• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần chủ bí ẩn (3 Viewers)

  • Chương 246-250

Chương246

CHƯƠNG 246

Đông cứng!

Không khí hoàn toàn đông cứng!

Tất cả mọi người cứ như quên cả thở, nghẹn họng trân trối nhìn cảnh trước mắt. Xe chuyên dụng của các gia chủ nhà họ Tôn, nhà họ Lôi, nhà họ Chu, nhà họ Hầu cứ như vậy bị đập!

Ruỳnh, ruỳnh, rầm!

Rất nhanh, hơn mười chiếc xe sang hóa thành sắt vụn.

Ba người Trang Kiện, La Kình, Chu Kiếm nào còn dám ho he câu nào, chỉ liên tiếp dập đầu, dập đầu không ngừng.

“Còn muốn tạo áp lực nữa không?”

Vương Bác Thần bình thản hỏi.

“Còn muốn tạo áp lực nữa không?”

Lời nói thản nhiên không mang theo chút uy hiếp nào lại khiến đám Chu Kiếm thở không ra hơi.

Bọn họ run lập cập dập đầu, không phải không muốn lên tiếng cầu xin tha thứ, mà là sợ tới mức không nói được ra lời.

Bọn họ hối hận rồi.

Sao cứ phải ép Vương Bác Thần, sao cứ phải lôi thế lực gia tộc ra hù dọa Vương Bác Thần cơ chứ!

Nếu mấy người bọn họ vừa tới là lập tức xin lỗi nhận sai thì làm gì lên nông nỗi này?

Chuyện nực cười là bọn họ còn muốn liên thủ lại gây áp lực cho Thần chủ, buộc Thần chủ xử lý Vương Bác Thần!

Đây là ý nghĩ ngu ngốc đến nhường nào chứ? Đã thế lại còn muốn ương ngạnh với thư ký Tư. Đầu óc mình chứa phân hay sao? Đừng nói là Thần chủ, bọn họ còn chẳng phải đối thủ của mình Thư ký Tư nữa!

Cộp cộp rầm!

Đầu đám người Trang Kiện đã máu me be bét, mặt mũi đỏ tươi màu máu.

Nhưng bọn họ không dám dừng lại!

“Sai rồi… chúng tôi sai rồi! Xin hãy tha cho chúng tôi! Chúng tôi biết sai rồi.”

“Chúng tôi đồng ý bồi thường, đồng ý bồi thường mà.”

“Cậu Vương, van cậu tha cho chúng tôi, chúng tôi không dám đâu… Sau này không bao giờ dám nữa đâu.”

“Cậu Vương, xin cậu nói giúp chúng tôi một câu với. Chỉ cần cậu hài lòng, chúng tôi đồng ý trả giá tất thảy. Chúng tôi sẽ bồi thường cho cậu và vợ cậu mà. Xin cậu nói giúp chúng tôi vài câu với.”

“Các người là cái thá gì, cũng xứng cầu xin anh Vương giúp các người à? Quỳ cho đàng hoàng, sám hối với những cô gái từng bị con trai các người hủy hoại đi! Khi nào linh hồn Hà Hiểu Mai và Viên Phương có thể ngủ yên thì các người hẵng đứng lên.”

Canh Phong nói với giọng khinh thường.

“Thanh Hà? Em vừa lòng rồi chứ?”

Vương Bác Thần không buồn liếc bọn họ một cái, chỉ quay sang dịu dàng hỏi Triệu Thanh Hà.

Toàn bộ mọi người đều đồng loạt nhìn sang Triệu Thanh Hà.

Sao cô gái này tốt số thế? Có thể cưới được ông chồng đáng gờm như vậy.

Giờ tất cả chỉ chờ cô lên tiếng thôi. Sự sống chết của mấy gia chủ lại phụ thuộc vào một câu của cô!
Chương247

CHƯƠNG 247

Mà kết quả này đều là chồng cô chống đỡ cho cô!

Nhất định đời trước người phụ nữ này đã cứu vớt cả hệ ngân hà nên mới có thể gặp gỡ một người chồng tốt như vậy.

“Em, em… Em…”

Triệu Thanh Hà hồi hộp không biết nên nói gì cho phải, cô cũng lần đầu tiên gặp phải trận thế như vậy.

Vương Bác Thần nhẹ nhàng nắm tay cô: “Muốn nói gì thì cứ nói, không ai dám phản bác em.”

Triệu Thanh Hà hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: “Dưới trướng Thần chủ, ai dám làm xằng làm bậy đều có pháp luật quản, chúng ta đừng nhúng tay vào, nếu không lại thành ra gây thêm phiền toái cho Thần chủ đấy.”

“Được.”

Vương Bác Thần gật đầu: “Tư Lam, cô xử lý đi.”

Dứt lời, Vương Bác Thần cứ thế nắm tay Triệu Thanh Hà, lững thững rời đi.

“Đưa cả đi. Làm theo lời cô Triệu Thanh Hà, trừng trị bằng pháp luật.”

Tư Lam phất tay.

“Rõ!”

David kính lễ theo nghi thức quân đội, vung tay lên, đám người Tôn Bách và cấp dưới của bọn họ đều bị áp tải đi!

Từ nay về sau, chuyện này trở thành truyền thuyết của Hà Châu.

Chỉ cần có ai đó khen thế lực gia tộc nào đó trâu bò khủng bố thế nào, sẽ có người hừ lạnh nói: “Trâu bò, có thể trâu bò hơn Vương Bác Thần không? Có thể gọi một cuộc điện thoại đã huy động hơn trăm ngàn quân trú đóng Hà Châu không? Có thể khiến mười mấy gia chủ các gia tộc sợ đến vãi cả ra quần không? Không đúng không? Không thì đừng có khoe khoang trâu bò gì với tôi nhé.”

Đương nhiên, đây là chuyện kể về sau.

Lúc này, tất cả mọi người đã biết, nhà họ Tôn – một trong tứ đại gia tộc đã hoàn toàn phế bỏ, giống kết cục của nhà Nam Cung.

Từ nay về sau, thành phố Hà Châu không bao giờ tồn tại những gia tộc họ Lôi, họ Trang, họ Hầu nữa.

Bọn họ đắc tội người không thể đắc tội, bị nhốt vào lao, đời này cũng đừng nghĩ ra được.

Không nghe Vương Bác Thần vừa nói đấy sao? Ai dám ra mặt, giết!

Ai dám coi lời anh như gió thoảng bên tai? Đây chính là người mà ngay cả thư kí Tư và Canh Phong cũng phải cung kính.

“Giải tán hết đi! Tất cả qua bên này đăng ký. Nếu ai dám tiết lộ chuyện đêm nay ra ngoài hoặc dám công bố trên mạng thì xử theo tội tiết lộ tuyệt mật.”

Canh Phong hờ hững nói.

Cái gì?

Xử theo tội tiết lộ tuyệt mật?

Đám người vây xem đều luống cuống. Thế thì ai còn dám nói?

Buồn cười là những người ở đây ban nãy còn cảm thấy Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà đã chết chắc rồi. Ai ngờ tình thế đã xoay chuyển trong nháy mắt, cho bọn họ một cái tát vang dội.
Chương248

CHƯƠNG 248

Đau đớn!

Đám người nghiêm chỉnh đăng ký xong, cũng luôn miệng cam đoan sẽ giữ mồm giữ miệng, không nói cho bất cứ ai.

“Được rồi, giải tán cả đi.”

Canh Phong phất tay.

Sau đó nhìn sang phía nhà họ Lý.

Nhà họ Lý, các người sẵn sàng đón nhận lửa giận của Thần chủ chưa?

Chờ các người biết anh Vương chính là Thần chủ thì chắc biểu cảm phong phú lắm nhỉ?

Một đám ngu xuẩn!

“Bác Thần, có phải anh giấu em chuyện gì không?”

Triệu Thanh Hà dừng bước, nghiêm túc nhìn Vương Bác Thần.

“Sao cơ?”

Vương Bác Thần sửng sốt, chẳng lẽ Triệu Thanh Hà biết thân thế thực sự của anh rồi?

Cũng tốt, để cô ấy biết cũng có thể chuẩn bị tâm lý.

Ngay khi anh đang định tiết lộ thân phận, Triệu Thanh Hà lại nói: “Trước kia anh từng làm hộ vệ cho Thần chủ à?”

“Hả?”

Vương Bác Thần ngây ngẩn cả người. Anh làm hộ vệ cho anh á?

Triệu Thanh Hà nghiêm trang nói tiếp: “Anh đừng gạt em, em biết cả rồi.”

Vương Bác Thần dở khóc dở cười. Cái gì mà em biết cả rồi? Em biết chuyện anh còn phải làm hộ vệ cho anh à?

Anh cười tủm tỉm định giải thích. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

Triệu Thanh Hà lại nói với thần bí vẻ thần bí: “Em không ngốc, sao có thể không đoán ra chứ? Chỉ có hộ vệ của Thần chủ mới có cơ hội đỡ đạn cho Thần chủ, hơn nữa cũng chỉ có hộ vệ của Thần chủ mới có thể quan hệ tốt như vậy với Canh Phong và Tư Lam thôi. Nếu không anh phải giải thích việc tư lệnh David khách sáo với anh như vậy thế nào đây?”

Triệu Thanh Hà cảm thấy mình đã đoán đúng, còn nói tiếp: “Anh xuất ngũ là vì đỡ đạn bị thương, sau đó không thể tiếp tục tham gia quân ngũ, đúng không? Anh nói thật cho em đi, có phải bây giờ vẫn còn bị ảnh hưởng không?”

“Thanh Hà, em nghe anh nói…”

Vương Bác Thần vừa định nói, Triệu Thanh Hà đã vươn tay che miệng anh.

Hai mắt Triệu Thanh Hà rưng rưng lệ, xót xa nói: “Bác Thần, em biết anh quật cường, nhất định muốn lật đổ nhà họ Lý nên mới tìm cơ hội đỡ đạn cho Thần chủ. Hơn nữa anh là hộ vệ của Thần chủ, Thần chủ áy náy trong lòng nên mới tốt với anh như vậy. Nhất định là Thần chủ coi anh như cháu trai trong nhà.”

Cháu trai?

Từ từ.

Ai nói Thần chủ là một ông già thế?

Vương Bác Thần khóc dở mếu dở. Nhưng anh hiểu, cho dù anh nói thế nào thì Triệu Thanh Hà cũng sẽ không tin anh chính là Thần chủ.

Dù sao trong mắt mọi người, muốn đạt tới vị trí của Thần chủ chỉ bằng bốn năm ngắn ngủi là chuyện mơ mộng hão huyền.
Chương249

CHƯƠNG 249

Nếu đằng nào cô cũng không tin thì anh cũng dứt khoát không cần nói rõ, sau này tự cô sẽ biết thôi.

Có điều…

Khà khà, phải lợi dụng cơ hội này mới được.

Vương Bác Thần nở nụ cười quái lạ, đột nhiên ôm ngực nói: “Bị em phát hiện mất rồi. Vết thương ở đây rất nặng, chỉ có khi ở cạnh em thì anh mới thoải mái hơn được một tẹo.”

Triệu Thanh Hà lập tức sốt ruột: “Là ở tim sao? Bác Thần, anh… anh đừng làm em sợ.”

“Đúng, tim anh bị thương rồi, đêm nay em phải an ủi anh thật tốt, chúng ta đổi tư thế khác nhé, được không?”

Vương Bác Thần xấu xa cắn tai Triệu Thanh Hà rồi nói.

Lúc này Triệu Thanh Hà mới phát hiện Vương Bác Thần giả bộ. Cô vừa tức vừa thẹn, vung nắm tay đánh Vương Bác Thần, đỏ mặt nói: “Cút ngay đi, lưu manh thối.”

Vương Bác Thần mặt dày mày dạn sáp lại nói: “Anh chỉ là lưu manh của riêng em thôi. Nhưng mà không thối chút nào, em còn không biết hay sao? Hì hì.”

Thoáng cái, hai tai Triệu Thanh Hà đã đỏ bừng, đạp mạnh Vương Bác Thần một cái.

Lúc về đến nhà, Dao Dao đang ngồi trên sô pha xem hoạt hình, Trần Ngọc ngồi cạnh thêu một bức tranh chữ thập, ‘gia hòa vạn sự hưng’.

Dao Dao lon ton chạy tới đón: “Mẹ, mẹ uống rượu à? Mặt mẹ đỏ thế.”

Mặt Triệu Thanh Hà lập tức càng đỏ hơn, hung hăng trừng Vương Bác Thần đang cười trộm bên cạnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Dao Dao hớt hải đánh thức Vương Bác Thần.

“Ba ơi, hôm nay chúng ta đến thăm nhà cô giáo Phương Viên đấy.”

“Nhớ mà, ba nhớ mà.”

Vương Bác Thần cười quẹt mũi Dao Dao.

Dạo này nhóc con thân mật với Phương Viên cực kỳ, cả ngày đều kể cô Phương Viên thế này, cô Phương Viên thế kia.

Lần nào cũng đang khoe cô Phương Viên của chúng con nói như thế nào.

Vương Bác Thần có hơi ghen tị.

“Em chuyển cho anh ba triệu, anh mua quà cáp gì đến cho cô giáo nhé. Chờ em bận xong đợt này cũng sẽ đến thăm hỏi cô giáo Phương Viên mới được.”

Triệu Thanh Hà vừa đi giày cho Dao Dao vừa dặn dò hai ba con.

“Con chào mẹ, cháu chào bà ngoại ạ.”

Dao Dao hớn hở kéo tay Vương Bác Thần tung tăng ra ngoài.

Hôm nay Dao Dao mặc áo bông thỏ con, hoạt bát như một con thỏ nhỏ vô tư lự.

“Cô Phương Viên ơi, cô Phương Viên ơi, mau mở cửa đi ạ! Con với ba đến nhà cô chơi này.”

Dao Dao gõ cửa.

“Ba Dao Dao, Dao Dao, hai người đến rồi đấy à, mời vào.”

Phương Viên vội vàng mở cửa.
Chương250

CHƯƠNG 250

Nhưng vừa bước vào nhà, Vương Bác Thần đã ngửi thấy mùi thuốc Đông y nồng nặc.

Vương Bác Thần hơi cau mày.

Phương Viên lúng túng giải thích: “Ba tôi bị bệnh nhiều năm rồi, phải uống thuốc suốt. Mùi thuốc hơi nặng. Thật ngại quá.”

“Bác bị bệnh gì vậy? Có lẽ tôi có thể xem thử.” Vương Bác Thần cười nói.

Nhà Phương Viên rất đơn sơ, nước sơn trên đồ dùng trong nhà đều bong tróc cả, cũng không biết đã dùng bao nhiêu năm rồi.

Phương Viên không quá để ý: “Toàn những chuyện rất lâu trước kia, cũng đã qua cả rồi. Nhưng ba tôi bị để lại di chứng, vẫn luôn phải dùng thuốc, nếu không toàn thân đều đau đớn. Bác sĩ nói là vấn đề thần kinh, chỉ có thể dùng thuốc Đông y giảm bớt từ từ, không thể phẫu thuật.”

Vương Bác Thần giật mình. Anh nhớ rõ năm đó cấp dưới đưa tro cốt Phương Bính về có báo lại, ba của Phương Bính rất khỏe mạnh, còn nói con trai mình cống hiến vì quốc gia, là niềm tự hào của ông.

Chẳng lẽ là mấy năm này mới bị bệnh?

“Vừa hay tôi có biết chút y thuật, để tôi xem thử cho bác ấy.” Vương Bác Thần nói.

Năm đó khi anh vẫn chỉ là đại đội trưởng, Phương Bính chính là lính cấp dưới của anh, từng giúp anh cản đạn trên chiến trường.

Hiện tại sức khỏe của ba Phương Bính không tốt, anh quan tâm là lẽ đương nhiên.

“Ba Dao Dao còn biết y thuật sao? Anh giỏi thật đấy.”

Phương Viên cũng không từ chối, đây là lòng tốt của người ta.

Chỉ là cô ấy cũng không ôm hy vọng gì cả.

Trong phòng ngủ, một người đàn ông lớn tuổi sắc mặt tái nhợt nằm bất động trên giường, chỉ có ánh mắt đang nỗ lực liếc nhìn bên này.

Phương Viên vội vàng nói: “Ba, phụ huynh của học sinh con đến nhà chơi, anh ấy tới khám cho ba.”

Ông cụ trợn tròn mắt nhìn, toàn thân vẫn không nhúc nhích được.

“Ông ơi, ba con cháu đến thăm ông này.”

Dao Dao ngọt ngào thỏ thẻ.

Nhưng Vương Bác Thần chỉ liếc mắt một cái, lập tức toàn thân tỏa ra sát khí mãnh liệt, lạnh như băng hỏi: “Ai đánh bác trai thành ra thế này!”

“Sao cơ?”

Phương Viên hoảng sợ, ánh mắt Vương Bác Thần thật nhạy bén!

Nhưng điều khiến cô càng thêm khiếp sợ là Vương Bác Thần chỉ liếc nhìn một cái thôi là có thể nhìn ra ba cô thế này là do bị người ta đánh.

Phương Viên cười ảm đạm: “Năm đó, sau khi người ta đưa tro cốt của anh tôi về, ba tôi chủ động tới nhà vợ chưa cưới của anh ấy để từ hôn. Kết quả bên kia đòi ba tỷ, nói là phí lỡ dở thanh xuân con gái nhà họ. Ba tôi lý luận với bọn họ, kết quả bị bọn họ đánh thành trọng thương. Ông ấy nằm một tuần mới tỉnh, hệ thần kinh bị đánh hỏng, cần uống thuốc mỗi ngày, bằng không toàn thân đều đau đớn. Mẹ tôi tìm bọn họ đòi công bằng, cũng bị đánh. Cuối cùng mẹ tôi nghĩ quẩn, chạy đến trước cửa nhà bọn họ… thắt cổ.”

“Nực cười!”

Lửa giận của Vương Bác Thần sôi trào!

Cơn giận trong lòng Vương Bác Thần như muốn bùng nổ!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom