Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31-35
Chương 31 Hiểu lầm rằng giữa cô và anh ta có vấn đề gì?
“Học chuyện này có rất nhiều đường tắt mà.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
“Phim hành động tình cảm của quốc đảo Nhật sao?” Hứa Thâm hỏi một cách uyển chuyển.
Lệ Quân Trầm đen mặt lại: “Cô biết nhiều quá đấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vẫn mong thái quân đừng trách phạt.”
Lệ Quân Trầm thực sự muốn bóp chết cô.
Nhưng tâm trạng của Hứa Thâm Thâm vô cùng tốt bởi vì cô biết mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Quân Trầm.
Đây lại là tài sản của cô từ nay về sau.
Tới đón họ đến công ty là Bùi Triết.
Hứa Thâm Thâm nở nụ cười chào hỏi: “Trợ lý Bùi, chào buổi sáng.”
Bùi Triết cảm thấy hơi kỳ lạ, không khỏi nhíu mày: “Hứa tiểu thư, chào buổi sáng.”
Đợi sau khi Hứa Thâm Thâm lên xe, Lệ Quân Trầm mới lạnh nhạt hỏi: “Hứa yêu tinh, không được cười với người đàn ông khác.”
Hứa Thâm Thâm thu hồi lại gương mặt giả dối, nét mặt không vui: “Lệ tiên sinh, tôi không phải là quân bài pocker sao lại có thể không cười kia chứ.”
Bùi Triết nhìn Lệ Quân Trầm qua kính chiếu hậu, cảm thấy dạo này hình như anh có những thay đổi vô cùng nhỏ.
Nhưng rốt cuộc thay đổi như thế nào thì anh ta lại không nghĩ ra được.
Lệ Quân Trầm xụ gương mặt bán nước hại dân kia xuống, vô cùng khó chịu.
Hứa Thâm Thâm cũng không còn tâm trạng trêu đùa, đàng hoàng ngồi sát cạnh anh, than thở: “Lệ tiên sinh, cuộc sống ngăn ngủi, trước khi tôi rời khỏi anh thì luôn nghĩ đường lui, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với trợ lý Bùi cũng là để thuận tiện cho việc làm ăn thôi.”
Nàng cười gian xảo giống như một con hồ ly.
Bùi Triết kho khan vài tiếng, không có sự đồng ý của Lệ Quân Trầm, ai dám làm bạn với cô chứ.
Càng không có người dám mở đường lui cho cô.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, một thành phố tràn đầy năng lượng sống như thế này khiến cô lúc này cũng muốn liều mạng một phen.
Đi tới tập đoàn Lệ thị, Hứa Thâm Thâm đi cùng Lệ Quân Trầm lên lầu, họ đợi trong phòng làm việc một lúc thì Diệp Tiêu Nhiên và trợ lý của anh ta cũng xuất hiện.
“Lệ tổng, xin chào.” Diệp Tiêu Nhiên bước tới trước mặt Lệ Quân Trầm, cười như không cười nhìn anh.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt đáp: “Diệp tổng khách sáo rồi.”
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng: “Thâm Thâm, chào buổi sáng. “
Hứa Thâm Thâm cười một cách đoan trang: “Chào buổi sáng.”
Ai ngờ Lệ Quân Trầm lại trầm mặc nhìn cô.
Rõ ràng vừa nãy đã dặn cô không được cười với người đàn ông khác.
“Thâm Thâm không gây phiền phức gì cho Lệ tổng chứ, cô nhóc này hay làm loạn, người bình thường không quản nổi đâu.” Diệp Tiêu Nhiên dịu dàng nói.
Cũng không biết anh ta cố tình hay vô ý nhưng sau khi Lệ Quân Trầm nghe xong câu này thì gương mặt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên u ám.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy anh ta đang làm hại bản thân mình.
“Ha ha, Diệp tổng thực sự biết nói đùa, sao tôi lại gây phiền phức cho Lệ tổng kia chứ.” Hứa Thâm Thâm cười khô khốc, làm tiêu tan sự lúng túng.
Lệ Quân Trầm tỏ vẻ lạnh nhạt: “Nếu không phải là Hứa yêu tinh ra sức thì có lẽ tôi cũng không muốn gặp anh đâu.”
Ra sức?
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt lông mày, sao anh lại có thể bỉ ổi như thế?
Diệp Tiêu Nhiên cười một tiếng, gương mặt không hề thấy sự khó chịu: “Hứa yêu tinh, thực sự rất thích hợp với cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch mép, họ đang bàn luận gì thì cứ bàn đi đừng nhắc đến cô được không?
Bùi Triết đặt đơn yêu cầu bồi thường đã chuẩn bị xong trước mặt Diệp Tiêu Nhiên và nói: “Đây là đơn yêu cầu bồi thường mà chúng tôi đã chuẩn bị, mời Diệp tổng xem qua.”
Diệp Tiêu Nhiên cười nhạt: “Không cần xem, anh chỉ cần nói cho tôi biết con số cụ thể là được, tôi không quan trọng chuyện tiền nong.”
“Một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm trầm xuống.
Gương mặt không chút gợn sóng của Diệp Tiêu Nhiên đã rạn nứt rồi.
Hứa Thâm Thâm cũng sững sờ, cô còn tưởng là hôm qua Lệ Quân Trầm chỉ nói đùa thôi chứ.
“Bụng của Lệ tổng lớn quá.” Diệp Tiêu Nhiên chau mày, điều kiện như vậy thực sự là quá hà khắc.
“Lúc đầu tôi chỉ định đòi bồi thường một trăm triệu nhưng hôm qua anh lại tìm Hứa yêu tinh nên tôi đã thay đổi ý kiến.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm như phủ một màn sương lạnh giá.
“Không ngờ giá trị của cô ấy trong lòng Lệ tổng chỉ đáng giá năm mươi triệu thôi ư.” Diệp Tiêu Nhiên cười chế diễu.
Hứa Thâm Thâm cười ha ha: “Đã quá cao rồi.”
Dù sao anh đã đưa cho cô mười triệu cộng thêm số đó cũng thành sáu mươi triệu rồi, cô cảm thấy bản thân rất đáng giá.
Diệp Tiêu Nhiên cười thành tiếng, nếu như Hứa Thâm Thâm là bạn đồng hành của mình chắc chắn sẽ là đồng đội ngu ngốc.
Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm khẽ cử động, giọng điệu lạnh lùng: “Diệp tổng rất quan tâm tới cô ấy.”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn sang phía Hứa Thâm Thâm khẽ nói: “Không dám giấu gì, tôi đã thích cô nhóc này từ lâu rồi nhưng lúc đầu tôi đã nhường cô ấy cho em trai mình, nó lại không biết trân trọng giờ tôi hối hận rồi muốn quay lại theo đuổi cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, cô nhìn Diệp Tiêu Nhiên đầy vẻ khó tin, anh ta đang nói linh tinh gì thế.
Lệ Quân Trầm cười lạnh, không ngờ thiên kim tiểu thư đã sa cơ vẫn là món hàng bán chạy như vậy.
“Tôi biết Thâm Thâm thiếu nợ anh rất nhiều, hay là Lệ tổng cứ đưa ra một con số đi.” Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày.
“Anh tự tin thế sao, nghĩ rằng tôi sẽ thả người?” Lệ Quân Trầm nhìn sang bên cạnh với ánh mắt sâu xa, khó xác định.
“Lệ tổng dù cho Thâm Thâm đã trải qua chuyện gì chỉ cần cô ấy rời xa anh thì tôi sẽ lấy cô ấy, trừ phi…” Diệp Tiêu Nhiên khẽ trầm xuống, cười lạnh: “Trừ phi anh thích cô ấy.”
Đôi lông mày của Lệ Quân Trầm nhíu chặt lại: “Tôi sẽ không thích cô ấy nhưng cũng sẽ không cho người khác được hưởng lợi.”
Diệp Tiêu Nhiên bật cười: “Thâm Thâm đi theo anh không danh không phận đúng là đã quá thiệt thòi cho cô ấy, dù Lệ tổng thả người lúc nào tôi cũng sẽ cưới hỏi đàng hoàng, để cô ấy làm vợ tôi.”
“Diệp tổng anh đừng nói linh tinh nữa.” Hứa Thâm Thâm lo lắng những lời nói này truyền ra ngoài thì Diệp gia sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Hiện giờ đôi cánh của cô rất yếu ớt không thể nào đối chọi lại với Diệp gia.
“Thâm Thâm, anh Diệp không hề nói đùa.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với đôi mắt nồng đậm tình cảm.
Hứa Thâm Thâm không còn cách nào khác, cô cũng không muốn dây dưa với Diệp gia.
Chim non luôn sợ cành cong.
Diệp Tiêu Nhiên nhận đơn yêu cầu bồi thường ở trên bàn cười nói: “Lệ tổng yên tâm, số tiền đó tôi sẽ đưa anh không thiếu một xu, đối với tôi mà nói cô nhóc này đáng giá với số tiền ấy.”
Nói xong anh ta dẫn theo trợ lý rời đi.
Lệ Quân Trầm tối sầm mặt lại rối tinh rối mù cả lên.
Hứa Thâm Thâm lo lắng: “Lệ tiên sinh, anh sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm là tôi và anh ta…” Hứa Thâm Thâm muốn nói rồi lại thôi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhắm mắt lại, nói với Bùi Triết: “Khoản tiền đó không cần nữa.”
“Không được!” Hứa Thâm Thâm lo lắng, cô đã âm mưu lâu như vậy chính là muốn Diệp gia phải khô máu!
Tuyệt đối không thể vì mấy lời của Diệp Tiêu Nhiên mà để nó trôi theo dòng nước được.
“Lệ tiên sinh, đây là một cái bẫy, Diệp Tiêu Nhiên đang cố ý.” Hứa Thâm Thâm trầm giọng nói, cô không phải là người ngốc nghếch, Diệp Tiêu Nhiên cố tình nói như vậy trước mặt Lệ Quân Trầm không phải chính là vì không muốn Lệ Quân Trầm có được khoản tiền đó sao.
Cô cũng không phải Hứa Thâm Thâm trước kia, bởi những câu nói vô giá trị của đối phương mà sướng tới mức phát điên.
Lệ Quân Trầm trầm mặt xuống nhìn cô không hề tỏ vẻ mặt gì.
Hứa Thâm Thâm đánh bạo ngồi cạnh anh, phân tích: “Khoản tiền một trăm năm mươi triệu này chắc chắn Diệp gia sẽ xót xa vô cùng, Lệ tiên sinh anh không thể không cần nó.”
“Hứa Thâm Thâm cô đang lo sợ sự vất cả của bản thân mình hoàn toàn uổng phí sao?” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm thâm sâu khó lường nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm giật mình, anh biết hết rồi sao?
Hết chương 31.
Chương 32 Trò chơi ai yêu trước người đó sẽ thua
“Lời nói của Lệ tiên sinh luôn khiến người khác khó hiểu.” Hứa Thâm Thâm cười híp mắt: “Khoản tiền này anh không cần thì có thể cho tôi mà, đừng lãng phí vậy chứ.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt, cô cũng tham lam đấy chứ.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ bản thân có phải là đang không biết trời cao đất dày hay không.
“Cho cô thêm năm trăm triệu nữa.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng, thực ra anh đã quyết định như vậy từ trước rồi.
Khi biết sự việc đó đều là do cô sắp đặt anh không hề tức giận mà sâu tận đáy lòng có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Vậy không bằng cho cô khoản tiền ấy để cô hả giận.
Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra, cô chỉ thuận mồm nói thế thôi mà.
“Hứa Thâm Thâm.” Lệ Quân Trầm đặt tay lên môi cô, trầm giọng nói: “Diệp Tiêu Nhiên đã bị cô sắp đặt phải về nước, anh ta cũng có hứng thú với cô đúng như mong muốn, tiếp sau đây cô định làm thế nào?”
Chột dạ!
Hứa Thâm Thâm chột dạ!
Không ngờ tất cả đều không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lệ Quân Trầm.
“Ha ha, Lệ tiên sinh nói gì tôi không hiểu.” Hứa Thâm Thâm giả vờ ngốc nghếch.
“Hôn lễ của Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện tổ chức vào ngày tám tháng sau.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói: “Đến lúc đó cô đi cùng với tôi.”
Đôi mắt đẹp đẽ của Hứa Thâm Thâm khẽ lóe sáng, anh đang sợ bảo vệ gác cổng không cho cô vào nên mới cố ý làm vậy sao?
Cho nên anh có ý định gì với cô đây?
Nhưng có thêm được năm trăm triệu đương nhiên Hứa Thâm Thâm không thể ngờ tới.
Dù sao cũng là tiền của Diệp gia có tiêu xài hoang phí cũng không thấy xót ruột.
“Lệ tiên sinh, cám ơn anh.” Hứa Thâm Thâm cám ơn anh một cách chân thành.
Biết rõ là cô âm mưu làm loạn vậy nhưng anh lại vẫn giúp cô.
Lệ Quân Trầm không nói gì, đôi mắt đen trầm xuống.
“Tôi phải tới công ty đây.” Hứa Thâm Thâm liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã mười giờ rồi.
“Tối ở nhà chờ tôi.” Lệ Quân Trầm thấp giọng nói.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Biết rồi.”
Cô đứng dậy, dáng người thanh thoát rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô như đang suy nghĩ điều gì.
-----
Hứa Thâm Thâm rời khỏi tập đoàn Lệ thị thì đụng phải Nhiếp Văn Du.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, đối phương lại cứ tiến tới chắn đường của cô.
“Hứa Thâm Thâm, chúng ta nói chuyện đi.” Nhiếp Văn Du vênh váo kiêu ngạo nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, cười lạnh: “Nếu như cô ra một cái giá sau đó bảo tôi rời khỏi Lệ Quân Trầm thì cô nên từ bỏ ý định đi bởi vì ở bên Lệ Quân Trầm thứ tôi có được nhiều hơn như vậy.”
Nhiếp Văn Du vừa nghe xong đã tái cả mặt: “Quả nhiên cô không tốt đẹp gì.”
Hứa Thâm Thâm cười giễu nhìn cô ta: “Đúng thế, tôi chẳng tốt đẹp gì nhưng Lệ Quân Trầm cũng biết anh ấy không lỡ rời xa tôi.”
Đôi mắt của Nhiếp Văn Du bỗng đỏ ửng lên, cô ta đã ở bên cạnh Lệ Quân Trầm lâu như vậy nhưng cũng không có được tình cảm của anh.
Dựa vào đâu mà một con yêu tinh vừa mới xuất hiện đã bắt mất hồn của anh chứ.
Hứa Thâm Thâm không có thời gian lằng nhằng với cô ta, đi vòng ra đường sau đó vẫy một chiếc taxi đi tới công ty.
Nhiếp Văn Du quay người tới tìm Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm đang làm việc trong phòng làm việc.
Cô ta không thèm đếm xỉa tới việc Bùi Triết chặn lại cứ thế xông vào phòng.
Lệ Quân Trầm không hề ngẩng đầu lên chỉ cần nghe giọng cũng biết là cô ta: “Nhiếp Văn Du, đừng khiêu khích giới hạn sức chịu đựng của tôi.”
Nhiếp Văn Du bất mãn nhìn anh: “Quân Trầm sao anh lại đối xử với em như thế, em yêu anh mà.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?” Nhiếp Văn Du không cam tâm nhìn anh: “Gương mặt, hình thể của em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
Lệ quân Trầm nhíu mày nói với Bùi Triết đứng ở cửa: “Gọi bảo vệ đi.”
“Lệ Quân Trầm!” Nhiếp Văn Du vô cùng tức giận, cô ta chống hai tay lên bàn, tức giận nói: “Lúc trước là chị của em, bây giờ lại là Hứa Thâm Thâm, tại sao anh chưa bao giờ nhìn tới em.”
“Cô không thể sánh được với Hứa Thâm Thâm, càng không thể sánh được với chị của cô.” Sự nhẫn nại của Lệ Quân Trầm đã đến điểm cực hạn.
Bảo vệ lập tức bước vào lôi Nhiếp Văn Du ra ngoài.
Dù đã được kéo đi rất xa nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng Nhiếp Văn Du gào thét.
Bùi Triết khom người nhìn anh, thấy không còn chuyện gì nữa mới ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa lại.
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào góc bàn như đang suy tính điều gì.
-----
Hứa Thâm Thâm sau khi tan làm thì quay về nhà.
Diêu Tuyết Lệ thấy cô về vô cùng vui vẻ, lập tức căn dặn người giúp việc làm thêm vài món ăn.
Hứa Thâm Thâm nói: “Mẹ đừng làm nữa, chút nữa con phải đi gặp Lệ Quân Trầm.”
Diêu Tuyết Lệ nhíu mày: “Thâm Thâm, con và cậu ta…”
“Mẹ à, trong thẻ này có một trăm triệu, mẹ giữ lại mà dùng, nhỡ xảy ra chuyện gì xấu thì mẹ hãy cầm số tiền mày mà cao chạy xa bay nhé.” Hứa Thâm Thâm kín đáo đưa cho Diêu Tuyết Lệ, chỉ cần bà được an toàn thì bản thân cô sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
“Thâm Thâm!” Diêu Tuyết Lệ nhíu chặt chân mày: “Có phải con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không, có Lệ Quân Trầm thì con sẽ không xảy ra chuyện gì hết, con chỉ lo xa một chút mà thôi.” Hứa Thâm Thâm nói.
Diêu Tuyết Lệ cũng không dám nhận nhưng Hứa Thâm Thâm cứ bảo bà cất cho kỹ.
“Mẹ, mẹ cứ nhận đi nếu không con sẽ không yên tâm.” Hứa Thâm Thâm nghiêm túc nhìn Diệu Tuyết Lệ: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân nếu ở trong nước buồn chán thì con sẽ sắp xếp cho mẹ ra nước ngoài.”
Diêu Tuyết Lệ lắc đầu: “Me không muốn đi đâu hết chỉ muốn ở bên con.”
Bà không thể đi nếu không đến khi chết bà không thể đối điện với chồng mình.
Hứa Thâm Thâm thở dài: “Vâng.”
Cô quay về phòng lấy vài bộ quần áo rồi lại nói chuyện phiếm với Diêu Tuyết Lệ rồi mới rời đi.
Diêu Tuyết Lệ đưa cô ra tới cửa nhìn cô lên xe, đôi mắt bà tràn đầy sự lo lắng.
Nhìn chiếc xe khuất xa dần bà không khỏi thở dài, cũng không biết có nên nói cho cô biết sự thật hay không.
Hứa Thâm Thâm quay lại biệt thự Danh Sơn, xếp đồ của mình vào tủ quần áo, thấy quần áo mình để cùng với quần áo của Lệ Quân Trầm, cô bỗng có cảm giác như họ đã chung sống cùng nhau từ rất lâu rồi.
Cô suy tư, Lệ Quân Trầm là một người đàn ông vô cùng cuốn hút, điều này cô không thể phủ nhận.
Kiểu đàn ông này mới thực sự đáng sợ, giống như cây thuốc phiện khiến cho người ta muốn dừng lại mà không thể.
Cô biết bản thân không có quyền tự chủ, nếu nhỡ may yêu Lệ Quân Trầm thì cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Lệ Quân Trầm bỗng nhiên xuất hiện phía sau lưng cô mà cô không hề phát hiện ra.
Đột nhiên anh bước lại gần, toàn bộ lồng ngực áp vào người cô, hai tay ôm chặt lấy cô, cằm khẽ dựa vào cổ cô.
Hứa Thâm Thâm biết lồng ngực vững chãi như từng đồng vách sắt này không phải nơi tránh bão cho cô nhưng hưởng thụ một chút thì có sao, cùng lắm thì lại phóng khoáng rời đi thôi.
“Nhớ tới anh.” Hứa Thâm Thâm cười híp mắt.
Lệ Quân Trầm cắn lên môi cô, sau đó buông ra: “Hứa Thâm Thâm, cô giả tình giả nghĩa thực sự không còn biết đâu là thật là giả nữa.”
Hứa Thâm Thâm xoay người lại, gương mặt trang điểm sắc sảo áp lên lồng ngực anh cười nói: “Lệ tiên sinh, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Chơi trò gì?” Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Trò chơi người nào yêu trước người đó sẽ thua.” Hứa Thâm Thâm cười nói.
Hết chương 32.
Chương 33 Chưa từng có ai lo lắng cho tôi
“Hứa Thâm Thâm, người đề ra trò chơi này thường sẽ rung động trước.” Lệ Quân Trầm ép cô lên cánh cửa tủ quần áo, cơ thể dán chặt lấy cô.
Hứa Thâm Thâm cố gắng tránh mấy lần nhưng không thể được đôi mắt của cô như phủ lớp sương mù: “Tôi rung động đó, tôi đã rung động trước tiền và quyền lực của Lệ tiên sinh tới mức rối tinh rối mù rồi đó.”
Lệ Quân Trầm không khách sáo luồn tay vào bên trong quần áo của cô, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, đừng yêu tôi.”
Cô cười gằn, hai tay ôm lấy cổ anh: “Lệ tiên sinh, tôi tự biết thân biết phận.”
Đôi lông mày đẹp đẽ gợi cảm của Lệ Quân Trầm nheo lại: “Hứa Thâm Thâm, cô sẽ yêu tôi sao?”
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, đặt tay lên môi của Lệ Quân Trầm: “Lệ tiên sinh, đều là người trưởng thành cả rồi, mọi người đều có như cầu của riêng mình, yêu một cách trần trụi.”
Lệ Quân Trầm cong môi, không có gì cả, môi mỏng lại đè lên.
Đến thời khắc cực hạn của sự vui vẻ Lệ Quân Trầm lại dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn yêu tinh dáng dấp yêu kiều ở trên giường, anh cắt vào bờ vai trắng nõn của cô và hỏi: “Sau khi rời khỏi tôi cô định làm gì?”
Hứa Thâm Thâm khẽ run lên: “Nhanh như vậy mà anh đã hết hứng thú với tôi rồi sao?”
“Ai mà biết được.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, mặt đỏ bừng tỏ vẻ âu sầu: “Anh như vậy thực sự khó cho tôi, dù sao người có thể cho tôi vật chất và sự hưởng thụ chỉ có mình anh.”
Lệ Quân Trầm nhìn cô với đôi mắt trống rỗng, khởi động một lần nữa làm thỏa mãn cô.
“Hứa Thâm Thâm, cô đúng là yêu tinh.” Anh yêu chiều cô, muốn cho cô tất cả những thứ mình có.
Dù cô có giả tình giả nghĩa hay là nửa thật nửa giả thì tam thời anh cũng không muốn bỏ cô đi.
Hai tiếng sau.
Hứa Thâm Thâm nằm ỳ trên giường, cơ thể được quấn bởi chiếc chăn tơ tằm mềm mại, lọn tóc dài hơi xoăn ươn ướt dính lên người và lên mặt cô.
Lệ Quân Trầm vừa tắm xong cơ thể khoan khoái đứng trước mặt cô.
“Lệ tiên sinh, giã gạo cũng phải có mức độ thôi chứ, như thế này thì tôi chịu sao nổi.” Hứa Thâm Thâm oán trách, cô cảm giác như hai chân không còn phải của mình nữa.
“Ngày mai định làm gì?” Lệ Quân Trầm vẫn lạnh như băng.
“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Hứa Thâm Thâm không muốn động đậy, trước đây cô là một cô gái sống khép kín, ngày nghỉ hầu hết đều ở nhà.
“Để thưởng cho cô, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi mua xe.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Hứa Thâm Thâm khẽ giật mình, nheo mắt nhìn anh: “Lệ tiên sinh muốn mua xe cho tôi sao, thực sự là vui mừng đến phát sợ luôn.”
“Có thích loại nào không?” Lệ Quân Trầm hỏi.
“Bentley.” Hứa Thâm Thâm thuận miệng trả lời.
“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, không hề nhăn mày.
Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ ngợi trong lòng, người có tiền đúng là khác thường.
-----
Hôm sau.
Sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã nghe thấy tiếng khởi động xe ở bên ngoài.
Cô từ từ mở mắt phát hiện Lệ Quân Trầm đã không còn ở đây.
Mặc áo ngủ vào, cô đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, kinh ngạc phát hiện trong sân có ba chiếc Bentley vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Cô không khỏi líu lưỡi, có phải cô đang nằm mơ chăng.
Lệ Quân Trầm bước xuống từ chiếc xe chính giữa, ngoắc ngón tay.
Hứa Thâm Thâm ghé miệng ra ngoài cửa sổ sẵng giọng: “Tôi không phải là chó nhé.”
“Không cần biết cô là cái gì, muốn có xe thì lập tức lăn xuống đây.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Được, vậy tôi lăn xuống anh có đỡ được không?” Hứa Thâm Thâm đứng trên ban công hay tay chống cằm nhìn anh cười hì hì.
Đôi mắt của Lệ Quân Trầm Trầm xuống đã thấy cô đã cho một chân ra ngoài ban công.
“Hứa Thâm Thâm!”
Sao anh lại quên mất cô là một đứa điên khùng cơ chứ!
Hứa Thâm Thâm nhảy xuống dưới, Lệ Quân Trầm đã bước vài bước tới trước mặt đỡ gọn cô vào lòng.
Cơ thể rắn chắc của anh giữ chặt lấy cô, nhịp tim chưa bao giờ đập nhanh tới vậy.
“Hứa Thâm Thâm!” Anh nghiến răng nghiến lời hét tên cô.
Hứa Thâm Thâm lại cười, sự bối rối của anh xuất hiện trong chốc lát ấy khiến cô vô cùng rung động.
“Lệ tiên sinh giỏi quá!” Hứa Thâm Thâm hôn lên mặt anh như gà mổ thóc.
Lệ Quân Trầm ấn cô lên bức tường phía sau, hôn một cái thật sâu.
Vừa nãy lần đầu tiên anh có cảm giác không thể thở nổi, trái tim như thể muốn ngừng đập.
Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng sợ lắm chứ cũng không biết mình đã nghĩ gì.
Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu cô chết đi thì mọi chuyện đều chấm hết.
“Sau này không được làm loạn như vậy nữa.” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc phê bình: “Biệt thự mới xây, có người chết ở đây sau này còn người phụ nữ nào dám ở nữa chứ?”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Lệ tiên sinh, anh còn có thể vô tình hơn nữa được không?”
“Không muốn người phụ nữ khác tới đây thì cô phải sống cho tốt vào đừng có chết.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mím môi cúi đầu không nói gì.
Lệ Quân Trầm lôi cô đi tới trước ba chiếc xe nói: “Tự cô chọn đi.”
Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm, nhìn bề ngoài thì ba chiếc xe này tương đối giống nhau, cô lại không biết gì về tính năng của xe cả.
Nhưng cô có một cách chọn lựa thô bạo nhất.
“Lệ tiên sinh, trong ba chiếc xe này, chiếc nào đắt nhất?” Hứa Thâm Thâm cười hỏi.
Lệ Quân Trầm chỉ vào cái ở giữa, gương mặt khẽ tỏ vẻ cương chiều, anh đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy.
Hứa Thâm Thâm đi tới sờ vào nắp ca bô của xe sau đó mở cửa xe ngồi lên ghế lái.
Lệ Quân Trầm đi theo cô, hướng dẫn cho cô.
Hứa Thâm Thâm thắt dây an toàn hai tay cầm vào vô lăng, cười nói: “Những thứ này tôi đều biết.”
Lệ Quân Trầm tỏ vẻ không tin cô.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, bỗng nhiên nhấn mạnh chân ga, xe vù ga vọt ra ngoài như tên bắn vậy.
Tốc độ nhanh tới kinh hồn.
“Hứa Thâm Thâm!” Trái tim của Lệ Quân Trầm sắp nhảy ra ngoài rồi.
Trong lúc bối rối, Hứa Thâm Thâm không tìm thấy chân phanh đâu chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đâm sầm vào cây thạch lưu ở bên cạnh biệt thự.
Kính trước của xe vỡ nát.
Hứa Thâm Thâm được bảo vệ bởi túi khí nên không bị thương.
Lệ Quân Trầm chạy đến mở cửa xe ôm cô ra ngoài rồi chạy tới đồng cỏ.
“Hứa Thâm Thâm, tỉnh lại đi.” Anh vỗ tay vào gương mặt đã tái nhợt của cô.
Hứa Thâm Thâm không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.
Lệ Quân Trầm cảm giác chân tay dần dần lạnh buốt, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm, cô mau tỉnh lại đi nếu không tôi sẽ lột sạch đồ của cô.”
Thế nhưng cô vẫn không hề tỉnh lại.
Lệ Quân Trầm sợ quá ôm lấy cô chuẩn bị đưa cô đi viện.
“Ha ha!” Hứa Thâm Thâm đột nhiên bật cười, hai tay ôm lấy cổ Lệ Quân Trầm, cười rung nhà rung cửa.
“Hứa, Thâm, Thâm!” Lệ Quân Trầm cắn răng, gương mặt hung dữ, ném cô xuống.
May mà Hứa Thâm Thâm nhanh trí, hay tay ôm chặt cổ anh giống như con Kaola mắc trên người anh vậy.
Hơi thở của Lệ Quân Trầm hơi gấp gáp, chưa đầy năm phút mà cô đã định tìm đường chết tới hai lần.
Hứa Thâm Thâm cười, phát hiện Lệ Quân Trầm thực sự lo lắng, chẳng biết sao lại cảm thấy đau lòng, giọng nói của cô khàn khàn: “Từ sau khi bố tôi mất, trừ mẹ tôi ra chưa có ai lo lắng cho tôi như vậy cả.”
Hết chương 33.
Chương 34 Em nhớ anh rồi sao?
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô.
“Đúng rồi, tôi muốn chiếc xe đó, tính năng ưu việt, xảy ra chuyện gì có lẽ còn có thể nhặt lại mạng nhưng cho tôi một chiếc mới nhé.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười.
Dù sao anh cũng có tiền mà, không để ý đâu.
“Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại xem có nên cho cô một chiếc xe không.” Lệ Quân Trầm nghiêm túc nói.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Sao thế?”
“Cô chết thì không sao nhưng nhỡ may liên lụy tới người vô tội trên đường thì phải làm sao?” Sắc mặt Lệ Quân Trầm u ám.
Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm: “Tôi sẽ cố gắng học lái xe.”
“Lời nói của cô tôi không tin đâu.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm dính chặt lấy anh: “Anh không mua cho tôi thì tôi sẽ tìm một người đàn ông nào đó đưa đón tôi.”
Lệ Quân Trầm chăm chú nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm cô cứ thử đi, có tin là tôi đánh gẫy cái chân chó của cô không?”
Hứa Thâm Thâm tung váy lên: “Anh xem đi vừa trắng vừa mịn như thế này mà là chân chó à?”
Tuy cô chỉ cao hơn mét sáu nhưng tỉ lệ cân đối, hai chân thon dài, cặp đùi vô cùng mãn nhãn.
“Bỏ váy xuống đi.” Lệ Quân Trầm khẽ quát: “Tùy tiện quá.”
“Trong sân không có ai cả, vừa nãy anh còn hôn tôi nữa thì sao?” Hứa Thâm Thâm chau mày khó chịu vặn lại.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô rồi quay người đi về phía biệt thự.
Hứa Thâm Thâm đi theo sau nhưng vừa bước được vài bước thì cảm thấy đầu hơi đau.
Chưa kịp gọi Lệ Quân Trầm thì đầu đã nặng trĩu té xỉu.
Lệ Quân Trầm nghe thấy tiếng động xoay người lại đã thấy cô ngất xỉu trên mặt đất, tâm trạng nặng nề.
Anh bước tới ôm lấy cô đi về phòng rồi gọi điện thoại cho bác sĩ cá nhân.
Bác sĩ cá nhân kiểm tra cho cô xong, tháo ống nghe xuống và nói: “Đầu của Hứa tiểu thư bị va đập mạnh nên đã tạo ra chấn động nhỏ ở não bộ, nghỉ ngơi một lát thì sẽ không sao cả, nếu như vẫn không khỏe thì có thể tới bệnh viện.”
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm yêu tinh sắc mặt nhợt nhạt trên giường, thở dài nói: “Ông về đi, có việc gì cần tôi lại gọi cho ông.”
Bác sĩ cá nhân gật đầu, cất dụng cụ trong tay vào hộp thuốc và quay người rời đi.
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới tỉnh lại, cô cảm giác xoay mòng mòng, người trước mặt đều có một cái mắt và hai cái miệng.
“Lệ tiên sinh, tôi bị ngất sao?” Hứa Thâm Thâm thực sự không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra vừa nãy.
“Có một chấn động rất nhỏ ở não bộ, cô cần phải nghỉ ngơi.” Lệ Quân Trầm lạnh đạm.
Hứa Thâm Thâm than thở: “Thực sự là già quá rồi.”
Lệ Quân Trầm nheo mắt lại không phải là già mà cô đã làm quá hết cả lên.
“Tôi đã bảo dì Tiêu chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô đói thì tôi bảo dì ấy mang lên.” Lệ Quân Trầm nói.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Dì Tiêu?”
“Người giúp việc mới tới.” Lệ Quân trầm lạnh lùng nói.
Vậy chuyện của bọn họ vừa nãy không phải dì Tiếu đã thấy hết rồi sao!
Cô ôm chặt lấy chăn, thực sự mất hết sạch mặt mũi rồi.
Lệ Quân Trầm trêu đùa cô: “Giờ mới biết xấu hổ à?”
Hứa Thâm Thâm buồn bã ậm ừ vài tiếng.
“Yên tâm đi, dì Tiêu rất kín miệng, sẽ không nói gì đâu.” Lệ Quân Trầm cười như không cười.
Hứa Thâm Thâm cúi thấp đầu không nói gì, dáng vẻ ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.
Cô giữ chặt lấy tay của Lệ Quân Trầm: “Lệ tiên sinh, anh có thể ngủ cùng tôi một lát được không?”
Lệ Quân Trầm đứng im tại chỗ lạnh lùng nhìn cô.
“Vừa nãy tôi mơ thấy bố tôi, tôi không dám ngủ một mình.” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm hơi run rẩy.
Lệ Quân Trầm không từ chối mà ngồi ở cạnh giường không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm cảm giác được sự yên tâm nên từ từ nhắm mắt lại.
“Bố của cô rất nghiêm khắc với cô sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm giữ chặt tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chỉ là nhìn thấy tôi sa ngã như vậy chắc chắn ông ấy sẽ đau lòng.”
Vừa nãy trong mơ cô nhìn thấy bố.
Nhìn thấy ông ấy nôn ra đầy máu khiến cô vô cùng sợ hãi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ngủ đi.”
Hứa Thâm Thâm khẽ “ừ” một tiếng rồi hơi thở trở nên dần dần bình tĩnh.
-----
Nửa đêm, Hứa Thâm Thâm đói tới mức tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra nhưng phát hiện Lệ Quân Trầm không có ở bên cạnh.
Muộn như vậy rồi mà anh còn đi đâu.
Cô xuống khỏi giường, xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy phòng sách ở đối diện tối đen như mực, cô biết có lẽ Lệ Quân Trầm đã đi ra ngoài.
Cô rón rén xuống lầu đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Dì Tiêu mới tới rất chu đáo, còn để sẵn canh gà ở trong nồi, hiện giờ vẫn còn âm ấm.
Cô múc cho mình một bát rồi một mình ngồi xuống bàn ăn trong nhà bếp uống từ từ.
“Hứa Thâm Thâm.” Giọng nói trầm thấp của Lệ Quân Trầm vang lên từ phía phòng khách.
Hứa Thâm Thâm giật mình suýt nữa đánh rơi thìa trong tay xuống bát.
Cô bưng bát ra khỏi phòng bếp, đèn trong phòng khách chợt sáng lên, thấy Lệ Quân Trầm đang mặc bộ vest màu đen nghiêm chỉnh, lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, quý phái nhàn nhã nhìn mình.
“Anh ra ngoài à?” Hứa Thâm Thâm đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Trên người Lệ Quân Trầm tỏa ra hơi thở lạnh lùng giống như mang theo hơi gió lạnh từ bên ngoài vào.
Hứa Thâm Thâm ngồi xuống múc một muỗng canh gà cho anh.
Lệ Quân Trầm không hề chê đây là muỗng mà cô đã ăn rồi, cúi đầu nếm thử một miếng.
Sự khéo léo của Hứa Thâm Thâm chính là cô không hỏi Lệ Quân Trầm ra ngoài làm gì.
Cô hiểu rõ địa vị của mình, chỉ là bổn phận của một tình nhân, chỉ cần hầu hạ anh tốt là được.
Hỏi han này nọ là trách nhiệm của người vợ.
“Hứa Thâm Thâm.” Anh khẽ gọi.
“Tôi đây.” Hứa Thâm Thâm đáp lời.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hứa Thâm Thâm long lanh giống như vì sao đêm.
Lệ Quân Trầm thở một hơi, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ăn đi.”
Húa Thâm Thâm gật đầu, cúi đầu xuống uống chén canh gà.
Anh đúng là kỳ lạ.
“Tôi uống xong rồi.” Hứa Thâm Thâm đặt bát trong tay xuống, khóe miệng vẫn còn vương một chút nước canh.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực, hôn lên môi cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ run lên, cả người như bị quấn chặt không thể nào trốn tránh được.
Trên người anh có mùi rượu man mát, anh đã uống rượu.
Bát trong tay Hứa Thâm Thâm rơi xuống lăn trên thảm, áo ngủ của cô bị kéo phăng ra, cả người nép vào lồng ngực của Lệ Quân Trầm.
Cách một lớp vải nhưng nhiệt độ của anh đã nhanh chóng bùng cháy.
Hứa Thâm Thâm sợ đánh thức dì Tiêu ở dưới tầng một nên khẽ nói: “Lệ tiên sinh chuyển chỗ khác đi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm khẽ trùng xuống ôm lấy cô đi lên tầng.
Đêm đó Lệ Quân Trầm không hề giống như ngày thường, bình thường thường dù thô lỗ cũng sẽ không hấp tấp nhưng đêm này hình như anh đã hồn vía lên mây.
Hứa Thâm Thâm nép trong ngực anh, mệt muốn chết.
Lệ Quân Trầm hình như cũng rất mệt mỏi, vừa xong là ngủ mất.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy tiếng của Lệ Quân Trầm nỉ non: “Tại sao em còn quay lại?”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhíu mày, câu nói này rõ ràng không phải dành cho cô.
Là nói với người phụ nữ khác sao?
Tuy cô biết mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Quân Trầm nhưng chưa từng hỏi anh đã từng yêu người phụ nữ nào chưa.
Bỗng dưng điện thoại trên tủ đầu giường lóe sáng, Hứa Thâm Thâm biết đó là điện thoại của Lệ Quân Trầm.
Cô tò mò nhìn xem, chỉ thấy trên màn hình có một tin nhắn: “Quân Trầm, em rất nhớ anh.”
Hết chương 34.
Chương 35 Thời gian này đừng quá gần gũi với tôi khi ở bên ngoài
Khi Lệ Quân Trầm tỉnh lại Hứa Thâm Thâm đã rời giường rồi.
Cô thay quần áo, gương mặt tỏ vẻ vội vã: “Lệ tiên sinh, tôi đi trước đây, hôm nay anh không cần phải đưa tôi đi đâu.”
Lệ Quân Trầm ngồi dậy nhìn cô đã trang điểm đẹp đẽ: “Buổi trưa cùng ăn cơm đi.”
Hứa Thâm Thâm cười yêu kiều: “Được, vậy anh tới đón tôi nhé?”
Lệ Quân Trầm gật đầu.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười xách túi xách ra khỏi phòng.
Cô đóng cửa lại xoay người dựa vào tường hít một hơi thật sâu.
Giật cả mình.
Vừa này cô đã định nhân lúc anh chưa tỉnh lại lặng lẽ rời đi vậy mà vẫn chậm một bước.
Từ tối qua khi nhận được tin nhắn đó trong lòng cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
Rốt cuộc là vì sao cô cảm thất rất mơ hồ, thực sự rất mơ hồ.
Cô lắc đầu và nói với bản thân mình: “Hứa Thâm Thâm không được suy nghĩ bậy bạ, trái tim không được rung động.”
Xong rồi cô cất bước đi xuống nhà.
Lệ Quân Trầm mặc quần áo ngủ đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn Hứa Thâm Thâm yểu điệu rời khỏi biệt thự.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại thấy anh, nheo mắt lại vẫy tay về phía anh rồi cười quay người rời đi.
Cô giống như tia nắng chiếu rọi tất cả những chỗ sâu kín nhất của anh.
Quay trở về giường anh cầm điện thoại lên thấy tối qua có nhận được một tin nhắn.
Anh nhíu mày lại, xóa bỏ tin nhắn sau đó đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm.
------
Hứa Thâm Thâm đi tới công ty, vừa vào đến văn phòng thì trợ lý Lâm Tư Kỳ đuổi theo tới nơi.
“Hứa tổng, mười giờ người của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới.” Cô ta khẽ nói.
“Công ty đầu tư Lập Đức?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc: “Không phải họ chỉ chuyên mảng kinh doanh nước ngoài hay sao, đột nhiên lại có hứng thú với kinh doanh nội địa vậy?”
Tuy Hứa Thâm Thâm rất ít khi tiếp xúc với công việc của công ty nhưng công ty đầu tư Lập Đức cô đã từng nghe tới.
Nghe nói tổng giám đốc của Lập Đức lúc trước đã qua đời, giờ là vợ của ông ta tiếp quản.
“Được.” Cô gật đầu, phải chuẩn bị một chút.
Lâm Tư Kỳ dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Lần này người công ty Lập Đức cử tới là Tông Tranh Vanh em trai của tổng tài tiền nhiệm.”
“Biết rồi.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, không biết Tông Tranh Vanh này có lai lịch thế nào.
Gần tới mười giờ, Hứa Thâm Thâm đi họp.
Vừa vào tới cửa cô đã thấy Diệp Mạc Phàm, Bạch Viện Viện cùng với một số cổ đông mà cô không quen biết.
Trong đó có một người đàn ông nhìn có vẻ bất cần đời, lưu manh vô lại ngồi chính giữa họ, chắc có lẽ anh ta chính là Tông Tranh Vanh.
Hiện nay công ty này do cô, Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện cùng quản lý, vậy nên chút nữa khi thảo luận chắc chắn sẽ nảy sinh tranh chấp.
“Đây là Hứa tổng?” Tông Tranh Vanh đánh giá một cách tỉ mỉ Hứa Thâm Thâm, đúng như lời đồn đại bên ngoài, dáng vẻ yêu kiều, đúng là một yêu tinh.
Thái độ của Hứa Thâm Thâm đối với đàn ông đều vô cùng lạnh lùng chỉ trừ mỗi Lệ Quân Trầm mà thôi, cô liếc nhìn Tông Tranh Vanh, giọng điệu lạnh nhạt: “Tông tiên sinh, chào anh.”
Nói xong cô ngồi xuống, tư thế nhàn nhã quan sát mọi người.
Diệp Mạc Phàm chiếm phần lớn cổ phần của tập đoàn Hứa thị nên anh ta là người đầu tiên đứng lên phát biểu ý kiến.
Nội dung anh ta phát biểu rất đơn giản, chính là hi vọng mọi người đồng ý hợp tác cùng với công ty đầu tư Lập Đức.
Mà điều anh ta lo lắng nhất chính là Hứa Thâm Thâm.
Cho nên khi bỏ phiếu anh ta vô cùng lo lắng.
Hứa Thâm Thâm cũng không hề phản đối mà bỏ phiếu tán thành.
“Chà, thái độ của Hứa tổng thực sự khiến người khác khó nắm bắt.” Tông Tranh Vanh thấy Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt với mình, khẽ sờ cằm.
Gương mặt này của anh ta thực sự là lưỡi dao sắc bén đối với phụ nữ.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Nếu có lợi cho sự phát triển của công ty thì tôi sẽ không phản đối.”
Hứa Thâm Thâm không hề lộ vẻ gì khiến Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy cô cố tình làm như vậy chắc chắn là có sự chuẩn bị trước.
Nhưng Hứa Thâm Thâm vô cùng thoải mái cũng không hề có ý gì khác.
“Hiểu rõ thế cục, Hứa tổng quả nhiên không tầm thường.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt, ánh mắt vô cùng mập mờ.
Hứa Thâm Thâm đã miễn dịch với loại đàn ông này, kiểu của anh ta là theo đuổi phụ nữ đều dùng chiêu trò, tưởng rằng mình là chơi đùa thôi cũng có thể theo đuổi được phụ nữ, thực sự suy nghĩ ấy quá ngây thơ.
Cuộc họp kết thúc, Hứa Thâm Thâm chuẩn bị về phòng làm việc.
Tông Tranh Vanh lại chắn đường cô, vuốt tóc cười nói: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng đi ăn cơm đi.”
“Có hẹn rồi.” Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt trả lời.
“Không ngại đưa tôi đi cùng chứ.’ Tông Tranh Vanh định quấn lấy cô tới cùng.
Anh ta thích phụ nữ có tính khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm- kiểu người cay như ớt xinh đẹp long lanh khiến anh ta vô cùng thích thú.
“Có gan thì anh cứ đi đi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cong môi, quay người đi vào thang máy.
Tông Tranh Vanh nheo mắt lại, Hứa Thâm Thâm cũng chỉ có vậy mà thôi, chỉ cần người đàn ông có tiền thì đều có thể hẹn được cô.
Sắp tới thời gian ăn trưa, Tông Tranh Vanh lại tìm tới cô.
“Hứa tổng, đến giờ rồi.” Anh ta dựa vào cửa chỉ tay vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay mình.
Động tác kia rõ ràng là khoe khoang bản thân mình cố tiền, đúng là phù phiếm.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười: “Được.”
Cô đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi công ty cùng anh ta.
Đợi họ đi xa rồi mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Hứa Thâm Thâm đứng ở cổng công ty chờ Lệ Quân Trầm, dáng vẻ bình thản.
Tông Tranh Vanh không hiểu cười nói: “Xe tôi đỗ ở kia, tôi đi đánh xe.”
Hứa Thâm Thâm không từ chối mà cười lạnh nhạt.
Anh ta choáng váng vì nụ cười của cô, xoay người đi lấy xe.
Lúc này chiếc xe Maybach của Lệ Quân Trầm lao tới đỗ trước mặt Hứa Thâm Thâm.
“Lên xe đi.” Cửa xe mở ra, vang lên giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Trầm.
“Lệ Quân Trầm anh không để bụng tôi đưa thêm người đi chứ?” Hứa Thâm Thâm mỉm cười, đôi mắt tinh tế ánh lên một sự giảo hoạt.
Đây rõ ràng là nét mặt âm thầm tính kế người khác.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhíu mày, lúc này anh nhìn thấy Tông Tranh Vanh đi tới.
“Lệ tổng?” Tông Tranh Vanh sửng sốt, chẳng lẽ người hẹn Hứa Thâm Thâm là anh?
Đã biết họ có quan hệ rồi nhưng không ngờ Lệ Quân Trầm lại tự mình đến đón cô đi ăn trưa, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Tông Tranh Vanh, sao lại là cậu?” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất lạnh lẽo.
Tông Tranh Vanh khẽ cong môi: “Ha ha, đương nhiên là tôi, lẽ nào anh hi vọng là cô ấy sao?”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng.
Tông Tranh Vanh nhận ra đã nhiều năm như vậy nhưng người phụ nữ ấy vẫn là điểm yếu của Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm nhìn họ đầy nghi hoặc, rốt cuộc người phụ nữ ấy là ai?
“Nếu Lệ tổng và Hứa tổng đã có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa.” Tông Tranh Vanh nhìn Lệ Quân Trầm đang ngồi trong xe đầy ẩn ý: “Chị dâu tôi sẽ đáp chuyến bay lúc một rưỡi chiều.”
Xong rồi anh ta quay người bỏ đi.
Hứa Thâm Thâm mím môi nhìn Lệ Quân Trầm.
Hình như cô đã nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng, nghĩ tới tin nhắn tối hôm qua có lẽ cô đã hiểu ra rồi.
“Lên xe.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hét lên.
Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn lên xe và đóng cửa xe lại.
Xe từ từ khởi động đi ra khỏi cửa tập đoàn Hứa thị.
Hứa Thâm Thâm trầm ngâm một lúc mới nói: “Lệ tiên sinh.”
“Hứa Thâm Thâm, thời gian này cô đừng gần gũi tôi khi ở bên ngoài.”
Hứa Thâm Thâm hơi dừng lại, nụ cười trên môi suýt chút nữa sụp đổ: “Vì cô ấy sao?”
Hết chương 35.
“Học chuyện này có rất nhiều đường tắt mà.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng.
“Phim hành động tình cảm của quốc đảo Nhật sao?” Hứa Thâm hỏi một cách uyển chuyển.
Lệ Quân Trầm đen mặt lại: “Cô biết nhiều quá đấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Vẫn mong thái quân đừng trách phạt.”
Lệ Quân Trầm thực sự muốn bóp chết cô.
Nhưng tâm trạng của Hứa Thâm Thâm vô cùng tốt bởi vì cô biết mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Quân Trầm.
Đây lại là tài sản của cô từ nay về sau.
Tới đón họ đến công ty là Bùi Triết.
Hứa Thâm Thâm nở nụ cười chào hỏi: “Trợ lý Bùi, chào buổi sáng.”
Bùi Triết cảm thấy hơi kỳ lạ, không khỏi nhíu mày: “Hứa tiểu thư, chào buổi sáng.”
Đợi sau khi Hứa Thâm Thâm lên xe, Lệ Quân Trầm mới lạnh nhạt hỏi: “Hứa yêu tinh, không được cười với người đàn ông khác.”
Hứa Thâm Thâm thu hồi lại gương mặt giả dối, nét mặt không vui: “Lệ tiên sinh, tôi không phải là quân bài pocker sao lại có thể không cười kia chứ.”
Bùi Triết nhìn Lệ Quân Trầm qua kính chiếu hậu, cảm thấy dạo này hình như anh có những thay đổi vô cùng nhỏ.
Nhưng rốt cuộc thay đổi như thế nào thì anh ta lại không nghĩ ra được.
Lệ Quân Trầm xụ gương mặt bán nước hại dân kia xuống, vô cùng khó chịu.
Hứa Thâm Thâm cũng không còn tâm trạng trêu đùa, đàng hoàng ngồi sát cạnh anh, than thở: “Lệ tiên sinh, cuộc sống ngăn ngủi, trước khi tôi rời khỏi anh thì luôn nghĩ đường lui, tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với trợ lý Bùi cũng là để thuận tiện cho việc làm ăn thôi.”
Nàng cười gian xảo giống như một con hồ ly.
Bùi Triết kho khan vài tiếng, không có sự đồng ý của Lệ Quân Trầm, ai dám làm bạn với cô chứ.
Càng không có người dám mở đường lui cho cô.
Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa kính, một thành phố tràn đầy năng lượng sống như thế này khiến cô lúc này cũng muốn liều mạng một phen.
Đi tới tập đoàn Lệ thị, Hứa Thâm Thâm đi cùng Lệ Quân Trầm lên lầu, họ đợi trong phòng làm việc một lúc thì Diệp Tiêu Nhiên và trợ lý của anh ta cũng xuất hiện.
“Lệ tổng, xin chào.” Diệp Tiêu Nhiên bước tới trước mặt Lệ Quân Trầm, cười như không cười nhìn anh.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt đáp: “Diệp tổng khách sáo rồi.”
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, vẻ mặt lại trở nên dịu dàng: “Thâm Thâm, chào buổi sáng. “
Hứa Thâm Thâm cười một cách đoan trang: “Chào buổi sáng.”
Ai ngờ Lệ Quân Trầm lại trầm mặc nhìn cô.
Rõ ràng vừa nãy đã dặn cô không được cười với người đàn ông khác.
“Thâm Thâm không gây phiền phức gì cho Lệ tổng chứ, cô nhóc này hay làm loạn, người bình thường không quản nổi đâu.” Diệp Tiêu Nhiên dịu dàng nói.
Cũng không biết anh ta cố tình hay vô ý nhưng sau khi Lệ Quân Trầm nghe xong câu này thì gương mặt vốn đã lạnh lùng lại càng trở nên u ám.
Hứa Thâm Thâm cảm thấy anh ta đang làm hại bản thân mình.
“Ha ha, Diệp tổng thực sự biết nói đùa, sao tôi lại gây phiền phức cho Lệ tổng kia chứ.” Hứa Thâm Thâm cười khô khốc, làm tiêu tan sự lúng túng.
Lệ Quân Trầm tỏ vẻ lạnh nhạt: “Nếu không phải là Hứa yêu tinh ra sức thì có lẽ tôi cũng không muốn gặp anh đâu.”
Ra sức?
Hứa Thâm Thâm nhíu chặt lông mày, sao anh lại có thể bỉ ổi như thế?
Diệp Tiêu Nhiên cười một tiếng, gương mặt không hề thấy sự khó chịu: “Hứa yêu tinh, thực sự rất thích hợp với cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhếch mép, họ đang bàn luận gì thì cứ bàn đi đừng nhắc đến cô được không?
Bùi Triết đặt đơn yêu cầu bồi thường đã chuẩn bị xong trước mặt Diệp Tiêu Nhiên và nói: “Đây là đơn yêu cầu bồi thường mà chúng tôi đã chuẩn bị, mời Diệp tổng xem qua.”
Diệp Tiêu Nhiên cười nhạt: “Không cần xem, anh chỉ cần nói cho tôi biết con số cụ thể là được, tôi không quan trọng chuyện tiền nong.”
“Một trăm năm mươi triệu.” Lệ Quân Trầm trầm xuống.
Gương mặt không chút gợn sóng của Diệp Tiêu Nhiên đã rạn nứt rồi.
Hứa Thâm Thâm cũng sững sờ, cô còn tưởng là hôm qua Lệ Quân Trầm chỉ nói đùa thôi chứ.
“Bụng của Lệ tổng lớn quá.” Diệp Tiêu Nhiên chau mày, điều kiện như vậy thực sự là quá hà khắc.
“Lúc đầu tôi chỉ định đòi bồi thường một trăm triệu nhưng hôm qua anh lại tìm Hứa yêu tinh nên tôi đã thay đổi ý kiến.” Đôi mắt Lệ Quân Trầm như phủ một màn sương lạnh giá.
“Không ngờ giá trị của cô ấy trong lòng Lệ tổng chỉ đáng giá năm mươi triệu thôi ư.” Diệp Tiêu Nhiên cười chế diễu.
Hứa Thâm Thâm cười ha ha: “Đã quá cao rồi.”
Dù sao anh đã đưa cho cô mười triệu cộng thêm số đó cũng thành sáu mươi triệu rồi, cô cảm thấy bản thân rất đáng giá.
Diệp Tiêu Nhiên cười thành tiếng, nếu như Hứa Thâm Thâm là bạn đồng hành của mình chắc chắn sẽ là đồng đội ngu ngốc.
Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm khẽ cử động, giọng điệu lạnh lùng: “Diệp tổng rất quan tâm tới cô ấy.”
“Đương nhiên rồi.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn sang phía Hứa Thâm Thâm khẽ nói: “Không dám giấu gì, tôi đã thích cô nhóc này từ lâu rồi nhưng lúc đầu tôi đã nhường cô ấy cho em trai mình, nó lại không biết trân trọng giờ tôi hối hận rồi muốn quay lại theo đuổi cô ấy.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, cô nhìn Diệp Tiêu Nhiên đầy vẻ khó tin, anh ta đang nói linh tinh gì thế.
Lệ Quân Trầm cười lạnh, không ngờ thiên kim tiểu thư đã sa cơ vẫn là món hàng bán chạy như vậy.
“Tôi biết Thâm Thâm thiếu nợ anh rất nhiều, hay là Lệ tổng cứ đưa ra một con số đi.” Diệp Tiêu Nhiên nhíu mày.
“Anh tự tin thế sao, nghĩ rằng tôi sẽ thả người?” Lệ Quân Trầm nhìn sang bên cạnh với ánh mắt sâu xa, khó xác định.
“Lệ tổng dù cho Thâm Thâm đã trải qua chuyện gì chỉ cần cô ấy rời xa anh thì tôi sẽ lấy cô ấy, trừ phi…” Diệp Tiêu Nhiên khẽ trầm xuống, cười lạnh: “Trừ phi anh thích cô ấy.”
Đôi lông mày của Lệ Quân Trầm nhíu chặt lại: “Tôi sẽ không thích cô ấy nhưng cũng sẽ không cho người khác được hưởng lợi.”
Diệp Tiêu Nhiên bật cười: “Thâm Thâm đi theo anh không danh không phận đúng là đã quá thiệt thòi cho cô ấy, dù Lệ tổng thả người lúc nào tôi cũng sẽ cưới hỏi đàng hoàng, để cô ấy làm vợ tôi.”
“Diệp tổng anh đừng nói linh tinh nữa.” Hứa Thâm Thâm lo lắng những lời nói này truyền ra ngoài thì Diệp gia sẽ không dễ dàng tha cho cô.
Hiện giờ đôi cánh của cô rất yếu ớt không thể nào đối chọi lại với Diệp gia.
“Thâm Thâm, anh Diệp không hề nói đùa.” Diệp Tiêu Nhiên nhìn cô với đôi mắt nồng đậm tình cảm.
Hứa Thâm Thâm không còn cách nào khác, cô cũng không muốn dây dưa với Diệp gia.
Chim non luôn sợ cành cong.
Diệp Tiêu Nhiên nhận đơn yêu cầu bồi thường ở trên bàn cười nói: “Lệ tổng yên tâm, số tiền đó tôi sẽ đưa anh không thiếu một xu, đối với tôi mà nói cô nhóc này đáng giá với số tiền ấy.”
Nói xong anh ta dẫn theo trợ lý rời đi.
Lệ Quân Trầm tối sầm mặt lại rối tinh rối mù cả lên.
Hứa Thâm Thâm lo lắng: “Lệ tiên sinh, anh sẽ không hiểu lầm đấy chứ?”
Lệ Quân Trầm nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì?”
“Hiểu lầm là tôi và anh ta…” Hứa Thâm Thâm muốn nói rồi lại thôi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhắm mắt lại, nói với Bùi Triết: “Khoản tiền đó không cần nữa.”
“Không được!” Hứa Thâm Thâm lo lắng, cô đã âm mưu lâu như vậy chính là muốn Diệp gia phải khô máu!
Tuyệt đối không thể vì mấy lời của Diệp Tiêu Nhiên mà để nó trôi theo dòng nước được.
“Lệ tiên sinh, đây là một cái bẫy, Diệp Tiêu Nhiên đang cố ý.” Hứa Thâm Thâm trầm giọng nói, cô không phải là người ngốc nghếch, Diệp Tiêu Nhiên cố tình nói như vậy trước mặt Lệ Quân Trầm không phải chính là vì không muốn Lệ Quân Trầm có được khoản tiền đó sao.
Cô cũng không phải Hứa Thâm Thâm trước kia, bởi những câu nói vô giá trị của đối phương mà sướng tới mức phát điên.
Lệ Quân Trầm trầm mặt xuống nhìn cô không hề tỏ vẻ mặt gì.
Hứa Thâm Thâm đánh bạo ngồi cạnh anh, phân tích: “Khoản tiền một trăm năm mươi triệu này chắc chắn Diệp gia sẽ xót xa vô cùng, Lệ tiên sinh anh không thể không cần nó.”
“Hứa Thâm Thâm cô đang lo sợ sự vất cả của bản thân mình hoàn toàn uổng phí sao?” Đôi mắt đen láy của Lệ Quân Trầm thâm sâu khó lường nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm giật mình, anh biết hết rồi sao?
Hết chương 31.
Chương 32 Trò chơi ai yêu trước người đó sẽ thua
“Lời nói của Lệ tiên sinh luôn khiến người khác khó hiểu.” Hứa Thâm Thâm cười híp mắt: “Khoản tiền này anh không cần thì có thể cho tôi mà, đừng lãng phí vậy chứ.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt, cô cũng tham lam đấy chứ.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, trong lòng thầm nghĩ bản thân có phải là đang không biết trời cao đất dày hay không.
“Cho cô thêm năm trăm triệu nữa.” Lệ Quân Trầm lạnh như băng, thực ra anh đã quyết định như vậy từ trước rồi.
Khi biết sự việc đó đều là do cô sắp đặt anh không hề tức giận mà sâu tận đáy lòng có thể đoán được suy nghĩ của cô.
Vậy không bằng cho cô khoản tiền ấy để cô hả giận.
Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra, cô chỉ thuận mồm nói thế thôi mà.
“Hứa Thâm Thâm.” Lệ Quân Trầm đặt tay lên môi cô, trầm giọng nói: “Diệp Tiêu Nhiên đã bị cô sắp đặt phải về nước, anh ta cũng có hứng thú với cô đúng như mong muốn, tiếp sau đây cô định làm thế nào?”
Chột dạ!
Hứa Thâm Thâm chột dạ!
Không ngờ tất cả đều không thoát khỏi cặp mắt tinh tường của Lệ Quân Trầm.
“Ha ha, Lệ tiên sinh nói gì tôi không hiểu.” Hứa Thâm Thâm giả vờ ngốc nghếch.
“Hôn lễ của Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện tổ chức vào ngày tám tháng sau.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nói: “Đến lúc đó cô đi cùng với tôi.”
Đôi mắt đẹp đẽ của Hứa Thâm Thâm khẽ lóe sáng, anh đang sợ bảo vệ gác cổng không cho cô vào nên mới cố ý làm vậy sao?
Cho nên anh có ý định gì với cô đây?
Nhưng có thêm được năm trăm triệu đương nhiên Hứa Thâm Thâm không thể ngờ tới.
Dù sao cũng là tiền của Diệp gia có tiêu xài hoang phí cũng không thấy xót ruột.
“Lệ tiên sinh, cám ơn anh.” Hứa Thâm Thâm cám ơn anh một cách chân thành.
Biết rõ là cô âm mưu làm loạn vậy nhưng anh lại vẫn giúp cô.
Lệ Quân Trầm không nói gì, đôi mắt đen trầm xuống.
“Tôi phải tới công ty đây.” Hứa Thâm Thâm liếc nhìn đồng hồ trên tay, đã mười giờ rồi.
“Tối ở nhà chờ tôi.” Lệ Quân Trầm thấp giọng nói.
Hứa Thâm Thâm gật đầu: “Biết rồi.”
Cô đứng dậy, dáng người thanh thoát rời đi.
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô như đang suy nghĩ điều gì.
-----
Hứa Thâm Thâm rời khỏi tập đoàn Lệ thị thì đụng phải Nhiếp Văn Du.
Cô giả vờ như không nhìn thấy, đối phương lại cứ tiến tới chắn đường của cô.
“Hứa Thâm Thâm, chúng ta nói chuyện đi.” Nhiếp Văn Du vênh váo kiêu ngạo nhìn cô.
Hứa Thâm Thâm híp mắt lại, cười lạnh: “Nếu như cô ra một cái giá sau đó bảo tôi rời khỏi Lệ Quân Trầm thì cô nên từ bỏ ý định đi bởi vì ở bên Lệ Quân Trầm thứ tôi có được nhiều hơn như vậy.”
Nhiếp Văn Du vừa nghe xong đã tái cả mặt: “Quả nhiên cô không tốt đẹp gì.”
Hứa Thâm Thâm cười giễu nhìn cô ta: “Đúng thế, tôi chẳng tốt đẹp gì nhưng Lệ Quân Trầm cũng biết anh ấy không lỡ rời xa tôi.”
Đôi mắt của Nhiếp Văn Du bỗng đỏ ửng lên, cô ta đã ở bên cạnh Lệ Quân Trầm lâu như vậy nhưng cũng không có được tình cảm của anh.
Dựa vào đâu mà một con yêu tinh vừa mới xuất hiện đã bắt mất hồn của anh chứ.
Hứa Thâm Thâm không có thời gian lằng nhằng với cô ta, đi vòng ra đường sau đó vẫy một chiếc taxi đi tới công ty.
Nhiếp Văn Du quay người tới tìm Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm đang làm việc trong phòng làm việc.
Cô ta không thèm đếm xỉa tới việc Bùi Triết chặn lại cứ thế xông vào phòng.
Lệ Quân Trầm không hề ngẩng đầu lên chỉ cần nghe giọng cũng biết là cô ta: “Nhiếp Văn Du, đừng khiêu khích giới hạn sức chịu đựng của tôi.”
Nhiếp Văn Du bất mãn nhìn anh: “Quân Trầm sao anh lại đối xử với em như thế, em yêu anh mà.”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”
“Em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?” Nhiếp Văn Du không cam tâm nhìn anh: “Gương mặt, hình thể của em có chỗ nào không bằng cô ta chứ?”
Lệ quân Trầm nhíu mày nói với Bùi Triết đứng ở cửa: “Gọi bảo vệ đi.”
“Lệ Quân Trầm!” Nhiếp Văn Du vô cùng tức giận, cô ta chống hai tay lên bàn, tức giận nói: “Lúc trước là chị của em, bây giờ lại là Hứa Thâm Thâm, tại sao anh chưa bao giờ nhìn tới em.”
“Cô không thể sánh được với Hứa Thâm Thâm, càng không thể sánh được với chị của cô.” Sự nhẫn nại của Lệ Quân Trầm đã đến điểm cực hạn.
Bảo vệ lập tức bước vào lôi Nhiếp Văn Du ra ngoài.
Dù đã được kéo đi rất xa nhưng anh vẫn nghe thấy tiếng Nhiếp Văn Du gào thét.
Bùi Triết khom người nhìn anh, thấy không còn chuyện gì nữa mới ra ngoài, tiện tay đóng sập cửa lại.
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm vào góc bàn như đang suy tính điều gì.
-----
Hứa Thâm Thâm sau khi tan làm thì quay về nhà.
Diêu Tuyết Lệ thấy cô về vô cùng vui vẻ, lập tức căn dặn người giúp việc làm thêm vài món ăn.
Hứa Thâm Thâm nói: “Mẹ đừng làm nữa, chút nữa con phải đi gặp Lệ Quân Trầm.”
Diêu Tuyết Lệ nhíu mày: “Thâm Thâm, con và cậu ta…”
“Mẹ à, trong thẻ này có một trăm triệu, mẹ giữ lại mà dùng, nhỡ xảy ra chuyện gì xấu thì mẹ hãy cầm số tiền mày mà cao chạy xa bay nhé.” Hứa Thâm Thâm kín đáo đưa cho Diêu Tuyết Lệ, chỉ cần bà được an toàn thì bản thân cô sẽ không cần phải lo lắng gì nữa.
“Thâm Thâm!” Diêu Tuyết Lệ nhíu chặt chân mày: “Có phải con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Không, có Lệ Quân Trầm thì con sẽ không xảy ra chuyện gì hết, con chỉ lo xa một chút mà thôi.” Hứa Thâm Thâm nói.
Diêu Tuyết Lệ cũng không dám nhận nhưng Hứa Thâm Thâm cứ bảo bà cất cho kỹ.
“Mẹ, mẹ cứ nhận đi nếu không con sẽ không yên tâm.” Hứa Thâm Thâm nghiêm túc nhìn Diệu Tuyết Lệ: “Mẹ, mẹ phải chăm sóc tốt cho bản thân nếu ở trong nước buồn chán thì con sẽ sắp xếp cho mẹ ra nước ngoài.”
Diêu Tuyết Lệ lắc đầu: “Me không muốn đi đâu hết chỉ muốn ở bên con.”
Bà không thể đi nếu không đến khi chết bà không thể đối điện với chồng mình.
Hứa Thâm Thâm thở dài: “Vâng.”
Cô quay về phòng lấy vài bộ quần áo rồi lại nói chuyện phiếm với Diêu Tuyết Lệ rồi mới rời đi.
Diêu Tuyết Lệ đưa cô ra tới cửa nhìn cô lên xe, đôi mắt bà tràn đầy sự lo lắng.
Nhìn chiếc xe khuất xa dần bà không khỏi thở dài, cũng không biết có nên nói cho cô biết sự thật hay không.
Hứa Thâm Thâm quay lại biệt thự Danh Sơn, xếp đồ của mình vào tủ quần áo, thấy quần áo mình để cùng với quần áo của Lệ Quân Trầm, cô bỗng có cảm giác như họ đã chung sống cùng nhau từ rất lâu rồi.
Cô suy tư, Lệ Quân Trầm là một người đàn ông vô cùng cuốn hút, điều này cô không thể phủ nhận.
Kiểu đàn ông này mới thực sự đáng sợ, giống như cây thuốc phiện khiến cho người ta muốn dừng lại mà không thể.
Cô biết bản thân không có quyền tự chủ, nếu nhỡ may yêu Lệ Quân Trầm thì cô cũng không biết phải làm thế nào mới đúng.
“Đang suy nghĩ gì thế?” Lệ Quân Trầm bỗng nhiên xuất hiện phía sau lưng cô mà cô không hề phát hiện ra.
Đột nhiên anh bước lại gần, toàn bộ lồng ngực áp vào người cô, hai tay ôm chặt lấy cô, cằm khẽ dựa vào cổ cô.
Hứa Thâm Thâm biết lồng ngực vững chãi như từng đồng vách sắt này không phải nơi tránh bão cho cô nhưng hưởng thụ một chút thì có sao, cùng lắm thì lại phóng khoáng rời đi thôi.
“Nhớ tới anh.” Hứa Thâm Thâm cười híp mắt.
Lệ Quân Trầm cắn lên môi cô, sau đó buông ra: “Hứa Thâm Thâm, cô giả tình giả nghĩa thực sự không còn biết đâu là thật là giả nữa.”
Hứa Thâm Thâm xoay người lại, gương mặt trang điểm sắc sảo áp lên lồng ngực anh cười nói: “Lệ tiên sinh, chúng ta chơi một trò chơi đi.”
“Chơi trò gì?” Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô đầy nghi ngờ.
“Trò chơi người nào yêu trước người đó sẽ thua.” Hứa Thâm Thâm cười nói.
Hết chương 32.
Chương 33 Chưa từng có ai lo lắng cho tôi
“Hứa Thâm Thâm, người đề ra trò chơi này thường sẽ rung động trước.” Lệ Quân Trầm ép cô lên cánh cửa tủ quần áo, cơ thể dán chặt lấy cô.
Hứa Thâm Thâm cố gắng tránh mấy lần nhưng không thể được đôi mắt của cô như phủ lớp sương mù: “Tôi rung động đó, tôi đã rung động trước tiền và quyền lực của Lệ tiên sinh tới mức rối tinh rối mù rồi đó.”
Lệ Quân Trầm không khách sáo luồn tay vào bên trong quần áo của cô, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, đừng yêu tôi.”
Cô cười gằn, hai tay ôm lấy cổ anh: “Lệ tiên sinh, tôi tự biết thân biết phận.”
Đôi lông mày đẹp đẽ gợi cảm của Lệ Quân Trầm nheo lại: “Hứa Thâm Thâm, cô sẽ yêu tôi sao?”
Hứa Thâm Thâm cười yếu ớt, đặt tay lên môi của Lệ Quân Trầm: “Lệ tiên sinh, đều là người trưởng thành cả rồi, mọi người đều có như cầu của riêng mình, yêu một cách trần trụi.”
Lệ Quân Trầm cong môi, không có gì cả, môi mỏng lại đè lên.
Đến thời khắc cực hạn của sự vui vẻ Lệ Quân Trầm lại dừng lại, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn yêu tinh dáng dấp yêu kiều ở trên giường, anh cắt vào bờ vai trắng nõn của cô và hỏi: “Sau khi rời khỏi tôi cô định làm gì?”
Hứa Thâm Thâm khẽ run lên: “Nhanh như vậy mà anh đã hết hứng thú với tôi rồi sao?”
“Ai mà biết được.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, mặt đỏ bừng tỏ vẻ âu sầu: “Anh như vậy thực sự khó cho tôi, dù sao người có thể cho tôi vật chất và sự hưởng thụ chỉ có mình anh.”
Lệ Quân Trầm nhìn cô với đôi mắt trống rỗng, khởi động một lần nữa làm thỏa mãn cô.
“Hứa Thâm Thâm, cô đúng là yêu tinh.” Anh yêu chiều cô, muốn cho cô tất cả những thứ mình có.
Dù cô có giả tình giả nghĩa hay là nửa thật nửa giả thì tam thời anh cũng không muốn bỏ cô đi.
Hai tiếng sau.
Hứa Thâm Thâm nằm ỳ trên giường, cơ thể được quấn bởi chiếc chăn tơ tằm mềm mại, lọn tóc dài hơi xoăn ươn ướt dính lên người và lên mặt cô.
Lệ Quân Trầm vừa tắm xong cơ thể khoan khoái đứng trước mặt cô.
“Lệ tiên sinh, giã gạo cũng phải có mức độ thôi chứ, như thế này thì tôi chịu sao nổi.” Hứa Thâm Thâm oán trách, cô cảm giác như hai chân không còn phải của mình nữa.
“Ngày mai định làm gì?” Lệ Quân Trầm vẫn lạnh như băng.
“Ngày mai là cuối tuần, tôi muốn ở nhà nghỉ ngơi.” Hứa Thâm Thâm không muốn động đậy, trước đây cô là một cô gái sống khép kín, ngày nghỉ hầu hết đều ở nhà.
“Để thưởng cho cô, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi mua xe.” Lệ Quân Trầm lạnh nhạt.
Hứa Thâm Thâm khẽ giật mình, nheo mắt nhìn anh: “Lệ tiên sinh muốn mua xe cho tôi sao, thực sự là vui mừng đến phát sợ luôn.”
“Có thích loại nào không?” Lệ Quân Trầm hỏi.
“Bentley.” Hứa Thâm Thâm thuận miệng trả lời.
“Ừm.” Lệ Quân Trầm gật đầu, không hề nhăn mày.
Hứa Thâm Thâm thầm nghĩ ngợi trong lòng, người có tiền đúng là khác thường.
-----
Hôm sau.
Sáng sớm Hứa Thâm Thâm đã nghe thấy tiếng khởi động xe ở bên ngoài.
Cô từ từ mở mắt phát hiện Lệ Quân Trầm đã không còn ở đây.
Mặc áo ngủ vào, cô đi về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, kinh ngạc phát hiện trong sân có ba chiếc Bentley vô cùng xa hoa lộng lẫy.
Cô không khỏi líu lưỡi, có phải cô đang nằm mơ chăng.
Lệ Quân Trầm bước xuống từ chiếc xe chính giữa, ngoắc ngón tay.
Hứa Thâm Thâm ghé miệng ra ngoài cửa sổ sẵng giọng: “Tôi không phải là chó nhé.”
“Không cần biết cô là cái gì, muốn có xe thì lập tức lăn xuống đây.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
“Được, vậy tôi lăn xuống anh có đỡ được không?” Hứa Thâm Thâm đứng trên ban công hay tay chống cằm nhìn anh cười hì hì.
Đôi mắt của Lệ Quân Trầm Trầm xuống đã thấy cô đã cho một chân ra ngoài ban công.
“Hứa Thâm Thâm!”
Sao anh lại quên mất cô là một đứa điên khùng cơ chứ!
Hứa Thâm Thâm nhảy xuống dưới, Lệ Quân Trầm đã bước vài bước tới trước mặt đỡ gọn cô vào lòng.
Cơ thể rắn chắc của anh giữ chặt lấy cô, nhịp tim chưa bao giờ đập nhanh tới vậy.
“Hứa Thâm Thâm!” Anh nghiến răng nghiến lời hét tên cô.
Hứa Thâm Thâm lại cười, sự bối rối của anh xuất hiện trong chốc lát ấy khiến cô vô cùng rung động.
“Lệ tiên sinh giỏi quá!” Hứa Thâm Thâm hôn lên mặt anh như gà mổ thóc.
Lệ Quân Trầm ấn cô lên bức tường phía sau, hôn một cái thật sâu.
Vừa nãy lần đầu tiên anh có cảm giác không thể thở nổi, trái tim như thể muốn ngừng đập.
Thực ra Hứa Thâm Thâm cũng sợ lắm chứ cũng không biết mình đã nghĩ gì.
Chỉ là đột nhiên nghĩ tới chuyện nếu cô chết đi thì mọi chuyện đều chấm hết.
“Sau này không được làm loạn như vậy nữa.” Lệ Quân Trầm nghiêm khắc phê bình: “Biệt thự mới xây, có người chết ở đây sau này còn người phụ nữ nào dám ở nữa chứ?”
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Lệ tiên sinh, anh còn có thể vô tình hơn nữa được không?”
“Không muốn người phụ nữ khác tới đây thì cô phải sống cho tốt vào đừng có chết.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm mím môi cúi đầu không nói gì.
Lệ Quân Trầm lôi cô đi tới trước ba chiếc xe nói: “Tự cô chọn đi.”
Hứa Thâm Thâm nhìn chằm chằm, nhìn bề ngoài thì ba chiếc xe này tương đối giống nhau, cô lại không biết gì về tính năng của xe cả.
Nhưng cô có một cách chọn lựa thô bạo nhất.
“Lệ tiên sinh, trong ba chiếc xe này, chiếc nào đắt nhất?” Hứa Thâm Thâm cười hỏi.
Lệ Quân Trầm chỉ vào cái ở giữa, gương mặt khẽ tỏ vẻ cương chiều, anh đã đoán được cô sẽ hỏi như vậy.
Hứa Thâm Thâm đi tới sờ vào nắp ca bô của xe sau đó mở cửa xe ngồi lên ghế lái.
Lệ Quân Trầm đi theo cô, hướng dẫn cho cô.
Hứa Thâm Thâm thắt dây an toàn hai tay cầm vào vô lăng, cười nói: “Những thứ này tôi đều biết.”
Lệ Quân Trầm tỏ vẻ không tin cô.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, bỗng nhiên nhấn mạnh chân ga, xe vù ga vọt ra ngoài như tên bắn vậy.
Tốc độ nhanh tới kinh hồn.
“Hứa Thâm Thâm!” Trái tim của Lệ Quân Trầm sắp nhảy ra ngoài rồi.
Trong lúc bối rối, Hứa Thâm Thâm không tìm thấy chân phanh đâu chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đâm sầm vào cây thạch lưu ở bên cạnh biệt thự.
Kính trước của xe vỡ nát.
Hứa Thâm Thâm được bảo vệ bởi túi khí nên không bị thương.
Lệ Quân Trầm chạy đến mở cửa xe ôm cô ra ngoài rồi chạy tới đồng cỏ.
“Hứa Thâm Thâm, tỉnh lại đi.” Anh vỗ tay vào gương mặt đã tái nhợt của cô.
Hứa Thâm Thâm không hề nhúc nhích, cũng không có phản ứng gì.
Lệ Quân Trầm cảm giác chân tay dần dần lạnh buốt, đôi mắt đen lạnh lùng: “Hứa Thâm Thâm, cô mau tỉnh lại đi nếu không tôi sẽ lột sạch đồ của cô.”
Thế nhưng cô vẫn không hề tỉnh lại.
Lệ Quân Trầm sợ quá ôm lấy cô chuẩn bị đưa cô đi viện.
“Ha ha!” Hứa Thâm Thâm đột nhiên bật cười, hai tay ôm lấy cổ Lệ Quân Trầm, cười rung nhà rung cửa.
“Hứa, Thâm, Thâm!” Lệ Quân Trầm cắn răng, gương mặt hung dữ, ném cô xuống.
May mà Hứa Thâm Thâm nhanh trí, hay tay ôm chặt cổ anh giống như con Kaola mắc trên người anh vậy.
Hơi thở của Lệ Quân Trầm hơi gấp gáp, chưa đầy năm phút mà cô đã định tìm đường chết tới hai lần.
Hứa Thâm Thâm cười, phát hiện Lệ Quân Trầm thực sự lo lắng, chẳng biết sao lại cảm thấy đau lòng, giọng nói của cô khàn khàn: “Từ sau khi bố tôi mất, trừ mẹ tôi ra chưa có ai lo lắng cho tôi như vậy cả.”
Hết chương 33.
Chương 34 Em nhớ anh rồi sao?
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô.
“Đúng rồi, tôi muốn chiếc xe đó, tính năng ưu việt, xảy ra chuyện gì có lẽ còn có thể nhặt lại mạng nhưng cho tôi một chiếc mới nhé.” Hứa Thâm Thâm khẽ cười.
Dù sao anh cũng có tiền mà, không để ý đâu.
“Có lẽ tôi nên suy nghĩ lại xem có nên cho cô một chiếc xe không.” Lệ Quân Trầm nghiêm túc nói.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày: “Sao thế?”
“Cô chết thì không sao nhưng nhỡ may liên lụy tới người vô tội trên đường thì phải làm sao?” Sắc mặt Lệ Quân Trầm u ám.
Hứa Thâm Thâm ôm lấy cánh tay Lệ Quân Trầm: “Tôi sẽ cố gắng học lái xe.”
“Lời nói của cô tôi không tin đâu.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Hứa Thâm Thâm dính chặt lấy anh: “Anh không mua cho tôi thì tôi sẽ tìm một người đàn ông nào đó đưa đón tôi.”
Lệ Quân Trầm chăm chú nhìn cô: “Hứa Thâm Thâm cô cứ thử đi, có tin là tôi đánh gẫy cái chân chó của cô không?”
Hứa Thâm Thâm tung váy lên: “Anh xem đi vừa trắng vừa mịn như thế này mà là chân chó à?”
Tuy cô chỉ cao hơn mét sáu nhưng tỉ lệ cân đối, hai chân thon dài, cặp đùi vô cùng mãn nhãn.
“Bỏ váy xuống đi.” Lệ Quân Trầm khẽ quát: “Tùy tiện quá.”
“Trong sân không có ai cả, vừa nãy anh còn hôn tôi nữa thì sao?” Hứa Thâm Thâm chau mày khó chịu vặn lại.
Lệ Quân Trầm liếc nhìn cô rồi quay người đi về phía biệt thự.
Hứa Thâm Thâm đi theo sau nhưng vừa bước được vài bước thì cảm thấy đầu hơi đau.
Chưa kịp gọi Lệ Quân Trầm thì đầu đã nặng trĩu té xỉu.
Lệ Quân Trầm nghe thấy tiếng động xoay người lại đã thấy cô ngất xỉu trên mặt đất, tâm trạng nặng nề.
Anh bước tới ôm lấy cô đi về phòng rồi gọi điện thoại cho bác sĩ cá nhân.
Bác sĩ cá nhân kiểm tra cho cô xong, tháo ống nghe xuống và nói: “Đầu của Hứa tiểu thư bị va đập mạnh nên đã tạo ra chấn động nhỏ ở não bộ, nghỉ ngơi một lát thì sẽ không sao cả, nếu như vẫn không khỏe thì có thể tới bệnh viện.”
Lệ Quân Trầm nhìn chằm chằm yêu tinh sắc mặt nhợt nhạt trên giường, thở dài nói: “Ông về đi, có việc gì cần tôi lại gọi cho ông.”
Bác sĩ cá nhân gật đầu, cất dụng cụ trong tay vào hộp thuốc và quay người rời đi.
Lúc này Hứa Thâm Thâm mới tỉnh lại, cô cảm giác xoay mòng mòng, người trước mặt đều có một cái mắt và hai cái miệng.
“Lệ tiên sinh, tôi bị ngất sao?” Hứa Thâm Thâm thực sự không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra vừa nãy.
“Có một chấn động rất nhỏ ở não bộ, cô cần phải nghỉ ngơi.” Lệ Quân Trầm lạnh đạm.
Hứa Thâm Thâm than thở: “Thực sự là già quá rồi.”
Lệ Quân Trầm nheo mắt lại không phải là già mà cô đã làm quá hết cả lên.
“Tôi đã bảo dì Tiêu chuẩn bị đồ ăn cho cô, cô đói thì tôi bảo dì ấy mang lên.” Lệ Quân Trầm nói.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Dì Tiêu?”
“Người giúp việc mới tới.” Lệ Quân trầm lạnh lùng nói.
Vậy chuyện của bọn họ vừa nãy không phải dì Tiếu đã thấy hết rồi sao!
Cô ôm chặt lấy chăn, thực sự mất hết sạch mặt mũi rồi.
Lệ Quân Trầm trêu đùa cô: “Giờ mới biết xấu hổ à?”
Hứa Thâm Thâm buồn bã ậm ừ vài tiếng.
“Yên tâm đi, dì Tiêu rất kín miệng, sẽ không nói gì đâu.” Lệ Quân Trầm cười như không cười.
Hứa Thâm Thâm cúi thấp đầu không nói gì, dáng vẻ ngượng ngùng vô cùng đáng yêu.
Cô giữ chặt lấy tay của Lệ Quân Trầm: “Lệ tiên sinh, anh có thể ngủ cùng tôi một lát được không?”
Lệ Quân Trầm đứng im tại chỗ lạnh lùng nhìn cô.
“Vừa nãy tôi mơ thấy bố tôi, tôi không dám ngủ một mình.” Giọng nói của Hứa Thâm Thâm hơi run rẩy.
Lệ Quân Trầm không từ chối mà ngồi ở cạnh giường không nói lời nào.
Hứa Thâm Thâm cảm giác được sự yên tâm nên từ từ nhắm mắt lại.
“Bố của cô rất nghiêm khắc với cô sao?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm giữ chặt tay anh, nhẹ nhàng lắc đầu: “Không, chỉ là nhìn thấy tôi sa ngã như vậy chắc chắn ông ấy sẽ đau lòng.”
Vừa nãy trong mơ cô nhìn thấy bố.
Nhìn thấy ông ấy nôn ra đầy máu khiến cô vô cùng sợ hãi.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Ngủ đi.”
Hứa Thâm Thâm khẽ “ừ” một tiếng rồi hơi thở trở nên dần dần bình tĩnh.
-----
Nửa đêm, Hứa Thâm Thâm đói tới mức tỉnh giấc.
Cô mở mắt ra nhưng phát hiện Lệ Quân Trầm không có ở bên cạnh.
Muộn như vậy rồi mà anh còn đi đâu.
Cô xuống khỏi giường, xỏ dép lê rồi ra khỏi phòng.
Nhìn thấy phòng sách ở đối diện tối đen như mực, cô biết có lẽ Lệ Quân Trầm đã đi ra ngoài.
Cô rón rén xuống lầu đi vào nhà bếp tìm đồ ăn.
Dì Tiêu mới tới rất chu đáo, còn để sẵn canh gà ở trong nồi, hiện giờ vẫn còn âm ấm.
Cô múc cho mình một bát rồi một mình ngồi xuống bàn ăn trong nhà bếp uống từ từ.
“Hứa Thâm Thâm.” Giọng nói trầm thấp của Lệ Quân Trầm vang lên từ phía phòng khách.
Hứa Thâm Thâm giật mình suýt nữa đánh rơi thìa trong tay xuống bát.
Cô bưng bát ra khỏi phòng bếp, đèn trong phòng khách chợt sáng lên, thấy Lệ Quân Trầm đang mặc bộ vest màu đen nghiêm chỉnh, lạnh lùng ngồi trên ghế sofa, quý phái nhàn nhã nhìn mình.
“Anh ra ngoài à?” Hứa Thâm Thâm đã biết rõ nhưng vẫn hỏi.
Trên người Lệ Quân Trầm tỏa ra hơi thở lạnh lùng giống như mang theo hơi gió lạnh từ bên ngoài vào.
Hứa Thâm Thâm ngồi xuống múc một muỗng canh gà cho anh.
Lệ Quân Trầm không hề chê đây là muỗng mà cô đã ăn rồi, cúi đầu nếm thử một miếng.
Sự khéo léo của Hứa Thâm Thâm chính là cô không hỏi Lệ Quân Trầm ra ngoài làm gì.
Cô hiểu rõ địa vị của mình, chỉ là bổn phận của một tình nhân, chỉ cần hầu hạ anh tốt là được.
Hỏi han này nọ là trách nhiệm của người vợ.
“Hứa Thâm Thâm.” Anh khẽ gọi.
“Tôi đây.” Hứa Thâm Thâm đáp lời.
Bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt của Hứa Thâm Thâm long lanh giống như vì sao đêm.
Lệ Quân Trầm thở một hơi, lạnh lùng nói: “Ngoan ngoãn ăn đi.”
Húa Thâm Thâm gật đầu, cúi đầu xuống uống chén canh gà.
Anh đúng là kỳ lạ.
“Tôi uống xong rồi.” Hứa Thâm Thâm đặt bát trong tay xuống, khóe miệng vẫn còn vương một chút nước canh.
Lệ Quân Trầm kéo cô vào ngực, hôn lên môi cô.
Hứa Thâm Thâm khẽ run lên, cả người như bị quấn chặt không thể nào trốn tránh được.
Trên người anh có mùi rượu man mát, anh đã uống rượu.
Bát trong tay Hứa Thâm Thâm rơi xuống lăn trên thảm, áo ngủ của cô bị kéo phăng ra, cả người nép vào lồng ngực của Lệ Quân Trầm.
Cách một lớp vải nhưng nhiệt độ của anh đã nhanh chóng bùng cháy.
Hứa Thâm Thâm sợ đánh thức dì Tiêu ở dưới tầng một nên khẽ nói: “Lệ tiên sinh chuyển chỗ khác đi.”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm khẽ trùng xuống ôm lấy cô đi lên tầng.
Đêm đó Lệ Quân Trầm không hề giống như ngày thường, bình thường thường dù thô lỗ cũng sẽ không hấp tấp nhưng đêm này hình như anh đã hồn vía lên mây.
Hứa Thâm Thâm nép trong ngực anh, mệt muốn chết.
Lệ Quân Trầm hình như cũng rất mệt mỏi, vừa xong là ngủ mất.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mơ, cô nghe thấy tiếng của Lệ Quân Trầm nỉ non: “Tại sao em còn quay lại?”
Hứa Thâm Thâm khẽ nhíu mày, câu nói này rõ ràng không phải dành cho cô.
Là nói với người phụ nữ khác sao?
Tuy cô biết mình là người phụ nữ đầu tiên của Lệ Quân Trầm nhưng chưa từng hỏi anh đã từng yêu người phụ nữ nào chưa.
Bỗng dưng điện thoại trên tủ đầu giường lóe sáng, Hứa Thâm Thâm biết đó là điện thoại của Lệ Quân Trầm.
Cô tò mò nhìn xem, chỉ thấy trên màn hình có một tin nhắn: “Quân Trầm, em rất nhớ anh.”
Hết chương 34.
Chương 35 Thời gian này đừng quá gần gũi với tôi khi ở bên ngoài
Khi Lệ Quân Trầm tỉnh lại Hứa Thâm Thâm đã rời giường rồi.
Cô thay quần áo, gương mặt tỏ vẻ vội vã: “Lệ tiên sinh, tôi đi trước đây, hôm nay anh không cần phải đưa tôi đi đâu.”
Lệ Quân Trầm ngồi dậy nhìn cô đã trang điểm đẹp đẽ: “Buổi trưa cùng ăn cơm đi.”
Hứa Thâm Thâm cười yêu kiều: “Được, vậy anh tới đón tôi nhé?”
Lệ Quân Trầm gật đầu.
Hứa Thâm Thâm mỉm cười xách túi xách ra khỏi phòng.
Cô đóng cửa lại xoay người dựa vào tường hít một hơi thật sâu.
Giật cả mình.
Vừa này cô đã định nhân lúc anh chưa tỉnh lại lặng lẽ rời đi vậy mà vẫn chậm một bước.
Từ tối qua khi nhận được tin nhắn đó trong lòng cô cảm thấy không hề dễ chịu chút nào.
Rốt cuộc là vì sao cô cảm thất rất mơ hồ, thực sự rất mơ hồ.
Cô lắc đầu và nói với bản thân mình: “Hứa Thâm Thâm không được suy nghĩ bậy bạ, trái tim không được rung động.”
Xong rồi cô cất bước đi xuống nhà.
Lệ Quân Trầm mặc quần áo ngủ đứng cạnh cửa sổ sát đất nhìn Hứa Thâm Thâm yểu điệu rời khỏi biệt thự.
Hứa Thâm Thâm quay đầu lại thấy anh, nheo mắt lại vẫy tay về phía anh rồi cười quay người rời đi.
Cô giống như tia nắng chiếu rọi tất cả những chỗ sâu kín nhất của anh.
Quay trở về giường anh cầm điện thoại lên thấy tối qua có nhận được một tin nhắn.
Anh nhíu mày lại, xóa bỏ tin nhắn sau đó đặt điện thoại xuống, đi vào phòng tắm.
------
Hứa Thâm Thâm đi tới công ty, vừa vào đến văn phòng thì trợ lý Lâm Tư Kỳ đuổi theo tới nơi.
“Hứa tổng, mười giờ người của công ty đầu tư Lập Đức sẽ tới.” Cô ta khẽ nói.
“Công ty đầu tư Lập Đức?” Hứa Thâm Thâm hơi kinh ngạc: “Không phải họ chỉ chuyên mảng kinh doanh nước ngoài hay sao, đột nhiên lại có hứng thú với kinh doanh nội địa vậy?”
Tuy Hứa Thâm Thâm rất ít khi tiếp xúc với công việc của công ty nhưng công ty đầu tư Lập Đức cô đã từng nghe tới.
Nghe nói tổng giám đốc của Lập Đức lúc trước đã qua đời, giờ là vợ của ông ta tiếp quản.
“Được.” Cô gật đầu, phải chuẩn bị một chút.
Lâm Tư Kỳ dừng lại một chút lại tiếp tục nói: “Lần này người công ty Lập Đức cử tới là Tông Tranh Vanh em trai của tổng tài tiền nhiệm.”
“Biết rồi.” Hứa Thâm Thâm nhíu mày, không biết Tông Tranh Vanh này có lai lịch thế nào.
Gần tới mười giờ, Hứa Thâm Thâm đi họp.
Vừa vào tới cửa cô đã thấy Diệp Mạc Phàm, Bạch Viện Viện cùng với một số cổ đông mà cô không quen biết.
Trong đó có một người đàn ông nhìn có vẻ bất cần đời, lưu manh vô lại ngồi chính giữa họ, chắc có lẽ anh ta chính là Tông Tranh Vanh.
Hiện nay công ty này do cô, Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện cùng quản lý, vậy nên chút nữa khi thảo luận chắc chắn sẽ nảy sinh tranh chấp.
“Đây là Hứa tổng?” Tông Tranh Vanh đánh giá một cách tỉ mỉ Hứa Thâm Thâm, đúng như lời đồn đại bên ngoài, dáng vẻ yêu kiều, đúng là một yêu tinh.
Thái độ của Hứa Thâm Thâm đối với đàn ông đều vô cùng lạnh lùng chỉ trừ mỗi Lệ Quân Trầm mà thôi, cô liếc nhìn Tông Tranh Vanh, giọng điệu lạnh nhạt: “Tông tiên sinh, chào anh.”
Nói xong cô ngồi xuống, tư thế nhàn nhã quan sát mọi người.
Diệp Mạc Phàm chiếm phần lớn cổ phần của tập đoàn Hứa thị nên anh ta là người đầu tiên đứng lên phát biểu ý kiến.
Nội dung anh ta phát biểu rất đơn giản, chính là hi vọng mọi người đồng ý hợp tác cùng với công ty đầu tư Lập Đức.
Mà điều anh ta lo lắng nhất chính là Hứa Thâm Thâm.
Cho nên khi bỏ phiếu anh ta vô cùng lo lắng.
Hứa Thâm Thâm cũng không hề phản đối mà bỏ phiếu tán thành.
“Chà, thái độ của Hứa tổng thực sự khiến người khác khó nắm bắt.” Tông Tranh Vanh thấy Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt với mình, khẽ sờ cằm.
Gương mặt này của anh ta thực sự là lưỡi dao sắc bén đối với phụ nữ.
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Nếu có lợi cho sự phát triển của công ty thì tôi sẽ không phản đối.”
Hứa Thâm Thâm không hề lộ vẻ gì khiến Diệp Mạc Phàm và Bạch Viện Viện vô cùng lo lắng, luôn cảm thấy cô cố tình làm như vậy chắc chắn là có sự chuẩn bị trước.
Nhưng Hứa Thâm Thâm vô cùng thoải mái cũng không hề có ý gì khác.
“Hiểu rõ thế cục, Hứa tổng quả nhiên không tầm thường.” Tông Tranh Vanh cười híp mắt, ánh mắt vô cùng mập mờ.
Hứa Thâm Thâm đã miễn dịch với loại đàn ông này, kiểu của anh ta là theo đuổi phụ nữ đều dùng chiêu trò, tưởng rằng mình là chơi đùa thôi cũng có thể theo đuổi được phụ nữ, thực sự suy nghĩ ấy quá ngây thơ.
Cuộc họp kết thúc, Hứa Thâm Thâm chuẩn bị về phòng làm việc.
Tông Tranh Vanh lại chắn đường cô, vuốt tóc cười nói: “Buổi trưa cô có rảnh không, cùng đi ăn cơm đi.”
“Có hẹn rồi.” Hứa Thâm Thâm lạnh nhạt trả lời.
“Không ngại đưa tôi đi cùng chứ.’ Tông Tranh Vanh định quấn lấy cô tới cùng.
Anh ta thích phụ nữ có tính khiêu khích.
Hứa Thâm Thâm- kiểu người cay như ớt xinh đẹp long lanh khiến anh ta vô cùng thích thú.
“Có gan thì anh cứ đi đi.” Hứa Thâm Thâm khẽ cong môi, quay người đi vào thang máy.
Tông Tranh Vanh nheo mắt lại, Hứa Thâm Thâm cũng chỉ có vậy mà thôi, chỉ cần người đàn ông có tiền thì đều có thể hẹn được cô.
Sắp tới thời gian ăn trưa, Tông Tranh Vanh lại tìm tới cô.
“Hứa tổng, đến giờ rồi.” Anh ta dựa vào cửa chỉ tay vào chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay mình.
Động tác kia rõ ràng là khoe khoang bản thân mình cố tiền, đúng là phù phiếm.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng cười: “Được.”
Cô đứng dậy cầm túi xách đi ra khỏi công ty cùng anh ta.
Đợi họ đi xa rồi mọi người trong công ty bắt đầu bàn tán sôi nổi.
Hứa Thâm Thâm đứng ở cổng công ty chờ Lệ Quân Trầm, dáng vẻ bình thản.
Tông Tranh Vanh không hiểu cười nói: “Xe tôi đỗ ở kia, tôi đi đánh xe.”
Hứa Thâm Thâm không từ chối mà cười lạnh nhạt.
Anh ta choáng váng vì nụ cười của cô, xoay người đi lấy xe.
Lúc này chiếc xe Maybach của Lệ Quân Trầm lao tới đỗ trước mặt Hứa Thâm Thâm.
“Lên xe đi.” Cửa xe mở ra, vang lên giọng nói lạnh lùng của Lệ Quân Trầm.
“Lệ Quân Trầm anh không để bụng tôi đưa thêm người đi chứ?” Hứa Thâm Thâm mỉm cười, đôi mắt tinh tế ánh lên một sự giảo hoạt.
Đây rõ ràng là nét mặt âm thầm tính kế người khác.
Lệ Quân Trầm lạnh nhạt nhíu mày, lúc này anh nhìn thấy Tông Tranh Vanh đi tới.
“Lệ tổng?” Tông Tranh Vanh sửng sốt, chẳng lẽ người hẹn Hứa Thâm Thâm là anh?
Đã biết họ có quan hệ rồi nhưng không ngờ Lệ Quân Trầm lại tự mình đến đón cô đi ăn trưa, thực sự không thể tưởng tượng nổi.
“Tông Tranh Vanh, sao lại là cậu?” Giọng điệu của Lệ Quân Trầm rất lạnh lẽo.
Tông Tranh Vanh khẽ cong môi: “Ha ha, đương nhiên là tôi, lẽ nào anh hi vọng là cô ấy sao?”
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm trầm xuống, khuôn mặt lạnh lùng.
Tông Tranh Vanh nhận ra đã nhiều năm như vậy nhưng người phụ nữ ấy vẫn là điểm yếu của Lệ Quân Trầm.
Hứa Thâm Thâm nhìn họ đầy nghi hoặc, rốt cuộc người phụ nữ ấy là ai?
“Nếu Lệ tổng và Hứa tổng đã có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa.” Tông Tranh Vanh nhìn Lệ Quân Trầm đang ngồi trong xe đầy ẩn ý: “Chị dâu tôi sẽ đáp chuyến bay lúc một rưỡi chiều.”
Xong rồi anh ta quay người bỏ đi.
Hứa Thâm Thâm mím môi nhìn Lệ Quân Trầm.
Hình như cô đã nghe thấy một chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng, nghĩ tới tin nhắn tối hôm qua có lẽ cô đã hiểu ra rồi.
“Lên xe.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng hét lên.
Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn lên xe và đóng cửa xe lại.
Xe từ từ khởi động đi ra khỏi cửa tập đoàn Hứa thị.
Hứa Thâm Thâm trầm ngâm một lúc mới nói: “Lệ tiên sinh.”
“Hứa Thâm Thâm, thời gian này cô đừng gần gũi tôi khi ở bên ngoài.”
Hứa Thâm Thâm hơi dừng lại, nụ cười trên môi suýt chút nữa sụp đổ: “Vì cô ấy sao?”
Hết chương 35.
Bình luận facebook