-
Chương 111-115
Chương 111
Cô ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Cậu Hồ lại vì Vương Bác Thần mà đánh đến nổi em trai mình tàn phế.
Tại sao mình lại không đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút chứ?
Nếu như mình đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút thì sẽ không có kết quả này rồi.
Đáng tiếc, hối hận đã chậm rồi.
“Bạo hành trẻ con? Tôi ghét nhất là loại giáo viên mặt người dạ thú như thế này, mang đi hết đi.”
Tất Văn Hoa vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình mang ba người Hồ Xuyên đi khỏi.
“Đội trưởng Tất, làm phiền anh rồi, có thời gian tôi sẽ tìm anh uống rượu.”
Hồ Lãm xử lý xong mọi chuyện, nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần, lắp bắp nói: “Anh anh Vương, ngài, ngài có thấy hài lòng không?”
Thái độ hèn mọn của Hồ Lãm khiến những bậc phụ huynh xung quanh cảm thấy rất khó tin.
Mọi người đều biết Vương Nguyệt Dao được sinh ra lúc mẹ cô bé chưa lập gia đình.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói mẹ đứa bé kia rất không đứng đắn, còn là sinh viên đại học mà đã lén lút quan hệ với đàn ông để rồi mang thai, còn bị người nhà dắt ra phố thị chúng.
Loại phụ nữ như vậy thì đứa trẻ sinh ra không phải là con hoang thì là gì?
“Vương Bác Thần có lẽ cũng chỉ là người đổ vỏ mà thôi, ngay cả cậu Hồ cũng rất cung kính với anh ta, vậy mà anh ta lại lấy loại phụ nữ không đứng đắn này làm vợ, đoán chừng đã bị cắm sừng từ lâu rồi mà không biết.”
Một người phụ nữ nhỏ giọng nói.
Giọng điệu đầy ghen tị.
Bởi vì một người phụ nữ vô liêm sỉ như Triệu Thanh Hà lại tìm được một người chồng giỏi giang như vậy, trong khi bản thân mình lại tầm thường như thế, cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống rất bất công.
Ông trời quả thật mắt mù rồi.
“Đúng vậy, ai biết được đã xảy ra chuyện gì, con hồ ly tinh Triệu Thanh Hà kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông.”
“Tôi cũng từng gặp Triệu Thanh Hà, mẹ của Vương Nguyệt Dao rồi. Nhìn tướng mạo quả thật giống y hồ ly tinh, ai biết được cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Vậy mà Vương Bác Thần cũng không ngại bẩn.”
Mấy người phụ nữ đang nhỏ giọng nghị luận, bọn họ tưởng Vương Bác Thần không nghe thấy, cho nên ăn nói rất khó nghe.
Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại quay đầu nhìn sang, lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mỗi người tự vả miệng mình năm mươi cái.”
Mấy người phụ huynh nói những lời kia bỗng thấy choáng váng.
Thậm chí có người còn không dám tin, Vương Bác Thần, người khiến cậu Triệu phải cúi đầu, lại chính là người đàn ông mà Triệu Thanh Hà đã lén lút qua lại khi đó sao?
Đây chính là sự trở lại của nhà vua sao?
Mọi người lập tức không dám nói nữa.
“Mấy người bị điếc à? Anh Vương bảo mỗi người tự vả miệng mình năm chục cái. Nếu các người không muốn làm thì tôi sẽ giúp các người.”
Cậu Hồ tức giận, cái bọn ngu xuẩn này, Thần Chủ vốn không định so đo với bọn họ.
Không ngờ bọn họ lại tự tìm chết, còn dám xúc phạm cô Triệu Thanh Hà.
Chương 112
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”
Mấy người phụ huynh nói câu đó đã đỏ mặt tía tai, muốn bỏ chạy.
Cậu Hồ phất tay, hơn chục tên côn đồ vây quanh.
Bốp bốp.
Hơn chục tên côn đồ bắt đầu động thủ, tát liên tiếp khiến nhóm phụ huynh khóc thét.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Đừng đánh nữa, tôi không dám nói nữa, tôi cũng không dám nói nữa.”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi.”
Nhóm phụ huynh quỳ xuống đất, sợ choáng váng.
Họ không dám chống cự.
Bọn họ vô cùng hối hận.
Tại sao mình lại ác mồm ác miệng như vậy, sao lại mắng Vương Nguyệt Dao?
Tại sao không kìm chế lại?
Vương Bác Thần liếc nhìn Hồ Lãm, hờ hững nói: “Nể mặt ba anh liều chết bảo vệ anh, tôi sẽ giữ cho anh một cái mạng.”
“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, tôi nhất định sẽ sửa sai, không bao giờ tái phạm nữa.”
Hồ Lãm dập đầu như giã tỏi, nức nở nói.
Vương Bác Thần ôm Dao Dao về nhà.
Hồ Lãm u ám liếc nhìn đám phụ huynh, gằng giọng nói: “Dám chỉ trích anh Vương và cô Triệu Thanh Hà sao, đánh nát mồm cho tôi, đánh cho khi nào rụng hết răng thì thôi.”
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét liên tục vang lên, có người muốn xin lỗi nhận sai, nhưng lại không có cơ hội để mở miệng.
Lần này, coi như để bọn họ nhớ dai.
Về đến nhà, Trần Ngọc lấy làm lạ hỏi: “Không phải con đi họp phụ huynh sao? Sao về nhanh vậy?”
Vương Bác Thần nói: “Con đổi trường mẫu giáo cho Dao Dao.”
Dao Dao bĩu môi nói: “Bà ngoại, Tiểu Bảo và ba mẹ cậu ấy bắt nạt cháu, còn muốn đánh ba nữa, cuối cùng họ đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”
Nghe vậy, Trần Ngọc cũng đoán ra được điều gì đó, bà ôm cô bé nói: “Mấy con đàn bà nhiều chuyện, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.”
Dao Dao chớp mắt, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, nhiều chuyện là thế nào vậy ạ?”
Trần Ngọc không vui bóp mặt Dao Dao: “Sói mắt trắng, cái hay thì không học, cái xấu thì học rất nhanh.”
Dao Dao lè lưỡi làm mặt quỷ.
Triệu Thanh Hà lúc này mặt mũi tối sầm bước vào, thở phì phò nói: “Tức chết tôi rồi, bây giờ mà còn có kiểu làm việc như vậy sao, không có tiền thì không chịu làm hả?”
Vương Bác Thần Thiên cười hỏi: “Vợ à, ai chọc em tức giận rồi?”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Chủ nhiệm Lưu chứ ai, em đi làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và giấy phép xây dựng, ông ta không chỉ đòi 300 triệu đồng mà còn muốn động tay động chân với em. Em điên lên tát cho ông ta một bạt tay, ông ta kêu người ném em ra ngoài, cánh tay em đến giờ vẫn còn đau đây này.”
Sắc mặt Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng: “Để anh đi thử xem.”
Chương 113
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Anh đừng động vô, mấy người kia là nhân viên của chính phủ, không thể đắc tội, về sau còn rất nhiều thủ tục phải làm.”
Vương Bác Thần cười nhẹ nói: “Em yên tâm, anh đi nói lí lẽ.”
Tới nơi, bảo vệ không kiên nhẫn nói: “Sao lại là cô nữa? Chủ nhiệm Lưu của chúng tôi đã nói rồi, làm cho ai cũng được, nhưng không được làm cho cô, hiểu chưa? Mau về đi.”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Dựa vào đâu mà không được làm cho tôi?”
Bảo vệ cười khẩy: “Ngay cả 300 triệu đồng cũng không có mà muốn tìm chủ nhiệm Lưu chúng tôi làm giấy tờ? Cô nghĩ mình là ai?”
Triệu Thanh Hà còn muốn nói phải trái thì Vương Bác Thần tiến lên một bước, híp mắt nói: “Đây là lời của chủ nhiệm Lưu nói sao?”
“Là tôi nói đấy.”
Chủ nhiệm Lưu khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cửa sổ, khịt mũi khinh thường.
Nhà họ Lý đã đánh tiếng, chỉ cần là người từ công ty Hoa Nguyên đến làm giấy tờ thì nhất định không được làm.
Ông ta lau mắt kính, ngạo mạn nói: “Nghe cho rõ đây, tôi làm cho ai chứ không làm cho các người đâu. Nếu không có sự cho phép của tôi thì ai dám làm cho các người.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông chắc chứ?”
“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”
Chủ nhiệm Lưu đeo kính lên, híp mắt, chậm rãi nói: “Triệu Thanh Hà, nể tình cô xinh đẹp, tôi vốn định để cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ làm giấy tờ cho cô. Bây giờ xem ra cô thà bị thằng đàn ông kia chơi cũng không muốn ngủ với tôi. Con điếm như cô mà cũng muốn làm bộ thanh cao với tôi sao?”
Nghe vậy, Triệu Thanh Hà tức giận đến tái mét mặt.
Cô không ngờ rằng chủ nhiệm Lưu là nhân viên quan chức mà lại ăn nói kinh tởm như vậy.
“Tôi đến đây để làm giấy tờ, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền cho ông? Tôi sẽ đến gặp cấp trên của ông, tôi không tin không ai quản chuyện này.”
Triệu Thanh Hà nắm tay Vương Bác Thần chuẩn bị rời đi.
“Tôi nói này, cho dù hôm nay cô có đi gặp ông trời thì cũng không làm được gì đâu.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo nghễ nói, ông ta không để ý, chậm rãi uống một ngụm nước.
Nhà họ Lý cũng đã đánh tiếng với mình, lẽ nào lại không lưu ý đến phía trên?
“Đừng nóng, chúng ta đến đây để làm giấy tờ, ông ta nói không làm thì sẽ không làm được sao? Loại cặn bã này không đáng để em tức giận, em cứ coi như bị chó cắn đi. Tin tưởng anh, hôm nay anh chắc chắn sẽ làm xong giấy tờ cho em.”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng an ủi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mẹ kiếp mày nói ai là chó đấy? Người ở đâu dám đến đây gây rối, đánh cho tao, đánh cho đến khi mẹ nó cũng không nhận ra, tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Chủ nhiệm Lưu nổi giận đùng đùng.
Chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy.
Tiểu Tôn mang một vài nhân viên bảo vệ xông tới.
Vương Bác Thần lạnh lùng liếc nhìn, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.
Không khí xung quanh lúc này như đông cứng lại.
Chương 114
Đám người Tiểu Tôn sợ hãi đứng yên tại chỗ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không dám bước lên phía trước.
Họ đều là những người bình thường, ngày thường ỷ vào thận phận mà bắt nạt người đàng hoàng.
Sao bọn họ có thể chịu được luồng sát khí trên người Vương Bác Thần được.
Ngay cả Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, có hơi lạnh.
“Ông có chắc sẽ không làm không?”
Vương Bác Thần nhìn chủ nhiệm Lưu.
“Ông đây sẽ không làm cho công ty Hoa Nguyên, mày có thể làm gì tao? Một kẻ thấp hèn lại dám đến đây nói năng ngông cuồng, tụi bây đang muốn tìm chết đấy.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo mạn chỉ vào mũi Vương Bác Thần và mắng chửi.
“Tôi đã hứa với vợ tôi hôm nay sẽ đến nói lý lẽ nên tôi sẽ cùng ông nói lý một phen.”
Vương Bác Thần chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Ông chọc đến người không nên chọc rồi, bây giờ làm thì ông vẫn còn đường sống, ông xác định sẽ không làm đúng không?”
“Mày đang nói chuyện với ai vậy? Còn dám làm màu trước mặt tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục của việc làm màu trước mặt tao.”
Chủ nhiệm Lưu ăn nói ngạo mạn: “Muốn gọi người tới đúng không? Tao sẽ cho mày cơ hội gọi người tới, gọi người mạnh nhất mà mày quen tới đây. Nếu không, hôm nay đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.”
“Được.”
Vương Bác Thần vô cảm bấm điện thoại: “Tư Lam, ở đây có một tên chủ nhiệm Lưu, bảo tôi gọi người mạnh nhất tới, cô tới thử xem, cũng không biết có ích không.”
Nghe thấy Vương Bác Thần gọi điện thoại, chủ nhiệm Lưu cười lớn.
Ông ta ngạo mạn chỉ Vương Bác Thần và nói: “Gọi cho thư ký Tư? Mày làm màu cho ai xem, thư ký Tư là người tin cậy bên cạnh Thần Chủ, mày chỉ là một tên hèn mọn, mày là cái thá gì mà gọi cho thư ký Tư?”
Nói đến đây, chủ nhiệm Lưu khoanh tay nói: “Nào nào, mày gọi thư ký Tư đến đây tao xem thử nào. Nếu hôm nay thư ký Tư không đến thì thằng nhóc kia, tao sẽ khiến nửa đời sau của mày phải nằm trên giường.”
Vương Bác Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn chủ nhiệm Lưu làm trò hề.
“Bác Thần, chúng ta đi thôi.”
Triệu Thanh Hà kéo Vương Bác Thần.
Cô cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước thư ký Tư giúp mình là vì nể mặt Thần Chủ.
Bây giờ Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, không thể nào hạ thấp địa vị của mình để đi giúp đỡ cô đâu.
“Đi?”
Chủ nhiệm Lưu chống hai tay lên hông ngạo nghễ nói: “Không phải nói quen thư ký Tư sao? Gọi tới tao xem xem, nếu thư ký Tư không tới… hừ hừ, tao không chỉ phế cậu ta mà còn chơi cô trước mặt cậu ta nữa.”
Ông ta chưa kịp nói xong thì một chiếc xe ô tô cờ đỏ hiệu Phủ Thống Đốc đã chạy tới.
Chủ nhiệm Lưu sửng sốt giây lát, sau khi nhìn thấy đoàn người đó xuống xe, ông ta bỗng trợn mắt há mồm.
“Thư ký Tư thật sự đến sao?”
Triệu Thanh Hà kinh ngạc há hốc miệng.
Cô tưởng Vương Bác Thần muốn dọa chủ nhiệm Lưu thôi, không ngờ thư ký Tư lại đến thật.
Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, tại sao thư ký Tư lại đến?
Chương 115
Triệu Thanh Hà nhìn Vương Bác Thần đầy hoài nghi.
“Thư… thư ký Tư.”
Sắc mặt chủ nhiệm Lưu trong phút chốc bỗng tái nhợt, hai chân mềm nhũn, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.
“Anh Vương, cô Triệu, gây phiền toái cho hai người rồi, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Tư Lam cung kính nói.
Sau đó, cô ta nhìn chủ nhiệm Lưu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nói: “Ông nói là ông trời có đến cũng vô dụng đúng không?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi… tôi… thư ký Tư…”
Hai chân chủ nhiệm Lưu run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp, không thể thốt ra một câu trọn vẹn.
Rầm.
Chủ nhiệm Lưu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, run như cầy sấy.
Thư ký Tư lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đã đến rồi, có tác dụng không?”
Có tác dụng không?
Lời nói hờ hững kia khiến chủ nhiệm Lưu sợ đái ra quần, đáy quần đã ướt đẫm và bốc mùi khai.
“Dưới sự cai trị của Thần Chủ mà ông lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Ai cho ông cái gan đó?”
Câu thứ ba của thư ký Tư khiến chủ nhiệm Lưu vốn đã run cầm cập đột nhiên mắt trợn trắng.
Ông ta cũng chỉ ỷ vào một chút quyền lực trong tay để tác oai tác oái, bây giờ đối mặt với một vị tướng giết người trên chiến trường như Tư Lam, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã khiến ông ta sợ chết khiếp.
Chủ nhiệm Lưu quỳ trên đất, dập đầu bịch bịch, một lúc sau máu tươi đã chảy ra: “Tôi sai rồi, thư ký Tư, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin ngài cho tôi một cơ hội.”
Ông ta hối hận muốn chết.
Nếu biết Vương Bác Thần và thư ký Tư có mối quan hệ tốt như vậy thì có nói gì ông ta cũng không dám đắc tội với anh.
Cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho Triệu Thanh Hà.
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Tư Lam đá ông ta ngã nhào: “Ông quỳ sai chỗ rồi.”
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng chủ nhiệm Lưu, ông ta nhanh chóng bò đến trước mặt Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, dập đầu nói: “Cậu Vương, cô Triệu, xin cô cậu cho tôi một cơ hội, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.”
“Ông không xứng quỳ trước mặt anh Vương.”
Tư Lam lại đá vào ngực chủ nhiệm Lưu: “Mang đi, thẩm tra kỹ càng.”
Sau đó, Tư Lam nói với Triệu Thanh Hà: “Cô Triệu, cô muốn làm giấy tờ gì, tôi sẽ cho người xử lý và gửi đến công ty cô.”
“Hả?”
Lúc này, Triệu Thanh Hà mới phản ứng lại, cô vội vàng xua tay: “Không, không cần làm phiền thư ký Tư đâu, tôi có thể tự xử lý, cảm ơn cô, tôi lại làm phiền cô rồi.”
“Cô Triệu, cô đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, Tư Lam rời đi.
Cô ta hoảng sợ nhìn Vương Bác Thần.
Cậu Hồ lại vì Vương Bác Thần mà đánh đến nổi em trai mình tàn phế.
Tại sao mình lại không đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút chứ?
Nếu như mình đối xử với Vương Nguyệt Dao tốt một chút thì sẽ không có kết quả này rồi.
Đáng tiếc, hối hận đã chậm rồi.
“Bạo hành trẻ con? Tôi ghét nhất là loại giáo viên mặt người dạ thú như thế này, mang đi hết đi.”
Tất Văn Hoa vung tay lên, ra lệnh cho cấp dưới của mình mang ba người Hồ Xuyên đi khỏi.
“Đội trưởng Tất, làm phiền anh rồi, có thời gian tôi sẽ tìm anh uống rượu.”
Hồ Lãm xử lý xong mọi chuyện, nơm nớp lo sợ nhìn Vương Bác Thần, lắp bắp nói: “Anh anh Vương, ngài, ngài có thấy hài lòng không?”
Thái độ hèn mọn của Hồ Lãm khiến những bậc phụ huynh xung quanh cảm thấy rất khó tin.
Mọi người đều biết Vương Nguyệt Dao được sinh ra lúc mẹ cô bé chưa lập gia đình.
Hơn nữa, bọn họ còn nghe nói mẹ đứa bé kia rất không đứng đắn, còn là sinh viên đại học mà đã lén lút quan hệ với đàn ông để rồi mang thai, còn bị người nhà dắt ra phố thị chúng.
Loại phụ nữ như vậy thì đứa trẻ sinh ra không phải là con hoang thì là gì?
“Vương Bác Thần có lẽ cũng chỉ là người đổ vỏ mà thôi, ngay cả cậu Hồ cũng rất cung kính với anh ta, vậy mà anh ta lại lấy loại phụ nữ không đứng đắn này làm vợ, đoán chừng đã bị cắm sừng từ lâu rồi mà không biết.”
Một người phụ nữ nhỏ giọng nói.
Giọng điệu đầy ghen tị.
Bởi vì một người phụ nữ vô liêm sỉ như Triệu Thanh Hà lại tìm được một người chồng giỏi giang như vậy, trong khi bản thân mình lại tầm thường như thế, cô ta đột nhiên cảm thấy cuộc sống rất bất công.
Ông trời quả thật mắt mù rồi.
“Đúng vậy, ai biết được đã xảy ra chuyện gì, con hồ ly tinh Triệu Thanh Hà kia rất giỏi dụ dỗ đàn ông.”
“Tôi cũng từng gặp Triệu Thanh Hà, mẹ của Vương Nguyệt Dao rồi. Nhìn tướng mạo quả thật giống y hồ ly tinh, ai biết được cô ta đã ngủ với bao nhiêu thằng đàn ông rồi? Vậy mà Vương Bác Thần cũng không ngại bẩn.”
Mấy người phụ nữ đang nhỏ giọng nghị luận, bọn họ tưởng Vương Bác Thần không nghe thấy, cho nên ăn nói rất khó nghe.
Nhưng không ngờ, Vương Bác Thần lại quay đầu nhìn sang, lạnh nhạt nói: “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì mỗi người tự vả miệng mình năm mươi cái.”
Mấy người phụ huynh nói những lời kia bỗng thấy choáng váng.
Thậm chí có người còn không dám tin, Vương Bác Thần, người khiến cậu Triệu phải cúi đầu, lại chính là người đàn ông mà Triệu Thanh Hà đã lén lút qua lại khi đó sao?
Đây chính là sự trở lại của nhà vua sao?
Mọi người lập tức không dám nói nữa.
“Mấy người bị điếc à? Anh Vương bảo mỗi người tự vả miệng mình năm chục cái. Nếu các người không muốn làm thì tôi sẽ giúp các người.”
Cậu Hồ tức giận, cái bọn ngu xuẩn này, Thần Chủ vốn không định so đo với bọn họ.
Không ngờ bọn họ lại tự tìm chết, còn dám xúc phạm cô Triệu Thanh Hà.
Chương 112
“Tôi… tôi xin lỗi, tôi sẽ đi ngay.”
Mấy người phụ huynh nói câu đó đã đỏ mặt tía tai, muốn bỏ chạy.
Cậu Hồ phất tay, hơn chục tên côn đồ vây quanh.
Bốp bốp.
Hơn chục tên côn đồ bắt đầu động thủ, tát liên tiếp khiến nhóm phụ huynh khóc thét.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
“Đừng đánh nữa, tôi không dám nói nữa, tôi cũng không dám nói nữa.”
“Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, xin hãy tha cho tôi.”
Nhóm phụ huynh quỳ xuống đất, sợ choáng váng.
Họ không dám chống cự.
Bọn họ vô cùng hối hận.
Tại sao mình lại ác mồm ác miệng như vậy, sao lại mắng Vương Nguyệt Dao?
Tại sao không kìm chế lại?
Vương Bác Thần liếc nhìn Hồ Lãm, hờ hững nói: “Nể mặt ba anh liều chết bảo vệ anh, tôi sẽ giữ cho anh một cái mạng.”
“Cảm ơn anh Vương, cảm ơn anh Vương, tôi nhất định sẽ sửa sai, không bao giờ tái phạm nữa.”
Hồ Lãm dập đầu như giã tỏi, nức nở nói.
Vương Bác Thần ôm Dao Dao về nhà.
Hồ Lãm u ám liếc nhìn đám phụ huynh, gằng giọng nói: “Dám chỉ trích anh Vương và cô Triệu Thanh Hà sao, đánh nát mồm cho tôi, đánh cho khi nào rụng hết răng thì thôi.”
Trong lúc nhất thời, tiếng la hét liên tục vang lên, có người muốn xin lỗi nhận sai, nhưng lại không có cơ hội để mở miệng.
Lần này, coi như để bọn họ nhớ dai.
Về đến nhà, Trần Ngọc lấy làm lạ hỏi: “Không phải con đi họp phụ huynh sao? Sao về nhanh vậy?”
Vương Bác Thần nói: “Con đổi trường mẫu giáo cho Dao Dao.”
Dao Dao bĩu môi nói: “Bà ngoại, Tiểu Bảo và ba mẹ cậu ấy bắt nạt cháu, còn muốn đánh ba nữa, cuối cùng họ đã bị chú cảnh sát bắt đi rồi.”
Nghe vậy, Trần Ngọc cũng đoán ra được điều gì đó, bà ôm cô bé nói: “Mấy con đàn bà nhiều chuyện, miệng chó không thể khạc ra ngà voi.”
Dao Dao chớp mắt, tò mò hỏi: “Bà ngoại ơi, nhiều chuyện là thế nào vậy ạ?”
Trần Ngọc không vui bóp mặt Dao Dao: “Sói mắt trắng, cái hay thì không học, cái xấu thì học rất nhanh.”
Dao Dao lè lưỡi làm mặt quỷ.
Triệu Thanh Hà lúc này mặt mũi tối sầm bước vào, thở phì phò nói: “Tức chết tôi rồi, bây giờ mà còn có kiểu làm việc như vậy sao, không có tiền thì không chịu làm hả?”
Vương Bác Thần Thiên cười hỏi: “Vợ à, ai chọc em tức giận rồi?”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Chủ nhiệm Lưu chứ ai, em đi làm giấy chứng nhận quyền sử dụng đất và giấy phép xây dựng, ông ta không chỉ đòi 300 triệu đồng mà còn muốn động tay động chân với em. Em điên lên tát cho ông ta một bạt tay, ông ta kêu người ném em ra ngoài, cánh tay em đến giờ vẫn còn đau đây này.”
Sắc mặt Vương Bác Thần trở nên lạnh lùng: “Để anh đi thử xem.”
Chương 113
Triệu Thanh Hà vội vàng nói: “Anh đừng động vô, mấy người kia là nhân viên của chính phủ, không thể đắc tội, về sau còn rất nhiều thủ tục phải làm.”
Vương Bác Thần cười nhẹ nói: “Em yên tâm, anh đi nói lí lẽ.”
Tới nơi, bảo vệ không kiên nhẫn nói: “Sao lại là cô nữa? Chủ nhiệm Lưu của chúng tôi đã nói rồi, làm cho ai cũng được, nhưng không được làm cho cô, hiểu chưa? Mau về đi.”
Triệu Thanh Hà tức giận nói: “Dựa vào đâu mà không được làm cho tôi?”
Bảo vệ cười khẩy: “Ngay cả 300 triệu đồng cũng không có mà muốn tìm chủ nhiệm Lưu chúng tôi làm giấy tờ? Cô nghĩ mình là ai?”
Triệu Thanh Hà còn muốn nói phải trái thì Vương Bác Thần tiến lên một bước, híp mắt nói: “Đây là lời của chủ nhiệm Lưu nói sao?”
“Là tôi nói đấy.”
Chủ nhiệm Lưu khoảng bốn mươi tuổi đứng bên cửa sổ, khịt mũi khinh thường.
Nhà họ Lý đã đánh tiếng, chỉ cần là người từ công ty Hoa Nguyên đến làm giấy tờ thì nhất định không được làm.
Ông ta lau mắt kính, ngạo mạn nói: “Nghe cho rõ đây, tôi làm cho ai chứ không làm cho các người đâu. Nếu không có sự cho phép của tôi thì ai dám làm cho các người.”
Vương Bác Thần bình tĩnh nói: “Ông chắc chứ?”
“Cậu là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi?”
Chủ nhiệm Lưu đeo kính lên, híp mắt, chậm rãi nói: “Triệu Thanh Hà, nể tình cô xinh đẹp, tôi vốn định để cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ làm giấy tờ cho cô. Bây giờ xem ra cô thà bị thằng đàn ông kia chơi cũng không muốn ngủ với tôi. Con điếm như cô mà cũng muốn làm bộ thanh cao với tôi sao?”
Nghe vậy, Triệu Thanh Hà tức giận đến tái mét mặt.
Cô không ngờ rằng chủ nhiệm Lưu là nhân viên quan chức mà lại ăn nói kinh tởm như vậy.
“Tôi đến đây để làm giấy tờ, dựa vào cái gì mà tôi phải đưa tiền cho ông? Tôi sẽ đến gặp cấp trên của ông, tôi không tin không ai quản chuyện này.”
Triệu Thanh Hà nắm tay Vương Bác Thần chuẩn bị rời đi.
“Tôi nói này, cho dù hôm nay cô có đi gặp ông trời thì cũng không làm được gì đâu.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo nghễ nói, ông ta không để ý, chậm rãi uống một ngụm nước.
Nhà họ Lý cũng đã đánh tiếng với mình, lẽ nào lại không lưu ý đến phía trên?
“Đừng nóng, chúng ta đến đây để làm giấy tờ, ông ta nói không làm thì sẽ không làm được sao? Loại cặn bã này không đáng để em tức giận, em cứ coi như bị chó cắn đi. Tin tưởng anh, hôm nay anh chắc chắn sẽ làm xong giấy tờ cho em.”
Vương Bác Thần nhẹ nhàng an ủi. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Mẹ kiếp mày nói ai là chó đấy? Người ở đâu dám đến đây gây rối, đánh cho tao, đánh cho đến khi mẹ nó cũng không nhận ra, tao sẽ chịu trách nhiệm.”
Chủ nhiệm Lưu nổi giận đùng đùng.
Chưa từng có ai dám nói với ông ta như vậy.
Tiểu Tôn mang một vài nhân viên bảo vệ xông tới.
Vương Bác Thần lạnh lùng liếc nhìn, sát khí trong mắt bắn ra bốn phía.
Không khí xung quanh lúc này như đông cứng lại.
Chương 114
Đám người Tiểu Tôn sợ hãi đứng yên tại chỗ, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không dám bước lên phía trước.
Họ đều là những người bình thường, ngày thường ỷ vào thận phận mà bắt nạt người đàng hoàng.
Sao bọn họ có thể chịu được luồng sát khí trên người Vương Bác Thần được.
Ngay cả Triệu Thanh Hà cũng cảm thấy nhiệt độ đột nhiên giảm xuống rất nhiều, có hơi lạnh.
“Ông có chắc sẽ không làm không?”
Vương Bác Thần nhìn chủ nhiệm Lưu.
“Ông đây sẽ không làm cho công ty Hoa Nguyên, mày có thể làm gì tao? Một kẻ thấp hèn lại dám đến đây nói năng ngông cuồng, tụi bây đang muốn tìm chết đấy.”
Chủ nhiệm Lưu ngạo mạn chỉ vào mũi Vương Bác Thần và mắng chửi.
“Tôi đã hứa với vợ tôi hôm nay sẽ đến nói lý lẽ nên tôi sẽ cùng ông nói lý một phen.”
Vương Bác Thần chậm rãi đi tới, bình tĩnh nói: “Ông chọc đến người không nên chọc rồi, bây giờ làm thì ông vẫn còn đường sống, ông xác định sẽ không làm đúng không?”
“Mày đang nói chuyện với ai vậy? Còn dám làm màu trước mặt tao, hôm nay tao sẽ cho mày biết kết cục của việc làm màu trước mặt tao.”
Chủ nhiệm Lưu ăn nói ngạo mạn: “Muốn gọi người tới đúng không? Tao sẽ cho mày cơ hội gọi người tới, gọi người mạnh nhất mà mày quen tới đây. Nếu không, hôm nay đừng mơ bước ra khỏi cánh cửa này.”
“Được.”
Vương Bác Thần vô cảm bấm điện thoại: “Tư Lam, ở đây có một tên chủ nhiệm Lưu, bảo tôi gọi người mạnh nhất tới, cô tới thử xem, cũng không biết có ích không.”
Nghe thấy Vương Bác Thần gọi điện thoại, chủ nhiệm Lưu cười lớn.
Ông ta ngạo mạn chỉ Vương Bác Thần và nói: “Gọi cho thư ký Tư? Mày làm màu cho ai xem, thư ký Tư là người tin cậy bên cạnh Thần Chủ, mày chỉ là một tên hèn mọn, mày là cái thá gì mà gọi cho thư ký Tư?”
Nói đến đây, chủ nhiệm Lưu khoanh tay nói: “Nào nào, mày gọi thư ký Tư đến đây tao xem thử nào. Nếu hôm nay thư ký Tư không đến thì thằng nhóc kia, tao sẽ khiến nửa đời sau của mày phải nằm trên giường.”
Vương Bác Thần không nói gì, lẳng lặng nhìn chủ nhiệm Lưu làm trò hề.
“Bác Thần, chúng ta đi thôi.”
Triệu Thanh Hà kéo Vương Bác Thần.
Cô cũng cảm thấy không có khả năng, lúc trước thư ký Tư giúp mình là vì nể mặt Thần Chủ.
Bây giờ Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, không thể nào hạ thấp địa vị của mình để đi giúp đỡ cô đâu.
“Đi?”
Chủ nhiệm Lưu chống hai tay lên hông ngạo nghễ nói: “Không phải nói quen thư ký Tư sao? Gọi tới tao xem xem, nếu thư ký Tư không tới… hừ hừ, tao không chỉ phế cậu ta mà còn chơi cô trước mặt cậu ta nữa.”
Ông ta chưa kịp nói xong thì một chiếc xe ô tô cờ đỏ hiệu Phủ Thống Đốc đã chạy tới.
Chủ nhiệm Lưu sửng sốt giây lát, sau khi nhìn thấy đoàn người đó xuống xe, ông ta bỗng trợn mắt há mồm.
“Thư ký Tư thật sự đến sao?”
Triệu Thanh Hà kinh ngạc há hốc miệng.
Cô tưởng Vương Bác Thần muốn dọa chủ nhiệm Lưu thôi, không ngờ thư ký Tư lại đến thật.
Thần Chủ đã trả ơn xong rồi, tại sao thư ký Tư lại đến?
Chương 115
Triệu Thanh Hà nhìn Vương Bác Thần đầy hoài nghi.
“Thư… thư ký Tư.”
Sắc mặt chủ nhiệm Lưu trong phút chốc bỗng tái nhợt, hai chân mềm nhũn, trên trán túa đầy mồ hôi lạnh.
“Anh Vương, cô Triệu, gây phiền toái cho hai người rồi, tôi sẽ giải quyết ngay.”
Tư Lam cung kính nói.
Sau đó, cô ta nhìn chủ nhiệm Lưu, trong mắt xẹt qua tia lạnh lùng, nói: “Ông nói là ông trời có đến cũng vô dụng đúng không?”
“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi… tôi… thư ký Tư…”
Hai chân chủ nhiệm Lưu run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp, không thể thốt ra một câu trọn vẹn.
Rầm.
Chủ nhiệm Lưu sợ tới mức ngồi bệt xuống đất, run như cầy sấy.
Thư ký Tư lạnh lùng nói: “Bây giờ tôi đã đến rồi, có tác dụng không?”
Có tác dụng không?
Lời nói hờ hững kia khiến chủ nhiệm Lưu sợ đái ra quần, đáy quần đã ướt đẫm và bốc mùi khai.
“Dưới sự cai trị của Thần Chủ mà ông lại dám kiêu ngạo như vậy sao? Ai cho ông cái gan đó?”
Câu thứ ba của thư ký Tư khiến chủ nhiệm Lưu vốn đã run cầm cập đột nhiên mắt trợn trắng.
Ông ta cũng chỉ ỷ vào một chút quyền lực trong tay để tác oai tác oái, bây giờ đối mặt với một vị tướng giết người trên chiến trường như Tư Lam, chỉ riêng khí thế thôi cũng đã khiến ông ta sợ chết khiếp.
Chủ nhiệm Lưu quỳ trên đất, dập đầu bịch bịch, một lúc sau máu tươi đã chảy ra: “Tôi sai rồi, thư ký Tư, tôi sai rồi, tôi không dám nữa, xin ngài cho tôi một cơ hội.”
Ông ta hối hận muốn chết.
Nếu biết Vương Bác Thần và thư ký Tư có mối quan hệ tốt như vậy thì có nói gì ông ta cũng không dám đắc tội với anh.
Cũng sẽ không cố tình gây khó dễ cho Triệu Thanh Hà.
Nhưng bây giờ đã quá muộn.
Tư Lam đá ông ta ngã nhào: “Ông quỳ sai chỗ rồi.”
Máu tươi chảy ra từ khóe miệng chủ nhiệm Lưu, ông ta nhanh chóng bò đến trước mặt Vương Bác Thần và Triệu Thanh Hà, dập đầu nói: “Cậu Vương, cô Triệu, xin cô cậu cho tôi một cơ hội, tôi sai rồi, tôi thực sự sai rồi.”
“Ông không xứng quỳ trước mặt anh Vương.”
Tư Lam lại đá vào ngực chủ nhiệm Lưu: “Mang đi, thẩm tra kỹ càng.”
Sau đó, Tư Lam nói với Triệu Thanh Hà: “Cô Triệu, cô muốn làm giấy tờ gì, tôi sẽ cho người xử lý và gửi đến công ty cô.”
“Hả?”
Lúc này, Triệu Thanh Hà mới phản ứng lại, cô vội vàng xua tay: “Không, không cần làm phiền thư ký Tư đâu, tôi có thể tự xử lý, cảm ơn cô, tôi lại làm phiền cô rồi.”
“Cô Triệu, cô đừng khách sáo, đây là việc chúng tôi nên làm, nếu không còn việc gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, Tư Lam rời đi.