• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

New Thần chủ bí ẩn (2 Viewers)

  • Chương 386-390

Chương386

CHƯƠNG 386

“Cút!”

Vương Bác Thần quát lạnh một tiếng.

Bỗng nhiên, một tiếng quát giống như sấm sét cuồn cuộn trên trời, nổ oành bên tai Viên Trình!

Một tiếng này, giống như âm thanh trời đất sụp đổ, chui vào trong tai.

Khiến linh hồn của ông ta giống như bị nứt ra!

Ông ta đứng cách Vương Bác Thần năm bước, không nhúc nhích.

Nắm đấm chĩa về phía Vương Bác Thần.

Ông ta muốn bước lên một bước, nhưng vô cùng khó khăn.

Ý thức, hình như đang dần bị tước đoạt.

Lúc này, ông ta dường như nhìn thấy, trời đất sụp đổ, thi thể như núi, máu tươi như biển, xương trắng làm thuyền.

Sợ hãi.

Sự sợ hãi mãnh liệt, không ngừng gõ vào tâm thần của anh!!

“Viên đại tông sư?”

Chu Cảnh ý thức được điều không đúng, Viên Trình sao lại dừng tay?

Phải, Viên đại tông sư sao lại dừng tay?

Ông ta sao không giết Vương Bác Thần?

Mờ mịt khó hiểu, vẻ mặt của tất cả mọi người đều mờ mịt.

Viên đại tông sư tại sao còn không ra tay?

Vào lúc này, bọn họ nhìn thấy, Viên Trình ngã về phía sau, thất khiếu chảy máu, trong đôi mắt trợn to tràn ngập sự sợ hãi, giống như bị dọa chết vậy!

Chuyện này sao có thể chứ!!

Đệch, Viên Trình là đại tông sư, sao lại đột nhiên chết rồi!!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!!

“Thanh Hà, không sao rồi.”

Vương Bác Thần nở nụ cười nhìn Triệu Thanh Hà, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.

“Ông, ông ta chết thế nào vậy.”

Triệu Thanh Hà bị dọa giật mình, vội nói: “Các người đều nhìn thấy rồi, chồng tôi chưa ra tay, là tự ông ta chết, không liên quan tới chúng tôi!”

Không liên quan sao?

Chu Cảnh gào lên: “Mau nhìn xem, Viên đại tông sư làm sao vậy!”

Nhân viên y tế vội chạy tới, sau khi kiểm tra một hồi, nói: “Là bệnh tim đột ngột tái phát, cộng thêm tim chịu tổn thương, Viên đại tông sư lại là người trong võ đạo, một số khí tứctrong cơ thể bị rối loạn, không thể áp chế được, cho nên mới thất khiếu chảy máu mà chết.”

Bệnh tim đột ngột tái phát?

Chuyện này không thể nào!!
Chương387

CHƯƠNG 387

Bạch Liên Thành không tin, ông ta nhìn Vương Bác Thần, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi.

Vương Bác Thần là sư phụ của Thần y Hoa!

Sư phụ của một vị thần y, sao có thể không có thủ đoạn!

Cái chết của Viên đại tông sư, nhất định không thoát khỏi liên quan tới Vương Bác Thần!

Chắc chắn là Vương Bác Thần làm!

Tuy mình không có chứng cứ, nhưng mình chắc chắn, tuyệt đối là Vương Bác Thần làm!

Giết người một cách vô hình!!

Loại thủ đoạn này, quá đáng sợ rồi!!

Không được, mình nhất định phải khiến Vương đại sư tha thứ cho mình, nếu không mình sẽ xong đời rồi!!

Ngay cả một vị đại tông sư cũng không phải là đối thủ của người ta, đắc tội với anh chính là tìm chết!

Ngô Kỳ Long và Hồ Kiệt hít một hơi, trong những người tại đây, chỉ có hai người bọn họ chắc chắn, Viên Trình là chết trong tay Vương Bác Thần.

Tông sư võ đạo trâu bò thì sao chứ?

Vương Bác Thần, đó là thần chủ!!

Chủ của chiến thần!!

Là sự tồn tại không biết mạnh hơn đại tông sư gấp bao nhiêu lần!!

“Tôi, tôi sai rồi, anh đừng qua đây, tôi sai tôi, tha cho tôi đi.”

Nhìn thấy Vương Bác Thần đi tới, Tôn Liễu bị dọa sợ đến mức lùi lại, khóc lóc cầu xin.

Cô ta rất hối hận, vừa rồi tại sao lại châm chọc, tại sao lần nữa không thể quản được cái miệng của mình!

Còn cả Viên Trình đó, ông sớm không chết muộn không chết, cứ chết vào lúc này.

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của Tôn Liễu: “Thật sự cho rằng tôi rất độ lượng sao?”

Nỗi sợ hãi trước cái chết của một vị đại tông sư khiến tất cả mọi người có mặt bàng hoàng.

Tuy được kiểm tra ra là bệnh tim đột ngột tái phát, nhưng kết quả này, rất nhiều người không chấp nhận.

Đùa gì chứ, tại sao sớm không chết muộn không chết, lại chết vào lúc đánh Vương Bác Thần?

Bọn họ sợ hãi nhìn Vương Bác Thần, Tôn Liễu bị dọa hét toang lên, cô ta tuyệt vọng nhìn sang những người khác, hy vọng bọn họ có thể thay mình cầu tình.

Nhưng cô ta sợ hãi phát hiện, tất cả mọi người nhìn thấy cô, giống như thấy ôn dịch, chỉ sợ không tránh kịp.

Đừng nói cầu tình, ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, giống như không có tồn tại người như cô ta.

Tôn Liễu tuyệt vọng rồi, cô ta hối hận rồi, cô ta sợ hãi rồi.

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt của Tôn Liễu, lạnh lùng noi: “Nể mặt cô phải không?”

“Tôi sai rồi, đừng đánh tôi nữa, tôi là người của công chúng, anh đánh tôi, anh cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp.”

Tôn Liễu cuối cùng cũng nhớ ra, cô ta là ngôi sao lớn, cô ta là người của công chúng, fan của cô ta có hàng triệu!
Chương388

CHƯƠNG 388

Chỉ cần cô ta đăng lên mạng, tất cả mọi người đều sẽ ủng hộ cô ta.

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát một cái nữa vào mặt Tôn Liễu: “Đi đăng, tôi cho cô thời gian đăng.”

Tôn Liễu sững sờ nhìn Vương Bác Thần, cô ta ngẩn người.

Đối phương vậy mà hoàn toàn không quan tâm, cho cô thời gian đăng bài.

Quá hống hách rồi.

Quá ngông cuồng rồi.

Tất cả mọi người kinh ngạc, không dám tin vào tai của mình.

“Hừ hừ, cho dù cậu Vương cho các người thời gian, các người có lá gan đó sao? Các người dám không? Chỉ cần một câu của cậu Vương, đừng nói thành phố Hà Châu, cả năm tỉnh Giang Nam Đạo, các người có thể đăng một tin tức, tôi theo họ các người.”

Hồ Kiệt đẩy hai người bên cạnh ra, lạnh lùng nhìn Chu Cảnh, u ám nói: “Chu Cảnh, tôi thấy ông là muốn chết rồi, vậy mà dám ra tay với cậu Vương.”

Sắc mặt của Chu Cảnh âm trầm, ông ta không ngờ Vương Bác Thần thật sự to gan bằng trời!

Tôn Liễu ngược lại không dám.

Trên mặt đều là dấu tay, khóe miệng đều là máu tươi.

Cô ta không biết đối phương tại sao không hề sợ hãi như vậy, nhưng cô ta biết Vương Bác Thần nếu đã dám cho cô ta đăng thì có năng lực giết cô ta.

