-
Chương 221-225
Chương221: Gió nổi mây phun
Cho nên bên phía Chu Tước Hội đem ánh mắt hoài nghi. Đầu tiên chính là hướng về phía của Thanh Long đường.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ cho dù chuyện này có thật sự là do người của Thanh Long đường làm, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Chu Tước Hội cũng không thể tìm được bất cứ chứng cớ gì.
Về phần hoàng gia Đại Hạ, Chu Tước Hội căn bản cũng không có để vào trong mắt.
Đối với nhóm nhóm cao tầng của Chu Tước Hội, bọn họ không đi tìm hoàng thất Đại Hạ gây phiền toái cũng không tệ rồi. Trừ phi hoàng thất Đại Hạ ăn tim gấu gan báo mới dám tìm đến trêu chọc Chu Tước Hội bọn họ.
Cho nên phân bộ Chu Tước Hội bên này không thèm quan tâm đến hoàng thất Đại Hạ.
Theo bọn họ, chỉ cần tìm được Diệu Nhất Nương thì những chuyện phiền phức của bọn họ ngay lập tức được giải quyết dễ dàng rồi.
Nhưng hành động lần này, nhất định phải chú ý cẩn thận mới được. Dù sao vừa mới tổn thất một hoàng kim trưởng lão, bọn họ cũng không muốn tổn thất thêm một người nào nữa.
Nhưng không đợi phân bộ Chu Tước Hội ở bên này đưa ra kế hoạch thực hiện cụ thể việc này.
Một tin tức kinh người lại nhanh chóng truyền đến.
Tin tức này cũng làm cho mọi người cao thấp ở Chu Tước Hội không kịp trở tay, đồng thời lại càng nổi giận đùng đùng!
Hoàng thất Đại Hạ mà bọn họ căn bản là không để vào trong mắt, và vốn là một dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung đáng lý phải trốn ở một nơi âm u mà lo lắng mỗi ngày, vậy mà có lá gan cùng nhau liên hợp lại.
Muốn dùng người kế thừa của Phiêu Diêu Cung để thành lập nên một Phiêu Diêu Cung mới!
Tuy rằng trên danh nghĩa học viện là chiêu bài của hoàng gia, còn tạo ra một cái tên giả học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung như vậy.
Ai có thể không nhìn ra. Đây chính là một hình thức tái sinh của Phiêu Diêu Cung không phải sao?
Hành động này quả thực chính là một tia sét đánh đối với tất cả các môn phái trên đại lục Chu Tước!
Đồng thời cũng giống như một cái tát hung hăng quất vào mặt của Chu Tước Hội.
Đây là ngang nhiên khiêu khích!
Hơn nữa còn là loại không biết sống chết mà điên cuồng khiêu khích!
Con quỷ nhỏ này điên rồi sao?
Là ai cho nàng ta lá gan lớn như thế?
Chẳng lẽ nàng không sợ những môn phái tham gia diệt môn Phiêu Diêu Cung năm đó, lập tức đối với nàng triển khai đuổi giết một cách điên cuồng sao?
Càng làm cho Chu Tước Hội phẫn nộ không ngừng chính là hoàng thất Đại Hạ đấy!
Một thế tục hoàng quyền nho nhỏ…. mà bọn họ chưa từng để vào trong mắt, dám công khai che chở dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung?
Cũng là điên rồi!
Bọn họ không sợ rằng tất cả các môn phái sẽ cùng nhau hợp lại đối phó với bọn họ sao?
Đừng nói cái gì những thế gia vọng tộc không ở trong một đại lục, cách ngàn núi vạn sông. Tay cũng không có khả năng đưa đến dài như thế.
Những ý nghĩ này mới thật là kêu trời!
Đa số các môn phái trên đại lục Chu Tước có lẽ không thể trực tiếp làm gì Đại Hạ. Dù sao thì sau lưng Đại Hạ còn có một môn phái hùng mạnh đang ủng hộ.
Nhưng bọn họ đúng là có thể ủng hộ với quốc gia đối địch với Đại Hạ!
Ví dụ như Đại Tề!
Không nắm được nhân lực, nhưng tiền lực cũng có thể đi?
Cho nên Chu Tước Hội bên này bất kể như thế nào cũng không lý giải được, dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung kia và hoàng thất Đại Hạ rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí đối đầu với gần như toàn bộ môn phái trên đại lục Chu Tước.
Nguyên nhân là vì Thanh Long đường sao?
Rất nhiều nhân vật cao cấp của Chu Tước Hội đang ở Đại lục Thanh Long, tất cả đều có ý nghĩ hoài nghi này. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Bất kể là phẫn nộ như thế nào thì chuyện này cũng đã phát sinh, đã trở thành sự thật.
Bên phía Chu Tước Hội nhất định phải đối mặt với chuyện này, trực diện đánh trả lại!
Nếu không, thanh danh của Chu Tước Hội nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Bởi vậy, những người cao cấp ở phân bộ của Chu Tước Hội bên này, nhất trí quyết định đem hai sự kiện này sát nhập thành một.
Lập tức cử ra một sứ đoàn đến Đại Hạ, đồng thời cùng Thanh Long đường tiến hành can thiệp hoàng thất Đại Hạ!
Những việc khác trước tiên không cần nói, nhưng học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung vứt đi này…. Nhất định là không thể để tồn tại trên thế gian này được!
Đồng thời những tin tức này, rất nhanh cũng truyền đến bản quốc của đại lục Chu Tước.
Những môn phái từng tham dự vây công Phiêu Diêu Cung năm đó, vừa nghe được tin tức này lập tức đều điên lên rồi!
Ngay tại chỗ liền phái những đệ tử ưu tú của môn phái cùng với những môn phái khác, tạo thành quân đoàn viễn chinh, phải hoàn toàn bóp chết học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung từ trong trứng nước.
Mục đích của bọn họ cùng với Chu Tước Hội đều giống nhau.
Cho dù thế nào cũng không thể cho phép Phiêu Diêu Cung với bất cứ hình thức nào, lại xuất hiện trên thế gian một lần nữa.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Ví dụ các đệ tử cùng trốn ra khỏi Phiêu Diêu Cung năm đó. Không chỉ có riêng mười hai người!
Ở một góc độ khác, những tin tức này lan truyền ở trong Đại Hạ, giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt thổi quét khắp mỗi tấc lãnh thổ của Đại Hạ!
Sự nhiệt tình của mọi người dâng cao đến nỗi thậm chí ngay cả người khởi xướng là Sở Mặc cũng có chút không dám tin tưởng.
Tuy nhiên rất nhanh, hắn cũng hiểu được nguyên nhân của việc này.
Những môn phái cao quý lạnh lùng diễm lệ từ trước đến nay chưa từng thân thiện với dân như vậy.
Mặc dù nhìn vào chính là bảng hiệu của hoàng gia, nhưng ai không nhìn ra…. Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung này kỳ thật chính là một môn phái không phải sao?
Một môn phái thành lập ở trong thế tục.
Thực sự có rất nhiều tâm pháp và công pháp cao cấp, còn có đủ loại kế thừa cao nhất.
Mà những thứ như vậy trên đời này, đối với rất nhiều người luyện võ cho dù đến cuối đời họ cũng khó có thể được tiếp xúc!
Hiện tại…. Bọn họ lại có cơ hội học tập được những công pháp vô giá như thế!
Thử hỏi nơi như vậy, ai không muốn đến?
Trong lúc nhất thời, cho dù là con nhà quý tộc hay con cháu người nghèo khó, tất cả đều điên cuồng.
Ở trong Viêm Hoàng Thành này, những người tự nhận là con dòng cháu giống có thiên phú này đều nhăm nhe muốn được bước vào. Bởi vậy, khoảng thời gian gần đây bất kể là ở Phàn phủ của Sở Mặc hay là Hứa phủ của Hứa Phù Phù, thậm chí ngay cả Thao Thiết lầu nơi Diệu Nhất Nương thường xuyên xuất hiện….. Tất cả đều đông như trẩy hội!
Vô số người đến nhà thăm hỏi, chỉ muốn có được tên trong danh sách để bước vào học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
Chương222: Ban thưởng hôn (1)
Đối mặt với tình huống thế này, Sở Mặc, Hứa Phù Phù cùng với Diệu Nhất Nương chỉ có thể trốn tránh có nhà mà không thể về.
Bởi vì có một vài mối quan hệ không có cách nào từ chối đã tìm tới tận cửa.
Rốt cuộc trong cung cũng trực tiếp ban ra một đạo thánh chỉ.
Hung hăng trách cứ tình huống loạn như vầy một phen, giao trách nhiệm cho những nhà quý tộc quyền quý tự mình hạn chế, không được phép đi quấy rầy, bằng không hoàn toàn hủy bỏ tư cách bước vào học viện của con cháu trong gia tộc. Những người tài giỏi kia mới có thể kiềm chế lại một ít.
Tuy nhiên một đạo thánh chỉ tiếp theo lại làm cho Diệu Nhất Nương trợn mắt há hốc mồm còn Sở Mặc thì giận tím mặt!
Ban thưởng hôn!
Đạo thánh chỉ thứ hai của hoàng thượng lại là ban thưởng hôn cho Diệu Nhất Nương, để cho nàng gả cho Thái tử Hạ Anh!
Diệu Nhất Nương là người hiểu rõ ràng nhất ân oán giữa Thái tử Hạ Anh và Sở Mặc. Mặc kệ trong chuyện này nàng có đồng ý hay không cũng không nói, hành động này của hoàng thượng cũng đủ để làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ không thôi:
- Cây đào còn chưa có ra hoa, liền chuẩn bị bắt đầu hái quả rồi sao?
Sở Mặc cũng vô cùng phẫn nộ, đồng thời đối với hoàng thượng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Qua hai lần tiếc xúc với hoàng thượng, Sở Mặc vẫn cảm thấy thân là vua một nước, đương kim hoàng thượng lại là một người vô cùng sáng suốt. Với lòng dạ cùng thủ đoạn của bọn người thái tử nếu so sánh với hoàng thượng, quả thực chính là một trời một vực.
Cũng như hoàng thượng biết rõ ràng những ân oán giữa hắn và Thái tử nhưng vẫn xem trọng hắn, cũng dám trọng dụng hắn. Đây chính là trí tuệ cùng khí độ vua của một nước, cùng với sự tự tin vô cùng!
Nhưng đạo thánh chỉ này…. Lại là có ý gì đây?
Trên thánh chỉ cũng không thể hiện một cách cứng rắn nhưng tuyệt đối cũng không có ý thương lượng.
Nói rằng Diệu Nhất Nương chính là đệ tử chân truyền của môn phái lớn nhất trên đại lục Chu Tước, xuất thân cao quý, nhân phẩm lương thiện, tướng mạo đều tốt…. Tuy rằng môn phái bị phá hủy nhưng lại có được ý chí kiên định và không ngừng vươn lên. Nữ tử ưu tú như vậy hoàn toàn xứng đôi với quốc quân tương lai của Đại Hạ, đương kim Thái tử điện hạ!
Mối quan hệ thông gia hai bên có lợi cho sự phát triển của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung trong tương lai.
Trên thánh chỉ còn nhắc tới một môn phái thành lập trong dân gian, không chỉ khiến cho những kẻ thù trước kia chú ý mà cũng sẽ khiến cho vô số môn phái trên đại lục Thanh Long phải mơ ước. Vì để đảm bảo cho sự phát triển của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, không phải chịu ảnh hưởng của bất kỳ điều gì, hai bên nên có mối quan hệ càng thêm chặt chẽ hơn.
Như vậy, tương lai đến lúc phải đối mặt với khó khăn, hoàng thất Đại Hạ mới có thể có lý do chính đáng để bảo vệ học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, bảo vệ Diệu Nhất Nương.
Chỉ nhìn phần thánh chỉ này mà không biết được nội tình, nhất định sẽ cho rằng hoàng thượng rất anh minh. Hơn nữa đối với Diệu Nhất Nương cũng thật vô cùng tốt.
Ngươi là một đệ tử môn phái không có nhà để về. Gả cho Thái tử điện hạ, tương lai chính là hoàng phi của quốc gia! Cho dù không thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng ít ra…. Cũng đủ cho thấy thành ý và sự coi trọng của hoàng gia.
Đúng vậy, nếu không biết ân oán giữa Sở Mặc và Thái tử, nhất định sẽ cho rằng như vậy.
Hoặc là những người hiểu biết được nguyên nhân trong đó, đều sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Hoàng thượng đã bị cái gì mê hoặc? Không ngờ sẽ đưa ra một thánh chỉ ngu ngốc như thế?
Hứa Phù Phù từ trước đến nay luôn hi hi ha ha không có làm được việc gì, giờ phút này sắc mặt lạnh như băng. Trong con ngươi lóe ra tia tức giận:
- Hắn là muốn làm cho chuyện này chết từ trong trứng nước sao?
Sau khi phẫn nộ Sở Mặc rất nhanh đã tỉnh táo lại, ngồi ở bên kia, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, cười khổ nói:
- Chuyện này…. Nên trách ta!
- Sao có thể trách ngươi được?
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Muốn trách…. Cũng chỉ có thể trách chính chúng ta, kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ.
- Không, không phải như vậy.
Sở Mặc có chút chua xót nói:
- Ta đã nghĩ đến sự uy hiếp của những môn phái trên đại lục, nghĩ đến sự uy hiếp của Chu Tước Hội, thậm chí….. Sự uy hiếp của những môn phái ở đại lục Thanh Long, ta cũng đã nghĩ đến. Và ta cũng đã có biện pháp đối phó. Nhưng… Ta hoàn toàn không thể ngờ đến cách nhìn của hoàng thượng đối với chuyện này và khẩu vị của hắn.
Sở Mặc thở dài một tiếng nhìn Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù nói:
- Lúc trước ta cứ nghĩ rằng chỉ cần đem danh hiệu của hoàng gia lên đầu môn phái, sẽ cho hoàng thượng một thân phận lãnh tụ trên tinh thần. Sau đó trong tương lai không ngừng bồi dưỡng nhân tài cho hoàng gia. Hoàng thượng nhất định sẽ động tâm, cuối cùng cũng sẽ đồng ý. Nhưng ta đã xem thường sự kế thừa của Phiêu Diêu Cung, đối với người đời mà nói có lực hấp dẫn như thế nào. Ta đã quên hoàng thượng chung quy cũng là một người phàm tục. Hắn không phải thần! Đối mặt với loại kế thừa cao nhất của môn phái, chỉ làm một lãnh tụ trên tinh thần làm sao có thể thỏa mãn khẩu vị của hắn đây. Hắn là suy nghĩ muốn đem phần kế thừa cả cái thế lực này, triệt triệt để để…. Biến thành thế lực của hoàng gia Đại Hạ!
Diệu Nhất Nương yên lặng gật gật đầu:
- Đã nhiều năm qua, ta vẫn không dám đem phần kế thừa này lộ ra ngoài, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Vậy tại sao không ngăn cản ta?
Diệu Nhất Nương cười khổ nói:
- Sự tồn tại của ta đã không phải là bí mật nữa, phần kế thừa này sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ trước người đời. Kỳ thật chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác cả. Ta nghĩ…. Hoàng thượng cũng đã nắm được điểm này nên mới không có sợ hãi gì mà hạ đạo thánh chỉ như thế này đúng không?
Sở Mặc trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Đúng vậy, nói cách khác hoàng thượng sẽ phải cùng ta thương lượng trước một chút đấy.
Hứa Phù Phù ở một bên cả giận nói:
- Làm sao bây giờ? Cũng không thể đáp ứng được đúng không? Nếu như vậy thì buồn cười quá!
Diệu Nhất Nương yếu ớt nói:
- Kỳ thật theo lời của Hoàng thượng nói, điều này cũng không buồn cười. Theo hắn, hiện giờ có thể cho ta sự che chở… Cũng chỉ có hoàng gia Đại Hạ. Trừ họ ra, bất cứ ai cũng đều muốn đem ta nuốt cả da lẫn xương…. Cái gì cũng không muốn để thừa lại. Hắn coi như đã cho ta một đường lui có thể diện rồi, ha hả, trở thành một trong những phi tử của Thái tử, người ta đây chính là đang xem trọng ta rồi.
Chương223: Ban thưởng hôn (2)
Sắc mặt của Sở Mặc xanh mét, điều này đối với hắn mà nói thật sự ăn một vố quá lớn. Hơn nữa hiện tại tin tức đã được truyền đi gần như là không có đường lui.
Đâm lao phải theo lao!
Hoàng thượng cũng đoán chắc đám người bọn họ không dám phản kháng.
Chẳng lẽ thật sự phải xông vào hoàng cung đại náo một hồi cùng với Hoàng thượng? Làm như thế, ngoại trừ ở bên ngoài đối với hoàng thượng hoàn toàn rạn nứt, thì không có bất kỳ cách nào khác nữa.
Dù sao, vua của một nước tuyệt không thể có khả năng chịu được loại uy hiếp như thế này đấy.
- Chúng ta lén đem Thái tử xử lý đi!
Con ngươi của Hứa Phù Phù trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hai người nói:
- Thái tử chết rồi, chuyện này cũng ngay lập tức bị thất bại!
- Bậy bạ.
Sở Mặc trừng mắt nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Cho dù coi như có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý Thái tử, hoàng thượng không thể lập một thái tử khác sao? Còn có thể đem tất cả bọn họ lén lút xử lý sao? Lại nói, vào thời điểm này mà ra tay đối với Thái tử, hoàng thượng lại không biết là ai làm sao?
- Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có thể trơ mắt nhìn Diệu Nhất Nương tỷ tỷ gả cho tên khốn kiếp kia hay sao?
Hứa Phù Phù bỗng nhảy lên một cái, căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rõ tâm ý của Nhất Nương tỷ sao? Cứ do dự hoài, ngươi có phải đàn ông hay không?
- Ta không phải là nam nhân, vậy là ngươi sao? Đi về hỏi gia gia của ngươi, chuyện này hắn có biện pháp gì tốt không? Ở đây hô to với ta làm cái gì?
Sở Mặc cũng nổi giận, nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Ta có nói để cho tỷ tỷ gả cho Thái tử sao?
- Giờ phút này biểu hiện cùng với phản ứng của ngươi chính là cho ta cảm giác như thế, do do dự dự như vậy đấy! Ngươi làm cho ta rất thất vọng!
Phanh!
Cửa gỗ rất nặng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hai người Sở Mặc và Diệu Nhất Nương ngơ ngác nhìn nhau.
Diệu Nhất Nương cười khúc khích, nhìn Sở Mặc đang thở phì phò nói:
- Hai người các ngươi đó…. Thật sự là, hình như đã vài năm không có cãi nhau như vậy rồi đúng không?
- Tức chết ta!
Sở Mặc thờ dài một cái nói:
- Đúng là tính tình chó con mà!
- Ngươi cũng là tính tình chó con.
Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi dám nói, trong lòng ngươi không có muốn đem Thái tử xử lý đi? Ngươi là cố tình chọc tức hắn để hắn rời đi đúng không?
Sở Mặc liếc mắt nhìn cũng không có phủ nhận mà thản nhiên nói:
- Tóm lại ta khác với Nhị Phù, việc mà ta có thể làm thì hắn không thể đi làm được!
- Ngươi cũng không thể làm được!
Diệu Nhất Nương tựa vào trên ghế, thân thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt đẹp nhìn Sở Mặc:
- Kỳ thật, sự tình cũng không có tệ đến nỗi phải đi một bước kia, không phải sao?
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, đừng nói là chúng ta còn chưa có đồng ý. Cho dù thật sự là đã đồng ý thì không phải còn có thể cướp cô dâu nữa sao?
Phốc!
Diệu Nhất Nương thiếu chút nữa phun nước ra, nhìn Sở Mặc nói:
- Đoạt hôn sự của hoàng gia…. Ngươi cũng thực sự quá cam đảm rồi, tuy nhiên nếu thực sự phải làm vậy, đoán chừng cũng là người đầu tiên từ xưa đến nay rồi.
Sở Mặc đang muốn nói thêm gì đó, bên ngoài liền vang lên một tiếng gõ cửa. Có thị nữ tâm phúc của Diệu Nhất Nương ở bên ngoài nói:
- Tiểu thư, Sở công tử, ở bên ngoài có thiếu nữ tên Thẩm Tinh Tuyết cầu kiến, nàng nói nàng là bằng hữu của Sở công tử.
Diệu Nhất Nương và Sở Mặc liếc mắt nhìn nhau.
Sở Mặc chau mày nói:
- Công chúa sao? Nàng tới đây làm cái gì?
Lần trước Sở Mặc gặp công chúa vẫn là buổi tối trong buổi tiệc mừng năm mới.
Khi đó, Thẩm Tinh Tuyết đã từng nói nàng muốn tới tìm hắn. Nhưng sau đó vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì. Sở Mặc cũng không có chú ý đến lắm, đối với hắn mà nói Công chúa làm sao có thể đến tìm hắn được.
Hiện tại lại đang trong lúc thời gian nhạy cảm nàng lại tìm đến tận cửa, hơn nữa…. Chính là đi tới Thao Thiết lầu, trực tiếp yêu cầu gặp Sở Mặc. Hiển nhiên là đã biết Sở Mặc ở trong này rồi.
Diệu Nhất Nương đứng lên nhỏ giọng nói:
- Công chúa đến tìm ngươi, tốt nhất không gặp, ta tránh đi một lát nhé.
Sở Mặc khoát tay nói:
- Đừng, lúc này nàng tìm đến đây khẳng định không phải chỉ tìm một mình ta, cùng nhau gặp nàng đi.
Nói xong, Sở Mặc liền để cho thị nữ bên ngoài đi mời Thẩm Tinh Tuyết đến.
Rất nhanh, cửa phòng được gõ, thị nữ mang theo một thiếu nữ mang khăn che mặt bước vào. Sau khi đưa thiếu nữ vào phòng, thị nữ liền rời khỏi và đóng cửa kỹ.
Lúc này, thiếu nữ mới gỡ khăn che mặt xuống, ngay lập tức thiếu nữ để lộ ra một đôi mắt sang, hàm răng trắng tinh, gương mặt vô cùng thanh tú.
Đầu tiên là nhìn lướt qua Diệu Nhất Nương, hơi khẽ khom người nói:
- Vị này chính là Diệu Nhất Nương tỷ tỷ đúng không? Tiểu nữ Thẩm Tinh Tuyết lần đầu tiên gặp mặt.
Ánh mắt Sở Mặc hơi hơi nhíu lại, hắn để ý đến cách xưng hô của Thẩm Tinh Tuyết, nàng xưng là tiểu nữ tử… Hơn nữa nàng hành lễ trước đã nói lên rằng nàng cũng không có xem mình là công chúa. Bằng không có lẽ phải chờ Diệu Nhất Nương chủ động thi lễ với nàng trước.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn người ra, ngay lập tức đáp lễ sau đó mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khách khí, chưa từng diện kiến mong rằng điện hạ thứ tội.
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuyết có hơi đỏ nói:
- Tỷ tỷ dù sao cũng không cần khách khí với ta, cũng đừng xem ta như là công chúa, tỷ tỷ nếu không chê thì gọi ta một tiếng muội muội, Tinh Tuyết đã rất vui vẻ rồi.
Thẩm Tinh Tuyết nói xong lại nhìn lướt qua Sở Mặc, sau đó thấp giọng nói:
- Lần này ta đến đây chính là xin nhận lỗi với hai vị đây!
- Nhận lỗi? Muội muội đang nói đến việc gì thế?
Diệu Nhất Nương bước lại nắm tay Thẩm Tinh Tuyết kéo qua, dẫn nàng đến chỗ ngồi sau đó tự mình rót cho nàng một chung trà.
Thẩm Tinh Tuyết hai tay nắm lấy chung trà, vẻ mặt sợ hãi nhìn qua Sở Mặc nói:
- Ngươi nhìn xem vẻ mặt Sở công tử đang mất hứng kìa, ta biết là bởi vì nguyên nhân gì. Ta đến đây chính là bởi vì chuyện này.
Sở Mặc nhìn lướt qua Thẩm Tinh Tuyết, thản nhiên nói:
- Chuyện này cùng với Công chúa không có quan hệ gì cả, nếu như Công chúa là vì báo ơn thì không cần phải như vậy.
Tuy rằng thái độ của Sở Mặc có chút lạnh nhạt nhưng cũng là suy nghĩ giùm Thẩm Tinh Tuyết, hắn không muốn đem một thiếu nữ vô tội như công chúa kéo vào.
Chương224: Cô Thành Nhất Kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên
Thẩm Tinh Tuyết có chút cẩn thận mà nhìn qua Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này vốn là phụ hoàng làm sai, người không nên làm như vậy. Công tử đối với ta có ơn rất lớn, hơn nữa ta hiểu rõ công tử không phải là loại người có dã tâm như vậy.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Nhưng có thể phụ hoàng của ngươi chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết hơi hơi lắc đầu nói:
- Kỳ thật phụ hoàng…. Cũng là tin tưởng vào công tử, chỉ có điều…. Chỉ có điều…..
- Chỉ có điều thân là vua của một nước, có thói quen cho dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phải nằm trong sự khống chế của mình đúng không?
Diệu Nhất Nương sâu kín nói.
- Đúng là như vậy, nhưng thật ra ta cảm thấy phụ hoàng cũng không cần thiết làm như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nghiêm túc nói:
- Ta có một cách, có thể giải quyết chuyện này.
- Cách gì?
Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói.
Thẩm Tinh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Sư môn của ta là một môn phái lánh đời, là môn phái chân chính không có xuất thế. Trong môn phái cũng không có đệ tử đi lại trên thế gian. Hơn nữa bọn họ sẽ không để ý đến thân phận kế thừa Phiêu Diêu Cung của Nhất Nương tỷ tỷ. Sư phụ của ta…. Chính là chưởng môn của môn phái đó. Nàng đối xử với ta rất tốt, ta có thể đem tỷ tỷ vào môn phái của ta. Như vậy thì chuyện này có thể giải quyết được rồi.
Sở Mặc lắc đầu nói:
- Theo như cách của ngươi, cũng không thể thật sự giải quyết được chuyện này.
Diệu Nhất Nương cũng nói:
- Tin tức hiện tại đã được truyền ra, thân là hoàng gia không thể thất tín với người khác. Cho nên, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung nhất định phải được thành lập.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ và công tử thật sự là người tốt. Lúc này còn suy nghĩ cho danh dự của hoàng gia. Kỳ thật chúng ta có thể làm như vầy, tỷ tỷ đem danh phận kế thừa cho Sở công tử, đợi sau khi học viện thành lập thì đi theo ta.
- Vậy còn phụ hoàng của ngươi thì sao?
Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết, thản nhiên nói:
- Vậy đạo thánh chỉ kia…. Chẳng lẽ còn có thể xóa bỏ sao?
Thẩm Tinh Tuyết nghiêm túc gật đầu:
- Chỉ cần tỷ tỷ cùng đến môn phái của ta, vậy thì đạo thánh chỉ kia tự nhiên cũng sẽ được xóa bỏ.
Lúc này, Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết hỏi:
- Còn không biết môn phái của muội muội là người nơi nào?
Thẩm Tinh Tuyết nhẹ giọng nói:
- Phi Tiên.
Sở Mặc vẫn còn tốt, hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên này nên phản ứng của hắn rất bình thường.
Diệu Nhất Nương bỗng nhiên lại ngây người, trên gương mặt tinh xảo lại lộ ra một tia chấn kinh, nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Chính là môn phái Phi Tiên đó sao?
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu nói:
- Trên đời này hẳn là chỉ có một môn phái Phi Tiên.
- Trời ạ….
Diệu Nhất Nương không kìm được kinh ngạc liền kêu lên một tiếng thán phục, sau đó lẩm bẩm nói:
- Không trách được…. Ngươi có thể nắm chắc và tự tin được như vậy…. Hóa ra…. Là Phi Tiên. Đúng thế, cũng chỉ có môn phái này mới không cần quan tâm lo lắng đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung…..
Sở Mặc có chút không hiểu mà nhìn Diệu Nhất Nương, không biết vì sao nàng lại có vẻ mặt này.
Diệu Nhất Nương giải thích cho Sở Mặc:
- Trên đại lục Tứ Tượng của chúng ta, tất cả môn phái lớn nhỏ có rất nhiều, không dưới mấy trăm cái. Nhưng môn phái cao nhất cũng không có nhiều. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn đại lục này cũng sẽ có một môn phái dẫn đầu. Nói ví dụ như Đại lục Thanh Long có Trường Sinh Thiên, lại ví dụ… Trên Chu Tước đại lục đã từng có Phiêu Diêu Cung.
Thần sắc của Diệu Nhất Nương có chút ảm đạm:
- Chỉ có điều Phiêu Diêu Cung đã trở thành quá khứ. Nhưng trên đại lục Tứ Tượng này, kỳ thật còn có một số môn phái lợi hại nhất còn tồn tại!
- Còn có môn phái lợi hại hơn?
Sở Mặc mặc dù biết trên đời này còn có một số môn phái lánh đời, tuy nhiên ở trong lòng vẫn cho môn phái Trường Sinh Thiên chắc chắn là môn phái mạnh nhất rồi.
- Đương nhiên.
Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Tuyết một cái rồi nhỏ giọng nói:
- Cô Thành, Nhất Kiếm, Thiên Ngoại, Phi Tiên!
Trên mặt của Thẩm Tinh Tuyết lộ ra một nụ cười, gật gật đầu. Diệu Nhất Nương biết về Phi Tiên, thật ra có thể giúp cho nàng đỡ mất thời gian để giải thích.
- Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên? Đây là hai môn phái sao?
Sở Mặc hỏi.
- Không, đây là bốn môn phái!
Diệu Nhất Nương khẽ cười nói:
- Cô Thành là một môn phái, Nhất Kiếm là một môn phái, Thiên Ngoại và Phi Tiên cũng là hai môn phái. Bốn môn phái này năm xưa ta cũng chỉ là được nghe nói, có rất ít người có thể gặp được đệ tử của những môn phái này. Nguyên nhân bởi vì đệ tử của bọn họ rất ít xuất hiện trong nhân thế.
Nói xong, Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết:
- Không thể tưởng tượng được, Tinh Tuyết muội muội…. Lại có thể là đệ tử của Phi Tiên, thật sự là bất ngờ. Tuy nhiên, cũng chỉ có thể là đệ tử của Phi Tiên mới có thể xuất hiện người như ngươi…. Sức lực chiến đấu đều không có, nhưng ở một lĩnh vực khác lại là người tương đối lợi hại.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Tuyết ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không có ưu tú như vậy, chỉ là mẫu thân của ta là người của Phi Tiên mà thôi.
Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Ta từng nghe hoàng thượng nhắc đến thân thế của ngươi….
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Năm đó nương của ta ra ngoài tìm một loại dược liệu, bởi vì người bảo vệ tạm thời có việc rời khỏi. Kết quả nương của ta gặp phải nguy hiểm, không cẩn thận làm bản thân bị trọng thương, vừa may được phụ hoàng của ta cứu. Phụ hoàng nhìn qua liền thích nương ta, mà nương của ta…. Giống với ta, không có năng lực chiến đấu….
Thẩm Tinh Tuyết nói đến đây, sắc mặt ửng đỏ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại dường như có một chút không biết phải nói như thế nào.
Sở Mặc dường như đã hiểu rõ, Diệu Nhất Nương cũng rõ ràng, bởi vậy liền chuyển đề tài sang hướng khác ngay lập tức, nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Môn phái như Phi Tiên lựa chọn đồ đệ khẳng định là vô cùng nghiêm khắc, ta…. Có thể vượt qua sao?
Đôi mắt sáng như sao của Thẩm Tinh Tuyết chớp động:
- Cho dù coi như là không được, tỷ tỷ đi theo ta thì người khác cũng không biết được đúng không?
- …
Sở Mặc cùng Diệu Nhất Nương đồng thời ngẩng đầu đầy kinh ngạc, nhìn Thẩm Tinh Tuyết một cách ngoài ý muốn.
Không ngờ, cô bé này bình thường hay xấu hổ, lúc nào cũng toát lên vẻ yếu ớt, bộ dạng thì lương thiện đơn giản như tờ giấy trắng, có chút ngờ nghệch ngây ngô thậm chí còn hơi ngốc nghếch.
Chương225: Mong chờ
Nhưng trên thực tế lại chẳng ngốc chút nào, hơn nữa chỉ số thông minh còn… cao tới mức khối người không theo kịp!Vốn bọn hắn cho rằng mục đích mà Thẩm Tinh Tuyết tới đây, đó là để xin lỗi thay cho hoàng thượng. Nhưng không ngờ cô bé y chang cô em gái hàng xóm bé bỏng, không mang chút kiêu ngạo của một vị công chúa này, lại có xuất thân kinh người như thế.
Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Người biết được sự tồn tại của bốn môn phái ẩn dật này kỳ thật không có nhiều. Đệ tử của một số môn phái nhỏ thậm chí còn chưa bao giờ được nghe nói đến. Nhưng bất cứ ai có tư cách được biết đến bốn môn phái này, tất cả đều vô cùng kính sợ. Nếu có cơ hội để làm quen với đệ tử trong bốn môn phái này, tin chắc, cho dù là nhân vật cao cấp trongTrường Sinh Thiên cũng sẽ không bỏ qua!
Năm đó, không biết trời xui đất khiến ra sao mà mẹ của Thẩm Tinh Tuyết và hoàng đế Đại Hạ lại có thể chạm mặt nhau, sau một đêm tình, kết quả liền sinh ra Thẩm Tinh Tuyết. Mà theo quy định, đệ tử của Phi Tiên nhất định không được giữ bất cứ sợi dây nào liên hệ với nhân gian. Cho nên, mẹ của Thẩm Tinh Tuyết mang theo bụng mang dạ chửa, lập tức quay về môn phái, cũng sinh ra Thẩm Tinh Tuyết ở ngay trong môn phái của mình.
Chuyện này, cũng coi như khớp với những gì trước đây hoàng thượng đã nói. Tuy nhiên, chắc chắn hoàng thượng sẽ không lộ ra, rằngthực ra y đã dùng một chút thủ đoạn khi gặp được mẹ của Thẩm Tinh Tuyết năm đó.
Nếu không phải do con người Thẩm Tinh Tuyết quá đơn giản, nên lỡ miệng nói ra chuyện này, e là người ngoài sẽ vĩnh viễn không biết được sự thực đó.
Với Sở Mặc và Diệu Nhất Nương mà nói, cho dù có biết chuyện này, cũng sẽ không bao giờ lợi dụng nó để mưu tính điều gì.
Tuy nhiên, đối mặt với đề nghị mà Thẩm Tinh Tuyết đưa ra, cả hai đều có chút động lòng.Đầu tiên là bên phía hoàng gia, đã bắt đầu nhe nanh lộ vuốt, chuyện này cơ bản là không còn đường lui rồi.
Thứ hai, vốn Diệu Nhất Nương đã bắt đầu học được cách chấp nhận con đường tu luyện cùng với tu vi của mình trong tương lai. Nhưng nếu có cơ hội bước lên một bậc cao hơn, lại có ai thực sự chấp nhận buông xuôi?
Hơn nữa, thực lực của Diệu Nhất Nương đã tiến vào Kim Thạch Chi Cảnh. Mặc dù là dựa vào đan dược để tăng cảnh giới, nhưng bản thân Diệu Nhất Nương lại cảm thấy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục bay cao hơn.Nếu lúc này, nàng thật sự có thể gia nhập Phi Tiên, ai dám cam đoan cả đời này nàng chỉ có thể dừng lại vĩnh viễn ở Kim Thạch Chi Cảnh?
- Sao rồi? Tỷ tỷ đã suy nghĩ xong chưa?
Thẩm Tinh Tuyết chớp chớp đôi mắt sáng như sao, bên trong còn mang theo chút mong chờ. Nhìn Diệu Nhất Nương:
- Tỷ tỷ không cần phải lo lắng bất cứ việc gì, đệ tử bên trong Phi Tiên đều là nữ giới! Không có đàn ông! Nếu không thì…
Thẩm Tinh Tuyết cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Mặc, môi mấp máy, nhưng vẫn không nói hết câu nói đó ra.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, ngài… quyết định thay ta đi, ta… Ta cũng không biết chọn lựa ra sao rồi.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Kỳ thực, trong lòng tỷ tỷ đã có đáp án rồi, phải chứ?
Nói xong, Sở Mặc nhìn về phía Thẩm Tinh Tuyết:
- Công chúa Tinh Tuyết, ngài thật sự có thể chắc chắn giúp Nhất Nương tỷ gia nhập Phi Tiên chứ? Chắc hẳn công chúa hiểu được ý của ta, thứ mà ta muốn. Không phải đơn giản như những gì người khác nghĩ đâu.Thẩm Tinh Tuyết có chút im lặng, sau đó nhìn Diệu Nhất Nương:
- Có thể mạo muội hỏi một chút cảnh giới hiện tại của tỷ tỷ như thế nào sao?
Diệu Nhất Nương cười cười:
- Kim Thạch, đan dược.
Thẩm Tinh Tuyết lập tức ngây ra, mặc dù nàng không biết chiến đấu. Nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì về cấp bậc tu vi của thế giới này.
- Không ngờ tỷ tỷ đã là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh rồi ư?Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết cười khổ nói:
- Chẳng lẽ muội muội không chú ý tới hai chữ phía sau sao?
Thẩm Tinh Tuyết gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc:
- Có thể làm cho cảnh giới của một người lập tức tăng lên đến Kim Thạch Chi Cảnh, cho dù là Luyện Dược Sư lợi hại nhất trong Phi Tiên đều khó mà dám chắc sẽ thành công. Tỷ tỷ có thể có được loại đan dược này. Thật là quá may mắn. Nếu đã là như vậy, chuyện tỷ tỷ muốn gia nhập Phi Tiên thật ra cũng dễ thôi mà! Cho dù không có ta tiến cử. Cũng có thể thành công đấy.
- Người dùng đan dược để tăng cảnh giới, coi như là không cònđường để tiếp tục phát triển rồi, như vậy, Phi Tiên cũng nhận sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết với vẻ khó tin, nếu Thẩm Tinh Tuyết là đệ tử của Trường Sinh Thiên hoặc loại môn phái như Phiêu Diêu Cung năm ấy. Như vậy, nói nàng có thể dễ dàng gia nhập thì còn tin được.
Nhưng đó lại là Phi Tiên!
Là đỉnh núi chân chính sừng sững trên thế gian này!
Tiêu chuẩn chọn người, sao có thể như các môn phái khác được?Vẻ mặt Thẩm Tinh Tuyết rất thành thật:
- Thật ra ta cũng là Luyện Dược Sư, tuy ta còn chưa đủ trình độ để luyện được đan dược cao cấp như vậy. Nhưng những lý thuyết cơ bản về y dược, ta cũng rất rõ ràng. Nói là dùng đan dược để tăng cảnh giới lên đến Kim Thạch Chi Cảnh, chẳng khác nào chấm dứt con đường tu luyện của bản thân… thì cũng không sai, nhưng không phải không có ngoại lệ.
- Ngoại lệ?
Mắt Diệu Nhất Nương sáng rỡ, nhìn Thẩm Tinh Tuyết.
Kỳ thực, sau khi nàng dùng dan dược và cảnh giới tăng lên đến KimThạch Chi Cảnh, nàng vẫn có một cảm giác mơ hồ: Dường như con đường tu luyện của nàng… vẫn chưa hoàn toàn kết thúc!
Những gông xiềng phong tỏa cánh cửa từ đỉnh của Luyện Cốt Kỳ tăng lên đến Luyện Tâm Kỳ tuy rằng rất vững chắc, nhưng không phải không có kẽ hở nào!
Đây cũng là điểm khác biệt so với những tri thức mà nàng đã được giáo dục từ nhỏ.
Giờ nghe được những lời nói này của Thẩm Tinh Tuyết…, từ sâu trong đáy lòng của Diệu Nhất Nương lại dấy lên một ngọn lửa hy vọng.
- Đúng, quả thật là có ngoại lệ.
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu một cách chắc chắn:
- Ví dụ như có người bẩm sinh tư chất và năng lực lĩnh ngộ cao. Như vậy, cho dù y đã dùng loại đan dược này, cũng không phải không thể đột phá đến Luyện Tâm Kỳ.
- Còn có một khả năng khác, tuy rằng khả năng này cực thấp, nhưng trên thực tế thì vẫn tồn tại.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Chính là, Luyện Dược Sư gặp may mắn đến tận cùng, luyện chế được một lô đan dược hoàn hảo! Như vậy, tuy người dùng loại đan dược này có ít những trải nghiệm và quá trình tu luyện hơn so với nhữngngười đi theo con đường bình thường, nhưng trên thực tế lại không phải chịu chút ảnh hưởng nào trong tương lại. Chỉ là, khả năng này xác suất quá nhỏ, đan dược hoàn hảo, gần như chỉ có trong truyền thuyết. Cho nên loại khả năng này là ít nhất.
Cho nên bên phía Chu Tước Hội đem ánh mắt hoài nghi. Đầu tiên chính là hướng về phía của Thanh Long đường.
Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ cho dù chuyện này có thật sự là do người của Thanh Long đường làm, bọn họ cũng sẽ không thừa nhận.
Chu Tước Hội cũng không thể tìm được bất cứ chứng cớ gì.
Về phần hoàng gia Đại Hạ, Chu Tước Hội căn bản cũng không có để vào trong mắt.
Đối với nhóm nhóm cao tầng của Chu Tước Hội, bọn họ không đi tìm hoàng thất Đại Hạ gây phiền toái cũng không tệ rồi. Trừ phi hoàng thất Đại Hạ ăn tim gấu gan báo mới dám tìm đến trêu chọc Chu Tước Hội bọn họ.
Cho nên phân bộ Chu Tước Hội bên này không thèm quan tâm đến hoàng thất Đại Hạ.
Theo bọn họ, chỉ cần tìm được Diệu Nhất Nương thì những chuyện phiền phức của bọn họ ngay lập tức được giải quyết dễ dàng rồi.
Nhưng hành động lần này, nhất định phải chú ý cẩn thận mới được. Dù sao vừa mới tổn thất một hoàng kim trưởng lão, bọn họ cũng không muốn tổn thất thêm một người nào nữa.
Nhưng không đợi phân bộ Chu Tước Hội ở bên này đưa ra kế hoạch thực hiện cụ thể việc này.
Một tin tức kinh người lại nhanh chóng truyền đến.
Tin tức này cũng làm cho mọi người cao thấp ở Chu Tước Hội không kịp trở tay, đồng thời lại càng nổi giận đùng đùng!
Hoàng thất Đại Hạ mà bọn họ căn bản là không để vào trong mắt, và vốn là một dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung đáng lý phải trốn ở một nơi âm u mà lo lắng mỗi ngày, vậy mà có lá gan cùng nhau liên hợp lại.
Muốn dùng người kế thừa của Phiêu Diêu Cung để thành lập nên một Phiêu Diêu Cung mới!
Tuy rằng trên danh nghĩa học viện là chiêu bài của hoàng gia, còn tạo ra một cái tên giả học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung như vậy.
Ai có thể không nhìn ra. Đây chính là một hình thức tái sinh của Phiêu Diêu Cung không phải sao?
Hành động này quả thực chính là một tia sét đánh đối với tất cả các môn phái trên đại lục Chu Tước!
Đồng thời cũng giống như một cái tát hung hăng quất vào mặt của Chu Tước Hội.
Đây là ngang nhiên khiêu khích!
Hơn nữa còn là loại không biết sống chết mà điên cuồng khiêu khích!
Con quỷ nhỏ này điên rồi sao?
Là ai cho nàng ta lá gan lớn như thế?
Chẳng lẽ nàng không sợ những môn phái tham gia diệt môn Phiêu Diêu Cung năm đó, lập tức đối với nàng triển khai đuổi giết một cách điên cuồng sao?
Càng làm cho Chu Tước Hội phẫn nộ không ngừng chính là hoàng thất Đại Hạ đấy!
Một thế tục hoàng quyền nho nhỏ…. mà bọn họ chưa từng để vào trong mắt, dám công khai che chở dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung?
Cũng là điên rồi!
Bọn họ không sợ rằng tất cả các môn phái sẽ cùng nhau hợp lại đối phó với bọn họ sao?
Đừng nói cái gì những thế gia vọng tộc không ở trong một đại lục, cách ngàn núi vạn sông. Tay cũng không có khả năng đưa đến dài như thế.
Những ý nghĩ này mới thật là kêu trời!
Đa số các môn phái trên đại lục Chu Tước có lẽ không thể trực tiếp làm gì Đại Hạ. Dù sao thì sau lưng Đại Hạ còn có một môn phái hùng mạnh đang ủng hộ.
Nhưng bọn họ đúng là có thể ủng hộ với quốc gia đối địch với Đại Hạ!
Ví dụ như Đại Tề!
Không nắm được nhân lực, nhưng tiền lực cũng có thể đi?
Cho nên Chu Tước Hội bên này bất kể như thế nào cũng không lý giải được, dư nghiệt của Phiêu Diêu Cung kia và hoàng thất Đại Hạ rốt cuộc lấy đâu ra dũng khí đối đầu với gần như toàn bộ môn phái trên đại lục Chu Tước.
Nguyên nhân là vì Thanh Long đường sao?
Rất nhiều nhân vật cao cấp của Chu Tước Hội đang ở Đại lục Thanh Long, tất cả đều có ý nghĩ hoài nghi này. Đồng thời trong lòng cũng vô cùng tức giận.
Bất kể là phẫn nộ như thế nào thì chuyện này cũng đã phát sinh, đã trở thành sự thật.
Bên phía Chu Tước Hội nhất định phải đối mặt với chuyện này, trực diện đánh trả lại!
Nếu không, thanh danh của Chu Tước Hội nhất định sẽ bị tổn hại nghiêm trọng.
Bởi vậy, những người cao cấp ở phân bộ của Chu Tước Hội bên này, nhất trí quyết định đem hai sự kiện này sát nhập thành một.
Lập tức cử ra một sứ đoàn đến Đại Hạ, đồng thời cùng Thanh Long đường tiến hành can thiệp hoàng thất Đại Hạ!
Những việc khác trước tiên không cần nói, nhưng học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung vứt đi này…. Nhất định là không thể để tồn tại trên thế gian này được!
Đồng thời những tin tức này, rất nhanh cũng truyền đến bản quốc của đại lục Chu Tước.
Những môn phái từng tham dự vây công Phiêu Diêu Cung năm đó, vừa nghe được tin tức này lập tức đều điên lên rồi!
Ngay tại chỗ liền phái những đệ tử ưu tú của môn phái cùng với những môn phái khác, tạo thành quân đoàn viễn chinh, phải hoàn toàn bóp chết học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung từ trong trứng nước.
Mục đích của bọn họ cùng với Chu Tước Hội đều giống nhau.
Cho dù thế nào cũng không thể cho phép Phiêu Diêu Cung với bất cứ hình thức nào, lại xuất hiện trên thế gian một lần nữa.
Nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
Ví dụ các đệ tử cùng trốn ra khỏi Phiêu Diêu Cung năm đó. Không chỉ có riêng mười hai người!
Ở một góc độ khác, những tin tức này lan truyền ở trong Đại Hạ, giống như một cơn gió lốc, trong nháy mắt thổi quét khắp mỗi tấc lãnh thổ của Đại Hạ!
Sự nhiệt tình của mọi người dâng cao đến nỗi thậm chí ngay cả người khởi xướng là Sở Mặc cũng có chút không dám tin tưởng.
Tuy nhiên rất nhanh, hắn cũng hiểu được nguyên nhân của việc này.
Những môn phái cao quý lạnh lùng diễm lệ từ trước đến nay chưa từng thân thiện với dân như vậy.
Mặc dù nhìn vào chính là bảng hiệu của hoàng gia, nhưng ai không nhìn ra…. Học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung này kỳ thật chính là một môn phái không phải sao?
Một môn phái thành lập ở trong thế tục.
Thực sự có rất nhiều tâm pháp và công pháp cao cấp, còn có đủ loại kế thừa cao nhất.
Mà những thứ như vậy trên đời này, đối với rất nhiều người luyện võ cho dù đến cuối đời họ cũng khó có thể được tiếp xúc!
Hiện tại…. Bọn họ lại có cơ hội học tập được những công pháp vô giá như thế!
Thử hỏi nơi như vậy, ai không muốn đến?
Trong lúc nhất thời, cho dù là con nhà quý tộc hay con cháu người nghèo khó, tất cả đều điên cuồng.
Ở trong Viêm Hoàng Thành này, những người tự nhận là con dòng cháu giống có thiên phú này đều nhăm nhe muốn được bước vào. Bởi vậy, khoảng thời gian gần đây bất kể là ở Phàn phủ của Sở Mặc hay là Hứa phủ của Hứa Phù Phù, thậm chí ngay cả Thao Thiết lầu nơi Diệu Nhất Nương thường xuyên xuất hiện….. Tất cả đều đông như trẩy hội!
Vô số người đến nhà thăm hỏi, chỉ muốn có được tên trong danh sách để bước vào học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung.
Chương222: Ban thưởng hôn (1)
Đối mặt với tình huống thế này, Sở Mặc, Hứa Phù Phù cùng với Diệu Nhất Nương chỉ có thể trốn tránh có nhà mà không thể về.
Bởi vì có một vài mối quan hệ không có cách nào từ chối đã tìm tới tận cửa.
Rốt cuộc trong cung cũng trực tiếp ban ra một đạo thánh chỉ.
Hung hăng trách cứ tình huống loạn như vầy một phen, giao trách nhiệm cho những nhà quý tộc quyền quý tự mình hạn chế, không được phép đi quấy rầy, bằng không hoàn toàn hủy bỏ tư cách bước vào học viện của con cháu trong gia tộc. Những người tài giỏi kia mới có thể kiềm chế lại một ít.
Tuy nhiên một đạo thánh chỉ tiếp theo lại làm cho Diệu Nhất Nương trợn mắt há hốc mồm còn Sở Mặc thì giận tím mặt!
Ban thưởng hôn!
Đạo thánh chỉ thứ hai của hoàng thượng lại là ban thưởng hôn cho Diệu Nhất Nương, để cho nàng gả cho Thái tử Hạ Anh!
Diệu Nhất Nương là người hiểu rõ ràng nhất ân oán giữa Thái tử Hạ Anh và Sở Mặc. Mặc kệ trong chuyện này nàng có đồng ý hay không cũng không nói, hành động này của hoàng thượng cũng đủ để làm cho nàng cảm thấy khiếp sợ không thôi:
- Cây đào còn chưa có ra hoa, liền chuẩn bị bắt đầu hái quả rồi sao?
Sở Mặc cũng vô cùng phẫn nộ, đồng thời đối với hoàng thượng cảm thấy vô cùng thất vọng.
Qua hai lần tiếc xúc với hoàng thượng, Sở Mặc vẫn cảm thấy thân là vua một nước, đương kim hoàng thượng lại là một người vô cùng sáng suốt. Với lòng dạ cùng thủ đoạn của bọn người thái tử nếu so sánh với hoàng thượng, quả thực chính là một trời một vực.
Cũng như hoàng thượng biết rõ ràng những ân oán giữa hắn và Thái tử nhưng vẫn xem trọng hắn, cũng dám trọng dụng hắn. Đây chính là trí tuệ cùng khí độ vua của một nước, cùng với sự tự tin vô cùng!
Nhưng đạo thánh chỉ này…. Lại là có ý gì đây?
Trên thánh chỉ cũng không thể hiện một cách cứng rắn nhưng tuyệt đối cũng không có ý thương lượng.
Nói rằng Diệu Nhất Nương chính là đệ tử chân truyền của môn phái lớn nhất trên đại lục Chu Tước, xuất thân cao quý, nhân phẩm lương thiện, tướng mạo đều tốt…. Tuy rằng môn phái bị phá hủy nhưng lại có được ý chí kiên định và không ngừng vươn lên. Nữ tử ưu tú như vậy hoàn toàn xứng đôi với quốc quân tương lai của Đại Hạ, đương kim Thái tử điện hạ!
Mối quan hệ thông gia hai bên có lợi cho sự phát triển của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung trong tương lai.
Trên thánh chỉ còn nhắc tới một môn phái thành lập trong dân gian, không chỉ khiến cho những kẻ thù trước kia chú ý mà cũng sẽ khiến cho vô số môn phái trên đại lục Thanh Long phải mơ ước. Vì để đảm bảo cho sự phát triển của học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, không phải chịu ảnh hưởng của bất kỳ điều gì, hai bên nên có mối quan hệ càng thêm chặt chẽ hơn.
Như vậy, tương lai đến lúc phải đối mặt với khó khăn, hoàng thất Đại Hạ mới có thể có lý do chính đáng để bảo vệ học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung, bảo vệ Diệu Nhất Nương.
Chỉ nhìn phần thánh chỉ này mà không biết được nội tình, nhất định sẽ cho rằng hoàng thượng rất anh minh. Hơn nữa đối với Diệu Nhất Nương cũng thật vô cùng tốt.
Ngươi là một đệ tử môn phái không có nhà để về. Gả cho Thái tử điện hạ, tương lai chính là hoàng phi của quốc gia! Cho dù không thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, nhưng ít ra…. Cũng đủ cho thấy thành ý và sự coi trọng của hoàng gia.
Đúng vậy, nếu không biết ân oán giữa Sở Mặc và Thái tử, nhất định sẽ cho rằng như vậy.
Hoặc là những người hiểu biết được nguyên nhân trong đó, đều sẽ cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
- Hoàng thượng đã bị cái gì mê hoặc? Không ngờ sẽ đưa ra một thánh chỉ ngu ngốc như thế?
Hứa Phù Phù từ trước đến nay luôn hi hi ha ha không có làm được việc gì, giờ phút này sắc mặt lạnh như băng. Trong con ngươi lóe ra tia tức giận:
- Hắn là muốn làm cho chuyện này chết từ trong trứng nước sao?
Sau khi phẫn nộ Sở Mặc rất nhanh đã tỉnh táo lại, ngồi ở bên kia, trên mặt lộ ra vẻ chua xót, cười khổ nói:
- Chuyện này…. Nên trách ta!
- Sao có thể trách ngươi được?
Diệu Nhất Nương nhìn thoáng qua Sở Mặc:
- Muốn trách…. Cũng chỉ có thể trách chính chúng ta, kinh nghiệm vẫn còn chưa đủ.
- Không, không phải như vậy.
Sở Mặc có chút chua xót nói:
- Ta đã nghĩ đến sự uy hiếp của những môn phái trên đại lục, nghĩ đến sự uy hiếp của Chu Tước Hội, thậm chí….. Sự uy hiếp của những môn phái ở đại lục Thanh Long, ta cũng đã nghĩ đến. Và ta cũng đã có biện pháp đối phó. Nhưng… Ta hoàn toàn không thể ngờ đến cách nhìn của hoàng thượng đối với chuyện này và khẩu vị của hắn.
Sở Mặc thở dài một tiếng nhìn Diệu Nhất Nương và Hứa Phù Phù nói:
- Lúc trước ta cứ nghĩ rằng chỉ cần đem danh hiệu của hoàng gia lên đầu môn phái, sẽ cho hoàng thượng một thân phận lãnh tụ trên tinh thần. Sau đó trong tương lai không ngừng bồi dưỡng nhân tài cho hoàng gia. Hoàng thượng nhất định sẽ động tâm, cuối cùng cũng sẽ đồng ý. Nhưng ta đã xem thường sự kế thừa của Phiêu Diêu Cung, đối với người đời mà nói có lực hấp dẫn như thế nào. Ta đã quên hoàng thượng chung quy cũng là một người phàm tục. Hắn không phải thần! Đối mặt với loại kế thừa cao nhất của môn phái, chỉ làm một lãnh tụ trên tinh thần làm sao có thể thỏa mãn khẩu vị của hắn đây. Hắn là suy nghĩ muốn đem phần kế thừa cả cái thế lực này, triệt triệt để để…. Biến thành thế lực của hoàng gia Đại Hạ!
Diệu Nhất Nương yên lặng gật gật đầu:
- Đã nhiều năm qua, ta vẫn không dám đem phần kế thừa này lộ ra ngoài, cũng chính là vì nguyên nhân này.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Vậy tại sao không ngăn cản ta?
Diệu Nhất Nương cười khổ nói:
- Sự tồn tại của ta đã không phải là bí mật nữa, phần kế thừa này sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ trước người đời. Kỳ thật chúng ta không còn sự lựa chọn nào khác cả. Ta nghĩ…. Hoàng thượng cũng đã nắm được điểm này nên mới không có sợ hãi gì mà hạ đạo thánh chỉ như thế này đúng không?
Sở Mặc trầm mặc một hồi, gật đầu nói:
- Đúng vậy, nói cách khác hoàng thượng sẽ phải cùng ta thương lượng trước một chút đấy.
Hứa Phù Phù ở một bên cả giận nói:
- Làm sao bây giờ? Cũng không thể đáp ứng được đúng không? Nếu như vậy thì buồn cười quá!
Diệu Nhất Nương yếu ớt nói:
- Kỳ thật theo lời của Hoàng thượng nói, điều này cũng không buồn cười. Theo hắn, hiện giờ có thể cho ta sự che chở… Cũng chỉ có hoàng gia Đại Hạ. Trừ họ ra, bất cứ ai cũng đều muốn đem ta nuốt cả da lẫn xương…. Cái gì cũng không muốn để thừa lại. Hắn coi như đã cho ta một đường lui có thể diện rồi, ha hả, trở thành một trong những phi tử của Thái tử, người ta đây chính là đang xem trọng ta rồi.
Chương223: Ban thưởng hôn (2)
Sắc mặt của Sở Mặc xanh mét, điều này đối với hắn mà nói thật sự ăn một vố quá lớn. Hơn nữa hiện tại tin tức đã được truyền đi gần như là không có đường lui.
Đâm lao phải theo lao!
Hoàng thượng cũng đoán chắc đám người bọn họ không dám phản kháng.
Chẳng lẽ thật sự phải xông vào hoàng cung đại náo một hồi cùng với Hoàng thượng? Làm như thế, ngoại trừ ở bên ngoài đối với hoàng thượng hoàn toàn rạn nứt, thì không có bất kỳ cách nào khác nữa.
Dù sao, vua của một nước tuyệt không thể có khả năng chịu được loại uy hiếp như thế này đấy.
- Chúng ta lén đem Thái tử xử lý đi!
Con ngươi của Hứa Phù Phù trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn hai người nói:
- Thái tử chết rồi, chuyện này cũng ngay lập tức bị thất bại!
- Bậy bạ.
Sở Mặc trừng mắt nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Cho dù coi như có thể thần không biết quỷ không hay mà xử lý Thái tử, hoàng thượng không thể lập một thái tử khác sao? Còn có thể đem tất cả bọn họ lén lút xử lý sao? Lại nói, vào thời điểm này mà ra tay đối với Thái tử, hoàng thượng lại không biết là ai làm sao?
- Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có thể trơ mắt nhìn Diệu Nhất Nương tỷ tỷ gả cho tên khốn kiếp kia hay sao?
Hứa Phù Phù bỗng nhảy lên một cái, căm tức nhìn Sở Mặc nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rõ tâm ý của Nhất Nương tỷ sao? Cứ do dự hoài, ngươi có phải đàn ông hay không?
- Ta không phải là nam nhân, vậy là ngươi sao? Đi về hỏi gia gia của ngươi, chuyện này hắn có biện pháp gì tốt không? Ở đây hô to với ta làm cái gì?
Sở Mặc cũng nổi giận, nhìn Hứa Phù Phù nói:
- Ta có nói để cho tỷ tỷ gả cho Thái tử sao?
- Giờ phút này biểu hiện cùng với phản ứng của ngươi chính là cho ta cảm giác như thế, do do dự dự như vậy đấy! Ngươi làm cho ta rất thất vọng!
Phanh!
Cửa gỗ rất nặng phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hai người Sở Mặc và Diệu Nhất Nương ngơ ngác nhìn nhau.
Diệu Nhất Nương cười khúc khích, nhìn Sở Mặc đang thở phì phò nói:
- Hai người các ngươi đó…. Thật sự là, hình như đã vài năm không có cãi nhau như vậy rồi đúng không?
- Tức chết ta!
Sở Mặc thờ dài một cái nói:
- Đúng là tính tình chó con mà!
- Ngươi cũng là tính tình chó con.
Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn Sở Mặc nói:
- Ngươi dám nói, trong lòng ngươi không có muốn đem Thái tử xử lý đi? Ngươi là cố tình chọc tức hắn để hắn rời đi đúng không?
Sở Mặc liếc mắt nhìn cũng không có phủ nhận mà thản nhiên nói:
- Tóm lại ta khác với Nhị Phù, việc mà ta có thể làm thì hắn không thể đi làm được!
- Ngươi cũng không thể làm được!
Diệu Nhất Nương tựa vào trên ghế, thân thể lộ ra đường cong hoàn mỹ, một đôi mắt đẹp nhìn Sở Mặc:
- Kỳ thật, sự tình cũng không có tệ đến nỗi phải đi một bước kia, không phải sao?
Sở Mặc gật gật đầu nói:
- Đương nhiên, đừng nói là chúng ta còn chưa có đồng ý. Cho dù thật sự là đã đồng ý thì không phải còn có thể cướp cô dâu nữa sao?
Phốc!
Diệu Nhất Nương thiếu chút nữa phun nước ra, nhìn Sở Mặc nói:
- Đoạt hôn sự của hoàng gia…. Ngươi cũng thực sự quá cam đảm rồi, tuy nhiên nếu thực sự phải làm vậy, đoán chừng cũng là người đầu tiên từ xưa đến nay rồi.
Sở Mặc đang muốn nói thêm gì đó, bên ngoài liền vang lên một tiếng gõ cửa. Có thị nữ tâm phúc của Diệu Nhất Nương ở bên ngoài nói:
- Tiểu thư, Sở công tử, ở bên ngoài có thiếu nữ tên Thẩm Tinh Tuyết cầu kiến, nàng nói nàng là bằng hữu của Sở công tử.
Diệu Nhất Nương và Sở Mặc liếc mắt nhìn nhau.
Sở Mặc chau mày nói:
- Công chúa sao? Nàng tới đây làm cái gì?
Lần trước Sở Mặc gặp công chúa vẫn là buổi tối trong buổi tiệc mừng năm mới.
Khi đó, Thẩm Tinh Tuyết đã từng nói nàng muốn tới tìm hắn. Nhưng sau đó vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì. Sở Mặc cũng không có chú ý đến lắm, đối với hắn mà nói Công chúa làm sao có thể đến tìm hắn được.
Hiện tại lại đang trong lúc thời gian nhạy cảm nàng lại tìm đến tận cửa, hơn nữa…. Chính là đi tới Thao Thiết lầu, trực tiếp yêu cầu gặp Sở Mặc. Hiển nhiên là đã biết Sở Mặc ở trong này rồi.
Diệu Nhất Nương đứng lên nhỏ giọng nói:
- Công chúa đến tìm ngươi, tốt nhất không gặp, ta tránh đi một lát nhé.
Sở Mặc khoát tay nói:
- Đừng, lúc này nàng tìm đến đây khẳng định không phải chỉ tìm một mình ta, cùng nhau gặp nàng đi.
Nói xong, Sở Mặc liền để cho thị nữ bên ngoài đi mời Thẩm Tinh Tuyết đến.
Rất nhanh, cửa phòng được gõ, thị nữ mang theo một thiếu nữ mang khăn che mặt bước vào. Sau khi đưa thiếu nữ vào phòng, thị nữ liền rời khỏi và đóng cửa kỹ.
Lúc này, thiếu nữ mới gỡ khăn che mặt xuống, ngay lập tức thiếu nữ để lộ ra một đôi mắt sang, hàm răng trắng tinh, gương mặt vô cùng thanh tú.
Đầu tiên là nhìn lướt qua Diệu Nhất Nương, hơi khẽ khom người nói:
- Vị này chính là Diệu Nhất Nương tỷ tỷ đúng không? Tiểu nữ Thẩm Tinh Tuyết lần đầu tiên gặp mặt.
Ánh mắt Sở Mặc hơi hơi nhíu lại, hắn để ý đến cách xưng hô của Thẩm Tinh Tuyết, nàng xưng là tiểu nữ tử… Hơn nữa nàng hành lễ trước đã nói lên rằng nàng cũng không có xem mình là công chúa. Bằng không có lẽ phải chờ Diệu Nhất Nương chủ động thi lễ với nàng trước.
Diệu Nhất Nương hơi ngẩn người ra, ngay lập tức đáp lễ sau đó mỉm cười nói:
- Điện hạ quá khách khí, chưa từng diện kiến mong rằng điện hạ thứ tội.
Sắc mặt Thẩm Tinh Tuyết có hơi đỏ nói:
- Tỷ tỷ dù sao cũng không cần khách khí với ta, cũng đừng xem ta như là công chúa, tỷ tỷ nếu không chê thì gọi ta một tiếng muội muội, Tinh Tuyết đã rất vui vẻ rồi.
Thẩm Tinh Tuyết nói xong lại nhìn lướt qua Sở Mặc, sau đó thấp giọng nói:
- Lần này ta đến đây chính là xin nhận lỗi với hai vị đây!
- Nhận lỗi? Muội muội đang nói đến việc gì thế?
Diệu Nhất Nương bước lại nắm tay Thẩm Tinh Tuyết kéo qua, dẫn nàng đến chỗ ngồi sau đó tự mình rót cho nàng một chung trà.
Thẩm Tinh Tuyết hai tay nắm lấy chung trà, vẻ mặt sợ hãi nhìn qua Sở Mặc nói:
- Ngươi nhìn xem vẻ mặt Sở công tử đang mất hứng kìa, ta biết là bởi vì nguyên nhân gì. Ta đến đây chính là bởi vì chuyện này.
Sở Mặc nhìn lướt qua Thẩm Tinh Tuyết, thản nhiên nói:
- Chuyện này cùng với Công chúa không có quan hệ gì cả, nếu như Công chúa là vì báo ơn thì không cần phải như vậy.
Tuy rằng thái độ của Sở Mặc có chút lạnh nhạt nhưng cũng là suy nghĩ giùm Thẩm Tinh Tuyết, hắn không muốn đem một thiếu nữ vô tội như công chúa kéo vào.
Chương224: Cô Thành Nhất Kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên
Thẩm Tinh Tuyết có chút cẩn thận mà nhìn qua Sở Mặc, nhẹ giọng nói:
- Chuyện này vốn là phụ hoàng làm sai, người không nên làm như vậy. Công tử đối với ta có ơn rất lớn, hơn nữa ta hiểu rõ công tử không phải là loại người có dã tâm như vậy.
Sở Mặc hơi ngẩn ra, lập tức cười khổ nói:
- Nhưng có thể phụ hoàng của ngươi chưa chắc đã nghĩ như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết hơi hơi lắc đầu nói:
- Kỳ thật phụ hoàng…. Cũng là tin tưởng vào công tử, chỉ có điều…. Chỉ có điều…..
- Chỉ có điều thân là vua của một nước, có thói quen cho dù là bất cứ chuyện gì cũng đều phải nằm trong sự khống chế của mình đúng không?
Diệu Nhất Nương sâu kín nói.
- Đúng là như vậy, nhưng thật ra ta cảm thấy phụ hoàng cũng không cần thiết làm như vậy.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nghiêm túc nói:
- Ta có một cách, có thể giải quyết chuyện này.
- Cách gì?
Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói.
Thẩm Tinh Tuyết nhỏ giọng nói:
- Sư môn của ta là một môn phái lánh đời, là môn phái chân chính không có xuất thế. Trong môn phái cũng không có đệ tử đi lại trên thế gian. Hơn nữa bọn họ sẽ không để ý đến thân phận kế thừa Phiêu Diêu Cung của Nhất Nương tỷ tỷ. Sư phụ của ta…. Chính là chưởng môn của môn phái đó. Nàng đối xử với ta rất tốt, ta có thể đem tỷ tỷ vào môn phái của ta. Như vậy thì chuyện này có thể giải quyết được rồi.
Sở Mặc lắc đầu nói:
- Theo như cách của ngươi, cũng không thể thật sự giải quyết được chuyện này.
Diệu Nhất Nương cũng nói:
- Tin tức hiện tại đã được truyền ra, thân là hoàng gia không thể thất tín với người khác. Cho nên, học viện hoàng gia Phiêu Diêu Cung nhất định phải được thành lập.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ và công tử thật sự là người tốt. Lúc này còn suy nghĩ cho danh dự của hoàng gia. Kỳ thật chúng ta có thể làm như vầy, tỷ tỷ đem danh phận kế thừa cho Sở công tử, đợi sau khi học viện thành lập thì đi theo ta.
- Vậy còn phụ hoàng của ngươi thì sao?
Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết, thản nhiên nói:
- Vậy đạo thánh chỉ kia…. Chẳng lẽ còn có thể xóa bỏ sao?
Thẩm Tinh Tuyết nghiêm túc gật đầu:
- Chỉ cần tỷ tỷ cùng đến môn phái của ta, vậy thì đạo thánh chỉ kia tự nhiên cũng sẽ được xóa bỏ.
Lúc này, Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết hỏi:
- Còn không biết môn phái của muội muội là người nơi nào?
Thẩm Tinh Tuyết nhẹ giọng nói:
- Phi Tiên.
Sở Mặc vẫn còn tốt, hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên này nên phản ứng của hắn rất bình thường.
Diệu Nhất Nương bỗng nhiên lại ngây người, trên gương mặt tinh xảo lại lộ ra một tia chấn kinh, nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Chính là môn phái Phi Tiên đó sao?
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu nói:
- Trên đời này hẳn là chỉ có một môn phái Phi Tiên.
- Trời ạ….
Diệu Nhất Nương không kìm được kinh ngạc liền kêu lên một tiếng thán phục, sau đó lẩm bẩm nói:
- Không trách được…. Ngươi có thể nắm chắc và tự tin được như vậy…. Hóa ra…. Là Phi Tiên. Đúng thế, cũng chỉ có môn phái này mới không cần quan tâm lo lắng đến chuyện kế thừa của Phiêu Diêu Cung…..
Sở Mặc có chút không hiểu mà nhìn Diệu Nhất Nương, không biết vì sao nàng lại có vẻ mặt này.
Diệu Nhất Nương giải thích cho Sở Mặc:
- Trên đại lục Tứ Tượng của chúng ta, tất cả môn phái lớn nhỏ có rất nhiều, không dưới mấy trăm cái. Nhưng môn phái cao nhất cũng không có nhiều. Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ bốn đại lục này cũng sẽ có một môn phái dẫn đầu. Nói ví dụ như Đại lục Thanh Long có Trường Sinh Thiên, lại ví dụ… Trên Chu Tước đại lục đã từng có Phiêu Diêu Cung.
Thần sắc của Diệu Nhất Nương có chút ảm đạm:
- Chỉ có điều Phiêu Diêu Cung đã trở thành quá khứ. Nhưng trên đại lục Tứ Tượng này, kỳ thật còn có một số môn phái lợi hại nhất còn tồn tại!
- Còn có môn phái lợi hại hơn?
Sở Mặc mặc dù biết trên đời này còn có một số môn phái lánh đời, tuy nhiên ở trong lòng vẫn cho môn phái Trường Sinh Thiên chắc chắn là môn phái mạnh nhất rồi.
- Đương nhiên.
Diệu Nhất Nương liếc mắt nhìn Thẩm Tinh Tuyết một cái rồi nhỏ giọng nói:
- Cô Thành, Nhất Kiếm, Thiên Ngoại, Phi Tiên!
Trên mặt của Thẩm Tinh Tuyết lộ ra một nụ cười, gật gật đầu. Diệu Nhất Nương biết về Phi Tiên, thật ra có thể giúp cho nàng đỡ mất thời gian để giải thích.
- Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên? Đây là hai môn phái sao?
Sở Mặc hỏi.
- Không, đây là bốn môn phái!
Diệu Nhất Nương khẽ cười nói:
- Cô Thành là một môn phái, Nhất Kiếm là một môn phái, Thiên Ngoại và Phi Tiên cũng là hai môn phái. Bốn môn phái này năm xưa ta cũng chỉ là được nghe nói, có rất ít người có thể gặp được đệ tử của những môn phái này. Nguyên nhân bởi vì đệ tử của bọn họ rất ít xuất hiện trong nhân thế.
Nói xong, Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết:
- Không thể tưởng tượng được, Tinh Tuyết muội muội…. Lại có thể là đệ tử của Phi Tiên, thật sự là bất ngờ. Tuy nhiên, cũng chỉ có thể là đệ tử của Phi Tiên mới có thể xuất hiện người như ngươi…. Sức lực chiến đấu đều không có, nhưng ở một lĩnh vực khác lại là người tương đối lợi hại.
Gương mặt xinh đẹp của Thẩm Tinh Tuyết ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Ta cũng không có ưu tú như vậy, chỉ là mẫu thân của ta là người của Phi Tiên mà thôi.
Sở Mặc nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Ta từng nghe hoàng thượng nhắc đến thân thế của ngươi….
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu, nhỏ giọng nói:
- Năm đó nương của ta ra ngoài tìm một loại dược liệu, bởi vì người bảo vệ tạm thời có việc rời khỏi. Kết quả nương của ta gặp phải nguy hiểm, không cẩn thận làm bản thân bị trọng thương, vừa may được phụ hoàng của ta cứu. Phụ hoàng nhìn qua liền thích nương ta, mà nương của ta…. Giống với ta, không có năng lực chiến đấu….
Thẩm Tinh Tuyết nói đến đây, sắc mặt ửng đỏ, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại dường như có một chút không biết phải nói như thế nào.
Sở Mặc dường như đã hiểu rõ, Diệu Nhất Nương cũng rõ ràng, bởi vậy liền chuyển đề tài sang hướng khác ngay lập tức, nhìn Thẩm Tinh Tuyết nói:
- Môn phái như Phi Tiên lựa chọn đồ đệ khẳng định là vô cùng nghiêm khắc, ta…. Có thể vượt qua sao?
Đôi mắt sáng như sao của Thẩm Tinh Tuyết chớp động:
- Cho dù coi như là không được, tỷ tỷ đi theo ta thì người khác cũng không biết được đúng không?
- …
Sở Mặc cùng Diệu Nhất Nương đồng thời ngẩng đầu đầy kinh ngạc, nhìn Thẩm Tinh Tuyết một cách ngoài ý muốn.
Không ngờ, cô bé này bình thường hay xấu hổ, lúc nào cũng toát lên vẻ yếu ớt, bộ dạng thì lương thiện đơn giản như tờ giấy trắng, có chút ngờ nghệch ngây ngô thậm chí còn hơi ngốc nghếch.
Chương225: Mong chờ
Nhưng trên thực tế lại chẳng ngốc chút nào, hơn nữa chỉ số thông minh còn… cao tới mức khối người không theo kịp!Vốn bọn hắn cho rằng mục đích mà Thẩm Tinh Tuyết tới đây, đó là để xin lỗi thay cho hoàng thượng. Nhưng không ngờ cô bé y chang cô em gái hàng xóm bé bỏng, không mang chút kiêu ngạo của một vị công chúa này, lại có xuất thân kinh người như thế.
Cô Thành Nhất Kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên!
Người biết được sự tồn tại của bốn môn phái ẩn dật này kỳ thật không có nhiều. Đệ tử của một số môn phái nhỏ thậm chí còn chưa bao giờ được nghe nói đến. Nhưng bất cứ ai có tư cách được biết đến bốn môn phái này, tất cả đều vô cùng kính sợ. Nếu có cơ hội để làm quen với đệ tử trong bốn môn phái này, tin chắc, cho dù là nhân vật cao cấp trongTrường Sinh Thiên cũng sẽ không bỏ qua!
Năm đó, không biết trời xui đất khiến ra sao mà mẹ của Thẩm Tinh Tuyết và hoàng đế Đại Hạ lại có thể chạm mặt nhau, sau một đêm tình, kết quả liền sinh ra Thẩm Tinh Tuyết. Mà theo quy định, đệ tử của Phi Tiên nhất định không được giữ bất cứ sợi dây nào liên hệ với nhân gian. Cho nên, mẹ của Thẩm Tinh Tuyết mang theo bụng mang dạ chửa, lập tức quay về môn phái, cũng sinh ra Thẩm Tinh Tuyết ở ngay trong môn phái của mình.
Chuyện này, cũng coi như khớp với những gì trước đây hoàng thượng đã nói. Tuy nhiên, chắc chắn hoàng thượng sẽ không lộ ra, rằngthực ra y đã dùng một chút thủ đoạn khi gặp được mẹ của Thẩm Tinh Tuyết năm đó.
Nếu không phải do con người Thẩm Tinh Tuyết quá đơn giản, nên lỡ miệng nói ra chuyện này, e là người ngoài sẽ vĩnh viễn không biết được sự thực đó.
Với Sở Mặc và Diệu Nhất Nương mà nói, cho dù có biết chuyện này, cũng sẽ không bao giờ lợi dụng nó để mưu tính điều gì.
Tuy nhiên, đối mặt với đề nghị mà Thẩm Tinh Tuyết đưa ra, cả hai đều có chút động lòng.Đầu tiên là bên phía hoàng gia, đã bắt đầu nhe nanh lộ vuốt, chuyện này cơ bản là không còn đường lui rồi.
Thứ hai, vốn Diệu Nhất Nương đã bắt đầu học được cách chấp nhận con đường tu luyện cùng với tu vi của mình trong tương lai. Nhưng nếu có cơ hội bước lên một bậc cao hơn, lại có ai thực sự chấp nhận buông xuôi?
Hơn nữa, thực lực của Diệu Nhất Nương đã tiến vào Kim Thạch Chi Cảnh. Mặc dù là dựa vào đan dược để tăng cảnh giới, nhưng bản thân Diệu Nhất Nương lại cảm thấy bản thân vẫn còn có thể tiếp tục bay cao hơn.Nếu lúc này, nàng thật sự có thể gia nhập Phi Tiên, ai dám cam đoan cả đời này nàng chỉ có thể dừng lại vĩnh viễn ở Kim Thạch Chi Cảnh?
- Sao rồi? Tỷ tỷ đã suy nghĩ xong chưa?
Thẩm Tinh Tuyết chớp chớp đôi mắt sáng như sao, bên trong còn mang theo chút mong chờ. Nhìn Diệu Nhất Nương:
- Tỷ tỷ không cần phải lo lắng bất cứ việc gì, đệ tử bên trong Phi Tiên đều là nữ giới! Không có đàn ông! Nếu không thì…
Thẩm Tinh Tuyết cẩn thận nhìn thoáng qua Sở Mặc, môi mấp máy, nhưng vẫn không nói hết câu nói đó ra.Diệu Nhất Nương nhìn Sở Mặc nói:
- Thiếu gia, ngài… quyết định thay ta đi, ta… Ta cũng không biết chọn lựa ra sao rồi.
Sở Mặc nhìn Diệu Nhất Nương:
- Kỳ thực, trong lòng tỷ tỷ đã có đáp án rồi, phải chứ?
Nói xong, Sở Mặc nhìn về phía Thẩm Tinh Tuyết:
- Công chúa Tinh Tuyết, ngài thật sự có thể chắc chắn giúp Nhất Nương tỷ gia nhập Phi Tiên chứ? Chắc hẳn công chúa hiểu được ý của ta, thứ mà ta muốn. Không phải đơn giản như những gì người khác nghĩ đâu.Thẩm Tinh Tuyết có chút im lặng, sau đó nhìn Diệu Nhất Nương:
- Có thể mạo muội hỏi một chút cảnh giới hiện tại của tỷ tỷ như thế nào sao?
Diệu Nhất Nương cười cười:
- Kim Thạch, đan dược.
Thẩm Tinh Tuyết lập tức ngây ra, mặc dù nàng không biết chiến đấu. Nhưng không có nghĩa là nàng không hiểu gì về cấp bậc tu vi của thế giới này.
- Không ngờ tỷ tỷ đã là cao thủ Kim Thạch Chi Cảnh rồi ư?Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết cười khổ nói:
- Chẳng lẽ muội muội không chú ý tới hai chữ phía sau sao?
Thẩm Tinh Tuyết gật gật đầu, nói một cách nghiêm túc:
- Có thể làm cho cảnh giới của một người lập tức tăng lên đến Kim Thạch Chi Cảnh, cho dù là Luyện Dược Sư lợi hại nhất trong Phi Tiên đều khó mà dám chắc sẽ thành công. Tỷ tỷ có thể có được loại đan dược này. Thật là quá may mắn. Nếu đã là như vậy, chuyện tỷ tỷ muốn gia nhập Phi Tiên thật ra cũng dễ thôi mà! Cho dù không có ta tiến cử. Cũng có thể thành công đấy.
- Người dùng đan dược để tăng cảnh giới, coi như là không cònđường để tiếp tục phát triển rồi, như vậy, Phi Tiên cũng nhận sao?
Diệu Nhất Nương nhìn Thẩm Tinh Tuyết với vẻ khó tin, nếu Thẩm Tinh Tuyết là đệ tử của Trường Sinh Thiên hoặc loại môn phái như Phiêu Diêu Cung năm ấy. Như vậy, nói nàng có thể dễ dàng gia nhập thì còn tin được.
Nhưng đó lại là Phi Tiên!
Là đỉnh núi chân chính sừng sững trên thế gian này!
Tiêu chuẩn chọn người, sao có thể như các môn phái khác được?Vẻ mặt Thẩm Tinh Tuyết rất thành thật:
- Thật ra ta cũng là Luyện Dược Sư, tuy ta còn chưa đủ trình độ để luyện được đan dược cao cấp như vậy. Nhưng những lý thuyết cơ bản về y dược, ta cũng rất rõ ràng. Nói là dùng đan dược để tăng cảnh giới lên đến Kim Thạch Chi Cảnh, chẳng khác nào chấm dứt con đường tu luyện của bản thân… thì cũng không sai, nhưng không phải không có ngoại lệ.
- Ngoại lệ?
Mắt Diệu Nhất Nương sáng rỡ, nhìn Thẩm Tinh Tuyết.
Kỳ thực, sau khi nàng dùng dan dược và cảnh giới tăng lên đến KimThạch Chi Cảnh, nàng vẫn có một cảm giác mơ hồ: Dường như con đường tu luyện của nàng… vẫn chưa hoàn toàn kết thúc!
Những gông xiềng phong tỏa cánh cửa từ đỉnh của Luyện Cốt Kỳ tăng lên đến Luyện Tâm Kỳ tuy rằng rất vững chắc, nhưng không phải không có kẽ hở nào!
Đây cũng là điểm khác biệt so với những tri thức mà nàng đã được giáo dục từ nhỏ.
Giờ nghe được những lời nói này của Thẩm Tinh Tuyết…, từ sâu trong đáy lòng của Diệu Nhất Nương lại dấy lên một ngọn lửa hy vọng.
- Đúng, quả thật là có ngoại lệ.
Thẩm Tinh Tuyết gật đầu một cách chắc chắn:
- Ví dụ như có người bẩm sinh tư chất và năng lực lĩnh ngộ cao. Như vậy, cho dù y đã dùng loại đan dược này, cũng không phải không thể đột phá đến Luyện Tâm Kỳ.
- Còn có một khả năng khác, tuy rằng khả năng này cực thấp, nhưng trên thực tế thì vẫn tồn tại.
Thẩm Tinh Tuyết nhìn Diệu Nhất Nương nói:
- Chính là, Luyện Dược Sư gặp may mắn đến tận cùng, luyện chế được một lô đan dược hoàn hảo! Như vậy, tuy người dùng loại đan dược này có ít những trải nghiệm và quá trình tu luyện hơn so với nhữngngười đi theo con đường bình thường, nhưng trên thực tế lại không phải chịu chút ảnh hưởng nào trong tương lại. Chỉ là, khả năng này xác suất quá nhỏ, đan dược hoàn hảo, gần như chỉ có trong truyền thuyết. Cho nên loại khả năng này là ít nhất.
Bình luận facebook