-
Chương 76-80
Chương76: Bí Mật Khó Giữ
Sau khi Dung Vị cùng cha mẹ đoàn tụ, Hồ Cửu cũng vào trong thì thấy Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ.
“Em cảm động?” Hồ Cửu nắm tay cô, nhẹ nhàng muốn an ủi.
“Lúc trước tôi có thăm họ, chỉ là… sau đó cũng không thể giúp gì…” Lục Thạc vô cùng khó chịu, cảm giác bất lực.
Hồ Cửu cũng hiểu nỗi lòng của Lục Thạc, đám người kia ai mà không vô sỉ, bọn chúng không đầu gấu cũng là đám du côn, Lục Thạc làm sao có thể làm gì được.
Cô có lo sợ không quay lại cũng là chuyện đương nhiên, chưa kể đám người kia là cố ý gây khó dễ cho cha mẹ nuôi, dù Lục Thạc có giúp cũng không thể.
“Bây giờ có thể đoàn tụ là tốt rồi.” Lục Thạc vẫn suy nghĩ đơn giản.
Tuy Lục Thạc xuất thân Kiều gia cũng xem như là một gia tộc giới thượng lưu, nhưng Kiều gia vẫn chỉ là gia tộc tầm trung, mối quan hệ của họ dù cho có tiếp cận được gia tộc lớn cũng không hiểu hết được nội bộ bên trong.
Cho nên Lục Thạc không hề có chút đề phòng nào cùng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ có việc những đám người kia chơi xấu nhau cũng dừng ở trên thương trường.
Hoặc nhiều lắm cũng chỉ là các phú nhị đại ăn chơi trác táng, vô sỉ như Phúc Thái Lâm mà thôi.
“Có thể.” Hồ Cửu nhìn vợ mình rồi thở dài.
Lục Thạc có thể giỏi công việc, kinh doanh phân tích thị trường cô làm rất tốt.
Nhưng có thể nói cô suy nghĩ quá đơn thuần, lòng anh càng quyết tâm, muốn xây dựng một thế lực mà những người thân của mình có thể thoải mái vô tư như vậy.
Ít nhất họ sẽ an toàn một đời, không bao giờ bị ai ức hiếp, cũng sẽ không bị rơi vào sự hãm hại như anh cùng Dung Vị.
“Cha mẹ… mấy năm qua… hai người…” Dung Vị nhìn vẻ mặt già hiện lên vẻ khắc khổ của hai người, anh ta vô cùng đau lòng.
“Không sao, chúng ta tốt lắm.
Con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy run run nắm lấy tay con trai nhiều năm xa cách.
Dung Vị vốn là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo, phong độ vô cùng, biết bao nhiêu cô gái bị đốn tim.
Hiện tại thì sao chứ? Tóc tai rối bù, dáng vẻ cao ốm như một khúc sào, cảm giác không hề có sức sống.
Nhìn cũng biết anh ta chịu bao nhiêu cực khổ, Dung Thất đáy mắt ướt ướt, ông chịu bao năm cực khổ, chỉ mong giải oan cho con trai, giờ thì tốt rồi.
Mọi chuyện đã ổn rồi.
“Chỉ cần một nhà đoàn tụ, chúng ta không cần tranh giành gì với ai cả.
Chỉ cần yên ổn mà sống thôi.” Dung Thất như tháo được nút thắt trong lòng bấy lâu, ông thực sự chỉ muốn an ổn thực sự.
Ông vẫn luôn cho rằng vì năm đó con trai cùng Hồ Cửu quá nổi bật, cay cao đón gió, đón lấy ganh tỵ ghen ghét nên mới ra nông nỗi này.
Hiện tại ông chỉ cầu cuộc sống bình thường, không cần gì hơn.
“Con làm khổ mọi người… Hồ Cửu nói mọi người bị ức hiếp, chuyện này là sao?” Dung Vị nhanh chóng hỏi chuyện này.
Lúc ở trong tù, Dung Vị bị người đàn ông Hồ gia đó ép buộc, ông ta còn cam đoan sẽ đảm bảo cha mẹ anh một đời không lo nghĩ.
Sau đó, anh lại bị một gã to con kia tra tấn ngày ngày, anh ta cũng không muốn nghĩ lại ký ức đó nữa.
Nếu bọn họ có thể thao túng được hẹn thống trại giam, vậy thì cha mẹ mình sẽ ra sao?
“May có Hồ Cửu, giờ chúng ta ổn rồi.
Con cũng ra ngoài rồi, đừng lo nữa.
Sau này cứ an ổn là đủ.” Tuyết Ngụy trong lòng vẫn vô cùng lo sợ.
Bản thân hai vợ chồng già rất muốn được bình an qua ngày, cái gì mà hãnh diện, thanh niên ưu tú gì đó, ông bà không cần.
Chỉ cần người thân an toàn, vui vẻ mà sống là đủ!
“Cậu tạm thời cứ ở nhà cùng cha mẹ nuôi.
Vài ngày tới đừng nên ra ngoài, cần gì cứ gọi tôi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Tôi đưa vợ về nhà trước.
Cần việc cứ báo với Hoàng Đàn, anh ta sẽ phụ trách bảo vệ ở đây.” Nói xong Hồ Cửu cũng không quay mặt lại, kéo tay Lục Thạc rời đi.
Dung Vị nhìn dáng vẻ cương định của Hồ Cửu rời đi, trong lòng anh ta biết từ đây bản thân cùng người anh em này sinh ra khoảng cách, mãi mãi không thể kéo gần lại.
Trên xe, Hồ Cửu nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho Lục Thạc.
“Anh… có thể đừng lông bông nữa không?” Cô ấp úng nói.
“Em nghĩ chồng em không làm gì sao?” Hồ Cửu cười hiền hỏi lại.
Quả thực, cả ngày anh không làm gì, cứ ngoài đường, cũng không thường xuyên ở nhà, mỗi lần về đều là bộ dạng bụi bặm.
Lục Thạc cảm thấy anh khác xa lúc trước, cũng không giống Hào Danh Đạt.
“Anh cũng có đi làm, có những việc… nói em cũng không rõ hết được, tới lúc em sẽ hiểu thôi.” Anh cũng không biết phải giải thích với Lục Thạc thế nào.
“Anh không thể sống nhờ vào sự báo ân của người ta mãi được, chẳng phải lúc trước anh cũng có năng lực sao?” Lục Thạc ấm ức không nói nên lời.
Từ ngày Hồ Cửu quay về, anh ngoài cứu cô ra cũng chỉ sống với sự báo ân của người ta, không hề nỗ lực gì cả.
Cô quá chán ngán anh rồi.
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên ly dị đi.
Năm đó cũng chỉ là đăng ký giấy tờ, thực sự cũng không có danh chính ngôn thuận.” Lục Thạc đưa ra quyết định.
Hồ Cửu nghe đến ly dị thì thắng gấp, làm xe giật mạnh, Lục Thạc bị dây an toàn kéo đau.
“Em vừa nói gì? Ly dị?” Hồ Cửu nhíu mày nghiêm túc nhìn Lục Thạc.
“Đúng.
Tôi không thể chấp nhận người chồng không chí tiến thủ như anh được.” Lục Thạc gằn giọng nói.
Bao năm qua chính vì tờ giấy hôn thú kia mà cô bị ràng buộc, nhưng cũng tốt giúp cô tránh bớt sự dòm ngó của bọn đàn ông.
Cô cũng không hy vọng anh sẽ quay về, chỉ là khi anh về lại cứ một bộ dạng không mấy tiến bộ.
“Anh xem đi.
Từ lúc anh về, anh làm được gì cho tôi hay cho mọi người.
Nếu anh không dựa vào chút ân tình của người ra, anh có thể tốt sao?”
“Đúng là anh cứu tôi, anh luôn xuất hiện cứu tôi.
Nhưng rồi sao? Sau đó thì sao? Tôi vẫn bị người ta nhắm tới.
Nếu chồng tôi là người có tiếng nói, có thực lực, ai dám động vào tôi chứ?” Lục Thạc như bùng nổ.
Nói xong cô òa khóc, dường như uất ức bao năm qua của cô như tuôn trào ra.
Cô cũng là phụ nữ, cô cần sự an toàn thì có gì sai.
“Ly dị đi.
Thủ tục thôi mà, anh cần tôi trả lại biệt thự kia cho anh, cha con tôi đi nơi khác.
Tôi không muốn tiếp tục thế này.” Lục Thạc còn nhớ rõ, Hào Danh Đạt vì cứu cô cũng bị người ta đánh ngất.
Hình ảnh ấy cứ bám lấy cô, tới giờ cô vẫn chưa liên lạc được với anh ấy, lòng cô có chút lo lắng.
- --------
Xin đừng mắng tác giả nữa...!tác giả đau lòng huhu
Ra truyện liền liền đây huhu đừng mắng nữa mà độc giả thân yêu.
Chương77: Quan Hệ Căng Thẳng
Hồ Cửu trầm ngâm không nói gì, anh không ngờ trong lòng cô chứa nhiều uất ức như vậy.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Hồ Cửu hơi bất lực.
Anh không phải là không cố gắng, nhiều năm qua anh ở biên giới xông pha chiến trường, luôn là người tiên phong xông vào hiểm cảnh.
Không biết bao lần anh cận kề cái chết, bị hãm hại sau lưng, mỗi vết thương trên người anh là một lần anh trải qua cửa tử.
Anh biệt tích nhiều năm vì muốn khi quay về có thể đem tới cho người mình thương, người thân của mình những gì tốt đẹp nhất.
Vậy mà… người anh yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy mà anh lại không thể xoa dịu được.
“Không phải là anh không làm gì, nhiều năm qua, anh bôn ba, anh lăn lộn, một đường trở thành Chiến thần Thiết Soái.
Chỉ mong sau này em và cha có được hạnh phúc.
Anh xin lỗi em vì đã để em một mình chịu đau khổ như vậy.”
Hồ Cửu muốn giải thích rõ, muốn Lục Thạc tin tưởng anh một lần, cùng anh xây dựng một đế chế riêng, anh muốn đảm bảo cho mọi người một điểm tựa, cũng không gây tổn hại ai.
‘Ầm’
Lục Thạc tức giận đóng mạnh cửa xe.
Anh vội vàng xuống xe kéo cô lại, tuy giờ là buổi sáng nhưng đây là đoạn vắng, mà bọn người kia còn chưa biết có theo đuôi bọn họ hay không.
“Lục Thạc… vợ… em nghe anh…”
Hồ Cửu nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô.
“Anh điên à! Chỉ vì muốn tôi không ly hôn mà nói mình là Thiết Soái? Chiến thần sao? Quân đội của anh đâu hả? Anh xem người ta một tổng giám đốc đã có trợ lý đi cùng.
Chiến thần mà anh nói cứ như là người nào ngoài đường vậy.”
Lục Thạc tức đến đỏ mặt, sao Hồ Cửu mà cô quen biết lại thay đổi như vậy, người ta khiêm tốn lễ độ bao nhiêu, thì anh hiện tại phô trương bấy nhiêu.
Sao lại nhận vơ như thế chứ?
Lục Thạc giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, lớn giọng tiếp tục mắng: “Anh đừng nghĩ không thấy mặt Chiến thần thì anh nhận vơ.
Dù anh có ân với ngài ấy đi nữa thì cũng nên biết tôn trọng là gì.
Tôi quá thất vọng về anh.”
Ánh mắt Lục Thạc vô cùng thất vọng nhìn Hồ Cửu, cô không ngờ anh lại có thể giả danh ân nhân của mình.
“Em không tin anh? Anh nói thật.” Hồ Cửu đối diện ánh mắt thất vọng của Lục Thạc, trấn tĩnh nói.
“Tin anh?” Lục Thạc rơi nước mắt nhớ lại những ấm ức bao năm qua.
“Anh lấy gì cho tôi tin? Anh nói đi!” Cô thực sự không tin anh, không thể có chuyện vô lý đó được.
“Cả chuyện năm năm trước, em cũng không tin anh bị hãm hại?” Hồ Cửu thất vọng, ánh mắt đau khổ như hằn lên.
Năm năm trước Dung Vị bị bọn người kia đổ biết bao nhiêu tội lỗi, Mộc Thúy Lan là người hại anh ta, cô ta ít ra còn tin Dung Vị không xấu xa, chỉ là cô ta muốn tìm bến đỗ mới.
Còn Lục Thạc bao năm vẫn chưa hề tin anh bị hãm hại, cô cũng có nghĩ tới việc anh bị hại, nhưng cô vẫn luôn trách anh bất tài.
Nếu anh đủ tài giỏi thì ai dám hại anh chứ?
Đến cô cũng bị mọi người chỉ trích, mà cho tới hiện tại bị mọi người dòm ngó.
“Thà là Lục gia, có lợi cho Lục gia em đều không tiếc bản thân mà cố gắng.
Họ hết lần này đến lần khác bán em đi, chỉ đơn giản tức giận là thôi.
Còn anh với em hết lần này đến lần khác là chân thành đối đãi, em vẫn không tin anh?”
Hồ Cửu đau lòng nói, anh không nghĩ Lục Thạc lại thiếu lòng tin với anh như vậy.
“Lục gia suy cho cùng dù họ vô sỉ là thật, họ không tốt là sự thật.
Nhưng nếu tôi hay anh có đủ lực giúp họ, thì họ cần gì bức em tôi hay ai đó đến bước đường cùng.
Cũng chẳng phải là sinh tồn sao? Mà người Lục gia vứt bỏ tôi chẳng phải vì tôi không có chỗ dựa? Chẳng phải vì tôi vô dụng, mà bản thân anh cũng vô dụng sao?”
Lục Thạc nói từng lời như nhát dao cứa vào tim cả hai.
Cô có vẻ cố chấp, vô lý, nhưng những gì cô nói đều là sự thật.
Trong cái xã hội này, ai mà không nâng cao đạp thấp chứ? Người hại người, gia tộc đấu đá nhau để đứng vững.
Nếu cô là người được chọn để Lục gia đánh đổi vì lợi ích là vì cô không có giá trị nào khác, không phải sao?
“Những gì anh làm em cũng không nhìn thấy?” Hồ Cửu cảm thấy vô cùng đau lòng nói.
Anh cảm thấy cách nghĩ này của Lục Thạc quá phiến diện rồi.
Lục gia bán đứng cô còn không phải vì ích kỷ, nếu bản thân họ có thực lực cần gì dùng cách hèn hạ như vậy chứ?
Chẳng lẽ các gia tộc khác đều phải đánh đuổi như thế?
Dù là hôn phối giữa các gia tộc thì đó cũng là đôi bên có lợi, có sự lựa chọn, còn nhận được tôn trọng vốn có.
Đằng này… là bán Lục Thạc, bán một cách vô sỉ hèn hạ, mà cô lại xem đó là đương nhiên?
“Em thà xem những hành vi đê hèn đó là đương nhiên, cũng không đặt lòng tin ở anh?” Hồ Cửu hơi dịu giọng một chút.
Lục Thạc cúi đầu, như có lỗi.
Đúng là nhiều lần cô bị hại, đều là anh giải vây, anh cứu giúp.
Nhưng luôn là đi cứu cô, không phải là bảo toàn cho cô ngay từ đầu, như vậy thì có tác dụng gì chứ?
“Lên xe đi, chuyện khác nói sau.” Hồ Cửu cảm nhận được có dị động, muốn đưa cô về nhà trước.
Dù sao ở cả hai khu biệt thự anh đều có an bài bảo vệ ngầm ở đó, dù sao ở đó vẫn an toàn hơn.
Hào Danh Đạt vẫn chưa đủ thực lực đi theo bảo vệ Lục Thạc, anh cùng Hữu Thủ cũng đã có sắp xếp sắp tới.
Truyện Dị Giới
Trước mắt vẫn là đưa Lục Thạc an toàn quay về, còn vấn đề khác tạm thời sẽ giải quyết sau.
Anh cũng có lòng tin chỉ cần chờ thêm một khoản thời gian cô sẽ hiểu và tin anh, làm cho vợ mình thiệt thòi cũng là anh sai trước rồi.
“Được.”
Lục Thạc cũng cảm thấy chuyện gì cũng cần về nhà nói chuyện, dù sao cũng là ở ngoài đường, không nên xúc động như thế, Hồ Cửu cũng cần mặt mũi.
Khi hai người vừa lên xe đi về biệt thự Nhật Hạ, thì đã xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen bám đuôi đằng sau.
“Em thắt dây an toàn chặt một chút, nhắm mắt lại, lát nữa dù có chuyện gì cũng không được mở mắt.” Hồ Cửu dặn dò.
“Có gì sao?” Lục Thạc khó hiểu.
“Cũng không, anh muốn đi nhanh một chút.
Ngại lam em sợ.” Hồ Cửu cũng không muốn cô quá lo lắng.
Dù sao nếu kéo thêm rắc rối, cô biết bản thân dính vào chuyện hãm hại rối ren này của anh cùng Dung Vị sợ là lại căng thẳng hơn..
Chương78: Bình Yên Phải Từ Các Trận Chiến
Chiếc xe màu đen đột nhiên xuất hiện, không có biểu hiện của việc đuổi theo, chỉ đơn thuần giữ khoảng cách với xe của Hồ Cửu.
Anh nhíu mày cảm giác có gì đó bất thường, trước mắt anh cần đảm bảo an toàn cho Lục Thạc.
“Em sau này cứ ở nhà là tốt rồi, nếu đi làm nên đi cùng Hào tổng.” Hồ Cửu dặn dò.
Nghe anh nhắc tới Hào tổng, trong lòng Lục Thạc hơi chột dạ, nhưng cô lại khó hiểu, tại sao lại muốn cô ở nhà.
“Tôi không nghĩ là có vấn đề gì đó mà anh ràng buộc tôi ở nhà.
Nếu là vì chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ cẩn thận hơn.
Dù sao cũng không thể hạn chế tôi đi lại được.”
Lục Thạc quả quyết nói.
Hồ Cửu bên cạnh cũng không biết phải giải thích làm sao cho Lục Thạc hiểu, nhưng cũng không thể nói chuyện của Dung Vị được.
Dù sao thì bản thân anh cũng chưa rõ được hết câu chuyện bên trong, nguy hiểm vẫn ở đó.
Còn về phía Phúc gia bên kia, có lẽ anh nên dẹp luôn gia tộc này rồi, dám có ý đồ xấu với người của anh.
“Được, tùy em.
Anh chỉ đang quan tâm em.” Hồ Cửu thở dài nói.
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cứu tôi.
Sau này tôi tự cẩn thận là được.” Lục Thạc cũng hơi dịu giọng một chút.
Nhưng cô vẫn cảm giác vô cùng bất mãn với Hồ Cửu, lúc trước quả thật cô có tình cảm với anh, chỉ là qua nhiều năm anh bặt vô âm tính thì tình cảm đó với dần, còn lại cũng chỉ là tình nghĩa.
Khi anh về lại làm cô thất vọng vô cùng, từ một thanh niên ưu tú ngày nào giờ lại trở nên bụi bặm phong sương, không hề làm gì ổn định, cứ như những tên côn đồ mà đánh đánh chém chém.
Lục Thạc thở dài.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Nhật Hạ.
Hồ Cửu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn ở khoảng cách nhất định, lại cũng không có biểu hiện gì, cũng không thể hiện địch ý.
“Em từ đây đi vào, sau này cẩn thận chút.” Hồ Cửu nhanh chóng mở cửa xe.
Anh cũng không lái xe vào trong như mọi khi, dù sao Lão Lý cũng đã ở đây bảo vệ cha con Lục Thạc, anh cũng yên tâm một chút.
Trước mắt cần xem chiếc xe kia muốn làm gì, để họ biết nơi ở cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Anh… không đi vào?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn chút chuyện, anh sẽ về nói chuyện với em sau.” Hồ Cửu vẫn nhẹ nhàng nói.
Hiện tại làm rõ mọi chuyện, bảo vệ an toàn mọi người mới là chuyện cần làm, những chuyện khác có thể nói sau.
“Dù sao cha cũng chờ em từ hôm qua, có lẽ rất lo.” Anh như có như không dặn dò cô.
“Ừ.
Cố gắng về sớm, tôi cũng muốn nói chuyện cho rõ với anh.” Lục Tahcj nghiêm nghị nói.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao chuyện kia anh cũng chưa biết xử lý thế nào.
Vợ đang muốn ly hôn anh nha, thái độ kiên quyết vô cùng, anh cũng chưa biết phải làm sao.
Chờ Lục Thạc vào trong khuất bóng, anh chắc chắn cô đã an toàn thì bắt đầu lái xe đi tiếp.
Anh chạy tới một đoạn đường cao tốc, chiếc xe đen kia vẫn bám theo anh, tốc độ vẫn duy trì giữ khoảng cách với anh.
“Thú vị.” Hồ Cửu nhếch môi cười.
Anh thắng gấp, cua gắt xe quay ngược lại đối đầu với xe màu đen kia, chiếc xe kia cũng dừng lại.
Cả hai chiếc xe đối đầu nhau, cũng không bên nào chịu tiến tới.
Đột nhiên, Hồ Cửu nhấn ga hết tốc độ, chiếc xe của Hồ Cửu là xe địa hình, nhìn bề ngoài không hề có sự sang trọng bóng bẩy của chiếc xe đắt tiền, nhưng động cơ cực mạnh, đây là xe địa hình, vượt mọi chướng ngại.
Cho nên những chiếc xe đắt tiền ngoài kia thực sự chỉ sang trọng đẳng cấp, còn động cơ thì không thể chuyên dụng bằng xe của anh.
Grừm…
Chiếc xe đen ban đầu không nhúc nhích, nhưng có lẽ cảm thấy Hồ Cửu muốn tông trực diện họ, nên đã đánh lái qua một bên.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên từng đợt khói.
Cạch.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống xe, tỏ vẻ cung kính cúi đầu về phía xe Hồ Cửu.
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu.” Người đàn ông đứng tuổi cách xe Hồ Cửu khó gần.
Ông ta nói to, đủ để anh nghe thấy.
Hồ Cửu cũng khoan thai bước xuống xe.
“Có chuyện?” Hồ Cửu âm trầm hỏi.
Cả người anh dựa vào xe, cảm giác anh rất tùy tiện nhưng trên người anh luôn có một loại áp lực vô hình.
Người đàn ông lớn tuổi kia nhìn qua cũng là người có hiểu biết, lăn lộn trong xã hội này.
Nhưng nhìn tới Hồ Cửu vẫn vô thức mà cúi đầu.
“Tôi… có thể tới nơi khác nói chuyện không?” Người đàn ông này nhẹ nhàng yêu cầu như sợ Hồ Cửu không chịu đi.
“Không! Cứ nói đi.” Anh không muốn bị sắp đặt.
Đến một nơi nói chuyện chi bằng cứ nói thẳng.
“Đây… chuyện này rất quan trọng… về thân thế của cậu.” Người đàn ông này có chút cẩn trọng, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hồ Cửu.
“Tôi là người Hồ gia, Hồ Lâm… xét về thứ bậc cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng chú.” Nói xong lời này Hồ Lâm hơi thở ra một chút..
Chương79: Còn Có Một Thân Phận Khác
Hồ Cửu cảm thấy thật nực cười, từ một kẻ mồ côi phải nương tựa người khác, trở thành người có họ hàng rồi.
“Tôi không biết là bản thân lại có một người chú đấy.” Giọng nói lạnh băng của Hồ Cửu làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
“Này… nói rất dài.” Hồ Lâm vẻ mặt có chút khó xử.
Thật ra Hồ Cửu chính là con trai của Hồ Thùy, tiểu thư duy nhất của Hồ gia, năm đó Hồ tiểu thư có thai khi còn chưa đính hôn.
Hồ gia vì sợ tai tiếng nên giam Hồ tiểu thư ở một biệt thự ở thành phố nhỏ, cô sinh hạ một bé trai, đường nhiên là Hồ gia không chấp nhận đứa bé mang họ Hồ.
Chỉ là Hồ tiểu thư kiên quyết đặt tên con là Hồ Cửu, sau đó gửi cậu vào trại trẻ mồi côi ở thành phố Gia.
Hồ tiểu thư biết, đứa bé nếu về Hồ gia chỉ có một kết cục thê thảm, chẳng thà ở bên ngoài tự do, mang theo hy vọng của cô.
Nhưng điều Hồ tiểu thư không ngờ tới nhất chính là trên đường về lại Hồ gia ở phía Bắc thì cả đoàn gặp tai nạn.
Hồ Thúy mất tại chỗ, người tùy tùng năm đó sống sót chỉ còn có Hồ Lâm, mà Hồ Thúy là chị của ông, cả hai chị em ông luôn có tình cảm thân thiết với nhau.
Sau chuyện năm đó, ông cũng không nhắc tới đứa con của chị gái, Hồ gia cũng không truy cứu xem ai là cha đứa bé, cũng mặc kệ đứa bé tự sinh tự diệt.
Không phải Hồ gia không biết sự tồn tại của Hồ Cửu, chỉ là không muốn dính dáng tới đứa bé làm họ thấy xấu hổ.
“Dài? Tôi nghĩ không cần nói, lúc trước ra sao giờ cứ như vậy.
Tôi không mong mình lại có người thân từ trên trời rơi xuống.”
“Không! Nói cho đúng là tôi không cần.”
Hồ Cửu càng nói, càng lạnh băng.
Anh không quan tâm cái gì đó là gia tộc lớn chống đỡ, dù sao trước giờ anh cũng là trẻ mồ côi, cứ như vậy là tốt nhất.
“Hồ gia là gia tộc lớn, cậu nên suy nghĩ…” Hồ Lâm nhíu mày.
Thực sự mà nói ông ta xuất thân từ gia tộc xếp bậc nhất nhì đất nước, nên những suy nghĩ tư duy của các gia tộc đã ăn sâu từng thành viên.
Hồ Lâm luôn vì tình cảm của chị gái muốn tìm lại đứa cháu đáng xấu hổ này, chỉ là ông ta cho rằng nghe tới Hồ gia thì bất kỳ ai cũng phải vui mừng mới phải.
Nếu không phải Hồ gia đang gặp biến động, mà Hồ Cửu nhiều năm trước xem ra cũng có chút năng lực, giờ tuy có chút chật vật nhưng Hồ gia cần dùng người, tiền bối Hồ gia chấp nhận cho đứa cháu này quay về là tốt rồi.
“Không cần! Về nói với đám người Hồ gia kia, tôi không cần.
Tốt nhất đừng cho tôi biết các người có dính dáng tới chuyện hãm hại tôi cùng Dung Vị mấy năm trước.
Nếu không…”
Anh cũng không nể tình mà cảnh cáo.
Còn về thân phận của mình, anh nhiều lần điều tra quả thực không tìm ra chút gì liên quan tới Hồ gia.
Nhưng dù làm thế nào vẫn không thể tra ra được thông tin gì, hiện tại là có người Hồ gia đến tìm nói rằng là chú anh.
Đùa sao?
Điều này chứng tỏ bọn người gia tộc lớn chính là sợ thân phận của anh, như vậy anh cũng đoán thân phận của bản thân cũng không có gì hay ho nên bọn họ mới làm như thế.
“Có lẽ thân phận của tôi cũng không có gì hay nên các người mới như thế.
Nếu không đã tìm tôi từ nhiều năm trước mới phải, đã vậy cần gì tìm tôi? Hồ Cửu tôi không cần các người.”
Nói xong anh lên xe lạnh lùng rời đi, mặc kệ Hồ Lâm đứng chết trân tại chỗ.
Ông ta vì niệm chút tình chị em thuở xưa, ngoài khoảng thời gian năm năm không điều tra được Hồ Cửu đi đâu làm gì ra thì cuộc sống Hồ Cửu đều được điều tra kỹ.
Ai mà ngờ Hồ Cửu lại ngông cuồng như vậy!
“Hừ, đúng là tuổi trẻ, vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì.” Hồ Lâm hừ lạnh cũng lên xe.
Ông nói với người lái xe: “Cậu điều tra một chút, xem nó thế nào? Thiếu thốn có thể hỗ trợ, dù sao chị tôi ra đi cũng còn mỗi nó, tuy thân phận đáng xấu hổ nhưng xem như đây là chút tình nghĩa còn lại của tôi đi.”
Hồ Lâm tự cho là đúng có chút thở dài.
“Tra ra được thân phận Chiến thần cùng người thần bí kia chưa? Thế lực của người thần bí kia ngày càng lớn, tôi không muốn Hồ gia lại sai đường.” Ông ta như chợt nhớ gì đó rồi nói.
“Thân phận Chiến thần tuyệt đối bảo mật, Ban Chính trị cũng không có mấy người biết.
Còn người thần bí kia càng bí ẩn hơn, vô tung vô ảnh.” Tài xế Bác, cũng là trợ lý của Hồ Lâm cung kính trả lời.
Hồ Lam trầm tư lắc đầu, Hồ gia tuy trước giờ đều là một trong những gia tộc đứng đầu.
Nhưng thế hệ sau của Hồ gia không ai nổi bật, thậm chí có phần sa sút.
Vì giữ hình tượng, bọn họ vẫn xây dựng những người thế hệ sau một vỏ bọc ưu tú.
Tuy nhiên sự thật ra sao bọn họ biết rõ, điều bọn họ cần là tìm người ưu tú hỗ trợ Hồ gia.
Tất nhiên công lao hay mọi thứ đều do những người Hồ gia đón nhận, đó cũng là lý do Hồ Lâm tìm Hồ Cửu.
Dù sao tìm người ngoài cũng cần cho người nhà một cơ hội, huống hồ đây là cơ hội tốt để Hồ Cửu có thể về Hồ gì.
Chỉ là ông không ngờ mọi chuyện lại khó khăn vậy.
“Tạm ở đây vài ngày đi.
Dù sao Chiến thần cùng người thần bí kia cũng đang ở đây, tuy không rõ là ở đâu và làm gì, nhưng tin tức của chúng ta hẳn không sai nhiều.
Một trong hai cũng được.” Ông ta ra lệnh cho tài xế Bác.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp một chút.” Tài xế Bác nhanh chóng lái xe đi.
Hồ Cửu bên này nhanh chóng về lại căn cứ núi Hàng.
“Hữu Thủ, tra cho tôi.
Tra mọi thông tin liên quan về tôi, một điểm cũng không bỏ sót, tra cả Hồ gia, bí mật của họ dù là cọng lông tơ cũng tra cho ra cho tôi.
Chuyện này tuyệt đối bí mật, hiểu chứ?” Anh nhanh chóng phân phó thân tín của mình.
Hữu Thủ nhìn thái độ của Hồ Cửu, cũng đoán vài phần là ai đó chọc giận anh.
Nhưng anh ta không dám hỏi, chỉ là hơi chần chừ.
“Có gì sao?” Hồ Cửu thấy thái độ của Hữu Thủ thì chợt hỏi.
“Hồ gia bên kia cũng là người nhúng tay trong trận truy đuổi Dung Vị lần này.
Gia tộc lớn thường rất khó điều tra.” Hữu Thủ thẳng thắn nói.
“Khó sao? Cần thì trực tiếp bắt người đánh cho tới khi khai mới thôi.” Hồ Cửu lạnh giọng nói.
Vẻ mặt của anh không khác gì Atula hiện thân.
Hữu Thủ hơi lùi một chút, có một cảm giác sợ hãi vô hình..
Chương80: Hồ Gia
Hữu Thủ cảm nhận rõ sự nguy hiểm trên người Hồ Cửu, anh ta cảm nhận được uy áp này của Hồ Cửu chỉ thấy ở trên chiến trường, trong những lần sinh tử trong mảy may.
Chỉ là hiện tại, dù là Hồ gia có nhúng tay vào chuyện Dung Vị thì với tác phong của Hồ Cửu cũng sẽ từ từ mà chơi chết bọn họ.
Nhưng anh lại để người điều tra, Hồ gia cùng Hồ Cửu có quan hệ sao?
Nghĩ đến đây Hữu Thủ cũng không dám suy đoán lung tung, nếu như quả thực Hồ gia có quan hệ với Hồ Cửu vậy thì Hồ gia phen này xong rồi.
“Tôi sẽ cố gắng báo kết quả cho ngài.” Hữu Thủ cung kính, không còn bộ dạng đùa giỡn như thường ngày.
Anh ta biết rõ khi nào nên vui khi nào nên nghiêm túc, ở cạnh Hồ Cửu không phải chỉ mới một vài ngày, điều này anh ta nắm rõ.
“Đi đi.” Hồ Cửu xua xua tay, thu lại khí thế vừa rồi.
Anh ngồi trong phòng kín, tự mình ngẫm nghĩ một chút.
Dung Vị vừa ra tù thì Hồ gia cùng các gia tộc khác tham gia truy bắt người.
Hồ gia đang yên đang lành tìm anh, nếu như anh ta có thân phận khó nói thì với tác phong bọn người gia tộc danh giá kia chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.
Bọn họ không thiếu một thành viên, mà người chú Hồ Lâm từ trên trời rơi xuống kia của anh cũng không hề có chút thành ý nào, dáng vẻ lúc nãy chính là bố thí.
“Tôi muốn xem là Hồ gia các người muốn gì.” Hồ Cửu nhếch mép bình tĩnh nói.
Hồ Lâm bên này sau khi an ổn về biệt thự ở thành phố Gia thì bắt đầu huy động nhân lực tìm tung tích Chiến thần cùng người thần bí mới nổi của thế giới ngầm.
Dù cho tra thế nào thì thông tin vẫn rất mờ nhạt, không có tiến triển gì cả.
“Chiến thần còn xem như là cơ mật, chúng ta không tra ra cũng thôi.
Nhưng người kia là ai chứ? Khuấy động đảo lộn mọi thứ, hiện tại hầu như các thế lực lớn ở thế giới ngầm đều theo người kia, nếu chúng ta không nhanh lên e là…”
Hồ Lâm nhíu mày, xoa xoa mi tâm, cảm giác có chút khó khăn.
Bao năm qua Hồ gia hưng thịnh không suy cũng là có lý do, người Hồ gia luôn ở trong Ban Chính trị, nếu không làm chính trị cũng là nắm giữ gia nghiệp lớn, khuếch trương thanh thế.
Mà để làm được vậy họ phải móc nối rất nhiều mối quan hệ, cả đen lẫn trắng.
Đừng nghĩ gia tộc lớn đều trong sạch, bọn họ ai mà không có úp ngửa bàn tay, đen trắng không quan trọng, mà cái chính là lợi ích lâu dài.
“Tuy tra không ra tung tích cụ thể, nhưng dấu vết để lại thì Chiến thần cùng người kia đều đang ở đây.” Tài xế Bác cẩn trọng báo.
“Chút tung tích đó không giúp được chúng ta là mấy.” Hồ Lâm vẫn không cảm thấy hài lòng.
Ông ta gõ gõ tay trên chiếc bàn trà, cảm giác vô cùng bế tắc.
“Đám người gia tộc khác đang muốn nổi lên, bọn họ trâm anh thế phiệt không ít.
Bên Vinh gia cũng đã hành động, Vinh tiểu thư bên đó cũng đã đính hôn với Trần thiếu của Trần gia.”
“Đều là gia tộc ngang hàng với Hồ gia, còn là liên hôn.
Một người nằm trong Ban Chính trị, một người là Chủ tịch tập đoàn quốc gia.
Cậu xem đi, chúng ta có ai?”
Hồ Lâm chán nản nói.
Không phải Hồ gia không có người, mà quả thực đời sau của Hồ gia xem như thụt lùi, không người tài giỏi, cũng không kẻ cầu tiến.
Hồ đại thiếu gia Hồ Tiêu thì ăn chơi trác táng, không vướng lùm xùm cũng nhờ người chú là ông đứng ra giải quyết hậu quả.
Còn những hàng con cháu khác sao? Không hy vọng!
Học vấn không cao, cũng không bằng người, kẻ được chút thông minh thì không thọ nổi.
“Hồ Tiêu bên kia còn duy trì được bao lâu tôi không rõ, nhưng cần tìm người làm thay nó mọi chuyện, tìm người nhận thay mọi thứ cho nó.
Nếu không tôi cần phải nhận Hồ Cửu về Hồ gia sao?”
Giọng nói lạnh băng của Hồ Lâm càng tàn nhẫn.
Nhận lại Hồ Cửu về Hồ gia trong thâm tâm ông ta cũng không mong muốn, chỉ là niệm tình chị gái đã mất, còn có gia tộc Hồ gia cần người đứng ra hứng mọi búa rìu dư luận.
Tất nhiên Hồ gia cũng sẽ đảm bảo cho người đó một đời không lo nghĩ, mà người có thể chỉ có Hồ Cửu.
Thân phận xấu hồ của Hồ Cửu bước vào Hồ gia, dù là điều tiếng xấu đi nữa, Hồ gia cũng sẽ xem đó là đứa cháu thất lạc được yêu thương chiều chuộng, còn dư luận thì chỉa mọi thứ về người cháu này.
Hồ Tiêu cùng những người khác không cần lo nghĩ, mà phía bên Ban Chính trị cũng không thể nắm thóp bọn họ.
“Liên lạc lại với Hồ Cửu đi.
Tôi tin nó chỉ một phút bốc đồng, chắc hiện tại cũng hối hận rồi.
Bước vào Hồ gia không phải ai cũng có thể, mà nó đang cần chúng ta.” Hồ Lâm chợt nhớ ra gì đó liền phân phó tài xế Bác.
“Anh ta vừa rồi có vẻ rất kiên quyết.” Tài xế Bác ngập ngừng nói.
Có lẽ Hồ Lâm ở Hồ gia quá lâu cảm giác ai cũng thua kém mình, còn tài xế Bác là kẻ hầu người hạ, nhìn Hồ Cửu liền có cảm giác phục tùng.
Mà cảm giác đó làm sao có trên người một kẻ không ra gì.
Trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng, thái độ của Hồ Cửu quá rõ ràng, không rõ tại sao Hồ Lâm vẫn kiên quyết như thế.
Nhưng lời ông chủ nói kẻ làm thuê như anh ta không thể nói ra được thành lời, chỉ có thể âm thầm gật đầu rồi đi làm việc.
Sau khi tài xế Bác ra ngoài, Hồ Lâm bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Anh cả, anh quản cho chặt Hồ Tiêu đi.
Bên này không mấy thuận lợi, nếu ở đó còn có chuyện thì em không chắc có thể xử lý được đâu.” Ông ta trầm giọng nói.
“Chú thì giỏi rồi, các lão tiền bối tin tưởng chú, giao việc cho chú, sao nào? Muốn lấn tới rồi? Muốn làm chủ Hồ gia?” Hồ Bách Nhân mỉa mai nói ở đầu dây bên kia.
“Hừ, anh cả! Nên nhớ tôi làm là vì ai? Tôi tranh cho tôi sao? Tôi có con cái sao? Anh nên tỉnh táo đi.” Hồ Lâm tức giận muốn quát.
“Chú nên nhớ vị trí của mình là tốt nhất.
Cá chết lưới rách, mấy lão già kia cũng không làm gì được tôi đâu.
Hồ Tiêu nó cũng không làm gì quá đáng, chú đừng nghĩ không có chú thì không ai lo được.” Hồ Bách Nhân không chịu yếu thế.
Hồ Lâm cũng không biết phải nói sao với người anh cả này, đây là hàm hồ quá đáng rồi..
Sau khi Dung Vị cùng cha mẹ đoàn tụ, Hồ Cửu cũng vào trong thì thấy Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ.
“Em cảm động?” Hồ Cửu nắm tay cô, nhẹ nhàng muốn an ủi.
“Lúc trước tôi có thăm họ, chỉ là… sau đó cũng không thể giúp gì…” Lục Thạc vô cùng khó chịu, cảm giác bất lực.
Hồ Cửu cũng hiểu nỗi lòng của Lục Thạc, đám người kia ai mà không vô sỉ, bọn chúng không đầu gấu cũng là đám du côn, Lục Thạc làm sao có thể làm gì được.
Cô có lo sợ không quay lại cũng là chuyện đương nhiên, chưa kể đám người kia là cố ý gây khó dễ cho cha mẹ nuôi, dù Lục Thạc có giúp cũng không thể.
“Bây giờ có thể đoàn tụ là tốt rồi.” Lục Thạc vẫn suy nghĩ đơn giản.
Tuy Lục Thạc xuất thân Kiều gia cũng xem như là một gia tộc giới thượng lưu, nhưng Kiều gia vẫn chỉ là gia tộc tầm trung, mối quan hệ của họ dù cho có tiếp cận được gia tộc lớn cũng không hiểu hết được nội bộ bên trong.
Cho nên Lục Thạc không hề có chút đề phòng nào cùng không cảm thấy nguy hiểm, chỉ có việc những đám người kia chơi xấu nhau cũng dừng ở trên thương trường.
Hoặc nhiều lắm cũng chỉ là các phú nhị đại ăn chơi trác táng, vô sỉ như Phúc Thái Lâm mà thôi.
“Có thể.” Hồ Cửu nhìn vợ mình rồi thở dài.
Lục Thạc có thể giỏi công việc, kinh doanh phân tích thị trường cô làm rất tốt.
Nhưng có thể nói cô suy nghĩ quá đơn thuần, lòng anh càng quyết tâm, muốn xây dựng một thế lực mà những người thân của mình có thể thoải mái vô tư như vậy.
Ít nhất họ sẽ an toàn một đời, không bao giờ bị ai ức hiếp, cũng sẽ không bị rơi vào sự hãm hại như anh cùng Dung Vị.
“Cha mẹ… mấy năm qua… hai người…” Dung Vị nhìn vẻ mặt già hiện lên vẻ khắc khổ của hai người, anh ta vô cùng đau lòng.
“Không sao, chúng ta tốt lắm.
Con cực khổ rồi.” Tuyết Ngụy run run nắm lấy tay con trai nhiều năm xa cách.
Dung Vị vốn là một thanh niên tuấn tú, dáng người cao ráo, phong độ vô cùng, biết bao nhiêu cô gái bị đốn tim.
Hiện tại thì sao chứ? Tóc tai rối bù, dáng vẻ cao ốm như một khúc sào, cảm giác không hề có sức sống.
Nhìn cũng biết anh ta chịu bao nhiêu cực khổ, Dung Thất đáy mắt ướt ướt, ông chịu bao năm cực khổ, chỉ mong giải oan cho con trai, giờ thì tốt rồi.
Mọi chuyện đã ổn rồi.
“Chỉ cần một nhà đoàn tụ, chúng ta không cần tranh giành gì với ai cả.
Chỉ cần yên ổn mà sống thôi.” Dung Thất như tháo được nút thắt trong lòng bấy lâu, ông thực sự chỉ muốn an ổn thực sự.
Ông vẫn luôn cho rằng vì năm đó con trai cùng Hồ Cửu quá nổi bật, cay cao đón gió, đón lấy ganh tỵ ghen ghét nên mới ra nông nỗi này.
Hiện tại ông chỉ cầu cuộc sống bình thường, không cần gì hơn.
“Con làm khổ mọi người… Hồ Cửu nói mọi người bị ức hiếp, chuyện này là sao?” Dung Vị nhanh chóng hỏi chuyện này.
Lúc ở trong tù, Dung Vị bị người đàn ông Hồ gia đó ép buộc, ông ta còn cam đoan sẽ đảm bảo cha mẹ anh một đời không lo nghĩ.
Sau đó, anh lại bị một gã to con kia tra tấn ngày ngày, anh ta cũng không muốn nghĩ lại ký ức đó nữa.
Nếu bọn họ có thể thao túng được hẹn thống trại giam, vậy thì cha mẹ mình sẽ ra sao?
“May có Hồ Cửu, giờ chúng ta ổn rồi.
Con cũng ra ngoài rồi, đừng lo nữa.
Sau này cứ an ổn là đủ.” Tuyết Ngụy trong lòng vẫn vô cùng lo sợ.
Bản thân hai vợ chồng già rất muốn được bình an qua ngày, cái gì mà hãnh diện, thanh niên ưu tú gì đó, ông bà không cần.
Chỉ cần người thân an toàn, vui vẻ mà sống là đủ!
“Cậu tạm thời cứ ở nhà cùng cha mẹ nuôi.
Vài ngày tới đừng nên ra ngoài, cần gì cứ gọi tôi.” Hồ Cửu lên tiếng.
“Tôi đưa vợ về nhà trước.
Cần việc cứ báo với Hoàng Đàn, anh ta sẽ phụ trách bảo vệ ở đây.” Nói xong Hồ Cửu cũng không quay mặt lại, kéo tay Lục Thạc rời đi.
Dung Vị nhìn dáng vẻ cương định của Hồ Cửu rời đi, trong lòng anh ta biết từ đây bản thân cùng người anh em này sinh ra khoảng cách, mãi mãi không thể kéo gần lại.
Trên xe, Hồ Cửu nhẹ nhàng thắt dây an toàn cho Lục Thạc.
“Anh… có thể đừng lông bông nữa không?” Cô ấp úng nói.
“Em nghĩ chồng em không làm gì sao?” Hồ Cửu cười hiền hỏi lại.
Quả thực, cả ngày anh không làm gì, cứ ngoài đường, cũng không thường xuyên ở nhà, mỗi lần về đều là bộ dạng bụi bặm.
Lục Thạc cảm thấy anh khác xa lúc trước, cũng không giống Hào Danh Đạt.
“Anh cũng có đi làm, có những việc… nói em cũng không rõ hết được, tới lúc em sẽ hiểu thôi.” Anh cũng không biết phải giải thích với Lục Thạc thế nào.
“Anh không thể sống nhờ vào sự báo ân của người ta mãi được, chẳng phải lúc trước anh cũng có năng lực sao?” Lục Thạc ấm ức không nói nên lời.
Từ ngày Hồ Cửu quay về, anh ngoài cứu cô ra cũng chỉ sống với sự báo ân của người ta, không hề nỗ lực gì cả.
Cô quá chán ngán anh rồi.
“Nếu anh cứ tiếp tục như vậy, chúng ta nên ly dị đi.
Năm đó cũng chỉ là đăng ký giấy tờ, thực sự cũng không có danh chính ngôn thuận.” Lục Thạc đưa ra quyết định.
Hồ Cửu nghe đến ly dị thì thắng gấp, làm xe giật mạnh, Lục Thạc bị dây an toàn kéo đau.
“Em vừa nói gì? Ly dị?” Hồ Cửu nhíu mày nghiêm túc nhìn Lục Thạc.
“Đúng.
Tôi không thể chấp nhận người chồng không chí tiến thủ như anh được.” Lục Thạc gằn giọng nói.
Bao năm qua chính vì tờ giấy hôn thú kia mà cô bị ràng buộc, nhưng cũng tốt giúp cô tránh bớt sự dòm ngó của bọn đàn ông.
Cô cũng không hy vọng anh sẽ quay về, chỉ là khi anh về lại cứ một bộ dạng không mấy tiến bộ.
“Anh xem đi.
Từ lúc anh về, anh làm được gì cho tôi hay cho mọi người.
Nếu anh không dựa vào chút ân tình của người ra, anh có thể tốt sao?”
“Đúng là anh cứu tôi, anh luôn xuất hiện cứu tôi.
Nhưng rồi sao? Sau đó thì sao? Tôi vẫn bị người ta nhắm tới.
Nếu chồng tôi là người có tiếng nói, có thực lực, ai dám động vào tôi chứ?” Lục Thạc như bùng nổ.
Nói xong cô òa khóc, dường như uất ức bao năm qua của cô như tuôn trào ra.
Cô cũng là phụ nữ, cô cần sự an toàn thì có gì sai.
“Ly dị đi.
Thủ tục thôi mà, anh cần tôi trả lại biệt thự kia cho anh, cha con tôi đi nơi khác.
Tôi không muốn tiếp tục thế này.” Lục Thạc còn nhớ rõ, Hào Danh Đạt vì cứu cô cũng bị người ta đánh ngất.
Hình ảnh ấy cứ bám lấy cô, tới giờ cô vẫn chưa liên lạc được với anh ấy, lòng cô có chút lo lắng.
- --------
Xin đừng mắng tác giả nữa...!tác giả đau lòng huhu
Ra truyện liền liền đây huhu đừng mắng nữa mà độc giả thân yêu.
Chương77: Quan Hệ Căng Thẳng
Hồ Cửu trầm ngâm không nói gì, anh không ngờ trong lòng cô chứa nhiều uất ức như vậy.
“Em suy nghĩ kỹ chưa?” Hồ Cửu hơi bất lực.
Anh không phải là không cố gắng, nhiều năm qua anh ở biên giới xông pha chiến trường, luôn là người tiên phong xông vào hiểm cảnh.
Không biết bao lần anh cận kề cái chết, bị hãm hại sau lưng, mỗi vết thương trên người anh là một lần anh trải qua cửa tử.
Anh biệt tích nhiều năm vì muốn khi quay về có thể đem tới cho người mình thương, người thân của mình những gì tốt đẹp nhất.
Vậy mà… người anh yêu thương lại chịu nhiều uất ức như vậy mà anh lại không thể xoa dịu được.
“Không phải là anh không làm gì, nhiều năm qua, anh bôn ba, anh lăn lộn, một đường trở thành Chiến thần Thiết Soái.
Chỉ mong sau này em và cha có được hạnh phúc.
Anh xin lỗi em vì đã để em một mình chịu đau khổ như vậy.”
Hồ Cửu muốn giải thích rõ, muốn Lục Thạc tin tưởng anh một lần, cùng anh xây dựng một đế chế riêng, anh muốn đảm bảo cho mọi người một điểm tựa, cũng không gây tổn hại ai.
‘Ầm’
Lục Thạc tức giận đóng mạnh cửa xe.
Anh vội vàng xuống xe kéo cô lại, tuy giờ là buổi sáng nhưng đây là đoạn vắng, mà bọn người kia còn chưa biết có theo đuôi bọn họ hay không.
“Lục Thạc… vợ… em nghe anh…”
Hồ Cửu nhanh chóng nắm lấy khuỷu tay cô.
“Anh điên à! Chỉ vì muốn tôi không ly hôn mà nói mình là Thiết Soái? Chiến thần sao? Quân đội của anh đâu hả? Anh xem người ta một tổng giám đốc đã có trợ lý đi cùng.
Chiến thần mà anh nói cứ như là người nào ngoài đường vậy.”
Lục Thạc tức đến đỏ mặt, sao Hồ Cửu mà cô quen biết lại thay đổi như vậy, người ta khiêm tốn lễ độ bao nhiêu, thì anh hiện tại phô trương bấy nhiêu.
Sao lại nhận vơ như thế chứ?
Lục Thạc giật mạnh tay mình ra khỏi tay anh, lớn giọng tiếp tục mắng: “Anh đừng nghĩ không thấy mặt Chiến thần thì anh nhận vơ.
Dù anh có ân với ngài ấy đi nữa thì cũng nên biết tôn trọng là gì.
Tôi quá thất vọng về anh.”
Ánh mắt Lục Thạc vô cùng thất vọng nhìn Hồ Cửu, cô không ngờ anh lại có thể giả danh ân nhân của mình.
“Em không tin anh? Anh nói thật.” Hồ Cửu đối diện ánh mắt thất vọng của Lục Thạc, trấn tĩnh nói.
“Tin anh?” Lục Thạc rơi nước mắt nhớ lại những ấm ức bao năm qua.
“Anh lấy gì cho tôi tin? Anh nói đi!” Cô thực sự không tin anh, không thể có chuyện vô lý đó được.
“Cả chuyện năm năm trước, em cũng không tin anh bị hãm hại?” Hồ Cửu thất vọng, ánh mắt đau khổ như hằn lên.
Năm năm trước Dung Vị bị bọn người kia đổ biết bao nhiêu tội lỗi, Mộc Thúy Lan là người hại anh ta, cô ta ít ra còn tin Dung Vị không xấu xa, chỉ là cô ta muốn tìm bến đỗ mới.
Còn Lục Thạc bao năm vẫn chưa hề tin anh bị hãm hại, cô cũng có nghĩ tới việc anh bị hại, nhưng cô vẫn luôn trách anh bất tài.
Nếu anh đủ tài giỏi thì ai dám hại anh chứ?
Đến cô cũng bị mọi người chỉ trích, mà cho tới hiện tại bị mọi người dòm ngó.
“Thà là Lục gia, có lợi cho Lục gia em đều không tiếc bản thân mà cố gắng.
Họ hết lần này đến lần khác bán em đi, chỉ đơn giản tức giận là thôi.
Còn anh với em hết lần này đến lần khác là chân thành đối đãi, em vẫn không tin anh?”
Hồ Cửu đau lòng nói, anh không nghĩ Lục Thạc lại thiếu lòng tin với anh như vậy.
“Lục gia suy cho cùng dù họ vô sỉ là thật, họ không tốt là sự thật.
Nhưng nếu tôi hay anh có đủ lực giúp họ, thì họ cần gì bức em tôi hay ai đó đến bước đường cùng.
Cũng chẳng phải là sinh tồn sao? Mà người Lục gia vứt bỏ tôi chẳng phải vì tôi không có chỗ dựa? Chẳng phải vì tôi vô dụng, mà bản thân anh cũng vô dụng sao?”
Lục Thạc nói từng lời như nhát dao cứa vào tim cả hai.
Cô có vẻ cố chấp, vô lý, nhưng những gì cô nói đều là sự thật.
Trong cái xã hội này, ai mà không nâng cao đạp thấp chứ? Người hại người, gia tộc đấu đá nhau để đứng vững.
Nếu cô là người được chọn để Lục gia đánh đổi vì lợi ích là vì cô không có giá trị nào khác, không phải sao?
“Những gì anh làm em cũng không nhìn thấy?” Hồ Cửu cảm thấy vô cùng đau lòng nói.
Anh cảm thấy cách nghĩ này của Lục Thạc quá phiến diện rồi.
Lục gia bán đứng cô còn không phải vì ích kỷ, nếu bản thân họ có thực lực cần gì dùng cách hèn hạ như vậy chứ?
Chẳng lẽ các gia tộc khác đều phải đánh đuổi như thế?
Dù là hôn phối giữa các gia tộc thì đó cũng là đôi bên có lợi, có sự lựa chọn, còn nhận được tôn trọng vốn có.
Đằng này… là bán Lục Thạc, bán một cách vô sỉ hèn hạ, mà cô lại xem đó là đương nhiên?
“Em thà xem những hành vi đê hèn đó là đương nhiên, cũng không đặt lòng tin ở anh?” Hồ Cửu hơi dịu giọng một chút.
Lục Thạc cúi đầu, như có lỗi.
Đúng là nhiều lần cô bị hại, đều là anh giải vây, anh cứu giúp.
Nhưng luôn là đi cứu cô, không phải là bảo toàn cho cô ngay từ đầu, như vậy thì có tác dụng gì chứ?
“Lên xe đi, chuyện khác nói sau.” Hồ Cửu cảm nhận được có dị động, muốn đưa cô về nhà trước.
Dù sao ở cả hai khu biệt thự anh đều có an bài bảo vệ ngầm ở đó, dù sao ở đó vẫn an toàn hơn.
Hào Danh Đạt vẫn chưa đủ thực lực đi theo bảo vệ Lục Thạc, anh cùng Hữu Thủ cũng đã có sắp xếp sắp tới.
Truyện Dị Giới
Trước mắt vẫn là đưa Lục Thạc an toàn quay về, còn vấn đề khác tạm thời sẽ giải quyết sau.
Anh cũng có lòng tin chỉ cần chờ thêm một khoản thời gian cô sẽ hiểu và tin anh, làm cho vợ mình thiệt thòi cũng là anh sai trước rồi.
“Được.”
Lục Thạc cũng cảm thấy chuyện gì cũng cần về nhà nói chuyện, dù sao cũng là ở ngoài đường, không nên xúc động như thế, Hồ Cửu cũng cần mặt mũi.
Khi hai người vừa lên xe đi về biệt thự Nhật Hạ, thì đã xuất hiện một chiếc xe ô tô màu đen bám đuôi đằng sau.
“Em thắt dây an toàn chặt một chút, nhắm mắt lại, lát nữa dù có chuyện gì cũng không được mở mắt.” Hồ Cửu dặn dò.
“Có gì sao?” Lục Thạc khó hiểu.
“Cũng không, anh muốn đi nhanh một chút.
Ngại lam em sợ.” Hồ Cửu cũng không muốn cô quá lo lắng.
Dù sao nếu kéo thêm rắc rối, cô biết bản thân dính vào chuyện hãm hại rối ren này của anh cùng Dung Vị sợ là lại căng thẳng hơn..
Chương78: Bình Yên Phải Từ Các Trận Chiến
Chiếc xe màu đen đột nhiên xuất hiện, không có biểu hiện của việc đuổi theo, chỉ đơn thuần giữ khoảng cách với xe của Hồ Cửu.
Anh nhíu mày cảm giác có gì đó bất thường, trước mắt anh cần đảm bảo an toàn cho Lục Thạc.
“Em sau này cứ ở nhà là tốt rồi, nếu đi làm nên đi cùng Hào tổng.” Hồ Cửu dặn dò.
Nghe anh nhắc tới Hào tổng, trong lòng Lục Thạc hơi chột dạ, nhưng cô lại khó hiểu, tại sao lại muốn cô ở nhà.
“Tôi không nghĩ là có vấn đề gì đó mà anh ràng buộc tôi ở nhà.
Nếu là vì chuyện ngày hôm qua thì tôi sẽ cẩn thận hơn.
Dù sao cũng không thể hạn chế tôi đi lại được.”
Lục Thạc quả quyết nói.
Hồ Cửu bên cạnh cũng không biết phải giải thích làm sao cho Lục Thạc hiểu, nhưng cũng không thể nói chuyện của Dung Vị được.
Dù sao thì bản thân anh cũng chưa rõ được hết câu chuyện bên trong, nguy hiểm vẫn ở đó.
Còn về phía Phúc gia bên kia, có lẽ anh nên dẹp luôn gia tộc này rồi, dám có ý đồ xấu với người của anh.
“Được, tùy em.
Anh chỉ đang quan tâm em.” Hồ Cửu thở dài nói.
“Dù sao cũng cảm ơn vì đã cứu tôi.
Sau này tôi tự cẩn thận là được.” Lục Thạc cũng hơi dịu giọng một chút.
Nhưng cô vẫn cảm giác vô cùng bất mãn với Hồ Cửu, lúc trước quả thật cô có tình cảm với anh, chỉ là qua nhiều năm anh bặt vô âm tính thì tình cảm đó với dần, còn lại cũng chỉ là tình nghĩa.
Khi anh về lại làm cô thất vọng vô cùng, từ một thanh niên ưu tú ngày nào giờ lại trở nên bụi bặm phong sương, không hề làm gì ổn định, cứ như những tên côn đồ mà đánh đánh chém chém.
Lục Thạc thở dài.
Rất nhanh bọn họ đã đến biệt thự Nhật Hạ.
Hồ Cửu nhìn thấy chiếc xe kia vẫn ở khoảng cách nhất định, lại cũng không có biểu hiện gì, cũng không thể hiện địch ý.
“Em từ đây đi vào, sau này cẩn thận chút.” Hồ Cửu nhanh chóng mở cửa xe.
Anh cũng không lái xe vào trong như mọi khi, dù sao Lão Lý cũng đã ở đây bảo vệ cha con Lục Thạc, anh cũng yên tâm một chút.
Trước mắt cần xem chiếc xe kia muốn làm gì, để họ biết nơi ở cũng không phải chuyện hay ho gì.
“Anh… không đi vào?” Lục Thạc nhíu mày hỏi.
“Vẫn còn chút chuyện, anh sẽ về nói chuyện với em sau.” Hồ Cửu vẫn nhẹ nhàng nói.
Hiện tại làm rõ mọi chuyện, bảo vệ an toàn mọi người mới là chuyện cần làm, những chuyện khác có thể nói sau.
“Dù sao cha cũng chờ em từ hôm qua, có lẽ rất lo.” Anh như có như không dặn dò cô.
“Ừ.
Cố gắng về sớm, tôi cũng muốn nói chuyện cho rõ với anh.” Lục Tahcj nghiêm nghị nói.
Anh gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dù sao chuyện kia anh cũng chưa biết xử lý thế nào.
Vợ đang muốn ly hôn anh nha, thái độ kiên quyết vô cùng, anh cũng chưa biết phải làm sao.
Chờ Lục Thạc vào trong khuất bóng, anh chắc chắn cô đã an toàn thì bắt đầu lái xe đi tiếp.
Anh chạy tới một đoạn đường cao tốc, chiếc xe đen kia vẫn bám theo anh, tốc độ vẫn duy trì giữ khoảng cách với anh.
“Thú vị.” Hồ Cửu nhếch môi cười.
Anh thắng gấp, cua gắt xe quay ngược lại đối đầu với xe màu đen kia, chiếc xe kia cũng dừng lại.
Cả hai chiếc xe đối đầu nhau, cũng không bên nào chịu tiến tới.
Đột nhiên, Hồ Cửu nhấn ga hết tốc độ, chiếc xe của Hồ Cửu là xe địa hình, nhìn bề ngoài không hề có sự sang trọng bóng bẩy của chiếc xe đắt tiền, nhưng động cơ cực mạnh, đây là xe địa hình, vượt mọi chướng ngại.
Cho nên những chiếc xe đắt tiền ngoài kia thực sự chỉ sang trọng đẳng cấp, còn động cơ thì không thể chuyên dụng bằng xe của anh.
Grừm…
Chiếc xe đen ban đầu không nhúc nhích, nhưng có lẽ cảm thấy Hồ Cửu muốn tông trực diện họ, nên đã đánh lái qua một bên.
Bánh xe ma sát với mặt đường tạo nên từng đợt khói.
Cạch.
Một người đàn ông ăn mặc lịch sự bước xuống xe, tỏ vẻ cung kính cúi đầu về phía xe Hồ Cửu.
“Chúng tôi không có ác ý, chỉ là muốn tìm cơ hội nói chuyện với cậu.” Người đàn ông đứng tuổi cách xe Hồ Cửu khó gần.
Ông ta nói to, đủ để anh nghe thấy.
Hồ Cửu cũng khoan thai bước xuống xe.
“Có chuyện?” Hồ Cửu âm trầm hỏi.
Cả người anh dựa vào xe, cảm giác anh rất tùy tiện nhưng trên người anh luôn có một loại áp lực vô hình.
Người đàn ông lớn tuổi kia nhìn qua cũng là người có hiểu biết, lăn lộn trong xã hội này.
Nhưng nhìn tới Hồ Cửu vẫn vô thức mà cúi đầu.
“Tôi… có thể tới nơi khác nói chuyện không?” Người đàn ông này nhẹ nhàng yêu cầu như sợ Hồ Cửu không chịu đi.
“Không! Cứ nói đi.” Anh không muốn bị sắp đặt.
Đến một nơi nói chuyện chi bằng cứ nói thẳng.
“Đây… chuyện này rất quan trọng… về thân thế của cậu.” Người đàn ông này có chút cẩn trọng, vừa nói vừa quan sát nét mặt của Hồ Cửu.
“Tôi là người Hồ gia, Hồ Lâm… xét về thứ bậc cậu cũng có thể gọi tôi một tiếng chú.” Nói xong lời này Hồ Lâm hơi thở ra một chút..
Chương79: Còn Có Một Thân Phận Khác
Hồ Cửu cảm thấy thật nực cười, từ một kẻ mồ côi phải nương tựa người khác, trở thành người có họ hàng rồi.
“Tôi không biết là bản thân lại có một người chú đấy.” Giọng nói lạnh băng của Hồ Cửu làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhiều.
“Này… nói rất dài.” Hồ Lâm vẻ mặt có chút khó xử.
Thật ra Hồ Cửu chính là con trai của Hồ Thùy, tiểu thư duy nhất của Hồ gia, năm đó Hồ tiểu thư có thai khi còn chưa đính hôn.
Hồ gia vì sợ tai tiếng nên giam Hồ tiểu thư ở một biệt thự ở thành phố nhỏ, cô sinh hạ một bé trai, đường nhiên là Hồ gia không chấp nhận đứa bé mang họ Hồ.
Chỉ là Hồ tiểu thư kiên quyết đặt tên con là Hồ Cửu, sau đó gửi cậu vào trại trẻ mồi côi ở thành phố Gia.
Hồ tiểu thư biết, đứa bé nếu về Hồ gia chỉ có một kết cục thê thảm, chẳng thà ở bên ngoài tự do, mang theo hy vọng của cô.
Nhưng điều Hồ tiểu thư không ngờ tới nhất chính là trên đường về lại Hồ gia ở phía Bắc thì cả đoàn gặp tai nạn.
Hồ Thúy mất tại chỗ, người tùy tùng năm đó sống sót chỉ còn có Hồ Lâm, mà Hồ Thúy là chị của ông, cả hai chị em ông luôn có tình cảm thân thiết với nhau.
Sau chuyện năm đó, ông cũng không nhắc tới đứa con của chị gái, Hồ gia cũng không truy cứu xem ai là cha đứa bé, cũng mặc kệ đứa bé tự sinh tự diệt.
Không phải Hồ gia không biết sự tồn tại của Hồ Cửu, chỉ là không muốn dính dáng tới đứa bé làm họ thấy xấu hổ.
“Dài? Tôi nghĩ không cần nói, lúc trước ra sao giờ cứ như vậy.
Tôi không mong mình lại có người thân từ trên trời rơi xuống.”
“Không! Nói cho đúng là tôi không cần.”
Hồ Cửu càng nói, càng lạnh băng.
Anh không quan tâm cái gì đó là gia tộc lớn chống đỡ, dù sao trước giờ anh cũng là trẻ mồ côi, cứ như vậy là tốt nhất.
“Hồ gia là gia tộc lớn, cậu nên suy nghĩ…” Hồ Lâm nhíu mày.
Thực sự mà nói ông ta xuất thân từ gia tộc xếp bậc nhất nhì đất nước, nên những suy nghĩ tư duy của các gia tộc đã ăn sâu từng thành viên.
Hồ Lâm luôn vì tình cảm của chị gái muốn tìm lại đứa cháu đáng xấu hổ này, chỉ là ông ta cho rằng nghe tới Hồ gia thì bất kỳ ai cũng phải vui mừng mới phải.
Nếu không phải Hồ gia đang gặp biến động, mà Hồ Cửu nhiều năm trước xem ra cũng có chút năng lực, giờ tuy có chút chật vật nhưng Hồ gia cần dùng người, tiền bối Hồ gia chấp nhận cho đứa cháu này quay về là tốt rồi.
“Không cần! Về nói với đám người Hồ gia kia, tôi không cần.
Tốt nhất đừng cho tôi biết các người có dính dáng tới chuyện hãm hại tôi cùng Dung Vị mấy năm trước.
Nếu không…”
Anh cũng không nể tình mà cảnh cáo.
Còn về thân phận của mình, anh nhiều lần điều tra quả thực không tìm ra chút gì liên quan tới Hồ gia.
Nhưng dù làm thế nào vẫn không thể tra ra được thông tin gì, hiện tại là có người Hồ gia đến tìm nói rằng là chú anh.
Đùa sao?
Điều này chứng tỏ bọn người gia tộc lớn chính là sợ thân phận của anh, như vậy anh cũng đoán thân phận của bản thân cũng không có gì hay ho nên bọn họ mới làm như thế.
“Có lẽ thân phận của tôi cũng không có gì hay nên các người mới như thế.
Nếu không đã tìm tôi từ nhiều năm trước mới phải, đã vậy cần gì tìm tôi? Hồ Cửu tôi không cần các người.”
Nói xong anh lên xe lạnh lùng rời đi, mặc kệ Hồ Lâm đứng chết trân tại chỗ.
Ông ta vì niệm chút tình chị em thuở xưa, ngoài khoảng thời gian năm năm không điều tra được Hồ Cửu đi đâu làm gì ra thì cuộc sống Hồ Cửu đều được điều tra kỹ.
Ai mà ngờ Hồ Cửu lại ngông cuồng như vậy!
“Hừ, đúng là tuổi trẻ, vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì.” Hồ Lâm hừ lạnh cũng lên xe.
Ông nói với người lái xe: “Cậu điều tra một chút, xem nó thế nào? Thiếu thốn có thể hỗ trợ, dù sao chị tôi ra đi cũng còn mỗi nó, tuy thân phận đáng xấu hổ nhưng xem như đây là chút tình nghĩa còn lại của tôi đi.”
Hồ Lâm tự cho là đúng có chút thở dài.
“Tra ra được thân phận Chiến thần cùng người thần bí kia chưa? Thế lực của người thần bí kia ngày càng lớn, tôi không muốn Hồ gia lại sai đường.” Ông ta như chợt nhớ gì đó rồi nói.
“Thân phận Chiến thần tuyệt đối bảo mật, Ban Chính trị cũng không có mấy người biết.
Còn người thần bí kia càng bí ẩn hơn, vô tung vô ảnh.” Tài xế Bác, cũng là trợ lý của Hồ Lâm cung kính trả lời.
Hồ Lam trầm tư lắc đầu, Hồ gia tuy trước giờ đều là một trong những gia tộc đứng đầu.
Nhưng thế hệ sau của Hồ gia không ai nổi bật, thậm chí có phần sa sút.
Vì giữ hình tượng, bọn họ vẫn xây dựng những người thế hệ sau một vỏ bọc ưu tú.
Tuy nhiên sự thật ra sao bọn họ biết rõ, điều bọn họ cần là tìm người ưu tú hỗ trợ Hồ gia.
Tất nhiên công lao hay mọi thứ đều do những người Hồ gia đón nhận, đó cũng là lý do Hồ Lâm tìm Hồ Cửu.
Dù sao tìm người ngoài cũng cần cho người nhà một cơ hội, huống hồ đây là cơ hội tốt để Hồ Cửu có thể về Hồ gì.
Chỉ là ông không ngờ mọi chuyện lại khó khăn vậy.
“Tạm ở đây vài ngày đi.
Dù sao Chiến thần cùng người thần bí kia cũng đang ở đây, tuy không rõ là ở đâu và làm gì, nhưng tin tức của chúng ta hẳn không sai nhiều.
Một trong hai cũng được.” Ông ta ra lệnh cho tài xế Bác.
“Vâng, tôi sẽ sắp xếp một chút.” Tài xế Bác nhanh chóng lái xe đi.
Hồ Cửu bên này nhanh chóng về lại căn cứ núi Hàng.
“Hữu Thủ, tra cho tôi.
Tra mọi thông tin liên quan về tôi, một điểm cũng không bỏ sót, tra cả Hồ gia, bí mật của họ dù là cọng lông tơ cũng tra cho ra cho tôi.
Chuyện này tuyệt đối bí mật, hiểu chứ?” Anh nhanh chóng phân phó thân tín của mình.
Hữu Thủ nhìn thái độ của Hồ Cửu, cũng đoán vài phần là ai đó chọc giận anh.
Nhưng anh ta không dám hỏi, chỉ là hơi chần chừ.
“Có gì sao?” Hồ Cửu thấy thái độ của Hữu Thủ thì chợt hỏi.
“Hồ gia bên kia cũng là người nhúng tay trong trận truy đuổi Dung Vị lần này.
Gia tộc lớn thường rất khó điều tra.” Hữu Thủ thẳng thắn nói.
“Khó sao? Cần thì trực tiếp bắt người đánh cho tới khi khai mới thôi.” Hồ Cửu lạnh giọng nói.
Vẻ mặt của anh không khác gì Atula hiện thân.
Hữu Thủ hơi lùi một chút, có một cảm giác sợ hãi vô hình..
Chương80: Hồ Gia
Hữu Thủ cảm nhận rõ sự nguy hiểm trên người Hồ Cửu, anh ta cảm nhận được uy áp này của Hồ Cửu chỉ thấy ở trên chiến trường, trong những lần sinh tử trong mảy may.
Chỉ là hiện tại, dù là Hồ gia có nhúng tay vào chuyện Dung Vị thì với tác phong của Hồ Cửu cũng sẽ từ từ mà chơi chết bọn họ.
Nhưng anh lại để người điều tra, Hồ gia cùng Hồ Cửu có quan hệ sao?
Nghĩ đến đây Hữu Thủ cũng không dám suy đoán lung tung, nếu như quả thực Hồ gia có quan hệ với Hồ Cửu vậy thì Hồ gia phen này xong rồi.
“Tôi sẽ cố gắng báo kết quả cho ngài.” Hữu Thủ cung kính, không còn bộ dạng đùa giỡn như thường ngày.
Anh ta biết rõ khi nào nên vui khi nào nên nghiêm túc, ở cạnh Hồ Cửu không phải chỉ mới một vài ngày, điều này anh ta nắm rõ.
“Đi đi.” Hồ Cửu xua xua tay, thu lại khí thế vừa rồi.
Anh ngồi trong phòng kín, tự mình ngẫm nghĩ một chút.
Dung Vị vừa ra tù thì Hồ gia cùng các gia tộc khác tham gia truy bắt người.
Hồ gia đang yên đang lành tìm anh, nếu như anh ta có thân phận khó nói thì với tác phong bọn người gia tộc danh giá kia chỉ có thể vứt bỏ mà thôi.
Bọn họ không thiếu một thành viên, mà người chú Hồ Lâm từ trên trời rơi xuống kia của anh cũng không hề có chút thành ý nào, dáng vẻ lúc nãy chính là bố thí.
“Tôi muốn xem là Hồ gia các người muốn gì.” Hồ Cửu nhếch mép bình tĩnh nói.
Hồ Lâm bên này sau khi an ổn về biệt thự ở thành phố Gia thì bắt đầu huy động nhân lực tìm tung tích Chiến thần cùng người thần bí mới nổi của thế giới ngầm.
Dù cho tra thế nào thì thông tin vẫn rất mờ nhạt, không có tiến triển gì cả.
“Chiến thần còn xem như là cơ mật, chúng ta không tra ra cũng thôi.
Nhưng người kia là ai chứ? Khuấy động đảo lộn mọi thứ, hiện tại hầu như các thế lực lớn ở thế giới ngầm đều theo người kia, nếu chúng ta không nhanh lên e là…”
Hồ Lâm nhíu mày, xoa xoa mi tâm, cảm giác có chút khó khăn.
Bao năm qua Hồ gia hưng thịnh không suy cũng là có lý do, người Hồ gia luôn ở trong Ban Chính trị, nếu không làm chính trị cũng là nắm giữ gia nghiệp lớn, khuếch trương thanh thế.
Mà để làm được vậy họ phải móc nối rất nhiều mối quan hệ, cả đen lẫn trắng.
Đừng nghĩ gia tộc lớn đều trong sạch, bọn họ ai mà không có úp ngửa bàn tay, đen trắng không quan trọng, mà cái chính là lợi ích lâu dài.
“Tuy tra không ra tung tích cụ thể, nhưng dấu vết để lại thì Chiến thần cùng người kia đều đang ở đây.” Tài xế Bác cẩn trọng báo.
“Chút tung tích đó không giúp được chúng ta là mấy.” Hồ Lâm vẫn không cảm thấy hài lòng.
Ông ta gõ gõ tay trên chiếc bàn trà, cảm giác vô cùng bế tắc.
“Đám người gia tộc khác đang muốn nổi lên, bọn họ trâm anh thế phiệt không ít.
Bên Vinh gia cũng đã hành động, Vinh tiểu thư bên đó cũng đã đính hôn với Trần thiếu của Trần gia.”
“Đều là gia tộc ngang hàng với Hồ gia, còn là liên hôn.
Một người nằm trong Ban Chính trị, một người là Chủ tịch tập đoàn quốc gia.
Cậu xem đi, chúng ta có ai?”
Hồ Lâm chán nản nói.
Không phải Hồ gia không có người, mà quả thực đời sau của Hồ gia xem như thụt lùi, không người tài giỏi, cũng không kẻ cầu tiến.
Hồ đại thiếu gia Hồ Tiêu thì ăn chơi trác táng, không vướng lùm xùm cũng nhờ người chú là ông đứng ra giải quyết hậu quả.
Còn những hàng con cháu khác sao? Không hy vọng!
Học vấn không cao, cũng không bằng người, kẻ được chút thông minh thì không thọ nổi.
“Hồ Tiêu bên kia còn duy trì được bao lâu tôi không rõ, nhưng cần tìm người làm thay nó mọi chuyện, tìm người nhận thay mọi thứ cho nó.
Nếu không tôi cần phải nhận Hồ Cửu về Hồ gia sao?”
Giọng nói lạnh băng của Hồ Lâm càng tàn nhẫn.
Nhận lại Hồ Cửu về Hồ gia trong thâm tâm ông ta cũng không mong muốn, chỉ là niệm tình chị gái đã mất, còn có gia tộc Hồ gia cần người đứng ra hứng mọi búa rìu dư luận.
Tất nhiên Hồ gia cũng sẽ đảm bảo cho người đó một đời không lo nghĩ, mà người có thể chỉ có Hồ Cửu.
Thân phận xấu hồ của Hồ Cửu bước vào Hồ gia, dù là điều tiếng xấu đi nữa, Hồ gia cũng sẽ xem đó là đứa cháu thất lạc được yêu thương chiều chuộng, còn dư luận thì chỉa mọi thứ về người cháu này.
Hồ Tiêu cùng những người khác không cần lo nghĩ, mà phía bên Ban Chính trị cũng không thể nắm thóp bọn họ.
“Liên lạc lại với Hồ Cửu đi.
Tôi tin nó chỉ một phút bốc đồng, chắc hiện tại cũng hối hận rồi.
Bước vào Hồ gia không phải ai cũng có thể, mà nó đang cần chúng ta.” Hồ Lâm chợt nhớ ra gì đó liền phân phó tài xế Bác.
“Anh ta vừa rồi có vẻ rất kiên quyết.” Tài xế Bác ngập ngừng nói.
Có lẽ Hồ Lâm ở Hồ gia quá lâu cảm giác ai cũng thua kém mình, còn tài xế Bác là kẻ hầu người hạ, nhìn Hồ Cửu liền có cảm giác phục tùng.
Mà cảm giác đó làm sao có trên người một kẻ không ra gì.
Trong lòng anh ta vẫn có chút lo lắng, thái độ của Hồ Cửu quá rõ ràng, không rõ tại sao Hồ Lâm vẫn kiên quyết như thế.
Nhưng lời ông chủ nói kẻ làm thuê như anh ta không thể nói ra được thành lời, chỉ có thể âm thầm gật đầu rồi đi làm việc.
Sau khi tài xế Bác ra ngoài, Hồ Lâm bấm điện thoại gọi cho ai đó.
“Anh cả, anh quản cho chặt Hồ Tiêu đi.
Bên này không mấy thuận lợi, nếu ở đó còn có chuyện thì em không chắc có thể xử lý được đâu.” Ông ta trầm giọng nói.
“Chú thì giỏi rồi, các lão tiền bối tin tưởng chú, giao việc cho chú, sao nào? Muốn lấn tới rồi? Muốn làm chủ Hồ gia?” Hồ Bách Nhân mỉa mai nói ở đầu dây bên kia.
“Hừ, anh cả! Nên nhớ tôi làm là vì ai? Tôi tranh cho tôi sao? Tôi có con cái sao? Anh nên tỉnh táo đi.” Hồ Lâm tức giận muốn quát.
“Chú nên nhớ vị trí của mình là tốt nhất.
Cá chết lưới rách, mấy lão già kia cũng không làm gì được tôi đâu.
Hồ Tiêu nó cũng không làm gì quá đáng, chú đừng nghĩ không có chú thì không ai lo được.” Hồ Bách Nhân không chịu yếu thế.
Hồ Lâm cũng không biết phải nói sao với người anh cả này, đây là hàm hồ quá đáng rồi..