Chỉ cần cô ta đăng thì cô ta chết chắc!

Vương Bác Thần cười lạnh nói: “Cho cô cơ hội, cô không trân trọng, giết cô, bẩn tay tôi, cút.”

“Tôi không dám nữa, tôi không dám nữa.”

Tôn Liễu vội vàng bò dậy, liều mạng chạy đi.

Cô ta sợ Vương Bác Thần nuốt lời. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Nhà họ Chu, rất ghê gớm sao?”

Vương Bác Thần nhìn sang Chu Cảnh, sự lạnh nhạt đối với sinh mạng trong ánh mắt của anh khiến trong lòng Chu Cảnh sững sờ.

Chu Cảnh trầm giọng nói: “Tôi hôm nay thua rồi, tôi nhận, nhưng nhà họ Chu tôi không phải là gia tộc cậu có thể khiêu khích. Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, chúng ta cứ chờ đấy.”

Đám người Bạch Liên Thành không dám nói chuyện, lựa chọn tốt nhất bây giờ chính là duy trì trầm mặc.

Hơn 100 người tại đây, lúc này không có ai dám đứng ra, tất cả đều là kẻ câm.

Vừa rồi bọn họ còn hừng hực khí thế, mở mồm muốn giết Vương Bác Thần.

Nhưng bây giờ, tất cả đều giống như chó chết, ngay cả ánh mắt của Vương Bác Thần cũng không dám nhìn thẳng.

“Tôi cho ông đi rồi sao?”

Vương Bác Thần lạnh nhạt nói.

Chu Cảnh tức giận nói: “Cậu còn muốn làm gì? Cậu đừng quá hung hăng!! Viên đại tông sư chết rồi, cậu cũng đừng hòng được sống yên ổn, cậu vẫn nên nghĩ cho bản thân mình đi!”
Chương389

CHƯƠNG 389

Vương Bác Thần đột nhiên cử động, đám người Chu Cảnh còn không nhìn rõ chuyện gì thì Vương Bác Thần đã xuất hiện ở trước mặt Chu Cảnh.

“Quỳ xuống!!”

Vương Bác Thần bỗng quát lên.

“Cậu dám!!”

Chu Cảnh phẫn nộ, ông ta là ông hai của nhà họ Chu, bất luận hai giới hắc – bạch, đều phải nể mặt ông ta.

Nhưng bây giờ, tiểu tạp chủng này không những không nể mặt ông ta, còn bắt ông ta quỳ xuống!!

Sự sỉ nhục to lớn!!

Sống nhiều ngày như vậy, còn chưa từng có ai dám sỉ nhục ông ta như vậy!!

Đây là nỗi nhục nhã lớn nhất từ khi sinh ra đến giờ của ông ta!

Bốp!

Vương Bác Thần tát một cái vào mặt của Chu Cảnh.

“Cậu!!”

Chu Cảnh vừa tức vừa giận, gương mặt già đỏ bừng!

Ông ta là ông hai của nhà họ Chu, hai giới hắc – bạch đều ăn thông!

Bây giờ, ông ta vậy mà bị một thằng oắt con tát!!

Sống hơn 40 năm, vậy mà bị một thằng oắt con tát một cái!!

Nhục nhã!

Nỗi nhục to lớn!

“Nghe không hiểu sao?”

Vương Bác Thần lại tát một cái nữa vào mặt Chu Cảnh, Chu Cảnh muốn tránh né, nhưng ông ta bỗng phát hiện, căn bản không thể tránh được, giống như ông ta đặc biệt đưa mặt cho Vương Bác Thần đánh.

“Cậu tìm chết!!”

Chu Cảnh tức phát điên, nhưng ông ta không phải là đối thủ của Vương Bác Thần.

Ngay cả đám vệ sĩ trong trăm người mới được một đó của ông ta đã bị Vương Bác Thần trong mấy giây đánh tàn tật, ông ta nếu dám đánh trả, chính là tìm chết.

