• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (7 Viewers)

  • Chương 211-215

Chương211: Chiến đấu trong giận dữ (1)

- Nhưng chưa biết chừng các ngươi lại thuộc về bốn, năm mươi phần trăm kia thì sao?

Sở Mặc nói.

Diệu Nhất Nương hơi hơi lắc đầu:

- Tuy rằng ta cũng không dám chắc cụ thể đã xảy ra vấn đề gì, dù sao ta cũng chưa từng được thấy loại đan dược giúp đột phá thẳng một đường tới Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết. Nhưng ta có cảm giác, đan dược mà thiếu gia luyện ra so với các đan dược khác... có chỗ không giống nhau!

Sở Yên cũng gật đầu thật mạnh, tuy rằng so với Diệu Nhất Nương nàng càng không biết loại đan dược giúp đột phá Kim Thạch Chi Cảnh trong truyền thuyết kia hình thù ra sao. Nhưng cũng không thể ngăn cản cô gái này bước lên con đường sùng bái Sở Mặc một cách mù quáng không lối thoát.Lúc này từ cánh cửa nối hầm ngầm và mặt đất, đột nhiên truyền tới một tiếng vang lớn!

Làm cả ba người có mặt ở đây đều sửng sốt. ——

Sau đó, cánh cửa sắt vốn rất nặng nề, vậy mà lại bị đá bay, như một ngôi sao chổi xẹt thẳng sang phía họ.

Diệu Nhất Nương khẽ nhấc tay đẩy nhẹ, cánh cửa sắt nặng như núi đá này bị đông cứng lại giữa không trung trong nháy mắt, lơ lửng trên cao một cách vô cùng quỷ dị! Trên mặt của Diệu Nhất Nương toát ra luồng sát khí lạnh như băng, bàn tay nhỏ nhắn nõn nà khẽ xoay một vòng, lòng bàn tay hướng ra ngoài vẩy nhẹ...

Cánh cửa sắt lớn đang trong trạng thái lơ lửng bay ngược về hướng ban đầu với một tốc độ khó tin!Hơn nữa, tốc độ này còn hơn xa so với tốc độ lúc đầu cửa sắt bay tới!

Ầm!

Đúng lúc có một bóng người đang định nhảy từ trên xuống, liền bị cửa sắt bay ngược lại nện vào người. Chưa kịp thốt lên tiếng ú ớ nào đã bị đập bay ra ngoài!

- A!

Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng hô hoảng hốt.Tiếp theo là một chuỗi âm thanh náo loạn truyền tới.

- Hoa Nam, Hoa Nam ngươi mau tỉnh lại đi, ngươi làm sao vậy, đừng có làm ta sợ!

Một giọng nữ nức nở vang lên.

Ba người Sở Mặc đều nhận ra giọng nói đó, đúng là Tôn Nhất Phi ngày hôm đó bỏ trốn trong hoảng loạn!

Bốp ~!

Một tiếng giòn tan vang lên.Âm thanh của một cái tát rơi vào tai ba người phía dưới.

- Tiện nhân! Không phải ngươi đã nói kẻ mạnh nhất trong ba người này mới chỉ đạt tới Thiết Huyết Cảnh sao? Mẹ nó, đây mà là cú phản đòn do người ở Thiết Huyết Cảnh có thể đánh ra sao?

Một âm thanh già nua tràn ngập giận dữ vang lên.

Bên kia lại truyền đến tiếng khóc của Tôn Nhất Phi.

Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc nói:

- Thiếu gia, hôm nay ngươi đừng ra tay, để cho ta và Yên Nhi muội muội có cơ hội luyện tập một chút!Nói xong, Diệu Nhất Nương quay sang nhìn Sở Yên:

- Muội muội, cơ hội báo thù đã đến rồi!

Sở Yên nhướng mày:

- Đã chờ thời khắc này lâu lắm rồi!

Thân hình hai nàng vèo một cái đã biến mất khỏi hầm ngầm. Xông thẳng ra ngoài qua lối đi đã mất cánh cửa che chắn.

Ầm!

Ầm!Bên ngoài chợt có hai tiếng nổ lớn vang lên.

Sở Mặc theo sát phía sau, cũng đi ra ngoài, trong lòng nghĩ: Đám người kia sớm không đến muộn không đến lại đến đúng vào lúc này. Chẳng lẽ là Vương Đại Phát bán đứng ta?

Tuy nhiên sau đó Sở Mặc lại phủ quyết suy đoán này, bởi vì Vương Đại Phát cho dù muốn bán đứng hắn thì tốc độ cũng không thể nào nhanh như vậy được.

Xem ra, Thanh Long Đường vốn sẽ không định để yên cho Chu Tước Hội muốn làm gì thì làm ở Viêm Hoàng Thành như hắn nghĩ.Vương Đại Phát hôm nay sở dĩ hứa hẹn với mình một cách thoải mái như vậy cũng chứng minh một điều. Thanh Long Đường cũng không thích Chu Tước Hội tự tung tự tác tại Viêm Hoàng Thành như vậy.

Những hành vi đi quá giới hạn, ở đâu cũng sẽ không được chào đón.

Trong lòng miên man suy nghĩ, Sở Mặc nhảy một bước ra xa, xem cuộc chiến đã bước vào giai đoạn kịch liệt đang diễn ra trong biệt viện.

Cả hai nàng đều đã đột phá tới Kim Thạch Chi Cảnh. Lực lượng đang dồi dào trong huyết quản chưa có cơ hội bộc lộ, hiện giờ lại đúng vào tình cảnh kẻ thù gặp lại nhau mặt đỏ tía tai. Nhất là Diệu NhấtNương, dường như đã nhận ra kẻ thù trong số họ, vừa thấy mặt người đó liền trực tiếp tấn công một cách điên cuồng.

Sở Yên thì đang phải đối mặt với một tên khác, nhưng cảnh giới của người này rõ ràng không cao bằng Sở Yên. Hẳn là đang ở mức Thiết Huyết Cảnh tầng thứ năm.

Bị Sở Yên một mực chèn ép!

Nếu không phải do Sở Yên còn thiếu kinh nghiệm chiến đấu, phỏng chừng chỉ cần ba chiêu là có thể giải quyết xong người này rồi.Đánh với Diệu Nhất Nương là một lão già khoảng sáu mươi tuổi, hình như chính là người vừa tát Tôn Nhất Phi một cái. Giờ phút này trong mắt y tràn ngập sự giận dữ và hoảng sợ, vừa điên cuồng công kích Diệu Nhất Nương vừa chửi rủa Tôn Nhất Phi một cách thậm tệ:

- Con tiện nhân kia, năm đó gặp ngươi ta nên giết ngươi đi cho rồi! Quả nhiên dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung là không thể giữ lại! Để hôm nay bị ngươi hại chết rồi!

Bên kia Tôn Nhất Phi lại là ngơ ngác ôm thi thể cụt một tay không còn hơi thở của Hoa Nam. Không nói được một lời, giống như đột nhiên biến thành kẻ ngốc.Tuy rằng trong lòng vô cùng căm hận Tôn Nhất Phi phản bội và bán đứng bản thân. Nhưng chung quy vẫn là tỷ muội đồng môn của Phiêu Diêu Cung, Diệu Nhất Nương cắn chặt răng, những đòn công kích về phía lão già kia càng thêm hung ác. Tựa hồ muốn hoàn toàn giải phóng mọi cơn thịnh nộ và oán hận bị kìm nén trong lòng suốt những năm vừa qua.

Cảnh giới của lão già này cũng đã đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh, ở nhân gian có thể nói là tung hoành ngang dọc mà không phải sợ một ai.

Địa vị ở trong Chu Tước Hội cũng là một trưởng lão cấp bậc hoàng kim. Từ trước đến giờ toàn lỗ mũi hướng lên trời không coi ai ra gì. Lúcnày có thể mời được y xuất hiện chẳng qua cũng là nhờ sự thèm muốn của y đối với truyền thừa thuộc về Phiêu Diêu Cung.

Dù sao đây cũng là một nhiệm vụ béo bở, nếu thành công thì sẽ đạt được công lao lớn, cho dù y có là trưởng lão cấp bậc hoàng kim thì cũng không ngoại lệ.

Lại không nghĩ tới nhiệm vụ vốn ngon ăn thế này, lại là một con đường chết. Quả thực, gặm phải cục xương cứng rồi.

Nhất là người đàn bà xinh đẹp này, mới liếc mắt đã nhận ra y là một trong những người tham gia bao vây tiêu diệt Phiêu Diêu Cung năm đó.Kết quả bám riết y không tha, công kích một cách điên cuồng khiến y muốn trốn cũng không xong.

- Mụ điên này! Đừng bắt ta phải giết ngươi!

Lão già rống lên một cách giận dữ sau đó bắt đầu tiến hành phản công.

Dù sao y cũng đã có danh có tiếng từ nhiều năm nay, hơn nữa là một cao thủ hoàn toàn dựa vào chính mình tu luyện tới Kim Thạch Chi Cảnh. Một khi đã chiến đấu nghiêm túc, Diệu Nhất Nương khó có thể là đối thủ ngang tầm của y.Nhưng Diệu Nhất Nương như thể đã phát điên rồi!
Chương212: Chiến đấu trong giận dữ (2)

Đánh tới mức hoàn toàn không màng đến sống chết!

Lão già kia vẫn còn tiếc mạng lắm, tuy rằng rất tức giận và bắt đầu phản công, nhưng tạm thời đúng là chưa có cách nào để đánh bại Diệu Nhất Nương.

Còn Sở Yên thì từ nhỏ đã được Viên Tử Đại bồi dưỡng các thủ đoạn ám sát, thậm chí còn từng lợi dụng thân phận vương phi mang Sở Yên tiến vào nhà giam, buộc nàng giết chết tử tù để rèn luyện lá gan. Việc này Sở Yên vẫn không dám kể cho Sở Mặc nghe, sợ hắn ghét mình.Nhưng ở sâu trong bản chất, Sở Yên cũng không phải một cô nàng ngoan ngoãn không dám giết người!

Bởi vậy, khi cuộc chiến giữa Diệu Nhất Nương và lão già kia bắt đầu bước vào giai đoạn giằng co, hai bên đánh qua đánh lại mãi mà chưa ngã ngũ, Sở Yên cắn răng một cái, thanh kiếm trong tay linh hoạt quét một vòng, đánh văng vũ khí của đối phương.

Sau đó thân hình bay lên như tiên nữ vậy. Đứng lơ lửng từ trên cao nhìn xuống kẻ mới luyện tới Thiết Huyết Cảnh tầng thứ năm bên dưới.

Lúc này, vũ khí trong tay kẻ đang ở Thiết Huyết Cảnh tầng thứ nămbị đánh văng ra, hai tay run lên, đúng là hoàn toàn ở thế không hề phòng bị. Đối mặt với nhát kiếm này của Sở Yên mà không có bất kỳ cơ hội né tránh nào.

Hai mắt trợn trừng, hét lên một cách sợ hãi:

- A!

Phập!

Kiếm của Sở Yên lập tức đâm xuyên cổ họng của y.

Sau khi đâm ra nhát kiếm đó, Sở Yên phi người đi không dám nhìnvẻ mặt lúc đó của Sở Mặc, nhắm thẳng tới lão già kia, khẽ kêu lên:

- Tỷ tỷ, để ta giúp ngươi!

Ầm!

Khí tức của một vị đạt tới Kim Thạch Chi Cảnh lập tức ầm ầm bùng phát ra.

Vốn dĩ lão già kia đã bắt đầu nhụt chí, hiện giờ lại thấy một thiếu nữ còn trẻ măng, xinh đẹp tuyệt trần như vậy mà cũng bộc lộ khí thế ở cảnh giới Kim Thạch Chi Cảnh, lập tức sinh lòng hoảng sợ.

- Sao có thể như vậy?

Lão già không dám tin vào mắt mình, hô lên kinh hoàng.

Chẳng lẽ hiện giờ người tu luyện được đến Kim Thạch Chi Cảnh đã phổ biến như vậy sao?

Lần này thì y không còn chút ham chiến nào, lập tức quay người định bỏ chạy.

Diệu Nhất Nương nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ không định buông tha cho y, đâm một nhát kiếm về phía bả vai của lão.Sở Yên thì từ một hướng khác đâm về phía giữa hai chân mày của lão già.

Hơn nữa nhát kiếm này chẳng những vô cùng tinh vi, mà còn vững vàng như núi!

Căn bản không giống chiêu thức mà một thiếu nữ mười mấy tuổi có thể thi triển ra được!

Trong lòng Sở Yên đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, chuẩn bị khi kết thúc trận chiến này, sẽ thừa nhận tất cả quá khứ của nàng với công tử.Nhưng việc trước mắt là nàng muốn chém chết lão già này!

Đừng thấy thời gian nàng sinh hoạt bên cạnh Diệu Nhất Nương không dài, nhưng tình cảm giữa hai người lại rất tốt, như là chị em ruột thịt vậy. Cũng rất hiểu con người của Diệu Nhất Nương. Nếu như lão già này không có thù oán gì với Diệu Nhất Nương... Diệu Nhất Nương sẽ không thể nào trở nên điên cuồng như vậy.

- Đáng chết!

Lão già này nhẽ ra không chạy thì còn may, vừa chạy liền phải đối mặt với sự công kích từ cả trước mặt và sau lưng, rơi vào tình thế vô cùng lúng túng.Chỉ đành lập tức rống to một tiếng, đẩy lực lượng toàn thân lên tới cực hạn của Kim Thạch Chi Cảnh, bỏ qua không để ý tới đòn tấn công của Diệu Nhất Nương, mà chuyên tâm gạt ra kiếm của Sở Yên, sau đó vỗ một chưởng về phía mặt của Sở Yên!

- Tiểu tiện nhân... chết đi!

Không thể phủ nhận một điều là lão già này rất mạnh, kinh nghiệm chiến đấu cũng khá là phong phú. Một mình phải đối mặt với hai đối thủ cùng cảnh giới, rõ ràng còn đang rơi vào thế yếu, mà vẫn có thể tạo ra cú phản kích như vậy.

Phập!

Nhát kiếm của Diệu Nhất Nương đâm trúng bả vai của lão mà không gặp bất cứ trở ngại nào, máu tươi bắn ra tung tóe.

Lão già chỉ rên lên một tiếng, lúc này sự mạnh mẽ của thân thể đã tuluyện tới Kim Thạch Chi Cảnh mới được thể hiện ra một cách rõ ràng.

Tuy rằng nhát kiếm này đã khiến bả vai của lão già bị thương, nhưng cho dù là dùng hết sức của một người đã tu luyện đến Kim Thạch Chi Cảnh như Diệu Nhất Nương, thì mũi kiếm cũng chỉ đâm được tới xương bả vai của lão, khó mà tiếp tục đâm vào sâu hơn.

Kim Thạch Chi Cảnh, máu thịt như đá tảng, xương cốt như sắt thép!

Cùng lúc đó, một chưởng mang theo lực lượng vô cùng lớn của lão cũng đã vỗ tới mặt của Sở Yên.Một chưởng này nặng như núi đè!

Sấm vang chớp giật!

Tuy ít nhiều gì cũng bị vết thương trên bả vai ảnh hưởng, nhưng lực lượng hàm chứa bên trong vẫn có thế phá núi ngăn sông!

Chỉ là giết người... Đương nhiên không thành vấn đề.

Bởi vì đau đớn, cũng bởi vì giận dữ, vẻ mặt lão già vặn vẹo một cách vô cùng dữ tợn.Khiến cho ai nhìn cũng sợ hãi!

Sát khí phóng ra... bao trùm khắp trời đất!

Lúc này, Sở Yên muốn né ra cũng đã hơi muộn rồi!

Tuy từ nhỏ đến lớn nàng cũng đã được huấn luyện dưới nhiều hình thức, nhưng kinh nghiệm chiến đấu thực tiễn thì không hề phong phú. Nhất là phải đối mặt với kẻ đã luyện đến Kim Thạch Chi Cảnh mà trước đây có trong mơ cũng chưa từng dám nghĩ tới, thì bao nhiêu khiếm khuyết của nàng giờ phút này đều bị bộc lộ rõ ràng.Trong giây phút chớp nhoáng, lòng của Sở Yên trở nên hơi ảm đạm: Xin lỗi, công tử, không thể thẳng thắn thừa nhận với ngài quá khứ trước đây là một kẻ giết người của Sở Yên.

Đúng lúc này, một bóng dáng gần như đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng, như một ngọn núi lớn, hoàn toàn che chắn thân hình nhỏ nhắn của Sở Yên tại sau lưng.

Ầm!

Rắc rắc!Một âm thanh trầm đục.

Ngọn núi lớn này hơi hơi run rẩy, nhưng vẫn hiên ngang đứng đó!

Sở Yên mắt dõi theo thân hình chắn trước mặt nàng của Sở Mặc hơi rung nhẹ, sau đó rên lên, từng đợt âm thanh tiếng nứt xương truyền tới, nhưng vẫn che chở trước mặt nàng vững chãi như núi!

Bóng dáng đó, cao lớn lồng lộng.

Nước mắt Sở Yên tí tách rơi xuống, tại thời khắc này, hình ảnh đó vĩnh viễn khắc sâu trong tâm khảm của nàng, cả cuộc đời này đều khôngcòn cách nào xóa nhòa đi nữa.

Phụt!

Sở Mặc phun ra một ngụm máu tươi, mặt tái nhợt nhìn lão già lúc này còn đang kinh ngạc khôn xiết:

- Đây là năng lực của Kim Thạch Chi Cảnh? Không tệ, đúng là rất mạnh!

Một chưởng này của đối phương chẳng những khiến lục phủ ngũ tạng của Sở Mặc bị thương nặng, mà còn làm gãy cả cánh tay vốn cứng rắn không ai bì kịp của Sở Mặc!Nếu không phải đã luyện cốt toàn thân. Trong tình huống thực lực hai bên chênh lệch xa nhau như thế, trúng phải chưởng này... cũng sẽ không đơn giản chỉ là gãy xương.

Cánh tay này còn có thể dính lại trên người Sở Mặc hay không cũng là cả một vấn đề!
Chương213: Chém chết Kim Thạch Chi Cảnh

Cho nên, lão già này bị ngạc nhiên đến mức không nói lên lời rồi.

Một loại khiếp sợ từ trong tâm khảm!

Toàn thân ngay đơ ra như một khúc gỗ!Trong mắt tràn đầy sự khó tin, ngơ ngác nhìn thanh niên trước mắt, há hốc miệng:

- Ngươi là quái vật hay sao? Làm sao có thể đỡ được một chưởng này của ta?

Y còn đang bận ngây người, Diệu Nhất Nương bên này lại nhìn thấy Sở Mặc vì chắn cho Sở Yên mà bị trọng thương, thì hoàn toàn phát điên lên rồi!

Lão già cứ vẫn ngây người, nhưng đang ở trạng thái điên cuồng như Diệu Nhất Nương cũng không chút do dự.Nhát kiếm này chỉ đâm vào bả vai, không xuyên qua được khung xương rắn chắc của Kim Thạch Chi Cảnh trên cơ thể lão già kia.

Nhưng nhát kiếm tiếp theo... nàng lại nhắm thẳng về phía cổ của lão!

Mà lúc này, trong chớp mắt lão già còn đang bị phân tâm bởi cú sốc, khi chưởng của lão đánh ra không chỉ bị đối phương ngăn lại, mà đối phương còn không chết.

Keng!

Thanh kiếm trong tay Diệu Nhất Nương phát ra một âm thanh nhưrồng cuốn hổ gầm.

Rốt cuộc lúc này lão già hơi hơi tỉnh táo lại. Trong phút chốc, tròng mắt y trào lên sự sợ hãi vô tận.

Miệng hơi há. Dường như muốn nói câu gì.

Nhưng.

Đã muộn rồi!

Một ánh sáng rực rỡ từ đường kiếm lóe lên sau lưng lão.Hai mắt chói lòa!

Cho dù là thân xác của Kim Thạch Chi Cảnh cũng không thể ngăn nổi một nhát kiếm chứa đầy cơn giận dữ của cao thủ cùng cấp bậc.

Răng rắc!

Đầu của lão già bay lên, một dòng máu tươi chứa đầy sức mạnh tuôn ra như suối, phun thẳng lên cao. Dòng máu đang bắn lên bầu trời nhuộm đẫm màu đỏ tươi, tạo cho người ta một cảm giác vô cùng lạnh lùng nhưng cũng rất diễm lệ!Thân hình lão già vẫn ở yên trong tư thế đứng thẳng, một hồi lâu sau mới chậm rãi đổ gục xuống mặt đất.

Thân thể của Sở Mặc lung lay vài cái, nhe răng cười với Diệu Nhất Nương:

- Tỷ... vẫn là ngươi giỏi nhất!

Nói xong cơ thể Sở Mặc mềm nhũn, được Sở Yên đỡ lấy, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của Sở Yên tràn đầy sự tự trách nhìn Sở Mặc:

- Xin lỗi, công tử, đều là lỗi của ta, do ta không tốt!

Sở Mặc cười cười yếu ớt:

- Ngươi đã gọi ta là công tử rồi, sao ta có thể không bảo vệ ngươi?

Diệu Nhất Nương vọt tới bên cạnh Sở Mặc, mặt mang thân thiết nhìn Sở Mặc:

- Ngươi thấy thế nào rồi? Có sao không?

Sở Mặc nói một cách khó khăn:

- Không sao đâu, chỉ bị nội thương một chút thôi, ngươi, hay là xem vị sư tỷ kia của ngươi trước đi đã...

Diệu Nhất Nương lắc đầu hơi ngang bướng như một cô gái nhỏ, mắt đỏ hoe, trong mắt ngập nước. Vươn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt táinhợt của Sở Mặc, lẩm bẩm nói:

- Xem nàng làm gì? Nàng thích làm gì thì làm, trong lòng ta có mười ngàn nàng cũng không quan trọng bằng một cọng tóc của thiếu gia.

- Lớn vậy rồi, đừng trẻ con như thế nữa.

Sở Mặc yếu ớt nói:

- Nàng là kẻ địch của chúng ta... nhanh đi đi!

Lúc này cuối cùng Diệu Nhất Nương cũng đã tỉnh táo lại, ngoảnh mặt nhìn Tôn Nhất Phi vẫn đang ngơ ngác ôm xác của Hoa Nam. Trên mặt đầy vẻ khinh thường:

- Giờ nàng đã không đáng là kẻ địch của ta nữa rồi.

Lúc này, Tôn Nhất Phi vốn vẫn đang ôm xác Hoa Nam, bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi mắt vốn dĩ sáng ngời hiện tại lại không còn chút thần thái nào. Nhìn Diệu Nhất Nương, lại nhìn Sở Mặc đang bị trọng thương, giọng hâm mộ nói:

- Diệu Nhất Nương, ngươi may mắn hơn ta rất nhiều.

Diệu Nhất Nương ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy kiêu ngạo:

- Đương nhiên!

- Ha hả...

Tôn Nhất Phi bỗng nhẹ nhàng cười rộ lên, nhưng trên khuôn mặt cô đơn lại thoáng qua chút mệt mỏi:

- Ngươi không hề thay đổi, vẫn như trước đây vậy, bề ngoài có vẻ mạnh mẽ, nhưng bên trong... thì rất mềm mại yếu ớt, hơn nữa còn có một trái tim vừa lương thiện vừa cao ngạo.

Diệu Nhất Nương sửng sốt, cho dù trong lòng vô cùng căm hận vị sư tỷ bán đứng bản thân này, nhưng những câu nói đó của Tôn Nhất Phi lại suýt chút nữa khiến nàng rớt nước mắt. Hiểu rõ nàng như vậy, chỉ có thể là những người chị em đồng môn lớn lên bên nhau từ nhỏ.Sau khi lớn lên, có ai mà không biết che giấu? Ai sẽ hoàn toàn để lộ ra tất cả tâm tư tình cảm của mình?

Tôn Nhất Phi nhẹ giọng nói:

- Thật là nhớ lúc đó, không lo không nghĩ. Ưu phiền lớn nhất mỗi ngày chính là lúc nào mới có thể lớn lên. Ha ha, lúc đó thật đúng là ngốc mà, sao có thể biết rằng, nỗi phiền muộn sau khi lớn lên sẽ phải chịu đựng ra sao?

Nói xong, Tôn Nhất Phi ngẩng đầu, nhìn Diệu Nhất Nương nhẹ nhàng nói:

- Xin lỗi, tiểu sư muội.Hai mắt của Diệu Nhất Nương vẫn đong đầy nước, trên mặt lại hiện lên vẻ rối rắm, do dự một chút nói:

- Thôi đi, ngươi đã phản bội sư môn, cũng bán đứng ta. Nhưng ta lại giết người ngươi yêu. Nói ra, có lẽ ngươi phải hận ta mới đúng.

Tôn Nhất Phi lắc đầu, dịu dàng nhìn Hoa Nam đang nằm trong ngực, nói:

- Không có nhân, sao có quả? Ta vốn dĩ không đủ tư cách hận ngươi. Còn nữa, cảm ơn ngươi, tiểu sư muội, cảm ơn ngươi đã giải thoát cho ta.——

- Hả?

Diệu Nhất Nương ngẩn ra...

Sở Yên và Sở Mặc cũng hơi sửng sốt.

Lúc này, Sở Mặc lấy ra một viên đan dược, nuốt xuống, âm thầm vận công điều tức. Sau đó nhìn Tôn Nhất Phi một cách kỳ quái. Bởi lúc này Tôn Nhất Phi dường như đã biến thành một con người khác.

- Nhất định ngươi rất ngạc nhiên, vì sao ta sẽ gia nhập Chu Tước Hội, sẽ lên cùng một con thuyền với kẻ thù đúng không?Tôn Nhất Phi lẩm bẩm nói:

- Xin lỗi, trước kia ta lừa ngươi, thật ra bên trong Chu Tước Hội có rất nhiều kẻ thù của chúng ta năm đó. Nhưng vì ngươi cứ ép hỏi... Ta vì sĩ diện, đành phải trả lời ngươi như vậy, bởi vì ta thật sự không muốn.. làm một kẻ phản đồ phản bội sư môn, một kẻ xấu xa bán đứng sư muội. Cho dù... đó là sự thật.

Nước mắt từ trên mặt Tôn Nhất Phi chảy xuống, nàng hít sâu một hơi:

- Tuy ta đã làm nhiều chuyện có lỗi với sư môn, có lỗi với ngươi, cũng không dám có ý nghĩ xa vời mong ngươi tha thứ. Nhưng ta muốn nói rằng đây cũng không phải ý muốn của ta.Trong con ngươi của Diệu Nhất Nương thoáng qua một vẻ đau thương, nhìn Tôn Nhất Phi mà không nói gì.

Tôn Nhất Phi tự giễu cười cười, mặc kệ nước mắt lăn dài trên má:

- Ta biết, giờ ta có nói gì cũng không thể nào che đậy mọi lỗi lầm mà ta đã gây ra. Nhưng... Ta vẫn muốn cho ngươi biết một sự thật. Ta không muốn... Không muốn bí mật này vĩnh viễn bị chôn giấu trong chốn nhân gian đầy dối trá này. Ta muốn ngươi được biết.

Diệu Nhất Nương vẫn không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn Tôn Nhất Phi.
Chương214: Tạo hóa trêu ngươi

- Năm đó các tiền bối của sư môn đưa mười hai người chúng ta và Truyền Tống Trận, Truyền Tống Trận đó nghe nói là do một tiên nhân thời thượng cổ lưu lại, chúng ta chỉ có thể sử dụng mà không thể nào hiểu rõ hay chủ động điều khiển được. Bởi vậy mỗi người chúng ta đều không biết, chính mình sẽ được truyền tống tới nơi nào. Mùi vị chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh buông xuống thế nào, ta tin sư muội ngươi là người rõ nhất.

Tôn Nhất Phi nói.

Diệu Nhất Nương im lặng gật đầu.

Tôn Nhất Phi than nhẹ một tiếng:

- Lúc ấy, trong lòng ta liên tục cầu nguyện chính mình có thế đến một nơi rời xa lục địa Chu Tước, rời xa chốn thị phi đó. Cho nên. Khi ta ra khỏi Truyền Tống Trận liền vô cùng cấp bách muốn biết bản thân mình đang ở đâu.

Diệu Nhất Nương nhớ tới chính mình năm đó, hạ giọng nói:

- Ta cũng vậy.

- Nhưng ngươi may mắn hơn ta!

Tôn Nhất Phi lại lặp lại những lời này một lần nữa, nàng nhìn Diệu Nhất Nương:

- Ngươi đi tới lục địa Thanh Long, còn gặp được người tốt...Nhưng ta năm đó... lại không rời khỏi lục địa Chu Tước, chỉ là được truyền đến một chỗ cách sư môn ước chừng mấy vạn dặm. Ở đó, ta gặp Hoa Nam.

Nói xong, Tôn Nhất Phi thoáng nhìn qua thân hình đã trở nên cứng ngắc của người cụt một tay nằm trong ngực mình. Vẻ mặt dịu dàng:

- Hoa Nam đối xử với ta vô cùng tốt, gần như là bảo gì nghe nấy. Sau này ta mới biết, khi lần đầu tiên hắn gặp ta, kỳ thật cũng đã đoán được thân phận của ta rồi. Bởi vì sư môn của hắn cũng tham dự vào trận bao vây tiêu diệt Phiêu Diêu Cung. Nhưng lúc ấy, hắn còn chưa đủ tư cách tham dự trận chiến đó.Tôn Nhất Phi cười cười, ánh mắt mềm mại nhìn khuôn mặt Hoa Nam:

- Tuy hắn đã đoán được thân phận của ta, nhưng lại chưa bao giờ chủ động đi hỏi, cũng chưa bao giờ nhắc tới ba chữ Phiêu Diêu Cung trước mặt ta. Quãng thời gian đó cũng là khoảng thời gian ngắn ngủi mà ta cảm thấy sung sướng hạnh phúc nhất trong cuộc đời này. Chỉ tiếc… Ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Trong con ngươi Tôn Nhất Phi lộ ra một chút sợ hãi, nàng nhớ lại:

- Những tiền bối trong sư môn của hắn tham dự án diệt môn của Phiêu Diêu Cung không lâu sau đã trở về. Chuyện Phiêu Diêu Cung bị tiêu diệt, có mười hai đệ tử trốn thoát cũng hoàn toàn bị bại lộ. Khắp lụcđia Chu Tước treo đầy giải thưởng lớn khiến người ta thèm khát. Ta cảm nhận được, trong khoảng thời gian đó, dường như tâm trạng Hoa Nam rất nặng nề, dường như đang phải đấu tranh vô cùng giằng xé.

Tôn Nhất Phi cười cười:

- Ngươi có lẽ cũng biết tính tình của ta ra sao rồi, kỳ thật đệ tử của Phiêu Diêu Cung không có hạng người nhát gan như vậy. Ta thích Hoa Nam, không muốn hắn phải khó xử. Trong tình huống phải lựa chọn giữa việc trung thành với môn phái hay thành thật nói hết với người yêu, ta chọn cách sau. Ta nói với hắn, ta chính là một trong mười hai đệ tử ấy, ngươi giao ta ra đi!Diệu Nhất Nương thở dài:

- Hắn không đồng ý phải không?

- Đương nhiên, nếu lúc ấy hắn đồng ý, những việc sau này sao có thể xảy ra, có lẽ hắn cũng không phải chết rồi.

Gương mặt của Tôn Nhất Phi hiện lên một chút đau thương:

- Lúc ấy, hắn cười nói với ta, thực ra chuyện đó hắn đã biết từ sớm rồi, nhưng bởi vì thích ta nên mới làm như không biết. Ta hỏi hắn vậy bây giờ phải làm sao? Hắn nói, bỏ trốn đi!

Tôn Nhất Phi cười khổ nói:

- Thiên hạ này tuy lớn, nhưng lại không chốn cho chúng ta dungthân! Chúng ta chạy trốn không được bao lâu thì sư môn của hắn tiến hành đuổi bắt. Bởi vì có người kề cận bên hắn bán đứng hắn. May thay hắn có một người cha tốt, lại có quyền cao chức trọng, rất có địa vị trong môn phái đó. Rồi những kẻ đuổi bắt chúng ta khắp nơi cuối cùng cũng bắt được chúng ta…

Diệu Nhất Nương nhìn Tôn Nhất Phi khe khẽ thở dài:

- Rồi cha hắn giúp các ngươi gia nhập Chu Tước Hội?

Tôn Nhất Phi gật gật đầu:

- Đúng vậy, khi đó chỉ có chỉ có Chu Tước Hội mới có thể che chở cho chúng ta. Bởi vì với môn phái kia mà nói, Chu Tước Hội là một conquái vật lớn, bọn họ vốn không có đủ tư cách và thực lực để chống lại Chu Tước Hội. Lúc đó, ta hoàn toàn không còn sự lựa chọn nào khác. Hoặc là chết, hoặc là đồng ý cùng hắn gia nhập Chu Tước Hội.

Tôn Nhất Phi nhìn Diệu Nhất Nương:

- Ta cũng không muốn chết, vì vậy… đành phải thỏa hiệp. Nhưng Chu Tước Hội cũng không phải là nơi muốn vào là vào dễ dàng như vậy, cho dù ta có giao nộp ra phần truyền thừa kia, cũng phải xem người ta có thèm nhận hay không. Dù sao bên trong Chu Tước Hội cũng có rất nhiều kẻ thù của sư môn chúng ta.

Diệu Nhất Nương gật gật đầu:

- Đúng vậy, nếu là để ngươi gia nhập, những người đó sẽ mất ăn mất ngủ rồi.

- Đúng, khi đó lại là nhờ vào cha của Hoa Nam, nhờ cậy khắp nơi, gần như dùng hết một lần toàn bộ ân tình và mạng lưới quan hệ tích cóp được trong nhiều năm. Lúc đó mới sắp xếp được cho hai chúng ta một vị trí trong Chu Tước Hội.

Tôn Nhất Phi hạ giọng nói:

- Lúc ấy, ta cũng đã… không thể quay đầu rồi! Một người đàn ông yêu ta như vậy, vì ta mà liều cả tính mạng, sao ta có thể không chút cảm động? Cho nên, dù có phải hy sinh tính mạng vì hắn, ta cũng không tiếc.Tôn Nhất Phi nói hết ra những điều muốn nói, dường như trong người cũng dễ chịu hơn một chút, hai tay siết nhẹ thân hình người thanh niên trong ngực, đôi mắt dường như lấy lại được đôi phần thần thái:

- Dựa vào thực lực của Hoa Nam sớm nên là chấp sự cao cấp hạng bạch ngân của Chu Tước Hội rồi. Nhưng bởi vì những kẻ cùng môn phái hắn ở Chu Tước Hội âm thầm ngáng chân, nên mãi vẫn không được thăng tiến. Lúc này vốn tưởng có thể lấy được phần truyền thừa mà ngươi giữ, cùng với quyền kinh doanh của Thao Thiết Lầu. Hai chúng ta sẽ đều được thăng lên làm chấp sự cấp bạch ngân… Sư muội, xin lỗi, mong ngươi tha thứ cho sự ích kỷ của ta. Ta biết, giờ ta không xứng để gọi ngươi hai tiếng sư muội nữa rồi. Nhưng xin ngươi… đừng chấp nhặt với một kẻ đã chết, được không?

- Cần gì phải như vậy chứ…

Diệu Nhất Nương nhìn Tôn Nhất Phi, cuối cùng thở dài:

- Ta lại không nói muốn giết ngươi. Ngươi đi đi, lục địa Bạch Hổ cũng thế, lục địa Huyền Vũ cũng vậy, tóm lại rời khỏi nơi đây càng xa càng tốt. Về sau mọi ân oán hận thù, đều không liên quan tới ngươi nữa.

Tôn Nhất Phi ngạc nhiên nhìn Diệu Nhất Nương hồi lâu, lại nhìn Sở Yên và Sở Mặc thấy không có phản ứng gì khác. Cuối cùng mới lắc đầu cười khổ, khẽ thở dài:

- Ta nói không sai mà, ngươi vẫn là cô bé kiêu ngạo và lương thiện năm đó. May mắn lớn nhất của ngươi chính là tốt số. Bởi vì số mệnh của ngươi như vậy, nên ngươi mới có quyền lựa chọn kiên trì giữvững tâm tính của mình, không như ta… ta không tốt số như vậy.
Chương215: Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung (1)

- Hoa Nam tuy rằng yêu ta đến tận cùng, nhưng hắn… không hay tôn trọng ý kiến của ta, hắn rất ngang ngạnh. Thực ra, mấy năm gần đây, chúng ta đều có cơ hội hoàn toàn quy ẩn sống một cuộc sống bình yên, đáng tiếc… Thôi bỏ đi, không nói mấy thứ này nữa, ta nhắc nhở các ngươi một việc. Các ngươi đã giết một tên trưởng lão cấp bậc hoàng kim của Chu Tước Hội, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Mặc dù ở đây là địa bàn của Thanh Long Đường, Chu Tước Hội sẽ không dám ngang nhiên gây chuyện. Nhưng nhất định vẫn sẽ sai người ám sát các ngươi. Còn nữa, cẩn thận với cha của Hoa Nam, nếu y biết con trai của mình chết ở đây, nhất định sẽ phát điên lên đấy.Nói xong, Tôn Nhất Phi lấy một chiếc nhẫn ra, ném cho Diệu Nhất Nương, cất giọng nói mượt mà:

- Đây là phần truyền thừa của ta, năm đó cái mà ta nộp ra… chỉ là bản sao! Có nhiều chỗ đều bị ta len lén sửa lại. Ha hả, phải mất mười năm tám năm bọn họ mới có thể phát hiện ra được. Đây có lẽ là việc duy nhất… mà ta không có lỗi với sư môn rồi. Sư muội tốt của ta, còn một việc cuối cùng ta muốn nhờ ngươi. Hãy chôn chúng ta cùng một chỗ… Cảm ơn!

- Sư tỷ đừng chết…

Diệu Nhất Nương cầm chiếc nhẫn, không ngăn nổi nước mắt tuôn rơi, hai tiếng sư tỷ buột miệng thốt ra.

- Sư muội tốt, xin lỗi! Ta đã sai rồi, đây là báo ứng mà ta phải nhận! Hoa Nam… Chờ một chút, thiếp tới tìm chàng đây!

Tôn Nhất Phi nói xong, hai mắt mở to trong giây lát, sau đó một dòng máu trào ra từ khóe miệng. Thân mình mềm nhũn, đã không còn hô hấp nữa… nằm trên người Hoa Nam.

- Sư tỷ…

Khung cảnh trước mặt Diệu Nhất Nương nhòa đi vì nước mắt, hàng trăm loại cảm xúc hỗn loạn trong đầu, yêu hận khó nói ra, trong lòng cũng rất đau đớn. Diệu Nhất Nương bỗng khóc không ra tiếng, khóc như một đứa trẻ lên ba.Sở Mặc và Sở Yên đều im lặng, không biết phải nói gì.

- Con người, sinh ra đã là khổ, sống có gì vui, chết có gì đáng sợ. Tôn tiểu thư, ngươi hãy an nghỉ đi. Hoa Nam, tuy rằng ta chém đứt một tay ngươi, ngươi cũng chết trên tay tỷ tỷ của ta, nhưng đó cũng là do ngươi gieo gió gặt bão. Chuyện gì trên đời này cũng đều phải có nhân mới có quả. Giờ người chết là đã hết, hy vọng ngươi ở thế giới bên kia, có thể sớm siêu thoát.

Một ngôi mộ mới đắp, Sở Mặc đứng ở trước nấm mồ, thản nhiên nói.

Diệu Nhất Nương đứng bên cạnh Sở Mặc, đôi mắt đỏ hoe, nhẹ giọngnói:

- Sư tỷ, tuy rằng ta không đồng ý với sự lựa chọn của ngươi, nhưng ta hiểu cảm giác đó. Nếu, người ta yêu đã chết, ta nhất định cũng sẽ không sống tiếp một mình trên đời này. Ta muốn nói với ngươi rằng, ngươi không đem phần kế thừa chân chính của Phiêu Diêu Cung nộp ra, như vậy thì ngươi vốn không phải là kẻ phản bội sư môn. Còn việc ngươi bán đứng ta, ta cũng đã tha thứ cho ngươi rồi. Ngươi hãy an nghỉ đi.

Ba ngày sau khi mọi chuyện kết thúc, Diệu Nhất Nương và Sở Mặc an táng Tôn Nhất Phi và Hoa Nam ở trên một ngọn núi cách Viêm Hoàng thành chừng hơn ba mươi dặm. Phía đối diện là một dòng sôngtuôn chảy ào ào, xem như phong thủy không tồi.

Lúc này, thành ra Chu Tước Hội đi buôn bị lỗ một cú lớn. Không ngờ lại mất đi một gã trưởng lão cấp bậc hoàng kim ngay trong nhân gian. Chuyện này có lẽ sẽ gây nên một cơn chấn động lớn trong tầng lớp cao cấp của Chu Tước Hội.

Tuy nhiên, phản ứng của Thanh Long Đường cũng rất nhanh, Vương Đại Phát quả nhiên là một kẻ biết giữ chữ tín. Ngay ngày hôm sau khi chuyện này xảy ra, Thanh Long Đường liền đưa ra động thái của mình. Đầu tiên là tìm ra hết những người của Chu Tước Hội trong Viêm Hoàng thành, mắng cho một trận, sau đó giao cho họ một bức thư, đuổicút ra khỏi Viêm Hoàng thành.

Đây là những tin tức mà Vương Đại Phát âm thầm truyền cho Sở Mặc, Sở Mặc sau khi kiểm tra một chút phát hiện có lẽ Vương Đại Phát không lừa hắn.

Quả nhiên, người của Chu Tước Hội không còn thấy xuất đầu lộ diện ở Viêm Hoàng thành rồi.

Nhưng trong lòng Sở Mặc và Diệu Nhất Nương đều rất rõ ràng, chịu phải thiệt thòi lớn như vậy, Chu Tước Hội nhất định sẽ không cho qua chuyện. Dù hiện giờ có tạm thời mai danh ẩn tích, nhưng sớm hay muộnnhất định họ sẽ quay lại trả thù.

Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương, thản nhiên nói:

- Tỷ, ta có một ý này.

- Ừ?

Diệu Nhất Nương chăm chú nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói:

- Hiện giờ thân phận của tỷ hẳn đã không còn là một bí mật bên trong Chu Tước Hội.

- Đúng vậy, nếu như bọn họ đã phái ra một trưởng lão cấp bậc hoàng kim, thì không có khả năng người ở cấp cao hơn sẽ không biết.

Diệu Nhất Nương thở dài đánh thượt:

- Trừ khi ta rời khỏi Viêm Hoàng thành ngay, nếu không nhất định sẽ không che giấu được thân phận của ta quá lâu.

- Lần này bọn họ phái ra bốn người, cả bốn người đều đã chết. Cho nên việc ngươi và Sở Yên đã đột phá tới Kim Thạch Chi Cảnh chắc tạm thời bọn họ còn chưa biết.

Ánh sáng lóe lên trong con ngươi Sở Mặc. Nhẹ giọng nói:

- Vậy thì cứ để bọn họ tiếp tục nghi ngờ. Phía chúng ta, có lẽ sẽ phải chuẩn bị cho ngươi một thân phận mới!

- Thân phận?

Đôi mày lá liễu của Diệu Nhất Nương nhíu lại, nhìn Sở Mặc với vẻ hơi mơ hồ khó hiểu.

Sở Mặc gật gật đầu:

- Nếu ngươi có thể có thêm một thân phận liên quan tới hoàng gia hoặc là quân đội, cộng thêm sự kiềm chế của Thanh Long Đường. Nếu Chu Tước Hội còn muốn tìm ngươi gây chuyện, thì sẽ phải suy nghĩ kỹ càng. Cho dù là trong tối hay ngoài sáng, đều phải cân nhắc thiệt hơn mới được.

Diệu Nhất Nương hơi chần chừ nói:

- Thân phận liên quan đến hoàng gia hay quân đội… việc đó nào có dễ dàng như vậy? Có thể sao?

Sở Mặc nói:

- Vậy thì phải xem ý của tỷ tỷ ra sao?

- Ý của ta?

Diệu Nhất Nương không hiểu trời trăng ra sao nhìn Sở Mặc, buồn bã nói:

- Chẳng nhẽ thiếu gia muốn ta trở thành người phụ nữ của đại nhân vật nào đó ư?Sở Mặc nghoéo nghoéo khóe miệng:

- Nghĩ cái gì vậy? Sao ta có thể làm những việc như thế?

- Vậy là?

Diệu Nhất Nương chớp chớp đôi mắt sáng như sao nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc nói:

- Hiện nay trong tay tỷ tỷ có hai phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung rồi. Nói ra, chắc hẳn cũng đủ thành lập một môn phái nhỏ rồi đúng không?

Diệu Nhất Nương gật gật đầu, nói:

- Đúng vậy, phần truyền thừa này đủ mọi thể loại. Gần như chứa mọi loại công pháp. Dư sức thành lập một môn phái nhỏ. Cho dù chỉ một phần truyền thừa thôi cũng đủ để thành lập một môn phái nhỏ rồi.

Sở Mặc cười cười:

- Vậy chúng ta liền lấy danh nghĩa hoàng gia, thành lập nên một môn phái nhỏ đi.

- Hả? Tại giữa nhân gian này sao?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chương 30...
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom