-
Chương 126-130
Chương126: Cuộc Chiến Của Những Kẻ Mạo Danh
“Cậu nhìn cũng thấy rồi! Tôi ổn.”
Dung Vị cũng chỉ biết tránh né, hạn chế không muốn tiếp xúc với Hồ Cửu.
Anh ta biết Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm đều không thích Hồ Cửu.
Tuy không biết nguyên nhân gì mà Hồ Cửu lại có thể đi cùng Túc Trì kia, nhưng anh ta có dự cảm Hồ Cửu có lẽ không đơn giản như anh ta nghĩ lúc trước nữa.
“Hừ, thì ra là người quen.
Cũng tốt, Dung Vị đây còn biết tìm cái gọi là chỗ tốt mà đậu.
Còn mày? Chậc chậc…”
“Dung Vị, nhìn cho rõ đi.
Vẫn là Hồ gia tốt hơn, hay tên này tốt hơn, nhìn rõ một chút.”
Hồ Tiêu khinh thường nhìn Hồ Cửu rồi liếc đến Dung Vị.
Hắn ta muốn chứng minh bản thân cùng Hồ gia có giá trị nhường nào, mà Hồ Cửu dù đi cạnh Túc Trì cũng mãi mãi không thể là Túc Trì.
“Đi theo Túc gia quân sao? Đừng tưởng ông đây không biết mày cùng lắm chỉ theo làm ** li.”
“À có thể là nịnh bợ gì đó… Nhìn đi, nếu mày có thể là quân nhân thì đâu phải đến giờ không ai biết về mày như thế chứ?”
“Được đi đu bám vào lại còn tưởng mình hóa khách rồi sao?”
Hồ Tiêu ra sức sỉ vả Hồ Cửu, hắn không thể động tay thì động khẩu.
Dù sao cũng chỉ là nói khó nghe vài câu, sẽ không tới nỗi mang họa.
“Vị này, sao lại nói khó nghe thế chứ? Vinh gia chúng tôi đối với từng người đến đều đối đãi như khách quý.”
“Đạo tiếp đãi khách này, chẳng lẽ vị thiếu gia này không hiểu.”
Vinh Thúy Hà đứng cách đó không xa, nghe thấy Hồ Tiêu cứ ra sức dùng lời lẽ khó nghe mà nói chuyện.
Cô không thể nào chịu được mà xen ngang.
“Vị này không biết xưng hô thế nào? Nhưng đây là tiệc Vinh gia tổ chức, chúng tôi là khách, mong vị khách này không phật ý.”
Vinh Thúy Hà nhất ly cocktail màu xanh lơ về phía Hồ Cửu, nở nụ cười lịch sự nhất.
“Hồ Cửu.”
Anh cũng lịch sự xưng danh.
Mà Hồ Tiêu bị Vinh Thúy Hà nói đến á khẩu, chỉ biết câm nín.
Chỉ là nhìn thấy Vinh Thúy Hà vô cùng vừa mắt, tuy không gọi là quá xinh đẹp nhưng có một cảm giác tươi mát và dễ chịu.
Khí chất khá là thanh thuần, làm cho người khác vô cùng yêu thích.
“Tôi là Hồ Tiêu, chính là người kế thừa duy nhất của Hồ gia.”
“Không biết tiểu thư xưng hô thế nào?”
Hồ Tiêu cũng không quan tâm đến chuyện Vinh Thúy Hà nói nữa, hắn cũng quăng cả Hồ Cửu sau đầu.
Hiện tại điều hắn quan tâm là cô gái trước mặt rất hợp ý hắn.
“Anh Hồ Cửu đúng không? Bên kia có bàn trà, chúng ta qua đó một chút.”
Vinh Thúy Hà lịch sự mời Hồ Cửu.
Cô không muốn đứng cùng hay tiếp chuyện với Hồ Tiêu, cô nhìn được hắn ta cũng không tốt đẹp gì.
Nhìn quá nhiều kẻ như thế, cô càng phản cảm với hành động của Hồ Tiêu.
Cũng chỉ là hơn nhau ở cái danh phận.
Nghĩ tới đây cô cầm chặt ly cocktail.
Cảm thấy mọi chuyện thật sự chỉ vì vị trí của ai cao hơn.
Cô không biết nên vui khi vị Chiến thần kia từ chối cô, hay nên lo lắng khi không hoàn thành việc Vinh gia giao phó.
“Mời Vinh tiểu thư.” Hồ Cửu lên tiếng.
Anh nhận ra cô, vì đã nhìn thấy hình của cô qua tư liệu mà Hữu Thủ cung cấp.
“Xin lỗi anh.
Để anh phải khó chịu.”
“Hạng người này nhiều lắm, anh cũng đừng để tâm.”
Vinh Thúy Hà cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp Hồ Cửu.
Cô nghĩ rằng Hồ Cửu có lẽ cũng là chi thứ nào đó hoặc là người có thân phận không cao.
Cho nên mới bị Hồ Tiêu sỉ nhục như vậy, cũng xem như đồng cảm về thân phận đi.
Hồ Cửu không nói gì, cứ theo an bài của Vinh Thúy Hà, ngồi ở bàn trà, từ đây có thể quan sát tương đối rõ mọi diễn biến ở khu trung tâm phòng tiệc.
Xem như Vinh Thúy Hà cũng thực sự không thích dính vào vòng thị phi này.
“Có vẻ cô không thích buổi tiệc này.”
“Rõ ràng như thế sao?”
Vinh Thúy Hà giật mình, cảm thấy bản thân tuy không thích nhưng cũng không biểu lộ ra mặt.
Sao Hồ Cửu lại biết? Không lẽ sự chán ghét của cô thể hiện rõ ràng như vậy sao?
“Cũng không phải.
Chỉ là thái độ của cô nói lên mọi thứ.”
Hồ Cửu lắc đầu, cũng chỉ lạnh nhạt trả lời.
“Ở đây có gì tốt.
Mặc lên hàng hiệu đắt tiền, cười cười nói nói.
Cuối cùng lại xem như một món hàng, chỉ vì địa vị không bằng người.”
“Anh nói xem, có gì hay ho?”
Cô nhìn dòng người đang cố gắng tạo mối quan hệ, đều là sự giả tạo.
“Cô bị Vinh gia bắt làm gì sao?”
Hồ Cửu nhạy bén nhận ra.
Vinh Thúy Hà là chi thứ hai, vốn dĩ chuyện chi chính và chi thứ ở cùng một chỗ, ngoài sự hỗ trợ thì không có lý do khác.
Mà lần này lại là Vinh Thúy Hà…
Hồ Cửu hơi nhíu mày.
Vừa lúc cô định trả lời thì ngoài cửa oanh động.
“Chiến thần tới rồi…”
“Ôi, tôi thật vinh hạnh, Chiến thần chính là thần trong lòng tôi nha.”
Bao nhiêu lời tán dương đều vang lên.
Một tốp người áo đen tiếng vào, ở giữa là Trình Vũ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bất giác cả người Vinh Thúy Hà run lên.
Hôm nay nhiệm vụ mà Vinh gia muốn cô làm chính là quyến rũ cái người gọi là Chiến thần đó.
“Có những chuyện… không muốn cũng phải làm.
Chính là vì thân phận không bằng người…”
Nói xong Vinh Thúy Hà chua chát cười, cô uống hết lý cocktail, như muốn làm mình tê liệt.
Cô không hiểu tại sao lại có thể cùng một người đàn ông lạ nói nhiều tới vậy, có lẽ đồng cảm.
Cũng có thể cô cảm nhận được sự an toàn từ anh.
“Cảm ơn anh.
Ít ra cũng nghe tôi nói.”
Nụ cười đượm buồn của Vinh Thúy Hà làm cho Hồ Cửu nhíu mày.
Anh nhìn tới Trình Vũ.
Xem ra Vinh gia đang muốn lợi ích nhiều nhất mới có thể dùng tới phương thức này.
Vinh Thúy Hà đứng lên, điều chỉnh tâm trạng, muốn đi đến chỗ Trình Vũ.
“Lão Lý?”
“Nhìn kìa, tôi không hoa mắt đây chứ?”
“Lão Lý bỗng nhiên mất tích vài tháng trước, còn thay cả Chủ tịch thành phố.
Sao giờ lại ở đây?”
“Nhìn xem ông ta còn cung kính với gã đàn ông trẻ kia.”.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Mọi người lại xôn xao hơn.
Ngài Thiện cùng Trình Vũ, Vinh Y Tiếu cũng tập trung về phía cửa, sự xuất hiện của Lão Lý cùng Hữu Thủ làm mọi người kinh ngạc không thôi..
Chương127: Chuyện Nực Cười
Dường mọi sự chú ý lại tập trung vào Lão Lý và Hữu Thủ, hoàn toàn quên mất mục đích tiệc hôm nay là dành cho Trình Vũ.
“Vinh thiếu, lâu rồi không gặp, lại quên tôi sao?” Lão Lý vẫn phong thái ngời ngời.
Ông ta tự tin bước vào, chào hỏi lịch sự mà Hữu Thủ đứng bên cạnh đang bày ra bộ dạng nhìn mọi người như kẻ trên nhìn người dưới.
“Lão Lý, ông nói gì kìa.
Ông đột nhiên mất tích, tôi đây lo lắng còn không kịp.
Sao lại có chuyện quên chứ.”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Để tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là Ngài Tuệ, dạo này tôi mất tích là vì cùng Ngài ấy làm một số việc.”
“Có lẽ mọi người còn chưa biết, vì nghe danh Chiến thần, Ngài Tuệ từ gia tộc mà mọi người luôn cho là bí ẩn đã đến đây.”
Lão Lý giọng nói vô cùng trầm, nhiều năm ở cương vị cao ông ta cũng biết cách gây chú ý.
Thoáng chốc cả hội trường đều như bị oanh tạc.
Đây là gì?
Hôm nay có Chiến thần, còn cả người đại diện gia tộc bí ẩn.
Đều lộ diện cả rồi!
“Xem đi! Cứ đồn đoán Lão Lý này nọ… người ta là tìm được phát tài đó.”
“Đấy! Nhìn đi!”
Mọi người lại xôn xao nghị luận.
Gã áo đen đi theo Trình Vũ cô cùng khó chịu, hắn biết kẻ kia là đồ giả mạo.
Gia tộc bí ẩn chính vì không muốn người ngoài biết nhiều về họ, gia sản của họ vì đa số là từ làm ăn phi pháp mà có.
Muốn tẩy trẳng mới cần liên hệ tới bọn người này.
Từ khi nào mà gia tộc hắn lại công khai dự tiệc chứ?
“Không biết Ngài Tuệ này muốn năm không thấy mặt, sao giờ lại xuất hiện.
Lấy gì làm tin Ngài đây chính là Ngìa Tuệ.”
Ông ta không chịu nổi mà lên tiếng chất vấn.
“Lão Lý ở đây, ai đủ tư cách khiến cho Lão Lý khom lưng quỳ gối chứ?”
“Còn có, ông là ai? Tư cách gì mà chất vấn?”
“Nếu nói vậy thì vị Chiến thần kia muôn năm không thấy mặt sao giờ lại ở đây?”
Hữu Thủ cũng nhanh chóng phản đòn.
Gì chứ?
Ít nhất từ khi theo Hồ Cửu về thành phố Gia, thứ Hữu Thủ học được chính là mồm mép.
Có thể nói lúc trước anh ta kiệm lời bao nhiêu, thì hiện tại nói nhiều nhất trong tổ chức.
Lão Lý thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Đám người gia tộc luôn cao cao tại thượng, lý lẽ thì có đó, nhưng mà bắt bẻ cắt cớ thì khó mà ai bì được với Hữu Thủ,
“Nhìn đi, Lão Lý là ai? Ít ra tôi có một người chứng mình.
Còn xin hỏi vị Chiến thần này, lấy gì chứng minh?”
“À, tôi còn nghe nói Chiến thần quản người rất nghiêm.
Từ khi nào một tên vệ sĩ quèn lại có thể lên tiếng chất vấn khách?”
Hữu Thủ hùng hồn nói tiếp, nói tới mức Trình Vũ cùng Ngài Thiện á khẩu.
Ông ta biết hiện tại mình mở miệng sẽ mắc quai, chỉ có thể tổng cậy vào Trình Vũ.
“Ngài Tuệ phải không.
Chỉ là thuộc hạ của tôi cho rằng thân phận có chút không rõ ràng, ông ta thất lễ cũng chỉ là muốn mọi người không bị lừa mà thôi.”
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện, nhanh chóng tìm cách nói đỡ.
“Ồ, xem ra cũng là vì lòng tốt mà ra.
Thôi xem như tôi rộng lượng, không chấp kẻ thiếu hiểu biết.”
Nói xong Hữu Thủ gật gù nhìn Ngài Thiện bằng ánh mắt đáng thương.
Cả hội trường nhìn về phái Ngài Thiện, cảm thấy tên vệ sĩ này quá mức ngu ngốc.
Ở đây bao nhiêu quý nhân? Sao lại đến lượt hắn ta lên tiếng chứ?
Trình Vũ thấy mọi người xôn xao, lại hơi cứng người, cảm thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lão Lý cùng Hữu Thủ.
“Xem nào, không cần căng thẳng như thế.
Vinh thiếu đãi tiệc, người đến đều là khách.” Trình Vũ nhanh chóng thả một bậc thang.
Cùng nhau bước xuống, dù sao đối phương cũng không hề dễ đối phó.
Thân phận Ngài Tuệ của Hữu Thủ vì có Lão Lý mà được chứng thực chắc chắn hơn.
“Xem nào, Lão Lý! Khách quý sao lại không báo Vinh Y Tiếu tôi chứ.
Làm tôi thất lễ.” Vinh thiếu cũng lên tiếng hài hòa không khí.
Dù là gia tộc thần bí hay Chiến thần thì hắn ta càng không thể đắc tội.
Mà Hồ Tiêu đứng gần Lão Lý nhất nhận ra Hữu Thủ.
“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”
Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.
Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.
“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức.
Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”
Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?
Lão Lý có chút bất lực!
Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.
Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.
Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.
“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”
Hồ Cửu lên tiếng.
Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.
“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”
Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.
Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.
Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…
Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.
“Lão Lý, ông nói xem.
Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý.
Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.
Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.
Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!
Tức chết mà.
“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”
“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”
Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.
“À, ông Hồ, người quen mà.”
Hữu Thủ cười gian xảo.
- ----------
Bù đủ 5 chương,
Trưa mai mình ra tiếp nha ^^
Cảm ơn cả nhà.
Chương128: Đấu Khẩu Không Ngừng
Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.
Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.
“Xem nào… ai làm người đó nhận.
Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề.
Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ.
Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”.
truyện kiếm hiệp hay
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ.
Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia.
Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.
“Vị Hồ thiếu này, có lẽ anh được cả Hồ gia cưng chiều thành thói rồi thì phải? Tôi muốn xem ngày mai Hồ gia các người còn chỗ đứng thế nào với các đại gia độc phương Bắc.
“Xem nào… một, hai, ba…”
Điện thoại của Hồ Lâm reo lên.
Ông ta nghi ngờ nhìn điện thoại, Hữu Thủ nhướng mày như muốn ông ta nghe máy.
Dự cảm không lành dâng lên.
“Tôi nghe…” Hồ Lâm kiềm lại sự bất an trong lòng mà nghe điện thoại.
“Gì cơ… Không thể nào… Không thể…”
Ánh mắt ông ta như muốn rớt xuống, vẻ mặt xám xịt.
Dù đầu dây bên kia dường như đã tắt, nhưng vẻ mặt Hồ Lâm vẫn không thể bình tĩnh được.
“Hồ gia….”
“Tôi nói giúp ông, Hồ gia là đạt phiếu tín nhiệm thấp nhất ở Ban Chính trị, không chỉ vậy… phiếu miễn nhiệm lại đạt cao nhất.”
“Đây xem như là chút hình phạt nho nhỏ.
Hồ thiếu cũng nên được dạy dỗ, kẻo một ngày tôi không vui… ừm có thể xem như kéo cả Hồ gia xuống nước cùng bơi cũng nên.”
Nói xong Hữu Thủ phá lên cười, Lão Lý vô cùng đắc ý.
Mà lúc này Ngài Thiện cũng ngờ ngợ lờ mờ đoán ra, đám người này có lẽ là người của Chiến thần, hoặc kẻ kia cũng chính là Chiến thần.
Ngài Thiện cũng không manh động, ông biết chuyện lấy danh Chiến thần làm chuyện không ra gì sớm hay muộn Ngài ấy cũng biết.
Bọn họ chính là muốn biết danh tính Chiến thần thật sự.
Nhưng như thế này thì ông cũng không thể biết.
“Ngài Tuệ… Hồ Tiêu bị nuông chiều thành hư hỏng, xin Ngài rộng lượng bỏ qua.”
Đám người này hoàn toàn không biết, gia tộc thần bí gì gì đó không hề bước chân vào giới Chính trị, mà bản thân họ cũng không thể làm ảnh hưởng tới giới chính trị.
Chỉ có thế lực của Chiến thần mới có thể làm những điều tương tự.
Ngài Thiện càng hiểu rõ điều này nhất.
“Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một.”
Nói xong Hữu Thủ ra hiệu cho Lão Lý cùng mình rời khỏi chỗ đứng hiện tại.
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng làm thân, hắn thấy được sự lợi hại của Hữu Thủ thì càng tin cậy hơn.
Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí Chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ.”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào… hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi.
Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bận nhiều việc, khó mà nhận lời…”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.
- -----------
Tối khuya chút thêm 3 chương nữa nhé cả nhà ^^
Hôm nay phải đi đám cưới người thân, không lên truyện sớm được rồi.
Ở chỗ tác trởi lại nắng muốn vỡ đầu, ở chỗ mọi người có dễ chịu hơn không?.
Chương129: Ép Buộc
Túc Trì lúc này cảm nhận được ánh mắt của Hồ Cửu phóng qua có một dự cảm vô cùng xấu.
Anh ta cảm thấy Hữu Thủ này ngày thường cũng không hoạt ngôn như thế, lại có thể từng bước ép người tới đường cùng bằng ba tấc lưỡi.
Xem ra sau buổi tiệc cần tìm Hữu Thủ hỏi một chút.
Mà lúc này Trình Vũ cũng có cảm giác mình lép vế so với người trước mặt này.
“Ngài Tuệ đúng không? Chiến thần không chỉ là hư danh, hẹn Ngài một dịp gần nhất vậy.” Trình Vũ kiếm cớ.
Hồ Cửu biết bọn họ sẽ không dám nhận lời Hữu Thủ.
Nhận lời chẳng khác nào rơi vào bẫy cả.
Nhưng anh muốn ép buộc bọn họ rơi vào bẫy.
“Là bận hay sợ?”
Lão Lý lên tiếng, thâm thúy nhìn Trình Vũ.
“Vị này… mong Ngài cẩn trọng lời nói.”
Trình Vũ tuy bên ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo sợ.
Ở Lão Lý có một loại uy áp mà Hữu Thủ khó có được, chỉ là Hữu Thủ ăn nói quá mức ép người, còn Lão Lý nói một câu cũng đủ làm Trình Vũ ớn lạnh.
“Có sao nói vậy.
Lời nói cũng đã nói!”
“Ngài nói xem?”
Lão Lý bỏ qua Trình Vũ xoáy sâu nhìn vào mắt Ngài Thiện bên cạnh.
Đây là gì?
Ngài Thiện hiểu rõ thân phận bọn họ bị bại lộ.
Xem ra gia tộc bí ẩn đã quá xem nhẹ khả năng của Chiến thần rồi.
“Xem ngày không bằng gặp dịp.”
“Chúng tôi hiện ở biệt thự khu Tây.
Xem nào…”
“Mời Chiến thần cùng vệ sĩ của Ngài tới đó một chuyến.”
Lão Lý vừa nói ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm.
Không khí hơi ngượng ngùng, ai cũng nhìn ra, nhưng không ai dám lên tiếng.
Kia là ai chứ?
Một là gia tộc bí ẩn, một là Chiến thần.
Hồ gia làm gương phía trước, ai dám lên tiếng.
“Cúng có thể các Ngài bận rộn.
Chỉ là tới lúc đó… gia tộc bí ẩn chúng tôi vô tình bị Chiến thần diệt đi, thì thật thảm.”
Hữu Thủ tiến lại gần, giọng nói đủ để hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện nghe thấy.
“Ừm… đại gia tộc của chúng tôi ở phía Đồng.
Nếu có thể cũng muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ… Khi đó thật mong chờ mọi người tới góp vui.”
Bất ngờ Hữu Thủ tự tin nói lớn.
Thật ra bọn họ chỉ mới điều tra được đại gia tộc này đến từ phương Đông, nơi giáp biển.
Còn có… bọn họ có một tổ chức ngầm, mà chính tổ chức này cũng là tổ chức mà Long chủ muốn thôn tính.
Ngài Thiện cứng người.
Dù là phương hướng thì cũng không ai biết được, đám người này lại có thực lực tra ra gia tộc bí ấn.
Nếu bọn họ không còn bí ẩn, e rằng…
“Được… Chúng tôi đồng ý.
Sẽ theo các vị tới biệt thự phía Tây gặp gỡ.”
Ngài Thiện lên tiếng, Hữu Thủ đạt được mục đích.
Quay lưng rời đi, động tác dứt khoát, vô cùng chóng vánh.
Hoàn toàn rời khỏi buổi tiệc.
Trình Vũ nghi hoặc nhìn Ngài Thiện, mà ông ta bây giờ làm gì còn hơi sức mà để ý Trình Vũ.
Túc Trì cũng thoát khỏi đám người vây kín mình kia, đi đến gần Hồ Cửu.
“Anh xem xem…”
“Không phải cậu đang vui sao?”
Vinh Thúy Hà nhìn cả hai cảm thấy có chút không đúng.
“Xin phép…”
Cô lịch sự đứng lên, muốn rời đi.
“Đừng tự bán rẻ bản thân.
Dù là bị ép, vẫn có cách!”
Hồ Cửu nhìn Vinh Thúy Hà, cảm thấy Vinh gia sẽ không dừng lại.
Anh tốt bụng khuyên một câu.
Chỉ là người kia nghe không thì tùy ý.
Vinh Thúy Hà cười khổ, sau đó cũng gật đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mỹ nhân, Túc Trì có chút ngẩn người.
“Thích?”
Hồ Cửu nhìn biểu cảm của Túc Trì có chút tò mò.
“Không.
Chỉ là quen mắt.”
“Ồ, không ngờ kẻ mà Hữu Thủ gọi là đầu đất cũng có chút tình cảm.”
“Long chủ, không cần chọc ghẹo tôi.”
Túc Trì nhanh chóng điều chỉnh thái độ.
“Đi được rồi!”
Lần này Túc Trì chủ động.
“Cậu nghĩ là chúng ta được đi dễ dàng thế sao?”
…
Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu nhận được tin phiếu miễn nhiệm của Hồ gia đạt mức cao nhất, còn không biết phải làm sao.
Ông ta kéo Hồ Tiêu ra ngoài sảnh chờ, tức giận nhìn tên cháu trai ngu ngốc này.
“Đồ khốn! Cậu tưởng cậu giỏi rồi sao? Hồ gia có chuyện thì Hồ thiếu như cậu ai sẽ coi trọng? Ngu ngốc vừa thôi chứ.”
Hồ Lâm tức giận.
“Làm sao cháu biết chứ? Trên mặt hắn cũng không in chữ…”
Hồ Tiêu ấm ức cãi lại.
“Còn cãi? Hay cậu nghĩ cậu là cháu tôi, là con trai duy nhất của Hồ Bách Nhân, cậu cho rằng Hồ gia rơi vào tay cậu là điều hiển nhiên.”
“Lần này tôi cũng không có khả năng bảo vệ cậu, tự lo đi.
“Còn có… cậu cũng không phải con trai duy nhất của cha cậu đâu.
Chỉ cần chuyện lần này Hồ gia biết do cậu mà ra…”
Hồ Lâm nói đến đây cũng lý trí dừng lại.
Nhìn Hồ Tiêu thì ông lại càng chán ghét.
Hiện tại ông cần tìm cách hòa hoãn, cứu vãn tình thế.
Ông quăng cho Hồ Tiêu ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi.
Hồ Lâm nhớ rõ, Ngài Tuệ đã nói sẽ tiếp Chiến thần ở phía Tây, ông nên nhanh chóng xin hộ tống Chiến thần.
Có thể xin lỗi người ta là tốt nhất!
Lúc này Túc Trì cùng Hồ Cửu bước ra.
Mà Dung Vị bên cạnh Hồ Tiêu cũng cảm thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng.
“Hồ thiếu phải không? À không, rất nhanh cậu không còn là Hồ thiếu nữa…”
Hồ Cửu tự tin nói.
Nếu hủy Hồ gia trong một nốt nhạc thì quá dễ với họ rồi.
Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được.
“Mày nói gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”
Vừa bị mắng, lại gây chuyện không hay.
Hồ Tiêu thật sự muốn trút giận.
Dung Vị bên cạnh cũng cảm giác Hồ Cửu là đang đổ thêm dầu vào lửa.
“Dung Vị, phí cho người tài như cậu.
Nhìn đi… đáng sao?’
Tùy giọng điệu là châm chọc Hồ Tiêu, nhưng với Dung Vị chính là chất vấn.
Dung Vị cũng không trả lời, trực tiếp lẩn tránh.
“Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết… Hồ thiếu không chỉ có mình cậu.”
“Nếu cậu theo người chú Hồ Lâm kia, chắc chắn tiền đồ vô lượng… chậc chậc đáng tiếc a…”
“Hồ Lâm xem như triệt để thất vọng về cậu rồi… mà cha cậu, ông Hồ Bách Nhân còn có một đứa con riêng.
Nếu tính ra, nó chỉ kém cậu ba tuổi.”
Hồ Cửu cũng không nhìn Dung Vị nữa, trực tiếp quăng cho Hồ Tiêu một ngọn lửa.
“Mày nói bậy…”
Hồ Tiêu không tin quát lớn.
“Không tin? Không sao! Lần này về phương Bắc… cậu sẽ rõ…”
“Tình báo Túc gia quân, chưa bao giờ sai”
Trước khi đi Túc Trì nhìn Hồ Tiêu, lạnh giọng nói.
Hồ Tiêu lúc này trong lòng vô cùng run sợ.
Nếu chuyện đó là thật… e là người thừa kế…
Mà sau khi Hữu Thủ rời đi, Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng xong việc rời đi.
Ngài Thiện cùng Trình Vũ cũng nhanh chóng rời tiệc.
Buổi tiệc lẽ ra tạo quan hệ lại thành ra công cóc.
Vinh Y Tiếu vẫn chưa đạt được mục đích có chút tức giận.
…….
Mà phía bên này Trần Giai Linh sau khi được đưa vào viện cũng đã tỉnh lại.
Toàn thân cô ta thê thảm không nói nổi, chỉ là… ánh mắt cô ta trở nên dại ra.
“Mẹ… huhu”
Cô ta thấy mẹ mình, nhanh chóng ôm lấy sợ chỉ là mơ.
Chỉ khi được mẹ cô ôm chặt, cô ta biết đây không phải mơ.
Đã thoát rồi!
“Sao con lại ở đây?”.
Chương130: Ngông Cuồng
Nhìn xung quanh, Trần Giai Linh biết mình ở bệnh viện, nhưng rõ ràng khi ngất đi cô ta vẫn ở căn phòng bẩn thỉu kia.
“Là có người gọi cho mẹ.
Khi mẹ đến con đang ở bệnh viện ở thành phố Gia.
Mẹ nhanh chóng âm thầm đưa con về phương Bắc, điều trị tại bệnh viện tư này.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái, đau lòng vô cùng.
“Sao con lại…”
Nói tới đây bà cứ rơi nước mắt không thể nói hỏi tiếp.
Nhớ lại cảnh tượng bị hành hạ sỉ nhục như một con chó tối qua, Trần Giai Linh hoảng sợ…
Cô ta cực kỳ sợ hãi.
Tên Chiến thần kia có phải biến thái rồi không?
Hay tâm lý vặn vẹo?
Sao lại đối xử với cô ta như thế chứ?
“Con… mẹ ơi… huhu” Nhưng cô ta cũng không thể nói thành lời.
Cô ta nhớ rõ từng đợt hành hạ, đau từ thể xác đến tinh thần, vô cùng nhục nhã.
Có lẽ đó là ký ức cô sợ hãi không muốn nhớ lại nhất.
Trong lúc mơ hồ Trần Giai Linh bị hai gã đàn ông kia thay nhau hãm hiếp thô bạo.
Từng thớ thịt trên người cô ta bị hai tên đàn ông dơ bẩn kia tận dụng, sử dụng dụng cụ trợ hứng.
Lại còn thêm tên Chiến thần kia, hắn cứ ngồi trên ghế dùng roi da quất vào cô ta.
Còn ép cô ta tự xưng là ‘con chó cái’, còn có gì đó mà ‘con đ* của ta’.
Ban đầu cô ta còn cắn răng chịu đựng.
Không nói những từ dơ bẩn kia.
Nhưng hai gã kia vậy mà… vậy mà… đưa các đồ vật kinh khủng kia vào người cô ta.
Chịu không nỗi cô ta đánh hét to theo lời hắn… ê chề nhục nhã…
Lúc bị cả hai cùng lúc dày vò thì cô ta ngất đi…
Sau đó…
Thì đang ở viện nhìn thấy mẹ mình.
Nhiều lần Trần Giai Linh mơ màng tưởng mình được thoát, nhưng cái đau đớn kéo cô về thực tại.
May mắn giờ thực sự thoát rồi.
“Giai Linh… xem như khổ tận cam lại.
Bên Ban Chính trị nói… Chiến thần chiếu cố, đề cứ gia tộc chúng ta ở vị trí cấp cao nhất, vượt mặt Vinh gia.”
“Còn có… gia sản của chúng ta cũng được Ngài ấy chiếu cố tăng lên gấp ba lần…”
“Chỉ là… đáng sao?”
Thẩm Thanh Hương nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.
Nghe đến lợi ích mà mình có thể đem lại, Trần Giai Linh quên luôn tất cả nhưng gì đã chịu, cảm thấy đáng giá.
“Mẹ… bên kia có nhắc gì đến tên con? Họ có…”
“Có… có… Chiến thần tùy không chỉ đích danh con, nhưng thuộc hạ của Ngài ấy đã nói con sẽ phụ trách trong ban nội các thuộc Ban Chính trị.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái ham muốn quyền lực đến điên rồi.
“Vậy tốt rồi… không sao, không sao.”
“Con cố tịnh dưỡng, bác sĩ nói con không sao…chỉ là ‘vận động’ quá độ…”
“Bên Vinh thiếu mẹ nói con bị tai nạn nên đưa về đây điều trị… Con… Chuyện này đừng để Vinh thiếu biết.”
Bà ta lo lắng dặn dò.
Dù gì đây cũng là con gái của bà, sao lại không sót.
Nhưng nhìn Trần gia đang dần bước lên một tầm cao mới, đau lòng nhưng vẫn phải nhịn.
“Con biết rồi.”
“Mẹ giúp con kéo dài thời gian một chút.”
“Nói bác sĩ làm mọi cách cho mọi dấu vết trên người con… biến mất nhanh nhất.”
Trần Giai Linh nhanh chóng hiện lên tia tính toán.
“Giai Linh, con điên rồi sao? Con còn muốn gặp tên kia…”
“Mẹ… vậy mẹ muốn con làm sao?”
Thẩm Thanh Hương im lặng, không biết phải làm gì.
Chợt bà ta lóe lên gì đó.
“Con không cần trực tiếp ra mặt nữa.
Tìm một người nào đó… thay con đi.”
“Thay con? Làm sao có thể… hắn sẽ biết…”
Trần Giai Linh không tán thành.
“Phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bà ta nhìn con gái nhấn mạnh.
“Chỉ cần tìm người đáng tin, nắm được gia đình người đó trong tay.
Dù sao chúng ta cũng trả một khoản lớn, xong việc… có thể không lo nghĩ tiền bạc.”
“Với lại… tên kia cũng chỉ muốn thỏa mãn… sao có thể để tâm.”
“Nếu chuyện bại lộ, con chỉ cần chối không phải con… con có bằng chứng có kẻ giống con.
Đổ hết tội lỗi lên người kẻ thế thân… không phải tốt rồi sao?”
Thẩm Thanh Hương càng nói càng tự cảm thấy cách này khá hợp lý, có thể một công đôi chuyện.
“Chuyện này… ai nguyện ý chứ?”
Trần Giai Linh trong lòng cũng sợ hãi sự biến thái của vị Chiến thần kia, cô ta muốn thoát còn không được.
“Sẽ có… chỉ cần là kẻ ham tiền, có thứ cần lo… chắc chắn cô ta sẽ nghe theo chúng ta.”
“Nhưng…”
“Để mẹ lo… dù sao cũng nên có khí chất một chút… nếu không rất dễ nhận ra.”
“Được… nhưng khi tìm được người phải để con nhìn qua.”
Trần Giai Linh dặn dò.
Sau khi bàn tính xong, Thẩm Thanh Hương nhanh chóng để Trần Giai Linh tĩnh dưỡng.
Mình nhanh chóng tìm kiếm người có thể giúp con gái.
Chợt!
“Tài xế Chu! Ông còn nhớ cô gái hôm trước chúng ta đến thành phố Gia đón tiểu thư chứ?”
Ông hơi nhíu mày ròi gật gật đầu tỏ vẻ nhớ.
“Ông quay lại thành phố Gia một chuyến, đưa cô ấy về đây.”
Thẩm Thanh Hương nhanh chóng phân phó.
“Vâng.” Người tài xế nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
- ......
Mà lúc này ở biệt thự phía Tây, Hữu Thủ cùng Lão Lý đã chờ sẵn, Thanh Ngũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái lạ.
“Hữu Thủ! Anh thay đổi!”
“Gì chứ? Đổi gì cơ?”
“Anh không thấy bản thân dạo gần đây rất hay đấu khẩu.
Xem đi, anh em từ trong ra ngoài, lớn tới nhỏ đều bị anh nói chợ hãi.”
Thanh Ngũ đây là bất mãn chất vấn.
“Làm gì có? Còn không phải họ làm sai còn không cho tôi nói?” Hữu Thủ không đồng ý cách nói của Thanh Ngũ.
“Luộc trứng hồng đào là sai? Đi giày trắng là sai? Còn có, tên đàn em nấu bếp cũng bị anh dọa sợ tái mét.”
“Hắn từ chỗ nấu ăn pha cà phê rất ngon… Hiện tại thì…”
Thanh Ngũ có chút bất lực.
Lúc trước anh gặp Hữu Thủ là một khí khái sát phạt, không chém thì giết.
Giờ lại thành một bà tám rồi sao?
“Lão Lý! Là ông khiến tôi ra như vậy phải không?” Hữu Thủ liếc mắt nhìn lão già đang ngồi ung dung kia.
“Cậu sắp phải đi phương Bắc đó, cả cậu nữa Thanh Ngũ… suốt ngày chém chém giết giết.
Không miệng lưỡi một chút thì ăn thiệt vào thân.”
“Hữu Thủ, cậu nói đi, trong buổi tiệc vừa rồi, cậu cần đánh ai không?”
Lão Lý hợp tình hợp lý nói.
Không ai có thể cãi được.
“Gì chứ? Tên Chiến thần giả mạo kia có tới đâu, chờ cả buổi rồi.”
Hữu Thủ không phục.
“Long chủ cũng chưa về cơ mà, câu nôn cái gì?”
Lão Lý quăng tới một ánh mắt coi thường.
“Chúng ta còn thiếu gì sao? Sao phải võ miệng, cứ nói chuyện bằng nắm đấm thôi.”
Hữu Thủ nhìn Thanh Ngũ, nói to cho Lão Lý nghe.
Thanh Ngũ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Nói các cậu không trải sự đời thì không nhận.”
“Long chủ… Ngài về rồi.”
Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về.
“Mọi người chuẩn bị đi.
Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.”
“Sao gấp vậy?”
Lão Lý hơi bất ngờ.
“Tôi tin rằng sau hôm nay, bọn họ sẽ về phương Bắc.
Kịch hay ở đó!”
Hồ Cửu ung dung nói.
“Vậy… ở đây…” Hữu Thủ lo lắng hỏi.
“Không sao! Có Hoàng Đàn lo liệu.”
“Trong tối nay bọn người giả mạo kia sẽ đến tìm chúng ta thôi.”
Anh nói xong thì nhìn về phía cửa.
Nhếch lên một nụ cười ngông cuồng vốn có, mà anh đã bao lâu giấu giếm..
“Cậu nhìn cũng thấy rồi! Tôi ổn.”
Dung Vị cũng chỉ biết tránh né, hạn chế không muốn tiếp xúc với Hồ Cửu.
Anh ta biết Hồ Tiêu cùng Hồ Lâm đều không thích Hồ Cửu.
Tuy không biết nguyên nhân gì mà Hồ Cửu lại có thể đi cùng Túc Trì kia, nhưng anh ta có dự cảm Hồ Cửu có lẽ không đơn giản như anh ta nghĩ lúc trước nữa.
“Hừ, thì ra là người quen.
Cũng tốt, Dung Vị đây còn biết tìm cái gọi là chỗ tốt mà đậu.
Còn mày? Chậc chậc…”
“Dung Vị, nhìn cho rõ đi.
Vẫn là Hồ gia tốt hơn, hay tên này tốt hơn, nhìn rõ một chút.”
Hồ Tiêu khinh thường nhìn Hồ Cửu rồi liếc đến Dung Vị.
Hắn ta muốn chứng minh bản thân cùng Hồ gia có giá trị nhường nào, mà Hồ Cửu dù đi cạnh Túc Trì cũng mãi mãi không thể là Túc Trì.
“Đi theo Túc gia quân sao? Đừng tưởng ông đây không biết mày cùng lắm chỉ theo làm ** li.”
“À có thể là nịnh bợ gì đó… Nhìn đi, nếu mày có thể là quân nhân thì đâu phải đến giờ không ai biết về mày như thế chứ?”
“Được đi đu bám vào lại còn tưởng mình hóa khách rồi sao?”
Hồ Tiêu ra sức sỉ vả Hồ Cửu, hắn không thể động tay thì động khẩu.
Dù sao cũng chỉ là nói khó nghe vài câu, sẽ không tới nỗi mang họa.
“Vị này, sao lại nói khó nghe thế chứ? Vinh gia chúng tôi đối với từng người đến đều đối đãi như khách quý.”
“Đạo tiếp đãi khách này, chẳng lẽ vị thiếu gia này không hiểu.”
Vinh Thúy Hà đứng cách đó không xa, nghe thấy Hồ Tiêu cứ ra sức dùng lời lẽ khó nghe mà nói chuyện.
Cô không thể nào chịu được mà xen ngang.
“Vị này không biết xưng hô thế nào? Nhưng đây là tiệc Vinh gia tổ chức, chúng tôi là khách, mong vị khách này không phật ý.”
Vinh Thúy Hà nhất ly cocktail màu xanh lơ về phía Hồ Cửu, nở nụ cười lịch sự nhất.
“Hồ Cửu.”
Anh cũng lịch sự xưng danh.
Mà Hồ Tiêu bị Vinh Thúy Hà nói đến á khẩu, chỉ biết câm nín.
Chỉ là nhìn thấy Vinh Thúy Hà vô cùng vừa mắt, tuy không gọi là quá xinh đẹp nhưng có một cảm giác tươi mát và dễ chịu.
Khí chất khá là thanh thuần, làm cho người khác vô cùng yêu thích.
“Tôi là Hồ Tiêu, chính là người kế thừa duy nhất của Hồ gia.”
“Không biết tiểu thư xưng hô thế nào?”
Hồ Tiêu cũng không quan tâm đến chuyện Vinh Thúy Hà nói nữa, hắn cũng quăng cả Hồ Cửu sau đầu.
Hiện tại điều hắn quan tâm là cô gái trước mặt rất hợp ý hắn.
“Anh Hồ Cửu đúng không? Bên kia có bàn trà, chúng ta qua đó một chút.”
Vinh Thúy Hà lịch sự mời Hồ Cửu.
Cô không muốn đứng cùng hay tiếp chuyện với Hồ Tiêu, cô nhìn được hắn ta cũng không tốt đẹp gì.
Nhìn quá nhiều kẻ như thế, cô càng phản cảm với hành động của Hồ Tiêu.
Cũng chỉ là hơn nhau ở cái danh phận.
Nghĩ tới đây cô cầm chặt ly cocktail.
Cảm thấy mọi chuyện thật sự chỉ vì vị trí của ai cao hơn.
Cô không biết nên vui khi vị Chiến thần kia từ chối cô, hay nên lo lắng khi không hoàn thành việc Vinh gia giao phó.
“Mời Vinh tiểu thư.” Hồ Cửu lên tiếng.
Anh nhận ra cô, vì đã nhìn thấy hình của cô qua tư liệu mà Hữu Thủ cung cấp.
“Xin lỗi anh.
Để anh phải khó chịu.”
“Hạng người này nhiều lắm, anh cũng đừng để tâm.”
Vinh Thúy Hà cũng chỉ có lòng tốt muốn giúp Hồ Cửu.
Cô nghĩ rằng Hồ Cửu có lẽ cũng là chi thứ nào đó hoặc là người có thân phận không cao.
Cho nên mới bị Hồ Tiêu sỉ nhục như vậy, cũng xem như đồng cảm về thân phận đi.
Hồ Cửu không nói gì, cứ theo an bài của Vinh Thúy Hà, ngồi ở bàn trà, từ đây có thể quan sát tương đối rõ mọi diễn biến ở khu trung tâm phòng tiệc.
Xem như Vinh Thúy Hà cũng thực sự không thích dính vào vòng thị phi này.
“Có vẻ cô không thích buổi tiệc này.”
“Rõ ràng như thế sao?”
Vinh Thúy Hà giật mình, cảm thấy bản thân tuy không thích nhưng cũng không biểu lộ ra mặt.
Sao Hồ Cửu lại biết? Không lẽ sự chán ghét của cô thể hiện rõ ràng như vậy sao?
“Cũng không phải.
Chỉ là thái độ của cô nói lên mọi thứ.”
Hồ Cửu lắc đầu, cũng chỉ lạnh nhạt trả lời.
“Ở đây có gì tốt.
Mặc lên hàng hiệu đắt tiền, cười cười nói nói.
Cuối cùng lại xem như một món hàng, chỉ vì địa vị không bằng người.”
“Anh nói xem, có gì hay ho?”
Cô nhìn dòng người đang cố gắng tạo mối quan hệ, đều là sự giả tạo.
“Cô bị Vinh gia bắt làm gì sao?”
Hồ Cửu nhạy bén nhận ra.
Vinh Thúy Hà là chi thứ hai, vốn dĩ chuyện chi chính và chi thứ ở cùng một chỗ, ngoài sự hỗ trợ thì không có lý do khác.
Mà lần này lại là Vinh Thúy Hà…
Hồ Cửu hơi nhíu mày.
Vừa lúc cô định trả lời thì ngoài cửa oanh động.
“Chiến thần tới rồi…”
“Ôi, tôi thật vinh hạnh, Chiến thần chính là thần trong lòng tôi nha.”
Bao nhiêu lời tán dương đều vang lên.
Một tốp người áo đen tiếng vào, ở giữa là Trình Vũ đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.
Bất giác cả người Vinh Thúy Hà run lên.
Hôm nay nhiệm vụ mà Vinh gia muốn cô làm chính là quyến rũ cái người gọi là Chiến thần đó.
“Có những chuyện… không muốn cũng phải làm.
Chính là vì thân phận không bằng người…”
Nói xong Vinh Thúy Hà chua chát cười, cô uống hết lý cocktail, như muốn làm mình tê liệt.
Cô không hiểu tại sao lại có thể cùng một người đàn ông lạ nói nhiều tới vậy, có lẽ đồng cảm.
Cũng có thể cô cảm nhận được sự an toàn từ anh.
“Cảm ơn anh.
Ít ra cũng nghe tôi nói.”
Nụ cười đượm buồn của Vinh Thúy Hà làm cho Hồ Cửu nhíu mày.
Anh nhìn tới Trình Vũ.
Xem ra Vinh gia đang muốn lợi ích nhiều nhất mới có thể dùng tới phương thức này.
Vinh Thúy Hà đứng lên, điều chỉnh tâm trạng, muốn đi đến chỗ Trình Vũ.
“Lão Lý?”
“Nhìn kìa, tôi không hoa mắt đây chứ?”
“Lão Lý bỗng nhiên mất tích vài tháng trước, còn thay cả Chủ tịch thành phố.
Sao giờ lại ở đây?”
“Nhìn xem ông ta còn cung kính với gã đàn ông trẻ kia.”.
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
Mọi người lại xôn xao hơn.
Ngài Thiện cùng Trình Vũ, Vinh Y Tiếu cũng tập trung về phía cửa, sự xuất hiện của Lão Lý cùng Hữu Thủ làm mọi người kinh ngạc không thôi..
Chương127: Chuyện Nực Cười
Dường mọi sự chú ý lại tập trung vào Lão Lý và Hữu Thủ, hoàn toàn quên mất mục đích tiệc hôm nay là dành cho Trình Vũ.
“Vinh thiếu, lâu rồi không gặp, lại quên tôi sao?” Lão Lý vẫn phong thái ngời ngời.
Ông ta tự tin bước vào, chào hỏi lịch sự mà Hữu Thủ đứng bên cạnh đang bày ra bộ dạng nhìn mọi người như kẻ trên nhìn người dưới.
“Lão Lý, ông nói gì kìa.
Ông đột nhiên mất tích, tôi đây lo lắng còn không kịp.
Sao lại có chuyện quên chứ.”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng nở nụ cười tiêu chuẩn.
“Để tôi giới thiệu một chút.”
“Đây là Ngài Tuệ, dạo này tôi mất tích là vì cùng Ngài ấy làm một số việc.”
“Có lẽ mọi người còn chưa biết, vì nghe danh Chiến thần, Ngài Tuệ từ gia tộc mà mọi người luôn cho là bí ẩn đã đến đây.”
Lão Lý giọng nói vô cùng trầm, nhiều năm ở cương vị cao ông ta cũng biết cách gây chú ý.
Thoáng chốc cả hội trường đều như bị oanh tạc.
Đây là gì?
Hôm nay có Chiến thần, còn cả người đại diện gia tộc bí ẩn.
Đều lộ diện cả rồi!
“Xem đi! Cứ đồn đoán Lão Lý này nọ… người ta là tìm được phát tài đó.”
“Đấy! Nhìn đi!”
Mọi người lại xôn xao nghị luận.
Gã áo đen đi theo Trình Vũ cô cùng khó chịu, hắn biết kẻ kia là đồ giả mạo.
Gia tộc bí ẩn chính vì không muốn người ngoài biết nhiều về họ, gia sản của họ vì đa số là từ làm ăn phi pháp mà có.
Muốn tẩy trẳng mới cần liên hệ tới bọn người này.
Từ khi nào mà gia tộc hắn lại công khai dự tiệc chứ?
“Không biết Ngài Tuệ này muốn năm không thấy mặt, sao giờ lại xuất hiện.
Lấy gì làm tin Ngài đây chính là Ngìa Tuệ.”
Ông ta không chịu nổi mà lên tiếng chất vấn.
“Lão Lý ở đây, ai đủ tư cách khiến cho Lão Lý khom lưng quỳ gối chứ?”
“Còn có, ông là ai? Tư cách gì mà chất vấn?”
“Nếu nói vậy thì vị Chiến thần kia muôn năm không thấy mặt sao giờ lại ở đây?”
Hữu Thủ cũng nhanh chóng phản đòn.
Gì chứ?
Ít nhất từ khi theo Hồ Cửu về thành phố Gia, thứ Hữu Thủ học được chính là mồm mép.
Có thể nói lúc trước anh ta kiệm lời bao nhiêu, thì hiện tại nói nhiều nhất trong tổ chức.
Lão Lý thầm giơ ngón tay cái tán thưởng.
Đám người gia tộc luôn cao cao tại thượng, lý lẽ thì có đó, nhưng mà bắt bẻ cắt cớ thì khó mà ai bì được với Hữu Thủ,
“Nhìn đi, Lão Lý là ai? Ít ra tôi có một người chứng mình.
Còn xin hỏi vị Chiến thần này, lấy gì chứng minh?”
“À, tôi còn nghe nói Chiến thần quản người rất nghiêm.
Từ khi nào một tên vệ sĩ quèn lại có thể lên tiếng chất vấn khách?”
Hữu Thủ hùng hồn nói tiếp, nói tới mức Trình Vũ cùng Ngài Thiện á khẩu.
Ông ta biết hiện tại mình mở miệng sẽ mắc quai, chỉ có thể tổng cậy vào Trình Vũ.
“Ngài Tuệ phải không.
Chỉ là thuộc hạ của tôi cho rằng thân phận có chút không rõ ràng, ông ta thất lễ cũng chỉ là muốn mọi người không bị lừa mà thôi.”
Trình Vũ nhìn ánh mắt Ngài Thiện, nhanh chóng tìm cách nói đỡ.
“Ồ, xem ra cũng là vì lòng tốt mà ra.
Thôi xem như tôi rộng lượng, không chấp kẻ thiếu hiểu biết.”
Nói xong Hữu Thủ gật gù nhìn Ngài Thiện bằng ánh mắt đáng thương.
Cả hội trường nhìn về phái Ngài Thiện, cảm thấy tên vệ sĩ này quá mức ngu ngốc.
Ở đây bao nhiêu quý nhân? Sao lại đến lượt hắn ta lên tiếng chứ?
Trình Vũ thấy mọi người xôn xao, lại hơi cứng người, cảm thấy mọi sự chú ý đều đổ dồn vào Lão Lý cùng Hữu Thủ.
“Xem nào, không cần căng thẳng như thế.
Vinh thiếu đãi tiệc, người đến đều là khách.” Trình Vũ nhanh chóng thả một bậc thang.
Cùng nhau bước xuống, dù sao đối phương cũng không hề dễ đối phó.
Thân phận Ngài Tuệ của Hữu Thủ vì có Lão Lý mà được chứng thực chắc chắn hơn.
“Xem nào, Lão Lý! Khách quý sao lại không báo Vinh Y Tiếu tôi chứ.
Làm tôi thất lễ.” Vinh thiếu cũng lên tiếng hài hòa không khí.
Dù là gia tộc thần bí hay Chiến thần thì hắn ta càng không thể đắc tội.
Mà Hồ Tiêu đứng gần Lão Lý nhất nhận ra Hữu Thủ.
“Hừ, còn không phải tên khốn này hôm trước làm nhục tôi trên đường sao? Sao hắn có thể là người của gia tộc đen tối chứ?”
Vì quá kinh ngạc nên giọng nói của Hồ Tiêu khá lớn, mọi người gần đó cũng nghe rõ.
Mà Dung Vị nhanh chóng kéo tay Hồ Tiêu, hắn ta nhanh chóng hoàn hồn.
“Ồ, là Hồ thiếu, đâm xe còn lên giọng thách thức.
Nói xem cậu muốn tôi làm sao? Lột đồ cậu đã là may mắn cho cậu rồi.”
Hữu Thủ cũng không nao núng, dù sao cũng là đang mang danh của bọn gia tộc bí ẩn, hống hách một chút cũng không sao nhỉ?
Lão Lý có chút bất lực!
Hữu Thủ này yếu tố tâm lý quá mạnh, ai nói gì cũng có thể đáp lại, còn là vô cùng gắt.
Hồ Cửu ngồi ở bàn trà, cảm thấy lông mày giãn ra.
Tuy Hữu Thủ có chút tùy tiện nhưng là rất tốt, nhìn xem đi Ngài Thiện đang vô cùng khó chịu rồi.
“Cô chắc chắn là muốn lấy lòng tên Chiến thần kia?”
Hồ Cửu lên tiếng.
Lúc này Vinh Thúy Hà khó hiểu quay đầu nhìn Hồ Cửu.
“Theo tôi thấy người cô nên lấy lòng là Ngài Tuệ gì kia.”
Đây là Hồ Cửu mở cho cô con đường thoát.
Dù sao rơi vào tay Trình Vũ, tuy người của anh có thể bảo vệ cô không thương tổn, nhưng danh tiếng và lợi ích Vinh gia chi chính cho gia đình cô sẽ không còn như trước.
Nếu giả vờ được Hữu Thủ nhận thì lại khác…
Vinh Thúy Hà cũng từ từ ngồi xuống muốn xem tình huống trước.
“Lão Lý, ông nói xem.
Camera hành trình hôm đó còn tốt chứ, giao cảnh sát xử lý.
Tránh Hồ thiếu gia đây ấm ức.”
Nói xong Hữu Thủ cũng không thèm nhìn Hồ Tiêu.
Mà Hồ Lâm bên này vì chuyển biến tình hình quá đột ngột, cảm thấy có chút chịu không nổi.
Nhìn Hồ Tiều cùng Dung Vị, ông lại tức giận.
Gây chuyện cũng thôi đi! Còn đem ra bôi xấu Hồ gia!
Tức chết mà.
“Ngài Tuệ, tôi là Hồ Lâm, Ngài xem lúc trước là chúng tôi có mắt như mù…”
“Người trẻ bồng bột, mong Ngài lượng thứ.”
Hồ Lâm một bộ dạnng cúi đầu khom lưng, bao nhiêu tức giận đều nuốt vào trong.
“À, ông Hồ, người quen mà.”
Hữu Thủ cười gian xảo.
- ----------
Bù đủ 5 chương,
Trưa mai mình ra tiếp nha ^^
Cảm ơn cả nhà.
Chương128: Đấu Khẩu Không Ngừng
Tuy ấm ức nhưng Hồ Lâm vẫn chỉ có thể im lặng, bây giờ ông ta mới cảm nhận được, Hồ Cửu có thể không có thân phận gì, nhưng lại quen được những người có thân phận.
Xem như ông ta có mắt như mù, nhớ lại cảnh tượng bị bắn hôm trước, nếu ông biết được thân phận đối phương, tuyệt đối sẽ mang quà tới xin lỗi rồi.
“Xem nào… ai làm người đó nhận.
Ông nói xem đúng không?”
“Muốn tôi bỏ qua cũng được! Bảo Hồ thiếu đây xin lỗi tôi đi!”
Hữu Thủ vênh mặt hất hàm, muốn cho bọn người này hiểu một chút cái gì là bị người đè bẹp.
Hồ Tiêu nhíu mày nhìn Hữu Thủ, lại nhìn Hồ Lâm, hắn chưa từng phải xin lỗi ai.
Cho dù hắn làm sai đi nữa cũng có người giải quyết cho hắn, chưa lần nào hắn phải đích thân nhận lỗi, càng không nhận lỗi trước đông người.
“Hồ Tiêu! Nhanh! Xin lỗi đi!”
Hồ Lâm quát lớn.
Đừng đùa với những kẻ có thế lực lớn như vậy, nếu như Hồ Tiêu có thể giẫm đạp người khác, thì cũng sẽ có kẻ mạnh hơn giẫm đạp hắn.
Mà Hồ gia không thể bị kéo theo.
“Chú! Mặt mũi Hồ gia vứt đâu chứ? Đều là gia tộc lớn như nhau, có gì hơn nhau chứ?”
Hồ Tiêu không phục, cũng không theo lời chú mình.
Lại cò quay sang Hữu Thủ, ánh mắt tức giận nhìn tới.
“Cứ cho là tôi đâm phải anh, thì anh cũng làm nhục tôi giữa đường, xem như huề.
Cần gì phải xin lỗi?”
“Chưa kể anh làm nhục tôi, tổn hại tôi chịu nhiều hơn anh chứ? Tôi còn chưa bắt anh xin lỗi là may mắn rồi mà.”
Hồ Tiêu vênh mặt hợp tình hợp lý mà nói.
Hắn ta cảm thấy chuyện đụng độ hay có xích mích là chuyện bình thường, giải quyết ổn thỏa là được, sao cứ phải làm quá lên chứ?
“Ồ.
Đây là tôi cho các người cơ hội, chính các người không cần.”.
truyện kiếm hiệp hay
Hữu Thủ lúc này tự đắc nói.
Mà Hồ Lâm thật sự muốn toát mồ hôi hột.
“Nghịch tử! Không muốn Hồ gia bị chôn theo thì mau xin lỗi.”
Ông ta quát lớn, ánh mắt như ra lệnh.
Dung Vị ở bên cạnh cũng run lên, anh ta làm sao biết được lại có một gia tộc bí ẩn còn quyền lực hơn đại gia tộc ở đây chứ.
“Cậu Hồ, nhanh nghe ông Hồ.
Nếu là liên quan gia tộc, ông Hồ sẽ không như vậy.” Dung Vị nhỏ giọng khuyên nhủ.
Chát!
Hồ Tiêu vung tay tát mạnh vào mặt Dung Vị, khinh bỉ nhìn anh ta.
“Mày suy cho cùng chỉ là con chó của Hồ gia.
Có tư cách gì lên tiếng chứ.”
Nhìn một màn này Hồ Cửu tuy nét mặt vẫn bình thản nhưng tay anh vô thức cầm chặt ly.
Dù sao người kia… cùng từng là anh em chí cốt.
Tuy nói là chấm dứt quan hệ, nhưng mà… con người thì làm sao tránh được cái gọi là tình nghĩa.
“Ông Hồ, ông xem đi! Tôi cũng không nhỏ mọn, không cần xin lỗi tôi, xin lỗi vị đứng cạnh bị anh ta tát là được rồi.”
Hữu Thủ chướng mắt Dung Vị, nhưng càng chướng mắt cái thái độ trịnh thượng kia của Hồ Tiêu.
“Vị Hồ thiếu này, có lẽ anh được cả Hồ gia cưng chiều thành thói rồi thì phải? Tôi muốn xem ngày mai Hồ gia các người còn chỗ đứng thế nào với các đại gia độc phương Bắc.
“Xem nào… một, hai, ba…”
Điện thoại của Hồ Lâm reo lên.
Ông ta nghi ngờ nhìn điện thoại, Hữu Thủ nhướng mày như muốn ông ta nghe máy.
Dự cảm không lành dâng lên.
“Tôi nghe…” Hồ Lâm kiềm lại sự bất an trong lòng mà nghe điện thoại.
“Gì cơ… Không thể nào… Không thể…”
Ánh mắt ông ta như muốn rớt xuống, vẻ mặt xám xịt.
Dù đầu dây bên kia dường như đã tắt, nhưng vẻ mặt Hồ Lâm vẫn không thể bình tĩnh được.
“Hồ gia….”
“Tôi nói giúp ông, Hồ gia là đạt phiếu tín nhiệm thấp nhất ở Ban Chính trị, không chỉ vậy… phiếu miễn nhiệm lại đạt cao nhất.”
“Đây xem như là chút hình phạt nho nhỏ.
Hồ thiếu cũng nên được dạy dỗ, kẻo một ngày tôi không vui… ừm có thể xem như kéo cả Hồ gia xuống nước cùng bơi cũng nên.”
Nói xong Hữu Thủ phá lên cười, Lão Lý vô cùng đắc ý.
Mà lúc này Ngài Thiện cũng ngờ ngợ lờ mờ đoán ra, đám người này có lẽ là người của Chiến thần, hoặc kẻ kia cũng chính là Chiến thần.
Ngài Thiện cũng không manh động, ông biết chuyện lấy danh Chiến thần làm chuyện không ra gì sớm hay muộn Ngài ấy cũng biết.
Bọn họ chính là muốn biết danh tính Chiến thần thật sự.
Nhưng như thế này thì ông cũng không thể biết.
“Ngài Tuệ… Hồ Tiêu bị nuông chiều thành hư hỏng, xin Ngài rộng lượng bỏ qua.”
Đám người này hoàn toàn không biết, gia tộc thần bí gì gì đó không hề bước chân vào giới Chính trị, mà bản thân họ cũng không thể làm ảnh hưởng tới giới chính trị.
Chỉ có thế lực của Chiến thần mới có thể làm những điều tương tự.
Ngài Thiện càng hiểu rõ điều này nhất.
“Tôi nói rồi, cơ hội chỉ có một.”
Nói xong Hữu Thủ ra hiệu cho Lão Lý cùng mình rời khỏi chỗ đứng hiện tại.
“Ngài Tuệ, đây đây, xin giới thiệu một chút…”
Vinh Y Tiếu nhanh chóng làm thân, hắn thấy được sự lợi hại của Hữu Thủ thì càng tin cậy hơn.
Mà đám người kia cũng có lòng tin vào Hữu Thủ.
Trình Vũ liếc nhìn Ngài Thiện, cảm giác bản thân bị bỏ rơi, từ ngôi cao vạn trượng lại rơi xuống.
Tuy vị trí Chiến thần không là của hắn, nhưng cảm giác được người người vây quanh nếm được một lần sao có thể bỏ qua.
“Vị Chiến thần trẻ tuổi, ai mà không biết chứ.”
Hữu Thủ cũng chủ động lên tiếng.
“Xem nào… hôm nay vinh hạnh gặp mặt, xem như duyên đi.
Tuệ tôi làm chủ, mời Ngài đến nơi ở của tôi một chuyến.”
Rất nhanh Hữu Thủ chủ động niềm nở.
Nhưng Ngài Thiện nhìn ra, chuyện này không đơn giản.
“Thưa Ngài, Chiến thần chúng tôi hiện bận nhiều việc, khó mà nhận lời…”
Nhìn bộ dạng ông ta muốn cung kính có bao nhiêu cung kính.
Hồ Cửu ngồi bên này nhếch môi.
Cảm thấy Lão Lý rất biết cách dạy người, xem ra nên giao cả Túc Trì, Thanh Ngũ cho ông ta dạy dỗ một chút.
- -----------
Tối khuya chút thêm 3 chương nữa nhé cả nhà ^^
Hôm nay phải đi đám cưới người thân, không lên truyện sớm được rồi.
Ở chỗ tác trởi lại nắng muốn vỡ đầu, ở chỗ mọi người có dễ chịu hơn không?.
Chương129: Ép Buộc
Túc Trì lúc này cảm nhận được ánh mắt của Hồ Cửu phóng qua có một dự cảm vô cùng xấu.
Anh ta cảm thấy Hữu Thủ này ngày thường cũng không hoạt ngôn như thế, lại có thể từng bước ép người tới đường cùng bằng ba tấc lưỡi.
Xem ra sau buổi tiệc cần tìm Hữu Thủ hỏi một chút.
Mà lúc này Trình Vũ cũng có cảm giác mình lép vế so với người trước mặt này.
“Ngài Tuệ đúng không? Chiến thần không chỉ là hư danh, hẹn Ngài một dịp gần nhất vậy.” Trình Vũ kiếm cớ.
Hồ Cửu biết bọn họ sẽ không dám nhận lời Hữu Thủ.
Nhận lời chẳng khác nào rơi vào bẫy cả.
Nhưng anh muốn ép buộc bọn họ rơi vào bẫy.
“Là bận hay sợ?”
Lão Lý lên tiếng, thâm thúy nhìn Trình Vũ.
“Vị này… mong Ngài cẩn trọng lời nói.”
Trình Vũ tuy bên ngoài điềm tĩnh, nhưng trong lòng vô cùng lo sợ.
Ở Lão Lý có một loại uy áp mà Hữu Thủ khó có được, chỉ là Hữu Thủ ăn nói quá mức ép người, còn Lão Lý nói một câu cũng đủ làm Trình Vũ ớn lạnh.
“Có sao nói vậy.
Lời nói cũng đã nói!”
“Ngài nói xem?”
Lão Lý bỏ qua Trình Vũ xoáy sâu nhìn vào mắt Ngài Thiện bên cạnh.
Đây là gì?
Ngài Thiện hiểu rõ thân phận bọn họ bị bại lộ.
Xem ra gia tộc bí ẩn đã quá xem nhẹ khả năng của Chiến thần rồi.
“Xem ngày không bằng gặp dịp.”
“Chúng tôi hiện ở biệt thự khu Tây.
Xem nào…”
“Mời Chiến thần cùng vệ sĩ của Ngài tới đó một chuyến.”
Lão Lý vừa nói ánh mắt ngập tràn sự nguy hiểm.
Không khí hơi ngượng ngùng, ai cũng nhìn ra, nhưng không ai dám lên tiếng.
Kia là ai chứ?
Một là gia tộc bí ẩn, một là Chiến thần.
Hồ gia làm gương phía trước, ai dám lên tiếng.
“Cúng có thể các Ngài bận rộn.
Chỉ là tới lúc đó… gia tộc bí ẩn chúng tôi vô tình bị Chiến thần diệt đi, thì thật thảm.”
Hữu Thủ tiến lại gần, giọng nói đủ để hai người Trình Vũ cùng Ngài Thiện nghe thấy.
“Ừm… đại gia tộc của chúng tôi ở phía Đồng.
Nếu có thể cũng muốn tổ chức một buổi tiệc nhỏ… Khi đó thật mong chờ mọi người tới góp vui.”
Bất ngờ Hữu Thủ tự tin nói lớn.
Thật ra bọn họ chỉ mới điều tra được đại gia tộc này đến từ phương Đông, nơi giáp biển.
Còn có… bọn họ có một tổ chức ngầm, mà chính tổ chức này cũng là tổ chức mà Long chủ muốn thôn tính.
Ngài Thiện cứng người.
Dù là phương hướng thì cũng không ai biết được, đám người này lại có thực lực tra ra gia tộc bí ấn.
Nếu bọn họ không còn bí ẩn, e rằng…
“Được… Chúng tôi đồng ý.
Sẽ theo các vị tới biệt thự phía Tây gặp gỡ.”
Ngài Thiện lên tiếng, Hữu Thủ đạt được mục đích.
Quay lưng rời đi, động tác dứt khoát, vô cùng chóng vánh.
Hoàn toàn rời khỏi buổi tiệc.
Trình Vũ nghi hoặc nhìn Ngài Thiện, mà ông ta bây giờ làm gì còn hơi sức mà để ý Trình Vũ.
Túc Trì cũng thoát khỏi đám người vây kín mình kia, đi đến gần Hồ Cửu.
“Anh xem xem…”
“Không phải cậu đang vui sao?”
Vinh Thúy Hà nhìn cả hai cảm thấy có chút không đúng.
“Xin phép…”
Cô lịch sự đứng lên, muốn rời đi.
“Đừng tự bán rẻ bản thân.
Dù là bị ép, vẫn có cách!”
Hồ Cửu nhìn Vinh Thúy Hà, cảm thấy Vinh gia sẽ không dừng lại.
Anh tốt bụng khuyên một câu.
Chỉ là người kia nghe không thì tùy ý.
Vinh Thúy Hà cười khổ, sau đó cũng gật đầu rời đi.
Nhìn theo bóng dáng mỹ nhân, Túc Trì có chút ngẩn người.
“Thích?”
Hồ Cửu nhìn biểu cảm của Túc Trì có chút tò mò.
“Không.
Chỉ là quen mắt.”
“Ồ, không ngờ kẻ mà Hữu Thủ gọi là đầu đất cũng có chút tình cảm.”
“Long chủ, không cần chọc ghẹo tôi.”
Túc Trì nhanh chóng điều chỉnh thái độ.
“Đi được rồi!”
Lần này Túc Trì chủ động.
“Cậu nghĩ là chúng ta được đi dễ dàng thế sao?”
…
Hồ Lâm cùng Hồ Tiêu nhận được tin phiếu miễn nhiệm của Hồ gia đạt mức cao nhất, còn không biết phải làm sao.
Ông ta kéo Hồ Tiêu ra ngoài sảnh chờ, tức giận nhìn tên cháu trai ngu ngốc này.
“Đồ khốn! Cậu tưởng cậu giỏi rồi sao? Hồ gia có chuyện thì Hồ thiếu như cậu ai sẽ coi trọng? Ngu ngốc vừa thôi chứ.”
Hồ Lâm tức giận.
“Làm sao cháu biết chứ? Trên mặt hắn cũng không in chữ…”
Hồ Tiêu ấm ức cãi lại.
“Còn cãi? Hay cậu nghĩ cậu là cháu tôi, là con trai duy nhất của Hồ Bách Nhân, cậu cho rằng Hồ gia rơi vào tay cậu là điều hiển nhiên.”
“Lần này tôi cũng không có khả năng bảo vệ cậu, tự lo đi.
“Còn có… cậu cũng không phải con trai duy nhất của cha cậu đâu.
Chỉ cần chuyện lần này Hồ gia biết do cậu mà ra…”
Hồ Lâm nói đến đây cũng lý trí dừng lại.
Nhìn Hồ Tiêu thì ông lại càng chán ghét.
Hiện tại ông cần tìm cách hòa hoãn, cứu vãn tình thế.
Ông quăng cho Hồ Tiêu ánh mắt cảnh cáo rồi rời đi.
Hồ Lâm nhớ rõ, Ngài Tuệ đã nói sẽ tiếp Chiến thần ở phía Tây, ông nên nhanh chóng xin hộ tống Chiến thần.
Có thể xin lỗi người ta là tốt nhất!
Lúc này Túc Trì cùng Hồ Cửu bước ra.
Mà Dung Vị bên cạnh Hồ Tiêu cũng cảm thấy sự việc lần này vô cùng nghiêm trọng.
“Hồ thiếu phải không? À không, rất nhanh cậu không còn là Hồ thiếu nữa…”
Hồ Cửu tự tin nói.
Nếu hủy Hồ gia trong một nốt nhạc thì quá dễ với họ rồi.
Nỗi đau nào cũng nên từ từ nếm trải, mới có thể cảm nhận hết được.
“Mày nói gì? Đừng thừa nước đục thả câu.”
Vừa bị mắng, lại gây chuyện không hay.
Hồ Tiêu thật sự muốn trút giận.
Dung Vị bên cạnh cũng cảm giác Hồ Cửu là đang đổ thêm dầu vào lửa.
“Dung Vị, phí cho người tài như cậu.
Nhìn đi… đáng sao?’
Tùy giọng điệu là châm chọc Hồ Tiêu, nhưng với Dung Vị chính là chất vấn.
Dung Vị cũng không trả lời, trực tiếp lẩn tránh.
“Tôi có lòng tốt nói cho cậu biết… Hồ thiếu không chỉ có mình cậu.”
“Nếu cậu theo người chú Hồ Lâm kia, chắc chắn tiền đồ vô lượng… chậc chậc đáng tiếc a…”
“Hồ Lâm xem như triệt để thất vọng về cậu rồi… mà cha cậu, ông Hồ Bách Nhân còn có một đứa con riêng.
Nếu tính ra, nó chỉ kém cậu ba tuổi.”
Hồ Cửu cũng không nhìn Dung Vị nữa, trực tiếp quăng cho Hồ Tiêu một ngọn lửa.
“Mày nói bậy…”
Hồ Tiêu không tin quát lớn.
“Không tin? Không sao! Lần này về phương Bắc… cậu sẽ rõ…”
“Tình báo Túc gia quân, chưa bao giờ sai”
Trước khi đi Túc Trì nhìn Hồ Tiêu, lạnh giọng nói.
Hồ Tiêu lúc này trong lòng vô cùng run sợ.
Nếu chuyện đó là thật… e là người thừa kế…
Mà sau khi Hữu Thủ rời đi, Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng xong việc rời đi.
Ngài Thiện cùng Trình Vũ cũng nhanh chóng rời tiệc.
Buổi tiệc lẽ ra tạo quan hệ lại thành ra công cóc.
Vinh Y Tiếu vẫn chưa đạt được mục đích có chút tức giận.
…….
Mà phía bên này Trần Giai Linh sau khi được đưa vào viện cũng đã tỉnh lại.
Toàn thân cô ta thê thảm không nói nổi, chỉ là… ánh mắt cô ta trở nên dại ra.
“Mẹ… huhu”
Cô ta thấy mẹ mình, nhanh chóng ôm lấy sợ chỉ là mơ.
Chỉ khi được mẹ cô ôm chặt, cô ta biết đây không phải mơ.
Đã thoát rồi!
“Sao con lại ở đây?”.
Chương130: Ngông Cuồng
Nhìn xung quanh, Trần Giai Linh biết mình ở bệnh viện, nhưng rõ ràng khi ngất đi cô ta vẫn ở căn phòng bẩn thỉu kia.
“Là có người gọi cho mẹ.
Khi mẹ đến con đang ở bệnh viện ở thành phố Gia.
Mẹ nhanh chóng âm thầm đưa con về phương Bắc, điều trị tại bệnh viện tư này.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái, đau lòng vô cùng.
“Sao con lại…”
Nói tới đây bà cứ rơi nước mắt không thể nói hỏi tiếp.
Nhớ lại cảnh tượng bị hành hạ sỉ nhục như một con chó tối qua, Trần Giai Linh hoảng sợ…
Cô ta cực kỳ sợ hãi.
Tên Chiến thần kia có phải biến thái rồi không?
Hay tâm lý vặn vẹo?
Sao lại đối xử với cô ta như thế chứ?
“Con… mẹ ơi… huhu” Nhưng cô ta cũng không thể nói thành lời.
Cô ta nhớ rõ từng đợt hành hạ, đau từ thể xác đến tinh thần, vô cùng nhục nhã.
Có lẽ đó là ký ức cô sợ hãi không muốn nhớ lại nhất.
Trong lúc mơ hồ Trần Giai Linh bị hai gã đàn ông kia thay nhau hãm hiếp thô bạo.
Từng thớ thịt trên người cô ta bị hai tên đàn ông dơ bẩn kia tận dụng, sử dụng dụng cụ trợ hứng.
Lại còn thêm tên Chiến thần kia, hắn cứ ngồi trên ghế dùng roi da quất vào cô ta.
Còn ép cô ta tự xưng là ‘con chó cái’, còn có gì đó mà ‘con đ* của ta’.
Ban đầu cô ta còn cắn răng chịu đựng.
Không nói những từ dơ bẩn kia.
Nhưng hai gã kia vậy mà… vậy mà… đưa các đồ vật kinh khủng kia vào người cô ta.
Chịu không nỗi cô ta đánh hét to theo lời hắn… ê chề nhục nhã…
Lúc bị cả hai cùng lúc dày vò thì cô ta ngất đi…
Sau đó…
Thì đang ở viện nhìn thấy mẹ mình.
Nhiều lần Trần Giai Linh mơ màng tưởng mình được thoát, nhưng cái đau đớn kéo cô về thực tại.
May mắn giờ thực sự thoát rồi.
“Giai Linh… xem như khổ tận cam lại.
Bên Ban Chính trị nói… Chiến thần chiếu cố, đề cứ gia tộc chúng ta ở vị trí cấp cao nhất, vượt mặt Vinh gia.”
“Còn có… gia sản của chúng ta cũng được Ngài ấy chiếu cố tăng lên gấp ba lần…”
“Chỉ là… đáng sao?”
Thẩm Thanh Hương nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói.
Nghe đến lợi ích mà mình có thể đem lại, Trần Giai Linh quên luôn tất cả nhưng gì đã chịu, cảm thấy đáng giá.
“Mẹ… bên kia có nhắc gì đến tên con? Họ có…”
“Có… có… Chiến thần tùy không chỉ đích danh con, nhưng thuộc hạ của Ngài ấy đã nói con sẽ phụ trách trong ban nội các thuộc Ban Chính trị.”
Thẩm Thanh Hương nhìn con gái ham muốn quyền lực đến điên rồi.
“Vậy tốt rồi… không sao, không sao.”
“Con cố tịnh dưỡng, bác sĩ nói con không sao…chỉ là ‘vận động’ quá độ…”
“Bên Vinh thiếu mẹ nói con bị tai nạn nên đưa về đây điều trị… Con… Chuyện này đừng để Vinh thiếu biết.”
Bà ta lo lắng dặn dò.
Dù gì đây cũng là con gái của bà, sao lại không sót.
Nhưng nhìn Trần gia đang dần bước lên một tầm cao mới, đau lòng nhưng vẫn phải nhịn.
“Con biết rồi.”
“Mẹ giúp con kéo dài thời gian một chút.”
“Nói bác sĩ làm mọi cách cho mọi dấu vết trên người con… biến mất nhanh nhất.”
Trần Giai Linh nhanh chóng hiện lên tia tính toán.
“Giai Linh, con điên rồi sao? Con còn muốn gặp tên kia…”
“Mẹ… vậy mẹ muốn con làm sao?”
Thẩm Thanh Hương im lặng, không biết phải làm gì.
Chợt bà ta lóe lên gì đó.
“Con không cần trực tiếp ra mặt nữa.
Tìm một người nào đó… thay con đi.”
“Thay con? Làm sao có thể… hắn sẽ biết…”
Trần Giai Linh không tán thành.
“Phẫu thuật thẩm mỹ.”
Bà ta nhìn con gái nhấn mạnh.
“Chỉ cần tìm người đáng tin, nắm được gia đình người đó trong tay.
Dù sao chúng ta cũng trả một khoản lớn, xong việc… có thể không lo nghĩ tiền bạc.”
“Với lại… tên kia cũng chỉ muốn thỏa mãn… sao có thể để tâm.”
“Nếu chuyện bại lộ, con chỉ cần chối không phải con… con có bằng chứng có kẻ giống con.
Đổ hết tội lỗi lên người kẻ thế thân… không phải tốt rồi sao?”
Thẩm Thanh Hương càng nói càng tự cảm thấy cách này khá hợp lý, có thể một công đôi chuyện.
“Chuyện này… ai nguyện ý chứ?”
Trần Giai Linh trong lòng cũng sợ hãi sự biến thái của vị Chiến thần kia, cô ta muốn thoát còn không được.
“Sẽ có… chỉ cần là kẻ ham tiền, có thứ cần lo… chắc chắn cô ta sẽ nghe theo chúng ta.”
“Nhưng…”
“Để mẹ lo… dù sao cũng nên có khí chất một chút… nếu không rất dễ nhận ra.”
“Được… nhưng khi tìm được người phải để con nhìn qua.”
Trần Giai Linh dặn dò.
Sau khi bàn tính xong, Thẩm Thanh Hương nhanh chóng để Trần Giai Linh tĩnh dưỡng.
Mình nhanh chóng tìm kiếm người có thể giúp con gái.
Chợt!
“Tài xế Chu! Ông còn nhớ cô gái hôm trước chúng ta đến thành phố Gia đón tiểu thư chứ?”
Ông hơi nhíu mày ròi gật gật đầu tỏ vẻ nhớ.
“Ông quay lại thành phố Gia một chuyến, đưa cô ấy về đây.”
Thẩm Thanh Hương nhanh chóng phân phó.
“Vâng.” Người tài xế nhanh chóng nhận nhiệm vụ.
- ......
Mà lúc này ở biệt thự phía Tây, Hữu Thủ cùng Lão Lý đã chờ sẵn, Thanh Ngũ đứng bên cạnh cũng cảm thấy có chút quái lạ.
“Hữu Thủ! Anh thay đổi!”
“Gì chứ? Đổi gì cơ?”
“Anh không thấy bản thân dạo gần đây rất hay đấu khẩu.
Xem đi, anh em từ trong ra ngoài, lớn tới nhỏ đều bị anh nói chợ hãi.”
Thanh Ngũ đây là bất mãn chất vấn.
“Làm gì có? Còn không phải họ làm sai còn không cho tôi nói?” Hữu Thủ không đồng ý cách nói của Thanh Ngũ.
“Luộc trứng hồng đào là sai? Đi giày trắng là sai? Còn có, tên đàn em nấu bếp cũng bị anh dọa sợ tái mét.”
“Hắn từ chỗ nấu ăn pha cà phê rất ngon… Hiện tại thì…”
Thanh Ngũ có chút bất lực.
Lúc trước anh gặp Hữu Thủ là một khí khái sát phạt, không chém thì giết.
Giờ lại thành một bà tám rồi sao?
“Lão Lý! Là ông khiến tôi ra như vậy phải không?” Hữu Thủ liếc mắt nhìn lão già đang ngồi ung dung kia.
“Cậu sắp phải đi phương Bắc đó, cả cậu nữa Thanh Ngũ… suốt ngày chém chém giết giết.
Không miệng lưỡi một chút thì ăn thiệt vào thân.”
“Hữu Thủ, cậu nói đi, trong buổi tiệc vừa rồi, cậu cần đánh ai không?”
Lão Lý hợp tình hợp lý nói.
Không ai có thể cãi được.
“Gì chứ? Tên Chiến thần giả mạo kia có tới đâu, chờ cả buổi rồi.”
Hữu Thủ không phục.
“Long chủ cũng chưa về cơ mà, câu nôn cái gì?”
Lão Lý quăng tới một ánh mắt coi thường.
“Chúng ta còn thiếu gì sao? Sao phải võ miệng, cứ nói chuyện bằng nắm đấm thôi.”
Hữu Thủ nhìn Thanh Ngũ, nói to cho Lão Lý nghe.
Thanh Ngũ gật gật đầu, tỏ vẻ tán thành.
“Nói các cậu không trải sự đời thì không nhận.”
“Long chủ… Ngài về rồi.”
Lúc bọn họ còn đang sôi nổi đồ lỗi cho cho nhau thì Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng kịp lúc quay về.
“Mọi người chuẩn bị đi.
Ngay mai chúng ta sẽ tới phương Bắc.”
“Sao gấp vậy?”
Lão Lý hơi bất ngờ.
“Tôi tin rằng sau hôm nay, bọn họ sẽ về phương Bắc.
Kịch hay ở đó!”
Hồ Cửu ung dung nói.
“Vậy… ở đây…” Hữu Thủ lo lắng hỏi.
“Không sao! Có Hoàng Đàn lo liệu.”
“Trong tối nay bọn người giả mạo kia sẽ đến tìm chúng ta thôi.”
Anh nói xong thì nhìn về phía cửa.
Nhếch lên một nụ cười ngông cuồng vốn có, mà anh đã bao lâu giấu giếm..
Bình luận facebook