-
Chương 226-230
Chương226
CHƯƠNG 226
Triệu Thanh Hà khẽ nói: “Anh nói anh, chỉ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, được rồi, em mời. Bây giờ anh đang ở đâu?”
Vương Bác Thần cười nói: “Anh đang ở cùng với Lão Ngũ, đang bồi thường cho người thân, anh cũng không rảnh rỗi.”
Triệu Thanh Hà tức giận: “Rồi rồi rồi, thấy anh còn có chút tự hiểu lấy mình, lần này em cũng không mắng anh nữa, được rồi em cúp đây, đêm nay anh cũng đến đi.”
Cúp điện thoại, Vương Bác Thần bất đắc dĩ cười cười.
Nếu Triệu Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì tùy cô vậy.
Canh Phong và Tư Lam, đều là người của anh, những thứ anh cho hai người đó, vĩnh viễn không thể nào báo đáp.
Nếu như anh thật sự để ý, Canh Phong và Tư Lam cho dù đưa mạng mình cho anh, cũng không đủ.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không làm như vậy, cũng chưa bao giờ yêu cầu bọn họ báo đáp mình.
“Lão Ngũ, người thân của Bạch Kiến Thiết bên kia, tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, nói cho vợ ông ta biết, học phí của đứa nhỏ, công ty Hoa Nguyên sẽ chi trả cho đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu như đồng ý, sau khi cậu ta tốt nghiệp, có thể đến công ty Hoa Nguyên nhậm chức.”
Lão Ngũ vội vàng nói: “Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong. Đều là những người cùng khổ, tôi cũng sẽ không làm khó bọn họ trong chuyện này.”
Vương Bác Thần hài lòng gật nhẹ đầu, anh có chút xem trọng Lão Ngũ, là một người có lương tâm.
Mặc dù có chút nhát gan, nhưng tâm không xấu.
Anh vỗ vỗ bả vai Lão Ngũ, nói: “Làm cho tốt, vợ con của ông cũng đã về nước, nếu như ông muốn gặp bọn họ, thì tìm Canh Phong hỏi địa chỉ.”
Nói xong, Vương Bác Thần không đợi Lão Ngũ phản ứng lại đã rời đi.
Lão Ngũ ngẩn người.
Ông ta không ngờ, Thần Chủ thế mà lại nhớ chuyện kia của mình.
Năm đó, sau khi mình phá sản, vợ mang con trai đi, đã nhiều năm vậy rồi, ông ta cũng không biết con trai bây giờ trông thế nào.
Mặc dù ông ta hận vợ mình, nhưng đứa con là miếng thịt trong tim ông, sao có thể không nhớ.
“Thần Chủ…”
Lúc Lão Ngũ muốn cảm ơn, Vương Bác Thần đã rời đi.
Ông nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, nước mặt đầy mặt.
Không có Thần Chủ, ông ta vẫn ở trên công trường sống qua ngày, vẫn làm công cho người ta kiếm chút tiền vất vả.
Thần Chủ chẳng những cho mình hy vọng sống, còn tìm được con của mình.
Ân tình này, ông ta vĩnh viễn không trả được.
“Tôi chỉ là một người bình thường, ngài vẫn nhớ chuyện của tôi…Sau này, cái mạng này của tôi là của ngài.”
Ánh mắt Lão Ngũ kiên định.
Nhưng mà Vương Bác Thần căn bản cũng không nghĩ muốn ông ta báo đáp cái gì, anh chỉ là thuận tay mà thôi.
Cũng có thể nói, đây là thủ đoạn thu phục cấp dưới.
Tri ân bất cầu báo, cấp dưới tự nhiên bán mạng.
Chương227
CHƯƠNG 227
Không có ai ngốc cả, là thật sự tốt hay chỉ lợi dụng, mỗi người đều có thể cảm nhận được.
Lão Ngũ sống hơn nửa đời người, người nào chưa từng gặp, chuyện gì chưa trải qua?
Chính vì những hãm hại lừa gạt ông ta đã trải qua, cho nên ông ta mới càng thêm cảm động.
Trong thế giới người trưởng thành, không có hai chữ dễ dàng.
Nhất là trong thế giới của đàn ông, càng không có hai chữ dễ dàng.
Vương Bác Thần đi đón Dao Dao.
“Ba, cô Phương Viên thưởng cho con một hoa bé ngoan đấy.”
Dao Dao kiêu ngạo nói.
“Con gái của ba lợi hại quá, trước kia ba cũng chưa từng nhận được hoa bé ngoan đâu.”
Vương Bác Thần vui vẻ hôn một cái, muốn bế Dao Dao.
Dao Dao khinh bỉ nói: “Ba, trẻ con mới cần bế.”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười nói: “Con bây giờ cũng rất bé mà.”
Dao Dao nghiêm trang nói: “Con đã trưởng thành rồi, con có thể tự mình đi. Ba mẹ làm việc vất vả, Dao Dao cũng không cần phải bế nữa.”
Đứa nhóc này, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Vương Bác Thần bế lên nói: “Được rồi, hôm nay bế một lần cuối.”
Dao Dao tinh quái nói: “Ba, bây giờ con đã là bé lớn rồi, có thể ăn kem rồi đó.”
Vương Bác Thần liếc mắt, con nhóc này, là đang đợi cái này đi.
Về đến nhà, vừa muốn đi vào, lão già mặc đồ Đường kia lại xuất hiện.
“Cậu cả, đã suy nghĩ kỹ sao?”
Lão già mặc đồ Đường cười tủm tỉm hỏi.
Sắc mặt của Vương Bác Thần lạnh đi, nói với con gái: “Dao Dao, con đi vào tìm bà ngoại trước, ba có chút việc.”
Dao Dao nhìn nhìn lão già mặc đồ Đường, ngọt ngọt nói: “Chào ông.”
Lão già mặc đồ Đường gật đầu cười, sau khi nhìn thấy Dao Dao đi vào, ông ta nói: “Cậu cả, con gái của cậu thật hiểu chuyện, tin rằng lão gia nhất định sẽ rất thích.”
Trong mắt Vương Bác Thần lộ ra sát khí, lập tức bóp lấy cổ lão già mặc đồ Đường, giọng điệu lành lạnh nói: “Lão Cẩu, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì, mười nhà họ Vương cũng không đủ chôn cùng!!”
“Khụ khụ, khụ khụ.”
Vương Bác Thần buông ông ta ra, lão già mặc đồ Đường kịch liệt ho khan, hoảng sợ không thôi.
Bản thân, thế mà không chút phát giác Vương Bác Thần chuẩn bị ra tay!
Anh sao lại mạnh như vậy?
Nhưng mà, cho dù mạnh hơn nữa, trước mặt nhà họ Vương, cũng chỉ là gà chó mà thôi.
Lão già mặc đồ Đường dừng một lúc, nói: “Cậu cả, lão nô khuyên cậu một câu, không nên đối kháng với gia tộc, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi. Con gái của cậu thật đáng yêu, nhưng mà lại ở trong ổ chó này, đáng tiếc. Chỉ cần cậu quay về nhà họ Vương, con gái của cậu có thể nhận được giao dục tốt hơn, cũng không ai dám làm gì với Triệu Thanh Hà vợ cậu.”
Thấy Vương Bác Thần không nói gì, lão già mặc đồ Đường thản nhiên nói: “Tài nguyên nhà họ Vương sở hữu, cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu quay về, cũng chỉ là dùng chút máu của cậu, không chết người được, càng không cần đến mạng của cậu, cậu cần gì phải từ chối chứ? Đừng kkhông biết tốt xấu.”
Chương228
CHƯƠNG 228
Vuuơng Bác Thần lạnh lùung nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ Đường: “Ông đang tìm chết.”
Lão già mặc đồ Đường giống như không nghe thấy những gì Vương Bác Thần nói, vẫn có vẻ nước chảy mây trôi, giơ tay nhấc chân, đều lộ ra một sự ưu việt rõ ràng.
Dùng giọng điệu giống như là nói với người bên dưới, tiếp tục nói: “Cậu cả, đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu chỉ là một đứa con riêng của lão gia, năm đó mẹ cậu cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ, con gái gia đình nhỏ như bà ấy, sẽ có thể xứng với nhà họ Vương?”
“Chủ mẫu năm đó chỉ là đánh mẹ của cậu, lại cho hai người một con đường sống, cậu nên có lòng cảm kích, mà không phải oán hận. Huống gì, cho dù là năm đó chủ mẫu giết mẹ cậu, cũng chỉ là gieo gió gặp bão mà thôi.
Nói đến đây, lão già mặc đồ Đường chậm rãi nói: “Cậu còn trẻ, không biết nhà họ Vương thể hiện cái gì, có nhiều thứ, không phải cậu cố gắng là có thể có được. Nhà họ Vương nhìn trúng không phải là đứa con riêng như cậu, mà là dòng máu trên người cậu, hiểu không?”
Cảm xúc của Vương Bác Thần lại bình tĩnh nhìn ông ta nói chuyện.
Lão già mặc đồ Đường nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói: “Cậu hẳn là cảm thấy may mắn, dòng máu của cậu ở bên người, nếu không một đứa con riêng như cậu, ngay cả tư cách nhận tổ quy tông cũng không có. Cho nên, những thứ cậu tự hào, ở trong nhà họ Vương, không là gì cả. Tự ái của cậu, trong mắt tôi chỉ là một câu chuyện cười. Nếu như cậu không có dòng máu khác đó, cậu cho rằng nhà họ Vương sẽ tìm cậu về?”
