• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 116-120

Chương116: Lấy Lòng Nịnh Bợ

“Tôi có nghe nói… Chiến thần đã về đây.” Lục Thạc chợt lên tiếng.

“Anh có thể gặp Ngài ấy… biết đâu… có thể…” Cô là đang quan tâm anh.

Bản thân cô tuy nhận định không còn tình cảm với anh, nhưng vẫn muốn tốt cho anh.

Dù sao anh cũng có ơn gì đó với vị Chiến thần kia, nhờ người ta giúp đỡ chút chuyện việc làm hay kinh doanh cũng có thể.

“Chuyện đó, anh tự sắp xếp.

Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.

Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.

“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi.

Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh.

Tôi là đang lo lắng cho anh.”

Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.

“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.

Anh tiếp tục nhìn thủ tục trên bàn, cũng nhanh chóng lấy bút ký tên lên chỗ còn trống.

“Anh…” Khi thấy Hồ Cửu ký tên lên tờ đơn.

Lòng cô có gì đó không nỡ, cô có dự cảm gì đó cứ như là bản thân mất đi thứ gì lớn lao.

Bạn có biết trang truyện _ ТгumTruуe И.

Vn _

“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.

“Nếu không có gì anh đi trước.

Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.

Lục Thạc nghe Hồ Cửu nói xong lại có chút tức giận.

Tại sao cô lại cảm giác bản thân lại làm sai chứ?

“Được rồi.

Tôi chỉ mong anh không có việc gì là tốt rồi.” Lục Thạc hạ giọng nói.

“Vậy anh đi.”

“Cha, con xin phép.”

Hồ Cửu nhanh chóng rời đi.

Lục Chỉ thấy bóng lưng của Hồ Cửu nhanh chóng rời đi, trong lòng cũng cảm giác vô cùng mất mát..

“Lục Thạc… cha luôn ủng hộ con, nhưng lần này, con có lẽ quyết định vội vàng rồi.” Ông lắc đầu thở dài.

“Con… cũng không còn tình cảm với anh ta.” Lục Thạc nhìn theo bóng lưng, lại có chút gì đó hối hận.

Lục Chỉ lắc đầu.

“Có đôi khi, hôn nhân không nằm mỗi chữ tình, mà có khi chữ tình ấy không phải như con thấy.” Ông nói xong thì lên phòng.

Lục Thạc ngồi thẩn thờ ở phòng khách.

Cô luôn cảm giác chỉ cần thoát khỏi người chồng vô dụng thì sẽ được tự do vùng vẫy.

Nhưng nhìn tờ đơn có chữ ký của Hồ Cửu, cô lại nhớ đến mỗi lần cô gặp nguy hiểm, anh đều xuất hiện.

Quả thực anh không còn hào quang như trước, từ khi anh về mọi chuyện của cô cũng tốt hơn.

Nhưng mà… Cô thực sự muốn thoát khỏi hôn nhân, có lẽ vì sự ích kỷ của cô, cũng có lẽ cô đã thay lòng.

Lúc này, Hồ Cửu ra ngoài, Hữu Thủ đã đứng chờ sẵn.

Anh ta biết hôm nay có lẽ ngày khó khăn với Hồ Cửu.

“Chúng ta…” Hữu Thủ muốn hỏi nên đi đâu.

“Tôi đói rồi.” Hồ Cửu nói.

Hữu Thủ khó hiểu, nếu đói thì có phải đi ăn không?

Ăn ở đâu?

Trước giờ Hữu Thủ cũng chưa từng thấy Hồ Cửu yêu cầu gì.

“Gần đây có nhà hàng, chúng ta có thể…”

“Về núi Hàng.”

Hữu Thủ đang định quay xe đi, thì chợt nghe Hồ Cửu nói.

Anh ta nhìn Hồ Cửu khó hiểu.

Đói? Về núi Hàng?

Ở đó có gì để ăn sao?

Chợt!

Mắt Hữu Thủ sáng lên, anh ta cười tươi, nụ cười thật tâm, không hề có chút gian trá.

“Vâng, sẽ nhanh thật nhanh!” Hữu Thủ nhanh chóng lái xe đi.

Anh ta chỉ thiếu chút gọi ngay cho Bạch Thố.

“Cậu có vẻ vui thì phải.” Hồ Cửu nhướng mày nói.

Nhìn cũng thấy Hữu Thủ là đang vô cùng vui vẻ.

“À..

e hèm, không.

Ngài… tôi không vui.” Hữu Thủ nhanh chóng điều chỉnh thái độ.

“Ai không biết còn nghĩ cậu về với vợ đấy.”

Hữu Thủ nghe Hồ Cửu nói xém chút sặc nước bọt, gì chứ? Anh ta là trai tân, trai tân!

Cũng không muốn vướng bận chuyện tình cảm hay phụ nữ.

Thật rắc rối!

“Long chủ à, anh Hồ à, tôi vẫn là không cần cái gì đó tình cảm hay vợ đâu.” Hữu Thủ thẳng thắn khẳng định.

“Hình như mẹ của Bạch Thố rất thích cậu.” Hồ Cửu nhất quyết không buông tha Hữu Thủ.

Gì chứ? Không tình cảm vợ con?

Về núi Hàng thì vui hơn cả được nghỉ phép.

Đây là cái gì?

Rõ ràng bị người mua chuộc nhân tâm.

“Ngài tha cho tôi đi.

Tôi không gánh nổi.” Hữu Thủ đổ mồ hôi.

Chỉ cần nghĩ tới, nếu anh ta có thể bị mẹ Bạch Thố tóm, vậy không phải là cha dượng của Bạch Thố, còn có… Hồ Cửu nếu với Bạch Thố… vậy…

Hữu Thủ lắc lắc đầu, nghĩ thôi thấy kinh khủng rồi.

Anh ta nghĩ quá nhiều rồi!

Xe đột ngột thắng gấp!

“Ngài sau này đừng nên nói những chuyện kinh khủng như thế, tâm hồn tôi khá mỏng manh.” Hữu Thủ lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống xe giải quyết vụ va chạm xe kia.

Xui xẻo rồi, lại đâm phải xe người ta.

“Hồ Tiêu!” Hữu Thủ lại cảm thán.

Cái tên này đúng là âm hồn bất tán, gãy chân vẫn đi lung tung gây chuyện, Hồ Lâm có lẽ cũng khá đau đầu với hắn.

“Lại là chúng mày.” Hồ Tiêu khệ nệ vác theo chiếc chân gãy đang bó bột.

“Âm hồn bất tán.” Hữu Thủ lắc đầu nói.

Hồ Tiêu nghe xong đen mặt.

“Mày dám nói tao như thế?”

“Nói thế thì sao?”

Hữu Thủ vừa bị Hồ Cửu hù dọa cũng kiếm được người xả giận..
Chương117: Tâm Ý Mọi Người

Hữu Thủ đang rất là vội, thực sự anh ta đang rất muốn đưa Hồ Cửu tới chỗ Bạch Thố càng nhanh càng tốt.

Làm sao lại muốn dây dưa với tên Hồ Tiêu này chứ?

Tên Hồ Tiêu này như âm hồn, không yên tĩnh được chút nào, cản đường người khác còn cả thái độ lồi lõm.

“Lần trước nhịn là một, không có nghĩa là lần này phải nhịn.

Đi xe không có mắt à? Cứ thế mà phóng, nếu không phải tôi tay lái tốt thì các người tính đâm vào ai hả?”

Hữu Thủ trút bao nhiêu bực dọc, một hơi nói đến mức đám người Hồ Tiêu không thể xen vào được.

“Mày…”

“Gì chứ? Đại gia tộc chó má gì chứ? Hở ra là mày, hở ra dọa… có chút chuyện cũng làm quá lên.



Nói xong, Hữu Thủ chỉ tay về phía mấy tên bảo vệ tiếp tục mắng.

“Các người, vệ sĩ là bảo vệ chủ nhân, vậy có biết để chủ nhân tránh phiền phức không hả? Hay là cứ dung túng tên ngu ngốc này quậy phá xong đi đánh người ta hả?”

“Nói đi chứ! Câm à!”

Hữu Thủ hùng hổ mà mắng, bọn họ làm gì có cơ hội chen vào câu nào chứ?

“Hữu Thủ! Được rồi!”

Hồ Cửu thấy Hữu Thủ mắng người cũng hơi bất ngờ.

Trước giờ anh ta là người được xem là hiền nhất trong quân doanh, chỉ khi thực hiện nhiệm vụ thì Hữu Thủ lại vô cùng nghiêm túc, không khác gì sát thần.

Nếu không phải Hồ Cửu biết rõ Hữu Thủ thì vừa rồi còn nghĩ anh ta có lẽ đang tranh giành chỗ buôn bán cùng nên.

“Chúng mày được lắm, lần trước là lão chú của tao nhẹ tay mới để chúng mày được nước lấn tới.



“Lần này đừng hòng thoát.



“Tao nuôi chúng mày để làm cảnh á? Còn không biết xông lên!”

Hồ Tiêu đen mặt quát.

Gì chứ? Hắn ở phương Bắc còn chưa ai dám to tiếng, dù là đám người Vinh gia hay Trần gia, có muốn nói xấu hắn cũng là tìm nơi khuất mặt hắn.

Từ khi nào cái thành phố Gia nhỏ bé này, bất kỳ ai cũng có thể coi thường hắn chứ.

“Tôi khuyên Hồ thiếu cậu nên biến đi!”

“Nếu không…”

Hồ Cửu phủi phủi bụi ở bả vai trái, nói với giọng nghiêm nghị.

“Nếu không? Thì sao? Tao muốn xem mày có bao nhiêu năng lực.



“Lên!”

Hồ Tiêu vẫn chưa biết sợ là gì, hắn vẫn nghĩ rằng người chú kia suốt ngày ngó trước nhìn sau.

Còn hắn chỉ cần hùng hổ xông tới, không phải có Hồ gia sao?

Nếu không mang danh đại gia tộc làm gì khi bản thân làm gì phải ngó trước nhìn sau chứ?

Cũng không phải lần đầu hắn làm càng, thêm một lần cũng không sao.

“Được! Ông đây cũng đang ngứa tay.

” Hữu Thủ cũng không đợi Hồ Cửu ra lệnh.

Nhanh chóng di chuyển, một phải một trái, mặc kệ là đang ở trên đường cao tốc.

Cũng mặc kệ có bao nhiêu người cứ thế mà đánh, mỗi một đòn là bao nhiêu lực đạo.

Đám vệ sĩ nhìn thấy cũng không dám nhúc nhích.

“Nào! Lên đi! Ông đây lâu rồi chưa sảng khoái đến vậy!”

Hữu Thủ cũng không ngừng khiêu khích.

Nhìn dáng vẻ Hữu Thủ như vậy, Hồ Cửu vô cùng khó hiểu.

Hôm nay anh ta ăn nhầm thuốc sao?

“Hữu Thủ…” Hồ Cửu lên tiếng kêu.

Nhưng như nghĩ lại gì đó.

“Tiếp tục đi.



Thôi xem như cho anh ta xả giận, có lẽ có chuyện thật.

Hồ Cửu cười cười rồi quay vào xe.

Dù sao Hữu Thủ cũng tự biết tình hình, chắc chắn sẽ không làm ra chuyện quá đáng.

Quả thực chưa đầy mười phút, Hữu Thủ vào xe, trên người toát ra một vẻ thoải mái.

“Thích đánh người vậy sao?” Hồ Cửu lên tiếng.

Lần đầu tiên Hồ Cửu hơi tò mò, muốn nhìn hiện trạng.

Anh nhướng người lên một chút, nhìn qua cửa kín.

Cảnh tượng cũng không có gì bất ngờ.

Chỉ là…

Hô Tiêu bị lột hết quần áo, trói vào cánh cửa xe của hắn, còn đám vệ sĩ nằm la liệt.

“Hồ Tiêu kia…”

“Quá đáng ghét… gãy chân thì nằm yên đi, đi lung tung chọc phá người.



Hữu Thủ nhanh chóng nói.

Nghe vậy Hồ Cửu bật cười, Hữu Thủ hóa ra còn có một mặt thú vị thế này.

Rất nhanh xe của Hữu Thủ cùng Hồ Cửu đã tới nơi cần đổi xe để lên núi Hàng.

“Lại tới?” Lão Hắc vẻ mặt ghét bỏ nói.

“Lão hồ đồ, đừng nhiều chuyện.



“Đánh cờ.



Lão Bạch ngắt lời Lão Hắc.

Hữu Thủ rạng rỡ, nhanh chóng đi vào.

“Anh… tới rồi.

” Bạch Thố thấy Hồ Cửu thì vừa vui mừng vừa ngập ngừng.

“Anh ấy đang đói… cực kỳ đói.

Bạch tiểu thư có thể…” Hữu Thủ nhanh chóng lên tiếng.

Vui vẻ ra mặt, vì dù sao anh ta cũng được ăn ké đồ ăn ngon của Bạch Thố.

Đây chính là lộc ăn nha!

“Tôi còn chưa nói gì.

” Hồ Cửu nhíu mày nhìn vẻ mặt hớn hở của Hữu Thủ.

“Ngài mới nói là đói…” Hữu Thủ gãi đầu.

Bạch Thố đừng bên cạnh cúi đầu cười.

“Được được… chờ một chút em nấu chút gì đó cho mọi người.



Nói xong cô nhanh chóng đi vào trong.

Hồ Cửu cũng chưa kịp nói gì.

“Dạo này cậu có vẻ nhiều chuyện hơn.

” Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ.

Anh ta gãi gãi đầu, dù sao thâm tâm anh ta thực sự muốn Bạch Thố có thể ở cùng Hồ Cửu.

“Sư phụ…” Bạch Thương nhanh chóng chạy lại.

“Bạch thiếu, chúng ta đi, ra sau vườn luyện chút thế võ.

Lúc trước còn chưa nói rõ…”

Hữu Thủ như vớ được phao cứu mạng, nhanh chóng cùng Bạch Thương ra sau vườn, cùng luyện chút thế võ.

Hồ Cửu cũng không bắt bẻ, chỉ cười cười.

Anh đi ra ngoài, trên sườn núi nhìn xuống, cảm giác nơi đây thật bình yên đến lạ.

“Cảm thấy mệt mỏi?”

Mỹ Họa lên tiếng hỏi.

Tuy đã có tuổi nhưng bà ta vẫn là một góa phụ khá mặn mà, khí chất cũng hơn người.

Hồ Cửu nhìn thấy bà ta cũng không lên tiếng.

Chỉ tiếp tục nhìn ngắm xung quanh.

- ------

Hôm nay có tí việc, tối khuya sẽ thêm chương ạ

Độc giả đón nhận mình thật sự rất vui!

Cảm ơn mọi người nhiều nhiều ^^.
Chương118: Trò Lố Bịch Của Đám Người Thượng Đẳng

Mỹ Họa cho dù tham tài đi nữa nhưng với số tuổi này thì bà ta nhìn qua cũng biết người trẻ nghĩ gì.

Chiến thần quả thực là người khó gần, khó đoán, nhưng dính tới tình cảm thì ai không như ai chứ?

“Tôi không biết cậu có chuyện gì, nhưng Bạch Thố nhà tôi với cậu là thật lòng.”

Nói xong bà ta liếc nhìn Hồ Cửu, thấy anh vẫn im lặng không nói gì, thì thở dài.

“Nhưng trách thì trách nó vô phúc, mắt mù, nhìn ai không nhìn lại nhìn trúng cậu.

Xem như số nó khổ.”

“Tôi biết cậu là Chiến thần trong truyền thuyết, một người có thể nói là được nhiều người săn đón.

Bản thân tôi cũng từng rất ngưỡng mộ…”

“Chỉ là… Với một người như cậu, ở bên cạnh cậu nếu không phải là một người có khả năng cùng cậu gánh vác, thì phải là người yên yên ổn ổn an phận ở sau cậu.”

“Dù là loại nào, tôi cũng không mong Bạch Thố nhà tôi dính tới cậu.

Nếu là một người có thể đứng bên cạnh cậu gánh vác thì quá nguy hiểm, nếu là một người yên phận thì quá đáng thương.”

Mỹ Họa nhìn qua Hồ Cửu, vẫn thấy anh im lặng, nét mặt không đổi.

Bà biết dù bà nói gì, đúng sai ra sao thì Hồ Cửu vẫn không thể đáp lời.

“Nhưng tôi vẫn tôn trọng quyết định của con gái tôi.

Dù sao nó có đau khổ hay tổn thương tôi cũng chỉ có thể bên cạnh an ủi, nó hạnh phúc tôi chỉ có thể thầm vui mừng thay cho nó.”

“Biết sao được chứ.

Người trẻ thật khó hiểu… Bạch Thố cũng nên tự chịu trách nhiệm với lựa chọn bản thân thôi.”

Nói xong Mỹ Họa lắc lắc đầu ôm mớ rau rừng vừa mới cắt đi về.

Bạch Thố còn chờ đám rau này của bà để nấu ăn nha, đi được một đoạn bà quay lại nhìn Hồ Cửu.

Cảm giác bất lực lắc đầu.

Thôi thì xem như Bạch Thố nhà bà mơ mộng hảo thôi.

Người như Chiến thần, không thể chạm vào.

“Con bé ngốc.” Mỹ Họa cảm thán.

Bà thuận tay hái ít hoa dại, muốn trang trí một chút, có lẽ ngắm nhìn những bông hoa nhỏ xinh đẹp này thì tâm trạng sẽ tốt hơn.

Hồ Cửu vẫn đứng đó, từng đợt gió phảng phất càng làm anh tỉnh táo hơn.

Anh nghe rõ những gì Mỹ Họa nói, anh biết bà ta nói đúng.

Vị trí của anh, nhìn cao cao tại thượng nhưng cũng nguy hiểm cùng cám dỗ.

Tâm ý Bạch Thố không phải anh không thấy, chỉ là…

Hồ Cửu lắc lắc đầu.

Nếu muốn những người mình yêu thương quan tâm được bình yên, không lo lắng thì anh phải nắm chắc mọi thứ.

Anh không muốn bất kỳ ai chịu khổ vì anh…

Hồ Cửu cứ đứng đó rất lâu, cho đến khi Bạch Thương chạy tới gọi anh.

“Anh Hồ Cửu, chị Bạch Thố nói cơm xong rồi, anh vào ăn thôi.”

Anh gật gật đầu.

Quay về ngồi vào bàn ăn, mùi thơm đồ ăn làm anh cảm giác thèm ăn.

“Rất ngon.”

Tuy chỉ có hai chữ ngắn gọn, nhưng Bạch Thố lại rất vui vẻ.

Sự vui vẻ của cô làm cho mọi người xung quanh cũng muốn vui theo.

“Đồ vô tâm vô phế.”

Lão Hắc nhìn thấy Bạch Thố vui vẻ đến muốn nở hoa, không nhịn được mà trách Hồ Cửu.

Anh vẫn ung dung ăn uống mặc kệ Lão Hắc nói gì.

Nhưng không ai hiểu, trong lòng anh có chút ấm áp khó có.

Trong lúc Chiến thần thật còn đang nghỉ ngơi ở núi Hàng, thì Chiến thần fake đang miệt mài nhận quà cáp từ nhiều người.

Mà Vinh Y Tiếu cũng đã tránh được tầm mắt của Trần Giai Linh, nhanh chóng tìm tới Trình Vũ.

“Ngài xem…”

Vinh Y Tiếu vừa nói vừa đưa ra một hộp nhỏ xem như là quà.

Hắn còn hất mắt, một cô gái vô cùng thanh thuần, gương mặt khả ái, ánh mắt ửng đỏ như vừa khóc.

“Ý của Vinh thiếu…”

Trình Vũ nhìn qua cũng biết ý của Vinh Y Tiếu nhưng hắn ta vẫn giả vờ như không hiểu.

Vinh Y Tiếu nhìn đi nhìn lại, vẫn không hài lòng việc có tên vệ sĩ vẫn đứng sau lưng Trình Vũ.

“Vinh thiếu, đây là những anh em vào sinh ra tử với tôi.

Nếu để họ đi thì không khác nào coi thường họ cả.”

Nói xong câu này, Trình Vũ hơi nhướng mày, giả vờ như không vừa ý.

“Ấy, không không… Tôi làm sao có ý đó được… chỉ là tôi sợ anh ta ngại ngùng…” Vinh Y Tiếu nhanh chóng kiếm cớ.

Người đàn ông mặc đồ đen kia vẫn không biểu cảm, kính đen che đi thần sắc ánh mắc của ông ta.

“Vinh thiếu cứ tự nhiên.”

Tuy Trình Vũ cũng hơi ái ngại, nhưng làm sao được chứ?

Ông ta không phải là vệ sĩ nha, nói trắng ra là người quản lý hắn, làm sao có thế để ông ta đi.

Nhưng ông ta đứng đây cũng thật khó chịu.

“Ngài thử xem món quà kia… Ngài hài lòng chứ.”

Vinh Y Tiếu vô cùng mong chờ, ánh mắt cứ thôi thúc nhìn vào cái hộp nhỏ mình đã đặt lên bàn, chỉ chờ vị Chiến thần này mở nó ra.

“Vinh thiếu cứ gọi tôi là Ngài Trình, không cần cứ xưng Chiến thần, quá xa lạ rồi…”

Trình Vũ cũng không muốn suốt ngày bị kêu lên Chiến thần.

Rất khó chịu nha!

“Ngài Trình….

thật hân hạnh.”

Vinh Y Tiếu vô cùng vui mừng, nghĩ rằng bản thân đã bước một bước gần hơn với quan hệ cùng Chiến thần.

Trình Vũ cũng nhanh chóng mở chiếc hộp nhỏ ra.

“Đây…”

Hắn nhíu mày.

“Thật sự ngại quá, không thể qua được mắt Ngài Trình.

Đây là thẻ giới hạn, Vinh gia sẵn sàng vì Ngài phụng sự.” Vinh Y Tiếu tỏ lòng của Vinh gia.

Trình Vũ quả thực không biết kia là thẻ gì, hắn ta chỉ là tên lừa đảo, quanh năm dùng tiền lừa đảo.

Sao biết được kia là thẻ đen quyền lực của Vinh gia.

Có thể nói hầu hết gia sản Vinh gia chính là nằm ở đây cả.

Chỉ cần Trình Vũ muốn có thể dùng bất kỳ lúc nào để mua sắm hay làm bất cứ việc gì.

Nếu là trên mặt chính trị, có thể nói Vinh gia là muốn đầu quân cho Chiến thần, nguyện làm thuộc hạ của Chiến thần, là một phần của Chiến thần.

Nhưng Trình Vũ chỉ cảm thấy đây chính là hối lộ, với cả cũng chưa ai nói cho hắn biết công dụng của chiếc thẻ đen này.

“Được… Tôi nhận…” Trình Vũ vui vẻ nhận.

Xem như đây là một khoản tiền đảm bảo cho hắn về sau trốn chạy, nhưng hắn lại không biết chính chiếc thẻ này làm cho hắn thê thảm.

“Còn có… kia là Vinh Thúy Hà, em họ chi thứ hai của Vinh gia…”

“Thật ra thì Vinh gia cảm thấy Ngài Trình đây vẫn chưa có ai chăm sóc… chỉ mong để Vinh Thúy Hà được ở cạnh Ngài…”

Vinh Y Tiếu nói xong thì nhìn Vinh Thúy Hà bằng ánh mắt đe dọa..
Chương119: Sự Trùng Hợp Tai Hại

Ánh mắt kìa của Vinh Y Tiếu quá mức lộ liễu, nhìn qua cũng biết Vinh Thúy Hà đang bị ép buộc.

Vinh Thúy Hà dù sao cũng là chi thứ hai, tuy không được bằng chi chính, nhưng tính ra vẫn xem là tiểu thư danh giá một vùng.

Hôn nhân có thể trèo cao một chút, hoặc môn đăng hộ đối cũng đủ làm cho mọi người ganh tỵ với cô ta.

Chỉ là… hiện tại chi chính lại ép buộc Vinh Thúy Hà làm tình nhân cho người được gọi là Chiến thần.

“Vị Vinh tiểu thư này…” Trình Vũ còn đang muốn lên tiếng nhận người.

Gã vệ sĩ sau lưng đã nói gì đó vào tai hắn, vẻ mặt hắn hơi khó coi, nhưng rất nhanh được điều chỉnh.

“Vinh thiếu… tấm lòng của cậu tôi nhận.

Thẻ này là đủ, Vinh Thúy Hà kia, vẫn là thôi đi.”

Trình Vũ ánh mắt lóe lên tia tiếc nuối.

Thật ra gã đàn ông áo đen kia không muốn Trình Vũ bị bại lộ sớm hoặc chí ít là không muốn bọn người kia nghi ngờ sớm như vậy.

Có thể để đại gia tộc trả cái giá đưa người đến làm tình nhân thì chắc hẳn điều kiện sẽ rất khó thực hiện.

Dù đại gia tộc bí ẩn kia có tiềm lực lớn, nhưng họ vẫn không thể nhúng tay vào chính trường chính trị.

Họ chỉ có thể xử lý những thứ liên quan tiền tài mà thôi.

Nhưng gã đàn ông đó cũng không thể ngờ, Trình Vũ vào đêm tiệc hôm trước đã thành công biến Trần tiểu thư dòng chính Trần gia làm tình nhân.

“Ngài Trình đây là không hài lòng… Nếu không tôi sẽ đề cử một người khác.” Vinh Y Tiếu nhíu mày nhìn Vinh Thúy Hà.

Hắn ta cảm thấy là do Vinh Thúy Hà biểu hiện quá kém, cho nên làm Chiến thần ghét bỏ.

“Không cần! Chuyện này cứ vậy đi…”

Trình Vũ nhanh chóng xua tay.

Mà Vinh Y Tiếu nhìn thấy vậy cũng không dám nói nhiều hơn, sợ bản thân làm phật ý quý nhân.

Mối quan hệ hắn dày công tạo dựng sẽ sụp đổ.

“Sắp tới Vinh gia cùng Trần gia sẽ phải đạt đủ phiếu tín nhiệm… Nếu không e rằng… chúng tôi không thể còn ở trong Nội bộ Chính trị…”

Vinh Y Tiếu nói xong tỏ vẻ thở dài.

Tuy không nói thẳng nhưng chuyện này nói ra cũng là muốn Trình Vũ dùng danh vị Chiến thần trợ giúp một chút.

“Vinh thiếu quá vội rồi.

Trần gia hay Vinh gia, tôi không đảm bảo cả hai, chỉ có thể một.”

Trình Vũ nói không đầu không đuôi, vì hắn ta cũng nghe chuyện này từ gã áo đen.

Hắn biết bọn họ hiện tại chỉ là muốn được nhận phiếu tín nhiệm, sau đó mới có thể bành trướng.

“Tôi sẽ suy nghĩ thêm…”

Nhìn gã đàn ông kia hơi nhíu mày, Trình Vũ biết cần tiễn Vinh Y Tiếu đi, nếu không sẽ sinh chuyện.

“Ngài Trình…”

Vinh Y Tiếu còn muốn nói gì đó.

Nhưng còn chưa nói thành câu thì Trình Vũ đã rời đi.

Mà gã vệ sĩ kia lại can hắn lại.

“Vinh thiếu, nếu là muốn Chiến thần giúp sức, chi bằng cậu thử tìm cách làm cho Vinh gia có giá trị hơn… tỷ như giúp Chiến thần lấy được thứ Ngài ấy muốn…”

“Tín nhiệm ở vị trí kia làm sao bằng được đầu quân cho Chiến thần.

Vinh gia suy nghĩ một chút.”

Gã áo đen ẩn ý nói rồi cũng đi theo Trình Vũ.

Vinh Y Tiếu cho rằng đây mới chính là ý Trình Vũ, nhưng ngại nói ra.

Hắn suy nghĩ một chút, chuyện này khá hệ trọng, cũng không thể mình hắn quyến định.

Chiến thần đây là muốn Vinh gia cùng Chiến thần có thể hợp tác một chuyện khác, tất nhiên theo cách nói kia của gã vệ sĩ thì bọn họ sẽ đạt lợi ích rất cao.

“Vô dụng!”

Vinh Y Tiếu đứng dậy nhìn Vinh Thúy Hà lúc này đang thở phào thì quát.

Sau đó hắn cũng bỏ đi.

Vinh Thúy Hà nhìn mọi người rời đi, cô ta ngồi bệt trong phòng VIP mà uất ức khóc.

Cô ta từ nhỏ tới lớn làm gì chịu cảnh này chứ, ngồi cũng không được ngồi, phải mặc bộ đồ đẹp, chỉnh chu nhất.

Bày ra bộ dạng tốt nhất, lại chỉ để người ta xem là hàng hóa.

Ánh mắt cô ta thống hận nhìn về phía Vinh Y Tiếu biến mất.

Mà Trình Vũ cùng gã vệ sĩ lúc này đã lên xe.

“Sao ông lại không để tôi nhận cô gái kia? Có gì khác với cái thẻ đen nhẻm này sao?”

Trình Vũ bĩu môi bất mãn nói.

“Cậu có thể tiêu tiền, nhưng với những tiểu thư danh gia cậu không nên động vào.”

Gã áo đen kia khinh bỉ nhìn Trình Vũ, sau đó lạnh lùng nói.

“Tại sao? Còn không như nhau? Dâng lên như món hàng, thì cùng là ‘hàng hóa’ mà thôi.

Có gì khác?”

“Mà này, gia tộc lớn đều thế sao? Vậy thì những kẻ nhận quà quá sướng rồi còn gì, được tiền, được tình, còn phục vụ tận tâm thế…”

Nói đến đây Trình Vũ lại nhớ đến buổi tối hoang dại kia liếm liếm môi thèm thuồng.

“Dù là ‘hàng hóa’ cũng là loại đặc biệt.

Cậu xứng sao?”

“Chưa kể họ dâng lên loại này, thì cậu lấy gì đổi lại? Điều kiện không hề nhỏ.”

“Cái gì có thể dùng tiền, tôi có thể để cậu tự do.

Nhưng liên quan đến những thứ tiền không giải quyết được...Cậu nghĩ cậu giải quyết nổi?”

‘Ngu ngốc!”

Gã đàn ông áo đen chễm chệ ngồi tựa ra sau ghế, càng mỉa mai mắng hắn ta.

Trình Vũ nào có nghe lọt tai câu nào, hắn chỉ cho rằng đám người này chẳng qua lợi dụng tài lừa đảo của hắn.

Còn không cho hắn chút mật.

Đã vậy hắn càng giấu kỹ chuyện Trần Giai Linh đồng ý qua lại xác thịt với hắn.

Nghĩ gì đó, hắn lấy điện thoại ra, nhìn như nghịch điện thoại, thật ra là nhắn cho Trần Giai Linh.

“Phòng 202, khu sòng bạc Thái Thiên.”

Trần Giai Linh lúc này còn đang chỉnh chu lại bản thân.

Vinh Y Tiếu kia tuy không hành cô bằng Trình Vũ, nhưng suy cho cùng những việc ‘vận động’ đều rất tốn sức.

Nhìn tin nhắn kia, lại nhớ tới sự man rợ của Trình Vũ, lòng cô chợt hoảng.

Lúc này còn chưa để cô ta định thần, chuông điện thoại đã reo lên.

Là mẹ cô ta.

“Mẹ…”

Giọng cô ta hơi mệt mỏi.

“Con..

thế nào? Vinh thiếu…”

“Anh ta không nghi ngờ, đều theo lời mẹ.”

Trần Giai Linh cắn răng trả lời.

“Chuyện kia..

bên Ban Chính trị đã có tin tức, lần này Trần gia đạt phiếu tín nhiệm cao nhất.”

“Con… đều không uổng công.

Mẹ cũng nói chuyện với cha con, nhờ con mới như vậy.

Nhưng mẹ chưa nói chuyện… con…”

Thẩm Thanh Hương mím môi, nghĩ tới con gái lăn lộn cùng hai người đàn ông thì đau lòng không thôi.

“Vậy được rồi.

Xem như con đã làm đúng.”

Trần Giai Linh vui mừng nói.

“Địa vị của con hiện tại rất được Trần gia xem trọng.”

Mẹ cô ta nhấn mạnh.

“Con hiểu!” Trần Giai Linh cắn răng gật đầu.

“Con còn có việc.

Gọi mẹ sau.”

Nói xong cô ta không chờ đầu dây bên kia nói gì đã vội tắt máy.

Vừa nhận tin tốt từ Trần gia, cô ta nhìn tin nhắn.

Trần Giai Linh cho rằng Trình Vũ đã giúp Trần gia, hiện tại muốn gặp cô ta là để cô ta ‘trả ơn’.

Nước mắt tủi nhục rơi xuống.

Phòng ở sòng bạc Thái Thiên dù là cao cấp thì sao chứ?

Ở những nơi đó còn thua xa khu Resort tầm trung, cô ta không hiểu tại sao Chiến thần muốn cô tới đó.

Cô ta chỉ có thể phản hồi tin nhắn Trình Vũ một cách ngoan ngoãn.

‘Em sẽ có mặt ngay.’.
Chương120: Lại Giáp Mặt

Mà Trình Vũ nghe tên áo đen dạy đời suốt chặng đường, cũng phát chán, hắn ta cảm thấy bị đám người thượng đẳng chà đạp.

Cách duy nhất khiến hẳn cảm thấy thoải mái chính là lại chà đạp, hành hạ Trần Giai Linh.

Còn không phải tiểu thư danh giá, hắn muốn cô ta tới phòng của sòng bài, không phải vì hắn thiếu tiền.

Mà vì ở đó có ‘đồ chơi’ mà Trần Giai Linh khẳng định không bao giờ quên được.

“Tôi muốn tới Sòng bài Thái Thiên.” Trình Vũ lên tiếng.

Gã đàn ông áo đen nhíu mày nhìn Trình Vũ tỏ vẻ không tán thành.

“Ông xem đi, gì ông cũng không cho.

Tôi chỉ muốn tới đó, tìm vài cô em… Dù gì tiểu thư danh giá tôi không xứng, chẳng lẽ vài cô em ở đó cũng không thể?”

Trình Vũ bày ra vẻ mặt lưu manh.

Gã đàn ông buông lỏng cảnh giác, cảm thấy cũng không nên bó buộc Trình Vũ.

Dù sao tới đó có ai nhận ra là Chiến thần thì tai tiếng đổ lên đầu vị Chiến thần thật kia.

Không tổn hại gì!

“Được rồi.”

Được sự đồng ý của gã Trình Vũ nở nụ cười gian manh.

Nếu gã ta biết hắn đi lần này chính là chà đạp vị Trần tiểu thư dòng chính của Trần gia, thì chắc chắn gã ta không bao giờ để chuyện này xảy ra.

Đáng tiếc, gã ta mãi mãi không ngờ, chỉ vì quyết định hôm nay của gã, đã tạo ra cục diện không thể vãn hồi.

Đại gia tộc bí ẩn cũng vì đó mà tổn thất không nhỏ!

“Nhớ phải về vào sáng mai, chiều mai chúng ta có tiệc gặp mặt.”

Gã ta thả Trình Vũ trước cửa Sòng bài Thái Thiên, sau đó không quên dặn dò.

“Được được, nghe ông.

Tôi cũng chỉ ở đây, ông có thể tới bất cứ khi nào mà.”

Trình Vũ tỏ vẻ đã biết.

Gã đàn ông ra hiệu để xe chạy đi, người tài xế lúc này mới lên tiếng.

“Ngài Mã, để hắn ta lung tung tùy tiện thế liệu có…”

“Hắn làm được gì? Tiền tài tiêu cứ tiêu, muốn chơi sao cứ chơi, chỉ cần không vấy bẩn người các đại gia tộc là được.”

Người được xưng Ngài Mã nở nụ cười nguy hiểm.

Trần Giai Linh lựa chọn bộ đồ kín đáo, trùm cả mặt, bước vào Sòng bài Thái Thiên, cô ta rất sợ có người nhìn thấy mặt.

“Dẫn tôi tới Phòng 202.”

Người lễ tân cũng nhận được thông tin khách phòng 202 sẽ có người tới, nên phân phó người dẫn Trần Giai Linh lên.

Vì cô ta ăn mặc khá kín đáo, mà chỗ này lại vô cùng phức tạp, người kia khinh bỉ nhìn cô.

“Che gì chứ? Lần đầu làm nghề sao?”

Cô phục vụ dẫn Trần Giai Linh bĩu môi nói.

“Tôi… không có.” Trần Giai Linh đã bao giờ bị rơi vào tình huống này chứ.

Nhưng cũng không thể nói ra thân phận, chỉ có thể nuốt xuống sự bực dọc này.

“Phòng 202 là phòng VIP, xem như cô gặp may rồi, khách sộp nha.”

Cô phục vụ kia còn có chút cảm thán nhìn Trần Giai Linh.

Ai mà không biết Sòng bạc Thái Thiên này không chỉ có đánh bạc, còn có dịch vụ nhạy cảm khác.

Chỉ là sau này có thế lực mới tiếp quản.

Không cho bọn họ ép buộc các cô gái ở đây đi khách.

Trừ khi họ tự nguyện!

Mà phòng 202 nổi tiếng là phòng VIP, vì ở đó có rất nhiều thứ ‘hay ho’.

Trần Giai Linh bước vào phòng 202, cô ta còn chưa kịp nhìn kỹ đã bị không gian tối tăm bao phủ.

Ánh đèn màu lập lòe không đủ làm cô nhìn rõ mọi thứ.

“Em tới rồi sao…”

Trình Vũ lên tiếng, giọng nói vô cùng dâm tà.

“Ngài nói xem..

em làm sao không tới chứ…”

Trần Giai Linh cố gắng trấn áp sự ghê tởm mà nói.

Giọng nũng nịu vô cùng, làm cho Trình Vũ muốn tan chảy.

“Lại đây.”

Hắn ta đang ngồi tên một chiếc ghế giữa phòng, cảm giác như một vị vua.

Lúc này, trong phòng đã lên đèn vàng, Trần Giai Linh nhìn rõ hơn mọi thứ, không gian vẫn hơi mờ ám.

Nhìn cũng biết, đây là loại phòng để cho những kẻ thỏa mãn ‘thú vui’ biến thái.

“Em xem… hôm trước quá kích thích.

Anh rất nhớ…”

Trần Giai Linh sợ hãi từng bước đi lại.

Khi tới gần Trình Vũ, cô ta thấy rõ sau lưng hắn ta còn có hai người đàn ông khác.

“Kia…”

“Cởi đồ!”

Khi cô ta còn đang muốn chất vấn, đã bị Trình Vũ dùng giọng điệu ra lệnh.

“Nhưng…”

“Em dù sao cũng là… tiểu thư Trần gia, sao có thể để… người khác…”

Vừa nói Trần Giai Linh vừa nhìn ra phía sau Trình Vũ, cả người run lên.

Trình Vũ cũng cảm nhận được sự sợ hãi của cô ta, cười đều giả.

Hắn hiện tại muốn được có cảm giác làm vua, mà Trần Giai Linh là tự đưa vào, hắn nguyện ý tận dụng.

Nơi này hắn thường tiếp các bà lớn tuổi, lừa một khoản tiền rồi biến mất.

Mà những người kia thú vui rất biến thái, lâu ngày hắn ăn cũng quen.

Giờ lại có một tiểu thư sắc nước hương trời, lại tự nguyện cho hắn cảm giac vua chúa.

Hắn phải tận lực hành hạ!

“Em từng nói… vì tôi chuyện gì cũng làm.”

“Aizzz… hay em chỉ nói cho có?”

“Trần gia… hình như phiếu tín nhiệm… ừm… có lẽ nên xem lại.”

Trình Vũ làm ra vẻ suy nghĩ.

Nhìn Trần Giai Linh, hắn ta lại lên cơn thèm thuồng, hắn cố ý đánh vào tâm lý của cô.

Mà Trần Giai Linh lúc này nghe tới ‘phiếu tín nhiệm’, cả người run lên.

“Anh nghe em nói… Chiến thần, Ngài xem, nhờ Ngài mà Trần gia có phiếu tín nhiệm cao nhất, em đội ơn Ngài không hết.

Ngài không cần nghĩ, chỉ là em muốn là của riêng Ngài…”

Trần Giai Linh vội vàng lên tiếng, cũng thoát bớt áo khoác ngoài để lộ một thân hình nóng bỏng cùng váy đỏ chói mắt.

“Ngoan, nghe tôi.

Em muốn gì cũng được… em chỉ cần ngoan ngoãn, tôi dám chắc em là duy nhất.”

“Em xem, Vinh Y Tiếu kia còn dâng cả Vinh Thúy Hà… nhưng tôi vì em mà từ chối… Có phải nền đền cho tôi xứng đáng?”

Trình Vũ nghe ra Trần gia đã đạt phiếu tín nhiệm cao nhất, xem ra sự trùng hợp này có lợi cho hắn ta rồi.

“Bọn họ sao? Em lo gì? Tôi không ngại, tôi chỉ muốn tìm cảm giác chỉ có ở em… em không muốn sao?”

Trần Giai Linh nghe xong thì tức giận không thôi, nhưng làm sao nói ra chứ, cô ta làm sao muốn cái kiểu thế này.

“Nếu em không muốn… có thể đi…”

“Cậu gọi Vinh thiếu cho tôi đi, bảo tôi đồng ý.”

Trình Vũ khẩy tay, để cho tên đàn ông bên cạnh lấy điện thoại cho mình, tỏ ý muốn đồng ý với Vinh Y Tiếu điều gì đó.

Lòng Trần Giai Linh run lên, Vinh Thúy Hà?

Nếu Vinh gia đồng ý chuyện Vinh Thúy Hà đi theo Trình Vũ, điều đó khẳng định, điều kiện bọn họ muốn đạt được từ Chiến thần không phải tầm thường.

Mà còn có “phiếu tín nhiệm” kia.

“Đừng! Em..

đồng ý.”

Trần Giai Linh khổ sở lên tiếng..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom