-
Chương 216-220
Chương216: Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung (2)
- Đúng. Chính giữa nhân gian này! Ai nói môn phái nhất định phải nằm ở nơi rừng xanh núi thẳm nào?
- Nương tựa vào hoàng gia sao?
- Không phải là nương tựa bọn họ, chúng ta cứ phát triển của chúng ta. Chỉ cần đến một lúc nào đó, mượn danh nghĩa bọn họ là được rồi.
- Vậy có được không? Hoàng gia cũng đâu có ngốc?
- Hoàng gia đương nhiên không ngốc rồi, nhân tài do môn phái nhỏ của chúng ta bồi dưỡng ra, có thể hợp tác với hoàng gia mà! Lại không cần bọn họ cung cấp bất cứ tài nguyên nào, chỉ có điều là phải mượn tạm danh nghĩa của bọn họ. Cuộc giao dịch này với hoàng gia mànói thì chẳng thiệt chút nào!
Sở Mặc cười nhìn Diệu Nhất Nương:
- Hơn nữa, môn phái nhỏ này của chúng ta sẽ được đặt tên là Phiêu Diêu Cung!
- Này này này… Việc này có thể sao?
Diệu Nhất Nương nói hơi chần chờ, nhưng trong mắt rõ ràng cho thấy đã động lòng rồi.
Thân là một đệ tử của Phiêu Diêu Cung, tâm nguyện lớn nhất cả đời dĩ nhiên là có thể quang minh chính đại thành lập môn phái một lần nữa.Từ trước tới nay, Diệu Nhất Nương chưa từng nghĩ tới việc có thể quang minh chính đại lập ra một môn phái ở ngay giữa nhân gian.
Hiện giờ Sở Mặc đề xuất ra, phản ứng đầu tiên của nàng là: Việc này có hơi điên khùng quá hay không?
Dù sao chưa từng nghe nói sẽ có môn phái nào xây dựng ngay giữa nhân gian cả. Môn phái luôn là một thứ cao cao tại thượng, từ trên nhìn xuống chúng sinh. Trong ấn tượng chung của tất cả mọi người, mọi môn phái dù lớn hay nhỏ, đều hẳn là nằm ở nơi núi cao sông sâu mà người thường khó có thể tới gần mới đúng.Nhưng nghĩ lại, Diệu Nhất Nương lại cảm thấy lời của Sở Mặc khá là có lý.
- Đúng vậy thật… Cho tới giờ đâu có ai quy định môn phái nhất định phải thành lập ở nơi thâm sơn cùng cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài. Phiêu Diêu Cung đã không còn tồn tại, hoàn toàn bị diệt vong rồi! Lúc này, muốn xây dựng lại Phiêu Diêu Cung nhất định phải lợi dụng được yếu tố bất ngờ.
Diệu Nhất Nương lầu bà lầu bầu, càng ngày càng cảm thấy đề nghị của Sở Mặc vô cùng khả thi.
Sở Mặc cười nói:
- Nhưng một khi tin tức này truyền ra, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba bão táp. Đến lúc đó, cũng sẽ xuất hiện hai phái khen chê.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, trong mắt tràn ngập sự sùng bái.
Sở Mặc nói:
- Những môn phái khác nhất định sẽ cười nhạo chúng ta, cũng sẽ phê bình tới tấp, nói chúng ta làm mất thân phận của môn phái trong mắt người đời! Nhưng những người trong nhân gian, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới sẽ có cơ hội tiếp xúc với các môn phái, nhất định sẽ vô cùng phấn khởi!Diệu Nhất Nương yên lặng gật đầu:
- Điều này là chắc chắn, tuy nhiên, áp lực từ phía các môn phái, ta nghĩ ta có thể kiên trì chịu đựng được.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Vấn đề cũng không phải nằm ở có kiên trì hay không, cho nên, chúng ta phải đi một con đường khác. Vì sao mọi chuyện nhất định phải suy nghĩ dựa theo lối mòn như vậy chứ?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, không biết nói gì, trong lòng lại tự nhủ đề nghị thành lập một môn phái nhỏ hình như là do ngươi đưa ra mà?Sở Mặc nói:
- Bên ngoài chúng ta có thể lấy một cái tên cho môn phái này, ví dụ như, tên là Học viện hoàng gia Đại Hạ Phiêu Diêu Cung!
Diệu Nhất Nương thừ người ra nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói với vẻ mặt lạnh nhạt:
- Lúc quảng bá, chúng ta cứ quảng bá rằng đây là một môn phái mới thành lập! Có công pháp, tâm pháp cao nhất, có hai vị… thầy giỏi tung hoành trên thế gian! Khụ khụ… Còn có các loại tài nguyên… dựa vào cống hiến để đổi lấy! Cứ như vậy, nguồn cung đệ tử cho môn phái là khỏi phải lo rồi, ngươi thử nghĩ xem, vừa hoàng gia vừa môn phái, cònsợ không ai tham gia sao?
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Đến lúc đó, thân phận của ngươi chính là viện trưởng của Học viện hoàng gia Đại Hạ Phiêu Diêu Cung! Kỳ thật sẽ tương đương với chức vị cung chủ Phiêu Diêu Cung! Cho dù bọn chúng có to gan lớn mật đến đâu, dám không coi hoàng quyền chốn nhân gian ra gì, nhưng lũ khốn kiếp đến từ lục địa Chu Tước này, cũng chưa chắc có gan giễu võ giương oai trên lục địa Thanh Long!
- Ta hiểu ý của ngươi, chính là mượn danh nghĩa hoàng gia, thành lập một môn phái thuộc về chúng ta. Sau đó, thu nhận môn đồ rộng rãi bên trong nhân gian, bồi dưỡng lực lượng của chính mình. Đúng không?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói:
- Thoạt nhìn, thì có hơi điên khùng, cũng có chút khó tin. Những suy đi nghĩ lại, nếu phía hoàng gia thực sự đồng ý, như vậy, cũng có khả năng thành công.
- Nếu tỷ tỷ không có ý kiến gì, phía hoàng gia để ta giải quyết!
Sở Mặc nói.Diệu Nhất Nương thở dài nói:
- Ta còn có thể có ý kiến gì nữa? Nếu là có thể thành công, ta mong còn không kịp! Nhưng như vậy, có thể ảnh hưởng gì tới ngươi không? Dù sao trước đây chỉ mới thành lập một tổ chức, chúng ta đã phải lén lén lút lút rồi, bây giờ lại…
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Hai việc này hoàn toàn không giống nhau. Có thể ảnh hưởng gì đến ta chứ? Nếu ta đoán không lầm, rất nhanh thôi ta sẽ phải đăng kí nhập ngũ. Cho nên trước khi đi, ta phải xử lý xong hết mọi chuyện.
Ánh mắt của Diệu Nhất Nương trở nên vô cùng dịu dàng, nhìn SởMặc, thật lâu sau mới nói một cách xa xăm:
- Nhất Phi sư tỷ nói đúng, ta đúng là may mắn hơn nàng rất nhiều.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi nơi này. Diệu Nhất Nương thì trở lại Thao Thiết Lầu, còn Sở Mặc thì một mạch đi thẳng tới hoàng cung.
Sau khi thị vệ thông báo, quả nhiên hoàng thượng không hề tránh không gặp mặt hắn, mà là để cho thị vệ đưa Sở Mặc tới thẳng ngự thư phòng.
Loại đãi ngộ này, đúng là quá mức ân sủng rồi.Hoàng thượng không để Sở Mặc phải chờ lâu, tới ngự thư phòng rất nhanh chóng, câu đầu tiên nói ra lại khiến trong lòng Sở Mặc hơi hơi ấm áp.
- Cánh tay của ngươi làm sao vậy? Sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, gần đây lại gây ra họa gì rồi phải không?
Sở Mặc cười cười:
- Không sao hết, lúc tỷ thí với người ta không cẩn thận nên bị thương, qua mấy hôm là khỏi thôi.
- Cũng mong là không sao.Hoàng thượng nói xong, ngồi xuống, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Đến tìm trẫm có việc gì?
- Là như thế này…
Sở Mặc châm chước, nói qua một lần ý định của mình với hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng không từ chối ngay, mà chỉ hơi cau mày, ngồi yên một chỗ bắt đầu trầm tư.
Sở Mặc cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng đó, chờ hoàng thượng trả lời.Đợi cả ngày trời, hoàng thượng mới ngẩng đầu lên, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi nói Diệu Nhất Nương, là đệ tử của Phiêu Diêu Cung môn phái giữ vị trí cao nhất trên lục địa Chu Tước năm đó?
Chương217: Ngài làm viện trưởng đi
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Năm đó Phiêu Diêu Cung bị rất nhiều thế lực hùng mạnh trên lục địa Chu Tước bắt tay với nhau tiêu diệt, sau đó chỉ có mười hai đệ tử trốn thoát. Mỗi người mang theo một phần truyền thừa, bỏ xứ mà đi…
Hoàng thượng khẽ chau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẩm bẩm:
- Nói cách khác, nàng có vô số kẻ thù?
- Đúng vậy.
Sở Mặc nhìn hoàng thượng rất thản nhiên:
- Kẻ thù của nàng đều ở trên lục địa Chu Tước.
- Trẫm biết.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Trẫm đang cân nhắc xem… cái được và mất của việc này. Tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đã đưa ra cho trẫm một câu hỏi khó mà!
Sở Mặc cười ha hả nói:
- Hoàng thượng, thoạt nhìn chuyện này có vẻ như là hoàng gia phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Diệu Nhất Nương, nhưng trên thực tế, hoàng gia cũng không thực sự phải bỏ ra cái gì.
- Nghĩa là sao?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Chuyện này, đối với hoàng gia, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ đều là chuyện tốt.
Sở Mặc cũng không giải thích nhiều, mà chỉ nhìn hoàng thượng và nói:
- Lợi ích cụ thể, ta cũng không muốn nói nhiều, ta tin trong lònghoàng thượng cũng rõ ràng cả rồi. Chu Tước Hội… vốn chỉ là một tổ chức nằm ở lục địa Chu Tước, lại dám vươn tay đến lục địa Thanh Long của chúng ta, thậm chí không thèm đếm xỉa tới hoàng quyền chốn nhân gian. Trong lòng bệ hạ, hẳn là cũng cảm thấy không thoải mái, đúng không?
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Không thoải mái… thì có thể làm gì được?
Sở Mặc cười nói:
- Chẳng lẽ hoàng thượng hy vọng tình trạng này… sẽ vẫn tiếp tục kéo dài như vậy sao?Hoàng thượng lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm.
Sở Mặc nói:
- Từ trước tới nay người trong môn phái luôn tự cho mình là kẻ ăn trên ngồi chốc, không coi người trong nhân gian ra gì, thậm chí rất nhiều người trong môn phái coi thường cả hoàng quyền trong nhân gian. Tình trạng này, nên thay đổi từ lâu rồi!
Trong con ngươi của hoàng thượng lóe qua một tia sáng, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói giọng lạnh lùng:
- Những kẻ bên trong môn phái này, nói gì thì nói cũng không phải thần tiên! Bọn họ cũng cần đến các loại tài nguyên, cần ăn mặc đi lại sinh hoạt như chúng ta. Nhưng lại đem vị trí của mình đặt tuốt trên cao. Bọn họ dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?
Ánh sáng trong mắt Sở Mặc vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo, nói:
- Chẳng phải nhờ vào thực lực vượt hơn hẳn người thường của những môn phái này hay sao? Nắm giữ các loại tâm pháp, công pháp cao cấp, các loại phương thuốc điều chế mà người trong nhân gian khó có thể tiếp cận… Nghĩ mọi cách ngăn những thứ này rơi vào trong nhân gian? Cho dù là hoàng tử học được trong môn phái, cũng không được phép truyền ra ngoài!Hoàng thượng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, những điều này, ngươi có cách thay đổi sao?
Sở Mặc nói:
- Hiện giờ trong tay của Diệu Nhất Nương có một phần sáu số truyền thừa của Phiêu Diêu Cung! Trong số đó bao gồm cả công pháp, tâm pháp cao cấp, còn cả phương thuốc của nhiều loại đan dược. Những thứ này, sẽ được công khai một cách vô điều kiện với những đệ tử trong môn phái khi môn phái được thành lập!
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Nếu có gián điệp đến học lỏm thì sao?Sở Mặc cười nói:
- Chuyện như vậy sao có thể hoàn toàn tránh khỏi, ai muốn học trộm thì cứ học. Dù sao chúng ta cũng không có đủ các loại thủ đoạn như các đại môn phái, cũng không thể chỉ vì sợ kẻ khác học trộm mà buông tay không làm gì cả. Lại nói, nếu là truyền thụ công pháp thì cũng phải có chọn lọc kỹ càng chứ? Không phải ai đến chúng ta cũng sẽ truyền thụ cho y công pháp tốt nhất, đúng không? Đầu tiên là phải dựa vào khả năng trời cho, thứ hai là cũng phải trải qua các loại kiểm tra thử thách.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Theo như ngươi nói thì chuyện này… có vẻ khả thi.
- Đương nhiên là khả thi rồi!
Sở Mặc cười nói:
- Chúng ta có tâm pháp và công pháp cao nhất trên đời này, cũng có năng lực và quyết tâm thành lập môn phái. Quan trọng nhất là, môn phái của chúng ta nằm ngay giữa nhân gian. Việc tuyển chọn đệ tử… sẽ thuận tiện hơn các đại môn phái kia không biết bao nhiêu mà kể!
Hoàng thượng hít sâu một hơi, hai tay chống bàn, chậm rãi đứng lên, nhìn Sở Mặc nói:
- Sau đó, những đệ tử ưu tú nhất trong số đó… nhất định sẽ ra sức vì hoàng gia, đúng không?Sở Mặc gật gật đầu:
- Nếu đã được hưởng tiếng thơm từ hoàng gia, lại còn được hoàng gia che chở, thì phải báo đáp một vài thứ là việc đương nhiên.
- Không, không chỉ là báo đáp một vài thứ, điều trẫm muốn… đó là môn phái này phải hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hoàng gia! Ngươi, làm được không?
Hai mắt hoàng thượng sáng quắc nhìn Sở Mặc.
Như là một con thú dữ vẫn đang ẩn nấp, rốt cục để lộ răng nanh.
Nếu môn phái này hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thànhmột thế lực vô cùng đáng sợ. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của nó đến nhân gian, sẽ vượt xa những môn phái khác.
Đối với địa vị là vua của một nước, không có gì làm y yên tâm hơn việc có thể đem nguồn sức mạnh to lớn này nắm chắc trong tay.
Nếu không, lỡ như để thế lực này rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào, đều sẽ trở thành một uy hiếp không hề nhỏ đối với hoàng gia!
Giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu hoàng gia, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây rơi xuống vậy.Ở ngay trên phạm vi thế lực của mình, sao có thể để kẻ khác dễ dàng xâm chiếm?
Theo lý thuyết, khi hoàng thượng vừa nghe nói đề nghị của Sở Mặc liền từ chối một cách gọn gàng dứt khoát mới là phản ứng bình thường. Nhưng hoàng thượng không làm như vậy, chứng tỏ, cũng đã nhìn ra lợi ích to lớn ở đây!
Hoàng quyền chốn nhân gian, là một thế lực ở tít trên cao, bất khả xâm phạm trong mắt dân chúng bình thường. Nhưng khi so với các đại môn phái cao nhất, sẽ ngay lập tức chuyển sang thế kém hơn. Nếu có thể thay đổi, ai mà muốn duy trì mãi tình trạng này?Sở Mặc nhìn hoàng thượng, khẽ cười nói:
- Hoàng thượng thấy vị trí viện trưởng thế nào? Về sau, mỗi đời quân vương Đại Hạ sẽ đều là viện trưởng của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Việc đầu tiên mà mỗi học sinh của học viện phải làm, chính là chịu sự dạy bảo của hoàng gia Đại Hạ. Như vậy, ngài thấy sao?
- Viện trưởng? Việc này quả thật mới mẻ?
Với sự cơ trí của hoàng thượng, đương nhiên ngay lập tức sẽ hiểu được ý tứ của Sở Mặc.
Hoàng gia muốn nắm trong tay thế lực này, nhưng lại không thích hợp phái người của mình đến quản lý. Nếu phái hai người Thái tử hoặc Nhị hoàng tử e rằng Sở Mặc thà lập tức vứt bỏ cũng sẽ không đồng ý.
Chương218: Hiệp dùng võ vi phạm điều cấm
Như vậy, nếu trải qua nhiều thế hệ quốc quân, cũng có thể treo lên danh hiệu viện trưởng ở trong nơi được đặt tên là học viện thực tế là thế lực của môn phái mà nói…. Ít nhất thì trên danh nghĩa, thế lực này là thuộc về hoàng gia đấy.
Đệ tử trong học viện gần như tất cả đều là con cháu của Đại Hạ, dưới tình huống này nếu như hoàng gia vẫn như cũ không thể nắm được trong tay…. Vậy cũng chỉ có thể nói rằng năng lực của ngươi quá kém cỏi, không thể trách được người khác.
Ngay cả một cái học viện cũng không thể nắm được trong tay, thì lấy cái gì để nắm lấy trong tay cả một quốc gia to lớn?
Hoàng thượng ở bên trong ngự thư phòng, đi tới đi lui dường như đang cân nhắc. Sau đó, y đi đến bên cạnh nhìn Sở Mặc nói:
- Vậy ngươi…. Ở trong này lại đóng vai trò là nhân vật gì?
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta là con dân của bệ hạ ạ, ngay lập tức còn phải đi đưa tin cho quân doanh. Chuyện này với ta không có quan hệ gì cả.
- Không, không được.
Hoàng thượng nhíu mày nói:
-Theo lời của ngươi trẫm không thể tin tưởng đám người bọn Diệu Nhất Nương được. Chuyện này ngươi nhất định phải tham gia vào mới được!
- À?
Sở Mặc không nhịn được mà ngẩn ra vẻ mặt đau khổ nhìn Hoàng thượng nói:
- Bản thân ta là một tiểu hài tử…. Ngài để cho ta tham gia vào trong chuyện này sao?
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình là một tiểu hài tử? Có con nhà ai mà giống như ngươi vậy không?
Sở Mặc gãi đầu nói:
- Ta thế nào?
- Nếu người nào thực sự xem ngươi là một tiểu hài tử, người đó chính là kẻ ngu ngốc!
Đối với Sở Mặc, hoàng thượng rất khó có thể lấy ra phong thái uy nghiêm cùng khí độ của nhà vua một nước, vì vậy thiếu niên này thật sực là quá yêu nghiệt rồi.
Những chuyện trên thảo nguyên kia, hoàng thượng không thể không hoài nghi đến, chuyện tình kinh tài tuyệt diễm đó đến cuối cùng có phải do Sở Mặc làm hay không đấy. Nếu thực sự tạo một sự kiện mạo danh để thế thân, vậy mặt mũi của Đại Hạ đều có thể mất hết cả rồi.
Kết quả theo điều tra xâm nhập, tổ chức tình báo của hoàng gia càng có nhiều tin tức kinh người.
Sự tích của Sở Mặc ở trên thảo nguyên tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một sự kiện đều giống như một đao chuẩn xác, trực tiếp trảm ở nơi trí mạng nhất.
Nhất là quá trình thu phục bộ tộc Hạo Nguyệt lại tràn đầy những sắc thái huyền thoại.
Dưới tình huống lúc ấy Hạo Nguyệt trưởng lão đang chiếm hết ưu thế, không ngờ Sở Mặc có thể thành công lật ngược tình thế….. Sau khi hoàng thượng nghe thuật lại quá trình này đều chỉ có thể trầm mặc không nói gì, cảm thán vận khí của Sở Mặc thực sự quá mạnh mẽ!
Nhân vật mấu chốt của sự kiện kia là một người khổng lồ, hiện giờ thanh danh ở trên thảo nguyên rất lớn, gần như không đâu địch nổi, đánh cho đội quân Vương Đình hoa rơi nước chảy, nghe nói sau sự kiện thứ hai này, đã trở thành một người tùy tùng của Sở Mặc!
Nghe mật thám miêu tả đối với người khổng lồ kia, hoàng thượng không kìm nổi mà thấy thèm không ngừng. Một người khổng lồ gần như đao thương bất nhập, một người có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, nếu có thể đi vào Đại Hạ, chắc chắc sẽ là một thành viên mãnh tướng vô địch.
Hiện giờ công chúa Na Y trên cơ bản đã khống chế được tình hình của thảo nguyên, nghe nói trong phòng của nàng có treo một bức tranh Lâm Bạch.
Mật thám của Đại Hạ bên này phải mất thật nhiều khí lực và tiêu hao một lượng lớn tài lực mới lấy được một bức tranh bị vứt đi từ chỗ họa sĩ nơi đó đã vẽ. Hiện tại bức tranh phác thảo kia đang ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
Người trên bức tranh kia rõ ràng chính là Sở Mặc!
Việc này, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nói cho Sở Mặc biết. Nhưng ở trong lòng y, loại yêu nghiệt thiên tài như thiếu niên này chính là yêu thích vô cùng.
Hoàng thượng thậm chí cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần thiếu niên này không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như phản quốc thì một vị Vương khác họ…. Sớm muộn gì cũng chính là Sở Mặc thôi!
Mà ngoại trừ thời đại khai quốc, muốn phong vương khác họ…. Quả thực đều là ý nghĩ kỳ lạ!
Sở Mặc nhìn hoàng thượng:
- Vậy bệ hạ…. Ngài là đáp ứng rồi đúng không?
Hoàng thượng thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn chăm chú vào Sở Mặc nói:
- Trẫm chính là tin tưởng ngươi đấy.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng nói tiếp:
- Trẫm cũng tin tưởng vào chính mình.
Sở Mặc lại gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc thật sâu:
- Nhưng nếu như là Thái tử kế vị….
Sở Mặc hiểu được ý tứ của hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải Thái tử điện hả chủ động tới gây sự với ta thì ta chắc chắn sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn.
- Nếu là hắn chủ động tìm đến làm phiền ngươi thì sao?
Hoàng thượng truy vấn.
Sở Mặc suy nghĩ một chút nói:
- Bệ hạ, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung một khi được thành lập, như thế nó chính là khắp cả Đại Hạ đấy.
Hoàng thượng hơi ngẩn ra, với y mà nói Đại Hạ chính là hoàng gia, hoàng gia thì đại diện cho cả Đại Hạ!
Nhưng đối với người khác mà nói thì chưa hẳn đã là như thế này!
Đại Hạ chính là Đại Hạ của vô số con dân Đại Hạ!
- Cho nên?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Cho nên, viện trưởng chẳng qua chính là lãnh tụ tinh thần của học viện. Ta có thể cam đoan với hoàng thượng rằng học viện vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Hạ.
Sở Mặc nói.
Con ngươi hoàng thượng lóe sáng nhìn Sở Mặc, trầm mặc thật lâu sau đó thở dài nói:
- Giữa ngươi cùng với thái tử chẳng lẽ không có khả năng có thể hòa hảo sao? Theo như ta biết giữa hai người các ngươi cũng không có thâm cừu đại hận thực sự.
Sở Mặc lột ra một nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này bệ hạ không nên nói với ta.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm…. Hiểu rồi! Trẫm sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì. Cho nên, quan hệ giữa ngươi và thái tử còn có thời gian để hòa giải. Ngươi nói chuyện này là chuyện tốt, trẫm chuẩn tấu.
Sở Mặc khẽ khom người nói:
- Tại hạ…. tạ ơn bệ hạ!
Kẻ có được huân chương anh hùng, gặp vua không lạy. Đây chính là hoàng thất Đại Hạ tỏ tấm lòng tôn kính đối với anh hùng làm ra những cống hiến vô cùng to lớn cho Đại Hạ.
- Mặc khác…..
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nhất định phải đảm nhiệm một chức vị quan trọng ở viện này, ừ môn phái. Để trẫm suy nghĩ xem, chức vị gì thích hợp với ngươi…. Môn phái…. Môn phái….. Trong môn phái đều có hộ pháp, ừ rất tốt ngươi hãy làm hộ pháp của Phiêu Diêu Cung đi!
Chương219: Độc kế (1)
Khóe miệng Sở Mặc hơi co quắp, nói thật là hắn căn bản là không có hứng thú và ham thích đối với những loại quyền lực này. Nhưng hắn hiểu được ý nghĩa việc làm của hoàng thượng. Nếu so ra thì hoàng thượng nhất định càng tin tưởng hắn nhiều hơn.
Hơn nữa, bởi vì Sở Mặc có ông nội ràng buộc, đối với hoàng thượng mà nói cũng dễ dàng nắm trong tay hơn.
Những thứ này, trong lòng Sở Mặc đều hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt an bài của hoàng thượng. Như thế chẳng những có thể làm cho hoàng thượng an tâm, hơn nữa bên phía Diệu Nhất Nương cũng có thể yên tâm như vậy.
Rời khỏi hoàng cung, Sở Mặc thở phào một cái, cho dù là như thế nào mà nói thì chuyện này cũng xem như làm xong.
Về phần ân oán giữa Thái tử, tin tưởng dù sao cũng có thể giải quyết hết. Nếu thật sự không giải quyết được….. Vậy thì đổi một Thái tử khác là tốt rồi.
Ý nghĩ này chợt nảy sinh ra, ngay cả Sở Mặc cũng cảm thấy có chút khó tin. Trong lòng thầm nghĩ: Bắt đầu từ khi nào, ta lại có thể không để những loại hoàng quyền của thế tục vào trong mắt rồi hả?
Đến tận bây giờ, Sở Mặc cũng đã hiểu rõ chính xác nguyên nhân môn phái cao cao tại thượng rồi.
Khi thực lực mạnh mẽ đến một trình độ nhất định thì tất cả những trói buộc kia, tất cả quy định cứng nhắc, thật ra… Cũng thực sự có thể biến thành một loại bài trí.
Nguyện ý tuân thủ chính là nể tình. Không muốn tuân thủ cũng không có ai có thể quản được nữa rồi!
- Hiện dùng võ vi phạm lệnh cấm.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu:
- Trách không được bị các quân vương trong lịch sử ghét nhất đây… Chính là một số người trong giang hồ.
Sau khi gặp Diệu Nhất Nương, Sở Mặc kể sơ qua chuyện này đại khái cho Diệu Nhất Nương, cuối cùng nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Hoàng thượng cần an tâm, cho nên chưa cùng tỷ tỷ thương lượng, ta liền chủ trương đem vị trí viện trưởng giao cho hoàng gia.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười nói:
- Đây là kết quả tốt nhất nhỉ? Nếu không, hoàng thượng làm sao có thể cho phép thành lập một thế lực như thế ngay dưới mắt hắn hả?
Nói xong, Diệu Nhất Nương đôi mắt như sao sáng nhìn vào Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, cảm ơn ngươi!
Nửa tháng sau đó, một tin tức làm cho người ta khiếp sợ từ trong Viêm Hoàng Thành truyền ra.
- Đệ tử Diệu Nhất Nương của Phiêu Diêu Cung
- môn phái đã từng là đại phái cao cấp nhất đại lục Chu Tước
- và hoàng gia Đại Hạ ở trong Viêm Hoàng Thành cùng nhau thành lập nên một học viện cao cấp nhất tên là học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
- Hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ tự mình đảm nhiệm đệ nhất viện trưởng của học viện này!
- Mục đích của học viện là vì Đại Hạ bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân tài nữa.
- Trong học viện có tâm pháp cao cấp, công pháp cao cấp của môn phái đỉnh cấp, còn có các loại điển tịch chỉ có môn phái đỉnh cấp mới có thể có. Những thứ này, sẽ mở ra miễn phí cho mỗi con cháu ưu tú trác tuyệt của Đại Hạ!
- Chỉ cần ngươi có thiên phú, có năng lực, có lòng cầu tiến và có một tình yêu thương quốc gia, như vậy…. Ngươi sẽ có tư cách để trở thành đệ tử của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Có thể trở thành đệ tử chính thức của hoàng đế! Bất kể ngươi sinh ra ở gia đình quý tộc, hay là một con cháu bần hàn đều đối xử bình đẳng!
Tin tức này, giống như tiếng sét ở đầu mùa xuân, ầm ầm vang dội.
......
Ba~
Một tiếng vang thật lớn, truyền ra từ trong phòng của Đông cung Thái Tử.
Một món đồ sứ cổ của triều đại trước lập tức bị ném vỡ tan tành.
Thái tử Hạ Anh, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng mắng to:
- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, dám lấn áp ta như thế!
Nhị hoàng tử Hạ Hùng cùng với Thái tử từ trước đến nay như hình với bóng sắc mặt cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, ngồi ở một bên hai mắt có chút thất thần, nhỏ giọng nói:
- Chiêu này của hắn chơi rất đẹp, dễ dàng đã đem địa vị của mình tăng lên cao như thế. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là sau này một khi học viện phát triển, như vậy tất cả những học sinh trong đó, tuy rằng được xem là môn sinh của thiên tử, nhưng trên thực tế cũng là Sở Mặc và Diệu Nhất Nương những người này tự mình dẫn dắt. Trong lòng của họ sẽ đối với ai thân thiết hơn, vừa xem đã hiểu ngay.
- Chết tiệt, tiểu súc sinh này làm sao có thể gây sức ép như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng không nhìn ra dã tâm của hắn sao? Lại cũng tùy ý cho hắn gây sức ép.
Hạ Anh tức giận không kềm được nói:
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mà xử lý tên tiểu súc sinh này!
Hạ Hùng lắc đầu nói:
- Khó lắm, sau lưng tiểu tử này có một sư phụ thần bí và hùng mạnh, một khi động đến hắn thì sư phụ của hắn chắc chắn sẽ không ngồi xem đâu.
- Vậy chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên tiểu súc sinh không qua lại với chúng ta ngày càng hùng mạnh sao?
Hạ Anh sắc mặt xanh mét nói.
- Tất nhiên không thể.
Hạ Hùng lẩm bẩm nói:
- Cần phải có một biện pháp đem một số người của chúng ta đưa vào. Cho dù không thể trở thành học viện cao tầng nhưng ít nhất…. Cũng phải trở thành trung tầng. Về sau lại có kế sách nghĩ ra biện pháp đem học viện này nắm trong tay chúng ta.
Trong con ngươi Hạ Anh lóe ra tia hào quang căm hận:
- Không nghĩ tới, không ngờ nữ nhân Diệu Nhất Nương kia lại là đệ tử của một môn phái từng nổi danh cao cấp nhất đại lục Chu Tước. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp kéo nàng về phe chúng ta có lẽ cũng không tệ.
Hạ Hùng hơi khẽ cau mày bỗng nhiên cười nói:
- Hoàng huynh, ngược lại ta có một kế.
- Nói một chút xem.
Giờ phút này Hạ Anh rốt cục cũng bình tĩnh được cơn tức giận, nhìn Hạ Hùng.
Hạ Hùng nói:
- Phụ hoàng tự mình đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện này, rõ ràng cũng không có hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Dù sao thì một thế lực như vậy chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra triển vọng của nó trong tương lai. Nếu vậy, vì sao chúng ta không thể đưa cho phụ hoàng một viên thuốc an thần nhỉ?
- Đưa bằng cách nào?
Hạ Anh hỏi.
Hạ Hùng cười nói:
- Diệu Nhất Nương… Tuyệt sắc khuynh thành, rất nhiều người đều nói nàng là nữ nhân đẹp nhất Viêm Hoàng Thành! Vốn là nàng tự nhiên là không có tư cách cùng hoàng gia có quan hệ. Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là một bà chủ quán rượu mà thôi. Nhưng hiện tại… Lại không giống với lúc trước.
Ánh mắt của Hạ Hùng hơi hơi nheo lại:
- Diệu Nhất Nương bây giờ chẳng những là đệ tử của đệ nhất môn phái trên đại lục Chu Tước. Hơn nữa… Còn là người có địa vị thân phận tối cao nhất học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Ha hả, phụ hoàng là viện trưởng, nàng cũng là cung chủ!
Chương220: Độc kế (2)
- Ý của ngươi là… Để cho phụ hoàng phong nàng làm phi?
Hạ Anh híp mắt hỏi.
Hạ Hùng lắc đầu:
- Phụ hoàng đã từng này tuổi, trong cung hằng năm có vô số tú nữ, người xinh đẹp nào không có? Ngươi nhìn thấy phụ hoàng sủng hạnh người nào chưa? Hơn nữa, nếu phụ hoàng phong nàng làm phi rất dễ bị sự lên án của người trong thiên hạ. Chúng ta nếu dám đưa ra ý kiến này, khẳng định phụ hoàng từ chối một hơi còn có thể hung hăng mà mắng chúng ta không có lòng tốt.
-Vậy ý của ngươi là?
Hạ Anh vẻ mặt khó hiểu.
- Ý của ta là, hoàng huynh…. Cưới nữ nhân này!
Hạ Hùng cười ha hả nói:
- Hoàng huynh thân là Thái tử cưới một đệ tử môn phái nghèo túng, căn bản mà nói cũng là đã xem trọng nàng rồi. Hơn nữa, cứ như vậy chẳng khác gì càng khiến phụ hoàng an tâm hơn! Mà quan trọng nhất là hoàng huynh có thể qua chuyện này thể hiện rõ đối với phụ hoàng, chứng tỏ…. Muốn làm dịu đi quan hệ với bọn Sở Mặc! Cứ như vậy, phụ hoàng lập tức hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt!
Trong con ngươi Hạ Anh hiện lên tia động tâm. Diệu Nhất Nương là đệ nhất mỹ nữ Viêm Hoàng Thành, cũng không phải do ai ban tặng mà là tất cả mọi người ở Viêm Hoàng Thành công nhận!
Giống như Hạ Hùng nói vậy, hiện giờ thân phận và địa vị của Diệu Nhất Nương đã hoàn toàn không giống ngày xưa. Như vậy, nếu cưới nàng cũng không có lỗ.
- Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, tuy nhiên phụ hoàng có thể hoài nghi chúng ta muốn khống chế học viện này không?
Hạ Anh hơi khẽ cau mày hỏi.
- Hoàng Huynh, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Phụ hoàng….Mới là viện trưởng của học viện này đó!
Hạ Hùng cười nói.
- Nói như vậy…. Chuyện này….. Có thể được không?
- Đương nhiên được!
Hạ Hùng cười nói:
- Chẳng những có thể nắm lấy một bộ phận lớn của học viện trong tay mình, hơn nữa còn có thể cho tiểu tử kia một kích trí mạng! Nghe nói, hắn cùng với Diệu Nhất Nương tình như tỷ đệ. Tuy nhiên nếu là nữ nhân…. Cho dù có yêu thương đệ đệ như thế nào, thì sau khi lập gia đình cũng sẽ hướng về phía nhà chồng đấy.
- Ha ha ha ha, nếu chỉ có vậy, bổn cung nhất định muốn biết, nếu như tiểu súc sinh kia sau khi biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Hạ Anh đổi giận thành vui, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Hoàng huynh, thật ra….
Hạ Hùng nhìn Hạ Anh có chút do dự nói.
- Có lời gì thì nói thẳng, giữa huynh đệ chúng ta còn muốn che giấu sao?
Tâm tình Hạ Anh thật tốt mà cười nói.
Hạ Hùng gật đầu nói:
- Kỳ thật nếu có cơ hội, ta ngược lại muốn đề nghị hoàng huynh cùng với tiểu tử kia làm dịu mối quan hệ đi.
Sắc mặt Hạ Anh trầm lại, cả giận nói:
- Điều đó không có khả năng! Hắn ở ngay trước mặt bổn cung, chém Triệu Nghị. Lại làm cho lão tam phải đi tận vùng Bắc Cương lạnh giá, mười năm không thể trở về. Giữa bổn cung và hắn tuyệt đối không có khả năng hòa hoãn! Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại lần nữa!
Hạ Hùng còn nữa câu nói kẹt lại trong cổ họng không nói ra. Kỳ thật y muốn nói với Thái tử rằng phụ hoàng đối với tiểu tử Sở Mặc kia, dường như hơi quá cưng chiều rồi!
Hơn nữa Binh Mã Đại Nguyên Soái và Thủ Phụ nội các đồng thời nâng đỡ.
Mạng lưới quan hệ của thiếu niên này, có chút hùng mạnh dọa người rồi!
Bất kể là hoàng thượng hay là hai vị văn võ đại lão kia. Ba người này tùy tiện đưa ra một ý niệm trong đầu, có thể nắm giữ sinh mạng của vô số người, căn bản cũng không có đạo lý mà yêu thích một thiếu niên mười mấy tuổi.
Cho dù là con riêng của phụ hoàng y….. Cũng không có khả năng!
Con ruột cũng chưa có được đãi ngộ này, nói chi là con riêng.
Cho nên, về mặt này phải có điều kỳ lạ!
Tuy rằng bây giờ còn chưa có nhìn ra nguyên nhân trong đó, nhưng trực giác của Hạ Hùng nói cho y biết rằng, sự tình trong đó khẳng định không có đơn giản như vậy. Nếu gây chuyện không tốt chính là tăng lên đến đại sự của quốc gia.
Chỉ tiếc, Hạ Anh căn bản là không có cho y có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Y vừa mới nói có một câu thì Hạ Anh lập tức nổi giận đùng đùng.
Trong lòng Hạ Hùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể tạm gác suy nghĩ này qua một bên.
Tin tức làm rung động không chỉ Đông cung Thái tử của Đại Hạ.
Phân bộ Chu Tước Hội đặt ở đại lục Thanh Long, cũng bị rung động thật lớn.
Trên thực tế, phân bộ Chu Tước Hội bên này đã nhận được tin tức từ sớm, cũng đã trải qua một phen chấn động dữ dội rồi.
Một trưởng lão cấp hoàng kim, một chấp sự cấp bạch kim, hai người là thanh đồng quản sự có thể thăng lên cấp bạch kim chấp sự bất cứ lúc nào, tổ đội bốn người ở trong thế tục này có thể dễ dàng tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Nhưng toàn quân bị diệt, tổn thất ở Viêm Hoàng Thành của Đại Hạ.
Tin tức này, đừng nói là phân bộ của Đại lục Thanh Long, cho dù có là tổng bộ của Chu Tước Hội biết được cũng đều phải chịu một sự rung động vô cùng to lớn.
Nhất là hai người thanh đồng quản sự kia, một người là một trong mười hai đệ tử của Phiêu Diêu Cung năm đó, một người khác cũng là con trai của một trưởng lão trong môn phái cỡ trung của đại lục Chu Tước.
Người trước đã chết thì cũng thôi, dù sao thì phần nàng kia kế thừa Phiêu Diêu Cung cũng đã bị Chu Tước Hội đoạt được. Nhưng cái chết của người thứ hai làm cho một đám cao tầng của phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhiều có chút đau đầu.
Bởi vì ai cũng biết, trưởng lão môn phái hạng trung kia, thực lực chẳng những cao hơn nữa còn là đứa con mà hắn nuông chiều vô cùng!
Loại người này: Đứa con rơi một sợi tóc cũng có thể diệt cả nhà người ta.
Một người như vậy, con y chết rồi làm sao có thể chịu để yên? Cho dù coi như là oan có đầu nợ có chủ, nhưng phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhất cũng phải một phen đau đầu.
Điều làm cho bọn họ không thể chấp nhận được là sự hy sinh của hoàng kim trưởng lão.
Đường đường là hoàng kim trưởng lão, hoàng cấp tầng sáu…. cường nhân Tung hoành trong cuộc sống, làm sao lại có thể hy sinh ở trong Viêm Hoàng Thành này?
Chẳng lẽ là do người của Thanh Long đường làm?
Người của Chu Tước Hội cũng hiểu rõ, chuyện này là do bàn tay của họ quá dài, có phần tò mò vượt quá giới hạn. Khiến cho Thanh Long đường sinh bất mãn. Đây cũng là chuyện bình thường.
Nhất là trong lúc này còn có dính đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung.
Thứ này…. Ai cũng biết được giá trị không thể lường được!
Bởi vậy, quả thật Thanh Long đường cũng có lý do mà ra tay với những người kia.
- Đúng. Chính giữa nhân gian này! Ai nói môn phái nhất định phải nằm ở nơi rừng xanh núi thẳm nào?
- Nương tựa vào hoàng gia sao?
- Không phải là nương tựa bọn họ, chúng ta cứ phát triển của chúng ta. Chỉ cần đến một lúc nào đó, mượn danh nghĩa bọn họ là được rồi.
- Vậy có được không? Hoàng gia cũng đâu có ngốc?
- Hoàng gia đương nhiên không ngốc rồi, nhân tài do môn phái nhỏ của chúng ta bồi dưỡng ra, có thể hợp tác với hoàng gia mà! Lại không cần bọn họ cung cấp bất cứ tài nguyên nào, chỉ có điều là phải mượn tạm danh nghĩa của bọn họ. Cuộc giao dịch này với hoàng gia mànói thì chẳng thiệt chút nào!
Sở Mặc cười nhìn Diệu Nhất Nương:
- Hơn nữa, môn phái nhỏ này của chúng ta sẽ được đặt tên là Phiêu Diêu Cung!
- Này này này… Việc này có thể sao?
Diệu Nhất Nương nói hơi chần chờ, nhưng trong mắt rõ ràng cho thấy đã động lòng rồi.
Thân là một đệ tử của Phiêu Diêu Cung, tâm nguyện lớn nhất cả đời dĩ nhiên là có thể quang minh chính đại thành lập môn phái một lần nữa.Từ trước tới nay, Diệu Nhất Nương chưa từng nghĩ tới việc có thể quang minh chính đại lập ra một môn phái ở ngay giữa nhân gian.
Hiện giờ Sở Mặc đề xuất ra, phản ứng đầu tiên của nàng là: Việc này có hơi điên khùng quá hay không?
Dù sao chưa từng nghe nói sẽ có môn phái nào xây dựng ngay giữa nhân gian cả. Môn phái luôn là một thứ cao cao tại thượng, từ trên nhìn xuống chúng sinh. Trong ấn tượng chung của tất cả mọi người, mọi môn phái dù lớn hay nhỏ, đều hẳn là nằm ở nơi núi cao sông sâu mà người thường khó có thể tới gần mới đúng.Nhưng nghĩ lại, Diệu Nhất Nương lại cảm thấy lời của Sở Mặc khá là có lý.
- Đúng vậy thật… Cho tới giờ đâu có ai quy định môn phái nhất định phải thành lập ở nơi thâm sơn cùng cốc ngăn cách với thế giới bên ngoài. Phiêu Diêu Cung đã không còn tồn tại, hoàn toàn bị diệt vong rồi! Lúc này, muốn xây dựng lại Phiêu Diêu Cung nhất định phải lợi dụng được yếu tố bất ngờ.
Diệu Nhất Nương lầu bà lầu bầu, càng ngày càng cảm thấy đề nghị của Sở Mặc vô cùng khả thi.
Sở Mặc cười nói:
- Nhưng một khi tin tức này truyền ra, nhất định sẽ dấy lên một trận phong ba bão táp. Đến lúc đó, cũng sẽ xuất hiện hai phái khen chê.
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, trong mắt tràn ngập sự sùng bái.
Sở Mặc nói:
- Những môn phái khác nhất định sẽ cười nhạo chúng ta, cũng sẽ phê bình tới tấp, nói chúng ta làm mất thân phận của môn phái trong mắt người đời! Nhưng những người trong nhân gian, có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới sẽ có cơ hội tiếp xúc với các môn phái, nhất định sẽ vô cùng phấn khởi!Diệu Nhất Nương yên lặng gật đầu:
- Điều này là chắc chắn, tuy nhiên, áp lực từ phía các môn phái, ta nghĩ ta có thể kiên trì chịu đựng được.
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Vấn đề cũng không phải nằm ở có kiên trì hay không, cho nên, chúng ta phải đi một con đường khác. Vì sao mọi chuyện nhất định phải suy nghĩ dựa theo lối mòn như vậy chứ?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, không biết nói gì, trong lòng lại tự nhủ đề nghị thành lập một môn phái nhỏ hình như là do ngươi đưa ra mà?Sở Mặc nói:
- Bên ngoài chúng ta có thể lấy một cái tên cho môn phái này, ví dụ như, tên là Học viện hoàng gia Đại Hạ Phiêu Diêu Cung!
Diệu Nhất Nương thừ người ra nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói với vẻ mặt lạnh nhạt:
- Lúc quảng bá, chúng ta cứ quảng bá rằng đây là một môn phái mới thành lập! Có công pháp, tâm pháp cao nhất, có hai vị… thầy giỏi tung hoành trên thế gian! Khụ khụ… Còn có các loại tài nguyên… dựa vào cống hiến để đổi lấy! Cứ như vậy, nguồn cung đệ tử cho môn phái là khỏi phải lo rồi, ngươi thử nghĩ xem, vừa hoàng gia vừa môn phái, cònsợ không ai tham gia sao?
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Đến lúc đó, thân phận của ngươi chính là viện trưởng của Học viện hoàng gia Đại Hạ Phiêu Diêu Cung! Kỳ thật sẽ tương đương với chức vị cung chủ Phiêu Diêu Cung! Cho dù bọn chúng có to gan lớn mật đến đâu, dám không coi hoàng quyền chốn nhân gian ra gì, nhưng lũ khốn kiếp đến từ lục địa Chu Tước này, cũng chưa chắc có gan giễu võ giương oai trên lục địa Thanh Long!
- Ta hiểu ý của ngươi, chính là mượn danh nghĩa hoàng gia, thành lập một môn phái thuộc về chúng ta. Sau đó, thu nhận môn đồ rộng rãi bên trong nhân gian, bồi dưỡng lực lượng của chính mình. Đúng không?
Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc, đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói:
- Thoạt nhìn, thì có hơi điên khùng, cũng có chút khó tin. Những suy đi nghĩ lại, nếu phía hoàng gia thực sự đồng ý, như vậy, cũng có khả năng thành công.
- Nếu tỷ tỷ không có ý kiến gì, phía hoàng gia để ta giải quyết!
Sở Mặc nói.Diệu Nhất Nương thở dài nói:
- Ta còn có thể có ý kiến gì nữa? Nếu là có thể thành công, ta mong còn không kịp! Nhưng như vậy, có thể ảnh hưởng gì tới ngươi không? Dù sao trước đây chỉ mới thành lập một tổ chức, chúng ta đã phải lén lén lút lút rồi, bây giờ lại…
Sở Mặc cười lắc đầu:
- Hai việc này hoàn toàn không giống nhau. Có thể ảnh hưởng gì đến ta chứ? Nếu ta đoán không lầm, rất nhanh thôi ta sẽ phải đăng kí nhập ngũ. Cho nên trước khi đi, ta phải xử lý xong hết mọi chuyện.
Ánh mắt của Diệu Nhất Nương trở nên vô cùng dịu dàng, nhìn SởMặc, thật lâu sau mới nói một cách xa xăm:
- Nhất Phi sư tỷ nói đúng, ta đúng là may mắn hơn nàng rất nhiều.
Sau đó, hai người cùng rời khỏi nơi này. Diệu Nhất Nương thì trở lại Thao Thiết Lầu, còn Sở Mặc thì một mạch đi thẳng tới hoàng cung.
Sau khi thị vệ thông báo, quả nhiên hoàng thượng không hề tránh không gặp mặt hắn, mà là để cho thị vệ đưa Sở Mặc tới thẳng ngự thư phòng.
Loại đãi ngộ này, đúng là quá mức ân sủng rồi.Hoàng thượng không để Sở Mặc phải chờ lâu, tới ngự thư phòng rất nhanh chóng, câu đầu tiên nói ra lại khiến trong lòng Sở Mặc hơi hơi ấm áp.
- Cánh tay của ngươi làm sao vậy? Sắc mặt cũng không được tốt cho lắm, gần đây lại gây ra họa gì rồi phải không?
Sở Mặc cười cười:
- Không sao hết, lúc tỷ thí với người ta không cẩn thận nên bị thương, qua mấy hôm là khỏi thôi.
- Cũng mong là không sao.Hoàng thượng nói xong, ngồi xuống, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Đến tìm trẫm có việc gì?
- Là như thế này…
Sở Mặc châm chước, nói qua một lần ý định của mình với hoàng thượng.
Hoàng thượng cũng không từ chối ngay, mà chỉ hơi cau mày, ngồi yên một chỗ bắt đầu trầm tư.
Sở Mặc cũng không thúc giục, lẳng lặng đứng đó, chờ hoàng thượng trả lời.Đợi cả ngày trời, hoàng thượng mới ngẩng đầu lên, nhìn Sở Mặc hỏi:
- Ngươi nói Diệu Nhất Nương, là đệ tử của Phiêu Diêu Cung môn phái giữ vị trí cao nhất trên lục địa Chu Tước năm đó?
Chương217: Ngài làm viện trưởng đi
Sở Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy.
- Năm đó Phiêu Diêu Cung bị rất nhiều thế lực hùng mạnh trên lục địa Chu Tước bắt tay với nhau tiêu diệt, sau đó chỉ có mười hai đệ tử trốn thoát. Mỗi người mang theo một phần truyền thừa, bỏ xứ mà đi…
Hoàng thượng khẽ chau mày, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, lẩm bẩm:
- Nói cách khác, nàng có vô số kẻ thù?
- Đúng vậy.
Sở Mặc nhìn hoàng thượng rất thản nhiên:
- Kẻ thù của nàng đều ở trên lục địa Chu Tước.
- Trẫm biết.
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Trẫm đang cân nhắc xem… cái được và mất của việc này. Tên tiểu tử nhà ngươi, đúng là đã đưa ra cho trẫm một câu hỏi khó mà!
Sở Mặc cười ha hả nói:
- Hoàng thượng, thoạt nhìn chuyện này có vẻ như là hoàng gia phải gánh vác trách nhiệm bảo vệ Diệu Nhất Nương, nhưng trên thực tế, hoàng gia cũng không thực sự phải bỏ ra cái gì.
- Nghĩa là sao?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Chuyện này, đối với hoàng gia, thậm chí là toàn bộ Đại Hạ đều là chuyện tốt.
Sở Mặc cũng không giải thích nhiều, mà chỉ nhìn hoàng thượng và nói:
- Lợi ích cụ thể, ta cũng không muốn nói nhiều, ta tin trong lònghoàng thượng cũng rõ ràng cả rồi. Chu Tước Hội… vốn chỉ là một tổ chức nằm ở lục địa Chu Tước, lại dám vươn tay đến lục địa Thanh Long của chúng ta, thậm chí không thèm đếm xỉa tới hoàng quyền chốn nhân gian. Trong lòng bệ hạ, hẳn là cũng cảm thấy không thoải mái, đúng không?
Hoàng thượng nhìn thoáng qua Sở Mặc, thản nhiên nói:
- Không thoải mái… thì có thể làm gì được?
Sở Mặc cười nói:
- Chẳng lẽ hoàng thượng hy vọng tình trạng này… sẽ vẫn tiếp tục kéo dài như vậy sao?Hoàng thượng lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không nói gì thêm.
Sở Mặc nói:
- Từ trước tới nay người trong môn phái luôn tự cho mình là kẻ ăn trên ngồi chốc, không coi người trong nhân gian ra gì, thậm chí rất nhiều người trong môn phái coi thường cả hoàng quyền trong nhân gian. Tình trạng này, nên thay đổi từ lâu rồi!
Trong con ngươi của hoàng thượng lóe qua một tia sáng, nhìn Sở Mặc.
Sở Mặc nói giọng lạnh lùng:
- Những kẻ bên trong môn phái này, nói gì thì nói cũng không phải thần tiên! Bọn họ cũng cần đến các loại tài nguyên, cần ăn mặc đi lại sinh hoạt như chúng ta. Nhưng lại đem vị trí của mình đặt tuốt trên cao. Bọn họ dựa vào đâu mà dám kiêu ngạo như vậy?
Ánh sáng trong mắt Sở Mặc vừa trong trẻo vừa lạnh lẽo, nói:
- Chẳng phải nhờ vào thực lực vượt hơn hẳn người thường của những môn phái này hay sao? Nắm giữ các loại tâm pháp, công pháp cao cấp, các loại phương thuốc điều chế mà người trong nhân gian khó có thể tiếp cận… Nghĩ mọi cách ngăn những thứ này rơi vào trong nhân gian? Cho dù là hoàng tử học được trong môn phái, cũng không được phép truyền ra ngoài!Hoàng thượng gật gật đầu, nói:
- Đúng vậy, những điều này, ngươi có cách thay đổi sao?
Sở Mặc nói:
- Hiện giờ trong tay của Diệu Nhất Nương có một phần sáu số truyền thừa của Phiêu Diêu Cung! Trong số đó bao gồm cả công pháp, tâm pháp cao cấp, còn cả phương thuốc của nhiều loại đan dược. Những thứ này, sẽ được công khai một cách vô điều kiện với những đệ tử trong môn phái khi môn phái được thành lập!
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Nếu có gián điệp đến học lỏm thì sao?Sở Mặc cười nói:
- Chuyện như vậy sao có thể hoàn toàn tránh khỏi, ai muốn học trộm thì cứ học. Dù sao chúng ta cũng không có đủ các loại thủ đoạn như các đại môn phái, cũng không thể chỉ vì sợ kẻ khác học trộm mà buông tay không làm gì cả. Lại nói, nếu là truyền thụ công pháp thì cũng phải có chọn lọc kỹ càng chứ? Không phải ai đến chúng ta cũng sẽ truyền thụ cho y công pháp tốt nhất, đúng không? Đầu tiên là phải dựa vào khả năng trời cho, thứ hai là cũng phải trải qua các loại kiểm tra thử thách.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Theo như ngươi nói thì chuyện này… có vẻ khả thi.
- Đương nhiên là khả thi rồi!
Sở Mặc cười nói:
- Chúng ta có tâm pháp và công pháp cao nhất trên đời này, cũng có năng lực và quyết tâm thành lập môn phái. Quan trọng nhất là, môn phái của chúng ta nằm ngay giữa nhân gian. Việc tuyển chọn đệ tử… sẽ thuận tiện hơn các đại môn phái kia không biết bao nhiêu mà kể!
Hoàng thượng hít sâu một hơi, hai tay chống bàn, chậm rãi đứng lên, nhìn Sở Mặc nói:
- Sau đó, những đệ tử ưu tú nhất trong số đó… nhất định sẽ ra sức vì hoàng gia, đúng không?Sở Mặc gật gật đầu:
- Nếu đã được hưởng tiếng thơm từ hoàng gia, lại còn được hoàng gia che chở, thì phải báo đáp một vài thứ là việc đương nhiên.
- Không, không chỉ là báo đáp một vài thứ, điều trẫm muốn… đó là môn phái này phải hoàn toàn nằm trong sự kiểm soát của hoàng gia! Ngươi, làm được không?
Hai mắt hoàng thượng sáng quắc nhìn Sở Mặc.
Như là một con thú dữ vẫn đang ẩn nấp, rốt cục để lộ răng nanh.
Nếu môn phái này hoàn toàn trưởng thành, chắc chắn sẽ trở thànhmột thế lực vô cùng đáng sợ. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của nó đến nhân gian, sẽ vượt xa những môn phái khác.
Đối với địa vị là vua của một nước, không có gì làm y yên tâm hơn việc có thể đem nguồn sức mạnh to lớn này nắm chắc trong tay.
Nếu không, lỡ như để thế lực này rơi vào trong tay bất cứ kẻ nào, đều sẽ trở thành một uy hiếp không hề nhỏ đối với hoàng gia!
Giống như một thanh kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đầu hoàng gia, bất cứ lúc nào cũng có thể đứt dây rơi xuống vậy.Ở ngay trên phạm vi thế lực của mình, sao có thể để kẻ khác dễ dàng xâm chiếm?
Theo lý thuyết, khi hoàng thượng vừa nghe nói đề nghị của Sở Mặc liền từ chối một cách gọn gàng dứt khoát mới là phản ứng bình thường. Nhưng hoàng thượng không làm như vậy, chứng tỏ, cũng đã nhìn ra lợi ích to lớn ở đây!
Hoàng quyền chốn nhân gian, là một thế lực ở tít trên cao, bất khả xâm phạm trong mắt dân chúng bình thường. Nhưng khi so với các đại môn phái cao nhất, sẽ ngay lập tức chuyển sang thế kém hơn. Nếu có thể thay đổi, ai mà muốn duy trì mãi tình trạng này?Sở Mặc nhìn hoàng thượng, khẽ cười nói:
- Hoàng thượng thấy vị trí viện trưởng thế nào? Về sau, mỗi đời quân vương Đại Hạ sẽ đều là viện trưởng của Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Việc đầu tiên mà mỗi học sinh của học viện phải làm, chính là chịu sự dạy bảo của hoàng gia Đại Hạ. Như vậy, ngài thấy sao?
- Viện trưởng? Việc này quả thật mới mẻ?
Với sự cơ trí của hoàng thượng, đương nhiên ngay lập tức sẽ hiểu được ý tứ của Sở Mặc.
Hoàng gia muốn nắm trong tay thế lực này, nhưng lại không thích hợp phái người của mình đến quản lý. Nếu phái hai người Thái tử hoặc Nhị hoàng tử e rằng Sở Mặc thà lập tức vứt bỏ cũng sẽ không đồng ý.
Chương218: Hiệp dùng võ vi phạm điều cấm
Như vậy, nếu trải qua nhiều thế hệ quốc quân, cũng có thể treo lên danh hiệu viện trưởng ở trong nơi được đặt tên là học viện thực tế là thế lực của môn phái mà nói…. Ít nhất thì trên danh nghĩa, thế lực này là thuộc về hoàng gia đấy.
Đệ tử trong học viện gần như tất cả đều là con cháu của Đại Hạ, dưới tình huống này nếu như hoàng gia vẫn như cũ không thể nắm được trong tay…. Vậy cũng chỉ có thể nói rằng năng lực của ngươi quá kém cỏi, không thể trách được người khác.
Ngay cả một cái học viện cũng không thể nắm được trong tay, thì lấy cái gì để nắm lấy trong tay cả một quốc gia to lớn?
Hoàng thượng ở bên trong ngự thư phòng, đi tới đi lui dường như đang cân nhắc. Sau đó, y đi đến bên cạnh nhìn Sở Mặc nói:
- Vậy ngươi…. Ở trong này lại đóng vai trò là nhân vật gì?
Sở Mặc cười cười nói:
- Ta là con dân của bệ hạ ạ, ngay lập tức còn phải đi đưa tin cho quân doanh. Chuyện này với ta không có quan hệ gì cả.
- Không, không được.
Hoàng thượng nhíu mày nói:
-Theo lời của ngươi trẫm không thể tin tưởng đám người bọn Diệu Nhất Nương được. Chuyện này ngươi nhất định phải tham gia vào mới được!
- À?
Sở Mặc không nhịn được mà ngẩn ra vẻ mặt đau khổ nhìn Hoàng thượng nói:
- Bản thân ta là một tiểu hài tử…. Ngài để cho ta tham gia vào trong chuyện này sao?
Hoàng thượng trừng mắt nhìn Sở Mặc:
- Ngươi còn không biết xấu hổ mà nói mình là một tiểu hài tử? Có con nhà ai mà giống như ngươi vậy không?
Sở Mặc gãi đầu nói:
- Ta thế nào?
- Nếu người nào thực sự xem ngươi là một tiểu hài tử, người đó chính là kẻ ngu ngốc!
Đối với Sở Mặc, hoàng thượng rất khó có thể lấy ra phong thái uy nghiêm cùng khí độ của nhà vua một nước, vì vậy thiếu niên này thật sực là quá yêu nghiệt rồi.
Những chuyện trên thảo nguyên kia, hoàng thượng không thể không hoài nghi đến, chuyện tình kinh tài tuyệt diễm đó đến cuối cùng có phải do Sở Mặc làm hay không đấy. Nếu thực sự tạo một sự kiện mạo danh để thế thân, vậy mặt mũi của Đại Hạ đều có thể mất hết cả rồi.
Kết quả theo điều tra xâm nhập, tổ chức tình báo của hoàng gia càng có nhiều tin tức kinh người.
Sự tích của Sở Mặc ở trên thảo nguyên tuy rằng cũng không nhiều lắm, nhưng mỗi một sự kiện đều giống như một đao chuẩn xác, trực tiếp trảm ở nơi trí mạng nhất.
Nhất là quá trình thu phục bộ tộc Hạo Nguyệt lại tràn đầy những sắc thái huyền thoại.
Dưới tình huống lúc ấy Hạo Nguyệt trưởng lão đang chiếm hết ưu thế, không ngờ Sở Mặc có thể thành công lật ngược tình thế….. Sau khi hoàng thượng nghe thuật lại quá trình này đều chỉ có thể trầm mặc không nói gì, cảm thán vận khí của Sở Mặc thực sự quá mạnh mẽ!
Nhân vật mấu chốt của sự kiện kia là một người khổng lồ, hiện giờ thanh danh ở trên thảo nguyên rất lớn, gần như không đâu địch nổi, đánh cho đội quân Vương Đình hoa rơi nước chảy, nghe nói sau sự kiện thứ hai này, đã trở thành một người tùy tùng của Sở Mặc!
Nghe mật thám miêu tả đối với người khổng lồ kia, hoàng thượng không kìm nổi mà thấy thèm không ngừng. Một người khổng lồ gần như đao thương bất nhập, một người có thể chống đỡ thiên quân vạn mã, nếu có thể đi vào Đại Hạ, chắc chắc sẽ là một thành viên mãnh tướng vô địch.
Hiện giờ công chúa Na Y trên cơ bản đã khống chế được tình hình của thảo nguyên, nghe nói trong phòng của nàng có treo một bức tranh Lâm Bạch.
Mật thám của Đại Hạ bên này phải mất thật nhiều khí lực và tiêu hao một lượng lớn tài lực mới lấy được một bức tranh bị vứt đi từ chỗ họa sĩ nơi đó đã vẽ. Hiện tại bức tranh phác thảo kia đang ở trong ngự thư phòng của hoàng thượng.
Người trên bức tranh kia rõ ràng chính là Sở Mặc!
Việc này, hoàng thượng đương nhiên sẽ không nói cho Sở Mặc biết. Nhưng ở trong lòng y, loại yêu nghiệt thiên tài như thiếu niên này chính là yêu thích vô cùng.
Hoàng thượng thậm chí cũng đã suy nghĩ kỹ, chỉ cần thiếu niên này không làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như phản quốc thì một vị Vương khác họ…. Sớm muộn gì cũng chính là Sở Mặc thôi!
Mà ngoại trừ thời đại khai quốc, muốn phong vương khác họ…. Quả thực đều là ý nghĩ kỳ lạ!
Sở Mặc nhìn hoàng thượng:
- Vậy bệ hạ…. Ngài là đáp ứng rồi đúng không?
Hoàng thượng thu hồi nụ cười trên mặt, nhìn chăm chú vào Sở Mặc nói:
- Trẫm chính là tin tưởng ngươi đấy.
Sở Mặc gật gật đầu.
Hoàng thượng nói tiếp:
- Trẫm cũng tin tưởng vào chính mình.
Sở Mặc lại gật đầu.
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc thật sâu:
- Nhưng nếu như là Thái tử kế vị….
Sở Mặc hiểu được ý tứ của hoàng thượng có chút bất đắc dĩ nói:
- Nếu không phải Thái tử điện hả chủ động tới gây sự với ta thì ta chắc chắn sẽ không chủ động đi trêu chọc hắn.
- Nếu là hắn chủ động tìm đến làm phiền ngươi thì sao?
Hoàng thượng truy vấn.
Sở Mặc suy nghĩ một chút nói:
- Bệ hạ, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung một khi được thành lập, như thế nó chính là khắp cả Đại Hạ đấy.
Hoàng thượng hơi ngẩn ra, với y mà nói Đại Hạ chính là hoàng gia, hoàng gia thì đại diện cho cả Đại Hạ!
Nhưng đối với người khác mà nói thì chưa hẳn đã là như thế này!
Đại Hạ chính là Đại Hạ của vô số con dân Đại Hạ!
- Cho nên?
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc.
- Cho nên, viện trưởng chẳng qua chính là lãnh tụ tinh thần của học viện. Ta có thể cam đoan với hoàng thượng rằng học viện vĩnh viễn sẽ không làm chuyện có lỗi với Đại Hạ.
Sở Mặc nói.
Con ngươi hoàng thượng lóe sáng nhìn Sở Mặc, trầm mặc thật lâu sau đó thở dài nói:
- Giữa ngươi cùng với thái tử chẳng lẽ không có khả năng có thể hòa hảo sao? Theo như ta biết giữa hai người các ngươi cũng không có thâm cừu đại hận thực sự.
Sở Mặc lột ra một nụ cười bất đắc dĩ nói:
- Chuyện này bệ hạ không nên nói với ta.
Hoàng thượng gật gật đầu:
- Trẫm…. Hiểu rồi! Trẫm sống thêm vài chục năm nữa cũng không có vấn đề gì. Cho nên, quan hệ giữa ngươi và thái tử còn có thời gian để hòa giải. Ngươi nói chuyện này là chuyện tốt, trẫm chuẩn tấu.
Sở Mặc khẽ khom người nói:
- Tại hạ…. tạ ơn bệ hạ!
Kẻ có được huân chương anh hùng, gặp vua không lạy. Đây chính là hoàng thất Đại Hạ tỏ tấm lòng tôn kính đối với anh hùng làm ra những cống hiến vô cùng to lớn cho Đại Hạ.
- Mặc khác…..
Hoàng thượng nhìn Sở Mặc:
- Ngươi nhất định phải đảm nhiệm một chức vị quan trọng ở viện này, ừ môn phái. Để trẫm suy nghĩ xem, chức vị gì thích hợp với ngươi…. Môn phái…. Môn phái….. Trong môn phái đều có hộ pháp, ừ rất tốt ngươi hãy làm hộ pháp của Phiêu Diêu Cung đi!
Chương219: Độc kế (1)
Khóe miệng Sở Mặc hơi co quắp, nói thật là hắn căn bản là không có hứng thú và ham thích đối với những loại quyền lực này. Nhưng hắn hiểu được ý nghĩa việc làm của hoàng thượng. Nếu so ra thì hoàng thượng nhất định càng tin tưởng hắn nhiều hơn.
Hơn nữa, bởi vì Sở Mặc có ông nội ràng buộc, đối với hoàng thượng mà nói cũng dễ dàng nắm trong tay hơn.
Những thứ này, trong lòng Sở Mặc đều hiểu rõ, cho nên hắn cũng không có cự tuyệt an bài của hoàng thượng. Như thế chẳng những có thể làm cho hoàng thượng an tâm, hơn nữa bên phía Diệu Nhất Nương cũng có thể yên tâm như vậy.
Rời khỏi hoàng cung, Sở Mặc thở phào một cái, cho dù là như thế nào mà nói thì chuyện này cũng xem như làm xong.
Về phần ân oán giữa Thái tử, tin tưởng dù sao cũng có thể giải quyết hết. Nếu thật sự không giải quyết được….. Vậy thì đổi một Thái tử khác là tốt rồi.
Ý nghĩ này chợt nảy sinh ra, ngay cả Sở Mặc cũng cảm thấy có chút khó tin. Trong lòng thầm nghĩ: Bắt đầu từ khi nào, ta lại có thể không để những loại hoàng quyền của thế tục vào trong mắt rồi hả?
Đến tận bây giờ, Sở Mặc cũng đã hiểu rõ chính xác nguyên nhân môn phái cao cao tại thượng rồi.
Khi thực lực mạnh mẽ đến một trình độ nhất định thì tất cả những trói buộc kia, tất cả quy định cứng nhắc, thật ra… Cũng thực sự có thể biến thành một loại bài trí.
Nguyện ý tuân thủ chính là nể tình. Không muốn tuân thủ cũng không có ai có thể quản được nữa rồi!
- Hiện dùng võ vi phạm lệnh cấm.
Sở Mặc lẩm bẩm một câu:
- Trách không được bị các quân vương trong lịch sử ghét nhất đây… Chính là một số người trong giang hồ.
Sau khi gặp Diệu Nhất Nương, Sở Mặc kể sơ qua chuyện này đại khái cho Diệu Nhất Nương, cuối cùng nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Hoàng thượng cần an tâm, cho nên chưa cùng tỷ tỷ thương lượng, ta liền chủ trương đem vị trí viện trưởng giao cho hoàng gia.
Diệu Nhất Nương tự nhiên cười nói:
- Đây là kết quả tốt nhất nhỉ? Nếu không, hoàng thượng làm sao có thể cho phép thành lập một thế lực như thế ngay dưới mắt hắn hả?
Nói xong, Diệu Nhất Nương đôi mắt như sao sáng nhìn vào Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, cảm ơn ngươi!
Nửa tháng sau đó, một tin tức làm cho người ta khiếp sợ từ trong Viêm Hoàng Thành truyền ra.
- Đệ tử Diệu Nhất Nương của Phiêu Diêu Cung
- môn phái đã từng là đại phái cao cấp nhất đại lục Chu Tước
- và hoàng gia Đại Hạ ở trong Viêm Hoàng Thành cùng nhau thành lập nên một học viện cao cấp nhất tên là học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
- Hoàng đế bệ hạ của Đại Hạ tự mình đảm nhiệm đệ nhất viện trưởng của học viện này!
- Mục đích của học viện là vì Đại Hạ bồi dưỡng thêm càng nhiều nhân tài nữa.
- Trong học viện có tâm pháp cao cấp, công pháp cao cấp của môn phái đỉnh cấp, còn có các loại điển tịch chỉ có môn phái đỉnh cấp mới có thể có. Những thứ này, sẽ mở ra miễn phí cho mỗi con cháu ưu tú trác tuyệt của Đại Hạ!
- Chỉ cần ngươi có thiên phú, có năng lực, có lòng cầu tiến và có một tình yêu thương quốc gia, như vậy…. Ngươi sẽ có tư cách để trở thành đệ tử của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Có thể trở thành đệ tử chính thức của hoàng đế! Bất kể ngươi sinh ra ở gia đình quý tộc, hay là một con cháu bần hàn đều đối xử bình đẳng!
Tin tức này, giống như tiếng sét ở đầu mùa xuân, ầm ầm vang dội.
......
Ba~
Một tiếng vang thật lớn, truyền ra từ trong phòng của Đông cung Thái Tử.
Một món đồ sứ cổ của triều đại trước lập tức bị ném vỡ tan tành.
Thái tử Hạ Anh, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn, nghiến răng mắng to:
- Tên tiểu súc sinh Sở Mặc, dám lấn áp ta như thế!
Nhị hoàng tử Hạ Hùng cùng với Thái tử từ trước đến nay như hình với bóng sắc mặt cũng không tốt đẹp hơn bao nhiêu, ngồi ở một bên hai mắt có chút thất thần, nhỏ giọng nói:
- Chiêu này của hắn chơi rất đẹp, dễ dàng đã đem địa vị của mình tăng lên cao như thế. Cái này cũng chưa tính là gì, quan trọng nhất là sau này một khi học viện phát triển, như vậy tất cả những học sinh trong đó, tuy rằng được xem là môn sinh của thiên tử, nhưng trên thực tế cũng là Sở Mặc và Diệu Nhất Nương những người này tự mình dẫn dắt. Trong lòng của họ sẽ đối với ai thân thiết hơn, vừa xem đã hiểu ngay.
- Chết tiệt, tiểu súc sinh này làm sao có thể gây sức ép như vậy? Chẳng lẽ phụ hoàng không nhìn ra dã tâm của hắn sao? Lại cũng tùy ý cho hắn gây sức ép.
Hạ Anh tức giận không kềm được nói:
- Nhất định phải nghĩ ra biện pháp mà xử lý tên tiểu súc sinh này!
Hạ Hùng lắc đầu nói:
- Khó lắm, sau lưng tiểu tử này có một sư phụ thần bí và hùng mạnh, một khi động đến hắn thì sư phụ của hắn chắc chắn sẽ không ngồi xem đâu.
- Vậy chẳng lẽ cứ như vậy trơ mắt nhìn một tên tiểu súc sinh không qua lại với chúng ta ngày càng hùng mạnh sao?
Hạ Anh sắc mặt xanh mét nói.
- Tất nhiên không thể.
Hạ Hùng lẩm bẩm nói:
- Cần phải có một biện pháp đem một số người của chúng ta đưa vào. Cho dù không thể trở thành học viện cao tầng nhưng ít nhất…. Cũng phải trở thành trung tầng. Về sau lại có kế sách nghĩ ra biện pháp đem học viện này nắm trong tay chúng ta.
Trong con ngươi Hạ Anh lóe ra tia hào quang căm hận:
- Không nghĩ tới, không ngờ nữ nhân Diệu Nhất Nương kia lại là đệ tử của một môn phái từng nổi danh cao cấp nhất đại lục Chu Tước. Nếu có thể nghĩ ra biện pháp kéo nàng về phe chúng ta có lẽ cũng không tệ.
Hạ Hùng hơi khẽ cau mày bỗng nhiên cười nói:
- Hoàng huynh, ngược lại ta có một kế.
- Nói một chút xem.
Giờ phút này Hạ Anh rốt cục cũng bình tĩnh được cơn tức giận, nhìn Hạ Hùng.
Hạ Hùng nói:
- Phụ hoàng tự mình đảm nhiệm chức hiệu trưởng của học viện này, rõ ràng cũng không có hoàn toàn tín nhiệm bọn họ. Dù sao thì một thế lực như vậy chỉ cần không phải là kẻ ngốc, đều có thể nhìn ra triển vọng của nó trong tương lai. Nếu vậy, vì sao chúng ta không thể đưa cho phụ hoàng một viên thuốc an thần nhỉ?
- Đưa bằng cách nào?
Hạ Anh hỏi.
Hạ Hùng cười nói:
- Diệu Nhất Nương… Tuyệt sắc khuynh thành, rất nhiều người đều nói nàng là nữ nhân đẹp nhất Viêm Hoàng Thành! Vốn là nàng tự nhiên là không có tư cách cùng hoàng gia có quan hệ. Tuy rằng đẹp, nhưng chỉ là một bà chủ quán rượu mà thôi. Nhưng hiện tại… Lại không giống với lúc trước.
Ánh mắt của Hạ Hùng hơi hơi nheo lại:
- Diệu Nhất Nương bây giờ chẳng những là đệ tử của đệ nhất môn phái trên đại lục Chu Tước. Hơn nữa… Còn là người có địa vị thân phận tối cao nhất học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung! Ha hả, phụ hoàng là viện trưởng, nàng cũng là cung chủ!
Chương220: Độc kế (2)
- Ý của ngươi là… Để cho phụ hoàng phong nàng làm phi?
Hạ Anh híp mắt hỏi.
Hạ Hùng lắc đầu:
- Phụ hoàng đã từng này tuổi, trong cung hằng năm có vô số tú nữ, người xinh đẹp nào không có? Ngươi nhìn thấy phụ hoàng sủng hạnh người nào chưa? Hơn nữa, nếu phụ hoàng phong nàng làm phi rất dễ bị sự lên án của người trong thiên hạ. Chúng ta nếu dám đưa ra ý kiến này, khẳng định phụ hoàng từ chối một hơi còn có thể hung hăng mà mắng chúng ta không có lòng tốt.
-Vậy ý của ngươi là?
Hạ Anh vẻ mặt khó hiểu.
- Ý của ta là, hoàng huynh…. Cưới nữ nhân này!
Hạ Hùng cười ha hả nói:
- Hoàng huynh thân là Thái tử cưới một đệ tử môn phái nghèo túng, căn bản mà nói cũng là đã xem trọng nàng rồi. Hơn nữa, cứ như vậy chẳng khác gì càng khiến phụ hoàng an tâm hơn! Mà quan trọng nhất là hoàng huynh có thể qua chuyện này thể hiện rõ đối với phụ hoàng, chứng tỏ…. Muốn làm dịu đi quan hệ với bọn Sở Mặc! Cứ như vậy, phụ hoàng lập tức hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt!
Trong con ngươi Hạ Anh hiện lên tia động tâm. Diệu Nhất Nương là đệ nhất mỹ nữ Viêm Hoàng Thành, cũng không phải do ai ban tặng mà là tất cả mọi người ở Viêm Hoàng Thành công nhận!
Giống như Hạ Hùng nói vậy, hiện giờ thân phận và địa vị của Diệu Nhất Nương đã hoàn toàn không giống ngày xưa. Như vậy, nếu cưới nàng cũng không có lỗ.
- Đề nghị này của ngươi cũng không tệ, tuy nhiên phụ hoàng có thể hoài nghi chúng ta muốn khống chế học viện này không?
Hạ Anh hơi khẽ cau mày hỏi.
- Hoàng Huynh, ngươi cũng đừng quá lo lắng, chẳng lẽ ngươi đã quên rồi sao? Phụ hoàng….Mới là viện trưởng của học viện này đó!
Hạ Hùng cười nói.
- Nói như vậy…. Chuyện này….. Có thể được không?
- Đương nhiên được!
Hạ Hùng cười nói:
- Chẳng những có thể nắm lấy một bộ phận lớn của học viện trong tay mình, hơn nữa còn có thể cho tiểu tử kia một kích trí mạng! Nghe nói, hắn cùng với Diệu Nhất Nương tình như tỷ đệ. Tuy nhiên nếu là nữ nhân…. Cho dù có yêu thương đệ đệ như thế nào, thì sau khi lập gia đình cũng sẽ hướng về phía nhà chồng đấy.
- Ha ha ha ha, nếu chỉ có vậy, bổn cung nhất định muốn biết, nếu như tiểu súc sinh kia sau khi biết được chuyện này sẽ có vẻ mặt như thế nào?
Hạ Anh đổi giận thành vui, trên mặt lộ vẻ tươi cười.
- Hoàng huynh, thật ra….
Hạ Hùng nhìn Hạ Anh có chút do dự nói.
- Có lời gì thì nói thẳng, giữa huynh đệ chúng ta còn muốn che giấu sao?
Tâm tình Hạ Anh thật tốt mà cười nói.
Hạ Hùng gật đầu nói:
- Kỳ thật nếu có cơ hội, ta ngược lại muốn đề nghị hoàng huynh cùng với tiểu tử kia làm dịu mối quan hệ đi.
Sắc mặt Hạ Anh trầm lại, cả giận nói:
- Điều đó không có khả năng! Hắn ở ngay trước mặt bổn cung, chém Triệu Nghị. Lại làm cho lão tam phải đi tận vùng Bắc Cương lạnh giá, mười năm không thể trở về. Giữa bổn cung và hắn tuyệt đối không có khả năng hòa hoãn! Những lời như vậy sau này đừng nhắc lại lần nữa!
Hạ Hùng còn nữa câu nói kẹt lại trong cổ họng không nói ra. Kỳ thật y muốn nói với Thái tử rằng phụ hoàng đối với tiểu tử Sở Mặc kia, dường như hơi quá cưng chiều rồi!
Hơn nữa Binh Mã Đại Nguyên Soái và Thủ Phụ nội các đồng thời nâng đỡ.
Mạng lưới quan hệ của thiếu niên này, có chút hùng mạnh dọa người rồi!
Bất kể là hoàng thượng hay là hai vị văn võ đại lão kia. Ba người này tùy tiện đưa ra một ý niệm trong đầu, có thể nắm giữ sinh mạng của vô số người, căn bản cũng không có đạo lý mà yêu thích một thiếu niên mười mấy tuổi.
Cho dù là con riêng của phụ hoàng y….. Cũng không có khả năng!
Con ruột cũng chưa có được đãi ngộ này, nói chi là con riêng.
Cho nên, về mặt này phải có điều kỳ lạ!
Tuy rằng bây giờ còn chưa có nhìn ra nguyên nhân trong đó, nhưng trực giác của Hạ Hùng nói cho y biết rằng, sự tình trong đó khẳng định không có đơn giản như vậy. Nếu gây chuyện không tốt chính là tăng lên đến đại sự của quốc gia.
Chỉ tiếc, Hạ Anh căn bản là không có cho y có cơ hội tiếp tục nói chuyện. Y vừa mới nói có một câu thì Hạ Anh lập tức nổi giận đùng đùng.
Trong lòng Hạ Hùng âm thầm thở dài, cũng chỉ có thể tạm gác suy nghĩ này qua một bên.
Tin tức làm rung động không chỉ Đông cung Thái tử của Đại Hạ.
Phân bộ Chu Tước Hội đặt ở đại lục Thanh Long, cũng bị rung động thật lớn.
Trên thực tế, phân bộ Chu Tước Hội bên này đã nhận được tin tức từ sớm, cũng đã trải qua một phen chấn động dữ dội rồi.
Một trưởng lão cấp hoàng kim, một chấp sự cấp bạch kim, hai người là thanh đồng quản sự có thể thăng lên cấp bạch kim chấp sự bất cứ lúc nào, tổ đội bốn người ở trong thế tục này có thể dễ dàng tàn sát hàng loạt dân trong thành!
Nhưng toàn quân bị diệt, tổn thất ở Viêm Hoàng Thành của Đại Hạ.
Tin tức này, đừng nói là phân bộ của Đại lục Thanh Long, cho dù có là tổng bộ của Chu Tước Hội biết được cũng đều phải chịu một sự rung động vô cùng to lớn.
Nhất là hai người thanh đồng quản sự kia, một người là một trong mười hai đệ tử của Phiêu Diêu Cung năm đó, một người khác cũng là con trai của một trưởng lão trong môn phái cỡ trung của đại lục Chu Tước.
Người trước đã chết thì cũng thôi, dù sao thì phần nàng kia kế thừa Phiêu Diêu Cung cũng đã bị Chu Tước Hội đoạt được. Nhưng cái chết của người thứ hai làm cho một đám cao tầng của phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhiều có chút đau đầu.
Bởi vì ai cũng biết, trưởng lão môn phái hạng trung kia, thực lực chẳng những cao hơn nữa còn là đứa con mà hắn nuông chiều vô cùng!
Loại người này: Đứa con rơi một sợi tóc cũng có thể diệt cả nhà người ta.
Một người như vậy, con y chết rồi làm sao có thể chịu để yên? Cho dù coi như là oan có đầu nợ có chủ, nhưng phân bộ Chu Tước Hội bên này ít nhất cũng phải một phen đau đầu.
Điều làm cho bọn họ không thể chấp nhận được là sự hy sinh của hoàng kim trưởng lão.
Đường đường là hoàng kim trưởng lão, hoàng cấp tầng sáu…. cường nhân Tung hoành trong cuộc sống, làm sao lại có thể hy sinh ở trong Viêm Hoàng Thành này?
Chẳng lẽ là do người của Thanh Long đường làm?
Người của Chu Tước Hội cũng hiểu rõ, chuyện này là do bàn tay của họ quá dài, có phần tò mò vượt quá giới hạn. Khiến cho Thanh Long đường sinh bất mãn. Đây cũng là chuyện bình thường.
Nhất là trong lúc này còn có dính đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung.
Thứ này…. Ai cũng biết được giá trị không thể lường được!
Bởi vậy, quả thật Thanh Long đường cũng có lý do mà ra tay với những người kia.
Bình luận facebook