Bốp!
Lão già mặc đồ Đường vừa nói xong, Vương Bác Thần hung hăng cho ông ta một cái bạt tai.
Tiếng bạt tai vang vội, vang vọng cả hành lang.
“Cậu, cậu dám!!”
Lão già mặc đồ Đường giận tím mắt, không thể tin được, đứa con riêng này, lại dám đánh mình.
Ông ta chính là quản gia nhà họ Vương đó!!
Cho dù là mấy con cháu nhà họ Vương nhìn thấy ông ta, cũng phải rất cung kính gọi một tiếng: “Chú Kim.”
Nhưng mà, cái đứa con riêng Vương Bác Thần này thế mà lại bạt tai mình!
Gan thật to, thật sự là tìm chết!
Bốp!
Khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Bác Thần lại giáng một cái bạt tại nặng nề lên mặt ông ta.
“Tại sao tôi không dám?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Ông chẳng qua cũng chỉ là một nô tài của nhà họ Vương, một con chó già mà thôi, cũng dám làm càn trước mặt tôi?”
“Cậu…”
Lão già mặc đồ Đường vừa định nói, lại bị Vương Bác Thần bạt tai một cái: “Ai cho ông lá gan, ở trước mặt tôi lên mặt? Ai cho ông lá gan cao cao tại thượng ở trước mặt tôi?”
Bốp, bốp!
Lại là hai bạt tai!
Lão già mặc đồ Đường căn bản không kịp phản ứng lại, cả Vương Bác Thần ra tay lúc nào, ông ta cũng không thấy.
Vương Bác Thần hơi híp mắt lại, sát ý trong mắt, gần như muốn từ trong mắt tràn ra.
“Là ai lại cho ông lá gan, nhục nhã mẹ tôi?”
Chương229
CHƯƠNG 229
Giọng nói của Vương Bác Thần như truyền từ địa ngục đến, âm lãnh đến mức làm cho một lỗ chân lông người ta đều sợ hãi.
Khóe miệng chú Kim trào máu, gương mặt già nua sưng lên, răng cũng rụng, cằm cũng bị đánh đến nứt ra, một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ là ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Quay về nói với Vương Hạo, những gì nhà họ Vương nợ mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại toàn bộ. Năm đó, những người ức hiếp mẹ tôi, một người, cũng đừng mơ sống tốt!”
Nóng xong, sát khí của Vương Bác Thần bộc ra, nói: “Cút cho tôi!! Nếu còn để tôi nhìn thấy ông con chó già này xuất hiện, sẽ giết ông!!”
Chú Kim mang theo oán hận rời đi.
Ông ta không dám đứng lại.
Vương Bác Thần mạnh hơn ông ta nhiều, chút thực lực mà ông ta vẫn lấy làm tự hào đó, căn bản không đủ nhìn.
“Vương Bác Thần, hy vọng lần sau, cậu có thể kiêu ngạo như vậy! Sự khủng bố của nhà họ Vương không phải thứ mà cậu tưởng tượng được! Huống gì, còn có nhà họ Lô!”
Vương Bác Thần cười lạnh: “Cút về nói với nhà họ Vương và nhà họ Lô, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu!”
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, xoay người vào nhà.
“Ba, ông cụ kia đi rồi sao?”
Dao Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi, cái miệng nhỏ bóng dầu.
Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Ông ta không xứng để con gọi bằng ông, con vừa ăn vụng cái gì? Cẩn thận mẹ về sẽ dạy dỗ con.”
Dao Dao vội vàng che miệng, bịt tai trộm chuông nói: “Con mới không có ăn vụng đâu, con hỏi bà ngoại rồi, hừ.”
“Con cái đứa vong ân bội nghĩa này này, tinh quái quá, con hỏi đây là chân gà sao?”
Trần Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái đứa vong ân bội nghĩa này, vừa rồi hỏi mẹ, trẻ con có thể ăn chân gà không? Mẹ nói có thể, thì ra là đợi cái này đây.”
“Lêu lêu lêu.”
Dao Dao làm mặt quỷ, bò lên trên cái ghế nhỏ của mình, nghiêm trang nói: “Mẹ thật không ngoan, cũng không về nhà ăn cơm, nhà chúng ta cũng đã không có tiền như vậy rồi, còn muốn ăn ngoài, thật sự là quá lãng phí tiền.”
Vương Bác Thần bật cười: “Cho nên?”
Khuôn mặt Dao Dao nghiêm lại, nghiêm túc nói: “Cho nên, vì không để lãng phí tiền, con quyết định, ăn phần chân gà của mẹ này, nếu không chân gà sẽ không vui. Ba, bà ngoại, hai người nghe đi, chân gà cũng nói, hôm nay cho Dao Dao nhà chúng ta ăn.”
“Cái đứa nhóc nghịch ngợm này.”
Mây đen trong lòng Vương Bác Thần bị quét sạch.
Cơm nước xong, Dao Dao lại đang xem hai chú gấu vui nhộn.
Trần Ngọc sâu xa nói: “Bác Thần à, mặc dù mẹ không biết năm đó có chuyện gì xảy ra với con, nhưng mà từ góc độ một người mẹ mà nói, mẹ con nhất định sẽ hy vọng con đời này bình an. Con nghe mẹ khuyên một câu, cho dù con có hận nhà họ Lý thế nào, cũng không được lao đầu vào nguy hiểm, biết không?”
Chương230
CHƯƠNG 230
Vành mắt Vương Bác Thần ửng hồng, chua xót gật nhẹ đầu.
Trần Ngọc thở dài, nói: “Nghe mẹ, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện không nói rõ được, con cũng không cách nào làm rõ được. Sau này gặp chuyện gì, đừng xúc động như vậy, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, còn phải nghĩ đến Dao Dao, nghĩ đến Thanh Hà, một nhà chúng ta đi đến bây giờ, không dễ dàng.”
Vương Bác Thần biết, nhất định là mẹ vợ đã cảm thấy cái gì đó, mới nói những lời này.
Nhưng mà sự quan tâm trong giọng nói của mẹ vợ, là từ trong lòng.
Bà đã chính thức nhận mình làm con rể.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, con trước giờ chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
Trần Ngọc không nói gì thêm nữa.
Bà đã sớm biết, Vương Bác Thần là kiểu quật cường, những chuyện đã xác định đến giờ đều sẽ không bỏ qua.
Mặc dù không rõ trên người Vương Bác Thần có chuyện gì, nhưng mà Trần Ngọc hy vọng, Vương Bác Thần sẽ không gặp phải chuyện không may.
Thật vất vả mới có một gia đình như bây giờ, nếu lại xảy ra chuyện, người nhà này, thật sự đều hỏng mất.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng con có tính toán, con sẽ không làm bậy đâu.”
Vương Bác Thần cười an ủi: “Con đi đón Thanh Hà đã, đợi Dao Dao xem hết tập này, mẹ cho con bé đi ngủ.”
Trần Ngọc tiếp tục lau nhà, nói: “Đi đi đi đi, đứa nào đứa nấy đều không để mẹ bớt lo.”
Ra khỏi nhà, Vương Bác Thần nhìn ánh đèn những ngôi nhà xung quanh, sự chua xót trong lòng lan ra.
Nếu không phải Triệu Thanh Hà vẫn luôn đợi mình ở Tiền Đường, trời đất bao la, sợ là mình ngay cả một cái nhà cũng không có.
Mẹ, mẹ ở thiên đường, sống có tốt không?
Vì sao ngay cả một giấc mơ, cũng không về với con?
Nếu như mẹ còn sống, thì tốt đến nhường nào.
Nếu mẹ còn sống, con trai nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt sẽ không tìm bọn họ báo thù.
Mẹ, con trai nhớ mẹ.
Lý Thành!!
Lý Kiệu!!!
Vì sao, mấy người ngay ả cơ hội để tôi hiếu kính mẹ mình cũng không cho!!
Vì sao, mấy người đẩy mẹ tôi vào chỗ chết!!!
Mấy người, không cho mẹ tôi đường sống, tôi, cũng sẽ không cho mấy người đường sống!!
“Canh tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho phải, ngài là bạn của Bác Thần, cũng cảm ơn mọi người giúp đỡ Bác Thần, cảm ơn, tôi kính ngài một ly.”
Triệu Thanh Hà bưng ly rượu lên, chủ động đứng lên, cảm kích nói.
Canh Phong bị dọa một cái, vội vàng đứng lên, xoay người hai tay nâng chén, đặt miếng chén cực kỳ thấp, nói: “Chủ mẫu, đều là chúng tôi phải làm, ngài Vương rất quan tâm tôi, năm đó, Thần chủ mang theo chúng tôi…”
CHƯƠNG 226
Triệu Thanh Hà khẽ nói: “Anh nói anh, chỉ có chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, được rồi, em mời. Bây giờ anh đang ở đâu?”
Vương Bác Thần cười nói: “Anh đang ở cùng với Lão Ngũ, đang bồi thường cho người thân, anh cũng không rảnh rỗi.”
Triệu Thanh Hà tức giận: “Rồi rồi rồi, thấy anh còn có chút tự hiểu lấy mình, lần này em cũng không mắng anh nữa, được rồi em cúp đây, đêm nay anh cũng đến đi.”
Cúp điện thoại, Vương Bác Thần bất đắc dĩ cười cười.
Nếu Triệu Thanh Hà đã muốn cảm ơn, vậy thì tùy cô vậy.
Canh Phong và Tư Lam, đều là người của anh, những thứ anh cho hai người đó, vĩnh viễn không thể nào báo đáp.
Nếu như anh thật sự để ý, Canh Phong và Tư Lam cho dù đưa mạng mình cho anh, cũng không đủ.
Đương nhiên, anh cũng sẽ không làm như vậy, cũng chưa bao giờ yêu cầu bọn họ báo đáp mình.
“Lão Ngũ, người thân của Bạch Kiến Thiết bên kia, tận lực thỏa mãn mọi yêu cầu của họ, nói cho vợ ông ta biết, học phí của đứa nhỏ, công ty Hoa Nguyên sẽ chi trả cho đến khi tốt nghiệp đại học. Nếu như đồng ý, sau khi cậu ta tốt nghiệp, có thể đến công ty Hoa Nguyên nhậm chức.”
Lão Ngũ vội vàng nói: “Ngài Vương, ngài yên tâm, tôi nhất định sẽ làm xong. Đều là những người cùng khổ, tôi cũng sẽ không làm khó bọn họ trong chuyện này.”
Vương Bác Thần hài lòng gật nhẹ đầu, anh có chút xem trọng Lão Ngũ, là một người có lương tâm.
Mặc dù có chút nhát gan, nhưng tâm không xấu.
Anh vỗ vỗ bả vai Lão Ngũ, nói: “Làm cho tốt, vợ con của ông cũng đã về nước, nếu như ông muốn gặp bọn họ, thì tìm Canh Phong hỏi địa chỉ.”
Nói xong, Vương Bác Thần không đợi Lão Ngũ phản ứng lại đã rời đi.
Lão Ngũ ngẩn người.
Ông ta không ngờ, Thần Chủ thế mà lại nhớ chuyện kia của mình.
Năm đó, sau khi mình phá sản, vợ mang con trai đi, đã nhiều năm vậy rồi, ông ta cũng không biết con trai bây giờ trông thế nào.
Mặc dù ông ta hận vợ mình, nhưng đứa con là miếng thịt trong tim ông, sao có thể không nhớ.
“Thần Chủ…”
Lúc Lão Ngũ muốn cảm ơn, Vương Bác Thần đã rời đi.
Ông nhìn bóng lưng Vương Bác Thần, nước mặt đầy mặt.
Không có Thần Chủ, ông ta vẫn ở trên công trường sống qua ngày, vẫn làm công cho người ta kiếm chút tiền vất vả.
Thần Chủ chẳng những cho mình hy vọng sống, còn tìm được con của mình.
Ân tình này, ông ta vĩnh viễn không trả được.
“Tôi chỉ là một người bình thường, ngài vẫn nhớ chuyện của tôi…Sau này, cái mạng này của tôi là của ngài.”
Ánh mắt Lão Ngũ kiên định.
Nhưng mà Vương Bác Thần căn bản cũng không nghĩ muốn ông ta báo đáp cái gì, anh chỉ là thuận tay mà thôi.
Cũng có thể nói, đây là thủ đoạn thu phục cấp dưới.
Tri ân bất cầu báo, cấp dưới tự nhiên bán mạng.
Chương227
CHƯƠNG 227
Không có ai ngốc cả, là thật sự tốt hay chỉ lợi dụng, mỗi người đều có thể cảm nhận được.
Lão Ngũ sống hơn nửa đời người, người nào chưa từng gặp, chuyện gì chưa trải qua?
Chính vì những hãm hại lừa gạt ông ta đã trải qua, cho nên ông ta mới càng thêm cảm động.
Trong thế giới người trưởng thành, không có hai chữ dễ dàng.
Nhất là trong thế giới của đàn ông, càng không có hai chữ dễ dàng.
Vương Bác Thần đi đón Dao Dao.
“Ba, cô Phương Viên thưởng cho con một hoa bé ngoan đấy.”
Dao Dao kiêu ngạo nói.
“Con gái của ba lợi hại quá, trước kia ba cũng chưa từng nhận được hoa bé ngoan đâu.”
Vương Bác Thần vui vẻ hôn một cái, muốn bế Dao Dao.
Dao Dao khinh bỉ nói: “Ba, trẻ con mới cần bế.”
Vương Bác Thần dở khóc dở cười nói: “Con bây giờ cũng rất bé mà.”
Dao Dao nghiêm trang nói: “Con đã trưởng thành rồi, con có thể tự mình đi. Ba mẹ làm việc vất vả, Dao Dao cũng không cần phải bế nữa.”
Đứa nhóc này, hiểu chuyện đến mức làm người ta đau lòng.
Vương Bác Thần bế lên nói: “Được rồi, hôm nay bế một lần cuối.”
Dao Dao tinh quái nói: “Ba, bây giờ con đã là bé lớn rồi, có thể ăn kem rồi đó.”
Vương Bác Thần liếc mắt, con nhóc này, là đang đợi cái này đi.
Về đến nhà, vừa muốn đi vào, lão già mặc đồ Đường kia lại xuất hiện.
“Cậu cả, đã suy nghĩ kỹ sao?”
Lão già mặc đồ Đường cười tủm tỉm hỏi.
Sắc mặt của Vương Bác Thần lạnh đi, nói với con gái: “Dao Dao, con đi vào tìm bà ngoại trước, ba có chút việc.”
Dao Dao nhìn nhìn lão già mặc đồ Đường, ngọt ngọt nói: “Chào ông.”
Lão già mặc đồ Đường gật đầu cười, sau khi nhìn thấy Dao Dao đi vào, ông ta nói: “Cậu cả, con gái của cậu thật hiểu chuyện, tin rằng lão gia nhất định sẽ rất thích.”
Trong mắt Vương Bác Thần lộ ra sát khí, lập tức bóp lấy cổ lão già mặc đồ Đường, giọng điệu lành lạnh nói: “Lão Cẩu, nếu như con gái tôi xảy ra chuyện gì, mười nhà họ Vương cũng không đủ chôn cùng!!”
“Khụ khụ, khụ khụ.”
Vương Bác Thần buông ông ta ra, lão già mặc đồ Đường kịch liệt ho khan, hoảng sợ không thôi.
Bản thân, thế mà không chút phát giác Vương Bác Thần chuẩn bị ra tay!
Anh sao lại mạnh như vậy?
Nhưng mà, cho dù mạnh hơn nữa, trước mặt nhà họ Vương, cũng chỉ là gà chó mà thôi.
Lão già mặc đồ Đường dừng một lúc, nói: “Cậu cả, lão nô khuyên cậu một câu, không nên đối kháng với gia tộc, nếu không hậu quả cậu không gánh nổi. Con gái của cậu thật đáng yêu, nhưng mà lại ở trong ổ chó này, đáng tiếc. Chỉ cần cậu quay về nhà họ Vương, con gái của cậu có thể nhận được giao dục tốt hơn, cũng không ai dám làm gì với Triệu Thanh Hà vợ cậu.”
Thấy Vương Bác Thần không nói gì, lão già mặc đồ Đường thản nhiên nói: “Tài nguyên nhà họ Vương sở hữu, cậu không thể tưởng tượng nổi. Cậu quay về, cũng chỉ là dùng chút máu của cậu, không chết người được, càng không cần đến mạng của cậu, cậu cần gì phải từ chối chứ? Đừng kkhông biết tốt xấu.”
Chương228
CHƯƠNG 228
Vuuơng Bác Thần lạnh lùung nhìn chằm chằm vào lão già mặc đồ Đường: “Ông đang tìm chết.”
Lão già mặc đồ Đường giống như không nghe thấy những gì Vương Bác Thần nói, vẫn có vẻ nước chảy mây trôi, giơ tay nhấc chân, đều lộ ra một sự ưu việt rõ ràng.
Dùng giọng điệu giống như là nói với người bên dưới, tiếp tục nói: “Cậu cả, đừng trách tôi không nhắc cậu, cậu chỉ là một đứa con riêng của lão gia, năm đó mẹ cậu cũng là tự mình chuốc lấy cực khổ, con gái gia đình nhỏ như bà ấy, sẽ có thể xứng với nhà họ Vương?”
“Chủ mẫu năm đó chỉ là đánh mẹ của cậu, lại cho hai người một con đường sống, cậu nên có lòng cảm kích, mà không phải oán hận. Huống gì, cho dù là năm đó chủ mẫu giết mẹ cậu, cũng chỉ là gieo gió gặp bão mà thôi.
Nói đến đây, lão già mặc đồ Đường chậm rãi nói: “Cậu còn trẻ, không biết nhà họ Vương thể hiện cái gì, có nhiều thứ, không phải cậu cố gắng là có thể có được. Nhà họ Vương nhìn trúng không phải là đứa con riêng như cậu, mà là dòng máu trên người cậu, hiểu không?”
Cảm xúc của Vương Bác Thần lại bình tĩnh nhìn ông ta nói chuyện.
Lão già mặc đồ Đường nhẹ nhàng cười, tiếp tục nói: “Cậu hẳn là cảm thấy may mắn, dòng máu của cậu ở bên người, nếu không một đứa con riêng như cậu, ngay cả tư cách nhận tổ quy tông cũng không có. Cho nên, những thứ cậu tự hào, ở trong nhà họ Vương, không là gì cả. Tự ái của cậu, trong mắt tôi chỉ là một câu chuyện cười. Nếu như cậu không có dòng máu khác đó, cậu cho rằng nhà họ Vương sẽ tìm cậu về?”
Bốp!
Lão già mặc đồ Đường vừa nói xong, Vương Bác Thần hung hăng cho ông ta một cái bạt tai.
Tiếng bạt tai vang vội, vang vọng cả hành lang.
“Cậu, cậu dám!!”
Lão già mặc đồ Đường giận tím mắt, không thể tin được, đứa con riêng này, lại dám đánh mình.
Ông ta chính là quản gia nhà họ Vương đó!!
Cho dù là mấy con cháu nhà họ Vương nhìn thấy ông ta, cũng phải rất cung kính gọi một tiếng: “Chú Kim.”
Nhưng mà, cái đứa con riêng Vương Bác Thần này thế mà lại bạt tai mình!
Gan thật to, thật sự là tìm chết!
Bốp!
Khi ông ta còn chưa kịp phản ứng lại, Vương Bác Thần lại giáng một cái bạt tại nặng nề lên mặt ông ta.
“Tại sao tôi không dám?” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Vương Bác Thần lạnh lùng nói: “Ông chẳng qua cũng chỉ là một nô tài của nhà họ Vương, một con chó già mà thôi, cũng dám làm càn trước mặt tôi?”
“Cậu…”
Lão già mặc đồ Đường vừa định nói, lại bị Vương Bác Thần bạt tai một cái: “Ai cho ông lá gan, ở trước mặt tôi lên mặt? Ai cho ông lá gan cao cao tại thượng ở trước mặt tôi?”
Bốp, bốp!
Lại là hai bạt tai!
Lão già mặc đồ Đường căn bản không kịp phản ứng lại, cả Vương Bác Thần ra tay lúc nào, ông ta cũng không thấy.
Vương Bác Thần hơi híp mắt lại, sát ý trong mắt, gần như muốn từ trong mắt tràn ra.
“Là ai lại cho ông lá gan, nhục nhã mẹ tôi?”
Chương229
CHƯƠNG 229
Giọng nói của Vương Bác Thần như truyền từ địa ngục đến, âm lãnh đến mức làm cho một lỗ chân lông người ta đều sợ hãi.
Khóe miệng chú Kim trào máu, gương mặt già nua sưng lên, răng cũng rụng, cằm cũng bị đánh đến nứt ra, một câu cũng không nói nên lời.
Chỉ là ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Vương Bác Thần.
“Quay về nói với Vương Hạo, những gì nhà họ Vương nợ mẹ tôi, tôi sẽ đòi lại toàn bộ. Năm đó, những người ức hiếp mẹ tôi, một người, cũng đừng mơ sống tốt!”
Nóng xong, sát khí của Vương Bác Thần bộc ra, nói: “Cút cho tôi!! Nếu còn để tôi nhìn thấy ông con chó già này xuất hiện, sẽ giết ông!!”
Chú Kim mang theo oán hận rời đi.
Ông ta không dám đứng lại.
Vương Bác Thần mạnh hơn ông ta nhiều, chút thực lực mà ông ta vẫn lấy làm tự hào đó, căn bản không đủ nhìn.
“Vương Bác Thần, hy vọng lần sau, cậu có thể kiêu ngạo như vậy! Sự khủng bố của nhà họ Vương không phải thứ mà cậu tưởng tượng được! Huống gì, còn có nhà họ Lô!”
Vương Bác Thần cười lạnh: “Cút về nói với nhà họ Vương và nhà họ Lô, đến bao nhiêu, tôi giết bấy nhiêu!”
Vương Bác Thần hít sâu một hơi, xoay người vào nhà.
“Ba, ông cụ kia đi rồi sao?”
Dao Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên hỏi, cái miệng nhỏ bóng dầu.
Vương Bác Thần nhẹ nhàng nói: “Ông ta không xứng để con gọi bằng ông, con vừa ăn vụng cái gì? Cẩn thận mẹ về sẽ dạy dỗ con.”
Dao Dao vội vàng che miệng, bịt tai trộm chuông nói: “Con mới không có ăn vụng đâu, con hỏi bà ngoại rồi, hừ.”
“Con cái đứa vong ân bội nghĩa này này, tinh quái quá, con hỏi đây là chân gà sao?”
Trần Ngọc vừa bực mình vừa buồn cười: “Cái đứa vong ân bội nghĩa này, vừa rồi hỏi mẹ, trẻ con có thể ăn chân gà không? Mẹ nói có thể, thì ra là đợi cái này đây.”
“Lêu lêu lêu.”
Dao Dao làm mặt quỷ, bò lên trên cái ghế nhỏ của mình, nghiêm trang nói: “Mẹ thật không ngoan, cũng không về nhà ăn cơm, nhà chúng ta cũng đã không có tiền như vậy rồi, còn muốn ăn ngoài, thật sự là quá lãng phí tiền.”
Vương Bác Thần bật cười: “Cho nên?”
Khuôn mặt Dao Dao nghiêm lại, nghiêm túc nói: “Cho nên, vì không để lãng phí tiền, con quyết định, ăn phần chân gà của mẹ này, nếu không chân gà sẽ không vui. Ba, bà ngoại, hai người nghe đi, chân gà cũng nói, hôm nay cho Dao Dao nhà chúng ta ăn.”
“Cái đứa nhóc nghịch ngợm này.”
Mây đen trong lòng Vương Bác Thần bị quét sạch.
Cơm nước xong, Dao Dao lại đang xem hai chú gấu vui nhộn.
Trần Ngọc sâu xa nói: “Bác Thần à, mặc dù mẹ không biết năm đó có chuyện gì xảy ra với con, nhưng mà từ góc độ một người mẹ mà nói, mẹ con nhất định sẽ hy vọng con đời này bình an. Con nghe mẹ khuyên một câu, cho dù con có hận nhà họ Lý thế nào, cũng không được lao đầu vào nguy hiểm, biết không?”
Chương230
CHƯƠNG 230
Vành mắt Vương Bác Thần ửng hồng, chua xót gật nhẹ đầu.
Trần Ngọc thở dài, nói: “Nghe mẹ, ngàn vạn đừng làm chuyện điên rồ, đời người ấy mà, rất nhiều chuyện không nói rõ được, con cũng không cách nào làm rõ được. Sau này gặp chuyện gì, đừng xúc động như vậy, nắm đấm không giải quyết được vấn đề, còn phải nghĩ đến Dao Dao, nghĩ đến Thanh Hà, một nhà chúng ta đi đến bây giờ, không dễ dàng.”
Vương Bác Thần biết, nhất định là mẹ vợ đã cảm thấy cái gì đó, mới nói những lời này.
Nhưng mà sự quan tâm trong giọng nói của mẹ vợ, là từ trong lòng.
Bà đã chính thức nhận mình làm con rể.
“Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ không làm chuyện điên rồ, con trước giờ chưa bao giờ làm chuyện không nắm chắc.”
Trần Ngọc không nói gì thêm nữa.
Bà đã sớm biết, Vương Bác Thần là kiểu quật cường, những chuyện đã xác định đến giờ đều sẽ không bỏ qua.
Mặc dù không rõ trên người Vương Bác Thần có chuyện gì, nhưng mà Trần Ngọc hy vọng, Vương Bác Thần sẽ không gặp phải chuyện không may.
Thật vất vả mới có một gia đình như bây giờ, nếu lại xảy ra chuyện, người nhà này, thật sự đều hỏng mất.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng, trong lòng con có tính toán, con sẽ không làm bậy đâu.”
Vương Bác Thần cười an ủi: “Con đi đón Thanh Hà đã, đợi Dao Dao xem hết tập này, mẹ cho con bé đi ngủ.”
Trần Ngọc tiếp tục lau nhà, nói: “Đi đi đi đi, đứa nào đứa nấy đều không để mẹ bớt lo.”
Ra khỏi nhà, Vương Bác Thần nhìn ánh đèn những ngôi nhà xung quanh, sự chua xót trong lòng lan ra.
Nếu không phải Triệu Thanh Hà vẫn luôn đợi mình ở Tiền Đường, trời đất bao la, sợ là mình ngay cả một cái nhà cũng không có.
Mẹ, mẹ ở thiên đường, sống có tốt không?
Vì sao ngay cả một giấc mơ, cũng không về với con?
Nếu như mẹ còn sống, thì tốt đến nhường nào.
Nếu mẹ còn sống, con trai nhất định sẽ ở bên cạnh mẹ, tuyệt sẽ không tìm bọn họ báo thù.
Mẹ, con trai nhớ mẹ.
Lý Thành!!
Lý Kiệu!!!
Vì sao, mấy người ngay ả cơ hội để tôi hiếu kính mẹ mình cũng không cho!!
Vì sao, mấy người đẩy mẹ tôi vào chỗ chết!!!
Mấy người, không cho mẹ tôi đường sống, tôi, cũng sẽ không cho mấy người đường sống!!
“Canh tổng, cảm ơn ngài đã giúp đỡ chúng tôi, tôi cũng không biết phải nói cái gì cho phải, ngài là bạn của Bác Thần, cũng cảm ơn mọi người giúp đỡ Bác Thần, cảm ơn, tôi kính ngài một ly.”
Triệu Thanh Hà bưng ly rượu lên, chủ động đứng lên, cảm kích nói.
Canh Phong bị dọa một cái, vội vàng đứng lên, xoay người hai tay nâng chén, đặt miếng chén cực kỳ thấp, nói: “Chủ mẫu, đều là chúng tôi phải làm, ngài Vương rất quan tâm tôi, năm đó, Thần chủ mang theo chúng tôi…”
Bình luận facebook