-
Chương 96-100
Chương96: Dứt Khoát Ra Đi
Hồ Cửu nhìn Hồ Lam cùng trợ lý Bác với ánh mắt nguy hiểm.
Cả hai bất giác rung lên, cảm giác vô cùng khó tả.
“Hai người cảm thấy chuyện hai người làm sẽ không ai biết?” Giọng nói Hồ Cửu vô cùng uy áp.
Hồ Lâm tuy có cảm giác sợ hãi ánh mắt kia của anh, nhưng vì đã quen là người gia tộc lớn, cho nên ông ta cứng đối cứng, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn dáng vẻ Hồ Cửu.
Sau đó khinh bỉ cười nhếch mép nói: “Sao? Tôi còn không được thu nạp nhân tài?”
“Hai người nên nhớ, phương Bắc là nơi nào? Cái gì gọi là đại gia tộc? Tôi tin các người nghe qua.”
“Hồ gia cần hãm hại các người sao? Chỉ một câu nói của tôi, các người có thể xuống chó, thì cũng có thể lên voi.
Đã là hiểu lầm thì chẳng phải Hồ gia đây là bù đắp sao?”
Ông ta vừa nói vừa nhấn mạnh lợi ích của đại gia tộc, lại nhằm vào vợ chồng Dung Thất và Tuyết Ngụy mà nói.
Vì ông ta nhìn ra, chỉ cần hai người lớn này xiêu lòng, thì chắc chắn Dung Vị sẽ theo Hồ gia mà thôi.
Còn về Hồ Cửu, cái gì mà con nuôi? Cái gì mà bạn thân? Mọi thứ đều đứng sau lợi ích cả.
Chỉ là ông ta không rõ một chuyện, tại sao Hồ Cửu lại có nhiều tiền đến mức có thể mua được hai căn biệt thự lớn ở đây.
Với số tiền đó so với Hồ gia không là gì, nhưng với Hồ Cửu kẻ không có tiền thì đó là cả gia tài.
“Ông Hồ, tôi…”
“Cậu suy nghĩ cho kỹ.
Nếu cậu theo Hồ gia, chúng ta mãi mãi đứng ở vị trí đối lập nhau.”
Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Dung Vị.
Cả vợ chồng Dung Thất tuy mơ hồ chưa rõ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ thân thiết giữa Dung Vị cùng Hồ Cửu phát sinh gì đó.
“Đã có chuyện gì? Là chuyện gì mà hai đứa giấu chúng ta?” Dung Thất lo lắng nghiêm giọng hỏi.
Dung Thất mang theo vẻ mặt đau thương, thật tâm lo lắng, ông ở cương vị người cha mà lo lắng cho hai đứa con trai.
“Cha nuôi…”
“Cậu im đi.
Cậu biết gì chứ? Dù sao đó cũng là cha mẹ của tôi! Là của tôi!”
Dung Vị sợ Hồ Cửu sẽ nói ra những chuyện kia, anh ta không muốn cha mẹ mình biết sự thật.
“Cha mẹ, tin con có được không?” Dung Vị quay sang nhìn cha mẹ mình, ánh mắt như van nài.
Quả thực anh ta mong cha mẹ đứng về phía anh ta, hiện tại làm lại chỉ có thể dựa vào Hồ gia mới có thể lấy được vinh quang ngày đó.
Anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhẫn nhịn thì sao? Chịu nhục thì sao chứ? Làm gì có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích mới là thứ trọng yếu nhất.
“Dung Vị…”
Tuyết Ngụy lo sợ nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, bà thực sự không biết phải làm sao.
“Ông bà Dung, cậu Dung, đề nghị tôi vẫn để đây.
Chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian.
Chỉ có thể lưu lại đây hai ngày, nếu qua hai ngày không có hồi âm, chúng tôi xem như cac người từ chối.” Trợ lý Bác nói xong nhìn Hồ Lâm.
Cả hai như hiểu ý nhau, để lại danh thiếp rồi chuẩn bị rời đi.
“Hồ Tiêu nhà các người hình như gây chuyện thì phải.” Hồ Cửu đột nhiên lên tiếng.
Hồ Lâm nghe anh nhắc tên Hồ Tiêu thì dừng lại.
“Có lẽ… các người chỉ ở đây một ngày nữa thôi.
Tôi e không tới hai ngày đâu…” Hồ Cửu từng bước đi lại gần Hồ Lâm.
Sau đó dừng lại ở khoảng cách khá gần, âm điệu của anh như nhỏ lại, đủ để anh cùng ông ta nghe thấy.
“Mà Hồ Bách Nhân kia, có lẽ cũng không chờ ông về kịp mà xử lý rồi.”
“Chậc… chậc… tiếc rằng ông vẫn ở đây tìm cách chèo kéo người cho Hồ gia.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe sáng, lắc lắc đầu nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc, có chút tiếc nuối.
Hồ Lâm lạnh người, tuy ông ta không tin lời Hồ Cửu nói nhưng lòng ông ta vẫn nôn nao.
Làm sao Hồ Cửu có thể biết tên mọi người Hồ gia, tuy lòng lo lắng nhưng vẫn hùng hổ bước đi.
“Hồ Cửu, cậu đừng bao đồng nữa có được không? Hay cậu không muốn tôi hơn cậu?” Dung Vị lớn giọng nói.
“Cậu điên rồi!” Hồ Cửu cũng không giải thích.
Anh biết không thể nói gì được lúc này, Dung Vị tâm trạng quá khích, dù anh nói gì cũng không thể làm Dung Vị suy nghĩ lại được.
“Dung Vị! Con nói cho cha biết, đây là thế nào?”
“Hồ Cửu, có gì giấu chúng ta?”
Dung Thất lớn tiếng cắt ngang.
“Con…” Dung Vị ấp úng.
“Cha nuôi, vẫn câu cũ.
Hồ gia hãm hại chúng ta, họ không tốt đẹp gì cả.”
Hồ Cửu dịu giọng nói với Dung Thất.
“Nhưng, họ cũng đã…” Tuyết Ngụy rung rung nói.
“Hồ Cửu, con biết họ có năng lực hãm hại chúng ta, vậy thì họ cũng có thể giúp chúng ta.
Nếu không theo họ chẳng phải…” Tuyết Ngụy lo lắng.
Dung Thất biết lo lắng của vợ mình, ông lại cảm thấy bất an, tuy nói đại gia tộc có thể giúp gia đình ông.
Nhưng vũng nước đục kia nhảy vào sợ rằng không còn lối ra.
“Các con lớn rồi… tự quyết là tốt.
Chúng ta cũng không muốn các con có chuyện.
Nhưng mỗi người tự chịu trách nhiệm với bản thân đi.”
Dung Thất ngồi xuống ghế, thấy thần nói.
“Con sẽ đến Hồ gia.
Con không muốn chôn mình ở đây, con mong cha mẹ ủng hộ.”
“Còn cậu, nếu cậu ủng hộ thì tốt, không cũng không sao.”
Dung Vị nói xong thì đang muốn gọi cho Hồ Lâm.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cậu, nếu tôi nói sẽ đưa cậu lên đỉnh cao vinh quang hơn trước, cậu tin không?” Hồ Cửu giữ chặt tay đang cầm điện thoại của Dung Vị.
“Tôi tin thì sao? Không thì sao? Dù là gì tôi cũng không muốn phụ thuộc vào cậu, đến giờ cậu vẫn không hiểu sao?”
Nói xong Dung Vị giằng tay, tiếp tục gọi cho Hồ Lâm.
Anh ta quyết định sẽ về Hồ gia, sẽ tự làm nên nghiệp lớn.
Chương97: Hồ Cửu Thất Vọng
Hồ Cửu nhìn Dung Vị, bộ dạng của Dung Vị đã có quyết định, dù là ai cũng không ngăn cản được.
“Cậu…”
“Ông Hồ… Tôi là Dung Vị.
Tôi muốn ông giữ lời vừa nói…” Dung Vị kiên quyết.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười đắc ý.
“Tôi biết cậu là người thông minh.
Tốt, tôi sẽ sắp xếp.” Nói xong ông ta cúp máy, cũng không cho Dung Vị có cơ hội nói thêm gì.
Đây là kết quả mà ông ta mong muốn nhất rồi.
“Cậu xem đi trợ lý Bác, tôi đã nói rồi.
Lợi ích luôn là thứ mà con người ta phải tranh lấy.” Hồ Lâm đắc ý ngã ngửa ra sau, dựa thoải mái vào ghế xe.
“Trước mắt, sắp xếp hiện trường giả, cho cả nhà cậu ta thay tên đổi họ.
Ngoài Hồ gia cùng đám thuộc hạ đi bắt cóc, cũng chưa ai thấy Dung Vị ngoài chúng ta.
Đưa cả nhà họ tới phương Bắc đi.” Hồ Lâm rút điếu xì gà hút.
Trợ lý Bác cảm thấy tuy cách thức này hơi cũ rồi, nhưng có lẽ vẫn giữ được hiệu quả nhất định.
“Tôi sẽ sắp xếp… Vậy chúng ta sẽ về phương Bắc?” Trợ lý Bác lên tiếng hỏi.
“Chưa! Tôi còn có việc cần làm, Dung Vị chỉ là thu hoạch nhỏ của chúng ta mà thôi.” Hồ Lâm vẫn không từ bỏ chuyện xây dựng mối quan hệ với người kia.
Trợ lý Bác có một dự cảm không lành, hắn ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chỉ có thể từng bước cẩn trọng mà thôi.
Dung Vị đầu dây bên này hài lòng với những gì mình vừa quyết định, ánh mắt nhìn về phía Hồ Cửu.
“Cậu… vẫn là người bạn tốt của tôi.
Chỉ là tôi muốn có một sự nghiệp riêng, mong cậu hiểu.” Dung Vị lúc này như lấy lại được một chút tự tin.
Hồ Cửu nhìn người anh em chí cốt trước mặt, anh cảm thấy có một cảm giác xâm chiếm lấy mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh thất vọng, chỉ là lần này là một cảm giác… nói đúng hơn phản bội, triệt để phản bội.
“Dung Vị… tại sao lại dựa vào bọn họ? Cậu có thể tự mình gầy dựng, ít nhất cậu có tôi.” Hồ Cửu một chút thôi, muốn biết thực sự cảm giác của mình đã sai rồi.
Anh muốn Dung Vị trả lời một câu gì đó, để anh có thể cảm nhận cảm giác kia là sai, là do anh mà thôi.
“Không thể! Cậu nhìn đi, họ có thể cho chúng ta những thứ chắc chắn hơn… chúng ta đủ cứng cáp thì sẽ có cách tách ra… cậu mới là người không tin tôi.”
“Được! Sau này… chúng ta xem như người dưng.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Sau đó quay sang Dung Thất cùng Tuyết Nguy, ánh mắt như cầu xin.
“Hai người có thể… ở lại đây không?” Hồ Cửu chỉ vừa được hưởng một chút hơi ấm gia đình, hiện tại anh biết hy vọng khá mong manh, nhưng vẫn muốn thêm một lần hy vọng.
Dung Thất nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, ánh mắt vô cùng khó xử.
Ông biết Dung Vị làm vậy là không đúng, cũng biết Hồ Cửu không sai, chỉ là… Dung vị mới là con trai của họ…
“Hồ Cửu… con không thể theo chúng ta sao?” Tuyết Ngụy cầm tay Hồ Cửu, nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần có con, chẳng phải chúng ta là một nhà đoàn tụ…” Ánh mắt bà ửng đỏ nói tiếp.
Dung Vị cũng không nhìn qua phía họ, anh ta chỉ nhìn ra ngoài, muốn tránh đi sự khó chịu này.
“Được rồi! Con không muốn mọi người khó xử.
Cứ đi theo Dung Vị, cha mẹ giữ gìn sức khỏe… nếu mọi người sống không vui… con sẽ đích thân tới đón hai người đi.” Hồ Cửu kiên quyết.
Câu này là thật tâm anh muốn cho họ biết, dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ là nơi nương tựa của họ.
Cũng là muốn cho Dung Vị nghe rõ, chỉ cần anh ta không chăm sóc họ chu đáo thì Hồ Cửu sẽ tới đón họ đi.
Dung Vị nắm chặt tay, cảm thấy như bị cảnh cáo.
“Nhiều chuyện…” Nói xong thì bỏ đi lên phòng.
“Con còn có việc, mọi người tự thu xếp, có chuyện cứ tìm con.
Phương thức liên lạc con để ở đây.” Hồ Cửu ân cần nói.
Dung Thất cúi mặt, không dám nhìn anh.
Tuyết Ngụy lại không nỡ.
“Con còn có việc.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.
Ra bên ngoài khu biệt thự, anh thở dài một hơi, bản thân anh không biết mình hy vọng điều gì.
Gia đinh kia… thực sự không thuộc về anh, trước hay sau cũng thế mà thôi, cảm giác bị chính người bạn thân thiết phản bội, thật khó chịu.
“Hữu Thủ, cho người bảo vệ Dung gia… cũng không cần nhúng tay quá nhiều, báo lại tôi là được rồi.” Hồ Cửu vẫn không buông tay xuống được.
“Vâng.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Ngày mai, các đại gia tộc cũng sẽ có mặt ở thành phố Gia, mà lại có người nhờ mối quan hệ lại gửi thiệp cưới đến cho Chiến thần.
Đây là… quá lộ liễu.
“Long chủ… chúng ta có thiệp báo hỷ.” Hữu Thủ chần chừ nói.
“Hửm…?” Hồ Cửu có vẻ không hiểu.
“Là Vinh gia cùng Trần gia, thiệp mời gửi cho một thuộc hạ nhánh phía Đông của chúng ta… họ dùng quan hệ tầng tầng lớp lớp muốn nhờ gửi tới tay Chiến thần.”
Hữu Thủ cảm giác được Hồ Cửu có chuyện không vui.
“Thiệp báo hỷ? Ồ, các gia tộc kia có lẽ không còn ngồi im được nữa rồi.” Hồ Cửu cũng không muốn quan tâm đến bọn họ.
“Tôi muốn về nhà.” Hồ Cửu hơi nhíu mày nói.
“Nhà… nào ạ?” Hữu Thủ muốn hỏi.
Hữu Thủ thực sự không rõ… Hồ Cửu là muốn về đâu.
Hồ Cửu chợt ngớ người.
“Ừ… nhà nào nhỉ?” Hồ Cửu cười chua chát..
Chương98: Tàn Bạo
Hữu Thủ im lặng, cảm nhận được sự bi thương của Hồ Cửu.
Anh ta chỉ biết im lặng chờ đợi.
Hồ Cửu nhắm mắt, bi thương xâm lấn cả người anh.
Bao năm qua, hy vọng duy nhất của anh chính là có thể giúp bản thân cùng người anh em chí cốt duy nhất rửa sạch oan tình.
Có thể đem lại cuộc sống yên ổn cho người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Chính vì vậy, anh không tiếc bán mạng mà xông pha, không ngại gian khổ mà chịu những bài huấn luyện địa ngục.
Cuối cùng… người anh em chí cốt kia lại vì danh lợi mà đầu quân cho kẻ thù, còn người vợ mà anh luôn yêu thương thì lại muốn rời bỏ anh.
Thế mà lại thêm Hồ gia trên trời rơi xuống nhận là người thân, xem ra số phận của anh cũng bi thảm quá rồi.
“Về núi Hàng.” Hồ Cửu mệt mỏi nói.
Hữu Thủ gật đầu im lặng khởi động xe đi.
Trong lòng Hồ Cửu hiện tại cũng không còn gợn sóng, anh chỉ muốn được an tĩnh một chút.
Có lẽ núi Hàng là nơi thích hợp.
Phương Bắc bên kia, Hồ gia sau khi nhận được thông báo của Hồ Lâm, cũng nhanh chóng sắp xếp.
“Hừ, xem như nó còn có chút bản lĩnh.” Hồ Bách Nhân nói.
Dì Thẩm vẫn đang tất bật chuẩn bị đồ ăn dưới bếp, bà quen với việc Hồ gia mỗi người đều bằng mặt mà không bằng lòng nhau.
Nhất là Hồ Bách Nhân, nếu ông ta không vui tốt nhất nên tránh thật xa, còn lúc ông ấy vui thì cũng nên tận lực mà tránh ra.
“Cậu chủ đâu rồi?” Hồ Bách Nhân vẫn không quên hỏi dì Thẩm.
“Dạ, cậu chủ đang ở trên phòng.” Dì Thẩm cẩn thận cúi thấp đầu trả lời, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
“Gọi nó xuống đây cho tôi.” Hồ Bách Nhân tâm trạng thoải mái hơn, cũng không làm khó dì Thẩm.
Dì Thẩm nhanh chóng lên phòng gọi Hồ Tiêu.
Nhưng hắn ta cả đêm chơi bời quên lối về, làm sao có thể dễ gọi dậy.
Bị gọi liên tục lại khó chịu.
“Có gì mà gọi nhiều vậy chứ? Ồn ào!” Hồ Tiêu cáu gắt vì bị phá giấc ngủ.
“Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu.” Dì Thẩm cũng không nhiều lời, nhẹ giọng nói.
“Phiền phức.” Hồ Tiêu lầm bầm.
“Được rồi.
Bà đi chỗ khác đi, thật phiền.” Nói xong thì hắn ta ngồi dậy uể oải, sắc mặt không tốt.
Dì Thẩm cũng nhanh chóng về lại bếp, có lẽ chỉ có ở đó bà mới được yên ổn.
Vài phút sau, Hồ Tiêu trong bộ dạng mệt mỏi xuất hiện ở phòng khách, vẻ cáu gắt vẫn còn.
“Cha à, có gì mà gọi con dậy sớm vậy.” Hắn vẫn còn muốn ngủ thêm một chút.
“Sớm? Mày nhìn xem, giờ là mấy giờ?” Hồ Bách Nhân gắt gỏng.
Thật ra ông ta cũng không quan tâm việc Hồ Tiêu về khi nào, hay ngủ muộn hay không.
Chỉ cần Hồ Tiêu không gây thêm chuyện cũng xem như là không tạo thêm phiền phức cho ông ta.
Hiện tại Hồ gia này, ông ta còn chút quyền hạn vì Hồ gia chỉ có Hồ Tiêu là dòng chính duy nhất.
“Chú mày đã an bài người cho chúng ta, mày xem đi làm chút việc cho Hồ gia đi.
Đừng suốt ngày làm chuyện vô bổ.” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Hồ Tiêu nhướng mày, cảm thấy như nghe chuyện gì đó rất lạ lẫm.
“Sao lại là con? Trước giờ chẳng phải ông ta lo liệu sao, để ông ta tự lo liệu đi.” Hồ Tiêu cũng không cảm thấy có gì đó phải lo lắng.
“Ngu ngốc!” Hồ Bách Nhân mắng.
“Mày xem đi, Vinh thiếu cùng Trần tiểu thư cũng đến thành phố Gia rồi.
Chú mày cũng ở đó, còn mày ở đây làm chút việc để diễn trước mặt mấy lão già kia thì không làm.
Xem người ta đi, mày là cái gì hả?” Hồ Bách Nhân muốn đánh đứa con này hơn bao giờ hết.
Nếu không phải ngại thân phận có lẽ ông đã đánh Hồ Tiêu vài cái cho hắn tỉnh.
“Trần tiểu thư đến thành phố Gia?” Hồ Tiêu cũng không quan tâm tại sao mọi người lại đổ đến đó.
Thứ hắn nghe được chỉ là Trần tiểu thư, người hắn tâm niệm đã đến thành phố Gia.
Vậy hắn cần gì diễn kịch trước mặt các lão già ngớ ngẩn kia, chỉ cần tới thành phố Gia, với thân phận của hắn thì làm gì không được? Lại tránh được mắt đám lão già cổ hủ.
“Cha à… Con biết bản thân cần cống hiến cho Hồ gia, chú cũng đã vất vả, hay thay vì ở đây làm trò, còn định cũng đến thành phố Gia gặp chú.”
“Có khi làm được việc gì đó, các vị ở Hồ gia cũng công nhận con, không tốt sao.”
Hồ Tiêu rất nhanh thay đổi điệu bộ, cùng giọng nói.
Cảm giác như hắn là con người hoàn toàn khác.
“Đến cống hiến? Mày chỉ cần không làm ra chuyện gì tao đã vái trời lắm rồi.
Đến thành phố Gia? Định làm gì? Ăn chơi tiếp sao?” Hồ Bách Nhân còn không hiểu nhân phẩm của đứa con này sao.
“Cha à.
Dù sao thì ở đó có làm gì đi nữa, cũng sẽ không sao.
Huống hồ bọn họ đi thì chúng ta cũng đi.
Có gì tốt cũng không thể để bọn họ hưởng một mình.” Hồ Tiêu hợp tình hợp lý nói.
Hồ Bách Nhân nghĩ lại cũng đúng, trừ Hồ Lâm ra thì bên Vinh gia cùng Trần gia cũng đến bên kia.
ngôn tình hài
Tuy chưa biết nguyên là gì, nhưng chắc chắn có chuyện gì đó hay ho, nếu không bọn họ dốc sức làm gì?
“Được rồi.
Đi thì đi, nhưng phải nghe theo Hồ Lâm, nếu không…” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Ánh mắt cảnh cáo nhìn Hồ Tiêu.
Tuy ông ta không thích Hồ Lâm nhưng ông biết Hồ Tiêu đến đó cũng nên nghe Hồ Lâm phân phó.
Ít nhất cũng tránh phiền phức.
Chỉ là cả Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu không ngờ được nhất là chuyến đi lần này cũng chính là kéo họa lớn cho bọn họ..
Chương99: Yên Bình Trước Giông Bão
Thành phố Gia,
Hồ Cửu nhiều ngày cũng chưa về nhà, anh biết anh chưa đủ sẵn sàng để đối mặt với Lục Thạc.
Anh chưa biết nên làm thế nào, tốt nhất cứ ở lại núi Hàng vài ngày cũng tốt.
Lão Hắc nhìn thấy Hồ Cửu cũng xem như hiểu rõ anh một hai, ông cũng không hỏi gì, ngày ngày vẫn đánh cờ đàm đạo cùng Lão Bạch.
Bạch Thố thấy Hồ Cửu ở lại thì vui mừng ra mặt, suốt ngày chuẩn bị đồ ăn ngon, đồ đạc chu đáo cho anh.
Nhìn bộ dạng của Bạch Thố, cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai là Bạch Thương cũng trố mắt.
Ngày thường họ cũng không được đối xử niềm nở như thế đâu.
“Anh Hồ, anh xem hôm nay em có ướp trà, dùng nước sương mai pha, bánh dùng chung cũng do em tự tay làm, anh thử xem sao.”
Bạch Thố cười tươi vây quanh Hồ Cửu.
“Ừ.” Hồ Cửu lạnh nhạt.
Những Bạch Thố cũng không khó chịu, cô biết anh có chuyện gì đó không vui, cô xem đây là cơ hội mà mình có thể gần anh một chút.
“Chị xem, thái độ anh ta có gì hay ho chứ.” Bạch Thương bĩu môi.
Bạch Thố gõ đầu em trai: “Em thì biết gì chứ.”
“Em nói có gì sai sao? Chị suốt ngày không nghỉ tay, anh ta chỉ ở đó hưởng thụ.
Chị xem còn thái độ kia, chị mới là người không biết gì.”
Bạch Thương lè lưỡi nói xong chạy đi luyện tập.
Sau khi cậu ở đây, ngày ngày lão Hắc cùng Lão Bạch đều giúp cậu luyện tập công phu, cậu cũng muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cả nhà.
Cho nên cậu luôn luyện tập không ngơi nghỉ.
Chí ít ở đây không có gì phải lo nghĩ cả, Bạch Thương cũng dốc lòng tập luyện.
“Động tác sai.” Hồ Cửu lên tiếng.
Bạch Thường chỉ vừa mới ra sân tập quyền, vừa lúc Hồ Cửu cũng ngồi đây, dù sao đây cũng là nơi yên tĩnh nhất.
“Sai?” Bạch Thường cảm thấy khó hiểu.
“Chính ông nội dạy tôi, làm sao có thể sai được?” Bách Thường không phục.
“Ông cậu không sai, là cậu luyện sai.” Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thường.
Ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
“Long chủ! Hồ Tiêu cũng đã tới thành phố Gia, có thể nói Vinh gia, Trần gia, Hồ gia đều hội tụ đủ.” Hữu Thủ từ đâu đi tới báo cáo.
“Cứ để họ chơi đi.
Dù sao Long chủ hay Chiến thần gì đó họ tìm cũng không thấy.” Hồ Cửu cũng không quan tâm đến đám người đó.
Chẳng phải bọn họ muốn tranh muốn đoạt sao, cứ cho họ cùng nhau diễn đi thì hơn.
“Hồ Tiêu bên kia vừa qua đã hung hăng đi tìm Trần tiểu thư.
Họ còn ồn ào một hồi, bên kia dường như tìm ra tung tích vị Chiến thần nào đó…” Hữu Thủ cũng nhíu mày.
Đám người đại gia tộc đó không biết đào đâu ra một vị Chiến thần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết kai là hàng giả thế nào rồi.
“Chiến thần?” Hồ Cửu nở nụ cười.
“Không ngờ bọn họ lại thích danh xưng này như vậy.” Anh cảm thấy nực cười.
“Đúng vậy.
Mà điều lạ hơn chính là tên kia thế nào cũng lôi ra được một đám quân nhân.
Làm cho bọn người kia tin sái cổ.” Hữu Thủ báo lại.
Nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, cũng không ra ngoài nửa bước, làm sao mà có Chiến thần xuất hiện được chứ?
Mà thân phận Chiến thần cũng không thể nói ra, bọn người kia dù tìm ra sao cũng không thể biết được.
Nói gì bọn họ cũng là đại gia tộc cũng không phải dễ lừa, nhưng tên kia vậy mà có thể lôi ra được một số kẻ gọi là quân nhân, còn đem một số lợi ích có thật cho họ.
Hữu Thủ giao cho Hoàng Đàn điều tra còn mình thì tới đây tìm Hồ Cửu, dù sao giả mạo Chiến thần cũng không phải đơn giản.
“Ồ, có người giả mạo lại còn giống đến vậy.
Thú vị!” Hồ Cửu nở nụ cười nguy hiểm.
“Anh Hồ, ăn một chút rồi hãy đi!” Bạch Thố dịu dàng nói.
Cô vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt có chút buồn.
Tuy cô biết Hữu Thủ đến thì Hồ Cửu sẽ lại đi.
Cô cũng không có lý do để giữ anh lại, với lại cô cũng hiểu rõ anh là một người có chí lớn, nơi anh có thể ở là thế giới rộng lớn ngoài kia.
Mà cô cũng không có năng lực gì đặc biệt ngoài họ Bạch, cô có tình cảm với anh, nhưng cô hiểu có lẽ mãi mãi cũng chỉ dừng ở đó.
“Chân đứng tấn không vững, đấm thiếu lực.
Thèo Lão Hắc mà học!” Hồ Cửu nhìn Bạch Thường rồi nói.
Bạch Thường suy nghĩ, cũng hiểu điểm yếu của mình, gật gật đầu, ánh mắt mong chờ.
“Theo Hữu Thủ đi, sẽ học được nhiều hơn.” Hồ Cửu mở lời.
Đây có nghĩa là gì? Là Hồ Cửu chấp nhận để cậu bé nhận Hữu Thủ là thầy nha.
Hữu Thủ cũng xem như một cao thủ đáng gờm, có thể học hỏi từ anh ta cũng xem là thành tựu.
“Thật sao? Cảm ơn anh Hồ.” Bạch Thường ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Hữu Thủ.
Hữu Thủ chỉ biết đứng đó gãi đầu, cảm thấy có khổ mà không nói được, Hồ Cửu nhận lời người ta nhưng người chịu khổ luôn là anh ta nha.
“Hữu sư phụ, sau này nhờ ngài.” Bạch Thường cung kính hướng Hữu Thủ cúi người chào.
“Không… không… đừng khách sáo.” Hữu Thủ hơi ngượng ngùng.
Hồ Cửu lúc này đứng lên, đi vào bàn ăn, nhìn các món trên bàn có cảm giác ấm áp một chút.
“Tôi không thể cho em điều gì cả.” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.
Bạch Thố vẫn tươi cười lắc lắc đầu, gắp một vài món bỏ vào chén của anh.
“Em biết.” Cô cũng nhỏ nhẹ đáp.
Dù duy trì nụ cười nhưng ánh mắt hơi ửng đỏ, cô cũng không muốn làm anh phiền lòng.
Hồ Cửu ăn một chút rồi bỏ đũa xuống.
“Đi thôi.” Anh nói với Hữu Thủ.
Bạch Thố cũng đứng lên theo, cô cũng không đi theo, đơn giản chỉ là đứng lên theo quán tính.
Hồ Cửu chợt dừng lại..
Chương100: Nếu Có Thể…
Hữu Thủ sửng sốt, anh cũng không rõ phải làm sao, nhiều ngày qua anh ta cũng có qua lại núi Hàng vài lần.
Cũng nhìn rõ tâm ý của Bạch Thố, Hữu Thủ cảm thấy Bạch Thố là thành tâm với Hồ Cửu.
Cô biết Hồ Cửu sẽ không ngồi một chỗ, càng biết rằng anh không phải kẻ chỉ bó buộc bản thân.
Mà quan trọng hơn, Hồ Cửu đã có vợ.
Hữu Thủ hơi thấy tiếc cho Bạch Thố, trong lòng anh ta thì Bạch Thố so với Lục Thạc thì có vẻ Bạch Thố thật tâm hơn hẳn.
“Em… nên tìm người tốt hơn.” Hồ Cửu hơi chần chừ rồi cũng dứt khoát rời đi.
Bạch Thố cúi đầu im lặng, chỉ có thể ngóng theo bóng dáng Hồ Cửu.
Chờ bóng anh khuất, Bạch Thố cúi đầu, lẩm bẩm rất nhỏ chỉ có thể mình cô nghe thấy.
“Thật ra… dù em biết kết quả… em vẫn muốn thử chờ anh một lần, ít ra, em sẽ không hối hận.”
Một giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất.
Bạch Thường nhìn thấy rõ, cậu không biết chị mình đang nói gì, nhưng cậu cảm nhận được bi thương trên người chị mình.
Cậu nắm chặt tay, nhìn về hướng Hồ Cửu, chắc chắn một ngày cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, chí ít cũng có thể làm cho mọi người nhìn cậu, xem sắc mặt cậu mà đối xử với người nhà của mình.
Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu vực núi Hàng, trong lòng lại có gì đó tiếc nuối, anh không rõ tại sao, nhưng vẫn không ngăn được bản thân quay đầu lại.
“Long chủ, Chiến thần… nếu không có danh xưng này… anh sẽ làm gì?” HỮu Thủ chợt hỏi.
Hồ Cửu suy ngẫm một chút.
“Có lẽ bị người chà đạp ở một góc nào đó.” Anh thở dài nói.
Đúng vậy! Đó là sự thật!
Nếu anh không trở nên mạnh mẽ, thì người bị chà đạp chính là anh, nếu anh không tự bản thân nỗ lực thì chính là có lỗi với bản thân.
Tư cách đâu mà bảo vệ ai chứ?
“Nếu tôi không gặp anh, có lẽ tôi cũng sẽ bị như vậy.
Đáng tiếc! Bọn người kia không có cơ hội chà đạp chúng ta.” Hữu Thủ gật đầu, kiên định nói.
“Hôm nay cậu nói quá nhiều!” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Aizzz.
Ít nhất tôi cũng không dối lòng mình.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Hồ Cửu rơi vào trầm tư, anh hơi mơ hồ, anh dối lòng mình sao? Điều gì chứ?
“Thật ra… anh có bao giờ thử tung đồng xu lên không trung hoặc xoay nó dưới đất, chờ mặt sấp hay ngửa để quyết định không?” Hữu Thủ đột nhiên lại mở lời.
“Tôi không tin vào số phận! Tôi tin vào bản thân.”
Hồ Cửu ánh mắt cương nghị nhìn phía trước.
“Đúng vậy, nó không giải quyết được vấn đề.
Chỉ là trong lúc chúng ta còn chưa biết nó sấp hay ngửa, thì chúng ta đã có câu trả lời.”
Chính là lúc đồng xu ấy chưa rơi xuống đất, chỉ trong tích tắc ấy chúng ta mong chờ mặt nào rơi xuống, thì đó chính là đáp án.
Hữu Thủ nhìn ra, Hồ Cửu đối với Lục Thạc chính là ân tình cũ, dây dưa không dứt.
Mà Lục Thạc bao năm xa cách, tình cảm với Hồ Cửu cũng không còn bao nhiêu, có chăng chỉ bó buộc bởi danh vị vợ mà thôi.
Bạch Thố lại toàn tâm toàn ý với Hồ Cửu như vậy, anh ta là người ngoài, nhìn cũng đau mắt.
“Cậu biết không? Ngay thời khắc quyết định tung đồng xu, dù thâm tâm cậu muốn hay không muốn, thì mọi việc vẫn diễn ra như vậy.
Khi đồng xu rơi xuống thì sao chứ? Thứ cậu muốn sẽ đạt được sao?”
“Ngay khi cậu do dự, cậu cần một lý do để quyết định, để nhận rõ tâm mình.
Lúc đó cậu đã sai rồi!”
“Có đôi khi quyết định rồi, dù là muốn hay không, đúng hay sai, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với chúng.
Vì vậy, cậu tốt nhất đừng làm rõ tâm mình bằng thứ gì đó.”
“Tâm ở đây! Nếu như cậu móc nó ra, đặt vào đồng xu, chờ cái giây phút ngắn ngủi ấy.
Còn ý nghĩa sao? Điều đó chứng tỏ cậu đã do dự!”
“Mỗi quyết định, dù sai hãy chịu trách nhiệm, đừng do dự.
Vì chính trong giây phút ấy, cậu sẽ mất đi nhiều thứ, mà cậu không ngờ tới!”
Hồ Cửu có tâm sự lâu ngày, nói nhiều vài câu, làm Hữu Thủ hơi sửng sốt.
Nhìn Hồ Cửu nhắm mắt định thần, Hữu Thủ hơi ngờ ngợ, đúng là trong giây phút tìm cách xác định rõ tâm mình.
Có lẽ cái giá phải trả sẽ lớn hơn nữa…
Nhưng nhìn Bạch Thố, Hồ Cửu, Lục Thạc… anh ta lại cảm thấy thở dài thay cho Hồ Cửu.
“Xem như kiếp trước người ta nợ anh.
Mà kiếp này anh nợ người khác đi! Thật phiền.” Hữu Thủ cảm thán.
“Tôi cần cậu thấy phiền sao?” Hồ Cửu vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Hữu Thủ cũng không dám nói gì, tiếp tục lái xe.
“Về căn cứ phía Tây đi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.”
Chợt…
Ầm…
Xe bị rung lắc một chút, Hữu Thủ cũng không vội xuống xe, nhìn về phía trước muốn xác định là ai.
Thật là oan gia, vừa muốn tìm người thì người tới.
“Tên khốn kia! Có biết đi xe không hả, còn ngồi trên xe sao? Mau xuống đây.”
Giọng nói một gã đàn ông hung hăng vang lên, hắn ta liên tục đập mạnh vào phía trước xe của Hữu Thủ.
“Đây là đường lớn, anh từ đường nhỏ ra, đâm vào xe tôi.
Lỗi không phải do tôi.” Hữu Thủ mở cửa kính xe, cũng lười xuống xe mà thò đầu ra nói.
“Thằng chết tiệt này! Dám nói chuyện với ông đây như vậy sao?”
Tên kia ngày càng hung hăng hơn.
“Hồ Tiêu?” Hữu Thủ lúc nãy còn chưa nhìn rõ, giờ thì thấy rõ rồi.
Hồ Cửu nghe được cái tên này cũng dần mở mắt..
Hồ Cửu nhìn Hồ Lam cùng trợ lý Bác với ánh mắt nguy hiểm.
Cả hai bất giác rung lên, cảm giác vô cùng khó tả.
“Hai người cảm thấy chuyện hai người làm sẽ không ai biết?” Giọng nói Hồ Cửu vô cùng uy áp.
Hồ Lâm tuy có cảm giác sợ hãi ánh mắt kia của anh, nhưng vì đã quen là người gia tộc lớn, cho nên ông ta cứng đối cứng, dùng ánh mắt trừng trừng nhìn dáng vẻ Hồ Cửu.
Sau đó khinh bỉ cười nhếch mép nói: “Sao? Tôi còn không được thu nạp nhân tài?”
“Hai người nên nhớ, phương Bắc là nơi nào? Cái gì gọi là đại gia tộc? Tôi tin các người nghe qua.”
“Hồ gia cần hãm hại các người sao? Chỉ một câu nói của tôi, các người có thể xuống chó, thì cũng có thể lên voi.
Đã là hiểu lầm thì chẳng phải Hồ gia đây là bù đắp sao?”
Ông ta vừa nói vừa nhấn mạnh lợi ích của đại gia tộc, lại nhằm vào vợ chồng Dung Thất và Tuyết Ngụy mà nói.
Vì ông ta nhìn ra, chỉ cần hai người lớn này xiêu lòng, thì chắc chắn Dung Vị sẽ theo Hồ gia mà thôi.
Còn về Hồ Cửu, cái gì mà con nuôi? Cái gì mà bạn thân? Mọi thứ đều đứng sau lợi ích cả.
Chỉ là ông ta không rõ một chuyện, tại sao Hồ Cửu lại có nhiều tiền đến mức có thể mua được hai căn biệt thự lớn ở đây.
Với số tiền đó so với Hồ gia không là gì, nhưng với Hồ Cửu kẻ không có tiền thì đó là cả gia tài.
“Ông Hồ, tôi…”
“Cậu suy nghĩ cho kỹ.
Nếu cậu theo Hồ gia, chúng ta mãi mãi đứng ở vị trí đối lập nhau.”
Hồ Cửu cắt ngang lời nói của Dung Vị.
Cả vợ chồng Dung Thất tuy mơ hồ chưa rõ nhưng cũng cảm nhận được quan hệ thân thiết giữa Dung Vị cùng Hồ Cửu phát sinh gì đó.
“Đã có chuyện gì? Là chuyện gì mà hai đứa giấu chúng ta?” Dung Thất lo lắng nghiêm giọng hỏi.
Dung Thất mang theo vẻ mặt đau thương, thật tâm lo lắng, ông ở cương vị người cha mà lo lắng cho hai đứa con trai.
“Cha nuôi…”
“Cậu im đi.
Cậu biết gì chứ? Dù sao đó cũng là cha mẹ của tôi! Là của tôi!”
Dung Vị sợ Hồ Cửu sẽ nói ra những chuyện kia, anh ta không muốn cha mẹ mình biết sự thật.
“Cha mẹ, tin con có được không?” Dung Vị quay sang nhìn cha mẹ mình, ánh mắt như van nài.
Quả thực anh ta mong cha mẹ đứng về phía anh ta, hiện tại làm lại chỉ có thể dựa vào Hồ gia mới có thể lấy được vinh quang ngày đó.
Anh ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, nhẫn nhịn thì sao? Chịu nhục thì sao chứ? Làm gì có bạn bè hay kẻ thù vĩnh viễn, lợi ích mới là thứ trọng yếu nhất.
“Dung Vị…”
Tuyết Ngụy lo sợ nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, bà thực sự không biết phải làm sao.
“Ông bà Dung, cậu Dung, đề nghị tôi vẫn để đây.
Chúng tôi thực sự không có nhiều thời gian.
Chỉ có thể lưu lại đây hai ngày, nếu qua hai ngày không có hồi âm, chúng tôi xem như cac người từ chối.” Trợ lý Bác nói xong nhìn Hồ Lâm.
Cả hai như hiểu ý nhau, để lại danh thiếp rồi chuẩn bị rời đi.
“Hồ Tiêu nhà các người hình như gây chuyện thì phải.” Hồ Cửu đột nhiên lên tiếng.
Hồ Lâm nghe anh nhắc tên Hồ Tiêu thì dừng lại.
“Có lẽ… các người chỉ ở đây một ngày nữa thôi.
Tôi e không tới hai ngày đâu…” Hồ Cửu từng bước đi lại gần Hồ Lâm.
Sau đó dừng lại ở khoảng cách khá gần, âm điệu của anh như nhỏ lại, đủ để anh cùng ông ta nghe thấy.
“Mà Hồ Bách Nhân kia, có lẽ cũng không chờ ông về kịp mà xử lý rồi.”
“Chậc… chậc… tiếc rằng ông vẫn ở đây tìm cách chèo kéo người cho Hồ gia.”
Hồ Cửu ánh mắt lóe sáng, lắc lắc đầu nói, giọng điệu mỉa mai châm chọc, có chút tiếc nuối.
Hồ Lâm lạnh người, tuy ông ta không tin lời Hồ Cửu nói nhưng lòng ông ta vẫn nôn nao.
Làm sao Hồ Cửu có thể biết tên mọi người Hồ gia, tuy lòng lo lắng nhưng vẫn hùng hổ bước đi.
“Hồ Cửu, cậu đừng bao đồng nữa có được không? Hay cậu không muốn tôi hơn cậu?” Dung Vị lớn giọng nói.
“Cậu điên rồi!” Hồ Cửu cũng không giải thích.
Anh biết không thể nói gì được lúc này, Dung Vị tâm trạng quá khích, dù anh nói gì cũng không thể làm Dung Vị suy nghĩ lại được.
“Dung Vị! Con nói cho cha biết, đây là thế nào?”
“Hồ Cửu, có gì giấu chúng ta?”
Dung Thất lớn tiếng cắt ngang.
“Con…” Dung Vị ấp úng.
“Cha nuôi, vẫn câu cũ.
Hồ gia hãm hại chúng ta, họ không tốt đẹp gì cả.”
Hồ Cửu dịu giọng nói với Dung Thất.
“Nhưng, họ cũng đã…” Tuyết Ngụy rung rung nói.
“Hồ Cửu, con biết họ có năng lực hãm hại chúng ta, vậy thì họ cũng có thể giúp chúng ta.
Nếu không theo họ chẳng phải…” Tuyết Ngụy lo lắng.
Dung Thất biết lo lắng của vợ mình, ông lại cảm thấy bất an, tuy nói đại gia tộc có thể giúp gia đình ông.
Nhưng vũng nước đục kia nhảy vào sợ rằng không còn lối ra.
“Các con lớn rồi… tự quyết là tốt.
Chúng ta cũng không muốn các con có chuyện.
Nhưng mỗi người tự chịu trách nhiệm với bản thân đi.”
Dung Thất ngồi xuống ghế, thấy thần nói.
“Con sẽ đến Hồ gia.
Con không muốn chôn mình ở đây, con mong cha mẹ ủng hộ.”
“Còn cậu, nếu cậu ủng hộ thì tốt, không cũng không sao.”
Dung Vị nói xong thì đang muốn gọi cho Hồ Lâm.
“Nếu tôi nói tôi có thể giúp cậu, nếu tôi nói sẽ đưa cậu lên đỉnh cao vinh quang hơn trước, cậu tin không?” Hồ Cửu giữ chặt tay đang cầm điện thoại của Dung Vị.
“Tôi tin thì sao? Không thì sao? Dù là gì tôi cũng không muốn phụ thuộc vào cậu, đến giờ cậu vẫn không hiểu sao?”
Nói xong Dung Vị giằng tay, tiếp tục gọi cho Hồ Lâm.
Anh ta quyết định sẽ về Hồ gia, sẽ tự làm nên nghiệp lớn.
Chương97: Hồ Cửu Thất Vọng
Hồ Cửu nhìn Dung Vị, bộ dạng của Dung Vị đã có quyết định, dù là ai cũng không ngăn cản được.
“Cậu…”
“Ông Hồ… Tôi là Dung Vị.
Tôi muốn ông giữ lời vừa nói…” Dung Vị kiên quyết.
Đầu dây bên kia phát ra tiếng cười đắc ý.
“Tôi biết cậu là người thông minh.
Tốt, tôi sẽ sắp xếp.” Nói xong ông ta cúp máy, cũng không cho Dung Vị có cơ hội nói thêm gì.
Đây là kết quả mà ông ta mong muốn nhất rồi.
“Cậu xem đi trợ lý Bác, tôi đã nói rồi.
Lợi ích luôn là thứ mà con người ta phải tranh lấy.” Hồ Lâm đắc ý ngã ngửa ra sau, dựa thoải mái vào ghế xe.
“Trước mắt, sắp xếp hiện trường giả, cho cả nhà cậu ta thay tên đổi họ.
Ngoài Hồ gia cùng đám thuộc hạ đi bắt cóc, cũng chưa ai thấy Dung Vị ngoài chúng ta.
Đưa cả nhà họ tới phương Bắc đi.” Hồ Lâm rút điếu xì gà hút.
Trợ lý Bác cảm thấy tuy cách thức này hơi cũ rồi, nhưng có lẽ vẫn giữ được hiệu quả nhất định.
“Tôi sẽ sắp xếp… Vậy chúng ta sẽ về phương Bắc?” Trợ lý Bác lên tiếng hỏi.
“Chưa! Tôi còn có việc cần làm, Dung Vị chỉ là thu hoạch nhỏ của chúng ta mà thôi.” Hồ Lâm vẫn không từ bỏ chuyện xây dựng mối quan hệ với người kia.
Trợ lý Bác có một dự cảm không lành, hắn ta cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra.
Chỉ có thể từng bước cẩn trọng mà thôi.
Dung Vị đầu dây bên này hài lòng với những gì mình vừa quyết định, ánh mắt nhìn về phía Hồ Cửu.
“Cậu… vẫn là người bạn tốt của tôi.
Chỉ là tôi muốn có một sự nghiệp riêng, mong cậu hiểu.” Dung Vị lúc này như lấy lại được một chút tự tin.
Hồ Cửu nhìn người anh em chí cốt trước mặt, anh cảm thấy có một cảm giác xâm chiếm lấy mình.
Đây không phải là lần đầu tiên anh thất vọng, chỉ là lần này là một cảm giác… nói đúng hơn phản bội, triệt để phản bội.
“Dung Vị… tại sao lại dựa vào bọn họ? Cậu có thể tự mình gầy dựng, ít nhất cậu có tôi.” Hồ Cửu một chút thôi, muốn biết thực sự cảm giác của mình đã sai rồi.
Anh muốn Dung Vị trả lời một câu gì đó, để anh có thể cảm nhận cảm giác kia là sai, là do anh mà thôi.
“Không thể! Cậu nhìn đi, họ có thể cho chúng ta những thứ chắc chắn hơn… chúng ta đủ cứng cáp thì sẽ có cách tách ra… cậu mới là người không tin tôi.”
“Được! Sau này… chúng ta xem như người dưng.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Sau đó quay sang Dung Thất cùng Tuyết Nguy, ánh mắt như cầu xin.
“Hai người có thể… ở lại đây không?” Hồ Cửu chỉ vừa được hưởng một chút hơi ấm gia đình, hiện tại anh biết hy vọng khá mong manh, nhưng vẫn muốn thêm một lần hy vọng.
Dung Thất nhìn Dung Vị, rồi lại nhìn Hồ Cửu, ánh mắt vô cùng khó xử.
Ông biết Dung Vị làm vậy là không đúng, cũng biết Hồ Cửu không sai, chỉ là… Dung vị mới là con trai của họ…
“Hồ Cửu… con không thể theo chúng ta sao?” Tuyết Ngụy cầm tay Hồ Cửu, nhẹ nhàng nói.
“Chỉ cần có con, chẳng phải chúng ta là một nhà đoàn tụ…” Ánh mắt bà ửng đỏ nói tiếp.
Dung Vị cũng không nhìn qua phía họ, anh ta chỉ nhìn ra ngoài, muốn tránh đi sự khó chịu này.
“Được rồi! Con không muốn mọi người khó xử.
Cứ đi theo Dung Vị, cha mẹ giữ gìn sức khỏe… nếu mọi người sống không vui… con sẽ đích thân tới đón hai người đi.” Hồ Cửu kiên quyết.
Câu này là thật tâm anh muốn cho họ biết, dù thế nào đi nữa anh vẫn sẽ là nơi nương tựa của họ.
Cũng là muốn cho Dung Vị nghe rõ, chỉ cần anh ta không chăm sóc họ chu đáo thì Hồ Cửu sẽ tới đón họ đi.
Dung Vị nắm chặt tay, cảm thấy như bị cảnh cáo.
“Nhiều chuyện…” Nói xong thì bỏ đi lên phòng.
“Con còn có việc, mọi người tự thu xếp, có chuyện cứ tìm con.
Phương thức liên lạc con để ở đây.” Hồ Cửu ân cần nói.
Dung Thất cúi mặt, không dám nhìn anh.
Tuyết Ngụy lại không nỡ.
“Con còn có việc.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.
Ra bên ngoài khu biệt thự, anh thở dài một hơi, bản thân anh không biết mình hy vọng điều gì.
Gia đinh kia… thực sự không thuộc về anh, trước hay sau cũng thế mà thôi, cảm giác bị chính người bạn thân thiết phản bội, thật khó chịu.
“Hữu Thủ, cho người bảo vệ Dung gia… cũng không cần nhúng tay quá nhiều, báo lại tôi là được rồi.” Hồ Cửu vẫn không buông tay xuống được.
“Vâng.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Ngày mai, các đại gia tộc cũng sẽ có mặt ở thành phố Gia, mà lại có người nhờ mối quan hệ lại gửi thiệp cưới đến cho Chiến thần.
Đây là… quá lộ liễu.
“Long chủ… chúng ta có thiệp báo hỷ.” Hữu Thủ chần chừ nói.
“Hửm…?” Hồ Cửu có vẻ không hiểu.
“Là Vinh gia cùng Trần gia, thiệp mời gửi cho một thuộc hạ nhánh phía Đông của chúng ta… họ dùng quan hệ tầng tầng lớp lớp muốn nhờ gửi tới tay Chiến thần.”
Hữu Thủ cảm giác được Hồ Cửu có chuyện không vui.
“Thiệp báo hỷ? Ồ, các gia tộc kia có lẽ không còn ngồi im được nữa rồi.” Hồ Cửu cũng không muốn quan tâm đến bọn họ.
“Tôi muốn về nhà.” Hồ Cửu hơi nhíu mày nói.
“Nhà… nào ạ?” Hữu Thủ muốn hỏi.
Hữu Thủ thực sự không rõ… Hồ Cửu là muốn về đâu.
Hồ Cửu chợt ngớ người.
“Ừ… nhà nào nhỉ?” Hồ Cửu cười chua chát..
Chương98: Tàn Bạo
Hữu Thủ im lặng, cảm nhận được sự bi thương của Hồ Cửu.
Anh ta chỉ biết im lặng chờ đợi.
Hồ Cửu nhắm mắt, bi thương xâm lấn cả người anh.
Bao năm qua, hy vọng duy nhất của anh chính là có thể giúp bản thân cùng người anh em chí cốt duy nhất rửa sạch oan tình.
Có thể đem lại cuộc sống yên ổn cho người phụ nữ mà anh yêu thương nhất.
Chính vì vậy, anh không tiếc bán mạng mà xông pha, không ngại gian khổ mà chịu những bài huấn luyện địa ngục.
Cuối cùng… người anh em chí cốt kia lại vì danh lợi mà đầu quân cho kẻ thù, còn người vợ mà anh luôn yêu thương thì lại muốn rời bỏ anh.
Thế mà lại thêm Hồ gia trên trời rơi xuống nhận là người thân, xem ra số phận của anh cũng bi thảm quá rồi.
“Về núi Hàng.” Hồ Cửu mệt mỏi nói.
Hữu Thủ gật đầu im lặng khởi động xe đi.
Trong lòng Hồ Cửu hiện tại cũng không còn gợn sóng, anh chỉ muốn được an tĩnh một chút.
Có lẽ núi Hàng là nơi thích hợp.
Phương Bắc bên kia, Hồ gia sau khi nhận được thông báo của Hồ Lâm, cũng nhanh chóng sắp xếp.
“Hừ, xem như nó còn có chút bản lĩnh.” Hồ Bách Nhân nói.
Dì Thẩm vẫn đang tất bật chuẩn bị đồ ăn dưới bếp, bà quen với việc Hồ gia mỗi người đều bằng mặt mà không bằng lòng nhau.
Nhất là Hồ Bách Nhân, nếu ông ta không vui tốt nhất nên tránh thật xa, còn lúc ông ấy vui thì cũng nên tận lực mà tránh ra.
“Cậu chủ đâu rồi?” Hồ Bách Nhân vẫn không quên hỏi dì Thẩm.
“Dạ, cậu chủ đang ở trên phòng.” Dì Thẩm cẩn thận cúi thấp đầu trả lời, tận lực giảm bớt sự tồn tại của bản thân.
“Gọi nó xuống đây cho tôi.” Hồ Bách Nhân tâm trạng thoải mái hơn, cũng không làm khó dì Thẩm.
Dì Thẩm nhanh chóng lên phòng gọi Hồ Tiêu.
Nhưng hắn ta cả đêm chơi bời quên lối về, làm sao có thể dễ gọi dậy.
Bị gọi liên tục lại khó chịu.
“Có gì mà gọi nhiều vậy chứ? Ồn ào!” Hồ Tiêu cáu gắt vì bị phá giấc ngủ.
“Cậu chủ, ông chủ muốn gặp cậu.” Dì Thẩm cũng không nhiều lời, nhẹ giọng nói.
“Phiền phức.” Hồ Tiêu lầm bầm.
“Được rồi.
Bà đi chỗ khác đi, thật phiền.” Nói xong thì hắn ta ngồi dậy uể oải, sắc mặt không tốt.
Dì Thẩm cũng nhanh chóng về lại bếp, có lẽ chỉ có ở đó bà mới được yên ổn.
Vài phút sau, Hồ Tiêu trong bộ dạng mệt mỏi xuất hiện ở phòng khách, vẻ cáu gắt vẫn còn.
“Cha à, có gì mà gọi con dậy sớm vậy.” Hắn vẫn còn muốn ngủ thêm một chút.
“Sớm? Mày nhìn xem, giờ là mấy giờ?” Hồ Bách Nhân gắt gỏng.
Thật ra ông ta cũng không quan tâm việc Hồ Tiêu về khi nào, hay ngủ muộn hay không.
Chỉ cần Hồ Tiêu không gây thêm chuyện cũng xem như là không tạo thêm phiền phức cho ông ta.
Hiện tại Hồ gia này, ông ta còn chút quyền hạn vì Hồ gia chỉ có Hồ Tiêu là dòng chính duy nhất.
“Chú mày đã an bài người cho chúng ta, mày xem đi làm chút việc cho Hồ gia đi.
Đừng suốt ngày làm chuyện vô bổ.” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Hồ Tiêu nhướng mày, cảm thấy như nghe chuyện gì đó rất lạ lẫm.
“Sao lại là con? Trước giờ chẳng phải ông ta lo liệu sao, để ông ta tự lo liệu đi.” Hồ Tiêu cũng không cảm thấy có gì đó phải lo lắng.
“Ngu ngốc!” Hồ Bách Nhân mắng.
“Mày xem đi, Vinh thiếu cùng Trần tiểu thư cũng đến thành phố Gia rồi.
Chú mày cũng ở đó, còn mày ở đây làm chút việc để diễn trước mặt mấy lão già kia thì không làm.
Xem người ta đi, mày là cái gì hả?” Hồ Bách Nhân muốn đánh đứa con này hơn bao giờ hết.
Nếu không phải ngại thân phận có lẽ ông đã đánh Hồ Tiêu vài cái cho hắn tỉnh.
“Trần tiểu thư đến thành phố Gia?” Hồ Tiêu cũng không quan tâm tại sao mọi người lại đổ đến đó.
Thứ hắn nghe được chỉ là Trần tiểu thư, người hắn tâm niệm đã đến thành phố Gia.
Vậy hắn cần gì diễn kịch trước mặt các lão già ngớ ngẩn kia, chỉ cần tới thành phố Gia, với thân phận của hắn thì làm gì không được? Lại tránh được mắt đám lão già cổ hủ.
“Cha à… Con biết bản thân cần cống hiến cho Hồ gia, chú cũng đã vất vả, hay thay vì ở đây làm trò, còn định cũng đến thành phố Gia gặp chú.”
“Có khi làm được việc gì đó, các vị ở Hồ gia cũng công nhận con, không tốt sao.”
Hồ Tiêu rất nhanh thay đổi điệu bộ, cùng giọng nói.
Cảm giác như hắn là con người hoàn toàn khác.
“Đến cống hiến? Mày chỉ cần không làm ra chuyện gì tao đã vái trời lắm rồi.
Đến thành phố Gia? Định làm gì? Ăn chơi tiếp sao?” Hồ Bách Nhân còn không hiểu nhân phẩm của đứa con này sao.
“Cha à.
Dù sao thì ở đó có làm gì đi nữa, cũng sẽ không sao.
Huống hồ bọn họ đi thì chúng ta cũng đi.
Có gì tốt cũng không thể để bọn họ hưởng một mình.” Hồ Tiêu hợp tình hợp lý nói.
Hồ Bách Nhân nghĩ lại cũng đúng, trừ Hồ Lâm ra thì bên Vinh gia cùng Trần gia cũng đến bên kia.
ngôn tình hài
Tuy chưa biết nguyên là gì, nhưng chắc chắn có chuyện gì đó hay ho, nếu không bọn họ dốc sức làm gì?
“Được rồi.
Đi thì đi, nhưng phải nghe theo Hồ Lâm, nếu không…” Hồ Bách Nhân nghiêm túc nói.
Ánh mắt cảnh cáo nhìn Hồ Tiêu.
Tuy ông ta không thích Hồ Lâm nhưng ông biết Hồ Tiêu đến đó cũng nên nghe Hồ Lâm phân phó.
Ít nhất cũng tránh phiền phức.
Chỉ là cả Hồ Bách Nhân cùng Hồ Tiêu không ngờ được nhất là chuyến đi lần này cũng chính là kéo họa lớn cho bọn họ..
Chương99: Yên Bình Trước Giông Bão
Thành phố Gia,
Hồ Cửu nhiều ngày cũng chưa về nhà, anh biết anh chưa đủ sẵn sàng để đối mặt với Lục Thạc.
Anh chưa biết nên làm thế nào, tốt nhất cứ ở lại núi Hàng vài ngày cũng tốt.
Lão Hắc nhìn thấy Hồ Cửu cũng xem như hiểu rõ anh một hai, ông cũng không hỏi gì, ngày ngày vẫn đánh cờ đàm đạo cùng Lão Bạch.
Bạch Thố thấy Hồ Cửu ở lại thì vui mừng ra mặt, suốt ngày chuẩn bị đồ ăn ngon, đồ đạc chu đáo cho anh.
Nhìn bộ dạng của Bạch Thố, cả mẹ cô là Mỹ Họa cùng em trai là Bạch Thương cũng trố mắt.
Ngày thường họ cũng không được đối xử niềm nở như thế đâu.
“Anh Hồ, anh xem hôm nay em có ướp trà, dùng nước sương mai pha, bánh dùng chung cũng do em tự tay làm, anh thử xem sao.”
Bạch Thố cười tươi vây quanh Hồ Cửu.
“Ừ.” Hồ Cửu lạnh nhạt.
Những Bạch Thố cũng không khó chịu, cô biết anh có chuyện gì đó không vui, cô xem đây là cơ hội mà mình có thể gần anh một chút.
“Chị xem, thái độ anh ta có gì hay ho chứ.” Bạch Thương bĩu môi.
Bạch Thố gõ đầu em trai: “Em thì biết gì chứ.”
“Em nói có gì sai sao? Chị suốt ngày không nghỉ tay, anh ta chỉ ở đó hưởng thụ.
Chị xem còn thái độ kia, chị mới là người không biết gì.”
Bạch Thương lè lưỡi nói xong chạy đi luyện tập.
Sau khi cậu ở đây, ngày ngày lão Hắc cùng Lão Bạch đều giúp cậu luyện tập công phu, cậu cũng muốn trở nên mạnh mẽ để bảo vệ cả nhà.
Cho nên cậu luôn luyện tập không ngơi nghỉ.
Chí ít ở đây không có gì phải lo nghĩ cả, Bạch Thương cũng dốc lòng tập luyện.
“Động tác sai.” Hồ Cửu lên tiếng.
Bạch Thường chỉ vừa mới ra sân tập quyền, vừa lúc Hồ Cửu cũng ngồi đây, dù sao đây cũng là nơi yên tĩnh nhất.
“Sai?” Bạch Thường cảm thấy khó hiểu.
“Chính ông nội dạy tôi, làm sao có thể sai được?” Bách Thường không phục.
“Ông cậu không sai, là cậu luyện sai.” Hồ Cửu cũng không nhìn Bạch Thường.
Ánh mắt vẫn nhìn xa xăm.
“Long chủ! Hồ Tiêu cũng đã tới thành phố Gia, có thể nói Vinh gia, Trần gia, Hồ gia đều hội tụ đủ.” Hữu Thủ từ đâu đi tới báo cáo.
“Cứ để họ chơi đi.
Dù sao Long chủ hay Chiến thần gì đó họ tìm cũng không thấy.” Hồ Cửu cũng không quan tâm đến đám người đó.
Chẳng phải bọn họ muốn tranh muốn đoạt sao, cứ cho họ cùng nhau diễn đi thì hơn.
“Hồ Tiêu bên kia vừa qua đã hung hăng đi tìm Trần tiểu thư.
Họ còn ồn ào một hồi, bên kia dường như tìm ra tung tích vị Chiến thần nào đó…” Hữu Thủ cũng nhíu mày.
Đám người đại gia tộc đó không biết đào đâu ra một vị Chiến thần, dùng đầu gối nghĩ cũng biết kai là hàng giả thế nào rồi.
“Chiến thần?” Hồ Cửu nở nụ cười.
“Không ngờ bọn họ lại thích danh xưng này như vậy.” Anh cảm thấy nực cười.
“Đúng vậy.
Mà điều lạ hơn chính là tên kia thế nào cũng lôi ra được một đám quân nhân.
Làm cho bọn người kia tin sái cổ.” Hữu Thủ báo lại.
Nhiều ngày qua Hồ Cửu ở núi Hàng, cũng không ra ngoài nửa bước, làm sao mà có Chiến thần xuất hiện được chứ?
Mà thân phận Chiến thần cũng không thể nói ra, bọn người kia dù tìm ra sao cũng không thể biết được.
Nói gì bọn họ cũng là đại gia tộc cũng không phải dễ lừa, nhưng tên kia vậy mà có thể lôi ra được một số kẻ gọi là quân nhân, còn đem một số lợi ích có thật cho họ.
Hữu Thủ giao cho Hoàng Đàn điều tra còn mình thì tới đây tìm Hồ Cửu, dù sao giả mạo Chiến thần cũng không phải đơn giản.
“Ồ, có người giả mạo lại còn giống đến vậy.
Thú vị!” Hồ Cửu nở nụ cười nguy hiểm.
“Anh Hồ, ăn một chút rồi hãy đi!” Bạch Thố dịu dàng nói.
Cô vẫn nở nụ cười tươi, ánh mắt có chút buồn.
Tuy cô biết Hữu Thủ đến thì Hồ Cửu sẽ lại đi.
Cô cũng không có lý do để giữ anh lại, với lại cô cũng hiểu rõ anh là một người có chí lớn, nơi anh có thể ở là thế giới rộng lớn ngoài kia.
Mà cô cũng không có năng lực gì đặc biệt ngoài họ Bạch, cô có tình cảm với anh, nhưng cô hiểu có lẽ mãi mãi cũng chỉ dừng ở đó.
“Chân đứng tấn không vững, đấm thiếu lực.
Thèo Lão Hắc mà học!” Hồ Cửu nhìn Bạch Thường rồi nói.
Bạch Thường suy nghĩ, cũng hiểu điểm yếu của mình, gật gật đầu, ánh mắt mong chờ.
“Theo Hữu Thủ đi, sẽ học được nhiều hơn.” Hồ Cửu mở lời.
Đây có nghĩa là gì? Là Hồ Cửu chấp nhận để cậu bé nhận Hữu Thủ là thầy nha.
Hữu Thủ cũng xem như một cao thủ đáng gờm, có thể học hỏi từ anh ta cũng xem là thành tựu.
“Thật sao? Cảm ơn anh Hồ.” Bạch Thường ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Hữu Thủ.
Hữu Thủ chỉ biết đứng đó gãi đầu, cảm thấy có khổ mà không nói được, Hồ Cửu nhận lời người ta nhưng người chịu khổ luôn là anh ta nha.
“Hữu sư phụ, sau này nhờ ngài.” Bạch Thường cung kính hướng Hữu Thủ cúi người chào.
“Không… không… đừng khách sáo.” Hữu Thủ hơi ngượng ngùng.
Hồ Cửu lúc này đứng lên, đi vào bàn ăn, nhìn các món trên bàn có cảm giác ấm áp một chút.
“Tôi không thể cho em điều gì cả.” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.
Bạch Thố vẫn tươi cười lắc lắc đầu, gắp một vài món bỏ vào chén của anh.
“Em biết.” Cô cũng nhỏ nhẹ đáp.
Dù duy trì nụ cười nhưng ánh mắt hơi ửng đỏ, cô cũng không muốn làm anh phiền lòng.
Hồ Cửu ăn một chút rồi bỏ đũa xuống.
“Đi thôi.” Anh nói với Hữu Thủ.
Bạch Thố cũng đứng lên theo, cô cũng không đi theo, đơn giản chỉ là đứng lên theo quán tính.
Hồ Cửu chợt dừng lại..
Chương100: Nếu Có Thể…
Hữu Thủ sửng sốt, anh cũng không rõ phải làm sao, nhiều ngày qua anh ta cũng có qua lại núi Hàng vài lần.
Cũng nhìn rõ tâm ý của Bạch Thố, Hữu Thủ cảm thấy Bạch Thố là thành tâm với Hồ Cửu.
Cô biết Hồ Cửu sẽ không ngồi một chỗ, càng biết rằng anh không phải kẻ chỉ bó buộc bản thân.
Mà quan trọng hơn, Hồ Cửu đã có vợ.
Hữu Thủ hơi thấy tiếc cho Bạch Thố, trong lòng anh ta thì Bạch Thố so với Lục Thạc thì có vẻ Bạch Thố thật tâm hơn hẳn.
“Em… nên tìm người tốt hơn.” Hồ Cửu hơi chần chừ rồi cũng dứt khoát rời đi.
Bạch Thố cúi đầu im lặng, chỉ có thể ngóng theo bóng dáng Hồ Cửu.
Chờ bóng anh khuất, Bạch Thố cúi đầu, lẩm bẩm rất nhỏ chỉ có thể mình cô nghe thấy.
“Thật ra… dù em biết kết quả… em vẫn muốn thử chờ anh một lần, ít ra, em sẽ không hối hận.”
Một giọt nước mắt nhỏ xuống nền đất.
Bạch Thường nhìn thấy rõ, cậu không biết chị mình đang nói gì, nhưng cậu cảm nhận được bi thương trên người chị mình.
Cậu nắm chặt tay, nhìn về hướng Hồ Cửu, chắc chắn một ngày cậu sẽ trở nên mạnh mẽ, chí ít cũng có thể làm cho mọi người nhìn cậu, xem sắc mặt cậu mà đối xử với người nhà của mình.
Hồ Cửu sau khi rời khỏi khu vực núi Hàng, trong lòng lại có gì đó tiếc nuối, anh không rõ tại sao, nhưng vẫn không ngăn được bản thân quay đầu lại.
“Long chủ, Chiến thần… nếu không có danh xưng này… anh sẽ làm gì?” HỮu Thủ chợt hỏi.
Hồ Cửu suy ngẫm một chút.
“Có lẽ bị người chà đạp ở một góc nào đó.” Anh thở dài nói.
Đúng vậy! Đó là sự thật!
Nếu anh không trở nên mạnh mẽ, thì người bị chà đạp chính là anh, nếu anh không tự bản thân nỗ lực thì chính là có lỗi với bản thân.
Tư cách đâu mà bảo vệ ai chứ?
“Nếu tôi không gặp anh, có lẽ tôi cũng sẽ bị như vậy.
Đáng tiếc! Bọn người kia không có cơ hội chà đạp chúng ta.” Hữu Thủ gật đầu, kiên định nói.
“Hôm nay cậu nói quá nhiều!” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
“Aizzz.
Ít nhất tôi cũng không dối lòng mình.” Hữu Thủ nói xong thì im lặng.
Hồ Cửu rơi vào trầm tư, anh hơi mơ hồ, anh dối lòng mình sao? Điều gì chứ?
“Thật ra… anh có bao giờ thử tung đồng xu lên không trung hoặc xoay nó dưới đất, chờ mặt sấp hay ngửa để quyết định không?” Hữu Thủ đột nhiên lại mở lời.
“Tôi không tin vào số phận! Tôi tin vào bản thân.”
Hồ Cửu ánh mắt cương nghị nhìn phía trước.
“Đúng vậy, nó không giải quyết được vấn đề.
Chỉ là trong lúc chúng ta còn chưa biết nó sấp hay ngửa, thì chúng ta đã có câu trả lời.”
Chính là lúc đồng xu ấy chưa rơi xuống đất, chỉ trong tích tắc ấy chúng ta mong chờ mặt nào rơi xuống, thì đó chính là đáp án.
Hữu Thủ nhìn ra, Hồ Cửu đối với Lục Thạc chính là ân tình cũ, dây dưa không dứt.
Mà Lục Thạc bao năm xa cách, tình cảm với Hồ Cửu cũng không còn bao nhiêu, có chăng chỉ bó buộc bởi danh vị vợ mà thôi.
Bạch Thố lại toàn tâm toàn ý với Hồ Cửu như vậy, anh ta là người ngoài, nhìn cũng đau mắt.
“Cậu biết không? Ngay thời khắc quyết định tung đồng xu, dù thâm tâm cậu muốn hay không muốn, thì mọi việc vẫn diễn ra như vậy.
Khi đồng xu rơi xuống thì sao chứ? Thứ cậu muốn sẽ đạt được sao?”
“Ngay khi cậu do dự, cậu cần một lý do để quyết định, để nhận rõ tâm mình.
Lúc đó cậu đã sai rồi!”
“Có đôi khi quyết định rồi, dù là muốn hay không, đúng hay sai, chúng ta cần phải chịu trách nhiệm với chúng.
Vì vậy, cậu tốt nhất đừng làm rõ tâm mình bằng thứ gì đó.”
“Tâm ở đây! Nếu như cậu móc nó ra, đặt vào đồng xu, chờ cái giây phút ngắn ngủi ấy.
Còn ý nghĩa sao? Điều đó chứng tỏ cậu đã do dự!”
“Mỗi quyết định, dù sai hãy chịu trách nhiệm, đừng do dự.
Vì chính trong giây phút ấy, cậu sẽ mất đi nhiều thứ, mà cậu không ngờ tới!”
Hồ Cửu có tâm sự lâu ngày, nói nhiều vài câu, làm Hữu Thủ hơi sửng sốt.
Nhìn Hồ Cửu nhắm mắt định thần, Hữu Thủ hơi ngờ ngợ, đúng là trong giây phút tìm cách xác định rõ tâm mình.
Có lẽ cái giá phải trả sẽ lớn hơn nữa…
Nhưng nhìn Bạch Thố, Hồ Cửu, Lục Thạc… anh ta lại cảm thấy thở dài thay cho Hồ Cửu.
“Xem như kiếp trước người ta nợ anh.
Mà kiếp này anh nợ người khác đi! Thật phiền.” Hữu Thủ cảm thán.
“Tôi cần cậu thấy phiền sao?” Hồ Cửu vẫn nhắm mắt, lạnh nhạt nói.
Hữu Thủ cũng không dám nói gì, tiếp tục lái xe.
“Về căn cứ phía Tây đi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Vâng.”
Chợt…
Ầm…
Xe bị rung lắc một chút, Hữu Thủ cũng không vội xuống xe, nhìn về phía trước muốn xác định là ai.
Thật là oan gia, vừa muốn tìm người thì người tới.
“Tên khốn kia! Có biết đi xe không hả, còn ngồi trên xe sao? Mau xuống đây.”
Giọng nói một gã đàn ông hung hăng vang lên, hắn ta liên tục đập mạnh vào phía trước xe của Hữu Thủ.
“Đây là đường lớn, anh từ đường nhỏ ra, đâm vào xe tôi.
Lỗi không phải do tôi.” Hữu Thủ mở cửa kính xe, cũng lười xuống xe mà thò đầu ra nói.
“Thằng chết tiệt này! Dám nói chuyện với ông đây như vậy sao?”
Tên kia ngày càng hung hăng hơn.
“Hồ Tiêu?” Hữu Thủ lúc nãy còn chưa nhìn rõ, giờ thì thấy rõ rồi.
Hồ Cửu nghe được cái tên này cũng dần mở mắt..
Bình luận facebook