• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (2 Viewers)

  • Chương 196-200

Chương196: Điên cuồng tranh đoạt

Diệu Nhất Nương cũng biết Sở Mặc bây giờ đang cải trang dịchdung, không nên bại lộ nhiều quá. Cũng may là chỗ này căn bản là không ai chú ý tới ba người trong góc, tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm Xích Mục Hàn Băng mãng ở trên đài đấu giá.

Sở Mặc lẩm bẩm nói:

- Cho dù nó khó săn nhưng như thế thì có thể nói lên vấn đề gì chứ?

Diệu Nhất Nương im lặng thở dài nói:

- Đầu tiên, thứ này cực kỳ hiếm có, ngay cả đại môn phái nếu muốn bắt được một con Xích Mục Hàn Băng mãng này cũng tuyệt đối không phải là chuyện dễ, tình cờ có được cũng tuyệt đối sẽ không để một mảnh lân nào trên người nó lọt ra ngoài!- Thứ hai, bất kỳ vật nào trên người Xích Mục Hàn Băng mãng cũng đều vô giá, đệ cho rằng Mập ca đang nói dối sao? Đệ thật sự lầm rồi đấy! Liên quan tới công dụng của các vật trên người Xích Mục Hàn Băng Mãng, hắn một chút cũng không cường điệu đâu.

Diệu Nhất Nương thở dài nói:

- Thật không biết ai lại lợi hại như vậy, vậy mà lại có thể săn được nguyên thú mạnh mẽ như thế, càng khó mà tin được hơn là... lại có thể lấy nó ra để bán đấu giá... thật là tên phá của!

Sở Mặc không nhịn được liếc mắt nhìn một cái, hắn thật sự đã nói một lần với Diệu Nhất Nương, hắn săn được một vài con nguyên thú giao cho thúc thúc cụt một tay lấy ra bán. Sở Mặc cũng không phải làmột người có tính tình đặc biệt thích khoe khoang, cho nên cũng khỏi phải nói lại quá tỉ mỉ làm gì.

Diệu Nhất Nương đâu thể nghĩ đến, đứa phá của trong miệng của nàng lại đang ngồi ở bên cạnh nàng.

Lúc này, Mập ca ở trên đài đã bắt đầu bán đấu giá Xích Mục Hàn Băng mãng rồi, vẻ mặt kích động, lớn tiếng nói:

- Bây giờ bắt đầu tiến hành bán đấu giá một sợi gân của Xích Mục Hàn Băng mãng! Không nhìn lầm đâu, là một sợi gân hoàn chỉnh! Công hiệu của nó tin là không cần ta phải nói nhiều nữa, dùng nó làm dây cung... chính là tạo ra được cung thần rồi, dùng nó pha rượu thì chính làvật đại bổ. Giá khởi điểm của nó là... 5000 lượng hoàng kim!

- Đây là muốn làm thịt người ta sao...

Sở Mặc lầu bầu một câu.

Lúc hắn đang nói chuyện thì cùng lúc trong đại sảnh bán đấu giá đã đồng thời có mấy chục người giơ bảng trong tay lên.

- 6000 lượng hoàng kim.

- 7000 lượng!- Tại hạ Hàn Tiếu Sơn, ta ra 10000 lượng hoàng kim! Sợi gân của con Xích Mục Hàn Băng mãng này, Hàn Tiếu Sơn ta muốn chắc rồi! Nhớ kỹ, ta tên là Hàn Tiếu Sơn! Chỉ cần các ngươi hiểu lý lẽ, không tranh đoạt với ta, ngày khác Tiếu Sơn tất có hậu lễ!

- Phi, Hàn Tiếu Sơn ngươi là ai chứ? Chưa nghe nói bao giờ, ta ra 12000 lượng hoàng kim!

- Ta ra 13200 lượng hoàng kim!

- 13500 lượng!Sở Mặc trợn mắt há hốc mồm nhìn màn này, khóe miệng co quắp, trong mắt tràn ngập sự không dám tin:

- Đám người kia... đều điên rồi sao?

Bên người không ai đáp lời, Sở Mặc quay đầu nhìn, hai nữ nhân cách mạng che mặt cũng có thể cảm giác được sự hưng phấn của các nàng trong lúc này.

Cảm nhận được ánh mắt của Sở Mặc, Diệu Nhất Nương có chút tiếc nuối nói:

- Quá đắt... không phải vậy thì thật là muốn mua nó!- Tỷ muốn nó để làm gì?

Sở Mặc liếc mắt, thầm nghĩ: Trừ bệnh cường thân? Tỷ là người tu luyện, căn bản không cần rồi. Sinh âm bổ thận? Cũng đã đẹp mặn mà như thế rồi, hình như cũng không cần. Kéo dài tuổi thọ? Chỉ cần Diệu Nhất Nương không ngừng tu luyện, tuổi thọ của tỷ khẳng định là dài hơn người bình thường rất nhiều, chỗ nào cần tới vật này để kéo dài tuổi thọ chứ? Ai ngờ, Diệu Nhất Nương không cần suy nghĩ, trực tiếp nói:

- Cho đệ đó!

- Cho... cho đệ?Sở Mặc tạm thời có phần không phản ứng kịp, chỉ có điều tiếp theo trong lòng dâng lên sự cảm động, cười truyền âm cho Diệu Nhất Nương:

- Không cần, thứ này chính là do đệ mang ra bán, có mấy lời chúng ra trở về rồi nói, không có gì để xem nữa cả, chúng ta đi thôi.

Ánh mắt của Diệu Nhất Nương đờ đẫn nhìn Sở Mặc, dường như muốn xác định xem hắn có phải đang nói đùa hay không.

Chỉ có điều tiếp theo, Diệu Nhất Nương trực tiếp đứng lên, vẻ mặt sợ hãi lắc lắc đầu, đoán là đang mắng to Sở Mặc là phá gia chi tử(Đứa phá của) ở trong lòng đây.Sở Yên thấy hai người đứng dậy cũng đứng theo, hai mắt còn hơi si mê nhìn đống đồ ở trên đài kia.

Lúc này, sợi gân của Xích Mục Hàn băng mãng đã bị gọi đến 20000 lượng hoàng kim rồi.

Điên rồi!

Đều điên rồi!

Sở Mặc to hết cả đầu, mang theo hai người lại xách cả tôn đỉnh thanh đồng nặng nề kia, lặng yên rời khỏi phòng đấu giá.Ngay lúc thân ảnh của bọn họ mới vừa biến mất, trong phòng đấu giá lại có hai người đứng lên, cúi đầu, vô cùng khiêm tốn nhanh chóng rời đi.

Sau khi ra cửa, Sở Mặc kéo tay của hai người Diệu Nhất Nương và Sở Yên nhanh chóng đi vào một đường nhỏ rời đi, hoàn toàn không để ý tới chiếc xe ngựa đã chờ ở chỗ này.

Là một người từ nhỏ lớn lên ở thành Viêm Hoàng, Sở Mặc gần như là vô cùng quen thuộc đối với toàn bộ thành Viêm Hoàng này.

Mang theo hai người nhanh chóng đi vào trong hẻm nhỏ, tôn đỉnhthanh đồng kia lại vẫn luôn được hắn xách trong tay. Cũng không phải là sợ hai nàng biết hắn có bảo vật không gian mà là không muốn người theo dõi bọn họ biết được.

Sở Mặc có trực giác, bọn họ bên này đột nhiên rời đi, trước khi đi có cảm giác bọn bên kia nhìn chằm chằm vào Diệu Nhất Nương đang không hề ý thức được, nhưng gã đó hoặc là bọn chúng...nhất định sẽ đuổi theo. Nhưng Sở Mặc không muốn quá bị động, bất cứ việc gì bị kẻ địchdắt mũi thì cái cảm giác đó quá khó chịu. Hắn muốn chiếm được thế chủ động, cho dù phải đánh... cũng đánh ở địa bàn của mình.

Hai nàng lúc này cũng đã hiểu, nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không Sở Mặc sẽ không thể phản ứng kiểu này được. Bởi thế không có ai hỏi thêm câu nào yên lặng đi theo Sở Mặc, nhanh chóng đi về phía trước.

Cuối cùng đi tới một khu vực bỏ hoang của thành Viêm Hoàng. Nơi này vốn là một khu dân nghèo, bởi vì quan phủ muốn xây dựng một hoa viên thật to ở chỗ này nên đã cho dân nghèo ở nơi này toàn bộ chuyển tới chỗ khác, trực tiếp phân cho một căn nhà tốt hơn chỗ này rất nhiềulần. Bởi vậy căn bản không cần huy động động viên, toàn bộ dân nghèo nơi này đều rời đi.

Đến hôm nay đã bỏ hoang hơn nửa năm rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng có mấy người lưu lạc ở tạm chỗ này ra thì hầu như là không có một người nào.

Ba người Sở Mặc vừa mới tới xong, hai thân ảnh ở bên kia đã nhanh chóng xông đến rồi.

Trong nháy mắt tới trước mặt ba người, chặn ba người lại.Hai người này đều mặc áo choàng đen, ngay cả mũ ở sau áo choàng cũng chụp lên, hoàn toàn che khuất khuôn mặt của bọn chúng.
Chương197: Phản bội

Một người trong đó nhìn Diệu Nhất Nương trầm giọng nói:

- Tàn dư Phiêu Diêu Cung, giao công pháp truyền thừa ra thì ta tha chết cho ngươi!

Diệu Nhất Nương lạnh lùng nhìn hai gã nam tử mặc đồ đen từ đầu đến chân:

- Cái gì mà Phiêu Diêu Cung, ta không biết các ngươi đang nói gì!

Tên nam tử mới vừa nói kia kinh thường cười, nói:

- Được rồi, Diệu Nhất Nương, chúng ta nếu đã tìm được ngươi rồi thì nói lên rằng đã nắm đủ căn cứ chính xác, có thể chứng minh ngươi là tàn dư của Phiêu Diêu Cung, nếu không, ngươi cho là chúng ta rảnh rỗi đến gây sự với ngươi à?Con ngươi Diệu Nhất Nương mang theo ánh sáng trong trẻo lạnh lùng, thoáng qua một vẻ giận dữ:

- Các ngươi có oán thù với Phiêu Diêu Cung?

- Không thù!

Nam tử nói.

- Các ngươi có thù với ta?

Diệu Nhất Nương lại hỏi.

Nam tử cười gằn:

- Được rồi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta không oán không thù vớiPhiêu Diêu Cung, với Diệu Nhất Nương ngươi cũng thế không oán không thù, chúng ta chỉ muốn lấy được truyền thừa của Phiêu Diêu Cung. Ngươi có thể coi chúng ta là cường đạo, chính là đến để cướp!

- Trời... lời nói không biết xấu hổ như thế lại còn nói như chuyện đương nhiên thế này sao.

Sở Yên ở một bên nói. Nàng cũng không phải là người có tính tình nhát gan sợ phiền phức, thấy có người ức hiếp Diệu Nhất Nương đương nhiên là vô cùng tức giận, không nhịn được nói giễu.

- Tiểu cô nương à, không có chuyện gì của cô cả, cô tốt nhất là cútsang một bên.

Nam tử nói chuyện lạnh lùng nói ra.

Một người mặc áo choàng khác lại từ đầu đến cuối không nói gì, lẳng lặng đứng đó.

Sở Mặc nhìn thấy hai gã nam tử này, trong lòng có chút chấn động. Khoảng cách giữa Đại lục Chu Tước với tứ tượng Đại lục cách muôn sông nghìn núi, những người này đến cuối cùng là làm sao lại tìm tới được đây? Hơn nữa có thể thấy được bọn họ đi tới thành Viêm Hoàng cũng không phải một hai ngày gì, đoán chừng đã sớm điều tra hết tin tức về Diệu Nhất Nương một cách rõ ràng rồi.- Các ngươi làm sao tìm được ta?

Diệu Nhất Nương nhìn hai người:

- Hình dáng của ta bây giờ đã khác năm xưa rất nhiều rồi, hơn nữa, khoảng cách ở đây với đại lục Chu Tước vô cùng xa xôi.

Nam tử nói chuyện cười nhạt:

- Chuyện trên thế giới này thật ra thì không có gì thật sự khó khăn cả, phải xem có thật sự để tâm hay không. Các ngươi mười hai tỷ muội, mười hai chiếc nhẫn trữ vật chia nhau ra chạy trốn, nhìn qua dường như là rất kín kẽ, hẳn là không có ai có thể tìm được các ngươi mới đúng. Nhưng các ngươi đã quên một chuyện, đó chính là... không có ai bán đứng các ngươi hay sao!Con ngươi Diệu Nhất Nương hơi co lại, lẩm bẩm nói:

- Bán đứng? Phiêu Diêu Cung cũng không có ai thế, ai lại bán đứng chúng ta được? Nam tử cười ha hả:

- Đương nhiên là một trong mười hai tỷ muội các ngươi rồi.

- Điều đó không thể nào!

Diệu Nhất Nương căm tức nhìn tên nam tử này:

- Ngươi đang nói dối!

Nam tử bĩu môi, nói:

- Lừa ngươi thì được cái gì? Mấy năm nay, trên đại lục Chu Tước tìm 12 người các ngươi không có 10 ngàn cũng đến 8 ngàn, tuy là tứ tượng đại lục mênh mông không giới hạn lại phân thành bốn phần Thanh long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, nhìn qua, muốn tìm được các ngươi giống như mò kim đáy biển, vô cùng khó khăn. Thực tế thì không phải thế, bởi vì các ngươi đều là thiên chi kiêu tử(con cưng của trời, ý chỉ người có địa vị cao) trong môn phái, cho dù bước vào thế tục đời thường, tám chính phần mười... cũng sẽ chọn thành lớn cao cấp này!

Sắc mặt Diệu Nhất Nương hơi đổi bởi vì bị nam tử này nói đúng.

Năm đó 12 tỷ muội các nàng tuy là không biết hướng đi của từngngười nhưng đã từng giao hẹn, phải đứng vững gót chân ở những thành lớn số một số hai, sau đó sẽ gặp mặt, nhận nhau bằng ám ngữ.

Nam tử cười nhạt:

- Điều này là các ngươi đã phạm một sai lầm rồi, sai lầm thứ hai là các ngươi đều là nữ đệ tử trong môn phái, đều là thiên chi kiêu nữ, trong nhận thức của các ngươi, nữ nhân thì phải ưu tú như vậy, nhưng các ngươi lại quên mất một chuyện, trong đời thường này...địa vị của nữ nhân cũng không cao như các ngươi nghĩ!

Nam tử nói, nhún vai một cái, cười nói:

- Ngươi xem, đầu tiên là thành lớn, sau đó là nữ nhân ưu tú trongthành lớn... có hai điều kiện này, có phải tìm các ngươi trở nên dễ dàng hơn nhiều hay không?

Sở Mặc ở một bên âm thầm kinh hãi, không biết là nam tử này quá thông minh hay là nói tất cả mọi người đều suy đoán như thế.

Nếu như tất cả mọi người đều suy đoán như thế... vậy thì thật quá đáng sợ. Sợ rằng những tỷ muội kia của Diệu Nhất Nương... tình cảnh cũng tương đối xấu.

- Đương nhiên, không phải không thừa nhận trong đám tỷ muội của ngươi, ngươi cũng coi như khá thông minh, cũng đủ khiêm tốn! Chúngta ước chừng tìm ngươi đã nhiều năm, điều tra rất nhiều lần rồi, bao gồm cả việc sau khi ngươi tiếp nhận Thao Thiết lâu, chúng ta đều đã điều tra ngươi rồi.

Nam tử thở dài nói:

- Đáng tiếc khi đó đều hoàn toàn không thể xác định thân phận của ngươi, bởi vì cho tới nay ngươi cũng không biểu hiện ra bất kỳ dã tâm và thế lực nào.

Tâm trạng của Sở Mặc hơi run lên, hắn hiểu rõ vấn đề ở chỗ nào rồi.

- Nhất định là chuyện ta để cho Diệu Nhất Nương phụ trách xây dựng thế lực, làm cho những người này phát hiện ra cái gì đó...Trong lòng Sở Mặc ít nhiều có phần tự trách.

Quả nhiên, nam tử này nói tiếp:

- Chỉ có điều việc làm thời gian gần đây của ngươi rốt cuộc đã khiến cho chúng ta gần như có thể xác định, ngươi... chính là một trong 12 đệ tử trốn khỏi Phiêu Diêu Cung năm đó.

Con ngươi Diệu Nhất Nương lóe lên, hờ hững nói:

- Không thể không thừa nhận năng lực quan sát của các ngươi rất mạnh, sức phán đoán cũng đủ chuẩn xác, nhưng mà điều này thì liên quan gì đến việc tỷ muội ta phản bội chứ? Ta không cho phép ngươi vu khống tỷ muội của ta!Người trẻ tuổi nói chuyện cười ha ha một tiếng, sau đó nói:

- Thật không? Vu khống? Ngươi có biết chúng ta làm sao cuối cùng lại khẳng định thân phận của ngươi không?

Diệu Nhất Nương không nói lời nào, chỉ lạnh lùng nhìn nam tử úp úp mở mở này.

Lúc này, nam tử bên cạnh vẫn luôn không nói gì, bất ngờ tháo mũ trên đầu xuống, lộ ra khuôn mặt nam tử thông thường. Sau đó, người này vươn tay nhẹ kéo trên mặt mình... hé ra một mặt nạ da người tinh xảo, theo mặt nạ được kéo xuống lộ ra một gương mặt xinh đẹp bên trong.Người này... lại là một nữ nhân!

Ánh mắt của Diệu Nhất Nương căng thẳng, trợn mắt nhìn nữ tử này, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.

Nữ tử mặc áo choàng cầm mặt nạ thuận tay ném đi, nhàn nhạt nói:

- Nhất Nương sư muội, không biết có nhận ra ta không?ư
Chương198: Chu Tước Hội

- Ngươi, ngươi là Tôn Nhất Phi, là Nhất Phi sư tỷ?

Trong con ngươi Diệu Nhất Nương vẫn tràn đầy sự khó tin, nhìn nữ nhân này:

- Tỷ, tỷ làm sao lại thế? Sao lại đi cùng đám người này? Điều này...đây không phải là sự thật!

Cơ thể của Diệu Nhất Nương có phần khẽ lung lay, chính mắt thấy được sư tỷ đã xa cách nhiều năm, vốn nên vui vẻ nhưng không ngờ sư tỷ đã phản bội, lại còn mang theo kẻ địch tới bắt nàng... điều này đối với Diệu Nhất Nương mà nói, đơn giản là một đả kích cực lớn từ trên trời rơi xuống.

Diệu Nhất Nương sở dĩ liếc mắt một cái là có thể nhận ra Tôn Nhất Phi là bởi vì năm đó lúc ở Phiêu Diêu Cung, Tôn Nhất Phi là một người ưu tú nhất trong những đệ tử thiên tài.Năm đó Phiêu Diêu Cung sụp đổ, lúc 12 đệ tử đều chạy trốn, trình độ của Tôn Nhất Phi đã đến tầng thứ 3. Hôm nay đã nhiều năm như vậy e rằng càng trở lên mạnh hơn.

- Phản bội? Ta không hề phản bội.

Tôn Nhất Phi nhàn nhạt nhìn Diệu Nhất Nương nói:

- Năm đó tiền bối ở sư môn cũng đã từng nói với chúng ta không nên nghĩ đến việc báo thù, chỉ muốn không ngừng truyền thừa, chúng ta coi như là đã công đức vô lượng... thật ra thì lời nói này chẳng khác nào nói cho chúng ta biết phải tiếp tục sống thật tốt, mà ta, hiện tại sống tốt lắm!

Lúc này, nam tử kia vươn tay ra, khoác lên eo nhỏ nhắn của TônNhất Phi, vừa cười vừa nói:

- Đúng vậy, làm người ấy mà... quan trọng nhất là vui vẻ!

Diệu Nhất Nương có chút không dám tin nhìn Tôn Nhất Phi, bi thương đến nỗi nói không lên lời.

Bị sư tỷ đồng môn tôn kính từ bé âm mưu trăm phương ngàn kế phản bội, loại cảm giác này vô cùng cay đắng, lan tràn trong lòng Diệu Nhất Nương.

- Nhất Nương sư muội, nói thật với ngươi vậy, Phiêu Diêu Cung... đã không còn tồn tại nữa rồi, chỉ bằng 12 người chúng ta căn bản là không có khả năng xây dựng lại Phiêu Diêu Cung. Toàn bộ môn phái trên đại lục Chu Tước cũng tuyệt đối không cho phép ba chữ Phiêu Diêu Cungnày lại xuất hiện trên thế gian nữa.

Giọng nói của Tôn Nhất Phi lạnh nhạt, sau đó nhìn Diệu Nhất Nương nói tiếp:

- Ta nghĩ, đạo lý này ngươi nhất định hiểu được, có thể kinh doanh đệ nhất tửu lâu của Đại Hạ - Thao Thiết Lâu, ngươi nhất định còn thông minh và ưu tú hơn cả ta nghĩ.

- Cho dù không thể xây dựng lại, chẳng lẽ nhất định phải phản bội hay sao?

Diệu Nhất Nương nhìn, hỏi Tôn Nhất Phi.

Tôn Nhất Phi cười giễu, trên gương mặt xinh đẹp kia thoáng qua mộtvẻ khinh thường:

- Cái gì gọi là phản bội? Ta phản bội ai chứ? Ngươi sao? Hay là Phiêu Diêu Cung? Phiêu Diêu Cung sớm đã trở thành quá khứ... trở thành lịch sử rồi, nói gì đến phản bội? Hiện tại tìm được ngươi, phần truyền thừa nằm trong tay ngươi... chỉ là một trong những mục đích của chúng ta.

- Các ngươi... còn muốn làm gì nữa?

Tâm tình của Diệu Nhất Nương đột nhiên ổn định lại, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vài phần trào phúng nhàn nhạt:

- Là coi trọng sự kinh doanh của Thao Thiết Lâu? Hay là coi trọng con người của ta?- Diệu Nhất Nương, mong ngươi có thể hiểu rõ tình cảnh bây giờ của ngươi, Nhất Phi hy vọng có thể thành thật đối đãi với ngươi là coi ngươi là sư muội của nàng, nhưng điều này... cũng không có nghĩa là ngươi có tư cách ra vẻ với chúng ta!

Nam tử vẫn không lộ ra khuôn mặt thật đứng ở một bên chen miệng nói.

- Thành thật đối đãi với ta? Coi ta là sư muội?

Trên mặt của Diệu Nhất Nương hiện ra nụ cười hơi kỳ quái, gật đầu:

- Nhất Phi sư tỷ, ta muốn nghe ngươi nói.

Tôn Nhất Phi gật đầu, nghiêm túc nói:

- Đầu tiên, phần truyền thừa này, chính ngươi cũng đã nhìn ra nó ở trong tay chúng ta vốn không có ý nghĩa gì cả! Đã không có môn phái chống đỡ nữa, những người như chúng ta muốn thăng cấp cảnh giới quả thực là vô cùng khó khăn. Nhiều năm như vậy, ngươi cũng chỉ đột phá đến Cảnh giới Nguyên Quan, đúng không?

Diệu Nhất Nương gật đầu một cái, không nói gì.

- Cho nên phần truyền thừa này không bằng lấy ra để cho nó phát dương quang đại đi.(Phát huy, làm rạng rỡ)

Tôn Nhất Phi nói.Diệu Nhất Nương cười nói:

- Để cho nó phát dương quang đại trong tay kẻ thù sao?

- Bọn họ không phải là kẻ thù của chúng ta.

Tôn Nhất Phi nhìn thoáng qua nam tử bên người, trên mặt hiện ta vẻ ngọt ngào:

- Bọn họ năm đó cũng không tham gia bao vây tấn công Phiêu Diêu Cung. Đây chính là chuyện thứ hai ta muốn nói với ngươi, ta mong ngươi có thể theo ta gia nhập vào Chu Tước Hội.

- Chu Tước Hội?

Diệu Nhất Nương hơi nhíu mày, tên thế lực này làm cho nàng cảmgiác vô cùng xa lạ, đồng thời lại có cảm giác thế lực này dường như rất hung hăng kiêu ngạo... ở trên đại lục Chu Tước dám lấy tên là Chu Tước hội, hoặc là không biết sống chết, hoặc là... có đủ sức mạnh. - Đúng, Chu Tước Hội là thế lực cường đại nhất trên cả đại lục Chu Tước. Nếu như ngươi thực sự muốn báo thù, gia nhập vào Chu Tước Hội có lẽ sẽ có cơ hội!

Tôn Nhất Phi nhìn Diệu Nhất Nương:

- Đồng thời, sư tỷ còn có thể giới thiệu cho ngươi quen được một nam nhân cường đại! Một nam nhân chân chính có khả năng bảo vệ ngươi! Mà không phải... một người chỉ đứng nhìn mà không làm được gì cả!Nói xong, Tôn Nhất Phi còn nhìn lướt qua Sở Mặc. Từ đầu đến cuối, Tôn Nhất Phi và nam tử bên người căn bản là không nhìn Sở Mặc và Sở Yên cái nào, dường như là hai người kia trong mắt bọn họ cơ bản là không tồn tại vậy.

- Sau đó thì sao?

Trong con ngươi Diệu Nhất Nương thoáng qua tia sáng nguy hiểm, người hiểu rõ nàng nên biết, Diệu Nhất Nương đã nổi giận rồi.

Cho dù là nhục nhã nàng bằng lời nói, nàng đều có thể nhẫn nại. Nhưng đối với việc làm nhục Sở Mặc... nàng cho dù thế nào cũng không thể nhịn được.- Tiếp đó để Thao Thiết lâu của ngươi gia nhập vào Chu Tước Hội đi chứ? Ngươi không cần lo lắng việc làm ăn của ngươi bị cướp đi như vậy, nó vẫn là của ngươi. Tiền lời ngươi vẫn nhận được 2 phần!

Vẻ mặt của Tôn Nhất Phi ra điều “ta thế là đã tốt với ngươi lắm rồi”:

- Không nên cảm thấy chịu thiệt gì, ngươi tuy là nộp lên 8 phần mười tiền lời nhưng ngươi có thể nhận được nguồn tài nguyên còn lớn hơn ở Chu Tước Hội. Ngươi hẳn là phải hiểu, tài nguyên... trong thế tục đời thường này mới là vô giá!

Nam tử bên người Tôn Nhất Phi nói:

- Chúng ta đã lo tới vấn đề này rồi, tới tìm ngươi nói chuyện này đã nói lên chúng ta chẳng những có lòng tin tuyệt đối, hơn nữa cũng có đủthực lực. Diệu Nhất Nương, chính ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, chúng ta ngay cả Thanh Long đường cũng không để vào mắt...

Nam tử nói xong, dường như cảm giác mình nói hơi nhiều, vì thế ngậm miệng lại.
Chương199: Một đao (1)

Sở Mặc và Diệu Nhất Nương lại đều nghe được một từ then chốt: Thanh Long đường!

Đại lục Chu Tước có Chu Tước Hội, Đại lục Thanh Long có Thanh Long đường, những thế lực này mạnh yếu thế nào còn khó mà nói được, nhưng khẩu khí thật không nhỏ.Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Tôn Nhất Phi một cái, nhàn nhạt nói:

- Vậy chúng ta lấy được tôn đỉnh thanh đồng Dược Vương cũng là do ngươi cố tình đưa ra sao?

Tôn Nhất Phi khẽ mỉm cười, thản nhiên gật đầu:

- Không sai, nếu không thì loại bảo vật quan trọng này làm sao có thể dễ dàng lấy ra chứ? Đỉnh thanh đồng Dược Vương năm đó ở trên người của ta, mấy năm nay, sự thay đổi của ngươi rất lớn, mặc dù hình thể về cơ bản là không thay đổi nhưng những tiểu tiết lại biến đổi không nhỏ, ừm, so với năm đó còn xinh đẹp hơn. Ta nghĩ muốn xác định thân phận của ngươi cũng chỉ có thể dùng Đỉnh thanh đồng Dược Vươngthôi, ha ha... Đồ đệ của Phiêu Diêu Cung ra ngoài nào có ai không biết bảo vật này?

- Ngươi làm thế nào lại có thể xác định ta nhất định sẽ đi?

Diệu Nhất Nương hỏi.

Tôn Nhất Phi cười nói:

- Thật ra thì không quá chắc chắn, chúng ta tới lần này chủ yếu là vì trong phòng đấu giá Phong Vân đột nhiên xuất hiện tài nguyên nguyên thú số lượng lớn. Trong đó có một loại tài nguyên nguyên thú trong đại môn phái cũng rất hút hàng. Cho nên chúng ta nghĩ muốn mua một chút về. Hơn nữa lần này tới cũng không chỉ có một thế lực là chúng ra,không ít môn phái trên Đại lục Thanh Long cũng phái người tới rồi.

- Cho nên, xác định thân phận của ta đối với ngươi coi như là thu hoạch thêm sao?

Diệu Nhất Nương thản nhiên nói.

- Không, mục đích chủ yếu của chúng ta chính là tìm được ngươi. Về phần tài nguyên trên người nguyên thú, quý hiếm thế nào đi nữa cũng không quan trọng như ngươi. Dù sao, truyền thừa của Phiêu Diêu Cung chỉ có một phần thôi. Mà tài nguyên trên người nguyên thú thì sớm muộn cũng sẽ có.

Tôn Nhất Phi nghiêm túc nói.Trên mặt của Diệu Nhất Nương hiện ra vài phần trào phúng:

- Nói như vậy, ta còn phải cảm thấy vinh hạnh đúng không? Nhất Phi sư tỷ... ta gọi ngươi như thế một lần cuối cùng, ngươi cảm thấy ngươi làm như vậy không làm Phiêu Diêu Cung thất vọng sao?

Tôn Nhất Phi cười lạnh nói:

- Ta chỉ muốn không làm phụ lòng chính ta mà thôi.

- Diệu Nhất Nương, nói chuyện không cần phải kỳ quái thế, nên nói thì Nhất Phi đều đã nói với ngươi rồi, bây giờ ngươi quyết định đi.

Nam tử lạnh lùng nói, sau đó lại tiếp:

- Được rồi, trước tiên trả lại Đỉnh thanh đồng Dược Vương cho ta.- Của ngươi... Đỉnh thanh đồng Dược Vương?

Vẫn luôn yên lặng đứng ở đó, Sở Mặc không nói gì bỗng nhiên nở nụ cười, giơ đỉnh thanh đồng trong tay lên, trong nháy mắt biến mất hẳn. Sở Mặc ngẩng đầu lên nhìn một nam một nữ trước mắt này, nhún vai, mở hai tay ra, mặt vô tội nói:

- Nó mất rồi.

- Nhẫn trữ vật?

Ánh mắt của Tôn Nhất Phi hơi nheo lại, cười như không cười nhìn Diệu Nhất Nương:

- Không ngờ ngươi ngay cả vật quan trọng như vậy cũng đưa cho tên mặt trắng nhỏ (ý là trai yếu đuối bám váy vợ) này, ngoài mặt thì giả bộnhư yêu môn phái lắm vậy. Thật biết điều! Hoa Nam ca, trước hết giết tên này đi!

Diệu Nhất Nương giận dữ, lạnh lùng nhìn chăm chú vào Tôn Nhất Phi, cả giận nói:

- Dừng tay!

Tôn Nhất Phi cười nhạt một tiếng:

- Ôi, sư muội tốt của ta? Thế nào lại giận thế? Đừng nóng giận nha... hi hi, muốn người trong lòng của ngươi sống sót cũng đơn giản thôi, chỉ cần ngươi đồng ý điều kiện mới rồi sư tỷ nói, hắn dĩ nhiên là có thể sống tiếp, nếu không...

Con ngươi của Tôn Nhất Phi lóe tia sáng lạnh lẽo, thờ ơ nói:

- Hắn sẽ chết!

Diệu Nhất Nương hít sâu một hơi, sau đó nói:

- Tôn Nhất Phi, đây là chuyện giữa ta và ngươi, không liên quan gì tới hắn cả, để cho hai người bọn họ đi đi, sau đó ta đi với ngươi.

- Đi theo ta? Ý của ngươi là... ngươi đồng ý rồi?

Chân mày Tôn Nhất Phi nhướn lên, thản nhiên nói.

Diệu Nhất Nương nói:

- Có đồng ý hay không, ngươi nói không tính, ta muốn gặp người phía sau của các ngươi.Trong con ngươi của Tôn Nhất Phi thoáng qua một tia khinh thường, nhàn nhạt nói:

- Không cần, chuyện này hai chúng ta có thể làm chủ!

Diệu Nhất Nương hờ hững nói:

- Phải không? Thao Thiết lâu một năm lời được mấy trăm vạn lượng bạc, ngươi cũng làm chủ được?

Tôn Nhất Phi hơi ngẩn ra, ngay sau đó trong mắt lộ vẻ tham lam, ngay cả nam tử giấu mặt trong mũ cũng không nhịn được khẽ nâng đầu lên, dường như có phần khiếp sợ.Bọn họ trước đây tuy là đã điều tra Diệu Nhất Nương rất rõ ràng, cũng biết Thao Thiết lâu làm ăn vô cùng có lãi, nhưng lại không biết cư nhiên có thể kiếm được như thế!

Một năm mấy trăm vạn lượng bạc trắng... ngay cả hội trưởng của Chu Tước Hội cũng sẽ không thể coi như không quan trọng nữa. Lại nói tiếp, hai người Tôn Nhất Phi và Hoa Nam đúng là không có tư cách nói chuyện này.

Chỉ có điều... nhỡ mà chuyện này bàn xong trong tay bọn họ, như thế... lợi ích bọn họ giành được cũng khó mà lường được.Thậm chí có khả năng nhảy một cái trở thành chấp sự cấp Bạch Ngân.

Đến đẳng cấp kia rồi có thể lấy được tài nguyên là một con số kinh khủng như thế nào!

Đẳng cấp trong Chu Tước Hội vô cùng nghiêm khắc, giai cấp rõ ràng, cao cấp nhất... đương niên là hội trưởng Chu tước Hội, là cấp Nguyên Thạch. Phía dưới theo thứ tự là cấp Hoàng Kim, cấp Bạch Nhân, cấp Thanh Đồng và cấp Hắc Thiết.

Hai người Tôn Nhất Phi và Hoa Nam đều là quản sự cấp ThanhĐồng, ở trong Chu Tước Hội địa vị hạng trung. Muốn vào được cấp Bạch Ngân nhất định phải có cống hiến to lớn cho Chu Tước Hội, nhưng điều này cũng rất khó khăn.

Năm đó Tôn Nhất Phi nộp toàn bộ phần truyền thừa của mình lên cho Chu Tước Hội cũng mới được đánh giá là một Thanh Đồng cao cấp. Nếu như có thể tập hợp đủ 10 phần truyền thừa... tập hợp đầy đủ truyền thừa của Phiêu Diêu Cung năm đó, hẳn là có thể trực tiếp thăng chức lên cấp Hoàng Kim.

Nhưng chuyện này dường như là chuyện không thể nào. Tôn Nhất Phi cũng chưa từng có ảo tưởng thế.Lần này là có thể mang truyền thừa của Diệu Nhất Nương về, sau đó sẽ nộp lên một vụ buôn bán mấy trăm lượng bạc trắng một năm, hẳn là có thể đột phá đến cấp Bạch Ngân rồi.

Đối với Tôn Nhất Phi và Hoa Nam mà nói đây quả thực là một sự kinh ngạc vui mừng cực lớn từ trên trời rơi xuống.

Cho nên ở sâu trong nội tâm bọn chúng đã coi phần công lao này trở thành của mình rồi. Bọn chúng tuyệt đối không cho phép công lao này xuất hiện bất kỳ biến cố nào. Cho dù là một chút xíu cũng không được!
Chương200: Một đao (2)

Cho nên Tôn Nhất Phi nhìn Diệu Nhất Nương, khẽ mỉm cười:

- Đương nhiên, tỷ tỷ ở Chu Tước Hội cũng là một người có thân phận địa vị, Nhất Nương sư muội, đừng có giãy giụa nữa, cũng không cần phải ảo tưởng không thực tế gì, vô dụng thôi! Nói thật với ngươi, cảnh giới bây giờ của ta đã vượt xa ngươi rồi, đã là trung kỳ tầng thứ tư rồi, mà Hoa Nam... một thân thực lực của hắn đã đạt đến tầng thứ năm đỉnh! Muốn giết các ngươi quả thực là dễ như trở bàn tay!

Lúc Tôn Nhất Phi đang nói chuyện thì Sở Mặc dùng ngọc nhìn hai người một cái, phát hiện ta Tôn Nhất Phi cũng không nói dối. Nàng ta chính xác là đang ở tầng 4 trung kỳ, nam nhân kia cũng thật là đã tầng năm đỉnh, cường giả Thiên Nhân trảm.Xem ra hôm nay có chút khó mà bỏ qua được rồi.

Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng.

Thời điểm này hắn biết là lúc hắn phải đứng ra rồi, nếu không, Diệu Nhất Nương ngoại trừ đồng ý với bọn chúng thì không còn lựa chọn nào khác.

Trong lòng suy nghĩ thế, Sở Mặc bước lên một bước, nhìn Tôn NhấtPhi và tên nam tử kia:

- Nơi đây... là thành Viêm Hoàng!

- Thì sao nào?

Tôn Nhất Phi cười lạnh nói:

- Thành Viêm Hoàng thì như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi là con cháu hoàng thất sao? Có môn phái che chở?

- Ngươi lầm rồi.

Sở Mặc nhìn Tôn Nhất Phi, lạnh lùng nói:

- Ta là muốn nói cho ngươi biết mà nhớ kỹ nơi táng thân của ngươi.

Nói xong, Sở Mặc nhìn thoáng qua Diệu Nhất Nương một cái:

- Đệ giết nàng ta... tỷ có phản đối không?

Diệu Nhất Nương thở dài:

- Có thể lưu lại cho nàng ta một cái mạng thì vẫn nên cố gắng đừng giết nàng ta... dù thế nào thì nàng ta cũng đã từng là sư tỷ của ta.

Tôn Nhất Phi thở dài:

- Nhất Nương sư muội, đây là ngươi ép chúng ta. Hoa Nam ca,không có gì đáng để nói nữa, ra tay đi, trước hết giết nam nhân này, sau đó sẽ giết thiếu nữ kia. Sư muội đây của ta... giữ lại nàng! Ta sẽ dùng sự thực để nói cho nàng ta biết chỉ có theo chúng ta mới là đường đúng đắn!

- Ha ha ha ha

Hoa Nam đột nhiên cười điên cuồng, lấy tay túm mũ mình xuống hé ra một khuôn mặt hết sức trẻ tuổi, tuy là không đặc biệt anh tuấn nhưng cũng rất dễ nhìn. Đôi mắt của gã vô cùng thâm thúy, nhìn Sở Mặc, trong mắt tràn đầy sự coi thường:

- Một phàm phu tục tử trong thế tục lại dám lớn lối như thế? Thật làngười không biết sợ là gì! Không biết trời cao đất dày! Nhìn gương mặt này của ta mà... nhớ kỹ, ta tên là Hoa Nam! Năm nay ta 27 tuổi, hoàng cấp tầng năm đỉnh!

- Được!

Trên mặt của Hoa Nam lộ ra một nụ cười khinh thường, sải bước đi về phía Sở Mặc.

Một bước, hai bước, ba bước... bỗng nhiên tăng tốc!Cả người Hoa Nam dường như biến mất trong không khí, tốc độ đã nhanh tới một trình độ nhất định.

Sở Mặc cảm giác được một lực lượng đáng sợ giống như một ngọn núi lớn đè ép về phía hắn.

Người thanh niên này nếu so với thực lực của lão giả ngày đó còn mạnh hơn!- Vô ảnh bộ, trảm long chưởng!

Trong hư không truyền tới thanh âm lạnh như băng của Hoa Nam.

Sở Mặc thản nhiên nhìn hướng mà Hoa Nam đang xông tới, sau đó... nâng tay phải của mình lên.

Khóe miệng của Hoa Nam hiện ra một sự coi thường cực độ.Trứng chọi với đá!

Ngay cả một tảng đá lớn cũng không đỡ được Trảm long chưởng của ta, ngươi lại lấy tay để đỡ?

Hoa Nam dường như thấy được cảnh tượng cánh tay của tên phàm phu tục tử hành động liều lĩnh này bị một chưởng chặt đứt, khóe miệng hơi nhếch lên hiện ra một ý cười lạnh giá.- Bịch!

Một tiếng động nặng nề vang lên.

Cơ thể của Sở Mặc lui về phía sau bảy tám bước, sắc mặt có phần trắng bệch. Cường giả cảnh giới Thiên Nhân trảm tầng thứ năm đỉnh, nguyên lực đúng là mạnh mẽ mãnh liệt. Cho dù nguyên lực hiện có trong người hắn vô cùng dồi dào nhưng vẫn cảm thấy có chút khó chống đỡ được.Chỉ có điều... Hoa Nam thì thảm rồi!

Gã đã gặp phải võ giả tầng thứ tư biến hóa tốt nhất trên đời này.

Toàn thân luyện cốt.

Xương như kim cương!

Đừng nói gã là một võ giả tầng thứ năm đỉnh, ngay cả cường giảKim Thạch Chi Cảnh cũng khó mà thương tổn được cơ thể của Sở Mặc.

Hự!

Một thanh âm phun khí lạnh vang lên, phát ra từ trong miệng Hoa Nam, một đôi mắt vừa sợ vừa giận của gã nhìn Sở Mặc, sau đó liều mạng vung tay phải của mình.

- Đau không?

Sở Mặc cười hỏi.- Tên nhãi con, muốn tìm cái chết!

Hoa Nam nổi giận gầm lên một tiếng, rút từ sau lưng ra một thanh trường kiếm, một kiếm đâm về phía Sở Mặc.

- Lưu Quang kiếm!

Kiếm như ánh sáng, làm người ta hoa cả mắt.

Keng!Một tiếng giòn lớn vang lên, thanh kiếm trong tay Hoa Nam theo tiếng đó mà gãy đứt!

- Nên đến lượt ta rồi chứ?

Thanh âm của Sở Mặc đồng thời vang lên:

- Một đao!

Tiếp theo, một ánh đao thoáng hiện lên, cánh tay cầm kiếm của Hoa Nam trực tiếp rơi xuống đất, máu tươi ngay lập tức trào ra từ chỗ bị cụt của gã!Cả người Hoa Nam đều bối rối, gã 27 tuổi đã đạt đến cường giả Thiên Nhân trảm hoàng cấp tầng thứ năm, trong Chu Tước Hội là quản sự cao cấp Thanh Đồng, từ nhỏ đến lớn, cho tới bây giờ chưa từng bị thua thiệt lớn như vậy.

Gã quả thực là không thể tin được vào hai mắt của mình, có cảm giác đang nằm mơ!

Lúc này, mũi đao của đối phương đã hướng về phía mi tâm của gã.

Trải qua sự rèn luyện trên thảo nguyên, Sở Mặc sớm đã hiểu rõ thả hổ về rừng sẽ để lại hậu họa về sau vô cùng có lý, ngay lập tức một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, triệt để phế bỏ tên nam nhân này.

Hoa Nam dường như rốt cục cũng phục hồi lại tinh thần, rống lên một tiếng bi phẫn điên cuồng, cả người trong nháy mắt bay ra ngoài rơi xuống, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng, với tốc độ khó mà tưởng được biến mất trong tầm mắt của Sở Mặc.Cái tay cụt kia vẫn còn trên mặt đất, trong không khí quẩn theo một mùi máu nhàn nhạt.

Sở Mặc không nhịn được khẽ thở dài một tiếng, lẩm bẩm:

- Đúng là vẫn còn tồn tại sự chênh lệch cảnh giới, ta nếu như đồng cấp với hắn, hắn làm sao có thể dưới mí mắt của ta mà chạy trốn được chứ?

Nói xong nhìn về phía Tôn Nhất Phi vẫn ngây người như phỗng một bên.- A!

Tôn Nhất Phi thét lên một tiếng kinh hoàng cực chói tai, xoay người chạy! Điên cuồng bỏ chạy về phía Hoa Nam vừa chạy trốn.

Sở Mặc lắc đầu một cái, nhìn Diệu Nhất Nương nói:

- Đều chạy cả!

Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc cũng không nói lời nào.Sở Yên ở bên kia, đôi mắt đẹp đặt trên người Sở Mặc tràn đầy sự tán thưởng.

Đêm giao thừa kia, Sở Mặc đánh bại tên lão đầu đến đây ám sát, nếu như nói là may mắn, lợi dụng đối phương khinh địch mà đánh gã trở tay không kịp thì hôm nay, Sở Mặc chỉ dùng một đao đã ở trong trận chiến đấu chính diện chém rơi một cánh tay của cường giả Hoàng cấp tầng thứ năm, thực là không thể dùng sự may mắn để hình dung.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chương 30...
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom