-
Chương 211-215
Chương211
CHƯƠNG 211
Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ chứ?
Ngô Tranh Vanh kinh hãi nhìn Vương Bác Thần.
Nhưng, anh ta sẽ không nhận nhầm thư ký Canh
Anh ta đã từng gặp thư ký Canh.
Nhưng thư ký Canh lại gọi Vương Bác Thần là thần chủ!!
Cái này, cái này sao có thể chứ!
Vương Bác Thần không phải chỉ đỡ đạn cho thần chủ sao? Anh sao có thể là thần chủ chứ!!
Chả trách anh dám giết người!
Chả trách anh dám khiêu chiến với nhà họ Lý!
Chả trách, anh có thể tổ chức một hôn lễ lớn như vậy!
“Đồ lừa đảo, cái đồ lừa đảo này, anh lừa tất cả mọi người chúng tôi, anh chính là thần chủ, anh chính là thần chủ!”
Ngô Tranh Vanh lớn tiếng gào khóc, gào khóc trong tuyệt vọng.
Anh ta hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi!
Vương Bác Thần lại đào cho nhà họ Lý một cái hố!
Anh đã che giấu thân phận của mình!
Nhưng, mình và những người này lại ngu ngốc đi trêu chọc Vương Bác Thần, đúng là tự tìm đường chết mà!!
Tại sao phải đi trêu chọc Vương Bác Thần, tại sao phải trêu chọc anh!
Bây giờ đã ầm ĩ, lớn chuyện như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho mình.
Vương Bác Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào Ngô Tranh Vanh!
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi, tôi không dám nữa, tôi sẽ lập tức làm sáng tỏ trên mạng xã hội, tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi.”
Ngô Tranh Vanh quỳ xuống, đập đầu liên tục.
Sự can đảm của anh ta đã bị dọa cho vỡ nát, từ lúc Canh Phong gọi Vương Bác Thần là thần chủ, sự can đảm của anh ta đã bị dọa cho vỡ nát.
Bây giờ anh ta chỉ muốn nhận tội, chỉ muốn bị nhốt lại.
Nếu không, chỉ có con đường chết. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mang thi thể của bọn họ đến nhà Nam Cung và nhà họ Ngô.”
Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn anh ta.
Thi thể?
Nghe thấy từ này, Ngô Vanh Tranh hét lên giống như bị điên, đầu bị đập vỡ, máu chảy đầy mặt.
Anh ta dường như không cảm nhận được đau đớn, khóc lóc nói: “Thần chủ, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám nữa, tôi không dám nữa, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Canh Phong bóp cổ Ngô Vanh Tranh, lạnh lùng nói: “Kiếp sau được đầu thai thì hãy sáng mắt ra!”
Nói xong, bàn tay dùng lực, đầu Ngô Tranh Vanh rũ xuống.
Gia tộc Nam Cung, gia chủ Nam Cung Hoành nhìn hotsearch trên điện thoại, nói: “Công ty Hoa Nguyên là tự tìm đường chết, không thể trách người khác. Nuốt chửng giao dịch buôn bán của Trần Thiên Minh, còn đắc tội với người khác ở khắp mọi nơi, công ty Hoa Nguyên không sụp đổ mới là chuyện bất thường.”
Chương212
CHƯƠNG 212
Vợ ông ta Hoa Cẩm Nguyệt cười nói: “Đây là nét bút đầu tiên của con trai chúng ta, Vương Bác Thần kia lúc trước ức hiếp Vũ, thằng bé và Ngô Tranh Vanh cùng làm ra chuyện này.”
Nam Cung Hoành thờ ơ nói: “Đây chính là kết cục của việc dám đắc tội với người của nhà Nam Cung, cũng xem như cho đám người rẻ tiền này một bài học, không phải người nào cũng có thể đắc tội được. Việc này Vũ làm cũng xem như là ổn thỏa, nhưng chưa được hoàn mỹ.”
“Có lẽ thằng bé đang tạo ra sự chênh lệch thời gian, một tiếng sau lại phát lực, nhưng không sao, công ty Hoa Nguyên không đoán ra được là Vũ làm. Bây giờ, ở cái xã hội này, người nào nắm được Internet thì người đó nắm được quyền lên tiếng, người nào khống chế được dư luận, người đó thắng.”
Đúng lúc này, quản gia chạy như điên vào, còn bị ngã, hét lên: “Ông chủ, bà chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu chủ chết rồi, cậu ấy chết rồi, thi thể của cậu ấy đã được đưa tới rồi.”
“Cái gì!!!”
Nam Cung Hoành lập tức đứng dậy, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như một con sư tử đang nổi giận, gầm lên: “Ai làm! Tìm cho tôi, tìm cho tôi, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt kêu lên hai tiếng, sau đó ngất đi.
“Không cần tìm nữa, tôi đến rồi.”
Vương Bác Thần thong dong đi vào.
Canh Phong đi sau, kéo cái xác không đầu của Nam Cung Vũ như kéo một thức rác rởi, ném dưới chân Nam Cung Hoành.
“Vũ, Vũ của tôi!”
Nam Cung Hoành ôm lấy thi thể của Nam Cung Vũ, khóc lóc một cách đau đớn, thảm thiết.
Con trai của ông ta chết rồi, thi thể giống như thứ rác rưởi, bị người khác ném trước mặt ông ta, còn không có đầu.
Ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ!
Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cảm giác đau đớn thấu tim này khiến ông ta mất đi lý trí, tức giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Cậu giết chết con trai tôi, tôi muốn cậu phải đền mạng!!”
Trong mắt Nam Cung Hoành toàn là tơ máu: “Người đâu, giết chết cậu ta cho tôi!!”
“Nam Cung Hoành, ông muốn tìm cái chết sao?”
Canh Phong đi vào, lạnh lùng nói: “Con trai ông đã làm cái gì, trong lòng ông biết rõ, bây giờ chỉ giết anh ta đã là khoan dung với gia tộc Nam Cung của ông rồi. Lập tức đi đến công ty Hoa Nguyên, xin lỗi Triệu tổng, làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện ở trên mạng, thì gia tộc Nam Cung của ông mới có thể bảo toàn được.”
“Tại sao? Tại sao!!!”
Nam Cung Hoành hét lên, tê tâm liệt phế!
Nhìn Canh Phong với ánh mắt hung dữ: “Thư ký Canh, con trai của tôi chết rồi, con trai của tôi chết rồi!! Anh bảo tôi đi xin lỗi Triệu Thanh Hà? Dựa vào cái gì chứ!!! Hôm nay, cho dù thần chủ có đến đây, tôi cũng phải giết chết Vương Bác Thần để báo thù cho con trai tôi!!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt vừa tỉnh lại, nhìn thấy thi thể không có đầu của Nam Cung Vũ, đau đớn khóc thét lên.
Chương213
CHƯƠNG 213
Đám tay chân của gia tộc Nam Cung đã bao vây Vương Bác Thần và Canh Phong, ánh mắt hung dữ.
“Giết, giết cho tôi, giết hết cho tôi!”
Nam Cung Hoành đã phát điên, đây là con trai trưởng của ông ta, người thừa kế mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng ra được.
Bây giờ chết rồi!
Đầu cũng bị chặt mất.
Ông ta phải báo thù, ông ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho con trai!
“Nam Cung Hoành, ông đang tìm cái chết!”
Canh Phong vô cùng tức giận, Nam Cung Vũ hãm hại thần chủ phu nhân, gây ra một làn sóng lớn ở trên mạng, không muốn cho thần chủ phu nhân con đường sống.
Cái chết của Nam Cung Vũ, cũng là đúng người đúng tội.
Mà Nam Cung Hoành với tư cách là người biết mọi chuyện, không những không có một chút hối lỗi, ngược lại còn muốn ra tay với thần chủ, báo thù cho Nam Cung Vũ.
Đúng là không biết sống chết.
“Phế cho tôi.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
“Tuân mệnh.”
Canh Phong hét lên một tiếng, hung dữ lao vào những tên tay chân này.
Bịch, bịch, bịch.
Những người này, bình thường còn có thể diễu võ dương oai, nhưng đánh nhau với Canh Phong, quả thật không đủ để xem.
Chưa đến một phút tất cả đều đã bị đánh ngã, những người này hoặc là bị đánh đứt cánh tay, hoặc bị đánh đứt hai chân, nằm ở dưới đất đau khổ than khóc.
“Nam Cung Hoành, ông chính là người đưa dao cho con trai giết người, có biết không hả?”
Khuôn mặt Vương Bác Thần vô cảm nói.
“Con trai tôi phạm sai lầm, nhưng thằng bé cũng không đáng phải chết!”
Nhìn thấy những tên tay chân của nhà mình đều bị đánh ngã nằm trên mặt đất, đáy mắt Nam Cung Hoành lộ ra một chút kinh ngạc và sợ hãi.
Nhưng, cái chết của Nam Cung Vũ đã khiến ông ta mất đi lý trí, nghiến răng nói: “Con trai tôi chết rồi, hôm nay mấy người nhất định phải chôn theo con trai tôi! Cho dù hôm nay tôi có chết cũng phải kéo cậu chết theo!”
“Giết cậu ta, mau giết chết cậu ta, báo thù cho Vũ.”
Hoa Cẩm Nguyệt điên cuồng hét lên.
Cái chết của con trai đã khiến bà ta phát điên.
Đây là con trai của bà ta, là cục thịt từ trên người bà ta rơi xuống.
Nam Cung Hoành nước mắt đầy mặt, đôi mắt mang theo tơ máu.
“Con trai tôi cho dù có trăm sai ngàn sai cũng không đến lượt mấy người dạy dỗ!!”
Chương214
CHƯƠNG 214
“Không phải chỉ đăng một vài thứ lên mạng thôi sao? Không phải chỉ để cho mọi người biết được Triệu Thanh Hà đê tiện đến mức nào sao? Không phải chỉ trả thù Vương Bác Thần một chút thôi sao? Phải mất mạng sao? Đôi cẩu nam nữ này đã chết đâu?”
Nam Cung Hoành nắm chặt hai tay, tức giận nói: “Tại sao mấy người lại giết chết thằng bé!! Canh Phong, tại sao!! Chính là vì Vương Bác Thần đã đỡ đạn cho thần chủ sao, cậu ta có thể xem mạng người như cỏ rác, phóng hỏa, giết người sao?!!”
“Tôi sẽ nói cho ông biết tại sao.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Động đến người nhà của tôi, giết không tha!”
Nam Cung Hoành căm phẫn gào thét, cũng không thể khiến cho Vương Bác Thần cảm động.
Nam Cung Vũ dám động vào vợ của mình, anh ta chết một vạn lần cũng không quá.
Bạo lực mạng còn đáng sợ hơn giết người!
Vương Bác Thần nhìn Nam Cung Hoành, tiếp tục nói: “Con trai ông vô tội, lẽ nào vợ tôi không vô tội? Bởi vì một chút cạnh tranh nhỏ trong cuộc đấu thầu, mà con trai ông có thể tùy tiện công kích vợ tôi? Nam Cung Hoành, nể mặt ông cũng là một người ba, tôi hỏi ông một lần nữa, ông đã biết sai chưa?”
Canh Phong kinh ngạc nhìn về phía Vương Bác Thần.
Thần chủ, lại mềm lòng một lần nữa.
Sao có thể chứ?
Điều này thật là kỳ lạ!
Khiến người khác không dám tin!
Thần chủ một người giết phạt một cách quả quyết, lại cho gia tộc Nam Cung một cơ hội.
Chả lẽ, thần chủ là vì Dao Dao, vì vậy mới tình nguyện cho gia tộc Nam Cung một cơ hội sao?
Đúng vậy, bây giờ thần chủ cũng là một người ba.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Cung Hoành, anh cũng bị cảm động.
“Nam Cung Hoành, còn không quỳ xuống tạ ơn!!”
Canh Phong nghiêm giọng nói.
Thần chủ từ trước đến nay luôn lạnh lùng, vô tình, chưa từng nể mặt ai.
Bởi vì, không ai có tư cách để thần chủ nể mặt.
Nhưng bây giờ, thần chủ tình nguyện cho Nam Cung Hoành – cũng là một người ba một cơ hội.
Đây là chuyện từ từng xảy ra!
“Thư ký Canh, Vương Bác Thần giết chết con trai tôi, anh còn bắt tôi quỳ xuống tạ ơn cậu ta!! Dựa vào cái gì!! Tôi phải gọi điện thoại cho thư ký Tư, tôi phải đi đến trước mặt thần chủ, bảo ngài ấy chủ trì công đạo cho tôi!”
Nam Cung Hoành gào lên một cách thảm thiết: “Nếu như thần chủ không chủ trì công đạo cho tôi, Nam Cung Hoành tôi có tán gia bại sản, chấm dứt cuộc đời này, cũng phải giết chết Vương Bác Thần, báo thù cho con trai tôi!!!”
”Vậy ông đánh đi.”
Giọng nói của Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng hơn.
Anh vốn dĩ muốn cho Nam Cung Hoành một cơ hội để hối lỗi.
Nam Cung Hoành biết chuyện Nam Cung Vũ làm, hơn nữa còn để mặc cho Nam Cung Vũ đi gây họa.
Nhưng, Vương Bác Thần vẫn muốn cho ông ta một cơ hội nhận sai.
Chương215
CHƯƠNG 215
Nhưng Nam Cung Hoành, không những không biết sai, ngược lại còn cho rằng tất cả những gì con trai mình làm đều đúng.
Đã giết chết Nam Cung Vũ, Vương Bác Thần không muốn sát hại nữa.
Nhưng Nam Cung Hoành chết vẫn không hối cải.
Gọi điện thoại xong, Nam Cung Hoành nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Bác Thần, con trai của tôi chết rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện sống, cho dù thư ký Tư và thần chủ không quản chuyện này, tôi cũng phải giết chết cậu, giết chết cả nhà cậu, báo thù cho con trai tôi. Cậu giết chết con trai tôi, tôi giết chết cả nhà cậu!!!”
“Nam Cung Hoành, ông tìm cái chết đúng không!”
Canh Phong nổi giận, thần chủ đã khoan dung với gia tộc Nam Cung đến mức này rồi mà Nam Cung Hoành lại không có một chút nào gọi là hối lỗi, ngược lại còn uy hiếp thần chủ, muốn giết cả nhà thần chủ.
“Thưa ngài? Xin hãy hạ lệnh, để tôi giết chết ông ta, để tránh để lại hậu họa.”
“Đợi Tư Lam đến.”
Đáy mắt Vương Bác Thần xuất hiện tia sát khí.
Từ sau khi ở cùng Dao Dao, anh đã không còn có suy nghĩ giết người nặng như vậy.
Nếu không, nếu như dựa theo sát tâm của anh trước đây, ngay cả cơ hội nói chuyện anh cũng không cho Nam Cung Hoành.
Rất nhanh, Tư Lam đã đến.
Nam Cung Hoành lao lên, quỳ xuống đất, khóc lóc, đau khổ: “Thư ký Tư, cô phải làm chủ cho tôi, con trai tôi đã bị Vương Bác Thần và Canh Phong giết chết, cô phải làm chủ cho tôi.”
Tư Lam một cước đá bay Nam Cung Hoành, lạnh lùng nói: “Đó là con trai của ông đáng chết!”
Phụt.
Nam Cung Hoành bị một cước của Tư Lam đá cho đến mức nôn ra máu, cả người ông ta đều mơ màng.
Ngay cả Tư Lam cũng không làm chủ cho mình sao?
”Tại sao? Tại sao!!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nam Cung Hoành bò dậy, hét lên: “Vương Bác Thần chỉ đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, tại sao mấy người lại bảo vệ cậu ta như vậy! Con trai của tôi chết rồi, con trai của tôi chết rồi!! Vương Bác Thần mới là hung thủ giết người, tại sao cô lại không chủ trì công đạo cho tôi, tại sao còn muốn bảo vệ Vương Bác Thần! Tôi không phục, tôi không phục!!! Tôi muốn gặp thần chủ, tôi muốn gặp thần chủ!!!”
Tư Lam không quan tâm đến ông ta, cung kính nói với Vương Bác Thần: “Thần chủ, xin ngài hãy căn dặn.”
“Thần chủ, xin ngài hãy căn dặn.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Nam Cung Hoành lập tức trở nên kích động.
Thần chủ đến rồi.
Nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ông ta!
Cho dù Vương Bác Thần đã đỡ đạn cho thần chủ, thần chủ cũng không thể khoan dung cho việc anh đã giết người!
“Thần chủ ở đâu? Thần chủ ở đâu? Tôi phải bảo thần chủ chủ trì công đạo cho tôi.”
CHƯƠNG 211
Vương Bác Thần sao có thể là thần chủ chứ?
Ngô Tranh Vanh kinh hãi nhìn Vương Bác Thần.
Nhưng, anh ta sẽ không nhận nhầm thư ký Canh
Anh ta đã từng gặp thư ký Canh.
Nhưng thư ký Canh lại gọi Vương Bác Thần là thần chủ!!
Cái này, cái này sao có thể chứ!
Vương Bác Thần không phải chỉ đỡ đạn cho thần chủ sao? Anh sao có thể là thần chủ chứ!!
Chả trách anh dám giết người!
Chả trách anh dám khiêu chiến với nhà họ Lý!
Chả trách, anh có thể tổ chức một hôn lễ lớn như vậy!
“Đồ lừa đảo, cái đồ lừa đảo này, anh lừa tất cả mọi người chúng tôi, anh chính là thần chủ, anh chính là thần chủ!”
Ngô Tranh Vanh lớn tiếng gào khóc, gào khóc trong tuyệt vọng.
Anh ta hiểu rồi, hiểu ra tất cả rồi!
Vương Bác Thần lại đào cho nhà họ Lý một cái hố!
Anh đã che giấu thân phận của mình!
Nhưng, mình và những người này lại ngu ngốc đi trêu chọc Vương Bác Thần, đúng là tự tìm đường chết mà!!
Tại sao phải đi trêu chọc Vương Bác Thần, tại sao phải trêu chọc anh!
Bây giờ đã ầm ĩ, lớn chuyện như vậy, anh sẽ không bỏ qua cho mình.
Vương Bác Thần không nói gì, nhìn chằm chằm vào Ngô Tranh Vanh!
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, xin lỗi, xin lỗi, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi, tôi không dám nữa, tôi sẽ lập tức làm sáng tỏ trên mạng xã hội, tôi sẽ chịu trách nhiệm pháp luật, cầu xin anh hãy bỏ qua cho tôi.”
Ngô Tranh Vanh quỳ xuống, đập đầu liên tục.
Sự can đảm của anh ta đã bị dọa cho vỡ nát, từ lúc Canh Phong gọi Vương Bác Thần là thần chủ, sự can đảm của anh ta đã bị dọa cho vỡ nát.
Bây giờ anh ta chỉ muốn nhận tội, chỉ muốn bị nhốt lại.
Nếu không, chỉ có con đường chết. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mang thi thể của bọn họ đến nhà Nam Cung và nhà họ Ngô.”
Vương Bác Thần không thèm liếc nhìn anh ta.
Thi thể?
Nghe thấy từ này, Ngô Vanh Tranh hét lên giống như bị điên, đầu bị đập vỡ, máu chảy đầy mặt.
Anh ta dường như không cảm nhận được đau đớn, khóc lóc nói: “Thần chủ, xin hãy tha thứ cho tôi, xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không dám nữa, tôi không dám nữa, cầu xin anh đừng giết tôi, đừng giết tôi.”
Canh Phong bóp cổ Ngô Vanh Tranh, lạnh lùng nói: “Kiếp sau được đầu thai thì hãy sáng mắt ra!”
Nói xong, bàn tay dùng lực, đầu Ngô Tranh Vanh rũ xuống.
Gia tộc Nam Cung, gia chủ Nam Cung Hoành nhìn hotsearch trên điện thoại, nói: “Công ty Hoa Nguyên là tự tìm đường chết, không thể trách người khác. Nuốt chửng giao dịch buôn bán của Trần Thiên Minh, còn đắc tội với người khác ở khắp mọi nơi, công ty Hoa Nguyên không sụp đổ mới là chuyện bất thường.”
Chương212
CHƯƠNG 212
Vợ ông ta Hoa Cẩm Nguyệt cười nói: “Đây là nét bút đầu tiên của con trai chúng ta, Vương Bác Thần kia lúc trước ức hiếp Vũ, thằng bé và Ngô Tranh Vanh cùng làm ra chuyện này.”
Nam Cung Hoành thờ ơ nói: “Đây chính là kết cục của việc dám đắc tội với người của nhà Nam Cung, cũng xem như cho đám người rẻ tiền này một bài học, không phải người nào cũng có thể đắc tội được. Việc này Vũ làm cũng xem như là ổn thỏa, nhưng chưa được hoàn mỹ.”
“Có lẽ thằng bé đang tạo ra sự chênh lệch thời gian, một tiếng sau lại phát lực, nhưng không sao, công ty Hoa Nguyên không đoán ra được là Vũ làm. Bây giờ, ở cái xã hội này, người nào nắm được Internet thì người đó nắm được quyền lên tiếng, người nào khống chế được dư luận, người đó thắng.”
Đúng lúc này, quản gia chạy như điên vào, còn bị ngã, hét lên: “Ông chủ, bà chủ, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi, cậu chủ chết rồi, cậu ấy chết rồi, thi thể của cậu ấy đã được đưa tới rồi.”
“Cái gì!!!”
Nam Cung Hoành lập tức đứng dậy, sắc mặt lập tức thay đổi, giống như một con sư tử đang nổi giận, gầm lên: “Ai làm! Tìm cho tôi, tìm cho tôi, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn, tôi muốn chém anh ta thành nghìn đoạn!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt kêu lên hai tiếng, sau đó ngất đi.
“Không cần tìm nữa, tôi đến rồi.”
Vương Bác Thần thong dong đi vào.
Canh Phong đi sau, kéo cái xác không đầu của Nam Cung Vũ như kéo một thức rác rởi, ném dưới chân Nam Cung Hoành.
“Vũ, Vũ của tôi!”
Nam Cung Hoành ôm lấy thi thể của Nam Cung Vũ, khóc lóc một cách đau đớn, thảm thiết.
Con trai của ông ta chết rồi, thi thể giống như thứ rác rưởi, bị người khác ném trước mặt ông ta, còn không có đầu.
Ánh mắt tràn đầy sự phẫn nộ!
Người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Cảm giác đau đớn thấu tim này khiến ông ta mất đi lý trí, tức giận, phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Cậu giết chết con trai tôi, tôi muốn cậu phải đền mạng!!”
Trong mắt Nam Cung Hoành toàn là tơ máu: “Người đâu, giết chết cậu ta cho tôi!!”
“Nam Cung Hoành, ông muốn tìm cái chết sao?”
Canh Phong đi vào, lạnh lùng nói: “Con trai ông đã làm cái gì, trong lòng ông biết rõ, bây giờ chỉ giết anh ta đã là khoan dung với gia tộc Nam Cung của ông rồi. Lập tức đi đến công ty Hoa Nguyên, xin lỗi Triệu tổng, làm sáng tỏ tất cả mọi chuyện ở trên mạng, thì gia tộc Nam Cung của ông mới có thể bảo toàn được.”
“Tại sao? Tại sao!!!”
Nam Cung Hoành hét lên, tê tâm liệt phế!
Nhìn Canh Phong với ánh mắt hung dữ: “Thư ký Canh, con trai của tôi chết rồi, con trai của tôi chết rồi!! Anh bảo tôi đi xin lỗi Triệu Thanh Hà? Dựa vào cái gì chứ!!! Hôm nay, cho dù thần chủ có đến đây, tôi cũng phải giết chết Vương Bác Thần để báo thù cho con trai tôi!!!”
“Vũ, Vũ của tôi.”
Hoa Cẩm Nguyệt vừa tỉnh lại, nhìn thấy thi thể không có đầu của Nam Cung Vũ, đau đớn khóc thét lên.
Chương213
CHƯƠNG 213
Đám tay chân của gia tộc Nam Cung đã bao vây Vương Bác Thần và Canh Phong, ánh mắt hung dữ.
“Giết, giết cho tôi, giết hết cho tôi!”
Nam Cung Hoành đã phát điên, đây là con trai trưởng của ông ta, người thừa kế mà ông ta đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết mới bồi dưỡng ra được.
Bây giờ chết rồi!
Đầu cũng bị chặt mất.
Ông ta phải báo thù, ông ta không tiếc bất cứ giá nào cũng phải báo thù cho con trai!
“Nam Cung Hoành, ông đang tìm cái chết!”
Canh Phong vô cùng tức giận, Nam Cung Vũ hãm hại thần chủ phu nhân, gây ra một làn sóng lớn ở trên mạng, không muốn cho thần chủ phu nhân con đường sống.
Cái chết của Nam Cung Vũ, cũng là đúng người đúng tội.
Mà Nam Cung Hoành với tư cách là người biết mọi chuyện, không những không có một chút hối lỗi, ngược lại còn muốn ra tay với thần chủ, báo thù cho Nam Cung Vũ.
Đúng là không biết sống chết.
“Phế cho tôi.”
Vương Bác Thần thờ ơ nói.
“Tuân mệnh.”
Canh Phong hét lên một tiếng, hung dữ lao vào những tên tay chân này.
Bịch, bịch, bịch.
Những người này, bình thường còn có thể diễu võ dương oai, nhưng đánh nhau với Canh Phong, quả thật không đủ để xem.
Chưa đến một phút tất cả đều đã bị đánh ngã, những người này hoặc là bị đánh đứt cánh tay, hoặc bị đánh đứt hai chân, nằm ở dưới đất đau khổ than khóc.
“Nam Cung Hoành, ông chính là người đưa dao cho con trai giết người, có biết không hả?”
Khuôn mặt Vương Bác Thần vô cảm nói.
“Con trai tôi phạm sai lầm, nhưng thằng bé cũng không đáng phải chết!”
Nhìn thấy những tên tay chân của nhà mình đều bị đánh ngã nằm trên mặt đất, đáy mắt Nam Cung Hoành lộ ra một chút kinh ngạc và sợ hãi.
Nhưng, cái chết của Nam Cung Vũ đã khiến ông ta mất đi lý trí, nghiến răng nói: “Con trai tôi chết rồi, hôm nay mấy người nhất định phải chôn theo con trai tôi! Cho dù hôm nay tôi có chết cũng phải kéo cậu chết theo!”
“Giết cậu ta, mau giết chết cậu ta, báo thù cho Vũ.”
Hoa Cẩm Nguyệt điên cuồng hét lên.
Cái chết của con trai đã khiến bà ta phát điên.
Đây là con trai của bà ta, là cục thịt từ trên người bà ta rơi xuống.
Nam Cung Hoành nước mắt đầy mặt, đôi mắt mang theo tơ máu.
“Con trai tôi cho dù có trăm sai ngàn sai cũng không đến lượt mấy người dạy dỗ!!”
Chương214
CHƯƠNG 214
“Không phải chỉ đăng một vài thứ lên mạng thôi sao? Không phải chỉ để cho mọi người biết được Triệu Thanh Hà đê tiện đến mức nào sao? Không phải chỉ trả thù Vương Bác Thần một chút thôi sao? Phải mất mạng sao? Đôi cẩu nam nữ này đã chết đâu?”
Nam Cung Hoành nắm chặt hai tay, tức giận nói: “Tại sao mấy người lại giết chết thằng bé!! Canh Phong, tại sao!! Chính là vì Vương Bác Thần đã đỡ đạn cho thần chủ sao, cậu ta có thể xem mạng người như cỏ rác, phóng hỏa, giết người sao?!!”
“Tôi sẽ nói cho ông biết tại sao.”
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Động đến người nhà của tôi, giết không tha!”
Nam Cung Hoành căm phẫn gào thét, cũng không thể khiến cho Vương Bác Thần cảm động.
Nam Cung Vũ dám động vào vợ của mình, anh ta chết một vạn lần cũng không quá.
Bạo lực mạng còn đáng sợ hơn giết người!
Vương Bác Thần nhìn Nam Cung Hoành, tiếp tục nói: “Con trai ông vô tội, lẽ nào vợ tôi không vô tội? Bởi vì một chút cạnh tranh nhỏ trong cuộc đấu thầu, mà con trai ông có thể tùy tiện công kích vợ tôi? Nam Cung Hoành, nể mặt ông cũng là một người ba, tôi hỏi ông một lần nữa, ông đã biết sai chưa?”
Canh Phong kinh ngạc nhìn về phía Vương Bác Thần.
Thần chủ, lại mềm lòng một lần nữa.
Sao có thể chứ?
Điều này thật là kỳ lạ!
Khiến người khác không dám tin!
Thần chủ một người giết phạt một cách quả quyết, lại cho gia tộc Nam Cung một cơ hội.
Chả lẽ, thần chủ là vì Dao Dao, vì vậy mới tình nguyện cho gia tộc Nam Cung một cơ hội sao?
Đúng vậy, bây giờ thần chủ cũng là một người ba.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Nam Cung Hoành, anh cũng bị cảm động.
“Nam Cung Hoành, còn không quỳ xuống tạ ơn!!”
Canh Phong nghiêm giọng nói.
Thần chủ từ trước đến nay luôn lạnh lùng, vô tình, chưa từng nể mặt ai.
Bởi vì, không ai có tư cách để thần chủ nể mặt.
Nhưng bây giờ, thần chủ tình nguyện cho Nam Cung Hoành – cũng là một người ba một cơ hội.
Đây là chuyện từ từng xảy ra!
“Thư ký Canh, Vương Bác Thần giết chết con trai tôi, anh còn bắt tôi quỳ xuống tạ ơn cậu ta!! Dựa vào cái gì!! Tôi phải gọi điện thoại cho thư ký Tư, tôi phải đi đến trước mặt thần chủ, bảo ngài ấy chủ trì công đạo cho tôi!”
Nam Cung Hoành gào lên một cách thảm thiết: “Nếu như thần chủ không chủ trì công đạo cho tôi, Nam Cung Hoành tôi có tán gia bại sản, chấm dứt cuộc đời này, cũng phải giết chết Vương Bác Thần, báo thù cho con trai tôi!!!”
”Vậy ông đánh đi.”
Giọng nói của Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng hơn.
Anh vốn dĩ muốn cho Nam Cung Hoành một cơ hội để hối lỗi.
Nam Cung Hoành biết chuyện Nam Cung Vũ làm, hơn nữa còn để mặc cho Nam Cung Vũ đi gây họa.
Nhưng, Vương Bác Thần vẫn muốn cho ông ta một cơ hội nhận sai.
Chương215
CHƯƠNG 215
Nhưng Nam Cung Hoành, không những không biết sai, ngược lại còn cho rằng tất cả những gì con trai mình làm đều đúng.
Đã giết chết Nam Cung Vũ, Vương Bác Thần không muốn sát hại nữa.
Nhưng Nam Cung Hoành chết vẫn không hối cải.
Gọi điện thoại xong, Nam Cung Hoành nghiến răng nghiến lợi nói: “Vương Bác Thần, con trai của tôi chết rồi, cậu cũng đừng nghĩ đến chuyện sống, cho dù thư ký Tư và thần chủ không quản chuyện này, tôi cũng phải giết chết cậu, giết chết cả nhà cậu, báo thù cho con trai tôi. Cậu giết chết con trai tôi, tôi giết chết cả nhà cậu!!!”
“Nam Cung Hoành, ông tìm cái chết đúng không!”
Canh Phong nổi giận, thần chủ đã khoan dung với gia tộc Nam Cung đến mức này rồi mà Nam Cung Hoành lại không có một chút nào gọi là hối lỗi, ngược lại còn uy hiếp thần chủ, muốn giết cả nhà thần chủ.
“Thưa ngài? Xin hãy hạ lệnh, để tôi giết chết ông ta, để tránh để lại hậu họa.”
“Đợi Tư Lam đến.”
Đáy mắt Vương Bác Thần xuất hiện tia sát khí.
Từ sau khi ở cùng Dao Dao, anh đã không còn có suy nghĩ giết người nặng như vậy.
Nếu không, nếu như dựa theo sát tâm của anh trước đây, ngay cả cơ hội nói chuyện anh cũng không cho Nam Cung Hoành.
Rất nhanh, Tư Lam đã đến.
Nam Cung Hoành lao lên, quỳ xuống đất, khóc lóc, đau khổ: “Thư ký Tư, cô phải làm chủ cho tôi, con trai tôi đã bị Vương Bác Thần và Canh Phong giết chết, cô phải làm chủ cho tôi.”
Tư Lam một cước đá bay Nam Cung Hoành, lạnh lùng nói: “Đó là con trai của ông đáng chết!”
Phụt.
Nam Cung Hoành bị một cước của Tư Lam đá cho đến mức nôn ra máu, cả người ông ta đều mơ màng.
Ngay cả Tư Lam cũng không làm chủ cho mình sao?
”Tại sao? Tại sao!!” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Nam Cung Hoành bò dậy, hét lên: “Vương Bác Thần chỉ đỡ đạn cho thần chủ mà thôi, tại sao mấy người lại bảo vệ cậu ta như vậy! Con trai của tôi chết rồi, con trai của tôi chết rồi!! Vương Bác Thần mới là hung thủ giết người, tại sao cô lại không chủ trì công đạo cho tôi, tại sao còn muốn bảo vệ Vương Bác Thần! Tôi không phục, tôi không phục!!! Tôi muốn gặp thần chủ, tôi muốn gặp thần chủ!!!”
Tư Lam không quan tâm đến ông ta, cung kính nói với Vương Bác Thần: “Thần chủ, xin ngài hãy căn dặn.”
“Thần chủ, xin ngài hãy căn dặn.”
Nghe thấy câu này, vẻ mặt của Nam Cung Hoành lập tức trở nên kích động.
Thần chủ đến rồi.
Nhất định sẽ chủ trì công đạo cho ông ta!
Cho dù Vương Bác Thần đã đỡ đạn cho thần chủ, thần chủ cũng không thể khoan dung cho việc anh đã giết người!
“Thần chủ ở đâu? Thần chủ ở đâu? Tôi phải bảo thần chủ chủ trì công đạo cho tôi.”
Bình luận facebook