-
Chương 91-95
Chương 91 Vậy tôi lấy em
Được không?
Được cái gì mà được?
Hứa Thâm Thâm buồn bực nhìn Lệ Quân Trầm, anh như vậy là đồng ý hay không đồng ý?
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lòng mình: “Vì vậy yêu tinh em muốn lấy anh ư?”
“Các cô gái phía dưới đều muốn lấy anh, đương nhiên em cũng muốn rồi.”Hứa Thâm Thâm nửa thật nửa đùa, dù sao Lệ Quân Trầm cũng sẽ không để ý.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lúc nhắm lúc mở: “Vậy anh cưới em.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ vài giây, cô bỗng đẩy anh ra, cơ thể dịch về sau, dịch đến đầu còn lại của ghế sofa.
Điều này nhất định không phải là thật.
“Anh Lệ, anh đừng đùa nữa.” Hứa Thâm Thâm cười ngượng: “Trò đùa này không buồn cười chút nào.”
Cô cũng không cười nổi.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm sáng lạnh: “Em cảm thấy anh đang đùa sao?”
Hứa Thâm Thâm với đôi mắt đen sâu thẳm hỏi một cách cẩn thận: “Lẽ nào không phải sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Hóa ra cô vẫn chưa bao giờ coi đó là thật.
Hứa Thâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy rất thất vọng.
Cô buồn bã nhìn Lệ Quân Trầm: “Anh Lệ, sau này đừng nói những lời nói đùa giống như vậy nữa. Em tự biết mình không xứng với anh, xin hãy tha cho em.”
Đôi mắt đen của anh âm u, anh không nói bất cứ lời nào.
“Em đi tắm.”Hứa Thâm Thâm nhận thấy bầu không khí không ổn, lập tức lánh đi.
Lệ Quân Trầm nhìn cô trốn vào phòng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không muốn lấy anh đến như vậy sao?
Sau đó, cuối cùng buổi dạ tiệc chúc mừng một năm công ty đầu tư Lập Đức cũng đến.
Hứa Thâm Thâm thay xong quần áo, cô ngồi trước bàn trang điểm suy nghĩ hôm nay tạo kiểu tóc gì thì hợp.
Cô mở ngăn kéo, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn Chu Lang tặng cho mình, cô vẫn chưa trả lại cho anh ta.
Cũng không biết anh ta đã từ đơn vị quay trở lại chưa.
Buổi tiệc tối nay có lẽ có thể gặp Chu Minh Sâm hoặc Chu phu nhân, cô vẫn nên trả lại nhẫn kim cương cho anh ta.
“Hứa Thâm Thâm.” Giọng nói trầm lạnh của Lệ Quân Trầm từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn, một tay che má mỉm cười: “Anh đến đón em rồi, nhưng em vẫn chưa làm xong tóc.”
Trên người cô mặc chiếc váy đen cổ chữ V mua về đó, có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ, da dẻ trắng nõn phần ngực tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, một cặp đùi đẹp nhỏ dài thẳng tắp được vén lên, lộ ra một tư thế gợi cảm.
Mái tóc dài vừa đen bóng lại hơi xoăn xõa ra ở phía sau càng nổi bật lên sự thùy mị.
Lệ Quân Trầm bước đến, tay khẽ lướt qua tóc cô: “Như thế này là đẹp.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh Lệ thích dáng vẻ em để xõa tóc sao?”
Bàn tay thon dài của Lệ Quân Trầm giữ lấy cằm cô, khẽ đưa cằm lên, giọng nói đầy sự mập mờ: “Anh thích dáng vẻ em để tóc xõa ở trên giường hơn.”
“Tên háo sắc.” Hứa Thâm Thâm đánh tay anh ra: “Nếu anh đã thích vậy em không tạo kiểu nữa.”
Nói xong cô đứng dậy, cầm túi xách trên bàn chuẩn bị đi tham gia dạ tiệc.
“Đợi đã.” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại, rút chiếc nhẫn kim cương từ trong tay cô ra, vẻ mặt muộn phiền: “Đeo nó làm gì?”
“Đồ trang sức của em đều đổ vào tiền thuốc và viện phí cho ba em rồi, anh xem trên tay và cổ em đều không có thứ gì, bởi vậy liền lấy nó dùng tạm.” Thực ra Hứa Thâm Thâm chỉ là đang đùa, cô chuẩn bị trả nhẫn kim cương cho người ta.
“Người phụ nữ của Lệ Quân Trầm không cần đeo đồ của tên đàn ông khác!” Lệ Quân Trầm đoạt lấy đồ trong tay cô, định ném đi.
“Đừng ném!” Hứa Thâm Thâm ôm chặt cánh tay anh: “Em vốn dĩ định trả lại cho anh ta, anh ném rồi đến lúc gặp bảo em trả lại anh ta thế nào?”
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày: “Em định trả lại anh ta?”
“Đúng vậy, lẽ nào anh Lệ mong em giữ nó lại sao?” Hứa Thâm Thâm lấy chiếc nhẫn kim cương lại, hí hoáy trong tay: “Nhưng viên kim cương to như thế này, thật đúng là không nỡ bỏ.”
Lệ Quân Trầm ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ôm trọn cô vào lòng: “Em thích ư?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Đương nhiên, tuy rằng kim cương là trò lừa kinh doanh lớn nhất của thế kỷ 20, nhưng phụ nữ lại thích những thứ đồ sáng lấp lánh đó.”
“Đi theo anh.” Lệ Quân Trầm nắm lại tay cô, bước ra khỏi phòng.
Bọn họ đi tới phòng sách, Lệ Quân Trầm mở tủ sắt bên cạnh ra, nói với cô: “Tùy em chọn.”
Hứa Thâm Thâm tiến tới, thấy trong tủ sắt lại có mấy bộ trang sức, vừa nhìn đã biết là đồ cực kỳ đắt tiền.
Cô mím môi: “Đây là của mẹ anh để lại sao?”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Nhưng cho em cũng không sao.”
“Cho em?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mình, có chút kinh ngạc.
Không phải là cho cô mượn đeo một chút, mà là cho?
“Không muốn?” Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô.
“Em không dám lấy!” Cô có chút sợ hãi, dù sao trước giờ anh chưa từng tặng cô thứ gì.
Trong lúc nhất thời lại tặng đồ trang sức quý giá như vậy, còn là di vật của mẹ anh, cô thật sự không dám nhận.
Lệ Quân Trầm lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong một hộp trang sức trong số đó, kéo cô vào trong lòng mình, tự mình đeo lên cho cô.
Bọn họ dựa rất sát nhau, Hứa Thâm Thâm có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang tuôn ra phía sau cổ cô, nó ngứa ngáy khiến tai cô nóng bừng.
Tiếp đó Lệ Quân Trầm lại lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út trên tay trái Hứa Thâm Thâm.
Tim Hứa Thâm Thâm đập thình thịch, đã tay trái lại còn là ngón áp út.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, trong lòng thầm nghĩ.
Lệ Quân Trầm hiểu được ý nghĩa của việc đeo nhẫn trên ngón tay này không?
Hay là anh chỉ tùy tiện đeo lên cho cô?
Lệ Quân Trầm đóng cửa tủ sắt lại, nắm tay của Hứa Thâm Thâm vẫn còn đang ngẩn ngơ, rời khỏi phòng sách.
Bước đến cửa, Lệ Quân Trầm trực tiếp mang áo khoác của mình khoác cho cô, mình vẫn mặc bộ vest đen lạnh đó, bước ra cửa chính.
Buổi họp hàng năm của công ty đầu tư Lập Đức được tổ chức trong câu lạc bộ thương vụ cao cấp, nơi lần đầu tiên Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm gặp mặt.
Hứa Thâm Thâm đứng ở cửa, không kiềm chế được lộ ra một nụ cười bất lực: “Thật đúng là trùng hợp.”
Lệ Quân Trầm để ý tới biểu cảm của cô: “Là một sự bắt đầu khá tốt.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, anh lại cho đó là một sự bắt đầu khá tốt?
Mình không nghe nhầm chứ?
Hai người tiếp tục bước vào trong, vào bên trong nhiệt độ bất ngờ lên cao.
Lệ Quân Trầm bỏ áo khoác trên người cô xuống, đưa cho phục vụ đứng bên cạnh cất giữ giùm.
Sau đó hai người tay trong tay tiếp tục bước vào trong.
Sự bắt mắt của mỹ nữ và trai đẹp lập tức lọt vào mắt của tất cả mọi người.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trong mắt anh ta liền có chút dịu dàng, người phụ nữ đó thật đáng yêu.
Chỉ tiếc, không thuộc về mình.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền cắn răng nghiến lợi.
Cả người Nhiếp Tử San toát lên vẻ cao quý bước đến: “Quân Trầm, anh đến rồi.”
Trong mắt lại không hề có Hứa Thâm Thâm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Nhiếp Tử San sững sờ một chút, sau đó nhìn về phía Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Hứa tiểu thư…”
Cô ta vẫn chưa nói xong liền bị sợi dây chuyền trên cổ Hứa Thâm Thâm khiến cho sững sờ.
Ánh mắt theo đó dời xuống, dời đến trên ngón tay xanh nhạt như vậy của cô, con ngươi co lại rất hung dữ.
Cô ta không ngờ Lệ Quân Trầm lại đưa đồ vật quan trọng như thế cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhận ra sự thay đổi ánh mắt của cô ta, cười hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Không đúng, đương nhiên không đúng!
Nhiếp Tử San gào thét trong lòng, bởi vì cô ta cảm thấy cô căn bản không xứng!
Hết chương 91.
Chương 92 Cô có tư cách gì không để cho anh đi?
“Không có.” Nhiếp Tử San giả bộ điềm tĩnh trả lời: “Tôi còn phải đón tiếp những khách mời khác, hai người tùy ý.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười.
Nhiếp Tử San nhìn Lệ Quân Trầm một chút, xoay người rời đi.
“Vừa rồi cô ấy nhìn đồ trang sức rất lâu.” Hứa Thâm Thâm mím môi: “Món đồ trang sức này có lai lịch gì sao?”
Vốn dĩ là Lệ Quân Trầm tùy tiện lấy ra từ trong tủ sắt, nhưng bây giờ xem ra bộ trang sức này rất có vấn đề.
“Là của hồi môn của mẹ anh.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời.
Quý trọng như vậy?
Hứa Thâm Thâm có chút nơm nớp lo sợ nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Thứ quý giá quan trọng như vậy, nhỡ mất thì làm sao?”
“Mất rồi sẽ dùng cả đời em để đền bù.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Bởi vậy, Hứa Thâm Thâm, em dám làm mất thử xem!”
“Anh Lệ yên tâm, em có làm mất chính mình cũng sẽ không làm mất đồ trang sức đâu.” Cô thật sự không muốn cả đời sẽ nằm trong tay Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm hừ lạnh một tiếng, kéo cô đến khu ăn uống ở bên cạnh, tìm ít đồ cho cô lấp vào bụng.
Dẫu sao một khi cô đói bụng thì sẽ phơi bày ra một vài tính khí.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy đủ loại đồ ăn bày trước mắt, nhưng không có cảm giác thèm ăn gì.
Bởi vì cô vẫn luôn để ý đến sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay.
Hai món đồ này cũng giống như là gông xiềng vô hình, khống chế chặt lấy cô.
“Sao vậy?” Nhận thấy Hứa Thâm Thâm có chút bó chân bó tay, Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhìn sâu vào anh: “Em sợ em vừa động thứ đồ này sẽ không còn nữa.”
Lệ Quân Trầm bật cười, nụ cười vô cùng tuyệt vời: “Vậy tôi đút cho em?”
Hứa Thâm Thâm ngẩn người, anh ấy không phải đang đùa chứ?
“Anh Lệ, nếu anh thật sự đút cho em, tít đầu của hai bản xã hội giới minh tinh giải trí nhất định đều là chúng ta.” Cô dám thề!
Lệ Quân Trầm dùng nĩa xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô.
Hứa Thâm Thâm đờ người ra.
Bắt đầu từ lúc nãy đã có người không ngừng nhìn bọn họ, ánh mắt đó đều không chút che giấu.
Có ghen tị, có kinh ngạc, có khinh bỉ, còn có cả sự miệt thị không xem trọng.
Hứa Thâm Thâm do dự một chút, cô há miệng cắn.
Những xôn xao ở xung quanh cô đều nghe thấy.
Lệ Quân Trầm lại vô cùng dửng dưng, rút chiếc nĩa từ trong miệng cô ra, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng: “Ăn nữa không?”
Hứa Thâm Thâm nhai kỹ miếng thịt bò mềm đó, mắt híp lại: “Anh Lệ, anh không đói sao?”
“Tôi thích nhìn em ăn hơn.” Lệ Quân Trầm cười dịu dàng.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Mùi vị của thịt bò này khá ngon.”
Lệ Quân Trầm gật đầu: “Em thích tôi có thể tìm đầu bếp đặc biệt làm cho em.”
Hứa Thâm Thâm khẽ chậc lưỡi, anh quá biết tán rồi.
May mà mình đã tu đến mức không bị dính thính rồi.
Cô cười híp mắt bước đến, cầm lấy chiếc nĩa trong tay anh, xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng anh.
Vốn tưởng rằng kiểu đàn ông kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ cảm thấy, không ngờ anh lại há miệng ăn.
Những tiếng xôn xao ở xung quanh lại càng lớn hơn.
Hứa Thâm Thâm nhìn xung quanh, nhận ra ánh mắt của mọi người vừa cổ quái vừa kỳ dị.
Đến mức thế sao, không phải chỉ là đút cho nhau ăn thôi sao.
Mặc dù đây chính là kết quả cô mong muốn.
Nhiếp Tử San cũng nghe thấy xì xào bên này, cô ta theo tiếng bàn luận nhìn qua, nhìn thấy bọn họ đút cho nhau ăn thân mật như vậy, mắt cô ta giống như là trúng độc.
Nhìn Lệ Quân Trầm vì Hứa Thâm Thâm mà hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc của mình, sao cô ta không tức giận chứ!
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tiếp tục ăn, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, đèn xung quanh dần tối lại, một chùm sáng lớn chiếu lên trên khán đài.
Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài mang phong cách Hy Lạp màu tím nhạt, cô ta chậm rãi bước lên khán đài.
Cô ta giống như một nữ vương khi đăng cơ, vừa thần thánh vừa trang nghiêm.
Cô ta bước đến trước micro bắt đầu phát biểu. Hứa Thâm Thâm không hề tò mò tới những thứ này, bởi vậy cô không nghe kỹ.
Nhưng đến cuối cùng, Nhiếp Tử San lại mời Lệ Quân Trầm cùng nhảy điệu đầu tiên.
Lúc này mới lúng túng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tò mò đến.
Bọn họ không biết Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San từng có một khoảng thời gian bên nhau.Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là tiết mục hài đặc sắc khi hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông.
Hơn nữa Hứa Thâm Thâm lại bại toàn tập!
Nhiếp Tử San từ trên khán đài bước xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm, cô ta bước về phía bên này.
Lệ Quân Trầm đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ nhìn cô ta.
“Quân Trầm, anh sẽ không không giữ thể diện cho em như vậy chứ?” Cô ta đến gần, giọng nói nhẹ nhàng.
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày.
Nhiếp Tử San lại gần thêm một bước, giọng nói mang theo sự cầu khẩn: “Xin anh, đừng để em khó xử.”
Nếu anh thật sự từ chối mình, sau này mình sẽ phải đứng ở chỗ này thế nào đây?
Lệ Quân Trầm nhíu chặt mày.
Không biết là anh đang do dự hay nghĩ điều gì.
Hứa Thâm Thâm đứng ở một bên, trong lòng nghĩ mình có nên làm gì hay không?
Nếu như cô không làm gì, để mặc cho Nhiếp Tử San đưa người đi, kẻ mất mặt là cô.
“Lệ…” Cô vẫn chưa nói xong liền bị Diệp Tiêu Nhiên không biết từ đâu bước đến kéo lấy cổ tay cô.
Nhiếp Tử San cũng giơ tay nắm lấy tay của Lệ Quân Trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, chuẩn bị dẫn Lệ Quân Trầm đi.
Hứa Thâm Thâm hất Diệp Tiêu Nhiên ra, cô tiến lên trước cũng kéo lấy tay Lệ Quân Trầm: “Không cho phép anh đi!”
“Hứa tiểu thư, bây giờ cũng không phải là lúc cô muốn làm gì thì làm.” Nhiếp Tử San lạnh lùng nhìn Hứa Thâm Thâm, không có ý định buông tay.
“Tôi không tùy hứng.” Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, đôi mắt to rõ nhìn Lệ Quân Trầm vẫn đang lạnh lùng, cô cắn môi: “Đừng đi.”
Cô cũng đang cầu xin anh.
Người xung quanh cũng tụ lại xem.
Diệp Tiêu Nhiên muốn khuyên Hứa Thâm Thâm buông tay, nhưng bị Chung Ngưng không biết từ đâu đến ngăn lại.
“Diệp tổng, nếu anh dám liên kết với người phụ nữ đáng chết đó ức hiếp Thâm Thâm nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí!” Chung Ngưng nói với giọng uy hiếp đáng sợ.
Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn cô ta: “Cô là ai?”
Chung Ngưng không nói, chỉ liếc nhìn sang một bên.
Hứa Thâm Thâm từng lạnh lùng cao ngạo, bây giờ lại vì một vài thứ có lẽ có mà tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác, điều này khiến cô rất đau lòng.
“Hứa tiểu thư, cô có tư cách gì không để cho anh ấy đi?” Nhiếp Tử San cười lạnh lùng, cô ta có thể chắc chắn một chuyện, từ đầu đến cuối Lệ Quân Trầm cũng chưa từng thừa nhận thân phận của Hứa Thâm Thâm.
Anh cưng chiều cô, yêu cô, thương cô, nhưng không có cách nào cho cô một thân phận quang minh chính đại.
Cho nên mình vẫn có cơ hội thắng.
Hứa Thâm Thâm run lên, cô ta nói không sai.
Mình có tư cách gì?
Thậm chí quan hệ khế ước của bọn họ Lệ Quân Trầm cũng nói cho Nhiếp Tử San, có lẽ anh định giải thích điều gì với Nhiếp Tử San nên mới nói ra như vậy.
Nghĩ tới đây tay kéo Lệ Quân Trầm của Hứa Thâm Thâm có chút buông lỏng.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày.
Nhiếp Tử San thấy đây là một cơ hội tốt, dùng sức kéo Lệ Quân Trầm qua.
Hứa Thâm Thâm cảm giác tay mình vừa buông ra, trong lòng liền theo đó trở nên trống rỗng.
Thấy Lệ Quân Trầm bị Nhiếp Tử San kéo đi, trái tim cô rất đau.
Không!
Cô không thể cứ buông tay như vậy!
Ít nhất trong thời gian một năm này, Lệ Quân Trầm vẫn là của cô!
Cô lại lần nữa bước đến, lần này cô trực tiếp ôm lấy eo của Lệ Quân Trầm.
Nhiếp Tử San cắn răng: “Hứa Thâm Thâm, cô xong chưa hả?”
“Anh Hứa, anh từng nói đồng ý cho em giải thích mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài như thế nào cũng được, có phải không?”Hứa Thâm Thâm hỏi một cách nghiêm túc.
Hết chương 92.
Chương 93 Chúng tôi đảm bảo năng lực không hề kém cạnh Lệ tiên sinh
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn người phụ nữ thấp hơn mình rất nhiều, cằm đang dựa vào ngực mình, ánh mắt sâu thẳm rồi gật đầu.
Hứa Thâm Thâm cười tươi quay đầu sang nhìn Nhiếp Tử San, nghiêm túc nói: “Mời Tông phu nhân hãy buông vị… hôn… phu... của tôi ra!”
Vị hôn phu?
Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa tiểu thư, cô đang lừa mình dối người à, cô tưởng là…”
“À!” Người xung quanh kinh ngạc hét lên.
Bởi vì Hứa Thâm Thâm nhón chân lên hôn Lệ Quân Trầm.
Nhiếp Tử San không thể ngờ rằng Hứa Thâm Thâm lại có thể làm như vậy.
Cánh tay cô ta đang giữ Lệ Quân Trầm đột nhiên buông thõng.
Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, hôn đáp trả một cách nhiệt tình.
Hai người hôn nhau hơn hai mươi giây trước sự chứng kiến chăm chú của mọi người.
Sau khi rời nhau ra, Lệ Quân Trầm vẫn ôm cô, ngón tay khẽ chạm vuốt ve đôi môi của cô, trong mắt anh chất chứa sự dịu dàng: “Hứa Thâm Thâm, không uổng công cho em ăn ngon mặc đẹp, tối nay em đã làm đúng một chuyện rồi đó.”
Chính là giữ anh lại.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hình như tâm trạng của anh rất vui vẻ không hề tức giận.
Cô còn tưởng anh sẽ nổi giận đùng đùng kia chứ.
Hai tay cô ôm lấy eo anh, giọng điệu yếu đuối: “Nhưng mà hơi mất mặt.”
Không chỉ là mất mặt mà còn mất hết cả lòng tự trọng.
Sau này những người này sẽ càng xem thường cô.
Lệ Quân Trầm hiểu suy nghĩ của cô, ôm lấy cô và quay đầu nhìn Nhiếp Tử San: “Tông phu nhân, xin lỗi, xem ra vị hôn thê của tôi không thích tôi khiêu vũ với người phụ nữ khác.”
Vị hôn thê?
Đôi mắt của Nhiếp Tử San rưng rưng lệ.
Anh lại có thể thừa nhận Hứa Thâm Thâm, còn cho cô một danh phận đường đường chính chính.
Đến cả Hứa Thâm Thâm cũng giật mình.
Nhưng nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, Hứa Thâm Thâm đã ôm anh, vui vẻ nói: “Lệ tiên sinh, cám ơn anh.”
Cám ơn anh đã nuông chiều cô.
Cám ơn anh đã cho cô một danh phận.
Dù sau này anh có không thừa nhận thì cảm xúc đêm nay cô cũng sẽ khắc sâu trong lòng.
Lệ Quân Trâm ôm chặt lấy cô, ánh mắt anh hiện rõ sự cưng chiều tới vô cùng.
Chung Ngưng vỗ trán, không biết nếu Trạm Hoàng Vũ nhìn thấy cảnh này thì sẽ có cảm giác gì.
Nhiếp Tử San tái nhợt mặt mày, cười lên rồi hít một hơi, cố tỏ vẻ ung dung: “Quân tử không tranh giành đồ người khác yêu thích, tôi sẽ tìm người khác.”
Nhưng thật ra trong lòng cô ta đang rỉ máu.
Chính cô ta là người đã gặp Lệ Quân Trầm trước, vì sao người đứng bên cạnh anh lại không phải là cô mà là người phụ nữ khác kia chứ?
Vì sao chứ?
Nhiếp Văn Du cũng muốn bênh vực kẻ yếu cho chị mình, cô ta muốn đi tìm Hứa Thâm Thâm, đang định đi thì Tông Tranh Vanh lại ngăn lại: “Cô muốn đi đâu?”
“Báo thù thay cho chị tôi.” Nhiếp Văn Du nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, tỉnh lại đi, cô chưa kịp làm gì đã bị ánh mắt của Lệ Quân Trầm giết chết rồi.” Tông Tranh Vanh chế giễu.
“Hứa Thâm Thâm cô ta dựa vào đâu!” Nhiếp Văn Du giận quá hỏi lại: “Chị tôi đã gặp anh ấy trước mà.”
“Tình cảm không thể nói đến việc trước sau, Hứa Thâm Thâm người ta nếu không phải bị kẻ gian hãm hại thì vẫn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc danh chính ngôn thuận, có chỗ nào không xứng với Lệ Quân Trầm chứ?” Tông Tranh Vanh nhìn Nhiếp Văn Du với vẻ khinh thường, người phụ nữ này thực sự ngu xuẩn quá mức.
Nhiếp Văn Du rụt tay lại, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm đang cười vô cùng hạnh phúc trong lòng Lệ Quân Trầm, ánh mắt anh ta chất chứa sự thất vọng: “Cô nhóc, phải hạnh phúc đấy nhé.”
“Lệ tổng, có thể tiện nói chuyện riêng không?” Diệp Thanh Phong bước tới, gương mặt tỏ rõ vẻ xảo quyệt.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Có gì có thể nói luôn ở đây đi.”
Diệp Thanh Phong cảm thấy hơi ngại ngùng liếc nhìn Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm hiểu chuyện, cô buông Lệ Quân Trầm ra cười nói: “Lệ tiên sinh, anh đi đi, bây giờ dù anh không ở đây họ cũng không dám bắt nạt em nữa đâu.”
Lệ Quân Trầm nhìn xung quanh: “Nếu có ai khiêu khích em thì cứ nói cho anh biết.”
Nói xong anh nhìn Diệp Thanh Phong và nói: “Đi thôi.”
Diệp Thanh Phong ngượng ngịu gật đầu đưa anh tới một chỗ khuất cách đó không xa.
Cuối cùng Hứa Thâm Thâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xem ra hiệu quả cũng không tệ, Diệp Thanh Phong đang đứng ngồi không yên.
Không biết ông ta có thể cho Lệ Quân Trầm lợi lộc gì để anh buông tha Diệp gia.
“Hứa tiểu thư.” Một giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Hứa Thâm Thâm lập tức quay người lại, thấy bà ta cô mỉm cười: “Chu phu nhân thật trùng hợp, đúng lúc có thứ này muốn nhờ bà gửi tới Chu Lang.”
Chưa nói hết lời, cô đã lấy từ trong túi ra một viên kim cương.
Chu phu nhân nhận lấy, cười một cách thản nhiên: “Cô đúng là một cô gái thông minh.”
“Sự hận thù của tôi chưa bao giờ muốn làm liên lụy tới người vô tội.” Hứa Thâm Thâm lãnh đạm.
Đôi mắt Chu phu nhân lấp lánh: “Tôi xin lỗi, khi bố cô mất tôi không tới dự được, thực ra…”
“Chu phu nhân không cần phải giải thích.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt: “Khi bố tôi còn sống cũng đã từng nói với tôi rằng khi ông ấy còn trẻ đã nhận ơn của Chu gia, bảo tôi có cơ hội phải đền đáp, chuyện công xưởng Mẫn Nam là điều tôi trả lại cho nhà họ Chu. Nếu đã trả hết nợ tình cảm thì tôi sao có thể nợ thêm chứ.”
Ánh mắt của Chu phu nhân đã dịu bớt: “Bố cô thường xuyên khen ngợi cô, cô đúng là người thấu tình đạt lý.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Chu phu nhân không cần phải lấy lòng tôi, ngược lại tôi có chuyện cần phải nhắc nhở. Lệ tiên sinh hơi bất mãn với Chu Lang, hi vọng sau khi anh ta xuất ngũ đừng tới tìm tôi nữa, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Chu phu nhân sững sờ nhưng vẫn mỉm cười: “Thâm Thâm, nếu như cô làm một người đàn ông thì tốt biết bao.”
“Trên thế giới này không có nếu như.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh.
Chu phu nhân cất nhẫn kim cương đi, cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi Chu phu nhân đi khỏi cô mới xoay người lại đi vệ sinh.
Sau khi ra khỏi buồng vệ sinh cô đứng ở bệ rửa tay mở nước để rửa tay, cửa phòng vệ sinh được đẩy vào, Nguyễn Thanh Uyển dẫn theo hai người đàn ông bước vào.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày quay người nhìn Nguyễn Thanh Uyển đầy vẻ đề phòng: “Bạch phu nhân, bà muốn làm gì vậy?”
“Quân Trầm thực sự rất tốt với cô, đến cả những thứ quý giá như vậy cũng cho cô đeo.” Trong mắt Nguyễn Thanh Uyển chất chứa sự ghen tị.
Hứa Thâm Thâm rút điện thoại ra khỏi túi định gọi cho Lệ Quân Trầm.
Nào ngờ động tác của người đàn ông bên cạnh Nguyễn Thanh Uyển vô cùng nhanh chóng, anh ta cướp điện thoại trong tay cô.
“Bà muốn làm gì đây?” Hứa Thâm Thâm cắn chặt răng nhìn bà ta.
“Hứa Thâm Thâm tôi muốn Lệ Quân Trầm nhìn thấy bộ mặt thật của cô, cho nó biết cô là một người phụ nữ dâm đãng như thế nào!” Nguyễn Thanh Uyển cười gian xảo: “Hôm nay tôi tặng cô hai người đàn ông đầy cơ bắp, cô hãy hưởng thụ đi.”
“Đáng chết!” Hứa Thâm Thâm mắng người đàn bà điên cuồng Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển cười đắc chí, bà ta quay người đi ra ngoài: “Hai người đừng làm tôi thất vọng đó.”
“Rõ!” Hai tên đó đồng thanh trả lời.
Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu, lập tức chạy vào trong một phòng vệ sinh cạnh đó rồi khóa trái cửa lại.
Bây giờ phải làm sao đây, cô không nghĩ ra cách gì cả.
Cô nghe thấy tiếng rời đi của Nguyễn Thanh Uyển.
“Hứa tiển thư ra đây đi, chúng tôi đảm bảo năng lực của chúng tôi không hề kém cạnh Lệ tiên sinh.” Một tên ở bên ngoài nói vọng vào một cách ghê tởm.
Hết chương 93.
Chương 94 Họ đã động vào người em chưa?
Trán Hứa Thâm Thâm lấm tấm mồ hôi.
Nguyễn Thanh Uyển đáng chết, bà ta lại dám tìm đàn ông đến để cưỡng hiếp cô.
Đợi đến khi cô ra được khỏi đây chắc chắn sẽ khiến bà ta đẹp mặt!
Dù bà ta là mẹ đẻ của Lệ Quân Trầm thì cô tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ này!
Đứng cách nhau một tấm cửa, Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Các người dám động vào một sợi lông chân của tôi, Lệ tiên sinh bắt các người phải bồi thường bằng cả mạng sống đấy!”
“Ha ha!” Hai tên đứng ở phía ngoài chế giễu: “Đối với Lệ tiên sinh, cô chỉ là một cành hoa đã héo tàn, còn bao nhiêu gái trinh đang chờ ngài ấy, chẳng mấy chốc ngài ấy sẽ quên mất cô là ai.”
“Anh ấy không xấu xa như các người đâu. “Hứa Thâm Thâm nghiến răng nghiến lợi, bọn vô lại này.
Cô mở túi của mình ra, trừ điện thoại đã bị Nguyễn Thanh Uyển lấy đi bên trong chỉ còn lại một chiếc son môi.
Đúng là mỉa mai thật!
Lẽ nào ông trời muốn cô dùng son môi để đối phó với hai tên đàn ông phía ngoài kia sao?
Đáng chết thật!
Ầm!
Cánh cửa bị một tên đạp bung ra, Hứa Thâm Thâm co ro một góc nhìn chúng đầy sợ sệt.
Cô nghĩ kỹ rồi đợi cơ hội sẽ chạy trốn tuyệt đối không thể để họ được như ý muốn.
Hai tên đàn ông trước mặt lộ rõ sự thèm thuồng nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm, giận không thể lột sạch đồ trên người cô.
Cô cố gắng kìm nén sự buồn nôn, căm tức nhìn họ: “Các người cút đi! Nếu không tôi sẽ bảo người băm vằm các người ra cho chó ăn.”
“Ha ha, vậy trước khi bị cho chó ăn ông đây sẽ ăn cô trước.” Tên đàn ông cười dâm loạn, giơ tay ra giữ chặt cô tay trắng ngần của cô, lôi cô ra khỏi góc phòng vệ sinh.
“Thả tôi ra!” Hứa Thâm Thâm hét lên.
“Kêu đi, không có ai đến cứu cô đâu, giờ Lệ tiên sinh đang bị vây quanh bởi rất nhiều người phụ nữ khác, không thể quan tâm cô được đâu.” Tên đàn ông đó cười u ám rồi ghé sát mặt mình vào cô.
Phù!
Hứa Thâm Thâm nhổ nước bọt.
Bốp!
Tên đó giơ tay lên tát cô.
Bên mặt trái của cô sưng tấy, in hằn năm đầu ngón tay lên mặt cô, trong miệng cô khẽ sộc lên mùi máu tươi.
Nhưng đôi mắt của của cô vẫn lạnh lùng nhìn tên đó không hề sợ hãi.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tên đó nắm lấy cằm của cô, ánh mắt tàn nhẫn.
Tên khác khác không đợi được nữa giơ tay xé váy của cô.
Váy của cô bị xé một mảng rất lớn, bộ ngực trắng nõn của hứa Thâm Thâm bị phơi bày.
Hứa Thâm Thâm lập tức lấy tay che lại.
Dù nước mắt tràn mi nhưng cô vẫn nhìn chúng đầy dọa dẫm.
“Mẹ nó, đồ không biết sống chết.” Một tên nắm lấy tóc cô bắt cô làm theo ý chúng.
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bị người đá văng.
Lệ Quân Trầm toát lên một hơi thở lạnh lùng bước vào.
Hai tên đàn ông đang quấn lấy Hứa Thâm lập tức sự hãi.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ngấn lệ, khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì rơi lệ.
Lệ Quân Trầm quay người lại khóa trái của phòng vệ sinh lại, nghiêng đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, thấy cô ấm ức rơi lệ, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt ngập tràn sự tức giận.
Hai tên đàn ông đó sợ quá buông tay ra.
Hai chân Hứa Thâm Thâm đã mềm nhũn nhưng vẫn cố lảo đảo đi tới chỗ Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô, một tay nắm lấy cằm cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Họ đã động vào người em chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, nghẹn ngào: “Họ đánh em còn xé rách váy của em.”
Lệ Quân Trầm cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô cẩn thận sau đó mới để cô đứng ở một góc khuất trong phòng, ánh mắt lưu luyến hôn lên môi cô: “Chờ anh một chút.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Quân Trầm quay người nhìn hai người đàn ông sau lưng.
“Lệ tiên sinh tha mạng!” Tên đã đánh Hứa Thâm Thâm sợ hãi quỳ xuống, tên còn lại đứng không vững nữa dùng tay vịn vào tường để cố gắng đứng thẳng.
Lệ Quân Trầm không nói gì, từ từ sắn tay áo sơ mi đen lên, nới lỏng cà vạt, ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh thấu xương.
“Là mẹ anh bảo chúng tôi làm như vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dám thế nữa.” Hai tên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Lệ Quân Trầm vẫn không nói gì.
Anh giơ tay nắm chặt cổ áo của một tên, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện tối này hãy thay tôi nói cho mọi người biết nếu ai dám động vào một sợi tóc của người phụ nữ của tôi ông đây sẽ hủy hoại hắn ta.”
Người đàn ông ngẩn người.
Còn Lệ Quân Trầm lại níu cổ áo của hắn đập đầu hắn vào bệ rửa mặt.
Chỉ ba lần, đầu tên đó đã đầm đìa máu.
Tên kia sợ hãi không thể đứng dậy nổi định len lén bò ra ngoài.
Lệ Quân Trầm giơ chân lên đá vào chính giữa hai chân hắn sao đó hung hăng dẫm nát.
“A!” Tên đó kêu lên thảm thiết.
Đó là khung cảnh máu me đáng sợ nhất mà Hứa Thâm Thâm từng thấy.
Đêm hôm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Lần đầu tiên có một người đàn ông liều mạng vì cô.
Tuy người đàn ông ấy không có dao kiếm trong tay nhưng khiến cho cô thấy như thế nào được gọi là lợi hại thực sự.
Nhà vệ sinh đầy máu khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau ba mươi phút, hai người đàn ông bị Lệ Quân Trầm tra tấn không còn nhìn rõ mặt nữa.
Chúng nằm trên đất kêu la thảm thiết.
Lệ Quân Trầm đi tới bồn rửa mặt phía trước, mở vòi nước rửa sạch máu trên tay sau đó đi về phía Hứa Thâm Thâm.
“Có sợ không?” Lệ Quân Trầm nhìn cô một cách bình lặng và sâu sắc.
Cô nhóc Hứa Thâm Thâm dựa đầu vào lòng ngực nóng bỏng của anh: “Cám ơn anh, Lệ Quân Trầm, cám ơn anh!”
Lệ Quân Trầm ôm cô lên, ôm thật chặt.
Đây là lần đầu tên cô gọi tên anh.
Hứa Thâm Thâm vừa rơi nước mắt vừa cảm ơn anh, hình như không thể dừng lại được.
Lệ Quân Trầm nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao, anh đưa em về nhà.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm khóc đến khàn cả giọng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Bùi Triết và Chung Ngưng và Tông Tranh Vanh.
Họ nhìn qua khe cửa thấy máu ở trên tường hoảng sợ tới mức mặt trắng bệch.
“Thâm Thâm, cô…” Tông Tranh Vanh định nói gì đó.
Nhưng Lệ Quân Trầm lại đưa cô đi không một phút chậm trễ, Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn theo anh, trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Bùi Triết nhìn thoáng ra phía sâu, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Gây chuyện với ai không gây lại cứ chọc giận boss.”
Rồi anh ta lấy điện thoại ra gọi người xử lý tàn cục.
Nguyễn Thanh Uyển trốn ở góc khuất, nhìn Thấy Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm cứu, tức giận trợn tròn mắt, bà ta cắn răng, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô đúng là mạng lớn! Lần sau sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy!”
Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm cùng lên xe.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy tay Lệ Quân Trầm hơi trầy xước, đau lòng hỏi han: “Anh có đau không?”
Lệ Quân Trầm nhìn cô: “Cái đồ ngốc này!”
Rõ ràng mặt cô còn nghiêm trọng hơn.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ửng đỏ, lại bật cười: “Em đúng là ngốc thật, sau này sẽ không còn dám đi toilet một mình nữa.”
“Anh đi với em.” Lệ Quân Trầm trầm giọng nói.
“Anh muốn vào toilet nữ cùng em sao?” Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra.
“Hứa Thâm Thâm, em lại ngứa da ngứa thịt rồi phải không?” Anh lạnh lùng hỏi.
Hết chương 94.
Chương 95 Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi
Hứa Thâm Thâm cắn môi ấm ức nhìn anh.
Cô chỉ muốn xua tan đi bầu không khí nghiêm túc thôi mà.
“Đáng chết thật!” Lệ Quân Trầm thấp giọng mắng mỏ, một tay nắm gáy cô hôn lên môi cô.
Bây giờ anh đang điên cuồng hôn cô.
Hứa Thâm Thâm không hề chống lại, hai tay cũng ôm cổ anh một cách tự nhiên.
Áo vest trên người cô tuột xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy mê hoặc.
Lệ Quân Trầm càng ôm chặt lấy cô, như thể muốn cảm nhận sự mềm mại của cô bằng cả cơ thể của mình.
Hai người triền miên hôn nhau trong xe mà không sợ người qua đường nhìn thấy.
“Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi.” Lệ Quân Trầm buông cô ra, hơi thở hơi gấp gáp.
Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn đôi mắt nóng rực của anh, gật đầu.
Cô ngồi vững rồi Lệ Quân Trầm lại lấy áo vest phủ lên người cô, sau đó lái xe rời đi.
Trở lại biệt thự Danh Sơn.
Lệ Quân Trầm trực tiếp ôm nàng từ trong xe ra rồi ôm thẳng vào phòng ngủ.
Anh vội vàng tới mức chưa cởi váy cô mà đã đè cô xuống giường.
“Lệ tiên sinh, trên người anh còn có máu.” Hứa Thâm Thâm nhắc nhở.
Lệ Quân Trầm hôn lên người cô, thấp giọng: “Vậy anh sẽ cởi ra.”
Mang tai của Hứa Thâm Thâm ửng hồng, cắn môi không nói gì.
Lệ Quân Trầm nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình, ôm Hứa Thâm Thâm chui vào chăn.
“Lệ tiên sinh, nhẹ thôi.” Hứa Thâm Thâm sắp không chịu nổi anh rồi.
“Thâm Thâm…” Lệ Quân Trầm lưu luyến bộ ngực của cô: “Gọi tên anh.”
Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu: “Lệ… Lệ Quân Trầm…”
“Ừm.” Lệ Quân Trầm vô cùng gợi cảm đáp lời: “Gọi thêm mấy lần nữa.”
Hứa Thâm Thâm hơi ngượng.
Lệ Quân Trầm dừng lại, trên gương mặt tuấn tú lộ nụ cười như ác ma đang trừng phạt: “Bảo bối, giọng của em thật ngọt ngào.”
Hứa Thâm Thâm mặt đỏ như cà chua, cô cắn răng, cảm giác hơi trống rỗng.
“Gọi đi.” Giọng anh trở nên uy nghiêm: “Không phải vừa nãy gọi rất trôi chảy sao?”
“Hu hu… anh ức hiếp em.” Hứa Thâm Thâm nức nở, người đàn ông này quá vô liêm sỉ.
Lệ Quân Trầm cười xấu xa, ôm lấy cô: “Đùa em thôi.”
“Không hề vui chút nào.” Hứa Thâm Thâm tức giận.
“Thâm Thâm.” Anh trầm giọng, vô cùng gợi cảm: “Đừng ngại ngùng với anh nữa, em ở trên giường vô cùng quyến rũ, anh không bao giờ xem em như loại phụ nữ đó bởi vì anh biết em chỉ như vậy vì anh.”
Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt.
Một người đàn ông tự cao và vô liêm sỉ tới mức nào mới có thể nói những lời như vậy chứ.
Lệ Quân Trầm lại động đậy lần nữa, cắn vành tai cô: “Thâm Thâm, gọi đi, anh thích thế.”
Hứa Thâm Thâm choáng váng, người đàn ông này thật là tật cầm thú của anh thực sự khó sửa!
------
Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm mặc váy ngủ dài màu trắng ngồi trên ghế sofa.
Lệ Quân Trầm xuống nhà lấy thuốc lên, nhìn cô ngẩn người hơi cong môi.
Anh đi tới, dùng trứng gà nóng thoa lên gò má cho cô.
Hứa Thâm Thâm hơi đau nhưng lại bị Lệ Quân Trầm ôm chặt trên đùi.
“Chịu đựng chút đi, như vậy sẽ mau tan máu bầm.” Anh dịu dàng lên tiếng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng chịu đau, ấm ức nhìn anh.
“Vừa nãy nghĩ gì vậy?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm đan hay tay ôm lấy cổ anh, khẽ lắc đầu.
“Đang hồi tưởng lại sao?” Lệ Quân Trầm cố ý hỏi.
Hứa Thâm Thâm liền đỏ mặt nhìn đầy oán hận.
Lệ Quân Trầm khẽ cười, động tác dịu dàng xoa mặt cho cô.
Lăn trứng gà nóng xong, Lệ Quân Trầm lại xoa thuốc tiêu sưng lên mặt cô.
Hứa Thâm Thâm đau đến mức hít một hơi thật sau, cắn răng chịu đựng.
Bôi xong thuốc, Lệ Quân Trầm ôm cô đặt lên giường: “Ngủ đi.”
Hứa Thâm Thâm đã thấm mệt, vừa đặt mình xuống giường là đã ngủ thiếp đi.
Ánh mắt của Lệ Quân Trầm trầm lắng, đắp kín chăn cho cô xong vẫn ngồi đó nhìn cô ngủ.
-----
Hôm sau.
Hứa Thâm Thâm bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa và tiếng ồn ào.
Cô bật dậy, Lệ Quần Trầm cũng tỉnh giấc.
Hai người tự mặc thêm áo khoác rồi cùng đi ra.
Họ đi xuống dưới tàng, gương mặt của dì Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Tiên sinh, tiểu thư là phu nhân.”
Phu nhân ở đây ý chỉ là Nguyễn Thanh Uyển.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhíu mày, bước xuống tầng.
Hứa Thâm Thâm không đi xuống cùng mà đứng trên bậc cầu thang, lắng tai nghe.
“Quân Trầm, con có ý gì đây?” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển rất lớn, rất chói tai.
Lệ Quân Trầm nhìn thấy Nguyễn Thanh Uyển nhếch nhác cả đêm không ngủ, giọng điệu lạnh băng: “Bạch phụ nhân, bà đánh mất thân phận rồi đấy.”
Nguyễn Thanh Uyển ngẩn người, lúc này mới biết dáng vẻ của mình nhếch nhác biết bao.
“Mẹ bị như vậy không phải đều là do con ban tặng sao.” Nguyễn Thanh Uyển tức giận, ngực phập phồng: “Con mau bảo người cứu Bạch Quang Huy ra khỏi cục cảnh sát đi, ngay bây giờ.”
“Ông ta lại bị vô trại rồi sao?” Lệ Quân Trầm khinh thường: “Tôi còn tưởng ông ta ở luôn trong cục cảnh sát chứ?”
“Lệ Quân Trầm!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên.
“Bà cũng biết tôi họ Lệ.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt lại: “Tại sao tôi lại phải giúp người họ Bạch chứ.”
Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt: “Con thực sự muốn bỏ mặc mẹ sao? Mẹ kết hôn với Bạch gia, nếu như không có sự ủng hộ của con thì rất khó có chỗ đứng.”
“Đó là do bà can tâm tình nguyện, không ai ép bà cả. Hơn nữa là Nguyễn phu nhân không tốt bằng Bạch phu nhân sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Kể từ khi biết bà ta chính là mẹ của mình, Lệ Quân Trầm đã mất hết niềm tin với bà ta.
“Không tốt!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên: “Mẹ chỉ là một người vợ lẽ không danh không phận, mẹ muốn làm một phu nhân được người ta tôn trọng.”
Đây là nỗi niềm đau đáu của cả đời bà ta.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng.
Hứa Thâm Thâm không muốn nghe nữa, cô đi xuống đứng trước mặt Lệ Quân Trầm, nói với Nguyễn Thanh Uyển: “Bạch phu nhân, bà đã từng suy nghĩ tới cảm giác của Lệ tiên sinh chưa?”
“Chuyện của mẹ con tôi không đến lượt cô xen vào.” Nguyễn Thanh Uyển quát.
Hứa Thâm Thâm cũng không lùi bước, ánh mắt đe dọa nhìn bà ta: “Bà cũng biết hai người là mẹ con, nhưng bà lại chưa từng làm chuyện gì mà người mẹ nên làm cả.”
Nguyễn Thanh Uyển tức giận nhìn bà.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: “Điều bà không nên làm chính là sinh ra anh ấy.”
Nguyễn Thanh Uyển khẽ giật mình.
Lệ Quân Trầm cuối đầu đứng chắn trước người đàn bà của mình, nheo mắt lại.
“Bà đã sinh ra anh ấy nhưng lại không cho anh ấy tình thương của người mẹ mà khi anh ấy chưa biết rõ sự thật còn lợi dụng anh ấy. Dù có nói cho anh ấy biết sự thật cũng chỉ là để tốt cho bản thân mình mà thôi, từ đầu tới cuối bà chưa từng coi anh ấy là con bà, thực sự chỉ coi anh ấy như một công cụ của bà mà thôi.” Hứa Thâm Thâm tức giận không thể kiềm chế được nữa.
Cô càng nghĩ càng muốn nói thêm nữa.
Bản thân mình cũng giống như Lệ Quân Trầm.
Mẹ của cô cũng vì một số việc mà từ bỏ cô.
“Nó là con tôi, là tôi đã cho nó sự sống, chính là sự ban ơn lớn nhất rồi vậy nên tôi lợi dụng nó là điều đương nhiên thôi.” Nguyễn Thanh Uyển ngụy biện.
“Bà lợi dụng cũng đã sắp ba mươi năm rồi, vẫn chưa đủ sao?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng chất vấn: “Bà cho rằng bà cho anh ấy mạng sống thì chính là sự ban ơn lớn nhất rồi sao, vậy còn Lệ phu nhân đã nuôi nấng anh ấy thì sao đây?”
Hết chương 95.
Được không?
Được cái gì mà được?
Hứa Thâm Thâm buồn bực nhìn Lệ Quân Trầm, anh như vậy là đồng ý hay không đồng ý?
Lệ Quân Trầm kéo cô vào trong lòng mình: “Vì vậy yêu tinh em muốn lấy anh ư?”
“Các cô gái phía dưới đều muốn lấy anh, đương nhiên em cũng muốn rồi.”Hứa Thâm Thâm nửa thật nửa đùa, dù sao Lệ Quân Trầm cũng sẽ không để ý.
Đôi mắt đen của Lệ Quân Trầm lúc nhắm lúc mở: “Vậy anh cưới em.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ vài giây, cô bỗng đẩy anh ra, cơ thể dịch về sau, dịch đến đầu còn lại của ghế sofa.
Điều này nhất định không phải là thật.
“Anh Lệ, anh đừng đùa nữa.” Hứa Thâm Thâm cười ngượng: “Trò đùa này không buồn cười chút nào.”
Cô cũng không cười nổi.
Ánh mắt Lệ Quân Trầm sáng lạnh: “Em cảm thấy anh đang đùa sao?”
Hứa Thâm Thâm với đôi mắt đen sâu thẳm hỏi một cách cẩn thận: “Lẽ nào không phải sao?”
Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Đúng vậy.”
Hóa ra cô vẫn chưa bao giờ coi đó là thật.
Hứa Thâm Thâm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy rất thất vọng.
Cô buồn bã nhìn Lệ Quân Trầm: “Anh Lệ, sau này đừng nói những lời nói đùa giống như vậy nữa. Em tự biết mình không xứng với anh, xin hãy tha cho em.”
Đôi mắt đen của anh âm u, anh không nói bất cứ lời nào.
“Em đi tắm.”Hứa Thâm Thâm nhận thấy bầu không khí không ổn, lập tức lánh đi.
Lệ Quân Trầm nhìn cô trốn vào phòng tắm, bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô không muốn lấy anh đến như vậy sao?
Sau đó, cuối cùng buổi dạ tiệc chúc mừng một năm công ty đầu tư Lập Đức cũng đến.
Hứa Thâm Thâm thay xong quần áo, cô ngồi trước bàn trang điểm suy nghĩ hôm nay tạo kiểu tóc gì thì hợp.
Cô mở ngăn kéo, bỗng nhìn thấy chiếc nhẫn Chu Lang tặng cho mình, cô vẫn chưa trả lại cho anh ta.
Cũng không biết anh ta đã từ đơn vị quay trở lại chưa.
Buổi tiệc tối nay có lẽ có thể gặp Chu Minh Sâm hoặc Chu phu nhân, cô vẫn nên trả lại nhẫn kim cương cho anh ta.
“Hứa Thâm Thâm.” Giọng nói trầm lạnh của Lệ Quân Trầm từ bên cạnh truyền đến.
Hứa Thâm Thâm quay đầu nhìn, một tay che má mỉm cười: “Anh đến đón em rồi, nhưng em vẫn chưa làm xong tóc.”
Trên người cô mặc chiếc váy đen cổ chữ V mua về đó, có thể nhìn thấy xương quai xanh đẹp đẽ, da dẻ trắng nõn phần ngực tỏa sáng lấp lánh dưới ánh đèn, một cặp đùi đẹp nhỏ dài thẳng tắp được vén lên, lộ ra một tư thế gợi cảm.
Mái tóc dài vừa đen bóng lại hơi xoăn xõa ra ở phía sau càng nổi bật lên sự thùy mị.
Lệ Quân Trầm bước đến, tay khẽ lướt qua tóc cô: “Như thế này là đẹp.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Anh Lệ thích dáng vẻ em để xõa tóc sao?”
Bàn tay thon dài của Lệ Quân Trầm giữ lấy cằm cô, khẽ đưa cằm lên, giọng nói đầy sự mập mờ: “Anh thích dáng vẻ em để tóc xõa ở trên giường hơn.”
“Tên háo sắc.” Hứa Thâm Thâm đánh tay anh ra: “Nếu anh đã thích vậy em không tạo kiểu nữa.”
Nói xong cô đứng dậy, cầm túi xách trên bàn chuẩn bị đi tham gia dạ tiệc.
“Đợi đã.” Lệ Quân Trầm kéo cô trở lại, rút chiếc nhẫn kim cương từ trong tay cô ra, vẻ mặt muộn phiền: “Đeo nó làm gì?”
“Đồ trang sức của em đều đổ vào tiền thuốc và viện phí cho ba em rồi, anh xem trên tay và cổ em đều không có thứ gì, bởi vậy liền lấy nó dùng tạm.” Thực ra Hứa Thâm Thâm chỉ là đang đùa, cô chuẩn bị trả nhẫn kim cương cho người ta.
“Người phụ nữ của Lệ Quân Trầm không cần đeo đồ của tên đàn ông khác!” Lệ Quân Trầm đoạt lấy đồ trong tay cô, định ném đi.
“Đừng ném!” Hứa Thâm Thâm ôm chặt cánh tay anh: “Em vốn dĩ định trả lại cho anh ta, anh ném rồi đến lúc gặp bảo em trả lại anh ta thế nào?”
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày: “Em định trả lại anh ta?”
“Đúng vậy, lẽ nào anh Lệ mong em giữ nó lại sao?” Hứa Thâm Thâm lấy chiếc nhẫn kim cương lại, hí hoáy trong tay: “Nhưng viên kim cương to như thế này, thật đúng là không nỡ bỏ.”
Lệ Quân Trầm ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, ôm trọn cô vào lòng: “Em thích ư?”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười: “Đương nhiên, tuy rằng kim cương là trò lừa kinh doanh lớn nhất của thế kỷ 20, nhưng phụ nữ lại thích những thứ đồ sáng lấp lánh đó.”
“Đi theo anh.” Lệ Quân Trầm nắm lại tay cô, bước ra khỏi phòng.
Bọn họ đi tới phòng sách, Lệ Quân Trầm mở tủ sắt bên cạnh ra, nói với cô: “Tùy em chọn.”
Hứa Thâm Thâm tiến tới, thấy trong tủ sắt lại có mấy bộ trang sức, vừa nhìn đã biết là đồ cực kỳ đắt tiền.
Cô mím môi: “Đây là của mẹ anh để lại sao?”
“Ừ.” Lệ Quân Trầm gật đầu: “Nhưng cho em cũng không sao.”
“Cho em?” Hứa Thâm Thâm chỉ vào mình, có chút kinh ngạc.
Không phải là cho cô mượn đeo một chút, mà là cho?
“Không muốn?” Lệ Quân Trầm nhíu mày nhìn cô.
“Em không dám lấy!” Cô có chút sợ hãi, dù sao trước giờ anh chưa từng tặng cô thứ gì.
Trong lúc nhất thời lại tặng đồ trang sức quý giá như vậy, còn là di vật của mẹ anh, cô thật sự không dám nhận.
Lệ Quân Trầm lấy một sợi dây chuyền kim cương từ trong một hộp trang sức trong số đó, kéo cô vào trong lòng mình, tự mình đeo lên cho cô.
Bọn họ dựa rất sát nhau, Hứa Thâm Thâm có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh đang tuôn ra phía sau cổ cô, nó ngứa ngáy khiến tai cô nóng bừng.
Tiếp đó Lệ Quân Trầm lại lấy chiếc nhẫn ra, đeo lên ngón áp út trên tay trái Hứa Thâm Thâm.
Tim Hứa Thâm Thâm đập thình thịch, đã tay trái lại còn là ngón áp út.
Cô vuốt ve chiếc nhẫn kim cương trên ngón tay mình, trong lòng thầm nghĩ.
Lệ Quân Trầm hiểu được ý nghĩa của việc đeo nhẫn trên ngón tay này không?
Hay là anh chỉ tùy tiện đeo lên cho cô?
Lệ Quân Trầm đóng cửa tủ sắt lại, nắm tay của Hứa Thâm Thâm vẫn còn đang ngẩn ngơ, rời khỏi phòng sách.
Bước đến cửa, Lệ Quân Trầm trực tiếp mang áo khoác của mình khoác cho cô, mình vẫn mặc bộ vest đen lạnh đó, bước ra cửa chính.
Buổi họp hàng năm của công ty đầu tư Lập Đức được tổ chức trong câu lạc bộ thương vụ cao cấp, nơi lần đầu tiên Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm gặp mặt.
Hứa Thâm Thâm đứng ở cửa, không kiềm chế được lộ ra một nụ cười bất lực: “Thật đúng là trùng hợp.”
Lệ Quân Trầm để ý tới biểu cảm của cô: “Là một sự bắt đầu khá tốt.”
Hứa Thâm Thâm sững sờ, anh lại cho đó là một sự bắt đầu khá tốt?
Mình không nghe nhầm chứ?
Hai người tiếp tục bước vào trong, vào bên trong nhiệt độ bất ngờ lên cao.
Lệ Quân Trầm bỏ áo khoác trên người cô xuống, đưa cho phục vụ đứng bên cạnh cất giữ giùm.
Sau đó hai người tay trong tay tiếp tục bước vào trong.
Sự bắt mắt của mỹ nữ và trai đẹp lập tức lọt vào mắt của tất cả mọi người.
Diệp Tiêu Nhiên nhìn thấy Hứa Thâm Thâm, trong mắt anh ta liền có chút dịu dàng, người phụ nữ đó thật đáng yêu.
Chỉ tiếc, không thuộc về mình.
Diệp Mạc Phàm nhìn thấy Hứa Thâm Thâm liền cắn răng nghiến lợi.
Cả người Nhiếp Tử San toát lên vẻ cao quý bước đến: “Quân Trầm, anh đến rồi.”
Trong mắt lại không hề có Hứa Thâm Thâm.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng.
Nhiếp Tử San sững sờ một chút, sau đó nhìn về phía Hứa Thâm Thâm ở bên cạnh: “Hứa tiểu thư…”
Cô ta vẫn chưa nói xong liền bị sợi dây chuyền trên cổ Hứa Thâm Thâm khiến cho sững sờ.
Ánh mắt theo đó dời xuống, dời đến trên ngón tay xanh nhạt như vậy của cô, con ngươi co lại rất hung dữ.
Cô ta không ngờ Lệ Quân Trầm lại đưa đồ vật quan trọng như thế cho Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm nhận ra sự thay đổi ánh mắt của cô ta, cười hỏi: “Có gì không đúng sao?”
Không đúng, đương nhiên không đúng!
Nhiếp Tử San gào thét trong lòng, bởi vì cô ta cảm thấy cô căn bản không xứng!
Hết chương 91.
Chương 92 Cô có tư cách gì không để cho anh đi?
“Không có.” Nhiếp Tử San giả bộ điềm tĩnh trả lời: “Tôi còn phải đón tiếp những khách mời khác, hai người tùy ý.”
Hứa Thâm Thâm mỉm cười.
Nhiếp Tử San nhìn Lệ Quân Trầm một chút, xoay người rời đi.
“Vừa rồi cô ấy nhìn đồ trang sức rất lâu.” Hứa Thâm Thâm mím môi: “Món đồ trang sức này có lai lịch gì sao?”
Vốn dĩ là Lệ Quân Trầm tùy tiện lấy ra từ trong tủ sắt, nhưng bây giờ xem ra bộ trang sức này rất có vấn đề.
“Là của hồi môn của mẹ anh.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng trả lời.
Quý trọng như vậy?
Hứa Thâm Thâm có chút nơm nớp lo sợ nhìn chiếc nhẫn trên tay: “Thứ quý giá quan trọng như vậy, nhỡ mất thì làm sao?”
“Mất rồi sẽ dùng cả đời em để đền bù.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng: “Bởi vậy, Hứa Thâm Thâm, em dám làm mất thử xem!”
“Anh Lệ yên tâm, em có làm mất chính mình cũng sẽ không làm mất đồ trang sức đâu.” Cô thật sự không muốn cả đời sẽ nằm trong tay Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm hừ lạnh một tiếng, kéo cô đến khu ăn uống ở bên cạnh, tìm ít đồ cho cô lấp vào bụng.
Dẫu sao một khi cô đói bụng thì sẽ phơi bày ra một vài tính khí.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy đủ loại đồ ăn bày trước mắt, nhưng không có cảm giác thèm ăn gì.
Bởi vì cô vẫn luôn để ý đến sợi dây chuyền trên cổ và chiếc nhẫn trên tay.
Hai món đồ này cũng giống như là gông xiềng vô hình, khống chế chặt lấy cô.
“Sao vậy?” Nhận thấy Hứa Thâm Thâm có chút bó chân bó tay, Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm nhìn sâu vào anh: “Em sợ em vừa động thứ đồ này sẽ không còn nữa.”
Lệ Quân Trầm bật cười, nụ cười vô cùng tuyệt vời: “Vậy tôi đút cho em?”
Hứa Thâm Thâm ngẩn người, anh ấy không phải đang đùa chứ?
“Anh Lệ, nếu anh thật sự đút cho em, tít đầu của hai bản xã hội giới minh tinh giải trí nhất định đều là chúng ta.” Cô dám thề!
Lệ Quân Trầm dùng nĩa xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng cô.
Hứa Thâm Thâm đờ người ra.
Bắt đầu từ lúc nãy đã có người không ngừng nhìn bọn họ, ánh mắt đó đều không chút che giấu.
Có ghen tị, có kinh ngạc, có khinh bỉ, còn có cả sự miệt thị không xem trọng.
Hứa Thâm Thâm do dự một chút, cô há miệng cắn.
Những xôn xao ở xung quanh cô đều nghe thấy.
Lệ Quân Trầm lại vô cùng dửng dưng, rút chiếc nĩa từ trong miệng cô ra, giọng nói nhẹ nhàng lạnh lùng: “Ăn nữa không?”
Hứa Thâm Thâm nhai kỹ miếng thịt bò mềm đó, mắt híp lại: “Anh Lệ, anh không đói sao?”
“Tôi thích nhìn em ăn hơn.” Lệ Quân Trầm cười dịu dàng.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt: “Mùi vị của thịt bò này khá ngon.”
Lệ Quân Trầm gật đầu: “Em thích tôi có thể tìm đầu bếp đặc biệt làm cho em.”
Hứa Thâm Thâm khẽ chậc lưỡi, anh quá biết tán rồi.
May mà mình đã tu đến mức không bị dính thính rồi.
Cô cười híp mắt bước đến, cầm lấy chiếc nĩa trong tay anh, xiên một miếng thịt bò đưa đến bên miệng anh.
Vốn tưởng rằng kiểu đàn ông kiêu ngạo như vậy nhất định sẽ cảm thấy, không ngờ anh lại há miệng ăn.
Những tiếng xôn xao ở xung quanh lại càng lớn hơn.
Hứa Thâm Thâm nhìn xung quanh, nhận ra ánh mắt của mọi người vừa cổ quái vừa kỳ dị.
Đến mức thế sao, không phải chỉ là đút cho nhau ăn thôi sao.
Mặc dù đây chính là kết quả cô mong muốn.
Nhiếp Tử San cũng nghe thấy xì xào bên này, cô ta theo tiếng bàn luận nhìn qua, nhìn thấy bọn họ đút cho nhau ăn thân mật như vậy, mắt cô ta giống như là trúng độc.
Nhìn Lệ Quân Trầm vì Hứa Thâm Thâm mà hết lần này đến lần khác phá vỡ nguyên tắc của mình, sao cô ta không tức giận chứ!
Hứa Thâm Thâm mỉm cười, tiếp tục ăn, khóe miệng mang theo nụ cười ngọt ngào.
Lúc này, đèn xung quanh dần tối lại, một chùm sáng lớn chiếu lên trên khán đài.
Nhiếp Tử San mặc một bộ váy dài mang phong cách Hy Lạp màu tím nhạt, cô ta chậm rãi bước lên khán đài.
Cô ta giống như một nữ vương khi đăng cơ, vừa thần thánh vừa trang nghiêm.
Cô ta bước đến trước micro bắt đầu phát biểu. Hứa Thâm Thâm không hề tò mò tới những thứ này, bởi vậy cô không nghe kỹ.
Nhưng đến cuối cùng, Nhiếp Tử San lại mời Lệ Quân Trầm cùng nhảy điệu đầu tiên.
Lúc này mới lúng túng.
Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt tò mò đến.
Bọn họ không biết Lệ Quân Trầm và Nhiếp Tử San từng có một khoảng thời gian bên nhau.Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là tiết mục hài đặc sắc khi hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông.
Hơn nữa Hứa Thâm Thâm lại bại toàn tập!
Nhiếp Tử San từ trên khán đài bước xuống, khóe miệng mang theo một nụ cười mỉm, cô ta bước về phía bên này.
Lệ Quân Trầm đặt đĩa thức ăn trong tay xuống, ánh mắt lạnh lùng thờ ơ nhìn cô ta.
“Quân Trầm, anh sẽ không không giữ thể diện cho em như vậy chứ?” Cô ta đến gần, giọng nói nhẹ nhàng.
Lệ Quân Trầm khẽ cau mày.
Nhiếp Tử San lại gần thêm một bước, giọng nói mang theo sự cầu khẩn: “Xin anh, đừng để em khó xử.”
Nếu anh thật sự từ chối mình, sau này mình sẽ phải đứng ở chỗ này thế nào đây?
Lệ Quân Trầm nhíu chặt mày.
Không biết là anh đang do dự hay nghĩ điều gì.
Hứa Thâm Thâm đứng ở một bên, trong lòng nghĩ mình có nên làm gì hay không?
Nếu như cô không làm gì, để mặc cho Nhiếp Tử San đưa người đi, kẻ mất mặt là cô.
“Lệ…” Cô vẫn chưa nói xong liền bị Diệp Tiêu Nhiên không biết từ đâu bước đến kéo lấy cổ tay cô.
Nhiếp Tử San cũng giơ tay nắm lấy tay của Lệ Quân Trầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười đắc ý, chuẩn bị dẫn Lệ Quân Trầm đi.
Hứa Thâm Thâm hất Diệp Tiêu Nhiên ra, cô tiến lên trước cũng kéo lấy tay Lệ Quân Trầm: “Không cho phép anh đi!”
“Hứa tiểu thư, bây giờ cũng không phải là lúc cô muốn làm gì thì làm.” Nhiếp Tử San lạnh lùng nhìn Hứa Thâm Thâm, không có ý định buông tay.
“Tôi không tùy hứng.” Hứa Thâm Thâm ngẩng đầu, đôi mắt to rõ nhìn Lệ Quân Trầm vẫn đang lạnh lùng, cô cắn môi: “Đừng đi.”
Cô cũng đang cầu xin anh.
Người xung quanh cũng tụ lại xem.
Diệp Tiêu Nhiên muốn khuyên Hứa Thâm Thâm buông tay, nhưng bị Chung Ngưng không biết từ đâu đến ngăn lại.
“Diệp tổng, nếu anh dám liên kết với người phụ nữ đáng chết đó ức hiếp Thâm Thâm nhà tôi, đừng trách tôi không khách khí!” Chung Ngưng nói với giọng uy hiếp đáng sợ.
Diệp Tiêu Nhiên cúi đầu nhìn cô ta: “Cô là ai?”
Chung Ngưng không nói, chỉ liếc nhìn sang một bên.
Hứa Thâm Thâm từng lạnh lùng cao ngạo, bây giờ lại vì một vài thứ có lẽ có mà tranh giành đàn ông với người phụ nữ khác, điều này khiến cô rất đau lòng.
“Hứa tiểu thư, cô có tư cách gì không để cho anh ấy đi?” Nhiếp Tử San cười lạnh lùng, cô ta có thể chắc chắn một chuyện, từ đầu đến cuối Lệ Quân Trầm cũng chưa từng thừa nhận thân phận của Hứa Thâm Thâm.
Anh cưng chiều cô, yêu cô, thương cô, nhưng không có cách nào cho cô một thân phận quang minh chính đại.
Cho nên mình vẫn có cơ hội thắng.
Hứa Thâm Thâm run lên, cô ta nói không sai.
Mình có tư cách gì?
Thậm chí quan hệ khế ước của bọn họ Lệ Quân Trầm cũng nói cho Nhiếp Tử San, có lẽ anh định giải thích điều gì với Nhiếp Tử San nên mới nói ra như vậy.
Nghĩ tới đây tay kéo Lệ Quân Trầm của Hứa Thâm Thâm có chút buông lỏng.
Lệ Quân Trầm khẽ nhíu mày.
Nhiếp Tử San thấy đây là một cơ hội tốt, dùng sức kéo Lệ Quân Trầm qua.
Hứa Thâm Thâm cảm giác tay mình vừa buông ra, trong lòng liền theo đó trở nên trống rỗng.
Thấy Lệ Quân Trầm bị Nhiếp Tử San kéo đi, trái tim cô rất đau.
Không!
Cô không thể cứ buông tay như vậy!
Ít nhất trong thời gian một năm này, Lệ Quân Trầm vẫn là của cô!
Cô lại lần nữa bước đến, lần này cô trực tiếp ôm lấy eo của Lệ Quân Trầm.
Nhiếp Tử San cắn răng: “Hứa Thâm Thâm, cô xong chưa hả?”
“Anh Hứa, anh từng nói đồng ý cho em giải thích mối quan hệ của chúng ta ở bên ngoài như thế nào cũng được, có phải không?”Hứa Thâm Thâm hỏi một cách nghiêm túc.
Hết chương 92.
Chương 93 Chúng tôi đảm bảo năng lực không hề kém cạnh Lệ tiên sinh
Lệ Quân Trầm cúi đầu nhìn người phụ nữ thấp hơn mình rất nhiều, cằm đang dựa vào ngực mình, ánh mắt sâu thẳm rồi gật đầu.
Hứa Thâm Thâm cười tươi quay đầu sang nhìn Nhiếp Tử San, nghiêm túc nói: “Mời Tông phu nhân hãy buông vị… hôn… phu... của tôi ra!”
Vị hôn phu?
Nhiếp Tử San nheo mắt lại: “Hứa tiểu thư, cô đang lừa mình dối người à, cô tưởng là…”
“À!” Người xung quanh kinh ngạc hét lên.
Bởi vì Hứa Thâm Thâm nhón chân lên hôn Lệ Quân Trầm.
Nhiếp Tử San không thể ngờ rằng Hứa Thâm Thâm lại có thể làm như vậy.
Cánh tay cô ta đang giữ Lệ Quân Trầm đột nhiên buông thõng.
Lệ Quân Trầm ôm lấy Hứa Thâm Thâm, hôn đáp trả một cách nhiệt tình.
Hai người hôn nhau hơn hai mươi giây trước sự chứng kiến chăm chú của mọi người.
Sau khi rời nhau ra, Lệ Quân Trầm vẫn ôm cô, ngón tay khẽ chạm vuốt ve đôi môi của cô, trong mắt anh chất chứa sự dịu dàng: “Hứa Thâm Thâm, không uổng công cho em ăn ngon mặc đẹp, tối nay em đã làm đúng một chuyện rồi đó.”
Chính là giữ anh lại.
Hứa Thâm Thâm chớp mắt, hình như tâm trạng của anh rất vui vẻ không hề tức giận.
Cô còn tưởng anh sẽ nổi giận đùng đùng kia chứ.
Hai tay cô ôm lấy eo anh, giọng điệu yếu đuối: “Nhưng mà hơi mất mặt.”
Không chỉ là mất mặt mà còn mất hết cả lòng tự trọng.
Sau này những người này sẽ càng xem thường cô.
Lệ Quân Trầm hiểu suy nghĩ của cô, ôm lấy cô và quay đầu nhìn Nhiếp Tử San: “Tông phu nhân, xin lỗi, xem ra vị hôn thê của tôi không thích tôi khiêu vũ với người phụ nữ khác.”
Vị hôn thê?
Đôi mắt của Nhiếp Tử San rưng rưng lệ.
Anh lại có thể thừa nhận Hứa Thâm Thâm, còn cho cô một danh phận đường đường chính chính.
Đến cả Hứa Thâm Thâm cũng giật mình.
Nhưng nhân lúc mọi người chưa kịp phản ứng lại, Hứa Thâm Thâm đã ôm anh, vui vẻ nói: “Lệ tiên sinh, cám ơn anh.”
Cám ơn anh đã nuông chiều cô.
Cám ơn anh đã cho cô một danh phận.
Dù sau này anh có không thừa nhận thì cảm xúc đêm nay cô cũng sẽ khắc sâu trong lòng.
Lệ Quân Trâm ôm chặt lấy cô, ánh mắt anh hiện rõ sự cưng chiều tới vô cùng.
Chung Ngưng vỗ trán, không biết nếu Trạm Hoàng Vũ nhìn thấy cảnh này thì sẽ có cảm giác gì.
Nhiếp Tử San tái nhợt mặt mày, cười lên rồi hít một hơi, cố tỏ vẻ ung dung: “Quân tử không tranh giành đồ người khác yêu thích, tôi sẽ tìm người khác.”
Nhưng thật ra trong lòng cô ta đang rỉ máu.
Chính cô ta là người đã gặp Lệ Quân Trầm trước, vì sao người đứng bên cạnh anh lại không phải là cô mà là người phụ nữ khác kia chứ?
Vì sao chứ?
Nhiếp Văn Du cũng muốn bênh vực kẻ yếu cho chị mình, cô ta muốn đi tìm Hứa Thâm Thâm, đang định đi thì Tông Tranh Vanh lại ngăn lại: “Cô muốn đi đâu?”
“Báo thù thay cho chị tôi.” Nhiếp Văn Du nghiến răng nghiến lợi.
“Hừ, tỉnh lại đi, cô chưa kịp làm gì đã bị ánh mắt của Lệ Quân Trầm giết chết rồi.” Tông Tranh Vanh chế giễu.
“Hứa Thâm Thâm cô ta dựa vào đâu!” Nhiếp Văn Du giận quá hỏi lại: “Chị tôi đã gặp anh ấy trước mà.”
“Tình cảm không thể nói đến việc trước sau, Hứa Thâm Thâm người ta nếu không phải bị kẻ gian hãm hại thì vẫn là một tiểu thư cành vàng lá ngọc danh chính ngôn thuận, có chỗ nào không xứng với Lệ Quân Trầm chứ?” Tông Tranh Vanh nhìn Nhiếp Văn Du với vẻ khinh thường, người phụ nữ này thực sự ngu xuẩn quá mức.
Nhiếp Văn Du rụt tay lại, hừ lạnh rồi quay người bỏ đi.
Tông Tranh Vanh nhìn Hứa Thâm Thâm đang cười vô cùng hạnh phúc trong lòng Lệ Quân Trầm, ánh mắt anh ta chất chứa sự thất vọng: “Cô nhóc, phải hạnh phúc đấy nhé.”
“Lệ tổng, có thể tiện nói chuyện riêng không?” Diệp Thanh Phong bước tới, gương mặt tỏ rõ vẻ xảo quyệt.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn ông ta: “Có gì có thể nói luôn ở đây đi.”
Diệp Thanh Phong cảm thấy hơi ngại ngùng liếc nhìn Hứa Thâm Thâm.
Hứa Thâm Thâm hiểu chuyện, cô buông Lệ Quân Trầm ra cười nói: “Lệ tiên sinh, anh đi đi, bây giờ dù anh không ở đây họ cũng không dám bắt nạt em nữa đâu.”
Lệ Quân Trầm nhìn xung quanh: “Nếu có ai khiêu khích em thì cứ nói cho anh biết.”
Nói xong anh nhìn Diệp Thanh Phong và nói: “Đi thôi.”
Diệp Thanh Phong ngượng ngịu gật đầu đưa anh tới một chỗ khuất cách đó không xa.
Cuối cùng Hứa Thâm Thâm cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, xem ra hiệu quả cũng không tệ, Diệp Thanh Phong đang đứng ngồi không yên.
Không biết ông ta có thể cho Lệ Quân Trầm lợi lộc gì để anh buông tha Diệp gia.
“Hứa tiểu thư.” Một giọng quen thuộc vang lên phía sau lưng.
Hứa Thâm Thâm lập tức quay người lại, thấy bà ta cô mỉm cười: “Chu phu nhân thật trùng hợp, đúng lúc có thứ này muốn nhờ bà gửi tới Chu Lang.”
Chưa nói hết lời, cô đã lấy từ trong túi ra một viên kim cương.
Chu phu nhân nhận lấy, cười một cách thản nhiên: “Cô đúng là một cô gái thông minh.”
“Sự hận thù của tôi chưa bao giờ muốn làm liên lụy tới người vô tội.” Hứa Thâm Thâm lãnh đạm.
Đôi mắt Chu phu nhân lấp lánh: “Tôi xin lỗi, khi bố cô mất tôi không tới dự được, thực ra…”
“Chu phu nhân không cần phải giải thích.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh nhạt: “Khi bố tôi còn sống cũng đã từng nói với tôi rằng khi ông ấy còn trẻ đã nhận ơn của Chu gia, bảo tôi có cơ hội phải đền đáp, chuyện công xưởng Mẫn Nam là điều tôi trả lại cho nhà họ Chu. Nếu đã trả hết nợ tình cảm thì tôi sao có thể nợ thêm chứ.”
Ánh mắt của Chu phu nhân đã dịu bớt: “Bố cô thường xuyên khen ngợi cô, cô đúng là người thấu tình đạt lý.”
Hứa Thâm Thâm khẽ cười: “Chu phu nhân không cần phải lấy lòng tôi, ngược lại tôi có chuyện cần phải nhắc nhở. Lệ tiên sinh hơi bất mãn với Chu Lang, hi vọng sau khi anh ta xuất ngũ đừng tới tìm tôi nữa, đến lúc đó dù xảy ra chuyện gì thì tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm.”
Chu phu nhân sững sờ nhưng vẫn mỉm cười: “Thâm Thâm, nếu như cô làm một người đàn ông thì tốt biết bao.”
“Trên thế giới này không có nếu như.” Hứa Thâm Thâm cười lạnh.
Chu phu nhân cất nhẫn kim cương đi, cười nói: “Vậy tôi không quấy rầy cô nữa.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm nhẹ nhàng gật đầu.
Đợi Chu phu nhân đi khỏi cô mới xoay người lại đi vệ sinh.
Sau khi ra khỏi buồng vệ sinh cô đứng ở bệ rửa tay mở nước để rửa tay, cửa phòng vệ sinh được đẩy vào, Nguyễn Thanh Uyển dẫn theo hai người đàn ông bước vào.
Hứa Thâm Thâm nhíu mày quay người nhìn Nguyễn Thanh Uyển đầy vẻ đề phòng: “Bạch phu nhân, bà muốn làm gì vậy?”
“Quân Trầm thực sự rất tốt với cô, đến cả những thứ quý giá như vậy cũng cho cô đeo.” Trong mắt Nguyễn Thanh Uyển chất chứa sự ghen tị.
Hứa Thâm Thâm rút điện thoại ra khỏi túi định gọi cho Lệ Quân Trầm.
Nào ngờ động tác của người đàn ông bên cạnh Nguyễn Thanh Uyển vô cùng nhanh chóng, anh ta cướp điện thoại trong tay cô.
“Bà muốn làm gì đây?” Hứa Thâm Thâm cắn chặt răng nhìn bà ta.
“Hứa Thâm Thâm tôi muốn Lệ Quân Trầm nhìn thấy bộ mặt thật của cô, cho nó biết cô là một người phụ nữ dâm đãng như thế nào!” Nguyễn Thanh Uyển cười gian xảo: “Hôm nay tôi tặng cô hai người đàn ông đầy cơ bắp, cô hãy hưởng thụ đi.”
“Đáng chết!” Hứa Thâm Thâm mắng người đàn bà điên cuồng Nguyễn Thanh Uyển.
Nguyễn Thanh Uyển cười đắc chí, bà ta quay người đi ra ngoài: “Hai người đừng làm tôi thất vọng đó.”
“Rõ!” Hai tên đó đồng thanh trả lời.
Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu, lập tức chạy vào trong một phòng vệ sinh cạnh đó rồi khóa trái cửa lại.
Bây giờ phải làm sao đây, cô không nghĩ ra cách gì cả.
Cô nghe thấy tiếng rời đi của Nguyễn Thanh Uyển.
“Hứa tiển thư ra đây đi, chúng tôi đảm bảo năng lực của chúng tôi không hề kém cạnh Lệ tiên sinh.” Một tên ở bên ngoài nói vọng vào một cách ghê tởm.
Hết chương 93.
Chương 94 Họ đã động vào người em chưa?
Trán Hứa Thâm Thâm lấm tấm mồ hôi.
Nguyễn Thanh Uyển đáng chết, bà ta lại dám tìm đàn ông đến để cưỡng hiếp cô.
Đợi đến khi cô ra được khỏi đây chắc chắn sẽ khiến bà ta đẹp mặt!
Dù bà ta là mẹ đẻ của Lệ Quân Trầm thì cô tuyệt đối sẽ không tha cho người phụ nữ này!
Đứng cách nhau một tấm cửa, Hứa Thâm Thâm lạnh lùng: “Các người dám động vào một sợi lông chân của tôi, Lệ tiên sinh bắt các người phải bồi thường bằng cả mạng sống đấy!”
“Ha ha!” Hai tên đứng ở phía ngoài chế giễu: “Đối với Lệ tiên sinh, cô chỉ là một cành hoa đã héo tàn, còn bao nhiêu gái trinh đang chờ ngài ấy, chẳng mấy chốc ngài ấy sẽ quên mất cô là ai.”
“Anh ấy không xấu xa như các người đâu. “Hứa Thâm Thâm nghiến răng nghiến lợi, bọn vô lại này.
Cô mở túi của mình ra, trừ điện thoại đã bị Nguyễn Thanh Uyển lấy đi bên trong chỉ còn lại một chiếc son môi.
Đúng là mỉa mai thật!
Lẽ nào ông trời muốn cô dùng son môi để đối phó với hai tên đàn ông phía ngoài kia sao?
Đáng chết thật!
Ầm!
Cánh cửa bị một tên đạp bung ra, Hứa Thâm Thâm co ro một góc nhìn chúng đầy sợ sệt.
Cô nghĩ kỹ rồi đợi cơ hội sẽ chạy trốn tuyệt đối không thể để họ được như ý muốn.
Hai tên đàn ông trước mặt lộ rõ sự thèm thuồng nhìn chằm chằm Hứa Thâm Thâm, giận không thể lột sạch đồ trên người cô.
Cô cố gắng kìm nén sự buồn nôn, căm tức nhìn họ: “Các người cút đi! Nếu không tôi sẽ bảo người băm vằm các người ra cho chó ăn.”
“Ha ha, vậy trước khi bị cho chó ăn ông đây sẽ ăn cô trước.” Tên đàn ông cười dâm loạn, giơ tay ra giữ chặt cô tay trắng ngần của cô, lôi cô ra khỏi góc phòng vệ sinh.
“Thả tôi ra!” Hứa Thâm Thâm hét lên.
“Kêu đi, không có ai đến cứu cô đâu, giờ Lệ tiên sinh đang bị vây quanh bởi rất nhiều người phụ nữ khác, không thể quan tâm cô được đâu.” Tên đàn ông đó cười u ám rồi ghé sát mặt mình vào cô.
Phù!
Hứa Thâm Thâm nhổ nước bọt.
Bốp!
Tên đó giơ tay lên tát cô.
Bên mặt trái của cô sưng tấy, in hằn năm đầu ngón tay lên mặt cô, trong miệng cô khẽ sộc lên mùi máu tươi.
Nhưng đôi mắt của của cô vẫn lạnh lùng nhìn tên đó không hề sợ hãi.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Tên đó nắm lấy cằm của cô, ánh mắt tàn nhẫn.
Tên khác khác không đợi được nữa giơ tay xé váy của cô.
Váy của cô bị xé một mảng rất lớn, bộ ngực trắng nõn của hứa Thâm Thâm bị phơi bày.
Hứa Thâm Thâm lập tức lấy tay che lại.
Dù nước mắt tràn mi nhưng cô vẫn nhìn chúng đầy dọa dẫm.
“Mẹ nó, đồ không biết sống chết.” Một tên nắm lấy tóc cô bắt cô làm theo ý chúng.
Đúng lúc này cửa phòng vệ sinh bị người đá văng.
Lệ Quân Trầm toát lên một hơi thở lạnh lùng bước vào.
Hai tên đàn ông đang quấn lấy Hứa Thâm lập tức sự hãi.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ngấn lệ, khẽ cắn môi, hít một hơi thật sâu, suýt nữa thì rơi lệ.
Lệ Quân Trầm quay người lại khóa trái của phòng vệ sinh lại, nghiêng đầu nhìn Hứa Thâm Thâm, thấy cô ấm ức rơi lệ, gương mặt ửng đỏ, ánh mắt sắc lạnh, đôi mắt ngập tràn sự tức giận.
Hai tên đàn ông đó sợ quá buông tay ra.
Hai chân Hứa Thâm Thâm đã mềm nhũn nhưng vẫn cố lảo đảo đi tới chỗ Lệ Quân Trầm.
Lệ Quân Trầm ôm lấy cô, một tay nắm lấy cằm cô, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng: “Họ đã động vào người em chưa?”
Hứa Thâm Thâm lắc đầu, nghẹn ngào: “Họ đánh em còn xé rách váy của em.”
Lệ Quân Trầm cởi áo khoác của mình ra khoác lên người cô cẩn thận sau đó mới để cô đứng ở một góc khuất trong phòng, ánh mắt lưu luyến hôn lên môi cô: “Chờ anh một chút.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn gật đầu.
Lệ Quân Trầm quay người nhìn hai người đàn ông sau lưng.
“Lệ tiên sinh tha mạng!” Tên đã đánh Hứa Thâm Thâm sợ hãi quỳ xuống, tên còn lại đứng không vững nữa dùng tay vịn vào tường để cố gắng đứng thẳng.
Lệ Quân Trầm không nói gì, từ từ sắn tay áo sơ mi đen lên, nới lỏng cà vạt, ánh mắt nghiêm nghị mà lạnh thấu xương.
“Là mẹ anh bảo chúng tôi làm như vậy, lần sau chúng tôi sẽ không dám thế nữa.” Hai tên quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu.
Lệ Quân Trầm vẫn không nói gì.
Anh giơ tay nắm chặt cổ áo của một tên, giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện tối này hãy thay tôi nói cho mọi người biết nếu ai dám động vào một sợi tóc của người phụ nữ của tôi ông đây sẽ hủy hoại hắn ta.”
Người đàn ông ngẩn người.
Còn Lệ Quân Trầm lại níu cổ áo của hắn đập đầu hắn vào bệ rửa mặt.
Chỉ ba lần, đầu tên đó đã đầm đìa máu.
Tên kia sợ hãi không thể đứng dậy nổi định len lén bò ra ngoài.
Lệ Quân Trầm giơ chân lên đá vào chính giữa hai chân hắn sao đó hung hăng dẫm nát.
“A!” Tên đó kêu lên thảm thiết.
Đó là khung cảnh máu me đáng sợ nhất mà Hứa Thâm Thâm từng thấy.
Đêm hôm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô.
Lần đầu tiên có một người đàn ông liều mạng vì cô.
Tuy người đàn ông ấy không có dao kiếm trong tay nhưng khiến cho cô thấy như thế nào được gọi là lợi hại thực sự.
Nhà vệ sinh đầy máu khiến cho người ta khiếp sợ.
Sau ba mươi phút, hai người đàn ông bị Lệ Quân Trầm tra tấn không còn nhìn rõ mặt nữa.
Chúng nằm trên đất kêu la thảm thiết.
Lệ Quân Trầm đi tới bồn rửa mặt phía trước, mở vòi nước rửa sạch máu trên tay sau đó đi về phía Hứa Thâm Thâm.
“Có sợ không?” Lệ Quân Trầm nhìn cô một cách bình lặng và sâu sắc.
Cô nhóc Hứa Thâm Thâm dựa đầu vào lòng ngực nóng bỏng của anh: “Cám ơn anh, Lệ Quân Trầm, cám ơn anh!”
Lệ Quân Trầm ôm cô lên, ôm thật chặt.
Đây là lần đầu tên cô gọi tên anh.
Hứa Thâm Thâm vừa rơi nước mắt vừa cảm ơn anh, hình như không thể dừng lại được.
Lệ Quân Trầm nhẹ nhàng an ủi cô: “Không sao, anh đưa em về nhà.”
“Vâng.” Hứa Thâm Thâm khóc đến khàn cả giọng.
Vừa mở cửa ra đã thấy Bùi Triết và Chung Ngưng và Tông Tranh Vanh.
Họ nhìn qua khe cửa thấy máu ở trên tường hoảng sợ tới mức mặt trắng bệch.
“Thâm Thâm, cô…” Tông Tranh Vanh định nói gì đó.
Nhưng Lệ Quân Trầm lại đưa cô đi không một phút chậm trễ, Hứa Thâm Thâm ngoan ngoãn theo anh, trong mắt cô chỉ nhìn thấy mỗi anh.
Bùi Triết nhìn thoáng ra phía sâu, bất đắc dĩ lắc đầu thở dài: “Gây chuyện với ai không gây lại cứ chọc giận boss.”
Rồi anh ta lấy điện thoại ra gọi người xử lý tàn cục.
Nguyễn Thanh Uyển trốn ở góc khuất, nhìn Thấy Hứa Thâm Thâm được Lệ Quân Trầm cứu, tức giận trợn tròn mắt, bà ta cắn răng, trầm giọng nói: “Hứa Thâm Thâm, cô đúng là mạng lớn! Lần sau sẽ không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy!”
Lệ Quân Trầm và Hứa Thâm Thâm cùng lên xe.
Hứa Thâm Thâm nhìn thấy tay Lệ Quân Trầm hơi trầy xước, đau lòng hỏi han: “Anh có đau không?”
Lệ Quân Trầm nhìn cô: “Cái đồ ngốc này!”
Rõ ràng mặt cô còn nghiêm trọng hơn.
Đôi mắt của Hứa Thâm Thâm ửng đỏ, lại bật cười: “Em đúng là ngốc thật, sau này sẽ không còn dám đi toilet một mình nữa.”
“Anh đi với em.” Lệ Quân Trầm trầm giọng nói.
“Anh muốn vào toilet nữ cùng em sao?” Hứa Thâm Thâm ngẩn người ra.
“Hứa Thâm Thâm, em lại ngứa da ngứa thịt rồi phải không?” Anh lạnh lùng hỏi.
Hết chương 94.
Chương 95 Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi
Hứa Thâm Thâm cắn môi ấm ức nhìn anh.
Cô chỉ muốn xua tan đi bầu không khí nghiêm túc thôi mà.
“Đáng chết thật!” Lệ Quân Trầm thấp giọng mắng mỏ, một tay nắm gáy cô hôn lên môi cô.
Bây giờ anh đang điên cuồng hôn cô.
Hứa Thâm Thâm không hề chống lại, hai tay cũng ôm cổ anh một cách tự nhiên.
Áo vest trên người cô tuột xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn đầy mê hoặc.
Lệ Quân Trầm càng ôm chặt lấy cô, như thể muốn cảm nhận sự mềm mại của cô bằng cả cơ thể của mình.
Hai người triền miên hôn nhau trong xe mà không sợ người qua đường nhìn thấy.
“Thâm Thâm, chúng ta về nhà thôi.” Lệ Quân Trầm buông cô ra, hơi thở hơi gấp gáp.
Hứa Thâm Thâm ngượng ngùng nhìn đôi mắt nóng rực của anh, gật đầu.
Cô ngồi vững rồi Lệ Quân Trầm lại lấy áo vest phủ lên người cô, sau đó lái xe rời đi.
Trở lại biệt thự Danh Sơn.
Lệ Quân Trầm trực tiếp ôm nàng từ trong xe ra rồi ôm thẳng vào phòng ngủ.
Anh vội vàng tới mức chưa cởi váy cô mà đã đè cô xuống giường.
“Lệ tiên sinh, trên người anh còn có máu.” Hứa Thâm Thâm nhắc nhở.
Lệ Quân Trầm hôn lên người cô, thấp giọng: “Vậy anh sẽ cởi ra.”
Mang tai của Hứa Thâm Thâm ửng hồng, cắn môi không nói gì.
Lệ Quân Trầm nhanh chóng cởi hết quần áo trên người mình, ôm Hứa Thâm Thâm chui vào chăn.
“Lệ tiên sinh, nhẹ thôi.” Hứa Thâm Thâm sắp không chịu nổi anh rồi.
“Thâm Thâm…” Lệ Quân Trầm lưu luyến bộ ngực của cô: “Gọi tên anh.”
Hứa Thâm Thâm hít một hơi thật sâu: “Lệ… Lệ Quân Trầm…”
“Ừm.” Lệ Quân Trầm vô cùng gợi cảm đáp lời: “Gọi thêm mấy lần nữa.”
Hứa Thâm Thâm hơi ngượng.
Lệ Quân Trầm dừng lại, trên gương mặt tuấn tú lộ nụ cười như ác ma đang trừng phạt: “Bảo bối, giọng của em thật ngọt ngào.”
Hứa Thâm Thâm mặt đỏ như cà chua, cô cắn răng, cảm giác hơi trống rỗng.
“Gọi đi.” Giọng anh trở nên uy nghiêm: “Không phải vừa nãy gọi rất trôi chảy sao?”
“Hu hu… anh ức hiếp em.” Hứa Thâm Thâm nức nở, người đàn ông này quá vô liêm sỉ.
Lệ Quân Trầm cười xấu xa, ôm lấy cô: “Đùa em thôi.”
“Không hề vui chút nào.” Hứa Thâm Thâm tức giận.
“Thâm Thâm.” Anh trầm giọng, vô cùng gợi cảm: “Đừng ngại ngùng với anh nữa, em ở trên giường vô cùng quyến rũ, anh không bao giờ xem em như loại phụ nữ đó bởi vì anh biết em chỉ như vậy vì anh.”
Hứa Thâm Thâm đỏ bừng mặt.
Một người đàn ông tự cao và vô liêm sỉ tới mức nào mới có thể nói những lời như vậy chứ.
Lệ Quân Trầm lại động đậy lần nữa, cắn vành tai cô: “Thâm Thâm, gọi đi, anh thích thế.”
Hứa Thâm Thâm choáng váng, người đàn ông này thật là tật cầm thú của anh thực sự khó sửa!
------
Sau khi tắm xong, Hứa Thâm Thâm mặc váy ngủ dài màu trắng ngồi trên ghế sofa.
Lệ Quân Trầm xuống nhà lấy thuốc lên, nhìn cô ngẩn người hơi cong môi.
Anh đi tới, dùng trứng gà nóng thoa lên gò má cho cô.
Hứa Thâm Thâm hơi đau nhưng lại bị Lệ Quân Trầm ôm chặt trên đùi.
“Chịu đựng chút đi, như vậy sẽ mau tan máu bầm.” Anh dịu dàng lên tiếng.
Hứa Thâm Thâm cố gắng chịu đau, ấm ức nhìn anh.
“Vừa nãy nghĩ gì vậy?” Lệ Quân Trầm khẽ hỏi.
Hứa Thâm Thâm đan hay tay ôm lấy cổ anh, khẽ lắc đầu.
“Đang hồi tưởng lại sao?” Lệ Quân Trầm cố ý hỏi.
Hứa Thâm Thâm liền đỏ mặt nhìn đầy oán hận.
Lệ Quân Trầm khẽ cười, động tác dịu dàng xoa mặt cho cô.
Lăn trứng gà nóng xong, Lệ Quân Trầm lại xoa thuốc tiêu sưng lên mặt cô.
Hứa Thâm Thâm đau đến mức hít một hơi thật sau, cắn răng chịu đựng.
Bôi xong thuốc, Lệ Quân Trầm ôm cô đặt lên giường: “Ngủ đi.”
Hứa Thâm Thâm đã thấm mệt, vừa đặt mình xuống giường là đã ngủ thiếp đi.
Ánh mắt của Lệ Quân Trầm trầm lắng, đắp kín chăn cho cô xong vẫn ngồi đó nhìn cô ngủ.
-----
Hôm sau.
Hứa Thâm Thâm bị đánh thức bởi tiếng chuông cửa và tiếng ồn ào.
Cô bật dậy, Lệ Quần Trầm cũng tỉnh giấc.
Hai người tự mặc thêm áo khoác rồi cùng đi ra.
Họ đi xuống dưới tàng, gương mặt của dì Tiêu vô cùng nghiêm túc: “Tiên sinh, tiểu thư là phu nhân.”
Phu nhân ở đây ý chỉ là Nguyễn Thanh Uyển.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhíu mày, bước xuống tầng.
Hứa Thâm Thâm không đi xuống cùng mà đứng trên bậc cầu thang, lắng tai nghe.
“Quân Trầm, con có ý gì đây?” Giọng nói của Nguyễn Thanh Uyển rất lớn, rất chói tai.
Lệ Quân Trầm nhìn thấy Nguyễn Thanh Uyển nhếch nhác cả đêm không ngủ, giọng điệu lạnh băng: “Bạch phụ nhân, bà đánh mất thân phận rồi đấy.”
Nguyễn Thanh Uyển ngẩn người, lúc này mới biết dáng vẻ của mình nhếch nhác biết bao.
“Mẹ bị như vậy không phải đều là do con ban tặng sao.” Nguyễn Thanh Uyển tức giận, ngực phập phồng: “Con mau bảo người cứu Bạch Quang Huy ra khỏi cục cảnh sát đi, ngay bây giờ.”
“Ông ta lại bị vô trại rồi sao?” Lệ Quân Trầm khinh thường: “Tôi còn tưởng ông ta ở luôn trong cục cảnh sát chứ?”
“Lệ Quân Trầm!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên.
“Bà cũng biết tôi họ Lệ.” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nheo mắt lại: “Tại sao tôi lại phải giúp người họ Bạch chứ.”
Sắc mặt Nguyễn Thanh Uyển tái nhợt: “Con thực sự muốn bỏ mặc mẹ sao? Mẹ kết hôn với Bạch gia, nếu như không có sự ủng hộ của con thì rất khó có chỗ đứng.”
“Đó là do bà can tâm tình nguyện, không ai ép bà cả. Hơn nữa là Nguyễn phu nhân không tốt bằng Bạch phu nhân sao?” Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh lùng như băng.
Kể từ khi biết bà ta chính là mẹ của mình, Lệ Quân Trầm đã mất hết niềm tin với bà ta.
“Không tốt!” Nguyễn Thanh Uyển gào lên: “Mẹ chỉ là một người vợ lẽ không danh không phận, mẹ muốn làm một phu nhân được người ta tôn trọng.”
Đây là nỗi niềm đau đáu của cả đời bà ta.
Lệ Quân Trầm lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt lạnh như băng.
Hứa Thâm Thâm không muốn nghe nữa, cô đi xuống đứng trước mặt Lệ Quân Trầm, nói với Nguyễn Thanh Uyển: “Bạch phu nhân, bà đã từng suy nghĩ tới cảm giác của Lệ tiên sinh chưa?”
“Chuyện của mẹ con tôi không đến lượt cô xen vào.” Nguyễn Thanh Uyển quát.
Hứa Thâm Thâm cũng không lùi bước, ánh mắt đe dọa nhìn bà ta: “Bà cũng biết hai người là mẹ con, nhưng bà lại chưa từng làm chuyện gì mà người mẹ nên làm cả.”
Nguyễn Thanh Uyển tức giận nhìn bà.
Hứa Thâm Thâm lạnh lùng nói: “Điều bà không nên làm chính là sinh ra anh ấy.”
Nguyễn Thanh Uyển khẽ giật mình.
Lệ Quân Trầm cuối đầu đứng chắn trước người đàn bà của mình, nheo mắt lại.
“Bà đã sinh ra anh ấy nhưng lại không cho anh ấy tình thương của người mẹ mà khi anh ấy chưa biết rõ sự thật còn lợi dụng anh ấy. Dù có nói cho anh ấy biết sự thật cũng chỉ là để tốt cho bản thân mình mà thôi, từ đầu tới cuối bà chưa từng coi anh ấy là con bà, thực sự chỉ coi anh ấy như một công cụ của bà mà thôi.” Hứa Thâm Thâm tức giận không thể kiềm chế được nữa.
Cô càng nghĩ càng muốn nói thêm nữa.
Bản thân mình cũng giống như Lệ Quân Trầm.
Mẹ của cô cũng vì một số việc mà từ bỏ cô.
“Nó là con tôi, là tôi đã cho nó sự sống, chính là sự ban ơn lớn nhất rồi vậy nên tôi lợi dụng nó là điều đương nhiên thôi.” Nguyễn Thanh Uyển ngụy biện.
“Bà lợi dụng cũng đã sắp ba mươi năm rồi, vẫn chưa đủ sao?” Hứa Thâm Thâm lạnh lùng chất vấn: “Bà cho rằng bà cho anh ấy mạng sống thì chính là sự ban ơn lớn nhất rồi sao, vậy còn Lệ phu nhân đã nuôi nấng anh ấy thì sao đây?”
Hết chương 95.
Bình luận facebook