-
Chương 91-95
Chương91: Bàn Tính
Trợ lý Bác bên này cũng không khó chịu, vẫn giữ thái độ khách khí.
“Cậu Hồ Cửu, Hồ gia nhân lực không thiếu, bớt hay hơn một người cũng không thành vấn đề gì cả.
Chỉ là… bỏ lỡ cơ hội quay về Hồ gia thì xem như cậu tự đánh mất tương lai của bản thân rồi”
Trong mắt trợ lý Bác, tuy Hồ gia không phải là đại gia tộc duy nhất, nhưng ít nhất đó cũng là một đại gia tộc.
Lời mời đưa ra, dù là những kẻ có quyền lực cũng xao động không ít, Hồ Cửu cũng chỉ là nhất thời sĩ diện mà thôi.
“Làm người Hồ gia, mà Hồ gia lại có thể nói bớt hay thêm đều như nhau? Tôi không hiểu đám ngu ngốc đó sao lại có thể trung tâm với các người.”
“Tôi cảnh cáo các người đừng làm phiền tôi cùng gia đình tôi.
Nếu không… hậu quả thế nào Hồ gia các người không gánh vác nổi.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không muốn để trợ lý Bác nói thêm lời nào.
Đầu dây bên này, trợ lý Bác có chút bất ngờ, Hồ Cửu cúng đầu hơn mức hắn ta nghĩ.
Chưa kể, chuyện người của bọn họ truy đuổi Dung Vị bị xử lý tàn bạo, không chỉ vậy, bọn người các đại gia tộc khác cử đi cũng không hề có chút tin tức nào.
Phải biết rằng đám người kia dù là ai cũng là cao thủ hoặc sát thủ có tiếng tăm, không phải ai cũng có thể xử lý êm đẹp không chút tiếng gió như thế được.
“Cho người điều tra đi, đám người của chúng ta cử đi do ai ra tay.
Ngoại trừ đám người chặn đường lúc Dung Vị ra tù do Hồ Cửu xử lý ra thì còn có ai?”
Trợ lý Bác tuy không để Hồ Cửu vào mắt nhưng cũng cảm thấy anh có chút thực lực, có thể hạ sát tất cả những kẻ kia mà không mảy may thương tích.
Chỉ là còn những cao thủ khác thì sao? Hắn ta không tin cũng do Hồ Cửu làm, chắc chắn có người nhúng tay vào, mà mục đích cũng là công thức thần bí kia.
Một tên thuộc hạ của trợ lý Bác vâng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngài Hồ, Hồ Cửu bên kia rất khó xử lý.” Trợ lý Bác cung kính với Hồ Lâm.
“Người anh trai của của tôi không đợi được nữa rồi.
E là nếu không có công thức kia, cũng không có người chống đỡ thay đứa cháu kia, Hồ gia sẽ tụt dốc.” Hồ Lâm nhíu mày căng thẳng.
Dù là chuyện nào ông cũng chưa hoàn thành xong, các bậc trưởng lão của Hồ gia cũng thấy trong Hồ gia đều không có nhân tài.
Từ việc kinh doanh cho đến học hỏi những thứ khác như công phu cũng không có chút tiến triển.
“Hồ Cửu bên kia có thể thay thế người khác, nhân tài không thiếu.
Chỉ là niệm chút tình nghĩa cũ, nó không biết điều thì cứ mặc kệ nó.”
“Cậu tìm một kẻ có khả năng, có thể thay Hồ Tiêu xử lý mọi chuyện, công lao phải do Hồ Tiêu nhận.
Bên kia cố gắng kết nối với Chiến thần hoặc vị thần bí kia đi.
Còn có, tuyệt đối trung thành!”
Vừa suy nghĩ Hồ Lâm đã ra quyết định.
Tình thế Hồ gia hiện tại đã rơi xuống hạ phong, dường như đứng với các gia tộc khác cũng không còn ngang hàng, mà thấp hơn một bậc.
Đại hội bầu cử sắp tới, trưởng lão Hồ gia cũng vì chuyện này mà gấp rút để ông ta đi làm đại sự.
Đừng nói là chuyện này không xong sẽ ảnh hưởng Hồ gia, mà ngay cả ông cũng đừng mong vực dậy được thứ gì.
“Chiến thần tung tích đến đây thì mất, hầu như không ai biết.
Còn vị kia, chỉ có thể gặp được những người làm việc cho ngài ấy.
Hành tung rất cẩn trọng.”
“Còn tìm nhân tài… chẳng phải có một người…” Ánh mắt trợ lý Bác sáng lên.
“Ý cậu là…” Hồ Lâm chưa hiểu rõ, muốn trợ lý Bác giải thích rõ.
“Thay vì chúng ta truy bắt Dung Vị.
Tại sao không bảo vệ anh ta, không phải Dung Vị vừa là người tài giỏi, còn là người có công thức kia, tuy anh ta đã làm mất công thức chính….
Nhưng có gì không đảm bảo anh ta không thành công thêm một lần…” Trợ lý Bác ánh mắt âm hiểm nói.
Hồ Lâm nghe vậy cũng hơi trầm ngâm, không phải ông không nghĩ đến, mà chính là nếu để Dung Vị trong Hồ gia thì chẳng phải là họa.
Nên biết vì cái công thức kia mà các đại gia tộc, còn có nhiều thế lực khác muốn Dung Vị về nghiên cứu lại công thức kia.
Công thức kia vi diệu như vậy, phàm là người có tiền của địa vị ai mà không muốn.
Cả Hồ Lâm ông cũng động tâm rất nhiều.
“Dung Vị chịu sao? Nên nhớ trưởng lão chúng ta vì phát hiện chuyện này sớm, đi nhanh một bước cướp lấy công thức nghiên cứu lần hai, cuối cùng thì sao???”
“Vị ấy dến nay vẫn nằm bất động, không chết nhưng cũng không thể gọi là sống.
Các vị khác cũng chỉ là đang chống đỡ, Dung Vị vào Hồ gia thì đám người kia không phải đều nhắm vào Hồ gia?”
“Lúc đó Hồ gia lại có thêm vài kẻ thù thực lực.”
Hồ Lâm nhíu mày, quả thực việc đại gia tộc liên hiệp chủ yếu là vì không muốn là kẻ thù của các gia tộc khác.
Nếu một gia tộc nào đó có tư tâm, các gia tộc khác sẵn sàng liên kết mà phản công.
Phải nói rằng mất nhiều hơn được.
“Cũng không hẳn thế…”
“Chúng ta ngoài mặt cứ xem như là cùng các đại gia tộc truy đuổi.
Nhưng âm thầm bảo vệ, chỉ cần cẩn thận, không để ai điều tra được… Dung Vị bị đuổi cùng diệt tận, có một cọng rơm cứu mạng, còn không nương tựa chúng ta sao? Huống hồ anh ta còn cha mẹ phải lo…”
Trợ lý Bác đưa ra phương án không phải không có lý, hắn ta ở Hồ gia luôn được mệnh danh là Gia Cát Lượng sống.
Chính vì vậy, dù Hồ gia chưa có nhân tài trong tộc cũng không hề suy bại quá nhiều.
Cũng có rất nhiều gia tộc ngỏ ý mời hắn ta về với đãi ngộ vô cùng tốt, chỉ là Hồ gia có ơn với hắn ta.
“Nhưng Dung Vị bị chúng ta hành hạ như vậy… cậu ta còn toàn tâm với Hồ gia sao?” Hồ Lâm vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Huống hồ, Hồ Cửu kia cũng có chút bản lĩnh…”
Hồ Lâm vẫn ái ngại.
- ----------
Mình hết bận rồi, sẽ ra đều chương nhé nhé.
Chương92: Gia Tộc Có Bí Mật Gia Tộc
Trợ lý Bác hơi lắc đầu, hắn ta còn nhớ Hồ Lâm lúc trước vẫn là một kẻ liều mạng, xông pha bất chấp.
Sau này có chút địa vị, có tuổi rồi, dường như lại sợ đông sợ tây nhiều hơn.
“Hồ Cửu có bao nhiêu bản lĩnh, còn hơn Hồ gia sao?”
“Chưa kể với tính cách của Dung Vị, thì Hồ Cửu cũng không chịu im lặng chờ đợi.
Chúng ta ngay lúc người cần chúng ta cho, không phải người kia sẽ nhớ ơn mà báo sao?” Trợ lý Bác cười nói.
Quả thực, tiền bạc hay địa vị nếu như có rồi họ sẽ phản bội, thậm chí cũng chưa chắc là trung tâm tuyệt đối.
Có khi còn bị họ quay ra cắn ngược.
Hồ Cửu thì khác, chí ít cũng mang dòng máu Hồ gia.
Nhưng anh đã không biết điều thì Hồ Lâm cũng không ngại chọn người khác.
Chắc phải Dung Vị là bạn thân của Hồ Cửu, cũng là người Hồ Cửu bảo vệ sao?
Chỉ cần Dung Vị nguyện ý đi theo Hồ gia, vậy Hồ Cửu có gì mà nói nữa chứ?
“Tìm cách liên hệ Dung Vị, tôi nhớ cậu ta vẫn còn cha mẹ già.
Cho cậu ta nếm chút vị ngọt đi.
Âm thầm để cậu ta nguyện ý theo chúng ta trong bí mật, đừng đánh động ai cả.” Hồ Lâm ra quyết định.
Quả thật Dung Vị là người có tài, chỉ là không vì công thức kia thì có lẽ Hồ gia cũng sẽ nâng đỡ người này.
Chỉ là vị trưởng bối ở nhà còn chờ được cứu chữa, mà những người khác vì tức giận đã hành hạ Dung Vị thân tàn ma dại.
Để một kẻ hận Hồ gia quay về trung tâm với Hồ gia cũng không dễ, nhưng với thực lực Hồ gia hiện tại, Hồ Lâm tin Dung Vị cũng không dám làm gì, huống hồ gì chỉ cần cho gia đình Dung Vị chút lợi ích chẳng phải ổn rồi sao.
“Ngài muốn…”
Trợ lý Bác vẫn phân vân một chút, chưa biết nên làm cách nào để Dung Vị nguyện ý theo Hồ gia, mà không bị các gia tộc khác phát hiện.
“Trợ lý Bác, có phải lâu quá rồi cậu trở nên mất nhạy bén, những chuyện thế này chúng ta làm còn ít sao?” Hồ Lâm hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Vâng, thưa ngài.
Chỉ là…”
Hắn ta hơi ngập ngừng.
“Đừng quan tâm đến đứa cháu kia nữa, nếu không vì chút tình nghĩa còn lại của chị gái tôi thì…”
“Vẫn câu nói cũ, lúc cần thủ đoạn thì cứ làm, nên nhớ chúng ta còn có đại gia tộc thần bí kia luôn chờ chực, mọi chuyện phải nhanh lên.
Tôi có linh cảm bọn họ không tốt đẹp gì.”
Hồ Lâm nói xong nghĩ tới gia tộc thần bí kia lại trầm mặt, gọi họ là gia tộc thần bí vì không một ai biết về gia tộc này.
Họ chỉ chủ động liên hệ khi cần hợp tác, thế lực của họ rất lớn.
E là còn lớn hơn cả các đại gia tộc phương Bắc cộng lại.
Lâu nay bọn họ vẫn chưa có biểu hiện gì muốn thâu tóm gì cả, nhưng tồn tại một thế lực lớn như vậy quả thực làm cho các đại gia tộc lo lắng vô cùng.
Không ai là không muốn bồi dưỡng thêm cho gia tộc mình, bất kỳ ai cũng có lòng tham, họ càng không muốn bản thân bị thôn tính.
“Vâng, tôi sẽ cố hết sức.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn ta biết hiện tại phải nhanh chóng ra tay, nếu không mọi việc sẽ không được như dự tính của họ.
Hồ gia đã có động tĩnh thì bên này Vinh gia cùng Trần gia cũng không ngồi im.
Bọn họ dự định cuộc liên hôn kia sẽ tổ chức thật lớn, nhờ chút quan hệ có được mà họ muốn mời Chiến thần đế chung vui.
Cũng xem như chủ trì buổi lễ, chỉ là thiệp mời chỉ đến tay của cấp dưới ngài ấy, nên họ không chắc chắn Chiến thần sẽ có mặt.
“Giai Linh, em nói xem ngoài Chiến thần ra chúng ta còn vị nào cần mời?” Vinh Y Tiếu vừa năm tay Trần Giai Linh vừa nói.
Hắn không quên nở nụ cười hút hồn, làm Trần Giai Linh vô cùng hạnh phúc, bọn họ một người là Trần tiểu thư, một người là Vinh thiếu.
Đều là người thừa kế dòng chính gia tộc lớn sau này.
Hôn lễ lần này không chỉ tuyên bố liên hôn, mà còn muốn nâng cao mặt mũi của hai gia tộc, muốn cho toàn Đông Uy biết đến gia tộc bọn họ có bao nhiêu vững mạnh.
“Dù không phải Chiến thần, chỉ cần một người có chức vụ cao trong quân đội tham dự cũng đủ làm chúng ta vinh dự.”
“Anh đừng quên, lực lượng quân đội không phải dễ làm thân.
Nếu có mối quan hệ khác biết nào đó… hai gia tộc chúng ta, còn cả hai chúng ta sẽ có bao nhiêu là thể diện.
Sau này ai dám đắc tội chúng ta chứ.”
Trần Giai Linh nở nụ cười xinh đẹp đáp lời.
Vinh Y Tiếu cũng không phải là thật lòng yêu một mình Trần Giai Linh, phải biết thiếu gia vọng tộc làm gì có chuyện chung thủy với ai tuyệt đối.
Chỉ là bọn họ biết hôn nhân và người vợ có tầm quan trọng thế nào, vì vậy Vinh Y Tiếu rất xem trọng Trần Giai Linh, càng coi trọng cuộc hôn nhân này.
“Hồ Tiêu bên kia có vẻ không an phận, hắn ta vẫn không chết tâm đi à.” Vinh Y Tiêu cười cười hỏi Trần Giai Linh.
“Không chết tâm? Thì sao chứ? Hắn ngoài có Hồ gia thì còn có gì chứ? Nếu không vì chúng ta còn có nhiều dự án liên quan hợp tác Hồ gia thì em đã không nương tay với hắn ta.” Trần Giai Linh nói xong thì hiện lên ánh mắt ác độc.
Hai người bọn họ ngồi cùng nhau cũng xem như hòa hợp, được các gia tộc khen ngợi là trai tài gái sắc.
Nhưng nhìn qua không khí này có vẻ không giống như vợ chồng son bàn chuyện, trông họ giống đối tác mới đúng.
“Em… thật nhẫn tâm.” Vinh Y Tiêu buông tay cô ta ra, ngồi thẳng người nhìn người vợ sắp cưới của mình.
Chợt hắn ta cười phá lên.
“Không nhẫn tâm sao có thể hợp với anh.” Trần Giai Linh cũng không biểu hiện bất ngờ.
Nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, cảm giác vị cà phê không đúng lắm có chút khó chịu, cũng không nhìn Vinh Y Tiêu.
“Hồ gia bên kia đã có động tĩnh.” Một tên vệ sĩ vest đen đi vào bẩm báo.
“Nói đi.” Trần Giai Linh gương mặt vẫn lạnh băng.
“Hồ Lâm đã đi tới thành phố Gia, còn nhận một kẻ tên Hồ Cửu làm cháu, nghe nói là đứa cháu thất lạc của Hồ gia.”
- ----------
Thứ 7 và Chủ nhật sẽ ra nhiều chương hơn nha.
Từ giờ tới tối sẽ thêm chương...cả nhà ủng hộ nha nha.
Chương93: Trành Giành Âm Thầm
“Hồ gia không còn cách nào mới mẻ hơn sao? Không nhận người thân mất tích cũng là cái trò báo ân cũ rích.
Lần này Hồ gia bên kia thực sự muốn đến thành phố Gia làm gì?”
Trần Giai Linh bĩu môi khinh thường.
Thật ra Trần gia so với Hồ gia không gọi là nổi bật hơn, có thể nói ngang vai ngang cựa.
Chỉ là hiện tại Hồ gia từ sau khi vị trưởng lão kia ngã bệnh nằm liệt giường, thì người Hồ gia hầu như không còn ai ưu tú.
Duy trì tới mức này đã được xem là quá sức của đám con cháu rồi, chưa nói đến dòng chính chỉ có Hồ Bách Nhân không được gia tộc xem trong, Hồ Tiêu cũng chính là Hồ thiếu trong miệng hai người cũng chỉ là kẻ ăn chơi trác táng.
Sau hôn lễ lần này, e rằng Hồ gia đã không thể cùng đứng một vị trí với Trần gia cùng Vinh gia rồi.
“Thưa tiểu thư, Hồ gia đưa tin là đi tìm người thân thất lạc.
Nhưng người của chúng ta tra ra được người Hồ gia vẫn đang nghe ngóng tin tức của Chiến thần cùng một vị gọi là Long chủ.”
“Chỉ là… kết quả ra sao thì chưa biết.
Hồ gia đã để Hồ Lâm đến thành phố Gia rồi.”
Tên vệ sĩ kia nhanh chóng báo cáo lại sự việc.
“Đến thành phố Gia?”
Vinh Y Tiêu nghe tin tức này cũng có gì đó suy ngẫm.
“Kia cũng chỉ là thành phố nhỏ, có gì ở đó chứ? Hồ Cửu gì kia có mấy phần lợi hại để Hồ Lâm đích thân đến đó?”
Trần Giai Linh có điều suy nghĩ.
Thật ra Trần gia cùng Vinh gia bao năm vẫn thịnh vượng cũng vì họ biết dùng liên hôn làm bàn đạp.
Nếu người nhà, người thân trong tộc của bọn họ không lấy doanh nhân lớn, cũng là lấy những ông trùm thế giới ngầm ở nước ngoài có thế lực lớn.
Hoặc là kết thân cũng các chính trị gia, họ không tiếc dùng con cháu trong tộc để tặng các vị chính trị gia, làm tình nhân hoặc đơn giản là dây dưa để tìm lợi ích.
Quả thật gia tộc lớn nào cũng dùng con cháu làm công cụ thăng tiến hoặc kiếm lợi ích, càng là gia tộc lớn thì càng đen tối mà thôi.
“Khoan đã! Hồ Lâm điều tra hành tung của Chiến thần? Sau đó thì đến thành phố Gia?” Vinh Y Tiêu nhìn ra được vấn đề.
Kia không phải là nói Hồ Lâm có tin tức gì đó mới tới cái thành phố nhỏ đó chứ?
“Chuyện Dung Vị kia, anh vẫn thấy kỳ lạ.
Một kẻ như thế sao lại có thể có người bảo vệ? Còn lợi hại như vậy.”
“Đám người của chúng ta cùng Hồ gia cử đi, không ai có tung tích… e là lành ít dữ nhiều.”
Vinh Y Tiêu cảm thấy quá mức thần bí rồi.
Từ khi nào ở thành phố Gia có nhân vật lợi hại như vậy chứ.
“Không tốt! Chúng ta phải tới thành phố Gia.
Dung Vị cũng là ở thành phố Gia, lão cáo già Hồ Lâm kia cũng đến đó.
E rằng chuyện tìm đứa cháu thất lạc gì kia chỉ là cái cớ…”
Vinh Y Tiêu bật dậy, muốn gọi người chuẩn bị.
“Y Tiêu, anh quá nôn nóng.
Hồ Lâm kia tìm gì cứ tìm thôi, dù cho hắn có tìm ra tung tích Chiến thần thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần cho người theo dõi, chờ hắn có kết quả chúng ta chặn ngang.
Còn không phải đỡ tốn sức sao?”
Trần Giai Linh mỉm cười, ánh mắt bén lạnh nhìn Vinh Y Tiêu.
Nhìn thấy gương mặt tự tin của Trần Giai Linh, hắn ta hơi có chút chột dạ.
Một cô gái nhìn bề ngoài xinh đẹp mong manh như thế này, lại có thể nghĩ ra được bậc này.
Thủ đoạn của Trần Giai Linh không phải hắn chưa từng nghe qua, chỉ là đối với người vợ sắp cưới này, hắn có chút sợ hãi.
“Chỉ là anh muốn đi cũng được, chúng ta xem như đi đổi gió một chút.
Thành phố Gia kia cũng là nơi khá tốt.”
Trần Giai Linh mặt không đổi sắc nói.
Cô ta biết rõ hôn nhân của họ chỉ là sắp đặt, nên đối với Vinh Y Tiêu vẫn là nhường hắn ta ba phần.
Trong Trần gia, dù là ông nội cũng rất xem trọng cô, chuyện lớn nhỏ đều để cô tham gia.
Mà Vinh Y Tiêu cũng chỉ là một cậu ấm, có chút thủ đoạn thương trường, nhưng dù ở góc độ nào cũng chưa có gì bằng Trần Giai Linh cả.
Chỉ là cô biết, không nên để đàn ông mất mặt, nếu không cô chỉ là người chịu thiệt thòi.
“Được.
Vậy ngày giờ do em chọn.” Vinh Y Tiêu hoàn hồn lại, cười dịu dàng nói.
Trần Giai Linh nhìn Vinh Y Tiêu, cười thỏa mãn, trong lòng đã có dự tính khác.
Cô luôn ôm ấp muốn được gặp Chiến thần một lần, nhiều năm trước, cô đã có cơ hội đó.
Chỉ là một cái nhìn lướt qua, oai phong, khí chất băng lãnh… đó cứ như là định mệnh.
Không một ai biết cô ta đã đặt tâm ở chỗ Chiến thần rồi!
Trần Giai Linh biết thân phận bản thân không có gì so được với Chiến thần, càng không thể nào lại gần.
Mà con cháu gia tộc lớn mang trên người vinh nhục gia tộc, cô chấp nhận cuộc hôn nhân sắp xếp.
Nếu được ở gần Chiến thần, dù là tình nhân, thì Trần gia hay Vinh gia càng không có quyền nói gì.
Họ còn phải cầu cạnh cô ta.
Cho nên, tung tích Hồ Lâm nhận được Chiến thần ở Thành Phố Gia, cô ta cũng có tin tức này.
Khi các đại gia tộc đang sục sôi lên kế hoạch, kẻ muốn tiếp cận Chiến thần, người muốn tìm Long chủ.
Bản thân bọn họ không biết người bọn họ muốn tìm còn đang buồn rầu tìm cách hàn gắn tình cảm với vợ.
Hồ Cửu quay về biệt thự Nhật Hạ, anh đừng trước phòng Lục Thạc, vẫn là không biết nên nói sao khi gặp cô.
“Lục Thạc… em…”
Hồ Cửu gọi cửa, nhưng lại không biết nói sao.
Cạch.
Tiếng cửa mở.
“Anh muốn nói gì?”
Trên người Lục Thạc chỉ là một bộ váy ngủ mỏng manh, dây váy trên vai trái còn hơi trễ xuống một chút, mái tóc dài rũ một bên càng làm Lục Thạc thêm quyến rũ.
Vô cùng gợi cảm!
“Anh… anh … thật ra…”
“Anh… muốn nói…”
Hồ Cửu nuốt nước bọt ực một cái, hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu..
Chương94: Tan Rã
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu vô cùng chán ngán, cô không hiểu nổi sao lúc đó mình lại có thể đồng ý lấy anh.
“Nếu không nói gì đừng làm phiền tôi.” Lục Thạc đang muốn đóng cửa.
Hồ Cửu nhanh chóng chặn cửa lại, bộ dạng vô cùng hấp tấp.
“Vợ à… chúng ta ngồi lại nói chuyện một chút.”
Anh cuối cùng cũng nói được một câu mạch lạc.
“Được.
Tôi nghĩ nói rõ cũng tốt.”
Trong lòng Lục Thạc đã hạ quyết tâm, cô muốn tự do cho bản thân, có thể giúp đỡ Hồ Cửu tài chính cô sẽ giúp.
Nhưng cả hai không thể là vợ chồng, bản thân Lục Thạc cũng tự nhủ sẽ vẫn giúp đỡ Hồ Cửu.
Vốn căn biệt thự này có hai phòng, một cho Lục Chỉ, một là Lục Thạc, còn một căn phòng nhỏ hơn dành cho khách thì Hồ Cửu dùng để nghỉ ngơi.
Hồ Cửu cũng ít khi ở nhà, vả lại nhiều năm bôn ba nơi chiến trường, chỉ cần một góc nhỏ cũng đủ để anh nghỉ ngơi.
Cho nên Lục Thạc cũng không còn cách nào, để Hồ Cửu vào phòng, dù sao đây là biệt thự lớn cho nên phòng của Lục Thạc khá rộng rãi, có thể để vừa một bộ bàn ghế sô pha.
Lục Thạc ngồi xuống ghế, tay chỉ vào ghế đối diện, ý muốn để Hồ Cửu ngồi đối diện mình.
“Vợ à, anh biết nhiều năm quá… em khổ rất nhiều.
Anh cũng biết thời gian gần đây anh có một số chuyện cần làm, lơ là với em.
Nhưng em tin anh được không?”
“Qua đoạn thời gian này, về sau chúng ta một nhà ba người an nhàn thảnh thơi, không màn chuyện khác.”
Hồ Cửu nhìn Lục Thạc chân thành nói.
Vẻ mặt anh bây giờ vô cùng chân thành, thực sự anh chưa từng quên cô, từng giây từng phút anh đều nỗ lực.
“Hồ Cửu… tôi không phải không tin anh.
Chỉ là… có lẽ chúng ta xa nhau quá lâu rồi, tôi cũng không còn cảm xúc gì với anh nữa, nếu có chỉ là tình nghĩa.”
Lục Thạc hơi thở dài một chút, cô nhìn Hồ Cửu như vậy cũng không đành lòng.
“Chúng ta có thể bồi dưỡng lại… Dù sao anh cũng về rồi…” Anh vẫn cố gắng thuyết phục cô.
“Căn nhà này, chiếc xe kia… tôi sẽ trả lại cho anh.
Tôi sẽ tìm căn hộ rồi chuyển ra ngoài.” Lục Thạc dứt khoát.
“Không… không… Dù có thế nào, đây cũng là nhà của em… đây là những gì em xứng đáng nhận được.” Hồ Cửu trầm mặt một chút.
Lòng anh có chút thất vọng, sau nhiều năm bôn ba như vậy đến cuối cùng anh vẫn thất bại.
Vẫn là người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ không còn ở đây chờ anh nữa, nhưng anh cũng không oán trách cô.
“Nếu em đã quyết định… anh cũng không ép em.
Chỉ là, nếu có gì có thể nói với anh.
Chúng ta không cùng nhau anh cũng sẽ bảo vệ em, vẫn sẽ… luôn luôn chờ em.” Hồ Cửu đau lòng nói.
Một Chiến thần lẫy lừng thiên hạ, một người đàn ông vạn người mong muốn được gặp, lại thất bại trong hôn nhân của mình.
Nhưng anh biết rõ, hiện tại một lời anh không thể nói rõ, đại gia tộc còn dòm ngó, gia tộc bí ẩn chưa tìm ra, còn có vài chuyện anh cần an bài xong đã.
Chỉ cần tạo ra một nơi tuyệt đối an toàn, đó là những gì anh có thể làm được cho người mà anh yêu thương.
“Tôi… cũng không thể mặt dày mà dùng không đồ của anh.
Như thế này đi, xem như tôi thuê lại hàng tháng sẽ trả tiền cho anh.” Lục Thạc cũng chút không thoải mái.
Dù cho căn biệt thự này không phải do Hồ Cửu mua cũng là nhờ vào việc anh có ân với người ta.
“Không cần! Anh quen lang bạt rồi, xem như là tổn thất anh gây ra cho em nhiều năm qua đi.”
Nói xong Hồ Cửu dứt khoát đứng dậy đi, cảm giác khó chịu chiếm lấy anh, hiện tại anh muốn ra ngoài một chút.
Lục Thạc thấy bóng dáng anh rời đi cũng hơi ngẩn ngơ một chút.
“Mình đã sai sao?” Cô tự lẩm bẩm rồi thở dài.
Hồ Cửu lái xe đến căn cứ của mình khu phía tây, hiện tại anh cũng không biết phải làm thế nào cho ổn.
Quả thực anh vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
“Long chủ, sao ngài…”
Lão Lý hơi bất ngờ vì Hồ Cửu đột ngột đến đây giờ này.
“Không có gì.”
Hồ Cửu lạnh nhạt đáp, sau đó vào phòng đóng kín cửa.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( ТгumT ruуeИ.
Vn )
Lão Lý hơi gãi đầu…
“Đây là có chuyện sao?”
“Ông còn chưa đi làm cho xong việc?” Lão Thất lên tiếng.
Lão Lý hơi ngớ người nhìn căn phòng kia.
“Lão Thất, ông nói xem, Long chủ là có chuyện gì sao? Vừa tới đã thấy không ổn, còn đóng sập cửa.
Nhìn theo ánh mắt Lão Lý, Lão Thất lấy làm lạ.
Trước giờ Hồ Cửu ngoài nghiêm nghị ra thì cũng chưa từng tỏ thái độ kém.
“Chắc là có chuyện…” Lão Thất cũng cảm thấy lạ.
“Ông nên nhanh chóng hoàn thành công việc được giao đi, sắp tới phải đi về phương Bắc rồi, có lẽ sắp có thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.” Lão Thất cảm nhận được sắp có biến cố gì đó.
“Được, tôi đi đây, ông để ý Long chủ một chút.” Lão Lý đi vẫn không quên quan tâm Hồ Cửu.
Hữu Thủ về lại căn cứ nghe được Lão Thất nói, cũng nhanh chóng đến tìm Hồ Cửu.
“Long chủ, Hồ gia, Trần gia, Vinh gia, cả gia tộc bí ẩn kia có động tĩnh lớn rồi.” Anh ta nhanh chóng nói to ngoài cửa..
Chương95: Quyết Định Của Dung Vị
Hồ Cửu sắc mặt xám xịt bước ra, Hữu Thủ nhìn thấy cũng phải lùi lại vài bước.
“Long chủ… có chuyện khác nguy cấp hơn?” Giọng Hữu Thủ hơi run.
“Không có gì!” Hồ Cửu lạnh giọng.
Anh cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bản thân anh biết mình còn nhiều việc phải làm.
Muốn an yên không tranh giành thì trước tiên phải dẹp yên mọi thứ, con đường này anh phải đi tiếp.
“Nói đi!” Anh giục Hữu Thủ.
“A… là bên Hồ gia có người tên Hồ Lâm đang làm gì đó mờ ám, nhưng cũng không biết làm sao mà Dung Vị lại chấp nhận theo Hồ gia.”
“Còn có, Vinh gia cùng Trần gia phương Bắc cũng có người đang đến thành phố Gia.
Có nhiều thế lực đang thăm dò tung tích của Chiến thần cùng Long chủ.”
Hữu Thủ cũng hơi bất ngờ, các gia tộc kia tìm Long chủ cũng dễ hiểu, nhưng tìm Chiến thần thì … khá lạ.
Trước nay, họ biết rõ Chiến thần là người không thể làm thân, nay họ lại truy tìm tung tích, còn tích cực điều tra vị trí của Chiến thần.
Đây là muốn gì?
“Ồ, Dung Vị tự nguyện theo Hồ gia?” Hồ Cửu nhíu mày.
Chỉ qua vài ngày mà sự việc lại chuyển hướng nghiêng trời lệch đất.
“Bên đó vẫn có người bảo vệ?” Anh dò hỏi.
“Luôn có người bảo vệ, chưa kể… dạo này không còn người đến quấy phá nữa.” Hữu Thủ cũng thấy lạ.
Từ sau sự việc lần trước, cả Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ cũng luôn túc trực ở gần khu vực biệt thự Nhật Hạ.
Thực sự nhiều ngày liền ngoài vài nhóm tép riu thì không có một ai đủ thực lực đến cả.
“Hôm nay có một người đến tìm Dung Vị, tôi không định để họ tiếp cận.
Nhưng Dung Vị lại đích thân ra ngoài đón họ vào, người kia còn được Dung Vị xưng là trợ lý Bác.”
“Sau đó không hiểu sao, Dung Vị lại nói với người chúng ta là không cần ở đây.
Hồ gia sẽ lo liệu.” Hữu Thủ báo lại sự việc rõ ràng rành mạch.
Lão Thất cùng Hồ Cửu cũng trầm mặt.
Hồ gia dùng thủ đoạn gì mà có thể làm Dung Vị nghe theo?
Chưa kể chính bọn họ là người hãm hại anh ta đến thân tàn ma dại.
Tuy Hồ Cửu nói lời muốn đoạn tuyệt, chỉ là chuyện Dung Vị còn dính tới hai người lớn, anh cũng không nhắm mắt làm ngơ.
Mà Hồ gia cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
“Chúng ta nên làm gì?” Lão Thất lên tiếng hỏi ý Hồ Cửu.
“Kế hoạch cứ thực hiện bình thường, còn… Dung Vị, thử đến đó một chuyến.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Lão Thất, ông đi cùng tôi.
Hữu Thủ xem xem ai là người tìm kiếm tung tích của tôi.
Điều tra tung tích gia tộc thần bí trong miệng mọi người cho tôi, có chút manh mối cũng tốt.”
Hồ Cửu nói xong thì quay người đi nhanh, Lão Thất nhanh chóng theo sau.
Lúc này Hữu Thủ hơi kêu khổ trong lòng.
“Long chủ à, Chiến thần à, ngài là tồn tại đủ cho bọn người kia đủ đau đầu rồi.
Có nhất thiết phải… haizzz.” Nói xong Hữu Thủ lủi thủi đi làm việc được giao.
Anh ta nghĩ phải đi tìm Hoàng Đàn, dù sao tên Hoàng Đàn kia cũng có vài lần giao dịch với bọn người gia tộc thần bí.
Không tra từ hắn thì từ ai chứ.
Biệt thự Nhật Hạ,
Lúc này tại phòng khách, ngoài Dung Vị, cha mẹ Dung Vị, còn có Hồ Lâm và trợ lý Bác.
“Dung thiếu, cậu nói xem đãi ngộ như vậy tốt chứ?” Hồ Lâm cười nói.
Trợ lý Bác lúc này cũng thêm lời: “Dung thiếu, cậu suy nghĩ kỹ.
Có thể Hồ gia với cậu có chút hiểu lầm.
Sau đó giải được hiểu lầm, sẽ bù đắp cho cậu, cha mẹ cậu chẳng phải từng làm nhà nước sao?”
“Theo chúng tôi về phương Bắc còn không có cơ hội thăng tiến? Làm viên chức ở đó còn có cơ hội.
Cậu xem, cả đời này cậu muốn chôn chân ở đây, lấy sự áy náy của Hồ gia, thì tôi chắc chắn cậu cùng gia đình sẽ có đãi ngộ khá tốt.”
Dung Vị nghe xong trong lòng vô cùng khao khát.
Vợ chồng Dung Thất lại lo sợ.
“Hay chúng ta vẫn cứ an phận, không hại ai, không làm gì, cũng sẽ không ai làm gì chúng ta.” Tuyết Ngụy hơi rưng rưng nói.
“Vị phu nhân này, hình như bà cũng từng làm viên chức, tình cảm với đồng nghiệp khả tốt.
Nhưng bà xem, bao năm bà ở khu ổ chuột có ai đến thăm một lần không?” Hồ Lâm nhắc lại chuyện cũ, cũng như cứa vào nỗi đau của bà.
Dung Vị nhìn mẹ rưng rưng cũng không đành lòng.
“Ông Hồ, phiền ông giữ lời một chút, cha mẹ tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ.” Tuy là muốn cảnh cáo đối phương, nhưng đứng trước Hồ Lâm thì anh ta cũng không dám to tiếng.
“Tôi chỉ nói sự thật! Sự thật tuy đau đớn, nhưng đó là sự thật.
Nếu như ngay từ đẩu cậu có chỗ dựa, ngay từ đầu cha mẹ cậu có vị trí, bọn họ sẽ dám sao?” Hồ Lâm lại nhấn mạnh.
Ông ta liên tục dùng nỗi đau của bọn họ để trấn áp tâm lý những người này, ông ta hiểu, chỉ có làm người ta sợ, chỉ khi sợ hãi thì người ta mới có thể tìm nơi nương tựa.
Mà Hồ gia chính là nơi cho họ nương tựa.
“Ông nói hay lắm! Vậy ông nói xem ông tìm Dung Vị làm gì? Cho Gia đình họ nhiều lợi ích vậy để làm gì? Để họ bán mạng cho ông sao?” Giọng nói tức giận của Hồ Cửu làm mọi người trong phòng khách chấn động.
Anh vừa đi vào vừa nói, khí chất tự nhiên mà có đủ đè ép mọi người.
“Ồ, thì ra là đứa cháu bị bỏ rơi của ta! Sao? Tức giận vì ta không cần cháu nên tới phá đám?” Hồ Lâm là con cáo già.
Gặp Hồ Cửu ông ta cũng không sợ, cứ vậy mà nói khích, mà câu nói này cố ý là muốn Dung Vị nghe thấy.
Ông muốn cho họ hiểu lầm nhau, như vậy kế hoạch của ông ta mới hoàn thành được.
“Chú? Cháu? Cậu…” Dung Vị hơi ngỡ ngàng.
“Dung Vị, cha mẹ nuôi, Hồ gia là người đứng sau hãm hại mọi người, mọi người đừng quên chứ.
Dung Vị, cậu lại càng không được quên!” Hồ Cửu gằn từng chữ.
Cha mẹ Dung Vị nhìn thấy Hồ Cửu như vậy thì hơi lo sợ, quả thực bọn họ từng người bị hãm hại, không có năng lực chống trả, đều do người này sao?.
Trợ lý Bác bên này cũng không khó chịu, vẫn giữ thái độ khách khí.
“Cậu Hồ Cửu, Hồ gia nhân lực không thiếu, bớt hay hơn một người cũng không thành vấn đề gì cả.
Chỉ là… bỏ lỡ cơ hội quay về Hồ gia thì xem như cậu tự đánh mất tương lai của bản thân rồi”
Trong mắt trợ lý Bác, tuy Hồ gia không phải là đại gia tộc duy nhất, nhưng ít nhất đó cũng là một đại gia tộc.
Lời mời đưa ra, dù là những kẻ có quyền lực cũng xao động không ít, Hồ Cửu cũng chỉ là nhất thời sĩ diện mà thôi.
“Làm người Hồ gia, mà Hồ gia lại có thể nói bớt hay thêm đều như nhau? Tôi không hiểu đám ngu ngốc đó sao lại có thể trung tâm với các người.”
“Tôi cảnh cáo các người đừng làm phiền tôi cùng gia đình tôi.
Nếu không… hậu quả thế nào Hồ gia các người không gánh vác nổi.”
Nói xong Hồ Cửu cúp máy, cũng không muốn để trợ lý Bác nói thêm lời nào.
Đầu dây bên này, trợ lý Bác có chút bất ngờ, Hồ Cửu cúng đầu hơn mức hắn ta nghĩ.
Chưa kể, chuyện người của bọn họ truy đuổi Dung Vị bị xử lý tàn bạo, không chỉ vậy, bọn người các đại gia tộc khác cử đi cũng không hề có chút tin tức nào.
Phải biết rằng đám người kia dù là ai cũng là cao thủ hoặc sát thủ có tiếng tăm, không phải ai cũng có thể xử lý êm đẹp không chút tiếng gió như thế được.
“Cho người điều tra đi, đám người của chúng ta cử đi do ai ra tay.
Ngoại trừ đám người chặn đường lúc Dung Vị ra tù do Hồ Cửu xử lý ra thì còn có ai?”
Trợ lý Bác tuy không để Hồ Cửu vào mắt nhưng cũng cảm thấy anh có chút thực lực, có thể hạ sát tất cả những kẻ kia mà không mảy may thương tích.
Chỉ là còn những cao thủ khác thì sao? Hắn ta không tin cũng do Hồ Cửu làm, chắc chắn có người nhúng tay vào, mà mục đích cũng là công thức thần bí kia.
Một tên thuộc hạ của trợ lý Bác vâng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
“Ngài Hồ, Hồ Cửu bên kia rất khó xử lý.” Trợ lý Bác cung kính với Hồ Lâm.
“Người anh trai của của tôi không đợi được nữa rồi.
E là nếu không có công thức kia, cũng không có người chống đỡ thay đứa cháu kia, Hồ gia sẽ tụt dốc.” Hồ Lâm nhíu mày căng thẳng.
Dù là chuyện nào ông cũng chưa hoàn thành xong, các bậc trưởng lão của Hồ gia cũng thấy trong Hồ gia đều không có nhân tài.
Từ việc kinh doanh cho đến học hỏi những thứ khác như công phu cũng không có chút tiến triển.
“Hồ Cửu bên kia có thể thay thế người khác, nhân tài không thiếu.
Chỉ là niệm chút tình nghĩa cũ, nó không biết điều thì cứ mặc kệ nó.”
“Cậu tìm một kẻ có khả năng, có thể thay Hồ Tiêu xử lý mọi chuyện, công lao phải do Hồ Tiêu nhận.
Bên kia cố gắng kết nối với Chiến thần hoặc vị thần bí kia đi.
Còn có, tuyệt đối trung thành!”
Vừa suy nghĩ Hồ Lâm đã ra quyết định.
Tình thế Hồ gia hiện tại đã rơi xuống hạ phong, dường như đứng với các gia tộc khác cũng không còn ngang hàng, mà thấp hơn một bậc.
Đại hội bầu cử sắp tới, trưởng lão Hồ gia cũng vì chuyện này mà gấp rút để ông ta đi làm đại sự.
Đừng nói là chuyện này không xong sẽ ảnh hưởng Hồ gia, mà ngay cả ông cũng đừng mong vực dậy được thứ gì.
“Chiến thần tung tích đến đây thì mất, hầu như không ai biết.
Còn vị kia, chỉ có thể gặp được những người làm việc cho ngài ấy.
Hành tung rất cẩn trọng.”
“Còn tìm nhân tài… chẳng phải có một người…” Ánh mắt trợ lý Bác sáng lên.
“Ý cậu là…” Hồ Lâm chưa hiểu rõ, muốn trợ lý Bác giải thích rõ.
“Thay vì chúng ta truy bắt Dung Vị.
Tại sao không bảo vệ anh ta, không phải Dung Vị vừa là người tài giỏi, còn là người có công thức kia, tuy anh ta đã làm mất công thức chính….
Nhưng có gì không đảm bảo anh ta không thành công thêm một lần…” Trợ lý Bác ánh mắt âm hiểm nói.
Hồ Lâm nghe vậy cũng hơi trầm ngâm, không phải ông không nghĩ đến, mà chính là nếu để Dung Vị trong Hồ gia thì chẳng phải là họa.
Nên biết vì cái công thức kia mà các đại gia tộc, còn có nhiều thế lực khác muốn Dung Vị về nghiên cứu lại công thức kia.
Công thức kia vi diệu như vậy, phàm là người có tiền của địa vị ai mà không muốn.
Cả Hồ Lâm ông cũng động tâm rất nhiều.
“Dung Vị chịu sao? Nên nhớ trưởng lão chúng ta vì phát hiện chuyện này sớm, đi nhanh một bước cướp lấy công thức nghiên cứu lần hai, cuối cùng thì sao???”
“Vị ấy dến nay vẫn nằm bất động, không chết nhưng cũng không thể gọi là sống.
Các vị khác cũng chỉ là đang chống đỡ, Dung Vị vào Hồ gia thì đám người kia không phải đều nhắm vào Hồ gia?”
“Lúc đó Hồ gia lại có thêm vài kẻ thù thực lực.”
Hồ Lâm nhíu mày, quả thực việc đại gia tộc liên hiệp chủ yếu là vì không muốn là kẻ thù của các gia tộc khác.
Nếu một gia tộc nào đó có tư tâm, các gia tộc khác sẵn sàng liên kết mà phản công.
Phải nói rằng mất nhiều hơn được.
“Cũng không hẳn thế…”
“Chúng ta ngoài mặt cứ xem như là cùng các đại gia tộc truy đuổi.
Nhưng âm thầm bảo vệ, chỉ cần cẩn thận, không để ai điều tra được… Dung Vị bị đuổi cùng diệt tận, có một cọng rơm cứu mạng, còn không nương tựa chúng ta sao? Huống hồ anh ta còn cha mẹ phải lo…”
Trợ lý Bác đưa ra phương án không phải không có lý, hắn ta ở Hồ gia luôn được mệnh danh là Gia Cát Lượng sống.
Chính vì vậy, dù Hồ gia chưa có nhân tài trong tộc cũng không hề suy bại quá nhiều.
Cũng có rất nhiều gia tộc ngỏ ý mời hắn ta về với đãi ngộ vô cùng tốt, chỉ là Hồ gia có ơn với hắn ta.
“Nhưng Dung Vị bị chúng ta hành hạ như vậy… cậu ta còn toàn tâm với Hồ gia sao?” Hồ Lâm vẫn cảm thấy không yên tâm.
“Huống hồ, Hồ Cửu kia cũng có chút bản lĩnh…”
Hồ Lâm vẫn ái ngại.
- ----------
Mình hết bận rồi, sẽ ra đều chương nhé nhé.
Chương92: Gia Tộc Có Bí Mật Gia Tộc
Trợ lý Bác hơi lắc đầu, hắn ta còn nhớ Hồ Lâm lúc trước vẫn là một kẻ liều mạng, xông pha bất chấp.
Sau này có chút địa vị, có tuổi rồi, dường như lại sợ đông sợ tây nhiều hơn.
“Hồ Cửu có bao nhiêu bản lĩnh, còn hơn Hồ gia sao?”
“Chưa kể với tính cách của Dung Vị, thì Hồ Cửu cũng không chịu im lặng chờ đợi.
Chúng ta ngay lúc người cần chúng ta cho, không phải người kia sẽ nhớ ơn mà báo sao?” Trợ lý Bác cười nói.
Quả thực, tiền bạc hay địa vị nếu như có rồi họ sẽ phản bội, thậm chí cũng chưa chắc là trung tâm tuyệt đối.
Có khi còn bị họ quay ra cắn ngược.
Hồ Cửu thì khác, chí ít cũng mang dòng máu Hồ gia.
Nhưng anh đã không biết điều thì Hồ Lâm cũng không ngại chọn người khác.
Chắc phải Dung Vị là bạn thân của Hồ Cửu, cũng là người Hồ Cửu bảo vệ sao?
Chỉ cần Dung Vị nguyện ý đi theo Hồ gia, vậy Hồ Cửu có gì mà nói nữa chứ?
“Tìm cách liên hệ Dung Vị, tôi nhớ cậu ta vẫn còn cha mẹ già.
Cho cậu ta nếm chút vị ngọt đi.
Âm thầm để cậu ta nguyện ý theo chúng ta trong bí mật, đừng đánh động ai cả.” Hồ Lâm ra quyết định.
Quả thật Dung Vị là người có tài, chỉ là không vì công thức kia thì có lẽ Hồ gia cũng sẽ nâng đỡ người này.
Chỉ là vị trưởng bối ở nhà còn chờ được cứu chữa, mà những người khác vì tức giận đã hành hạ Dung Vị thân tàn ma dại.
Để một kẻ hận Hồ gia quay về trung tâm với Hồ gia cũng không dễ, nhưng với thực lực Hồ gia hiện tại, Hồ Lâm tin Dung Vị cũng không dám làm gì, huống hồ gì chỉ cần cho gia đình Dung Vị chút lợi ích chẳng phải ổn rồi sao.
“Ngài muốn…”
Trợ lý Bác vẫn phân vân một chút, chưa biết nên làm cách nào để Dung Vị nguyện ý theo Hồ gia, mà không bị các gia tộc khác phát hiện.
“Trợ lý Bác, có phải lâu quá rồi cậu trở nên mất nhạy bén, những chuyện thế này chúng ta làm còn ít sao?” Hồ Lâm hơi nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng.
“Vâng, thưa ngài.
Chỉ là…”
Hắn ta hơi ngập ngừng.
“Đừng quan tâm đến đứa cháu kia nữa, nếu không vì chút tình nghĩa còn lại của chị gái tôi thì…”
“Vẫn câu nói cũ, lúc cần thủ đoạn thì cứ làm, nên nhớ chúng ta còn có đại gia tộc thần bí kia luôn chờ chực, mọi chuyện phải nhanh lên.
Tôi có linh cảm bọn họ không tốt đẹp gì.”
Hồ Lâm nói xong nghĩ tới gia tộc thần bí kia lại trầm mặt, gọi họ là gia tộc thần bí vì không một ai biết về gia tộc này.
Họ chỉ chủ động liên hệ khi cần hợp tác, thế lực của họ rất lớn.
E là còn lớn hơn cả các đại gia tộc phương Bắc cộng lại.
Lâu nay bọn họ vẫn chưa có biểu hiện gì muốn thâu tóm gì cả, nhưng tồn tại một thế lực lớn như vậy quả thực làm cho các đại gia tộc lo lắng vô cùng.
Không ai là không muốn bồi dưỡng thêm cho gia tộc mình, bất kỳ ai cũng có lòng tham, họ càng không muốn bản thân bị thôn tính.
“Vâng, tôi sẽ cố hết sức.” Trợ lý Bác nói xong thì nhanh chóng đi ra ngoài.
Hắn ta biết hiện tại phải nhanh chóng ra tay, nếu không mọi việc sẽ không được như dự tính của họ.
Hồ gia đã có động tĩnh thì bên này Vinh gia cùng Trần gia cũng không ngồi im.
Bọn họ dự định cuộc liên hôn kia sẽ tổ chức thật lớn, nhờ chút quan hệ có được mà họ muốn mời Chiến thần đế chung vui.
Cũng xem như chủ trì buổi lễ, chỉ là thiệp mời chỉ đến tay của cấp dưới ngài ấy, nên họ không chắc chắn Chiến thần sẽ có mặt.
“Giai Linh, em nói xem ngoài Chiến thần ra chúng ta còn vị nào cần mời?” Vinh Y Tiếu vừa năm tay Trần Giai Linh vừa nói.
Hắn không quên nở nụ cười hút hồn, làm Trần Giai Linh vô cùng hạnh phúc, bọn họ một người là Trần tiểu thư, một người là Vinh thiếu.
Đều là người thừa kế dòng chính gia tộc lớn sau này.
Hôn lễ lần này không chỉ tuyên bố liên hôn, mà còn muốn nâng cao mặt mũi của hai gia tộc, muốn cho toàn Đông Uy biết đến gia tộc bọn họ có bao nhiêu vững mạnh.
“Dù không phải Chiến thần, chỉ cần một người có chức vụ cao trong quân đội tham dự cũng đủ làm chúng ta vinh dự.”
“Anh đừng quên, lực lượng quân đội không phải dễ làm thân.
Nếu có mối quan hệ khác biết nào đó… hai gia tộc chúng ta, còn cả hai chúng ta sẽ có bao nhiêu là thể diện.
Sau này ai dám đắc tội chúng ta chứ.”
Trần Giai Linh nở nụ cười xinh đẹp đáp lời.
Vinh Y Tiếu cũng không phải là thật lòng yêu một mình Trần Giai Linh, phải biết thiếu gia vọng tộc làm gì có chuyện chung thủy với ai tuyệt đối.
Chỉ là bọn họ biết hôn nhân và người vợ có tầm quan trọng thế nào, vì vậy Vinh Y Tiếu rất xem trọng Trần Giai Linh, càng coi trọng cuộc hôn nhân này.
“Hồ Tiêu bên kia có vẻ không an phận, hắn ta vẫn không chết tâm đi à.” Vinh Y Tiêu cười cười hỏi Trần Giai Linh.
“Không chết tâm? Thì sao chứ? Hắn ngoài có Hồ gia thì còn có gì chứ? Nếu không vì chúng ta còn có nhiều dự án liên quan hợp tác Hồ gia thì em đã không nương tay với hắn ta.” Trần Giai Linh nói xong thì hiện lên ánh mắt ác độc.
Hai người bọn họ ngồi cùng nhau cũng xem như hòa hợp, được các gia tộc khen ngợi là trai tài gái sắc.
Nhưng nhìn qua không khí này có vẻ không giống như vợ chồng son bàn chuyện, trông họ giống đối tác mới đúng.
“Em… thật nhẫn tâm.” Vinh Y Tiêu buông tay cô ta ra, ngồi thẳng người nhìn người vợ sắp cưới của mình.
Chợt hắn ta cười phá lên.
“Không nhẫn tâm sao có thể hợp với anh.” Trần Giai Linh cũng không biểu hiện bất ngờ.
Nâng ly cà phê lên nhấp một ngụm, cảm giác vị cà phê không đúng lắm có chút khó chịu, cũng không nhìn Vinh Y Tiêu.
“Hồ gia bên kia đã có động tĩnh.” Một tên vệ sĩ vest đen đi vào bẩm báo.
“Nói đi.” Trần Giai Linh gương mặt vẫn lạnh băng.
“Hồ Lâm đã đi tới thành phố Gia, còn nhận một kẻ tên Hồ Cửu làm cháu, nghe nói là đứa cháu thất lạc của Hồ gia.”
- ----------
Thứ 7 và Chủ nhật sẽ ra nhiều chương hơn nha.
Từ giờ tới tối sẽ thêm chương...cả nhà ủng hộ nha nha.
Chương93: Trành Giành Âm Thầm
“Hồ gia không còn cách nào mới mẻ hơn sao? Không nhận người thân mất tích cũng là cái trò báo ân cũ rích.
Lần này Hồ gia bên kia thực sự muốn đến thành phố Gia làm gì?”
Trần Giai Linh bĩu môi khinh thường.
Thật ra Trần gia so với Hồ gia không gọi là nổi bật hơn, có thể nói ngang vai ngang cựa.
Chỉ là hiện tại Hồ gia từ sau khi vị trưởng lão kia ngã bệnh nằm liệt giường, thì người Hồ gia hầu như không còn ai ưu tú.
Duy trì tới mức này đã được xem là quá sức của đám con cháu rồi, chưa nói đến dòng chính chỉ có Hồ Bách Nhân không được gia tộc xem trong, Hồ Tiêu cũng chính là Hồ thiếu trong miệng hai người cũng chỉ là kẻ ăn chơi trác táng.
Sau hôn lễ lần này, e rằng Hồ gia đã không thể cùng đứng một vị trí với Trần gia cùng Vinh gia rồi.
“Thưa tiểu thư, Hồ gia đưa tin là đi tìm người thân thất lạc.
Nhưng người của chúng ta tra ra được người Hồ gia vẫn đang nghe ngóng tin tức của Chiến thần cùng một vị gọi là Long chủ.”
“Chỉ là… kết quả ra sao thì chưa biết.
Hồ gia đã để Hồ Lâm đến thành phố Gia rồi.”
Tên vệ sĩ kia nhanh chóng báo cáo lại sự việc.
“Đến thành phố Gia?”
Vinh Y Tiêu nghe tin tức này cũng có gì đó suy ngẫm.
“Kia cũng chỉ là thành phố nhỏ, có gì ở đó chứ? Hồ Cửu gì kia có mấy phần lợi hại để Hồ Lâm đích thân đến đó?”
Trần Giai Linh có điều suy nghĩ.
Thật ra Trần gia cùng Vinh gia bao năm vẫn thịnh vượng cũng vì họ biết dùng liên hôn làm bàn đạp.
Nếu người nhà, người thân trong tộc của bọn họ không lấy doanh nhân lớn, cũng là lấy những ông trùm thế giới ngầm ở nước ngoài có thế lực lớn.
Hoặc là kết thân cũng các chính trị gia, họ không tiếc dùng con cháu trong tộc để tặng các vị chính trị gia, làm tình nhân hoặc đơn giản là dây dưa để tìm lợi ích.
Quả thật gia tộc lớn nào cũng dùng con cháu làm công cụ thăng tiến hoặc kiếm lợi ích, càng là gia tộc lớn thì càng đen tối mà thôi.
“Khoan đã! Hồ Lâm điều tra hành tung của Chiến thần? Sau đó thì đến thành phố Gia?” Vinh Y Tiêu nhìn ra được vấn đề.
Kia không phải là nói Hồ Lâm có tin tức gì đó mới tới cái thành phố nhỏ đó chứ?
“Chuyện Dung Vị kia, anh vẫn thấy kỳ lạ.
Một kẻ như thế sao lại có thể có người bảo vệ? Còn lợi hại như vậy.”
“Đám người của chúng ta cùng Hồ gia cử đi, không ai có tung tích… e là lành ít dữ nhiều.”
Vinh Y Tiêu cảm thấy quá mức thần bí rồi.
Từ khi nào ở thành phố Gia có nhân vật lợi hại như vậy chứ.
“Không tốt! Chúng ta phải tới thành phố Gia.
Dung Vị cũng là ở thành phố Gia, lão cáo già Hồ Lâm kia cũng đến đó.
E rằng chuyện tìm đứa cháu thất lạc gì kia chỉ là cái cớ…”
Vinh Y Tiêu bật dậy, muốn gọi người chuẩn bị.
“Y Tiêu, anh quá nôn nóng.
Hồ Lâm kia tìm gì cứ tìm thôi, dù cho hắn có tìm ra tung tích Chiến thần thì sao chứ? Chúng ta chỉ cần cho người theo dõi, chờ hắn có kết quả chúng ta chặn ngang.
Còn không phải đỡ tốn sức sao?”
Trần Giai Linh mỉm cười, ánh mắt bén lạnh nhìn Vinh Y Tiêu.
Nhìn thấy gương mặt tự tin của Trần Giai Linh, hắn ta hơi có chút chột dạ.
Một cô gái nhìn bề ngoài xinh đẹp mong manh như thế này, lại có thể nghĩ ra được bậc này.
Thủ đoạn của Trần Giai Linh không phải hắn chưa từng nghe qua, chỉ là đối với người vợ sắp cưới này, hắn có chút sợ hãi.
“Chỉ là anh muốn đi cũng được, chúng ta xem như đi đổi gió một chút.
Thành phố Gia kia cũng là nơi khá tốt.”
Trần Giai Linh mặt không đổi sắc nói.
Cô ta biết rõ hôn nhân của họ chỉ là sắp đặt, nên đối với Vinh Y Tiêu vẫn là nhường hắn ta ba phần.
Trong Trần gia, dù là ông nội cũng rất xem trọng cô, chuyện lớn nhỏ đều để cô tham gia.
Mà Vinh Y Tiêu cũng chỉ là một cậu ấm, có chút thủ đoạn thương trường, nhưng dù ở góc độ nào cũng chưa có gì bằng Trần Giai Linh cả.
Chỉ là cô biết, không nên để đàn ông mất mặt, nếu không cô chỉ là người chịu thiệt thòi.
“Được.
Vậy ngày giờ do em chọn.” Vinh Y Tiêu hoàn hồn lại, cười dịu dàng nói.
Trần Giai Linh nhìn Vinh Y Tiêu, cười thỏa mãn, trong lòng đã có dự tính khác.
Cô luôn ôm ấp muốn được gặp Chiến thần một lần, nhiều năm trước, cô đã có cơ hội đó.
Chỉ là một cái nhìn lướt qua, oai phong, khí chất băng lãnh… đó cứ như là định mệnh.
Không một ai biết cô ta đã đặt tâm ở chỗ Chiến thần rồi!
Trần Giai Linh biết thân phận bản thân không có gì so được với Chiến thần, càng không thể nào lại gần.
Mà con cháu gia tộc lớn mang trên người vinh nhục gia tộc, cô chấp nhận cuộc hôn nhân sắp xếp.
Nếu được ở gần Chiến thần, dù là tình nhân, thì Trần gia hay Vinh gia càng không có quyền nói gì.
Họ còn phải cầu cạnh cô ta.
Cho nên, tung tích Hồ Lâm nhận được Chiến thần ở Thành Phố Gia, cô ta cũng có tin tức này.
Khi các đại gia tộc đang sục sôi lên kế hoạch, kẻ muốn tiếp cận Chiến thần, người muốn tìm Long chủ.
Bản thân bọn họ không biết người bọn họ muốn tìm còn đang buồn rầu tìm cách hàn gắn tình cảm với vợ.
Hồ Cửu quay về biệt thự Nhật Hạ, anh đừng trước phòng Lục Thạc, vẫn là không biết nên nói sao khi gặp cô.
“Lục Thạc… em…”
Hồ Cửu gọi cửa, nhưng lại không biết nói sao.
Cạch.
Tiếng cửa mở.
“Anh muốn nói gì?”
Trên người Lục Thạc chỉ là một bộ váy ngủ mỏng manh, dây váy trên vai trái còn hơi trễ xuống một chút, mái tóc dài rũ một bên càng làm Lục Thạc thêm quyến rũ.
Vô cùng gợi cảm!
“Anh… anh … thật ra…”
“Anh… muốn nói…”
Hồ Cửu nuốt nước bọt ực một cái, hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu..
Chương94: Tan Rã
Lục Thạc nhìn Hồ Cửu vô cùng chán ngán, cô không hiểu nổi sao lúc đó mình lại có thể đồng ý lấy anh.
“Nếu không nói gì đừng làm phiền tôi.” Lục Thạc đang muốn đóng cửa.
Hồ Cửu nhanh chóng chặn cửa lại, bộ dạng vô cùng hấp tấp.
“Vợ à… chúng ta ngồi lại nói chuyện một chút.”
Anh cuối cùng cũng nói được một câu mạch lạc.
“Được.
Tôi nghĩ nói rõ cũng tốt.”
Trong lòng Lục Thạc đã hạ quyết tâm, cô muốn tự do cho bản thân, có thể giúp đỡ Hồ Cửu tài chính cô sẽ giúp.
Nhưng cả hai không thể là vợ chồng, bản thân Lục Thạc cũng tự nhủ sẽ vẫn giúp đỡ Hồ Cửu.
Vốn căn biệt thự này có hai phòng, một cho Lục Chỉ, một là Lục Thạc, còn một căn phòng nhỏ hơn dành cho khách thì Hồ Cửu dùng để nghỉ ngơi.
Hồ Cửu cũng ít khi ở nhà, vả lại nhiều năm bôn ba nơi chiến trường, chỉ cần một góc nhỏ cũng đủ để anh nghỉ ngơi.
Cho nên Lục Thạc cũng không còn cách nào, để Hồ Cửu vào phòng, dù sao đây là biệt thự lớn cho nên phòng của Lục Thạc khá rộng rãi, có thể để vừa một bộ bàn ghế sô pha.
Lục Thạc ngồi xuống ghế, tay chỉ vào ghế đối diện, ý muốn để Hồ Cửu ngồi đối diện mình.
“Vợ à, anh biết nhiều năm quá… em khổ rất nhiều.
Anh cũng biết thời gian gần đây anh có một số chuyện cần làm, lơ là với em.
Nhưng em tin anh được không?”
“Qua đoạn thời gian này, về sau chúng ta một nhà ba người an nhàn thảnh thơi, không màn chuyện khác.”
Hồ Cửu nhìn Lục Thạc chân thành nói.
Vẻ mặt anh bây giờ vô cùng chân thành, thực sự anh chưa từng quên cô, từng giây từng phút anh đều nỗ lực.
“Hồ Cửu… tôi không phải không tin anh.
Chỉ là… có lẽ chúng ta xa nhau quá lâu rồi, tôi cũng không còn cảm xúc gì với anh nữa, nếu có chỉ là tình nghĩa.”
Lục Thạc hơi thở dài một chút, cô nhìn Hồ Cửu như vậy cũng không đành lòng.
“Chúng ta có thể bồi dưỡng lại… Dù sao anh cũng về rồi…” Anh vẫn cố gắng thuyết phục cô.
“Căn nhà này, chiếc xe kia… tôi sẽ trả lại cho anh.
Tôi sẽ tìm căn hộ rồi chuyển ra ngoài.” Lục Thạc dứt khoát.
“Không… không… Dù có thế nào, đây cũng là nhà của em… đây là những gì em xứng đáng nhận được.” Hồ Cửu trầm mặt một chút.
Lòng anh có chút thất vọng, sau nhiều năm bôn ba như vậy đến cuối cùng anh vẫn thất bại.
Vẫn là người phụ nữ mà anh muốn bảo vệ không còn ở đây chờ anh nữa, nhưng anh cũng không oán trách cô.
“Nếu em đã quyết định… anh cũng không ép em.
Chỉ là, nếu có gì có thể nói với anh.
Chúng ta không cùng nhau anh cũng sẽ bảo vệ em, vẫn sẽ… luôn luôn chờ em.” Hồ Cửu đau lòng nói.
Một Chiến thần lẫy lừng thiên hạ, một người đàn ông vạn người mong muốn được gặp, lại thất bại trong hôn nhân của mình.
Nhưng anh biết rõ, hiện tại một lời anh không thể nói rõ, đại gia tộc còn dòm ngó, gia tộc bí ẩn chưa tìm ra, còn có vài chuyện anh cần an bài xong đã.
Chỉ cần tạo ra một nơi tuyệt đối an toàn, đó là những gì anh có thể làm được cho người mà anh yêu thương.
“Tôi… cũng không thể mặt dày mà dùng không đồ của anh.
Như thế này đi, xem như tôi thuê lại hàng tháng sẽ trả tiền cho anh.” Lục Thạc cũng chút không thoải mái.
Dù cho căn biệt thự này không phải do Hồ Cửu mua cũng là nhờ vào việc anh có ân với người ta.
“Không cần! Anh quen lang bạt rồi, xem như là tổn thất anh gây ra cho em nhiều năm qua đi.”
Nói xong Hồ Cửu dứt khoát đứng dậy đi, cảm giác khó chịu chiếm lấy anh, hiện tại anh muốn ra ngoài một chút.
Lục Thạc thấy bóng dáng anh rời đi cũng hơi ngẩn ngơ một chút.
“Mình đã sai sao?” Cô tự lẩm bẩm rồi thở dài.
Hồ Cửu lái xe đến căn cứ của mình khu phía tây, hiện tại anh cũng không biết phải làm thế nào cho ổn.
Quả thực anh vẫn muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này.
“Long chủ, sao ngài…”
Lão Lý hơi bất ngờ vì Hồ Cửu đột ngột đến đây giờ này.
“Không có gì.”
Hồ Cửu lạnh nhạt đáp, sau đó vào phòng đóng kín cửa.
Hãy tìm đọc trang chính ở ( ТгumT ruуeИ.
Vn )
Lão Lý hơi gãi đầu…
“Đây là có chuyện sao?”
“Ông còn chưa đi làm cho xong việc?” Lão Thất lên tiếng.
Lão Lý hơi ngớ người nhìn căn phòng kia.
“Lão Thất, ông nói xem, Long chủ là có chuyện gì sao? Vừa tới đã thấy không ổn, còn đóng sập cửa.
Nhìn theo ánh mắt Lão Lý, Lão Thất lấy làm lạ.
Trước giờ Hồ Cửu ngoài nghiêm nghị ra thì cũng chưa từng tỏ thái độ kém.
“Chắc là có chuyện…” Lão Thất cũng cảm thấy lạ.
“Ông nên nhanh chóng hoàn thành công việc được giao đi, sắp tới phải đi về phương Bắc rồi, có lẽ sắp có thay đổi nghiêng trời lệch đất rồi.” Lão Thất cảm nhận được sắp có biến cố gì đó.
“Được, tôi đi đây, ông để ý Long chủ một chút.” Lão Lý đi vẫn không quên quan tâm Hồ Cửu.
Hữu Thủ về lại căn cứ nghe được Lão Thất nói, cũng nhanh chóng đến tìm Hồ Cửu.
“Long chủ, Hồ gia, Trần gia, Vinh gia, cả gia tộc bí ẩn kia có động tĩnh lớn rồi.” Anh ta nhanh chóng nói to ngoài cửa..
Chương95: Quyết Định Của Dung Vị
Hồ Cửu sắc mặt xám xịt bước ra, Hữu Thủ nhìn thấy cũng phải lùi lại vài bước.
“Long chủ… có chuyện khác nguy cấp hơn?” Giọng Hữu Thủ hơi run.
“Không có gì!” Hồ Cửu lạnh giọng.
Anh cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, bản thân anh biết mình còn nhiều việc phải làm.
Muốn an yên không tranh giành thì trước tiên phải dẹp yên mọi thứ, con đường này anh phải đi tiếp.
“Nói đi!” Anh giục Hữu Thủ.
“A… là bên Hồ gia có người tên Hồ Lâm đang làm gì đó mờ ám, nhưng cũng không biết làm sao mà Dung Vị lại chấp nhận theo Hồ gia.”
“Còn có, Vinh gia cùng Trần gia phương Bắc cũng có người đang đến thành phố Gia.
Có nhiều thế lực đang thăm dò tung tích của Chiến thần cùng Long chủ.”
Hữu Thủ cũng hơi bất ngờ, các gia tộc kia tìm Long chủ cũng dễ hiểu, nhưng tìm Chiến thần thì … khá lạ.
Trước nay, họ biết rõ Chiến thần là người không thể làm thân, nay họ lại truy tìm tung tích, còn tích cực điều tra vị trí của Chiến thần.
Đây là muốn gì?
“Ồ, Dung Vị tự nguyện theo Hồ gia?” Hồ Cửu nhíu mày.
Chỉ qua vài ngày mà sự việc lại chuyển hướng nghiêng trời lệch đất.
“Bên đó vẫn có người bảo vệ?” Anh dò hỏi.
“Luôn có người bảo vệ, chưa kể… dạo này không còn người đến quấy phá nữa.” Hữu Thủ cũng thấy lạ.
Từ sau sự việc lần trước, cả Hoàng Đàn cùng Hữu Thủ cũng luôn túc trực ở gần khu vực biệt thự Nhật Hạ.
Thực sự nhiều ngày liền ngoài vài nhóm tép riu thì không có một ai đủ thực lực đến cả.
“Hôm nay có một người đến tìm Dung Vị, tôi không định để họ tiếp cận.
Nhưng Dung Vị lại đích thân ra ngoài đón họ vào, người kia còn được Dung Vị xưng là trợ lý Bác.”
“Sau đó không hiểu sao, Dung Vị lại nói với người chúng ta là không cần ở đây.
Hồ gia sẽ lo liệu.” Hữu Thủ báo lại sự việc rõ ràng rành mạch.
Lão Thất cùng Hồ Cửu cũng trầm mặt.
Hồ gia dùng thủ đoạn gì mà có thể làm Dung Vị nghe theo?
Chưa kể chính bọn họ là người hãm hại anh ta đến thân tàn ma dại.
Tuy Hồ Cửu nói lời muốn đoạn tuyệt, chỉ là chuyện Dung Vị còn dính tới hai người lớn, anh cũng không nhắm mắt làm ngơ.
Mà Hồ gia cũng không phải thứ tốt đẹp gì.
“Chúng ta nên làm gì?” Lão Thất lên tiếng hỏi ý Hồ Cửu.
“Kế hoạch cứ thực hiện bình thường, còn… Dung Vị, thử đến đó một chuyến.” Hồ Cửu nhanh chóng đi ra ngoài.
“Lão Thất, ông đi cùng tôi.
Hữu Thủ xem xem ai là người tìm kiếm tung tích của tôi.
Điều tra tung tích gia tộc thần bí trong miệng mọi người cho tôi, có chút manh mối cũng tốt.”
Hồ Cửu nói xong thì quay người đi nhanh, Lão Thất nhanh chóng theo sau.
Lúc này Hữu Thủ hơi kêu khổ trong lòng.
“Long chủ à, Chiến thần à, ngài là tồn tại đủ cho bọn người kia đủ đau đầu rồi.
Có nhất thiết phải… haizzz.” Nói xong Hữu Thủ lủi thủi đi làm việc được giao.
Anh ta nghĩ phải đi tìm Hoàng Đàn, dù sao tên Hoàng Đàn kia cũng có vài lần giao dịch với bọn người gia tộc thần bí.
Không tra từ hắn thì từ ai chứ.
Biệt thự Nhật Hạ,
Lúc này tại phòng khách, ngoài Dung Vị, cha mẹ Dung Vị, còn có Hồ Lâm và trợ lý Bác.
“Dung thiếu, cậu nói xem đãi ngộ như vậy tốt chứ?” Hồ Lâm cười nói.
Trợ lý Bác lúc này cũng thêm lời: “Dung thiếu, cậu suy nghĩ kỹ.
Có thể Hồ gia với cậu có chút hiểu lầm.
Sau đó giải được hiểu lầm, sẽ bù đắp cho cậu, cha mẹ cậu chẳng phải từng làm nhà nước sao?”
“Theo chúng tôi về phương Bắc còn không có cơ hội thăng tiến? Làm viên chức ở đó còn có cơ hội.
Cậu xem, cả đời này cậu muốn chôn chân ở đây, lấy sự áy náy của Hồ gia, thì tôi chắc chắn cậu cùng gia đình sẽ có đãi ngộ khá tốt.”
Dung Vị nghe xong trong lòng vô cùng khao khát.
Vợ chồng Dung Thất lại lo sợ.
“Hay chúng ta vẫn cứ an phận, không hại ai, không làm gì, cũng sẽ không ai làm gì chúng ta.” Tuyết Ngụy hơi rưng rưng nói.
“Vị phu nhân này, hình như bà cũng từng làm viên chức, tình cảm với đồng nghiệp khả tốt.
Nhưng bà xem, bao năm bà ở khu ổ chuột có ai đến thăm một lần không?” Hồ Lâm nhắc lại chuyện cũ, cũng như cứa vào nỗi đau của bà.
Dung Vị nhìn mẹ rưng rưng cũng không đành lòng.
“Ông Hồ, phiền ông giữ lời một chút, cha mẹ tôi không muốn nhắc lại chuyện cũ.” Tuy là muốn cảnh cáo đối phương, nhưng đứng trước Hồ Lâm thì anh ta cũng không dám to tiếng.
“Tôi chỉ nói sự thật! Sự thật tuy đau đớn, nhưng đó là sự thật.
Nếu như ngay từ đẩu cậu có chỗ dựa, ngay từ đầu cha mẹ cậu có vị trí, bọn họ sẽ dám sao?” Hồ Lâm lại nhấn mạnh.
Ông ta liên tục dùng nỗi đau của bọn họ để trấn áp tâm lý những người này, ông ta hiểu, chỉ có làm người ta sợ, chỉ khi sợ hãi thì người ta mới có thể tìm nơi nương tựa.
Mà Hồ gia chính là nơi cho họ nương tựa.
“Ông nói hay lắm! Vậy ông nói xem ông tìm Dung Vị làm gì? Cho Gia đình họ nhiều lợi ích vậy để làm gì? Để họ bán mạng cho ông sao?” Giọng nói tức giận của Hồ Cửu làm mọi người trong phòng khách chấn động.
Anh vừa đi vào vừa nói, khí chất tự nhiên mà có đủ đè ép mọi người.
“Ồ, thì ra là đứa cháu bị bỏ rơi của ta! Sao? Tức giận vì ta không cần cháu nên tới phá đám?” Hồ Lâm là con cáo già.
Gặp Hồ Cửu ông ta cũng không sợ, cứ vậy mà nói khích, mà câu nói này cố ý là muốn Dung Vị nghe thấy.
Ông muốn cho họ hiểu lầm nhau, như vậy kế hoạch của ông ta mới hoàn thành được.
“Chú? Cháu? Cậu…” Dung Vị hơi ngỡ ngàng.
“Dung Vị, cha mẹ nuôi, Hồ gia là người đứng sau hãm hại mọi người, mọi người đừng quên chứ.
Dung Vị, cậu lại càng không được quên!” Hồ Cửu gằn từng chữ.
Cha mẹ Dung Vị nhìn thấy Hồ Cửu như vậy thì hơi lo sợ, quả thực bọn họ từng người bị hãm hại, không có năng lực chống trả, đều do người này sao?.