• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thí Thiên Đao (5 Viewers)

  • Chương 231-235

Chương231: Đại tông sư (2)

Y biết Sở Mặc sẽ không lừa y, hơn nữa những gì Sở Mặc nói, cũng hoàn toàn trùng khớp với sự việc bí ẩn vừa xảy ra trong hoàng cung.Sở Mặc lắc đầu cười khổ:

- Ta thì lợi hại cái gì? Chẳng qua ta chỉ cậy vào hai việc, thứ nhất là ta đã cứu Thẩm Tinh Tuyết, cô gái kia dù có ngang ngạnh, vô lý, nhưng có thể thấy nàng vốn dĩ không phải một kẻ ác độc, thích vô cớ tàn sát người vô tội; thứ hai, là sư phụ của ta, làm cho nàng phải e dè. Còn ta, chỉ cần nàng thích… thì búng một ngón tay là đã có thể giết ta rồi.

- Nói gì thì nói, có thể hù dọa một cao thủ đệ nhất, khiến nàng phải bỏ đi, đó cũng là một bản lĩnh rất lợi hại đáng để kiêu ngạo rồi.

Hứa Phù Phù có chút hâm mộ nói.

- Thái tử bị phế.Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, nói tiếp:

- Gần đây, có rất nhiều người bí mật đến nhà ta1tìm ông nội, cửa nhà ta mở ra mở vô sắp hỏng luôn rồi.

- Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta, đừng để bị dính dáng vào.

Sở Mặc thoáng nhìn qua Hứa Phù Phù, sau đó nói:

- Chắc là ta cũng sắp phải đi rồi.

- Nhập ngũ hả?

Hứa Phù Phù hỏi.Sở Mặc gật gật đầu:

- Ừ.

- Hoàng thượng đã như vậy… mà ngươi còn muốn nhập ngũ ư?

Tuy rằng vụ việc ban hôn cho Diệu Nhất Nương và thái tử đã qua, nhưng trong lòng Hứa Phù Phù vẫn chất chứa đầy sự bất mãn với hoàng thượng.

Sở Mặc cười cười:

- Không liên quan gì đến hoàng thượng!

Hứa Phù Phù cũng không biết rằng, việc Sở Mặc muốn vào quânđội, một mặt là vì muốn đền đáp cho quốc gia, còn mặt khác, lại là vì huyết sát khí!

Hai mục đích này cũng không mâu thuẫn với nhau.

Nếu muốn lấy được thật nhiều huyết sát khí, chỗ tốt nhất, chính là chiến trường!

Trên chiến trường giết được càng nhiều kẻ địch, thì lấy được càng nhiều huyết sát khí.4Còn với toàn bộ Đại Hạ mà nói, Sở Mặc giết được càng nhiều kẻ địch, giấc mơ an cư lạc nghiệp của dân chúng mới càng được bảo đảm.Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc:

- Được rồi, dù sao đi nữa thì ta cũng vẫn sẽ ủng hộ ngươi. Ngươi yên tâm đi, việc ở Viêm Hoàng thành cứ giao cho ta là được. Ta nhất định sẽ trông chừng nhà cửa cho ngươi.

Sở Mặc nhìn Hứa Phù Phù, lấy một lọ đan dược từ trong người ra:

- Chuyện của Nhất Nương tỷ và chú một tay, cùng với Sở Yên, chắc ngươi cũng đã biết. Hiện tại, chỉ còn lại một lọ đan dược cuối cùng, có thể giúp ngươi trực tiếp đột phá đến Kim Thạch Chi Cảnh! Để mua được số dược liệu này, Hạ Kinh đã phải tiêu hao một số tiền lớn không tưởng. Hơn nữa, có khả năng trong vài năm tới cũng sẽ không tìm thấy mấy vị thuốc đó rồi. Cho nên, trong thời gian ngắn mà muốn luyện chếloại đan dược này2trong nhân gian là việc khó mà làm được.

- Này…

Hứa Phù Phù nhìn Sở Mặc, không phải vì y muốn khách sao với hắn, nhưng thứ này, quả thực… quá mức quý giá!

- Cầm lấy, ngươi là anh em tốt nhất của ta, lẽ nào lại từ chối.

Sở Mặc nói.

- Được, vậy ta không khách sáo với ngươi làm gì nữa.

Hứa Phù Phù nhận lọ đan dược này, cất vào trong ngực một cách nghiêm trang, sau đó chào từ biệt rời đi.Dựa vào cảnh giới trước mắt của Hứa Phù Phù, ít nhất phải cần hai tháng mới có thể hấp thu hết hiệu lực của đan dược này. Còn muốn có được chiến lực của Kim Thạch Chi Cảnh một cách toàn diện, nếu không trải qua thời gian mấy năm, cùng với đủ các kiểu chiến đấu và tôi luyện, thì là chuyện không thể nào rồi!

Nhưng với Hứa Phù Phù mà nói, có thể bước vào cảnh giới Kim Thạch Chi Cảnh mà y chưa bao giờ dám mơ mộng tới, đã là phúc phận trời ban1rồi!

Không, không phải trời ban, mà là do người anh em tốt.Bên này Hứa Phù Phù chân trước mới rời đi, bên kia nhị hoàng tử Hạ Hùng chân sau đã tới chơi một cách bí mật.

Mục đích của Hạ Hùng rất đơn giản, thiện ý, cộng thêm xin lỗi.

- Rất nhiều chuyện đã qua đều là do ta bày mưu tính kế đấy, kỳ thật liên quan với Hoàng Huynh không nhiều lắm.

Hạ Hùng thản nhiên thừa nhân một vài chuyện trong năm qua là nhằm vào Sở Mặc.

Sở Mặc trầm mặc nhìn Hạ Hùng, hắn kỳ thật một chút cũng không muốn gặp vị Nhị Hoàng tử này. Bởi vì hắn cảm thấy, giữa hắn và Hạ Hùng không có gì để nói, Ân oán giữa hai bên tuy là không sâu tựa như biển, nhưng muốn hóa giải, cũng tuyệt đối không phải là chuyện ngày một ngày hai.

Nửa năm trước bọn họ tính kế ở Hạ Kinh thì thôi đi, nhưng lần này trở về, đối phương đã mấy lần rat ay nhằm vào hắn, tất cả2đều là muốn lấy đi tính mạng của hắn. Cho dù là người có tính tốt như thế nào, cũng sẽ cảm thấy phẫn nộ. Chớ nói chi là tính tình của Sở Mặc không tốt như vậy.

- Ta lần này đến đây, chủ yếu là xin lỗi Sở Mặc, chuyện trước đây, đích thị là ta sai. Chỗ này của ta cũng có một chút để tỏ lòng thành, coi như là quà chuộc lỗi cho Sở công tử nhé.

Hạ Hùng nói xong, lấy ra một tấm ngân phiếu, đặt ở trên bàn.

Sở Mặc nhìn lướt qua, thản nhiên nói:

- Mười triệu lượng bạc trắng, điện hạ thật sự là chi một khoản tiền lớn mà.

- Ta biết rằng, cái này cũng không đủ hoàn toàn biểu tả được sự xin lỗi của ta với Sở công tử. Cái này … chỉ là một chút tâm ý của tiểu vương mà thôi. Còn về sau … ta tin, Sở công tử sẽ thấy nhiều thành ý của ta hơn nữa.

Hạ Hùng nhìn Sở Mặc nói.

Sở Mặc ngẫm nghĩ một7chút, nói:

- Từ lúc bắt đầu, ta đã không nhằm vào các người Hoàng gia các ngươi.

Hạ Hùng gật gật đầu:

- Vâng, vẫn luôn là do chúng ta nhắm vào Sở công tử.

- Bây giờ, Hoàng Huynh ngươi xảy ra chuyện. Ngươi muốn trở thành thái tử?

Sở Mặc gọn gàng dứt khoát mà hỏi.

Hạ Hùng cũng không có phủ nhận, mà nhìn Sở Mặc mỉm cười nói:

- Sở công tử cảm thấy như thế nào?

- Đây là chuyện của Hoàng gia các ngươi, liên qua với một thiếu niên như ta gì chứ.
Chương232: Tâm tư của Hạ Hùng

Sở Mặc nhìn Hạ Hùng, sau đó nói:

- Ý ngươi đến đây, đã quá rõ ràng. Chức vị Thái Tử, ta không đi ảnh hưởng gì hết, ta cũng không có sức ảnh hưởng đó.

- Sở công tử khiêm tốn, người có.

Hùng cười khổ. Không có vị thiếu niên trẻ tuổi nào, có thể giống như yêu nghiệt trước mắt này. Tuổi còn trẻ như vậy, không những nhận được ưu ái đảm nhận Thủ Phụ đương triều nội các. Ngay cả Binh Mã Đại Nguyên Soái, cũng muốn thu nhận hắn dưới trướng.

Chớ đừng nói chi là Hoàng thượng bên kia, đối với Sở Mặc vẫn luôn có thái độ trọng dụng!

Tuy nói ở giữa cũng có khó khăn chuyện ban hôn Diệu Nhất Nương này, nhưng thái độ đối với Sở Mặc vẫn chưa từng có thay đổi.

Một người như vậy, nếu như muốn ảnh hưởng triều chính Đại Hạ, chưa chắc không khả năng.

Sở Mặc nhìn Hạ Hùng:

- Cho dù có, ta cũng không làm. Ta nói rồi, đây nội bộ Hoàng gia các ngươi. Ta sẽ không phá hư chuyện của người, Nhưng Điện hạ, hy vọng người cũng có thể giữ1lời hứa, sau này đừng đến chọc ta nữa!

Hạ Hùng hôm nay tới đây, kỳ thật muốn là muốn câu nói này của Sở Mặc. Hắn cũng không khờ dại cho rằng hắn đích thân qua đây, dâng lên một tấm ngân phiếu số tiền kinh người, đối phương sẽ biến thù thành bạn. Nếu thật sự như vậy, hắn ngược lại sẽ càng thêm thiếu tự tin.

Chỉ cần Sở Mặc không can thiệp chuyện này, như vậy, Hạ Hùng đã có thể nắm chắc, có thể giành được ngôi vị Thái Tử.

Nhiều năm như vậy, Hoàng tự thông minh trác tuyệt này cuối cùng cũng không kìm được, từ sau bức màn, đi ra phía trước sân khấu.

Sau khi Hùng cáo từ rời đi, Sở Mặc một mình vào trong phòng, trầm tư thật lâu.

Cuối cùng, trên mặt thiếu niên lộ ra một nụ cười thản nhiên, lẩm bẩm nói:

- Các ngươi giằng co gì đó, ta không có hứng thú. Chuyện bây giờ ta làm, chỉ có ba việc! Việc đầu tiên, giúp sư phụ thu thập lượng lớn dược liệu, tranh thủ giúp sư phụ sớm ngày trở về, cứu sư nương từ4trong bể khổ đi ra. Thứ hai, không ngừng nâng cao năng lực bản thân, nâng cao thực lực bản thân lên Thiên Cảnh trước, sau đó phá vỡ hư không, tiến vào Linh giới. Tiểu Vũ, cô phải chờ đợi ta. Thứ ba, trong quá trình này, tranh giành để ông nội mình thăng lên thêm mấy cấp, để khi mà có một ngày ta đi, ông ấy cũng có thể an hưởng lúc tuổi già.

Cho nên, thế gian loạn lạc này, cho dù có nhiều chuyện hơn nữa, Sở Mặc cũng không để ý tới. Sở Mặc chỉ cần không ngừng cố gắng, thực hiện từng mục tiêu của mình, cũng đủ rồi.

Tuyển chỉ của Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện, sớm đã chọn xong rồi, đó là ở trung tâm Viên Hoàng Thành, ở phía Tây Hoàng thành. Chiếm mấy ngàn mẫu đất, vốn ở đây là một lâm viên cực kì lớn của Hoàng gia, cách Hoàng thành, chỉ có một bức tường!

Hoàng thượng vì tuyển chỉ, cũng coi như là hao tổn tâm huyết rồi. Vốn có chút luyến tiếc mảnh vườn này, nhưng cuối cùng vẫn là lấy ra để2là Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện, và xây dựng rầm rộ ở nơi này.

Lực đẩy cả nước, thúc đẩy một chuyện, tốc độ đó, vô cùng kinh người.

Cho nên, không cần đến một tháng, Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện đã hoàn toàn xây xong!

Trong khoảng thời gian này, Sở Mặc ngoại trừ mỗi mười ngày tắm máu Nguyên thú ra, những lúc khác, gần như đều tại Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện. Đích thân chỉ đạo một số chuyện.

Diệu Nhất Nương tuy rằng đã đi rồi, nhưng ngôi học viện này, lại là toàn bộ hy vọng của Diệu Nhất Nương!

Sở Mặc không muốn để Diệu Nhất Nương thất vọng, ba chữ Phiêu Diêu Cung kia, bất kể như thế nào, cũng phải để cho hắn xuất hiện trên đời lần nữa… còn phải rất vang dội!

Năng lực tình báo tự mình nắm bắt quản lý của tổ chức Sở Yên bắt đầu phát huy tác dụng.

Căn cứ mật báo, trong thời gian gần đây nhất, trong Viêm Hoàng Thành xuất hiện rất nhiều người không rõ thân phận. Từ cách ăn mặc và khẩu âm cùng với các dữ liệu1khác mà tình báo viên thu thập được tổng hợp phán đoán, những người này, có thể là đến từ Chu Tước đại lục.

Sở Mặc đối với tin tức này, ít nhiều cũng có chút đau đầu.

Hắn đại khái có thể đoán ra thân phận của đám người kia, cũng biết mục đích của bọn họ. Diệu Nhất Nương tuy rằng đã đi rồi, nhưng đám người kia đều là về vì truyền thừa. Chỉ cần Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện mở ra, tin tức kế thừa nơi này sẽ không thể nào che giấu.

Cho nên, muốn tống cổ toàn bộ đám người kia, thật đúng là không đơn giản.

- Sớm biết rằng Nhất Nương tỷ tỷ có thể vào Phi Tiên, thì không làm cái học viện chó chết này rồi.

Sở Mặc không kìm nổi lẩm bẩm, tuy nhiên nghĩ lại, một lần nữa phục hưng Phiêu Diêu Cung, cũng là tâm nguyện lớn nhất của Nhất Nương … cũng không có gì oán giận nữa rồi.

Sở Mặc dành chút thời gian đích thân đi phủ thân vương một chuyến, gặp vị Uất Trì tiên sinh. Sau đó vào Hoàng Cung, gặp vị2lão thái giám luôn theo Hoàng thượng.

Không ai biết Sở Mặc đã nói gì với họ, dù sao cuối cùng Uất Trì tiên sinh và vị lão thái giám kia đều trở thành phó viện trưởng của Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện sắp thành lập.

Lúc Sở Mặc tiến vào hoàng cung, vừa nói với vị lão thái giám kia xong, không ngờ hoàng thượng xuất hiện.

Hoàng thượng có chút tiều tụy, vẻ mặt ôn hòa nói với Sở Mặc:

- Trong cung có một người đặc biệt… muốn gặp ngươi.

Sở Mặc cảm thấy có chút kì quái, nhìn Hoàng thượng, rồi lại liếc nhìn vị lão thái giám kia.

Lão thái giám hạ giọng nói:

- Là vì để luyện đến Minh Tâm Cảnh Đại Năng của tâm kỳ, trước đây … lúc thái tử trọng thương, vị tiền bối này cũng bị chút tổn thương. Muốn mời Sở công tử giúp đỡ xem sao.

Minh Tâm Cảnh Đại Năng!

Ánh mắt của Sở Mặc hơi hơi nhíu lại, thầm nghĩ: Nếu có thể lôi kéo được thêm nhân vật quan trọng này vào Phiêu Diêu Cung hoàng gia học viện trấn giữ, có lẽ sẽ ổn định hơn?

Theo7sau, Sở Mặc gật gật đầu:

- Được, dẫn ta đi gặp vị tiền bối này đi.

Trên mặt Hoàng thượng, lộ ra vẻ vui mừng, đích thân dẫn Sở Mặc, đi vào con đượng bí mật.

Trên đường, Hoàng thượng như có vẻ thuận miệng hỏi:

- Sở Mặc, ngươi cảm thấy... ai thích hợp hơn trở thành Thái Tử?

Sở Mặc có chút không biết nói gì liếc mắt nhìn Hoàng thượng, bĩu môi nói:

- Thẩm Tinh Tuyết.

- Càn quấy!

Hoàng thượng cũng biết Sở Mặc qua loa, nhịn không nổi thở dài:

- Đại Hạ từ khi Khai Quốc đến đời của trẫm, đã gần ngàn năm. Môn phái quá hùng mạnh, về điểm này, trẫm biết, liệt tổ liệt tông của trẫm, cũng sớm đã biết. Cho nên từ trước tới nay, quan hệ với môn phái đều giữ một mối liên hệ mật thiết, đồng thời cũng âm thầm cảnh giác.
Chương233: Thỉnh cầu của Đế Vương

- Nhưng trẫm lại chưa từng có nghĩ tới, người trong môn phái, lại đến mức không kiêng nể gì hết cả!

Trong mắt Hoàng Thượng, hiện lên một chút sự giận dữ, đồng thời mơ hồ, dường như còn có mấy phần hối hận. Người cũng không biết rằng, môn phái mà người nói không kiêng dè gì, với Sở Mặc cũng đã gặp qua. Càng không biết nữ nhân mạnh mẽ cứng rắn bá đạo hống hách kia, đã bị Sở Mặc mắng cho một trận.

Đối mặt với lời nói thầm của Hoàng Thượng, Sở Mặc im lặng, đối với chuyện Hoàng gia, hắn hoàng toàn không có hứng thú dính vào.

- Trẫm kỳ thật biết, Hạ Hùng đi tìm ngươi.

Hoàng thượng đột nhiên mở miệng nói.

Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười cười:

- Hoàng thượng anh minh!

- Anh minh cái gì? Anh minh con của mình đủ thông minh sao?

Trên mặt Hoàng thượng, lộ ra một chút nụ cười tự giễu, lập tức nói:

- Kỳ thật cho tới nay, trẫm chỉ biết, Hạ Hùng so với Hạ Anh thông minh hơn rất nhiều!

Sở Mặc gật gật đầu.

Hoàng thượng dừng bước lại, nhìn Sở Mặc:

- Nhưng trẫm... Lại không nghĩ cho nó trở thành Thái Tử!

Khóe miệng Sở Mặc giật giật:

- Thần tuổi còn nhỏ, gì cũng không hiểu... những lời này của Hoàng Thượng... không nên nói với thần?

- Vậy trẫm phải nói với ai?

Trong con ngươi Hoàng thượng, đột nhiên hiện lên một chút vẻ cô đơn, hạ giọng nói:

- Trẫm... là có thể nói với Hứa Thủ Phụ? Hay là có thể nói với Phương Nguyên soái? Hay lả có thể nói với triều thần trong triều?

- Hoàng thượng lập ai là Thái Tử, đó là việc tư của hoàng gia...

Sở Mặc nói.

- Ngươi sai lầm rồi, đây không phải việc tư. Đây là liên quan đến đến toàn bộ quốc gia của đại sự Đại Hạ!

Hoàng thượng chặn lời Sở Mặc, thở dài nói.

- Giọng điệu này... nên là ngữ khí với quần thần trong triều mới đúng chứ?

Sở Mặc có chút nghi hoặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng.

Hoàng thượng không kìm nổi bật cười nói:

- Ngươi tên tiểu quỷ này... còn nói mình tuổi còn nhỏ cái gì cũng không hiểu? Không tệ, lập Thái Tử, nhìn qua đích thật là chuyện riêng của Hoàng Gia, nhưng những quần thần cũng nói không sai, đây thật sự liên quan đến đến tương lai của Đại Hạ. Hạ Hùng cũng đủ thông minh và cơ trí, cũng đủ khiêm tốn và ẩn nhẫn. Nhiều năm như vậy, trẫm không ngờ đều không cảm nhận ra, hắn đối với vị trí này, có tâm tư gì. Cam nguyện ẩn núp sau lưng Hạ Anh, ngoại trừ một số ít người ra, thậm chí gần như không ai biết hắn thông minh. Càng không ai biết, Hạ Anh trong dân gian danh vọng cao như thế, có bảy phần trở lên, là công lao của hắn.

Sở Mặc vẫn như trầm mặc, kỳ thật hắn muốn hỏi một câu: Nếu như vậy, Hoàng thượng vì sao còn không muốn lập hắn làm Thái Tử? Chẳng lẽ muốn cho Hạ Anh tiếp tục làm Thái Tử này hay sao?

Khả năng này, quả thực cực kỳ thấp. Cho dù Hoàng thượng muốn như vậy, chỉ sợ người trong thiên hạ cũng sẽ không đồng ý để một người thân thể không toàn diện, trở thành quốc vương của bọn họ. Đây chính là điểm không may mà!

- Nhưng, trên người của nó, lại thiếu một loại khí chất quần lâm thiên hạ.

Hoàng thượng không đợi Sở Mặc hỏi, chủ động giải thích nói:

- Loại khí chất này, trên người của Hạ Anh có, nhưng Hạ Hùng... vốn hoặc có lẽ sẽ có, nhưng bây giờ, đã không có rồi.

Sở Mặc im lặng, Hoàng thượng kỳ thật nói đúng, điều Hạ Hùng giấu sau lưng Hạ Anh, thật sự là quá nhiều.

- Trẫm năm đó lúc vẫn còn là thái tử, Hạ Kinh... vẫn luôn sau lưng trẫm, giúp đỡ trẫm, xử lý các việc khó giải quyết. Giúp trẫm bày mưu tính kế. Rất nhiều chuyện, trẫm thậm chí đều không nghĩ chu toàn bằng hắn, được hắn thường xuyên nhắc nhở.

Trong mắt Hoàng thượng, lộ ra chút hồi niệm, sau đó hạ giọng nói:

- Cho nên, rất nhiều người đều nói, trẫm và Hạ Kinh, huynh hữu đệ cung, quả thực là hoàng gia khó mà có trường hợp này; mấy năm sau, lại có người nói, Hạ Hùng và Hạ Anh, giống như trẫm và Hạ Kinh năm đó...

Trên mặt Hoàng Thượng, lộ ra thần sắc phức tạp khôn kể:

- Kỳ thật, lúc đó chẳng qua là vận khí của trẫm... hơn Hạ Anh một chút! Lúc trẫm làm thái tử, không gặp phải chuyện như vậy.

Sở Mặc nhìn thoáng qua Hoàng thượng, từ trong bi thương xen lẫn tức giận trên gương mặt của người, có thể nhìn ra được, hắn đối với vị Phi Tiên nữ tử kia, chỉ sợ là đã hận thấu xương. Đồng thời, vấn đề Hạ Anh gặp phải, cũng vô cùng đau lòng!

Nói cách khác, trước khi Hạ Anh xảy ra chuyện, Hoàng Thượng tuy đối với Hạ Anh có chút áp chế. Nhưng đó chẳng qua cũng chỉ là cảnh cáo của phụ thân với con mà thôi. Chuyện đổi Thái Tử, Hoàng Thượng không hề nghĩ ngợi!

Hạ Hùng... Thông minh quá sẽ bị thông minh hại rồi!

Sở Mặc thầm nhủ trong lòng: Nếu Hạ Hùng không gấp làm những động tác như vậy, mà là thành thật đi chăm sóc Hạ Anh, kết quả... Phỏng chừng lại sẽ không giống như vậy.

Hoàng thượng thở dài một tiếng, nói:

- Sở Mặc, trẫm biết, sau lưng của ngươi, có một sư phụ mạnh mẽ vô cùng. Trẫm cũng biết, ngươi có tiềm lực vô hạn. Trẫm... muốn cầu xin ngươi một chuyện.

- Hoàng thượng không cần khách khí như vậy, có chuyện gì, Hoàng thượng cứ nói rõ.

Sở Mặc nói.

- Được, trẫm muốn cầu ngươi, một ngày nào đó, nếu như có thể trưởng thành như cường nhân tiên thiên như trong truyền thuyết, kính xin phù hộ Đại Hạ.

Hoàng thượng nói xong, không ngờ xoay người thi lễ với Sở Mặc.

Sở Mặc bị hoảng sợ, vội vàng khom người đáp lễ:

- Hoàng thượng ngài giày vò tiểu tử rồi, thực sự nếu có một ngày như vậy, thần nhất định sẽ che chở Đại Hạ. Dù sao, nơi này là Tổ quốc của thần. Tuy nhiên, Hoàng thượng chẳng lẽ không biết, tới cảnh giới Tiên Thiên, cũng đã phải phá vỡ hư không, rời khỏi thế giới này sao?

Hoàng thượng gật gật đầu:

- Trẫm tất nhiên là biết, nhưng một Tiên Thiên đại năng, trước khi đi, lại có thể làm được rất nhiều chuyện.

Trong mắt Hoàng Thường, hiện lên một chút sát khí lạnh như băng. Mặc dù không tiếp tục nói, nhưng Sở Mặc cũng nghe rất rõ.

Xem ra lúc này việc Thái Tử Hạ Anh gặp phải, khiến cho trong lòng Hoàng Thượng, đối với một số môn phái mạnh, đã hận đến xương tủy rồi.

Sở Mặc đã trầm mặc một chút, sau đó nói:

- Chuyện này... còn sớm, thực sự có một ngày như vậy, thần tin tưởng, sẽ có một phương pháp tốt để giải quyết.

Hoàng thượng gật gật đầu, cười cười:

- Trẫm có thể hứa với ngươi! Ngươi cứ yên tâm, tất cả những chuyện và người liên quan với ngươi, từ nay về sau, trẫm tuyệt đối sẽ không can thiệp!

Từ đầu đến cuối, Hoàng thượng cũng không có nói ra chuyện Diệu Nhất Nương, nhưng câu vừa nãy, lại gần như là vua của một nước, đang xin lỗi với Sở Mặc!

Sở Mặc liếc mắt nhìn Hoàng thượng một cái, gật gật đầu, sau đó nói:

- Đi gặp vị tiền bối kia vậy.
Chương234: Đạm Đài tiên sinh

Vẻ mặt Hoàng Thượng, trở nên có chút trầm mặc, hạ giọng nói:

- Vết thương của Đạm Đài tiền bối... hơi nặng, nếu như có thể trị hết được..., mặc kệ cần thảo dược gì, đều toàn lực cung cấp!

Sở Mặc gật gật đầu:

- Hoàng thượng yên tâm.

Phía sau, lại là một đoạn đường rất dài, bị một cánh cửa đá khổng lồ chặn mất đường đi...

Hoàng thượng đưa tay ấn một điểm bên dưới cửa đá.

Sở Mặc cảm giác dưới chân khẽ chấn động, sau đó truyền đến một tràng thanh âm lớn, cánh cửa bằng đá nặng nề từ từ mở ra.

Sở Mặc có chút kinh ngạc, trong lòng tự nhủ một cao thủ Minh tâm cảnh, dù cường giả trong ngày phi thiên đến Thiên Tâm Cảnh hơi yếu, nhưng ở phàm trần này là vô địch. Tại sao còn cần nơi ẩn trốn thế này.

Hoàng thượng như nhìn ra được nghi hoặc của Sở Mặc, chủ động nói:

- Thái tử bị thương quá nghiêm trọng, Đạm Đài tiên sinh bế quan trong này. Đây vốn là nơi tị nạn của hoàng gia Đại Hạ, được xây dựng và tu sửa qua nhiều thế hệ.

Sở Mặc hiểu ra.

Nơi tị nạn của hoàng gia, điều này hoàn toàn có thể lí giải được.

Dù Hoàng đế của các thời đại, dù được các loại đan dược nên tuổi thọ không ngắn, nhưng Hoàng đế thực sự mạnh mẽ, thì không có mấy người. Cả Đại Hạ số Hoàng đế có thể chém năm nghìn người chỉ đếm trên đầu ngón tay.Vua của một nc, dù sao cũng không phải là võ tướng trên chiến trường.

Phía sau cánh cửa bằng đá có ba con đường, Hoàng thượng dẫn Sở Mặc đi theo con đường bên tay trái, đi sâu vào trong. Đi được một lúc, lại xuất hiện một cánh cửa bằng đá, lần này mở ra đằng sau chỉ có hai con đường.

Hai người cứ như vậy không ngừng đi sâu vào trong, sau khi qua hơn mười cánh cửa như vậy, Sở Mặc cảm thấy như sắp ra khỏi Viêm Hoàng Thành rồi sau khi khởi động cánh cửa đá cuối cùng Hoàng thượng mới nhẹ giọng nói:

- Đến rồi!

Sau đó lớn tiếng nói:

- Đạm Đài tiên sinh, ta mời Sở Mặc đến cho người rồi đây.

Thái độ Hoàng thượng vô cùng cung kính, Sở Mặc thấy giống như thái độ của đệ tử nói chuyện với sư phụ.

Bên trong truyền đến một giọng nói già nua:

- Cứ vào đi.

Sở Mặc ngẩng đầu nhìn vào bên trong, gian phong vô cùng đơn sơ,không cảm thấy bất kỳ khí tức hoàng gia nào. Bóng hình gia nua, đầu toàn tóc trắng, khoanh chân ngồi trên một chiếc đệm.

Sau khi hai người vào, bóng người ấy chầm chậm xoay người lại, lô ra một gương mặt gia nua mặt đầy những nếp nhăn. Giống như một ông cụ mắt mờ chân chậm bình thường.

Duy có đôi mắt, vẫn duy trì được mấy phần sắc bén, thấy Sở Mặc, khẽ mỉm cười:

- Làm phiền Sở công tử rồi.

Sở Mặc gật gật đầu, hạ giọng nói:

- Vãn bối Sở Mặc, chào Đạm Đài tiên sinh.

Cánh tay ông lão cử động, như muốn nói điều gì đó, nhưng không kìm nổi phụt ra một ngụm máu, sau đó, thân mình lung lay, sắc mặt càng thêm phần u ám.

Hoàng thượng vội vàng đi qua bên đó đỡ lấy ông lão, nói:

- Tiên sinh thương thế nghiêm trọng, không cần nói nhiều, Sở Mặc cũng không phải người ngoài.

Sở Mặc thầm nói trong lòng:

- Ngọc, xem tình hình người này cho ta”Tiếp sau đó, trong đầu Sở Mặc xuất hiện thông tin cụ thể của ông lão.

- Hoàng cấp tầng 7. Minh tâm cảnh. Tư chất thân thể cấp ba. Trọng thương, kinh mạch thương tổn, đan dược chữa trị là...

Tư chất thân thể cấp ba? sao lại mới có cấp ba?

Trong lòng Sở Mặc ít nhiều có chút hoài nghi, vì hắn nhớ, thông thường võ giả đạt tới ba tầng cảnh giới nguyên quan, tư chất thân thể có thể đạt tới cấp ba rồi. Ông lão này đã là cường giả Minh tâm cảnh Hoàngcấp bảy tầng, tư chất thân thể sao vẫn chỉ là ba tầng?

Lúc này Sở Mặc mới đột nhiên ngộ ra đôi chút. Xem ra thế giới này, phần lớn dù cảnh giới tu luyện rất cao chăng nữa, nhưng tư chất thân thể, rất khó có thể đồng cấp với cảnh giới.

Cuối cùng Sở Mặc cũng hiểu rõ tầm quan trọng của Luyện thể, hiểu rõ việc sư phụ cho mình tắm huyết Nguyên thú... quý giá đến thế nào.

Như vậy, tư chất thân thể chín cấp của Cao Đại Ngốc quả thực hiếm có khó tìm trên đời.- Đúng rồi... sư phụ cũng nói chưa bao giờ thấy thể chất Tiên thiên, thể chất chín tầng, cũng chỉ mới gặp qua vài lần mà thôi.

Sở Mặc nhớ lại lời Ma Quân từng nói, lúc ấy không chú ý, giờ nghĩ lại đột nhiên thấy thông suốt.

Những điều Ma Quân nói trước đây là kiến thức y nghe ngóng được ở Tiên giới.

Ngay cả ở Tiên giới, không phải đâu đâu cũng có người thể chất cấp chín.Như vậy, Cao Đại Ngốc nếu có thể vào được Tiên giới, chẳng phải sẽ có cơ hội trở thành cường giả một phương rồi sao?

Con ngươi Sở Mặc lóe lên tia sáng, trong lòng thầm nói:

- Xem ra, mình phải chuẩn bị cho y một số kế hoạch tu luyện rồi”

- Sở Mặc, thế nào?

Thấy Sở Mặc nhìn chằm chằm vào Đạm Đài tiên sinh thật lâu không nói, Hoàng thượng có chút hy vọng, không nhịn được cất lời hỏi.

Sở Mặc phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói:

- Thương thế của Đạm Đài tiên rất nghiêm trọng.Hoàng thượng vẻ mặt trầm trọng gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ rất nghiêm trọng? Phải nói là quá nghiêm trọng mới đúng! Nữ nhân Thẩm Nạo Băng kia quả thức quá ác độc, miệng nói là giáo huấn một bài học, nhưng chẳng khác nào muốn lấy mạng người khác.

Đạm Đài tiên sinh còn có thể ngồi ở chỗ này, đó là vì mấy năm gần đây hoàng gia tích trữ được một chút nguyên dược cực phẩm. Hoàng thượng cũng chẳng tính toán đem số thuốc này cho ông lão mới có thể tạm thời giữ được tính mạng.

Nói cách khác, tối ngày hôm ấy cao thủ bước vào Luyện Tâm kỳ Đạm Đài tiên sinh này, suýt chút nữa đã chẳng còn tính mạng.Tuy nói Đạm Đài tiên sinh không phải là quân bài cuối cùng của hoàng gia, nhưng với hoth mà nói, nếu vị Đạm Đài tiên sinh gần như sư phụ của chính ngã xuống, đồng nghĩa với tổn thất vô cùng to lớn với Đại Hạ.

Tất cả những ủng hộ ngầm của Hoàng thượng với các môn phái từ trước tới nay, vốn có phần liene quan không ít tới Đạm Đài tiên sinh.

Dù là phương diện nào, hoàng gia không thể nào gánh nổi việc mất đi một cường nhân cấp bảy như thế này.

Đạm Đài tiên sinh nhìn qua lại trông có vẻ tiêu sái hơn Hoàngthượng rất nhiều, miễn cưỡng cười cười, nói với Sở Mặc:

- Không sao, vết thương của ta, trong lòng ta đã rõ. Sống chết có số cả.

Hoàng thượng cau mày, vẻ mặt trông chờ nhìn Sở Mặc.

Sở Mặc trần tư một lát, rồi nói:

- Chuyện này... phải nhờ sư phụ ta đích thân ra tay.

Ánh mắt Hoàng thượng lập tức sáng ngời, nhìn Sở Mặc nói:

- Cần gì, trẫm sẽ đích thân chuẩn bị.Trong mắt Đạm Đài tiên sinh cũng lộ ra một tia hy vọng, thỳ thầm nói:

- Trước đây, ta có nghe nói, sư tôn của Sở tiểu hữu là một kỳ nhân, lần này... làm phiền lão nhân gia người rồi
Chương235: Mở tiệc chiêu đãi

Sở Mặc nói:

- Sư phụ ta hành tung bất định, hơn nữa gần như chẳng giao tế gì với thế gian này. Ta muốn gặp mặt cũng vô cùng khó khăn.

Đạm Đài tiên sinh gật đầu:

- Kỳ nhân tính tình như vậy, cũng là điều đương nhiên.Sở Mặc nói:

- Như thế này đi, chút nữa ta chuẩn bị một phương thuốc, Hoàng thượng chuẩn bị dược liệu theo phương thuốc này. Có một số dược liệu ta có, nhưng có một số... vượt quá khả năng của ta.

Hoàng thượng gật đầu, y biết Sở Mặc luyện thuốc cho Hạ Kinh, có lẽ trong tay vẫn còn một chút dược liệu. Liền nói:

- Ngươi cứ liệt kê tất cả các thứ cần ra, nếu có thể tìm được, ta nhất định sẽ tìm.

Hoàng thượng với nói vừa quay về hướng Đạm Đài tiên sinh:

- Tiên sinh hãy kiên trì một chút, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.Đạm Đài tiên sinh gật đầu:

- Không sao, kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa, chắc là không có vấn đề gì.

Rồi lại nói với Sở Mặc:

- Làm phiền tiểu hữu rồi.

Sở Mặc cười nói:

- Tiên sinh trấn thủ hoàng cung, vì sự yên ổn của Đại Hạ mà trả giá không biết bao nhiêu, vãn bối tâm phục khẩu phục. Vì vậy, Đạm Đài tiên sinh cứ yên tâm, vãn bối nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Trong mắt Đạm Đài tiên sinh lộ ra vài phần cản động, chủ động nói:

- Nghe nói tiểu hữu muốn thành lập học viện? Nếu lão phu có thể phục hồi, nhất định sẽ đi giúp tiểu hữu.

Mắt Sở Mặc sáng lên, trong lòng thầm nhủ lão nhân gia đúng là người hiểu lễ nghĩa.

- Vậy đa tạ Đạm Đài tiên sinh rồi!

Sở Mặc ôm quyền hướng về ông lão.

Hoàng thượng ở bên cạnh, thầm than trong lòng:

- Tên quỷ nhỏ này, lôi gần hết cường nhân cao cấp nhất thành Viêm Hoàng về bên mình. Xem ra, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung này, chung quy vẫn là của bọn họ!

Tuy nhiên trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, Hoàng thượng cũng đã nghĩ thông suốt.

Căn nguyên của vấn đề, nếu thực sự truy tìm, thật ra là do Hoàng thượng.Nếu y không bị Thái Tử nói khích, ban đạo thánh chỉ tứ hôn ấy, thì Thẩm Tinh Tuyết cũng không nảy ra ý nghĩ dẫn Diệu Nhất Nương vào Phi Tiên. Như vậy, cũng sẽ không có chuyện hai mắt Thái Tử bị hủy, Đạm Đài tiên sinh trọng thương cũng là chuyện xảy ra sau những chuyện trên.

Tuy trong lòng phẫn nộ nhi nữ một lòng một dạ nghĩ cho người ngoài, nhưng Hoàng thượng anh minh, nhi nữ muốn báo đáp ân tình của Sở Mặc, làm như vậy, cũng không có gì đáng trách.

Vì thế, xét cho cùng căn nguyên chuyện này bắt đầu từ đạo thánh chỉ kia của Hoàng thượng.Sau đó, Sở Mặc theo Hoàng thượng cáo từ Đạm Đài tiên sinh, rời khỏi địa cung quay về hoàng cung.

Sở Mặc viết một số dược liệu cần thiết đưa cho Hoàng thượng, cáo biệt rời đi.

Vừa mới trở về phủ, có hạ nhân tới đưa thiếp mời, nói lúc hắn không ở phủ có người đưa tới.

Sở Mặc mở thiếp mời ra, đọc nội dung bên trong thấy trong lòng nao nao.Thiếp mời này không ngờ lại là của Vương Đại Phát gửi tới.

Trên đó ghi tối nay mời Sở Mặc dự yến ở phủ Vương Đại Phát.

Còn lại không hề nhắc đến một chữ mục đích yến hội và những ai tham gia.

Trong lòng Sở Mặc ít nhiều cảm thấy nghi hoặc. Là trưởng lão Hoàng Kim của Thanh Long Đường, Vương Đại Phát làm bất cứ chuyện gì cũng không hề tùy ý.

Bệnh đau đầu của y, chắc phải chữa khỏi rồi chứ, trừ khi hắn khôngtin số đan dược kia, lén đi kiểm tra... như vậy, y đừng hòng nghĩ Sở Mặc sẽ luyện thuốc lại cho y.

Một tấm thiệp mời, không hề nói rõ mục đích...

Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, nhìn tấm thiếp mời, thoáng chốc hình như nghĩ ra điều gì đó.

Sau đấy, gọi người phân phó:

- Chuẩn bị y phục để tối ta tham dự yến hội.

Ánh chiều tà le lói chiếu qua làn sương mù trước khi tắt hẳn.Chạng vạng tối, xe ngựa của Sở Mặc đã đến cửa “Vương phủ“.

Có người tới đón, dẫn Sở Mặc hướng về đại sảnh yến hội.

Sở Mặc tùy ý hỏi:

- Chủ nhân nhà ngươi đâu?

Người tới đón Sở Mặc là một người hầu, tuổi tác cũng không lớn, trông khoảng mười tám mười chín tuổi, hướng vế phía Sở Mặc, nhe răng ra cười:

- Sở công tử xin đừng trách, chủ nhân đang đón khách quý, đặc biệt dặn dò tiểu nhân giải thích cho Sở công tử, người không thể đích thântiếp đón được.

- Vậy à, yến hội hôm nay có nhiều người không?

Sở Mặc lại hỏi.

Người hầu nam trẻ tuổi nhìn trái nhìn phải, hạ giọng nói:

- Người... thì không ít, nhưng ai cũng hết sức ít lời.

Đuôi lông mày Sở Mặc khẽ nhíu, hắn đã gần hiểu, người tới yến hội hôm nay chắc là người của Thanh Long Đường.

Mặc dù Thanh Long Đường có ảnh hưởng tương đối lớn trên cả đạilục. Hơn thế nữa, cũng có đủ thành phần bao gồm con cháu hoàng tộc coi thường thế tục. Nhưng bọn họ vô cùng khiêm tốn. Dù không phải người hoàng tộc có quyền có thế sẽ làm như vậy.

Vì cứ cho bọn họ có quyền lực, nhưng suy cho cùng... vẫn phải sống ở thế tục này. Nếu có nhiều tiền nhiều quyền có thể đến nơi của hoàng gia ở.

Vì lẽ đó, hai bên càng cố gắng duy trì sự ăn ý ngầm này.

Sở Mặc không hỏi gì thêm nữa, đi theo người hầu trẻ tuổi, bước vào sảnh tổ chức yến hội.Sở Mặc vừa bước vào, cảm thấy không khí trong phòng khẽ thay đổi. Có rất nhiều người đang nói chuyện với nhau đều ngừng lại, cùng nhìn về hướng cửa ra vào.

Bên trong sảnh yến hội không đông, chỉ khoảng ba năm bốn mươi người.

Có rất nhiều người tò mò hướng ánh mắt về phía Sở Mặc. Như đang nói: Hắn là Sở Mặc sao?

Đồng thời, Sở Mặc cũng cảm thấy vài ánh mắt... không hề hữu hảo chút nào.Sở Mặc hướng về mấy ánh mắt đó, phát hiện ra tuổi tác của chủ nhân mấy ánh mắt đó tương đương so với mình, đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Cử chỉ cao quý, y phục thoáng qua thì không hề khác biệt, nhưng nhìn kỹ lại chất liệu, gia công tinh xảo, hẳn nhiên là xuất thân từ gia đình danh giá.

Lúc này, từ bên trong truyền ra một tiếng cười sang sảng:

- Lão đệ Sở Mặc tới rồi? Ha ha, Lão ca không tới nghênh đón từ xa, mong hiền đệ thứ tội!

Vương Đại Phát vừa đứng dậy vừa hướng về phía Sở Mặc nói:

- Vị này là Sở Mặc, tôn tử (cháu) của Phàn lão tướng quân. Mọingười đừng coi thường Sở công tử thật sự rất lợi hại. Bệnh đau đầu bấy nhiêu năm của ta được công tử đây trị khỏi. Mọi người cũng nghe về Hạ Kinh thân vương rồi chứ? Không thể nhân đạo (làm chuyện nam nữ), tìm danh y khắp nơi nhưng chẳng ai chữa được. Sở công tử của chúng ta ra tay, đã trị khỏi bệnh cho ngài ấy rồi.

Vương Đại Phát nói xong, đi về phía Sở Mặc:

- Hiền đệ đừng trách lão ca không nói rõ với ngươi trước, những người ở đây đều là nhân vật có tiếng của Thanh Long Đường. Lão ca sợ tin tức lọt ra ngoài sẽ gây bất lợi cho hiền đệ, vì vậy không thông tri trước.Sở Mặc khẽ mỉm cười, hướng về phía mọi người gật đầu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Thí Thiên Đao
  • 1.00 star(s)
  • Tiểu Đao Phong Lợi
Thả thí thiên hạ
  • Khuynh Linh Nguyệt
Chương 55
Nghịch Thiên Tà Thần
  • Hỏa Tinh Dẫn Lực
Chương 30...
Cuồng Huyết Thiên Ma
  • Đang cập nhật..

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom