-
Chương 136-140
Chương136: Tâm Điểm Là Trần Gia
Nhìn thấy Mộc Thúy Lan xuất hiện ở đây, Hồ Cửu hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Dung Vị thì hơi lúng túng, khi rời khỏi tù anh ta cũng đã nghe qua chuyện Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành.
Cả chuyện bọn họ hãm hại anh ta cùng Hồ Cửu.
Chỉ là hiện tại gặp lại… anh ta không biết phải làm sao để đối mặt?
Mộc Thúy Lan cũng chính là người phụ nữ Dung Vị luôn tâm niệm…
“Em… cũng ở đây?”
Dung Vị hơi lúng túng.
“Chẳng lẽ anh ở đây còn tôi thì không được?”
Mộc Thúy Lan cũng không có chút áy náy.
Cô ta nhìn thấy Hồ Cửu ở cùng Dung Vị, cho rằng bọn họ thân thiết như trước, cô ta càng chướng mắt.
Nhìn đi, sau khi bị Hổ Cửu ra tay không thương tiếc, cô ta mất bao nhiêu tiền mới giữ được gương mặt không tỳ vết.
Mà gia sản Mộc gia cũng theo đó sụp đó, việc làm ăn như bị phong sát.
Sau đó cô có nghe được Hồ Cửu chính là có quen biết với Túc Trì cùng người có quyền lực.
Lúc này Mộc Thúy Lan xem như mình xui xẻo.
Nhưng vừa được Thẩm Thanh Hương nhồi vào đầu những thứ tương lai vẽ ra kia.
Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!
“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.
”
Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.
“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.
” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.
“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.
”
“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”
Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.
Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.
“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh.
Nhưng ở đây là phương Bắc.
Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.
”
Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.
Hận! Chính là ánh mắt thù hận!
Sao không hận cho được chứ?
Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.
Cô ta không chịu nổi.
“Tôi mong chờ!”
Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.
“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.
”
“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”
Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.
Thật xa lạ!
“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”
“Em…”
Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.
“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.
”
“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.
”
“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.
”
Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.
Cô ta không tức giận mới là lạ.
“Hồ Cửu… Chuyện kia…”
Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.
“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.
”
“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”
Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.
“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”
“Tôi biết!”
Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.
“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.
”
Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.
“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.
”
“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.
”
Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.
“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.
”
“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
”
Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.
Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.
“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.
”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.
Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.
Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.
Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.
“Có sao không?”
“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.
Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.
Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.
Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.
Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.
Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?
“Vậy… không thành sao?”
Hồ Lâm thất vọng hỏi.
“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.
”
Dung Vị chắc chắn nói.
Vì anh ta quá hiểu bạn mình.
Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.
Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.
Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.
Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.
Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.
“Thật?”
“Đúng!”
“Vậy tốt rồi.
”
Hồ Lâm thở phào một hơi.
“Bên phía Trần gia vẫn cần cậu ra sức, họ không thích tôi cùng Hồ Tiêu.
Nhưng nếu là cậu…”
“Trợ lý Bác thì sao?’
Dung Vị có cảm giác được Hồ Lâm cân nhắc tín nhiệm.
“Anh ta còn có chuyện khác, tạm thời cậu sẽ thay vị trí anh ta.
”
Nói xong ông ta ra hiệu, một đoàn người đi vào trên tay là nhiều đồ giá trị.
“Đây chính là chút đãi ngộ.
”
- -----------
Xin lỗi cả nhà, giờ mới đi về.
Việc hơi lâu!.
Cơ mà hơi mệt, xin khất ngày mai bù đủ luôn số còn lại + chương mới nhé.
Mai được off 1 ngày nên sẽ ra chương ban ngày cho mọi người không cần chờ đêm.
Giờ thì cả nhà ngủ ngon nha nha.
Chương137: Nên Biết Sợ Đi
Hồ Cửu sau khi trở về căn cứ của mình thì hơi thở phào, quả thật là anh cùng Dung Vị mãi mãi không thể cùng nhau nữa.
“Lão Lý, thả cho Hồ gia một đường sống.”
“Phải nhớ! Chỉ tha cho họ lần bỏ phiếu này…”
“Sau đó, mọi chuyện đúng theo kế hoạch mà làm.”
Lão Lý hơi nghi hoặc, nhưng ông ta ở trên chính trường nhiều năm, cũng rất biết nhìn sắc mặt.
Có những chuyện không nên hỏi thì không cần phải hỏi, nghi vấn có thể được giải quyết sau này thôi.
“Vâng.”
“Ngày mai ông đến nội các nhận nhiệm vụ đi.
Túc Trì đã sắp xếp cho ông, sau này Lý gia cũng nên trở thành gia tộc mới rồi.”
Lão Lý ngẩn người.
“Này…”
“Tôi từng nói, nếu theo tôi tuyệt đối sẽ không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ…”
“Tôi xin cảm ơn Chiến thần… À không Long chủ.”
Lão Lý cúi đầu rất thấp muốn thể hiện sự biết ơn sâu sắc.
Ban đầu Lão Lý còn ôm tư tâm, nhưng sao thời gian đi theo Long chủ, ông ta biết đây chính là nơi ông ta có thể trung tâm.
“Lý gia có được thứ xứng đáng.”
Sau đó Hồ Cửu quay người lại nhìn Lão Lý, cười ẩn ý.
“Nên nhớ Lý gia phải làm việc cho ai.”
Lão Lý kính cẩn hơn, ông ta biết đây chính là một bước tiến, đưa Lý gia lên một tầm mới.
Mà cũng là cách duy trì Lý gia trăm năm không suy, nhưng ông ta càng không thể ngờ, chính nhờ vào hôm nay, mà về sau Lý gia luôn luôn gia tộc đứng đầu.
Không một ai biết sau lưng Lý gia có một thế lực khổng lồ khác, nhưng đó là chuyện của sau này.
Hiện tại Lão Lý cần thực hiện một việc quan trọng hơn.
“Lão Lý tôi xin nguyện dùng ấn ký, ký kết khế ước truy hồn thuật như Hoàng Đàn, nguyện đời đời phục vụ các thế hệ Chiến thần cùng Long chủ.”
Hồ Cửu nhìn ông ta, cũng không nói là có đồng ý hay không.
Một lúc sau, Hồ Cửu tạo ra một ấn ký.
“Nhỏ máu vào.”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Lão Lý không cần suy nghĩ, nhanh chóng cắt ngón tay nhỏ máu vào giữa vòng ấn thuật mà Hồ Cửu vừa mới tạo ra.
Khi giọt máu đỏ tiếp xúc với trung tâm ấn ký, tạo ra một ánh sáng màu tím bí hiểm.
Hoàn toàn khác với ấn ký của Hoàng Đàn.
“Đây…”
“Lão Lý à… ông sẽ là người đời đời thủ hộ cho Long chủ.
Nhớ kỹ là Long chủ, không phải là Chiến thần.”
Lúc này Lão Lý thụ sủng nhược kinh, chỉ biết gật đầu mạnh mẽ cam kết, không có chút nào do dự.
Đây là chứng minh địa vị của ông ta vô cùng cao, thủ hộ cho Long chủ sẽ mãi mãi là người làm việc cho Long chủ, hưởng tất cả vinh dự mà Long chủ đem lại.
Trước khi ấn ký khép lại, Lão Lý từ thâm tâm phát thệ.
“Lý gia đời đời thủ hộ Long chủ, thịt nát xương tan cũng không từ.
Nếu sai lời thệ, nguyện đời đời con cháu không được yên ổn.”
Hồ Cửu hơi bất ngờ những cũng khá hài lòng.
Lời phát thệ khi còn ấn ký chính là sẽ ứng nghiệm.
Tuy Lão Lý không rõ các thuật ấn ký này có năng lực tới đâu, nhưng ông ta biết rõ nó vô cùng lợi hại.
Việc phát thệ chính là tỏ rõ sự trung thành tuyệt đối.
Hoàng Đàn lúc phải thực hiện ấn ký nô lệ còn không tự nguyện phát thệ, mà Hồ Cửu cũng không yêu cầu ông phát thệ gì cả, Lão Lý đây là đã quyết tâm.
“Đưa lý gia về đây đi.
Sớm thôi, gia tộc bí ẩn kia sẽ mãi mãi không còn.”
“Long chủ, tôi có một ý này…”
Lão Lý chợt lên tiếng.
“Thay vì xóa bỏ gia tộc bí ẩn, tại sao chúng ta không thu phục họ làm việc cho chúng ta?”
“Một kẻ đang đứng trên vạn người, kéo họ xuống rồi bắt họ quy phục, ông nghĩ xem họ không ôm lòng khởi phát sao?”
Hồ Cửu lắc đầu cười cười.
“Chỉ có thể thu nạp thành viên, không thể giữ lại thế lực.”
Lão Lý lúc này mới hiểu.
“Ngày mai sau khi nhận nhiệm vụ ở nội các.
Ông phải tự dùng năng lực bản thân mà nắm trọn quyền lực… Trần gia kia nếu cảm thấy có thể dùng được, thì dùng.”
“Nếu không… cho họ hạ cánh an toàn thôi.”
Hồ Cửu cân nhắc.
Dù sao Trần gia có được chút lợi ích hiện tại chỉ vì Trần Giai Linh bị tên Chiến thần fake kia lừa gạt.
Nhưng đó chỉ là những gì cô ta tự làm tự chịu, tâm thuật bất chính.
Hồ Cửu chỉ là không thích hành vi của bọn giả mạo kia, cũng muốn ưu ái cho Trần gia một chút.
Trong ba gia tộc thì Trần gia là gia tộc có vẻ an phận nhất.
Nếu có thể dùng được cứ để Lão Lý tùy tiện thôi.
“Vâng.”
“Đi đi.”
Lão Lý vừa đi ra.
Túc Trì đã đi vào.
“Long chủ, Ngài Thiện kia tỉnh rồi.”
“Đi thôi! Cũng nên gặp ông ta một chút.”
Trong một căn phòng trắng, Ngài Thiện bị trói chặt.
Nhưng ông ta không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh, cứ như ông ta đang là người nắm chắc tình hình vậy.
“Người của gia tộc bí ẩn, cũng có chút bản lĩnh.”
Hồ Cửu ngồi đối diện ông ta, thần thái ung dung bình thản.
“Cậu là… Long chủ?”
Ngài Thiện nhí mày nhìn người thanh niên trước mặt, đánh giá một lượt.
“ỪM… ánh mắt không sai biệt lắm.”
Hồ Cửu gật đầu, không phủ nhận cũng không khẳng định.
“Đừng căng thẳng…”
“Cậu thấy tôi căng thẳng sao?”
Ông ta ung dung, cũng không nao núng.
“Ông nói xem… tôi chỉ là dặn dò trước.
Sợ là sau đó ông sẽ phải nao núng.”
“Cậu nói xem.”
Nhìn Ngài Thiện, anh cũng biết sẽ không thể hỏi gì thêm.
“Tôi chỉ muốn hỏi… Ông có từng nghĩ tới lão gia chủ của gia tộc họ Liêm có thể từ bỏ ông không nhỉ?’
“Để tôi đoán nhé…”
Hồ Cửu vừa nói đến “Liêm”, đồng tử của Ngài Thiên chợt co rút..
Chương138: Lão Lý Lên Sàn
Hồ Cửu rất nhanh đã mỉm cười, nụ cười thoải mái nhất, không phải vì đối phương sợ hãi, mà vì anh đoán đúng.
Thật ra anh cũng không hoàn toàn chắc chắn Liêm gia là gia tộc bí ẩn to lớn kia, thế lực bọn họ xuất phát từ nước ngoài là chủ yếu.
Cho nên sau nhiều lần tra tới tra lui, đều không có tung tích, nhưng khi biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông, anh lờ mờ đoán ra.
“Ông còn nhớ Dung Vị cùng Hồ Cửu chứ?’
Hồ Cửu hỏi ông ta.
Ngài Thiện nhíu mày, cảm giác có chút quen thuộc.
“Thật ra một gia tộc lớn như các ông thì làm sao nhớ được những cái tên tầm thường này nhỉ.”
“Các ông chính là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại.
Mục đích của các ông là công thức cải thiện gene, chữa được các bệnh về não?”
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Hồ Cửu chính là khẳng định.
Ánh mắt của Ngài Thiện vô cùng phức tạp, ông ta luôn tự tin gia tộc bí ẩn sẽ mãi không ai biết dù là Chiến thần.
“Cậu nói gì tôi không hiểu.”
Ngài Thiện vẫn tỏ ra không liên cang.
“Tôi không cần ông thừa nhận… tôi chỉ định cho ông cơ hội giải thích.”
“Chỉ là ông từ bỏ rồi…”
“Tiếp theo… ông sẽ thấy gia tộc bí ẩn của ông nhận được những gì?”
Hồ Cửu nói xong rồi bỏ đi, cũng không cần ông ta nói gì.
Sau khi ra khỏi phòng, Hồ Cửu phân phó Túc Trí.
“Thả ông ta ra.
Để ông ta từ đây mà tự tìm đường về gia tộc của ông ấy.”
“Tại sao?”
Túc Trì nghi vấn hỏi.
Cũng không hiểu tại sao cất công bắt tên kia âm thầm một đường đưa tới đây, lại thả ra.
Vậy chẳng phải làm chuyện không đâu sao?
“Những kẻ không lộ diện như gia tộc này thường có một nỗi sợ…”
“Chính là sợ phản bội.”
“Bọn họ luôn giữ liên lạc với người của mình, hiện tại tên này đi cả đoạn đường khong tung tích, không biết bằng cách nào lại từ thành phố Gia đến phương Bắc.”
Quay về lại nói không đầu không đuôi, ai sẽ tin?
Trong khi trên người không có chút hao tổn nào.
“Ý ngài là… cho họ tự lục đục nội bộ.”
“Ngài Thiện biết rõ người bắt mình là Long chủ.
Trước giờ thủ đoạn của chúng ta còn không phải là gặp người của họ thì sát phạt.”
“Vậy mà lại có người sống không hao tổn gì quay về?”
Hồ Cửu nhếch miệng cười.
“Thuộc hạ của bọn họ thì sao?”
“Giết!”
Nói xong Hồ Cửu đi ra ngoài.
Túc Trì có chút ớn lạnh.
Từ ngày Hồ Cửu gánh vác danh vị Long chủ trên vai, dường như anh ngày càng quyết đoán hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng thôi.
Dưới anh là nhiều sinh mạng, mà bên ngoài làm gì có ai nhân từ với họ.
Đôi khi có những cái giá phải trả thì buộc phải trả thôi!
“Nói Hoàng Đàn, thành phố Gia giao cho anh ta xử lý.
Còn có…”
Hồ Cửu nhìn Thanh Ngũ.
“Phải đảm bảo an toàn cho cả Lục Thạc cùng Lục Chỉ.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Gì chứ?
Còn phải quan tâm sao?
Hiện tại dù Hồ Cửu không lo thì ở thành phố Gia cũng an toàn rồi, làm gì có ai có thể làm gì được Lục Thạc chứ?
Huống hồ còn có Hào Danh Đạt.
"Đừng bất mãn với Lục Thạc."
Hồ Cửu dặn dò, nhìn qua anh cũng biết Hữu Thủ có vẻ không thích Lục Thạc.
Anh cũng biết Hữu Thủ có thái độ này cũng vì anh mà ra, nhưng có những chuyện không thể chỉ đặt cảm xúc riêng của mình vào một số vấn đề.
“Vâng, tôi không…”
“Nhớ! Đừng để cảm xúc cá nhân của cậu xen vào.
Lục Thạc suy cho cùng vẫn từng là vợ tôi.”
“Tôi tuyệt đối không muốn cô ấy có chuyện gì.”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Lúc này Hữu Thủ hơi ớn lạnh, dù sao anh ta cũng chỉ là bày tỏ cảm xúc mà thôi, cũng chưa từng nghĩ trái ý của Long chủ nha.
Cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám làm chuyện đó.
“Thanh Ngũ, cậu tạm thời tới phía Đông trước.”
“Trước mắt cứ án binh bất động, tìm một nơi yên ổn làm căn cứ.
Xong việc ở đây tôi sẽ tới đó.”
“Cần làm gì Lão Lý cùng Hữu Thủ sẽ liên hệ cậu.
Nếu cần gì cũng có thể liên hệ họ.
Hiểu chứ?”
Anh nhanh chóng phân phó, có lẽ sắp đến thời cơ mà anh chờ đợi rồi.
Việc ở đây cùng phương Đông cần nhanh chóng giải quyết.
Vì anh muốn là tới kho tàng mà Bạch gia bảo vệ.
Mà cánh cửa này một năm nữa sẽ mở ra, nếu không nhanh chóng xử lý, thì anh sẽ bỏ lỡ.
“Vâng, tôi đã hiểu.”
“Nếu có thể thành công, Thanh gia có thể đến đó, quản lý phía Đông…ừm cậu thấy thế nào?”
Thanh Ngũ bất ngờ, trước giờ Thanh gia chỉ là một gia đình khá giả bình thường.
Cũng vì Thanh Ngũ xem như là thành viên xuất sắc, chịu bao cực khổ mới có thể vào được quân ngũ.
Hắn ta cũng lăn lộn, bất chấp cực khổ mới có thể vươn lên thành một thống lĩnh thành phố nhỏ.
Chỉ là vì không đủ quan hệ, bị bọn người có tiền đè bẹp, dần dần hắn cũng không còn sức phấn đấu.
Dù sao quân nhân có chút địa vị như hắn cũng đủ làm cho bọn người giới thượng lưu vây quanh tạo quan hệ.
“Thanh gia? Thực sự có thể?”
“Sao lại không?”
Thanh Ngũ không thể nói nên lời.
Ánh mắt của hắn cảm kích nhìn về phía Hồ Cửu, phải biết để được gọi là gia tộc thì đừng nói là tiền bạc, thiếu gì doanh nhân có tiền tài vạn phú?
Nhưng Thanh gia có thể bá chiếm một phương cũng xem như sẽ trở thành đại gia tộc.
“Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười.
“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.”
Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng.
“Đi đi!”
Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm.
Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc.
“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?”
Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp.
- -----------
HÔm qua với hôm nay có việc nên ra chương bị chậm chút.
Đừng giận tác nha.
Giờ tác chăm chỉ ra chương cho đủ mọi người đọc này ^^.
Chương139: Cái Kết Cho Kẻ Giả Mạo
Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh.
“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?”
“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh.
Nó ở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn.
Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ừm, cũng đúng.”
“Hay tôi ghé thăm con bé.”
“Ông… Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia…”
Thẩm Thanh Hương kiếm cớ.
Bây giờ chưa thế để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.
“Haizzz… bà xem nó phía họ chú ý một chút.”
Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.
“Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện.
Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.”
Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện.
“Biết làm sao được.
Đành vậy!”
Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo.
“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.”
“Là ai?”
Người giúp việc hơi lúng túng.
“Họ không xưng danh ạ.”
“Thôi đừng làm khó bà ấy.
Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.”
Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút.
Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng.
Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn.
Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa.
Chỉ là… suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều.
“Mời vào đi.
Dù là ai cũng nên khách khí một chút.”
Quả nhiên người vào nhà chính là Lão Lý.
“Lão Lý, Ngài vừa mới được nhận chức ở ban Nội các.
Sao giờ lại có thời gian đến thăm chúng tôi thế này.”
“Mời ngồi, mời ngồi.”
Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương cũng quá bất ngờ.
Vừa sáng nay Lão Lý này đã được bổ nhiệm, tuy là chưa có chức vị quá cao, nhưng ông ta lại có một quyền lực có thể nói khiến Ban chính trị e dè.
Nhìn thái độ những người trong ban chính trị cũng đủ biết bọn họ đè ép bản thân thế nào?
“Trần lão gia quá khách khí rồi.
Đều là người quen, tìm hiểu nhau một chút cũng tốt.”
Lão Lý cười nói rồi ngồi xuống.
Dáng vẻ vô cùng thoải mái, cứ như bọn họ là người quen lâu năm vậy.
“Thật quý hóa…”
Trần Nghĩa thấy Lão Lý thoải mái với mình như vậy thì có chút ái ngại, không biết là ông ta có ý đồ lôi kéo gì mình không.
“Trần lão gia, dù sao cũng tới rồi.
Tôi có chuyện cần nói thẳng.”
Lão Lý học theo Hồ Cửu, có một số chuyện có thể tiết kiệm thời gian thì cứ làm.
Điều tra nhiều lần cũng thấy rõ, Trần gia thực sự so với các gia tộc lớn còn lại thì tương đối sạch sẽ.
“Lão Lý… Ngài cứ nói đừng ngại.”
Nghe Lão Lý nói vậy, Trần Nghĩa có chút lo lắng, không khí trở nên khẩn trương.
“Trần gia được Chiến thần ưu ái như vậy, ông có nghĩ nên đi theo Chiến thần?”
“Đi theo?”
Trần Nghĩa mơ hồ chưa hiểu.
“Ông nghĩ xem, Lão Lý tôi với lý lịch như vậy thì ở đâu mà chui lên nơi này?”
Nháy mắt Lão Lý vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Lão Lý, ông có thể nói rõ hơn.”
“Tôi là người của Chiến thần, không vì gì cả, vì tôi tự nguyện.”
Lão Lý cười cười rồi nói.
Bọn họ vẫn chưa hiểu là có chuyện gì.
“Nhưng… Chẳng phải vì Trần Giai Linh…”
Thẩm Thanh Hương mơ hồ thắc mắc, thiếu chút đã nói ra chuyện kia.
Bà ta nhanh chóng định thần lại.
“Tôi hiểu ý bà.
Chỉ là mọi chuyện không như bà nghĩ.”
Lão Lý không có ý định nó ra chuyện kia, dù sao đó cũng là sự tổn thương rất lớn với Trần gia.
“Nhưng tại sao lại là Trần gia… chúng tôi không thể….”
Trần Nghĩa lo lắng.
Ông ta biết rõ hơn ai hết, Trần gia đến khi ông ta kế nghiệp đã xuống dốc thấy rõ.
Tuy vẫn trụ vững ở vị thế hiện tại, nhưng bê bát thế nào ông ta rõ hơn ai hết.
“Vả là Trần gia sẽ không làm những chuyện mạo hiểm được.”.
Ngôn Tình Tổng Tài
Có thể nói Trần Nghĩa là người cầu yên bình.
Không phải vì ông không thích quyền lực, chỉ đơn giản ông chứng kiến nhiều cảnh tranh đấu.
Nếu có thể ông muốn rời khỏi chốn tranh đấu này.
Nhưng mọi chuyện nào dễ thế, dù có không tranh đấu cũng sẽ bị bọn người kia hại cho thừa sống thiếu chết.
Bảo toàn Trần gia một đời an quý là đủ.
“Trần lão gia, từ khi nào Chiến thần lại cần ông làm chuyện mạo hiểm.”
“Ngài ý chỉ cần người có thể vì ngài ấy mà làm việc.”
Lão Lý nhìn vẻ mặt của Trần Nghĩa.
Ông ta cũng nắm được vài phần.
“Tôi… chuyện này quá hệ trọng.
Tôi muốn suy nghĩ…”
Trần Nghĩa bắt đầu lưỡng lự.
“Được! Hai ngày.
Sau hai ngày không có câu trả lời tôi xem như chưa từng hỏi ông.”
Lão Lý nói xong nhanh chóng rời đi.
Mà Thẩm Thanh Hương lúc này cảm giác như Lão Lý đi đi đến đến như một cơn gió.
Quá mức ảo!
“Ông xem… chuyện đó không tốt sao?”
Trần Nghĩa nhìn vợ mình rồi nhíu mày giải thích.
“Nếu theo sai người Trần gia vạn kiếp bất phục.”
Nghe vậy Thẩm Thanh Hương hơi run lên.
…
Lúc này, Mộc Thúy Lan đã ngoan ngoãn nằm trên bàn mổ, cô ta không hề biết rằng Thẩm Thanh Hương đang là muốn để cô ta chỉnh dung gần giống với Trần Giai Linh.
Mộc Thúy Lan chìm trong mộng đẹp mơ tưởng về một ngày làm phương hoàng không xa.
- ---------
Hic đừng giận mình nha độc giả.
Thực sự là bị réo đi có việc..
Chương140: Chỉ Trong Một Khoảnh Khắc
Vinh Y Tiếu rất nhanh cũng đã quay về Vinh gia, mà điều hắn ta quan tâm hiện tại không phải là đi thắm Trần Giai Linh, mà chủ yếu tại sao phiếu tín nhiệm lại kém Trần gia.
Chưa kể.
Trần Giai Linh vậy mà được đưa vào nội các, còn hắn vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Điều này chứng tỏ điều gì chứ?
Về sau lấy Trần Giai Linh hắn sẽ phải nhìn Trần Giai Linh mà sống.
“Cha à, chuyện phiếu tín nhiệm là sao chứ?”
Vinh Y Tiếu muốn hỏi rõ chuyện này.
“Còn có Hồ gia bên kia nữa… Chẳng phải cha bảo Chiến thần là người có thể tác động sao? Hiện tại thì tốt rồi, người của gia tộc bí ẩn mới là người tác động được.
Vậy là sao chứ?”
“Con còn hỏi? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao lại là người gia tộc bí ẩn?”
Vinh Phúc Nhạc nhìn Vinh Y Tiếu, càng cảm thấy mơ hồ.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên làm ăn với gia tộc bí ẩn.
Theo điều tra của bọn họ trước gia tộc bí ẩn không hề tác động gì đến chính trị, mà thứ họ có nhiều nhất chính là thế lực ngầm cùng gia sản.
“Tại tiệc tối, một người xưng là Ngài Tuệ, người này chỉ qua một cuộc điện thoại lại làm cho Hồ gia mất phiếu tín nhiệm.”
“Vinh gia chúng ta lại xếp sau Trần gia.”
Vinh Phúc Nhạc nghe con trai nói cảm giác có gì đó không đúng.
“Bên Ban chính trị nói Trần gia được vào nội các vì người của Chiến thần đề cử.”
“Sao có thể?”
Vinh Y Tiếu nghi hoặc.
Hắn tốn biết bao nhiêu tâm sức chỉ muốn có phiếu tín nhiệm cho Vinh gia, còn có tự bản thân có thể bước vào giới chính trị.
Giờ thì hay rồi, bao nhiêu giao dịch bỏ ra mà họ lại không được gì.
“Quà của Vinh gia, Chiến thần nhận chứ?” Vinh Phúc Nhạc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Ngài ấy nhận thẻ đen, còn Vinh Thúy Hà… bị từ chối.”
Vinh Y Tiếu nghĩ đến chuyện này lại tức giận vô cùng.
Đứa em họ không biết sống chết Vinh Thúy Hà kia ỷ vào một chút nhan sắc, có gì hơn người chứ?
Vậy mà làm ra bộ mặt không tình nguyện, có lẽ vì vậy làm Chiến thần phật lòng rồi.
“Nhưng Trần Giai Linh cũng không thể làm ra giao dịch gì với ngài ấy, mà Trần gia chi thứ gần nhất cũng không có nữ.
Trần Giai Linh thì luôn ở cạnh con…”
Vinh Y Tiếu tự tin khẳng định.
“Chưa kể cô ấy bị tai nạn vào đêm gặp Chiến thần, sao có thể đạt thành giao dịch trước chúng ta chứ?”
Hắn ta không tin Trần gia có thể nhanh hơn hắn.
Chưa kể Trần gia trước giờ thủ đoạn không cao, chủ yếu an phận giữ tộc, một đường không suy đã là cố gắng hết sức.
Nên họ không thể nào nghĩ được tới chuyện khác.
“Không! Cha nghe nói bên Thẩm Thanh Hương có nhận một người họ hàng, tin từ Thẩm gia, là một cô gái trẻ đẹp, mới đưa về từ thành phố Gia.
Có khi nào…”
Vinh Phúc Nhạc chợt nhớ lại tin tức mà ông nhận được.
Truyện Cổ Đại
Ông ta không có ý định theo dõi gì Trần gia, chỉ là nhiều lần hỏi thăm ngỏ ý muốn tới gặp mặt.
Trần Nghĩa bên kia bận rộn tới mức không chạm được đất, cho nên đành thuê người đứng canh cửa theo dõi, muốn lựa lúc thích hợp tới gặp trực tiếp Trần gia.
Chỉ là tình cờ lại phát hiện chuyện của Thẩm gia.
“Là dì Thẩm sao? Nhưng bà ta sao có thể…”
“Sao lại không? Trần Nghĩa có thể vô dụng, nhưng Thẩm Thanh Hương kia không dễ đối phó.”
“Nếu vậy xem ra cơ hội lần này chính mấu chốt khởi nguồn từ người cháu họ hàng của Thẩm gia kia.”
Vinh Y Tiếu suy nghĩ nói.
“Cha, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”
Dù sao hắn cũng không nắm quá rõ về chính trường, cần có sự chỉ dẫn của cha hắn.
“Làm thân với Trần gia cùng Thẩm gia, chúng ta dù không phục cũng phải thân với họ trước…”
“Mọi chuyện cứ dựa tình hình rồi tính tiếp.”
Vinh Phúc Nhạc nói xong, bọn họ bàn bạc thêm một lúc rồi cả hai cùng rời nhà.
Phải biết ở phương Bắc này, giới chính trị cùng doanh nhân không thiếu, chỉ có giàu hơn, không có giàu nhất.
Quyền lực không gì tuyệt đối!
Vinh Y Tiếu sắm sửa một giỏ hoa quả đắt tiền, cũng cố ý không thay đồ nhanh chóng tới Trần gia.
“Vinh thiếu, cháu sao thế này?”
Thẩm Thanh Hương nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Vinh Y Tiếu thì hơi bất ngờ.
“Sau khi xong việc, cháu không màn ngày đêm, nhanh chóng về đây thăm Giai Linh.
Cháu thực sự lo cho cô ấy.”
Vinh Y Tiếu bày ra bộ mặt thâm tình.
Chỉ là sự giả trân của hắn ta làm sao qua mắt được Thẩm Thanh Hương.
“Được Vinh thiếu quan tâm là phúc phần của Giai Linh nhà chúng tôi.”
“Xin phép hai bác cho con thăm Giai Linh.”
Sự tha thiết của Vinh Y Tiếu làm cho Trần Nghĩa hơi khó xử.
“Vinh thiếu, cháu cũng biết con bé cần tĩnh dưỡng, mà thời điểm này Trần gia như là đích cho người ta nhắm tới.”
“Hiện tại Giai Linh nằm ở bệnh viện của Thẩm gia quản lý.
Tốt nhất một vài hôm nữa Giai Linh về nhà cháu có thể qua đây.
Nếu giờ cháu qua chỗ Giai Linh, đám người kia không cho con bé nghỉ ngơi mất…”
Thẩm Thanh Hương ẩn ẩn mắt có chút đỏ.
Như muốn trào ra.
“Dì Thẩm, con đã biết, dì đừng khóc.
Dù sao đều là vì Giai Linh mà.”
Vinh Y Tiếu ngẫm thấy lý do này cũng có chỗ đúng.
Hiện tại Trần gia như trung tâm, Trần Giai Linh lại vào nội các, nếu bình thường cũng thôi, mà đằng này là Chiến thàn đề cử.
Ai mà không nghĩ Trần gia quen biết Chiến thần?
Tạo quan hệ là chuyện đương nhiên.
Mà lúc này khi Vinh Y Tiếu còn bận tính kế thì người gia tộc bí ẩn đang trên đường tới phương Bắc này.
Hồ Cửu sau khi nhận được tin thì nhếch miệng cười.
“Xem ra đây sẽ là nơi không an ổn rồi.”
- -----------
Xin lỗi độc giả thân yêu.
Không phải tác cố ý, mà thực sự là có sau hai ngày bị hành ngoài nắng thì bị cảm nhẹ rồi.
Nên thứ 2 và 3 sẽ ra 2 chương/ngày.
Khỏe hơn sẽ ra 4-5c/ngày nhé, mong cả nhà đừng giận tác.....
Nhìn thấy Mộc Thúy Lan xuất hiện ở đây, Hồ Cửu hơi nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản.
Dung Vị thì hơi lúng túng, khi rời khỏi tù anh ta cũng đã nghe qua chuyện Mộc Thúy Lan cùng Dương Minh Thành.
Cả chuyện bọn họ hãm hại anh ta cùng Hồ Cửu.
Chỉ là hiện tại gặp lại… anh ta không biết phải làm sao để đối mặt?
Mộc Thúy Lan cũng chính là người phụ nữ Dung Vị luôn tâm niệm…
“Em… cũng ở đây?”
Dung Vị hơi lúng túng.
“Chẳng lẽ anh ở đây còn tôi thì không được?”
Mộc Thúy Lan cũng không có chút áy náy.
Cô ta nhìn thấy Hồ Cửu ở cùng Dung Vị, cho rằng bọn họ thân thiết như trước, cô ta càng chướng mắt.
Nhìn đi, sau khi bị Hổ Cửu ra tay không thương tiếc, cô ta mất bao nhiêu tiền mới giữ được gương mặt không tỳ vết.
Mà gia sản Mộc gia cũng theo đó sụp đó, việc làm ăn như bị phong sát.
Sau đó cô có nghe được Hồ Cửu chính là có quen biết với Túc Trì cùng người có quyền lực.
Lúc này Mộc Thúy Lan xem như mình xui xẻo.
Nhưng vừa được Thẩm Thanh Hương nhồi vào đầu những thứ tương lai vẽ ra kia.
Cô ta cho rằng chỉ cần mình bám được một kẻ nào đó có quyền lực, thì có thể chà đạp Hồ Cửu cùng Dung Vị cho hả giận!
“Sao? Ra tù quen chưa? Đến đây làm gì? Không lẽ kiếm cơm.
”
Mộc Thúy Lan khinh bỉ cười.
“Xem ra bài học lần trước…cô vẫn chưa sửa đổi.
” Hồ Cửu lạnh nhạt đánh giá cô ta.
“Hồ Cửu! Nếu không tại anh thì Mộc gia đã không ra nông nỗi như vậy.
”
“Còn có tên bạn bất tài này của anh, ra tù thì sao? Còn làm được trò trống gì? Hay cũng như anh đi theo làm chó cho đám quyền quý?”
Trong thâm tâm cô ta, Hồ Cửu chính là đi theo lấy lòng đám người kia, mới được ưu ái như vậy.
Mà Dung Vị lại chẳng khác là mấy.
“Hừ, thành phố Gia nhỏ bé kia xem như tôi chơi không lại anh.
Nhưng ở đây là phương Bắc.
Chờ xem! Tôi sẽ chơi chết anh.
”
Mộc Thúy Lan vừa nói ánh mắt vừa sắc bén nhìn Hồ Cửu.
Hận! Chính là ánh mắt thù hận!
Sao không hận cho được chứ?
Sau một đêm từ thiên kim thành kẻ khố rách áo ôm.
Cô ta không chịu nổi.
“Tôi mong chờ!”
Hồ Cửu cũng không thèm nhìn cô ta, dù sao cho cô ta ảo tưởng một chút cũng không sao.
“Anh… được, sẽ có ngày tôi bắt anh quỳ xuống cầu xin tôi.
”
“Thúy Lan, sao em lại ra nông nỗi này chứ?”
Dung Vị có chút đau lòng, nhìn Mộc Thúy Lan mà anh từng yêu thương.
Thật xa lạ!
“Tôi? Anh còn nghĩ rằng anh hiểu tôi sao?”
“Em…”
Dung Vị quả thực không hề hiểu cô ta, anh ta càng không nói được câu nào.
“Em đi đi! Về sau… cẩn thận một chút.
”
“Anh có quyền gì chứ? Đây cũng không phải nhà anh nha.
”
“Còn cẩn thận? Người cẩn thận nên là các người.
”
Nói xong Mộc Thúy Lan tức giận rời đi, nhìn thấy kẻ mình chán ghét, kẻ thì mình hận, lại không làm gì được.
Cô ta không tức giận mới là lạ.
“Hồ Cửu… Chuyện kia…”
Dung Vị sau khi thấy Mộc Thúy Lan đi cũng hoàn hồn.
“Nếu là về Hồ gia, như tôi nói, họ tự làm tự chịu.
”
“Tha cho Mộc Thúy Lan một đường sống đi!”
Nghe vậy Hồ Cửu nhíu mày nhìn Dung Vị.
“Cô ta hại tôi, còn hại cả cậu!”
“Tôi biết!”
Hồ Cửu trong lòng cảm thấy người bạn này của mình hết thuốc chữa rồi.
“Cậu và tôi không nên gặp nhau nữa.
”
Nói xong anh đứng dậy muốn rời đi.
“Hồ Cửu! Xem như… tôi cầu xin cậu.
”
“Nhẹ tay với Hồ gia, buông tha Mộc Thúy Lan.
”
Dung Vị nhanh chóng đi lên trước.
“Tôi nhắc lại, Hồ gia tự làm tự chịu, còn Mộc Thúy Lan tôi còn lười nghĩ tới chứa đừng nói là làm gì cô ta.
”
“Chỉ cần cậu chịu nói một câu, giúp Hồ gia… về sau tôi không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
”
Hồ Cửu quay lại đấm cho Dung Vị một phát thật mạnh.
Vì quá bất ngờ, Dung Vị lảo đảo ôm mặt.
“Dung Vị à Dung Vị, cậu đã không còn là cậu nữa.
”
Nói xong Hồ Cửu đi thẳng.
Mà Dung Vị lại cười vô cùng đau đớn.
Lần này anh ta thực sự đánh mất mọi thứ, kể cả lòng thương hại cuối cùng của Hồ Cửu.
Anh ta về lại Hồ gia, nhìn thấy mặt anh ta có vết thương Hồ Lâm nghi hoặc hỏi han.
“Có sao không?”
“Không sao!” Dung Vị hơi ngớ người.
Nhưng anh ta không hề biết Hồ Lâm căn bản không hề quan tâm tới vết thương của Dung Vị.
Ông ta lo ngại nếu Dung Vị bị thương thì chuyện nhờ vả Hồ Cửu sẽ không thành.
Trong lòng ông ta đang hối hận không thôi, nếu ngày đó biết Hữu Thủ là Ngài Tuệ, biết Hồ Cửu có quan hệ với Túc Trì.
Thì trăm triệu lần ông ta sẽ không dám làm những chuyện như vậy, càng sẽ không bỏ qua Hồ Cửu.
Chỉ là làm gì có thuốc hối hận chứ?
“Vậy… không thành sao?”
Hồ Lâm thất vọng hỏi.
“Yên tâm… Anh ấy sẽ giúp chúng ta, chỉ là một lần duy nhất này thôi.
”
Dung Vị chắc chắn nói.
Vì anh ta quá hiểu bạn mình.
Một cái đánh đó có bao nhiêu đau đớn cũng là bấy nhiêu tức giận.
Anh ta chịu được, bọn họ từng giao ước, nếu một bên muốn đoạn tuyệt, thì phải thực hiện một yêu cầu của bên còn lại.
Đồng thời tẩn cho người kia một cái thật đau.
Khóe miệng Dung Vị nhếch lên.
Chỉ cần qua được thời kỳ khó khăn, Hồ gia sẽ xem trọng anh ta hơn, sau đó cơ hội thăng tiến sẽ cao hơn.
“Thật?”
“Đúng!”
“Vậy tốt rồi.
”
Hồ Lâm thở phào một hơi.
“Bên phía Trần gia vẫn cần cậu ra sức, họ không thích tôi cùng Hồ Tiêu.
Nhưng nếu là cậu…”
“Trợ lý Bác thì sao?’
Dung Vị có cảm giác được Hồ Lâm cân nhắc tín nhiệm.
“Anh ta còn có chuyện khác, tạm thời cậu sẽ thay vị trí anh ta.
”
Nói xong ông ta ra hiệu, một đoàn người đi vào trên tay là nhiều đồ giá trị.
“Đây chính là chút đãi ngộ.
”
- -----------
Xin lỗi cả nhà, giờ mới đi về.
Việc hơi lâu!.
Cơ mà hơi mệt, xin khất ngày mai bù đủ luôn số còn lại + chương mới nhé.
Mai được off 1 ngày nên sẽ ra chương ban ngày cho mọi người không cần chờ đêm.
Giờ thì cả nhà ngủ ngon nha nha.
Chương137: Nên Biết Sợ Đi
Hồ Cửu sau khi trở về căn cứ của mình thì hơi thở phào, quả thật là anh cùng Dung Vị mãi mãi không thể cùng nhau nữa.
“Lão Lý, thả cho Hồ gia một đường sống.”
“Phải nhớ! Chỉ tha cho họ lần bỏ phiếu này…”
“Sau đó, mọi chuyện đúng theo kế hoạch mà làm.”
Lão Lý hơi nghi hoặc, nhưng ông ta ở trên chính trường nhiều năm, cũng rất biết nhìn sắc mặt.
Có những chuyện không nên hỏi thì không cần phải hỏi, nghi vấn có thể được giải quyết sau này thôi.
“Vâng.”
“Ngày mai ông đến nội các nhận nhiệm vụ đi.
Túc Trì đã sắp xếp cho ông, sau này Lý gia cũng nên trở thành gia tộc mới rồi.”
Lão Lý ngẩn người.
“Này…”
“Tôi từng nói, nếu theo tôi tuyệt đối sẽ không có chuyện vắt chanh bỏ vỏ…”
“Tôi xin cảm ơn Chiến thần… À không Long chủ.”
Lão Lý cúi đầu rất thấp muốn thể hiện sự biết ơn sâu sắc.
Ban đầu Lão Lý còn ôm tư tâm, nhưng sao thời gian đi theo Long chủ, ông ta biết đây chính là nơi ông ta có thể trung tâm.
“Lý gia có được thứ xứng đáng.”
Sau đó Hồ Cửu quay người lại nhìn Lão Lý, cười ẩn ý.
“Nên nhớ Lý gia phải làm việc cho ai.”
Lão Lý kính cẩn hơn, ông ta biết đây chính là một bước tiến, đưa Lý gia lên một tầm mới.
Mà cũng là cách duy trì Lý gia trăm năm không suy, nhưng ông ta càng không thể ngờ, chính nhờ vào hôm nay, mà về sau Lý gia luôn luôn gia tộc đứng đầu.
Không một ai biết sau lưng Lý gia có một thế lực khổng lồ khác, nhưng đó là chuyện của sau này.
Hiện tại Lão Lý cần thực hiện một việc quan trọng hơn.
“Lão Lý tôi xin nguyện dùng ấn ký, ký kết khế ước truy hồn thuật như Hoàng Đàn, nguyện đời đời phục vụ các thế hệ Chiến thần cùng Long chủ.”
Hồ Cửu nhìn ông ta, cũng không nói là có đồng ý hay không.
Một lúc sau, Hồ Cửu tạo ra một ấn ký.
“Nhỏ máu vào.”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Lão Lý không cần suy nghĩ, nhanh chóng cắt ngón tay nhỏ máu vào giữa vòng ấn thuật mà Hồ Cửu vừa mới tạo ra.
Khi giọt máu đỏ tiếp xúc với trung tâm ấn ký, tạo ra một ánh sáng màu tím bí hiểm.
Hoàn toàn khác với ấn ký của Hoàng Đàn.
“Đây…”
“Lão Lý à… ông sẽ là người đời đời thủ hộ cho Long chủ.
Nhớ kỹ là Long chủ, không phải là Chiến thần.”
Lúc này Lão Lý thụ sủng nhược kinh, chỉ biết gật đầu mạnh mẽ cam kết, không có chút nào do dự.
Đây là chứng minh địa vị của ông ta vô cùng cao, thủ hộ cho Long chủ sẽ mãi mãi là người làm việc cho Long chủ, hưởng tất cả vinh dự mà Long chủ đem lại.
Trước khi ấn ký khép lại, Lão Lý từ thâm tâm phát thệ.
“Lý gia đời đời thủ hộ Long chủ, thịt nát xương tan cũng không từ.
Nếu sai lời thệ, nguyện đời đời con cháu không được yên ổn.”
Hồ Cửu hơi bất ngờ những cũng khá hài lòng.
Lời phát thệ khi còn ấn ký chính là sẽ ứng nghiệm.
Tuy Lão Lý không rõ các thuật ấn ký này có năng lực tới đâu, nhưng ông ta biết rõ nó vô cùng lợi hại.
Việc phát thệ chính là tỏ rõ sự trung thành tuyệt đối.
Hoàng Đàn lúc phải thực hiện ấn ký nô lệ còn không tự nguyện phát thệ, mà Hồ Cửu cũng không yêu cầu ông phát thệ gì cả, Lão Lý đây là đã quyết tâm.
“Đưa lý gia về đây đi.
Sớm thôi, gia tộc bí ẩn kia sẽ mãi mãi không còn.”
“Long chủ, tôi có một ý này…”
Lão Lý chợt lên tiếng.
“Thay vì xóa bỏ gia tộc bí ẩn, tại sao chúng ta không thu phục họ làm việc cho chúng ta?”
“Một kẻ đang đứng trên vạn người, kéo họ xuống rồi bắt họ quy phục, ông nghĩ xem họ không ôm lòng khởi phát sao?”
Hồ Cửu lắc đầu cười cười.
“Chỉ có thể thu nạp thành viên, không thể giữ lại thế lực.”
Lão Lý lúc này mới hiểu.
“Ngày mai sau khi nhận nhiệm vụ ở nội các.
Ông phải tự dùng năng lực bản thân mà nắm trọn quyền lực… Trần gia kia nếu cảm thấy có thể dùng được, thì dùng.”
“Nếu không… cho họ hạ cánh an toàn thôi.”
Hồ Cửu cân nhắc.
Dù sao Trần gia có được chút lợi ích hiện tại chỉ vì Trần Giai Linh bị tên Chiến thần fake kia lừa gạt.
Nhưng đó chỉ là những gì cô ta tự làm tự chịu, tâm thuật bất chính.
Hồ Cửu chỉ là không thích hành vi của bọn giả mạo kia, cũng muốn ưu ái cho Trần gia một chút.
Trong ba gia tộc thì Trần gia là gia tộc có vẻ an phận nhất.
Nếu có thể dùng được cứ để Lão Lý tùy tiện thôi.
“Vâng.”
“Đi đi.”
Lão Lý vừa đi ra.
Túc Trì đã đi vào.
“Long chủ, Ngài Thiện kia tỉnh rồi.”
“Đi thôi! Cũng nên gặp ông ta một chút.”
Trong một căn phòng trắng, Ngài Thiện bị trói chặt.
Nhưng ông ta không hề nao núng, vô cùng bình tĩnh, cứ như ông ta đang là người nắm chắc tình hình vậy.
“Người của gia tộc bí ẩn, cũng có chút bản lĩnh.”
Hồ Cửu ngồi đối diện ông ta, thần thái ung dung bình thản.
“Cậu là… Long chủ?”
Ngài Thiện nhí mày nhìn người thanh niên trước mặt, đánh giá một lượt.
“ỪM… ánh mắt không sai biệt lắm.”
Hồ Cửu gật đầu, không phủ nhận cũng không khẳng định.
“Đừng căng thẳng…”
“Cậu thấy tôi căng thẳng sao?”
Ông ta ung dung, cũng không nao núng.
“Ông nói xem… tôi chỉ là dặn dò trước.
Sợ là sau đó ông sẽ phải nao núng.”
“Cậu nói xem.”
Nhìn Ngài Thiện, anh cũng biết sẽ không thể hỏi gì thêm.
“Tôi chỉ muốn hỏi… Ông có từng nghĩ tới lão gia chủ của gia tộc họ Liêm có thể từ bỏ ông không nhỉ?’
“Để tôi đoán nhé…”
Hồ Cửu vừa nói đến “Liêm”, đồng tử của Ngài Thiên chợt co rút..
Chương138: Lão Lý Lên Sàn
Hồ Cửu rất nhanh đã mỉm cười, nụ cười thoải mái nhất, không phải vì đối phương sợ hãi, mà vì anh đoán đúng.
Thật ra anh cũng không hoàn toàn chắc chắn Liêm gia là gia tộc bí ẩn to lớn kia, thế lực bọn họ xuất phát từ nước ngoài là chủ yếu.
Cho nên sau nhiều lần tra tới tra lui, đều không có tung tích, nhưng khi biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông, anh lờ mờ đoán ra.
“Ông còn nhớ Dung Vị cùng Hồ Cửu chứ?’
Hồ Cửu hỏi ông ta.
Ngài Thiện nhíu mày, cảm giác có chút quen thuộc.
“Thật ra một gia tộc lớn như các ông thì làm sao nhớ được những cái tên tầm thường này nhỉ.”
“Các ông chính là kẻ chủ mưu đứng sau hãm hại.
Mục đích của các ông là công thức cải thiện gene, chữa được các bệnh về não?”
Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Hồ Cửu chính là khẳng định.
Ánh mắt của Ngài Thiện vô cùng phức tạp, ông ta luôn tự tin gia tộc bí ẩn sẽ mãi không ai biết dù là Chiến thần.
“Cậu nói gì tôi không hiểu.”
Ngài Thiện vẫn tỏ ra không liên cang.
“Tôi không cần ông thừa nhận… tôi chỉ định cho ông cơ hội giải thích.”
“Chỉ là ông từ bỏ rồi…”
“Tiếp theo… ông sẽ thấy gia tộc bí ẩn của ông nhận được những gì?”
Hồ Cửu nói xong rồi bỏ đi, cũng không cần ông ta nói gì.
Sau khi ra khỏi phòng, Hồ Cửu phân phó Túc Trí.
“Thả ông ta ra.
Để ông ta từ đây mà tự tìm đường về gia tộc của ông ấy.”
“Tại sao?”
Túc Trì nghi vấn hỏi.
Cũng không hiểu tại sao cất công bắt tên kia âm thầm một đường đưa tới đây, lại thả ra.
Vậy chẳng phải làm chuyện không đâu sao?
“Những kẻ không lộ diện như gia tộc này thường có một nỗi sợ…”
“Chính là sợ phản bội.”
“Bọn họ luôn giữ liên lạc với người của mình, hiện tại tên này đi cả đoạn đường khong tung tích, không biết bằng cách nào lại từ thành phố Gia đến phương Bắc.”
Quay về lại nói không đầu không đuôi, ai sẽ tin?
Trong khi trên người không có chút hao tổn nào.
“Ý ngài là… cho họ tự lục đục nội bộ.”
“Ngài Thiện biết rõ người bắt mình là Long chủ.
Trước giờ thủ đoạn của chúng ta còn không phải là gặp người của họ thì sát phạt.”
“Vậy mà lại có người sống không hao tổn gì quay về?”
Hồ Cửu nhếch miệng cười.
“Thuộc hạ của bọn họ thì sao?”
“Giết!”
Nói xong Hồ Cửu đi ra ngoài.
Túc Trì có chút ớn lạnh.
Từ ngày Hồ Cửu gánh vác danh vị Long chủ trên vai, dường như anh ngày càng quyết đoán hơn.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng đúng thôi.
Dưới anh là nhiều sinh mạng, mà bên ngoài làm gì có ai nhân từ với họ.
Đôi khi có những cái giá phải trả thì buộc phải trả thôi!
“Nói Hoàng Đàn, thành phố Gia giao cho anh ta xử lý.
Còn có…”
Hồ Cửu nhìn Thanh Ngũ.
“Phải đảm bảo an toàn cho cả Lục Thạc cùng Lục Chỉ.”
Hữu Thủ nghe vậy thì hơi sửng sốt.
Gì chứ?
Còn phải quan tâm sao?
Hiện tại dù Hồ Cửu không lo thì ở thành phố Gia cũng an toàn rồi, làm gì có ai có thể làm gì được Lục Thạc chứ?
Huống hồ còn có Hào Danh Đạt.
"Đừng bất mãn với Lục Thạc."
Hồ Cửu dặn dò, nhìn qua anh cũng biết Hữu Thủ có vẻ không thích Lục Thạc.
Anh cũng biết Hữu Thủ có thái độ này cũng vì anh mà ra, nhưng có những chuyện không thể chỉ đặt cảm xúc riêng của mình vào một số vấn đề.
“Vâng, tôi không…”
“Nhớ! Đừng để cảm xúc cá nhân của cậu xen vào.
Lục Thạc suy cho cùng vẫn từng là vợ tôi.”
“Tôi tuyệt đối không muốn cô ấy có chuyện gì.”
Hồ Cửu nhấn mạnh.
Lúc này Hữu Thủ hơi ớn lạnh, dù sao anh ta cũng chỉ là bày tỏ cảm xúc mà thôi, cũng chưa từng nghĩ trái ý của Long chủ nha.
Cho anh ta mười lá gan anh ta cũng không dám làm chuyện đó.
“Thanh Ngũ, cậu tạm thời tới phía Đông trước.”
“Trước mắt cứ án binh bất động, tìm một nơi yên ổn làm căn cứ.
Xong việc ở đây tôi sẽ tới đó.”
“Cần làm gì Lão Lý cùng Hữu Thủ sẽ liên hệ cậu.
Nếu cần gì cũng có thể liên hệ họ.
Hiểu chứ?”
Anh nhanh chóng phân phó, có lẽ sắp đến thời cơ mà anh chờ đợi rồi.
Việc ở đây cùng phương Đông cần nhanh chóng giải quyết.
Vì anh muốn là tới kho tàng mà Bạch gia bảo vệ.
Mà cánh cửa này một năm nữa sẽ mở ra, nếu không nhanh chóng xử lý, thì anh sẽ bỏ lỡ.
“Vâng, tôi đã hiểu.”
“Nếu có thể thành công, Thanh gia có thể đến đó, quản lý phía Đông…ừm cậu thấy thế nào?”
Thanh Ngũ bất ngờ, trước giờ Thanh gia chỉ là một gia đình khá giả bình thường.
Cũng vì Thanh Ngũ xem như là thành viên xuất sắc, chịu bao cực khổ mới có thể vào được quân ngũ.
Hắn ta cũng lăn lộn, bất chấp cực khổ mới có thể vươn lên thành một thống lĩnh thành phố nhỏ.
Chỉ là vì không đủ quan hệ, bị bọn người có tiền đè bẹp, dần dần hắn cũng không còn sức phấn đấu.
Dù sao quân nhân có chút địa vị như hắn cũng đủ làm cho bọn người giới thượng lưu vây quanh tạo quan hệ.
“Thanh gia? Thực sự có thể?”
“Sao lại không?”
Thanh Ngũ không thể nói nên lời.
Ánh mắt của hắn cảm kích nhìn về phía Hồ Cửu, phải biết để được gọi là gia tộc thì đừng nói là tiền bạc, thiếu gì doanh nhân có tiền tài vạn phú?
Nhưng Thanh gia có thể bá chiếm một phương cũng xem như sẽ trở thành đại gia tộc.
“Tôi… Gia đình tôi không hề có nền tảng tốt.”
“Chuyện đó quan trọng sao?”
Hồ Cửu nhìn hắn ta rồi cười.
“Thanh Ngũ tôi xin thề tận trung, tận lực… cả đời này, à không cả đời sau nữa, Thanh gia sẽ luôn phục vụ Long chủ.”
Nhìn Thành Ngũ cúi đầu thành kính, Hồ Cửu gật đầu hài lòng.
“Đi đi!”
Thanh Ngũ rời đi, trong lòng mang theo bao nhiêu quyết tâm.
Mà qua đi một ngày, Trần gia lúc này, phải nói là người đến đến đi đi vô cùng đông đúc.
“Giai Linh khi nào được về nhà? Không nghiêm trọng sao lại nằm lâu như vậy chứ?”
Trần Nghĩa rất lo lắng cho con gái, chỉ là mấy ngày nay người tới người đi quá nhiều, làm ông ra trở tay không kịp.
- -----------
HÔm qua với hôm nay có việc nên ra chương bị chậm chút.
Đừng giận tác nha.
Giờ tác chăm chỉ ra chương cho đủ mọi người đọc này ^^.
Chương139: Cái Kết Cho Kẻ Giả Mạo
Thẩm Thanh Hương hơi chột dạ, nhưng bà ta vẫn luôn cố tỏ ra điềm tĩnh.
“Ông xã, con bé ở bệnh viện của Thẩm gia, còn sợ sao?”
“Huống hồ, người đi đi lại lại đông vậy, ai cũng muốn gặp Trần Giai Linh.
Nó ở đó lâu một chút tôi còn thấy yên tâm hơn.
Tuy miệng nói như vậy nhưng lòng bà nóng như lửa đốt, hiện tại chỉ cần dấu vết kia trên người Trần Giai Linh điều dưỡng tốt thì mới có thể xuất hiện trước mặt mọi người.
“Ừm, cũng đúng.”
“Hay tôi ghé thăm con bé.”
“Ông… Ông đi rồi tôi chống đỡ thế nào? Mấy người kia…”
Thẩm Thanh Hương kiếm cớ.
Bây giờ chưa thế để Trần Nghĩa gặp Trần Giai Linh, nếu không mọi thứ sẽ đổ vỡ mất.
“Haizzz… bà xem nó phía họ chú ý một chút.”
Trần Nghĩa bất đắc dĩ thở dài.
“Ông yên tâm nào! Nếu ông tới bệnh viện, mọi người sẽ biết con bé ở viện.
Từ Trần gia lại chuyển hướng tới bệnh viện làm phiền con bé cũng không tốt.”
Bà ta cố gắng để Trần Nghĩa bỏ đi ý định tới bệnh viện.
“Biết làm sao được.
Đành vậy!”
Lúc bà đang thở phào một chút, thì người giúp việc nhanh chóng đi vào thông báo.
“Thưa ông bà chủ, có khách đến ạ.”
“Là ai?”
Người giúp việc hơi lúng túng.
“Họ không xưng danh ạ.”
“Thôi đừng làm khó bà ấy.
Người tới còn ít sao? Làm sao có thể nhận ra là ai hết chứ.”
Thẩm Thanh Hương trong lòng vui vẻ lên một chút.
Tuy nói Trần gia là đại gia tộc, nhưng từ lâu Trần gia so với các gia tộc khác thủ đoạn đều không bằng.
Cho nên đều lép vế, thế hệ sau tới Trần Nghĩa đã không còn thủ đoạn gì đó đê hèn.
Còn với Trần Giai Linh, từ nhỏ cô được ông nội dạy dỗ, cho nên tính cách có phần mạnh mẽ và quyết đoán hơn Trần Nghĩa.
Chỉ là… suy cho cùng vẫn là một tiểu thư, chưa qua tiếp xúc nhiều.
“Mời vào đi.
Dù là ai cũng nên khách khí một chút.”
Quả nhiên người vào nhà chính là Lão Lý.
“Lão Lý, Ngài vừa mới được nhận chức ở ban Nội các.
Sao giờ lại có thời gian đến thăm chúng tôi thế này.”
“Mời ngồi, mời ngồi.”
Trần Nghĩa cùng Thẩm Thanh Hương cũng quá bất ngờ.
Vừa sáng nay Lão Lý này đã được bổ nhiệm, tuy là chưa có chức vị quá cao, nhưng ông ta lại có một quyền lực có thể nói khiến Ban chính trị e dè.
Nhìn thái độ những người trong ban chính trị cũng đủ biết bọn họ đè ép bản thân thế nào?
“Trần lão gia quá khách khí rồi.
Đều là người quen, tìm hiểu nhau một chút cũng tốt.”
Lão Lý cười nói rồi ngồi xuống.
Dáng vẻ vô cùng thoải mái, cứ như bọn họ là người quen lâu năm vậy.
“Thật quý hóa…”
Trần Nghĩa thấy Lão Lý thoải mái với mình như vậy thì có chút ái ngại, không biết là ông ta có ý đồ lôi kéo gì mình không.
“Trần lão gia, dù sao cũng tới rồi.
Tôi có chuyện cần nói thẳng.”
Lão Lý học theo Hồ Cửu, có một số chuyện có thể tiết kiệm thời gian thì cứ làm.
Điều tra nhiều lần cũng thấy rõ, Trần gia thực sự so với các gia tộc lớn còn lại thì tương đối sạch sẽ.
“Lão Lý… Ngài cứ nói đừng ngại.”
Nghe Lão Lý nói vậy, Trần Nghĩa có chút lo lắng, không khí trở nên khẩn trương.
“Trần gia được Chiến thần ưu ái như vậy, ông có nghĩ nên đi theo Chiến thần?”
“Đi theo?”
Trần Nghĩa mơ hồ chưa hiểu.
“Ông nghĩ xem, Lão Lý tôi với lý lịch như vậy thì ở đâu mà chui lên nơi này?”
Nháy mắt Lão Lý vô cùng nghiêm túc mà nói.
“Lão Lý, ông có thể nói rõ hơn.”
“Tôi là người của Chiến thần, không vì gì cả, vì tôi tự nguyện.”
Lão Lý cười cười rồi nói.
Bọn họ vẫn chưa hiểu là có chuyện gì.
“Nhưng… Chẳng phải vì Trần Giai Linh…”
Thẩm Thanh Hương mơ hồ thắc mắc, thiếu chút đã nói ra chuyện kia.
Bà ta nhanh chóng định thần lại.
“Tôi hiểu ý bà.
Chỉ là mọi chuyện không như bà nghĩ.”
Lão Lý không có ý định nó ra chuyện kia, dù sao đó cũng là sự tổn thương rất lớn với Trần gia.
“Nhưng tại sao lại là Trần gia… chúng tôi không thể….”
Trần Nghĩa lo lắng.
Ông ta biết rõ hơn ai hết, Trần gia đến khi ông ta kế nghiệp đã xuống dốc thấy rõ.
Tuy vẫn trụ vững ở vị thế hiện tại, nhưng bê bát thế nào ông ta rõ hơn ai hết.
“Vả là Trần gia sẽ không làm những chuyện mạo hiểm được.”.
Ngôn Tình Tổng Tài
Có thể nói Trần Nghĩa là người cầu yên bình.
Không phải vì ông không thích quyền lực, chỉ đơn giản ông chứng kiến nhiều cảnh tranh đấu.
Nếu có thể ông muốn rời khỏi chốn tranh đấu này.
Nhưng mọi chuyện nào dễ thế, dù có không tranh đấu cũng sẽ bị bọn người kia hại cho thừa sống thiếu chết.
Bảo toàn Trần gia một đời an quý là đủ.
“Trần lão gia, từ khi nào Chiến thần lại cần ông làm chuyện mạo hiểm.”
“Ngài ý chỉ cần người có thể vì ngài ấy mà làm việc.”
Lão Lý nhìn vẻ mặt của Trần Nghĩa.
Ông ta cũng nắm được vài phần.
“Tôi… chuyện này quá hệ trọng.
Tôi muốn suy nghĩ…”
Trần Nghĩa bắt đầu lưỡng lự.
“Được! Hai ngày.
Sau hai ngày không có câu trả lời tôi xem như chưa từng hỏi ông.”
Lão Lý nói xong nhanh chóng rời đi.
Mà Thẩm Thanh Hương lúc này cảm giác như Lão Lý đi đi đến đến như một cơn gió.
Quá mức ảo!
“Ông xem… chuyện đó không tốt sao?”
Trần Nghĩa nhìn vợ mình rồi nhíu mày giải thích.
“Nếu theo sai người Trần gia vạn kiếp bất phục.”
Nghe vậy Thẩm Thanh Hương hơi run lên.
…
Lúc này, Mộc Thúy Lan đã ngoan ngoãn nằm trên bàn mổ, cô ta không hề biết rằng Thẩm Thanh Hương đang là muốn để cô ta chỉnh dung gần giống với Trần Giai Linh.
Mộc Thúy Lan chìm trong mộng đẹp mơ tưởng về một ngày làm phương hoàng không xa.
- ---------
Hic đừng giận mình nha độc giả.
Thực sự là bị réo đi có việc..
Chương140: Chỉ Trong Một Khoảnh Khắc
Vinh Y Tiếu rất nhanh cũng đã quay về Vinh gia, mà điều hắn ta quan tâm hiện tại không phải là đi thắm Trần Giai Linh, mà chủ yếu tại sao phiếu tín nhiệm lại kém Trần gia.
Chưa kể.
Trần Giai Linh vậy mà được đưa vào nội các, còn hắn vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Điều này chứng tỏ điều gì chứ?
Về sau lấy Trần Giai Linh hắn sẽ phải nhìn Trần Giai Linh mà sống.
“Cha à, chuyện phiếu tín nhiệm là sao chứ?”
Vinh Y Tiếu muốn hỏi rõ chuyện này.
“Còn có Hồ gia bên kia nữa… Chẳng phải cha bảo Chiến thần là người có thể tác động sao? Hiện tại thì tốt rồi, người của gia tộc bí ẩn mới là người tác động được.
Vậy là sao chứ?”
“Con còn hỏi? Rốt cuộc đã có chuyện gì? Tại sao lại là người gia tộc bí ẩn?”
Vinh Phúc Nhạc nhìn Vinh Y Tiếu, càng cảm thấy mơ hồ.
Bọn họ không phải là lần đầu tiên làm ăn với gia tộc bí ẩn.
Theo điều tra của bọn họ trước gia tộc bí ẩn không hề tác động gì đến chính trị, mà thứ họ có nhiều nhất chính là thế lực ngầm cùng gia sản.
“Tại tiệc tối, một người xưng là Ngài Tuệ, người này chỉ qua một cuộc điện thoại lại làm cho Hồ gia mất phiếu tín nhiệm.”
“Vinh gia chúng ta lại xếp sau Trần gia.”
Vinh Phúc Nhạc nghe con trai nói cảm giác có gì đó không đúng.
“Bên Ban chính trị nói Trần gia được vào nội các vì người của Chiến thần đề cử.”
“Sao có thể?”
Vinh Y Tiếu nghi hoặc.
Hắn tốn biết bao nhiêu tâm sức chỉ muốn có phiếu tín nhiệm cho Vinh gia, còn có tự bản thân có thể bước vào giới chính trị.
Giờ thì hay rồi, bao nhiêu giao dịch bỏ ra mà họ lại không được gì.
“Quà của Vinh gia, Chiến thần nhận chứ?” Vinh Phúc Nhạc suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Ngài ấy nhận thẻ đen, còn Vinh Thúy Hà… bị từ chối.”
Vinh Y Tiếu nghĩ đến chuyện này lại tức giận vô cùng.
Đứa em họ không biết sống chết Vinh Thúy Hà kia ỷ vào một chút nhan sắc, có gì hơn người chứ?
Vậy mà làm ra bộ mặt không tình nguyện, có lẽ vì vậy làm Chiến thần phật lòng rồi.
“Nhưng Trần Giai Linh cũng không thể làm ra giao dịch gì với ngài ấy, mà Trần gia chi thứ gần nhất cũng không có nữ.
Trần Giai Linh thì luôn ở cạnh con…”
Vinh Y Tiếu tự tin khẳng định.
“Chưa kể cô ấy bị tai nạn vào đêm gặp Chiến thần, sao có thể đạt thành giao dịch trước chúng ta chứ?”
Hắn ta không tin Trần gia có thể nhanh hơn hắn.
Chưa kể Trần gia trước giờ thủ đoạn không cao, chủ yếu an phận giữ tộc, một đường không suy đã là cố gắng hết sức.
Nên họ không thể nào nghĩ được tới chuyện khác.
“Không! Cha nghe nói bên Thẩm Thanh Hương có nhận một người họ hàng, tin từ Thẩm gia, là một cô gái trẻ đẹp, mới đưa về từ thành phố Gia.
Có khi nào…”
Vinh Phúc Nhạc chợt nhớ lại tin tức mà ông nhận được.
Truyện Cổ Đại
Ông ta không có ý định theo dõi gì Trần gia, chỉ là nhiều lần hỏi thăm ngỏ ý muốn tới gặp mặt.
Trần Nghĩa bên kia bận rộn tới mức không chạm được đất, cho nên đành thuê người đứng canh cửa theo dõi, muốn lựa lúc thích hợp tới gặp trực tiếp Trần gia.
Chỉ là tình cờ lại phát hiện chuyện của Thẩm gia.
“Là dì Thẩm sao? Nhưng bà ta sao có thể…”
“Sao lại không? Trần Nghĩa có thể vô dụng, nhưng Thẩm Thanh Hương kia không dễ đối phó.”
“Nếu vậy xem ra cơ hội lần này chính mấu chốt khởi nguồn từ người cháu họ hàng của Thẩm gia kia.”
Vinh Y Tiếu suy nghĩ nói.
“Cha, chúng ta bây giờ nên làm thế nào?”
Dù sao hắn cũng không nắm quá rõ về chính trường, cần có sự chỉ dẫn của cha hắn.
“Làm thân với Trần gia cùng Thẩm gia, chúng ta dù không phục cũng phải thân với họ trước…”
“Mọi chuyện cứ dựa tình hình rồi tính tiếp.”
Vinh Phúc Nhạc nói xong, bọn họ bàn bạc thêm một lúc rồi cả hai cùng rời nhà.
Phải biết ở phương Bắc này, giới chính trị cùng doanh nhân không thiếu, chỉ có giàu hơn, không có giàu nhất.
Quyền lực không gì tuyệt đối!
Vinh Y Tiếu sắm sửa một giỏ hoa quả đắt tiền, cũng cố ý không thay đồ nhanh chóng tới Trần gia.
“Vinh thiếu, cháu sao thế này?”
Thẩm Thanh Hương nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của Vinh Y Tiếu thì hơi bất ngờ.
“Sau khi xong việc, cháu không màn ngày đêm, nhanh chóng về đây thăm Giai Linh.
Cháu thực sự lo cho cô ấy.”
Vinh Y Tiếu bày ra bộ mặt thâm tình.
Chỉ là sự giả trân của hắn ta làm sao qua mắt được Thẩm Thanh Hương.
“Được Vinh thiếu quan tâm là phúc phần của Giai Linh nhà chúng tôi.”
“Xin phép hai bác cho con thăm Giai Linh.”
Sự tha thiết của Vinh Y Tiếu làm cho Trần Nghĩa hơi khó xử.
“Vinh thiếu, cháu cũng biết con bé cần tĩnh dưỡng, mà thời điểm này Trần gia như là đích cho người ta nhắm tới.”
“Hiện tại Giai Linh nằm ở bệnh viện của Thẩm gia quản lý.
Tốt nhất một vài hôm nữa Giai Linh về nhà cháu có thể qua đây.
Nếu giờ cháu qua chỗ Giai Linh, đám người kia không cho con bé nghỉ ngơi mất…”
Thẩm Thanh Hương ẩn ẩn mắt có chút đỏ.
Như muốn trào ra.
“Dì Thẩm, con đã biết, dì đừng khóc.
Dù sao đều là vì Giai Linh mà.”
Vinh Y Tiếu ngẫm thấy lý do này cũng có chỗ đúng.
Hiện tại Trần gia như trung tâm, Trần Giai Linh lại vào nội các, nếu bình thường cũng thôi, mà đằng này là Chiến thàn đề cử.
Ai mà không nghĩ Trần gia quen biết Chiến thần?
Tạo quan hệ là chuyện đương nhiên.
Mà lúc này khi Vinh Y Tiếu còn bận tính kế thì người gia tộc bí ẩn đang trên đường tới phương Bắc này.
Hồ Cửu sau khi nhận được tin thì nhếch miệng cười.
“Xem ra đây sẽ là nơi không an ổn rồi.”
- -----------
Xin lỗi độc giả thân yêu.
Không phải tác cố ý, mà thực sự là có sau hai ngày bị hành ngoài nắng thì bị cảm nhẹ rồi.
Nên thứ 2 và 3 sẽ ra 2 chương/ngày.
Khỏe hơn sẽ ra 4-5c/ngày nhé, mong cả nhà đừng giận tác.....
Bình luận facebook