-
Chương 131-135
Chương131: Tiến Về Phương Bắc
Vừa lúc này, bên ngoài có tiếng xe, có thể nghe ra là cả một đoàn xe, khoảng sáu bảy chiếc.
Xem ra bọn người kia chậm chạp đến là vì muốn chuẩn bị.
“Long chủ, tôi ra ngoài dạy dỗ họ một bài học.
”
Thanh Ngũ bất mãn bọn người gia tộc bí ẩn đã lâu, hiện tại là người hăng hái muốn đập đám người này nhất.
“Bình tĩnh! Hữu Thủ đón tiếp khách nào.
”
Hồ Cửu cười cười, ngồi tại phòng của mình.
Mà Lão Lý cũng Hữu Thủ đã nhanh chóng ra ngoài phòng họp lớn.
Thuộc hạ nhanh chóng đưa hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện vào phòng họp.
“Xem kia… ‘Chiến thần’, được Ngài tới làm khách thật vinh dự.
” Lão Lý nở nụ cười không thể giả tạo hơn.
Làm động tác đón tiếp xong, Lão Lý cũng ngồi phía đối diện bên cạnh Hữu Thủ.
“Nói đi! Không cần vòng vo.
”
Ngài Thiện nhíu mày.
“Xem kìa, Ngài vệ sĩ đây nóng tính quá rồi.
Chuyện gì cứ từ từ mà nói.
”
“Nước và bánh đâu rồi, sao lâu thế.
”
Lão Lý nghiêm giọng quát lên.
“Đừng dài dòng, các người còn không phải là kẻ giả mạo sao? Nói mau giả mạo gia tộc thần bí để làm gì? Làm sao các người biết chúng ta ở phía Đông?”
Ngài Thiện cũng không muốn dông dài, đã biết quá rõ cũng nên lật bài ngửa.
“Ây dô, Ngài lấy gì làm bằng chứng tôi là giả mạo?”
Hữu Thủ vẫn ngồi đó, thái độ không thể cợt nhã hơn, nhìn lão được xưng Ngài Thiện kia bằng ánh mắt coi thường.
“Hừ, người gia tộc bí ẩn sẽ không bao giờ lộ mặt…”
“Ngài biết rõ vậy sao? Hay là…”
Hữu Thủ vẫn bộ dáng muốn ăn đòn mà nói chuyện với Ngài Thiện.
“Phải thì sao? Các người còn không phải là người của Chiến thần sao… Đừng nghĩ các người qua mắt được tôi.
”
Nhìn Hữu Thủ, Ngài Thiện có chút cảm giác tức giận nói không thành lời.
Tên này quá khoa trương, dù là Chiến thần cũng không nên có thái độ cợt nhã như thế.
“Ông cho rằng Chiến thần rảnh rỗi để chơi với ông?”
Lão Lý nhíu mày nhìn Ngài Thiện, tỏ vẻ chính ông ta là kẻ ngu ngốc.
Nhưng để được xưng Ngài đối với gia tộc bí ẩn thì rõ ràng những người này đều có địa vị nhất định, mà quan trọng bọn họ đều có năng lực hoặc có thành tựu.
Ngài Thiện này cũng không ngoại lệ.
“Ông nói nhiều với tên ngốc làm gì chứ.
”
Hữu Thủ phá lên cười đắc ý.
Chính biểu hiện này của Hữu Thủ quá mức chân thực, Trình Vũ cảm giác có chút mơ hồ.
Mà Ngài Thiện hơi nhíu mày, trong lòng khẽ động, không lẽ suy đoán của mình là sai sao?
“Chiến thần tôi không quan tâm… Nhưng các vị chắc chắn biết danh xưng Long chủ.
”
Trình Vũ cơ bản chỉ là kẻ khố rách áo ôm, bị lôi đi lừa người, hoàn toàn không biết Long chủ gì gì đó.
Nhưng Ngài Thiện thì biết, Long chủ như nỗi ám ảnh của họ, mà dạo gần đây thế lực của Long chủ đã bành trướng rất lớn.
Thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Tổ chức ngầm của họ chỉ còn một phần ba ở phương Bắc, còn chủ yếu là rút về phương Đông.
“Các người không phải người Chiến thần?”
Ngài Thiện đen mặt hỏi.
“Đã bảo ngu ngốc thì không nhận.
” Hữu Thủ lắc lắc đầu, vô cùng đắc ý.
Mà cũng vì biểu cảm này, lần nữa Ngài Thiện tin rằng bản thân phán đoán sai.
Nếu ông ta biết Chiến thần cùng Long chủ là một, có lẽ ông ta sẽ cảm thấy nhân sinh này quá mức gạt người rồi.
“Các người muốn gì?”
Ngài Thiện lúc này đề cao cảnh giác.
“Đừng nóng, uống trà ăn bánh đã nào.
”
Lão Lý tự tay rót nước cho Ngài Thiện cùng Trình Vũ.
Nhưng cả hai đều nhìn ly nước nghi ngờ.
Bọn họ không dại gì uống trước.
“Xem kia, nhất như thế cơ đấy.
”
Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng uống ly nước trên bàn trước mặt Ngài Thiện.
Nở nụ cười đắc ý.
Nhưng dù vậy, Ngài Thiện vẫn kiên định không uống nước.
“Nói thẳng đi! Dù sao nếu là người của Long chủ, ắt hẳn muốn đàm phán gì đó.
”
Ngài Thiện tuy trong lòng lo lắng như tư thái vẫn ung dung.
“Tất nhiên là… không!”
“Ban đầu chỉ muốn xem xem, ông có dám dẫn xác tới hay không.
”
“Ừm cũng xem như gan dạ.
”
Hữu Thủ nhìn Lão Lý, nở nụ cười nguy hiểm.
Vậy mà Ngài Thiện bất giác cảm thấy mơ hồ, ánh mắt như díp lại.
“Các người dám…”
“Người của tôi…”
Ngài Thiện dần mất đi ý thức.
“Nên lo cho ông đi, người của ông có người của tôi lo.
”
Nói xong Hữu Thủ cũng đứng dậy.
Nhưng điều kỳ lạ, là cả Lão Lý cũng bất tỉnh.
“Hữu Thủ! Cậu làm gì vậy?”
Túc Trì nhanh chóng vào phòng, chất vấn Hữu Thủ.
“Cho Lão Lý ngủ một chút, tôi là thương tình ông ta mệt mỏi nha.
”
Vừa nói xong, Hữu Thủ ung dung đi ra.
Túc Tri phân phó thuộc hạ đưa Lão Lý về phòng.
Ngài Thiện được đưa về phòng kính.
Còn Trình Vũ lại bị giam ở phòng giam ẩm thấp khác.
Hồ Cửu hài lòng gật đầu.
“Các cậu nên xem đó là bài học đi! Tự cho mình thông mình hơn người… kết cuộc… bị người chơi không sót mảnh nào.
”
Nói xong anh nhanh chóng đi ra.
….
Mà Vinh Y Tiếu lúc này thấy bao nhiêu lợi ích đều chỉ đổ dồn về Trần gia, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hắn ta luôn ở cạnh Trần Giai Linh, tuyệt đối không thể có chuyện bọn họ có giao dịch ngầm.
Trừ khi… Chiến thần để mắt tới Trần Giai Linh.
Nghĩ vậy… hắn càng tức giận.
“Vô dụng! Có đứa em họ vô dụng thế không biết.
”
Vừa lóe lên suy nghĩ hắn đã tức giận, mắng chửi Vinh Thúy Hà.
Cô chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.
Vì sao?
Vì cô chỉ là chi thứ, mà Vinh Y Tiếu mới là chi chính.
Phân biệt rạch ròi như vậy là chuyện bình thường của các gia tộc lớn.
“Anh họ, em cũng… hết cách.
”
“Hết cách? Mày đi tự tìm cách.
Tao sẽ tạo cho mày thêm cơ hội, lần này có không mặc gì bò dưới đất cầu xin cũng phải làm.
”
Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà.
“Anh họ…”
Hắn quay người lại, bóp mạnh cằm của cô.
“Đừng anh em ở đây! Vinh gia có lợi thì mày cùng hai người già nhà mày mới có lợi.
Đừng quên giá trị của mình ở đâu.
”
Nói xong hắn vứt lại Vinh Thúy Hà, bản thân bận rộn chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Chiến thần.
Cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, khóc đến sưng đỏ mắt.
Mà lúc này, tài xế Chu đã có mặt ở thành phố Gia.
Ngồi máy bay chỉ tốn hơn bốn lăm phút có thể tới rồi, ông ta nhanh chóng tìm lại cô gái đã giúp đỡ bà chủ.
“Cô Mộc, là cô phải không?”
Cuối cùng ông ta cũng tìm được nhà của Mộc Thúy Lan.
- -------
tác up từ sớm rồi, nhưng không hiểu sao hệ thống không đông bộ sớm!
Chương cứ bị cập nhật trễ hơn so với giờ đăng!
Hẹn cả nhà tối mai nhé ^^.
Chương132: Thế Thân Cùng Kẻ Giả Mạo
Mộc Thúy Lan còn đang chật vật làm nhân viên PR cho các sản phẩm tại siêu thị 24/7.
Từ khi bị phong sát thì Mộc gia không còn như trước, Dương Minh Thành cùng cô ta cũng xảy ra xích mích.
Cô ta buộc phải ra đường bươn trải những nghề mà trước giờ cô ta cho là mạt hạng.
“Vâng… Ngài là…”
Mộc Thúy Lan nhíu mày, thực sự không hề nhớ ra có quen người nào như thế.
Thật ra cô ta đã sớm chán ngán cảnh này, cô là một tiểu thư được cưng từ trứng nước, bây giờ thì tốt rồi, chuyện thấp hèn gì cũng lăn lộn.
Mộc Thúy Lan bây giờ hiểu được tại sao những cô gái có chút nhan sắc lại muốn được bò lên giường người có tiền.
Bây giờ cô cũng thế.
chỉ cần có thể thoát khỏi cảnh này, muốn cô làm gì cũng được.
“Tôi là tài xế của bà Thẩm.”
“Bà Thẩm?”
Mộc Thúy Lan chợt nhớ lại.
“Vị phu nhân đó…”
Tuy là một tiểu thư có tiếng ở thành phố Gia nhưng Mộc gia so với gia tộc ở phương Bắc vô cùng chênh lệch.
Có thể nói là không thể so sánh được.
“Đúng vậy! Cô có nguyện ý đến phương Bắc?”
“Phu nhân chúng tôi muốn giúp đỡ cô một chút.”
Mộc Thúy Lan nhìn vị tài xế, cô ta cũng bước từ giới thượng lưu mà ra, nên việc báo ơn gì đó chỉ cần cho tiền.
Huống hồ cô ta chỉ giúp bà ta biết đường đến bệnh viện mà thôi.
Thật sự Mộc Thúy Lan không tin tưởng lời người tài xế kia nói.
“Cô Mộc, trước khi đến đây phu nhân nhà tôi cũng đã tìm hiểu một chút.
Bây giờ trừ khi cô theo phu nhân, may ra mới có cơ hội trở mình.”
Tài xế Chu cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.
Ông ta biết, những kẻ đã từng sống trong nhung lụa thì càng khó mà bỏ được lợi ích.
“Nhưng các người muốn tôi làm gì?”
Mộc Thúy Lan nhíu mày, tuy rất muốn nhưng thâm tâm vẫn còn sợ hãi.
“Có gì phải sợ chứ? Cô xem đi, chuyện có thể bám theo kẻ có tiền cô cũng làm rồi.
Còn sợ chúng tôi sao?”
“Chỉ có một cơ hội lần này mà thôi.
Dù là công việc gì thì đôi bên cùng có lợi, quyết định ra sao là tùy ở cô.”
Nghe vậy trong lòng Mộc Thúy Lan vô cùng rung động, cô ta biết hiện tại bản thân bị vùi dập cũng không có cơ hội ngóc đầu dậy nổi.
Mà nhà cô còn cha mẹ, Dương Minh Thành từ ngày bị phong sát sự nghiệp chỉ là một nhân viên quèn chạy việc.
Cuộc sống thoải mái lúc trước không còn nữa…
Tài xế Chu định quay đi, nhưng chưa đi được ba bước thì Mộc Thúy Lan đã gọi ông lại.
“Tuy tôi không rõ là làm gì, nhưng tôi không bán mạng mình.”
Mộc Thúy Lan yếu ớt nói.
“Phu nhân không cần mạng cô.”
Nói xong tài xế Chu cười nhếch miệng.
Cô ta gật đầu, tỏ ý cần chuẩn bị sẽ theo ông ta đi.
Mà tài xế Chu cũng rất hiểu ý người, cho cô ta một khoản tiền lớn, đủ để lo cho cha mẹ cô.
Cũng viện cho cô lý do chính đáng là làm ở chi nhánh phương Bắc, có cơ hội thăng tiến hơn.
Chỉ là Mộc Thúy Lan không ngờ một lần đi này, là cả đời của cô không thể quay lại được.
Phía bên căn cứ biệt thự phía Tây.
Ngài Thiện tỉnh dậy cũng đã là gần sáng hôm sau.
Ông ta mờ màng nhìn mọi thứ, cảm thấy bản thân rơi vào bẫy nhưng là tự nguyện rơi vào.
Cũng do ông ta xem nhẹ thực lực của đối phương.
“Sao vậy? Ngủ thích chứ?”
Trước mắt chính là Hữu Thủ.
“Chàng trai trẻ, cậu không biết bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì đâu?”
“Ông cho tôi biết đi!”
Hữu Thủ nói xong cũng không làm gì ông ta, cứ thế bỏ đi.
Mà lúc này, ông ta đang có một cảm giác… chính là đang ngồi trong một đông cơ di chuyển.
Này là…
Không lẽ họ muốn đưa ông đi đâu?
Trình Vũ thì không được dễ chịu như ông ta.
“Trình Vũ phải không?”
Túc Trì nhìn hắn ta như kẻ sắp phải nhận án tử.
“Các… người… muốn gì?”
“Tôi là…”
Chát! Chát!
Còn chưa kịp nói xong, Túc Trì đã giáng cho hắn hai cái bạt tai thật mạnh.
Bình sinh anh ta ghét nhất là kẻ chà đạp phụ nữ, thực sự người phụ nữ kia nếu quá ác độc có thể một phát xử lý.
Cái chết vẫn tốt hơn là bị chà đạp.
Nhưng tên này quá mức rồi, hắn không chỉ chà đạp phụ nữ, hành hạ họ, còn lừa họ.
Chưa kể còn biến thái vô độ.
“Ưm…”
Trình Vũ còn chưa kịp kêu để bị Túc Trì nhét vào miệng thứ gì đó.
Hắn ta cảm nhận được một mùi vô cùng kinh khủng xộc vào cổ họng, lười hắn bị mùi kinh dị đó xâm chiếm.
Muốn nôn ọe nhưng lại không tài nào nôn được, nước mắt của hắn trào.
Hoảng sợ!
Hắn đang vô cùng hoảng sợ!
“Sao? Cảm thấy sợ?”
“Yên tâm… sau vài phút nữa, sự hoảng sợ của mày còn nhiều hơn.”.
Tiên Hiệp Hay
Túc Trì nói xong thì bỏ đi, mặc kệ Trình Vũ đang giãy giụa trên ghế.
Hắn bị trói chặt một tư thế trên ghế, vô cùng mỏi mệt, lại thêm bị nhét thứ gì kinh tởm trong miệng, hiện tại hắn vô cùng sợ hãi.
Là tột cùng sợ hãi!
Mà lúc này Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu tức tốc quay về phương Bắc, nếu như chuyện đã nghiêm trọng thì mình Hồ Lâm không thể toàn quyền quyết định.
“Ngu ngốc! Cháu có biết chuyện lần này tai hại thế nào không hả?”
“Hồ gia nếu có bề gì, cháu nghĩ cháu có thể bảo toàn bản thân?”
Ngồi trên máy bay khoang VIP, Hồ Lâm tức giận mắng Hồ Tiêu.
“Dung Vị, nhìn trên quan hệ của Hồ Cửu bạn cậu, có lẽ quen biết thân thiết với Ngài Tuệ cùng Túc Trì của Túc gia quân.”
“Cậu xem…”
Hồ Lâm bây giờ chỉ có thể tìm mọi cách cứu vãn tình thế.
“Nếu có thể… nên thông qua Hồ Cửu để có thể cứu vãn tình thế.”
“Nhưng… tôi và Hồ Cửu… ông cũng biết.”
Dung Vị cảm thấy khó chịu không thôi.
Đi theo Hồ gia là muốn từng bước leo lên, bây giờ lại phải đi cầu cạnh Hồ Cửu sao?
“Có gì không thể? Co được giãn được mới làm nghiệp lớn, đạo lý này cậu không hiểu sao?’
“Nhưng hiện tại chúng ta đang về phương Bắc… mà Hồ Cửu thì…”
“Họ cũng sẽ tới phương Bắc…”
Hồ Lâm khẳng định.
Dung Vị cùng Hồ Tiêu nghi ngờ.
“Sao chú dám chắc chứ?” Hồ Tiêu tò mò hỏi.
“Còn hỏi?”
“Túc Trì cùng Ngài Tuệ sẽ tới phương Bắc.
Bên Ban Chính trị chỉ đích danh Trần Giai Linh vào nội các.
Mà bên đó Trần gia được Chiến thần giúp đỡ đã đạt mức tính nhiệm vượt mặt Vinh gia.”
“Kết thúc mỗi phiên như thế, Chiến thần tuy không trực tiếp xuất hiện nhưng Túc gia quân vẫn sẽ có mặt.
Mà với mức độ thân thiết kia, bọn họ sẽ cùng đi.”
“Lúc tối ta đã đi theo… Còn phát hiện bọn họ đã lên máy bay tư nhân.
Không đi phương Bắc thì đi đâu chứ?”
Hồ Lâm tuy tình cờ biết được, nhưng vẫn chưa hiểu những người kia đến phương Bắc làm gì.
Ông chỉ có thể tạm quay về cùng các trưởng lão ở Hồ gia bàn bạc..
Chương133: Phương Bắc Hội Tụ
Khi mọi người đều trở về phương Bắc, Vinh Y Tiếu có thể nói là ở thành phố Gia khá yên ổn.
Hắn còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì lúc này có cuộc gọi đến.
“Y Tiếu! Khi nào con về đây?”
Cha của Vinh Y Tiếu là Vinh Phúc Nhạc, một kẻ tính toán trước sau.
Trước giờ chưa có vụ hợp tác nào mà ông ta chịu thiệt cả, cho đến cuộc hôn nhân của ông ta hay hôn nhân của Vinh Y Tiếu con ruột ông ta.
“Có lẽ vài ngày nữa…”
“Vài ngày?”
“Chiến thần còn ở đây, cả gia tộc bí ẩn kia.
Sao con về ngay được?”
Vinh Y Tiêu dù cho là Vinh thiếu cao cao tại thượng nhưng hắn luôn chịu sự kìm kẹp, cơ bản hắn vẫn biết mọi chuyện cha hắn làm đều là đặt Vinh gia lên hàng đầu.
Cho nên hắn mới chấp nhận, chẳng mấy khi được xa sự kìm kẹp đó, hắn cũng muốn thoải mái một chút mà thôi.
“Tin tức con quá kém.
Nên học hỏi thêm đi!”
“Ý cha là…”
“Có tin nội bộ, Chiến thần đến phương Bắc rồi… con ở đó chờ ai?”
Vinh Phúc Nhạc lạnh lùng nói.
“Không thể! Ngài ấy vừa mới…”
“Ta không cần biết có thể hay không thể gì đó của con, về là về.”
Nói xong ông ta cúp máy không đợi Vinh Y Tiếu kịp nói gì.
Vinh Y Tiếu cả người lạnh lẽo, Chiến thần vậy mà đi không nói câu nào, hắn có chút không kịp thích ứng.
Cũng quên đi phải nghỉ ngơi, nhanh chóng quay về phương Bắc.
Mà lúc này, Hồ Cửu và người của mình cũng đã đến nơi.
“Chuẩn bị thế nào?” Hồ Cửu nhìn Túc Trì.
“Ngài muốn tới Ban Chính trị gặp Chủ tịch Ôn không?”
Túc Trì cẩn thận hỏi.
Đây là đất của người quan quyền, nên anh ta cũng nâng cao cảnh giác hơn.
Bọn người trong giới chính trị nói chuyện rất câu nệ, còn quá nhiều phiền phức.
Vẫn là quân nhân tốt hơn, có sao nói vậy, có gì làm đó.
Thật mệt mỏi nha…
“Sao tôi phải gặp ông ta? Còn phải tự rước khó chịu?”
Hồ Cửu không chút khách khí nói.
Nói ra cũng oan uổng cho vị Chủ tịch Ôn này, dù ông ta đứng đầu Ban chính trị, nhưng suy cho cùng vẫn bị chi phối bởi số đông.
Chỉ là Hồ Cửu không thích cách làm người của ông ta, một mặt thì làm hài hòa cho các ban nội các khác, một mặt thì hòa nhã với anh.
Quay đi thì ông ta lại ký nhiều chính sách bất lợi cho quân nhân!
Này còn không lươn lẹo là gì?
“Để lão ta thoải mái một chút đi.”
“Chúng ta làm việc của chúng ta.”
Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho mọi người quay về căn cứ riêng ở phương Bắc.
Mà Ngài Thiện lúc này ý thức được bản thân đã được chuyển đến nơi khác, nhưng tâm trạng ông ta cũng không nao núng.
Mà Trình Vũ sau khi bị hành hạ bởi cái vị tanh nồng kinh tởm đó, hắn đã ói ra mật xanh mật vàng.
“Chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Hữu Thủ thì thầm vào tai hắn.
Cả người hắn ta lạnh ngắt.
Căn cứ của bọn họ ở núi Di Lâm, ở đây có đầy đủ đồ mà mọi người cần.
Thật ra căn cứ của Chiến thần là biệt thự Trúc Dĩ, nhưng hiện tại Hồ Cửu không muốn ở đó.
Suy cho cùng xung quanh có camera theo dõi, còn có lực lượng ‘bảo vệ’.
Còn không phải muốn giám sát anh sao?
“Đưa họ vào phòng kín đi.”
“Trình Vũ kia nên làm gì?”
Hồ Cửu nghĩ một chút….
“Chẳng phải hắn ta thích biến thái? Đem hắn đến vũ trường nam đi.”
“Nhớ giữ hắn sống, còn có chuyện cần tới hắn.”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng về phòng.
Còn Túc Trì và Hữu Thủ nhìn nhau.
Ánh mắt bọn họ cùng lúc không hẹn lại đặt lên người Trình Vũ.
“Chẳng phải muốn làm kẻ thống trị sao?”
“Còn sai sao? Hắn muốn làm vua đó…”
“Đi nào! Cho hắn làm vua.”
Nghe đối thoại khó hiểu qua lại giữa Túc Trì cùng Hữu Thủ, Trình Vũ mơ màn như có dự cảm không lành.
Hắn được đem vào căn phòng sạch sẽ, cho ăn ngủ đầy đủ.
Điều đặc biệt là hắn được ăn toàn đồ ngon, sơn hào hải vị.
Không lẽ đây là bữa ăn cuối?
“Vị đại ca này… sao lại là những món này?”
“Không ngon sao?”
Thanh Ngũ nhíu mày hỏi.
“Không… không… không phải muốn tôi…” Trình Vũ rất khó khăn để nói ra từ ‘chết’.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn ta, Thanh Ngũ vô cùng hài lòng.
“Không chết được.
Cảm thấy anh bị đối xử quá tệ, chúng tôi cho anh ăn nhiều chút… nếu không sau đó sao có thể nói chuyện.’
Thanh Ngũ nói xong cười ẩn ý.
Mà Trình Vũ cho rằng bản thân hắn có lẽ sắp đối mặt với việc hỏi cung, cho nên cũng ra sức ăn uống.
“Thật ngon.”
Hữu Thủ cùng Túc Trì đứng bên ngoài nhìn Thanh Ngũ đem chén đĩa không ra.
Cả hai nở nụ cười không thể gian tà hơn.
“Làm thôi!”
Dù là ban ngày nhưng vũ trường nam được xây dưới tầng hầm, là nơi vô cùng phức tạp.
Đừng nói là nữ, mà nam ở đây cũng được xem là hàng hóa hoặc tự nguyện đến kiếm tiền.
“Phòng VIP, phải thật đặc sắc.”
Hữu Thủ hắng giọng rồi gào to.
Tất nhiên quản lý rất nhanh đi tới đưa cả ba người vào phòng VIP, ánh mắt gã quản lý vô cùng bất thiện.
Chuyện nam đi nhiều người vào một phòng là quá quen thuộc ở nơi đây, bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Sau khi vào phòng, Túc Trì vứt Trình Vũ đang mê man xuống đất.
“Cậu cũng quá đáng, còn không cho người ta nằm giường.”
Hữu Thủ nhìn dáng vẻ của Trình Vũ lắc lắc đầu mà nói.
“Thương xót hắn?”
“Bị điên à.
Nhìn cái giường kìa.”
Quả thực Túc Trì lần này mới nhìn kỹ, quá mức kinh khủng rồi.
Phòng VIP gì đó ở Sòng bài Thái Thiên chỉ là muỗi, đây mới chân chính là thiên đường của bọn người kia, mà cũng là địa ngục của Trình Vũ.
“Nói rồi, bỏ thuốc ít thôi, xem đi mê man không biết gì.”
Túc Trì lần nữa lôi hắn dậy rồi vứt lên giường.
“Hừ, cậu biết gì chứ.
Thuốc đó ban đầu chỉ là mê man, sau đó thì…”
Hữu Thủ nói tới đó thì dừng lại.
Dù sao anh ta cũng là đàn ông, nói chuyện này có chút… không phải.
“Quản lý đâu?” Hữu Thủ không nói với Túc Trì nữa, quay sang bấm chuông gọi quản lý.
Vì là phòng VIP cho nên quản lý rất nhanh có mặt.
“Bạn tôi khẩu vị hơi… ừm ông biết đấy.”
Hữu Thủ nói xong còn kèm theo nụ cười gian xảo.
“Vâng.
Ngài có gì cứ phân phó.”
Tên quản lý cười híp mắt, gương mặt lấy lòng nói.
“Ở đây ai mạnh mẽ nhất, gọi vào cho bạn tôi đi.
Khoảng năm hay sáu người gì đó...”
“Không! Ông xem ai muốn được giải tỏa, cứ gọi vào.
Anh ta thích được bất tận hưởng… chi phí với họ đều free.”
Túc Trì cắt ngang lời Hữu Thủ.
Vừa nói anh ta vừa rút ra một xấp tiền, khoảng chừng vài trăm triệu.
“Đây đủ phục vụ chứ.
Nhớ phải giữ anh ta tỉnh táo, người của tôi sẽ ở đây trông chừng nên sẽ không có chuyện.”
Túc Trì lạnh nhạt nói.
Quản lý nhìn thấy số tiền kia thì sáng mắt lên.
“Được, được.”
“Đây là của ông! Mau đi gọi người tới.”
Túc Trì rút ra một tờ chi phiếu khác.
Trước khi đi Hữu Thủ còn hơi rùng mình, không thể tin được nhìn Túc Trì.
Xem ra Túc Trì này tâm tư vặn vẹo không kém nha.
“Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”
Túc Trì khó hiểu hỏi Hữu Thủ.
Anh ta giật mình: “À, không, không…”.
Chương134: Long Chủ Nổi Danh
Trong lúc Hữu Thủ cùng Túc Trì đang trên đường về lại căn cứ ở núi Di Lâm, thì bọn họ không ngờ lại có thể lại lần nữa chạm trán với Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu.
“Thật là oan gia mà.”
Hữu Thủ cảm thán.
Nhìn qua Túc Trì vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng trái với thái độ lúc trước, Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu lại xuống xe, cung kính cúi người.
“Xin Ngài cho tôi cơ hội được nhận lỗi.”
Hồ Tiêu nói lớn, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi.
Túc Trì nhíu mày, vẫn lái xe tránh người rồi đi thẳng.
“Chú, họ không…”
“Họ có không chịu chúng ta cũng phải kiên trì.
Hồ gia có chuyện thì cháu nghĩ cháu có thể còn là Hồ thiếu?”
Hồ Tiêu lúc này cũng không dám phản đối.
Khi hắn vừa về Hồ gia đã ăn hai cái tát từ cha hắn, còn có các trưởng lão cũng đã có mặt ở Hồ gia phương Bắc, kể cả ông nội của hắn.
Hắn ta biết bản thân đã gây chuyện lớn, mà các trưởng lão đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không thể khắc phục được chuyện này…
Bọn họ sẵn sàng để người khác kế thừa Hồ gia.
“Cháu đừng nghĩ cả Hồ gia chỉ có mình cháu! Chi thứ còn đó, ta có thể dùng bất kỳ ai thay thế, dù là con gái cũng không vấn đề.”
Ông nội Hồ Tiểu nhấn mạnh.
Điều này là nói chi chính gì đó sẽ không còn giá trị nữa.
Hồ Tiêu chỉ có thể dẹp đi cái tôi thường ngày mà đi theo Hồ Lâm tìm cách xin lỗi những người kia.
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
Hồ Lâm lắc đầu bất lực.
“Tạm đi tìm Trần gia, có thể thông qua được Trần gia cũng là một cách.”
Ông suy nghĩ rồi nói.
Tung tích của những người kia không đơn giản mà tìm ra được, chẳng qua họ may mắn đón đầu.
Nhưng lần sau e rằng…
“Cầu xin Trần gia? Nhưng…”
“Còn có thể nhưng nhị gì chứ? Hay cháu muốn cả chi chính đều bị đuổi khỏi Hồ gia?” Hồ Lâm liếc xéo Hồ Tiêu.
Quả thật hắn hơi đuối lý, chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Hồ Lâm.
Trong lòng hắn âm thầm oán giận, đám người kia có địa vị như vậy sao lại ăn mặc sơ sài thế cơ chứ.
Nếu bọn họ nói hay thể hiện gì đó có phải tốt không?
Kia chẳng khác nào mời gọi hắn tới phạm sai lầm, nhất định là cố ý…
“Hồ Tiêu, còn đứng đó?”
Hồ Lâm lên xe vẫn thấy Hồ Tiêu thất thần.
“Vâng….”
Bị điểm tới tên Hồ Tiêu nhanh chóng tỉnh lại và lên xe.
Đến giờ Hồ Tiêu vẫn không cho rằng hắn sai, hắn cho rằng do mọi người gài bẫy hắn.
Quả thực hắn quá mức cố chấp.
Trần gia bên này khi được nhận đủ phiếu tín nhiệm, còn được nhiều quyền lợi đặc biệt thì vô cùng vui mừng.
“Bà nói xem, con gái chúng ta xem như có bản lĩnh, có thể được lòng vị Chiến thần kia.”
Trần lão gia đắc ý cười.
Thật ra ông ta nhiều lần phiền lòng vì trước giờ chưa có con trai, dù là gia tộc kém cỏi như Hồ gia vẫn có một kẻ Hồ Tiêu.
Còn ông, nhiều năm trời vẫn chỉ có con gái.
Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy con gái thật tốt, có thể làm cả gia tộc nở mày nở mặt.
Còn là chuyện quan trọng…
Nhìn xem, từ khi đám người kia biết Trần Giai Linh được nâng đỡ, thì ai ai cũng tìm cách đến làm thân.
Có người còn bóng gió Trần Giai Linh với Vinh thiếu cũng chỉ mới đính hôn, cũng có thể hủy để chọn lương duyên khác.
Mà lúc đầu Trần gia đồng ý hôn sự cũng vì Vinh gia thế lực tiềm năng lớn, có thể kéo theo Trần gia đi lên.
Dù sao cũng là con gái, nếu không tận dụng giá trị để đổi lấy lợi ích cho Trần gia thì có thể làm gì?
“Đấy, ông nói xem, con gái có gì không tốt.
Đến Vinh gia nghe con bé ốm nằm viện còn phải hỏi thăm vài lần.”
Thẩm Thanh Hương cười cười nói.
Bà cũng rất thương con gái mình, cho nên nhiều năm qua bà cùng Thẩm gia tích cực bồi dưỡng Trần Giai Linh.
Đừng nghĩ chuyện Trần Nghĩa ra ngoài tìm con trai là bà không biết.
Chỉ là bà nhanh hơn ông ta một bước, trừ khử mọi hậu họa.
“Đúng! Đúng!”
“Trần gia xem như có thể được xem là gia tộc đứng đầu rồi.
ha ha ha”
Trần Nghĩa chỉ cần nghĩ tới đám người nịnh bợ ông ta, cúi đầu dạ vâng.
Con có Vinh Phúc Nhạc, một câu ông sui, hai câu người anh em.
Liên tục hỏi thăm Trần Giai Linh…
Trần Nghĩa không mát lòng sao được chứ?
Phải biết cái xã hội này tàn nhẫn lắm, giẫm đạp người ta tới mức máu xương tan tành, còn nâng người ta cũng là lên đến trăm triệu lần.
“Ông xem, chúng ta có hẹn với Chủ tịch Ổn… cũng nên chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Hương nhắc nhở.
Vừa lúc này thì người giúp việc đã đi vào thông báo có khách tới tìm.
Cả hai vui vẻ ra mặt cho rằng lại là người tới chúc mừng nịnh bợ.
“Người tới là khách, mời đi.”
Trần Nghĩa cũng không nghĩ nhiều.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp…”
Chính là Hồ Lâm, sau lưng còn có Hồ Tiêu đang khúm núm đi theo sau.
“Hồ Lâm?”
Nhìn thấy Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu, Trần Nghĩa hơi nhíu mày, vẻ mặt vênh lên.
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Chúng tôi còn cuộc hẹn với Chủ tịch Ổn… sợ là không tiếp đón được.”
Hồ gia tuy là một trong ba đại gia tộc, nhưng các trưởng lão Hồ gia vô cùng khắt khe.
Bọn họ nhúng tay vào mọi việc, còn không từ mọi thủ đoạn.
Thậm chí trên chính trường còn không nể mặt nhau, chèn ép ra mặt.
Hiện tại tốt rồi, phiếu miễn nhiệm của họ nhiều nhất, đến đây không nhờ giúp đỡ thì làm gì chứ?
“Ấy, ông Trần sao có thể khách khí thế.
Tôi nào dám để ông tiếp đón.”
“Chẳng giấu gì ông… tôi là có chuyện cần Trần gia các ông giúp đỡ.”
Hồ Lâm hạ mình càng thấp, biểu hiện như đang nói chuyện với sếp của mình.
“Giúp đỡ?”
“Tôi xin lỗi, không thể…”
Nói xong Trần Nghĩa nhanh chóng bước ra ngoài, mặc kệ Hồ Lâm còn đứng đó.
“Dì hai, dì xem lấy nước cho người ta uống, không lại bảo Trần gia không biết tiếp khách.”
“Uống xong thì để họ về.”
Giọng nói lạnh băng của Trần Nghĩa triệt để như tát vào mặt Hồ Lâm.
Nhưng ông ta phải cắn răng nhịn.
“Ông Trần, tôi xin phép, tôi sẽ chờ ông về lại mạng phép đến thăm.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người.
Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
“Nếu chuyện này không ổn… e rằng…”
Hồ Lâm không dám nghĩ.
“Gọi Dung Vị đi… đối xử với nó tốt một chút.
Để nó làm cầu nối đi.”
Bây giờ chỉ trông chờ vào Dung Vị có thể dùng tình bạn cũ mà cứu vãn.
- ------------
Đủ 3 chương nhé.
Trưa mai tới khuya mai sẽ ra đủ 5 chương.
Mọi người chờ nha...
- -----------
có một số độc giả thắc mắc về việc Hồ Lâm nhận ra Hồ Cửu cùng Hữu Thủ có quen.
Ông ý có biết nhé, chỉ là không biết Hữu Thủ lại là Ngài Tuệ.
Ngài+tên chính là cách xưng hô theo cấp của gia tộc bí ẩn, đó dạng bí danh thôi.
Bật mí cho cả nhà là gia tộc này tuy lạ mà quen nha....!????
- -----------------------.
Chương135: Nhờ Vả
Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu.
Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số.
Tít Tít
Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy.
Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp.
Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn.
“Có chuyện?”
Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe.
Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình.
Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe.
“Cậu… ở phương Bắc.”
Dung Vị hơi ngập ngừng.
“Ừm.”
“Có thể gặp nhau không?”
“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.”
Hồ Cửu dứt khoát nói.
“Nếu vì tôi thì sao?”
Dung Vị nắm chặt điện thoại.
“...”
Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào.
Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém.
Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn.
Chính là tin nhắn của Hồ Cửu.
Là địa chỉ gặp mặt!
Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt.
Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia.
“Đây là…”
“Sau này cô có thể ở đây.”
Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp.
“Nhưng… Tôi có phải làm gì…”
“Phu nhân đang ở trong đợi cô.”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào.
Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây.
Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần.
Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy.
“Chào… Chào phu nhân.”
Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi.
Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta.
“Đúng là một tiểu thư gia giáo.
Cách chào hỏi rất tốt.”
Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng.
“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.”
Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống.
“Phu nhân…”
“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.”
“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội.
Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.”
“Tôi có một giao dịch…”
Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản.
“Phu nhân cứ nói rõ.”
“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?”
Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Mộc tiểu thư, có một số chuyện… trong vòng quan hệ của giới thượng lưu.
Cần một số người… tạo mối quan hệ.”
“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bán thân.”
Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.
“Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ.
Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể… Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?’
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không có chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng…”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
“Nếu cô không có nét nào giống với Thẩm gia, là họ hàng gì đó… thì ai tin cô là người Thẩm gia tôi chứ?”
Nói xong bà ta nâng tách trà hớp một ngụm nhẹ cười.
Mộc Thúy Lan ánh mắt sáng ngời, là Thẩm gia?
Đây là gia tộc cấp hai của phương Bắc, chỉ sau ba đại gia tộc.
“Thẩm… Thẩm gia…”
“Đúng!”
“Tôi đồng ý… chỉ là… phu nhân, tôi có chút chuyện…”
“Cô nói đi.”
“Danh tính của tôi cũng sẽ thay đổi chứ?”
Thẩm Thanh Hương gật đầu.
“Tất nhiên.”
Mộc Thúy Lan âm thầm vui mừng.
Ít nhất cô ta cũng thoát khỏi cuộc sống bị người coi thường kia.
“Tôi sẽ sắp xếp, trong hôm nay sẽ cho cô đến bệnh viện của Thẩm gia, đãi ngộ cao nhất.”
Nói xong bà ta đi khỏi.
Mộc Thúy Lan hít một hơi, nhìn xung quanh, xem như cô ta bước đầu tiến tới tương lại.
Trong lòng cô ta suy nghĩ sẽ tìm cơ hội để lấy lại mọi thứ vốn dĩ trước kia là của cô ta.
“Tôi muốn ra ngoài một chút, có được không?”
“Được chứ, mời cô.”
Dù sao Mộc Thúy Lan cũng là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng muốn đi tham quan một chút.
Tại quán nước gần tòa nhà Ban chính trị.
Hồ Cửu đã đợi sẵn, Dung Vị cũng vừa lúc đến.
Cả hai nhìn nhau, Hồ Cửu lạnh nhạt cũng không đứng dậy, càng không nhìn đến.
“Cậu… vẫn giận tôi.”
Dung Vị mở lời.
“Có gì để giận? Đều đã nhiều năm như vậy… ai cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
“Chuyện Hồ gia lần này, có thể… vì tôi mà…”
Dung Vị cũng không muốn vòng vo, nói thẳng vấn đề.
“Họ tự làm tự chịu, liên quan gì tôi?”
“Tôi biết cậu quen biết với Ngài Tuệ gì kia, cùng Túc Trì.
Nếu có thể…”
Nhìn Dung Vị đang cố gắng lấy lòng, nụ cười Hồ Cửu càng sâu hơn.
“Từ khi nào cậu trở thành con chó của bọn họ rồi?”
“Tôi không…”
“Vậy bây giờ là gì? Cậu có tự soi gương xem mình ra thế nào rồi?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói lời làm Dung Vị tổn thương tự trọng.
“Cậu thì biết gì? Cậu quen biết với kẻ có địa vị, còn cấm tôi không được đầu quân cho người ta?”
“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”
“Hồ Cửu! Tôi công nhận có ganh tỵ với cậu, nhưng cậu là ai mà đòi làm chủ của những người kia.”
Dung Vị liếc Hồ Cửu rồi nói tiếp.
“Cậu tốt nhất giữ miệng lại đi.
Còn chút tình nghĩa, tôi khuyên cậu nên lấy lòng họ, một chút danh vị và tự hào cậu còn nếm được.”
Nói xong anh ta nhìn ra cửa kính bên ngoài, có chút chua chát.
“Vẫn là cậu không tin tôi.”
Hồ Cửu cười lắc đầu.
“Hồ gia là tự làm tự chịu.
Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”
“Tôi biết cậu giúp được.”
Dung Vị kiên định.
“Dung Vị… là anh?”
Vừa lúc này giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên Dung Vị.
Anh ta cùng Hồ Cửu nhìn lại… chính là Mộc Thúy Lan.
Xem ra trái đất này tròn quá mức rồi.
—----------
Tối lên tiếp 4 chương còn lại nhé cả nhà
→ khuya khuya xí nha ^^.
Vừa lúc này, bên ngoài có tiếng xe, có thể nghe ra là cả một đoàn xe, khoảng sáu bảy chiếc.
Xem ra bọn người kia chậm chạp đến là vì muốn chuẩn bị.
“Long chủ, tôi ra ngoài dạy dỗ họ một bài học.
”
Thanh Ngũ bất mãn bọn người gia tộc bí ẩn đã lâu, hiện tại là người hăng hái muốn đập đám người này nhất.
“Bình tĩnh! Hữu Thủ đón tiếp khách nào.
”
Hồ Cửu cười cười, ngồi tại phòng của mình.
Mà Lão Lý cũng Hữu Thủ đã nhanh chóng ra ngoài phòng họp lớn.
Thuộc hạ nhanh chóng đưa hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện vào phòng họp.
“Xem kia… ‘Chiến thần’, được Ngài tới làm khách thật vinh dự.
” Lão Lý nở nụ cười không thể giả tạo hơn.
Làm động tác đón tiếp xong, Lão Lý cũng ngồi phía đối diện bên cạnh Hữu Thủ.
“Nói đi! Không cần vòng vo.
”
Ngài Thiện nhíu mày.
“Xem kìa, Ngài vệ sĩ đây nóng tính quá rồi.
Chuyện gì cứ từ từ mà nói.
”
“Nước và bánh đâu rồi, sao lâu thế.
”
Lão Lý nghiêm giọng quát lên.
“Đừng dài dòng, các người còn không phải là kẻ giả mạo sao? Nói mau giả mạo gia tộc thần bí để làm gì? Làm sao các người biết chúng ta ở phía Đông?”
Ngài Thiện cũng không muốn dông dài, đã biết quá rõ cũng nên lật bài ngửa.
“Ây dô, Ngài lấy gì làm bằng chứng tôi là giả mạo?”
Hữu Thủ vẫn ngồi đó, thái độ không thể cợt nhã hơn, nhìn lão được xưng Ngài Thiện kia bằng ánh mắt coi thường.
“Hừ, người gia tộc bí ẩn sẽ không bao giờ lộ mặt…”
“Ngài biết rõ vậy sao? Hay là…”
Hữu Thủ vẫn bộ dáng muốn ăn đòn mà nói chuyện với Ngài Thiện.
“Phải thì sao? Các người còn không phải là người của Chiến thần sao… Đừng nghĩ các người qua mắt được tôi.
”
Nhìn Hữu Thủ, Ngài Thiện có chút cảm giác tức giận nói không thành lời.
Tên này quá khoa trương, dù là Chiến thần cũng không nên có thái độ cợt nhã như thế.
“Ông cho rằng Chiến thần rảnh rỗi để chơi với ông?”
Lão Lý nhíu mày nhìn Ngài Thiện, tỏ vẻ chính ông ta là kẻ ngu ngốc.
Nhưng để được xưng Ngài đối với gia tộc bí ẩn thì rõ ràng những người này đều có địa vị nhất định, mà quan trọng bọn họ đều có năng lực hoặc có thành tựu.
Ngài Thiện này cũng không ngoại lệ.
“Ông nói nhiều với tên ngốc làm gì chứ.
”
Hữu Thủ phá lên cười đắc ý.
Chính biểu hiện này của Hữu Thủ quá mức chân thực, Trình Vũ cảm giác có chút mơ hồ.
Mà Ngài Thiện hơi nhíu mày, trong lòng khẽ động, không lẽ suy đoán của mình là sai sao?
“Chiến thần tôi không quan tâm… Nhưng các vị chắc chắn biết danh xưng Long chủ.
”
Trình Vũ cơ bản chỉ là kẻ khố rách áo ôm, bị lôi đi lừa người, hoàn toàn không biết Long chủ gì gì đó.
Nhưng Ngài Thiện thì biết, Long chủ như nỗi ám ảnh của họ, mà dạo gần đây thế lực của Long chủ đã bành trướng rất lớn.
Thủ đoạn vô cùng lợi hại.
Tổ chức ngầm của họ chỉ còn một phần ba ở phương Bắc, còn chủ yếu là rút về phương Đông.
“Các người không phải người Chiến thần?”
Ngài Thiện đen mặt hỏi.
“Đã bảo ngu ngốc thì không nhận.
” Hữu Thủ lắc lắc đầu, vô cùng đắc ý.
Mà cũng vì biểu cảm này, lần nữa Ngài Thiện tin rằng bản thân phán đoán sai.
Nếu ông ta biết Chiến thần cùng Long chủ là một, có lẽ ông ta sẽ cảm thấy nhân sinh này quá mức gạt người rồi.
“Các người muốn gì?”
Ngài Thiện lúc này đề cao cảnh giác.
“Đừng nóng, uống trà ăn bánh đã nào.
”
Lão Lý tự tay rót nước cho Ngài Thiện cùng Trình Vũ.
Nhưng cả hai đều nhìn ly nước nghi ngờ.
Bọn họ không dại gì uống trước.
“Xem kia, nhất như thế cơ đấy.
”
Nói xong Hữu Thủ nhanh chóng uống ly nước trên bàn trước mặt Ngài Thiện.
Nở nụ cười đắc ý.
Nhưng dù vậy, Ngài Thiện vẫn kiên định không uống nước.
“Nói thẳng đi! Dù sao nếu là người của Long chủ, ắt hẳn muốn đàm phán gì đó.
”
Ngài Thiện tuy trong lòng lo lắng như tư thái vẫn ung dung.
“Tất nhiên là… không!”
“Ban đầu chỉ muốn xem xem, ông có dám dẫn xác tới hay không.
”
“Ừm cũng xem như gan dạ.
”
Hữu Thủ nhìn Lão Lý, nở nụ cười nguy hiểm.
Vậy mà Ngài Thiện bất giác cảm thấy mơ hồ, ánh mắt như díp lại.
“Các người dám…”
“Người của tôi…”
Ngài Thiện dần mất đi ý thức.
“Nên lo cho ông đi, người của ông có người của tôi lo.
”
Nói xong Hữu Thủ cũng đứng dậy.
Nhưng điều kỳ lạ, là cả Lão Lý cũng bất tỉnh.
“Hữu Thủ! Cậu làm gì vậy?”
Túc Trì nhanh chóng vào phòng, chất vấn Hữu Thủ.
“Cho Lão Lý ngủ một chút, tôi là thương tình ông ta mệt mỏi nha.
”
Vừa nói xong, Hữu Thủ ung dung đi ra.
Túc Tri phân phó thuộc hạ đưa Lão Lý về phòng.
Ngài Thiện được đưa về phòng kính.
Còn Trình Vũ lại bị giam ở phòng giam ẩm thấp khác.
Hồ Cửu hài lòng gật đầu.
“Các cậu nên xem đó là bài học đi! Tự cho mình thông mình hơn người… kết cuộc… bị người chơi không sót mảnh nào.
”
Nói xong anh nhanh chóng đi ra.
….
Mà Vinh Y Tiếu lúc này thấy bao nhiêu lợi ích đều chỉ đổ dồn về Trần gia, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Hắn ta luôn ở cạnh Trần Giai Linh, tuyệt đối không thể có chuyện bọn họ có giao dịch ngầm.
Trừ khi… Chiến thần để mắt tới Trần Giai Linh.
Nghĩ vậy… hắn càng tức giận.
“Vô dụng! Có đứa em họ vô dụng thế không biết.
”
Vừa lóe lên suy nghĩ hắn đã tức giận, mắng chửi Vinh Thúy Hà.
Cô chỉ có thể cúi đầu nghe mắng.
Vì sao?
Vì cô chỉ là chi thứ, mà Vinh Y Tiếu mới là chi chính.
Phân biệt rạch ròi như vậy là chuyện bình thường của các gia tộc lớn.
“Anh họ, em cũng… hết cách.
”
“Hết cách? Mày đi tự tìm cách.
Tao sẽ tạo cho mày thêm cơ hội, lần này có không mặc gì bò dưới đất cầu xin cũng phải làm.
”
Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà.
“Anh họ…”
Hắn quay người lại, bóp mạnh cằm của cô.
“Đừng anh em ở đây! Vinh gia có lợi thì mày cùng hai người già nhà mày mới có lợi.
Đừng quên giá trị của mình ở đâu.
”
Nói xong hắn vứt lại Vinh Thúy Hà, bản thân bận rộn chuẩn bị cho lần gặp tiếp theo với Chiến thần.
Cô ngồi bệt xuống nền nhà lạnh ngắt, khóc đến sưng đỏ mắt.
Mà lúc này, tài xế Chu đã có mặt ở thành phố Gia.
Ngồi máy bay chỉ tốn hơn bốn lăm phút có thể tới rồi, ông ta nhanh chóng tìm lại cô gái đã giúp đỡ bà chủ.
“Cô Mộc, là cô phải không?”
Cuối cùng ông ta cũng tìm được nhà của Mộc Thúy Lan.
- -------
tác up từ sớm rồi, nhưng không hiểu sao hệ thống không đông bộ sớm!
Chương cứ bị cập nhật trễ hơn so với giờ đăng!
Hẹn cả nhà tối mai nhé ^^.
Chương132: Thế Thân Cùng Kẻ Giả Mạo
Mộc Thúy Lan còn đang chật vật làm nhân viên PR cho các sản phẩm tại siêu thị 24/7.
Từ khi bị phong sát thì Mộc gia không còn như trước, Dương Minh Thành cùng cô ta cũng xảy ra xích mích.
Cô ta buộc phải ra đường bươn trải những nghề mà trước giờ cô ta cho là mạt hạng.
“Vâng… Ngài là…”
Mộc Thúy Lan nhíu mày, thực sự không hề nhớ ra có quen người nào như thế.
Thật ra cô ta đã sớm chán ngán cảnh này, cô là một tiểu thư được cưng từ trứng nước, bây giờ thì tốt rồi, chuyện thấp hèn gì cũng lăn lộn.
Mộc Thúy Lan bây giờ hiểu được tại sao những cô gái có chút nhan sắc lại muốn được bò lên giường người có tiền.
Bây giờ cô cũng thế.
chỉ cần có thể thoát khỏi cảnh này, muốn cô làm gì cũng được.
“Tôi là tài xế của bà Thẩm.”
“Bà Thẩm?”
Mộc Thúy Lan chợt nhớ lại.
“Vị phu nhân đó…”
Tuy là một tiểu thư có tiếng ở thành phố Gia nhưng Mộc gia so với gia tộc ở phương Bắc vô cùng chênh lệch.
Có thể nói là không thể so sánh được.
“Đúng vậy! Cô có nguyện ý đến phương Bắc?”
“Phu nhân chúng tôi muốn giúp đỡ cô một chút.”
Mộc Thúy Lan nhìn vị tài xế, cô ta cũng bước từ giới thượng lưu mà ra, nên việc báo ơn gì đó chỉ cần cho tiền.
Huống hồ cô ta chỉ giúp bà ta biết đường đến bệnh viện mà thôi.
Thật sự Mộc Thúy Lan không tin tưởng lời người tài xế kia nói.
“Cô Mộc, trước khi đến đây phu nhân nhà tôi cũng đã tìm hiểu một chút.
Bây giờ trừ khi cô theo phu nhân, may ra mới có cơ hội trở mình.”
Tài xế Chu cũng không vòng vo, trực tiếp nói thẳng.
Ông ta biết, những kẻ đã từng sống trong nhung lụa thì càng khó mà bỏ được lợi ích.
“Nhưng các người muốn tôi làm gì?”
Mộc Thúy Lan nhíu mày, tuy rất muốn nhưng thâm tâm vẫn còn sợ hãi.
“Có gì phải sợ chứ? Cô xem đi, chuyện có thể bám theo kẻ có tiền cô cũng làm rồi.
Còn sợ chúng tôi sao?”
“Chỉ có một cơ hội lần này mà thôi.
Dù là công việc gì thì đôi bên cùng có lợi, quyết định ra sao là tùy ở cô.”
Nghe vậy trong lòng Mộc Thúy Lan vô cùng rung động, cô ta biết hiện tại bản thân bị vùi dập cũng không có cơ hội ngóc đầu dậy nổi.
Mà nhà cô còn cha mẹ, Dương Minh Thành từ ngày bị phong sát sự nghiệp chỉ là một nhân viên quèn chạy việc.
Cuộc sống thoải mái lúc trước không còn nữa…
Tài xế Chu định quay đi, nhưng chưa đi được ba bước thì Mộc Thúy Lan đã gọi ông lại.
“Tuy tôi không rõ là làm gì, nhưng tôi không bán mạng mình.”
Mộc Thúy Lan yếu ớt nói.
“Phu nhân không cần mạng cô.”
Nói xong tài xế Chu cười nhếch miệng.
Cô ta gật đầu, tỏ ý cần chuẩn bị sẽ theo ông ta đi.
Mà tài xế Chu cũng rất hiểu ý người, cho cô ta một khoản tiền lớn, đủ để lo cho cha mẹ cô.
Cũng viện cho cô lý do chính đáng là làm ở chi nhánh phương Bắc, có cơ hội thăng tiến hơn.
Chỉ là Mộc Thúy Lan không ngờ một lần đi này, là cả đời của cô không thể quay lại được.
Phía bên căn cứ biệt thự phía Tây.
Ngài Thiện tỉnh dậy cũng đã là gần sáng hôm sau.
Ông ta mờ màng nhìn mọi thứ, cảm thấy bản thân rơi vào bẫy nhưng là tự nguyện rơi vào.
Cũng do ông ta xem nhẹ thực lực của đối phương.
“Sao vậy? Ngủ thích chứ?”
Trước mắt chính là Hữu Thủ.
“Chàng trai trẻ, cậu không biết bản thân sẽ đối mặt với chuyện gì đâu?”
“Ông cho tôi biết đi!”
Hữu Thủ nói xong cũng không làm gì ông ta, cứ thế bỏ đi.
Mà lúc này, ông ta đang có một cảm giác… chính là đang ngồi trong một đông cơ di chuyển.
Này là…
Không lẽ họ muốn đưa ông đi đâu?
Trình Vũ thì không được dễ chịu như ông ta.
“Trình Vũ phải không?”
Túc Trì nhìn hắn ta như kẻ sắp phải nhận án tử.
“Các… người… muốn gì?”
“Tôi là…”
Chát! Chát!
Còn chưa kịp nói xong, Túc Trì đã giáng cho hắn hai cái bạt tai thật mạnh.
Bình sinh anh ta ghét nhất là kẻ chà đạp phụ nữ, thực sự người phụ nữ kia nếu quá ác độc có thể một phát xử lý.
Cái chết vẫn tốt hơn là bị chà đạp.
Nhưng tên này quá mức rồi, hắn không chỉ chà đạp phụ nữ, hành hạ họ, còn lừa họ.
Chưa kể còn biến thái vô độ.
“Ưm…”
Trình Vũ còn chưa kịp kêu để bị Túc Trì nhét vào miệng thứ gì đó.
Hắn ta cảm nhận được một mùi vô cùng kinh khủng xộc vào cổ họng, lười hắn bị mùi kinh dị đó xâm chiếm.
Muốn nôn ọe nhưng lại không tài nào nôn được, nước mắt của hắn trào.
Hoảng sợ!
Hắn đang vô cùng hoảng sợ!
“Sao? Cảm thấy sợ?”
“Yên tâm… sau vài phút nữa, sự hoảng sợ của mày còn nhiều hơn.”.
Tiên Hiệp Hay
Túc Trì nói xong thì bỏ đi, mặc kệ Trình Vũ đang giãy giụa trên ghế.
Hắn bị trói chặt một tư thế trên ghế, vô cùng mỏi mệt, lại thêm bị nhét thứ gì kinh tởm trong miệng, hiện tại hắn vô cùng sợ hãi.
Là tột cùng sợ hãi!
Mà lúc này Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu tức tốc quay về phương Bắc, nếu như chuyện đã nghiêm trọng thì mình Hồ Lâm không thể toàn quyền quyết định.
“Ngu ngốc! Cháu có biết chuyện lần này tai hại thế nào không hả?”
“Hồ gia nếu có bề gì, cháu nghĩ cháu có thể bảo toàn bản thân?”
Ngồi trên máy bay khoang VIP, Hồ Lâm tức giận mắng Hồ Tiêu.
“Dung Vị, nhìn trên quan hệ của Hồ Cửu bạn cậu, có lẽ quen biết thân thiết với Ngài Tuệ cùng Túc Trì của Túc gia quân.”
“Cậu xem…”
Hồ Lâm bây giờ chỉ có thể tìm mọi cách cứu vãn tình thế.
“Nếu có thể… nên thông qua Hồ Cửu để có thể cứu vãn tình thế.”
“Nhưng… tôi và Hồ Cửu… ông cũng biết.”
Dung Vị cảm thấy khó chịu không thôi.
Đi theo Hồ gia là muốn từng bước leo lên, bây giờ lại phải đi cầu cạnh Hồ Cửu sao?
“Có gì không thể? Co được giãn được mới làm nghiệp lớn, đạo lý này cậu không hiểu sao?’
“Nhưng hiện tại chúng ta đang về phương Bắc… mà Hồ Cửu thì…”
“Họ cũng sẽ tới phương Bắc…”
Hồ Lâm khẳng định.
Dung Vị cùng Hồ Tiêu nghi ngờ.
“Sao chú dám chắc chứ?” Hồ Tiêu tò mò hỏi.
“Còn hỏi?”
“Túc Trì cùng Ngài Tuệ sẽ tới phương Bắc.
Bên Ban Chính trị chỉ đích danh Trần Giai Linh vào nội các.
Mà bên đó Trần gia được Chiến thần giúp đỡ đã đạt mức tính nhiệm vượt mặt Vinh gia.”
“Kết thúc mỗi phiên như thế, Chiến thần tuy không trực tiếp xuất hiện nhưng Túc gia quân vẫn sẽ có mặt.
Mà với mức độ thân thiết kia, bọn họ sẽ cùng đi.”
“Lúc tối ta đã đi theo… Còn phát hiện bọn họ đã lên máy bay tư nhân.
Không đi phương Bắc thì đi đâu chứ?”
Hồ Lâm tuy tình cờ biết được, nhưng vẫn chưa hiểu những người kia đến phương Bắc làm gì.
Ông chỉ có thể tạm quay về cùng các trưởng lão ở Hồ gia bàn bạc..
Chương133: Phương Bắc Hội Tụ
Khi mọi người đều trở về phương Bắc, Vinh Y Tiếu có thể nói là ở thành phố Gia khá yên ổn.
Hắn còn chưa biết nên làm gì tiếp theo thì lúc này có cuộc gọi đến.
“Y Tiếu! Khi nào con về đây?”
Cha của Vinh Y Tiếu là Vinh Phúc Nhạc, một kẻ tính toán trước sau.
Trước giờ chưa có vụ hợp tác nào mà ông ta chịu thiệt cả, cho đến cuộc hôn nhân của ông ta hay hôn nhân của Vinh Y Tiếu con ruột ông ta.
“Có lẽ vài ngày nữa…”
“Vài ngày?”
“Chiến thần còn ở đây, cả gia tộc bí ẩn kia.
Sao con về ngay được?”
Vinh Y Tiêu dù cho là Vinh thiếu cao cao tại thượng nhưng hắn luôn chịu sự kìm kẹp, cơ bản hắn vẫn biết mọi chuyện cha hắn làm đều là đặt Vinh gia lên hàng đầu.
Cho nên hắn mới chấp nhận, chẳng mấy khi được xa sự kìm kẹp đó, hắn cũng muốn thoải mái một chút mà thôi.
“Tin tức con quá kém.
Nên học hỏi thêm đi!”
“Ý cha là…”
“Có tin nội bộ, Chiến thần đến phương Bắc rồi… con ở đó chờ ai?”
Vinh Phúc Nhạc lạnh lùng nói.
“Không thể! Ngài ấy vừa mới…”
“Ta không cần biết có thể hay không thể gì đó của con, về là về.”
Nói xong ông ta cúp máy không đợi Vinh Y Tiếu kịp nói gì.
Vinh Y Tiếu cả người lạnh lẽo, Chiến thần vậy mà đi không nói câu nào, hắn có chút không kịp thích ứng.
Cũng quên đi phải nghỉ ngơi, nhanh chóng quay về phương Bắc.
Mà lúc này, Hồ Cửu và người của mình cũng đã đến nơi.
“Chuẩn bị thế nào?” Hồ Cửu nhìn Túc Trì.
“Ngài muốn tới Ban Chính trị gặp Chủ tịch Ôn không?”
Túc Trì cẩn thận hỏi.
Đây là đất của người quan quyền, nên anh ta cũng nâng cao cảnh giác hơn.
Bọn người trong giới chính trị nói chuyện rất câu nệ, còn quá nhiều phiền phức.
Vẫn là quân nhân tốt hơn, có sao nói vậy, có gì làm đó.
Thật mệt mỏi nha…
“Sao tôi phải gặp ông ta? Còn phải tự rước khó chịu?”
Hồ Cửu không chút khách khí nói.
Nói ra cũng oan uổng cho vị Chủ tịch Ôn này, dù ông ta đứng đầu Ban chính trị, nhưng suy cho cùng vẫn bị chi phối bởi số đông.
Chỉ là Hồ Cửu không thích cách làm người của ông ta, một mặt thì làm hài hòa cho các ban nội các khác, một mặt thì hòa nhã với anh.
Quay đi thì ông ta lại ký nhiều chính sách bất lợi cho quân nhân!
Này còn không lươn lẹo là gì?
“Để lão ta thoải mái một chút đi.”
“Chúng ta làm việc của chúng ta.”
Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho mọi người quay về căn cứ riêng ở phương Bắc.
Mà Ngài Thiện lúc này ý thức được bản thân đã được chuyển đến nơi khác, nhưng tâm trạng ông ta cũng không nao núng.
Mà Trình Vũ sau khi bị hành hạ bởi cái vị tanh nồng kinh tởm đó, hắn đã ói ra mật xanh mật vàng.
“Chỉ mới bắt đầu mà thôi.”
Hữu Thủ thì thầm vào tai hắn.
Cả người hắn ta lạnh ngắt.
Căn cứ của bọn họ ở núi Di Lâm, ở đây có đầy đủ đồ mà mọi người cần.
Thật ra căn cứ của Chiến thần là biệt thự Trúc Dĩ, nhưng hiện tại Hồ Cửu không muốn ở đó.
Suy cho cùng xung quanh có camera theo dõi, còn có lực lượng ‘bảo vệ’.
Còn không phải muốn giám sát anh sao?
“Đưa họ vào phòng kín đi.”
“Trình Vũ kia nên làm gì?”
Hồ Cửu nghĩ một chút….
“Chẳng phải hắn ta thích biến thái? Đem hắn đến vũ trường nam đi.”
“Nhớ giữ hắn sống, còn có chuyện cần tới hắn.”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng về phòng.
Còn Túc Trì và Hữu Thủ nhìn nhau.
Ánh mắt bọn họ cùng lúc không hẹn lại đặt lên người Trình Vũ.
“Chẳng phải muốn làm kẻ thống trị sao?”
“Còn sai sao? Hắn muốn làm vua đó…”
“Đi nào! Cho hắn làm vua.”
Nghe đối thoại khó hiểu qua lại giữa Túc Trì cùng Hữu Thủ, Trình Vũ mơ màn như có dự cảm không lành.
Hắn được đem vào căn phòng sạch sẽ, cho ăn ngủ đầy đủ.
Điều đặc biệt là hắn được ăn toàn đồ ngon, sơn hào hải vị.
Không lẽ đây là bữa ăn cuối?
“Vị đại ca này… sao lại là những món này?”
“Không ngon sao?”
Thanh Ngũ nhíu mày hỏi.
“Không… không… không phải muốn tôi…” Trình Vũ rất khó khăn để nói ra từ ‘chết’.
Nhìn vẻ mặt hoảng loạn của hắn ta, Thanh Ngũ vô cùng hài lòng.
“Không chết được.
Cảm thấy anh bị đối xử quá tệ, chúng tôi cho anh ăn nhiều chút… nếu không sau đó sao có thể nói chuyện.’
Thanh Ngũ nói xong cười ẩn ý.
Mà Trình Vũ cho rằng bản thân hắn có lẽ sắp đối mặt với việc hỏi cung, cho nên cũng ra sức ăn uống.
“Thật ngon.”
Hữu Thủ cùng Túc Trì đứng bên ngoài nhìn Thanh Ngũ đem chén đĩa không ra.
Cả hai nở nụ cười không thể gian tà hơn.
“Làm thôi!”
Dù là ban ngày nhưng vũ trường nam được xây dưới tầng hầm, là nơi vô cùng phức tạp.
Đừng nói là nữ, mà nam ở đây cũng được xem là hàng hóa hoặc tự nguyện đến kiếm tiền.
“Phòng VIP, phải thật đặc sắc.”
Hữu Thủ hắng giọng rồi gào to.
Tất nhiên quản lý rất nhanh đi tới đưa cả ba người vào phòng VIP, ánh mắt gã quản lý vô cùng bất thiện.
Chuyện nam đi nhiều người vào một phòng là quá quen thuộc ở nơi đây, bọn họ cũng không hỏi nhiều.
Sau khi vào phòng, Túc Trì vứt Trình Vũ đang mê man xuống đất.
“Cậu cũng quá đáng, còn không cho người ta nằm giường.”
Hữu Thủ nhìn dáng vẻ của Trình Vũ lắc lắc đầu mà nói.
“Thương xót hắn?”
“Bị điên à.
Nhìn cái giường kìa.”
Quả thực Túc Trì lần này mới nhìn kỹ, quá mức kinh khủng rồi.
Phòng VIP gì đó ở Sòng bài Thái Thiên chỉ là muỗi, đây mới chân chính là thiên đường của bọn người kia, mà cũng là địa ngục của Trình Vũ.
“Nói rồi, bỏ thuốc ít thôi, xem đi mê man không biết gì.”
Túc Trì lần nữa lôi hắn dậy rồi vứt lên giường.
“Hừ, cậu biết gì chứ.
Thuốc đó ban đầu chỉ là mê man, sau đó thì…”
Hữu Thủ nói tới đó thì dừng lại.
Dù sao anh ta cũng là đàn ông, nói chuyện này có chút… không phải.
“Quản lý đâu?” Hữu Thủ không nói với Túc Trì nữa, quay sang bấm chuông gọi quản lý.
Vì là phòng VIP cho nên quản lý rất nhanh có mặt.
“Bạn tôi khẩu vị hơi… ừm ông biết đấy.”
Hữu Thủ nói xong còn kèm theo nụ cười gian xảo.
“Vâng.
Ngài có gì cứ phân phó.”
Tên quản lý cười híp mắt, gương mặt lấy lòng nói.
“Ở đây ai mạnh mẽ nhất, gọi vào cho bạn tôi đi.
Khoảng năm hay sáu người gì đó...”
“Không! Ông xem ai muốn được giải tỏa, cứ gọi vào.
Anh ta thích được bất tận hưởng… chi phí với họ đều free.”
Túc Trì cắt ngang lời Hữu Thủ.
Vừa nói anh ta vừa rút ra một xấp tiền, khoảng chừng vài trăm triệu.
“Đây đủ phục vụ chứ.
Nhớ phải giữ anh ta tỉnh táo, người của tôi sẽ ở đây trông chừng nên sẽ không có chuyện.”
Túc Trì lạnh nhạt nói.
Quản lý nhìn thấy số tiền kia thì sáng mắt lên.
“Được, được.”
“Đây là của ông! Mau đi gọi người tới.”
Túc Trì rút ra một tờ chi phiếu khác.
Trước khi đi Hữu Thủ còn hơi rùng mình, không thể tin được nhìn Túc Trì.
Xem ra Túc Trì này tâm tư vặn vẹo không kém nha.
“Sao thế? Mặt tôi dính gì à?”
Túc Trì khó hiểu hỏi Hữu Thủ.
Anh ta giật mình: “À, không, không…”.
Chương134: Long Chủ Nổi Danh
Trong lúc Hữu Thủ cùng Túc Trì đang trên đường về lại căn cứ ở núi Di Lâm, thì bọn họ không ngờ lại có thể lại lần nữa chạm trán với Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu.
“Thật là oan gia mà.”
Hữu Thủ cảm thán.
Nhìn qua Túc Trì vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Nhưng trái với thái độ lúc trước, Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu lại xuống xe, cung kính cúi người.
“Xin Ngài cho tôi cơ hội được nhận lỗi.”
Hồ Tiêu nói lớn, mặc kệ cái gì gọi là mặt mũi.
Túc Trì nhíu mày, vẫn lái xe tránh người rồi đi thẳng.
“Chú, họ không…”
“Họ có không chịu chúng ta cũng phải kiên trì.
Hồ gia có chuyện thì cháu nghĩ cháu có thể còn là Hồ thiếu?”
Hồ Tiêu lúc này cũng không dám phản đối.
Khi hắn vừa về Hồ gia đã ăn hai cái tát từ cha hắn, còn có các trưởng lão cũng đã có mặt ở Hồ gia phương Bắc, kể cả ông nội của hắn.
Hắn ta biết bản thân đã gây chuyện lớn, mà các trưởng lão đã ra tối hậu thư cho hắn, nếu hắn không thể khắc phục được chuyện này…
Bọn họ sẵn sàng để người khác kế thừa Hồ gia.
“Cháu đừng nghĩ cả Hồ gia chỉ có mình cháu! Chi thứ còn đó, ta có thể dùng bất kỳ ai thay thế, dù là con gái cũng không vấn đề.”
Ông nội Hồ Tiểu nhấn mạnh.
Điều này là nói chi chính gì đó sẽ không còn giá trị nữa.
Hồ Tiêu chỉ có thể dẹp đi cái tôi thường ngày mà đi theo Hồ Lâm tìm cách xin lỗi những người kia.
“Chú, vậy giờ phải làm sao?”
“Giờ mới biết sợ?”
Hồ Lâm lắc đầu bất lực.
“Tạm đi tìm Trần gia, có thể thông qua được Trần gia cũng là một cách.”
Ông suy nghĩ rồi nói.
Tung tích của những người kia không đơn giản mà tìm ra được, chẳng qua họ may mắn đón đầu.
Nhưng lần sau e rằng…
“Cầu xin Trần gia? Nhưng…”
“Còn có thể nhưng nhị gì chứ? Hay cháu muốn cả chi chính đều bị đuổi khỏi Hồ gia?” Hồ Lâm liếc xéo Hồ Tiêu.
Quả thật hắn hơi đuối lý, chỉ còn cách nghe theo sự sắp xếp của Hồ Lâm.
Trong lòng hắn âm thầm oán giận, đám người kia có địa vị như vậy sao lại ăn mặc sơ sài thế cơ chứ.
Nếu bọn họ nói hay thể hiện gì đó có phải tốt không?
Kia chẳng khác nào mời gọi hắn tới phạm sai lầm, nhất định là cố ý…
“Hồ Tiêu, còn đứng đó?”
Hồ Lâm lên xe vẫn thấy Hồ Tiêu thất thần.
“Vâng….”
Bị điểm tới tên Hồ Tiêu nhanh chóng tỉnh lại và lên xe.
Đến giờ Hồ Tiêu vẫn không cho rằng hắn sai, hắn cho rằng do mọi người gài bẫy hắn.
Quả thực hắn quá mức cố chấp.
Trần gia bên này khi được nhận đủ phiếu tín nhiệm, còn được nhiều quyền lợi đặc biệt thì vô cùng vui mừng.
“Bà nói xem, con gái chúng ta xem như có bản lĩnh, có thể được lòng vị Chiến thần kia.”
Trần lão gia đắc ý cười.
Thật ra ông ta nhiều lần phiền lòng vì trước giờ chưa có con trai, dù là gia tộc kém cỏi như Hồ gia vẫn có một kẻ Hồ Tiêu.
Còn ông, nhiều năm trời vẫn chỉ có con gái.
Nhưng hiện tại ông ta lại cảm thấy con gái thật tốt, có thể làm cả gia tộc nở mày nở mặt.
Còn là chuyện quan trọng…
Nhìn xem, từ khi đám người kia biết Trần Giai Linh được nâng đỡ, thì ai ai cũng tìm cách đến làm thân.
Có người còn bóng gió Trần Giai Linh với Vinh thiếu cũng chỉ mới đính hôn, cũng có thể hủy để chọn lương duyên khác.
Mà lúc đầu Trần gia đồng ý hôn sự cũng vì Vinh gia thế lực tiềm năng lớn, có thể kéo theo Trần gia đi lên.
Dù sao cũng là con gái, nếu không tận dụng giá trị để đổi lấy lợi ích cho Trần gia thì có thể làm gì?
“Đấy, ông nói xem, con gái có gì không tốt.
Đến Vinh gia nghe con bé ốm nằm viện còn phải hỏi thăm vài lần.”
Thẩm Thanh Hương cười cười nói.
Bà cũng rất thương con gái mình, cho nên nhiều năm qua bà cùng Thẩm gia tích cực bồi dưỡng Trần Giai Linh.
Đừng nghĩ chuyện Trần Nghĩa ra ngoài tìm con trai là bà không biết.
Chỉ là bà nhanh hơn ông ta một bước, trừ khử mọi hậu họa.
“Đúng! Đúng!”
“Trần gia xem như có thể được xem là gia tộc đứng đầu rồi.
ha ha ha”
Trần Nghĩa chỉ cần nghĩ tới đám người nịnh bợ ông ta, cúi đầu dạ vâng.
Con có Vinh Phúc Nhạc, một câu ông sui, hai câu người anh em.
Liên tục hỏi thăm Trần Giai Linh…
Trần Nghĩa không mát lòng sao được chứ?
Phải biết cái xã hội này tàn nhẫn lắm, giẫm đạp người ta tới mức máu xương tan tành, còn nâng người ta cũng là lên đến trăm triệu lần.
“Ông xem, chúng ta có hẹn với Chủ tịch Ổn… cũng nên chuẩn bị.”
Thẩm Thanh Hương nhắc nhở.
Vừa lúc này thì người giúp việc đã đi vào thông báo có khách tới tìm.
Cả hai vui vẻ ra mặt cho rằng lại là người tới chúc mừng nịnh bợ.
“Người tới là khách, mời đi.”
Trần Nghĩa cũng không nghĩ nhiều.
“Ông Trần, lâu rồi không gặp…”
Chính là Hồ Lâm, sau lưng còn có Hồ Tiêu đang khúm núm đi theo sau.
“Hồ Lâm?”
Nhìn thấy Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu, Trần Nghĩa hơi nhíu mày, vẻ mặt vênh lên.
“Xem nào… không biết ông Hồ cùng Hồ thiếu tới… có chuyện gì chăng?”
“Chúng tôi còn cuộc hẹn với Chủ tịch Ổn… sợ là không tiếp đón được.”
Hồ gia tuy là một trong ba đại gia tộc, nhưng các trưởng lão Hồ gia vô cùng khắt khe.
Bọn họ nhúng tay vào mọi việc, còn không từ mọi thủ đoạn.
Thậm chí trên chính trường còn không nể mặt nhau, chèn ép ra mặt.
Hiện tại tốt rồi, phiếu miễn nhiệm của họ nhiều nhất, đến đây không nhờ giúp đỡ thì làm gì chứ?
“Ấy, ông Trần sao có thể khách khí thế.
Tôi nào dám để ông tiếp đón.”
“Chẳng giấu gì ông… tôi là có chuyện cần Trần gia các ông giúp đỡ.”
Hồ Lâm hạ mình càng thấp, biểu hiện như đang nói chuyện với sếp của mình.
“Giúp đỡ?”
“Tôi xin lỗi, không thể…”
Nói xong Trần Nghĩa nhanh chóng bước ra ngoài, mặc kệ Hồ Lâm còn đứng đó.
“Dì hai, dì xem lấy nước cho người ta uống, không lại bảo Trần gia không biết tiếp khách.”
“Uống xong thì để họ về.”
Giọng nói lạnh băng của Trần Nghĩa triệt để như tát vào mặt Hồ Lâm.
Nhưng ông ta phải cắn răng nhịn.
“Ông Trần, tôi xin phép, tôi sẽ chờ ông về lại mạng phép đến thăm.”
Nói xong thì vội kéo Hồ Tiêu ra ngoài.
“Chú…”
“Nhìn đi! Đây chính là xã hội, là lòng người.
Cháu ngày hôm trước còn chà đạp người, hôm nay bị người chà đạp.”
“Nếu chuyện này không ổn… e rằng…”
Hồ Lâm không dám nghĩ.
“Gọi Dung Vị đi… đối xử với nó tốt một chút.
Để nó làm cầu nối đi.”
Bây giờ chỉ trông chờ vào Dung Vị có thể dùng tình bạn cũ mà cứu vãn.
- ------------
Đủ 3 chương nhé.
Trưa mai tới khuya mai sẽ ra đủ 5 chương.
Mọi người chờ nha...
- -----------
có một số độc giả thắc mắc về việc Hồ Lâm nhận ra Hồ Cửu cùng Hữu Thủ có quen.
Ông ý có biết nhé, chỉ là không biết Hữu Thủ lại là Ngài Tuệ.
Ngài+tên chính là cách xưng hô theo cấp của gia tộc bí ẩn, đó dạng bí danh thôi.
Bật mí cho cả nhà là gia tộc này tuy lạ mà quen nha....!????
- -----------------------.
Chương135: Nhờ Vả
Dung Vị vô cùng khó chịu, nhưng ngoài việc giúp đỡ họ ra anh ta cũng không còn cách nào khác.
Anh ta chỉ có thể gật đầu, chờ dịp để gọi Hồ Cửu.
Dung Vi ra ngoài nhìn xa xăm một chút, như lấy hết can đảm bấm số.
Tít Tít
Đầu dây bên kia vẫn chưa nghe máy.
Quả thực cảm giác của anh ta bây giờ vô cùng phức tạp.
Nội tâm của Dung Vị thật mong Hồ Cửu đừng nghe máy, nhưng cũng muốn Hồ gia không bị thiệt hại lớn.
“Có chuyện?”
Ngay lúc anh ta muốn tắt máy thì Hồ Cửu đã nghe.
Giọng của Hồ Cửu vô cùng lạnh nhạt, anh đang ngồi trong phòng kín của mình.
Lẽ ra anh cũng không muốn nghe máy, nhưng cuối cùng vẫn là bấm nghe.
“Cậu… ở phương Bắc.”
Dung Vị hơi ngập ngừng.
“Ừm.”
“Có thể gặp nhau không?”
“Nếu là vì Hồ gia thì cậu không cần gặp tôi.”
Hồ Cửu dứt khoát nói.
“Nếu vì tôi thì sao?”
Dung Vị nắm chặt điện thoại.
“...”
Cũng không biết qua bao lâu sau đó, Hồ Cửu cũng tắt máy không nói lời nào.
Giữa bọn họ không chỉ là khoảng cách, mà còn là một bức tường vô hình không hơn không kém.
Dung Vị thở dài, nhưng vào lúc này điện thoại lại phát lên tin nhắn.
Chính là tin nhắn của Hồ Cửu.
Là địa chỉ gặp mặt!
Mà Hồ Cửu bên này cũng không dễ chịu gì, xem như là đi gặp người quen cũ cũng tốt.
Trong lúc đó Mộc Thúy Lan cũng đã được đưa đến phương Bắc, mà nơi cô ta đến không phải Trần gia mà là ở một khu biệt thự ngoại ô thuộc Thẩm gia.
“Đây là…”
“Sau này cô có thể ở đây.”
Tài xế Chu thái độ từ tốn đáp.
“Nhưng… Tôi có phải làm gì…”
“Phu nhân đang ở trong đợi cô.”
Ông ta cúi đầu, bắt đầu phân phó người giúp việc đem đồ vào.
Thật ra cô ta mang theo rất nhiều đồ, chỉ là những đám đồ này không lọt vào mắt người ở đây.
Nhìn căn biệt thự sang trọng tráng lệ, nếu so với Mộc gia lúc trước có thể nói hơn gấp vạn lần.
Nhưng Mộc Thúy Lan biết rõ, không đơn giản như vậy.
“Chào… Chào phu nhân.”
Mộc Thúy Lan lễ phép chào hỏi.
Vị phu nhân trước mặt vô cùng sang trọng, không còn dáng vẻ hốt hoảng như hôm trước gặp cô ta.
“Đúng là một tiểu thư gia giáo.
Cách chào hỏi rất tốt.”
Thẩm Thanh Hương gật đầu hài lòng.
“Nào! Mộc tiểu thư, ngồi xuống đi.”
Mộc Thúy Lan gật gật đầu, lễ phép ngồi xuống.
“Phu nhân…”
“Tôi đã tìm hiểu về hoàn cảnh của Mộc tiểu thư.”
“Chỉ là đắc tội người không nên đắc tội.
Cho nên Mộc tiểu thư mới ra nông nỗi này.”
“Tôi có một giao dịch…”
Mộc Thúy Lan căng thẳng, cô ta biết trong giới thượng lưu chưa có gì đơn giản.
“Phu nhân cứ nói rõ.”
“Tôi muốn cô phẫu thuật thẩm mỹ.”
“Phu nhân có thể nói rõ hơn được không?”
Thẩm Thanh Hương nhìn Mộc Thúy Lan, ánh mắt xoáy sâu vào cơ thể cô.
“Mộc tiểu thư, có một số chuyện… trong vòng quan hệ của giới thượng lưu.
Cần một số người… tạo mối quan hệ.”
“Nhưng không phải chỉ là những tiểu thư chi thứ sao? Tôi cũng không phải bán thân.”
Thẩm Thanh Hương nghe Mộc Thúy Lan cười một chút rồi nói tiếp.
“Mộc tiểu thư, trong lòng cô hiểu rõ.
Làm tình nhân của kẻ có tiền, có địa vị còn hơn gấp ngàn lần là ở thành phố bé bé kia.”
“Chưa kể… Mộc tiểu thư muốn quay lại để người ta chà đạp?”
“Chỉ cần cô lấy lòng được người có đủ quyền lực thì chuyện cô là ai quan trọng sao? Phải biết tình nhân của một quan chức cấp cao cũng có quyền bước vào giới thượng lưu.”
“Cũng đã có tiền lệ từ tình nhân làm chính thất.”
Thẩm Thanh Hương rành mạch nói.
Mộc Thúy Lan suy nghĩ một chút.
“Phu nhân không sợ tôi đạt được danh vị cao, vậy sẽ không có lợi gì cho bà sao?’
“Mộc tiểu thư! Cô là người thông minh, sau lưng cô không có chỗ dựa, không có chỗ nâng đỡ thì được bao người dòm ngó tới?”
“Quan hệ lợi ích này cô hiểu rõ ràng…”
Bà ta không nhanh không chậm nói, cũng không lo lắng.
Nhìn vẻ mặt của Mộc Thúy Lan cùng hoàn cảnh cô ta, bà ta biết rõ cô ta sẽ không từ chối.
Chỉ là đang cân nhắc thiệt hơn với bản thân.
“Tại sao phải phẫu thuật thẩm mỹ?”
Tuy Mộc Thúy Lan không quá mức sắc sảo, nhưng cô ta vẫn luôn tự tin vào bề ngoài của bản thân.
Sao lại phải phẫu thuật chỉnh dung?
“Nếu cô không có nét nào giống với Thẩm gia, là họ hàng gì đó… thì ai tin cô là người Thẩm gia tôi chứ?”
Nói xong bà ta nâng tách trà hớp một ngụm nhẹ cười.
Mộc Thúy Lan ánh mắt sáng ngời, là Thẩm gia?
Đây là gia tộc cấp hai của phương Bắc, chỉ sau ba đại gia tộc.
“Thẩm… Thẩm gia…”
“Đúng!”
“Tôi đồng ý… chỉ là… phu nhân, tôi có chút chuyện…”
“Cô nói đi.”
“Danh tính của tôi cũng sẽ thay đổi chứ?”
Thẩm Thanh Hương gật đầu.
“Tất nhiên.”
Mộc Thúy Lan âm thầm vui mừng.
Ít nhất cô ta cũng thoát khỏi cuộc sống bị người coi thường kia.
“Tôi sẽ sắp xếp, trong hôm nay sẽ cho cô đến bệnh viện của Thẩm gia, đãi ngộ cao nhất.”
Nói xong bà ta đi khỏi.
Mộc Thúy Lan hít một hơi, nhìn xung quanh, xem như cô ta bước đầu tiến tới tương lại.
Trong lòng cô ta suy nghĩ sẽ tìm cơ hội để lấy lại mọi thứ vốn dĩ trước kia là của cô ta.
“Tôi muốn ra ngoài một chút, có được không?”
“Được chứ, mời cô.”
Dù sao Mộc Thúy Lan cũng là lần đầu tiên đến phương Bắc, cũng muốn đi tham quan một chút.
Tại quán nước gần tòa nhà Ban chính trị.
Hồ Cửu đã đợi sẵn, Dung Vị cũng vừa lúc đến.
Cả hai nhìn nhau, Hồ Cửu lạnh nhạt cũng không đứng dậy, càng không nhìn đến.
“Cậu… vẫn giận tôi.”
Dung Vị mở lời.
“Có gì để giận? Đều đã nhiều năm như vậy… ai cũng nên có trách nhiệm với lựa chọn của mình.”
“Chuyện Hồ gia lần này, có thể… vì tôi mà…”
Dung Vị cũng không muốn vòng vo, nói thẳng vấn đề.
“Họ tự làm tự chịu, liên quan gì tôi?”
“Tôi biết cậu quen biết với Ngài Tuệ gì kia, cùng Túc Trì.
Nếu có thể…”
Nhìn Dung Vị đang cố gắng lấy lòng, nụ cười Hồ Cửu càng sâu hơn.
“Từ khi nào cậu trở thành con chó của bọn họ rồi?”
“Tôi không…”
“Vậy bây giờ là gì? Cậu có tự soi gương xem mình ra thế nào rồi?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói lời làm Dung Vị tổn thương tự trọng.
“Cậu thì biết gì? Cậu quen biết với kẻ có địa vị, còn cấm tôi không được đầu quân cho người ta?”
“Nếu tôi nói bọn họ đều là thuộc hạ của tôi, cậu tin sao?”
“Hồ Cửu! Tôi công nhận có ganh tỵ với cậu, nhưng cậu là ai mà đòi làm chủ của những người kia.”
Dung Vị liếc Hồ Cửu rồi nói tiếp.
“Cậu tốt nhất giữ miệng lại đi.
Còn chút tình nghĩa, tôi khuyên cậu nên lấy lòng họ, một chút danh vị và tự hào cậu còn nếm được.”
Nói xong anh ta nhìn ra cửa kính bên ngoài, có chút chua chát.
“Vẫn là cậu không tin tôi.”
Hồ Cửu cười lắc đầu.
“Hồ gia là tự làm tự chịu.
Cậu không cần tìm tôi vì chuyện này.”
“Tôi biết cậu giúp được.”
Dung Vị kiên định.
“Dung Vị… là anh?”
Vừa lúc này giọng nói thanh thúy vang lên gọi tên Dung Vị.
Anh ta cùng Hồ Cửu nhìn lại… chính là Mộc Thúy Lan.
Xem ra trái đất này tròn quá mức rồi.
—----------
Tối lên tiếp 4 chương còn lại nhé cả nhà
→ khuya khuya xí nha ^^.