Bốp!

Vương Bác Thần không lên tiếng, lại tát một cái vào mặt Chu Cảnh.

Vương Bác Thần của lúc này, bá đạo vô song, lãnh khốc vô cùng!

Khí thế của anh quá mạnh, những người ở xung quanh kia vốn muốn nói một câu, nhưng nhìn thấy ánh mắt của Vương Bác Thần, bị dọa rụt cổ, không dám đứng ra.

Trong tình cảnh này, ai đứng ra người đó chết!

Chấn nhiếp tất cả!

Đặc biệt là Vương Bác Thần tát hết cái này đến cái khác vào mặt ông hai Chu thì càng khiến tất cả mọi người không dám tin.

Đó là ông hai của nhà họ Chu, bây giờ bị người ta tát như con cháu!

Một người trấn áp toàn trường!
Chương390

CHƯƠNG 390

Trong này, có không ít các ông trùm.

Nhưng không có ai dám nói một câu!

Đè nén!

Sự đè nén chết chóc!

Đây là khinh thường!

Đây là coi thường!

Điều này, quá bá đạo, quá ngông cuồng!

Chu Cảnh tức điên, nghiến răng nói: “Tôi nói cho cậu biết, cậu xong đời rồi, cậu…”

Bốp.

Vương Bác Thần lại tát một cái.

“Đừng, đừng đánh nữa, tôi quỳ, tôi quỳ.”

Gương mặt của Chu Cảnh sưng vù rõ ràng, ông ta nhát cáy, ông ta sợ không quỳ xuống thì sẽ bị Vương Bác Thần đánh chết ở đây.

Đây chính là chồng của Triệu Thanh Hà sao?

Không phải nói, anh là một phế vật ăn bám sao?

Hồng Kim Phượng kinh sợ bất an, cô ta luôn ghen tỵ Triệu Thanh Hà, khi biết được Triệu Thanh Hà tìm một phế vật ở rể, cô ta cảm thấy mình đè bẹp Triệu Thanh Hà rồi, cảm thấy tràn ngập cảm giác ưu việt, cho nên vừa nhìn thấy Triệu Thanh Hà thì dạy dỗ một trận.

Cô ta muốn cho Triệu Thanh Hà nhìn thấy, cậu cho dù xinh đẹp thì sao chứ, cậu sống không tốt bằng tôi!!

Nhưng bây giờ cô ta bỗng phát hiện, người chồng phế vật đó của Triệu Thanh Hà, khi nổi giận vậy mà đáng sợ như vậy!

Bốp!

Ở trong ánh mắt sợ hãi của Hồng Kim Phượng, Vương Bác Thần tát một cái vào mặt cô ta.

“Cô lấy đâu ra lá gan sỉ nhục vợ của tôi? Cô rất ghê gớm sao? Cô sống rất tốt phải không?”

Vương Bác Thần lại tát một cái vào mặt Tôn Liễu: “Cô là cái thá gì!”

“Đừng đánh nữa, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, là tôi hạ tiện, là tôi vô sỉ, tôi sai rồi, tha cho tôi đi.”

Tôn Liễu lập tức quỳ xuống, bị dọa tè cả ra, chiếc váy ngắn ướt sũng, tỏa ra một mùi khai.

Đám người Bạch Liên Thành, trong lòng chỉ có kinh hãi.

Vương Bác Thần, vậy mà tát hết cái này đến cái khác!

Ở trước mặt nhiều người như vậy, không hề sợ hãi!

Còn chưa từng thấy ai ngang ngược như vậy.

“Rác rưởi!”

Ánh mắt của Vương Bác Thần quét qua, những người bị ánh mắt của anh quét tới, tất cả đều cúi đầu.

Anh của lúc này, bá khí ngút trời, ai dám đụng vào.

“Một đám rác rưởi.”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom