-
Chương 216-220
Chương216
CHƯƠNG 216
Nam Cung Hoành che ngực, tìm kiếm xung quanh, nhưng ông ta không nhìn thấy có ai khác đi vào.
“Thần chủ đâu? Thần chủ đâu? Lẽ nào, Vương Bác Thần vô pháp vô thiên như vậy mà thần chủ không quản sao?”
Canh Phong nhìn Nam Cung Hoành giống như đang nhìn một tên ngốc.
Những tên đần độn này, không bao giờ tin thần chủ chính là Vương Bác Thần.
Bọn họ luôn nghĩ là, trong khoảng thời gian 4 năm ngắn ngủi, Vương Bác Thần chắc chắn không thể làm nên thành tựu to lớn, trở thành thần chủ do chính quốc chủ sắc phong.
Nhưng bọn họ lại không suy nghĩ xem, người có thể được sắc phong thành thần chủ, là người có thể dùng suy nghĩ bình thường để phán đoán sao?
Nếu như giống những người bình thường, dùng mấy chục năm mới có thể lấy được thành tích lớn như thế, vậy còn là thần chủ sao?
Tư Lam nhìn Nam Cung Hoành với sự thương hại.
Những người này luôn không biết sống chết, dùng tình hình kinh tế có một chút thực lực kia để khiêu khích uy nghiêm của thần chủ.
Đúng là cái đồ không tự biết lượng sức mình.
Cho rằng có chút tiền là có thể coi thường tất cả.
Nhưng ở trước mặt thần chủ, bọn họ chỉ là những tên hề đang nhảy nhót mà thôi.
“Cái đồ có mắt mà như mù, đây chính là thần chủ!”
Tư Lam cười khẩy nói.
“Cậu ta, cậu ta là thần chủ?”
Trên khuôn mặt vốn tràn đầy sự bi thương của Nam Cung Hoành bây giờ lại hiện lên sự kinh hãi hoàn toàn trái ngược.
Ông ta sợ hãi, lo lắng chỉ vào Vương Bác Thần, cả người run rẩy: “Cậu, cậu, cậu là thần chủ? Không, không, không thể nào!! Cậu không phải, cậu không phải!!”
Ông ta đã phát điên rồi!
Ông ta muốn thần chủ chủ trì công đạo cho ông ta, ông ta muốn dùng tiền tài, quyền lực của gia tộc Nam Cung để uy hiếp thần chủ, giết chết Vương Bác Thần.
Nhưng, Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Ông ta phải uy hiếp như thế nào đây?
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Ông muốn công lý?”
Chỉ một câu nói, Nam Cung Hoành lập tức quỳ xuống đất.
Sắc mặt như tro tàn.
Ông ta không dám nữa!
Nếu như Vương Bác Thần không phải là thần chủ, ông ta còn dám, ông ta còn có cách khiến thần chủ giết chết Vương Bác Thần.
Nhưng, Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Người mà con trai ông ta muốn báo thù chính là thần chủ!
Người mà ông ta để mặc cho con trai đi báo thù chính là thần chủ!
Người ông ta muốn giết chính là thần chủ!
Chương217
CHƯƠNG 217
Nam Cung Hoành quỳ xuống!
Giây phút đó, cuối cùng ông ta cũng tỉnh táo lại.
Cái chết của con trai gì đó, báo thù gì đó, tất cả đều không quan trọng.
Điều quan trọng chính là phải giữ được gia tộc Nam Cung!
Làm thế nào để Vương Bác Thần tha thứ cho gia tộc Nam Cung!
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Ông muốn tìm tôi báo thù, tôi cho ông cơ hội này.”
“Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Nam Cung Hoành khóc lóc, than thở, lần này không phải là vì đau lòng, mà là vì bị dọa sợ.
“Nam Cung Hoành, cái đồ hèn nhát này! Cái đồ hèn nhát này!!”
Hoa Cẩm Nguyệt đang vô cùng đau khổ, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nổi điên bổ nhào về phía Nam Cung Hoành: “Vũ bị cậu ta giết chết, ông phải giết cậu ta để báo thù! Cho dù cậu ta là thần chủ, lẽ nào con trai của tôi chết uổng sao? Cho dù cậu ta là thần chủ, con trai tôi không thể trả thù cậu ta sao? Ông báo thù đi, ông hãy báo thù cho con trai ông đi.”
“Bà ngậm miệng lại!!”
Nam Cung Hoành tát lên mặt Hoa Cẩm Nguyệt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải do bà, nuông chiều nó thành ra như vậy, sẽ có ngày hôm nay sao? Nếu như không phải bà dung túng cho nó, nó có thể đi đến bước đường như ngày hôm nay sao? Nó dám trả thù thần chủ và thần chủ phu nhân, nó chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!!”
Nói xong, ông ta nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần: “Thần chủ, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho gia đình chúng tôi, tôi biết sai rồi, tôi bằng lòng hối lỗi, cho dù trả cái giá đắt như thế nào, tôi cũng sẵn lòng xin lỗi và nhận sai với Triệu tổng.”
Lúc nãy còn muốn bất chấp tất cả để báo thù cho Nam Cung Vũ, bây giờ biết được Vương Bác Thần là thần chủ, Nam Cung Hoành đã biết sợ.
Ngay cả thù của con trai cũng không dám báo nữa.
Còn chủ động muốn xin lỗi và nhận sai với Triệu Thanh Hà.
Vương Bác Thần liên tục cười khẩy.
“Muộn rồi!”
Nói xong, Vương Bác Thần quay người rời đi.
Canh Phong xem thường nói: “Nam Cung Hoành, tôi còn tưởng ông khí phách như thế nào, tôi còn tưởng ông yêu con trai ông như thế nào. Hóa ra, ông vừa biết được thân phận của thần chủ, đã sợ hãi, đã quên mất cái chết của con trai mình rồi.”
Nam Cung Hoành mồ hôi rơi như mưa.
Vốn dĩ ông ta muốn mượn cơ hội này để giết chết Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, sau đó thừa cơ giành lấy đội kỹ sư thuộc công ty Hoa Nguyên, từ đó tham gia xây dựng thành mới.
thành mới, là một miếng bánh khổng lồ, chỉ cần được tham gia vào là có thể có được vô số lợi ích.
Vì vậy, sau khi ông ta biết được kế hoạch của con trai, mặc dù bên ngoài không ủng hộ, nhưng cũng không ngăn cản con trai, sử dụng mạng lưới tài nguyên của gia tộc Nam Cung.
Thậm chí còn ám thị với thuộc hạ, phải đồng ý với yêu cầu của con trai.
Nếu như không có sự dung túng của ông ta, trong một khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Vũ muốn làm cho chuyện của công ty Hoa Nguyên đạt tới kết quả này là điều không thể.
Chương218
CHƯƠNG 218
Canh Phong khinh thường.
Anh ta cảm thấy buồn nôn.
Đừng nói là thần chủ, khi mà Nam Cung Hoành tỏ ra sợ hãi, ngay cả bản thân anh ta cũng đã đoán được mọi chuyện.
Nam Cung Hoành, ông ta không xứng với một chút cảm thông mà thần chủ dành cho khi cùng là một người ba.
Tình yêu của ba mà Nam Cung Hoành thể hiện ra đều là vì miếng bánh ngọt thành mới này, mà cố ý diễn kịch!
Canh Phong nói tiếp: “Nam Cung Hoành, có phải ông cảm thấy, trên thế giới này ông là người thông minh nhất? Nếu như Triệu tổng không phải là vợ của thần chủ, ông có nhận sai không? Nếu như công ty Hoa Nguyên không có quan hệ gì với thần chủ, có phải ông sẽ cảm thấy cái bánh bao làm bằng máu người này ăn rất ngọt?”
“Dũng khí báo thù cho con trai của ông đâu rồi? Không phải ông muốn tán gia bại sản, dùng cả đời này cũng phải báo thù sao? Thần chủ cho ông cơ hội này, ông còn sợ cái gì?”
Nam Cung Hoành sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Con trai chết rồi, ông ta quả thật rất phẫn nộ.
Nhưng mục đích báo thù chân chính đều là thành mới.
Ông ta không chỉ có một đứa con trai là Nam Cung Vũ.
Thứ mà ông ta thật sự quan tâm chính là lợi ích khổng lồ từ thành mới.
Có lợi ích của thành mới, gia tộc Nam Cung có thể đạt đến cấp độ của nhà họ Lý bây giờ.
Nhưng, Vương Bác Thần là thần chủ, sự thật này đã phá vỡ tất cả kế hoạch của ông ta.
Tư Lam ghét nhất loại đàn ông mặt người dạ thú này, nghiêm giọng nói: “Đưa tất cả đi, tiến hành điều tra toàn diện với tập đoàn Nam Thiên!”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
Nam Cung Hoành giống như một đống bùn nhão, xụi lơ ở trên mặt đất.
Xong rồi.
Gia tộc Nam Cung xong đời rồi!
Trước đây, sao mình không điều tra cẩn thận về Vương Bác Thần.
Tại sao không đi điều tra xem độ thật giả của tin tức kia.
Doanh trại quân đội nói Vương Bác Thần chỉ đỡ đạn cho thần chủ, tin tức này là giả!
Bị lừa rồi, tất cả mọi người đều đã bị lừa!
Sắc mặt Nam Cung Hoành tràn đầy sự bi thương.
Ông ta thua rồi!
Ông ta vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu Vương Bác Thần cho mình cơ hội mà mình không nắm lấy.
Tại sao lúc nhìn thấy Canh Phong xuất hiện, mình lại không biết sợ!
Tại sao phải ham muốn lợi ích của thành mới!!
Nếu như không ham muốn lợi ích của thành mới, sẽ không rơi vào kết cục này.
Nhưng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Nam Cung Hoành giống như một con chó chết, bị người ta đưa đi.
Tất cả gia tộc Nam Cung đều bị Tư Lam kiểm soát.
Chương219
CHƯƠNG 219
Mà lúc này, Vương Bác Thần cũng đã đi đến nhà họ Ngô.
Ngô Tranh Vanh cũng là một trong số những kẻ cầm đầu.
Trong chuyện này, nhà họ Ngô cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhà họ Ngô, cũng phải trả cái giá tương ứng.
“Đứng im, mi là ai mà dám tự tiện xông vào nhà họ Ngô, muốn chết ư?”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, bảo vệ vừa quát lớn vừa nhìn Vương Bác Thần với sát khí ngùn ngụt.
Vương Bác Thần nói một cách bình tĩnh: “Kêu Ngô Kỳ Long ra đây gặp tôi.”
Bảo vệ chỉ tay vào mặt Vương Bác Thần rồi cười mỉa như thể nghe thấy câu nói đùa nực cười lắm vậy: “Mày là cái thá gì mà cũng dám gọi gia chủ của bọn tao ra gặp mày? Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đây mà. Cút đi, bằng không tao giết chết mày.”
Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Má, mày điếc à, mày coi lời tao nói như gió thoảng bên tai ư? Ngứa da rồi chứ gì.”
Sau khi nói dứt lời, bảo vệ vươn tay tóm lấy vai Vương Bác Thần.
Nhưng điều khiến hắn kinh sợ là.
Rõ ràng Vương Bác Thần đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể tóm được nhưng đến góc áo của Vương Bác Thần mà hắn cũng không sờ đến nổi.
Sao lại thế?
“Đệch mày chết chắc rồi.”
Bảo vệ quát lớn, hắn nhấc chân toan đá Vương Bác Thần.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn phát hiện Vương Bác Thần đã đi vào nhà!!!
Hắn nhìn Vương Bác Thần với vẻ sợ sệt.
Là người hay quỷ đây?
Ban nãy còn ở trước mắt mình, mới chớp mắt thôi mà đã cách mình mười mấy mét!
Lẽ nào mình hoa mắt?
Bảo vệ không màng được nhiều việc như thế, hắn vội vàng dí theo, lỡ mà xảy ra sự cố gì thì mình cũng khó tránh bị liên đới.
“Ngô Kỳ Long, ra đây gặp tôi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần đứng trong nhà họ Ngô, anh chậm rãi cất tiếng.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Ngô đều có thể nghe thấy hết.
“Ai là dám láo xược trong nhà họ Ngô thế này!”
“Dám gọi thẳng tên của gia chủ Ngô gia, muốn chết hả?”
Người nhà họ Ngô quát lớn, ở Hà Châu nào có ai dám láo xược như vậy, chạy vào nhà họ Ngô hô to gọi nhỏ tên của ông chủ.
Người nhà họ Ngô đều ra mặt.
“Là cậu à?”
Nhìn thấy Vương Bác Thần, Ngô Kỳ Long hơi sững sờ, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng tệ hại: “Vương Bác Thần, cậu tưởng rằng mình đỡ cho Thần Chủ một viên đạn thì có thể không xem ai ra gì sao? Công ty Hoa Nguyên của vợ cậu đang rối tung lên kia kìa, cậu lại đến nhà họ Ngô gây rối, cậu bị ngu à?”
Chương220
CHƯƠNG 220
“Thưa ông chủ, tôi thấy cái thằng này muốn tìm đường chết, ta cứ đánh gãy chân rồi ném nó ra ngoài.”
“Dám đến nhà họ Ngô của bọn tôi gây rối, hẳn là chán sống rồi.”
Người nhà họ Ngô tranh nhau mà chửi bới, họ nhìn Vương Bác Thần với vẻ khinh miệt.
Nhà họ Ngô là một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu với khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Đến Thần Chủ cũng không thể không nể mặt nhà họ Ngô.
Không ngờ bây giờ lại có gia tộc hạng ba dám đến gây phiền hà cho nhà họ Ngô, không phải chán sống thì là gì?
Bọn họ nói với vẻ mỉa mai, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Vào lúc này, có thứ gì đó rớt xuống từ không trung, nằm trước mặt nhà họ Ngô.
Canh Phong đã đến.
“Thứ gì thế này?”
Người nhà họ Ngô đều sững sờ, sau nhìn nhìn rõ, ai nấy đều biến sắc.
“Đầu người, là đầu người!!”
“Đầu của anh hai đây mà!”
“Anh hai chết rồi, anh hai chết mất rồi.”
“Mày giết anh hai! Mày giết anh hai!!”
Người nhà họ Ngô đều gào toáng lên.
Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt kinh hoảng, phẫn nộ, đong đầy sát khí.
Đầu của Ngô Tranh Vanh bị ném đến trước mặt bọn họ như thế.
“Cháu ngoan, cháu ngoan của ông, ông đau chết mất.”
Ông cụ nhà họ Ngô vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ôm ngực, đau đến gục tại chỗ.
Ngô Tranh Vanh là đứa cháu được ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng là đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất
Vương Bác Thần nói một cách chậm rãi: “Hắn đáng chết.”
Cạnh Phong hét lên: “Ngô Kỳ Long, con trai Ngô Tranh Vanh của ông chuyên làm xằng làm bậy, bắt tay với Nam Cung Vũ, coi mạng người như cỏ rác, hãm hại vợ của cậu Vương, ông có biết sai không?”
“Cái gì?”
Ngô Kỳ Long còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đứa con trai, đứng trân trân nhìn Canh Phong.
Sau đó, ông ta run rẩy nói: “Thư ký Canh, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, con tôi coi mạng người như cỏ rác bao giờ, chuyện công ty Hoa Nguyên thì có liên quan gì tới con trai tôi? Anh nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không cho dù có báo cáo lên thần chủ thì tôi cũng để thần chủ chủ trì công đạo.”
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Ông cũng muốn thần chủ chủ trì công đạo sao?”
Canh Phong cười.
Một nụ cười khinh bỉ.
Khuôn mặt châm chọc.
Nhìn thấy thái độ đó của Canh Phong, tim Ngô Kỳ Long đập thịch một cái.
Chuyện của công ty Hoa Nguyên, Nam Cung Vũ, con trai ông ta…
CHƯƠNG 216
Nam Cung Hoành che ngực, tìm kiếm xung quanh, nhưng ông ta không nhìn thấy có ai khác đi vào.
“Thần chủ đâu? Thần chủ đâu? Lẽ nào, Vương Bác Thần vô pháp vô thiên như vậy mà thần chủ không quản sao?”
Canh Phong nhìn Nam Cung Hoành giống như đang nhìn một tên ngốc.
Những tên đần độn này, không bao giờ tin thần chủ chính là Vương Bác Thần.
Bọn họ luôn nghĩ là, trong khoảng thời gian 4 năm ngắn ngủi, Vương Bác Thần chắc chắn không thể làm nên thành tựu to lớn, trở thành thần chủ do chính quốc chủ sắc phong.
Nhưng bọn họ lại không suy nghĩ xem, người có thể được sắc phong thành thần chủ, là người có thể dùng suy nghĩ bình thường để phán đoán sao?
Nếu như giống những người bình thường, dùng mấy chục năm mới có thể lấy được thành tích lớn như thế, vậy còn là thần chủ sao?
Tư Lam nhìn Nam Cung Hoành với sự thương hại.
Những người này luôn không biết sống chết, dùng tình hình kinh tế có một chút thực lực kia để khiêu khích uy nghiêm của thần chủ.
Đúng là cái đồ không tự biết lượng sức mình.
Cho rằng có chút tiền là có thể coi thường tất cả.
Nhưng ở trước mặt thần chủ, bọn họ chỉ là những tên hề đang nhảy nhót mà thôi.
“Cái đồ có mắt mà như mù, đây chính là thần chủ!”
Tư Lam cười khẩy nói.
“Cậu ta, cậu ta là thần chủ?”
Trên khuôn mặt vốn tràn đầy sự bi thương của Nam Cung Hoành bây giờ lại hiện lên sự kinh hãi hoàn toàn trái ngược.
Ông ta sợ hãi, lo lắng chỉ vào Vương Bác Thần, cả người run rẩy: “Cậu, cậu, cậu là thần chủ? Không, không, không thể nào!! Cậu không phải, cậu không phải!!”
Ông ta đã phát điên rồi!
Ông ta muốn thần chủ chủ trì công đạo cho ông ta, ông ta muốn dùng tiền tài, quyền lực của gia tộc Nam Cung để uy hiếp thần chủ, giết chết Vương Bác Thần.
Nhưng, Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Ông ta phải uy hiếp như thế nào đây?
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Ông muốn công lý?”
Chỉ một câu nói, Nam Cung Hoành lập tức quỳ xuống đất.
Sắc mặt như tro tàn.
Ông ta không dám nữa!
Nếu như Vương Bác Thần không phải là thần chủ, ông ta còn dám, ông ta còn có cách khiến thần chủ giết chết Vương Bác Thần.
Nhưng, Vương Bác Thần chính là thần chủ!
Người mà con trai ông ta muốn báo thù chính là thần chủ!
Người mà ông ta để mặc cho con trai đi báo thù chính là thần chủ!
Người ông ta muốn giết chính là thần chủ!
Chương217
CHƯƠNG 217
Nam Cung Hoành quỳ xuống!
Giây phút đó, cuối cùng ông ta cũng tỉnh táo lại.
Cái chết của con trai gì đó, báo thù gì đó, tất cả đều không quan trọng.
Điều quan trọng chính là phải giữ được gia tộc Nam Cung!
Làm thế nào để Vương Bác Thần tha thứ cho gia tộc Nam Cung!
Vương Bác Thần thờ ơ nói: “Ông muốn tìm tôi báo thù, tôi cho ông cơ hội này.”
“Tôi biết sai rồi, tôi biết sai rồi.”
Nam Cung Hoành khóc lóc, than thở, lần này không phải là vì đau lòng, mà là vì bị dọa sợ.
“Nam Cung Hoành, cái đồ hèn nhát này! Cái đồ hèn nhát này!!”
Hoa Cẩm Nguyệt đang vô cùng đau khổ, nhìn thấy cảnh tượng này, lập tức nổi điên bổ nhào về phía Nam Cung Hoành: “Vũ bị cậu ta giết chết, ông phải giết cậu ta để báo thù! Cho dù cậu ta là thần chủ, lẽ nào con trai của tôi chết uổng sao? Cho dù cậu ta là thần chủ, con trai tôi không thể trả thù cậu ta sao? Ông báo thù đi, ông hãy báo thù cho con trai ông đi.”
“Bà ngậm miệng lại!!”
Nam Cung Hoành tát lên mặt Hoa Cẩm Nguyệt một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu không phải do bà, nuông chiều nó thành ra như vậy, sẽ có ngày hôm nay sao? Nếu như không phải bà dung túng cho nó, nó có thể đi đến bước đường như ngày hôm nay sao? Nó dám trả thù thần chủ và thần chủ phu nhân, nó chết vạn lần cũng chưa đền hết tội!!”
Nói xong, ông ta nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần: “Thần chủ, cầu xin ngài hãy bỏ qua cho gia đình chúng tôi, tôi biết sai rồi, tôi bằng lòng hối lỗi, cho dù trả cái giá đắt như thế nào, tôi cũng sẵn lòng xin lỗi và nhận sai với Triệu tổng.”
Lúc nãy còn muốn bất chấp tất cả để báo thù cho Nam Cung Vũ, bây giờ biết được Vương Bác Thần là thần chủ, Nam Cung Hoành đã biết sợ.
Ngay cả thù của con trai cũng không dám báo nữa.
Còn chủ động muốn xin lỗi và nhận sai với Triệu Thanh Hà.
Vương Bác Thần liên tục cười khẩy.
“Muộn rồi!”
Nói xong, Vương Bác Thần quay người rời đi.
Canh Phong xem thường nói: “Nam Cung Hoành, tôi còn tưởng ông khí phách như thế nào, tôi còn tưởng ông yêu con trai ông như thế nào. Hóa ra, ông vừa biết được thân phận của thần chủ, đã sợ hãi, đã quên mất cái chết của con trai mình rồi.”
Nam Cung Hoành mồ hôi rơi như mưa.
Vốn dĩ ông ta muốn mượn cơ hội này để giết chết Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, sau đó thừa cơ giành lấy đội kỹ sư thuộc công ty Hoa Nguyên, từ đó tham gia xây dựng thành mới.
thành mới, là một miếng bánh khổng lồ, chỉ cần được tham gia vào là có thể có được vô số lợi ích.
Vì vậy, sau khi ông ta biết được kế hoạch của con trai, mặc dù bên ngoài không ủng hộ, nhưng cũng không ngăn cản con trai, sử dụng mạng lưới tài nguyên của gia tộc Nam Cung.
Thậm chí còn ám thị với thuộc hạ, phải đồng ý với yêu cầu của con trai.
Nếu như không có sự dung túng của ông ta, trong một khoảng thời gian ngắn, Nam Cung Vũ muốn làm cho chuyện của công ty Hoa Nguyên đạt tới kết quả này là điều không thể.
Chương218
CHƯƠNG 218
Canh Phong khinh thường.
Anh ta cảm thấy buồn nôn.
Đừng nói là thần chủ, khi mà Nam Cung Hoành tỏ ra sợ hãi, ngay cả bản thân anh ta cũng đã đoán được mọi chuyện.
Nam Cung Hoành, ông ta không xứng với một chút cảm thông mà thần chủ dành cho khi cùng là một người ba.
Tình yêu của ba mà Nam Cung Hoành thể hiện ra đều là vì miếng bánh ngọt thành mới này, mà cố ý diễn kịch!
Canh Phong nói tiếp: “Nam Cung Hoành, có phải ông cảm thấy, trên thế giới này ông là người thông minh nhất? Nếu như Triệu tổng không phải là vợ của thần chủ, ông có nhận sai không? Nếu như công ty Hoa Nguyên không có quan hệ gì với thần chủ, có phải ông sẽ cảm thấy cái bánh bao làm bằng máu người này ăn rất ngọt?”
“Dũng khí báo thù cho con trai của ông đâu rồi? Không phải ông muốn tán gia bại sản, dùng cả đời này cũng phải báo thù sao? Thần chủ cho ông cơ hội này, ông còn sợ cái gì?”
Nam Cung Hoành sợ hãi đến mức sắc mặt trắng bệch.
Con trai chết rồi, ông ta quả thật rất phẫn nộ.
Nhưng mục đích báo thù chân chính đều là thành mới.
Ông ta không chỉ có một đứa con trai là Nam Cung Vũ.
Thứ mà ông ta thật sự quan tâm chính là lợi ích khổng lồ từ thành mới.
Có lợi ích của thành mới, gia tộc Nam Cung có thể đạt đến cấp độ của nhà họ Lý bây giờ.
Nhưng, Vương Bác Thần là thần chủ, sự thật này đã phá vỡ tất cả kế hoạch của ông ta.
Tư Lam ghét nhất loại đàn ông mặt người dạ thú này, nghiêm giọng nói: “Đưa tất cả đi, tiến hành điều tra toàn diện với tập đoàn Nam Thiên!”
“Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
Nam Cung Hoành giống như một đống bùn nhão, xụi lơ ở trên mặt đất.
Xong rồi.
Gia tộc Nam Cung xong đời rồi!
Trước đây, sao mình không điều tra cẩn thận về Vương Bác Thần.
Tại sao không đi điều tra xem độ thật giả của tin tức kia.
Doanh trại quân đội nói Vương Bác Thần chỉ đỡ đạn cho thần chủ, tin tức này là giả!
Bị lừa rồi, tất cả mọi người đều đã bị lừa!
Sắc mặt Nam Cung Hoành tràn đầy sự bi thương.
Ông ta thua rồi!
Ông ta vô cùng hối hận, tại sao lúc đầu Vương Bác Thần cho mình cơ hội mà mình không nắm lấy.
Tại sao lúc nhìn thấy Canh Phong xuất hiện, mình lại không biết sợ!
Tại sao phải ham muốn lợi ích của thành mới!!
Nếu như không ham muốn lợi ích của thành mới, sẽ không rơi vào kết cục này.
Nhưng tiếc là trên thế giới này không có thuốc hối hận.
Nam Cung Hoành giống như một con chó chết, bị người ta đưa đi.
Tất cả gia tộc Nam Cung đều bị Tư Lam kiểm soát.
Chương219
CHƯƠNG 219
Mà lúc này, Vương Bác Thần cũng đã đi đến nhà họ Ngô.
Ngô Tranh Vanh cũng là một trong số những kẻ cầm đầu.
Trong chuyện này, nhà họ Ngô cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Nhà họ Ngô, cũng phải trả cái giá tương ứng.
“Đứng im, mi là ai mà dám tự tiện xông vào nhà họ Ngô, muốn chết ư?”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Ngô, bảo vệ vừa quát lớn vừa nhìn Vương Bác Thần với sát khí ngùn ngụt.
Vương Bác Thần nói một cách bình tĩnh: “Kêu Ngô Kỳ Long ra đây gặp tôi.”
Bảo vệ chỉ tay vào mặt Vương Bác Thần rồi cười mỉa như thể nghe thấy câu nói đùa nực cười lắm vậy: “Mày là cái thá gì mà cũng dám gọi gia chủ của bọn tao ra gặp mày? Tao thấy mày không muốn sống nữa rồi đây mà. Cút đi, bằng không tao giết chết mày.”
Vương Bác Thần phớt lờ ông ta, tiếp tục đi về phía trước.
“Má, mày điếc à, mày coi lời tao nói như gió thoảng bên tai ư? Ngứa da rồi chứ gì.”
Sau khi nói dứt lời, bảo vệ vươn tay tóm lấy vai Vương Bác Thần.
Nhưng điều khiến hắn kinh sợ là.
Rõ ràng Vương Bác Thần đang ở trước mắt hắn, chỉ cần vươn tay là có thể tóm được nhưng đến góc áo của Vương Bác Thần mà hắn cũng không sờ đến nổi.
Sao lại thế?
“Đệch mày chết chắc rồi.”
Bảo vệ quát lớn, hắn nhấc chân toan đá Vương Bác Thần.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, hắn phát hiện Vương Bác Thần đã đi vào nhà!!!
Hắn nhìn Vương Bác Thần với vẻ sợ sệt.
Là người hay quỷ đây?
Ban nãy còn ở trước mắt mình, mới chớp mắt thôi mà đã cách mình mười mấy mét!
Lẽ nào mình hoa mắt?
Bảo vệ không màng được nhiều việc như thế, hắn vội vàng dí theo, lỡ mà xảy ra sự cố gì thì mình cũng khó tránh bị liên đới.
“Ngô Kỳ Long, ra đây gặp tôi.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần đứng trong nhà họ Ngô, anh chậm rãi cất tiếng.
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng nhưng tất cả mọi người trong nhà họ Ngô đều có thể nghe thấy hết.
“Ai là dám láo xược trong nhà họ Ngô thế này!”
“Dám gọi thẳng tên của gia chủ Ngô gia, muốn chết hả?”
Người nhà họ Ngô quát lớn, ở Hà Châu nào có ai dám láo xược như vậy, chạy vào nhà họ Ngô hô to gọi nhỏ tên của ông chủ.
Người nhà họ Ngô đều ra mặt.
“Là cậu à?”
Nhìn thấy Vương Bác Thần, Ngô Kỳ Long hơi sững sờ, ông ta nói với vẻ mặt vô cùng tệ hại: “Vương Bác Thần, cậu tưởng rằng mình đỡ cho Thần Chủ một viên đạn thì có thể không xem ai ra gì sao? Công ty Hoa Nguyên của vợ cậu đang rối tung lên kia kìa, cậu lại đến nhà họ Ngô gây rối, cậu bị ngu à?”
Chương220
CHƯƠNG 220
“Thưa ông chủ, tôi thấy cái thằng này muốn tìm đường chết, ta cứ đánh gãy chân rồi ném nó ra ngoài.”
“Dám đến nhà họ Ngô của bọn tôi gây rối, hẳn là chán sống rồi.”
Người nhà họ Ngô tranh nhau mà chửi bới, họ nhìn Vương Bác Thần với vẻ khinh miệt.
Nhà họ Ngô là một trong bốn gia tộc lớn ở Hà Châu với khối tài sản lên đến hàng nghìn tỷ.
Đến Thần Chủ cũng không thể không nể mặt nhà họ Ngô.
Không ngờ bây giờ lại có gia tộc hạng ba dám đến gây phiền hà cho nhà họ Ngô, không phải chán sống thì là gì?
Bọn họ nói với vẻ mỉa mai, ai nấy đều tỏ vẻ khinh thường.
Vào lúc này, có thứ gì đó rớt xuống từ không trung, nằm trước mặt nhà họ Ngô.
Canh Phong đã đến.
“Thứ gì thế này?”
Người nhà họ Ngô đều sững sờ, sau nhìn nhìn rõ, ai nấy đều biến sắc.
“Đầu người, là đầu người!!”
“Đầu của anh hai đây mà!”
“Anh hai chết rồi, anh hai chết mất rồi.”
“Mày giết anh hai! Mày giết anh hai!!”
Người nhà họ Ngô đều gào toáng lên.
Bọn họ nhìn Vương Bác Thần với ánh mắt kinh hoảng, phẫn nộ, đong đầy sát khí.
Đầu của Ngô Tranh Vanh bị ném đến trước mặt bọn họ như thế.
“Cháu ngoan, cháu ngoan của ông, ông đau chết mất.”
Ông cụ nhà họ Ngô vội vàng chạy ra, nhìn thấy cảnh tượng này, ông ta ôm ngực, đau đến gục tại chỗ.
Ngô Tranh Vanh là đứa cháu được ông ta chăm sóc từ nhỏ đến lớn, cũng là đứa cháu mà ông ta yêu thương nhất
Vương Bác Thần nói một cách chậm rãi: “Hắn đáng chết.”
Cạnh Phong hét lên: “Ngô Kỳ Long, con trai Ngô Tranh Vanh của ông chuyên làm xằng làm bậy, bắt tay với Nam Cung Vũ, coi mạng người như cỏ rác, hãm hại vợ của cậu Vương, ông có biết sai không?”
“Cái gì?”
Ngô Kỳ Long còn chưa kịp hoàn hồn trước cái chết của đứa con trai, đứng trân trân nhìn Canh Phong.
Sau đó, ông ta run rẩy nói: “Thư ký Canh, anh nói rõ ràng mọi chuyện cho tôi, con tôi coi mạng người như cỏ rác bao giờ, chuyện công ty Hoa Nguyên thì có liên quan gì tới con trai tôi? Anh nói rõ ràng cho tôi biết, nếu không cho dù có báo cáo lên thần chủ thì tôi cũng để thần chủ chủ trì công đạo.”
“Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Ông cũng muốn thần chủ chủ trì công đạo sao?”
Canh Phong cười.
Một nụ cười khinh bỉ.
Khuôn mặt châm chọc.
Nhìn thấy thái độ đó của Canh Phong, tim Ngô Kỳ Long đập thịch một cái.
Chuyện của công ty Hoa Nguyên, Nam Cung Vũ, con trai ông ta…
Bình luận facebook