-
Chương 236-240
Chương236: Không tốt
Vương Đại Phát kéo cánh tay của Sở Mặc, nói:
- Nào nào, đến đây, lão ca giới thiệu cho ngươi vào đại nhân vật.
Trong lòng Sở Mặc thầm nói:
- Bản thân Vương Đại Phát đã là trưởng lão Hoàng Kim, có địa vị vô cùng cao ở Thanh Long Đường này rồi, ngoài đảng chủ của Thanh Long Đường ra, còn có ai có thể được ngươi gọi là đại nhân vật đây?
Mấy người trong yến hội, thấy thái độ của Vương Đại Phát, không ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ.Vương Đại Phát thân là Hoàng Kim trưởng lão của Thanh Long Đường, có địa vị cực kỳ cao. Những người ở đây, đại bộ phận đều là chấp sự bạch ngân, và quản sự thanh đồng. Tuy là nhân vật trọng tâm của Thanh Long Đường, nhưng địa vị không thể so bì với Vương Đại Phát được.
Vậy nên sau khi thấy thái độ của Vương Đại Phát với Sở Mặc, đại bộ phận đám người này đều thu lại tâm tư coi thường vừa rồi.
Bắt đầu đánh giá nghiêm túc thiếu niên này.
Vương Đại Phát đưa Sở Mặc đến một bàn, cười nói:
- Ta trịnh trọng giới thiệu với mọi người, vị này, là Sở Mặc, người có y thuật cao minh đã chữa khỏi bệnh đau đầu của ta.
Nói rồi, nhìn Sở Mặc, lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Triệu Thanh, hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường, đồng thời cũng là trưởng lão của Thiên Kiếm môn tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục Thanh Long.
Sở Mặc nhìn ông lão hơi gầy, khẽ mỉm cười, ôm quyền thi lễ. Nhưng trong lòng thầm nói:
- Thiên Kiếm Môn? Lẽ nào người mình gặp trên thảo nguyên là sư môn của Lãnh Thu Minh?Sở Mặc nhớ rất rõ, sau khi có được Thí Thiên, còn trêu chọc mấy người Lãnh Thu Minh một phen. Sau đó không có tin tức gì của y nữa. Tận trong thâm tâm,ấn tượng Sở Mặc với Lãnh Thu Minh không được tốt lắm.
Lúc này, Triệu Thanh nhìn Sở Mặc, gật đầu nhẹ một cái, ồ một tiếng, không nói thêm bất cứ điều gì nữa, kiêu ngạo vô cùng.
Vương Đại Phát cũng không bận lòng, nói trắng ra, y ước thái độ những người này với Sở Mặc lãnh đạm một chút.Hôm nay mời Sở Mặc tới, chủ yếu là vì chuyện học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, đã khiến Thanh Long Đường quan tâm cao độ!
Phản ứng và động tĩnh của Chu Tước hội, đương nhiên Thanh Long đường như nắm trong lòng bàn tay.
Năm đó Phiêu Diêu Cung bị hủy, hai mươi đệ tử chạy trốn mang theo toàn bộ truyền thừa Phiêu Diêu Cung, chuyện này, Thanh Long đường cũng rất rõ.
Bởi vậy, các bậc cao lão của Thanh Long đường nhanh chóng quyết định: dù thế nào, nhất định cướp lại toàn bộ truyền thừa của Phiêu Diêu Cung ở trong thành Viêm Hoàng... vào trong tay trước mặt của Chu Tước hộiTổ chức của Thanh Long đường vô cùng phức tạp, có rất nhiều người đến từ đại môn phái của Đại lục Thanh Long, có ai lại không động lòng với truyền thừa đứng đầu môn phái của Chu Tước đại lục năm xưa?
Sở dĩ phản ứng hơi chậm một chút, là bởi vì nội bộ Thanh Long đường tranh cãi ầm ĩ không ngớt làm thế nào để chia phần truyền thừa này. Ai cũng muốn có phần hơn, chẳng ai chịu thỏa hiệp.
Vì lẽ đó, nội bộ Thanh Long đường tranh cãi một thời gian khá dài. Cuối cùng sau tìm ra được phương thức phân chia có thể làm hài lòng tấtcả mọi người. Thanh Long đường bèn phái một số lượng lớn cao thủ và tinh anh đến thành Viêm Hoàng.
Những thanh đồng và bạch ngân ở đây thật ra đều là đại nhân vật có thực quyền ở Thanh Long đường. Một số thiếu niên trẻ cũng có thế lực rất mạnh chống đỡ đằng sau.
Có thể nói, đám người Thanh Long đường tới đây không phải vì lén tập kích Chu Tước hội. Bọn họ vì phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung mà tới.
Dựa vào thế lực tình báo của Thanh Long đường, đương nhiênkhông khó điều tra ra mối quan hệ của Sở Mặc với Diệu Nhất Nương và các chuyện gần đây xảy ra ở thành Viêm Hoàng.
Bởi vậy, những nhân vật cao lão của Thanh Long đường đây, liền tạo áp lực với Vương Đại Phát mời Sở Mặc qua đây, tốt nhất là Sở Mặc ngoan ngoãn giao phần truyền thừa Phiêu Diêu Cung ra.
Như thế tốt cho ta, tốt cho ngươi, tốt cho tất cả mọi người.
Nếu Sở Mặc không nghe theo,... vậy bọn họ không ngại đem giam Sở Mặc lại đến khi hắn đồng ý mới thôi.Vương Đại Phát không hề có ý khuyên nhủ chuyện này. Chỉ ngấm ngầm gửi cho đường chủ Thanh Long đường một bức thư, nhưng hồi âm của Đường chủ làm cho Vương Đại Phát cảm thấy nhụt chí.
Đường chủ ủng hộ mấy người đó.
Tuy Ẩn giả rất đáng sợ, nhưng Thanh Long đường cũng không dễ chọc!
Sau lưng Thanh Long đường toàn bộ môn phái cao trung Đại lục Thanh Long. Mạng lười ngầm đáng sợ tới mức vượt qua tưởng tượng của người thường, và cũng không phải không có ẩn giả quen thân.Bởi vậy, ngoài trừ Vương Đại Phát ra, toàn bộ mọi người trên dưới hầu như không có ai để Sở Mặc vào trong mắt.
Vốn dĩ Vương Đại Phát không hề đồng ý việc mời Sở Mặc tới, nhưng không thể chống lại ý muốn của số đông. Vì lẽ đó, trên thiếp mời Vương Đại Phát dùng từ vô cùng cao ngạo, tận trong sâu thẳm không hề mong muốn Sở Mặc tới tham gia buổi yến tiệc này.
Không ngờ Sở Mặc vẫn tới.
Vương Đại Phát vừa có chút thất vọng vừa có chút cảm động. Rõ ràng, Sở Mặc coi y là bằng hữu. Đến dự tiệc cũng là nể mặt mũi VươngĐại Phát.
Vì thế, Vương Đại Phát thầm nhủ trong lòng: dù thế nào, cũng không thể để Sở Mặc trong phủ bị đám người này làm khó. Cho nên y không ra ngoài tiếp đón, nhưng ngầm phân phó giải thích cho Sở Mặc. Khi Sở Mặc bước vào, lại bày ra thái độ như vậy.
Muốn nói cho những người khác biết, Sở Mặc này có giao tình với Vương Đại Phát!
Lúc này Sở Mặc cũng cảm thấy được sự tinh tế này.Sau đó, Vương Đại Phát giới thiệu những người khác trong bàn cho Sở Mặc.
- Vị này chính là hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường Quách Hưng, cũng là trưởng lão của Kim Đao phái.
- Vị này chính là hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường Vạn Trí, cũng là trưởng lão của Liệt Hỏa tông.
- Vị này là trưởng lão hoàng kim cao cấp của Thanh Long Đường, cũng làKhi giới thiệu đến hoàng kim trưởng lão Phúc Long, người đàn ông mặt mũi trắng trẻo không râu khoảng hơn năm mươi tuổi bỗng nhiên hua tay ngắt lời Vương Đại Phát. Híp mắt, như cười như không nhìn Sở Mặc:
- Ngươi... là Sở Mặc?
Sở Mặc khẽ cau mày, không vui trong lòng. Dù vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn Triệu Thanh có cao ngạo, nhưng ít nhất không nói năng gì.
Trưởng lão Kim Đao phái Quách Hưng và trưởng lão Vạn Trí của Liệt Hỏa Tông đều gật đầu nhè nhẹ với Sở Mặc, thái độ không nhiệt tình thân thiết nhưng ít nhất cũng coi như là đã chào hỏi.Vị Phúc Long trước mắt này, có chuyện gì vậy? Mình đắc tội với hắn sao? trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên hắn cũng chú ý tới lúc Vương Đại Phát giới thiệu Phúc Long, nói y là hoàng kim trưởng lão cao cấp.
Hình như... còn cao hơn hoàng kim trưởng lão một bậc.
- Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, ngươi điếc à?
Chương237: Tín nhiệm
Từ chiếc bàn phía sau người đàn ông lớn tuổi mặt trắng không râu này truyền đến âm thanh trẻ trung mang phầm lạnh lùng, ngữ khí vô cùng không có thiện chí.Trong con ngươi Sở Mặc, lóe lên một tia sáng, liếc mắt người vừa nói.
Đấy là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, nhưng vẻ mặt cao ngạo, đôi môi mỏng khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô cùng hà khắc. Nhìn Sở Mặc với vẻ mặt khiêu khích.
Sắc mặt Vương Đại Phát nhất thời trở lên lạnh lẽo, y nhìn về hướng đó điềm đạm nói:
- Lâm công tử là khách của ta.
- Ha, Vương trưởng lão, cái chức vị hoàng kim trưởng lão này củangươi ngậm bao nhiêu kim lượng, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết. Tốt nhất đừng lên mặt trước mặt ta.
- Ngươi...
Trong mắt Vương Đại Phát lập tức lóe lên ánh mắt lạnh như băng. Y có thể trở thành hoàng kim trưởng lão của Thanh Long đường đương nhiên không phải nhờ vào quan hệ với ai. Nhưng cũng không phải vì thực lực hay thế lực đủ mạnh mà là nhờ vào sự cơ trí và năng lực kinh thương tài ba của mình.
Vương Đại Phát, nắm trong tay hơn nửa chi tiêu của Thanh Long đường. Nếu nói y là thần tài của cả Thanh Long đường cũng không có gì quá.
Bởi vậy, Vương Đại Phát còn có danh hiệu “Đại quản gia” trong Thanh Long đường.
Danh hiệu này cũng không hoàn toàn có thiện chí. Rất nhiều người cho rằng cảnh giới Vương Đại Phát thấp kém, cho y làm bạch ngân chấp sự cũng là cao lắm rồi! Hoàng kim trưởng lão? Y không xứng. Những lời nói như thế này, trong Thanh Long đường không phải là ít. Có điều Đường chủ Thanh Long đường vẫn luôn ủng hộ Vương Đại Phát.
Phúc Long ngồi ở đó, thản nhiên nói:
- Vương trưởng lão hà tất gì chấp nhặt với tiểu hài tử?
Vương Đại Phát giận quá mà cười, nói:
- Được, quả không hổ danh là đệ tử danh môn đại phái Trường Sinh Thiên, Vương mỗ lĩnh giáo rồi!
Con ngươi Sở Mặc hơi lóe ánh sáng, trong lòng cũng đã hiểu phần nào.
Trường Sinh Thiên!
Vị Phúc Long này và cả người trẻ tuổi kia, đều là người của TrườngSinh Thiên!
Chuyện năm1ngoái Sở Mặc bái sư Trường Sinh Thiên, chịu nhục mà đi hoàn toàn không phải là bí mật. Hơn nữa, lúc ấy có vô số người chứng kiến.
Bởi vậy, Phúc Long và người trẻ tuổi kia biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Sở Mặc cũng có chút không hiểu, sao bọn họ phải châm chọc mình? Lẽ nào Phúc Long là bằng hữu của lão khốn khiếp Trường Sinh Thiên kia?- Sở Mặc, nghe nói ngươi từng bái sư Trường Sinh Thiên, nhưng vì tư chất không đủ, bị đuổi ra ngoài.
Phúc Long vẫn ngồi đó, thản nhiên nhìn Sở Mặc nói:
- Không ngờ, chớp mắt có thể thay hình đổi dạng... thành thần y gì gì đấy, ha ha, đúng là thú vị thật đấy.
Sở Mặc thoáng nhìn Phúc Long, ngữ khí nhàn nhạt:
- Đúng vậy, nhưng chuyện này, có liên quan gì đến Phúc Long trưởng lão đâu?
Người trong đại sảnh bàn tán xì xào.
- Cái4gì? Thật không ngờ, khách quý của Vương trưởng lão lại là đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ? Thú vị rồi đây. Đúng là cũng chẳng ngờ Vương trưởng lão cả đời kinh thương cũng có lúc nhìn nhầm.
- Nói không chừng người ta không tu luyện được, nhưng lại có bản lĩnh học y.
- Đúng thế, không phải Vương trưởng lão nói rồi sao, thiếu niên này đã chữa được bệnh bất năng nhân của Hạ Kinh mà, nói không chừngVương trưởng lão của chúng ta cũng...
- Ha ha ha.
Trong đại sảnh yến hội vang lên những tiếng cười trầm thấp.
Dù cảnh giới Vương Đại Phát không cao, nhưng cũng không đến mức không nghe được những lời trào phúng trong đại sảnh. Khuôn mặt tức giận đến nỗi trắng bệch.
Dù nói thế nào, Vương Đại Phát y cũng là hoàng kim trưởng lão của Thanh Long đường. Đã cống hiến bao nhiêu cho cả Thanh Long đường này.Bình2thường cũng có rất ít người trong Thanh Long đường giao tiếp với y, dù biết những người đó không đánh giá cao bản thân, nhưng không ngờ, một đám thanh đồng, bạch ngân đến từ tổng đường lại dám chế giễu y như vậy.
Chuyện này đã nói rõ một điều, bình thường trong tổng bộ Thanh Long đường, hầu như chẳng có một ai có chút kính trọng... với Vương Đại Phát y cả.
Người trẻ tuổi đằng sau Phúc Long trưởng lão đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nói:
- To gan! Một tên đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ, lại dám lớn lốinhư vậy, ta thấy ngươi chán sống rồi!
Sở Mặc buông mí mắt, liếc nhìn vị Phúc Long trưởng lão, thản nhiên nói:
- Không vào Trường Sinh Thiên, thật sự là may mắn của đời ta, mới nghĩ phải làm đồng môn với loại người vô lý như thế này, ta đã cảm thấy thật ghê tởm.
- Ta1đánh chết ngươi!
Người trẻ tuổi kia đứng bật dậy, phẫn nộ nhìn Sở Mặc, trên người bộc phát một cổ khí tức cường đại.Trong đại sảnh phảng phất mùi máu. Một luồng huyết khí vô cùng mãnh liệt bao trùm Sở Mặc.
Thiết huyết cảnh!
Không ngờ người trông chỉ khoảng hai mươi tuổi này, đã đạt tới tầng năm hoàng cấp của Thiết Huyết Cảnh!
Cảnh giới này được coi là trảm cường nhân nghìn người ở thế tục.
Như vậy đủ thấy sự đáng sợ của cảnh giới này thế nào.Gia gia của Sở Mặc, tuổi đã lớn như vậy còn chưa đột phá đến cảnh giới này. Vậy mà một người chưa đến hai mươi tuổi lại thành công. Hơn nữa trông y không hề giống với người phụ thuộc vào đan dược để đột phá. Bởi vậy, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Vương Đại Phát tức giận đến nỗi cả người run run, nhìn Phúc Long trưởng lão nói:
- Muốn2phá nhà của ta haysao?
Lúc này Phúc Long trưởng lão mới lười biếng quay đầu nhìn người trẻ tuổi kia:
- Được rồi, đừng nói chuyện chém giết nữa, nể mặt Vương trưởnglão chút.
Nghe vậy người trẻ tuổi kia mới thu hồi khí tức trên thân, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Coi như ngươi gặp may!
Nói rồi thở phì phì ngồi xuống.
Lúc này Phúc Long trưởng lão thoáng nhìn về phía Vương Đại Phát:
- Vương trưởng lão phải cẩn thận hơn chút nữa, đừng để bị lừa. Đầu năm nay nhiều kẻ lừa đảo lắm, Vương trưởng lão nhà lớn làm ăn lớn, tuy có bị lừa chút tiền cũng không bận lòng, nhưng bị truyền ra ngoài, cũng chẳng dễ nghe cho lắm.Vương Đại Phát lạnh lùng nói:
- Vương mỗ tự biết phân thật giả, không nhọc Phúc Long trưởng lão bận lòng.
Phúc Long thản nhiên nói:
- Chuyện này, có liên quan gì đến ta đâu, chẳng qua, ta không có hứng7thú ngồi cùng một bàn với tên tiểu tử bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ. Ta tiếp không nổi.
Nói rồi, Phúc Long đứng dậy, đi về hướng bàn ở phía sau.
Vương Đại Phát nhất thời bối rối đứng đó. Sắc mặt xanh mét, nhìnPhúc Long trưởng lão điềm nhiên ngồi cùng bàn với đệ tử của gã.
Mấy vị hoàng kim trưởng lão khác cũng không nhịn nổi có chút nao nao, nhìn sắc mặt xanh mét của Vương Đại Phát, lại nhìn Phúc Long ngồi ở bên bên kia. Trong phút chốc tất cả cùng đồng loạt đi đến những bàn khác ngồi.
Triệu Thanh đi đầu, Quách Hưng và Vạn Trí theo sau.
Chương238: Đối đầu (1)
Những người này đều là người có mặt mũi, Phúc Long thì không nói, đấy là đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ. Bọn họ cứ ngồi ở chỗ đấy cũng có gì mất giá đâu?Cả bàn lớn chỉ còn chừa lại hai người Vương Đại Phát vẫn chưa giới thiệu, vẻ mặt bối rối, không hề nhúc nhích.
Hai người này, là hoàng kim trưởng lão trong Thanh Long đường có chút giao tình với Vương Đại Phát. Dù cũng bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Phúc Long nhưng không thể đứng dậy rời đi. Chỉ e làm như thế, Vương Đại Phát sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Dù hiện tại, cũng gần như thế rồi.
Vương Đại Phát xoay người, khom người thật sâu với Sở Mặc:
- Sở hiền đệ, xin lỗi, lão ca không ngờ lại sự việc lại thành ra thếnày. Nếu biết sớm, nói gì ta cũng sẽ không gửi tấm thiếp mời cho ấy cho hiền đệ. Giờ bữa cơm này phỏng chừng hiền đệ cũng không có tâm tình ăn nữa. Lão ca chỉ có thể mặt dầy, mời hiền đệ về trước. Sau đấy lão ca sẽ đích thân đăng môn, xin lỗi hiền đệ.
Sở Mặc gật đầu, đối mặt với cư xử của Phúc Long, trên mặt không hề có một chút biểu tình dư thừa.
Chỉ có điều ấn tượng về Trường Sinh Thiên cực kỳ xấu!
Vốn dĩ người hắn hận chỉ có đám người trưởng lão Triệu Hồng Chí, trước là trưởng lão Triệu Hồng Chí, sau là đệ tử Triệu Phàm Trường Sinh Thiên, giờ đây lại lòi ra Phúc Long trưởng lão và người trẻ tuổikhông rõ danh tính. Cả đám người Trường Sinh Thiên, trong con mắt Sở Mặc, đã chẳng còn chút hảo cảm gì nữa.
Sở Mặc vừa chuẩn bị rời đi, Phúc Long trưởng lão lại buông rèm mắt, thản nhiên nói:
- Người có thể đi, nhưng để đồ lại.
- Đúng vậy, còn muốn sống thì mau giao nộp thứ thuộc về chúng ta ra. Nếu không, ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa này.
Người trẻ tuổi ngồi cạnh Phúc Long trưởng lão cười lạnh nói.
Không khí trong đại sảnh phút chốc ngưng trọng. Tất cả mọi ngườiđều hướng ánh mắt nhìn về Sở Mặc, ánh mắt nóng bỏng tràn ngập tham niệm (lòng tham)!
Tuy Vương Đại Phát rất rõ những người này muốn làm cái gì, nhưng không ngờ bọn họ làm khó dễ ngay tại đây. Điều này có nghĩa lôi Vương Đại Phát vào cùng một hội.
Dù Sở Mặc có tin tưởng y thế nào, chắc chắn cũng sẽ nghĩ rằng:
- Vương Đại Phát lừa mình!
Điều tối kỵ nhất của một thương nhân là gạt người!Nếu không có uy tín và danh dự, sau này ai còn muốn giao dịch với ngươi?
Vì lẽ đó, trong phút chốc sắc mặt Vương Đại Phát lạnh lẽo đến tột độ, phẫn nộ nhìn Phúc Long trưởng lão:
- Lâm công tử là khách của ta! Hôm nay ta xem các ngươi ai dám làm khó dễ hắn? Các ngươi thật sự cho rằng cái chức hoàng kim trưởng lão Vương Đại Phát ta được nặn từ bùn sao?
Lời Vương Đại Phát nói tràn ngập khí phách. Đại sảnh yến hội vốn tĩnh mịch, giờ phút này càng trở thêm yên tĩnh, đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy.Tất cả mọi người đều khiếp sợ Vương Đại Phát, không dám tin vào mắt. Bọn họ không thể tin được “người mình” lại bảo hộ ngoại nhân như vậy.
Ha!
Trong đám người, bỗng vang lên một tiếng cười nhạo.
Có người cười lạnh nói:
- Trình độ diễn trò của Vương trưởng lão không đến thế tục mở đoàn kịch thật đáng tiếc. Làm điếm vẫn còn muốn lập miếu thờ sao? Ngươi có dám nói, lúc gửi thiệp mời, ngươi hoàn toàn không biết bọn ta muốnlàm gì? Giờ lại liều mạng chối bỏ, chậc chậc không hổ là thương nhân. Đúng là một cái đầu thông minh, đến bước này rồi, còn không muốn đắc tội với người khác.
Cảnh giới người nói ra lời vừa rồi không thấp, thanh âm mơ hồ, khiến người ta khó đoán ai nói.
Vương Đại Phát sắc mặt đã xanh lại càng thêm xanh, muốn nói gì đó.
Sở Mặc ở bên vỗ vai Vương Đại Phát, khẽ cười nói:
- Lão ca, không cần nói gì hết, đệ tin lão ca!
Vương Đại Phát vẻ mặt hổ thẹn:
- Hiền đệ, lão ca có lỗi với đệ. Ban đầu thực sự ta biết có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ta không nên gửi tấm thiệp mời ấy cho đệ mới phải. Nhưng hiền đệ yên tâm, hôm nay dù thế nào, ta cũng sẽ bảo đảm cho đệ chu toàn.
Sở Mặc cười cười:
- Đệ nói tin là tin, vì cho dù không có tấm thiếp mời của lão ca, họ muốn làm gì vẫn cứ làm thôi. Nếu lão ca thật sự muốn đối phó đệ, có rất nhiều cách để né tránh. Hà tất phải giở trò ở nhà của chính mình? Không sợ xui xẻo sao?Mấy câu nói của Sở Mặc khiến cho vành mắt lão thương nhân thành thục như Vương Đại Phát ửng đỏ. Ngay lập tức, y lạnh lùng nhìn về phía mấy người Phúc Long trưởng lão:
- Đây là nhà ta! Nếu các ngươi muốn động thủ ở đây, Vương Đại Phát ta không cản nổi mấy người! Nhưng từ nay về sau, Vương Đại Phát cùng Thanh Long đường, cắt đứt quan hệ! Nếu các ngươi cảm thấy có thể gánh nổi trách nhiệm này, thì mau động thủ đi!
- Vương trưởng lão hà tất phải làm bộ làm tịch như thế, không cho chúng ta động thủ ở đây. Đơn giản, Ngươi để Sở Mặc ra ngoài, chúng ta động thủ ngoài đường là được. Vương trưởng lão ngươi là thần tài của Thanh Long đường, chúng ta nào dám gánh trách nhiệm ép ngài phảnbội.
Giọng nói lạnh như băng kia mơ hồ vang lên trong sảnh, giọng điệu cực kỳ trào phúng.
Tiếp đó còn nói:
- Các ngươi đã hiểu rõ ý của Vương trưởng lão chưa? Không được động thủ ở đây, đợi vật nhỏ này ra khỏi đại môn nhà họ Vương, lập tức ra tay. Ha, Vương trưởng lão của chúng ta là hán tử chân chính nghĩa khí ngất trời, không nỡ nhìn bằng hữu gặp nạn trong chính nhà của mình.
Trong đại sảnh rất nhiều người không nhịn nổi cười nhạo, hiển nhiênlời này nói đúng tâm tư của bọn họ.
Bọn họ thấy, Vương Đại Phát đang làm bộ làm tịch, đang diễn trò!
Không để họ động thủ trong nhà của mình, thậm chí còn đe dọa sẽ rút khỏi Thanh Long đường... nhưng thực tế những người ở đây, ai mà không rõ, muốn rút lui khỏi Thanh Long đường dễ dàng vậy sao?
Nói rút là rút? Đừng nói là hoàng kim trưởng lão, cho dù là thành viên hắc thiết nhỏ nhoi thôi, muốn rút lui, cũng phải chịu sự truy sát và áp bức vô tình của Thanh Long đường!Vương Đại Phát bị tức giận đến sôi máu, cắn răng rít gào nói:
- Không tin đúng không? Nhớ cho kỹ, hôm nay là các ngươi ép ta! Sau này Đường chủ có hỏi tới, các ngươi có gan, cứ nói thực! Ta nói rồi đấy! Hôm nay Sở Mặc bước ra khỏi đại môn Vương Đại Phát ta, trong vòng ba ngày, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì. Vương Đại Phát ta ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Thanh Long đường! Các ngươi không cần dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Các ngươi nghĩ ta đang khoác lác, không dám rời khỏi Thanh Long đường thật sao? Các ngươi đừng quên, thế giới này là Tứ Tượng đại Lục! Không gọi là Đại lục Thanh Long! Tuy rằng Vương Đại Phát ta chẳng có thực lực gì, nhưng thế giới này không thiếu người luyện võ mạnh! Chỉ thiếu... thương nhân lợi hại.Những người có mặt tại chỗ bất giác giật mình trong lòng. Vì bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của Vương Đại Phát.
Chương239: Đối đầu (2)
Theo lẽ thường, người Thanh Long đường, chắc chắn không dám rút lui.
Nhưng Vương Đại Phát là ai? Y không chỉ là một trưởng lão hoàng kim, mà hơn thế nữa y là thương nhân thiên tài hiếm có!
Cũng không phải y dựa vào thế lực của Thanh Long đường mới có được thành tựu ngày hôm nay. Vốn dĩ y đã rất thành công rồi mới gia nhập Thanh Long đường.Nói cách khác, sự lệ thuộc của Thanh Long đường vào Vương Đại Phát đã lớn hơn nhiều sự lệ thuộc của Vương Đại Phát vào Thanh Long đường!
Tứ Tượng đại lục không có tiên, đi lại ăn uống đại tiện tiểu tiện, những việc này thường ngày có vị cường giả cao cao tại thượng nào quan tâm? Nhưng có ai... có thể bỏ được đâu?
Tầm quan trọng của Vương Đại Phát với cả Thanh Long đường không cần nói cũng biết!
Những lời Vương Đại Phát vừa nói ra, rất rõ ràng. Thế giới này đượcgọi là Tứ Tượng đại lục, không phải là Đại lục Thanh Long!
Ngoài Thanh Long đường của ngươi ra, còn có Chu Tước Hội, Bạch Hổ điện và Huyền Vũ cung!
Người như Vương Đại Phát đây, một đại thương nhân gia sản hàng ức hàng vạn, có thế lực nào không muốn tranh giành?
Đừng thấy Phúc Long ở đây châm chọc, khinh thường Vương Đại Phát. Nếu Vương Đại Phát có muốn bước vào Trường Sinh Thiên, gã chẳng có bất cứ tư cách gì chặn lại, ngay cả chưởng môn Trường Sinh Thiên cũng sẽ đích thân tiếp đón! Hơn nữa thái độ tốt hơn Phúc Long vôsố lần!
Đến lúc đó, địa vị của Vương Đại Phát ở Trường Sinh Thiên tuyệt đối sẽ không kém hơn Phúc Long một chút nào!
Đây là giá trị của Vương Đại Phát!
Vì vậy dám nói những lời đối đầu với đám người này, vì nếu có cá chết rách lưới, cũng không hề sợ bất cứ sự uy hiếp nào.
Đám người Phúc Long nhìn Vương Đại Phát, ánh mắt không thiện cảm. Vương Đại Phát cũng nhìn về phía đối diện bằng con mắt lạnhlùng.
Chưa chắc chỉ người luyện võ mới có sự dũng cảm.
Trong lòng Vương Đại Phát, tương đối thất vọng về Thanh Long đường. Không ngờ nơi mình cống hiến bao nhiêu năm nay lại đối đãi với mình như vậy.
Thanh Long đường muốn có truyền thừa của Phiêu Diêu Cung, cũng đâu có là gì. Có ai không muốn? Vương Đại Phát y cũng muốn có!
Nhưng cổ ngữ nói rất hay, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.( Ngườiquân tử coi trọng của cải nhưng muốn giành lấy cũng phải có đạo). Vương Đại Phát cũng chẳng phải quân tử, nhưng y là thương nhân! Trong mắt người thương nhân, bất cứ thứ gì trên thế giới này có giá đều có thể đàm phán được!
Y tin rằng, chỉ cần đưa ra một số lượng tiền đủ để làm Sở Mặc động tâm, chưa chắc đã không tìm được cách giải quyết.
Huống hồ còn có một biện pháp đơn giản hơn. Đấy là, phái hài tử có thiên phú từ thân gia của mình đến học viện Phiêu Diêu Cung hoàng gia học tập. Như vậy, phỏng chừng hai mươi năm cũng không cần những truyền thừa của Phiêu Diêu Cung ở thành Viêm Hoàng này nữa, trừ mộtsố ít phần trọng tâm, còn lại đều có thể có được dễ dàng không cần tốn binh chảy máu.
Đây mới là thượng sách!
Giữa Vương Đại Phát và Sở Mặc, không hề có giao tình sâu đậm. Nhưng y vẫn kiên quyết, bất kể chuyện gì, chỉ cần có biện pháp giải quyết tốt hơn, sẽ không lựa chọn phương án tồi nhất.
Trở mặt với Sở Mặc, theo Vương Đại Phát, chính là phương án tồi nhất.Nhưng hầu như tất cả mọi người Thanh Long đường,... lại nhất quyết lựa chọn con đường tồi tệ nhất.
Vương Đại Phát đưa Sở Mặc ra khỏi đại sảnh, tiễn đến tận đại môn, vẻ mắt xin lỗi:
- Hiền đệ, lão ca chỉ có thể giúp đến đây thôi. Ba ngày, có thể chạy được bao xa thì hãy chạy bấy xa! Ngàn vạn lần không thể tiếp tục ở lại thành Viêm Hoàng này nữa. Đám người này không kiêng nể một ai, dù hoàng gia có ra mặt, cũng chưa chắc đã được việc!
Sở Mặc cười cười, nhìn Vương Đại Phát nói:
- Dù lần này lão ca bất đắc dĩ phải gửi thiếp mời cho đệ. Nhưng đệkhông trách ca! Đám người này, cứ mặc bọn họ đi.
Nói rồi, Sở Mặc chăm chú nhìn Vương Đại Phát nói:
- Nhưng, lão đệ cũng có lời mời quá đáng, không biết lão ca có hứng thú hay không?
- Gì vậy? Đệ cứ nói, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ làm.
Sắc mặt Vương Đại Phát trở nên nghiêm túc.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Chuyện này, có thể xảy ra, có thể không xảy ra. Đệ cũng chỉ nói như vậy, lão ca cứ nghe thôi cũng được.- Ừ, đệ nói đi!
Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Nếu có ngày Thanh Long đường bị diệt vong, đệ hy vọng, lão ca có thể tới giúp ta.
- Diệt... diệt vong...
Khóe miệng Vương Đại Phát co quắp, nhìn Sở Mặc như ngốc:
- Hiền đệ đang nói giỡn sao?
Sở Mặc cười ha ha:
- Lão ca cứ coi như đệ đang nói giỡn đi.
Vương Đại Phát cau màu, như đang suy nghĩ chuyện này có khả năng xảy ra. Nhưng ngay sau đó lắc đầu, cười khổ nói:
- Chuyện này, căn bản không thể có khả năng xảy ra. Đệ không biết thành phần Thanh Long đường phức tạp. Các đại môn phái cao trung ở trên Đại lục Thanh Long này đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với Thanh Long đường. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để Thanh Long đường có chuyện gì bất trắc.
Sở Mặc cười gật đầu:
- Vậy lão ca cứ coi như đệ si nhân thuyết mộng đi. (Người ngốc nóichuyện viển vông hoang đường)
Nói rồi, vẫy tay với Vương Đại Phát, mặt ung dung rời đi.
Vương Đại Phát nhìn bóng lưng Sở Mặc, hơi trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
- Nếu... thực sự có ngày đó, ta đồng ý!
Sở Mặc không quay đầu lại, chỉ giơ tay phải, dựng ngón cái lên
Vương Đại Phát trở mặt, Sở Mặc cũng đi rồi. Yến tiệc ở "Vương phủ" cũng không vui vẻ gì mà tự tàn cuộc. Còn có bao nhiêu người thầm báo cáo chuyện Vương Đại Phát với Đường chủ Thanh Long đường thì không biết.
Dù có biết, Vương Đại Phát cũng không quá để ý. Trong đầu của y, vẫn quanh quẩn câu nói của Sở Mặc:
- Nếu có ngày Thanh Long đường diệt vong, đệ hy vọng, lão ca có thể tới giúp...
Thanh Long đường diệt vong?Sao có thể chứ?
Ai cũng biết, Đường chủ Thanh Long đường là một ẩn giả vô cùng mạnh.
Ẩn giả vô danh, ẩn giả đại danh!
Là câu nói mà tất cả cường giả trên Tứ Tượng đại lục này đều công nhận.
Ẩn giả vô danh, ý nói ẩn giả ai cũng thần bí, rất ít người biết lai lịch và chi tiết của họ; ẩn giả đại danh, ý nói bất cứ ai cũng có bản lĩnh caocường, một khi đã ra tay, long trời lở đất!
Bởi vậy, hai chữ ẩn giả này ám chỉ những cường nhân mạnh nhất Tứ Tượng đại lục!
Sư tôn của Sở Mặc, tám chín phần là một ẩn giả, nhưng sau lưng Thanh Long đường, cũng có một ẩn giả như vậy!
- Cho nên... Sở hiền đệ, thật sự không phải lão ca xem thường đệ, tiêu diệt Thanh Long đường, còn khó hơn tiêu diệt Đại Hạ gấp trăm lần!
Vương Đại Phát lẩm bẩm nói, không nhịn được mà lắc đầu thở dài....
Chương240: Rời thành
Trong cảnh chiều hôm, Sở Mặc không nhanh không chậm như đang tản bộ.
Hắn không trở về nhà, mà hướng về phía Thao thiết lầu. Đây gần như đã trở thành thói quen của Sở Mặc, dù Diệu Nhất Nương đã rời đi. Nhưng có chuyện gì, Sở Mặc vẫn có thói quên đi tới đó.
Đến Thao thiết lầu, Sở Mặc gặp Sở Yên, nói với nàng vài câu. Sau đó viết một phong thư, bảo nàng sai người vào trong cung, dâng lên Hoàng thượng.Rồi lại dặn dò Sở Yên báo với Hứa Phù Phù, sắp tới cẩn thận một chút, đừng đi loạn xạ.
Sở Yên cau mày, trong mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn Sở Mặc, không kìm được có chút do dự hỏi Sở Mặc:
- Công tử, sao ta cảm thấy người như đang...
- Dặn dò hậu sự?
Sở Mặc nhìn Sở Yên do dự, cười nói.
- Công tử không được nói lung tung.
Sở Yên giận nói.Sở Mặc cười khổ:
- Không sao, tới đây ta có chút chuyện phải ra ngoài mấy ngày, ngươi ít nhiều cũng phải chú ý cẩn thận.
- Công tử chắc chắn không có chuyện gì? Theo chút tin tức mà ta được biết, gần đây có một số lượng lớn người trong đại môn phái xuất hiện ở thành Viêm Hoàng. Không những có Chu Tước đại lục, mà còn có rất nhiều người của Đại lục Thanh Long. Rồi cả mật thám trà trộn vào nữa.
Sở Yên có chút lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Bề ngoài trông thành Viêm Hoàng vẫn như như thường, phồn hoa náo nhiệt, nhưng phong vân gợn sóng. Có phải bọn họ... đều hướng tớihọc viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung không?
Sở Mặc gật đầu:
- Yên tâm đi, mấy chuyện này, không cần ngươi lo lắng. Nhưng ngươi cũng đừng hành động lỗ mãng! Có được tin tức thế này chứng tỏ tổ chức chúng ta bắt đầu phát huy thực lực rồi! Ngươi cứ tiếp tục nỗ lực như vậy là được!
Sở Yên khẽ cắn môi dưới, dịu dàng nói:
- Công tử, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu công tử có nguy hiểm gì, nhất định ta sẽ không sống một mình!- Sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Đừng nói nếu ta có chuyện gì, dù có chuyện gì, ngươi cũng phải tiếp tục sống tốt. Phải báo thù cho ta nữa chứ!
Sở Mặc cười nói.
Lo lắng trong mắt Sở Yên, không hề vơi đi. Trực giác nữ nhân vốn luôn mẫn cảm, Sở Yên cảm thấy, Sở Mặc có chuyện gì đang giấu giếm nàng. Nhưng Sở Mặc không muốn nói, nàng cũng không có cách nào.
- Đúng rồi công tử, tổ chức chúng ta vẫn chưa có tên. Hay là công tử nghĩ một cái tên đi?
Sở Yên bỗng nhiên nói.Sở Mặc gãi đầu, nói:
- Việc đặt tên này, ta không am hiểu lắm, để ta nghĩ đã...
Sở Mặc nói rồi, ngồi đó suy tư, trong lòng thầm nói:
- Nơi này môn phái nhiều, thế lực Tứ Tượng đại lục như một tấm lưới rộng lớn, phú khắp trời đất khiến hắn không thể động đậy được.
Trong lòng hắn có một ý niệm mãnh liệt, nhất định phải xé rách tấm lưới này!
Chém một đao...đến tận trời cao!
Sở Mặc hơi do dự một chút, rồi nói:
- Gọi là Thí Thiên đi!
- Thí Thiên? Sở Yên nhẹ chau lại đôi mi thanh tú, lẩm bẩm nói:
- Sát khí nặng quá, nhưng... cũng rất có khí phách! Được, vậy gọi là Thí Thiên!
Sau đó Sở Mặc cáo biệt Sở Yên, rời Thao thiết lầu, không nhanh không chậm hướng về phía ngoại thành.Có rất nhiều người đang lén lút theo dõi hắn, nhưng Sở Mặc lại như không hề phát hiện ra điều gì, vẻ mặt giống như đi dạo chơi.
Nếu giờ không phải đã vào đêm.
Tháng tư Viêm Hoàng Thành, đầu mùa xuân.
Tiết trời đã trở nên ấm áp, nhưng gió đêm, vẫn lành lạnh. Vì thế trên đường, chẳng thấy mấy ai đi đường.
- Tên tiểu tử kia lại đi ra ngoại thành một mình? Hắn chê cái chết của mình đến chậm quá hay sao?- Chẳng nhẽ ngoại thành có mai phục?
- Mai phục cái rắm! Tên tiểu tử thối tha thế tục, dù có dùng cực phẩm đan dược của môn phái, cùng lắm cũng chỉ tương đương với ba tầng cảnh giới nguyên quan mà thôi. Cứ cho Đại Hạ là nước cao nhất Đại lục Thanh Long này, nhưng trấn thủ giả lợi hại nhất hoàng cung là cường giả Minh Tâm cảnh bảy tầng hoàng kim. Nếu cao thủ như vậy tham gia vào chắn chắn sẽ có chút phiền toái, nhưng sao gã lại chạy tới đây giúp tên tiểu tử thối tha này được?
- Đúng vậy, cho dù là gã cao thủ đó có muốn, chắc gì hoàng đế thế tục đã đồng ý! Đời nào có chuyện vương triều thế tục dám đối nghịchtrực diện với chúng ta cơ chứ? Với lại, hoàng đế cần an toàn, tuyệt đối sẽ không để an nguy bản thân xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trong bóng đêm, có rất nhiều người đang bàn bạc trao đổi với nhau, không đoán ra Sở Mặc làm như vậy là có ý gì?
Nhưng theo bọn họ, một tên thiếu niên thế tục, thì có thể bày ra trò gì được chứ?
Vương Đại Phát đương nhiên có tình báo của riêng mình, sau khi nghe Sở Mặc đến Thao thiết lầu một lúc, sau đó một mình hướng về phía ngoại thành. Phản ứng đầu tiên của y, là khẩn trương gọi người đếnngăn Sở Mặc.
Nếu như ở trong thành, mấy người Thanh Long đường còn có chút cố kỵ, nhưng một khi ra đến ngoại thành thì... thật sự chẳng còn chút cố kỵ nào nữa cả.
Hơn nữa, hiện giờ đâu phải chỉ có mỗi đám Thanh Long đường đang theo dõi nhất cử nhất động của Sở Mặc đâu cơ chứ?
Mấy người của Chu Tước hội, chắc chắn cũng đang âm thầm theo dõi Sở Mặc!Mấy môn phái lớn nhỏ đến từ Chu Tước đại lục ngửi thấy mùi của mấy môn phái đó trên Đại lục Thanh Long... chẳng có bất kỳ một lý do gì mà bỏ qua Sở Mặc đang một mình rời khỏi thành.
Cũng có nghĩa, Sở Mặc hiện giờ là một miếng bánh ngọt ngào, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn cắn một cái thật mạnh.
Nhưng tiếp sau đó, Vương Đại Phát bình tĩnh trở lại.
Y nhớ lại ngày đầu từ khi quen biết Sở Mặc, từng cử chỉ từng lời nói của Sở Mặc.Một lát sau, đôi lông mày đang nhíu chặt của Vương Đại Phát từ từ giãn ra.
Trên mặt y, lộ ra một chút nụ cười thản nhiên.
- Tiểu tử được lắm!
Lần đầu tiên gặp Sở Mặc là trong phòng phong vân đấu giá, Sở Mặc khi ấy vẫn là thanh niên xa lạ.
Thuật dịch dung thật quá lợi hại, nếu y không tổng hợp các nguồn tin tức có được, suy đoán thân thế của Sở Mặc. Quả thật không dám tin, thanh niên ấy, lại có liên quan tới Sở Mặc.
Tuy rằng tuổi không lớn thậm chí có thể nói là còn quá trẻ, chỉ là thiếu niên. Nhưng Vương Đại Phát chưa từng khinh thường Sở Mặc.
Đây là người thanh niên vừa dũng cảm lại cẩn trọng và kiêu ngạohơn ai hết!
Dù là ai, xem thường hắn, nhất định sẽ có kết quả xấu.
- Cho nên, hắn sẽ không bao giờ đi làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy! Lẽ nào... sự phụ của hắn xuất hiện rồi?
Mắt Vương Đại Phát chợt sáng ngời.
Đồng thời trong lòng lại nhớ đến câu nói ấy của Sở Mặc: Nếu có một ngày Thanh Long đường bị diệt vong, ta hy vọng, lão ca có thể tới giúp ta...- Đây quả thật là tiết tấu nghịch thiên!
Vương Đại Phát kéo cánh tay của Sở Mặc, nói:
- Nào nào, đến đây, lão ca giới thiệu cho ngươi vào đại nhân vật.
Trong lòng Sở Mặc thầm nói:
- Bản thân Vương Đại Phát đã là trưởng lão Hoàng Kim, có địa vị vô cùng cao ở Thanh Long Đường này rồi, ngoài đảng chủ của Thanh Long Đường ra, còn có ai có thể được ngươi gọi là đại nhân vật đây?
Mấy người trong yến hội, thấy thái độ của Vương Đại Phát, không ít người lộ ra vẻ mặt kinh ngạc khiếp sợ.Vương Đại Phát thân là Hoàng Kim trưởng lão của Thanh Long Đường, có địa vị cực kỳ cao. Những người ở đây, đại bộ phận đều là chấp sự bạch ngân, và quản sự thanh đồng. Tuy là nhân vật trọng tâm của Thanh Long Đường, nhưng địa vị không thể so bì với Vương Đại Phát được.
Vậy nên sau khi thấy thái độ của Vương Đại Phát với Sở Mặc, đại bộ phận đám người này đều thu lại tâm tư coi thường vừa rồi.
Bắt đầu đánh giá nghiêm túc thiếu niên này.
Vương Đại Phát đưa Sở Mặc đến một bàn, cười nói:
- Ta trịnh trọng giới thiệu với mọi người, vị này, là Sở Mặc, người có y thuật cao minh đã chữa khỏi bệnh đau đầu của ta.
Nói rồi, nhìn Sở Mặc, lần lượt giới thiệu:
- Vị này là Triệu Thanh, hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường, đồng thời cũng là trưởng lão của Thiên Kiếm môn tiếng tăm lẫy lừng trên đại lục Thanh Long.
Sở Mặc nhìn ông lão hơi gầy, khẽ mỉm cười, ôm quyền thi lễ. Nhưng trong lòng thầm nói:
- Thiên Kiếm Môn? Lẽ nào người mình gặp trên thảo nguyên là sư môn của Lãnh Thu Minh?Sở Mặc nhớ rất rõ, sau khi có được Thí Thiên, còn trêu chọc mấy người Lãnh Thu Minh một phen. Sau đó không có tin tức gì của y nữa. Tận trong thâm tâm,ấn tượng Sở Mặc với Lãnh Thu Minh không được tốt lắm.
Lúc này, Triệu Thanh nhìn Sở Mặc, gật đầu nhẹ một cái, ồ một tiếng, không nói thêm bất cứ điều gì nữa, kiêu ngạo vô cùng.
Vương Đại Phát cũng không bận lòng, nói trắng ra, y ước thái độ những người này với Sở Mặc lãnh đạm một chút.Hôm nay mời Sở Mặc tới, chủ yếu là vì chuyện học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, đã khiến Thanh Long Đường quan tâm cao độ!
Phản ứng và động tĩnh của Chu Tước hội, đương nhiên Thanh Long đường như nắm trong lòng bàn tay.
Năm đó Phiêu Diêu Cung bị hủy, hai mươi đệ tử chạy trốn mang theo toàn bộ truyền thừa Phiêu Diêu Cung, chuyện này, Thanh Long đường cũng rất rõ.
Bởi vậy, các bậc cao lão của Thanh Long đường nhanh chóng quyết định: dù thế nào, nhất định cướp lại toàn bộ truyền thừa của Phiêu Diêu Cung ở trong thành Viêm Hoàng... vào trong tay trước mặt của Chu Tước hộiTổ chức của Thanh Long đường vô cùng phức tạp, có rất nhiều người đến từ đại môn phái của Đại lục Thanh Long, có ai lại không động lòng với truyền thừa đứng đầu môn phái của Chu Tước đại lục năm xưa?
Sở dĩ phản ứng hơi chậm một chút, là bởi vì nội bộ Thanh Long đường tranh cãi ầm ĩ không ngớt làm thế nào để chia phần truyền thừa này. Ai cũng muốn có phần hơn, chẳng ai chịu thỏa hiệp.
Vì lẽ đó, nội bộ Thanh Long đường tranh cãi một thời gian khá dài. Cuối cùng sau tìm ra được phương thức phân chia có thể làm hài lòng tấtcả mọi người. Thanh Long đường bèn phái một số lượng lớn cao thủ và tinh anh đến thành Viêm Hoàng.
Những thanh đồng và bạch ngân ở đây thật ra đều là đại nhân vật có thực quyền ở Thanh Long đường. Một số thiếu niên trẻ cũng có thế lực rất mạnh chống đỡ đằng sau.
Có thể nói, đám người Thanh Long đường tới đây không phải vì lén tập kích Chu Tước hội. Bọn họ vì phần truyền thừa của Phiêu Diêu Cung mà tới.
Dựa vào thế lực tình báo của Thanh Long đường, đương nhiênkhông khó điều tra ra mối quan hệ của Sở Mặc với Diệu Nhất Nương và các chuyện gần đây xảy ra ở thành Viêm Hoàng.
Bởi vậy, những nhân vật cao lão của Thanh Long đường đây, liền tạo áp lực với Vương Đại Phát mời Sở Mặc qua đây, tốt nhất là Sở Mặc ngoan ngoãn giao phần truyền thừa Phiêu Diêu Cung ra.
Như thế tốt cho ta, tốt cho ngươi, tốt cho tất cả mọi người.
Nếu Sở Mặc không nghe theo,... vậy bọn họ không ngại đem giam Sở Mặc lại đến khi hắn đồng ý mới thôi.Vương Đại Phát không hề có ý khuyên nhủ chuyện này. Chỉ ngấm ngầm gửi cho đường chủ Thanh Long đường một bức thư, nhưng hồi âm của Đường chủ làm cho Vương Đại Phát cảm thấy nhụt chí.
Đường chủ ủng hộ mấy người đó.
Tuy Ẩn giả rất đáng sợ, nhưng Thanh Long đường cũng không dễ chọc!
Sau lưng Thanh Long đường toàn bộ môn phái cao trung Đại lục Thanh Long. Mạng lười ngầm đáng sợ tới mức vượt qua tưởng tượng của người thường, và cũng không phải không có ẩn giả quen thân.Bởi vậy, ngoài trừ Vương Đại Phát ra, toàn bộ mọi người trên dưới hầu như không có ai để Sở Mặc vào trong mắt.
Vốn dĩ Vương Đại Phát không hề đồng ý việc mời Sở Mặc tới, nhưng không thể chống lại ý muốn của số đông. Vì lẽ đó, trên thiếp mời Vương Đại Phát dùng từ vô cùng cao ngạo, tận trong sâu thẳm không hề mong muốn Sở Mặc tới tham gia buổi yến tiệc này.
Không ngờ Sở Mặc vẫn tới.
Vương Đại Phát vừa có chút thất vọng vừa có chút cảm động. Rõ ràng, Sở Mặc coi y là bằng hữu. Đến dự tiệc cũng là nể mặt mũi VươngĐại Phát.
Vì thế, Vương Đại Phát thầm nhủ trong lòng: dù thế nào, cũng không thể để Sở Mặc trong phủ bị đám người này làm khó. Cho nên y không ra ngoài tiếp đón, nhưng ngầm phân phó giải thích cho Sở Mặc. Khi Sở Mặc bước vào, lại bày ra thái độ như vậy.
Muốn nói cho những người khác biết, Sở Mặc này có giao tình với Vương Đại Phát!
Lúc này Sở Mặc cũng cảm thấy được sự tinh tế này.Sau đó, Vương Đại Phát giới thiệu những người khác trong bàn cho Sở Mặc.
- Vị này chính là hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường Quách Hưng, cũng là trưởng lão của Kim Đao phái.
- Vị này chính là hoàng kim trưởng lão Thanh Long Đường Vạn Trí, cũng là trưởng lão của Liệt Hỏa tông.
- Vị này là trưởng lão hoàng kim cao cấp của Thanh Long Đường, cũng làKhi giới thiệu đến hoàng kim trưởng lão Phúc Long, người đàn ông mặt mũi trắng trẻo không râu khoảng hơn năm mươi tuổi bỗng nhiên hua tay ngắt lời Vương Đại Phát. Híp mắt, như cười như không nhìn Sở Mặc:
- Ngươi... là Sở Mặc?
Sở Mặc khẽ cau mày, không vui trong lòng. Dù vị trưởng lão Thiên Kiếm Môn Triệu Thanh có cao ngạo, nhưng ít nhất không nói năng gì.
Trưởng lão Kim Đao phái Quách Hưng và trưởng lão Vạn Trí của Liệt Hỏa Tông đều gật đầu nhè nhẹ với Sở Mặc, thái độ không nhiệt tình thân thiết nhưng ít nhất cũng coi như là đã chào hỏi.Vị Phúc Long trước mắt này, có chuyện gì vậy? Mình đắc tội với hắn sao? trong lòng Sở Mặc thầm nghĩ trong lòng, tuy nhiên hắn cũng chú ý tới lúc Vương Đại Phát giới thiệu Phúc Long, nói y là hoàng kim trưởng lão cao cấp.
Hình như... còn cao hơn hoàng kim trưởng lão một bậc.
- Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, ngươi điếc à?
Chương237: Tín nhiệm
Từ chiếc bàn phía sau người đàn ông lớn tuổi mặt trắng không râu này truyền đến âm thanh trẻ trung mang phầm lạnh lùng, ngữ khí vô cùng không có thiện chí.Trong con ngươi Sở Mặc, lóe lên một tia sáng, liếc mắt người vừa nói.
Đấy là một thiếu niên khoảng hai mươi tuổi, tướng mạo anh tuấn, nhưng vẻ mặt cao ngạo, đôi môi mỏng khiến người ta nhìn vào có cảm giác vô cùng hà khắc. Nhìn Sở Mặc với vẻ mặt khiêu khích.
Sắc mặt Vương Đại Phát nhất thời trở lên lạnh lẽo, y nhìn về hướng đó điềm đạm nói:
- Lâm công tử là khách của ta.
- Ha, Vương trưởng lão, cái chức vị hoàng kim trưởng lão này củangươi ngậm bao nhiêu kim lượng, trong lòng ngươi rõ hơn ai hết. Tốt nhất đừng lên mặt trước mặt ta.
- Ngươi...
Trong mắt Vương Đại Phát lập tức lóe lên ánh mắt lạnh như băng. Y có thể trở thành hoàng kim trưởng lão của Thanh Long đường đương nhiên không phải nhờ vào quan hệ với ai. Nhưng cũng không phải vì thực lực hay thế lực đủ mạnh mà là nhờ vào sự cơ trí và năng lực kinh thương tài ba của mình.
Vương Đại Phát, nắm trong tay hơn nửa chi tiêu của Thanh Long đường. Nếu nói y là thần tài của cả Thanh Long đường cũng không có gì quá.
Bởi vậy, Vương Đại Phát còn có danh hiệu “Đại quản gia” trong Thanh Long đường.
Danh hiệu này cũng không hoàn toàn có thiện chí. Rất nhiều người cho rằng cảnh giới Vương Đại Phát thấp kém, cho y làm bạch ngân chấp sự cũng là cao lắm rồi! Hoàng kim trưởng lão? Y không xứng. Những lời nói như thế này, trong Thanh Long đường không phải là ít. Có điều Đường chủ Thanh Long đường vẫn luôn ủng hộ Vương Đại Phát.
Phúc Long ngồi ở đó, thản nhiên nói:
- Vương trưởng lão hà tất gì chấp nhặt với tiểu hài tử?
Vương Đại Phát giận quá mà cười, nói:
- Được, quả không hổ danh là đệ tử danh môn đại phái Trường Sinh Thiên, Vương mỗ lĩnh giáo rồi!
Con ngươi Sở Mặc hơi lóe ánh sáng, trong lòng cũng đã hiểu phần nào.
Trường Sinh Thiên!
Vị Phúc Long này và cả người trẻ tuổi kia, đều là người của TrườngSinh Thiên!
Chuyện năm1ngoái Sở Mặc bái sư Trường Sinh Thiên, chịu nhục mà đi hoàn toàn không phải là bí mật. Hơn nữa, lúc ấy có vô số người chứng kiến.
Bởi vậy, Phúc Long và người trẻ tuổi kia biết chuyện này cũng không có gì kỳ quái.
Nhưng Sở Mặc cũng có chút không hiểu, sao bọn họ phải châm chọc mình? Lẽ nào Phúc Long là bằng hữu của lão khốn khiếp Trường Sinh Thiên kia?- Sở Mặc, nghe nói ngươi từng bái sư Trường Sinh Thiên, nhưng vì tư chất không đủ, bị đuổi ra ngoài.
Phúc Long vẫn ngồi đó, thản nhiên nhìn Sở Mặc nói:
- Không ngờ, chớp mắt có thể thay hình đổi dạng... thành thần y gì gì đấy, ha ha, đúng là thú vị thật đấy.
Sở Mặc thoáng nhìn Phúc Long, ngữ khí nhàn nhạt:
- Đúng vậy, nhưng chuyện này, có liên quan gì đến Phúc Long trưởng lão đâu?
Người trong đại sảnh bàn tán xì xào.
- Cái4gì? Thật không ngờ, khách quý của Vương trưởng lão lại là đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ? Thú vị rồi đây. Đúng là cũng chẳng ngờ Vương trưởng lão cả đời kinh thương cũng có lúc nhìn nhầm.
- Nói không chừng người ta không tu luyện được, nhưng lại có bản lĩnh học y.
- Đúng thế, không phải Vương trưởng lão nói rồi sao, thiếu niên này đã chữa được bệnh bất năng nhân của Hạ Kinh mà, nói không chừngVương trưởng lão của chúng ta cũng...
- Ha ha ha.
Trong đại sảnh yến hội vang lên những tiếng cười trầm thấp.
Dù cảnh giới Vương Đại Phát không cao, nhưng cũng không đến mức không nghe được những lời trào phúng trong đại sảnh. Khuôn mặt tức giận đến nỗi trắng bệch.
Dù nói thế nào, Vương Đại Phát y cũng là hoàng kim trưởng lão của Thanh Long đường. Đã cống hiến bao nhiêu cho cả Thanh Long đường này.Bình2thường cũng có rất ít người trong Thanh Long đường giao tiếp với y, dù biết những người đó không đánh giá cao bản thân, nhưng không ngờ, một đám thanh đồng, bạch ngân đến từ tổng đường lại dám chế giễu y như vậy.
Chuyện này đã nói rõ một điều, bình thường trong tổng bộ Thanh Long đường, hầu như chẳng có một ai có chút kính trọng... với Vương Đại Phát y cả.
Người trẻ tuổi đằng sau Phúc Long trưởng lão đập bàn đứng dậy, phẫn nộ nói:
- To gan! Một tên đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ, lại dám lớn lốinhư vậy, ta thấy ngươi chán sống rồi!
Sở Mặc buông mí mắt, liếc nhìn vị Phúc Long trưởng lão, thản nhiên nói:
- Không vào Trường Sinh Thiên, thật sự là may mắn của đời ta, mới nghĩ phải làm đồng môn với loại người vô lý như thế này, ta đã cảm thấy thật ghê tởm.
- Ta1đánh chết ngươi!
Người trẻ tuổi kia đứng bật dậy, phẫn nộ nhìn Sở Mặc, trên người bộc phát một cổ khí tức cường đại.Trong đại sảnh phảng phất mùi máu. Một luồng huyết khí vô cùng mãnh liệt bao trùm Sở Mặc.
Thiết huyết cảnh!
Không ngờ người trông chỉ khoảng hai mươi tuổi này, đã đạt tới tầng năm hoàng cấp của Thiết Huyết Cảnh!
Cảnh giới này được coi là trảm cường nhân nghìn người ở thế tục.
Như vậy đủ thấy sự đáng sợ của cảnh giới này thế nào.Gia gia của Sở Mặc, tuổi đã lớn như vậy còn chưa đột phá đến cảnh giới này. Vậy mà một người chưa đến hai mươi tuổi lại thành công. Hơn nữa trông y không hề giống với người phụ thuộc vào đan dược để đột phá. Bởi vậy, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Vương Đại Phát tức giận đến nỗi cả người run run, nhìn Phúc Long trưởng lão nói:
- Muốn2phá nhà của ta haysao?
Lúc này Phúc Long trưởng lão mới lười biếng quay đầu nhìn người trẻ tuổi kia:
- Được rồi, đừng nói chuyện chém giết nữa, nể mặt Vương trưởnglão chút.
Nghe vậy người trẻ tuổi kia mới thu hồi khí tức trên thân, lạnh lùng nhìn Sở Mặc:
- Coi như ngươi gặp may!
Nói rồi thở phì phì ngồi xuống.
Lúc này Phúc Long trưởng lão thoáng nhìn về phía Vương Đại Phát:
- Vương trưởng lão phải cẩn thận hơn chút nữa, đừng để bị lừa. Đầu năm nay nhiều kẻ lừa đảo lắm, Vương trưởng lão nhà lớn làm ăn lớn, tuy có bị lừa chút tiền cũng không bận lòng, nhưng bị truyền ra ngoài, cũng chẳng dễ nghe cho lắm.Vương Đại Phát lạnh lùng nói:
- Vương mỗ tự biết phân thật giả, không nhọc Phúc Long trưởng lão bận lòng.
Phúc Long thản nhiên nói:
- Chuyện này, có liên quan gì đến ta đâu, chẳng qua, ta không có hứng7thú ngồi cùng một bàn với tên tiểu tử bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ. Ta tiếp không nổi.
Nói rồi, Phúc Long đứng dậy, đi về hướng bàn ở phía sau.
Vương Đại Phát nhất thời bối rối đứng đó. Sắc mặt xanh mét, nhìnPhúc Long trưởng lão điềm nhiên ngồi cùng bàn với đệ tử của gã.
Mấy vị hoàng kim trưởng lão khác cũng không nhịn nổi có chút nao nao, nhìn sắc mặt xanh mét của Vương Đại Phát, lại nhìn Phúc Long ngồi ở bên bên kia. Trong phút chốc tất cả cùng đồng loạt đi đến những bàn khác ngồi.
Triệu Thanh đi đầu, Quách Hưng và Vạn Trí theo sau.
Chương238: Đối đầu (1)
Những người này đều là người có mặt mũi, Phúc Long thì không nói, đấy là đồ đệ bị Trường Sinh Thiên vứt bỏ. Bọn họ cứ ngồi ở chỗ đấy cũng có gì mất giá đâu?Cả bàn lớn chỉ còn chừa lại hai người Vương Đại Phát vẫn chưa giới thiệu, vẻ mặt bối rối, không hề nhúc nhích.
Hai người này, là hoàng kim trưởng lão trong Thanh Long đường có chút giao tình với Vương Đại Phát. Dù cũng bị ảnh hưởng bởi những lời nói của Phúc Long nhưng không thể đứng dậy rời đi. Chỉ e làm như thế, Vương Đại Phát sẽ phát điên ngay tại chỗ.
Dù hiện tại, cũng gần như thế rồi.
Vương Đại Phát xoay người, khom người thật sâu với Sở Mặc:
- Sở hiền đệ, xin lỗi, lão ca không ngờ lại sự việc lại thành ra thếnày. Nếu biết sớm, nói gì ta cũng sẽ không gửi tấm thiếp mời cho ấy cho hiền đệ. Giờ bữa cơm này phỏng chừng hiền đệ cũng không có tâm tình ăn nữa. Lão ca chỉ có thể mặt dầy, mời hiền đệ về trước. Sau đấy lão ca sẽ đích thân đăng môn, xin lỗi hiền đệ.
Sở Mặc gật đầu, đối mặt với cư xử của Phúc Long, trên mặt không hề có một chút biểu tình dư thừa.
Chỉ có điều ấn tượng về Trường Sinh Thiên cực kỳ xấu!
Vốn dĩ người hắn hận chỉ có đám người trưởng lão Triệu Hồng Chí, trước là trưởng lão Triệu Hồng Chí, sau là đệ tử Triệu Phàm Trường Sinh Thiên, giờ đây lại lòi ra Phúc Long trưởng lão và người trẻ tuổikhông rõ danh tính. Cả đám người Trường Sinh Thiên, trong con mắt Sở Mặc, đã chẳng còn chút hảo cảm gì nữa.
Sở Mặc vừa chuẩn bị rời đi, Phúc Long trưởng lão lại buông rèm mắt, thản nhiên nói:
- Người có thể đi, nhưng để đồ lại.
- Đúng vậy, còn muốn sống thì mau giao nộp thứ thuộc về chúng ta ra. Nếu không, ngươi đừng hòng bước ra khỏi cửa này.
Người trẻ tuổi ngồi cạnh Phúc Long trưởng lão cười lạnh nói.
Không khí trong đại sảnh phút chốc ngưng trọng. Tất cả mọi ngườiđều hướng ánh mắt nhìn về Sở Mặc, ánh mắt nóng bỏng tràn ngập tham niệm (lòng tham)!
Tuy Vương Đại Phát rất rõ những người này muốn làm cái gì, nhưng không ngờ bọn họ làm khó dễ ngay tại đây. Điều này có nghĩa lôi Vương Đại Phát vào cùng một hội.
Dù Sở Mặc có tin tưởng y thế nào, chắc chắn cũng sẽ nghĩ rằng:
- Vương Đại Phát lừa mình!
Điều tối kỵ nhất của một thương nhân là gạt người!Nếu không có uy tín và danh dự, sau này ai còn muốn giao dịch với ngươi?
Vì lẽ đó, trong phút chốc sắc mặt Vương Đại Phát lạnh lẽo đến tột độ, phẫn nộ nhìn Phúc Long trưởng lão:
- Lâm công tử là khách của ta! Hôm nay ta xem các ngươi ai dám làm khó dễ hắn? Các ngươi thật sự cho rằng cái chức hoàng kim trưởng lão Vương Đại Phát ta được nặn từ bùn sao?
Lời Vương Đại Phát nói tràn ngập khí phách. Đại sảnh yến hội vốn tĩnh mịch, giờ phút này càng trở thêm yên tĩnh, đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe thấy.Tất cả mọi người đều khiếp sợ Vương Đại Phát, không dám tin vào mắt. Bọn họ không thể tin được “người mình” lại bảo hộ ngoại nhân như vậy.
Ha!
Trong đám người, bỗng vang lên một tiếng cười nhạo.
Có người cười lạnh nói:
- Trình độ diễn trò của Vương trưởng lão không đến thế tục mở đoàn kịch thật đáng tiếc. Làm điếm vẫn còn muốn lập miếu thờ sao? Ngươi có dám nói, lúc gửi thiệp mời, ngươi hoàn toàn không biết bọn ta muốnlàm gì? Giờ lại liều mạng chối bỏ, chậc chậc không hổ là thương nhân. Đúng là một cái đầu thông minh, đến bước này rồi, còn không muốn đắc tội với người khác.
Cảnh giới người nói ra lời vừa rồi không thấp, thanh âm mơ hồ, khiến người ta khó đoán ai nói.
Vương Đại Phát sắc mặt đã xanh lại càng thêm xanh, muốn nói gì đó.
Sở Mặc ở bên vỗ vai Vương Đại Phát, khẽ cười nói:
- Lão ca, không cần nói gì hết, đệ tin lão ca!
Vương Đại Phát vẻ mặt hổ thẹn:
- Hiền đệ, lão ca có lỗi với đệ. Ban đầu thực sự ta biết có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó. Ta không nên gửi tấm thiệp mời ấy cho đệ mới phải. Nhưng hiền đệ yên tâm, hôm nay dù thế nào, ta cũng sẽ bảo đảm cho đệ chu toàn.
Sở Mặc cười cười:
- Đệ nói tin là tin, vì cho dù không có tấm thiếp mời của lão ca, họ muốn làm gì vẫn cứ làm thôi. Nếu lão ca thật sự muốn đối phó đệ, có rất nhiều cách để né tránh. Hà tất phải giở trò ở nhà của chính mình? Không sợ xui xẻo sao?Mấy câu nói của Sở Mặc khiến cho vành mắt lão thương nhân thành thục như Vương Đại Phát ửng đỏ. Ngay lập tức, y lạnh lùng nhìn về phía mấy người Phúc Long trưởng lão:
- Đây là nhà ta! Nếu các ngươi muốn động thủ ở đây, Vương Đại Phát ta không cản nổi mấy người! Nhưng từ nay về sau, Vương Đại Phát cùng Thanh Long đường, cắt đứt quan hệ! Nếu các ngươi cảm thấy có thể gánh nổi trách nhiệm này, thì mau động thủ đi!
- Vương trưởng lão hà tất phải làm bộ làm tịch như thế, không cho chúng ta động thủ ở đây. Đơn giản, Ngươi để Sở Mặc ra ngoài, chúng ta động thủ ngoài đường là được. Vương trưởng lão ngươi là thần tài của Thanh Long đường, chúng ta nào dám gánh trách nhiệm ép ngài phảnbội.
Giọng nói lạnh như băng kia mơ hồ vang lên trong sảnh, giọng điệu cực kỳ trào phúng.
Tiếp đó còn nói:
- Các ngươi đã hiểu rõ ý của Vương trưởng lão chưa? Không được động thủ ở đây, đợi vật nhỏ này ra khỏi đại môn nhà họ Vương, lập tức ra tay. Ha, Vương trưởng lão của chúng ta là hán tử chân chính nghĩa khí ngất trời, không nỡ nhìn bằng hữu gặp nạn trong chính nhà của mình.
Trong đại sảnh rất nhiều người không nhịn nổi cười nhạo, hiển nhiênlời này nói đúng tâm tư của bọn họ.
Bọn họ thấy, Vương Đại Phát đang làm bộ làm tịch, đang diễn trò!
Không để họ động thủ trong nhà của mình, thậm chí còn đe dọa sẽ rút khỏi Thanh Long đường... nhưng thực tế những người ở đây, ai mà không rõ, muốn rút lui khỏi Thanh Long đường dễ dàng vậy sao?
Nói rút là rút? Đừng nói là hoàng kim trưởng lão, cho dù là thành viên hắc thiết nhỏ nhoi thôi, muốn rút lui, cũng phải chịu sự truy sát và áp bức vô tình của Thanh Long đường!Vương Đại Phát bị tức giận đến sôi máu, cắn răng rít gào nói:
- Không tin đúng không? Nhớ cho kỹ, hôm nay là các ngươi ép ta! Sau này Đường chủ có hỏi tới, các ngươi có gan, cứ nói thực! Ta nói rồi đấy! Hôm nay Sở Mặc bước ra khỏi đại môn Vương Đại Phát ta, trong vòng ba ngày, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì. Vương Đại Phát ta ngay lập tức cắt đứt quan hệ với Thanh Long đường! Các ngươi không cần dùng ánh mắt như thế nhìn ta, ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Các ngươi nghĩ ta đang khoác lác, không dám rời khỏi Thanh Long đường thật sao? Các ngươi đừng quên, thế giới này là Tứ Tượng đại Lục! Không gọi là Đại lục Thanh Long! Tuy rằng Vương Đại Phát ta chẳng có thực lực gì, nhưng thế giới này không thiếu người luyện võ mạnh! Chỉ thiếu... thương nhân lợi hại.Những người có mặt tại chỗ bất giác giật mình trong lòng. Vì bọn họ không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu ý tứ của Vương Đại Phát.
Chương239: Đối đầu (2)
Theo lẽ thường, người Thanh Long đường, chắc chắn không dám rút lui.
Nhưng Vương Đại Phát là ai? Y không chỉ là một trưởng lão hoàng kim, mà hơn thế nữa y là thương nhân thiên tài hiếm có!
Cũng không phải y dựa vào thế lực của Thanh Long đường mới có được thành tựu ngày hôm nay. Vốn dĩ y đã rất thành công rồi mới gia nhập Thanh Long đường.Nói cách khác, sự lệ thuộc của Thanh Long đường vào Vương Đại Phát đã lớn hơn nhiều sự lệ thuộc của Vương Đại Phát vào Thanh Long đường!
Tứ Tượng đại lục không có tiên, đi lại ăn uống đại tiện tiểu tiện, những việc này thường ngày có vị cường giả cao cao tại thượng nào quan tâm? Nhưng có ai... có thể bỏ được đâu?
Tầm quan trọng của Vương Đại Phát với cả Thanh Long đường không cần nói cũng biết!
Những lời Vương Đại Phát vừa nói ra, rất rõ ràng. Thế giới này đượcgọi là Tứ Tượng đại lục, không phải là Đại lục Thanh Long!
Ngoài Thanh Long đường của ngươi ra, còn có Chu Tước Hội, Bạch Hổ điện và Huyền Vũ cung!
Người như Vương Đại Phát đây, một đại thương nhân gia sản hàng ức hàng vạn, có thế lực nào không muốn tranh giành?
Đừng thấy Phúc Long ở đây châm chọc, khinh thường Vương Đại Phát. Nếu Vương Đại Phát có muốn bước vào Trường Sinh Thiên, gã chẳng có bất cứ tư cách gì chặn lại, ngay cả chưởng môn Trường Sinh Thiên cũng sẽ đích thân tiếp đón! Hơn nữa thái độ tốt hơn Phúc Long vôsố lần!
Đến lúc đó, địa vị của Vương Đại Phát ở Trường Sinh Thiên tuyệt đối sẽ không kém hơn Phúc Long một chút nào!
Đây là giá trị của Vương Đại Phát!
Vì vậy dám nói những lời đối đầu với đám người này, vì nếu có cá chết rách lưới, cũng không hề sợ bất cứ sự uy hiếp nào.
Đám người Phúc Long nhìn Vương Đại Phát, ánh mắt không thiện cảm. Vương Đại Phát cũng nhìn về phía đối diện bằng con mắt lạnhlùng.
Chưa chắc chỉ người luyện võ mới có sự dũng cảm.
Trong lòng Vương Đại Phát, tương đối thất vọng về Thanh Long đường. Không ngờ nơi mình cống hiến bao nhiêu năm nay lại đối đãi với mình như vậy.
Thanh Long đường muốn có truyền thừa của Phiêu Diêu Cung, cũng đâu có là gì. Có ai không muốn? Vương Đại Phát y cũng muốn có!
Nhưng cổ ngữ nói rất hay, quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo.( Ngườiquân tử coi trọng của cải nhưng muốn giành lấy cũng phải có đạo). Vương Đại Phát cũng chẳng phải quân tử, nhưng y là thương nhân! Trong mắt người thương nhân, bất cứ thứ gì trên thế giới này có giá đều có thể đàm phán được!
Y tin rằng, chỉ cần đưa ra một số lượng tiền đủ để làm Sở Mặc động tâm, chưa chắc đã không tìm được cách giải quyết.
Huống hồ còn có một biện pháp đơn giản hơn. Đấy là, phái hài tử có thiên phú từ thân gia của mình đến học viện Phiêu Diêu Cung hoàng gia học tập. Như vậy, phỏng chừng hai mươi năm cũng không cần những truyền thừa của Phiêu Diêu Cung ở thành Viêm Hoàng này nữa, trừ mộtsố ít phần trọng tâm, còn lại đều có thể có được dễ dàng không cần tốn binh chảy máu.
Đây mới là thượng sách!
Giữa Vương Đại Phát và Sở Mặc, không hề có giao tình sâu đậm. Nhưng y vẫn kiên quyết, bất kể chuyện gì, chỉ cần có biện pháp giải quyết tốt hơn, sẽ không lựa chọn phương án tồi nhất.
Trở mặt với Sở Mặc, theo Vương Đại Phát, chính là phương án tồi nhất.Nhưng hầu như tất cả mọi người Thanh Long đường,... lại nhất quyết lựa chọn con đường tồi tệ nhất.
Vương Đại Phát đưa Sở Mặc ra khỏi đại sảnh, tiễn đến tận đại môn, vẻ mắt xin lỗi:
- Hiền đệ, lão ca chỉ có thể giúp đến đây thôi. Ba ngày, có thể chạy được bao xa thì hãy chạy bấy xa! Ngàn vạn lần không thể tiếp tục ở lại thành Viêm Hoàng này nữa. Đám người này không kiêng nể một ai, dù hoàng gia có ra mặt, cũng chưa chắc đã được việc!
Sở Mặc cười cười, nhìn Vương Đại Phát nói:
- Dù lần này lão ca bất đắc dĩ phải gửi thiếp mời cho đệ. Nhưng đệkhông trách ca! Đám người này, cứ mặc bọn họ đi.
Nói rồi, Sở Mặc chăm chú nhìn Vương Đại Phát nói:
- Nhưng, lão đệ cũng có lời mời quá đáng, không biết lão ca có hứng thú hay không?
- Gì vậy? Đệ cứ nói, chỉ cần ta làm được nhất định sẽ làm.
Sắc mặt Vương Đại Phát trở nên nghiêm túc.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Chuyện này, có thể xảy ra, có thể không xảy ra. Đệ cũng chỉ nói như vậy, lão ca cứ nghe thôi cũng được.- Ừ, đệ nói đi!
Vương Đại Phát nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói:
- Nếu có ngày Thanh Long đường bị diệt vong, đệ hy vọng, lão ca có thể tới giúp ta.
- Diệt... diệt vong...
Khóe miệng Vương Đại Phát co quắp, nhìn Sở Mặc như ngốc:
- Hiền đệ đang nói giỡn sao?
Sở Mặc cười ha ha:
- Lão ca cứ coi như đệ đang nói giỡn đi.
Vương Đại Phát cau màu, như đang suy nghĩ chuyện này có khả năng xảy ra. Nhưng ngay sau đó lắc đầu, cười khổ nói:
- Chuyện này, căn bản không thể có khả năng xảy ra. Đệ không biết thành phần Thanh Long đường phức tạp. Các đại môn phái cao trung ở trên Đại lục Thanh Long này đều có quan hệ trực tiếp hoặc gián tiếp với Thanh Long đường. Bọn họ tuyệt đối sẽ không để Thanh Long đường có chuyện gì bất trắc.
Sở Mặc cười gật đầu:
- Vậy lão ca cứ coi như đệ si nhân thuyết mộng đi. (Người ngốc nóichuyện viển vông hoang đường)
Nói rồi, vẫy tay với Vương Đại Phát, mặt ung dung rời đi.
Vương Đại Phát nhìn bóng lưng Sở Mặc, hơi trầm mặc một lát, đột nhiên nói:
- Nếu... thực sự có ngày đó, ta đồng ý!
Sở Mặc không quay đầu lại, chỉ giơ tay phải, dựng ngón cái lên
Vương Đại Phát trở mặt, Sở Mặc cũng đi rồi. Yến tiệc ở "Vương phủ" cũng không vui vẻ gì mà tự tàn cuộc. Còn có bao nhiêu người thầm báo cáo chuyện Vương Đại Phát với Đường chủ Thanh Long đường thì không biết.
Dù có biết, Vương Đại Phát cũng không quá để ý. Trong đầu của y, vẫn quanh quẩn câu nói của Sở Mặc:
- Nếu có ngày Thanh Long đường diệt vong, đệ hy vọng, lão ca có thể tới giúp...
Thanh Long đường diệt vong?Sao có thể chứ?
Ai cũng biết, Đường chủ Thanh Long đường là một ẩn giả vô cùng mạnh.
Ẩn giả vô danh, ẩn giả đại danh!
Là câu nói mà tất cả cường giả trên Tứ Tượng đại lục này đều công nhận.
Ẩn giả vô danh, ý nói ẩn giả ai cũng thần bí, rất ít người biết lai lịch và chi tiết của họ; ẩn giả đại danh, ý nói bất cứ ai cũng có bản lĩnh caocường, một khi đã ra tay, long trời lở đất!
Bởi vậy, hai chữ ẩn giả này ám chỉ những cường nhân mạnh nhất Tứ Tượng đại lục!
Sư tôn của Sở Mặc, tám chín phần là một ẩn giả, nhưng sau lưng Thanh Long đường, cũng có một ẩn giả như vậy!
- Cho nên... Sở hiền đệ, thật sự không phải lão ca xem thường đệ, tiêu diệt Thanh Long đường, còn khó hơn tiêu diệt Đại Hạ gấp trăm lần!
Vương Đại Phát lẩm bẩm nói, không nhịn được mà lắc đầu thở dài....
Chương240: Rời thành
Trong cảnh chiều hôm, Sở Mặc không nhanh không chậm như đang tản bộ.
Hắn không trở về nhà, mà hướng về phía Thao thiết lầu. Đây gần như đã trở thành thói quen của Sở Mặc, dù Diệu Nhất Nương đã rời đi. Nhưng có chuyện gì, Sở Mặc vẫn có thói quên đi tới đó.
Đến Thao thiết lầu, Sở Mặc gặp Sở Yên, nói với nàng vài câu. Sau đó viết một phong thư, bảo nàng sai người vào trong cung, dâng lên Hoàng thượng.Rồi lại dặn dò Sở Yên báo với Hứa Phù Phù, sắp tới cẩn thận một chút, đừng đi loạn xạ.
Sở Yên cau mày, trong mắt mang theo vài phần lo lắng nhìn Sở Mặc, không kìm được có chút do dự hỏi Sở Mặc:
- Công tử, sao ta cảm thấy người như đang...
- Dặn dò hậu sự?
Sở Mặc nhìn Sở Yên do dự, cười nói.
- Công tử không được nói lung tung.
Sở Yên giận nói.Sở Mặc cười khổ:
- Không sao, tới đây ta có chút chuyện phải ra ngoài mấy ngày, ngươi ít nhiều cũng phải chú ý cẩn thận.
- Công tử chắc chắn không có chuyện gì? Theo chút tin tức mà ta được biết, gần đây có một số lượng lớn người trong đại môn phái xuất hiện ở thành Viêm Hoàng. Không những có Chu Tước đại lục, mà còn có rất nhiều người của Đại lục Thanh Long. Rồi cả mật thám trà trộn vào nữa.
Sở Yên có chút lo lắng nhìn Sở Mặc:
- Bề ngoài trông thành Viêm Hoàng vẫn như như thường, phồn hoa náo nhiệt, nhưng phong vân gợn sóng. Có phải bọn họ... đều hướng tớihọc viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung không?
Sở Mặc gật đầu:
- Yên tâm đi, mấy chuyện này, không cần ngươi lo lắng. Nhưng ngươi cũng đừng hành động lỗ mãng! Có được tin tức thế này chứng tỏ tổ chức chúng ta bắt đầu phát huy thực lực rồi! Ngươi cứ tiếp tục nỗ lực như vậy là được!
Sở Yên khẽ cắn môi dưới, dịu dàng nói:
- Công tử, nhất định phải chú ý an toàn. Nếu công tử có nguy hiểm gì, nhất định ta sẽ không sống một mình!- Sau này đừng nói những lời như vậy nữa. Đừng nói nếu ta có chuyện gì, dù có chuyện gì, ngươi cũng phải tiếp tục sống tốt. Phải báo thù cho ta nữa chứ!
Sở Mặc cười nói.
Lo lắng trong mắt Sở Yên, không hề vơi đi. Trực giác nữ nhân vốn luôn mẫn cảm, Sở Yên cảm thấy, Sở Mặc có chuyện gì đang giấu giếm nàng. Nhưng Sở Mặc không muốn nói, nàng cũng không có cách nào.
- Đúng rồi công tử, tổ chức chúng ta vẫn chưa có tên. Hay là công tử nghĩ một cái tên đi?
Sở Yên bỗng nhiên nói.Sở Mặc gãi đầu, nói:
- Việc đặt tên này, ta không am hiểu lắm, để ta nghĩ đã...
Sở Mặc nói rồi, ngồi đó suy tư, trong lòng thầm nói:
- Nơi này môn phái nhiều, thế lực Tứ Tượng đại lục như một tấm lưới rộng lớn, phú khắp trời đất khiến hắn không thể động đậy được.
Trong lòng hắn có một ý niệm mãnh liệt, nhất định phải xé rách tấm lưới này!
Chém một đao...đến tận trời cao!
Sở Mặc hơi do dự một chút, rồi nói:
- Gọi là Thí Thiên đi!
- Thí Thiên? Sở Yên nhẹ chau lại đôi mi thanh tú, lẩm bẩm nói:
- Sát khí nặng quá, nhưng... cũng rất có khí phách! Được, vậy gọi là Thí Thiên!
Sau đó Sở Mặc cáo biệt Sở Yên, rời Thao thiết lầu, không nhanh không chậm hướng về phía ngoại thành.Có rất nhiều người đang lén lút theo dõi hắn, nhưng Sở Mặc lại như không hề phát hiện ra điều gì, vẻ mặt giống như đi dạo chơi.
Nếu giờ không phải đã vào đêm.
Tháng tư Viêm Hoàng Thành, đầu mùa xuân.
Tiết trời đã trở nên ấm áp, nhưng gió đêm, vẫn lành lạnh. Vì thế trên đường, chẳng thấy mấy ai đi đường.
- Tên tiểu tử kia lại đi ra ngoại thành một mình? Hắn chê cái chết của mình đến chậm quá hay sao?- Chẳng nhẽ ngoại thành có mai phục?
- Mai phục cái rắm! Tên tiểu tử thối tha thế tục, dù có dùng cực phẩm đan dược của môn phái, cùng lắm cũng chỉ tương đương với ba tầng cảnh giới nguyên quan mà thôi. Cứ cho Đại Hạ là nước cao nhất Đại lục Thanh Long này, nhưng trấn thủ giả lợi hại nhất hoàng cung là cường giả Minh Tâm cảnh bảy tầng hoàng kim. Nếu cao thủ như vậy tham gia vào chắn chắn sẽ có chút phiền toái, nhưng sao gã lại chạy tới đây giúp tên tiểu tử thối tha này được?
- Đúng vậy, cho dù là gã cao thủ đó có muốn, chắc gì hoàng đế thế tục đã đồng ý! Đời nào có chuyện vương triều thế tục dám đối nghịchtrực diện với chúng ta cơ chứ? Với lại, hoàng đế cần an toàn, tuyệt đối sẽ không để an nguy bản thân xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Trong bóng đêm, có rất nhiều người đang bàn bạc trao đổi với nhau, không đoán ra Sở Mặc làm như vậy là có ý gì?
Nhưng theo bọn họ, một tên thiếu niên thế tục, thì có thể bày ra trò gì được chứ?
Vương Đại Phát đương nhiên có tình báo của riêng mình, sau khi nghe Sở Mặc đến Thao thiết lầu một lúc, sau đó một mình hướng về phía ngoại thành. Phản ứng đầu tiên của y, là khẩn trương gọi người đếnngăn Sở Mặc.
Nếu như ở trong thành, mấy người Thanh Long đường còn có chút cố kỵ, nhưng một khi ra đến ngoại thành thì... thật sự chẳng còn chút cố kỵ nào nữa cả.
Hơn nữa, hiện giờ đâu phải chỉ có mỗi đám Thanh Long đường đang theo dõi nhất cử nhất động của Sở Mặc đâu cơ chứ?
Mấy người của Chu Tước hội, chắc chắn cũng đang âm thầm theo dõi Sở Mặc!Mấy môn phái lớn nhỏ đến từ Chu Tước đại lục ngửi thấy mùi của mấy môn phái đó trên Đại lục Thanh Long... chẳng có bất kỳ một lý do gì mà bỏ qua Sở Mặc đang một mình rời khỏi thành.
Cũng có nghĩa, Sở Mặc hiện giờ là một miếng bánh ngọt ngào, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều muốn cắn một cái thật mạnh.
Nhưng tiếp sau đó, Vương Đại Phát bình tĩnh trở lại.
Y nhớ lại ngày đầu từ khi quen biết Sở Mặc, từng cử chỉ từng lời nói của Sở Mặc.Một lát sau, đôi lông mày đang nhíu chặt của Vương Đại Phát từ từ giãn ra.
Trên mặt y, lộ ra một chút nụ cười thản nhiên.
- Tiểu tử được lắm!
Lần đầu tiên gặp Sở Mặc là trong phòng phong vân đấu giá, Sở Mặc khi ấy vẫn là thanh niên xa lạ.
Thuật dịch dung thật quá lợi hại, nếu y không tổng hợp các nguồn tin tức có được, suy đoán thân thế của Sở Mặc. Quả thật không dám tin, thanh niên ấy, lại có liên quan tới Sở Mặc.
Tuy rằng tuổi không lớn thậm chí có thể nói là còn quá trẻ, chỉ là thiếu niên. Nhưng Vương Đại Phát chưa từng khinh thường Sở Mặc.
Đây là người thanh niên vừa dũng cảm lại cẩn trọng và kiêu ngạohơn ai hết!
Dù là ai, xem thường hắn, nhất định sẽ có kết quả xấu.
- Cho nên, hắn sẽ không bao giờ đi làm mấy chuyện ngốc nghếch như vậy! Lẽ nào... sự phụ của hắn xuất hiện rồi?
Mắt Vương Đại Phát chợt sáng ngời.
Đồng thời trong lòng lại nhớ đến câu nói ấy của Sở Mặc: Nếu có một ngày Thanh Long đường bị diệt vong, ta hy vọng, lão ca có thể tới giúp ta...- Đây quả thật là tiết tấu nghịch thiên!
Bình luận facebook