• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 106-110

Chương106: Dậy Sóng

Trong bệnh viện, Hồ Lâm cùng trợ lý Bác được nhanh chóng đưa vào điều trị đặc biệt.

Hồ Tiêu nghe tin Hồ Lâm bị thương cũng nhanh chóng đi đến thăm dò tình hình, nhìn qua có vẻ như Hô Tiêu quan tâm cho chú mình.

Thật ra hắn ta quan tâm chính là ai có can đảm dám hành hung người Hồ gia, còn có lòng hắn ta muốn thấy bộ dạng Hồ Lâm chật vật.

Trước giờ Hồ Lâm luôn làm việc cẩn thận, chưa lần nào hoàn toàn thất bại như hôm nay.

Hồ Tiêu vô cùng tò mò.

“Chú… chuyện này…” Hồ Tiêu nhìn thấy vết thương của Hồ Lâm cùng trợ lý Bác, vô cùng bất ngờ.

“Không sao.” Hồ Lâm lạnh nhạt nói.

Dù sao đây là lần đầu tiên ông ta thảm hại như vậy, mà còn là thảm hại dưới tay một tên giang hồ không ra gì kia.

“Hồ Tiêu, sau này cháu tốt nhất an phận một chút.

Ở đây không như phương Bắc.” Hồ Lâm nhíu mày dặn dò.

“Chú à, có phải bị người ta dọa sợ không?” Hồ Tiêu bĩu môi vô cùng không phục.

Trợ lý Bác nén đau, nhìn Hồ Tiêu ngu ngốc kia.

Đừng nói là ở đây loạn lạc, mà dường như ở thành phố nhỏ bọn họ không thể có bằng phương Bắc.

Vài tên tép riu có thể liều mạng với họ, bọn họ nếu không có chuẩn bị e rằng cũng không thể bảo toàn.

“Cậu chủ, ông Hồ đang muốn cậu cẩn thận hơn thôi.”

“Anh là cái thá gì mà lên tiếng chứ.” Hồ Tiêu thẹn quá hóa giận trút lên trợ lý Bác.

“Nếu giỏi vậy sao còn bị thương, vô dụng.” Nói xong hắn ta rời đi.

Tuy lời nói là hướng về trợ lý Bác, nhưng mà là nói cho cả Hồ Lâm nghe thấy, đây chính là mỉa mai ông ta.

“Hừ, Hồ gia ta sao lại vô phúc vậy chứ.” Hồ Lâm tức giận nhìn theo bóng Hồ Tiêu.

“Thiếu gia chỉ là ngựa non háu đá.” Trợ lý Bác cũng chỉ biết nói lời xóa dịu.

“Nó cứ như thế, sẽ có ngày ta bất lực.” Hồ Lâm lắc lắc đầu.

Sau đó ông ta chợt nhớ gì đó, nhanh cầm điện thoại gọi cho ai đó.

“Ngài Thẩm, ngài xem… chuyện lúc nãy tôi nói qua…” Hồ Lâm nói bằng giọng nịnh nọt.

Hiển nhiên đầu dây bên kia chắc chắn là kẻ có quyền lực cao hơn ông ta rất nhiều.

“Ông Hồ, tôi giúp ông vì nể tình thân sơ khi trước.

Hiện tại ông xem, rắc rối ông đem tới là nhỏ sao? Nếu có người biết thì làm thế nào?” Thẩm Lương, người phụ trách quân danh số 6 lên tiếng trách móc.

Hắn ta cũng là người cấp súng cho Hồ Lâm, chuyện Hồ Lâm dùng súng tự vệ thực ra cũng không có gì to tát, chỉ là Thẩm Lương muốn nhân lúc này kiếm thêm một chút.

“Vâng, ngài nói phải, là tôi hồ đồ.

Còn có, tên nhãi nhép kia cũng có súng… ngài…”

“Đương nhiên tôi vẫn luôn là người biết điều.”

Giọng Hồ Lâm vâng dạ lễ phép, lại thêm chút tự trách, làm cho Thẩm Lương ở bên kia khá hài lòng.

“Được rồi.

Tôi sẽ cho người tới giúp ông, nên nhớ chuyện này…” Thẩm Lương ẩn ý nhấn mạnh.

Đây là muốn Hồ Lâm nhớ biết điều mà mang quà đến, còn ông ta cũng sẽ cho người đến xử lý việc.

“Cảm ơn ngài, Hồ Lâm tôi vô cùng biết ơn ngài.” Hồ Lâm chỉ có thể chấp nhận yêu cầu.

Mà bên này, Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh vô cùng vui vẻ, họ cảm thấy vận số của họ không tệ.

Hồ Lâm nhiều ngày ở thành phố Gia không có kết quá, bọn họ vừa tới đã có thể được diện kiến với Chiến thần.

Đây cũng xem như Hồ gia của bọn họ xui xẻo rồi.

“Giai Linh, em xem, vị Chiến thần kia thực sự quá mức dễ gần.

Gia tộc chúng ta phen này có thể một bước lên mây.” Vinh Y Tiếu cười không khép được miệng.

“Cũng xem như chúng ta may mắn.

Chỉ là… đã kiểm tra kỹ rồi chứ? Vị kia có thực sự là Chiến thần?” Trần Giai Linh tuy không biết vấn đề từ đâu nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó bất an.

Cứ xem như kia là giác quan phụ nữ.

“Em yên tâm đi.

Vinh gia đã tra kỹ càng, đặc điểm Chiến thần với người kia vô cùng giống.

Chưa kể, quả thực Chiến thần đang ở thành phố Gia.

Mà ngài ấy chẳng phải còn gọi được cả quân đội đến giúp chúng ta sao?”

“Nếu không em nghĩ ai có đủ năng lực đó chứ?” Vinh Y Tiếu cảm thấy Trần Giai Linh lo lắng thừa rồi.

Nghĩ đi nghĩ lại Trần Giai Linh cũng cảm thấy lời của Vinh Y Tiếu không sai, nếu hắn ta không phải Chiến thần thì sao có thể có khối tài sản lớn thế kia, còn có quân đội hộ tống.

Quả thực điều này không sai!

“Liên hệ ngài ấy rồi chứ?” Trần Giai Linh nhắc nhở.

“Tất nhiên rồi.” Vinh Y Tiếu đắc ý nói.

Cơ hội có thể làm thân với Chiến thần không nhiều, nếu không tận dụng thì khi nào chứ?

Còn chờ người ta cướp trên tay sao?

“Tối nay chuẩn bị cẩn thận, dù sao ngài ấy cũng là người có thân phận cao quý nhất Đông Uy, đừng thất lễ.” Trần Giai Linh dặn dò thêm.

Chỉ là cô ta có cảm giác ác cảm với vị Chiến thần này, theo như lời mọi người đồn, Chiến thần lạnh lùng, cả người sát khí.

Nhưng điển trai cùng khí chất bất phàm.

Còn vị Chiến thần họ gặp lại không có khí chất gì đó, chỉ có gương mặt dễ nhìn mà thôi.

“Đi thôi! Chúng ta cần tự ta chọn quà, vậy mới tỏ rõ thành ý.” Trần Giai Linh nhanh chóng lôi kéo Vinh Y Tiếu đi ra ngoài.

Dù sao cũng là kết giao mở rộng quan hệ, quà cáp là chuyện không thể thiếu, mà tự tay chọn mới làm người ta trân trọng hơn..
Chương107: Chiến Thần Fake

Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu đến khu trung tâm mua sắm xa xỉ nhất ở thành phố Gia.

Vồn Chiến thần đã là một thế lực quyền quý, nếu tặng phẩm bình thường cũng không thể lọt vào mắt ngài được.

Nghĩ vậy Trần Giai Linh chợt trầm ngâm.

“Y Tiếu, chúng ta mua chút đồ để dự tiệc tối.

Còn có quà của Chiến thần có lẽ nên đặc biệt chút.”

“Đặc biệt?” Vinh Y Tiếu chưa hiểu ý Trần Giai Linh.

Trần Giai Linh nhìn khu vực bán trang phụ nam, trong đầu cô như lóe lên suy nghĩ.

“Anh nói xem, Chiến thần nhiều năm qua vẫn mai danh ẩn tích, tại sao về thành phố Gia lại phơi bày thân phận?”

“Cái này… có thể là thời bình, cũng không cần giấu.” Vinh Y Tiếu không hiểu ý Trần Giai Linh.

“Có nghĩa là anh ta có chuyện cần dùng thân phận.

Quà bằng vật chất không thể thiếu, nhưng nếu có món quà ý nghĩa… ví dụ như giải quyết vấn đề khó khăn của anh ta.

Có phải sẽ…”

“Sẽ xem như chúng ta có ơn với anh ta.” Vinh Y Tiếu tiếp lời.

“Hoặc ít nhất… cũng là thân càng thêm thân.” Hắn ta nhíu nhíu mày nghĩ.

Trần Giai Linh cười cười, cũng không nói tiếp.

Dù sao cô suy nghĩ còn hơn thế, làm người phụ nữ của Chiến thần cũng là một cách.

Không nhất thiết là vợ, có thể là tình nhân… chỉ cần là người của Chiến thần, ít nhất lợi ích cô ta đạt được không ít.

Chỉ là Trần Giai Linh không nói thành lời, ánh mắt lóe lên tia tính toán.

“Anh xem bộ này rất hợp với anh.” Trần Giai Linh dịu dàng ướm thử áo sơ mi tím lên người Vinh Y Tiếu.

Hắn ta nhìn dáng vẻ Trần Giai Linh thì càng thêm đắc ý.

“Em cũng nên chọn một bộ.” Hắn nắm tay cô ta rồi nói.

Trần Giai Linh cười nhếch môi, gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn

Nhìn người con gái trước mặt, Vinh Y Tiếu cũng chợt có chút cảm giác thành tựu, vợ đẹp, quan hệ tốt, lại sắp tiến thêm một bước quyền lực.

Hắn cũng hơi đắc ý, nhưng chợt hắn nhớ tới một chuyện, hắn là đàn ông, cảm giác có một người vợ như thế cũng xem là thành tựu.

Mà chuyện có nhân tình trong giới thượng lưu không hiếm gì.

Như vậy nếu Chiến thần bên kia có tình thân, mà người đó là người của mình thì không tốt sao?

Chợt hắn lóe lên một ý.

Cả hai đều không biết bản thân đều có chủ ý giống nhau, chỉ là cách thức khac nhau mà thôi.

Vinh Y Tiếu còn đang tính toán làm sao liên hệ Vinh gia để em họ của mình, là Vinh Thúy Hà.

Dù sao chi thứ hai cũng không tiếng tăm gì, có thể được người khác để mắt đã là phước của bọn họ.

Nghĩ vậy nụ cười của hắn càng sâu, còn Trần Giai Linh càng nghĩ càng thấy bản thân không thua kém, chỉ cần Chiến thần muốn thì cuộc đổi chát này vẫn có thể.

Huống hồ danh vị Chiến thần không phải là nhỏ, chuyện lộ ra người sợ hãi nhất ảnh hưởng nhất chính là cái vị Chiến thần này.

Bọn họ cứ thế mỗi người ôm một suy nghĩ mà đi dạo quanh khu mua sắm.

Rất nhanh, buổi tối đã đến.

Vị tự xưng Chiến thần cùng một đám vệ sĩ áo đen xuất hiện ở trước cửa khu resort Bạch Ngọc.

Chủ nhân của khu Resort này cũng là chủ nhân ở khách sạn Bạch Ngọc trung tâm thành phố Gia.

Có thể nói tối hôm nay là lần đầu tiên các đại gia tộc phương Bắc cùng một số kẻ có thân thế ở thành phố Gia tụ họp.

Người chủ trì chính là Vinh gia cùng Trần gia, khách mời dưới năm mươi người, vì thân phận Chiến thần có chút đặc thù, nên bọn họ cũng không dám phô trương.

Mà chủ khu Bạch Ngọc, chính là Lâm Sảnh Nhi, bà ta có họ hàng xa với Lâm Thái Thành gia chủ Lâm gia.

Tất nhiên tối nay cha con Lâm Thái Thành cùng Lâm Kỳ An cũng có mặt.

Đám người đứng đầu các gia tộc lớn đang vô cùng hồi hộp, bọn họ rất muốn nhìn thấy Chiến thần trong truyền thuyết.

Nếu có thể đặt được mối quan hệ tốt, thì càng có lợi cho bọn họ.

“Đêm nay có thể được diện kiến Chiến thần, có lẽ cũng nhờ ơn Vinh gia cùng Trần gia.”

“Xem đi, Trần tiểu thư cùn Vinh thiếu đúng là một cặp trời sinh, hợp lực lại có thể mời được Chiến thần.”

“Chúng ta xem ra nên tận dụng tài nguyên mà lấy lòng bọn họ một chút, ngày sau còn chưa biết có thể dự tiệc chung hay không.”

“Đúng, đúng…”

Mọi người đều nhìn về phía Vinh Y Tiếu cùng Trần Giai Linh mà bàn tán, ánh mắt bọn họ không hâm mộ cũng là thán phục, thỉnh thoảng vấn có vài ánh mắt đố kỵ.

Nhưng với hai người Trần Giai Linh cùng Vinh Y Tiếu thì mọi ánh mắt tối hôm nay chính là sự tán thưởng.

“Trần tiểu thư, Vinh thiếu gia… Ngài ấy đến rồi.” Một tên vệ sĩ nhanh chóng nói nhỏ với cả hai.

“Đi, chúng ta phải đi đón Ngài ấy.” Trần Giai Linh một thân sườn xám đen đính lưu ly dưới ánh đèn càng vô cùng chói mắt.

Bộ y phục xẻ cao lên đùi, khoe đôi chân trắng nõn nà không tì vết, gương mặt trang điểm kỹ lưỡng, tay cầm quạt nhẹ phe phẩy.

Khí chất quyến rũ cùng thần thái cao sang của Trần Giai Linh như được phô bày tất cả.

Cô ta không phải là muốn làm cho Vinh Y Tiếu đẹp mặt, mà điều cô ta muốn chính là làm Chiến thần để mắt.

“Chiến thần tới rồi… Mọi người cùng chúng tôi cùng ra ngoài nghênh đón Ngài ấy nào.” Vinh Y Tiếu nắm tay Trần Giai Linh, vẻ mặt đắc ý nói.

Mọi người nghe vậy thì liền ồ lên, ai ai cũng nhanh chóng chỉnh chu bản thân, hướng phía cửa mà chờ đợi.

Không phụ lòng bọn họ, một thân ảnh cao lớn, theo sau là hơn ba mươi tên vệ sĩ áo đen, nhìn đoàn người khí thế bước vào.

Vị tự xưng là Chiến thần kia được bảo vệ ở giữa, cứ như là diễn viên hạng A được bảo vệ khỏi fan cuồng.

Hắn ta đeo mắt kính đen khổ lớn che nửa mặt, một thân quân phục hùng hổ đi vào.

Mọi người ở đây chưa ai thấy qua Chiến thần kia, nên thấy một đoàn khí thế như thế lại dựa vào uy tín Vinh gia cùng Trần gia, bọn họ nhận định kia chắc chắn là Chiến thần.

“Chiến thần.

Chúng tôi xin cúi đầu chào Ngài.” Vinh Y Tiếu dẫn đầu cúi người chào.

Trần Giai Linh nở nụ cười e thẹn, dùng quạt che bớt rồi cúi đầu trang nhã tỏ ý chào hỏi kính trọng.

Đám người kia cũng nhao nhao làm theo.

“Không cần! Cứ thoải mái đi.” Giọng nói trầm thấp của ‘Chiến thần’ vang lên.

Mọi người lại thoải mái hơn một chút, về trạng thái bình thường.

“Chúng tôi rất vinh dự khi mời được Ngài tới dự buổi tiệc thân mật này.” Trần Giai Linh hơi cúi người, xòe quạt che đi một phần mặt, lịch sự cùng thanh tao nói.

Cô ta không quên để lại ánh mắt ngưỡng mộ thấy rõ, vị Chiến thần kia nhìn thấy một màn cũng vô cùng kích động.

Nhưng hắn ta nhanh chóng điều chỉnh thái độ, trở về bộ dạng không có gì.

“Trần tiểu thư khách khí.”

“Nào, nhập tiệc đi.

Đừng quá câu nệ.”

Chỉ cần chờ một câu này, mọi người đều vô cùng thoải mái.

Vinh Y Tiểu nhanh chóng nâng ly mời vị ‘Chiến thần’ kia một ly rượu.

Ánh mắt tỏ rõ như có gì muốn nói.

“Vinh thiếu có gì khó nói chăng?” Người kia nhanh chóng nhận ra qua ánh mắt của Vinh Y Tiếu.

Trần Giai Linh cũng theo tầm mắt ‘Chiến thần’ mà nhìn lại Vinh Y Tiếu.

Hắn ta lúng túng rồi cười nói: “Chuyện của đàn ông, nhiều khi nói ở đây không tiện.’

“Có gì không thể, Chiến thần là ai chứ? Y Tiếu, có gì cứ nói, em tin Ngài ấy sẽ không câu nệ.”

“Dù sao, trước giờ đều có tin đồn, Chiến thần không câu nệ tiểu tiếc, huống chi khí khái này làm sao có thể vì vìa chuyện ngớ ngẩn mà chấp nhặt.”

Trần Giai Linh có dự cảm Vinh Y Tiếu muốn làm gì đó sau lưng cô ta.

Cô ta nhanh chóng chặn trước một bước..
Chương108: Hồ Gia Làm Loạn

Vị Chiến thần kia nhìn đám người đại gia tộc, rồi đến những kẻ đứng đầu các gia tộc lớn thành phố Gia vây xung quanh xum xoe nịnh hót mình thì vô cùng hài lòng.

Hắn ta thầm cảm ơn vị Chiến thần thật kia chưa bao giờ lộ mặt, nên hắn mới có cơ hội như thế này.

Chưa kể, đại gia tộc bí ẩn kia chính là người đầu tiên tìm đến hắn, cũng chính là bọn họ muốn hắn giả làm Chiến thần.

Đám người bọn họ sẽ lo mọi sự, còn vui chơi thế nào tuy hắn ta.

Có chuyện tốt như thế Trình Vũ hắn sao lại có thể dại dột mà từ chối chứ.

“Trần tiểu thư có vẻ quá nhạy cảm rồi, chuyện đàn ông của Vinh thiếu có lẽ là chuyện mà đàn ông muốn nói với nhau.

Tỷ như… chuyện làm sao để làm phụ nữ vui vẻ hơn…” Trình Vũ cười gian manh nói.

Trần Giai Linh nghe thấy vậy thì hơi đỏ mặt, cô ta dùng quạt lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía Trình Vũ một cách kín đáo.

Trình Vũ chỉ xuất thân một gia đình tầm tầm, xem như lăn lộn cũng có chút tiền, hắn chuyên gia lừa đảo, lừa tình, lừa tiền các cô gái trẻ người non dạ, đến các bà già sồn sồn.

Vì vậy nhìn vẻ mặt đoán ý là sở trường của hắn, mà nhìn thái độ phụ nữ thì hắn có thể ngay lập tức nhận ra ngay họ muốn gì.

“Trần tiểu thư, tôi có thể mạn phép nhờ người đẹp lấy giúp tôi một ly Cocktail vị ngọt hơn không? Cái này quá chát rồi.” Trình Vũ giơ ra ly rượu màu vàng, có chút bất đắc dĩ.

“Vinh hạnh.” Trần Giai Linh nhận ly rượu từ tay Trình Vũ, cũng không quên dùng ngón tay của mình như vô tình lướt qua tay hắn.

Trình Vũ cảm nhận được cảm giác mát lạnh từ ngón tay Trần Giai Linh truyền đến.

Hắn mỉm cười như ý nguyện.

||||| Truyện đề cử: Ông Xã Hắc Đạo: Kế Hoạch Đưa Vợ Yêu Về Nhà |||||

Nhìn thấy Trần Giai Linh đi, Vinh Y Tiếu nhíu mày rồi cười nói nhỏ với Trình Vũ.

“Ngài xem, từ lúc biết ngài tôi thấy bên cạnh Ngài còn thiếu người hầu hạ… Vinh gia tôi cũng không có gì đặc biệt, cô em họ Vinh Thúy Hà kia của tôi cũng xem như có tiếng tăm.”

“Nhan sắc có thể gọi là khá chuẩn.

Mà cái khoản phục vụ thì…”

Nói đến đây Vinh Y Tiếu dừng lại, cuồi ẩn ý thăm dò Trình Vũ.

Hắn ta muốn biết Chiến thần có thái độ thế nào với việc này.

Dù sao cũng không nên quá lộ liễu, rất dễ gây phản cảm.

Nếu có thể hắn thực sự muốn lột sạch đồ Vinh Thúy Hà, rồi dâng thẳng lên giường Chiến thần.

“Cái này… Có vẻ không tốt lắm…” Trình Vũ bày ra bộ dạng nghiêm túc.

Vinh Y Tiếu hơi căng thẳng, cảm thấy có phải Chiến thần không hài lòng.

Thầm nghĩ không ổn!

Nhưng cuộc nói chuyện không thể quá dài, những người khác còn muốn tìm chút quan hệ với vị Chiến thần này.

Hắn cũng không thể độc chiếm nói chuyện một mình được, quy tắc cư xử giới thượng lưu không phải để phá bỏ.

Chỉ vì Vinh gia cùng Trần gia cao nhất ở đây, những người kia còn chút khách khí mà chờ đợi.

“Chiến thần… Ngài… có thể suy nghĩ một chút.”

“Vinh gia không cầu cho Vinh Thúy Hà danh phận gì.

Chỉ là muốn… được san sẻ cùng ngài.”

“Mà phục vụ Ngài xem như vinh hạnh của Vinh gia.”

Vinh Y Tiếu nhanh chóng nói rõ.

Trình Vũ nghe xong thì hơi nhếch miệng, bộ dạng khá hài lòng.

“Sau tiệc tối, cậu có thể gặp thuộc hạ thân tín của tôi.

Chúng ta sẽ nói rõ… chuyện này.” Trình Vũ nhấn mạnh.

Hắn ta chỉ là làm bộ, làm sao lại không nhận thịnh tình của đám giả dối này.

Còn không phải xem hắn như Chiến thần thật sự mà đối đãi sao.

Hắn ta càng cảm thán, không biết vị Chiến thần thật sự kia là ai.

Sao lại ngu ngốc ẩn danh làm gì chứ?

Biết bao điều tốt đổ vào đầu mà không biết hưởng à nha.

Vinh Y Tiếu đạt được mục đích mừng muốn phát điên.

Cuối cùng cũng buông Chiến thần, đám người gia tộc khác cứ thế lần lượt tiếp chuyện, muốn mượn chút quan hệ.

Trần Giai Linh một hồi quan sát, cũng tìm thời cơ thuận lợi đưa ly Cocktail cho Trình Vũ.

“Ngại quá, Chiến thần có dặn dò muốn uống chút Cocktail giải nhiệt.”

“Mọi người xem chờ một chút cho Ngài ấy nghỉ ngơi nha.”

Khéo léo để Trình Vũ nói chuyện riêng với mình, làm bọn người kia phải tiếp tục chờ đợi.

Dù sao cũng là Chiến thần muốn uống chút nước, không thể làm phiền.

“Chiến thần, mời Ngài ra ngoài một chút cho thoáng, ngài xem…” Trần Giai Linh dùng quạt che đi khẩu hình miệng.

Cũng chỉ có Trình Vũ nghe cô ta nói gì.

Mà những người khác kể cả Vinh Y Tiếu cũng chỉ thấy như Trần Giai Linh giữ khoảng cách với vị Chiến thần kia.

Trình Vũ nhíu mày nhìn nhìn xung quanh, cảm thấy Trần Giai Linh đây là muốn cùng mình nói chuyện riêng một chút.

“Người đẹp ngỏ lời, không nên từ chối.” Hắn ta vui vẻ nói.

“Giai Linh chờ Ngài ở vườn cây phía sau.” Nói xong cô ta nhanh chóng rời đi về bên cạnh Vinh Y Tiếu.

Trình Vũ nhìn qua cửa kính, vườn sau kia vô cùng rậm rạp, hiện tại cũng đã tối, mà Vinh gia cùng Trần gia bao nguyên khu này chỉ để đón tiếp ‘Chiến thần’ là hắn.

Vì vậy vườn sau cũng không có mở đèn, mà ở đó còn có một số phòng dạng Bungalow dành cho những khách muốn trải nghiệm.

Xem ra chờ hắn có lẽ là điều thú vị.

Thật ra Trần Giai Linh đã sớm chuẩn bị, âm thầm thuê cả khu phòng Bungalow, cô ta cũng chỉ muốn không ai thấy để đạt thành thỏa thuận với Chiến thần.

Dù sao chỗ bàn bạc thỏa thuận có hơi khác một chút mới có thể tạo ra cảm giác chờ đợi.

“Y Tiếu, lúc nãy Chiến thần nói gì với anh.” Trần Giai Linh nhẹ nhàng hỏi.

“Đạt thành một số lợi ích cho chúng ta.

Ngài nói sẽ gặp anh bàn thêm.” Vinh Y Tiếu cười cười nói chung chung.

Trần Giai Linh cũng không nói gì.

“Lúc nãy rượu dính vào váy rồi.

Em cần ra ngoài tìm đồ thay, anh chủ trì được chứ?” Trần Giai Linh tìm cớ.

Vinh Y Tiếu nghe vậy thì mừng thầm.

“Được, em đi đi.

Từ từ thôi, đừng gấp.” Vinh Y Tiếu tỏ ra bộ dạng lo lắng.

“Ừm, anh tiếp khách đi.” Nói xong Trần Giai Linh rời bước đi khỏi phòng tiệc.

Mà lúc này Trình Vũ thấy Trần Giai Linh đi cũng cười mỉm nhìn theo.

Hắn ra hiệu cho thuộc hạ, sau đó cũng đi ra ngoài.

“Vinh thiếu, Chiến thần đang có cuộc gọi xử lý.

Có lẽ là một chút chuyện tối mật, ngài ấy sẽ quay lại ngay.” Thuộc hạ của Trình Vũ nói nhỏ với Vinh y Tiếu.

“Được được.

Tôi chờ ngài ấy.” Hắn ta cười như nở hoa.

Vừa lúc Trình Vũ cùng Trần Giai Linh đi khỏi.

Vinh Y Tiếu còn đang mơ mộng với thành quả của mình.

“Ồ, Vinh thiếu, dường như cậu quên mất vài vị khách ‘quan trọng’ nhỉ?” Giọng nói Hồ Lâm khá lớn.

Tuy không làm cho cả phòng tiệc nghe thấy, nhưng một số người đừng gần Vinh Y Tiếu cũng có thể nghe rõ.

Hắn nhíu mày nhìn Hồ Lâm.

Quả thực hắn không muốn mời Hồ Lâm, Hồ gia bên kia còn có Hồ Tiêu quá càn rõ.

Bọn họ là người tìm thấy Chiến thần, sao lại phải mời Hồ gia chứ, Hồ Lâm tới đây trước bọn họ, vô dụng không tìm ra người.

Thế nào lại đến đây bắt bẻ?

“Ông Hồ, xem nào, nói gì thế.”

“Cậu làm kiểu gì vậy? Thiếp mời Hồ gia chẳng phải đưa tới rồi sao?”

Vinh Y Tiếu giả vờ trách mắng thuộc hạ trước mặt mọi người.

“Vinh thiếu… kia cậu dặn dò… mời người đứng đầu gia tộc sao? Tôi thực sự có gửi đi rồi… là Hồ gia ở phương Bắc, mà người đứng đầu vẫn là Hồ Bách Nhân, cùng các trưởng lão Hồ gia.” Tên thuộc hạ nhanh chóng giả vờ ấp úng.

Đây là muốn làm gì?

Chính là chê Hồ Lâm không đủ tư cách..
Chương109: Đều Bị Lừa Đảo

Hồ Lâm biết Vinh Y Tiếu chính là muốn mình bẽ mặt trước mọi người, cũng là cách dìm Hồ gia xuống đáy.

“Vinh thiếu, dường như cậu quên Hồ Tiêu cũng là đại diện Hồ gia… hay là muốn nói là cậu coi thường Hồ gia chúng tôi.” Hồ Lâm nhíu mày nói.

Quả thật Vinh thiếu, Trần tiểu thư chính là đại diện gia tộc bọn họ, Hồ Tiêu cứ xem như là kẻ vô dụng, nhưng vẫn là đại diện Hồ gia.

“Kìa, ông Hồ… ông nói gì thế.

Hồ Tiêu chẳng phải còn nằm viện? Tôi đây là quan tâm mọi người.

Sao có thể nói là coi thường, chính là quan tâm.” Vinh Y Tiếu cười trừ nhìn Hồ Lâm.

“Cậu xem đi, ngu ngốc.

Ông Hồ cùng Hồ thiếu đều ở thành phố Gia, sao lại đi một vòng lớn như vậy.

Đều tại cậu làm việc thất trách.” Vinh Y Tiếu quát thuộc hạ.

Nhưng lại xem như chẳng có gì.

“Ông Hồ, đến cũng đến rồi.

Xem như Vinh Y Tiếu tôi làm việc quá nguyên tắc, thiếu linh hoạt.

Ông đừng giận.”

Vinh Y Tiếu bày ra bộ dạng bất đắc dĩ.

Đây là muốn gì?

Chính là nói Hồ Lâm không xứng vẫn là không xứng, chỉ là nên linh hoạt để Hồ Lâm tham gia.

Ông ta tức đến đỏ mặt, nhưng phải nhịn.

Dù sao đây là tiệc bọn họ tổ chức chào đón Chiến thần, nếu ông ta làm loạn thật thì có thể gây đến phiền toái.

Chọc cho vị ‘Chiến thần’ kia không vui cũng không có chỗ tốt.

Xem như vì lợi ích gia tộc, ông mặt dày làm vị khách không mời mà tới.

Vinh Y Tiếu nhìn Hồ Lâm nén giận, cảm giác vô cùng thoải mái, nhiều lần hắn ta cũng ăn thiệt dưới tay Hồ Lâm.

Nay có cơ hội châm chọc, hắn ta không tận lực mỉa mai cũng vì là tiệc chào đón Chiến thần, nếu không hắn tuyệt đối không bỏ qua cơ hội này.

“Xin hỏi Vinh thiếu, vị Chiến thần…”

“Tôi cũng muốn diện kiến ngài ấy.

Nếu không lại là thất lễ…”

Hồ Lâm nghiêm túc hói.

Lý do này làm Vinh Y Tiếu cũng không thể từ chối.

Người ta là muốn lễ phép với Chiến thần, hắn ngăn cản còn không phải là rước họa, mà lại làm mọi người nghĩ hắn chèn ép.

“À, Chiến thần vừa rồi đã xử lý chút việc, lát nữa sẽ quay lại.

Tôi sẽ giúp ông giới thiệu một chút.” Vinh Y Tiếu cười nói.

Trong lòng lại đang gấp gáp muốn đẩy nhanh kế hoạch của mình, tuyệt đối không cho Hồ gia cơ hội làm gì.

“Ồ, tôi sẽ đợi.” Hồ Lâm nhìn một vòng.

Quả thật không có ‘Chiến thần’, tuy ông ta chưa từng gặp qua, nhưng nhìn biểu cảm cùng thái độ của mọi người, ông ta biết Vinh Y Tiếu không gạt mình.

Mà lúc này, mọi người còn đang bàn bạc xem làm sao để kéo gần quan hệ với Chiến thần.

Thì Hồ Cửu ở khu căn cứ phía Tây đã nắm được mọi thông tin, bao gồm cả vị ‘Chiến thần fake’ kia.

“Chiến thần là danh xưng mà ai cũng dám nhận sao? Thật to gan.” Túc Trì tức giận mắng.

“Ngài ra lệnh đi.

Chúng tôi sẽ xông vào đó cho tên giả mạo kia biết thế nào là Chiến thần.” Lão Lý hăng hái nhất.

Hữu Thủ nhìn mọi người, lại suy nghĩ một chút: “Không cần! Chẳng phải bọn người kia đang bị hắn lừa? Chúng ta cứ chờ kịch hay thôi.”

Hồ Cửu nhìn Hữu Thủ mỉm cười gật đầu.

“Có chút tiến bộ.”

Hữu Thủ nghe vậy thì gãi gãi đầu, cảm thấy có chút thành tựu.

“Nhưng uy danh của Chiến thần sẽ bị ô uế.” Thanh Ngũ nhíu mày không đồng ý.

“Mọi người quên điểm mấu chốt rồi.

Có sự nhúng tay của bọn người gia tộc thần bí kia…” Hồ Cửu cười nói.

Mọi người nhìn nhau, hơi mơ hồ.

“Họ là muốn Chiến thần thật ra mặt.

Tên Chiến thần giả kia… chỉ là con tốt thí mà thôi.” Lão Lý chợt hiểu ra.

Hồ Cửu cùng Hữu Thủ gật đầu.

“Nhưng uy danh của Ngài sẽ bị ảnh hưởng.” Túc Trì lo lắng.

“Nói các cậu ngốc còn không nhận.

Chiến thần là bảo mật, còn tên giả mạo kia xem như bẫy chuột đi.

Đám chuột tham ăn thì phải chết.”

Mọi người lại lần nữa nhìn nhau.

“Long chủ… Ngài…” Hữu Thủ cũng không gọi Hồ Cửu là Chiến thần nữa.

“Đúng, tôi là Long chủ.

Vậy Chiến thần kia… liên quan gì tôi? Hoặc cứ cho Chiến thần bị ô uế, lão già phía trên kia cũng không ngồi im.

Có lẽ gia tộc bí ẩn này… đang có chuyện gì khá gấp gáp.

Nếu không cũng không đánh cược như vậy.” Hồ Cửu mỉm cười nói.

“Túc Trì, cậu có thiệp mời?” Hồ Cửu chợt hỏi.

“Vâng.

Họ có gửi một thiệp mời.” Túc Trì thành thật đáp.

“Tôi với cậu thử đến xem nào.

Tôi muốn xem bọn họ dùng người thế nào để giả danh Chiến thần…” Anh cười cười nói.

Thực sự anh khá tò mò về kẻ có đủ can đảm giả danh Chiến thần kia.

Nói xong anh đi ra ngoài, Túc Trì nhanh chóng đi theo.

Mọi người nhìn theo cả hai, có cảm giác vô cùng bất đắc dĩ.

Họ cũng tò mò nha, không thể đưa họ đi cùng sao?

“Giải tán.

Ai về nhà nấy, ai làm việc nấy.” Hữu Thủ xua xua tay thở dài.

Mọi người liếc anh ta.

Hữu Thủ rụt cổ co chân bỏ chạy.

Thật may nha, lúc nào anh ta cũng là người dọn tàn cuộc.

Tại khu phòng Bungalow trong vườn cây khu Resort Bạch Ngọc, một gian phòng Bungalow nằm sâu trong giữa khu vườn đang sáng đèn.

“Trần tiểu thư, đợi lâu sao?” Trình Vũ mở cửa phòng thấy bóng dáng Trần Giai Linh chờ sẵn thì cười nói.

“Đợi Ngài… đáng giá.” Ánh mắt cô ta sáng lên.

Trình Vũ là kẻ lừa đảo chuyên nghiệp, hắn rất biết nắm bắt tâm lý đối phương, mà là phụ nữ thì càng dễ dàng.

Trần Giai Linh cũng không phải kẻ dễ đối phó, chỉ là cô ta mặc định Trình Vũ chính là Chiến thần.

Cho nên chỉ chăm chăm tìm cách đạt được mục đích, vì vậy càng dễ lọt vào bẫy của hắn ta.

“Trần tiểu thư hẹn tôi ở đây… là chuyện gì khó nói?” Trình Vũ giả vờ không hiểu, cũng không tỏ ra dài dòng.

Trực tiếp hỏi Trần Giai Linh.

“Thật ra… tôi luôn ngưỡng mộ Chiến thần từ lâu.

Nay được gặp Ngài, muốn riêng tư gặp Ngài để thỏa lòng mong mỏi.” Trần Giai Linh trưng ra thần sắc mến mộ.

Nhưng cô ta vẫn giữ khoảng cách với Trình Vũ.

“Ồ, vinh dự.”

“Tôi có nghe nói qua, Trần gia gặp khó khăn trong việc đạt phiếu tín nhiệm ở chỗ đám lão già Hội đồng?” Trình Vũ ngồi xuống ghế đối diện Trần Giai Linh.

Hắn ta nắm rõ vấn đề từng gia tộc trong tay.

Cũng không phải hắn tài giỏi, mà do người thuê hắn đóng giả Chiến thần đã yêu cầu hắn đọc và học thuộc.

Còn cho hắn đặc quyền, dù bọn người này cho gì cũng nhận, càng khuếch đại tên tuổi Chiến thần nhận lợi ích từ bọn người đại gia tộc, thì hắn càng được nhiều tiền.

Tốt thôi! Lừa đảo là nghề của hắn!

Hưởng thụ cũng là bản chất của hắn!

Tay Trần Giai Linh run lên, đây là…

“Ý Ngài…”

“Tôi có thể có ý gì chứ?” Trình Vũ ngắt lời cô ta..
Chương110: Ngu Ngốc Mất Tất Cả

Trần Giai Linh nắm chặt tay, cảm giác bản thân thật quá tự tin khi đứng trước người này.

Trình Vũ bày ra bộ dạng không sao cả, thể hiện phong thái ung dung.

Nhưng ánh mắt hắn ta không ngừng quan sát thần sắc Trần Giai Linh.

“Vốn dĩ, Trần tiểu thư là hôn thê của Vinh thiếu… lẽ ra không nên ngưỡng mộ kẻ thô thiển như tôi thì hơn.” Trình Vũ vừa nói vừa bày ra bộ dạng đáng tiếc.

Nghe vậy Trần Giai Linh hoảng hốt, muốn nói gì đó lại thôi.

“Nếu Trần tiểu thư hẹn tôi chỉ để nói là mến mộ tôi, vậy thì tôi cảm ơn cô.

Nếu không còn việc gì, tôi nên đi rồi đúng không.” Trình Vũ cười bí hiểm rồi đứng dậy.

Hắn ta làm động tác muốn đi, nhưng lại thêm chút tiểu xảo, làm cho Trần Giai Linh nghĩ rằng hắn đang tiếc nuối cô.

“Chiến thần… Ngài… tôi chưa nói xong.” Trần Giai Linh hoảng hốt lên tiếng.

“Vẫn còn gì sao?” Trình Vũ lạnh nhạt hỏi.

Cảm giác vừa bắt được biểu cảm tiếc nuối của ‘Chiến thần’, lại sau đó bị lạnh nhạt, Trần Giai Linh cảm giác đây là cơ hội hiếm có.

Nếu không níu giữ sẽ tuột mất.

“Thật ra… Dù tôi là hôn thê, kể cả là vợ của Vinh Y Tiếu… chúng ta… chúng ta…”

Trần Giai Linh ấp úng khó nói thành lời.

Dù gì cô ta cũng là một tiểu thư danh giá, lại là dòng chính của Trần gia, nói cô ta đi làm tình nhân người khác, làm sao có thể?

Nhưng Chiến thần là ai chứ? Nếu có thể làm tình nhân của ngài ấy chỉ cần là một lần, thì đừng nói đến lợi ích, vinh quang gia tộc sẽ tăng lên gấp bội.

Chưa kể Chiến thần trước giờ được biết đến là một người nói lời giữ lời, chỉ cần ngài ấy muốn thì dù chuyện gì cũng sẽ thực hiện được.

Lời ngài ấy hứa luôn được thực hiện, giai thoại về Chiến thần trong lòng mọi người là truyền kỳ.

Dù tên hôn phu Vinh Y Tiếu biết được thì sao chứ? Cũng cắn răng mà chấp nhận, thậm chí tôn thờ Trần Giai Linh ấy chứ.

Chưa kể chỉ cần có con với vị Chiến thần kia… điều này chắc chắn lợi mà không hại.

“Chúng ta vẫn có thể… Chỉ cần Ngài đồng ý… tôi không cần thân phận.” Trần Giai Linh mím môi.

Dù sao trước giờ cô ta chưa từng chủ động.

Hôn nhân gia tộc là sắp đặt, nên bản thân cô ta cũng hiểu, tình cảm là thứ phù phiếm.

Vì vậy nhiều năm qua cô ta luôn được người người săn đón, chưa từng mở lời chủ động với ai.

Kể cả vị hôn phu Vinh Y Tiếu kia.

Hắn ta cũng phải săn đón chiều theo ý cô ta.

Mặc dù Vinh Y Tiếu cũng không hẳn có tình cảm với Trần Giai Linh, nhưng dù sao hắn cũng là đàn ông, chuyện có thể chiều chuộng nâng niu người phụ nữ của mình điều dĩ nhiên hắn có thể làm được.

Mà Trần Giai Linh là ai chứ? Sao lại không hiểu điều này được.

Vậy dùng bản thân đổi lấy một đời vinh quang, không tốt sao.

“Trần tiểu thư à, cô nên suy nghĩ cho kỹ.

Tôi chắc chắn không cho cô được thứ gì.” Trình Vũ nói xong mở cửa đi ra ngoài.

Con đường dẫn ra khỏi khu vườn vô cùng tối, chỉ có ánh đèn mờ ảo, vì thiết kế theo phong cách trải nghiệm.

Cho nên đây là khu đắt đỏ, mà Trần Giai Linh không muốn ai biết chuyện mình hẹn riêng Chiến thần đã mạnh tay chi tiền bao luôn cả khu này.

“Chiến thần… ngài…” Trần Giai Linh nhìn thấy Trình Vũ đi thi hoảng hốt chạy theo.

Chỉ là đoạn đường khá tối, váy xẻ tà khá cao, mà đôi cao gót kia cũng không dễ đi.

Trần Giai Linh nhanh chóng đuổi theo nên bị vấp ngã.

“Chiến thần… đau…” Giọng nói nũng nịu, cũng chút dịu dàng làm cho TRình Vũ dừng lại.

Trình Vũ quay lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, chiếc sườn xám xẻ cao bị rách toạc lộ ra đôi chân miên man.

Theo đường xẻ nhìn lên theo, Trình Vũ như nhìn thấy nội y bên trong của Trần Giai Linh.

Hắn nuốt ực một chút, cảm giác cả người hơi nhộn nhạo.

“Chiến thần… em… đồng ý.

Dù là người tình trong bóng tối, em cũng chấp nhận.” Trần Giai Linh hơi thút thít nói.

Bao nhiêu ủy khuất có bấy nhiêu.

Trình Vũ cũng không định lừa sắc cô ta, chỉ là cô ta tự dâng tới.

Hắn biết sớm muộn thân phận cũng sẽ bị bịa lộ, chủ yếu hắn muốn tìm một khoản tiền kha khá.

Sau đó trốn ra nước ngoài, không bị ai bắt được là tốt rồi.

“Tôi nhắc lại, tôi không cho Trần tiểu thư được điều gì.” Trình Vũ gian manh nở nụ cười.

Vì trời nhá nhem, Trần Giai Linh chỉ thấy Trình Vũ cười, cho rằng vị ‘Chiến thần’ này đã xiêu lòng.

“Em..

chỉ cần Ngài.” Trần Giai Linh trưng ra dáng vẻ quyến rũ nhất.

Đồng thời, cô ta cũng rất biết làm cho bản thân thêm nổi bật.

Thâm tâm cô ta đã quyết định, dù là hiến thân cũng phải có được lợi ích cao nhất.

“Được.

Đây chính là Trần tiểu thư nói rõ.” Trình Vũ cười nhếch mép rồi nói.

“Em ghi nhớ…” Trần Giai Linh cuối đầu.

Cô ta cảm nhận được bản thân đã thành công.

Lúc Trình Vũ định bước lại gần, thì trong đầu lóe qua một tia tính toán, thêm chút thích thú.

“Trần tiểu thư… em nói xem, thành ý có phải rất quan trọng?” Trình Vũ tiếp tục lên tiếng.

“Ý ngài là…” Trần Giai Linh nghi hoặc.

Trình Vũ nhìn xung quanh, sau đó lấy áo khoác bên ngoài choàng cho cô ta.

Sau đó hắn ta lùi lại, vẻ mặt nhìn xung quanh rồi cười khiêu khích.

“Em xem đi… trên giường, trong phòng… tôi không quen.

Lăn lộn chiến trường, tôi thích hoang dại.” Trình Vũ cười lớn.

Thật ra hắn là muốn làm khó Trần Giai Linh, hắn ta thừa biết Trần Giai Linh dâng thân chính là muốn lợi ích.

Hắn ta cũng không phải ‘Chiến thần’ thật, cũng nên lưu lại chút gì đó hay ho phòng thân.

“Ngài muốn… tại đây…” Ánh mắt của Trần Giai Linh vô cùng hoảng loạn.

Gì chứ?

Dù sao cô ta cũng là tiểu thư danh giá, ở đây mà làm chuyện kia… chẳng khác nào xem cô như đồ chơi.

“Đúng! Xem như thành ý.” Trình Vũ vừa nói, vừa quay người như đang làm gì đó..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom