• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (2 Viewers)

  • Chương 146-150

Chương146: Quỳ Mà Xin Lỗi

Thẩm Lương vẻ mặt nghiêm nghị tiến vào Hồ gia, hắn ta không đi một mình mà còn đem theo một đám người.

Cứ như là truy bắt tội phạm vậy!

“Thẩm Lương, xem như cậu còn chút lương tâm.” Hồ Diệu Thái tuy nói lời này nhưng lại vẫn ngồi trên ghế, không hề có ý định đứng dậy.

“Ông Hồ, là ai có gan tới đây gây chuyện?”

Nhìn hiện trường không rối loạn, Thẩm Lương có chút nghi ngờ.

Hồ Lâm cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, Hồ Cửu cùng Ngài Tuệ kia có thực sự quan hệ bình thường?

Vì nhìn thái độ có vẻ như Ngài Tuệ khá nghe lời Hồ Cửu.

Không giống như chỉ là quen biết bình thường.

Những người ngồi đây đều đặt mình cao hơn người khác, lại luôn cho rằng Hồ Cửu là đồ con hoang, không rõ gốc gác.

Nhưng Hồ Lâm trải qua bao nhiêu chuyện, càng ngày lại càng tỉnh ra, mà lúc nãy khi bình tĩnh nhìn kỹ, ông đã thấy mọi chuyện không đơn giản như trước giờ ông nghĩ.

Hồ Lâm nghi ngờ Hồ Cửu là người của gia tộc bí ẩn, thậm chí có vị trí lớn hơn Ngài Tuệ kia.

“Trưởng lão, Hồ Cửu dù gì cũng là…”

“Hừ, Thẩm Lương! Tên này ngông cuồng, xông vào Hồ gia, làm loạn ở đây, còn đe dọa sẽ diệt sạch Hồ gia.”

Hồ Diệu Thái cũng không cho Hồ Lâm nói hết câu, chĩa thẳng tay về phía Hồ Cửu, thêm mắm dặm muối mà nói.

Biểu cảm vô cùng tức giận.

“Lại có người gan to vậy sao?”

Thẩm Lương nhíu mày, nhìn kẻ trước mặt, bộ dạng thoải mái ngồi đó, không thấy có gì là nguy hiểm.

Nhưng bộ dạng bất cần kia lại là cho Thẩm Lương thấy quen thuộc, nhất thời hắn vẫn không hiểu tại sao hắn lại cảm giác quen thuộc.

“Ngài Thẩm, ngài xem, thấy ngài hắn cũng không chào, lại còn ngồi im.”

Hồ Bách Nhân vô cùng sốt sắng chỉ đích danh Hồ Cửu, ông ta muốn Thẩm Lương ra tay trừng trị tên hống hách này.

Nghe Hồ Bách Nhân nói xong, Hồ Cửu nhìn lướt qua Thẩm Lương, quân hàm, cùng chức danh trên bảng tên vẫn còn nguyên vẹn trên áo.

Xem ra là từ chỗ làm tới đây.

“Một quân nhân, lại bỏ vị trí, đến đây?”

Nhìn một chút phía sau Thẩm Lương.

Hồ Cửu cười nói tiếp: “Còn là mang theo người?”

Nhìn dáng vẻ không quan tâm của Hồ Cửu, lại còn nói đến điểm mấu chốt, biết Thẩm Lương là quân nhân.

Vậy mà lại không đứng lên chào hắn.

Thẩm Lương nhíu mày, thực sự cảm thấy Hồ gia lần này làm lớn chuyện, chỉ là một thằng nhãi, không phải gọi vệ sĩ đuổi ra là được sao.

“Tên ngông cuồng này không phải chỉ cần gọi vệ sĩ lôi đi là được sao?”

Thẩm Lương chất vấn.

“Là họ không có khả năng.

Anh có sao?”

Hồ Cửu cười nói, cũng không để Hồ gia lên tiếng.

Thẩm Lương nhìn thái độ này cũng có mấy phần tin rằng Hồ Diệu Thái gọi mình tới là thực sự rắc rối với tên nhãi này.

Xem ra Hồ gia xuống dốc quá rồi, một tên nhãi cũng không làm gì được sao?

“Chàng trai, tôi không biết cậu là ai.

Nhưng cậu không nên đặt sự ngông cuồng của mình sai chỗ.”

“Tốt hơn nhanh chóng đi đi.

Coi như tôi nhân từ, cho cậu một đường sống.”

Dù sao Thẩm Lương cũng nghĩ rằng, có lẽ người thanh niên này bị Hồ Tiêu hay Hồ Bách Nhân ức hiếp gì đó, có lẽ uất ức mà làm liều.

“Thẩm Lương, cậu đang nhân từ hay đang coi thường Hồ gia?”

Hồ Diệu Thái không thích thái độ của Thẩm Lương.

Trong mắt ông lẽ ra Thẩm Lương nên mạnh tay giáo huấn mới phải, sao lại có chuyện ‘nhân từ’ ở đây chứ?

“Ngài Thẩm, hắn ta thực sự đe dọa diệt sạch Hồ gia.”

Hồ Tiêu còn sợ chuyện chưa đủ loạn.

“Cậu nhìn người này có chỗ nào diệt được Hồ gia?”

Thẩm Lương biết không thể động tới Hồ Diệu Thái, tức giận đánh đổ lên Hồ Tiêu.

Bị quát nên Hồ Tiêu hơi rén người, im lặng ngoan ngoãn ngồi lại chỗ của mình.

“Ngài Thẩm, mời ngài ngồi đã.”

Chỉ có Hồ Lâm còn tỉnh táo biết cần làm gì.

Ông ta cũng nhìn ra, nhiều năm qua Thẩm gia đãi ngộ với Hồ gia cũng xem như đã trả cả vốn lẫn lãi cho Hồ gia chuyện năm xưa.

Nếu Hồ gia cứ lấy chuyện kia mà ép Thẩm Lương, sớm muộn gì khi Thẩm lão gia không còn, Thẩm Lương cũng sẽ không đếm xỉa gì tới Hồ gia nữa.

Thẩm Lương không nợ Hồ gia điều gì cả!

“Ừm.”

Thẩm Lương cũng biết tỏng Hồ gia, người có thể gọi là làm hắn hài lòng một chút chỉ có Hồ Lâm.

Đáng tiếc…

Nếu Hồ gia sau này do Hồ Lâm làm chủ thì có khi Thẩm Lương sẽ châm chước một chút.

Nhưng nhìn qua Hồ Tiêu cùng Hồ Bách Nhân, hắn nhìn ra cái nhân phẩm này cũng do một tay Hồ Diệu Thái tạo ra.

“Thẩm Lương phải không? Chỉ huy quân doanh số 6.

Tôi nói không sai đi.”

Hồ Cửu nhìn cũng không nhìn nữa.

“Xem ra cậu cũng đã có tìm hiểu.”

Thẩm Lương khá bất ngờ, nhìn người trước mặt lại có thể biết rõ hắn như vậy.

Cũng dần tin rằng Hồ Diệu Thái tức giận cũng có lý do, có lẽ tên này cũng khó chơi.

“Đã biết như thế, cũng nên nhìn chút mặt mũi này.

Cậu nên rời đi Hồ gia, tôi cũng sẽ đứng ra hòa giải, Hồ gia cũng sẽ không làm gì cậu.”

Ông ta cũng không muốn dây dưa, muốn giải quyết nhanh chóng.

Hồ Cửu nói đúng, vị trí đứng đầu một quân doanh tuy nói là có chút tiếng tăm, nhưng để rời vị trí cũng khá là khó.

Nếu không vì Thẩm Lương lợi dụng ca trực và nhiệm vụ để đi thì việc kia rất phiền.

Quân đội không phải chỗ cho họ chơi đùa.

“Ngài Thẩm đây là muốn nhanh chóng quay về quân doanh? Tôi khuyên anh nên về đi.

Tôi sẽ xem như không có chuyện gì.”

Nói xong Hồ Cửu xoa xoa tay, cảm thấy ở đây lâu cũng khá chán.

Đến lúc muốn rời đi rồi.

“Cậu xem như không có gì?”

Thẩm Lương buồn cười nói.

Từ khi nào một tên nhãi nhép lại cho rằng hắn có quyền chứ?

“Xem ra không dạy dỗ cậu một chút, thì có lẽ cậu sẽ mãi không hiểu chuyện.”

Nói xong Thẩm Lương nhìn đám thuộc hạ theo sau.

“Dạy dỗ một chút.

Dù sao cũng là người trẻ, nhẹ tay một chút.”

“Đem ra ngoài đi.”

Thẩm Lương phân phó.

“Không cần! Cứ xử lý tại đây.”

Hồ Diệu Thái lên tiếng.

- --------------

lên chương lại rồi nha ^^

Mai là lên được 5 chương/ngày rồi

Cả nhà đừng bỏ tác nha

Cảm ơn cả nhà đã chờ.

Truyện này mình sẽ kết nhanh tầm 200-250 chương nhé ^^.
Chương147: Quỳ Mà Xin Lỗi 2

Hồ Diệu Thái mong muốn có thể nhìn thấy Hồ Cửu bị Thẩm Lương xử lý tại chỗi, muốn diệt sạch sẽ cái gì gọi là kiêu ngạo.

Ông ta vốn đã ngứa mắt Hồ Cửu, lại thấy Hồ Lâm cứ phải dè dặt cẩn thận càng cảm thấy chướng mắt hơn.

Dù cho Hồ Cửu có quen biết với gia tộc bí ẩn thì sao chứ?

Có gì hơn người?

Đã vậy ép bọn họ là được.

Dù sao Hồ gia cũng không thể đợi, mà ông ta càng không thể cúi đầu.

“Ông Hồ, chuyện này… có chút hơi quá.” Thẩm Lương nhíu mày.

“Có gì là quá đáng.

Phải để cho những kẻ sau làm gương, từ khi nào Hồ gia lại dễ đến dễ đi như vậy.”

“Nếu không, sau này những kẻ như thế này đến phá Hồ gia, một lần lại một lần gọi tới Ngài Thẩm đây sao?”

Hồ Diệu Thái bức bách.

Thẩm Lương tuy khó chịu nhưng cũng nhịn xuống, không muốn đôi co với lão già này.

Mà người Hồ gia có ai mà không biết tính nết lão ta, ông ta vô lý cũng muốn người khác nghe theo mình.

“Làm theo ý ông Hồ đi.”

Thẩm Lương ra hiệu cho đám người kia tiến vào.

Bọn người Hồ gia chỉ trừ Hồ Lâm đều nhìn chằm chằm phía Hồ Cửu, muốn thấy được vẻ mặt hoảng sợ cầu xin của Hồ Cửu.

Nhưng trái với mong muốn của bọn họ, Hồ Cửu vẫn rất thoải mái, không hề có sự sợ hãi nào, trên gương mặt còn có nụ cười.

Đám người kia hùng hổ đi vào, đang định lôi Hồ Cửu đứng lên thì bị Hồ Cửu một cước đá mạnh vào chân.

Kẻ đi đầu bị khụy xuống, kẻ sau lại tức giận xông tới, Hồ Cứu kéo bàn nước trước mặt, đạp mạnh nó bay tới chỗ đám người kia.

Kính thủy tinh vỡ vụn, may mắn là tên phía sau né được, nhưng những người khác thì bị mảnh thủy tinh văng trúng.

“Á…”

“Đau…”

Mà Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu đều bị dính mảnh thủy tinh.

“Cha ơi… con đau…” Hồ Tiêu lúc này đau đến cắn răng.

Ai bảo hắn xui xẻo chứ, lần nào cũng là người bị dính đòn.

Hai tên dẫn đầu xem như có chút bản lĩnh, nhanh chóng chạy tới muốn túm lấy Hồ Cửu.

Hồ Cửu từ đầu đến cuối vẫn chưa thực sự đứng dậy, lần này Hồ Cửu chỉ cần vài cước đã làm cho hai gã kia bị văng đi.

Thẩm Lương nhíu mày, nhìn ra thân thủ chàng trai này khá tốt, lòng có chút ngưỡng mộ.

“Dừng đi!”

Hắn ta đột nhiên quát lên.

Cả đám thuộc hạ đang tức giận cũng phải cúi đầu lùi ra.

Mà phòng khách Hồ gia lúc này loạn thành một đoàn, lộn xộn khó tả.

“Ông Hồ, nên đưa Hồ thiếu cùng Hồ lão gia đi viện thôi.”

Thẩm Lương nhìn Hồ Diệu Thái, ánh mắt híp lại, quả thực không muốn tiếp tục đánh Hồ Cửu.

Với thân thủ kia thì đám thuộc hạ hắn mang đến không thể dùng, mà ở đây không thể dụng vũ khí.

“Tôi nghĩ ông ta cũng cần đến bệnh viện.”

Nghe Hồ Cửu nói vậy mọi người đều không hiểu.

Cho rằng anh là đang trù ẻo Hồ Diệu Thái.

“Hồ Cửu! Đừng cho rằng có chút quan hệ này nọ là chúng tao sợ mày.

Trưởng lão của chúng tao sao lại cần đi viện.

Người cần đi là mày mới đúng, đồ điên.” Hồ Bách Nhân nhịn đau mà mắng Hồ Cửu.

Thật sự muốn lấy lòng trưởng lão, cũng là muốn thể hiện chút uy quyền.

Nhưng anh lại không nói gì anh mắt xoáy sâu vào cánh tay phải của Hồ Diệu Thái.

Hồ Lâm phát giác bất thường nhanh chóng chạy tới xem kỹ, nhìn theo hướng ánh mắt Hồ Cửu.

“Trưởng lão… Ngài…” Hồ Lâm ngạc nhiên nhìn ông ta.

“Nhanh! Đưa trưởng lão đến bệnh viện, nhanh lên.”

Hồ Lâm gọi to.

Mà Thẩm Lương cũng bất ngờ, nhìn kỹ một chút, một mảnh thủy tinh cắm sâu vào động mạch chủ.

Hiện tại không thể rút ra, nếu không rất dễ gây mất máu mà chết.

“Nhanh, đưa ông Hồ tới bệnh viện Thẩm gia, nhanh lên.”

Thẩm Lương cũng hơi hoảng.

Dù cho có chán ghét ông Hồ nhưng hắn đã hứa với ông Thẩm là phải bảo vệ Hồ gia, trừ khi ông Hồ chết, nếu không hắn mãi mãi vẫn phải bảo vệ an toàn Hồ Diệu Thái.

Nhưng sau khi thuộc hạ đưa ông Hồ đi, Thẩm Lương chợt ngồi lại, hắn ta cảm thấy Hồ Cửu vô cùng bình tĩnh, cũng không có ý định muốn đi.

“Chàng trai trẻ, hôm nay xem như cậu may mắn, sau này đừng làm phiền Hồ gia, tôi xem như không có chuyện hôm nay.”

Thẩm Lương nhíu mày, xem như thưởng thức tài nghệ của Hồ Cửu, thả cho anh một đường sống.

Hắn thừa biết tính cách của Hồ Diệu Thái, sau khi ra viện cũng sẽ tìm đến hắn một hai đòi xử lý.

Hồ gia lúc trước cũng xem như có thực lực, nhân tài rất nhiều, có chỗ đứng nhất định.

Nhất là Hồ Thúy, năm đó ông cũng có ý với Hồ Thúy, thông minh xinh đẹp.

Tiếc là…

Mà trên người Hồ Cửu lại có gì đó quen thuộc, là cho Thẩm Lương có cảm giác không muốn ra tay với anh.

“Ông nói xem… Là tôi phiền họ hay họ phiền tôi.”

Hồ Cửu cũng không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược.

“Đây…”

Thẩm Lương cũng không dám đảm bảo.

Suy cho cùng Thẩm Lương cũng là người biết điều, chỉ là bị ràng buộc với một lời hứa, không thể làm khác.

“Xem như hôm nay ông có nghĩa khí, cũng có sự bao dung, tôi bỏ qua cho ông.

Tốt nhất ông nên giữ gìn đức hạnh đó đi, có ngày nó sẽ cứu ông đấy.”

Hồ Cửu cười nói.

Cứ như là đang tán thưởng Thẩm Lương.

Mà lời của Hồ Cửu rất nhanh sẽ ứng nghiệm, chính vì còn một phần của sự biết điều này mà cứu Thẩm gia thoát nạn.

“Cậu… quá ngông cuồng.”

Hồ Cửu nhìn xung quanh, nhân vật chính Hồ gia đã đi, anh cũng không cần ở lại.

Lần này anh muốn về đây cũng tiện tay điều tra một chút về mẹ của mình, sao khi Hữu Thủ thu thập thông tin, anh cảm giác mẹ anh có bí mật gì đó, có lẽ Hồ gia cũng có manh mối một chút.

Chỉ là không ngờ đám người Hồ gia này nhiều năm được ‘nuông chiều’ thành hỏng rồi.

Xem ra sau khi tra được thứ anh cần, Hồ gia bị diệt là chắc rồi!.
Chương148: Quỳ Mà Xin Lỗi 3

Thẩm Lương nhíu mày, vẫn cảm thấy người này nói bừa mà thôi.

“Cậu tốt nhất, đừng đến Hồ gia nữa.”

“Không phải ông nói là được.”

Hồ Cửu cười cười, nói xong định rời đi.

Vừa lúc này, Hữu Thủ cũng đã quay lại, nhìn hiện trường hỗn độn, Hồ gia không còn ai.

“Anh Hồ, không lẽ… anh giết họ cả rồi.”

Hữu Thủ hơi đổ mồ hôi.

Anh ta đi chưa lâu, sao lại diệt cả tộc người ta rồi.

“Nói bừa gì đó? Tôi giống như là kẻ giết người bừa bãi vậy sao?”

Nhìn biểu cảm của Hữu Thủ, anh cảm thấy quá mức thái quá rồi.

“Nhưng… kia…”

Hữu Thủ chỉ về vết máu nhỏ kia, lại hiện trường lộn xộn này, càng làm cho anh ta tin đây là nơi có án mạng.

“Bớt suy diễn lại.”

Hồ Cửu gõ đầu Hữu Thủ, sau đó anh đi thẳng ra ngoài.

Mà Hữu Thủ vẫn chưa đi theo, nhìn nhìn một chút, lại bắt gặp Thẩm Lương đi ra.

Thẩm chủ quản?

“Thẩm giáo úy?” Hữu Thủ theo quán tính bật thốt ra.

“Đại tướng.”

Thẩm Lương nhìn thấy Hữu Thủ thì ánh mắt nghiêm trọng, chào theo nghi thức quân nhân.

Ánh mắt có hơi nghi hoặc nhìn Hữu Thủ, tại sao Hữu Thủ lại đến đây chứ?

Hữu Thủ chợt nhớ lại lúc nãy người Hồ gia gọi đến, tên là Thẩm Lương.

Không lẽ…

“Thẩm giáo úy có quan hệ thế nào với Hồ gia?”

Hữu Thủ nhanh chóng hỏi.

Thật ra trong mắt Hữu Thủ thì Thẩm Lương làm người không quá tệ, chỉ là có chút cả nể, cho nên đôi khi sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

“Cũng xem như quen biết, nhưng mà… sao ngài lại đến đây?”

Thẩm Lương hơi bất ngờ, nhanh chóng dò hỏi.

Bọn họ là quân nhân, thường sẽ có dịp gặp nhau trong các cuộc họp cấp cao.

Mà Chiến thần hầu như rất ít xuất đầu lộ diện, cho nên Hữu Thủ thường thay mặt Hồ Cửu tham dự.

Cho nên người biết mặt Chiến thần không nhiều, một số có thể gặp cũng chỉ nhìn thấy từ xa không biết rõ mặt.

Mà Thẩm Lương nhiều lần gặp mặt Hữu Thủ tại các cuộc họp chiến lược, còn về Hồ Cửu thì hắn cũng có may mắn gặp qua hai lần, nhưng vì quân khu sáu được xếp vị trí khá xa, nên cũng chỉ nhìn thoáng qua bóng dáng, không hề rõ mặt.

“Còn không phải đi cùng… ừm anh Hồ.”

“Anh Hồ?”

Thẩm Lương cảm thấy nghi hoặc, anh Hồ mà Hữu Thủ nhắc tới là ai?

Nếu Hữu Thủ ở đây hoặc là tháp tùng Chiến thần hoặc là nhận nhiệm vụ của Chiến thần.

Mà người nào của Hồ gia được Hữu Thủ gọi là anh Hồ chứ?

“Thôi khi khác sẽ nói thêm một chút, hiện tại tôi còn có việc.”

Nói xong thì Hữu Thủ nhanh chóng rời đi.

Mà Thẩm Lương còn đứng lại Hồ gia một mình, cảm giác vô cùng quỷ dị.

Hắn chợt phát hiện, Hữu Thủ mặc đồ khá tùy tiện, không giống như là phải làm nhiệm vụ nhà nước.

Như vậy… hoặc là Chiến thần cũng ở phương Bắc hoặc là nhiệm vụ vô cùng quan trọng.

Nhưng sao lại liên quan Hồ gia chứ?

Thẩm Lương suy nghĩ một chút, quyết định đến bệnh viện thăm Hồ Diệu Thái, cũng tiện để thăm dò một chút.

Ngày hôm sau,

Hồ Diệu Thái được đưa tới viện, sau khi phẫu thuật lấy mảnh thủy tinh ra thì cũng đã ổn định.

Chỉ là khi tỉnh dậy Hồ Diệu Thái tức giận không thôi.

“Hừ, tên khốn đó.

Nhất định nếu bắt được nó phải bắt nó quỳ mà xin lỗi.”

Ông ta tức giận tới mức vết thương lại đau trở lại.

“Trưởng lão, Hồ Cửu không đơn giản như vậy, cậu ta có súng… còn có kỹ thuật rất tốt.

Chưa kể quan hệ với gia tộc bí ẩn cùng Túc gia quân khá ổn, tuy chưa biết quan hệ sâu thế nào, nhưng Hồ gia chúng ta không nên chủ quan.”

Hồ Lâm nhíu mày khuyên nhũ.

Trưởng lão này quá mức sĩ diện, Hồ Lâm không lạ gì ông ta.

Nhưng nếu không đặt cái tôi của Hồ gia xuống, e rằng Hồ gia gặp họa là điều sớm muộn.

“Chuyện khác không nói, nhưng nó phải quỳ xin lỗi chắc chắn phải cần.”

Hồ Diệu Thái kiên quyết.

“Đừng nghĩ ta chỉ có Thẩm gia, bao năm Hồ gia không suy cũng chẳng phải chì có Thẩm gia làm chỗ dựa.”

Ông ta cười lạnh nói tiếp.

Hồ Lâm trong lòng lo lắng, hơi thở dài, xem ra ông cần tìm một đường lui cho ông và Hồ gia.

Nhìn trưởng lão như vậy, Hồ Lâm đành gật đầu rồi âm thầm rời đi.

Có lẽ công sức của ông bao năm qua vì Hồ gia đã quá mệt mỏi…

Bước ra khỏi bệnh viện, Hồ Lâm ngẩng đầu nhìn ánh sáng của mặt trời, thở dài, trong lòng như đã có quyết định.

Tại núi Di Lâm,

Hồ Cửu vẫn nhàn nhã chờ đợi tin tức, thật ra cũng không hẳn là chờ đợi, vì tin tức anh cần sớm hay muộn mà thôi.

“Long chủ, có chuyện… ừm cũng có thể gấp.” Túc Trì hơi ấp úng.

Nhìn dáng vẻ gãi đầu gãi tai của Túc Trì, lại thêm ánh mắt tránh né, Hồ Cửu nhíu mày.

“Có chuyện nói thẳng.

Từ khi nào lại trở thành bộ dạng này chứ?”

Nhấp một ngụm trà, cũng không thèm nhìn Túc Trì.

“Bạch tiểu thư… cô ấy…”

“Làm sao?”

“Cô ấy… đến đây rồi.”

Túc Trì cuối đầu nói.

“Là các cậu đưa tới?”

Hồ Cửu nhìn cũng biết là âm mưu của đám người này.

“Không… Là Bạch tiểu thư muốn tới… vả lại… vả lại…”

“Tự làm chủ, Hữu Thủ cùng cậu cảm thấy bản thân tự làm chủ được rồi?”

Giọng nói lạnh băng của Hồ Cửu lại càng làm Túc Trì không dám nói tiếp.

“Anh Hồ Cửu, không phải do các anh ấy… là do em muốn gặp anh.”

Lúc này Bạch Thố từ bên ngoài đi vào..
Chương149: Bạch Thố Cùng Bạch Gia

Hồ Cửu có chút không tự nhiên lắm.

“Cô Bạch đến đây làm gì?”

“Em… sao lại xưng hô như vậy.”

Bạch Thố cúi đầu có chút buồn, nhưng khi ngẩng đầu lên cô lại vui vẻ trở lại.

“Không sao! Dù sao em ở đó cũng không có gì, muốn đến đây một chút.

Vả lại mọi người đều nói em cần ra ngoài mở mang tầm mắt một chút.”

Nói xong Bạch Thố không quên nhìn Hồ Cửu, cảm giác khí tức trên người Hồ Cửu có chút khác.

“Ừm, đến cũng đến rồi.

Để Hữu Thủ cùng Túc Trì thu xếp đi.”

Hồ Cửu nói xong thì đi nhanh ra ngoài.

Nhanh tới mức Túc Trì còn nghĩ rằng Hồ Cửu là đang chạy trốn đó.

“Anh Túc Trì, anh ấy thực sự… không giận chứ?”

Bạch Thố ánh mắt hơi thất vọng nhìn phía Hồ Cửu vừa đi.

“Sẽ không! Bạch tiểu thư đến đột ngột, có lẽ ngài ấy cần thời gian để bình tĩnh cũng nên.”

Túc Trì an ủi, dù sao chuyện này đầu sỏ vẫn là tên Hữu Thủ kia mà ra.

Nói gì thì nói Hữu Thủ quá mức làm càn, tự ý để Bạch Thố đến đây, chưa nói đến an toàn, phía Hồ Cửu biết, bọn họ xem như ăn hành không ít.

“Tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho cô.

Ở đây sẽ có dì Thẩm chuyên nấu ăn rồi, nên chuyện này cô cũng đừng lo lắng.”

Túc Trì vừa dẫn cô tới phòng vừa giới thiệu sơ tình hình ở đây.

“Dì Thẩm? Trước giờ tôi chưa nghe.”

Bạch Thố ngơ ngác, ánh mắt linh động, bộ dáng vô cùng đáng yêu.

Túc Trì thấy bộ dáng này thì nhanh chóng rời mắt đi nơi khác, quả thực nhịp tim của Túc Trì loạn đi vài nhịp.

“À… cái này, dì Thẩm được Long chủ cứu từ Hồ gia ra.

Nói ra gia cảnh cũng rất khó khăn, cháu của bà ấy còn đang bệnh nặng cần điều trị.

Long chủ đã để cậu bé điều trị nơi tốt nhất, cũng không cần dì Thẩm làm gì.”

“Chỉ là bà ấy vẫn muốn phụ giúp việc vặt ở đây để trả ơn.”

Anh ta nhanh chóng giải thích rõ ràng, cũng dời đi sự chú ý của bản thân, muốn bản thân điều chỉnh cảm xúc một chút.

“Dì Thẩm, giúp đỡ Bạch tiểu thứ nhé.”

Vừa thấy có người đến, dì Thẩm đã đến đón tiếp, nhìn thấy cô gái trẻ đẹp, lại đẹp đến mức này là lần đầu tiên bà thấy.

“Cô gái à, cô thật đẹp.

Hơn nửa đời người lần đầu tiên tôi thấy có người đẹp như vậy.”

Dì Thẩm thành thật nói ra lời trong lòng.

Bạch Thố cũng là phụ nữ, nghe được lời khen cũng vô cùng vui vẻ, ngượng ngùng cúi đầu.

“Để tôi, để tôi.

Thật thiệt thòi cho cô rồi, một đóa hoa đẹp thế này phải ở cùng nam nhân thô thiển….

haizz.”

Dì Thẩm có chút tiếc nuối.

“Dì à, chúng con chỉ là quá nam tính, không thể vì thế mà nói thô thiển nha.”

Túc Trì sửa lời của dì Thẩm.

“Đây là Bạch tiểu thư, tên Bạch Thố.

Cô ấy là… tri kỉ của anh Hồ Cửu.

Dì lưu ý chút.”

Chợt nhận ra bản thân nói hơi nhiều.

Túc Trì hắng giọng rồi nói rõ mục đích.

“Được.

Bạch tiểu thư ở với tôi tuyệt đối tốt hơn ở với các cậu.”

Nói xong dì Thẩm cười cười.

Túc Trì lúc này cũng nhanh chóng rời đi, bản thân phải tự kiểm điểm lại, trước giờ anh ta không hề vì ai mà nói đi nói lại như vậy cả.

Tim anh đạp khá mạnh, tĩnh tâm một chút còn nghe rõ nhịp đập từng đợt.

Đây là gì…

“Bạch tiểu thư, đây là phòng của cô.

Có bất kỳ yêu cầu gì cô cứ nói nhé.”

Dì Thẩm niềm nở.

Quả thật dì Thẩm là người khá cởi mở, chỉ là nhiều năm hầu hạ Hồ gia, bị họ ức hiếp đã thành quen.

Hiện tại được ở đây, ngày ngày cũng chỉ là quét dọn nấu ăn, những chàng trai trẻ kia còn khen bà nấu ngon, ngày ngày tìm bà nấu cho, cảm giác bản thân vô cùng có giá trị.

Dì Thẩm cảm thấy ở đây tốt hơn vạn lần so với ở Hồ gia.

Mà đứa cháu của bà cũng đã được phẫu thuật, bệnh tình tiến triển khá tốt.

“Con có thể dùng bếp chứ?” Bạch Thố cười gật đầu rồi nhẹ nhàng hỏi.

“Bếp ở ngay bên dưới, cô muốn ăn gì sao? Để tôi nấu ngay.”

Dì Thẩm nhiệt tình nói.

“Dạ… Không phải, cháu chỉ muốn nấu chút súp lỏng cho anh Hồ Cửu.”

Nhắc tới Hồ Cửu gương mặt cô lại ửng đỏ lên, dì Thẩm dù sao cũng là người hầu hạ ở gia tộc lớn nhiều năm, sao lại nhìn không ra Bạch Thố có ý với Hồ Cửu.

Bà cũng vui vẻ hiểu chuyện, dẫn cô tới bếp, tỉ mỉ hướng dẫn từng chỗ sau đó mới yên tâm đi làm việc khác.

Bạch Thố lúc này tay chân nhanh nhẹn, rất nhanh đã ra một ít súp cùng bánh trái cây.

Cô mang bánh cùng súp tới phòng Hồ Cửu, thực sự phòng không có ai, cô đặt đồ trên bàn.

Nhưng lúc này Bạch Thố không còn bộ dạng linh lung khả ái như trước, ánh mắt hiện lên tia tìm tòi.

Cô nhanh chóng đi đến bàn làm của Hồ Cửu.

“Ở đâu được nhỉ?”

Bạch Thố lục lọi gì đó.

Nhưng mãi vẫn không thấy thứ cô tìm, lông mày nhíu chặt, cảm giác không thể ở lâu sẽ làm người khác sinh nghi.

Cô đành ra ngoài chờ thời cơ khác.

Về phòng, Bạch Thố nhanh chóng gọi cho ai đó.

“Ngài Tuệ, thực sự không có.”

Đâu dây bên kia là một giọng nam khá trẻ tuổi.

“Bạch tiểu thư, cố gắng tìm kỹ một chút.

Chỉ đâu đó thôi, nó không thể ở nơi khác được.

Chắc chắn hắn đem theo bên mình, hoặc cất nơi đặc biệt.

Người chú ý một chút.”

Giọng của Ngài Tuệ vô cùng chắc chắn.

Đúng là người mà Bạch Thố gọi là Ngài Tuệ thuộc gia tộc bí ẩn, hàng thật giá thật.

Mà Bạch Thố không đơn thuần như vẻ bề ngoài vốn có của cô.

“Hừ, thật rắc rối.”

Nói xong cô tắt máy.

Thật ra cô có tình cảm với Hồ Cửu là thật, một người đàn ông như thế, ai mà không thích chứ?

Chỉ là lợi ích vẫn trên hết, Hồ Cửu cũng chỉ biết gia tộc bí ẩn ở phía Đông chính là Liêm gia.

Nhưng ít ai biết, Liêm gia chỉ là thủ hạ trung thành của gia tộc bí ẩn, cũng là lá chắn cuối cùng của gia tộc.

Mà một chi nhánh của Bạch gia chính là đứng đầu gia tộc bí ẩn này.

Bạch Thố suy nghĩ gì đó, chỉnh trang lại rồi ra ngoài.

Hồ Cửu bên này vì chạy trốn quá nhanh, quên cả đem theo xe, vậy mà một mình bước trên phố rồi..
Chương150: Gặp Lại Vinh Tiểu Thư

Hồ Cửu cũng không rõ nên đối mặt Bạch Thố ra sao, đôi khi anh cảm thấy Bạch Thố quá thiệt thòi, có lúc lại cảm giác Bạch Thố không đơn giản.

Nhiều khi anh cho rằng bản thân quá nhạy cảm vì quá yêu Lục Thạc cho nên bài xích Bạch Thố.

Cho nên anh xem như cho Bạch Thố cơ hội chứng minh, chỉ là anh không hiểu sao vẫn không muốn đối diện quá nhiều với cô.

Ngày đó trên núi Hàng về, Hữu Thủ cùng Túc Trì cho rằng Hồ Cửu đang cho Bạch Thố cơ hội.

Chỉ có anh biết, cơ hội vốn không tồn tại!

“Là anh.”

Một cô gái mặc váy đen ôm eo, tà ngắn hơi xòe, lộ ra đôi chân thon dài.

Hồ Cửu thoát khỏi suy nghĩ của bản thân, nhìn kỹ một chút, cô gái này anh đã gặp ở buổi tiệc tại thành phố Gia.

“Ừm.

Vinh tiểu thư, thật tình cờ.”

Nhưng vẻ mặt của Hồ Cửu hơi lạnh nhạt, cũng không biểu cảm bao nhiêu, khác xa với người hôm đó khuyên nhủ cô.

“Tôi cũng không biết tối đó có chuyện gì, nhưng Vinh gia lại để tôi về lại, cuối cùng tôi cũng không phải… Thật may mắn.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, giống như gặp được người bạn lâu năm.

Thật ra Vinh Thúy Hà không đẹp sắc sảo, cũng không có sự linh động như Bạch Thố.

Nhưng tổng quan cô hài hòa, dáng người lại được chăm sóc tốt, làn da trắng nõn thêm vóc dáng bốc lửa, chiếc váy đen càng làm cô thêm quyến rũ.

“Vậy chúc mừng cô rồi.”

Hồ Cửu rập khuôn đáp lại, cũng không quen với việc nhiệt tình của một phụ nữ.

Thâm tâm anh luôn chưa quên được Lục Thạc, nên khi tiếp xúc với phụ nữ nhiệt tình chủ động với mình, anh xin ra cảm giác có chút khó chịu.

“Đêm đó khi tôi tìm anh thì lại không thấy.

Còn chưa cảm ơn anh, hôm nay gặp mặt xem như là duyên, tôi mời anh cà phê nhé.”

Vinh Thúy Hà cười tươi, lịch sự nhã nhặn đề nghị.

Dù sao Hồ Cửu có thái độ không nóng không lạnh cũng không làm cô khó chiụ.

Cô là phụ nữ, lại là người Vinh gia, loại đàn ông nào còn chưa thấy qua, ít nhất trong ánh mắt Hồ Cửu chưa bao giờ đặt lên người cô.

“Tôi nghĩ là…”

Hồ Cửu còn định từ chối, nhưng chợt nghĩ ra gì đó lại thôi.

“Vinh tiểu thư mời, thật vinh dự cho tôi.”

Anh nhanh chóng quay xe đồng ý.

Khi Vinh Thúy Hà nghe được Hồ Cửu đồng ý thì vui mừng vô cùng.

“Đằng kia có quán, chúng ta tới đó nhé.”

Vừa nói cô vừa đưa ánh mắt hướng về quán cà phê phong cách vintage ở bên kia đường.

“Được.”

Sau khi vào quán, Vinh Thúy Hà chủ động tìm một góc kín ít ồn ào.

“Tôi còn chưa biết tên anh…”

“Hồ Cửu”

“Dường như anh có nói qua, chỉ là tôi… lúc đó không nhớ rõ.”

Vinh Thúy Hà cảm thấy tên này khá quen, sợ là bản thân có nghe mà không để ý đến.

“Vinh gia có làm khó gia đình cô không?”

Hồ Cửu chỉ là tùy tiện hỏi thăm, với tính cách của bọn người đại gia tộc, chi nhánh không làm được việc thường sẽ bị dòng chính trừng phạt.

Sợ là Vinh Thúy Hà bị bọn họ chèn ép không nhẹ.

“Cũng không sao.

Ít nhất không phải…”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hồ Cửu biết không nên để Vinh Thúy Hà nghĩ tới chuyện kia, cũng không để cô nói hết câu.

“Anh cũng là người phương Bắc? Tôi chưa từng thấy anh.”

Trong vòng quan hệ thượng lưu, tiệc tùng là chuyện không thiếu, Vinh Thúy Hà cho rằng nếu có thể xuất hiện trong tiệc của Vinh gia, còn bây giờ ở phương Bắc.

Nếu không là gia tộc lớn cũng là người có quan hệ tốt, nếu không sao có thể trùng hợp thế chứ.

Nhưng Vinh Thúy Hà lại chưa từng gặp anh.

“Tôi không phải người ở đây.”

Vinh Thúy Lan dùng ánh mắt mong chờ nhìn Hồ Cửu, cảm giác như anh nói chuyện rất ít chữ.

Hồ Cửu cũng cảm nhận ánh mắt của cô, có chút buồn cười.

“Tôi ở thành phố Gia.

Cùng bạn tới đây thôi, nghe nói sắp có đại hội gì đó.”

“Thật?”

“Tôi giống nói đùa?” Hồ Cửu phì cười.

Anh cảm thấy cô gái này khá đáng yêu.

Trong lòng cũng buông đi mấy phần khó chịu, dù sao Vinh Thúy Hà cũng không biết thân phận anh, mà cô còn bị người ta uy hiếp lợi dụng, lúc cấp bách vẫn bảo vệ kẻ yếu thế.

Xem ra tính tình không tệ.

Hồ Cửu cũng xem như có chút hảo cảm.

“Ở đây thời điểm này khá nhạy cảm.

Cha tôi nói, nếu như không làm gì thì đừng nên ra ngoài nhiều, tôi vẫn chưa hiểu có chuyện gì nhưng vẫn dặn lại anh như thế.”

“Nên bớt rắc rối là tốt nhất.”

Vinh Thúy Hà tự cho là đúng, thao thao với Hồ Cửu.

Cô cũng chỉ là muốn tốt cho Hồ Cửu, dù sao đi nữa nhỡ có chuyện gì không nằm trong khả năng của cô để giúp anh rồi.

“Cô vẫn ra ngoài?” Hồ Cửu cười hỏi lại.

Hồ Cửu cảm thấy cô ta nói vô cùng mâu thuẫn, cha cô ta khuyên ở nhà, cô ta lại không nghe cứ thế chạy đi, sau đó lại khuyên người khác.

“Đây là… tôi không thể ngồi lâu quá một chỗ, rất chán.”

Vinh Thúy Hà kiếm cớ.

“Được được.” Hồ Cửu cũng thoải mái hơn.

Anh không ngờ Vinh Thúy Hà còn có một mặt đáng yêu như vậy, cảm thấy khá thoải mái.

Sau khi cả hai trao đổi số điện thoại cho nhau, thì Vinh Thúy Hà còn đang cảm thấy vui vẻ, một cô gái ăn mặc sexy hở bạo đi đến.

“Hừ, tôi đã nói mà, sao lại có người giống người được chứ?”

Mộc Thúy Lan mang gương mặt cứng đờ đi đến.

Cả Vinh Thúy Hà cùng Hồ Cửu nhìn cô ta, sau đó nhìn nhau.

Cảm giác hơi khó hiểu.

“Vị tiểu thư này… Cô nhận nhầm ai sao?” Vinh Thúy Hà trầm giọng lịch sự hỏi..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom