• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thiết Soái Chiến Thần (3 Viewers)

  • Chương 71-75

Chương71: Hoàn Toàn Tự Do

Hữu Thủ đã chờ đợi Hồ Cửu phía trước, xung quanh biệt thự đều đã có người bảo vệ, thậm chí Hoàng Đàn cũng đích thân ở đây bảo vệ biệt thự này.

“Người vẫn lo lắng? Là do bên kia thế lực quá lớn?” Hữu Thủ thắc mắc vô cùng.

Với thực lực của Chiến thần thì dẹp bọn họ là bình thường, huống hồ giờ ngài đã là Long chủ, thế lực mà Lão Hắc đã xây dựng bao nhiêu năm qua.

Chiến thần còn lo lắng chuyện gì chứ?

“Điều tôi lo chính là họ sẽ đối phó với những người xung quanh tôi cùng Dung Vị.” Hồ Cửu hơi nhíu mày.

“Nhìn xem đi, mấy ngày qua luôn có người gây chuyện, nếu không phải tôi có chuẩn bị cùng kết giới thì có lẽ…” Anh lại nhìn về phía xa, nhíu mày một chút.

“Xem ra lần này sóng gió lớn rồi.” Hữu Thủ cảm thán.

Anh cũng nhận ra sự bất thường nhiều ngày qua, anh ta cảm thấy những người kia có làm quá không?

Dung Vị có gì mà đáng giá như vậy chứ?

“Sóng gió? Cũng nên thay đổi cục diện chứ?” Hồ Cửu cười rồi ra hiệu cho xe đi.

“Theo như phía Lão Lý điều tra được, dấu vết chuyện kia là có vết tích của đám ngưởi Ban Chính trị.” Hữu Thủ báo cáo điều này cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

Lúc đó Hồ Cửu vẫn chưa là Chiến thần, Dung Vị suy cho cùng cũng chỉ là doanh nhân trẻ.

Ngôn Tình Hài

Có gì để bọn họ lo sợ tới mức đó chứ?

“Đám người đó? Dường như ai cũng là gia tộc lớn trâm anh thế phiệt?” Hồ Cửu hơi nhướng mày.

“Vâng.” Hữu Thủ cảm thấy hơi lạnh làm anh ta rùng người.

Trước cổng nhà giam, mọi thứ vẫn im ắng, lính canh giữ vẫn nghiêm trang đứng giữ cửa.

Hồ Cửu xuống xe, bật một điếu thuốc, cảm thấy thời gian thật chậm.

“Các người là ai? Không phận sự đi chỗ khác.” Một tên lính đi tới, vẻ mặt như ra lệnh.

Nhìn một lượt người lính kia, Hữu Thủ cảm thấy có gì đó không đúng.

“Đi đón người thân.” Hữu Thủ đơn giản đáp.

Ánh mắt Hồ Cửu vẫn đặt ở cánh cửa màu xanh kia, nói lòng anh không hồi hộp là không đúng.

Nhưng anh cũng không biết phải làm sao?

“Đứng cách ra xa đi, nơi này không thể đứng chờ.” Giọng điệu cao ngạo của tên lính kia làm tâm trạng Hồ Cửu khó chịu hơn.

Thực sự anh chỉ muốn nhanh chóng đón Dung Vị, cũng vì biết biết rằng chuyện này không đơn giản, anh thà phòng ngừa còn hơn lại mắc sai lầm của năm năm trước.

Hóa ra lại có vết tích của mấy lão già ở Trung ương kia, phải nói ở phía Bắc ấy chính là nơi các gia tộc lớn chiếm phần ưu thế từ kinh tế đến chính trị.

Ngay cả trong Ban Chính trị cũng có tới 70% là người xuất thân từ gia tộc lớn, chỗ chống lưng vô cùng lớn, họ lại không thiếu tiền.

Vì vậy thế lực của họ có thể nói là thao túng thị trường tai chính lẫn chính trị, đó là điều mà Hồ Cửu chướng mắt nhất.

“Ở đây cách cổng nhà giam hơn một trăm mét rồi, còn cần đứng bao xa? Cũng không có bảng cấm, không hiểu anh muốn tôi đứng ở đâu?” Hồ Cửu lúc này đột nhiên lên tiếng.

Tên lính kia chợt giật mình, giọng nói của Hồ Cửu quá mức uy nghiêm, cứ như vị quan trưởng ở đây vậy.

Nhất thời hắn hơi sợ sệt lùi lại một chút.

Nhưng nhìn dáng vẻ Hồ Cửu lại không có chút gì sang trọng, cũng không ra dáng một người nào đó có quyền thế.

Nhìn đến chiếc xe địa hình bụi bặm cũ kỹ kia, tên lính cảm thấy Hồ Cửu chỉ là ra oai cho có.

“Hừ, ai biết các người có muốn cướp tù hay không, hoặc cũng có thể làm ra hành động gì thì sao?’ Tên lính vẫn nhất quyết muốn đuổi Hồ Cửu cùng Hữu Thủ ra xa.

“Nếu cậu không yên tâm có thể giám sát chúng tôi, đón người xong chúng tôi tự đi.

Vả lại tôi cũng không vi phạm quy định, bản cảnh báo ở kia nói chúng tôi chỉ cần cách khu vực giam giữ một trăm mét là được.” Hữu Thủ lên tiếng.

Anh ta cảm nhận được Hồ Cửu đang mất kiên nhẫn, tên kính kia nhìn qua cũng biết là lính mới, bị bọn trưởng đồn cử ra xử lý.

Cậu ta cũng có cái khó.

“Cứ bảo người của cậu, tôi không sai, không chịu đi, là được.” Hữu Thủ cũng xuống giọng một chút.

Tên lính hơi do dự, quả thực cậu ta vừa mới được cử đến đây không lâu, mọi chuyện đều phải nghe theo người cũ.

Vừa rồi cũng là đội trưởng đội canh hôm nay bảo anh đi đuổi những người này.

Nhìn họ tuy không có gì nổi bật, nhưng cậu ta thấy quả thực họ không sai, tuy nhiên nếu không làm xong sợ rằng cấp trên bên kia lại khó dễ cậu.

Khi cậu ta còn đang khó xử thì cửa trại giam đã mở ra, bóng dáng cao gầy, bộ đồ cũ kỹ dần dần hiện trước mặt bọn họ.

Hồ Cửu hơi khựng lại một chút, cái khí chất nho nhã văn sinh một thời giờ đã không còn, Dung Vị phía trước kia như một tên lưu manh thì đúng hơn.

“Người tôi cần đón tới rồi.

Cũng không ở lại lâu.” Trâm trạng Hồ Cửu phấn khởi, cũng không muốn đôi co với người khác.

Dung Vị thân ảnh đơn bạc, một bộ đồ trắng nhàu nát cũ kỹ nhìn phía trước.

Ánh mắt anh ta hơi ngạc nhiên, bóng dáng trước mặt anh ta thực sự rất quen thuộc.

Hồ Cửu bên này một dạng bất cần đi lại chỗ Dung Vị.

“Hồ…Cửu…” Dung Vị ánh mắt hơi nhíu lại: “Là cậu?”

Ngồi tù bao năm, trong tù có kẻ làm khó dễ, luôn có người dồn anh ta vào chỗ chết, cha mẹ lại không thể vào thăm.

Bên ngoài thế nào anh ta cũng không rõ nữa, vậy mà khi đón mình lại chỉ có Hồ Cửu.

“Cậu vẫn ổn?” Dung Vị gượng gạo hỏi.

Hồ Cửu cảm nhận được sự khác lạ của Dung Vị, dường như có gì đó đã thay đổi..
Chương72: Dung Vị Khác Lạ

Hồ Cửu cho chút bất an trong lòng, Dung Vị trong tưởng tượng của anh không phải thế này.

Nhưng dù sao có lẽ lăn lộn chốn lao tù, vất vả cực nhọc là vậy, anh cũng không thể trách Dung Vị được.

“Nhiều năm qua cậu chịu khổ rồi.” Hồ Cửu vỗ vỗ vai người anh em của mình.

“Tôi nghe nói nhiều năm qua cậu đi tha phương, mà hôm trước… tôi cũng có nghe một số người đồn đại cậu phá tiệc đính hôn của Mộc Thúy Lan.” Dung Vị hơi ái ngại hỏi.

Nghe tới cái tên Mộc Thúy Lan, Hồ Cửu chợt hiểu ra.

Người anh em ngốc này của anh cái gì cũng tốt chỉ có nhìn phụ nữ có lẽ không tốt lắm.

Mà biết được thông tin này có lẽ có người đã nói cho anh ta, còn là xuyên tạc thông tin.

“Cậu xem đi, cậu vì ai mà ngồi tù, cô ta hãm hại cậu như vậy còn muốn được yên ổn.” Hồ Cửu hừ lạnh nói.

“Hồ Cửu, cậu khác rồi!” Dung Vị thở dài nói.

Nhiều năm qua Dung Vị trong tù, ăn đủ hành hạ, nếu không bị họ bắt dùng tay đào hố, thì cũng là bắt dùng tay móc bồn cầu.

Bao nhiêu nặng nhọc, bẩn thỉu đều phải làm bằng tay.

Tối đến còn phải đề phòng bọn người kia hãm hại đủ đường, nhiều năm qua từng chút một Dung Vị luôn cố gắng, cái anh ta chờ đợi chính là giữ cái mạng, được thoát khỏi đây.

Nhưng cái đêm định mệnh cách đây hai tháng đã làm Dung Vị hoàn toàn tuyệt vọng, anh ta luôn cảm thấy bản thân dơ bẩn đến cực điểm.

Mà vừa sau đó một tháng lại có người phát tin cho Dung Vị, nói rằng có người muốn cứu anh, hãy cố gắng rồi sẽ được ra ngoài sớm.

Dung Vị chờ đợi bao lâu, tuyệt vọng đến cực điểm giờ lại được thắp sáng, không cố gắng sao được, anh ta còn cho rằng đó là Mộc gia giúp anh ta.

Lại không ngờ…

“Tớ nên như năm năm về trước để bọn họ chà đạp?” Hồ Cửu cảm thấy có gì đó không đúng.

Dung Vị sao lại có bộ dạng như thế này?

“Đi thôi, lên xe rồi nói tiếp, cũng không thể cứ đứng đây mãi.” Hồ Cửu lên tiếng trước, kéo tay bạn mình lên xe.

Tên lính lúc nãy thấy Hồ Cửu đón được Dung Vị thì lên xe đi mất, cậu ta cũng chỉ biết cúi đầu đi vào.

Nhưng vừa đi giữa chừng lại thấy cổng trại giam mở ra, một tên cao to lực lưỡng, bộ mặt biến thái vô cùng, tay vác một túi đen gì đó đi ra.

Cậu lính mới hơi bất ngờ, chẳng phải tên này có mức án bảy năm, cũng chỉ mới vào được vài tháng, sao lại ra rồi?

Nhưng cũng không thể hỏi gì đành về vị trí, mà đón chờ cậu lính kia chính là sự mắng chửi của đội trưởng.

Trên xe, không khí có chút nặng nề.

“Cha mẹ tôi…” Dung Vị cũng mở lời trước.

“Cha mẹ nuôi vẫn ổn, mọi người đều chờ cậu.” Hồ Cửu không nhanh không chậm trả lời.

“Cậu… nhiều năm qua…” Trong lòng Dung Vị có chút chua sót, có chút ganh tỵ.

Anh ta không rõ bản thân mình thế nào, từ cái đêm định mệnh kia, anh ta luôn cảm thấy chán ghét những người xung quanh mình.

Tuy lòng Dung Vị biết Hồ Cửu cũng bao nhiêu khó khăn, cực nhọc, đều là bị hãm hại làm gì ai hơn ai chứ.

Nhưng trong lòng Dung Vị nhìn thấy Hồ Cửu vẫn khí thế đến đón mình, trong lòng anh ta có chút gì đó không cam lòng.

Hồ Cửu cũng không kể lể chuyện đã giúp đỡ cha mẹ Dung Vị, anh sợ làm Dung Vị đau lòng.

“Nhiều năm qua, tớ có chút chật vật, nhưng giờ ổn rồi.

Có thể bảo vệ cậu, cũng có thể tìm những kẻ năm đó báo thù.” Hồ Cửu ánh mắt lóe lên tia sáng.

Dung Vị nghe vậy thì cúi đầu, cũng không có ý kiến gì, có lẽ bao năm ở trong tù đã mài mòn ý chí của anh ta.

“Bỏ đi, trả thù được gì chứ? Họ không phải người chúng ta có thể động vào.” Dung Vị thấy thiểu, không muốn gây thêm chuyện.

Bao năm qua anh ta chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.

“Cậu có chắc chắn chúng ta không trả thù thì bọn người kia sẽ cho chúng ta sống yên ổn?’ Hồ Cửu nhướng mày.

Trong lòng anh hiểu rõ, bao năm cực khổ trong tù giam, có lẽ ý chí còn sót lại để Dung Vị sống tiếp chính là cha mẹ cùng vị hôn thê kia.

Chỉ là… bộ dàng này có phải có chuyện gì xảy ra mà anh không biết, với thái độ kia của Dung Vị e là có hỏi cũng không nói.

“Thôi, cứ về đã, dù sao mọi chuyện sẽ tính toán sau.” Hồ Cửu cảm thấy không thể cứ kéo căng được.

Dù sao Dung Vị đã gặp chuyện gì anh cũng chưa điều tra rõ, nhưng với hiểu biết của anh về Dung Vị thì có lẽ người anh em tốt của anh đã gặp một chuyện gì đó kinh khủng.

Mà kẻ gây ra chắc chắn là người của bọn gia tộc kia cài vào.

Hồ Cửu nhìn ra cửa sổ, tay bất giác nắm chặt.

Các người cứ đợi đấy, từng thứ một các người sẽ phải nhận lấy, những gì các người đã tạo ra, tôi chắc chắn sẽ làm cho các người trả gấp bội.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ của anh bị kéo lại.

“Đoàng.”

Một tiếng súng vang lên.

Hồ Cửu nhạy bén cúi đầu kéo Dung Vị cúi xuống.

Trong vô thức Dung Vị có chút sững sờ không biết kia là có chuyện gì.

“Ngài cẩn thận một chút.” Hữu Thủ vừa lái xe vừa cảnh báo.

“Đám người này muốn chết.” Hồ Cửu lạnh lùng thốt lên.

Hàn khí từ người anh tỏa ra, Dung Vị cũng cảm thấy có chút rùng mình.

Đây là gì chứ? Ngay cả khi ra tù bọn họ cũng không tha sao?

Dung Vị có chút thất thần, nhưng Hồ Cửu thấy rõ, dường như Dung Vị biết được kẻ sau màn..
Chương73: Ám Ảnh Đen Tối

“Chuyện này nói sau, xử lý bọn chúng trước rồi mới nói.

” Hồ Cửu nhíu mày.

Dung Vị cùng gật đầu đồng ý, sau đó cũng tự thân phòng thủ, ôm đầu người sụp xuống sàn xe.

“Hữu Thủ, người của chúng ta đến chưa?? Hồ Cửu nhìn một vòng rồi hỏi.

“Đã đến.

” Hữu Thủ đáp nhanh cũng không một câu dư thừa.

Bỗng một chiếc xe màu đen ở phía sau, tốc độ vô cùng nhanh như muốn ép sát chiếc xe của Hồ Cửu.

‘Cậu ổn chứ?” Anh hỏi Hữu Thủ.

“Ngài yên tâm, kỹ năng lái xe của tôi vẫn chưa quá tệ.

” Hữu Thủ cười rồi va chạm mạnh vào sườn chiếc xe đen kia.

Chiếc xe của họ bị rung lắc một chút, Dung Vị nhìn bộ dạng Hồ Cửu thì hơi bất ngờ, bao năm qua Hồ Cửu đã trải qua những gì để đạt được bản lĩnh như vậy chứ?

Lòng Dung Vị hơi chùng xuống.

“Họ xuất hiện rồi.

” Hữu Thủ vừa dứt lời, tiếng súng vang lên dồn dập.

Chiếc xe đen kia bị một lực gì đó tác động, lật ngược bên cạnh đường, may mắn đoạn đường từ trại giam về thành phố đều là vùng đồng cỏ trống, phải mất thêm mười lăm phút mới có thể về tới thành phố.

Cho nên bọn người này chỉ có thêm mười lăm phút, nếu vào khu dân cư thì không thể làm gì rồi.

Nếu phát sinh án mạng ở khu dân cư thì rất rắc rối, mà bọn người kia chưa có lá gan đó.

Hồ Cửu nắm chắc điểm này, chỉ cần đảm bảo bọn họ an toàn thêm mười lăm phút là đủ.

“Quá mỏng.

” Hồ Cửu nhìn một màn bên ngoài cảm thấy lực lượng của mình quá ít.

Sau việc này anh cần mở rộng thế lực của mình mới được, tuy nhận được thế lực từ Lão Hắc, nhưng Hồ Cửu cảm thấy thế lực kia tuy lớn rộng nhưng cũng chỉ đủ bảo vệ bản thân.

Thứ anh cần chính là một chỗ dựa cho người thân của anh, là một thế lực thao túng mà ai cũng e dè.

“Hồ Cửu, đây là thế nào?” Dung Vị cảm thấy không đúng.

Anh ta biết chuyện năm ấy là có người hãm hại bọn họ, cũng biết rằng thế lực kia rất lớn, cũng không phải là một hai gia tộc thành phố Tỉnh này.

Mà thứ họ cần không phải là Hồ Cửu hay anh ta, mà chính là công thức dược liệu có thể hồi kiện thân thể dù là người già yếu.

Ngôn Tình Tổng Tài

Nhưng thật ra Dung Vị chỉ tình cờ chế nghiệm thành công một lần, sau đó đều không đạt được nữa, mà công thức kia cũng không phải công thức hoàn chỉnh.

E là khi họ lấy đi công thức kia, chính là muốn bí mật này không ai được nói ra, nhưng vẫn sợ sai sót nên mới hại Dung Vị vào tù, mà Hồ Cửu quả thực không hề biết chuyện kia nên cũng chỉ mặc kệ bị lưu lạc đầu đường xó chợ.

Dung Vị không nói chuyện này với Hồ Cửu vì thời điểm đó anh ta có lòng riêng, tuy nhiên một màn tra tấn trong tù kia làm anh ta thêm chán nản hận đời.

Chưa kể, chuyện anh ta bị tên đàn ông xấu xí bẩn thỉu kia hành hạ lăn lộn trên giường với hắn tới mức xém chết, còn bị hắn đày đọa như một tên biến thái.

Dung Vị không thể nào chấp nhận được, nhiều lần anh ta muốn chết nhưng lại luôn có người như muốn cứu giúp anh ta.

Có lẽ vì công thức kia chưa hoàn chỉnh, họ muốn trả thù Dung Vị nên mới muốn anh ta sống không bằng chết.

“Chuyện này một hai lời không nói hết được, cha mẹ còn chờ chúng ta, chỉ cần an toàn trở về là đủ.

” Hồ Cửu cũng không thể một lời giải thích hết.

Nhưng trong lòng anh đã nảy sinh nghi ngờ, có lẽ anh đã bỏ qua phần quan trọng nào đó, cần phải điều tra.

Dung Vị nghe tới cha mẹ thì cũng tỉnh táo đôi chút.

Chợt!

Hữu Thủ thắng gấp dừng xe lại.

“Kia…” Hữu Thủ nhìn phía trước: “Là Túc Trì.



Hồ Cửu mở cửa xuống xe, gương mặt vẫn lạnh nhạt, phía sau có Túc Trì vừa đến.

Chiếc xe đen phía trước cũng dừng lại, không phải một chiếc mà còn là vài chiếc xe đen cũng theo đó dùng lại.

Hồ Cửu một thân đơn bạc đứng đó, cảm giác không hề sợ hãi bất cứ điều gì.

“Khôn hồn thì giao Dung Vị ra, mày có thể đi.

” Một tên mặc đồ đen, đeo kính đen quát lên.

“Cũng được, gọi người trên xe xuống, nếu không…” Hồ Cửu nhếch mép cười.

Những tên áo đen từ trên xe tràn xuống, cũng không muốn nhiều lời với Hồ Cửu, bọn họ đã xác định giết chết những người ở đây.

Thứ họ cần chỉ là Dung Vị.

“Roẹt!”

Nhưng một đám người khác từ hai bên đường tràn lên, nhanh chóng hạ gục những tên áo đen kia.

Thủ thuật nhanh gọn dường như đã tập luyện hàng ngày, đám người áo đen bị đánh úp bất ngờ, súng còn chưa kịp rút ra đã bị bọn người kia hạ đo ván.

Điều lạ nhất là đám người này sau khi hạ gục đối phương thì lại quay về vị trí ban đầu, ẩn thân như chưa hề có gì xảy ra.

“Đùa tôi sao?” Một người đàn ông ngồi trên xe thốt lên.

“Người của chúng ta… có cần…” Tên vệ sĩ bên cạnh cúi đầu hỏi.

“Đi thôi.

” Người đàn ông này bước ra khỏi xe.

Trên tay ông ta là một cây gậy hình hổ, dáng vẻ bệ vệ đi đến trước xe, nhìn Hồ Cửu một lượt đánh giá.

Ông ta tự tin bản thân có thanh thế, tự thân đến cướp Dung Vị đã là may phước cho anh ta, ai ngờ lại xuất hiện một tên cản đường, lại còn bố trí mai phục chờ ông ta.

Xem như có chút thú vị.

“Chàng trai trẻ, cậu có lẽ không biết bản thân đang gặp ai.

” Gã đàn ông này tự đắc nói.

“Ông nói xem, tại sao tôi lại cần biết ông?” Hồ Cửu dựa vào xe của mình cười nói như không có gì.

Dung Vị ở trong xe nhìn thấy gương mặt người đàn ông kìa cũng hơi khựng lại, có hai lần ông ta đến tìm anh ta về công thức dược liệu bí mật kia, chỉ là thực sự anh ta không biết.

Nhưng ông ta lại không tin, nghĩ rằng Dung Vị không chịu nói ra.

“Đi, cản Hồ Cửu lại, ông ta không phải người dễ đụng vào.

” Dung Vị tuy một thời gian bị hành hạ tính cách có chút bi quan chán nản.

Có ganh tỵ, có không chấp nhận, có tâm riêng nhưng Dung Vị cuối cùng cũng chỉ có một người anh em này là thật tâm với anh ta.

Anh ta không nỡ.

“Cậu Dung yên tâm, anh ấy sẽ xử lý tốt.

” Hữu Thủ đã biết chuẩn bị của Hồ Cửu nên không hề lo lắng.

Chiến thần Thiết Soái bao năm chinh chiến, chiến thuật điều quân khiển tướng cũng không phải dạng vừa.

Mười người địch lại trăm người là chuyện có thể.

“Cậu không hiểu, không hiểu.

Hắn ta…” Ngay khi Dung Vi còn đang lo sợ tột cùng thì một tiếng động làm mọi người chấn động.

Rầm.

.
Chương74: Kẻ Sau Màn

Túc Trì đứng phía sau xe bọn họ đã cầm hạ vài tên đánh lén, thậm chí còn có một đoàn người phía sau từ nhiều hướng tủa ra.

Nhìn qua cũng biết đó là những người được huấn luyện rất chuyên nghiệp, bọn người kia cùng Dung Vị còn tưởng rằng kia là lính đánh thuê được thuê về.

“Chàng trai trẻ, xem như có thực lực.

Tôi xem như lùi một bước, giao Dung Vị, cậu cùng đám người kia có thể về làm việc cho Hồ gia ở phương Bắc.” Ông ta nói xong, vẫn bộ dạng tự tin,

Nhắc tới Hồ gia ông ta có sự tự tin cũng đúng thôi, dù sao Hồ gia nổi tiếng như vậy, lại còn có người trong Ban Chính trị, ai mà không biết chứ.

“Hồ gia?” Hồ Cửu suy nghĩ môt chút.

Cái tên Hồ gia không phải anh chưa nghe qua, mà cái họ này rất đặc biệt, hầu như rất ít người có họ này.

Mà anh lúc đầu còn tưởng bản thân có quan hệ với họ, nhưng sau đó lại thấy chỉ là trùng hợp cũng không điều tra nữa.

Gia tộc lớn dù là con rơi cũng sẽ không từ bỏ, vì bất cứ ai cũng có thể là nhân tài, dù không tài giỏi đi nữa cũng có thể hỗ trợ gia tộc.

Nếu anh thực sự có quan hệ với Hồ gia kia chắc cũng sẽ không lưu lạc nhiều năm như vậy.

Nay lại nghe tới Hồ gia, Hồ Cửu lại cảm thấy một gia tộc lớn lại cần một Dung Vị nhỏ bé, có lẽ anh đã bỏ qua gì đó rồi.

Dù là gì thì hiện tại thứ anh cần là bảo vệ Dung Vị, chuyện khác có thể điều tra sau.

“Sao? Thấy hợp lý chứ?” Người đàn ông kia đắc ý vì thấy Hồ Cửu có mấy phần suy nghĩ.

“Thật tiếc, Hồ gia kia tôi không hứng thú.” Hồ Cửu cao ngạo nói.

“Chỉ là hôm nay, Dung Vị là tôi muốn bảo vệ, người của ông nên tránh ra đi.

Tôi có thể vui vì người anh em tốt của tôi ra tù mà có thể tha cho đám người các ông một mạng.” Anh dùng giọng điệu của lão ta để nói.

Phải biết rằng Chiến thần Thiết Soái không phải hư danh, có thể dẹp đám tiểu lâu la này là chuyện bình thường.

Điều anh lo lắng chính là người thân bị ảnh hưởng, còn có người sau màn kia thế mà lại là gia tộc lớn.

Tuy anh không sợ họ, nhưng nhân lực của gia tộc lớn không chỉ là đùa vui.

Anh có thể không quan tâm, tuy nhiên cha mẹ Dung Vị còn có nhà vợ anh, đó chính là bận tâm mà anh cần xây dựng lực lượng đề không cần lo lắng cho họ nữa.

“Hừ, tự cho mình là đúng.

Đừng nghĩ có chút thực lực lại cho rằng một tay che trời.” Người đàn ông hừ lạnh.

“Báo cho người chúng ta đi.” Ông ta còn quay ra nói với vệ sĩ bên cạnh.

Hắn ta gật đầu rồi định gọi ai đó.

Đoàng.

Tên bảo vệ còn chưa lấy điện thoại ra, đã bị viên đạn xẹt qua làm bị thương cánh tay làm rơi điện thoại.

“Cậu muốn gì? Đưa ra giá đi.” Gã đàn ông kia vẫn không nao núng.

Ông ta cho rằng mình thuộc Hồ gia, dù là kẻ thù lớn cũng không giết ông, ít nhất Hồ gia sẽ huy động lực lượng mà truy giết.

Không phải vì ông ta quan trọng, mà là vì đó là quy tắc gia tộc lớn đều như vậy.

Động vào người gia tộc của họ thì như là vả vào mặt họ rồi, vì vậy gia tộc lớn với nhau tuy có sự canh tranh, cũng có thù địch.

Nhưng thứ họ đánh vào là kinh tế, thị trường và địa bàn, hoặc là nhân lực; không gia tộc nào lại đánh giết khi gia tộc khác còn tài nguyên cả.

Cá chết rách lưới họ cũng sẽ không được gì.

“Cái mạng của ông.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.

“Ngông cuồng.” Hồ Cửu cũng không cần nói gì mà quay lưng rời đi vào xe.

Khi quay lưng anh đưa tay ra hiệu, cả đám người ào lên dọn dẹp tất cả mọi thứ, Túc Trì bắn một phát vào người đàn ông kia, hành động không chút dư thưa.

“Cậu… Những người kia… sao có thể?” Dung Vị hơi ấp úng.

Anh ta không ngờ Hồ Cửu lại có thể làm được đến như vậy.

“Xem như là nhiều năm bôn ba, đầu quân cho thế giới ngầm, xem như là có chút thành tựu, vẫn cứu cậu được.” Hồ Cửu vỗ vai Dung Vị ý bảo anh ta yên tâm.

“Thế giới ngầm? Cậu điên rồi, dù là ai đi nữa động vào Hồ gia kết cục rất thảm… rất thảm.” Dung Vị dường như nhớ lại gì đó, có chút mất khống chế.

“Cậu bình tĩnh lại, Dung Vị.” Hồ Cửu cảm thấy sự bất thường của anh ta, giữ chặt anh ta.

“Không sao, sau này chúng ta không còn là cá trên thớt mặc người tùy ý làm gì làm.” Thấy người anh em có biểu hiện như vậy lòng Hồ Cửu như bị ai bóp chặt.

Đây là phải trải qua chuyện gì chứ? Chuyện gì đến mức thay đổi cả một con người?

“Về được là ổn rồi.” Hồ Cửu còn nói thêm.

Dung Vị dần dần bình tĩnh lại.

Tiếng ồn xung quanh diễn ra mất hơn mười lăm phút, Túc Trì cùng mọi người dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, gã đàn ông kia trên người toàn vết thương.

“Hừ, các người dám… Hồ gia bên kia…” Lão ta ngạc nhiên, không còn vẻ tự đắc nữa.

“Hồ gia gì đó, tới một người giết một người.” Túc Trì nhìn ông ta rồi nói.

“Mày…” Gã ta không thể nói thành lời.

Túc Trì kéo áo ông ta, sức lực khá lớn làm ông ta phải nhổm người dậy theo.

“Ông đừng nghĩ sẽ yên ổn mà chết…” Túc Trì vứt ông ta qua một bên.

Cộc cộc

Túc Trì gõ cửa kính xe của Hồ Cửu, ra hiệu đã dọn dẹp xong, Hữu Thủ cũng bắt đầu lái xe đi.

Ngay khi xe đi đoạn xa thì tiếng nổ đồng loạt vang lên.

Rầm! Rầm!

Túc Trì cho nổ tất cả các xe có tại hiện trường, người đàn ông kia còn hơi chút hơi tàn nhìn thấy màn này cũng cảm thán quá bá đạo rồi.

“Treo hắn ta lên đi, chỗ dễ thấy nhất là được.

À lột sạch đồ hắn đi.” Túc Trì ra lệnh cho cấp dưới..
Chương75: Lòng Người Khó Dò

Gã đàn ông kia vừa nghe được mệnh lệnh của Túc Trì thì trợn tròn mắt, dường như trong vài dây gã ta quên cả đau.

“Các người…”

Nhưng lời nói còn chưa xong thì đã bị thuộc hạ của Túc Trì kéo lê đi thi hành mệnh lệnh, quả thực bọn họ thực hiện không sai, tên đnà ông bị lột sạch không chừa chút gì, treo ngay chỗ dễ thấy, được giữ thoi thóp.

Nhìn thành phẩm của mình, Túc Trì nhếch miệng cười, vẻ mặt có chút hài lòng.

Đám thuộc hạ cảm giác lạnh sống lưng, thật sự không nhìn ra lão đại nhà mình lại có một mặt biến thái như vậy.

Sau khi thông báo kết quả với Hồ Cửu, Túc Trì lập tức đưa người quay về căn cứ của bọn họ.

Hồ Cửu bên này nhận tin cũng vô cùng hài lòng, anh nhìn Dung Vị một chút, tuy cảm giác mờ mịt nhưng dù sao tạm thời gác lại mọi nghi ngờ.

“Cậu đừng nghĩ nữa, chỉ cần có thể ra ngoài, mọi thứ tớ đã có chuẩn bị.” Hồ Cửu nhìn anh ta nói.

“Cậu có biết bản thân đang đối đầu với ai không hả? Tôi ra nông nỗi này cũng do họ, cậu có bao nhiêu bản lĩnh mà làm thế?” Dung Vị như muốn cảnh cáo Hồ Cửu.

Anh ta đã từng nếm trải qua sự đày đọa khi ở trong trại giam, từng bị bọn người của họ đe dọa đủ kiểu.

“Thì sao? Dung Vị ngày trước ở đâu rồi?” Anh như muốn làm tỉnh dậy con người nhiệt huyết lúc trước của người bạn này.

“Hậu quả của ngày trước là tôi ngồi tù suốt năm năm, là tôi bị bọn họ hại tới mức không còn hình người.

Vậy tôi cần gì đối đầu với họ, chẳng phải cứ lặng lẽ mà sống, không tốt sao?” Dung Vị chỉ thơ ơ nói.

Hồ Cửu cảm thấy người bạn này của mình rất biết cách chọc giận người, anh đã tốn bao nhiêu công sức, vì ngày hôm nay mà đã làm ra bao nhiêu chuyện.

Đổi lại thì sao chứ? Cuối cùng Dung Vị đã trải qua chuyện gì?

Hay có gì đó mà anh còn chưa biết?

“Cha mẹ cậu ở trong khu ổ chuột bị người ta ức hiếp.

Cha nuôi đau ốm vẫn chống đỡ, mẹ nuôi dù bệnh cũng không dám chạy chữa.

Mọi thứ tiết kiệm được đều dùng đi kêu oan cho cậu.

Dung Vị, cậu có thể không để mắt tới tôi, nhưng cha mẹ cậu thì sao? Những gì cậu chịu đựng bằng những gì họ đã chịu sao?”

Hồ Cửu nói xong thì lắc lắc đầu, có vẻ như vô cùng tiếc nuối gì đó.

“Cha mẹ… họ…” Dung Vị nghe thấy cha mẹ mình phải sống cực khổ như vậy thì chợt khựng lại.

“Cậu cứ tận mắt thấy họ đã.” Hồ Cửu cũng không muốn nhiều lời.

Anh biết lúc này dùng lời lẽ tranh cãi không phải là cách hay ho gì, vẫn nên để Dung Vị về nhà an toàn đã.

Dù sao anh cũng muốn hoàn thành lời hứa với cha mẹ nuôi, sau đó mọi chuyện cứ để Dung Vị quyết định.

Hồ Cửu cũng không muốn cưỡng ép, anh cũng sẽ tạo được thế lực lớn hơn, đủ để bảo vệ những người mà anh quan tâm.

Chuyện về Dung Vị, anh sẽ từ từ điều tra.

Không gian im lặng đến đáng sợ, Dung Vị ngổn ngang cảm xúc, anh ta không biết phải làm sao.

Những ám ánh kinh khủng kia bám lấy anh ta, sao lại không hận?

Hận thôi thì làm được gì?

“Đây…”

Dung Vị bất ngờ trước mắt mình là căn biệt thự vô cùng đắt đỏ, nhìn qua cũng biết đây là khu người giàu.

Tuy ở trong tù nhưng anh ta luôn thu thập những thông tin bên ngoài, từng giờ từng phút Dung Vị luôn khao khát tự do, muốn tự do phải biết rõ thế giới ngoài kia.

“Nhà của cậu.” Hồ Cửu ngắn gọn nói.

Cha mẹ Dung Vị nghe tiếng xe thì vội vàng ra ngoài, họ không thể chờ đợi được, họ hy vọng đây là xe chở con trai họ về nhà.

“Cha… mẹ…” Dung Vị nhìn thấy cha mẹ thì cảm xúc muốn vỡ òa.

Anh ta nhanh chóng bước ra ngoài, chạy nhanh đến ôm hai người.

Lục Thạc ở phía sau thấy cảnh này cũng cảm thấy vô cùng xót xa, ánh mắt ửng hồng.

ngôn tình ngược

Hồ Cửu vẻ mặt không biểu cảm gì nhiều, điềm tĩnh nhìn một màn trước mặt.

“Hữu Thủ, nhanh chóng điều tra mọi thứ về Dung Vị cho tôi.

Từ lúc trước cho tới hiện tại, dù là tin tức nhỏ tôi cũng muốn biết.”

Giọng nói lạnh băng khiến Hữu Thủ lạnh sóng lưng.

“Vâng.” Hữu Thủ cúi đầu tuân lệnh.

Bóng dáng của Hoàng Đàn xuất hiện, chạy về phía bên Hồ Cửu, bẻ mặt có chút căng thẳng.

“Có chuyện?” Anh nhận ra có chuyện gì đó mới khiến Hoàng Đàn biểu hiện như vậy.

“Có chút rắc rối, nhưng đã ổn.” Hoàng Đàn vừa nói vừa thở.

“Dung Vị đáng giá với họ vậy sao?” Hồ Cửu hơi nhíu mày.

Hoàng Đàn nhanh chóng lên tiếng: “Thật ra anh Dung có giá trị với bọn họ vì tôi từng nghe nói, anh ấy có công thức một loại dược liệu có thể điều chế thành thuốc có khả năng giúp con người có thể cải lão hoàn đồng, thậm chí có sức khỏe phi thường.

Nhưng cũng chỉ là nghe nói, một số gia tộc lớn săn tìm không phải là kho báu, cái họ cần chính là trường sinh.”

Hắn ta thành thật khai báo, sự việc cụ thể quả thực hắn không rõ ràng nhiều, Dung Vị kia có thực sự có công thức điều chế hay không cũng là bí ẩn.

“Công thức? Dược liệu?”

Hồ Cửu nhíu mày một chút, cơ mặt giãn ra, nụ cười nhếch lên một chút.

“Vẫn là bọn người Hồ gia?”

“Không rõ, nhưng nhìn không giống, có vẻ như lần này các gia tộc lớn hợp lực ra tay.” Hoàng Đàn hơi nhíu mày.

“Làm sao anh biết?” Hữu Thủ tò mò hỏi.

“Thường thì mỗi gia tộc lớn sẽ nuôi dưỡng lực lượng riêng, họ đều có đặc điểm riêng.

Hôm nay đám người kia đến rất lạ…” Hoàng Đàn nói ra nghi vấn.

“Không ai bị sao là tốt rồi.

Chờ yên ổn một chút, cũng tới lúc chúng ta phản công rồi.” Hồ Cửu nhìn cha mẹ nuôi đang vui đến phát khóc, trong đầu anh lóe lên một suy nghĩ táo bạo.

- -------

từ giờ ra chương đều.....

hết bận rồi....

xin đừng bỏ tác giả mà.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom