• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 111-115

Chương111: Bất Ngờ Quá Lớn

Trình Vũ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, sao có thể lại đơn giản như thế.

Hắn ta quay người nhanh chóng mở chế độ quay phim, để về chế độ yên lặng.

Sau đó cúi người như đang làm gì đó, nhưng đó chính là đặt máy ở góc quay tốt, không quan trọng đêm tối.

Chất lượng kỹ thuật khá tốt, có thể quay rõ ban đêm nha.

“Vậy Trần tiểu thư vẫn nên về nhà nghỉ ngơi đi…” Trình Vũ lại giả vờ tiếp tục đi.

Nhưng ngay lúc này Trần Giai Linh đã cắn răng đưa ra quyết định.

Cô ta đứng bật dậy, thả áo khoác trên người xuống.

Chiếc váy xẻ tà cũng bị cô xé toạc, cởi sạch sẽ.

Từng món đồ lột xuống vô cùng mạnh bạo, còn có chút kiên quyết.

Trần Giai Linh nghĩ rằng, một người quân nhân lăn lộn chiến trường, vốn nếu đã thích cảm giác mạnh, vậy chỉ cần cô ta được ‘Chiến thần’ ưu ái.

Vậy thì ngày sau cô ta sẽ có phúc phần hơn nữa.

“Em… thật sự muốn…” Trình Vũ cũng hơi bất ngờ trước hành động của Trần Giai Linh.

Hắn ta cũng là đàn ông, nhìn cơ thể lõa lồ của người phụ nữ xinh đẹp sao lại không muốn?

Hơn nữa kia còn là tiểu thư danh giá, một chút cũng muốn nếm thử nha, hắn thật muốn dày vò vị tiểu thư kiêu ngạo này.

“Tốt! Tôi chơi với em.” Trình Vũ tuy nói nhưng vẫn đứng im đó.

Hắn không làm gì cả, nhưng ánh mắt hắn như nhìn xuống phần thân dưới của mình.

Đây là muốn…

Trần Giai Linh nhìn theo ánh mắt Trình Vũ.

Thân thể thoáng run lên.

Nếu bình thường, cô ta sẽ cho đây là một sự sỉ nhục.

Nhưng cũng còn xem làm chuyện này với ai…

Trần Giai Linh đi đến từng bước ngượng ngùng.

Quỳ xuống dưới chân hắn ta, dùng tay cởi đồ cho hắn, nhìn cảnh tượng này chẳng khác gì là Trình Vũ là một vị vua được phi tần phục vụ.

Hắn cảm thấy vô cùng phấn khích.

Sau đó hắn cũng không màn Trần Giai Linh kia là bông hoa cao quý thế nào, cũng tùy ý hắn chà đạp.

Mà hắn lăn lộn với bao nhiêu phụ nữ rồi? Kinh nghiệm chắc hẳn là rất ‘phong phú’.

Từng chút hành hạ, từng chút chà đạp.

Trần Giai Linh dù là tiểu thư danh giá, thì làm gì đã trải qua cái loại phong tình biến thái như thế.

“Xin ngài… đau…”

“Á…”

“Đừng… không….

thể… chịu… nổi.”

Từng tiếng động vang vọng trong đêm, khung cảnh lại nhá nhem u ám.

Trần Giai Linh từng đợt cho rằng bản thân như rơi vào địa ngục không lối thoát, mà Trình Vũ lại vô cùng hả hê.

Bọn nhà giàu, danh giá đến thế là cùng.

Cuối cùng cũng bị hắn chà đạp, không phải sao?

“Ngoan… chẳng phải em nói… Trần gia cần sự ủng hộ của tôi.”

Dứt lời hắn xoay người Trần Giai Linh, bắt cô ta đứng quay lưng về phía mình, còn tay cô ta phải tựa vào cây to trước mặt.

Hắn canh chuẩn góc quay mà hắn đã đặt trước.

“Kêu lên… đừng sợ…”

“Ở đây không có ai.”

“Em không lên tiếng tôi sẽ không vui.”

Trình Vũ cũng không còn vẻ giả vờ lạnh nhạt, cũng không còn cần diễn cái phong thái ‘Chiến thần’ kia.

Hắn trở thành một kẻ khốn nạn thực thụ.

“Á… xin ngài… làm ơn..”

“Đúng! Nên như thế.”

“Cầu xin tôi là tốt.”

Cứ như thế, hắn không quan tâm cái phong tình hay là cùng hòa hợp gì gì đó.

Trước giờ hắn chỉ có thể được lăn lộn cùng đám phụ nữ ở phố đèn đỏ, con mồi lừa đảo của hắn cũng chỉ là những người đàn bà hồi xuân.

Làm gì đã nếm món ngon thế này chứ?

Trần Giai Linh khóc khản cả cổ, chỉ muốn chuyện này thật nhanh chóng trôi qua.

Có lẽ chỉ qua một tiếng đồng hồ, nhưng với Trần Giai Linh là cả một thời gian quá dài, quá kinh tởm.

Mà Trình Vũ lại tiếc nuối không muốn rời khỏi người Trần Giai Linh.

Cô ta dù đau đớn nhưng vẫn không quên chuyện chính.

“Ngài xem… chuyện kia…” Trần Giai Linh ôm chiếc váy đã bị rách che đi phần cần che, ngồi bệt ngước mắt hỏi Trình Vũ.

Hắn ta sau khi mặc đồ, cũng nhanh chóng lấy đi máy mà mình đã bố trí từ trước.

“Ừm, xem như em khá ngoan.

Tôi sẽ… sẽ giúp.” Trình Vũ lạnh mặt nghiêm túc nói.

“Cứ chờ kết quả.”

Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi, mặc kệ Trần Giai Linh tự xoay sở.

Dù sao đây cũng là lần đầu của cô ta, lại bị thảm hại như thế này, cô ta ấm ức òa khóc.

Sau đó như nghĩ được gì đó, cố gắng lê thân thể vào phòng cũ, gọi người đem đồ đến để thay.

Ánh mắt trở nên sắc bén hơn.

“Đúng… lợi ích càng lớn, phải hy sinh lớn.”

Nghĩ một hồi cô ta gọi cho mẹ của mình.



“Con gái, chuyện tốt chứ?’ Mẹ của Trần Giai Linh giọng nói hớn hở.

“Con… con đã ‘cùng’ Chiến thần… con…” Trần Giai Linh ấp úng.

Nghe xong con gái nói, Thẩm Thanh Hương giật mình.

“Ngu ngốc, con đang làm gì thế này.” Bà ta hốt hoảng.

“Con phải biết cái chuyện tình nhân gì gì đó là để chi thứ, sao lại tới lượt con chứ.

Còn hôn sự với Vinh thiếu bên kia.” Thẩm Thanh Hương không biết phải làm sao.

Trần Giai Linh uất ức, nhưng vẫn cắn răng nói.

“Chiến thần nói sẽ giúp Trần gia trong lần giành phiếu tín nhiệm lần này.”

“Ngài ấy chấp nhận… chỉ bí mật.

Hôn lễ với Vinh gia vẫn sẽ diễn ra… nếu con có vị trí nào đó với Chiến thần… Ngài ấy sẽ giúp Trần gia.”

Cô vừa nói nước mắt vưa rơi.

“Con… quá tham lam.” Thẩm Thanh Hương bất đắc dĩ.

“Nếu như thế, con phải lên giường cùng Vinh thiếu…” Thẩm Thanh Hương bạo dạn nói.

Trần Giai Linh phản cảm không đồng ý, cô ta nghĩ rằng sao mình có thể vừa ngủ với người này lại lên giường với người khác cơ chứ.

“Không thể.”

“Phải như thế! Đàn ông dù là ai cũng không mong người đàn bà của mình bị người khác chà đạp.

Con phải làm sao cho khéo, đừng để Vinh thiếu nhận ra con ‘mất’ cho người khác.”

Bà ta muốn con gái được lợi nhiều nhất.

“Nhưng… đó là Chiến thần, Vinh thiếu hay Vinh gia cũng sẽ không thể ý kiến.” Cô ta cho rằng với vị trí Chiến thần, thì dù mọi người biết cô ta là tình nhân của Chiến thần thì không ai có thể nói gì được.

Họ còn phải tìm đến cô ta để nhờ vả.

Chưa kể, nếu được lợi ích đủ lớn, về sau cả Trần gia cùng cá nhân cô ta cũng sẽ không cần ai nữa.

Cô ta đang xem Chiến thần là công cụ.

“Con ngu ngốc quá rồi!” Bà ta thở dài.

“Nếu đã vậy rồi còn nên cùng Vinh thiếu, sau này họ sẽ không bắt bẻ được.

Dù sao chuyện này không nên cho ai biết… Kể cả cha con.” Thẩm Thanh Hương trầm giọng.

Bà ta hiểu rõ đàn ông, nhất là người xuất thân danh gia, bọn họ càng không chấp nhận phụ nữ của họ bị người làm đồ chơi.

Càng không muốn thành viên dòng chính bị người ta coi thường.

Tốt nhất chuyện này là bí mật!

“Nghe mẹ!”

“Nhưng họ không biết, thì ai coi trọng con chứ?” Trần Giai Linh không cho là đúng.

“Chỉ cần cho mọi người biết Chiến thần thân với con, đồng thời vì con mà giúp đỡ là đủ.

Chỉ cần Ngài ấy thể hiện con là bạn, là vì con mà có lợi ích này.”

“Lúc đó ai không vì con chứ?” Thầm Thanh Hương khuyên nhủ.

“Được rồi.

Con sẽ suy tính.”

“Con cần quay lại buổi tiệc.

Không thì mọi người sẽ nghi ngờ.” Trần Giai Linh nói xong thì cúp máy..
Chương112: Chiến Thần Thật Giả

Trần Giai Linh nhanh chóng đổi một bộ váy kín đáo hơn, trang điểm lại gương mặt, sau đó quay lại buổi tiệc.

Trình Vũ sớm đã quay lại buổi tiệc, được mọi người vây quanh hỏi han và quan tâm.

“Các vị… hiện tại tôi còn có việc, có lẽ nên rời tiệc.” Trình Vũ cảm thấy mình đã có được thứ mình cần.

Nhanh chóng kiếm cớ thoát khỏi đám người này.

Trần Giai Linh lúc này vừa bước vào.

“Chiến thần cũng mệt mỏi, hôm khác gặp vậy.” Trần Giai Linh ánh mắt ẩn ý nhìn Trình Vũ.

Vinh Y Tiếu nhìn thấy Trần Giai Linh quay lại, lại đổi đồ cũng lấy làm lạ.

Hắn tiến tới gần Trần Giai Linh.

“Sao em lại thay đồ rồi?”

“Lúc này bị đổ rượu vào người, không muốn mặc lại nó nữa.” Trần Giai Linh chỉ lạnh nhạt tìm cớ.

“Chiến thần có đồng ý chuyện giúp đỡ chúng ta?” Trần Giai Linh hỏi ngược.

Muốn phân tán sự chú ý của Vinh Y Tiếu.

Hắn ta quả thực cũng không nghi ngờ gì nhiều, nhìn về hướng Trình Vũ, cảm thấy bản thân đã đạt thành hiệp nghị với Chiến thần kia.

“Tốt rồi.

Rất nhanh chúng ta sẽ có chỗ dựa vững chắc.” Nhìn dáng vẻ đắc ý của Vinh Y Tiếu.

Trần Giai Linh cảm thấy không đơn giản chỉ là đạt thành hiệp nghị.

Nhưng không sao, bản thân cô cùng ‘Chiến thần’ cũng đã có hiêp nghị bí mật, xem ra còn giá trị hơn mấy cái hiệp nghị trên miệng kia.

Nhưng vừa lúc Trình Vũ vừa đi khỏi, thì Hồ Lâm nhanh chóng đón đường Trình Vũ khi hắn ta vừa bước ra khỏi cửa.

“Chào Ngài.” Hồ Lâm cuối người khom lưng.

Bộ dạng vô cùng thành kính.

Ông ta biết nếu còn ở trong buổi tiệc e rằng Hồ gia không thể tiếp cận Chiến thần.

Trên đầu bọn họ còn có Vinh gia cùng Trần gia.

“Ngài đây…” Trình Vũ hơn giật mình.

“Tôi xin lỗi đã làm phiền Ngài.

Tôi đến từ Hồ gia… chúng ta có thể qua bên kia nói chuyện một chút được không.” Hồ Lâm cúi người càng sâu.

Vô cùng cung kính cùng hèn mọn.

“Này…”

Đám người vệ sĩ, có một người thì thầm vào tai hắn ta gì đó.

Hắn nở nụ cười, nhìn Hồ Lâm.

“Ông Hồ Lâm, qua kia một chút.” Trình Vũ cười nói.

Vẻ mặt vẫn tỏ ra lạnh nhạt.

“Vâng, vâng.” Hồ Lâm cúi đầu cung kính đi theo.

Thật ra tên vệ sĩ áo đen dẫn đầu kia chính là người của gia tộc thần bí.

Ông ta luôn đeo kính đen, nhìn như bảo vệ của Trình Vũ.

Thật ra ông ta chính là người điều khiển và quản lý Trình Vũ.

Ông ta sẽ là người quyết định Trình Vũ nên tiếp xúc với ai hay không.

“Ông Hồ, ông nói xem có chuyện gì.” Trình Vũ vẫn diễn tốt vai của mình.

Hồ Lâm vì luôn cung kính nên cũng không nhìn kỹ thần sắc của hắn ta.

“Chiến thần… Hồ gia chúng tôi rất luôn ngưỡng mộ Ngài, nếu có thể…”

Ông hơi ấp úng, rồi ngước nhìn Trình Vũ.

“Ngài có thể cho tôi hẹn gặp riêng Ngài, một là để tỏ lòng thành kính, hai là… chúng tôi có chút quà mọn… gọi là…” Hồ Lâm nói xong dùng hai tay đưa danh thiếp cho Trình Vũ.

Bộ dạng hai tay đưa lên vô cùng kính cẩn.

“Được rồi.

Tôi sẽ để trợ lý của tôi sắp xếp sau đó chủ động liên hệ cho ông.” Trình Vũ đưa danh thiếp cho gã đàn ông áo đen đứng sau.

“Tôi có việc phải đi rồi.” Trình Vũ lên tiếng.

“Vâng, tôi sẽ chờ Ngài, mong Ngài chiếu cố.” Hồ Lâm cúi đầu nói.

Nói rồi Trình Vũ bước ra ngoài.

Vừa lúc này đám người Hồ Cửu cùng Túc Trì cũng vừa bước vào.

Một Chiến thần uy danh bằng xương bằng thịt thực sự, còn một kẻ mạo danh lại đụng độ nhau tại cửa khi Resort Bạch Ngọc.

“Tránh ra!” Trình Vũ đang trong vai ‘Chiến thần’ cảm thấy bản thân quả thật cao hơn người khác rồi.

Túc Trì là quân nhân thực thụ, cho nên trên người đã có sẵn khí chất sát phạt, một câu vô lý của Trình Vũ làm Túc Trì khó chịu ra mặt.

“Anh bạn, là anh va vào tôi!” Túc Trì nhìn Trình Vũ, vẫn giữ thái độ lịch sự.

Hồ Cửu nhìn theo nhíu mày.

Truyện Khác

Nhưng anh để ý không phải là Trình Vũ, chính là tên đàn ông mặc đồ đen đeo kính mát kia.

Nhìn ông ta có vẻ đã có tuổi, khá cao to, nhưng không có vẻ là vệ sĩ.

“Hừ, cậu nên biết điều một chút, nếu không…”

“Ngài nên đi rồi!” Gã đàn ông áo đen cắt lời Trình Vũ.

Ngữ khí tỏ vẻ cung kính nhưng thực sự nghe kỹ và quan sát một chút, Hồ Cửu nhìn ra gã đàn ông kia khá cẩn thận.

Nhìn dáng vẻ không giống là nhắc nhở.

Là giống ra lệnh!

Hồ Cửu nghi hoặc.

“Các vị vẫn chưa xin lỗi anh ta.” Anh lên tiếng.

“Gì chứ? Xin lỗi?” Trình Vũ cũng không để tâm đến lời của gã áo đen nữa.

Cảm giác mình vừa được cả đám thượng lưu kia vây quanh, còn ‘ăn’ được của ngon.

Hắn ta cũng quên mất bản thân là kẻ giả mạo!

Những gã áo đen kia dù không biết thân phận Túc Trì cùng Hồ Cửu, tuy nhiên hắn nhìn ra được khí chất bất phàm trên hai người họ.

Cũng không muốn thêm rắc rối.

“Ngài còn có việc gấp cần giải quyết.” Gã áo đen giọng nói nghiêm nghị hơn.

“Không thể! Xin lỗi rồi các người muốn đi đâu thì đi.” Hồ Cửu chặn đường.

Gã áo đen cũng mất kiên nhẫn.

“Anh bạn trẻ, không nên ngông cuồng.”

“Ngông cuồng? Nhưng tôi thích.” Hồ Cửu nở nụ cười quái dị.

Trình Vũ hống hách bước lên.

“Đứng trước Chiến thần, các người còn muốn tôi xin lỗi? Tôi sợ các người vây lấy tôi còn không kịp.”

Nghe Trình Vũ nói xong, Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, mỉm cười.

Cũng không có bộ dáng cúi đầu chào hỏi, Trình Vũ thấy vậy thì hơi kinh ngạc, mà gã đàn ông áo đen cũng không muốn dây dưa.

“Đi thôi!”

Nói xong thì lôi Trình Vũ đi.

Túc Trì định ngăn cản thì bị Hồ Cửu ra hiệu để họ đi.

“Chiến thần sao? Cứ để hắn chơi.” Anh nhìn theo đám người rồi nói..
Chương113: Giáp Mặt Các Đại Gia Tộc

Túc Trì hiểu ý Hồ Cửu cũng không định đuổi theo nữa.

“Vậy… Chúng ta có cần vào trong?” Túc Trì tiếp tục hỏi.

Lúc Hồ Cửu còn chưa kịp trả lời thì Hồ Lâm đã ở ngay đó, hắn đi đến gần anh, ánh mắt toàn là thù hận.

“Hồ Cửu!”

Hồ Lâm nghiến răng nghiến lợi.

Ông ta đã bao giờ chật vật vậy chứ, chính tên nhãi nhép này lại làm ông bị thương.

Hôm nay được diện kiến Chiến thần trong bộ dạng thương tật này, làm ông ta vô cùng khó chịu.

Trần gia cùng Vinh gia liên hợp chèn ép Hồ gia, mà ông ta còn bị tên Vinh thiếu cười nhạo.

“Ông nên lịch sự một chút.

Dù sao người của đại gia tộc đều ở đây.”

“Tôi thì không vấn đề gì.

Chỉ là… lo lắng thay cho ông.”

Hồ Cửu cũng không nể mặt mà nói.

Anh nhìn chướng mắt Hồ Lâm này lắm rồi, còn chưa động tới là vì anh còn có kế hoạch phía sau, cũng là một phần vì người mẹ đã mất.

Nếu không tên Hồ Tiêu cùng Hồ gia bên kia có thể còn bay qua bay lại được sao.

Điều anh muốn chính là để Hồ gia từ từ nếm trải mùi vì bị chà đạp.

“À, tôi quên nhắc nhở ông.

Xem như tôi tốt bụng, nhắc một chút… Hồ gia nên chuẩn bị tốt một chút, đến lúc bị người chà đạp thì lại không quen.” Hồ Cửu nói xong thì nở nụ cười bí ẩn.

Hồ Lâm nghe vậy thì tức giận không thôi.

“Mày đừng nghĩ có chút bản lĩnh thì xem như một tay che trời.

Chờ Chiến thần giúp Hồ gia, tao muốn xem mày sẽ như thế nào.” Ông ta thật sự muốn bóp chết Hồ Cửu.

Chỉ là hiện tại ông ta không có khả năng đó.

“Ồ, ông Hồ Lâm, ông vẫn chưa đi sao?” Vinh thiếu vừa lúc đưa Trần Giai Linh ra ngoài.

Vinh gia cùng Trần gia và Hồ gia cũng đã giữ vị trí kiềng ba chân lâu nay.

Lần này liên hôn, có thể nói Hồ gia xem như bị bọn họ đè bẹp.

Chưa kể đến có sự đảm bảo của Chiến thần hôm nay, bọn họ xem như một bước lên mây, lên cả một tầm cao mới.

“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, hôm nay cũng nhờ mọi người mà tôi cũng được diện kiến Chiến thần.

Nên cảm ơn mọi người rồi.” Hồ Lâm lịch sự cùng khiêm nhường mà nói.

Giao tiếp trong giới thượng lưu vô cùng mệt mỏi, dù trong lòng có bao nhiêu bất mãn cũng phải ra vẻ lịch sự kín đáo.

Hồ Cửu cùng Túc Trì nhìn nhau, bĩu môi cảm thấy Hồ Lâm sống quá mệt mỏi.

“Ông Hồ khách khí.” Trần Giai Linh yểu điệu nói.

Nhưng ánh mắt cô ta lại nhìn thấy Hồ Cửu, cảm giác có chút quen thuộc.

“Chiến thần cũng đã đồng ý hỗ trợ Hồ gia, còn cho tôi một cuộc hẹn.

Đây là chuyện quá tốt rồi, cảm ơn Vinh thiếu là điều đương nhiên.” Hồ Lâm lúc này không còn vẻ hèn mọn.

Ông ta đứng thẳng người, lịch sự cười tỏ vẻ đắc ý.

Thật ra Trình Vũ cũng không đồng ý gì với Hồ Lâm điều gì, chỉ là Hồ Lâm muốn bọn Vinh gia và Trần gia nghĩ rằng Chiến thần đã đồng ý giúp đỡ Hồ gia mà thôi.

Vinh thiếu nghe vậy thì mặt biến sắc, trong lòng thầm quyết tâm sẽ đẩy mạnh kế hoạch kia của mình.

“Ồ, vậy chúc mừng ông Hồ rồi.” Tuy miệng nói chúc mừng nhưng bản thân hắn vô cùng khó chịu.

Trần Giai Linh thì không nao núng, dù sao cô ta cũng đã là tình nhân của Chiến thần, không ngại chút lợi ích này.

“Kia là…” Vinh thiếu cũng không bỏ qua hai người kia.

“Khách mời!” Túc Trì không nhanh không chậm đáp.

Hồ Lâm cùng Vinh Y Tiếu nghi hoặc, Túc Trì cùng Hồ Cửu ăn mặc bình thường, lại không có dáng vẻ gì là danh gia, sao lại có thiếp mời?

Túc Trì đưa thiếp mời ra, Vinh Y Tiếu cầm lấy, quả thực là thiếp mời của hắn ta gửi đi.

Chỉ là nếu có thiếp mời thì chắc chắn là người có vai vế lớn.

“Không biết nên xưng hô thế nào?” Vinh Y Tiếu vẫn dùng giọng điệu lịch sự mà hỏi.

Hồ Lâm bên cạnh cũng nhíu mày suy nghĩ.

“Túc Trì, Túc gia quân.” Anh ta đáp nhanh gọn, không dư thừa.

Nghe tới Túc gia quân bọn họ hít một ngụm khí lạnh.

“Ngài Túc Trì, thất lễ thất lễ.” Vinh Y Tiếu nhanh chóng đổi thái độ.

Mà Hồ Cửu lại bị bỏ lại một bên, mọi người cho rằng Hồ Cửu cũng chỉ là thuộc hạ hoặc người đi theo Túc Trì, không mấy để ý đến.

Hồ Lâm ngẩn người, nếu người kia là quân nhân có danh vị cao vậy Hồ Cửu là gì?

Còn có thể dùng súng…

Này…

Hồ Lâm có cảm giác mơ hồ, trong lòng lại có chút bất an, như vừa bỏ lỡ gì đó.

“Nếu đã tàn tiệc, cũng nên về.” Hồ Cửu lên tiếng.

Túc Trì gật gật đầu xoay người muốn rời đi.

Nhìn thấy Túc Trì muốn đi thì Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu nhìn nhau, như hiểu ý nhau nhanh chóng tiến lên.

“Ngài Túc Trì, để tỏ lòng thành kính.

Tôi mong có thể cùng ngài hẹn gặp một dịp khác.” Vinh Y Tiếu thành kính nói.

Dù gì Túc gia quân cũng rất có tiếng tăm, lại là thuộc hạ trung thành với Chiến thần.

Chưa kể Túc gia còn là thế lực lớn, chỉ cần Túc gia quân ủng hộ, bọn họ như hổ thêm cánh.

“Mong Ngài có thể nhận lời.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng thúc đẩy.

Hồ Cửu nhìn đám người bọn họ cũng biết rõ là muốn gì.

“Cũng khá rảnh rỗi, có thể.” Hồ Cửu cười cười nói.

Hồ Lâm chướng mắt vô cùng.

“Hừ, hỏi tới ngài Túc Trì, mày là gì mà lên tiếng.” Hồ Lâm khinh miệt..
Chương114: Đối Lập Nhau

Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh nhìn thấy thái độ của Hồ Lâm với Hồ Cửu, hai người nhìn nhau cũng thấy được Hồ Lâm luôn chĩa mũi nhọn về phía Hồ Cửu.

“Không biết anh đây là…” Vinh Y Tiếu tỏ ra khách khí nói.

Tuy ngữ điệu có sự khách khí, nhưng ánh mắt hắn cũng không mấy coi trọng Hồ Cửu.

Vì người nhận thiệp mời là Túc Trì, mà Hồ Cửu chỉ là đi theo, nhưng dù sao là bạn bè hay quân nhân thuộc cấp dưới cũng được.

Vị trí quân nhân ở Đông Uy rất cao cấp, không phải ai đều có thể dễ dàng đầu quân.

Càng là quân nhân thuộc Túc gia quân hay của Chiến thần thì lại càng có địa vị.

Chính vì vậy mục tiêu các quân nhân khi nhập ngũ chính là cố gắng tôi luyện để có thể gia nhập vào đội quân tinh nhuệ của Chiến thần.

“Hồ Cửu.” Anh cũng không muốn giấu giếm gì cả.

Chỉ là bọn họ quá ngốc, không nhận ra thân phận của anh mà thôi.

Đây là anh đánh đố họ rồi, thân phận Chiến thần là tuyệt mật, ở vị trí cấp cao phương Bắc kia chưa chắc có mấy người biết được hồ sơ mật này đâu.

“Ồ, đều là Hồ gia sao…” Trần Giai Linh hơi nhíu mày.

Nếu Hồ gia có người là quân nhân thì lại khác rồi, cơ hội nâng cao vị thế gia tộc lại càng lớn.

Chỉ là nhìn thái độ kia của Hồ Lâm, xem ra cũng không giống họ nghĩ.

Nếu Hồ Cửu quả thực là quân nhân thì Hồ Lâm nên vui mừng đưa rước, nịnh bợ lấy lòng còn không kịp.

Làm gì có chuyện chạy tới đây mà nhìn sắc mặt bọn họ chứ?

“Hồ gia cùng tôi không có quan hệ.” Hồ Cửu ung dung đáp.

“Nếu đã không có chuyện gì, vẫn là nên rời đi.” Nói xong anh quay lưng đi.

Mà người bên cạnh Vinh Y Tiếu như nói gì thì thầm vào tai hắn ta, chợt hắn nở nụ cười tính toán.

“Anh Hồ, dừng một chút.

Dù sao ba ngày tới cũng có một buổi gặp mặt nhỏ.

Mong anh tới dự, tôi sẽ gửi thiệp tới anh.” Vẻ mặt Vinh Y Tiếu cười tươi, ánh mắt đầy sự tính toán.

Túc Trì cùng Hồ Cửu nhìn thôi cũng biết, bọn họ có lẽ tra ra một hai chuyện, tỷ như Hồ Lâm nhận Hồ Cửu nhưng bị từ chối.

“Vinh thiếu, cậu chắc chắn mời tên nhãi này chứ?” Hồ Lâm hé mắt khinh thường nhìn Vinh thiếu.

“Dù sao nó cũng chỉ là một tên ất ơ mà thôi…” Hồ Lâm cười như Vinh thiếu vừa đặt cược sai chỗ.

Trần Giai Linh cũng hơi níu tay Vinh Y Tiếu, dù nhìn Hồ Cửu vẫn có khí chất bá đạo, nhưng cô ta vẫn không thích tiệc của mình có kẻ không ra gì.

Huống hồ hôm đó ‘Chiến thần’ Trình Vũ kia cũng có mặt.

Còn có một số người quan trọng, cô ta thực sự không muốn kẻ vô danh xuất hiện.

Túc Trì nhìn Hồ Lâm, anh ta muốn trêu tức ông ta một chút.

Dù sao Hồ gia chẳng phải đi tìm người? Đi một vòng lớn lại đánh mất người quan trọng nhất, không biết vẻ mặt ông ta sẽ ra sao.

“Thật ra, anh Hồ cũng là quân nhân… Có thể sắp tới chức vị còn cao hơn tôi.” Túc Trì nở nụ cười giảo hoạt nhìn Hồ Cửu mà nói.

Hồ Cửu lạnh nhạt, cũng không biểu hiện gì, ngoài mặt cũng không có chút gì là vui mừng.

Anh biết Túc Trì là muốn làm Hồ Lâm hối mà không kịp.

“Vẫn nên đi.” Hồ Cửu nói xong đi thẳng.

“Chúng tôi sẽ chờ hai vị.” Vinh Y Tiếu cùng Trân Giai Linh cúi đầu tỏ sự kính trọng.

Mà Hồ Lâm bây giờ hơi lảo đảo.

Ông ta choáng váng, Hồ Cửu sao có thể là quân nhân?

Mấy lần ông ta thấy Hồ Cửu cùng một tên đầu đường xó chợ, ăn mặc không giống ai, còn gây sự vô cớ.

Bọn họ còn khử khá nhiều người Hồ gia cử đến, thậm chí tốp người đi cướp Dung Vị cũng bị bọn họ xử lý ác độc.

Mà quân nhân thì làm sao có thể làm được những việc đó chứ?

Hồ Lâm hối hận có thừa, nhưng nhiều hơn vẫn là sự không cam tâm.

Chợt ông ta nghĩ ra gì đó.

“Vinh thiếu, Trần tiểu thư, Hồ Lâm tôi có việc cần xử lý.

Hẹn gặp các vị thời gian tới.” Nói rồi ông quay đầu vội vàng đi.

Vinh Y Tiếu nhìn dáng vẻ ông ta, cười lớn thành tiếng.

“Giai Linh, em xem kia… ha ha ha.

Đứa cháu mình coi thường lại là nơi mình có thể dựa vào.

Hồ gia biết được thì em nghĩ xem, Hồ Lâm thảm rồi.” Vinh Y Tiếu nhiều lần ăn thiệt bởi Hồ Lâm.

Sao hắn ta có thể bỏ qua cơ hội này.

Chưa kể Hồ Cửu quả thật là tiền đồ vô lượng, vậy thì hắn cần nắm bắt ngay, không thể để bất kỳ mối quan hệ quý giá nào tuột mất tầm tay.

“Y Tiếu, về phòng đi… hôm nay em có quà cho anh.” Trần Giai Linh đỏ mặt nói.

Vinh thiếu nhìn ra dáng vẻ kia, xem ra là điều hắn đang nghĩ.

“Được, nên về nghỉ ngơi.”

Hắn vội vàng phân phó, sau đó đưa Trần Giai Linh lên phòng.

Quả nhiên Trần Giai Linh cùng hắn uống thêm chút rượu tăng thêm kịch tình, còn có cô ta viện cớ lần đầu ngại ngùng, muốn tắt hết đèn.

Mà Vinh Y Tiếu thực sự tin tưởng, lại cho rằng dù sao Trần Giai Linh cũng là tiểu thư danh gia, cũng nên nhẹ nhàng.

Chỉ là hắn quá bất ngờ khi Trần Giai Linh chủ động.

Một đêm trôi qua, có lẽ Vinh Y Tiếu là kẻ đắc ý nhất, Trần Giai Linh cũng thành công thực hiện âm mưu của mình.

Sáng hôm sau, khi Hồ Cửu đang xem xét tất cả tư liệu năm đó mà Hồ gia che giấu.

Anh chợt phát hiện, mẹ anh là Hồ Thúy có thai, nhưng không ai biết ai là tác giả của cái thai, có thể nói, hiện tại cha anh là ai cũng là ẩn số,

Cả đêm suy tư, Hồ Cửu cũng không muốn nghĩ nữa.

Dù là ai cũng không còn liên quan đến anh nữa, nếu họ thực sự quan tâm thì đã tìm mẹ anh, tìm Hồ gia, tìm anh.

Hoặc cũng có thể anh là kết quả của một sự sỉ nhục nào đó…

Vậy thì có gì phải nghĩ?

“Long chủ, bên Trần gia cùng Vinh gia đang ra sức tranh phiếu tín nhiệm.

Có vẻ không được khả quan.”

Hữu Thủ đặt thêm một số tài liệu lên bàn Hồ Cửu đang ngồi.

“Vậy nên bọn họ muốn kết thân với Chiến thần?” Hồ Cửu cười cười, nhìn chồng tư liệu kia.

Anh cũng không mở ra xem, dù sao anh cũng biết trong đó biết bao nhiêu chuyện dơ bẩn.

“Vinh gia bên kia dường như để cho Vinh Thúy Hà tới thành phố Gia, có lẽ…” Hữu Thủ nói đến đây chợt ngừng lại, nhìn Hồ Cửu.

Anh nhìn ánh mắt Hữu Thủ, cũng hiểu anh ta muốn nói gì.

“Chuyện đó còn lạ sao? Đưa người lên giường Chiến thần!” Hồ Cửu lắc lắc đầu nói.

Anh không hiểu bọn người này nghĩ gì, một người phụ nữ đổi lấy được bao nhiêu lợi ích?

Nếu là chơi chán bỏ đi, thì lợi ích coi như mất, vậy lại tìm người khác?

Bao nhiêu người chứ?

Anh rất không thích cách mà bọn người này làm, nếu có bản lĩnh tự thân đi lấy, tự bản thân tạo quan hệ.

Sao cứ phải dùng phụ nữ đổi lấy, khi họ không có gì lại vứt bỏ?

Nhìn Lục gia lúc trước cũng thấy, bọn họ có thể hy sinh Lục Thạc không chút suy nghĩ, vậy đám người này làm còn mạnh tay hơn.

“Trần gia không có động tĩnh sao?” Hồ Cửu chợt hỏi.

“Không có! Nhưng Trân tiểu thư kia được mọi người tán tụng là tính toán sắc bén, tôi nghĩ cô ta cũng sẽ có chuẩn bị.” Hữu Thủ gãi gãi đầu nói.

“Cái này cậu cũng nghĩ ra được?” Hồ Cửu nhướng mày nhìn Hữu Thủ hỏi.

“Là…Lão Lý nói…” Anh ta ấp úng.

Cùng là quân nhân, anh ta không có cái diễm phúc bị người vây quanh như thế, sao biết được cái gì là phức tạp quan hệ?

Cứ dùng bạo lực có phải là xong rồi sao?

“Vẫn nên đi học hỏi Lão Lý nhiều hơn đi.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.

“Gọi Lão Lý cùng Hoàng Đàn vào đây.” Anh phân phó.

Hữu Thủ nhanh chóng ba chân bốn cẳng chạy đi.

Dạo này anh ta thường bị mọi người lấy ra làm trò đùa nha, không chạy mới lạ.

Bọn họ toàn nói gì gì đó khó hiểu, anh ta hỏi người nào cũng nhìn anh ta cười bí hiểm.

Quá ức hiếp người mà!

“Long chủ.” Hoàng Đàn cùng Lão Lý cúi đầu chào cung kính.

“Trần gia hiện tại có gì đặc biệt?”

“Trần gia gần đây lép vé so với Vinh gia, nhỉnh hơn Hồ gia một chút.

Vì vậy bọn họ mới có chuyện liên hôn.” Hoàng Đàn nhìn qua cũng nắm rõ tình hình.

Hồ Cửu gật đầu.

“Vinh gia bên kia cũng có chỗ đứng.” Hồ Cửu cảm thán nói.

“Người của gia tộc bí ẩn hành động rồi.

Họ giúp đỡ Vinh gia nhiều hơn, còn có Hồ gia dường như bị cô lập.

Chưa kể…”

Lão Lý hơi ngập ngừng.

“Nói rõ đi.” Hồ Cửu hiểu ông ta muốn nói gì.

“Thật ra ‘Chiến thần’ giả kia e là muốn để Chiến thần thật là Ngài xuất đầu lộ diện.

Hoặc làm ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngài.” Lão Lý nhíu mày lo lắng.

Hồ Cửu gật đầu rất hài lòng biểu hiện của Lão Lý.

“Có thể hiểu tường tận như ông không phải dễ.” Anh lên tiếng khen ngợi.

Lão Lý cúi đầu kích động không thôi.

Ông là đang được vị Chiến thần trong truyền thuyết khen ngợi đó nha, không tự hào thì thật có lỗi với bản thân..
Chương115: Hối Hận Không Có Thuốc Chữa

“Thật ra bọn họ chơi đùa cứ để họ chơi đùa.

Đám gia tộc bí kia suy cho cùng cũng vì lợi ích.” Hồ Cửu cười cười rồi nói.

Lão Lý nghiền ngẫm gì đó, Hoàng Đàn cũng thấy chuyện này không chỉ đơn giản chỉ là bôi xấu Chiến thần.

“Còn gì sao?” Anh nhìn mọi người ra sức suy nghĩ mà hỏi.

Thật ra anh hiểu rõ âm mưu của bọn người đại gia tộc bí ẩn kia không chỉ bôi xấu ép Chiến thần thật lộ diện.

Có thể mục đích của họ là sau khi Chiến thần lộ danh tính mới ra tay thực sự.

“Tất nhiên họ không chỉ muốn Chiến thần xuất đầu lộ diện.” Hồ Cửu thần bí cười.

“Long chủ… kia là…” Lão Lý nghi hoặc.

Hoàng Đàn chợt nhớ ra gì đó.

“Bạch gia…” Hắn hơi hơi nhíu mày.

“Họ cũng không biết Bạch gia được tôi cứu đi.” Hồ Cửu lại lắc đầu.

Cả hai người Lão Lý cùng Hoàng Đàn hơi ngớ người, cảm giác mơ hồ.

Họ cũng chưa nghĩ ra được âm mưu gì phía sau.

Hồ Cửu cũng không có ý định giải thích với họ.

Dù sao bọn họ muốn quấy động nồi nước đục này thì cứ để họ làm đi, chuyện của anh thì anh cứ làm thôi.

Tham gia một màn hài kịch có phải tốt hơn không!

Cứ xem như giải trí một chút trước khi đi tới phương Bắc đi, anh cũng có mục đích phía sau mà lâu nay anh chưa từng có cơ hội thực hiện.

Có lẽ lần này có thể đi được rồi.

Lúc này điện thoại Hồ Cửu chợt reo lên.

Màn hình điện thoại hiển thị chính là “Lục Thạc”.

Hữu Thủ cũng nhìn thấy, im lặng cho mọi người một ánh mắt.

Ai cũng hiểu ý, nhanh chóng viện cớ ra ngoài.

“Anh đây.” Giọng Hồ Cửu hơi cứng ngắt.

“Thủ tục xong rồi.”

“Anh có thể về một chút không?” Lục Thạc lấy hết dũng khí nói.

Hồ Cửu nắm điện thoại chặt hơn, như cố gắng làm bản thân bình tĩnh hơn.

“Được.” Anh chỉ ngắt gọn đáp.

“Anh… khi nào có thể về được?” Lục Thạc thực sự chỉ là quan tâm anh một chút.

Nhưng Hồ Cửu lại nghĩ Lục Thạc là muốn nhanh chóng thoát khỏi anh, lòng anh hơi đau lòng một chút.

Dù sao anh cũng đã chuẩn bị tâm lý nhiều ngày qua, nhưng khi đối diện với sự việc này, anh vẫn có chút không nỡ.

“Lát nữa anh đến!” Hồ Cửu nói xong thì chủ động cúp máy.

Anh sợ rằng nếu như còn nghe tiếp anh sẽ không khống chế được bản thân mà không muốn ký vào đơn ly hôn.

Thật ra, với vị trí của anh hiện tại, chỉ cần nói ra Lục Thạc sẽ không quyết định ly hôn sao?

Chỉ là anh từng nói nhưng cô không tin anh.

Quả thực lòng tin là thứ mất đi mãi mãi không thể lấy lại được, dù cho anh có dùng quyền thế ép cô ở bên anh, đó chỉ là miễn cưỡng.

Có lẽ cuộc hôn nhân này đến đây đã tận duyên.

Hồ Cửu thở dài.

“Cứ xem như là ông trời muốn tôi đi khỏi đây.” Hồ Cửu tự nói với bản thân.

Anh quyết tâm dù có đi khỏi nơi đây, dù Lục Thạc không còn là vợ anh, thì anh vẫn phải đảm bảo đây là nơi an toàn cho cô vùng vẫy.

Chí ít đây là thứ cuối cùng anh có thể làm được cho cô.

Hữu Thủ ở bên ngoài, cũng chờ sẵn.

“Đi thôi, về biệt thự Nhật Hạ.” Anh nói ngắn gọn.

Nhìn vẻ mặt Hồ Cửu, Hữu Thủ cũng hiểu ra vài phần, cũng không nhiều lời nhanh chóng lái xe.

“Anh Hồ, cũng là lâu năm cùng nhau… Có một số chuyện thực sự muốn nói…” Hữu Thủ mở lời.

Hồ Cửu vẫn lạnh nhạt nhìn ra cửa sổ xe, không nói gì.

Thấy vậy Hữu Thủ thở dài.

“Thật ra… Bạch Thố cũng rất tốt.

Cũng rất hiểu chuyện.” Hữu Thủ cảm thấy ấm ức thay cho cả Bạch Thố lẫn Hồ Cửu.

Lục Thạc có gì tốt chứ?

Nhiều lần Hồ Cửu vì cô mà làm mọi thứ, kể cả chuyện nhúng chàm uy danh Chiến thần.

Muốn trở thành một ông trùm thực thụ, xây lên một đế chế vững chắc đủ bảo vệ cô một đời an yên.

Vậy mà…

“Có nhiều chuyện không phải cậu nghĩ đúng là sẽ đúng.” Hồ Cửu vẫn lạnh nhạt đáp.”

“Cũng có những chuyện người ngoài cuộc sáng tỏ.” Hữu Thủ vẫn là muốn vì Bạch Thố mà nói một chút.

Anh ta hơi thở dài một chút!

Hồ Cửu cũng không nói gì, dù sao đối với anh bây giờ thời gian này có lẽ quá mức khó khăn.

“Long chủ, tới nơi.” Hữu Thủ đổi xưng hô.

Hồ Cửu hơi nhìn anh ta một chút.

Sau đó đi vào trong biệt thự Nhật Hạ.

Lục Thạc dường như đã chuẩn bị sẵn, cả Lục Chỉ cũng ngồi chờ anh ở phòng khách.

“Anh về rồi.” Lục Thạc gượng cười nói.

“Nào! Ăn cơm đi, lâu rồi không cùng ăn cơm.” Lục Chỉ lên tiếng.

Thật ra ông là cha của Lục Thạc, vẫn luôn giữ thế trung lập trong mọi chuyện

Ngẫm đi ngẫm lại thì Hồ Cửu cũng khá tốt, tuy không tiền đồ, nhưng có gì tốt nhất đều dành cho cha con ông.

Lục Thạc đang định nói về thủ tục ly hôn thì bị cha cắt ngang, cũng đành đi theo.

Hồ Cửu không nói gì vẫn theo tới bàn ăn.

Mọi người đều ngồi vào vị trí quen thuộc.

Chỉ là bữa ăn hôm nay ai cũng có suy nghĩ riêng, vô cùng yên tĩnh.

Hồ Cửu chậm rãi ăn, cảm giác vị thức ăn không giống trước.

Anh chợt nghĩ ra gì đó, quả thật vị đồ ăn không phải không giống, chỉ là không giống những gì Bạch Thố từng làm cho anh ăn.

Chỉ là trong lòng chợt có gì đó lướt quá, rất khó nắm bắt.

“Anh không ngon sao?” Lục Chỉ quan tâm hỏi.

“Không, con chỉ là có chút no.” Hồ Cửu lắc đầu nói.

Anh cũng buông chén đũa xuống.

“Em muốn anh ký vào đâu? Anh sẽ hoàn thành mọi thủ tục cho em.” Hồ Cửu cũng không chần chừ mà nói thẳng.

Dù sao cũng đã đến đây, tốt nhất nên giải quyết cho xong.

“Cũng nên ăn xong bữa đã.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy.

“Cha, không sao.

Dù sao cũng nên hoàn thành…” Hồ Cửu cười nói.

Lục Thạc lúc này có hơi do dự..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom