• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 81-85

Chương81: Cơ Hội

Hồ gia phương Bắc.

Hồ Bách Nhân bên này thiếu kiên nhẫn, cũng không muốn dài dòng cũng người em này nên đã cúp máy.

Mà Hồ Lâm bên kia thì thở dài không thôi.

“Cậu chủ đâu?” Hồ Bách Nhân quát người giúp việc.

Dì Thẩm đang bê một tách trà thì hơi rung tay do tiếng quát lớn, chút trà nóng bị sánh ra ngoài dính vào người Hồ Bách Nhân.

“Dạ… dạ… cậu chủ ra ngoài từ đêm qua chưa về ạ.” Dì Thẩm hơi run run cúi đầu không dám nhìn Hồ Bách Nhân.

Ông ta tức giận hất vỡ chén trà nóng, nước cùng mảnh vỡ văng vào người đì Thẩm, nhưng bà không dám né tránh.

Bà làm giúp việc ở đây lâu rồi, bà còn đứa cháu nhỏ phải sống nhờ vào tiền lương của Hồ gia, dù nhà họ đối xử với bà hà khắc nhưng bà cũng không dám nghỉ ngày nào.

Dù đứa cháu của bà có ốm đau bà cũng không dám nghỉ một ngày nào, việc bị thương như cơm bữa, có lẽ bà quen rồi, chịu chút thương tích, nhận được tiền lo cho cháu là đủ.

“Hừ, một lũ vô dụng.

Có chút việc giữ cậu chủ ở nhà cũng không xong, Hồ gia nuôi các người làm gì hả?” Hồ Bách Nhân đang tức giận với Hồ Lâm, tiện đà trút giận lên người dì Thẩm.

Quả thật Hồ Bách Nhân trong Hồ gia cũng chỉ có thể bắt nạt được người làm, lời nói của ông ta hầu như không có giá trị gì cả.

Hồ Tiêu suốt ngày ăn chơi trác táng không lo lắng gì về cơ nghiệp Hồ gia, tiền bối trong nhà đều là người đã có tuổi.

Họ nhìn rõ Hồ gia dòng chính hầu như không có ai có năng lực.

Hồ Lâm lại không con cái, cách duy nhất là để Hồ Lâm gánh vác tìm cách để hỗ trợ Hồ Tiêu.

Mà Hồ Bách Nhân ghét nhất chính là sự không lo nghĩ của con trai, còn người em trai lại vượt mặt ông.

“Khi nào nó về bảo nó vào gặp tôi ngay.

Nghe không?” Ông ta vẫn to giọng quát tháo.

Dường như chỉ như vậy ông ta mới cảm thấy được sự tồn tại của bản thân mình trong Hồ gia.

“Vâng.” Dì Thẩm nén đau dọn dẹp mảnh vỡ, cúi đầu thật thấp.

Thành phố Gia bên này bị Hồ Cửu khuấy động nhiều ngày, dường như cũng yên tĩnh lại.

Các thế lực ngầm cho đến giới chính trị đều ổn định, có thể nói ở thành phố Gia giới hắc bạch không còn ranh giới.

Mà không một ai biết người bí ẩn đứng sau các thế lực ngầm mới kia lại là Chiến thần vang danh.

“Có người đang điều tra tung tích của ngài.

Chuyện này nên làm thế nào?” Lão Lý kính cẩn báo cáo.

“Có biết được là ai không?” Hồ Cửu bình thản hỏi.

“Ngoài Hồ gia còn có Vinh gia, còn một thế lực chưa tra ra là của bên nào.” Lão Lý vẫn tiếp tục nói rõ.

Lão Lý cũng là một nhân tài, ông ta ở trong chốn quan trường này quá lâu, lươn lẹo hay âm mưu hại người ông ta rõ hơn ai hết.

Chính vì vậy, Hồ Cửu mới để ông ta lo liệu an toàn cho Lục Thạc cùng Lục Chỉ, anh có lòng tin vào người này.

“Còn có Hồ gia?”

“Vâng.

Gần đây các gia tộc lớn phương Bắc có nhiều biến cố, họ có lẽ cần củng cố thế lực.

Hôn sự giữa các gia tộc này diễn ra liên tục, có lẽ sắp có thay đổi…” Lão Lý cũng nhìn ra các gia tộc này có dị động.

Thường thì hôn nhân kết nối gia tộc không nhiều như thế, hiện tại có sáu gia tộc lớn ở phương Bắc, cũng xem là đại gia tộc của cả nước Đông Uy.

Nhưng lại có đến bốn gia tộc gấp rút công bố việc kết hôn, bình thường hôn nhân gia tộc lớn chỉ công bố sau khi họ làm lễ xong.

Lần này lại khác, công bố kia nhằm muốn tuyên cáo sự liên kết của các gia tộc với nhau.

Đây biểu thị điều gì?

Chính là vị thế của các gia tộc!

“Hồ gia bên kia có dị động thì báo tôi.

Đồng thời điều tra thế lực bí ẩn kia cho tôi, không đủ nhân lực có thể tìm Túc Trì.” Hồ Cửu nhếch miệng nói.

Chuyện gia tộc lớn trước nay anh không mấy quan tâm, chỉ là họ muốn nương tựa vào thế lực lớn hơn để phô trương thì cần phải xem bản thân đáng hay không.

“Sắp tới tôi muốn đến phương Bắc, chưa nói đến chuyện khác, ít nhất thế lực chính của chúng ta phải nằm giữ ở đó.

Ông thu xếp làm cho xong việc tôi giao, cùng đi với tôi.” Hồ Cửu nhìn Lão Lý, có chút đánh giá.

Lão Lý nghe tới chuyện sẽ tới phương Bắc phát triển, đó xem như là mơ ước cả đời của ông, khôn ngờ theo Hồ Cửu chưa được bao lâu đã có thể đến đó.

Chỉ là… hiện tại ông cũng không còn chức vụ gì nữa, cảm giác có chút hụt hẫng cùng tiếc nuối.

“Ông không cần buồn, làn đi phương Bắc, cũng là muốn chuẩn bị cho ông một vị trí.

Dù sao Ban Chính trị cũng nên có người của chúng ta.” Hồ Cửu nhìn ra ánh mắt hụt hẫng của Lão Lý.

Không phải là anh thương hại hay tin tưởng Lão Lý, mà anh hiểu người này.

Dù phản anh cũng không sao, sống được với Ban Chính trị với mới nói tiếp đi, sợ rằng Lão Lý còn phải dựa vào anh mà sống đó.

Nếu Lão Lý đủ thông minh sẽ thấy rõ điều này!

“Thật?” Ánh mắt Lão Lý sáng lên, như vừa nghe một chuyện gì đó khó tin.

“Lời tôi nói có giả sao?” Hồ Cửu đứng lên, giọng nói khẳng định.

“Cứ dựa theo những gì tôi phân phó.

Tôi còn có việc.”

Vừa dứt lời anh đi thẳng ra cửa, để lại Lão lý một mình ngẩn người, ông ta vẫn chưa tin rằng đây là sự thật..
Chương82: Tìm Tới

Hồ Cửu muốn về lại biệt thự Nhật Hạ, anh biết vẫn phải đối diện với Lục Thạc, nhiều năm qua anh để cô bơ vơ, đến giờ quay về vẫn chỉ lo việc bên ngoài.

Anh thực sự cảm thấy áy náy với cô!

Dừng trước cửa biệt thự, Hồ Cửu có chút đắn đo, anh hỏi thở dài.

Dù anh có vùng vẫy trên chiến trường, lạnh lùng với kẻ thù, cũng không làm Hồ Cửu bất an như bây giờ.

Nhưng anh còn chưa vào cổng, lại thấy chiếc màu đen hôm trước dừng trước khu biệt thự.

Hồ Cửu nhíu mày một chút, vội đi vào trong.

“Cậu là…” Lục Chỉ nhìn người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc lịch sự có chút khách khí.

“Tôi là trợ lý Bác, người của Hồ gia phương Bắc, muốn tìm Hồ Cửu.” Bác Tư Văn chủ động nói rõ thân phận.

“Hồ gia? Phương Bắc?” Lục Chỉ có chút mơ hồ, nhưng ông cũng hiểu rõ, ở phương Bắc là nơi các gia tộc lớn tập trung.

Thái độ Lục Chỉ có thêm vài phần khách khí.

“Mời cậu vào nhà.”

Bác Tư Văn vừa vào cửa thì từ xa Hồ Cửu đã thấy một bóng dáng đi vào, anh có dự cảm không lành, nhanh chóng vào nhà.

Vừa vào cửa, Hồ Cửu đã thấy người tài xế đi cùng Hồ Lâm hôm trước đang ngồi ở phòng khách.

“Có chuyện gì?” Hồ Cửu lạnh giọng hỏi.

Anh vô cùng khó chịu, họ có thể tìm đến anh, có thể làm phiền anh.

Nhưng lại làm phiền tới người nhà anh là điều không tốt.

Ngữ điệu của anh vô cùng lạnh lùng, cảm giác như nhiệt độ của không khí xung quanh giảm đi đáng kể.

Trợ lý Bác cảm giác lạnh sống lưng.

“Cậu Hồ, tôi thừa lệnh ông Hồ đến tìm cậu.” Trợ lý Bác đứng lên, khách khí nói.

“Thái độ của cậu có vẻ tốt hơn anh ta.” Hồ Cửu thấy thái độ của trợ lý Bác cũng dịu đi đôi chút.

Phải nói trợ lý Bác này rất biết nhìn người, có chút được việc, mà Hồ Cửu là người rất thích người có năng lực.

Chỉ là người kia ở trái tuyến với mình, cũng không vì tán thưởng trợ lý Bác mà Hồ Cửu quên đi sự khó chịu bị quấy rầy.

“Anh nên biết, đây là nhà riêng, không nên đến phiền vợ tôi cùng cha vợ vợ tôi chứ.” Hồ Cửu ngồi xuống ghế, thái độ vô cùng bất cần.

“Hồ Cửu, không nên bất lịch sự với khách.” Lục Chỉ nhận ra sự khó chịu của anh.

Dù sao người kia cũng là từ Hồ gia mà tới, gia tộc lớn cũng không phải dễ nói chuyện.

“Cha à, họ là tới làm phiền chúng ta, cần phải lịch sự sao? Họ đã lịch sự chưa?” Hồ Cửu hợp tình mà nói.

Lục Chỉ suy nghĩ lời Hồ Cửu nói rất đùng, thường muốn gặp sẽ phải hẹn trước, nếu là có việc gấp cũng sẽ liên hệ trước khi đến.

Bác Tư Văn đến quá đường đột, Lục Chỉ ngẫm lại dù sao họ là người gia tộc lớn, mà gia đình Lục gia hay Lục Thạc, Hồ Cửu cũng chỉ là hạng tép riêu.

Người có gia tộc lớn đến làm phiền phải xem đó là phúc phần mới đúng!

“Dù sao cũng là khách quý, nên giữ lễ.” Lục Chỉ nghiêm giọng.

Ông ta dù sao cũng xuất thân gia tộc có tiếng ở thành phố Gia, nói gì thì nói cũng hiểu biết một hai, Hồ Cửu nhiều năm lăn lộn bên ngoài có lẽ cũng quên đi lễ nghĩa từ trước.

“Cậu Bác bỏ qua cho.

Con rể tôi có chút tùy tiện.” Lục Chỉ nhẹ giọng cười nói.

“Không sao, không sao.” Trợ lý Bác cười xua tay.

“Hôm nay tôi đến chính là vì chuyện hôm trước ông Hồ đã nói với cậu, người lớn Hồ gia đều đồng ý cậu về lại gia tộc.

Chỉ cần cậu dốc sức, Hồ gia vẫn không bạc đãi cậu, mà cậu còn được xem như thành viên Hồ gia.” Trợ lý Bác khách khí nói, trong ngữ điệu cũng có nhấn nhá.

Ý muốn nói Hồ gia bên kia đã đồng ý, Hồ Cửu chỉ cần gật đầu mọi chuyện xem như xong, mà sau này một nhà Hồ Cửu không cần lo ăn lo mặc.

Anh ta đã điều tra qua hoàn cảnh hiện tại của Hồ Cửu, sau khi anh quay về thì đưa Lục Thạc cùng cha vợ ra riêng.

Mà không hề có tung tích gì về năm năm trước đó, chỉ biết sau đó thì anh mua căn biệt thự này, lại không có nghề nghiệp gì.

Lục Thạc vợ Hồ Cửu lại có chút năng lực, có thể leo lên vị trí giám đốc của Tập đoàn Sunny.

Tuy chưa thể so sánh với sản nghiệp Hồ gia, nhưng có thể mua nhà đắt đỏ nhất khu này, hỗ trợ tài chính cho Hồ Cửu mua nhà cho cha mẹ Dung Vị.

Lại có thế làm tới chức vị giám đốc tập đoàn thì không phải là dạng vừa, trợ lý Bác đánh giá khá cao Lục Thạc.

Anh ta cho rằng mọi thứ Hồ Cửu làm ra cũng do Lục Thạc một tay gây dựng, anh bao năm bôn ba trở về cũng chỉ tay trắng, hoàn toàn không tra ra có chút kinh tế nào.

Xem ra nhiều năm như thế có lẽ là ở ẩn chờ thời, Dung Vị bên kia được cứu ra lại có vết tích của người bí ẩn trong thế giới ngầm giúp đỡ.

Muốn lôi kéo Dung Vị, muốn đạt được chỗ tốt chỉ có thể xuống tay chỗ Hồ Cửu.

“Mà không chỉ anh, dù là Dung Vị hay gia đình vợ anh cũng sẽ được chiếu cố.

Đây là đãi ngộ vô cùng tốt.” Trợ lý Bác tự tin nói.

Hồ Cửu nhíu mày, nhìn trợ lý Bác một chút.

“Tốt như thế sao các người không tìm người khác? Cứ phải là tôi?” Anh lạnh nhạt hỏi.

Ánh mắt xoáy sâu vào người trợ lý Bác, làm cho anh ta có chút không tự nhiên.

Anh ta cũng không thể nói là vì Hồ Cửu cùng người nhà Hồ Cửu giúp Hồ gia cùng cậu chủ Hồ Tiêu được.

Dù sao Hồ gia cũng có thể kiếm người khác, chỉ là tình nghĩa cũ của ông Hồ với chị gái mới nhớ tới đứa cháu này.

“Đây không phải vì cậu mang họ Hồ sao?” Trợ lý Bác cười giảng hòa..
Chương83: Mâu Thuẫn

Hồ Cửu nghe trợ lý Bác nói vậy thì vô cùng khó chịu, đều mang họ Hồ sao? Vậy lúc anh bơ vơ, lúc bị người người chà đạp coi thường thì Hồ gia có nhớ tới có người thân mang họ Hồ này không?

“Nếu là vậy tôi có thể đổi họ.

Dù sao tôi cũng là kẻ không cha không mẹ, đổi một cái họ cũng không có gì khó.” Anh vẫn bình thản tự rót nước, nhấp một ngụm rồi nói.

Thái độ của Hồ Cửu làm cho Bác Tư Văn vô cùng bất ngờ, phải biết dù là làm công cho Hồ gia cũng có nhiều phúc lợi đáng kể, chứ đừng nói là người thân của Hồ gia.

Đại gia tộc cần nhất là mặt mũi, vì vậy từng người ở gia tộc bọn họ dù là người làm công cũng sẽ được gia tộc dành cho một số đãi ngộ nhất định.

Ví như dì Thẩm, chưa nói đến mức lương cao đáng mơ ước, mà ngay cả cháu của bà đang bị bệnh nặng hành hạ cũng đang được điều trị tại bệnh viện tầm trung của tỉnh.

Không chỉ vậy, đứa bé còn được chăm sóc tốt hơn so với những người ở đó, ít nhất đó là phúc lợi lớn lao đối với những người bình thường.

“Anh Hồ, anh đừng bốc đồng.

Anh nên cảm thấy vì cái họ này mà anh có được nhiều may mắn hơn người khác.” Trợ lý Bác có chút mất kiên nhẫn.

“Hồ Cửu, đừng hồ nháo.

Con không biết gia tộc phương Bắc là gia tộc lớn sao? Dù một gia tộc bất kỳ nào cũng sẽ giúp con tốt hơn.” Lục Chỉ quả thật nhìn thấy chút ánh sáng hy vọng.

Ít nhất ông cũng muốn con rể của mình có chút tiền đồ, Lục Thạc gánh vác cả gia đình đã cực khổ lắm rồi.

Nếu Hồ Cửu quả thực là người Hồ gia phương Bắc thì đây là chuyện đáng vui mừng, như vậy tương lai của bọn họ không phải được đảm bảo rồi sao?

“Cha có chuyện gì mà to tiếng vậy?” Lục Thạc từ trên đi xuống.

Cô nghe tiếng nói chuyện, cũng biết có người, ban đầu cô nghĩ là Hồ Cửu về thôi.

Nhưng nghe thấy giọng nói xen lẫn nhiều tiếng vang, cô tò mò đi xuống xem sao.

Lại vừa lúc Lục Chỉ đang trách Hồ Cửu quá hồ nháo, làm cho Lục Thạc có chút bất ngờ, trước giờ cha cô không mắng ai như vậy.

“Con xem đi, chồng tốt của con đó.

Hồ gia phương Bắc muốn nhận nó về, vậy mà nó không biết điều, còn làm cao.” Lục Chỉ vừa nói vừa giận.

Phải biết cơ hội được gia tộc lớn nhận làm thành viên là không nhiều, tuy chưa rõ thân phận của Hồ Cửu và nội tình là gì, nhưng được nhận đã là một chuyện tốt.

Như Lục gia, dù là gia tộc không mấy tiếng tăm, nhưng người Lục gia cũng không hề có chuyện chủ động nhận họ hàng.

“Đây là chuyện của con, mong cha đừng can thiệp.” Hồ Cửu nghiêm túc nói.

Vốn dĩ anh cùng Lục Thạc đã căng thẳng lắm rồi, anh không muốn thêm chuyện phiền cho mọi người.

“Sao anh lại ăn nói với cha như vậy, tuy chưa biết là gì nhưng tôi tin là cha chỉ muốn tốt cho anh.” Lục Thạc trước đó đã có mâu thuẫn với Hồ Cửu, hiện tại lại thêm chuyện này.

Cô cảm thấy Hồ Cửu quá mức tự cao, dù không có gì cũng tự đề cao bản thân thái quá rồi.

“Đây có lẽ là Lục tiểu thư, tôi là trợ lý Bác của Hồ gia phương Bắc, đã nghe danh Lục tiểu thư từ lâu.”

Trợ lý Bác dịu giọng lịch sự chào hỏi.

Nhìn thấy Lục Thạc, anh ta cảm thấy cô gái này khí chất hơn người, xinh đẹp lại có cá tính.

Theo điều tra, Hồ Cửu không hề có một khoản tài chính rõ ràng nào, vậy những gì hiện tại chắc chắn do Lục Thạc lo liệu.

Một người phụ nữ có thể làm ra được như vậy lại còn xinh đẹp, quả thật khiến người khác nể phục.

Ban đầu anh ta còn cảm thấy Hồ Cửu có chút bản lĩnh nên mới tự cao, nay xem ra quả thực Hồ Cửu có cái tôi quá lớn.

“Anh Hồ, dù sao Hồ gia bên kia cũng không phải tầm thường.

Nếu họ đã muốn nhận anh thì có hàng ngàn cách, đây xem như là quá xem trọng anh rồi.

Nếu không… anh cũng biết đại gia tộc luôn có nhiều cách để anh về lại, mà không phải là mời, chính là cầu xin…”

Trợ lý Bác cũng không muốn vòng vo với Hồ Cửu, dù sao nhiệm vụ lần này của bọn họ chính là tìm cái bia, một con chốt thí cho Hồ gia.

Suy cho cùng Hồ gia quả thực có nhiều cách để xử lý Hồ Cửu, chỉ là ông chủ Hồ Lâm còn niệm chút tình cũ mới để anh ta đến đây bàn chuyện.

Nếu là Hồ Bách Nhân, e là đã đem người tới cưỡng ép lôi đi, không thì cũng để anh đến Hồ gia quỳ lạy van xin.

“Ồ, nhiều cách? Ý các người là giống như việc hãm hại tôi cùng Dung Vị năm năm trước? Hay muốn nói là đại gia tộc có nhiều mưu hèn kế bẩn?” Hồ Cửu cũng không chút khách khí.

“Hồ Cửu!” Lục Chỉ lo sợ quát.

Dù sao đại gia tộc vẫn là đại gia tộc, họ nói được làm được.

Lục gia chính là minh chứng rõ nhất, chỉ cần có lợi Lục gia không tiếc hi sinh vài người.

Huống hồ là gia tộc danh giá phương Bắc, sợ là thủ đoạn còn cao minh hơn, tàn nhẫn hơn.

Nghĩ tới con gái của mình, Lục Chỉ quả thực lo sợ tương lai con gái theo Hồ Cửu sẽ không thể sống nổi.

“Anh đừng hồ nháo nữa.

Chuyện quay về gia tộc hay không tôi không quan tâm, nhưng anh không có gì, cũng không có ý chí.

Tôi cần người chồng như anh làm gì chứ.” Lục Thạc tức giận.

Trợ lý Bác nhìn một màn này có vẻ hài lòng, dưới áp lực của gia đình anh tin Hồ Cửu sẽ phải cúi đầu chịu thua.

“Vợ à, cha à, hai người tin con đi.

Con có thể! Con không thể quay về đứng chung một chỗ với kẻ đã hại mình cùng Dung Vị được.

Tại sao hai người không hiểu cho cảm nhận của con?” Hồ Cửu nhẹ giọng nói.

Ánh mắt hy vọng nhìn Lục Thạc, mọi người nói anh vô dụng cũng được, không tin anh cũng không sao.

Anh chỉ cần vợ của mình chỉ cần tin mình dù một chút thôi cũng đủ rồi..
Chương84: Vỡ Tan

Những trái với sự mong đợi của Hồ Cửu, trải qua năm năm bị mọi người bàn tán làm cái đích cho mọi người nhắm tới.

Lại bị Lục gia từ bỏ như món đồ, thêm nữa trong lòng Lục Thạc luôn cho rằng Hồ Cửu chín vì may mắn có ơn với người của Chiến thần mà được lợi lạc như bây giờ.

Anh lại không có chí tiến thủ gì, khiến cô càng chán nản hơn, nhiều lần anh luôn thể hiện bản thân quá mức làm cô xấu hổ.

Lục Thạc có muốn tin cũng tin không được nữa.

“Hồ Cửu à Hồ Cửu.

Năm năm trước anh tài giỏi là vậy, dù bị người hãm hại vẫn có thể làm lại mà.

Anh may mắn hơn Dung Vị, anh không bị cầm tù, vậy mà bao năm trở về anh nhờ vào cơ duyên giúp đỡ Chiến thần mà từ đó anh ỷ lại.”

Bao nhiêu uất ức kìm nén bấy lâu giờ như chợt trào ram Lục Thạc cũng bất chấp có cha mình và người lạ.

Hồ Cửu nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ, anh không nghĩ trong lòng cô lại nghĩ anh tệ như vậy.

Nhưng phía bên này trợ lý Bác vừa tiếp nhận một thông tin động trời, thì ra Hồ Cửu là có người có cơ duyên giúp đỡ người của Chiến thần, chính vì vậy mà anh có được những quyền lợi khác.

Điều này cũng giải thích lý do tại sao không điều tra ra nguồn tài chính của anh, nhưng anh vẫn có thể bình thường sinh hoạt ở môi trường rất xa xỉ.

“Em không tin anh? Những gì anh làm em đều không cảm nhận được?” Hồ Cửu nhíu mày.

Lòng anh có chút thắt lại, bao năm qua lăn lộn, vết thương chi chít trên người cũng không làm anh đau như bây giờ.

“Đúng! Nhờ vào ân huệ của người ta mà anh mới có thể giúp tôi, anh cũng có chút bản lĩnh.

Nhưng không đánh nhau thì anh làm được gì?” Lục Thạc như muốn gào lên.

“Ly hôn đi! Tôi không quan tâm anh có về gia tộc kia hay không.

Tôi chỉ muốn thoát khỏi anh.” Lục Thạc lại lần nữa nhắc đến chuyện ly hôn.

Hồ Cửu bóp vỡ ly trong tay, mảnh vỡ tung tóe, găm chặt vào tay anh đến chảy máu.

Màu đỏ của máu từng giọt nhỏ xuống đất, anh lại không cảm thấy đau đớn, nhìn tay anh ai cũng sợ hãi.

Trợ lý Bác chợt nhận ra một chuyện nữa, chính là Hồ Cửu dùng sức hơi mạnh hơn một chút đã dễ dàng bóp nát ly thủy tinh kia.

Phải biết loại ly này thủy tinh rất dày, độ cứng khá ổn định, rất bền, dù là nhỡ tay làm rơi xuống đất chưa chắc có thể gây sứt mẻ.

Cho dù là cố ý ném mạnh cùng lắm chỉ làm vỡ một góc va chạm, hoặc nứt ly mà thôi.

Nhưng trên tay Hồ Cửu chính là mảnh vụn, đây đại biểu cho điều gì? Chính là người có công phu, còn là không tầm thường.

Không! Phải nói là một cao thủ!

Đại gia tộc có ai mà không cần hậu bối có công phu hay biệt tài đặc biệt chứ?

Xem ra anh ta cần bàn bạc lại với ông chủ một chút rồi, chuyến đi lần này thu hoạch khá lớn.

“Xem ra chuyện nhà mọi người vẫn nên tự bàn bạc, Hồ gia vẫn luôn rộng cửa chờ cậu, mong cậu suy nghĩ.” Trợ lý Bạc đứng lên, cúi người một chút thể hiện thành ý.

Tuy nhiên ánh mắt anh ta chỉ có sự tính toán, không hề có một chút tôn trọng nào.

“Tôi xin phép, còn việc.

Lần sau lại đến làm phiền.” Nói rồi trợ lý Bạc đứng lên muốn rời đi.

“Tôi vẫn câu đó.

Tuyệt đối không! Anh cùng đám người Hồ gia, dù là ai cũng đừng đến làm phiền tôi.” Hồ Cửu ánh mắt lạnh băng nhìn về phía Bạc Tư Văn.

Trợ lý Bạc cũng không cho là phải, dù sao thì có thể sự xuất hiện của anh ta cùng Hồ Lâm quá đường đột, trong phút chốc Hồ Cửu không tiếp nhận được.

Chưa kể, Hồ Cửu lại có dính dáng tới Chiến thần, xem ra đây cũng là lý do mà anh lên mặt.

Không sao cả, Hồ gia có ngàn cách đưa Hồ Cửu về lại Hồ gia, nên suy nghĩ như vậy trợ lý Bạc càng tự tin.

“Cứ từ từ suy nghĩ, không vội.” Trợ lý Bạc nhếch miệng cười rồi tự rời đi.

Nếu là bình thường Hồ Cửu có thể sẽ xử lý anh ta trong một nốt nhạc, nhưng hiện tại anh còn có việc quan trọng cần làm, tạm tha cái mạng anh ta dài một chút.

Sau khi trợ lý Bạc đi khỏi cửa, Hồ Cửu nhìn Lục Thạc, ánh mắt có mấy phần thấy vọng.

“Lục Thạc, em đừng nóng giận.

Chỉ cần em muốn anh sẽ làm, đừng nhắc ly hôn nữa được không.” Hồ Cửu dịu giọng, đứng lên tiến tới chỗ Lục Thạc.

Lục Chỉ nhìn tình hình căng thẳng, có chút khó xử.

Tuy ông không thích bộ dạng hiện tại của Hồ Cửu, nhưng cũng không hẳn là muốn Lục Thạc bỏ chồng.

Dù gì Hồ Cửu tính cách không tệ, có thể năm đó đả kích quá lớn làm Hồ Cửu không gượng dậy nổi.

Hiện tại chỉ cần về Hồ gia chẳng phải mọi thứ sẽ ổn sao?

“Con gái à, chuyện gì cũng từ từ nói, sao mở miệng lại là ly hôn.” Lục Chỉ lên tiếng muốn hòa hoãn một chút.

“Cha, con có thể chờ anh năm năm, nhưng anh ta thì sao? Năm năm sau về còn học thêm tính nói dóc, đã thế còn không biết phấn đấu, cha nhìn đi! Con không thể chịu được.

Hồ Cửu ngơ ngác một chút, đang muốn nắm tay cô chợt dừng lại.

“Vợ à, chẳng phải em muốn anh không đi lung tung, có việc làm sao? Vậy anh có thể đi làm, em muốn mở mày mở mặt anh cũng có thể làm cho em tự hào.” Anh tuyên bố chắc chắn.

“Anh? Làm được sao? Anh nhìn Hào tổng đi, người ta ít nhất còn phấn đấu không ngừng nghĩ.

Dù là ở vị trí cao họ vẫn không ngừng nỗ lực.

Còn anh? Một chút cũng không có tiền đồ.” Lục Thạc chỉ trích anh thậm tệ.

Hiện tại trong lòng cô chán ngán người chồng này, cô vô cùng mâu thuẫn, hễ thấy anh cô vô cùng khó chịu.

“Em…” Hồ Cửu muốn nói gì đó.

“Được rồi.

Cả hai bình tĩnh lại, chuyện gì cũng có thể giải quyết.

Đừng làm ầm lên thế.” Lục Chỉ lên tiếng khuyên giải.

Lục Thạc nhìn cha mình rồi nhìn Hồ Cửu, ánh mắt kiên định như thể sắp làm ra quyết định gì đó lớn lao..
Chương85: Nguy Hiểm

Hồ Cửu nhìn ánh mắt của Lục Thạc, trong lòng vô cùng thất vọng.

Quả thực anh làm cô khổ quá nhiều, hiện tại trăm lời cũng không giải thích được.

“Lục Thạc, tuy Hồ Cửu không phải là quá xuất sắc, nhưng ly hôn không phải chuyện có thể quyết định vội vàng như vậy.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy với Hồ Cửu.

Anh dù sao cũng rất tốt với Lục Thạc, Lục Chỉ cảm thấy tuy con rể không bằng người, nhưng cũng có điểm tốt.

Chưa kể người Hồ gia đến tìm anh, hẳn là được coi trọng.

“Cho anh một tháng.

Nếu sau một tháng em vẫn muốn ly hôn… anh tôn trọng quyết định của em.” Hồ Cửu trầm ngâm nói.

Anh thở dài một hơi, còn Lục Thạc nghe anh nói vậy thì lòng hơi trùng xuống, nhưng cô vẫn bỏ lên phòng.

“Hồ Cửu, có thể con bé dạo này nhiều việc, có khi quá stress cũng nên.” Lục Chỉ nói đỡ cho con gái mình.

Tuy ông không quá hài lòng nhưng quả thực Hồ Cửu đối với cha con ông khá tốt.

“Cha, con hiểu.

Dù thế nào con cũng tôn trọng quyết định của cô ấy.” Nói xong Hồ Cửu còn nhìn theo hướng Lục Thạc vừa đi.

“Thôi thôi, chuyện người trẻ ta không nói gì.

Chỉ là… chuyện gì cũng nên suy nghĩ kỹ, đừng để bản thân hối hận.” Lục Chỉ cũng thở dài khuyên nhủ.

Hồ Cửu cũng hiểu ý Lục Chỉ, anh nhìn Lục Chỉ cười gượng một chút.

“Cha yên tâm, con hiểu.

Con còn có việc, vài ngày tới con ít về nhà, cha chăm sóc Lục Thạc nhiều một chút.” Hồ Cửu nói xong thì rời đi.

Anh cũng muốn để Lục Thạc thoải mái một chút, cũng để người âm thầm theo bảo vệ cho cô.

Dù sao anh cũng còn nhiều việc cần làm trong khoảng thời gian này.

Nghĩ gì đó, anh lấy điện thoại gọi cho Hữu Thủ.

“Để người bảo vệ Lục Thạc cùng Lục Chỉ.

Tôi muốn họ an toàn tuyệt đối.” Hồ Cửu nghiêm giọng tuyên bố.

“Vâng.” Hữu Thủ đầu dây bên kia nghe giọng của Hồ Cửu, cảm thấy có chuyện, vì vậy nhanh chóng sắp xếp.

Sau khi phân phó xong việc, Hồ Cửu thở dài lên xe rời đi, anh về lại căn cứ của mình, giờ này có lẽ các tài liệu anh cần đã có sẵn.

Lúc này Hoàng Đàn gọi đến.

“Long chủ, Ngài xem có thể đến biệt thự Bạch Nguyệt không?” Hoàng Đàn giọng nói lo lắng.

“Được.

Nhưng có chuyện gì sao?” Vừa hỏi Hồ Cửu vừa quay đầu xe đổi hướng.

“Có một tốp người mới vừa tấn công vào đây.

Tuy tôi đã thiết lập trận pháp, nhưng dường như kẻ kia rất am hiểu trận pháp cùng các bí thuật.” Hoàng Đàn nghiêm trọng báo.

“Cầm cự, đợi tôi.” Hồ Cửu nhanh chóng đi đến.

Phía bên này Hoàng Đàn chỉ huy người vừa đánh chống đỡ, vừa biến hóa trận pháp phía ngoài.

Hắn ta biết kẻ kia có thực lực hơn hắn rất nhiều, trận pháp này cùng lắm chỉ duy trì hơn mười lăm phút mà thôi.

“Cầu trời Long chủ đến nhanh, nếu không thì thảm rồi.” Hoàng Đàn lo lắng lẩm bẩm.

Ầm, ầm…

Tiếng động rất lớn vang lên làm mọi người giật mình.

Thật sự Dung Vị chỉ vừa về chưa đầy một ngày mà hết tốp người này đến nhóm người khác tìm đến.

Hoàng Đàn cũng quá khổ rồi.

“Có chuyện gì vậy?” Dung Vị ra ngoài hỏi.

“Anh nhìn đi.” Hoàng Đàn cũng không giấu giếm.

Dù sao nguy hiểm đến bước cuối cũng cần có Dung Vị phối hợp.

“Đây là…” Dung Vị nhìn một màn trước mặt vô cùng kinh hãi: “Trận pháp”

“Xem ra anh cũng hiểu biết.” Hoàng Đàn không ngừng tạo hàng loạt thủ ấn phức tạp.

Miệng lẩm bẩm gì đó.

“Những người này đến tìm tôi?” Dung Vị hỏi một câu vô nghĩa.

Ánh mặt hiện lên sự không tin được, anh ta còn lờ mờ thấy hình dáng của tên tội phạm to lớn trong tù đã hành hạ anh ta.

Nhất thời cả người cứng đờ.

“Anh làm ơn đừng hỏi vô nghĩa có được không hả? Tôi ở đây bảo vệ anh đó, không tìm anh thì họ đến chơi với tôi chắc.

Tôi còn chưa có nhiều bạn đến vậy đâu.” Hoàng Đàn thấy biểu cảm của Dung Vị thì hơi tặc lưỡi nói.

“Hắn tới rồi.” Dung Vị ngơ ngác lẩm bẩm.

Những hình ảnh anh ta bị tên to xác kia làm nhục hiện về, hắn ta hết đè ép Dung Vị trong phòng giam đặc biệt, lại trực tiếp thô bạo xâm phạm anh.

Có thể hình dung khoảng thời gian đó Dung Vị như một người tình nhân cho tên kia xả hết bao nhiêu buồn bực.

Từng ngóc ngách trong nhà giam kia, không chỗ nào mà anh ta không bị tên kia làm nhục.

Nghĩ đến đây, Dung Vị run rẩy cả người.

Hoàng Đàn thấy một màn này vô cùng bất ngờ, không phải sợ tới mức run rẩy chứ.

“Này, này… anh nghe tôi nói, nếu nhỡ trận pháp bị phá hủy, anh nhanh chóng đưa cha mẹ anh đi theo cửa sau.

Đừng đi ra ngoài, mà phía bên trái có một cánh cửa, tạm thời ở đó chờ Hồ Cửu tới.” Hoàng Đàn gấp rút dặn dò.

Dù sao hắn ta cũng không đảm bảo có thể cầm cự được đến lúc Hồ Cửu đến, cánh cửa kia nhìn có vẻ dẫn ra ngoài nhưng thực chất là một nơi ẩn nấp tạm thời, chỉ có người chủ khu biệt thự như hắn mới rõ nhất.

“Này… anh bị sao đấy.

Nghe tôi nói không?” Hoàng Đàn tiếp tục kêu Dung Vị..
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom