-
Chương 86-90
Chương86: Đối Đầu Trực Diện
Dung Vị hơi giật mình, luống cuống tay chân, nhìn Hoàng Đàn rồi nhìn ra bên ngoài, biểu cảm vô cùng quái dị.
“Không thể… không ai làm được cả… không được…”
Anh ta lẩm bẩm vô cùng rối loạn, không có chút trật tự nào.
Hoàng Đàn cảm giác có gì đó rất lạ, nhưng hiện tại hắn ta còn đang chú tâm chống đỡ.
Nhóm người này mạnh hơn rất nhiều nhóm người lúc trước, đừng nói là trận pháp mà ngay cả thực lực công phu cũng cao hơn nhiều.
Đàn em của hắn quả thực không trụ nổi rồi!
“Đứng đó làm gì vậy? Còn không nhanh đi đưa cha mẹ anh đi.” Hoàng Đàn như muốn quát lên.
Trong lòng hắn tức giận vô cùng, tên này bị làm sao vậy nhỉ?
Nói gì cũng không nghe, thái độ cứ như bị ma nhập vậy, Hoàng Đàn thật sự muốn tát hắn vài cái.
Lòng hắn ta cũng run sợ không ít, nếu thực sự trận pháp bảo vệ bị phá mà Hồ Cửu vẫn chưa đến thì hắn xong đời rồi.
Nếu không phải bị gắn kết với khế ước truy hồn thuật thì có lẽ hắn rất muốn hối hận.
Dung Vị luống cuống tay chân, cả người anh ta cứng đờ, dù là đi hai bước cũng vấp té, không còn bộ dáng thanh niên ngày nào.
“Tôi…”
“Tôi gì chứ? Anh muốn họ vào lột xác chút ta mới vui à?” Hoàng Đàn mất kiên nhẫn, cũng buộc miệng chửi vài câu.
“Anh mau đi đi, còn đứng đó làm gì? Còn chờ tôi mời hay sao? Anh có là bạn của Hồ Cửu tôi cũng không khách khí đâu.
Nhanh đi!” Hoàng Đàn vô cùng vội vàng.
Ầm…
Lời nói của Hoàng Đàn vừa dứt thì kết giới trận pháp bị nổ tung, tiếng động tuy không lớn vì Hoàng Đàn đã chống đỡ.
Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông tiến vào kết giới vừa bị phá hủy, theo đó là bốn năm người khác, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
“Tình nhân nhỏ bé, lâu quá không gặp.
Em quên tôi sao?” Tên cao to kia cười khả ố, nhìn Dung Vị liếm môi một chút, tỏ vẻ thèm thuồng.
“Không… không…” Dung Vị ấp úng.
“Các người là người của ai? Tới tận đây thì có lẽ cũng phải biết có hậu quả gì chứ?” Hoàng Đàn tuy bất ngờ trước thái độ của Dung Vị cùng tên to cao kia, nhưng vẫn cứng giọng nói.
Đồng thời hắn ta cũng bước lên một bước, chắn ngang tầm mắt của tên kia với Dung Vị.
Tên to cao kia nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhìn một người đàn ông bên cạnh mặt vest đen, đeo kính đen.
“Không phải muốn đọ xem trận pháp sao, làm gì làm đi.
Nhớ để lại tình nhân bé nhỏ của tôi.” Tên cao to kia lại cợt nhã cười khả ố.
“Đại Hải, đừng hồ nháo.
Dung Vị còn phải đưa về cho ông chủ.” Người mặt vest đen kia nghiêm giọng nói.
Tên Đại Hải kia vẫn vẻ mặt không mấy quan tâm nhìn chằm chằm Dung Vị, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
“Tiểu Long à, cậu xem đi, tôi vẫn giữ Dung Vị nguyên vẹn về gặp ông chủ là được.
Tình nhân bé nhỏ của tôi còn cấm tôi đụng chân đụng tay sao.” Đại Hải hùng hổ nói.
Tuy người tên Tiểu Long kia nghiêm mặt nhưng ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt, xem ra nếu Dung Vị rơi vào tay bọn họ thì có lẽ thảm hơn gấp ngàn lần ở tù.
Hoàng Đàn có ngốc cũng nghe ra lời nói của bọn người này có ý gì, hắn ta cũng hiểu tại sao Dung Vị lại sợ hãi như vậy.
“Nhiều lời, ở đây chúng tôi không có nhu cầu tiếp khách.
Đi nhanh khi các người còn kịp hối hận.” Hoàng Đàn là đang muốn kéo dài thời gian đợi Hồ Cửu.
Dung Vị cả người run rẩy, hầu như không thể giúp gì cho Hoàng Đàn, cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Dung Vị, hắn hơi thở dài.
Xem ra đoạn đường này của hắn gian nan rồi, hắn còn nghĩ Lão Lý bên kia mới khó sống, hóa ra hắn bên này mới gọi là khó sống.
Mà nghĩ tới cũng vừa đúng dịp, Thanh Ngũ bình thường còn ở cùng hắn, nói gì thì nói Thanh Ngũ vẫn có bản lĩnh, nếu có Thanh Ngũ có lẽ hắn không chật vật như bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, chỉ vì hắn tự cao cho rằng một mình bảo vệ được nơi này, hóa ra rồng ẩn mình còn quá nhiều nha.
“Ngu ngốc.
Giao Dung Vị ra, chúng ta sẽ không động tới các người, đảm bảo bình yên rút đi.
Nếu ngoan cố… đừng trách chúng ta ra tay độc ác.” Giọng nói mỉa mai của tên mặc vest trắng vang lên.
Hoàng Đàn lúc này mới để ý, một tên đồ đen, một tên đồ trắng, lại thêm một tên cao to ở giữa.
Cảm giác như hắc bạch vô thường đến cửa, còn thêm tên đầu trâu mặt ngựa theo, phía sau là đám quỷ lâu la, nghĩ cảnh cũng giống nha.
Hắn vừa nghĩ vậy thì tự dựng miệng kéo lên một nụ cười, bọn người kia cảm giác khó hiểu.
Hắn thực sự nghĩ đến cảnh tượng mà buồn cười, đám người kia lại tưởng rằng hắn định làm gì.
“Cơ bản là tôi không có quyền giao hay không.
Các vị đại ca xem đi, giao được tôi cần ở đây chống đỡ sao?’ Hoàng Đàn khịt mũi, cảm thấy đám người này hỏi dư thừa.
“Được, xem như hôm nay là ngày giỗ của mày rồi.” Đại Hải tiến lên một bước.
Rầm, rầm.
Đại Hải vừa nói dứt lời, thân ảnh màu đen của Tiểu Long chợt chuyển động, làm ra thủ ấn quen thuộc.
Con ngươi của Hoàng Đàn co rụt, kia thủ ấn chính là muốn phá hủy mọi thứ, có cần thế không chứ?
Đùa nhau sao?
Hoàng Đàn cũng nhanh chóng tạo kết giới bày ra trận pháp phòng vệ, nhưng lực đánh vào của bên Tiểu Long quá mạnh làm chấn động vòng bảo vệ trận pháp.
Cả Dung Vị cùng Hoàng Đàn đứng bên trong cũng lùi lại vài bước.
Tên áo trắng đứng cười cười, sau đó cũng ra tay, giơ ra một thanh kiếm đâm thẳng về phía màn bảo vệ.
“Chết tiệt.” Hoàng Đàn thật muốn chửi hai tên khốn nạn này.
“Cái này chẳng phải hai đánh một sao?” Hắn tức giận quát.
“Tiểu Vũ à, ta có thể một mình xử lý được.” Tên Tiểu Long áo đen nghiêm giọng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.
Tên áo trắng Tiểu Vũ cười ghê rợn, uy kiếm càng mạnh, va chạm một lực cực lớn với màn chắn bảo vệ trận pháp.
Rắc…
Màn bảo vệ trận pháp vỡ vụn, Hoàng Đàn bị lực kiếm kia chấn làm cho ngã nhào, nhưng thủ ấn vẫn giữ chặt.
“Hồn kiếm? Hôm nay là ngày quái gì vậy, cao thủ trận pháp còn có Hồn kiếm.” Hoàng Đàn cảm thán.
“Xem ra mày cũng có chút kiến thức, tiếc là không thể thưởng thức rồi.” Tiểu Vũ nhếch miệng cười.
Tiểu Long tuy mặt luôn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý thấy rõ, chỉ cần thêm một chút thì Hoàng Đàn sẽ không trụ được.
“Nhanh, đưa cha mẹ anh đi đi.
Muốn chết cùng à?” Hoàng Đàn hét lển.
Đại Hải nghe Hoàng Đàn quát to với Dung Vị thì bày ra bộ mặt đau lòng không thôi.
“Tiểu tình nhân của ta, ai cho mày kêu to gọi nhỏ.” Đại Hải bước lên nôn nóng nói.
“Hai người các ngươi làm gì lâu vậy, nhanh lên.
Không thấy tiểu tình nhân của ta bị người ta bắt nạt.” Hắn ta hợp tình hợp lý quát Tiểu Long cùng Tiểu Vũ..
Chương87: Quá Muộn Rồi
Dung Vị còn chưa đi được bao xa, Tiểu Vũ cùng Tiểu Long dồn sức, cùng tập kích Hoàng Đàn.
Bản thân Hoàng Đàn bên này cũng không trụ vững được, hắn biết nếu như tiếp tục chống đỡ e rằng lục phủ ngũ tạng của hắn có lẽ cũng sẽ vỡ vụn theo mất.
Rắc…
Hoàng Đàn dường như quỵ xuống, mọi thứ đều vô cùng mơ hồ, hắn có lẽ chống đỡ không nổi rồi.
“Nhanh, đi!” Hoàng Đàn hét lên.
Tiểu Long cảm thán thực lực của Hoàng Đàn, nếu thực sự một đối một có lẽ Tiểu Long cùng Hoàng Đàn xem như ngang cựa.
Nhưng hiện tại lại có Tiểu Vũ trợ giúp, Hoàng Đàn cùng lắm chỉ cầm cự thêm vài phút mà thôi.
Tiểu Vũ không am hiểu trận pháp gì đó, nhưng hắn ta giỏi nhất là kiếm trận, vì vậy bộ đôi Tiểu Vũ cùng Tiểu Long là một trong những cao thủ trong thế giới ngầm.
Lần này Hồ gia cùng các gia tộc khác liên thủ mời được hai anh em Tiểu Vũ cùng Tiểu Long xuất thủ.
Xem ra đại gia tộc đều quan tâm tới Dung Vị.
Hoàng Đàn cảm thấy chuyện này còn nghiêm trọng hơn hắn ta nghĩ.
Chợt!
Ầm! Ầm!
Tiểu Vũ cùng Tiểu Long văng ra xa, Hoàng Đàn lúc này cũng buông lỏng.
“Chủ nhân ơi, ngài đến chậm một chút chắc tôi xong đời rồi.
”
Hắn thở phào một hơi.
“Vào trong bảo vệ Dung Vị cùng cha mẹ nuôi của tôi đi!” Hồ Cửu gật đầu nói.
Đại Hải cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hai người cao thủ cái gì hả? Tiểu tình nhân của tôi bỏ đi rồi.
” Hắn ta hùng hổ nói.
Tiểu Long đứng lên, ôm ngực, nhìn Hồ Cửu bằng ánh mắt dò xét.
“Anh là ai?”
“Các người nhận tiền bắt người, có hỏi rằng bắt ai và làm gì không?” Hồ Cửu cười khinh bỉ hỏi.
“Hừ, dù là ai, hôm nay chúng tôi phải mang Dung Vị đi.
Anh khôn hồn thì tránh ra đi!” Tiểu Vũ hùng hổ cầm kiếm thủ thế.
Đại Hải nhíu mày nhìn Hồ Cửu, không cảm thấy sự uy hiếp gì ở người này.
Những hai anh em Tiểu Lòng thì thấy rõ, họ cảm nhận được trận pháp cùng khí lực rất lớn từ người này.
Tiểu Long vô cùng thận trọng nhìn Hồ Cửu.
“Muốn chơi trận pháp sao? Thử xem.
” Hồ Cửu nói xong, thủ ấn đọc liên tục một loạt phạn ngữ.
Trận pháp mới mở ra, Tiểu Long cùng Tiểu Vũ chưa kịp chống đỡ đã bị trận pháp đánh úp.
Nếu Hoàng Đàn chỉ dùng trận pháp cố thủ, thì Hồ Cửu lại dùng trận pháp tấn công, không hề uy lên màn tự vệ.
Sức mạnh vô cùng lớn, Tiểu Long nhanh chóng thủ ấn tạo thành thế trấn thủ, Tiểu Vũ uy kiếm đánh tới, nhưng kiếm hắn ta vừa chạm tới trận pháp của Hồ Cửu thì gãy vụn.
“Hừ, tao muốn xem mày giỏi đến đâu.
” Tiểu Vũ rút một khẩu súng đặc chế, hình dạng vô cùng phức tạp.
Hắn bắn thẳng về phía trận pháp, hướng về phía Hồ Cửu.
Anh nhanh chóng uy ra một lực lớn, trận pháp mạnh hơn, viên đạn bay nhanh đi lại bị chệch hướng, không trúng Hồ Cửu.
Tiểu Vũ không cam tâm, muốn bắn thêm vài phát thì đã bị một viên đạn khác bắn trúng tay, khẩu súng rơi xuống.
Lúc này Tiểu Long cảm giác sức ép này quá mạnh, không thể chịu được.
Rắc.
Bùm.
Tiếng nổ vang vọng, khói bụi mù mịt, Hồ Cửu vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ.
“Muốn chơi tiếp?”
“Mày là ai?’ Tiểu Vũ ôm cánh tay chảy máu tức giận hỏi.
“Quan trọng sao?’ Hồ cửu tiếp lời.
Vừa dứt lời, anh cũng không dài dòng, lại thủ ấn mới, tạo ra một luồng sức mạnh uy áp bức Tiểu Long, Tiểu Vũ, Đại Hải văng vào tường.
Đại Hải tức giận, bật người dậy ầm ầm chạy tới.
“Nhãi nhép, đi chết đi.
” Đại Hải tức giận vừa chạy vừa gào lên.
“Đừng!” Tiểu Long không kịp ngăn cản.
Hắn ta biết người kia có thực lực vượt xa bọn họ, đừng nói là so sánh mà bọn họ không có khả năng, càng không có cơ hội so sánh.
Có thể nói Hồ Cửu như thần, mà bọn họ chỉ là tép riêu.
Đại Hải ngu ngốc kia trước giờ chỉ biết dựa vào sức mạnh, hoàn toàn không có chút đầu óc nào hết.
Ầm, Bốp!
Một cái tát vang dội.
Bụp.
Hồ Cửu thuận tay tát tên Đại Hải, còn thuận chân đạp hắn một phát.
Nhìn thể trạng có thể thấy Đại Hại cao to hơn Hồ Cửu rất nhiều, nhưng Hồ Cửu lại đá bay tên to cao này một cách dễ dàng.
“Hự! Mày…” Đại Hải trước giờ chỉ là ức hiếp người bằng sức mạnh.
Chưa từng có ai đánh hắn, cho nên hắn vô cùng tức giận, lại có cảm giác không tin tưởng.
“Đừng manh động, hắn ta rất mạnh.
Chúng ta hợp sức cũng không phải đối thử của hắn.
” Tiểu Long cản Tiểu Vũ đang muốn tấn công.
Đại Hải cũng nghe được lời này, ăn đau nên tỉnh táo một chút.
“Dung Vị các người không mang đi được, mà mạng của các người… cũng nên bỏ lại đây đi.
”
Hồ Cửu vừa dứt lời thì một nhóm người có vũ trang bao vây Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.
“Đem tên đó nhốt lại, tôi muốn tự mình tra tấn hắn.
” Hồ Cửu nhìn Đại Hải như tử thần nhìn kẻ sắp chết.
Tên to con này cũng không nhận ra gì, gầm lên muốn nhào tới.
Tạch! Ầm!
Hữu Thủ nhanh chóng bắn súng điện vào người Đại Hải, thân hình to cao của hắn ngã ầm xuống, gây chấn động.
“To con rẻ tiền.
” Hữu Thủ cảm thán.
Sau đó ra hiệu cho thuộc hạ lôi Đai Hải về căn cứ bí mật.
“Long chủ, tôi đến vừa kịp.
” Hữu Thủ cúi chào Hồ Cửu.
Tiểu Long ôm ngực nhướn mày.
“Hừ, cứ cho các người thắng thì cũng không thể nào chống lại đại gia tộc, hơn nữa nếu làm gì chúng tôi, bọn họ sẽ trả thù tàn nhẫn hơn.
” Tiểu Long uy hiếp.
Hắn ta biết rõ thực lực của đám người kia, mạng của anh em họ không đáng, nhưng đại gia tộc kỵ nhất là uy hiếp đến tôn nghiêm cùng quyền uy của họ.
Dù là có nguy cơ lấn lướt họ, bọn người đó cũng sẽ áp chế cho bằng được.
“Vậy tôi cũng muốn biết cảm giác ‘được’ bọn người đó ‘quan tâm’ là như thế nào?”
Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ ra tay.
Tiểu Long cùng Tiểu Vũ đã bị thương căn bản không thể làm gì được.
“Đừng, đừng!”
Giọng nói hấp tấp muốn ngăn cản Hồ Cửu.
.
Chương88: Bí Mật Của Dung Vị
Dung Vị hớt hãi chạy ra ngoài, muốn ngăn cản Hồ Cửu cùng đám người của Hồ Cửu.
Hồ Cửu thấy vậy thì cũng để thuộc hạ dừng tay, nhưng duy trì trạng thái sẵn sàng.
“Cho tôi lý do.”
Lúc này lòng tin của Hồ Cửu với Dung Vi hầu như bị lung lay.
Anh còn chưa biết Dung Vị đã trải qua những gì, cũng không biết có chuyện gì mà tới mức các đại gia tộc lại truy lùng Dung Vị, còn có gia tộc muốn trả thù anh ta.
Như vậy phải là một chuyện gì đó vô cùng lớn, thậm chí có thể nói năm đó bị hãm hại không đơn giản là vì ganh ghét đố kỵ mà còn nguyên nhân sâu xa.
Mà người anh em chí cốt trước mặt anh đây lại còn che giấu nguyên nhân, lòng tin của Hồ Cửu muốn sụp đổ rồi.
“Tôi… tôi…” Dung Vị ấp úng không nói thành lời.
“Đưa họ về căn cứ, canh phòng nghiêm ngặt, chờ tôi xử lý.”
Hồ Cửu cũng nhanh chóng ra quyết định, anh không giết bọn họ không phải vì Dung Vị, mà anh biết có gì đó mà Dung Vị giấu anh.
Anh muốn biết đó là gì!
Sau khi thuộc hạ đưa những người kia đi, Hữu Thủ cũng an bài người dọn dẹp hiện trường.
Nói gì thì nói hai tên kia cũng là cao thủ, cao thủ ra tay mọi thứ hoang tàn.
“Đi vào thôi.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Dung Vị nghe ra ngữ khí lạnh lùng của Hồ Cửu, bất giác buông xuôi cả người, anh ta biết bản thân có lẽ sắp đánh mất người anh em thân thiết nhất.
Mọi lỗi lầm đều phải trả giá!
Hữu Thủ ở bên ngoài sắp xếp xong việc cũng bố trí người bảo vệ ở đây, anh ta cảm thán không thôi.
Chiến thần quả là Chiến thần, nơi này nếu không phải có bố trí trước cõ lẽ mọi thứ đều bị thiêu rụi.
Mà bên trong nhà, Hoàng Đàn còn đang ngồi uống nước, hắn quá khát rồi, vừa rồi là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dung Vị lại cứ ngớ người ra.
Đây là chọc hắn tức chết mà!
“Này, này… anh xem đi.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc anh làm gì vậy hả.”
Hoàng Đàn tức giận như muốn tính sổ với Dung Vị.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.
Hôm nay làm rất tốt.” Hồ Cửu vẫn lãnh đạm nói.
“Vâng.” Hoàng Đàn đi vẫn không quên quăng lại cái liếc mắt cho Dung Vị.
Dung Vị biết bản thân vô dụng liên lụy mọi người.
“Bọn họ… không tha cho Dung Vị…” Tuyết Ngụy run run nói.
Vì Hoàng Đàn cùng Hồ Cử đã lập ra trận pháp, nên Tuyết Ngụy cùng Dung Thất ở trong nhà hầu như không rõ tình huống, chỉ là tiếng động quá lớn, vẫn là để hai người nghe được.
“Cha mẹ nuôi, một chút rắc rối mà thôi.
Con đã bố trí rồi, lát nữa sẽ có người đưa cả hai đi đến nơi khác.
Sau đó sẽ không còn ai tới làm phiền mọi người nữa.” Hồ Cửu trong lòng đã có quyết định.
Trước mắt Dung Thất cùng Tuyết Ngụy dù sao cũng là cha mẹ nuôi của anh, bảo vệ họ là điều cần làm.
“Cha mẹ chuẩn bị đồ một chút, lát nữa con sẽ đón mọi người đi.
Dung Vị cùng con ra ngoài mua chút đồ rồi về.
Hiện tại đều ổn rồi, đừng lo lắng.” Hồ Cửu trấn an hai người già.
“Thật sự ổn sao… bọn họ…” Dung Thất lo lắng nhìn con trai cùng Hồ Cửu.
“Sẽ ổn.
Dù sao cũng đã giải quyết ổn thỏa, cha mẹ không tin con cũng tin Dung Vị chứ.” Hồ Cửu vừa nói vừa cười như không có gì nhìn Dung Vị.
“Đúng! Đúng vậy, cha mẹ đừng lo lắng.” Dung Vị đành theo ý của Hồ Cửu.
“Được, đi sớm về sớm là được.” Tuyết Ngụy cũng chỉ có thể nghe theo.
Dù sao họ biết Hồ Cửu làm gì đều muốn tốt cho họ, bọn họ luôn tin tưởng Hồ Cửu.
“Hoàng Đàn, anh giúp cha mẹ tôi một tay.” Hồ Cửu vừa lôi Dung Vị đi vừa nói.
Dung Vị cũng biết có những chuyện cần nói rõ ràng với Hồ Cửu, ít nhất cũng có thể giữ lại một chút gì đó.
Trên xe, Hồ Cửu vẫn im lặng, chỉ nổ máy đi, không nói câu gì, Dung Vị ở bên cạnh hơi thở dài một chút.
“Cậu… không muốn hỏi gì sao?” Dung Vị mở lời trước.
Hồ Cửu vẫn không biểu cảm gì nhiều hơn, anh vẫn im lặng.
Nhưng lòng anh vô cùng khó chịu, dù sao kia cũng là anh em chí cốt bao năm, vậy mà lại có những thứ anh không rõ.
Chính vì anh tin tưởng người anh em này mà anh không hề điều tra tới cùng, anh vẫn mong muốn chờ Dung Vị ra tù, cả hai có thể gầy dựng đế chế của cả hai.
Sẽ không một ai có thể làm tổn thương hay hãm hại cả hai được nữa.
Vậy mà…
Hồ Cửu đột nhiên thắng gấp, Dung Vị mất thăng bằng nhào về trước, đầu đập vào tầm chắn, có vẻ đau.
“Cậu…”
“Dung Vị à, tôi đã từng nghĩ dù là ai có làm gì, có ra sao, tôi cũng tin rằng người anh em của tôi không bao giờ giấu tôi chuyện gì.”
“Dù cả thế giới quay lưng với tôi, vẫn cò cậu.”
Nói đến đây Hồ Cửu nhìn Dung Vị, ánh mắt xoáy sâu..
Chương89: Bật Mí Năm Đó
Dung Vị ngoài thấy chột dạ, trong lòng có chút chua xót, năm đó quả thực anh ta giấu nhiều chuyện với Hồ Cửu.
Thật ra Hồ Cửu rất giỏi, kinh doanh, vận hành, quản lý đều rất cố gắng và chăm chỉ.
Dung Vị luôn ưu ái, chiếu cố cho Hồ Cửu, từ thời đi học họ đã là cặp bài trùng.
Lúc đó, cha mẹ Dung Vị còn làm nhà nước, có chức vị một chút, tuy không cao nhưng ai cũng kính trọng, Dung Vị cũng vì vậy mà đạt được nhiều thành tựu, được nhiều người biết đến hơn cả Hồ Cửu.
“Chuyện kia… không phải như cậu nghĩ.” Anh ta hơi ngập ngừng.
“Đúng, vì tôi có nghĩ gì đâu.”
“Nhưng tất cả tôi đều biết, cậu nghĩ không cần nói gì, không cần giải thích thì mọi chuyện sẽ qua?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng không muốn nhìn Dung Vị nữa.
“Cậu thật sự thay đổi rồi, năm đó dù tôi làm gì cậu cũng sẽ không hề tỏ thái độ với tôi.” Dung Vị có chút buông xuôi.
Hồ Cửu vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn về phía xa.
“Năm đó tôi cho rằng mình đã phát hiện ra một công thức vô giá, nhưng số liệu có sai sót cho nên vẫn chưa hoàn thành.
Chỉ là ngay cả cậu tôi cũng giữ bí mật, tại sao lại có người biết, tuồn tin ra ngoài, các gia tộc khác cũng biết…”
Anh ta chậm rãi nhớ lại.
Năm đó công thức kia khiến bao người sôi sục, anh ta gặp sai sót trong số liệu, mất đi số liệu ban đầu, khi quay lại thử nghiệm thì đều không thành công, chỉ ra được công thức đơn giản.
Chính lúc đó, anh ta cùng Hồ Cửu bị hãm hại, kẻ ngồi tù, người bỏ xứ mà đi.
“Công thức trường sinh, từ hoa Mạn Thù.
Cậu còn giấu gì tôi nhỉ?”
Hồ Cửu nhẹ nhàng nói ra, nhẹ như bâng.
“Sao… sao cậu có thể biết chứ? Công thức đó…”
“Công thức đó là cậu dày công tìm được, tình cờ phát hiện thực nghiệm thành công, sau đó thì bị mất, sau đó nữa… à làm gì còn sau đó.” Hồ Cửu tiếp lời Dung Vị.
“Năm đó, công thức đó là do tôi viết ra, tôi thực nghiệm thành công.
Nhưng vì tôi đang làm thì Lục Thạc có chuyện tìm tôi, chính vì vậy khi cậu quay lại đã thấy nó.”
“Tôi sau khi quay về, nhìn thấy thực nghiệm kia cũng ghi nhớ trong đầu.
Chỉ là hoa Mạn Thù phải là loại thuần khiết sống ở núi cao, hiệu quả mang lại mới gọi là tuyệt vời nhất, chính vì tôi lo lắng thực nghiệm này sẽ gây họa cho chúng ta, tôi mới xóa đi nó.”
“Chỉ là không ngờ, cậu lại thấy nó…”
Anh thở dài nhớ về chuyện năm đó, đúng là anh đã tìm ra phương thuốc quý, nhưng nguyên liệu đến công thức kia quá mức nguy hiểm.
Chỉ cần công bố, e rằng mạng họ khó giữ, năm đó anh còn chưa cường đại, mà Dung Vị cũng chỉ đơn giản là doanh nhân trẻ.
Đại gia tộc có bao nhiêu ác độc hung hiểm, bọn họ cũng chưa trải qua, anh chỉ lo sợ người thân sẽ dính lấy phiền toái.
Không ngờ được…
“Chính cậu… là cậu… tại sao cậu lại không nói tôi biết chứ?” Dung Vị kích động, ánh mắt đỏ hoe.
Nếu vậy bao năm qua anh ta chịu bao cực khổ cũng vì công thức kia, vì Hồ Cửu sao?
Trong lòng còn có chút ganh tỵ, tại sao Hồ Cửu một lần thực nghiệm có thể làm ra thành công.
Còn anh ta nhiều lần thực nghiệm vẫn đạt ở mức bình thường, dù kéo được tuổi thọ nhưng vẫn có tác dụng phụ.
Vì sao chứ?
“Cậu nói xem, tôi giấu giếm hay cậu không hỏi tôi?” Hồ Cửu sắc bén nhìn Dung Vị.
Trong lòng anh cũng có chút khó chịu, năm đó xóa đi công thức kia, vì anh biết sẽ có lúc dùng đến nhưng không phải lúc đó.
Họ còn quá yếu, không thể giữ được bản thân, sao có thể để công thức kia được công bố, mà Dung Vị tuổi trẻ hiếu thắng thế nào anh còn không rõ sao.
Đây là vì anh, vì người thân, vì cả Dung Vị, sao không ai hiểu chứ?
“Ngu ngốc, cậu có công thức đó nhưng lại không nói ra.
Nếu lúc đó chúng ta có thể đạt được nó, chúng ta còn sợ bọn người kia sao?”
Dung Vị tức giận gào lên.
“Chúng ta? Vậy cậu có hỏi tới tôi? Nếu người viết công thức đó không phải là tôi, nếu là cậu… cậu sẽ nói với tôi thế nào?”
“Vậy tôi xóa nó là tôi có lỗi với cậu sao? Vậy bây giờ đại gia tộc không truy lùng cậu sao?”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
Anh không ngờ Dung Vị lại có tư tâm như vậy, uổng cho anh xem anh ta là anh em tốt.
Uổng cho anh năm đó vì anh ta mà xóa đi công thức kia.
“Nực cười.
Cậu thì biết cái gì chứ, lúc đó cha mẹ tôi còn có chức vị, nếu là tôi công bố thì sao chứ? Cậu không có chỗ tốt sao?” Dung Vị cố gắng tìm cớ.
Hồ Cửu thở dài, cũng không muốn nói nhiều với Dung Vị, năm đó vì tư tâm mà Dung Vị tự đẩy cả hai vào hiểm cảnh.
Bây giờ, chấp niệm của Dung Vị vẫn ở chỗ công thức trường sinh kia, mà bản thân anh ta không hiểu.
Công thức năm đó cũng không phải là công thức hoàn chỉnh nhất, sau khi Hồ Cửu học hết tất cả về võ đạo, trận pháp, ẩn thuật, thì anh phát hiện công thức năm đó còn nhiều lỗ hổng.
Phải bù bằng nhiều thứ, sẽ ra được phương thuốc trị vết thương và bệnh tật hiệu quả.
Chỉ là… những thứ này anh đều dùng trên chiến trường, trị thương, chữa trị cho binh lính cũng người dân.
Bản thân Hồ Cửu không hề có tư tâm, Dung Vị ngược lại, tư tâm quá nặng nề.
“Vậy còn tên kia gọi cậu là tiểu tình nhân? Cậu muốn kể chứ?’
Hồ Cửu cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ là buông xuôi hỏi.
Suy cho cùng, anh dọn dẹp mọi thứ cho Dung Vị, xem như trả lại ân tình trước đó.
Sau chuyện này, mọi thứ yên ổn lại, có lễ Hồ Cửu cùng Dung Vị sẽ là người dưng.
Dung Vị nghe Hồ Cửu hỏi thì im lặng không nói gì.
Cả người bất giác run lên.
Rất nhanh, căn cứ nơi giam giữ tên tù nhân Đại Hải cùng anh em Tiểu Vũ, Tiểu Long xuất hiện giữa rừng cây lớn.
Dung Vị còn nghĩ Hồ Cửu chở anh tới nơi này để nói chuyện, hóa ra ở đây có một căn cứ kiên cố đến vậy..
Chương90: Khai Chiến
Từ khi ra từ, Dung Vị cũng biết Hồ Cửu vất vả cũng đã tạo nên thế lực riêng, nhưng Dung Vị hiểu rõ thế lực của đại gia tộc, nên anh ta cũng chỉ xem Hồ Cửu có chút bản lĩnh mà thôi.
Nhiều năm dày vò, Dung Vị bị bọn người kia mài mòn ý chí, đã không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết cùng tham vọng năm nào.
Giờ đây Dung Vị cũng chỉ là một kẻ sợ đông sợ tây, anh ta đúng với câu nói một lần bị rắn cắn, ngàn năm sợ dây thừng.
“Đây là…” Anh ta muốn hỏi lại cảm thấy có gì đó trong cổ họng.
Dù làm thế nào cũng không nói ra được.
“Cậu còn quan tâm sao?” Hồ Cửu cũng không muốn nói nữa.
Vốn dĩ tên Đại Hải kia gọi Dung Vị như thế, mà thái độ của anh ta lại sợ hãi vô cùng, xem ra Đại Hải kia chính là nguồn cơn gây ra mọi chuyện.
Anh muốn thay Dung Vị làm chút gì đó.
Dù cho Dung Vị có tư tâm thì cùng từng là người anh em tốt của Hồ Cửu, anh cũng xem như vì tình nghĩa còn sót lại.
Thay Dung Vị xả giận, chẳng phải hắn gọi Dung Vị là tình nhân?
“Chuyện trong tù, cậu cũng không muốn nói gì với tôi?” Hồ Cửu cũng chủ động mở miệng hỏi.
Lúc này Hồ Cửu đã dừng xe sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp cửa, trước mặt bọn họ là những khu nhà kiên cố, bề ngoài tuy không đẹp mắt, nhưng nhìn qua có cảm giác vô cùng an toàn.
“Cậu cũng biết?” Dung Vị bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cả cơ thể run rẩy, anh ta cố gắng áp chế bản thân nhưng trong tiềm thức của anh ta có gì đó, anh ta không hiểu tại sai, bản thân lại sợ hãi tới như vậy.
“Tôi không biết, tôi đang hỏi cậu.
Tôi vẫn mong… cậu tự nói ra.” Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Dung Vị.
Anh đẩy cửa vào, bên trong là một căn phòng tối, phía trước có một mảng kính chịu lực chắn lại.
Phía bên kia kính, Đại Hải đang bị giam lại, tay chân xích bằng xích sắt to được nối với nguồn điện.
“Đây là giam giữ người trái phép, cậu điên rồi.” Dung Vị lùi ra sau vài bước.
“Thì sao? Dù hắn có chết ở đây thì ai quan tâm?” Hồ Cửu lạnh lùng nhìn Đại Hải nói.
“Đó là giết người.” Anh ta không muốn như vậy.
Dù anh ta có hận ai đó đến xương tủy đi nữa, nhưng việc giết chóc vẫn quá mức chịu đựng rồi.
“Vậy đổi lại là cậu, nếu cậu cứ thế chết dí trong tù, ai quan tâm chứ.”
Hồ Cửu dứt lời thì nhấn vào nút đỏ bên tường, Đại Hải bên trong đau đớn kêu gào.
Nhìn cũng biết Hồ Cửu đang khởi động nguồn điện, vết hằn cháy da ở các vòng khóa tay hằn lên ghê rợn.
“Đừng, xin cậu đấy.”
“Tôi đang giúp cậu trả thù đấy.”
“Tôi không cần.”
“Được.
Tùy cậu.”
Nói rồi Hồ Cửu mở cửa đi ra, Dung Vị cũng nhanh chóng đi theo.
“Hữu Thủ, cậu đưa Dung thiếu về đi.
Cho người bảo vệ nhà họ Dung cẩn thận, xử lý xong ổn thảo, đảm bảo họ có cuộc sống tốt là được.”
Giao phó sau cùng mang theo giọng điệu dứt khoát.
Dung Vị hiểu, đến bây giờ Hồ Cửu còn muốn bảo vệ Dung gia không chỉ vì ân tình lúc xưa của hai người, mà còn là vì cha mẹ của anh ta.
“Tôi… xin lỗi cậu.
Nhưng nếu đến một lúc nào đó, cậu đứng trên đỉnh cao danh vọng, tôi nghĩ cậu cũng sẽ làm như tôi.” Dung Vị thở dài nói.
“Tôi chắc chắn không phải là cậu, càng không làm như cậu.” Hồ Cửu khẳng định.
Ánh mắt xoáy sâu nhìn Dung Vị.
“Hữu Thủ… tên Đại Hải kia, để hắn nếm mùi vị bị người chà đạp, sau đó… dọn dẹp gọn gàng đi.” Hồ Cửu quay người đi.
Anh dừng lại, cũng không quay đầu lại, nhắm chặt mắt, trong lòng trống rỗng.
“Đó là vì cậu chưa bao giờ có quyền lực trong tay.” Dung Vị nói rồi nhìn bóng lưng Hồ Cửu.
Hồ Cửu im lặng không nói, giữa họ đã có một khoảng cách vô hình, ngoài đảm bảo an toàn cho Dung gia, có lẽ Hồ Cửu đã không còn muốn dây dưa gì với Dung Vị nữa.
Hữu Thủ bên cạnh làm động tác mời Dung Vị đi ra ngoài.
“Khử hết bọn họ đi, không quan tâm chuyện khác, dọn dẹp sạch sẽ.” Hồ Cửu ra lệnh.
Một lời nói của anh đã ấn định số phận của Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.
Dung Vị dù đã đi xa vẫn còn rùng mình, nghe rõ mệnh lệnh kia của Hồ Cửu, anh ta cảm giác được bản thân đã bỏ lỡ gì đó quan trọng.
Nhưng tới bây giờ, Dung Vị vẫn cảm thấy Hồ Cửu mãi mãi không bằng mình.
Dung Vị đi khỏi căn cứ này, Hồ Cử vẫn đứng trầm ngâm.
Bỗng điện thoại reo lên.
“Cậu Hồ Cửu, Ngài Hồ Lâm muốn gặp cậu.” Trợ lý Bác đến cả điện thoại của Hồ Cửu cũng có thể moi ra.
“Xem ra các người làm phiền tôi quá rồi.
Thay vì làm phiền tôi, nên xem xem đám người mà Hồ gia cùng các đại gia tộc cử đi đã bị gì rồi? Thuộc hạ phơi xác hơn một ngày vẫn chưa được thu gom.
Năng lực kém như vậy mà muốn mời tôi về?” Hồ Cửu mỉa mai.
Vì lòng anh tích tụ khó chịu, trợ lý Bác gọi đến như lửa châm ngòi nổ.
Có lẽ Hồ gia là nơi đầu tiên anh cần xử lý rồi, họ quá phiền phức.
- ----------------
Xin cáo lỗi cùng mọi người, đợt rồi đại lễ lớn nên mình chuẩn bị cùng mọi người.
Không thể ra chương những hôm đó.
Truyện mình đang free, không có thu phí và sẽ không có ý định thu phí hay gì đâu.
Mọi người đừng nghĩ vậy mà tội tác giả như mình hic hic.
18/5 Mình cũng sẽ lên bộ truyện mới chạy song song cùng bộ này để các bạn được đọc đều.
Mình cảm ơn mọi người luôn ủng hộ truyện của mình.
Có độc giả đọc truyện là mình rất quý ạ.
Nên mọi người đừng giận mình nha.....
Dung Vị hơi giật mình, luống cuống tay chân, nhìn Hoàng Đàn rồi nhìn ra bên ngoài, biểu cảm vô cùng quái dị.
“Không thể… không ai làm được cả… không được…”
Anh ta lẩm bẩm vô cùng rối loạn, không có chút trật tự nào.
Hoàng Đàn cảm giác có gì đó rất lạ, nhưng hiện tại hắn ta còn đang chú tâm chống đỡ.
Nhóm người này mạnh hơn rất nhiều nhóm người lúc trước, đừng nói là trận pháp mà ngay cả thực lực công phu cũng cao hơn nhiều.
Đàn em của hắn quả thực không trụ nổi rồi!
“Đứng đó làm gì vậy? Còn không nhanh đi đưa cha mẹ anh đi.” Hoàng Đàn như muốn quát lên.
Trong lòng hắn tức giận vô cùng, tên này bị làm sao vậy nhỉ?
Nói gì cũng không nghe, thái độ cứ như bị ma nhập vậy, Hoàng Đàn thật sự muốn tát hắn vài cái.
Lòng hắn ta cũng run sợ không ít, nếu thực sự trận pháp bảo vệ bị phá mà Hồ Cửu vẫn chưa đến thì hắn xong đời rồi.
Nếu không phải bị gắn kết với khế ước truy hồn thuật thì có lẽ hắn rất muốn hối hận.
Dung Vị luống cuống tay chân, cả người anh ta cứng đờ, dù là đi hai bước cũng vấp té, không còn bộ dáng thanh niên ngày nào.
“Tôi…”
“Tôi gì chứ? Anh muốn họ vào lột xác chút ta mới vui à?” Hoàng Đàn mất kiên nhẫn, cũng buộc miệng chửi vài câu.
“Anh mau đi đi, còn đứng đó làm gì? Còn chờ tôi mời hay sao? Anh có là bạn của Hồ Cửu tôi cũng không khách khí đâu.
Nhanh đi!” Hoàng Đàn vô cùng vội vàng.
Ầm…
Lời nói của Hoàng Đàn vừa dứt thì kết giới trận pháp bị nổ tung, tiếng động tuy không lớn vì Hoàng Đàn đã chống đỡ.
Bóng dáng cao lớn của một người đàn ông tiến vào kết giới vừa bị phá hủy, theo đó là bốn năm người khác, dáng vẻ vô cùng tự đắc.
“Tình nhân nhỏ bé, lâu quá không gặp.
Em quên tôi sao?” Tên cao to kia cười khả ố, nhìn Dung Vị liếm môi một chút, tỏ vẻ thèm thuồng.
“Không… không…” Dung Vị ấp úng.
“Các người là người của ai? Tới tận đây thì có lẽ cũng phải biết có hậu quả gì chứ?” Hoàng Đàn tuy bất ngờ trước thái độ của Dung Vị cùng tên to cao kia, nhưng vẫn cứng giọng nói.
Đồng thời hắn ta cũng bước lên một bước, chắn ngang tầm mắt của tên kia với Dung Vị.
Tên to cao kia nhìn thấy vậy thì hơi nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhìn một người đàn ông bên cạnh mặt vest đen, đeo kính đen.
“Không phải muốn đọ xem trận pháp sao, làm gì làm đi.
Nhớ để lại tình nhân bé nhỏ của tôi.” Tên cao to kia lại cợt nhã cười khả ố.
“Đại Hải, đừng hồ nháo.
Dung Vị còn phải đưa về cho ông chủ.” Người mặt vest đen kia nghiêm giọng nói.
Tên Đại Hải kia vẫn vẻ mặt không mấy quan tâm nhìn chằm chằm Dung Vị, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta.
“Tiểu Long à, cậu xem đi, tôi vẫn giữ Dung Vị nguyên vẹn về gặp ông chủ là được.
Tình nhân bé nhỏ của tôi còn cấm tôi đụng chân đụng tay sao.” Đại Hải hùng hổ nói.
Tuy người tên Tiểu Long kia nghiêm mặt nhưng ánh mắt tỏ vẻ giễu cợt, xem ra nếu Dung Vị rơi vào tay bọn họ thì có lẽ thảm hơn gấp ngàn lần ở tù.
Hoàng Đàn có ngốc cũng nghe ra lời nói của bọn người này có ý gì, hắn ta cũng hiểu tại sao Dung Vị lại sợ hãi như vậy.
“Nhiều lời, ở đây chúng tôi không có nhu cầu tiếp khách.
Đi nhanh khi các người còn kịp hối hận.” Hoàng Đàn là đang muốn kéo dài thời gian đợi Hồ Cửu.
Dung Vị cả người run rẩy, hầu như không thể giúp gì cho Hoàng Đàn, cảm nhận được cảm xúc thay đổi của Dung Vị, hắn hơi thở dài.
Xem ra đoạn đường này của hắn gian nan rồi, hắn còn nghĩ Lão Lý bên kia mới khó sống, hóa ra hắn bên này mới gọi là khó sống.
Mà nghĩ tới cũng vừa đúng dịp, Thanh Ngũ bình thường còn ở cùng hắn, nói gì thì nói Thanh Ngũ vẫn có bản lĩnh, nếu có Thanh Ngũ có lẽ hắn không chật vật như bây giờ.
Giờ thì tốt rồi, chỉ vì hắn tự cao cho rằng một mình bảo vệ được nơi này, hóa ra rồng ẩn mình còn quá nhiều nha.
“Ngu ngốc.
Giao Dung Vị ra, chúng ta sẽ không động tới các người, đảm bảo bình yên rút đi.
Nếu ngoan cố… đừng trách chúng ta ra tay độc ác.” Giọng nói mỉa mai của tên mặc vest trắng vang lên.
Hoàng Đàn lúc này mới để ý, một tên đồ đen, một tên đồ trắng, lại thêm một tên cao to ở giữa.
Cảm giác như hắc bạch vô thường đến cửa, còn thêm tên đầu trâu mặt ngựa theo, phía sau là đám quỷ lâu la, nghĩ cảnh cũng giống nha.
Hắn vừa nghĩ vậy thì tự dựng miệng kéo lên một nụ cười, bọn người kia cảm giác khó hiểu.
Hắn thực sự nghĩ đến cảnh tượng mà buồn cười, đám người kia lại tưởng rằng hắn định làm gì.
“Cơ bản là tôi không có quyền giao hay không.
Các vị đại ca xem đi, giao được tôi cần ở đây chống đỡ sao?’ Hoàng Đàn khịt mũi, cảm thấy đám người này hỏi dư thừa.
“Được, xem như hôm nay là ngày giỗ của mày rồi.” Đại Hải tiến lên một bước.
Rầm, rầm.
Đại Hải vừa nói dứt lời, thân ảnh màu đen của Tiểu Long chợt chuyển động, làm ra thủ ấn quen thuộc.
Con ngươi của Hoàng Đàn co rụt, kia thủ ấn chính là muốn phá hủy mọi thứ, có cần thế không chứ?
Đùa nhau sao?
Hoàng Đàn cũng nhanh chóng tạo kết giới bày ra trận pháp phòng vệ, nhưng lực đánh vào của bên Tiểu Long quá mạnh làm chấn động vòng bảo vệ trận pháp.
Cả Dung Vị cùng Hoàng Đàn đứng bên trong cũng lùi lại vài bước.
Tên áo trắng đứng cười cười, sau đó cũng ra tay, giơ ra một thanh kiếm đâm thẳng về phía màn bảo vệ.
“Chết tiệt.” Hoàng Đàn thật muốn chửi hai tên khốn nạn này.
“Cái này chẳng phải hai đánh một sao?” Hắn tức giận quát.
“Tiểu Vũ à, ta có thể một mình xử lý được.” Tên Tiểu Long áo đen nghiêm giọng nói, sắc mặt vẫn lạnh băng.
Tên áo trắng Tiểu Vũ cười ghê rợn, uy kiếm càng mạnh, va chạm một lực cực lớn với màn chắn bảo vệ trận pháp.
Rắc…
Màn bảo vệ trận pháp vỡ vụn, Hoàng Đàn bị lực kiếm kia chấn làm cho ngã nhào, nhưng thủ ấn vẫn giữ chặt.
“Hồn kiếm? Hôm nay là ngày quái gì vậy, cao thủ trận pháp còn có Hồn kiếm.” Hoàng Đàn cảm thán.
“Xem ra mày cũng có chút kiến thức, tiếc là không thể thưởng thức rồi.” Tiểu Vũ nhếch miệng cười.
Tiểu Long tuy mặt luôn lạnh nhạt nhưng ánh mắt lộ ra vẻ đắc ý thấy rõ, chỉ cần thêm một chút thì Hoàng Đàn sẽ không trụ được.
“Nhanh, đưa cha mẹ anh đi đi.
Muốn chết cùng à?” Hoàng Đàn hét lển.
Đại Hải nghe Hoàng Đàn quát to với Dung Vị thì bày ra bộ mặt đau lòng không thôi.
“Tiểu tình nhân của ta, ai cho mày kêu to gọi nhỏ.” Đại Hải bước lên nôn nóng nói.
“Hai người các ngươi làm gì lâu vậy, nhanh lên.
Không thấy tiểu tình nhân của ta bị người ta bắt nạt.” Hắn ta hợp tình hợp lý quát Tiểu Long cùng Tiểu Vũ..
Chương87: Quá Muộn Rồi
Dung Vị còn chưa đi được bao xa, Tiểu Vũ cùng Tiểu Long dồn sức, cùng tập kích Hoàng Đàn.
Bản thân Hoàng Đàn bên này cũng không trụ vững được, hắn biết nếu như tiếp tục chống đỡ e rằng lục phủ ngũ tạng của hắn có lẽ cũng sẽ vỡ vụn theo mất.
Rắc…
Hoàng Đàn dường như quỵ xuống, mọi thứ đều vô cùng mơ hồ, hắn có lẽ chống đỡ không nổi rồi.
“Nhanh, đi!” Hoàng Đàn hét lên.
Tiểu Long cảm thán thực lực của Hoàng Đàn, nếu thực sự một đối một có lẽ Tiểu Long cùng Hoàng Đàn xem như ngang cựa.
Nhưng hiện tại lại có Tiểu Vũ trợ giúp, Hoàng Đàn cùng lắm chỉ cầm cự thêm vài phút mà thôi.
Tiểu Vũ không am hiểu trận pháp gì đó, nhưng hắn ta giỏi nhất là kiếm trận, vì vậy bộ đôi Tiểu Vũ cùng Tiểu Long là một trong những cao thủ trong thế giới ngầm.
Lần này Hồ gia cùng các gia tộc khác liên thủ mời được hai anh em Tiểu Vũ cùng Tiểu Long xuất thủ.
Xem ra đại gia tộc đều quan tâm tới Dung Vị.
Hoàng Đàn cảm thấy chuyện này còn nghiêm trọng hơn hắn ta nghĩ.
Chợt!
Ầm! Ầm!
Tiểu Vũ cùng Tiểu Long văng ra xa, Hoàng Đàn lúc này cũng buông lỏng.
“Chủ nhân ơi, ngài đến chậm một chút chắc tôi xong đời rồi.
”
Hắn thở phào một hơi.
“Vào trong bảo vệ Dung Vị cùng cha mẹ nuôi của tôi đi!” Hồ Cửu gật đầu nói.
Đại Hải cảm thấy vô cùng tức giận.
“Hai người cao thủ cái gì hả? Tiểu tình nhân của tôi bỏ đi rồi.
” Hắn ta hùng hổ nói.
Tiểu Long đứng lên, ôm ngực, nhìn Hồ Cửu bằng ánh mắt dò xét.
“Anh là ai?”
“Các người nhận tiền bắt người, có hỏi rằng bắt ai và làm gì không?” Hồ Cửu cười khinh bỉ hỏi.
“Hừ, dù là ai, hôm nay chúng tôi phải mang Dung Vị đi.
Anh khôn hồn thì tránh ra đi!” Tiểu Vũ hùng hổ cầm kiếm thủ thế.
Đại Hải nhíu mày nhìn Hồ Cửu, không cảm thấy sự uy hiếp gì ở người này.
Những hai anh em Tiểu Lòng thì thấy rõ, họ cảm nhận được trận pháp cùng khí lực rất lớn từ người này.
Tiểu Long vô cùng thận trọng nhìn Hồ Cửu.
“Muốn chơi trận pháp sao? Thử xem.
” Hồ Cửu nói xong, thủ ấn đọc liên tục một loạt phạn ngữ.
Trận pháp mới mở ra, Tiểu Long cùng Tiểu Vũ chưa kịp chống đỡ đã bị trận pháp đánh úp.
Nếu Hoàng Đàn chỉ dùng trận pháp cố thủ, thì Hồ Cửu lại dùng trận pháp tấn công, không hề uy lên màn tự vệ.
Sức mạnh vô cùng lớn, Tiểu Long nhanh chóng thủ ấn tạo thành thế trấn thủ, Tiểu Vũ uy kiếm đánh tới, nhưng kiếm hắn ta vừa chạm tới trận pháp của Hồ Cửu thì gãy vụn.
“Hừ, tao muốn xem mày giỏi đến đâu.
” Tiểu Vũ rút một khẩu súng đặc chế, hình dạng vô cùng phức tạp.
Hắn bắn thẳng về phía trận pháp, hướng về phía Hồ Cửu.
Anh nhanh chóng uy ra một lực lớn, trận pháp mạnh hơn, viên đạn bay nhanh đi lại bị chệch hướng, không trúng Hồ Cửu.
Tiểu Vũ không cam tâm, muốn bắn thêm vài phát thì đã bị một viên đạn khác bắn trúng tay, khẩu súng rơi xuống.
Lúc này Tiểu Long cảm giác sức ép này quá mạnh, không thể chịu được.
Rắc.
Bùm.
Tiếng nổ vang vọng, khói bụi mù mịt, Hồ Cửu vẫn đứng đó, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ.
“Muốn chơi tiếp?”
“Mày là ai?’ Tiểu Vũ ôm cánh tay chảy máu tức giận hỏi.
“Quan trọng sao?’ Hồ cửu tiếp lời.
Vừa dứt lời, anh cũng không dài dòng, lại thủ ấn mới, tạo ra một luồng sức mạnh uy áp bức Tiểu Long, Tiểu Vũ, Đại Hải văng vào tường.
Đại Hải tức giận, bật người dậy ầm ầm chạy tới.
“Nhãi nhép, đi chết đi.
” Đại Hải tức giận vừa chạy vừa gào lên.
“Đừng!” Tiểu Long không kịp ngăn cản.
Hắn ta biết người kia có thực lực vượt xa bọn họ, đừng nói là so sánh mà bọn họ không có khả năng, càng không có cơ hội so sánh.
Có thể nói Hồ Cửu như thần, mà bọn họ chỉ là tép riêu.
Đại Hải ngu ngốc kia trước giờ chỉ biết dựa vào sức mạnh, hoàn toàn không có chút đầu óc nào hết.
Ầm, Bốp!
Một cái tát vang dội.
Bụp.
Hồ Cửu thuận tay tát tên Đại Hải, còn thuận chân đạp hắn một phát.
Nhìn thể trạng có thể thấy Đại Hại cao to hơn Hồ Cửu rất nhiều, nhưng Hồ Cửu lại đá bay tên to cao này một cách dễ dàng.
“Hự! Mày…” Đại Hải trước giờ chỉ là ức hiếp người bằng sức mạnh.
Chưa từng có ai đánh hắn, cho nên hắn vô cùng tức giận, lại có cảm giác không tin tưởng.
“Đừng manh động, hắn ta rất mạnh.
Chúng ta hợp sức cũng không phải đối thử của hắn.
” Tiểu Long cản Tiểu Vũ đang muốn tấn công.
Đại Hải cũng nghe được lời này, ăn đau nên tỉnh táo một chút.
“Dung Vị các người không mang đi được, mà mạng của các người… cũng nên bỏ lại đây đi.
”
Hồ Cửu vừa dứt lời thì một nhóm người có vũ trang bao vây Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.
“Đem tên đó nhốt lại, tôi muốn tự mình tra tấn hắn.
” Hồ Cửu nhìn Đại Hải như tử thần nhìn kẻ sắp chết.
Tên to con này cũng không nhận ra gì, gầm lên muốn nhào tới.
Tạch! Ầm!
Hữu Thủ nhanh chóng bắn súng điện vào người Đại Hải, thân hình to cao của hắn ngã ầm xuống, gây chấn động.
“To con rẻ tiền.
” Hữu Thủ cảm thán.
Sau đó ra hiệu cho thuộc hạ lôi Đai Hải về căn cứ bí mật.
“Long chủ, tôi đến vừa kịp.
” Hữu Thủ cúi chào Hồ Cửu.
Tiểu Long ôm ngực nhướn mày.
“Hừ, cứ cho các người thắng thì cũng không thể nào chống lại đại gia tộc, hơn nữa nếu làm gì chúng tôi, bọn họ sẽ trả thù tàn nhẫn hơn.
” Tiểu Long uy hiếp.
Hắn ta biết rõ thực lực của đám người kia, mạng của anh em họ không đáng, nhưng đại gia tộc kỵ nhất là uy hiếp đến tôn nghiêm cùng quyền uy của họ.
Dù là có nguy cơ lấn lướt họ, bọn người đó cũng sẽ áp chế cho bằng được.
“Vậy tôi cũng muốn biết cảm giác ‘được’ bọn người đó ‘quan tâm’ là như thế nào?”
Hồ Cửu nói xong thì ra hiệu cho thuộc hạ ra tay.
Tiểu Long cùng Tiểu Vũ đã bị thương căn bản không thể làm gì được.
“Đừng, đừng!”
Giọng nói hấp tấp muốn ngăn cản Hồ Cửu.
.
Chương88: Bí Mật Của Dung Vị
Dung Vị hớt hãi chạy ra ngoài, muốn ngăn cản Hồ Cửu cùng đám người của Hồ Cửu.
Hồ Cửu thấy vậy thì cũng để thuộc hạ dừng tay, nhưng duy trì trạng thái sẵn sàng.
“Cho tôi lý do.”
Lúc này lòng tin của Hồ Cửu với Dung Vi hầu như bị lung lay.
Anh còn chưa biết Dung Vị đã trải qua những gì, cũng không biết có chuyện gì mà tới mức các đại gia tộc lại truy lùng Dung Vị, còn có gia tộc muốn trả thù anh ta.
Như vậy phải là một chuyện gì đó vô cùng lớn, thậm chí có thể nói năm đó bị hãm hại không đơn giản là vì ganh ghét đố kỵ mà còn nguyên nhân sâu xa.
Mà người anh em chí cốt trước mặt anh đây lại còn che giấu nguyên nhân, lòng tin của Hồ Cửu muốn sụp đổ rồi.
“Tôi… tôi…” Dung Vị ấp úng không nói thành lời.
“Đưa họ về căn cứ, canh phòng nghiêm ngặt, chờ tôi xử lý.”
Hồ Cửu cũng nhanh chóng ra quyết định, anh không giết bọn họ không phải vì Dung Vị, mà anh biết có gì đó mà Dung Vị giấu anh.
Anh muốn biết đó là gì!
Sau khi thuộc hạ đưa những người kia đi, Hữu Thủ cũng an bài người dọn dẹp hiện trường.
Nói gì thì nói hai tên kia cũng là cao thủ, cao thủ ra tay mọi thứ hoang tàn.
“Đi vào thôi.” Hồ Cửu lạnh nhạt nói.
Dung Vị nghe ra ngữ khí lạnh lùng của Hồ Cửu, bất giác buông xuôi cả người, anh ta biết bản thân có lẽ sắp đánh mất người anh em thân thiết nhất.
Mọi lỗi lầm đều phải trả giá!
Hữu Thủ ở bên ngoài sắp xếp xong việc cũng bố trí người bảo vệ ở đây, anh ta cảm thán không thôi.
Chiến thần quả là Chiến thần, nơi này nếu không phải có bố trí trước cõ lẽ mọi thứ đều bị thiêu rụi.
Mà bên trong nhà, Hoàng Đàn còn đang ngồi uống nước, hắn quá khát rồi, vừa rồi là tình thế ngàn cân treo sợi tóc, Dung Vị lại cứ ngớ người ra.
Đây là chọc hắn tức chết mà!
“Này, này… anh xem đi.
Lúc ngàn cân treo sợi tóc anh làm gì vậy hả.”
Hoàng Đàn tức giận như muốn tính sổ với Dung Vị.
“Được rồi, anh ra ngoài đi.
Hôm nay làm rất tốt.” Hồ Cửu vẫn lãnh đạm nói.
“Vâng.” Hoàng Đàn đi vẫn không quên quăng lại cái liếc mắt cho Dung Vị.
Dung Vị biết bản thân vô dụng liên lụy mọi người.
“Bọn họ… không tha cho Dung Vị…” Tuyết Ngụy run run nói.
Vì Hoàng Đàn cùng Hồ Cử đã lập ra trận pháp, nên Tuyết Ngụy cùng Dung Thất ở trong nhà hầu như không rõ tình huống, chỉ là tiếng động quá lớn, vẫn là để hai người nghe được.
“Cha mẹ nuôi, một chút rắc rối mà thôi.
Con đã bố trí rồi, lát nữa sẽ có người đưa cả hai đi đến nơi khác.
Sau đó sẽ không còn ai tới làm phiền mọi người nữa.” Hồ Cửu trong lòng đã có quyết định.
Trước mắt Dung Thất cùng Tuyết Ngụy dù sao cũng là cha mẹ nuôi của anh, bảo vệ họ là điều cần làm.
“Cha mẹ chuẩn bị đồ một chút, lát nữa con sẽ đón mọi người đi.
Dung Vị cùng con ra ngoài mua chút đồ rồi về.
Hiện tại đều ổn rồi, đừng lo lắng.” Hồ Cửu trấn an hai người già.
“Thật sự ổn sao… bọn họ…” Dung Thất lo lắng nhìn con trai cùng Hồ Cửu.
“Sẽ ổn.
Dù sao cũng đã giải quyết ổn thỏa, cha mẹ không tin con cũng tin Dung Vị chứ.” Hồ Cửu vừa nói vừa cười như không có gì nhìn Dung Vị.
“Đúng! Đúng vậy, cha mẹ đừng lo lắng.” Dung Vị đành theo ý của Hồ Cửu.
“Được, đi sớm về sớm là được.” Tuyết Ngụy cũng chỉ có thể nghe theo.
Dù sao họ biết Hồ Cửu làm gì đều muốn tốt cho họ, bọn họ luôn tin tưởng Hồ Cửu.
“Hoàng Đàn, anh giúp cha mẹ tôi một tay.” Hồ Cửu vừa lôi Dung Vị đi vừa nói.
Dung Vị cũng biết có những chuyện cần nói rõ ràng với Hồ Cửu, ít nhất cũng có thể giữ lại một chút gì đó.
Trên xe, Hồ Cửu vẫn im lặng, chỉ nổ máy đi, không nói câu gì, Dung Vị ở bên cạnh hơi thở dài một chút.
“Cậu… không muốn hỏi gì sao?” Dung Vị mở lời trước.
Hồ Cửu vẫn không biểu cảm gì nhiều hơn, anh vẫn im lặng.
Nhưng lòng anh vô cùng khó chịu, dù sao kia cũng là anh em chí cốt bao năm, vậy mà lại có những thứ anh không rõ.
Chính vì anh tin tưởng người anh em này mà anh không hề điều tra tới cùng, anh vẫn mong muốn chờ Dung Vị ra tù, cả hai có thể gầy dựng đế chế của cả hai.
Sẽ không một ai có thể làm tổn thương hay hãm hại cả hai được nữa.
Vậy mà…
Hồ Cửu đột nhiên thắng gấp, Dung Vị mất thăng bằng nhào về trước, đầu đập vào tầm chắn, có vẻ đau.
“Cậu…”
“Dung Vị à, tôi đã từng nghĩ dù là ai có làm gì, có ra sao, tôi cũng tin rằng người anh em của tôi không bao giờ giấu tôi chuyện gì.”
“Dù cả thế giới quay lưng với tôi, vẫn cò cậu.”
Nói đến đây Hồ Cửu nhìn Dung Vị, ánh mắt xoáy sâu..
Chương89: Bật Mí Năm Đó
Dung Vị ngoài thấy chột dạ, trong lòng có chút chua xót, năm đó quả thực anh ta giấu nhiều chuyện với Hồ Cửu.
Thật ra Hồ Cửu rất giỏi, kinh doanh, vận hành, quản lý đều rất cố gắng và chăm chỉ.
Dung Vị luôn ưu ái, chiếu cố cho Hồ Cửu, từ thời đi học họ đã là cặp bài trùng.
Lúc đó, cha mẹ Dung Vị còn làm nhà nước, có chức vị một chút, tuy không cao nhưng ai cũng kính trọng, Dung Vị cũng vì vậy mà đạt được nhiều thành tựu, được nhiều người biết đến hơn cả Hồ Cửu.
“Chuyện kia… không phải như cậu nghĩ.” Anh ta hơi ngập ngừng.
“Đúng, vì tôi có nghĩ gì đâu.”
“Nhưng tất cả tôi đều biết, cậu nghĩ không cần nói gì, không cần giải thích thì mọi chuyện sẽ qua?”
Hồ Cửu lạnh nhạt nói, ánh mắt cũng không muốn nhìn Dung Vị nữa.
“Cậu thật sự thay đổi rồi, năm đó dù tôi làm gì cậu cũng sẽ không hề tỏ thái độ với tôi.” Dung Vị có chút buông xuôi.
Hồ Cửu vẫn im lặng không nói gì, chỉ nhìn về phía xa.
“Năm đó tôi cho rằng mình đã phát hiện ra một công thức vô giá, nhưng số liệu có sai sót cho nên vẫn chưa hoàn thành.
Chỉ là ngay cả cậu tôi cũng giữ bí mật, tại sao lại có người biết, tuồn tin ra ngoài, các gia tộc khác cũng biết…”
Anh ta chậm rãi nhớ lại.
Năm đó công thức kia khiến bao người sôi sục, anh ta gặp sai sót trong số liệu, mất đi số liệu ban đầu, khi quay lại thử nghiệm thì đều không thành công, chỉ ra được công thức đơn giản.
Chính lúc đó, anh ta cùng Hồ Cửu bị hãm hại, kẻ ngồi tù, người bỏ xứ mà đi.
“Công thức trường sinh, từ hoa Mạn Thù.
Cậu còn giấu gì tôi nhỉ?”
Hồ Cửu nhẹ nhàng nói ra, nhẹ như bâng.
“Sao… sao cậu có thể biết chứ? Công thức đó…”
“Công thức đó là cậu dày công tìm được, tình cờ phát hiện thực nghiệm thành công, sau đó thì bị mất, sau đó nữa… à làm gì còn sau đó.” Hồ Cửu tiếp lời Dung Vị.
“Năm đó, công thức đó là do tôi viết ra, tôi thực nghiệm thành công.
Nhưng vì tôi đang làm thì Lục Thạc có chuyện tìm tôi, chính vì vậy khi cậu quay lại đã thấy nó.”
“Tôi sau khi quay về, nhìn thấy thực nghiệm kia cũng ghi nhớ trong đầu.
Chỉ là hoa Mạn Thù phải là loại thuần khiết sống ở núi cao, hiệu quả mang lại mới gọi là tuyệt vời nhất, chính vì tôi lo lắng thực nghiệm này sẽ gây họa cho chúng ta, tôi mới xóa đi nó.”
“Chỉ là không ngờ, cậu lại thấy nó…”
Anh thở dài nhớ về chuyện năm đó, đúng là anh đã tìm ra phương thuốc quý, nhưng nguyên liệu đến công thức kia quá mức nguy hiểm.
Chỉ cần công bố, e rằng mạng họ khó giữ, năm đó anh còn chưa cường đại, mà Dung Vị cũng chỉ đơn giản là doanh nhân trẻ.
Đại gia tộc có bao nhiêu ác độc hung hiểm, bọn họ cũng chưa trải qua, anh chỉ lo sợ người thân sẽ dính lấy phiền toái.
Không ngờ được…
“Chính cậu… là cậu… tại sao cậu lại không nói tôi biết chứ?” Dung Vị kích động, ánh mắt đỏ hoe.
Nếu vậy bao năm qua anh ta chịu bao cực khổ cũng vì công thức kia, vì Hồ Cửu sao?
Trong lòng còn có chút ganh tỵ, tại sao Hồ Cửu một lần thực nghiệm có thể làm ra thành công.
Còn anh ta nhiều lần thực nghiệm vẫn đạt ở mức bình thường, dù kéo được tuổi thọ nhưng vẫn có tác dụng phụ.
Vì sao chứ?
“Cậu nói xem, tôi giấu giếm hay cậu không hỏi tôi?” Hồ Cửu sắc bén nhìn Dung Vị.
Trong lòng anh cũng có chút khó chịu, năm đó xóa đi công thức kia, vì anh biết sẽ có lúc dùng đến nhưng không phải lúc đó.
Họ còn quá yếu, không thể giữ được bản thân, sao có thể để công thức kia được công bố, mà Dung Vị tuổi trẻ hiếu thắng thế nào anh còn không rõ sao.
Đây là vì anh, vì người thân, vì cả Dung Vị, sao không ai hiểu chứ?
“Ngu ngốc, cậu có công thức đó nhưng lại không nói ra.
Nếu lúc đó chúng ta có thể đạt được nó, chúng ta còn sợ bọn người kia sao?”
Dung Vị tức giận gào lên.
“Chúng ta? Vậy cậu có hỏi tới tôi? Nếu người viết công thức đó không phải là tôi, nếu là cậu… cậu sẽ nói với tôi thế nào?”
“Vậy tôi xóa nó là tôi có lỗi với cậu sao? Vậy bây giờ đại gia tộc không truy lùng cậu sao?”
Hồ Cửu lạnh như băng nói.
Anh không ngờ Dung Vị lại có tư tâm như vậy, uổng cho anh xem anh ta là anh em tốt.
Uổng cho anh năm đó vì anh ta mà xóa đi công thức kia.
“Nực cười.
Cậu thì biết cái gì chứ, lúc đó cha mẹ tôi còn có chức vị, nếu là tôi công bố thì sao chứ? Cậu không có chỗ tốt sao?” Dung Vị cố gắng tìm cớ.
Hồ Cửu thở dài, cũng không muốn nói nhiều với Dung Vị, năm đó vì tư tâm mà Dung Vị tự đẩy cả hai vào hiểm cảnh.
Bây giờ, chấp niệm của Dung Vị vẫn ở chỗ công thức trường sinh kia, mà bản thân anh ta không hiểu.
Công thức năm đó cũng không phải là công thức hoàn chỉnh nhất, sau khi Hồ Cửu học hết tất cả về võ đạo, trận pháp, ẩn thuật, thì anh phát hiện công thức năm đó còn nhiều lỗ hổng.
Phải bù bằng nhiều thứ, sẽ ra được phương thuốc trị vết thương và bệnh tật hiệu quả.
Chỉ là… những thứ này anh đều dùng trên chiến trường, trị thương, chữa trị cho binh lính cũng người dân.
Bản thân Hồ Cửu không hề có tư tâm, Dung Vị ngược lại, tư tâm quá nặng nề.
“Vậy còn tên kia gọi cậu là tiểu tình nhân? Cậu muốn kể chứ?’
Hồ Cửu cũng không còn dáng vẻ lạnh nhạt, chỉ là buông xuôi hỏi.
Suy cho cùng, anh dọn dẹp mọi thứ cho Dung Vị, xem như trả lại ân tình trước đó.
Sau chuyện này, mọi thứ yên ổn lại, có lễ Hồ Cửu cùng Dung Vị sẽ là người dưng.
Dung Vị nghe Hồ Cửu hỏi thì im lặng không nói gì.
Cả người bất giác run lên.
Rất nhanh, căn cứ nơi giam giữ tên tù nhân Đại Hải cùng anh em Tiểu Vũ, Tiểu Long xuất hiện giữa rừng cây lớn.
Dung Vị còn nghĩ Hồ Cửu chở anh tới nơi này để nói chuyện, hóa ra ở đây có một căn cứ kiên cố đến vậy..
Chương90: Khai Chiến
Từ khi ra từ, Dung Vị cũng biết Hồ Cửu vất vả cũng đã tạo nên thế lực riêng, nhưng Dung Vị hiểu rõ thế lực của đại gia tộc, nên anh ta cũng chỉ xem Hồ Cửu có chút bản lĩnh mà thôi.
Nhiều năm dày vò, Dung Vị bị bọn người kia mài mòn ý chí, đã không còn là cậu thanh niên nhiệt huyết cùng tham vọng năm nào.
Giờ đây Dung Vị cũng chỉ là một kẻ sợ đông sợ tây, anh ta đúng với câu nói một lần bị rắn cắn, ngàn năm sợ dây thừng.
“Đây là…” Anh ta muốn hỏi lại cảm thấy có gì đó trong cổ họng.
Dù làm thế nào cũng không nói ra được.
“Cậu còn quan tâm sao?” Hồ Cửu cũng không muốn nói nữa.
Vốn dĩ tên Đại Hải kia gọi Dung Vị như thế, mà thái độ của anh ta lại sợ hãi vô cùng, xem ra Đại Hải kia chính là nguồn cơn gây ra mọi chuyện.
Anh muốn thay Dung Vị làm chút gì đó.
Dù cho Dung Vị có tư tâm thì cùng từng là người anh em tốt của Hồ Cửu, anh cũng xem như vì tình nghĩa còn sót lại.
Thay Dung Vị xả giận, chẳng phải hắn gọi Dung Vị là tình nhân?
“Chuyện trong tù, cậu cũng không muốn nói gì với tôi?” Hồ Cửu cũng chủ động mở miệng hỏi.
Lúc này Hồ Cửu đã dừng xe sau khi đi qua tầng tầng lớp lớp cửa, trước mặt bọn họ là những khu nhà kiên cố, bề ngoài tuy không đẹp mắt, nhưng nhìn qua có cảm giác vô cùng an toàn.
“Cậu cũng biết?” Dung Vị bất giác nắm chặt tay thành nắm đấm.
Cả cơ thể run rẩy, anh ta cố gắng áp chế bản thân nhưng trong tiềm thức của anh ta có gì đó, anh ta không hiểu tại sai, bản thân lại sợ hãi tới như vậy.
“Tôi không biết, tôi đang hỏi cậu.
Tôi vẫn mong… cậu tự nói ra.” Hồ Cửu nói xong cũng không nhìn Dung Vị.
Anh đẩy cửa vào, bên trong là một căn phòng tối, phía trước có một mảng kính chịu lực chắn lại.
Phía bên kia kính, Đại Hải đang bị giam lại, tay chân xích bằng xích sắt to được nối với nguồn điện.
“Đây là giam giữ người trái phép, cậu điên rồi.” Dung Vị lùi ra sau vài bước.
“Thì sao? Dù hắn có chết ở đây thì ai quan tâm?” Hồ Cửu lạnh lùng nhìn Đại Hải nói.
“Đó là giết người.” Anh ta không muốn như vậy.
Dù anh ta có hận ai đó đến xương tủy đi nữa, nhưng việc giết chóc vẫn quá mức chịu đựng rồi.
“Vậy đổi lại là cậu, nếu cậu cứ thế chết dí trong tù, ai quan tâm chứ.”
Hồ Cửu dứt lời thì nhấn vào nút đỏ bên tường, Đại Hải bên trong đau đớn kêu gào.
Nhìn cũng biết Hồ Cửu đang khởi động nguồn điện, vết hằn cháy da ở các vòng khóa tay hằn lên ghê rợn.
“Đừng, xin cậu đấy.”
“Tôi đang giúp cậu trả thù đấy.”
“Tôi không cần.”
“Được.
Tùy cậu.”
Nói rồi Hồ Cửu mở cửa đi ra, Dung Vị cũng nhanh chóng đi theo.
“Hữu Thủ, cậu đưa Dung thiếu về đi.
Cho người bảo vệ nhà họ Dung cẩn thận, xử lý xong ổn thảo, đảm bảo họ có cuộc sống tốt là được.”
Giao phó sau cùng mang theo giọng điệu dứt khoát.
Dung Vị hiểu, đến bây giờ Hồ Cửu còn muốn bảo vệ Dung gia không chỉ vì ân tình lúc xưa của hai người, mà còn là vì cha mẹ của anh ta.
“Tôi… xin lỗi cậu.
Nhưng nếu đến một lúc nào đó, cậu đứng trên đỉnh cao danh vọng, tôi nghĩ cậu cũng sẽ làm như tôi.” Dung Vị thở dài nói.
“Tôi chắc chắn không phải là cậu, càng không làm như cậu.” Hồ Cửu khẳng định.
Ánh mắt xoáy sâu nhìn Dung Vị.
“Hữu Thủ… tên Đại Hải kia, để hắn nếm mùi vị bị người chà đạp, sau đó… dọn dẹp gọn gàng đi.” Hồ Cửu quay người đi.
Anh dừng lại, cũng không quay đầu lại, nhắm chặt mắt, trong lòng trống rỗng.
“Đó là vì cậu chưa bao giờ có quyền lực trong tay.” Dung Vị nói rồi nhìn bóng lưng Hồ Cửu.
Hồ Cửu im lặng không nói, giữa họ đã có một khoảng cách vô hình, ngoài đảm bảo an toàn cho Dung gia, có lẽ Hồ Cửu đã không còn muốn dây dưa gì với Dung Vị nữa.
Hữu Thủ bên cạnh làm động tác mời Dung Vị đi ra ngoài.
“Khử hết bọn họ đi, không quan tâm chuyện khác, dọn dẹp sạch sẽ.” Hồ Cửu ra lệnh.
Một lời nói của anh đã ấn định số phận của Tiểu Long, Tiểu Vũ cùng Đại Hải.
Dung Vị dù đã đi xa vẫn còn rùng mình, nghe rõ mệnh lệnh kia của Hồ Cửu, anh ta cảm giác được bản thân đã bỏ lỡ gì đó quan trọng.
Nhưng tới bây giờ, Dung Vị vẫn cảm thấy Hồ Cửu mãi mãi không bằng mình.
Dung Vị đi khỏi căn cứ này, Hồ Cử vẫn đứng trầm ngâm.
Bỗng điện thoại reo lên.
“Cậu Hồ Cửu, Ngài Hồ Lâm muốn gặp cậu.” Trợ lý Bác đến cả điện thoại của Hồ Cửu cũng có thể moi ra.
“Xem ra các người làm phiền tôi quá rồi.
Thay vì làm phiền tôi, nên xem xem đám người mà Hồ gia cùng các đại gia tộc cử đi đã bị gì rồi? Thuộc hạ phơi xác hơn một ngày vẫn chưa được thu gom.
Năng lực kém như vậy mà muốn mời tôi về?” Hồ Cửu mỉa mai.
Vì lòng anh tích tụ khó chịu, trợ lý Bác gọi đến như lửa châm ngòi nổ.
Có lẽ Hồ gia là nơi đầu tiên anh cần xử lý rồi, họ quá phiền phức.
- ----------------
Xin cáo lỗi cùng mọi người, đợt rồi đại lễ lớn nên mình chuẩn bị cùng mọi người.
Không thể ra chương những hôm đó.
Truyện mình đang free, không có thu phí và sẽ không có ý định thu phí hay gì đâu.
Mọi người đừng nghĩ vậy mà tội tác giả như mình hic hic.
18/5 Mình cũng sẽ lên bộ truyện mới chạy song song cùng bộ này để các bạn được đọc đều.
Mình cảm ơn mọi người luôn ủng hộ truyện của mình.
Có độc giả đọc truyện là mình rất quý ạ.
Nên mọi người đừng giận mình nha.....