bẩm một câu: “Sao có thể không trúng lấy một lần được chứ?”
“A?”